1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 200: Kẻ đến có ý tốt (1)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      Cái dáng vẻ ngờ nghệch này của Hoàng Phủ Ngạn Tước quả khiến ba người bạn phải dụi mắt liên tục, ba người muốn khóc được muốn cười cũng chẳng xong.

      ‘Cậu phải chứ, Ngạn Tước, đạo lý ràng như vậy mà còn hiểu sao?’ Cung Quý Dương khoanh tay trước ngực, giảo hoạt cười.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bị càng ngượng ngùng, lại rất bối rối.

      Lăng Thiếu Đường thấy vậy cười càng giảo hoạt, ‘Hắc, bộ dáng này của cậu có được gọi là “bối rối” hoặc là trong lòng có gì thể cho người khác biết ?’

      Hung hăng trừng mắt nhìn hai người bạn cười rất “tặc” kia, sau đó dời mắt về phía Lãnh Thiên Dục …

      ‘Này, cậu đừng có như khúc gỗ năng gì, phát biểu chút ý kiến !’

      cái gì?’

      Lãnh Thiên Dục quả tên đúng như người, lạnh lùng quẳng lại cho câu.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước quả có ý muốn giết người rồi. ‘ nghe thử cách nhìn của cậu đối với chuyện này!’ nghiến răng nghiến lợi .

      Lãnh Thiên Dục bật cười, trong mắt cũng giấu được ý cười, sau đó thở dài tiếng …

      ‘Mình cho rằng mình rất trì độn rồi, ngờ cậu còn hơn cả mình, quả hàng hiếm, đường đường là Hoàng Phủ thiếu gia …’

      đến đây, gương mặt vốn lạnh lùng của lộ ra nét cười giấu được, tuy rằng giọng điệu toàn là trêu chọc nhưng trong đó thấm đẫm tình bạn thân thiết.

      ‘Này Thiên Dục, cậu đủ rồi nha, Thiếu Đường như vậy, Quý Dương cũng như vậygiờ đến cậu cũng vậy luôn, ba người các cậu giờ tốt rồi, ai cũng có người đẹp ôm ấp, ai cũng trở thành chuyên gia tình hết vậy mà với chuyện của mình lại keo kiệt như vậy? Chỉ điểm chút đối với các cậu có khó đến vậy ?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn lên tiếng.

      “Vậy được, mình hỏi cậu…”

      Lãnh Thiên Dục ngược lại rất thoải mái, “Nếu như Liên Kiều muốn rời xa cậu, cậu thế nào?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ cũng cần nghĩ: “ có ngày đó đâu!”

      Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục đều gì, đồng loạt nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      “Này, ba người các cậu nhìn cái gì?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bị họ nhìn đến được tự nhiên, “Chẳng lẽ mình sai gì sao? Thiếu Đường, cậu có muốn Kỳ Hinh rời khỏi cậu ? Quý Dương nữa, chắc cậu cũng muốn Tử Tranh rời khỏi mình chứ? Thiên Dục khỏi phải rồi, đương nhiên là đồng ý để Tiểu Tuyền rời xa cậu rồi, đúng ?”

      Nào ngờ, khi hơi hết mấy câu này, ba người kia hẹn mà cùng cười to lên.

      “Các cậu…” nhìn về phía ba màn hình.

      “Cậu là giống hệt Liên Kiều, chẳng có tâm tư gì, chúc mừng cậu, cậu ấy rồi, bằng sao lại đem ấy so sánh với Kỳ Hinh, Tử Tranh và Tiểu Tuyền chứ?” Lăng Thiếu Đường vẫn cười ngớt, thẳng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời cũng biết nên thế nào.

      “Ngạn Tước, thực ra lúc này đây cậu nên hưởng tuần trăng mật, sao lại ở đây hỏi bọn mình vấn đề ấu trĩ như vậy chứ?” Cung Quý Dương lười biếng .

      Lãnh Thiên Dục cũng cất lời: “ ngại nhắc nhở cậu câu, lúc này vẫn là nên dẹp bớt tính cuồng công việc của cậu , tuổi của Liên Kiều và Tiểu Tuyền cũng xê xích là bao, chính là lúc ham chơi, nếu như cậu còn chuẩn bị kỳ nghỉ thú vị, coi chừng cuộc sống sau hôn nhân của cậu gặp rắc rối đó!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: “Yên tâm , từ ngày mai mình chính thức nghỉ phép rồi!”

      “Cảm ơn trời đất, chúc mừng nhé. Ngạn Tước, bây giờ cậu đúng là song hỷ lâm môn nha!”

      Riêng Lăng Thiếu Đường bắt đầu tính toán: “Mình nghĩ ngày mai thị trường tài chính vừa mở, giá cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt lại tăng mạnh đây!”

      vui như nhau thôi, ai mà biết tứ đại tài phiệt trước giờ “có phước cùng hưởng có họa cùng chịu”, cổ phiếu của Hoàng Phủ tài phiệt có tăng ba nhà các cậu cũng là ngư ông đắc lợi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ cười.

      “Tiền của cậu đúng là làm người ta thẻm đỏ mắt!” Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt câu.

      “Câu này đúng, Thiên Dục, Lãnh thị tài phiệt thành tích đều tăng trưởng chóng mặt mỗi ngày, dù sao cũng rất khâm phục tinh lực của cậu, tay trái xử lý việc kinh doanh, tay phải xử lý chuyện của bang phái, nếu như mình là Tiểu Tuyền, nhất định phải suy nghĩ lại xem có nên chọn đối tượng kết hôn khác !” Hoàng Phủ Ngạn Tước vui vẻ công kích lại câu.

      Lãnh Thiên Dục nhướng mày: “Coi chừng cười người hôm trước hôm sau người cười, mình còn tin Liên Kiều ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nếu so sánh giữa hai người, Tiểu Tuyền của mình vẫn ngoan hơn nhiều!”

      Lăng Thiếu Đường nghe vậy cười : “Thiên Dục đúng là biết lợi dụng thời cơ, nhân lúc người đẹp mất trí nhớ lại chiếm tiện nghi gạt người ta kết hôn, chiêu này quả bọn mình thể ngờ tới, tuyệt!”

      “Thiếu Đường, theo như mình biết cậu cũng đâu có kém, mình chỉ là gạt người ta kết hôn thôi, nào giống như cậu, dám cướp dâu!” Lãnh Thiên Dục chút ngại ngùng công kích trở lại.

      “Này này này, mấy chuyện động trời này toàn bộ đều bị các cậu giành làm rồi, xem ra mình chỉ có thể nghĩ cách làm tốt bổn phận của mình!” Cung Quý Dương ra vẻ suy tư, sau đó lười biếng .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy khịt mũi cười: “Cậu đối với Tử Tranh phải là thực chính sách bám dính siêu cấp vô địch sao, thậm chí còn vì dụ người đẹp nở nụ cười mà thiết kế cả khu vui chơi lớn nhất thế giới, cách chơi dọa người như vậy chỉ có Cung Quý Dương cậu chơi nổi, chiến thuật vu hồi làm cũng tệ!”

      “Cậu cũng đừng có chỉ trích tớ, chiến thắng ở trước mặt tớ rồi!” Cung Quý Dương nghe xong cười rất ngọt ngào.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực nhún vai.

      Lãnh Thiên Dục lúc này mới lên tiếng: “Có chút khó khăn, tạm nhắc tới Ngạn Tước, chỉ riêng Liên Kiều khiến người ta nhức đầu rồi, Ngạn Tước, sau khi kết hôn tự mình lo liệu nhé!”

      “Haha…” Còn đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời, Lăng Thiếu Đường cười ha hả, : “Thiên Dục, cậu lo bò trắng răng rồi!”

      “Sao lại vậy?” Lãnh Thiên Dục biết với tính tình sâu sắc như Lăng Thiếu Đường vô duyên vô cớ mà như vậy.

      Lăng Thiếu Đường cười càng giảo hoạt. “Mình vừa nhận được tin tức mới nhất, tình địch kiêm kẻ đối đầu của cậu đến Mỹ! Thiên Dục, cậu và Tiểu Tuyền bây giờ ở Mỹ, ừm…”

      Lãnh Thiên Dục thèm để ý đến thái độ của Lăng Thiếu Đường, lạnh lùng : “Cậu sai, nhưng mà cậu mới đúng là lo bò trắng răng!”
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 201: Kẻ đến có ý tốt (2)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      ‘A. Thiếu Đường. cậu kẻ đối đầu kiêm tình địch của Thiên Dục có phải là Niếp Ngân ?’ Cung Quý Dương cố ý kích Lãnh Thiên Dục, vẻ mặt ngây thơ hỏi Lăng Thiếu Đường.

      ‘Đúng vậy, Niếp Ngân rất nhanh đến Mỹ!’

      Lăng Thiếu Đường cười đầy ám muội: ‘Các cậu, đoán thử xem lần này ta đến là vì cái gì?’

      ‘Còn phải sao, đương nhiên là để … đoạt lại tình rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tham gia “tám” chuyện, cố ý trêu tức Lãnh Thiên Dục.

      ‘Các cậu đúng là em tốt, tên nào cũng có “tính tốt” thích cười nỗi đau khổ của người khác!’ Lãnh Thiên Dục trừng mắt nhìn ba người .

      ‘Cái này gọi là “đời sống ngắn ngủi”, có thể vui vẻ được lúc nào hay lúc đó mà!’ Cung Quý Dương lười nhác tựa người vào lưng ghế, ưu nhã đốt lên điếu xì gà.

      ‘Câu này từ miệng người “miệng chó mọc được ngà voi” như cậu ra có chút kỳ lạ!’ Lãnh Thiên Dục nhàn nhã .

      Cung Quý Dương nhún vai, gương mặt tuấn khẽ câu lên đường câu: ‘Mình chỉ là lời thực lòng thôi mà, nhưng mà … Thiên Dục, cậu có từng nghĩ qua, Niếp Ngân vô duyên vô cớ sao lại đến Mỹ làm gì?’

      Lãnh Thiên Dục hơi chau mày, suy nghĩ lúc mới : ‘Đối với Tâm Phiến sớm thể rằng còn hứng thú, ngoại trừ cái này, mình nghĩ ra lần này đến Mỹ là vì cái gì, chừng là có nhiệm vụ quan trọng cần làm!’

      ‘Cũng chắc, theo những hiểu biết của mình về tổ chức của Niếp Ngân, cho dù nhận được nhiệm vụ quan trong đến mấy cũng chỉ là do những sát thủ làm, cần phải đích thân ra tay!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn tâm tư cẩn mật lên tiếng.

      ‘Vậy lạ rồi, chẳng lẽ là vì chuyện riêng?’ Lăng Thiếu Đường hướng về Lãnh Thiên Dục hỏi.

      Mà hai người còn lại hẹn cũng đều nhìn .

      Rất lâu sau, Lãnh Thiên Dục mới cất lời: ‘Mình cho người bám sát chuyện này!’

      ‘Chỉ mong tất cả đều là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt , tuy như vậy nhưng trong lòng hiểu sao cảm thấy rất bất an…

      ***

      Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp xếp thỏa đáng tất cả công việc trời gần tối, hoàng hôn dần nơi chân trời, cực kỳ đẹp mắt.

      Nhưng khi vừa bước vào phòng khách nghe tiếng thét của Hoàng Phủ Ngạn Đình vọng tới…

      Trong đó có cả đau khổ nghe vô cùng thê thảm…

      Vội vàng mở cửa vào phòng khách, nhìn sao, vừa nhìn giật mình!

      Chỉ thấy em trai Hoàng Phủ Ngạn Đình như mũi tên chạy ngang qua người mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, nếu như lúc nãy mình nhìn lầm, mặt của em trai hình như là… đóa hoa.

      Thân hình cao lớn vẫn đứng nguyên nơi cửa nhất thời cũng biết nên làm thế nào, lại nhìn thấy người em thứ ba Hoàng Phủ Ngạn Ngự giống như khúc gỗ đứng chân đất, biểu tình mặt khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất ở cửa hệt như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

      Còn Hoàng Phủ cũng rất ngượng ngập ngồi sofa, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước càng giống như nhìn thấy Chúa Cứu Thế.

      Ba ba người này tại sao lại chạy đến biệt thự của mình làm gì?

      Càng khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động là… y phục người ba người này sao nhìn thế nào cũng cảm thấy giống y phục cho lắm.

      ‘Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?’ rống lên tiếng, nhất thời nhìn thấy tình huống hỗn loạn trước mắt mà khống chế được.

      hai, cuối cùng cũng về rồi…’

      Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình nhào tới nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, giống như người chết đuối nắm được cọc gỗ, nắm chặt chịu buông tay, ‘Em sắp bị chị dâu dễ thương hành hạ chết mất rồi!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy gương mặt của em trai nhất thời giật bắn mình… thế mà lại hóa trang thành phụ nữ.

      ‘Ngạn Đình… đáng chết , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?’

      Còn chưa nghe Ngạn Đình trả lời, giọng du dương của Liên Kiều vang lên…

      ‘A, Hoàng Phủ Ngạn Tước, về rồi à?’

      khoa trương kêu lên tiếng sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Đình, ‘Ồ, hóa trang mặt em phai mất rồi, đến đây, chị bôi lại cho em!’

      ‘Aaaaaaa…’ Hoàng Phủ Ngạn Đình thất thanh thét lên tiếng, sau đó điên cuồng chạy trốn mất.

      ‘Này, đừng có chạy mà…’ Liên Kiều chịu thôi chuẩn bị đuổi theo cổ tay bị bàn tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo lại.

      ‘Liên Kiều, em rốt cuộc là muốn làm cái gì? Đây… là chuyện gì?’

      Liên Kiều bất mãn nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Thái độ của đáng ghét, em muốn chuyện với !’

      ‘Em…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở miệng, người em thứ ba gương mặt khổ sở : ‘ hai, mau qua đây !’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng đầy nghi hoặc tiến lên…

      ‘Ngạn Ngự, em đứng như vậy mệt sao?’

      trước giờ biết vốn tình trầm ổn như em trai mình lại có lúc ham thích võ thuật, lúc chịu huấn luyện đặc biết chỉ toàn nhìn thấy vẻ mặt “sống bằng chết” của em mình.

      hai, cho rằng em muốn đứng như vậy lắm sao? Nhưng mà…’

      ấp a ấp úng, vẻ mặt vô lực: ‘ giúp em lấy cây kim cắm nơi quần, cám ơn!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, nhìn xuống nơi lập tức trợn to mắt…

      cây kim sáng lóa đặc biệt cắm ngay đáy quần, kim còn xỏ chỉ… hình như Ngạn Ngự mặc cái quần tây còn chưa may xong…

      Rốt cuộc cũng đặt chân xuống đất được, Hoàng Phủ Ngạn Ngự mặt mày bí xị, ‘ hai, còn có, còn có… dưới nách… cũng có…’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh hãi kêu lên tiếng, cùng lúc cũng nhìn thấy kim dài, sau khi rút ra xong, Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng như trút được gánh nặng, ngã ngồi sofa, thở phào hơi, tay ngừng bóp bóp đôi chân mỏi nhừ.

      hai, cũng may là từ được huấn luyện đặc biệt, bằng hôm nay bị chị dâu chỉnh chết rồi…’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ quần áo kỳ quặc người , vừa định hỏi cái gì lại nhìn thấy Hoàng Phủ vẻ mặt kỳ quái…

      , sao em lại ngồi yên ở đó vậy?’
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 202: Thiết kế dọa người


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min




      Hoàng Phủ sắp khóc, chỉ vào chiếc váy người mình, ra váy là khách sáo lắm rồi chứ cái này nhìn giống như là đồ của …ăn mày vậy, toàn bộ đều là những mảnh vải vụn ghép lại mà thành.

      , em dám động đậy, động chút là mấy mảnh vải này rớt xuống, chị dâu … chị dâu may có chắc!’

      ‘Cái gì?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy quả có chút biết làm sao, chỉ là đến công ty bàn giao số công việc mà thôi, chỉ có hơn nửa ngày thời gian, trong nhà sao lại biến thành “gà chó yên” thế này …

      ‘Liên Kiều, em rốt cuộc nghịch cái gì?’

      có chút hoảng sợ nhìn em trai và em ngồi trước mặt mình, lại nhìn về hướng người em thứ ba vừa chạy , lại nghĩ đến gương mặt được hóa trang của , toàn thân da gà đều nổi lên.

      Nào ngờ Liên Kiều vẫn bình thản, trừng mắt nhìn , ‘Người ta có nghịch ngợm gì đâu, em làm việc đàng hoàng mà!’

      xong đến trước mặt Hoàng Phủ , cười híp mắt : ‘ , em đừng có sợ, chị thiết kế bộ quần áo này rất đẹp, mà may rất chắc chắn, em đứng lên thử xem!’

      xong đợi Hoàng Phủ trả lời, đưa tay kéo lên.

      ‘Đừng đừng đừng …’

      Đầu Hoàng Phủ ngừng lắc vẻ mặt khẩn cầu lại kinh hãi, nhưng có cách nào, bị Liên Kiều buộc phải đứng dậy …

      ‘Aaaaaaa …’ Hoàng Phủ thét lên tiếng, miếng vải lớn sau lưng rớt xuống …

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy liền cau mày, gì thêm lập tức cởi áo vest người xuống, sau đó khoác lên người em .

      Còn Liên Kiều nghiêng đầu như ngẫm nghĩ… ‘Lạ , ràng là em may chắc lắm rồi mà!’

      Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước bực dọc, hướng về hai người em rống lên ‘Muốn làm cái gì !’

      Rống lên như phát tiết xong, chỉ bằng tay nắm chặt hai tay của Liên Kiều…

      ‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm gì vậy? Buông em ra!’

      Liên Kiều nhìn ra gương mặt tràn đầy lửa giận liền ngừng dãy dụa.

      ‘Theo lên lầu!’

      Trong giọng trầm thấp khó nhận ra giận dữ trong đó, ngay cả vẻ mặt trước giờ điềm tĩnh cũng dường như có chút biến hóa.

      Gần như bị lôi lên lầu, Liên Kiều ngừng giãy dụa bám lấy tay vịn cầu thang, tiếp theo đó là tiếng “pằng” cực lớn, cửa phòng bị sập lại, tiếng la hét của Liên Kiều cũng bị chặn lại sau cánh cửa.

      ba, Liên Kiều chị ấy… chị ấy có việc gì chứ?’

      Hoàng Phủ bị hù đến gương mặt xanh mét, đôi mắt cũng khẩn trương nhìn hướng về cầu thang nhưng có cách nào, trong biệt thực này cách quả quá tốt, căn bản là nghe được bất kỳ thanh nào.

      Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng nhìn lên lầu, sau đó lại nhìn chính mình, cười khổ : ‘Yên tâm , Liên Kiều là quỷ nghịch ngợm, em cho rằng hai làm gì ấy đây?’

      ‘Nhưng mà… nhưng mà vẻ mặt vừa nãy của hai rất đáng sợ, ấy có đánh Liên Kiều hay đây?’ Hoàng Phủ vẻ mặt vẫn còn losowjy.

      ‘Làm ơn , chuyện này làm sao có thể chứ? hai làm sao có thể đánh phụ nữ chứ? thấy chuyện này chắc sao đâu. Ai, đáng tiếc đời minh của toàn bộ bị hủy vì bộ trang phụ này…’ Hoàng Phủ Ngạn Ngự ai oán thốt.

      Hoàng Phủ cũng nhìn lại bộ quần áo người mình, thấp giọng: ‘Này, sao em thấy mảnh vải may bộ quần áo này rất quen mắt nha!’

      ***

      Trong phòng ngủ, Liên Kiều hai tay chống eo, vẻ mặt bất khuất nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      ‘Hừm, muốn làm gì?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay về phía cửa: ‘Rốt cuộc là chuyện gì?’

      ‘Chuyện gì là chuyện gì? chuyện gì em nghe hiểu gì cả!’ Liên Kiều trừng mắt nhìn , sau đó xoay lưng bước .

      đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo tay lại, nha đầu đáng chết này, càng lúc càng nghe lời rồi.

      Liên Kiều vênh mặt: ‘Hừm, ở bên cạnh em, em cũng có thể tìm được chuyện hay để làm, em trở về phòng thiết kế trang phục của em đây!’

      ‘Phòng thiết kế trang phục?’ Ánh mắt ràng là khó tin, ‘Em từ lúc nào có phòng thiết kế trang phục? Với lại em học thiết kế từ lúc nào chứ?’

      Liên Kiều xoay mặt về phía : ‘ lạ đó, chuyện nuốt lời em tạm thời còn chưa tính sổ với , cả ngày có ở đây, để giết thời gian đương nhiên em phải tìm vài chuyện hay để làm, em thấy chị Tử Tranh thiết kế quần áo đẹp như vậy nên cũng muốn học thử, sao, có gì tốt sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt ngụm nước bọt, trợn mắt… ‘Ý em là… vừa nãy ba bộ quần áo tệ hại kia là do em thiết kế sao?’

      ‘Này, chuyện chuẩn chút có được ? Cái gì mà thiết kế tệ hại chứ? Đó chừng là thiết kế thời thượng nhất nay đó, là em tốn thời gian cả buổi sáng, cả cơm trưa cũng ăn mới làm ra được đó! Liên Kiều nghe vậy, tức đến xanh mặt, cãi lý với .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy cũng biết tại sao trong lòng chợt nổi lên bất an, vội hỏi: ‘Mấy bộ quần sao này đều là do em làm ở nhà sao?’

      Liên Kiều gật đầu, hãnh diện : ‘Đương nhiên rồi!’

      ‘Phòng thiết kế của em ở đâu?’ Giọng có chút phát run.

      Liên Kiều chỉ tay lên lầu: ‘Ở đó!’

      Quả nhiên!

      Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thay đổi, tiếng nào lập tức xông lên lầu, rất nhanh sau đó là tiếng rống phẫn nộ của

      ‘Liên Kiều, em lên đây cho ngay lập tức!’

      Liên Kiều rụt cổ lại nhưng vẫn là nghe lời, chạy vội lên lầu, đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Trước mặt, căn phòng sớm hỗn loạn đến chịu nổi, vốn là gian sạch ngăn nắp hạt bụi giờ mảnh vụn khắp nơi…

      Quên nhắc câu… đây là phòng thay quần áo, cũng là căn phòng treo tất cả quần áo phục trang của Hoàng Phủ Ngạn Tước …

      Gương mặt tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm trở nên xanh mét, bởi vì nhìn thấy từng chiếc quần áo hoàn chỉnh bị cắt thành miếng lớn miếng , có nhiều miếng bị vứt vào sọt rác…

      Nhìn quá thảm!

      Liên Kiều thấy vậy mặt có chút ngại ngùng, vò tóc …

      ‘Cái đó… em thấy quần áo của nhiều như vậy, thậm chí có cái nhìn như chưa mặc bao giờ, dù sao cũng dùng, chi bằng tận dụng như phế liệu…’ (Min: haha, tận dụng phế liệu>>)

      Giọng của càng lúc càng bởi vì nhìn thấy, ánh mắt vốn thâm thúy bắt đầu có nổi giận khống chế nổi…
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 203: Trúng tà (1)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      Liên Kiều gian nan nuốt ngụm nước bọt, đôi mắt màu tím ngừng đảo quanh, hơi xoay người, ý đồ muốn chậm rãi … .dùng tốc độ mà nhìn thấy chuồn mất.

      Nhưng nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm nhận ra ý đồ của , đôi mắt hơi nheo lại, hai tia nhìn sắc như dao quét qua người

      ‘Biết mình gây ra họa rồi sao?’

      Giọng trầm lạnh như băng lại ấp ủ luồng lửa giận chầm chậm cất lên, tuy là câu hỏi nhưng ràng vạch trần tâm tư của .

      Ánh mắt Liên Kiều lại đảo vòng, đầu hơi cúi xuống …

      ‘Người ta rảnh rỗi quá mà … lại có ở nhà …’

      Vẻ mặt có chút ủy khuất, hai bàn tay nhắn luống cuống biết để vào đâu vô ý thức vò vạt áo.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ mặt như vậy, lửa giận hiểu sao chợt tan mấy phần, trái tim như bị người ta hung hăng đâm cho nhát. thở dài, kéo vào lòng …

      ‘Nha đầu, lúc ra khỏi nhà phải với em rồi sao, từ ngày mai là tuần trăng mật của chúng ta, phải đến công ty sắp xếp hết công việc mới yên tâm nghỉ phép, phải sao?’

      Trong giọng còn chút giận dữ nào như vừa nãy, chỉ có trìu mến và thương dành cho .

      vốn cho rằng với cá tính và tính tình của Liên Kiều, cho dù làm sai cũng thừa nhận mà đấu tranh đến cùng với mình, cũng ngờ.... cái vẻ sợ sệt và độc của lúc nhận lỗi lại khiến chính mình đau đớn sâu như vậy.

      cuối cùng hiểu cảm giác của Lãnh Thiên Dục...

      Đối diện với Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu dàng như vậy, lòng Liên Kiều cũng xao động vô cùng, vốn cho rằng nhõng nhẽo với chút chừng có thể khiến tạm quên cơn tức này, ai ngờ giọng điệu của lại dịu dàng như thế, hề giận dữ mà hình như là... quan tâm mình...

      Nghĩ đến đây, nỗi ủy khuất cộng thêm thứ tình cảm nào đó thể gọi tên bóp chặt tim , chủ động bám tay lên eo , dán mặt vào ngực ...

      " hôm nay ra ngoài lâu như vậy, người ta... người ta ..."

      đến đây, đôi gò má trắng mịn như sứ chợt nổi lên vầng mây đỏ, chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng.

      Giống như phát ra điều gì, tim Hoàng Phủ Ngạn Tước đập rộn, nâng mặt lên, nghiêm túc nhìn ..

      " thế nào?"

      Liên Kiều chợt cảm thấy, dưới cái nhìn chăm chú của , khẩn trương, miệng khô lưỡi đắng, vô ý thức chiếc lưỡi đinh hương liếm bờ môi khô, cánh môi như hoa tạm thời được chiếu cố trở nên ướt át càng thêm phần mê người...

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngay lập tức cảm giác bản thân có phản ứng.

      "Nha đầu ngoan, nghe, em thế nào..." ràng rất mong đợi nghe được câu trả lời mà muốn nghe.

      Liên Kiều rũ mắt, vẻ linh lợi thường ngày bị thay thế bằng chút xấu hổ...

      "Người ta nhớ ..."

      tới đây chợt ngẩng lên nhìn , đôi mắt màu tím chợt lên vẻ bối rối, "Lạ lắm phải , em cũng thấy rất lạ!"

      "Nha đầu ngốc!"

      Giọng có chút mè nheo cộng với vẻ bối rối ngây thơ của như nước từng giọt từng giọt ngấm vào tim Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngấm vào nơi sâu nhất trong lòng...

      "Đó cũng là bình thường thôi mà, nha đầu, là chồng em, em là vợ , vợ nhớ đến chồng là chuyện hiển nhiên thôi mà..."

      Tiếng trầm thấp như ru lòng người, môi mỏng khẽ câu lên đường cong đẹp đẽ sau đó lướt vầng trán trơn bóng của , nụ hôn thanh khiết như hôn vị thiên sứ.

      Liên Kiều bất giác nhắm mắt lại, nụ hôn của , nhàng nhưng lại như hòn đá rơi xuống mặt hồ, lăn tăn ngừng, rất nhanh lại giống như... thiên thu...

      "Nhớ mong..."

      Như chợt nghĩ ra điều gì đó, chau mày sau đó đôi môi nở nụ cười như hoa, "Em cũng nhớ ông nội và chị..."

      Lời của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, đôi tay khẽ nghịch mấy sợi tóc như tơ của , hưởng thụ mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến...

      "Nha đầu, nhớ mong và nhớ nhung là giống nhau, em đối với là... nhớ nhung!"

      "Nhớ nhung?"

      giọng thầm, đôi tay khẽ đặt lên ngực, " ra, vậy là nhớ nhung!"

      Thường nghe người khác nhắc đến nhớ nhung, ra mình cũng biết nhớ nhung.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến vò tóc ...

      "Chỉ là, cách nhớ nhung của nha đầu của cũng đặc biệt..." đưa tay chỉ vòng căn phòng lộn xộn với đầy mảnh vải vụn.

      Liên Kiều le lưỡi, biết giận nữa nên sợ sệt nữa, cười hi hi ôm chặt , " biết , em thích những thiết kế của chị Tử Tranh lắm..."

      "Cho nên mới biến chỗ này thành phòng thí nghiệm của em còn Ngạn Ngự, Ngạn Đình và người mẫu của em sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nghĩ tới tình hình lúc nãy của ba người em mà toát mồ hôi lạnh.

      "Ha ha..." Gương mặt của Liên Kiều lên vẻ đắc ý, "Người ta chỉ là muốn thử xem thiết kế của em có đẹp như thiết kế của chị Tử Tranh thôi!"

      "Nhưng mà... mặt của Ngạn Đình là chuyện thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn còn chưa hiểu hết.

      Liên Kiều che miệng cười, "Có trách trách Ngạn Đình quá đẹp trai , em cảm thấy em ấy giả làm con có khi còn đẹp hơn!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài tiếng, nha đầu này, là nhiều ý tưởng.

      "Em đó, làm chị dâu của người ta phải ra dáng chị dâu chứ, làm vậy sau này ai cũng đều sợ em, xem sau này còn ai dám chơi với em!"

      Liên Kiều chu miệng, cẩn trọng hỏi lại: " có giận ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn chăm chăm , ánh mắt phức tạp, sau đó kéo vào lòng, giọng , " giận... chỉ là sau này em ngoan ngoãn chút vui hơn..."

      Liên Kiều rầu rĩ gật đầu, "Nhưng em muốn mình ở "Hoàng Phủ" đợi..."

      "Sao lại mình được chứ? Còn ba mẹ nữa mà." cúi đầu, cụng đầu vào trán , trìu mến .

      "Ba mẹ còn bận pha trà, ngắm hoa, em thích..."

      tới đây, mắt Liên Kiều chợt sáng lên, "Sắp đến ngày khai giảng rồi..."

      Nghe đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt chau mày, suy nghĩ lúc rồi : " sắp xếp cho em chuyển trường, em cần trở về Hồng Kông đâu!"


      Chương 204: Trúng tà (2)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min




      ‘Hả? Chuyển trường? Tại sao chứ?’ Liên Kiều nghe xong giật mình.

      ‘Nha đầu, em bây giờ gả vào nhà Hoàng Phủ rồi, sao lại trở về Hồng Kông được chứ? quyết định rồi, học kỳ này bắt đầu sắp xếp cho em chuyển trường!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm .

      Liên Kiều vừa nghe xong gấp gáp : ‘Sao lại thế được, em học Trung Y mà, với lại ở Hồng Kông em còn rất nhiều bạn bè … hu … hu …’

      Câu phản bác của còn chưa xong, cánh môi đào bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt mất, đôi tay mạnh mẽ chia nhau giữ chặt sau gáy và sau lưng , nụ hôn đột ngột mang theo khí thế hung hãn rất nhanh nhấn chìm Liên Kiều …

      ‘Hoàng …’

      biết tại sao làm thế, vừa mở miệng hỏi lưỡi thừa cơ xâm nhập, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của , bàn tay đặt sau lưng càng lúc càng dùng lực, giống như muốn ép hòa cùng thể với .

      Hô hấp của Liên Kiều càng lúc càng gấp gáp, vô lực mà tiếp nhận tấn công của cho đến lúc cảm thấy gần như thở nổi nữa, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới luyến tiếc rời khỏi môi , ngón tay nóng hổi vẫn lưu luyến nơi cánh môi – nơi mà sớm nhuộm đầy hơi thổ của

      thích như vậy …

      Trong chớp mắt vừa nãy, có trời mới biết muốn đến cỡ nào.

      ‘Nha đầu …’ Giọng trầm thấp như rượu ngon làm say lòng người, như gần như xa bên tai

      Liên Kiều khó cảm nhận thấy cánh môi như tạc kia cách mặt mình rất gần, hơi thở quen thuộc như bao vây lấy , khiến nảy sinh cảm giác rất kỳ diệu …

      …’ vừa hơi nhích động cánh môi, muốn hỏi vì sao thấy cúi xuống lần nữa …

      Nụ hôn lần này hoàn toàn giống như nụ hôn lửa nóng vừa nãy, nụ hôn lần này dịu dàng như nước, cánh môi mỏng như tạc phớt qua môi , lúc cảm thấy đủ muốn được nhiều hơn nữa, môi lại từ từ đáp xuống …

      Nụ hôn đáp xuống vành tai mẫn cảm của , nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia như mang theo dòng điện khiến toàn thân tê dại...

      Cái cảm giác này, Liên Kiều biết tên gọi, chỉ biết mỗi lần Hoàng Phủ Ngạn Tước hôn mình, trong cơ thể liền dâng lên cảm giác rất kỳ diệu, vừa như lửa đốt lại vừa như sóng lớn nhấn chìm lấy ...

      Liên Kiều bất giác nghiêng đầu, nụ hôn của theo đó trượt xuống vùng cổ trắng như tuyết của , bàn tay mang theo lửa nóng thuần thục lướt theo từng đường cong cơ thể , cuối cùng dừng lại nơi gò ngực mềm mại của , cách tầng vải nhè vuốt ve...

      "Aaa..." Liên Kiều ý thức kêu lên tiếng, cách tầng áo mỏng manh khiến khó cảm nhận được lửa nóng từ đôi tay lướt người mình, tim chợt đập điên cuồng gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng...

      chỉ biết bám chặt lấy cổ , biết nếu làm vậy mình nhất định khuỵu xuống...

      Liên Kiều đơn thuần vốn biết, vẻ luống cuống vô lực của mình lọt vào trong mắt người đàn ông càng là loại quyến rũ trí mạng. Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ngoại lệ, hơi thở có chút gấp gáp....

      "Nha đầu, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn..."

      Liên Kiều có chút mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, ràng là hiểu ý tứ trong câu của .

      Ngày hôm nay kết hôn, biết, sáng nay vừa mới đăng ký xong mà, còn nhớ ngồi ở bàn đăng ký dùng ánh mắt siêu cấp ái mộ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước...

      Nghĩ tới là tức rồi, nhìn gì mà nhìn chứ?

      Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên đường cong, "Em là vợ , em là của , em phải thuộc về ..."

      Liên Kiều càng hiểu, vẫn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn .

      " ngốc, hiểu gì sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước cười có chút tà mị.

      Liên Kiều lắc đầu, hiểu muốn gì.

      " biết cũng sao..." Ngón tay Hoàng Phủ Ngạn Tước xuyên qua mái tóc mượt như nhung của , vạn phần quyến luyến, lại cúi xuống lướt môi bên vành tai , hơi thở có chút thô ráp, ánh mắt nhìn càng trở nên thâm thúy hơn như biển sâu thấy đáy...

      nhìn , ánh mắt mang đầy thương lẫn mê đắm: "Tin tưởng giao mình cho là đươc, rất dịu dàng, khiến em hạnh phúc..."

      Liên Kiều thấy tim mình sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi, giọng ôn nhu trầm ấm như vậy du dương bên tai, người đàn ông này - nhất định biết thôi miên...

      Tuy vẫn nghe hiểu chút gì nhưng nhìn thấy vẻ thành khẩn trong mắt . Khiến mình hạnh phúc? muốn làm gì chứ? Muốn chọc cho mình vui sao?

      Thấy vẻ ngơ ngác của , Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, biết, đơn thuần như vốn biết mình muốn làm gì , chỉ là... Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài thương còn có chút đau lòng, nhắn như vậy, giống như con búp bê đẹp đến người ta nỡ làm hại, lo lắng nhắn như vậy có thể hay .... tiếp nhận nổi dục vọng của ...

      quá đẹp đẽ, quá thuần khiết nhưng tùy thời tùy lúc cũng có thể kích phát dục niệm ở nơi nội tâm sâu nhất của người đàn ông, mỗi khi chạm đến nàng liền nhịn được hung hăng muốn .

      Đúng vậy, muốn , từ lúc bên bờ hồ bơi ở Hồng Kông muốn rồi, càng ràng cảm giác của mình đối với , mà hôm nay, trở thành vợ , ham muốn này càng mãnh liệt hơn....

      Tay rơi nơi xương quai xanh tinh tế của , tiếp theo là đôi môi tham lam nhàng đáp xuống, theo mỗi nụ hôn, từng chiếc cúc áo cũng bị bàn tay thuần thục cởi , cho đến khi cảnh xuân tươi đẹp hoàn toàn hiển lộ trước mắt ...

      trước mắt đẹp đẽ như vậy, đẹp đến chỉ cần nhìn khiến rất điên cuồng, trắng nõn nhắn tiểu nữ nhân khiến cho đàn ông đột nhiên có cái xúc động muốn đem nàng hung hăng nuốt mất. non nớt như vậy, ngọt ngào như vậy, đẹp đẽ như vậy...

      "Nha đầu..."

      Môi dọc theo chiếc tuyết trắng đường gặm nuốt đến xương quai xanh tinh tế, đường lướt xuống, dừng lại nơi vùng núi đôi đầy đặn của , khe rãnh sâu hút khiến mê đắm...

      Cơ thể Liên Kiều chợt mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, cũng may là có bàn tay vững vàng đỡ ở phía sau, bằng tin chắc mình khuỵu xuống mất.

      Bàn tay nóng rực tham lam chiếm lấy bên đầy đặn của , lần nữa cúi xuống mở miệng ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng kiều bên kia, đầu lưỡi dịu dàng vuốt ve...

      "Aaaaa..... Hoàng...."

      Tiếng của Liên Kiều chợt trở nên rời rạc, mình sao thế này? Toàn thân nóng như thiêu đốt.

      "Nha đầu, đến lúc em là của rồi..."

      Tay dời xuống dưới, ôm thân thể nhắn của sát vào người , để cảm nhận ở nơi nào đó sớm vì dục vọng mà trướng đến đau đớn...


      Chương 205: Trúng tà (3)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min



      Liên Kiều hoảng loạn kêu lên tiếng, vừa định gì đó trán mồ hôi lạnh từng giọt tuôn ra mà ánh mắt càng lúc càng trở nên mê man …

      ‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ trìu mến nhìn , hôn , thân thể nhắn mềm mại trong lòng khiến khó mà kềm lòng được.

      Nhưng …

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em …’

      Ánh mắt Liên Kiều có chút đúng, trán mồ hôi càng lúc càng nhiều, sau đó thân thể cũng bắt đầu phát run.

      ‘Nha đầu?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy có chút kỳ quái, định thần nhìn kỹ lại phát gương mặt nhắn càng lúc càng trắng bệch …

      ‘Nha đầu, em sao vậy?’

      vội ôm chặt lấy nhưng ngay lập tức thấy mắt khép lại, thân thể nhắn như chiếc lá từ từ khuỵu xuống …

      ‘Liên Kiều …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh hoảng vội vàng nhấc lên bước nhanh về phòng, nhàng đặt lên giường …

      Liên Kiều ràng rơi vào trạng thái hôn mê, bất kể Hoàng Phủ Ngạn Tước kêu thế nào, lay thế nào cũng có chút phản ứng gì …
      ***
      ‘Bác sĩ Từ, thế nào rồi?’

      Đợi bác sĩ gia đình kiểm tra lượt cho xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng tiến lên hỏi.

      Sau lưng là hai vợ chồng Hoàng Phủ Ngự Phong vẻ mặt lo lắng, lại còn có mấy người em trai em của .

      Bác sĩ Từ đứng dậy, vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa vô lực …

      ‘Xin lỗi Hoàng Phủ tiên sinh, bệnh tình của phu nhân rất lạ, tôi phát ra bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào, tất cả chỉ số đều rất bình thường …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy hơi sững sờ lại nhìn về phía Liên Kiều vẫn mê man bất tỉnh kia, ‘Vậy sao ấy vẫn chưa tỉnh?’

      ‘Điểm này tôi cũng ..." Bác sĩ Từ hơi ngập ngừng.

      "Ông ? Đường đường là bác sĩ nổi tiếng mà lại ?" Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng cao, mặt vẻ nóng nảy và bất mãn.

      Bác sĩ Từ thấy vậy vội vàng trả lời: "Hoàng Phủ tiên sinh, xin lỗi, chỉ là bệnh tình của phu nhân quá kỳ lạ , cho nên, hay là... hay là xin Hoàng Phủ tiên sinh..."

      "Thế nào? Có gì mau !"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như mất hết kiên nhẫn, vẻ trầm tĩnh tao nhã thường ngày hoàn toàn biến mất.

      "Vâng vâng..." Bác sĩ Từ vội tiếp lời: "Tôi đề nghị Hoàng Phủ tiên sinh mau chóng đưa phu nhân vào bệnh viện, kiểm tra tường tận lần nữa!"

      Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước cho thấy nóng nảy tới cực điểm, tay khẽ vẫy, "Ông !"

      Bác sĩ Từ cũng bị sắc mặt của dọa giật mình, ông làm bác sĩ gia đình cho nhà Hoàng Phủ bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng thấy qua Hoàng Phủ Ngạn Tước nóng nảy như vậy.

      Ngồi ở bên cạnh giường, bàn tay to lớn của nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Liên Kiều, giờ này phút này, yên lặng, yên lặng đến nỗi làm đau lòng, đôi mi dày khép lại che mất đôi mắt màu tím xinh đẹp, chiếc mũi xinh vẫn hô hấp, đôi cánh môi như hoa đào hơi mím lại..

      "Đáng chết!" Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt mái tóc đen dài, trong mắt chỉ toàn là lo lắng lẫn khẩn trương...

      Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới tiến đến vỗ vỗ vai con trai, "Ngạn Tước, ta thấy vẫn nên đưa Liên Kiều đến bệnh viện tốt hơn!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú nhìn Liên Kiều gì, giống như hy vọng trong khoảnh khắc này tỉnh lại.

      "Sao lại thế này chứ..." Triển Sơ Dung giọng than, mặt cũng tràn đầy lo lắng.

      Còn người em thứ ba và thứ tư cũng rất nghi hoặc.

      "Thế nào lại tra ra nguyên nhân chứ, em chẳng thà nhìn thấy chị dâu vui vẻ hoạt bát như thường ngày..." Hoàng Phủ Ngạn Đình thấp giọng .

      Lời của vừa thốt liền thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy...

      "Cậu...." chỉ người làm đứng bên cạnh, " chuẩn bị xe!"

      Người làm lập tức đáp lời. Ngay cả họ cũng bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến phát run.

      ***
      Bệnh viện Saint Paul tọa lạc ở khu nhà giàu, là bệnh viện tư nhân hạng nhất trong vùng, chuyên phục vụ cho tầng lớp thượng lưu.

      Trong phòng làm việc của bác sĩ Lucky.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, kết quả kiểm tra của Hoàng Phủ phu nhân có rồi, nhưng mà... khiến chúng tôi kinh ngạc!"

      Bác sĩ Lucky cũng là bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới, tuổi qua sáu mươi nhưng thân thể cũng như tinh thần vẫn hết sức tráng kiện, ông là bác sĩ chủ trị của Liên Kiều.

      "Ý ngài là sao?" Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.

      Bác sĩ Lucky đặt tất cả kết quả kiểm tra trước mặt , Tất cả chỉ số cần thiết chúng tôi đều kiểm tra cả rồi, nhưng phát ra Hoàng Phủ phu nhân hoàn toàn chẳng có tượng bệnh nào cả, ngược lại cơ thể của phu nhân rất khỏe mạnh, tất cả các chỉ số đều bình thường!"

      "Cái gì?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, "Vì sao đến giờ ấy vẫn chưa tỉnh lại? Chắc phải có nguyên nhân gì khiến cho ấy rơi vào hôn mê chứ?"

      Bác sĩ Lucky cũng trầm ngâm, thận trọng đáp: "Đây cũng là nguyên nhân khiến chúng tôi kinh ngạc, xin thứ lỗi cho tôi thẳng, tôi ở trong ngành y bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng thấy qua căn bệnh nào lạ như vậy, điện não đồ cũng quét qua, cho thấy Hoàng Phủ phu nhân vẫn có ý thức, hay phu nhân có phản ứng nhưng vì sao vẫn chưa tỉnh lại, điều này chúng tôi vẫn còn kiểm tra!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, bất mãn thể cả nét mặt lẫn giọng : "Bác sĩ, tôi bất kể các ông dùng cách gì, nhất định phải khiến ấy khôi phục như bình thường!"

      Ngữ điệu tuy vẫn khách khí nhưng mang theo ra lệnh khiến người ta thể cự tuyệt.

      Bác sĩ Lucky đương nhiên biết thế lực của Hoàng Phủ tài phiệt mà người đàn ông trước mặt mang theo khí thế khiến người khác thể xem thường kia là người tuyệt đối thể đắc tội được.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định làm hết sức mình!"

      " phải làm hết sức mà là... nhất định phải!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa nhắc lại.

      Bác sĩ Lucky liên tục gật đầu.

      Bên ngoài căn phòng bệnh VIP, màn đêm sớm buông xuống, vất vả mới khuyên được hai vợ chồng Hoàng Phủ Ngự Phong trở về nghỉ ngơi, còn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi lại bên cạnh Liên Kiều.

      Đêm nay vốn là đêm tân hôn của hai người họ nhưng ngờ lại trôi qua ở nơi như thế này.

      "Nha đầu, ngày mai là bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của chúng ta rồi, em còn định tham ngủ đến lúc nào đây?"

      Giọng trầm thấp của vang lên trong căn phòng bệnh vắng lặng, trong đôi mắt đen thâm thúy chỉ thấy toàn là đau xót.

      Rốt cuộc là thế nào đây? Phải làm thế nào mới khiến tỉnh lại đây?
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 206: Tiết lộ chuyện xưa (1)

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Liên Kiều rất đẹp.

      Giờ phút này đây mang nét đẹp tĩnh lặng lại mong manh đến nỗi khiến người ta đau lòng.

      nét đẹp, thuần khiết như thiên sứ lại mong manh dễ vỡ như cánh hoa làm bằng pha lê.

      Màn đêm buông, trăng rất sáng, ánh trăng lạnh như nước soi ánh sáng bàng bạc xuống bóng người nằm yên lặng giường bệnh.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn ngồi bên cạnh Liên Kiều, mặt có chút tiều tụy.

      Ánh trăng bàng bạc soi vào màu áo trắng của bệnh nhân càng mang vẻ thê lương, khiến có chút mê mang, trước mặt dường như thiên sứ từ trời phái xuống, cứ an tĩnh như thế nằm giường bệnh, hô hấp nhè chìm trong giấc ngủ.

      Chẳng lẽ ông Trời định mang sao?

      !

      Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt giật mình, bị ý tưởng này của mình dọa cho khiếp sợ. Sau đó lại ngồi trở lại bên cạnh , trìu mến vuốt ve mái tóc dài của .

      Tóc mềm mại, trong tay luôn mang đến cảm giác dễ chịu cũng như chính bản thân , luôn mang đến cho quyến luyến muốn rời xa.

      Chỉ cần nghĩ đến sau này cứ như thế này, tim như bị ai hung hăng đâm ho mộ nhát, nỗi đau đó lan tràn làm tê dại toàn thân …

      ‘Vậy … người ta nhớ mà …’ Bên tai vẫn còn nghe giọng nũng nịu pha chút xấu hổ của , trong đầu vẫn thấp thoáng vẻ mê man lẫn ngượng ngùng lúc câu đó, trong lòng lại càng thêm đau lòng đến cực độ.

      Bên ngoài phòng bệnh, tất cả các y bác sĩ có liên quan đều nỗ lực hết sức, cố gắng nghiên cứu từng biểu bệnh tình của Liên Kiều, chút sơ sài, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra đáp án.

      Bên trong phòng bệnh, Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt hề chớp chăm chú nhìn Liên Kiều, tay nắm chặt bàn tay nhắn của trong tay mình, âu yếm hôn lên đó …

      Ngay lúc này đây mới hiểu … rốt cuộc bản thân đối với có bao nhiêu thương mến lẫn đau lòng!

      Thấy gương mặt xanh xao của , tự dưng trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước như ra tình cảnh lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi Mã Lai, Hoa Đô lão nhân đặc biệt có đến tìm chuyện riêng.

      Trước khi mọi người rời khỏi ngày, đó là ngày nắng đẹp, bầu trời xanh trong, hương hoa cỏ ngọt ngào. Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu Hoa Đô lão nhân dạo trong vườn hoa, tuy rằng mặt ông vẫn treo nụ cười từ hòa nhưng vốn tâm tư cẩn mật, Hoàng Phủ Ngạn Tước khó nhận ra ông có tâm .

      ‘Ông nội, ông có gì cứ với con!’ vọt miệng mở lời trước , trong đôi mắt đen thâm thúy mang theo sắc bén lẫn thành khẩn .

      Hoa Đô lão nhân nhìn , gật đầu , nụ cười mặt cũng dần biến mất chỉ còn lại vẻ trầm trọng lẫn kỳ vọng .

      “ Tước Nhi , biết con có biết ít nhiều gì về tuổi thơ của Kuching ?”

      Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi tối lại , “ Liên Kiều có qua chút với con chuyện về tuổi thơ của ấy , con cũng từng có ý muốn giúp Liên Kiều tìm người nhưng … ấy hình như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại cha mẹ mình …”

      “ Người chết rồi , biết đâu để tìm chứ ?” Hoa Đô lão nhân thở dài tiếng , trong mắt lấp lánh ánh lệ .

      “ Chết rồi ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình , ngờ câu trả lời lại là thế .

      “ Ai , chuyện gì cũng có nguyên nhân , chuyện gì cũng có kết quả … tạo nghiệt a …” Hoa Đô lão nhân lắc đầu , vẻ mặt phút chốc tiều tụy mấy phần .

      “ Vì sao lại như thế ? Liên Kiều ấy … chắn vẫn chưa biết cha mẹ mình …” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày .

      Hoa Đô lão nhân gật đầu , “ Đúng vậy , nha đầu đó vẫn chưa biết , Kuching là đứa bé hiểu chuyện , từ như thế …”

      đến đây giọng ông có chút ấm ách . Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thúc giục ông tiếp mà tiếp tục dìu ông đến chiếc ghế băng , nhẫn nại chờ ông tiếp .

      biết , muốn người già nhớ lại những hồi ức vui là chuyện rất tàn nhẫn , nhất là chuyện có liên quan đến người ruột thịt của mình .

      Ánh mắt ông lão Hoa Đô xa xăm như nhớ lại quãng thời gian rất lâu trước đây …

      “ Gia tộc ta vì có năng lực hon người thường nên mới trở thành đối tượng bị mọi người dòm ngó , từ nhiều đời nay , các Giáng Đầu Sư , Thông Linh Sư và chiêm bốc sư đều từ gia tộc của ta mà ra , trong con mắt của người ngoài , chúng ta là gia tộc vô thượng thần bí và đầy kiêu ngạo nhưng tất cả mọi người đều biết , người trong gia tộc chúng ta liền phải chịu lời nguyền!”

      “ Lời nguyền ? Là ý gì ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng hiểu , thực lòng , cũng tin lắm cái gì là lời nguyền cùng siêu năng .

      Ông lão hoa Đô thởi dài tiếng . “ Cái khiến gia tộc chúng ta khác với người thường phải xuất mỗi người trong gia tộc , đó là loại khả năng đặc biệt có tính di truyền , đa số là xuất ở nữ giới , nhưng khi trong gia tộc xuất người có năng lực như vậy lời nguyền tùy lúc đến , mà lời nguyền đó trực tiếp ứng nghiệm cha mẹ người đó , cũng chính là… khi con trai con của người nào đó có loại năng lực đó , cha mẹ của người đó lúc họ mười tuổi gặp bất trắc !”

      Mày Hoàng Phủ càng cau chặt hơn , “ Chẳng lẽ cha mẹ của Liên Kiều chính là như vậy mà mất ?”

      Loại chuyện thế này quá là ngoài sức tưởng tượng khiến khó mà tin được .

      Ông lão Hoa Đô nghe vậy , lắc đầu , giọng điều kiên định : “ , cái chết của chúng là tai nạn , đây là báo ứng của chúng cùng cháu ngoan của ta – Kuching có liên quan gì !”

      đến đây , tâm tình của ông chợt trở nên kích động , cả tay cũng run rẩy.

      “ Vì sao người như vậy ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bên trong nhất định còn có chuyện nghiêm trọng hơn .

      Ông lão Hoa Đô cố nén tâm tình kích động xuống , chầm chậm kể lại mọi chuyện cho Hoàng Phủ Ngạn Tước , câu chuyện kể về khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lạnh …

      “ Á Hy , cũng chính là cha của Liên Kiều , là đứa con mà ta thương nhất trong những đứa con của ta , cũng chính là niềm hy vọng lớn nhất của ta đối với vị trí người thừa ké vương thất , nhưng vợ của nó Khải Lý Hy cũng là có xuất thân môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta . Trước khi có con , hai đứa là đôi vợ chồng rất thương nhau , cũng rất có hiếu với ta , đối với mọi chuyện lớn trong vương thất đều xử lý rất thỏa đáng , điều này làm ta cảm thấy rất an ủi , ta cho rằng … Mọi chuyện đều tốt đẹp , ta cũng cho rằng, từ đây về sau còn bất kỳ sóng gió nào ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa …”

      Ông lão Hoa Đô thở dài , trong giọng có chút mệt mỏi .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước biết , phần tiếp theo của câu chuyện nhất định đơn giản .

      Qua lúc lâu sau ông lão Hoa Đô mới tiếp …

      “Mọi chuyện xảy ra sau khi Khả Lý Hy sinh đứa con , tất cả đều thay đổi .”

      “ Ý của Người là … sau khi Liên Kiều sinh ra , có phải ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn xác nhận lại .

      Nào ngờ Hoa Đô lão nhân lại lắc đầu …

      , đứa con đầu tiên mà hai đứa có phải là Kuching !”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình , “ vậy Liên Kiều còn có người chị ?”

      Ông lão Hoa Đô gật đầu , “ Đúng vậy , đáng tiếc là đứa bé đó sớm còn đời này !”

      “ Sao lại như thế ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi tiếp .
      Last edited by a moderator: 20/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :