Chương 197: Kết hôn khó tránh (1)
Edit: Dquynh122
Beta: Min
Thấy gì, Liên Kiều càng thấy lạ, chợt nghĩ ra cái gì, lo lắng hỏi: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em bị bệnh rồi sao? nhất định phải cho em biết!’
ngây thơ như trẻ con của càng chạm mạnh vào nội tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tim cũng theo đó mà rung động, đơn thuần như trang giấy trắng thế này khiến chợt cảm thấy ham muốn nguyên thủy lúc nãy của là rất … vô sỉ.
ngây thơ như thế, đẹp đẽ như thế làm sao có thể có ý nghĩ thấp hèn như thế chứ …
Tay bấu lấy vai , đôi mắt đen nhìn chớp, sau đó nụ cười mặt dần dần lan tỏa khắp đầu mày cuối mắt …
‘Nha đầu ngốc, em phải bị bệnh, chỉ là trong lòng em có thêm người thôi!’
quyến luyến nhìn , đứng giữa biển hoa râm bụt trắng, trông chẳng khác nào vị thiên sứ lạc xuống nhân gian … Ánh mắt mờ mịt của càng khiến khổ sở, trong lòng khỏi trào dâng cảm giác muốn được chở che.
, làm sao cần mình bảo vệ cho được?
Chỉ là … trong lòng mình là thế nào đây, có coi mình như thần bảo vệ hay chỉ là …
Liên Kiều nghe càng hiểu, nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt , vẻ mặt kinh ngạc.
cũng nhìn , từng chữ : ‘Là !’
‘Ạ?’ Liên Kiều bị lời của dọa đến giật mình, gì vậy?
‘Em hiểu …’ Giọng yếu ớt, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn còn nguyên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười cười, bao dung xoa xoa đầu : ‘Nha đầu ngốc của …’
Tiếng cười từ trong lồng ngực mạnh mẽ vang ra, lan tỏa khắp gian.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn nụ cười môi , cũng ngây ngô cười theo, bàn tay bất tri bất giác đưa lên vuốt ve từng đường nét mặt , khỏi tán thưởng...
“ đẹp...”
Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời , chỉ cúi đầu xuống, thể kiềm chế mà đặt nụ hôn lên môi , đem tay của vòng lên cổ mình...
Hoa râm bụt trắng, hương theo gió tỏa bay, chứng kiến cảnh hết sức lãng mạn...
***
“Cái gì?”
bàn ăn, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngào ngạt, xen trong đó lại là tràng tiếng kêu kinh ngạc của đôi nam nữ, trong đó tiếng của là nổi bật nhất.
“Ông nội, ông vừa gì?” phát ra tiếng kêu kinh ngạc ai khác hơn là Liên Kiều.
tay vẫn còn cầm chiếc nĩa ghim miếng bánh nổi tiếng của Mã Lai lớn nhưng mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi cạnh bên cũng chẳng tốt hơn là mấy, ràng cũng bị tin tức này làm giật mình.
Ông lão Hoa Đô thở dài tiếng, “Kuching, khả năng bói toán của chị họ con Mặc Di Nhiễm Dung trước giờ sai, nó vừa gọi điện thoại cho ta rằng con nhất định phải đăng ký kết hôn ngay khi rời khỏi Mã Lai, bằng sợ rằng con gặp phải bất trắc!”
Liên Kiều nuốt ngụm nước bọt, “ phải chứ, ý của chị con là muốn con vừa về đến Mỹ lập tức kết hôn?”
“Đúng vậy, vữa nãy bố mẹ chồng tương lai của con cũng nghe thấy, con phải lập tức kết hôn mới tránh được tai họa lần này!” Ông lão Hoa Đô vẻ mặt nghiêm trọng .
“A...?”
Liên Kiều vui hỏi lại: “Nhưng ngày kết hôn phải quyết định rồi sao, cũng rất sớm mà, chỉ còn nửa tháng nữa thôi!”
“ được, chị con con lập tức kết hôn con phải lập tức kết hôn!” Ông lão Hoa Đô quyết định.
“Nhưng người ta còn chưa có học cưỡi ngực, đua xe gì hết!” Liên Kiều vẫn chưa chịu phục .
“Cưỡi ngựa với đua xe?” chỉ ông lão Hoa Đô ngạc nhiên mà hai vợ chồng Hoàng Phủ Ngự Phong cũng giật mình.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới lên tiếng ngắt lời Liên Kiều: “Ông nội, chúng con ngày mai chuẩn bị trở về, nếu như phải lập tức kết hôn hôn lễ quá gấp rút !”
Chuyện lấy điều kiện để trao đổi này tuyệt đối thể để quá nhiều người biết, quá mất mặt !
“! ! Các con hiểu ý ta!” Ông lão Hoa Đô xua tay, “Ý của Nhiễm Dung là đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ phải tách rời, mà thời gian cử hành hôn lễ phải là sáu tháng sau khi đăng ký kết hôn mới được!”
“Cái gì?” Liên Kiều lại lần nữa trợn mắt còn Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt cũng mờ mịt hiểu.
Lúc này Triển Sơ Dung mới cất lời: “Ngạn Tước, mẹ biết làm như vậy có chút phù hợp với quy tắc, mà ngày đăng ký kết hôn với ngày cử hành hôn lễ cách nhau khá xa như vậy quả hơi thiệt thòi cho Liên Kiều,... nhưng mà vừa nãy chị của Liên Kiều rất nghiêm túc, ấy là Giáng Đầu Sư rất quyền lực, hơn nữa chỉ là lo nghĩ cho an toàn của Liên Kiều, cho nên chúng ta thể làm như vậy!”
“Đúng vậy, tuy rằng chúng ta cũng muốn nhưng chị của Liên Kiều chỉ có làm như vậy mới có thể đem nguy cơ xuống đến mức thấp nhất!” Hoàng Phủ Ngự Phong cũng lên tiếng.
“Là ý gì? Chẳng lẽ nếu chúng con lập tức kết hôn Liên Kiều gặp nguy hiểm sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm được mấu chốt, cảnh giác hỏi lại.
Ông lão Hoa Đô lo lắng gật đầu, “Nhiễm Dung bói ra được có tai nạn sắp vận lên người Liên Kiều, mà kết hôn lại có thể làm cho nguy hiểm từ tai nạn này giảm xuống đến mức thấp nhất, còn sau đó con bé tự có cách hóa giải!”
“Rốt cuộc là nguy cơ gì chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước kiên trì hỏi.
“Tước nhi, ta hiểu lòng con, ta đương nhiên cũng biết con có khả năng bảo vệ con bé khỏi nguy hiểm, nhưng... nếu như Nhiễm Dung lên tiếng, điều này chứng minh rằng mối nguy hiểm này phải là do con người làm ra!” Hoa Đô lão nhân thở dài.
“Ý của người là, có liên quan đến... Giáng Đầu Thuật?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm trọng hỏi.
“Đúng vậy! chính xác hơn đó là... Linh Giáng!” Ông lão Hoa Đô vẻ mặt càng nghiêm trọng.
Cả nhà Hoàng Phủ ai nấy nhìn nhau, Liên Kiều lại cho rằng thế, xua tay...
“Con tin, mà cũng chỉ là Linh Giáng thôi mà, con tin với năng lực của chị, nhất định có thể hóa giải được!”
“ là nghe lời!” Ông lão Hoa Đô nghiêm túc nhìn Liên Kiều, “Chị của con mới gần đây xuất vài vụ án khiến nó cảm thấy rất đáng sợ, chẳng hạn như vụ án thi lạp, khiến nó ăn ngon ngủ yên mà cũng chưa tra ra được là do ai làm, cho nên vì an toàn của con, lần này ta tuyệt đối cho phép con làm loạn, trở về lập tức kết hôn cho ông nội!”
Chương 198: Kết hôn khó tránh (2)
Edit: Dquynh122
Beta: Min
Ông nội …’ Vẻ mặt Liên Kiều rất cam lòng.
Ông lão Hoa Đô mặc kệ vẻ cầu khẩn của , ánh mắt chuyển sang hướng Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Tước Nhi, ta biết con nhất định cho rằng đây là mê tín, nhưng ta phải với con, ở nước chúng ta Giáng Đầu Thuật là loại tín ngưỡng, với lại, khi trúng phải Linh Giáng đây là chuyện rất nghiêm trọng, vì cháu ta, ta thể làm như vậy!’
‘Ông nội, người yên tân, sau khi trở về nước con và Liên Kiều lập tức đăng ký kết hôn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước gì thêm, trực tiếp đồng ý.
Đối với Giáng Đầu Thuật, trước khi quen biết Liên Kiều, có đánh chết cũng tin có loại thuật này tồn tại, nhưng khi nghe được chính miệng Cung Quý Dương kể lại toàn bộ câu chuyện phát sinh đêm hôm đó ở trường đại học Hồng Kông, thể tin.
Hơn nữa, thế giới này lớn như vậy, chuyện lạ cũng thiếu, huống chi đây chỉ là phương thức điều khiển tâm linh và vật.
Liên Kiều nghe khẳng khái đồng ý như vậy, trong lòng rất gấp, vội phản đối, ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, lời giữ lời, ràng là bàn xong điều kiện kết rồi, sao giờ lại đồng ý với ông nội chứ!”
“Nha đầu, chuyện có chuyện lớn chuyện , em đừng nóng vội như thế, đảm bảo với em, nhất định thực hết nguyện vọng của em!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cam kết.
“Gạt người, em tin nữa!” Liên Kiều nhăn mặt, rất vui.
“Ngoan nha đầu! Yên tâm, trước khi đến Mã Lai với bọn Thiên Dục rồi, bọn họ đều rất hoan nghênh em!” Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng dỗ ngọt.
“ sao?” Liên Kiều nghe vậy mắt liền sáng lên.
“Đương nhiên, chỉ cần em ngoan ngoãn theo đăng ký, mọi chuyện cứ để sắp xếp!” Hoàng Phủ Ngạn Tước tự dưng cảm thấy lúc này mình chẳng khác nào dụ dỗ đứa bé.
Liên Kiều chau mày, ràng là đắn đo.
“Vậy , nha đầu...”
Thấy vẫn chưa gật đầu, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước quả có chút lo lắng, cao giọng : “Nếu như mà nuốt lời, đến lúc đó em cần đến nhà thờ làm lễ, như vậy cũng coi như có kết hôn rồi!”
“Ừm...”
Liên Kiều suy nghĩ hồi, vẫn cảm thấy có gì đó đúng nhưng sao cũng là có chút kinh nghiệm nào, đương nhiên biết rơi vào bẫy của người nào đó.
“Nghe kỹ hình như cũng sai, vậy được!” vui vẻ .
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới cười nổi... cũng may nha đầu này có tâm tư nghiền ngẫm lời của , bằng chắc cũng dễ dàng qua như vậy.
Thấy hai người trong cuộc có ý kiến gì, Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung cũng thở phào hơi, còn ông lão Hoa Đô đương nhiên là rất vui mừng...
“Tốt quá, lão già ta đây cuối cùng cũng đợi đến ngày này, đến đây, từ hôm nay, hai gia đình kết thành thông gia rồi, cạn ly!”
“Cạn ly...”
bàn ăn, tiếng cười vang lên ngớt...
***
Ánh mặt trời ấm áp khiến cho lòng người cũng cảm thấy thoải mái.
Trong chiếc xe thương vụ cao cấp màu đen, Liên Kiều vênh mặt nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi cạnh bên. “Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, em muốn học cưỡi ngựa!”
“Nha đầu, đừng gấp, Thiếu Đường bây giờ ở Athens, cho dù em muốn học cũng phải đợi cậu ta về Mỹ mới được chứ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước đành ra lệnh dừng xe bên đường, với .
Thấy chiếc xe thương vụ dừng lại, chiếc xe bảo vệ chạy phía sau cũng dừng lại sau nó.
“Vậy... Cung Quý Dương ở Mỹ, em muốn học đua xe trước!” Liên Kiều đảo mắt, suy nghĩ lúc rồi .
“Quý Dương giờ quả ở Mỹ, nhưng thành phố cậu ta ở cách xa chúng ta quá!” giải thích tiếp.
“Xa xa, chúng ta ngồi máy bay qua phải là được rồi sao?” Liên Kiều hiểu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, “Trước mặt còn chưa được!”.
“Tại sao?” Liên Kiều sắp mất hết kiên nhẫn.
Tiêu rồi, hối hận rồi, nhất định là hối hận rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn chớp, bàn tay chầm chậm lướt mặt , trong mắt ước tia chiếm hữu...
“Nha đầu, chẳng lẽ em quên rồi sao, hôm nay và em là vợ chồng hợp pháp, cho nên... bây giờ đáng lý là... tuần trăng mật của chúng ta, em thể rời khỏi được!”
Liên Kiều nghe vậy càng vui...
“Đem giấy kết hôn đưa cho em!”
“Em cần giấy kết hôn làm gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướn mày.
“ lời mà giữ lời, em muốn kết hôn nữa, em muốn xé giấy kết hôn!”
Liên Kiều tức tối , sớm biết như vậy thèm đồng ý kết hôn rồi.
Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, nụ cười càng ưu nhã...
“Giấy kết hôn đời này giữ kỹ, muốn lấy về, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Hoàng Phủ Ngạn Tước, là tên lừa gạt...”
“Còn có...” ngắt lời lần nữa, ngón tay thon dài khẽ nhấc cằm lên...
“Từ hôm nay, là chồng em, cho nên, đừng có gọi cả họ lẫn tên của như vậy nữa, bằng đừng trách!”
Liên Kiều gì, há miệng hung hắng cắn lên ngón tay .
“A...”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị đau, rụt ngón tay lại... nha đầu này, giờ còn chiêu cắn người này nữa chứ!
“Hừm, em cứ thích gọi Hoàng Phủ Ngạn Tước, Hoàng Phủ Ngạn Tước đó, thế nào?” Liên Kiều thấy vậy, dương dương đắc ý .
“ là ngoan...”
giận mà nụ cười gương mặt càng lúc càng rộng mở. từ từ cúi xuống...
“Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, áp sát em thế làm gì...”
Liên Kiều kiềm được bối rối trong lòng, ngẩng đầu vừa hay chìm trong đôi mắt sâu thấy đáy của .
“Chậc chậc, quả nhiên là ngoan...”
vừa cười vừa áp sát hơn nữa, gần như chỉ cách 1 milimet, hơi hở nóng tực ái muội quét qua môi ...
Liên Kiều sợ run người.
“Em bây giờ là vợ hợp pháp của , cho dù ngay tại chỗ này muốn em cũng là chuyện rất bình thường!” Hoàng Phủ Ngạn Tước giấu diếm ham muốn càng lúc càng dâng trào.
Nào ngờ...
“Cắt! muốn em? muốn em làm cái gì? Chuyện mà hứa còn chưa làm được đó!” Liên Kiều vẻ cây ngay sợ chết đứng .
Bầu khí vốn ái muội hoàn toàn bị câu của cố phá tan tành.
Last edited by a moderator: 13/5/15