1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 214: Gặp người có duyên (6)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min




      ‘Đừng đến gần!’

      Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng lên tiếng ngăn cản, thấy cái xác mọc đầy rơm đó bắt đầu dao động theo quy luật nào liền vội vàng ngồi thẳng, lại lớn tiếng niệm chú.

      Cái xác đột ngột ngã xuống, trong chớp mắt toàn bộ rơm cái xác biến mất chỉ còn lại hai cọng cỏ khô từ lúc đầu của Mặc Di Nhiễm Dung.

      thầm thở phào hơi sau đó đưa tay thu thập hết số nến sàn.

      ‘Khụ khụ …’ gian nan đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.

      Sau khi thu thập hai cọng cỏ khô, chống tay lên chiếc bàn đặt cái xác, lại phun ra ngụm máu tươi.

      ‘Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương giật mình.

      ‘Xin … xin lỗi Mặc Di tiểu thư, tôi …’ ràng là vị pháp y cũng biết mình vừa gây ra họa, ấp a ấp úng xin lỗi.

      ‘Ông … cái đồ khốn kiếp này, tôi muốn đánh chết ông …’

      Hoàng Phủ Ngạn Thương tức giận níu cổ áo của ông ta, hung hăng nhấc tay lên.

      ‘Hoàng Phủ tiên sinh, đừng …’

      Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt cất lời, thân thể ngừng lung la lung lay, ràng là đứng vững nổi.

      đứng gần Niếp Ngân nhất, thấy vậy liền đưa tay đỡ lấy sau đó ôm chặt

      sao chứ?’

      Nhìn thấy màn

      [​IMG]

      Chương 215: trận chiến giữa hai người đàn ông


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      Niếp Ngân nghe vậy, đôi mày khẽ nhướng lên, trong đôi mắt đen như mun kia xẹt qua tia thâm trầm, hướng về Lãnh Thiên Dục lạnh lùng thốt từng chữ

      ‘Cái mà em thiếu tôi … cả đời này cũng có cách nào trả được!’

      Lãnh Thiên Dục ngờ Niếp Ngân lại như thế mà Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh cũng sững sờ.

      Lúc này Lãnh Tang Thanh bước đến kéo kéo Niếp Ngân, vẻ mặt bất mãn : ‘Này, đừng có nghe nghiêm trọng như vậy, em … em cũng chỉ là vô tình làm sai mà thôi thực ra nghiêm túc mà với em có chút quan hệ nào!’

      có quan hên? Em còn dám trợn mắt dối!’ Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh, trong đôi mắt thâm trầm còn có tia tà mị.

      ‘Thanh Nhi!’

      Giọng của Lãnh Thiên Dục quả là còn lạnh hơn băng, đôi mắt phóng ra tia nhìn sắc bén như dao …

      Lãnh Tang Thanh đương nhiên hiểu tính tình của trai mình, tự chủ nhìn về Lãnh Thiên Dục.

      ‘Em rốt cuộc là thiếu cái gì? Là thiếu tiền hay thiếu ân tình?’

      Lãnh Thiên Dục cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy hai người có bất kỳ tiếp xúc nào, ngay cả lúc hai người đứng cạnh nhau cũng thấy hết sức chướng mắt.

      ‘Em … em thiếu … cái này làm sao ?’ Lãnh Tang Thanh vẻ mặt ủy khuất, ấp úng nửa ngày cũng ra được.

      Ngược lại Niếp Ngân rất thong dong, nhàn nhã khoanh tay trước ngực nhìn gương mặt đỏ như váng chiều của Lãnh Tang Thanh giống như đợi tiếp, thấy vẻ quẫn bách của , nụ cười môi càng rộng.

      Lãnh Thiên Dục bị tình hình trước mắt làm cho như rơi vào mây mù, mặt ràng là vui.

      “Nó thiếu bao nhiêu tiền?” hỏi thẳng Niếp Ngân, giọng lạnh như băng.

      Niếp Ngân xoay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục giống như vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất thiên hạ…

      “Sao? Cậu muốn trả thay ấy?”

      sai! !” Bao nhiêu kiên nhẫn của Lãnh Thiên Dục sắp dùng hết rồi, giọng càng lúc càng mất kiên nhẫn.

      Niếp Ngân đưa tay chống trán, với Lãnh Tang Thanh, “Nghe chưa, trai em muốn trả thay em kìa!”

      Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh càng ngượng ngùng, nhìn Lãnh Thiên Dục ấp a ấp úng : “ hai… phải như nghĩ đâu, em… em có nợ tiền…”

      “Vậy rốt cuộc là nợ cái gì?” Lãnh Thiên Dục cao giọng hỏi.

      “Là… là… aiya, hai, tóm lại là em có nợ tiền, cũng có nợ ân tình!” Lãnh Tang Thanh cũng biết sao, đành hơi phủ nhận tất cả.

      Ánh mắt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng tối, quát lên, “Vậy được, nếu cả hai đều phải lập tức trở về cho !”

      rồi mà!” Lãnh Tang Thanh chau mày, gian nan .

      “Em…” Lửa giận của Lãnh Thiên Dục bốc lên đến đầu.

      Thượng Quan Tuyền thấy vậy vội vàng tiến đến kéo cánh tay , giọng : “Dục, làm vậy làm Thanh Nhi sợ đó. Vậy , có chuyện gì đợi xử lý xong chuyện ở đây rồi sau, được ?”

      Giọng dịu dàng của làm cho cơn giận trong lòng Lãnh Thiên Dục giảm bớt vài phần, vỗ vỗ vào tay như trấn an, sau đó nhìn về phía Lãnh Tang Thanh, “Chuyện này trở về tính sổ với em sau!”

      Lãnh Tang Thanh thở phào hơi, sau đó quay lại hung hăng trừng Niếp Ngân cái.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nãy giờ chứng kiến như rơi vào tầng mây mù, còn Mặc Di Nhiễm Dung giương đôi mắt u oán nhìn Niếp Ngân. Vô tình Niếp Ngân cũng nhìn về phía khiến kinh hãi vội vàng khép mắt lại.

      “Mặc Di tiểu thư…” hoàn toàn phát ra mất tự nhiên của , “Xin hỏi cái xác này rốt cuộc là thế nào? Vả lại, nếu như có Giáng Đầu Thuật, vậy ai là người hạ Giáng Đầu?”

      Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mặc Di Nhiễm Dung như chờ đợi câu trả lời của , ràng đây cũng là điều mọi người muốn biết.

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài, nhìn Niếp Ngân, “Niếp tiên sinh, thực ra… người chết đáng lý phải là người của , vốn chỉ là công cụ bị lợi dụng để hạ Giáng Đầu mà thôi, đáng tiếc, trở thành kẻ chết thay!”

      “Làm kẻ chết thay? Là ý gì?” Niếp Ngân hiểu hỏi lại.

      Mặc Di Nhiễm Dung lại nhìn cái, sau đó đến bên cạnh , trong đôi mắt xẹt qua tia cực kỳ tự nhiên…

      “Niếp tiên sinh, thực xin lỗi, nếu như lúc mới vừa trúng Giáng Đầu tôi ra tay ngăn cản thuộc hạ của chết!”

      Niếp Ngân ràng là vẫn chưa hiểu được ý mà những người khác mặt cũng đầy nghi vấn.

      Trong lòng Mặc Di Nhiễm Dung mang đầy mặc cảm, cắn môi, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Niếp Ngân : “Bởi vì nếu như thuộc hạ của chết người chết là em tôi… Liên Kiều!”

      Lần này mọi người chấn động thực .

      Nụ cười môi Niếp Ngân chợt đông lại, sau đó nét mặt có chút khó coi, cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt

      “Hy sinh người của tôi để cứu sống người của . Mặc Di tiểu thư vậy hình như thiếu Niếp Ngân phần ân tình rồi!”

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy mặt đột ngột đưa sát gần mặt mình, tức bị dọa đến giật mình, lại nghe câu của , trong lòng càng lo lắng.

      “Niếp tiên sinh… tôi biết như vậy… Cái mà đối phương sử dụng là Tuyệt Giáng, tôi ngờ đối phương lại dùng con người làm công cụ…”

      Niếp Ngân vẫn nhìn chớp mắt như thẩm định tính chân trong từng lời của , ngay sau đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay kéo Mặc Di Nhiễm Dung trở về bên cạnh mình, mặt đầy vẻ bất mãn…

      “Niếp tiên sinh, Nhiễm Dung bản tính thiện lương đơn thuần, nếu ấy biết tình diễn ra thế này đúng là như thế, cứ mở miệng ép người quả có chút hợp tình hợp lý!”

      Niếp Ngân nghe vậy mặt từ từ dãn ra, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ban đầu, hỏi lại: “Cái gì là Tuyệt Giáng? Tôi hyvọng có thể cho tôi lời giải thích ràng!”

      Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, ánh mắt có chút xao động, đôi ngươi màu tím đẹp như hai viên ngọc tràn đầy tình cảm…

      “Tuyệt Giáng, là Giáng Đầu Thuật khó hóa giải nhất, cũng là thứ độc nhất, người trúng Giáng chỉ đơn giản là trúng Giáng mà… chỉ có đường chết!”
      Last edited: 19/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 216: Tuyệt Giáng (1)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min




      Mọi người đều sững sờ.

      ‘Mặc Di tiểu thư, ý là … người đứng phía sau mọi chuyện muốn hãm hại Liên Kiều?’ Thượng Quan Tuyền hoài nghi hỏi lại.

      ‘Đúng vậy!’

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài tiếng, ‘Mục đích của người này chính là Liên Kiều, chỉ là trong lúc thực lại Giáng Đầu Thuật này chỉ là cần có “nước thi hàng” mà còn cần phải có người có máu , cái gọi là máu chính là máu của người sinh vào lúc nhật nguyệt giao nhau, có thể là chủ nhân của cái xác này chính là đối tượng phù hợp với cầu đó, cho nên mới bị đem ra làm công cụ để hạ Giáng.’

      ngừng lại, quay nhìn lại cái xác, lúc này mọi người mới kinh hãi phát ra tượng thi hang hoàn toàn biến mất.

      ‘Nhiễm Dung, tại sao lại xuất tình trạng này?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương ngờ cỗ thi lạp trước mắt lại phát sinh thay đổi, sắc mặt cũng thay đổi theo.

      ‘Đây là phản ứng bình thường, khi vừa bắt đầu em cũng hiểu, bởi vì em cũng chỉ nghe đến Tuyệt Giáng chứ chưa từng tự tay hóa giải. Máu của chủ nhân của cái xác này là công cụ bắt buộc phải có, cộng thêm hai cọng cỏ lúc nãy mọi người nhìn thấy …’

      đến đây đưa lại hai cọng cỏ cho mọi người xem.

      ‘Hai cọng cỏ mà mọi người nhìn thấy phải là loại cỏ bình thường, tên của nó là “cỏ Dương”, cọng lớn hơn là dương, cọng , cỏ dương phối với với máu sau đó thông qua cách hạ Giáng bằng giấy tiền vàng bạc, người trúng Giáng trong vài giây đầu tiên xuất tượng sốt cao thậm chí là hôn mê, qua vài phút sau tử vong!’

      ‘Trời ơi, lợi hại vậy sao?’ Lãnh Tang Thanh trợn mắt, chấn động toàn thân.

      ‘Đúng vậy, đó là hiểm và lợi hại của tuyệt Giáng, chuyện này chăc mọi người thể tưởng tượng nổi. Các vị chắc cũng có nghe qua “vật cùng tắc phản” ( vật phát triển đến điểm cực hạn quay về lúc ban đầu), nếu như trong quá trình hạ tuyệt Giáng bị phá hoại, hoặc là bị Giáng Đầu Sư khác cản trở vạy Giáng Đầu Sư thực Giáng Đầu Thuật đó phải chịu hậu quả từ tuyệt Giáng, nhưng tôi tuyệt đối thể ngờ rằng, người chủ mưu lại dùng máu để khiến cho người sống trở thành công cụ hạ Giáng, vì như vậy cho dù pháp thuật bị phá cũng ảnh hưởng đến Giáng Đầu Sư đó mà ngược lại làm tổn hại đến tính mạng của người có máu , coi như là thế mạng!”

      Mặc Di Nhiễm Dung giảng đến đây, ánh mắt lần nữa rơi xuống cái xác, cái thâm tình ‘ta giết người nhưng người vì ta mà chết’ lúc này là thấm thía.

      “Nhiễm Dung, cái xác này ràng là thi hàng, sao đột nhiên lại trở lại là cái xác bình thường rồi?” Hoàng Phủ Ngạn Thương cố tìm cách lôi ra khỏi những suy tư kia.

      Mặc Di Nhiễm Dung thu lại hai cọng cỏ. “Còn nhớ lúc nãy cỏ dương này mọc đầy thân cái xác , cái xác này là do trong quá trình thực Tuyệt Giáng mà mất mạng cho nên bên ngoài cái xác hình thành nên lớp bảo vệ, mà cái lúc nãy có dương hút vào là lớp bảo vệ của cái xác cho nên sau đó cái xác trở lại bình thường!”

      “Mặc Di tiểu thư, cái xác này có khác biệt gì với hai cái xác trước đó ?” Lãnh Thiên Dục vẫn còn điều chưa hiểu.

      Mặc Di Nhiễm Dung khẽ gật đầu: “Khác biệt đương nhiên là có, theo như những hiểu biết của tôi về thi lạp trong giai đoạn này, thực ra hai cái xác trước chẳng qua chỉ là công cụ luyện tập ba tuyệt Giáng của người chủ mưu mà thôi. xuất của cái xác đầu tiên ràng là giai đoạn luyện tập đầu tiên của người đó, sau đó bị thất bại cho nên dẫn đến cái chết của chủ cái xác, tượng thi hàng cái xác đầu tiên ràng là đều nhau, xuất của cái xác thứ hai cho thấy trình độ hạ tuyệt Giáng của Giáng Đầu Sư đó có tiến bộ rất lớn, nhưng cũng thất bại bằng xuất cái xác thứ hai. Chỉ là sau đó, Cung tiên sinh thấy được tượng xác chết sống lại, thực tế vị Giáng Đầu Sư đó muốn làm ngược lại lẽ thường, thử dùng cách mượn thi thể để tiếp tục luyện tập hạ tuyệt Giáng mà thôi, đáng tiếc là lại thất bại lần nữa!”

      “Vậy cái xác thứ ba này…” Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại cái xác, vẻ mặt ngưng trọng.

      Mặc Di Nhiễm Dung hít sâu hơi, cố gắng đèn nén khó chịu trong thân thể, : “Theo như chiêm bốc của tôi, tôi phát Liên Kiều gặp nguy hiểm, khi tôi làm thêm lần chiêm bốc để tìm hiểu sâu hơn, cuối cùng cũng biết được con bé phải chịu lần bị hạ tuyệt Giáng, do đó tôi tìm mọi cách để phá giải tuyệt Giáng đó. Kết quả là có thể phá giải được tuyệt Giáng, chỉ là, vô tình hại chết mạng người vô tội.”

      xong, nhìn Niếp Ngân, vẻ mặt áy náy.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cau mày, trong lòng đầy chua xót mà biết làm sao.

      “Nhiễm Dung…” thêm gì, ôm chặt lấy vai như muốn lôi kéo chú ý của về phía mình.

      “Chúng ta bây giờ nên nghĩ cách cứu Liên Kiều mới phải, em cũng thấy biểu tình của hai rồi, ấy bây giờ chắc sắp phát điên rồi!”

      “Đúng đó, Mặc Di tiểu thư, Liên Kiều… còn cứu được ?” Thượng Quan Tuyền cũng khẩn trương hỏi.

      “Được!” Mặc Di Nhiễm Dung thấy có nhiều người quan tâm đến em mình như vậy, trong lòng chợt thấy ấm áp.

      “Mọi người yên tâm , cỏ dương hút hết lớp bảo vệ cái xác, chỉ cần thông qua cỏ dương thi triển thêm vài pháp thuật nữa có thể kêu tỉnh em ấy, chẳng có gì đáng ngại đâu!”

      “Vậy hay quá!”

      Lãnh Tang Thanh cũng yên tâm hơn, “Mặc Di tiểu thư, chúng ta… bây giờ cứu Liên Kiều phải ?”

      quả thực càng lúc càng có hứng thú với Giáng Đầu Sư trước mặt này.

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, lắc đầu: “Bây giờ chưa phải lúc!”

      “Vậy phải đợi đến lúc nào?” Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi.

      “Nửa đêm hôm nay!” Mặc Di Nhiễm Dung trịnh trọng .

      “Nửa đêm nay? A, càng nghe càng thấy thần bí, Mặc Di tiểu thư, tôi có theo bên cạnh ?” Lãnh Tang Thanh hưng trí bừng bừng hỏi.

      Thực ra qua những năm tháng du lịch đó đây, gặp qua ít các phong tục tập quán kỳ lạ nhưng tuyệt đối thể so với Giáng Đầu Thuật.

      Nào ngờ Mặc Di Nhiễm Dung thẳng thừng cự tuyệt, “Xin lỗi, lúc tôi thi triển thuật gọi hồn, bên cạnh thể có bất kỳ người nào khác, bằng xảy ra nguy hiểm. Lãnh tiểu thư, đây là suy nghĩ cho an toàn của tôi!”

      Lãnh Tang Thanh mặt đầy thất vọng.

      Ánh mắt quét qua thân ảnh cao lớn ở góc, sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung càng trầm trọng, bước lên phía trước, nhìn về phía Niếp Ngân…

      “Niếp tiên sinh, tôi… xin lỗi. Tuy chỉ là vô tình nhưng dù sao người này cũng vì tôi mà chết, cho nên món nợ này tôi tìm cách trả cho Niếp tiên sinh!”

      “Ồ? muốn trả thế nào?” Môi Niếp Ngân câu lên đường cong, hỏi ngược lại.

      “Tôi…” Mặc Di Nhiễm Dung nhất thời cũng biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt hết sức ngượng ngùng.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 217: Món nợ liên hoàn



      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      ‘Này …’

      Lãnh Tang Thanh dùng sức đẩy Niếp Ngân cái, cười: ‘Niếp Ngân, cũng quá mọn , chẳng qua chỉ mất sát thủ thôi mà, đừng có làm ra cái vẻ mặt muốn đuổi cùng giết tận như thế được ? Mặc Di tiểu thư cũng lòng nhận lỗi rồi còn gì, cũng đừng làm quá mà!’

      Niếp Ngân nghe vậy, đồng tình, cười cười, bàn tay to lần nữa đưa lên, dùng sức vò vò mái tóc của Lãnh Tang Thanh …

      ‘Ý của em là … nên truy cứu chuyện này sao?’

      ‘Đương nhiên rồi, biết “kẻ biết có tội sao”, chuyện này nếu mà còn truy cứu nữa quá mất khí phách đàn ông rồi!’

      Lãnh Tang Thanh giọng châm chọc , lại tức tối thêm câu: ‘Với lại đủ rồi đó nhé, ngàn lần rồi, đừng có đụng tay vào đầu em!’

      Niếp Ngân thu tay lại, khoanh trước ngực, nụ cười mặt càng sâu hơn, nhìn bằng ánh mắt đầy hứng thú …

      ‘Vậy được, nghe em truy cứu với ấy nữa, chỉ là … món nợ này … em trả!’

      Lãnh Tang Thanh nghe vậy, sững người, ‘Niếp Ngân, quả đủ hẹp hòi rồi!’

      ‘Mặc kệ em , dù sao em nợ cũng nhiều rồi, nợ thêm khoản nữa có là gì!’

      Ý cười trong mắt Niếp Ngân càng sâu, càng mê người, quả muốn có bao nhiêu sức quyến rũ có bấy nhiêu sức quyến rũ.

      Lãnh Tang Thanh hung hăng trừng cái.

      Mặc Di Nhiễm Dung ở bên cạnh ánh mắt lại rất ảm đạm, gì chỉ thầm bước tách ra khỏi hai người chút.

      Lúc này Lãnh Thiên Dục mới lên tiếng: ‘Dù sao mọi chuyện cũng giải quyết xong rồi, Thanh Nhi, em cũng nên theo về rồi!’

      mặt Thượng Quan Tuyền có chút tự nhiên nhìn về phía Lãnh Thiên Dục lại nhìn về phía Niếp Ngân .

      Mà mắt Niếp Ngân tiếp xúc với ánh mắt của Thượng Quan Tuyền trong lòng chợt nhói đau.

      Lãnh Tang Thanh định lùi về phía sau bị Niếp Ngân kéo cái, quay trở về chỗ cũ.

      “Niếp Ngân, Thanh Nhi là em tôi, làm vậy hình như hợp tình lý lắm!” Lãnh Thiên Dục thấy Niếp Ngân cứ nắm chặt cổ tay của Lãnh Tang Thanh, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng.

      Niếp Ngân nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục, ánh mắt vừa kiên định vừa thâm trầm…

      là ngại quá Lãnh tiên sinh, tôi rồi, ấy thể với !”

      Môi Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên đường cong nhàn nhạt, từng chữ : “Thế nào? cho rằng tôi thể dẫn nó sao?”

      có giỏi cứ thử xem!” Niếp Ngân cũng chút sợ sệt đáp lời .

      Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bàn tay đột ngột nắm lại thành quyền, vừa định mở miệng Lãnh Tang Thanh ngắt lời: “ hai, em… em bây giờ thể với , còn về nguyên nhân tại sao, sau này em giải thích với !”

      biết hai người đàn ông này trước giờ có vướng mắc cho nên rất sợ ngay lúc này đánh nhau ở đây, liền lên tiếng khuyên giải.

      được, em thể theo người này!” Lãnh Thiên Dục giọng càng lạnh lùng nhưng giấu được lửa giận.

      “Ai ya, hai, đừng làm khó em nữa mà. yên tâm , em gặp nguy hiểm gì đâu, được ? Đợi qua khoảng thời gian em nhất định trở về giải thích ràng với !” Lãnh Tang Thanh đau khổ cất tiếng cầu xin.

      “Em…” Lãnh Thiên Dục tiến lên.

      “Dục…” Thượng Quan Tuyền vội vàng níu cánh tay lại.

      “Tuyền, đừng cản , hôm nay Thanh Nhi nhất định phải theo về!”

      Lãnh Thiên Dục trong lòng nỡ đẩy ra, chỉ đành quay đầu nhìn , cho dù là trong lúc lửa giận bừng bừng cũng có thể nhìn ra sủng ái và trìu mến dành cho Thượng Quan Tuyền.

      Thượng Quan Tuyền đứng cản trước mặt : “Thanh Nhi phải là đứa bé nữa, ấy làm như vậy nhất định là có lý do của mình. hai đáng lý phải tin tưởng ấy mới phải!”

      Lãnh Thiên Dục trừng mắt nhìn hai người đứng cách đó xa sau đó ánh mắt rơi mặt Thượng Quan Tuyền, giọng trầm: “Tuyền, em chắc cũng biết kiêng kỵ điều gì!”

      “Em biết, em đương nhiên là biết…”

      Thượng Quan Tuyền hai tay ôm lấy , giọng ôn nhu: “Nhưng tính tình của Thanh Nhi phải là biết, chẳng lẽ nghĩ rằng cứ trói ấy mang về nhà xong chuyện sao, ấy dù sao cũng là em duy nhất của , thường ngày phải là thương đứa em này nhất sao? Bây giờ nhân nhượng ấy lần sao? Hơn nữa, mọi chuyện cũng chưa chắc xấu như tưởng tượng đâu…”

      “Nhưng mà…”

      “Đừng có nhưng mà nữa, nếu như còn ép Thanh Nhi nữa, em thèm để ý đến nữa!”

      Thượng Quan Tuyền xong cũng thèm nhìn xem phản ứng của , vừa xoay đầu bước thẳng về phía cửa vừa thầm ném cho Lãnh Tang Thanh ánh mắt như ra hiệu.

      “Tuyền…”

      Lãnh Thiên Dục thấy lần này Thượng Quan Tuyền giận rồi, chỉ đành nhìn Lãnh Tang Thanh : “Nha đầu, liệu mà tìm cách giải thích với !”

      xong vội vàng đuổi theo bóng dáng khuất ngoài cửa.

      Lãnh Tang Thanh thở phào hơi, sau đó xoay sang Niếp Ngân, vẻ mặt vui : “Lần này vui rồi, vì , ngay cả hai em cũng đắc tội rồi!”

      Niếp Ngân gì, trong ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa khỏi xẹt qua tia phức tạp…

      biết rằng ở góc Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp lẫn si mê, còn Hoàng Phủ Ngạn Thương vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt thất bại.

      ***

      Hoàng hôn dần buông bầu trời, khi Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh đôi tuấn nam mỹ nữ xuất ở đại sảnh khách sạn hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ lẫn ghen tỵ.

      Đàn ông hâm mộ có người bạn cùng xinh đẹp như vậy tuy rằng thân mặc trang phục trung tính.

      Phụ nữ ghen tỵ có được người đàn ông tuấn tú như vậy làm bạn tuy rằng mặt người đàn ông ngoài lạnh lùng chẳng còn biểu tình nào khác.

      Khi hai người qua đại sảnh của khách sạn, ngang qua vòi phun nước mang hình thần tình , từng giọt nước trong veo như thủy tinh ánh trong sắc đen của đá hoa cương.

      “Này, Niếp Ngân, là phải lấy hai phòng đấy nhé!”

      Lãnh Tang Thanh hất mái tóc, cực kỳ tiêu sái vừa vừa mỉm cười nhìn vòng các xung quanh như muốn chào hỏi.

      Niếp Ngân nghe vậy chỉ cười , lúc sau mới ném lại câu: “Em là đầu thai lầm rồi!”

      Đúng đó, nếu như em là đàn ông cũng thiệt thòi như vậy có phải ? Lãnh Tang Thanh đập tay lên vai Niếp Ngân như người đàn ông với bạn thân của mình.

      Niếp Ngân hơi nghiêng mặt nhìn , mềm mại từ cánh tay truyền tới khiến đôi mắt màu đen của càng thêm thâm trầm…
      Last edited by a moderator: 23/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 218: Thần tình hại người? (1)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min




      Khi hai người sắp bước vào thang máy nghe sau lưng tiếng bước chân gấp gáp. Niếp Ngân xoay người lại thấy gương mặt xanh như tàu lá của Mặc Di Nhiễm Dung.

      Lãnh Tang Thanh cũng nhìn thấy, chấn động nền lời.

      ‘Niếp tiên sinh, ngài cẩn thận …’

      Giọng Mặc Di Nhiễm Dung cực kỳ cấp bách, lúc chỉ còn cách quãng ngắn, chỉ thấy rầu rĩ kêu lên tiếng, tiếp theo đó cả thân người từ từ khuỵu xuống …

      Niếp Ngân thấy tình hình như vậy hoảng hốt bước vội đến ôm lấy thân hình từ từ trượt xuống của Mặc Di Nhiễm Dung, dìu đứng lên …

      ‘Mặc Di tiểu thư …’

      ‘Trời ơi, Niếp Ngân, mau nhìn này!’

      Lãnh Tang Thanh chỉ tay vào vai Mặc Di Nhiễm Dung, đó sớm nhuộm đầy máu tươi.

      ‘Sao lại như thế?’

      Niếp Ngân nhìn quanh vòng như muốn quan sát kẻ nào ngầm ra tay, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn vội vàng chạy vào đại sảnh của khách sạn.

      ‘Nhiễm Dung …’

      Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy tình hình như vậy, sắc mặt vừa sợ vừa gấp, khi nhìn thấy bị thương liền gì thêm, ôm vào lòng …

      ‘Niếp Ngân, làm gì Nhiễm Dung rồi?’

      Niếp Ngân cũng rơi vào tầng mây mù, ‘Tôi nào có làm gì đâu!’

      có làm gì? Đáng chết , vậy sao Nhiễm Dung lại trở thành thế này?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương rống lên câu, ngay lập tức dẫn đến chú ý của rất nhiều người trong đại sảnh.

      ‘Hoàng Phủ tiên sinh … liên quan gì đến Niếp tiên sinh, khụ khu …’ Mặc Di Nhiễm Dung hô hấp đứt quãng, máu tươi vai thấm ra ngoài lớp vải áo.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng quan tâm được nhiều, nhấc lên, thân thiết : ‘Nhiễm Dung, đừng nhiều, lập tức đưa em bệnh viện!’

      …’ Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt lên tiếng ngăn cản: ‘Vết thương của tôi là do Giáng Đầu mà có, bác sĩ trị được đâu!’

      ‘Cái gì? Vậy phải làm sao mới được?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương kinh sợ hỏi.

      ‘Hoàng Phủ tiên sinh….. phiền mang tôi đến nơi yên tĩnh, tôi…. Có thể tự mình chữa cho mình…’

      Giọng Mặc Di Nhiễm Dung càng lúc càng yếu ớt, đôi môi đào vốn hồng nhuận giờ cũng trở nên trắng bệch.

      ‘Được…. lập tức…’

      ‘Đến phòng tôi !’ Niếp Ngân ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương, giọng với Mặc Di Nhiễm Dung.

      Tuy biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng này đích thực là vì mình mà bị thương, chỉ là… ấy hoàn toàn phải cứu .

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cười lạnh: ‘Niếp tiên sinh, cần đâu!’

      cố chấp của chỉ khiến cho thời gian trị liệu của ấy bị trì hoãn mà thôi!’ Niếp Ngân điền đạm .

      Lãnh Tang Thanh vội vàng tiến lên ‘ Ngạn Thương, Niếp Ngân cũng đúng, bây giờ cần suy nghĩ quá nhiều, cứu người quan trọng hơn, hơn nữa… hai người đàn ông các cứ ương ngạnh đứng ở đây, lúc nữa nhất định thu hút ít nhà báo đến đấy!’

      rồi chờ Hoàng Phủ Ngạn Thương trả lời, trực tiếp ấn nút thang máy.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng muốn tranh chấp với Niếp Ngân cho nên đành ôm Mặc Di Nhiễm Dung bước vào thang máy.

      Trong gian phòng tổng thống xa hoa, có thể nhìn ra là khách sạn cố ý sắp xếp theo những thói quen của Niếp Ngân, toàn bộ đồ dùng đều là màu tối, mang theo nét lạnh lùng mà uy nghiêm như chính con người .

      ‘Niếp Ngân, bây giờ có thể rồi chứ, Nhiễm Dung rốt cuộc là bị thế nào?’

      Đợi Măc Di Nhiễm Dung vào trong phòng ngủ đóng cửa lại tự mình trị liệu vết thương, ba người còn lại lưu lại trong phòng khách, Hoàng Phủ Ngạn Thương dang gấp gáp tới lui trong phòng, ánh mắt ngừng xoáy vào Niếp Ngân.

      ‘Tôi có gì để !’ Niếp Ngân mang vẻ lười nhác muốn chuyện.

      ….’ Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương càng trở nên lạnh lùng.

      Ngạn Thương… có liên quan gì đến Niếp Ngân!’

      Lãnh Tang Thanh cũng chứng kiến từ đầu tới cuối, mặt cũng đầy nét hoài nghi, lên tiếng thay cho Niếp Ngân

      Hoàng Phủ Ngạn Thương xua tay ngắt lời Lãnh Tang Thanh: ‘Thanh Nhi, em bây giờ là giúp sao? Người muốn lấy mạng ở đâu cũng có, nếu như phải là do , Nhiễm Dung làm sao mà bị thương được chứ?’

      đến đây, lửa giận càng bốc lên, bước đến níu lấy cổ áo Niếp Ngân….

      Ngạn Thương, đừng quá kích động…’

      ‘Tôi cảnh cáo , Niếp Ngân…’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thèm để ý gì đến lời Lãnh Tang Thanh, ánh mắt vẫn ghim chặt người Niếp Ngân, ‘…nếu như Nhiễm Dung gặp phải chuyện gì nguy hiểm, tôi nhất định tha cho đâu!.

      Niếp Ngân chẳng có chút biểu tình gì, trong ánh mắt vẫn vẻ bình đạm nhìn : ‘Mặc Di tiểu thư là vì tôi mà bị thương, yên tâm, cho dù truy cứu tôi nhất định truy cứu đến cùng rốt cuộc là ai làm!’

      ‘Hai người…’ Lãnh Tang Thanh rống lên tiếng. Như ý , tiếng rống làm cho cả hai người đàn ông cùng quay lại nhìn, ‘Hai người nghe tôi có được ?’

      thấy mục đích đạt được, dịu giọng lại: ‘Thực ra tất cả câu chuyện em chứng kiến từ đầu tới cuối!’

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy lập tức hỏi: ‘Rốt cuộc là ai làm? Thân thủ của ai mà giỏi như vậy?’

      Lãnh Tang Thanh sắc mặc ngưng trọng, ‘ làm sao biết thân thủ của người đó giỏi chứ?’

      Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa định lên tiếng, Niếp Ngân đứng dạy chầm chậm lên tiếng: ‘Rất dễ, người đó có thể tiếng động ngay trước mặt làm cho Mặc Di tiểu thư bị thương, tin chắc rằng nhất định là thân thủ giỏi vô cùng, chỉ là… điều làm nghĩ mãi hiểu là vết thương vai Mặc Di tiểu thư rất kỳ lạ, giống vết thương do súng, vết thương do đao càng có khả năng!’

      ‘Đúng vậy, nếu muốn ra tay ở cự ly xa chỉ có súng hoặc phi đao, nhưng nhìn vết thươn vai ấy hoàn toàn nhìn thấy vết đạn hoặc bất cứ ám khí nào! Nhiễm Dung vừa nãy có mình bị thương là do Giáng Đầu, điều này càng làm tôi nghĩ mãi ra!’ Hoàng Phủ Ngạn Thiên lại đồng tình với Niếp Ngân về điểm này.

      Vào lúc này đây hai người đàn ông ngược lại có cùng suy nghĩ.

      ‘Là vết thương do kiếm! Mặc Di tiểu thư nhất định là bị kiếm làm cho bị thương!’

      Lãnh Tang Thanh trợn mắt, nhớ lại màn vừa rồi trong lòng vẫn còn kinh hãi, vầng trán trơn bóng toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      ‘Cái gì? Vết thương do kiếm?’

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Niếp Ngân hẹn mà cùng lên tiếng, lời vừa thốt ra ai nấy đều nhìn nhau.






      Chương 219: Thần tình hại người? (2)



      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      ‘Thanh Nhi, sao em lại vậy? Em nhìn thấy gì sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng hỏi lại.

      Niếp Ngân ràng cũng cảm thấy vẻ khác thường của Lãnh Tang Thanh.

      Lãnh Tang Thanh lau mồ hôi trán sau đó thận trọng nhìn về hướng phòng ngủ như dò chừng, sau đó mới thấp giọng : ‘Có thể các tin nhưng em nhìn thấy hại Mặc Di tiểu thư là … thần tình !’

      Lời vừa thốt ra, Niếp Ngân và Hoàng Phủ Ngạn Thương đều giật mình, gần như chưa phản ứng kịp cũng chưa kịp hiểu hết lời .

      Qua lúc lâu, Niếp Ngân mới mở miệng: ‘ ngờ sức tưởng tượng của nha đầu này lại phong phú như vậy. Cái gì mà thần tình chứ? Em nhìn thấy thiên sứ sao?’

      ‘Đúng vậy, Thanh Nhi, em có biết mình ?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương tưởng nhảm.

      Lãnh Tang Thanh nghe vậy, xua xua tay: ‘Em nhảm, Niếp Ngân , còn nhớ trong đại sảnh khách sạn có bức tượng thần tình phun nước ?’

      Niếp Ngân gật đầu sau đó mỉm cười nhìn : ‘Em phải là thần ái tình đó giết người chứ?’

      ‘Chính là vậy!’

      Giọng điệu của Lãnh Tang Thanh mười phần khẳng định: ‘Thực ra lúc Mặc Di tiểu thư chạy về phía thang máy, em vô tình nhìn thấy được ra vị thần tình đứng dưới vòi nước là sống, mà vẻ mặt cũng hết sức hung ác, trong tay cầm thanh kiếm phóng về phía Niếp Ngân, nào ngờ lúc ấy Mặc Di tiểu thư tiến đến cản lại …’

      ‘Thanh Nhi, thể nào đâu …’

      Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức phản bác, ‘Tượng thần tình phun nước chẳng qua chỉ là bức tượng làm bằng gốm mà thôi, làm sao có thể giết được người chứ? Chuyện này quá buồn cười!’

      ‘ Các phải tin em, em dối, làm Mặc Di tiểu thư bị thương đúng là thần tình !’ Lãnh Tang Thanh gấp gáp .

      Niếp Ngân và Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ lúc bởi vì bọn họ đều biết Lãnh Tang Thanh cần thiết phải dối.

      Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chợt mở ra, sau đó bóng người chợt tiến đến dựa vào khung cửa.

      ‘Lãnh tiểu thư đều !’ Giọng yếu ớt của Mặc Di Nhiễm Dung vang lên.

      ‘Nhiễm Dung, em thế nào rồi?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội tiến lên ôm vào lòng, vẻ mặt đầy lo lắng cùng xót xa.

      Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh cùng đều bước đến.

      ‘Mặc Di tiểu thư, thương thế của sao rồi?’ Niếp Ngân thấp giọng hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung được Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa ôm vừa dìu đến sofa, nhìn Niếp Ngân trả lời: ‘Tôi sao!’

      ‘Nhiễm Dung, có cần đưa em đến bệnh viện chuyến ?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vẫn yên tâm khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng càng đau.

      lắc đầu, ‘Miệng vết thương sao, em vết thương là do Giáng Đầu gây ra, phải là vết thương bình thường!’

      ‘Mặc Di tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?’ mặt Niếp Ngân vẫn tràn đầy nghi vấn.

      Còn Lãnh Tang Thanh đến bên cạnh Mặc Di Nhiễm Dung, hỏi gấp: ‘Đúng đó, Mặc Di tiểu thư, em vừa rồi nhìn thấy phải là do hoa mắt phải ? Chẳng lẽ đúng là .... thần tình làm sao?’

      Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, với ba người: ‘Đúng vậy, vết thương của em đúng là bị vị thần dưới vòi phun nước gây ra!’

      mặt Niếp Ngân ràng là chấn động mà vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng tốt hơn bao nhiêu.

      ‘Trời ơi, ra là em có hoa mắt, tượng gốm giết người, đây đúng là chuyện lạ đời....’ Lãnh tang Thanh kinh ngạc đưa tay che miệng, ánh mắt ràng là thể tin được.

      ‘Chuyện này sao lại có thể....’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thào.

      ‘Tại sao lại như thế?’ Niếp Ngân cũng vội hỏi.

      Tượng gốm giết người cũng là lần đầu tiên nghe thấy

      ‘Là Giáng Đầu! Cái tượng gốm đó là bị hạ Giáng Đầu, Giáng Đầu Sư đem ý niệm đó hạ lên tượng gốm, trong quá trình thao tác khống chế hành động tượng gốm khiến nó có thể giết người, vết thương của em cũng chính là bị thanh kiếm trong tay tượng gốm gây ra!’ Mặc Di Nhiễm Dung .

      Niếp Ngân nghe vậy, ánh mắt chợt tối sầm, nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Nếu như đoán sai, đáng lý người bị thương lần này phải là tôi, Mặc Di tiểu thư là cứu tôi!’

      Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Thương càng trở lên khác thường.

      Mặc Di Nhiễm Dung hơi khép mắt, ‘ Niếp tiên sinh, quá lời rồi, tôi từng qua tôi nợ ngài món nợ ân tình nhất định phải trả, với lại.... thực ra nếu như phải bởi vì tôi, Niếp tiên sinh cũng trở thành đối tượng Giáng Đầu Sư đó đối phó...’

      Lời của Niếp Ngân càng khó hiểu.

      ‘Tôi hiểu ý của Mặc Di tiểu thư lắm.’

      ‘Tôi ... biết phải thế nào...’ Vẻ mặt Mặc Di Nhiễm Dung đầy ngượng ngùng, ấp a ấp úng .

      ‘Mặc Di tiểu thư...’

      ‘Niếp tiên sinh!’

      Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra món đồ nhìn như là túi thơm, đẩy đến trước mặt ...

      ‘Món đồ này nhất định phải nhận, nguyên nhân vì sao tôi... tôi biết phải thế nào, trong đây đựng thứ có thể giúp ngài tránh được Giáng Đầu, bất luận thế nào ngài cũng phải mang bên người, đến lúc cần tự nhiên tôi thu hồi, xin phãi nhớ kĩ, trước thời điểm đó tuyệt đối thể để túi thơm này rời khỏi người!’

      Niếp Ngân cầm lấy túi thơm tay, gương mặt tuấn lộ vẻ khó hiểu, đưa ta định mở ra...

      ‘Đừng, Niếp tiên sinh, đừng mở ra, bằng còn hiệu lực đâu!’ Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng đưa tay cản lại, vẻ mặt cực kì lo lắng.

      Như phát được vẻ kích động của , Niếp Ngân vội vàng đưa tay nắm lấy tay .

      Mặt Mặc Di Nhiễm Dung chợt vọt lên đám mây đỏ, vội vàng rút tay lại, ánh mắt hoảng loạn quét qua gương mặt tuấn của : ‘Tóm lại, Niếp tiên sinh, nhất định phải nghe lời tôi , bằng chính mình gặp nguy hiểm!’

      xong vội vàng quay người nhưng liền bị Niếp Ngân kéo lại...

      ‘Mặc Di tiểu thư, vẫn chưa giải thích ràng với tôi chuyện lúc nãy!’

      ‘Tôi....’ Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, ‘Niếp tiên sinh vẫn là biết tốt hơn, bây giờ... vẫn chưa phải lúc, xin lỗi.... tôi còn việc phải làm, tôi phải rồi...’

      Vẻ mặt cực kì hoảng loạn, nhàng đẩy tay Niếp Ngân ra, về phía cửa.

      ‘Nhiễm Dung ....Hoàng Phủ Ngạn Thương gì thêm vội vàng đuổi theo.

      Niếp Ngân thấy vậy cũng bước theo nhưng bị Lãnh Tang Thanh cản lại....

      ‘Này, bây giờ đuổi theo cũng giúp được gì, ấy ràng là muốn cho biết rồi!’
      Last edited by a moderator: 23/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 220: Tuyên ngôn bá đạo


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min


      Niếp Ngân nghe vậy, ánh mắt đột nhiên rơi người Lãnh Tang Thanh, trong mắt xẹt qua tia ảm đạm.

      ‘Aiiii … đừng có nhìn em như thế, nhìn đến em toàn thân nổi da gà rồi nè!’ Lãnh Tang Thanh trợn mắt nhìn .

      suýt nữa quên, em thấy hết tất cả, , đem mọi chuyện kể lại từ đầu cho nghe!’ Thân hình cao lớn của Niếp Ngân cúi xuống, mặt ra nét cười.

      Lãnh Tang Thanh liếc , ‘Niếp Ngân, có nhân tính. Em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi!’

      ‘Đừng có hòng. Nếu đem mọi chuyện ràng, cho em nghỉ ngơi!’ Niếp Ngân bá đạo ra lệnh.

      ‘Trời ạ …’

      Trong phòng truyền ra tiếng than ai oán của Lãnh Tang Thanh…
      ***
      ‘Nhiễm Dung … Nhiễm Dung …’

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương đuổi kịp Mặc Di Nhiễm Dung, phát mặt Mặc Di Nhiễm Dung đầy nước mắt.

      ‘Nhiễm Dung, em sao vậy? Có phải vết thương đau lắm ?’ đau lòng nhìn .

      Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu liên tục nhưng nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương sắp đau lòng đến thở nổi nhưng thấy hai người đứng ngay giữa đường, quả là tiêu điểm của mọi người cho nên ôm vào lòng, giọng khuyên, ‘Nhiễm Dung, chúng ta lên xe rồi !’

      Trong chiếc xe sang trọng điều hòa mát mẻ, Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn Mặc Di Nhiễm Dung ngồi ở ghế lái phụ, sau đó nắm lấy tay

      ‘Nhiễm Dung, nhìn !’

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên nhìn , trong đôi mắt xinh đẹp màu tím vẫn còn vương dấu lên. Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, ánh mắt thâm thúy của vẫn nhìn , mang theo vẻ đau lòng …

      ‘Nhiễm Dung, khoảng thời gian này chúng ta trải qua tốt sao? Em ở bên cạnh vui sao?’

      Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lời của làm có chút lúng túng, ‘Hoàng Phủ tiên sinh … tôi … đối xử với tôi rất tốt …’

      ‘Nếu như vậy, vì sao còn giấu nhiều việc? Vì sao tiếng nào tự ý tìm Niếp Ngân? Theo như biết, em với chỉ là..... vừa quen biết thôi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng .

      ... phải như vậy....” Mặc Di Nhiễm Dung như có gì muốn lại thôi, trong đôi mắt màu tím xẹt qua tia hoang mang bất định.

      “Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi trầm xuống, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của nhìn về Niếp Ngân, trong lòng giấu được chua xót.

      Mặc Di Nhiễm Dung trầm mặc rất lâu sau cùng mới lấy hết dũng khí với Hoàng Phủ Ngạn Thương: “Niếp Ngân.... là tình của tôi.”

      câu – như quả bom khiến trái tim Hoàng Phủ Ngạn Thương vỡ vụn thành từng mảnh , thở gấp....

      “Nhiễm Dung, em sao? Niếp Ngân là tình của em?”

      Vậy là gì đây?

      “Đúng vậy, có còn nhớ tôi từng kể với về quẻ bói lúc ở Hồng Kông, quẻ bói về tình của tôi, người đó chính là Niếp Ngân, khi tôi nhìn thấy ấy lần đầu tiên, tôi biết chính là người đó....” Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nghẹn ngào, đôi tay ngừng run rẩy.

      , thể nào! Nhiễm Dung....” Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy tim mình như bị ai hung hăng bóp chặt, kéo vào lòng, thái độ cứng rắn: “ phải là tình của em, em.... chỉ có thể là của !”

      “Hoàng Phủ tiên sinh.... Đừng như vậy....” Mặc Di Nhiễm Dung mắt lệ mông lung, “Tôi vốn chỉ nghi ngờ thôi, nhưng khi tôi chiêm bốc lần nữa mới phát , người đó đúng là Niếp Ngân, mà chính vì như vậy cho nên ấy mới gặp nguy hiểm!”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi đẩy ra, nhìn thẳng vào mắt , “Nhiễm Dung, đây rốt cuộc là chuyện gì? tin cái gì là tượng gốm giết người!”

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy vẫn cố chấp như vậy, hít hơi sâu “Vậy được, xem vết thương của tôi biết!”

      dứt lời tay đặt nơi cổ áo, sau đó có chút ngượng ngùng kéo lệch xuống đến vai.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn xuống, ngay lúc đó liền bị chấn động.

      “Đây....”

      Mắt trợn to như tin nổi bởi vì vết thương vốn chảy máu đầm đìa nơi vai bây giờ biến mất, còn dấu tích gì, bờ vai vẫn mượt mà như ngọc.

      “Bây giờ tin chưa?”

      Mặc Di Nhiễm Dung chỉnh lại váy áo xong, điềm đạm : “Đúng như Lãnh tiểu thư , tượng gốm đó giết người!”

      “Vì sao Giáng Đầu Sư đó muốn hại Niếp Ngân?” Hoàng Phủ Ngạn Thương hiểu.

      Mặc Di Nhiễm Dung vùi mình vào trong ghế xe, giọng rầu rĩ mang theo chút tự trách: “Thực ra là khi tôi phá xong tuyệt Giáng của Giáng Đầu Sư chủ mưu, cũng nghĩ qua người đó nhất định tìm cơ hội trả thù, tin chắc rằng tên Giáng Đầu Sư đó cũng tinh thông thuật chiêm bốc cho nên đương nhiên có thể chiêm bốc ra được tầm quan trọng của Niếp Ngân đối với tôi, cho nên mới sử dụng Giáng Đầu Thuật để hại ấy, mục đích chính là muốn đả kích lòng tin của tôi...”

      “Cho nên, em thà chính mình bị thương chứ để Niếp Ngân chịu tổn hại?”

      Tim Hoàng Phủ Ngạn Thương đau đến co rút lại, nỗi đau như lan tràn khắp cả thân thể.

      “Tôi thể trơ mắt đứng nhìn ấy chết!” Mặc Di Nhiễm Dung rất kiên quyết, “ biết đấy thôi, Giáng Đầu Thuật mà người ấy sử dụng quá độc, nếu như hôm nay người bị thương là Niếp Ngân, ấy nhất định mất mạng, đây là vết thương do Giáng Đầu Thuật gây ra, khi trúng phải, ngay cả tôi cũng có cách nào chữa khỏi!”

      “Vậy còn em sao? Chẳng lẽ em sợ chết sao?” Giọng Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa đau lòng vừa bực dọc.

      Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, “Tôi khác, tôi là Giáng Đầu Thuật, loại tổn thương này đối với tôi mà đáng là gì!”

      “Nhiễm Dung....” đưa tay nâng cằm lên.... “Chẳng lẽ em biết nhìn thấy em bị thương như vậy, thậm chí là nhìn em vì người đàn ông khác mà rơi lệ, lòng đau biết mấy....”

      Ngón tay thô ráp của nhè vuốt ve mặt , trong mắt là vô hạn đau lòng...

      “Hoàng Phủ tiên sinh... thực ra cần đối xử tốt với tôi như thế....” Tim của Mặc Di Nhiễm Dung vì vẻ đau lòng trong mắt mà thắt lại, trong lòng cũng rất khó chịu, đôi tay vô ý thức xoắn lại với nhau.

      “Vì sao muốn đối xử tốt với em?”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương dựa sát vào , mạnh mẽ : “ em, cho nên em phải là của !”

      Mặc Di Nhiễm Dung ngạc nhiên kêu lên tiếng, còn chưa kịp gì đôi môi bị Hoàng Phủ Ngạn Thương chiếm lấy, thân thể kiều cũng bị ôm chặt trong vòng tay....

      “Nhiễm Dung, em nhớ lấy, em chỉ có thể là của , nhường em cho Niếp Ngân...”

      HẾT QUYỂN 6
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :