1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 181: Quyết định kịp trở tay (4)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min


      ‘Được chứ …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thờ ơ ném cho câu, miệng mỉm cười đầy ý nhìn như chờ đợi …

      Quả nhiên …

      sao? Tốt quá rồi, a, Hoàng Phủ Ngạn Tước, em quá, chết mất…’

      Liên Kiều nghe vậy hưng phấn hết sức, khua tay múa chân nhảy lên bá cổ thân mật tặng cho nụ hôn lên má, giọng ngọt như đường …

      Chân mày Hoàng Phủ Ngạn Tước dãn ra, nụ cười môi càng rạng rỡ, tuy biết là làm thế có ý gì khác, nhưng … thừa nhận mình thích nghe vậy, thậm chí là … nhiều hơn thế nữa …

      sao?’

      đứng dậy, ôm lấy cơ thể bé của trong vòng tay, giọng sủng nịch như với người .

      ‘Phải đó …hì hì …’

      Liên Kiều có chút đề phòng , ngây thơ nhìn , đầu óc sớm bị chuyện phóng phi đao chiếm lĩnh

      Liên Kiều có chút đề phòng , ngây

      đến đây, trong mắt đầy vẻ trìu mến, “Em, trở thành vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước !”

      “A??? Vậy thích làm thế nào?”Liên Kiều nhìn chăm chăm.

      nào?”Lời của khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước như rơi vào đám mây mù.

      “Chính là muốn kết hôn đó!”Liên Kiều nghiêng đầu nhìn , trong lòng có chút vui, “Cung Quý Dương muốn cùng khác kết hôn!”

      “Cái gì?”Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động, “cùng khác kết hôn?”Sao là người trong cuộc mà biết tí gì về chuyện này chứ?

      Liên Kiều vẻ mặt buồn bã: “ trong lòng rất thích !”

      Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngưng trọng, qua lúc môi mới câu lên nụ cười “vô hại”, áp sát vào

      “Xem ra… em và rất thân thiết với nhau phải ?”

      “Nào có, ấy là quân sư của em thôi…

      Liên Kiều đến đây chượt nhận ra là mình lỡ lời, đưa tay bịt miệng lại nhưng mà quá trễ…

      Xong rồi, trong lòng khỏi than thầm trận, bán đứng Cung Quý Dương rồi…

      “Quả nhiên…”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng rạng rỡ, “Cung Quý Dương quả đúng là an hem tốt, vì mà lao tâm khổ tứ như vậy!”

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước, … muốn làm gì?” Liên Kiều nghĩ nếu Cung Quý Dương có việc gì, chắc hối hận đến chết mất.

      “Đương nhiên là phải “cảm ơn” rồi, quả là bạn nghiệp chướng của !” Hoàng Phủ Ngạn Tước đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cảm ơn”.

      Ách…

      Liên Kiều sững sờ nhìn , thế nào cũng cảm thấy biểu tình thé này của đúng lắm.

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy đó…”

      có, tất cả chỉ là Cung Quý Dương gạt em thôi!” lời vạch traadn mưu của Cung Quý Dương.

      “A? ấy… gạt em?” Liên Kiều trợn mắt.

      “Nhưng mà cũng kể như tên đó làm việc tốt!”Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt đổi chủ đề, môi vẫn treo nụ cười ý vị, “Được rồi, đừng nhắc tên đó nữa, hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai gặp ông nội thể mặt mày tiu nghỉu như vậy, ông nghĩ là bắt nạt em!”

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước, quyết định kết hôn sao?” Liên Kiều vẫn chưa chịu thôi, hỏi lại.

      “Nha đầu, phải là muốn kết hôn, mà là muốn kết hôn với em!”Hoàng Phủ Ngạn Tước đính chính lại câu hỏi của .

      “Nhưng mà em muốn!” thẳng thắn ra suy nghĩ trong lòng.

      muốn?”Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút vui.

      “Đúng đó… kết hôn vui chút nào!”Liên Kiều thấp giọng , vẻ mặt cực kì tình nguyện.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trong lòng tự nhiên nhìn được tâm của , giận mà cười. chỉ là nha đầu hiếu động, ham chơi, bởi vậy trong suy nghĩ của , trèo lên cây bắt chim có khi còn vui hơn kết hôn, đây chỉ là do tính cách trẻ con của chứ phải là bản thân bài xích .

      đưa tay xuyên qua mấy sợi tóc mượt như nhung của , nghịch nghịch nó giữa mấy ngón tay, “Vậy em nghe, cái gì chơi mới vui?”

      Giọng đầy vẻ dụ hoặc.

      Đôi mắt màu tím của Liên Kiều nghịch ngợm đảo vòng sau đó mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt…

      “Hắc hắc, thực ra em thấy kỹ thuật phi đao của là oách nhất!”

      ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấu tâm tư của , ra là vậy…

      “Đúng đó đúng đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước, lúc chiềunhìn oách nha!” Liên Kiều xua tay múa chân, gần như khôi phục lại nét tinh nghịch ban đầu.

      “Nhưng chiều nay hình như có ai đó bị hù đến suýt ngất luôn!”Hoàng Phủ Ngạn Tước lại vội, nếu nắm được thóp của , cứ từ từ dụ vào khuôn khổ thôi.

      “Hi hi, đó là vừa nãy, bây giờ sợ chút nào rồi!”

      xong từ đứng giường vừa nhún nhẩy vừa thực lại động tác phóng đao vừa nãy của Hoàng Phủ Ngạn Tước….

      xem, em làm có giống , chẳng qua là em chưa được nhìn từng động tác của thôi!” ngượng ngùng giải thích với .

      “Giỏi lắm rồi, em xem thêm vài lần nữa chừng là biết đấy!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thờ ơ đúng tim đen của .

      “Đúng đó, đúng đó!” Liên Kiều vừa nghe vậy, tinh thần lập tức dân cao…

      “Đông” tiếng, đột nhiên nhảy ra từ giường xuống đất, sao, chỉ suýt nữa là dọa Hoàng Phủ Ngạn Tước tim vọt ra ngoài.

      Nha đầu này…

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm lại vài lần nữa cho em xem …”

      dán người sát vào , tay níu chặt lấy cánh tay , nũng nịu như chú mèo .

      mềm mại từ cánh tay truyền đến khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn cười : “Em vừa nãy làm cũng giống lắm rồi!”

      “Nhưng người ta biết làm có đúng hay mà, với lại, em cũng muốn thử phóng phi đao cơ…” Giọng xíu như thăm dò ý .
      Last edited by a moderator: 7/5/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 182:Gạt cưới (1)


      Edit: Dquynh122


      Beta: Min
      ‘Đường đường là người đàn ông sao lại thề thốt làm gì!’ Liên Kiều giống như nghe được chuyện lạ kinh thiên động địa.

      ‘Nha đầu, chuyện này cũng bình thường thôi mà!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống thảm cỏ ngửa mặt hứng lấy ánh sáng mặt trời, trong ánh sáng vàng nhạt, gương mặt càng thêm tuấn tú.

      Liên Kiều nghe vậy, hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh , chống tay lên cằm nhìn .

      ‘Liên Kiều, nghĩ em cũng biết bối cảnh của tứ đại tài phiệt…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người lại nhìn bên cạnh định tiếp, lại nhìn thấy ánh mặt trời chiếu làn da như trứng gà bóc của , tinh khiết như ngọc kết hợp với đôi mắt màu tím kia … Đẹp đến chân !

      Nhất thời có chút hoảng hốt.

      Vẻ đẹp của giống với những người phụ nữ của ba người còn lại trong tứ đại tài phiệt.

      Kỳ Hinh rất đẹp, là vẻ đẹp đằm thắm!

      Sầm Tử Tranh cũng rất đẹp, là vẻ đẹp kiêu ngạo mà thời thượng!

      Thượng Quan Tuyền càng cần , vẻ đẹp của lộng lẫy, diễm lệ mà lạnh lùng!

      Nhưng người con trước mặt khác, như tiên từ trời rơi xuống, xinh đẹp mà hoạt bát lại nhiễm chút bụi trần, cần làm gì cũng có thể thu hút chú ý của tất cả mọi người.

      như vậy, thường tự hỏi mình …

      Động lòng rồi sao?

      Hay chỉ là xem như em ?

      em khiến thể quan tâm?

      Giờ phút này ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng lý giải được cảm giác của chính mình, cái loại cảm giác lúc có lúc khiến thể nắm bắt lại cứ quấy nhiễu đầu óc .

      Nhưng khi biết bên cạnh người đàn ông khác, chuẩn bị du lịch và rời khỏi thế giới của , cảm giác lúc có lúc này lập tức trở thành vui và nhức nhối kinh khủng, muốn, cũng cho phép rời khỏi , càng cho phép thích người đàn ông khác.

      chỉ muốn ích kỷ mà giữ lại bên cạnh mình, của riêng mình !

      Liên Kiều ở cạnh bên làm sao biết được những suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ thấy nhìn chăm chú, nhìn

      hết.

      là oách! càng nghĩ càng thích.

      khó hình dung ra cách nghĩ ngây thơ của , tuy trong lòng có chút thất lạc nhưng vẫn tiếp tục dụ dỗ…

      lần nữa …’

      xong môi đặt chóp mũi .

      Liên Kiều cười càng rực rỡ, như cảm nhận được thích nghe mấy câu này, cũng suy nghĩ nhiều, vòng tay ôm , : ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em …’

      ra là thích nghe câu này, sớm biết như vậy ngày nào cũng với , chừng còn có thể cho những món đồ thú vị khác.

      Còn chìm đắm trong ngọt ngào hiếm có từ , thấp giọng hỏi: ‘ nhiều ?’

      Liên Kiều suy nghĩ chút giống như bị câu hỏi của là khó, nghĩ hồi mới ngọt ngào : ‘ nhiều, nhiều lắm…’

      Liên tục mấy chữ “ nhiều” giống như có làm vậy mới biểu đạt hết ý mình.

      ‘Vật đáng …’ cụng đầu vào trán , cười khe khẽ.

      Nha đầu đơn thuần này, luôn có bản lãnh khiến thể để ý.

      Giọng thầm cùng với hơi thở nam tính quét qua mặt khiến thấy nhồn nhột, mặt tự dưng lại hồng lên mảnh…

      ‘Chúng ta ra vườn hoa, được …?’ kéo góc áo , giọng nài nỉ.

      ‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cười.

      cây phi đao sáng loáng được đẩy vào trong tayLiên Kiều, bàn tay nhắn khỏi run run.

      ‘Thế nào?’Hoàng Phủ Ngạn Tước biết rồi còn cố hỏi.

      ‘Em biết mà!’Liên Kiều xụ mặt.

      phải lúc nãy em làm giống lắm sao?’Hoàng Phủ Ngạn Tước cười xấu xa.

      ‘Nhưng mà… nhưng mà…’ Liên Kiều đảo mắt, sau đó nghịch ngợm , ‘ ném lần nữa cho em xem !’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước kỳ kèo, ‘Được thôi, em nhìn kỹ đây… Chỉ cho em xem lần thôi đó!’

      Liên Kiều mắt dám chớp.

      Gió thổi, chiếc lá chầm chậm rơi xuống.

      Lúc này, luồng ánh sáng bạc xẹt qua, mạnh mẽ lướt bên tai Liên Kiều, ‘Chíu’ tiếng, chỉ thấy phi đao xuyên qua chiếc lá khô, găm nó vào thân cây…

      Liên Kiều há hốc miệng, sau đó bừng tỉnh lại, nhảy lên hoan hô, rồi vội vàng chạy đến bên thân cây…

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, giỏi, oách nha, ở cự ly xa như vậy mà cũng có thể ném trúng chiếc lá kia!’

      Nhìn kỹ lại, chỉ phi trúng mà còn là trúng ngay giữa chiếc lá, trời ạ…

      Bàn tay nhắn đưa sang định nhổ cây phi đao lên nhưng kinh ngạc phát ra cây phi đao găm vào thân cây với lực quá mạnh, với sức của căn bản là làm gì được.

      ra, sức lực của … lại lớn như thế!

      ‘Này, phi đao ghim vào thân cây rồi, em còn học thế nào được?” Liên Kiều thấy rút ra được, chỉ đành đứng đó ăn vạ.

      ‘Nha đầu ngốc, khi nào em học được kỹ thuật, phương hướng và điều chỉnh được lực tay có rất nhiều thứ em có thể dùng làm vũ khí!’Hoàng Phủ Ngạn Tước tự tin giảng giải.

      ‘Oa, ?Vậy, có thể dùng được những thứ khác để thay thế cho phi đao phải ?’Liên Kiều phấn khích hỏi.

      ‘Đương nhiên, tin sao?’Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi lại.

      Liên Kiều lắc đầu, ‘ tin!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún nhún vai, nhìn đứng cạnh gốc cây : ‘Vậy được, thử cho em xem…’

      Vừa vừa nhặt cành cây khô dưới chân, bẻ nó thành đoạn thích hợp sau đó vung tay, cành cây khô liền như cây phi đao bay thẳng về hướng thân cây.

      ‘Aaa…’

      Liên Kiều quả bị chấn động, còn chưa kịp gì, cành cây khô găm vào thân cây lúc nãy, cách tai xa.

      Trời ơi…

      Liên Kiều thấy toàn thân cứng ngắc, cẩn trọng xoay đầu, nhìn cành cây khô ghim thân cây, lúc lâu sau mới đưa tay sờ, mới phát ghim chặt vào thân cây rồi.

      thấy miệng mình khô đắng, cũng may mình phải là kẻ địch của , bằng chết lúc nào cũng biết nữa…

      Với tốc độ như vậy, chắc là chưa kịp phản ứng gì bị phi chết rồi!

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước…’

      Nghĩ đến đây, hét lên tiếng, chạy về hướng , vẻ mặt vui mừng như điên…

      dạy em, được ? Em cũng muốn học cái này, quá cool rồi’

      ‘Em muốn học?’Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày hỏi.

      Liên Kiều gật đầu như băm tỏi: ‘Vâng, em muốn học, em cũng muốn ném phi đao, phóng cành cây, dạy em, dạy em nha…’

      ‘Cái này…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố tình câu giờ, thả bước chầm chậm trong vườn hoa.

      ‘Thế nào hả?’ Liên Kiều sắp gấp chết rồi, lẽo đẽo theosát .

      ‘Có chút khó khăn!’Hoàng Phủ Ngạn Tước với .

      ‘Có gì khó khăn chứ?Chẳng lẽ em học được sao?’Liên Kiều vẻ mặt chờ mong lẫn khẩn trương hỏi.

      ‘Có dạy em em nhất định học được, chỉ là học được mà còn rất giỏi nữa!’Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu giăng lưới.

      ‘Vậy dạy em , năn nỉ mà!’ Liên Kiều níu lấy cánh tay , lắc lắc.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy thời cơ đến, nhìn chăm chăm trong mắt tràn đầy ý cười : ‘Dạy em cũng phải là được, nhưng mà từng thề là chỉ dạy cho vợ mình thôi!’
      Last edited by a moderator: 7/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      thiếu 183
      Chương 184: Gạt cưới (2)



      Edit: Dquynh122


      Beta: Min


      ‘Nha đầu ngốc …’

      tì cằm lên đầu , hơi thở nóng hổi quẩn quanh len lỏi vào từng nhịp thở của .

      ‘Người của tứ đại tài phiệt thể vĩnh viễn có điểm yếu, tuy rằng bọn lo lắng cho người nhà gặp nguy hiểm nhưng thể quan tâm đến vợ con, cho nên, vợ nhất định phải học biết số cách phòng thân đơn giản mới được, như vậy lúc gặp phải nguy hiểm mới có thể tìm cách cứu mình hoặc biết cách kéo dài thời gian!’

      Liên Kiều nghe liền hiểu ngay, gật đầu, nhưng bởi vì cách quá gần, tự nhiên cảm thấy hít thở có chút thông.


      ‘Ách … em … em muốn ngồi dậy!’ đưa tay đẩy ra, thần tình rất tự nhiên đề nghị.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười kéo cùng đứng dậy, động tác kháng nghị nho của như sợi lông quét qua đáy lòng , mà cũng thể thừa nhận, mùi thơm và mềm mại lúc nãy trong ngực mình khiến lại có chút … “rục rịch”.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ơi là Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng lẽ là do mày lâu quá có đụng đến phụ nữ nên mới thế sao? tự cười mình.

      Quả , cho đến hôm nay mới nhận ra từ lúc Liên Kiều tiến vào “Hoàng Phủ”, rất lâu có đụng đến người phụ nữ khác, cho dù là công tác bên ngoài, cho dù là bên cạnh có ít người đẹp đua nhau lấy lòng nhưng lại phát ra, bản thân đối với họ … hình như mất hứng thú.

      Chuyện này quả … đáng sợ, rất đáng sợ!

      Liên Kiều thấy lại im lặng liền đưa tay vỗ lên vai cái như muốn thức tỉnh , khiến tập trung trở lại.

      ‘Ờ, em quan tâm, dù sao em cũng muốn học phi đao!’ bắt đầu ăn vạ

      ‘Nha đầu, quan điểm của mình rồi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt tay lên vai , cười .

      ‘Chẳng lẽ nhất định phải là vợ mới có thể học được sao? Như vậy công bằng!’ Liên Kiều xụ mặt xuống.

      ‘Có cái gì công bằng đâu chứ? Hơn nữa, vợ sẽ là người phụ nữ mà quan tâm lo lắng nhất, chỉ cần là vợ , đừng nói là phi đao, cho dù ấy muốn học những thứ thú vị hơn cũng sẽ đồng ý!’

      ‘A???’

      Liên Kiều vừa nghe mắt đã sáng lên, đầy hứng thú…

      vừa nói cái gì? Nói vậy còn có thứ thú vị như phi đao sao?’

      ‘Đương nhiên rồi, trong tứ đại tài phiệt chuyện thú vị còn nhiều lắm!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lười biếng nằm xuống cỏ, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.

      ‘Aiz, nhanh nói với em , còn có thứ gì thú vị nữa…’

      Liên Kiều thể chờ đợi được nữa, lại thấy bộ dạng lười biếng của hắn, đành ngồi sụp xuống bên cạnh hắn, gấp gáp hỏi.

      ‘Ồ, để nghĩ xem…’ môi hắn câu lên một nụ cười mê người, ‘Thích cưỡi ngựa ?’

      ‘Cưỡi ngựa?’

      Trong đầu Liên Kiều lập tức liên tưởng đến đồng cỏ xanh rộng mênh mông, bản thân mình như một nữ kỵ sĩ uy phong cưỡi lưng ngựa…

      Trước kia cũng từng cưỡi ngựa rồi, nhưng lúc đó rất nhỏ, khi bất cẩn đá trúng con ngựa sau đó bị nó cho một cước “xuống ngựa”, ông nội liền ra lệnh nghiêm cấm đến gần những chú ngựa, cho nên chỉ có thể lén nhìn những em khác trong vương thất ưu nhã ngồi lưng ngựa.

      ‘Cưỡi ngựa? Em thích! Em thích!’ vội níu lấy ̉ áo hắn, phấn khích nói.

      ‘Biết , Lăng Thiếu Đường cái tên này có hai cái thú vui, thứ nhất là sưu tập rượu đỏ, thứ hai là cưỡi ngựa, những trường đua ngựa dưới tên cậu ta gần như có ở khắp thế giới mà những con ngựa mà cậu ta có trong tay đều là hàng thượng phẩm, mỗi chú ngựa đều chảy trong thân thể dòng máu quý tộc, thậm chí có nhiều con là có một hai thế giới!’

      ‘Oa…’ Mắt Liên Kiều sáng rỡ, nói như vậy, nếu như Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng ý, vậy nghĩ là có thể xem mấy chú ngựa đó rồi, thậm chí… hắc hắc… chừng có thể miễn phí có được một con.

      Đúng, Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước thân thiết nhau như vậy, nhất ̣nh là sẽ keo kiệt với mình đâu.

      ‘Hay quá, Hoàng Phủ Ngạn Tước, em …’

      ‘Đừng gấp, còn chưa nói xong mà!’

      Hắn đương nhiên là hiểu tâm trạng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, môi lại câu lên một đường cong, ‘Còn có Cung Quý Dương, ồ, đúng rồi, chính là tên “quân sư” của em đó, cái tên đáng chết!’

      Nói đến mấy chữ sau cùng, hắn hung hăng chêm vào thêm một câu.

      ‘Ồ, ấy cũng có sao? Là cái gì? Nói mau !’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trong lòng khỏi thầm mắng Cung Quý Dương một lượt, thật quá keo kiệt , có đồ chơi hay cũng nói với .

      ‘Đương nhiên rồi, cậu ta là người ham chơi nhất trong số bốn người bọn mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ́ ý nói rất thờ ơ.

      Liên Kiều thì lại nghiêm túc dõi theo từng lời của hắn, chỉ sợ mình lơ đễnh bỏ qua điểm thú vị nào đó.

      “Cung Quý Dương cái tên này, thích nhất là chơi mấy trò kích thích, hắn cũng có một thú vui, đó là đua xe!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, khi nhìn thấy sự phấn khích trong đôi mắt đẹp đó, môi cậu lại câu lên một nụ cười đắc ý, quả như dự liệu của hắn…

      ‘Đua xe? nói là Cung Quý Dương ấy thích đua xe?’ Liên Kiều gấp gáp hỏi.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, “Đương nhiên, Cung Quý Dương con người này thích mạo hiểm, càng thích kích thích, cho nên trước giờ cậu ta thích đua xe F1, em có biết , dưới danh nghĩa của cậu ta, đội đua xe F1 cũng là tinh , quan trọng nhất là, mỗi chiếc xe đua trong đội đó đều là cậu ta tự cải tạo lại!’

      ‘Trời ạ, quá oách rồi!’ Liên Kiều khỏi khen một câu.

      “Đương nhiên, thể thừa nhận, cậu ta là thiên tài về cải tạo cơ giới và phát minh vũ khí!’ Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước giấu được sự kiêu ngạo về người bạn này của mình. (Min: Có ai nhớ đoạn Dương phá khóa chiếc ferari màu đỏ của chị Tranh ?)

      ‘Vậy… vậy trong đội đua xe của ấy có con gái ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi dò.

      “Đương nhiên là có, bây giờ con gái tham gia đua xe rất nhiều, chỉ là các gái tham gia đua xe chân chính được Cung Quý Dương ra tay cải tạo xe đua thì ít đến thê thảm!’ Lời nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật là có sức hấp dẫn quá lớn.

      Liên Kiều vẻ mặt chờ mong…

      ‘Vậy… còn có một người là Lãnh Thiên Dục phải ?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Lãnh Thiên Dục cái người này là dị nhân điển hình, bởi vì thân phận đặc thù của cậu ta ̣ng thêm tính cách khác thường, cho nên cậu ta thú vị gì, cũng chẳng thích sưu tầm cái gì, chỉ là…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ́ ý kéo dài giọng.

      ‘Chỉ là sao?’

      Liên Kiều biết nhất ̣nh là còn có phần tiếp theo nên dỏng tai nghe.

      ‘Biết , ngoại trừ phi đao của , tài bắn súng của Lãnh Thiên Dục so với Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường vượt xa lắm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thẳng
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 185: Bốn người đàn ông tính sổ (1)



      Edit: Dquynh122



      Beta: Min'

      hứa với em nhất định làm được, nhưng nếu như em có điều kiện, vậy cũng nên có điều kiện mới tính là có qua có lại chứ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước gấp gáp gì .

      ‘Điều kiện gì?’

      ‘Đơn giản lắm, chính là như lúc nãy vừa , ngày mai cùng Mã Lai thăm ông nội, đó là nhượng bộ lớn nhất của , nếu như em đồng ý, vậy đua xe, phi đao, cưỡi ngựa hay bắn súng gì gì đó, toàn bộ điều dẹp hết!’

      đứng dậy, duỗi người, cực kỳ trấn tĩnh mà kiên định.

      Liên Kiều nghe vậy sững người.

      ‘Em suy nghĩ cho kỹ !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay dịu dàng vò đầu cái, cười ha hả bước .

      Liên Kiều lúc này mới có phản nứng …

      ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước ...’ kêu lớn, vội vàng đuổi theo , ‘Em đồng ý với !’

      Chỉ là chậm vài ngày thôi mà, tình nguyện đợi.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người lại nhìn cười, nụ cười dịu dàng mang theo chút cố chấp lại mang theo quyến luyến thành lời dành cho

      ***
      Hoàng hôn, mặt trời dần hạ về Tây, trong ráng chiều, từng phiến từng phiến may đỏ trải khắp bầu trời, chiếu lên những tấm kính của tòa nhà hùng vĩ khiến cho nó nhìn càng thêm lộng lẫy.

      Trong Cung thị có chút náo loạn … đương nhiên chỉ là phát sinh trong văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất.

      ‘Cung tiên sinh … Hoàng Phủ tiên sinh đến rồi …’

      Cung Quý Dương vùi đầu xử lý công vụ, vừa ngẩng đầu lên khó nhìn ra vẻ mặt kích động của thư ký, vừa nghiêng đầu thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất ở cửa.

      Trong lòng chợt hiểu chuyện gì, đưa tay vẫy ra hiệu cho thư ký rời .

      thư ký luyến tiếc ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.

      ‘Ạ, người cuồng công việc thế nào hôm
      nay lại rảnh rỗi đến tham quan Cung thị vậy? Cậu từ đâu chạy đến đây? Tổng công ty sao? Nếu vậy tốc độ cũng nhanh quá đó!’

      Cung Quý Dương đứng dậy, đến bàn, lấy bộ pha trà bày ra, ‘Nhưng mà cậu đến hôm nay cũng kể như đúng lúc , mình vừa nhận được loại trà thượng hàng từ Trung Quốc gửi sang, ngại thử chút!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hề khách khí, thẳng về phía sofa ngồi xuống, lời, chỉ nhìn .

      Cung Quý Dương thành thục biểu diễn tài nghệ pha trà trước mặt , lại chẳng gây cho chút chú ý nào, chỉ cười cười nhìn…

      ‘Trà này chỉ có thể pha bằng nước suối tốt nhất, nước suối này là nước đầu nguồn chảy từ núi Thánh Sơn, chỉ ngọt mát vô cùng mà pha trà bằng nước này vào miệng thơm ngát dễ chịu vô cùng!’

      Mùi thơm của trà dưới bàn tay thành thạo của Cung Quý Dương dần dần lan tỏa khắp văn phòng.

      Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới mở miệng, bởi vì biết nếu như mình gì tên Cung Quý Dương này lái câu chuyện rất xa…

      ‘Quý Dương, cậu biết mình đời này hối hận nhất là gì ?’

      Cung Quý Dương nghe hỏi vậy, cố tình ra vẻ hiểu hỏi, ‘Hả, cậu còn có chuyện hối hận sao? Nhìn ra đó…’

      Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêng về phía trước, nhìn nghiến răng nghiến lợi , ‘Mình đời này hối hận nhất chính là quen biết ba người các cậu, đáng chết , Lăng Thiếu Đường mới vừa rồi còn bày trò chơi xỏ cả mình!’

      ‘A?’ Cung Quý Dương cố tình há hốc miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, ‘Mình buồn thay cậu!’

      ‘Cậu cũng chẳng phải tốt lành gì!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cười xấu xa, muốn quyền đánh nát gương mặt tươi cười kia.

      ‘Này, cậu đừng có quơ đũa cả nắm nha, mình lại có bảo cái tên kia chơi xỏ cậu!’

      Cung Quý Dương hai tay giơ lên trời, vẻ mặt vô tội. ‘Chẳng qua cũng phải lại, Lăng Thiếu Đường cái tên đó phải là cậu hiểu , chúng ta từ lớn lên bên nhau, chính là thích chơi xỏ người ta như vậy, chẳng lẽ cậu còn quen sao?’

      ‘Cung Quý Dương, nếu như mình nhớ lầm, trong bốn người bọn mình tên quỷ quái nhất là cậu mà, nếu về chơi xỏ, chắc thiếu phần của cậu, cái tên kia trở thành như bây giờ đều là do cậu làm hư thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu tính sổ với .

      ‘Này này này, có trời đất chứng giám, mình từ vốn là đứa bé ngoan, vừa thà lại đơn thuần như thiên sứ, đều là do các bạn làm tớ hư hỏng như bây giờ mà!’ Cung Quý Dương hưng trí bừng bừng muốn cùng tính sổ.

      ‘Cậu còn dám ? Còn nhớ năm đó chúng ta tám tuổi trốn bắt cá, kết quả là chẳng bắt được con cá nào, Thiếu Đường tức giận chạy đến khu nuôi các gần đó bắt trộm gần năm mươi cân cá, chuyện này cậu biết trước tiên vậy mà còn chơi xỏ người ta, nếu như chia đống cá đấy cho cậu cầu liền đến khu nuôi cá tố cáo kết quả là năm mươi cân cá đó lại bị cậu chiếm đoạt hết bốn mươi mấy cân, chỉ còn chừa lại hai cân cho bọn mình, đây còn phải là bản lĩnh chơi xỏ của cậu sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp ngụm trà .

      ‘Ai, Ngạn Tước, cậu vậy đúng nha, người lúc đó trộm cá phải là Thiếu Đường mà là mình, người bị chơi xỏ là mình mới đúng!’ Cung Quý Dương nhướng mày, lên tiếng đính chính lại.

      ‘Hôm đó là Thiên Dục tận mắt chứng kiến cậu còn dám chối?’

      ‘Làm ơn , hôm đó Thiên Dục bị Thiếu Đường mua chuộc có được ?’ Cung Quý Dương nhàn nhã .

      ‘Được thôi, chuyện cũ nữa, về Liên Kiều , cậu ăn no rửng mỡ, có gì làm lại làm quân sư cho ấy, mình này, người em, người ngồi trước mặt cậu mới đúng là người bạn từ đến lớn của cậu, vậy mà cậu lại tính kế với mình? Cậu còn có lương tâm vậy?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước xua xua tay, đến chỗ này tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Cung Quý Dương khoanh tay ngồi tựa vào sofa, cười rất “vô tội”, ‘Ngạn Tước, người ta là bé ngây thơ, mình theo lý nên giúp người ta mới đúng mà, nhưng , người sai chính là cậu, yên lành sao tự dưng chạy giả làm mình làm gì, đúng rồi, tới đây mình mới nhớ, còn chưa tính sổ với cậu chuyện xâm phạm quyền riêng tư đó nha!’

      ‘Cậu cho rằng mình thích mạo xưng là cậu lắm sao? Trong bốn người chỉ có cậu là lăng nhăng nhất, chẳng lẽ còn muốn mình mạo danh Thiên Dục sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp trả.

      ‘Này, cậu chuyện có chút trách nhiệm được ? Với lại, mình là phong – lưu, phải lăng nhăng, nhưng mà sau khi gặp được Tranh Tranh lòng mình cũng chỉ còn mỗi ấy thôi…’ Nhắc đến Tử Tranh, vẻ mặt Cung Quý Dương liền lộ vẻ si mê.

      ‘Cậu là… biết xấu hổ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hận thể đấm đánh nát nụ cười của .
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 186: Bốn người đàn ông tính sổ (2)


      Edit: Dquynh122



      Beta: Min

      Cung Quý Dương nhàn nhã nhấp hớp trà, ‘Ồ, trà này thơm, chắc chỉ có mình mới pha ra được mùi vị độc nhất vô nhị này, Ngạn Tước uống tiếc lắm đó!’

      ‘Cậu còn dám , mình bây giờ chỉ hận thể đè cậu xuống đánh cho trận đây!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng nghiến lợi.

      ‘Người trẻ tuổi, quá xúc động phải là chuyện tốt đâu!’

      Cung Quý Dương đặt tách trà xuống, nhìn , ‘Thực ra là mình giúp cậu mà, biết ơn thôi. Nghe cậu sắp kết hôn rồi?’

      ‘Tin tức cũng nhanh nhạy quá nhỉ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.

      ‘Hắc hắc, mình cũng sắp kết hôn rồi?’ Mặt Cung Quý Dương sáng rỡ.

      ‘Chuyện cậu kết hôn với chuyện mình sắp có liên quan gì đến nhau đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước từng chữ .

      Cái tên đáng ghét này, dám đến trọng điểm chứ gì! Mà đợi

      ‘Cung Quý Dương, cậu cậu sắp kết hôn à?’ lúc này mới phản ứng lại.

      ‘Đương nhiên, mình cầu hôn với Tranh Tranh rồi!’ Cung Quý Dương cười rất đắc ý, trong giọng cũng giấu được hưng phấn.

      ấy đồng ý rồi sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút nghi ngờ, chắc là phải đâu, theo như biết, Sầm Tử Tranh đối với vẫn là vẻ mặt thèm để ý!’

      Cung Quý Dương ngược lại vẫn cười rạng rỡ: ‘Gấp cái gì, ngày tháng từ từ qua, cầu hôn cũng phải từ từ!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước triệt để bị làm cho “đơ” rồi, ‘Mình nha Cung Quý Dương, cậu cầu hôn thất bại còn dám với mình, đúng là biết cất mặt đâu!’

      ‘Này, cậu vậy là đúng nha, có chiến thắng nào là dễ dàng đâu, dù sao Tranh Tranh là của mình, bất kể là đợi đến lúc nào mình cũng đợi đến lúc đó!’ Cung Quý Dương vẻ mặt tràn đầy tự tin.

      ‘Đáng chết , chuyện này có liên quan gì đến mình đâu, về Liên Kiều !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời .

      “Cậu đúng là biết tốt xấu, mình là vì tốt cho cậu, để cậu khỏi phải đường vòng giờ còn dám trách mình. Bạn Ngạn Tước thân mến tuy rằng bên cạnh bạn có ít phụ nữ nhưng đối với tình yeu, bạn vẫn phải học hỏi mình nhiều!

      Có thể là chỉ số thông minh của cậu cao bao nhiêu chỉ số tình của cậu thấp bấy nhiêu!” Cung Quý Dương nhìn bắng ánh mắt của Chúa cứu thế.

      “Cậu cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước biết từ lúc nào đặt tách trà xuống, tay mâm mê mấy tờ danh thiếp đặt ở gần khay trà, giọng chút biểu tình .

      “Hắc hắc, đừng kích động như thế chứ, mấy tờ danh thiếp đó có mạ vàng đấy…” Cung Quý Dương nhìn thấy liền hiểu ý , vẻ mặt khẩn trương .

      “Phải ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười, cầm lên tờ danh thiếp, vờ như cẩn thận xem xét, “Phải tốt, cậu biết , như vậy càng thích hợp làm ám khí!”

      “Được rồi được rồi, mình !”

      Cung Quý Dương giơ tay đầu hàng, bên môi vẫn treo nụ cười tà mị, “Cậu có lương tâm, tuy bề ngoài là mình giúp Liên Kiều nhưng thực tế là suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của cậu, nếu như có mình, cậu làm sao suy nghĩ thông suốt mà kết hôn chứ? Thậm chí là bất chấp tất cả mà … Liên Kiều?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu này, khỏi sững người.

      “Cậu gì chứ?” Qua lúc lâu mới phản ứng lại, ánh mắt có chút tự nhiên.

      Liên Kiều?”

      Mình ấy sao?

      Cung Quý Dương cũng thôi giỡn nữa, nhìn , rành mạch từng chữ , “Chẳng lẽ phải sao? Nếu như cậu Liên Kiều, sao lại muốn kết hôn với ấy? Ánh mắt của cậu bây giờ khác gì ánh mắt của Lạnh Thiên Dục lúc đó!”

      “Mình với cậu ta có gì giống nhau chứ? Cậu ta Thượng Quan Tuyền cũng là rất bình thường mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chết cũng chịu nhận.

      “Câu này đúng rồi, vậy cậu Liên Kiều là bình thường sao?” Cung Quý Dương cười càng mờ ám.

      “Cậu…. mình chỉ cảm thấy nếu như mình và ấy có hôn ước từ trước, vậy cứ tiến hành thôi, đây là trách nhiệm của người dàn ông thôi mà!” Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hỏi đến biết trả lời sao, đành viện đại cái cớ.

      Cung Quý Dương cười ha hả, “ đó? phải lúc trước cậu đặc biệt bài xích cuộc hôn nhân này sao?”

      “Mình… mình…”

      Hoàng Phủ suy nghĩ chút, “Mình chỉ là từ sao khi ở cùng với Liên Kiều cảm thấy hai người rất hợp nhau, chỉ đơn giản vậy thôi!”

      “Ờ, cậu ấp úng kìa!”

      Cung Quý Dương như vừa phát ra châu lục mới, lập tức hô ta gọi , “Mình cậu khẩn trương cái gì chứ, mình cũng đâu có bức cung cậu!”

      “Cái tên đáng chết kia, có tin mình phi tấm danh thiếp này lên người cậu hay ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thên quá hóa giận.

      “Ok! Ok!” Cung Quý Dương vội lên tiếng xoa dịu , “Nếu như vậy, Liên Kiều đáng như vậy, chẳng lẽ cậu chỉ xem ấy là em thôi sao?”

      “Em ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng tự hỏi, hình như giống lắm!

      Chẳng lẽ… mình nha đầu kia sao?

      Hình như… là !

      Cung Quý Dương kêu lên, “Này, vậy tại sao cậu ngăn cản Liên Kiều cùng người đàn ông khác ở bên nhau chứ? Nếu như cậu chỉ xem ấy là em , căng bản có quyền can thiệp vào quyền tự do đương của người ta!”

      “Ai ấy chứ? Hơn nữa cái tên Kiều Trị đó, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là tên công tử bột, làm sao lòng với Liên Kiều được chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày.

      “Chậc chậc! Cậu người khác hay chính mình vậy? Đừng quên trước khi chúng ta ngồi lên vị trí này cũng bị người ngoài kêu là công tử bột đấy!”

      Cung Quý Dương cười , “Hơn nữa, sao cậu có thể khẳng định là người ta lòng hay chứ, nếu như Liên Kiều thích , cậu cũng phải chịu thôi!”

      “Ai mình có cách gì, hơn nữa Liên Kiều cũng phải là thích , người ấy là mình chứ phải cái tên tiểu tử đó! Nế như phải như vậy, ấy sao lại muốn kết hôn với mình chứ?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước câu này, giọng điệu có chút kiêu ngạo.

      “Ai, cậu đúng là tên ngốc…” Cung Quý Dương khỏi than câu, “Còn dám nòi người ta?”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước im lặng, xua tay , “Bỏ , đừng chuyện này nữa, hôm nay mình đến là có việc!”

      “Việc gì?” Cung Quý Dương tò mò nhìn .

      “Ồ, chính là muốn cậu tặng cho chiếc xe đua F1!” Hoàng Phủ Ngạn Tước mây trôi nước chảy .

      “A, có hứng thú đau xe rồi sao?” Cung Quý Dương càng tò mò hơn.

      phải mình, là… Liên Kiều!” dựa người vào sofa, thẳng.
      Last edited: 10/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :