Chương 178: Quyết định kịp trở tay (1)
Edit: dquynh122
Beta: Min
nhìn chăm chú, ánh mắt như suy nghĩ điều gì, lời cũng , giống như tự mình nghiền ngẫm vấn đề gì đó.
trầm mặc này của khiến cho Liên Kiều trong lòng càng hồi hộp, nhất thời toàn thân nằm trong trạng thái đề cao cảnh giác.
Qua rất lâu, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều chợt có thay đổi, dịu dàng trong nụ cười nhàn nhạt kia đột nhiên trở thành tuyệt đối chiếm hữu.
‘Nha đầu, đối với chuyến du lịch của em …’ cố ý kéo dài giọng , vẻ mặt khiến người ta thể nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Liên Kiều vội vàng ngẩng đầu lên nhìn , có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Những biểu mặt hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, bờ môi hoàn mỹ khẽ câu lên nụ cười, nụ cười này, ràng là mang theo sủng nịch lẫn trìu mến như tắm trong gió xuân, chỉ nghe chầm chậm …
‘Tôi quyết định đáp ứng em!’
Liên Kiều trợn mắt, im lặng lúc cuối cùng mới mở lời: ‘ sao? … phải lại gạt em chứ?’
‘Yên tâm, vẫn còn thích nhìn em cười!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước câu nhiều nghĩa.
chuyển biến trời vực khiến Liên Kiều khó mà tin được, ngơ ngác nhìn lâu, thấy mặt có vẻ gì là giận dữ mới yên tâm, mỉm cười …
‘Hay quá, em lại có thể du lịch thám hiểm rồi!’
‘Nhưng mà …’ đột ngột chuyển hướng, khiến nụ cười của Liên Kiều hơi cứng lại …
Thấy như vậy, cười cười, ‘ để cho em cùng với vị học trưởng Kiều Trị đó đâu!’
‘Hả?’ Liên Kiều vẫn chưa hiểu ý , ‘Chẳng lẽ muốn em mình sao?’
‘ Đương nhiên là rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ vỗ vỗ đầu , ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
Liên Kiều càng hiểu, nghiêng đầu chăm chú nhìn .
‘ Sau khi kết hôn, em muốn đâu, chúng ta có thể đến đó, xem như là hưởng tuần trăng mật!’
Nụ cười môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, như từng cơn từng cơn sóng gợn mặt hồ nhưng Liên Kiều ngược lại, bị lời curahawsn doạ dến thất thanh kêu tiếng.
‘ Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước gì nữa, thân thể cao lớn trong bộ Tây trang được cắt may khéo nhàn nhã tựa vào thành xe, nhìn chớp mắt.
Liên Kiều bị nhìn đến toàn thân tự tại, gian nan nuốt ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn, có phát ra ánh mắt thâm thuý nhìn mình từ phía .
Tim, bất chợt đập điên cuồng!
Đây là thế nào chứ? Ánh mắt của có ma lực gì sao, lại khiến có cảm giác như thể khống chế chính mình.
Với lại...lời vừa nãy ban nãy, là ý gì?
Kết hôn????
Tuần trăng mật???
***
Xe chạy vỗ hướng toà nhà Hoàng Phủ tài phiệt mà chạy thẳng về “ Hoàng Phủ”.
xe cực kỳ yên lặng mà Liên Kiều sau đó mặt đầy hoài nghi bị vào phòng khách chính.
Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung đều ở đó, người bày biện bình hoa còn người yên lặng pha trà, bầu khí hết sức tĩnh lặng mà ấm áp.
‘ Liên Kiều?’ Hai người vừa vào cửa bị Triển Sơ Dung nhìn thấy, bà đặt bình hoa tay xuống, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
‘ Con bé này, sao lại có thể im lặng mà rời khỏi “ Hoàng Phủ” chứ? Chẳng lẽ sợ làm chúng ta lo lắng hay sao?’ Bà vừa vừa kéo tay Liên Kiều.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong cũng ngừng động tác tay, nhìn thấy Liên Kiều bình an trở về, ông cũng yên lòng.
Liên Kiều nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Sơ Dung, trong lòng vô cùng áy náy, ngoan ngoãn ngồi xuống, vòng tay ôm lấy bà giọng : ‘ Xin lỗi, bác , con để hai bác lo lắng rồi!’
‘ Trở về là tốt rồi! Hứa với ta, sau này được len lén bỏ nữa, được ?’ Triển Sơ Dung đối với này hết sức thương, .
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bên cạnh sau đó nhìn về Triển Sơ Dung, nhè gật đầu.
‘ Liên Kiều à...’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong khó phát ra mặt lộ vẻ sợ hãi Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông hiền hoà : ‘ Hành động của Ngạn Tước hôm nay quả có chút quá nóng nảy, nó nên nhốt con vào trong phòng, hy vọng con có thể tha thứ cho kích động của nó, còn nếu con muốn du lịch, ta nghĩ nên có Ngạn Tước ở bên cạnh tốt hơn.’
Liên Kiều cắn môi, gì.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới mở miệng, vừa cất lời khiến hai vị phụ mẫu dấu ngạc nhiên đến giật mình.
‘ Cha dạy rất phải, mà con cũng quyết định du lịch cùng với Liên Kiều!’
Triển Sơ Dung vừa nghe trong lòng nở hoa, ‘ sao? Vậy tốt quá rồi, các con định bao giờ xuất phát?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, sau đó mới nhìn về phía Liên Kiều ngồi cạnh bên, chầm chậm cất lời: ‘ Chính xác mà là du lịch trăng mật!’
‘ Cái gì?’
Triển Sơ Dung sững người, còn Hoàng Phủ Ngự Phong cao hứng đứng bật dậy, cẩn thận đánh giá con trai, đây là con trai mình sao?
‘ Ngạn Tước, ý con là...’
Triển Sơ Dung lúc mới phản ứng lại kịp, vẻ mặt kích động hỏi.
‘ Ý của con rất đơn giản, nếu như nhà Hoàng Phủ chúng ta và vương thất Mã Lai sớm có hôn ước, vậy con chuẩn bị đám cưới trong thời gian sớm nhất!’
Nụ cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước lan từ khoé miệng đến đầu mày cuối mắt.
‘ Hay qua, Ngạn Tước, con...con đồng ý kết hôn ròi sao? ?’
Triển Sơ Dung còn quá tin là , tuy rằng bà mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tư của con trai dành cho bé này nhưng muốn quyết định vào giáo dường quả là việc dễ dàng gì.
Thế nào hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi?
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, ‘ Đương nhiên, như lời cha , “ Trai lớn cưới vợ lớn gả chồng” là chuyện bình thường, hơn nữa con và Liên Kiều lại hợp nhau như thế, kết hôn còn đợi gì nữa!’
‘ Đúng đó, đúng đó, con xem hai đứa con xứng đôi biết mấy quả là trời tạo đôi!’ Triển Sơ Dung vui đến cười khép miệng được, còn Hoàng Phủ Ngự Phong cũng vừa ý gật đầu.
tệ, con trai mình rốt cuộc thông suốt rồi!
Liên Kiều hoàn toàn bị “ đơ” rồi, ngơ ngác ngồi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, mặt vẻ khó hiểu càng lúc càng rệt.
Vừa nãy còn cho rằng tiện miệng đùa thế thôi, thế nào mà... lại muốn kết hôn sao?
Mà đối tượng kết hôn lại chính là...mình?
Trời ơi...
thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời có cách nào tiếp thu tình huống thế này.
đúng, nhất định là có vấn đề, bằng sao tính tình của lại có thay đổi lớn như vậy?
Chương 179: Quyết định kịp trở tay (2)
Edit: dquynh122
Beta: Min
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt kéo tay Liên Kiều, hướng về Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung …
‘Vì để thể thành ý của nhà Hoàng Phủ chúng ta, con cho rằng chuyến thăm hoàng thất Mã Lai ngày mai thể hủy bỏ được!’
‘Đương nhiên, đương nhiên!’ Triển Sơ Dung .
‘Hơn nữa …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, tiếp: ‘Ngày mai con và Liên Kiều cũng cùng !’
‘Được đó, được vậy tốt nhất rồi, như vậy mới thể được thành ý của nhà Hoàng Phủ chúng ta, con quyết định như vậy ba mẹ rất vui!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cũng vui mừng .
‘Được rồi được rồi, Ngạn Tước, Liên Kiều, hai con ở bên ngoài cả ngày cũng mệt rồi, mau dẫn nó về phòng nghỉ ngơi , chuẩn bị cho chuyến ngày mai!’ Triển Sơ Dung cố tình giúp hai người tạo cơ hội gần nhau.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu.
***
Mãi tận khi về đến phòng, Liên Kiều vẫn còn chưa hết kinh ngạc và nghi hoặc, từ lúc Liên Kiều bị phi đao của dọa đến hai lần, những lời và hành vi sau đó của khiến khó mà hiểu được.
Kết hôn?
hay giả đây?
phải rất muốn kết hôn sao? Mà trước đó lâu còn cầu mình phối hợp với , cùng nhau thoái hôn hay sao?
Ngón tay ấm áp xoa xoa đầu mày chau lại của , ‘ Nghĩ gì mà nhệ tâm vậy?’
Nha đầu này, lúc hồn vía lên mây nhìn giống con búp bê, khiến người ta mến.
‘ Ừm...’ Liên Kiều chớp chớp mắt, nhìn , ‘ ...sao phải làm vậy?’
Nếu như hôm nay khống hỏi cho , chỉ sợ ngủ cũng nằm mơ đến chuyện này mà phải tỉnh dậy.
‘ Tại sao cái gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược lại , tay kéo cánh tay qua, nhìn thấy vết bầm đó, bực dọc chau mày, sau đó lấy điên thoại, nhấn số...
‘ Chị Phúc, kêu người mang thùng thuốc tới đây!’
‘ Ách... cần...’ Liên Kiều bị nhìn đến phát ngượng, muốn rút tay lại nhưng bị giữ chặt quá, đành thôi.
Có thể là do lúc chạy trốn bị ngã, vốn chỉ là vết xước nhưng giờ bầm tím cả rồi, lại còn rỉ máu nữa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ném cho cái nhìn cảnh cáo, thấy vậy chu môi, gì nữa.
Thùng thuốc rất nhanh được đưa đến, sau khi để người làm rời , tự mình giúp xử lý vết thương.
‘ Có thể là đau, ráng chịu chút !’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ ra, tỉ mỉ thoa lên miêng vết thương, khi thấy hít hà vì đau, trong mắt chợt xet qua tia đau lòng.
‘ Vội vàng muốn rời khỏi tôi như vậy sao, thậm chí thèm để ý đén vết thương?’ giọng hỏi, nỗi đau xẹt qua gương mặt tuấn.
Liên Kiều sững người, trước giờ chưa từng thấy qua Hoàng Phủ Ngạ Tước như vậy, lúc này đây dịu dàng của , nét ưu thương nhà nhạt gương mặt khiến cũng có chút đâu lòng.
Đây...đây là thế nào?
‘ Tôi phải...’ thấy mình nên gì đó nhưng lại có chút sức lực nào chỉ ấp a ấp úng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng gì thêm, chỉ tập trung tinh thần giúp xử lý vết thương.
‘ Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi...’ Liên Kiều giọng .
‘ Câu hỏi nào?’ ngẩng đầu lên nhìn .
‘ Ách, chính là cái đó...chuyện muốn kết hôn...’ Liên Kiều càng càng , bởi vì biết trong lòng muốn cái gì nên dám xác định.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên đường cong, giống như cười, lại giống như tập trung...
‘ Nha đầu...’
Hắc ghé lại gần , hít lấy mùi hương hoa cỏ thanh mát người , trong mắt chợt lên vẻ trìu mến...
‘ Muốn ở bên cạnh tôi ?’
Liên Kiều bị câu hỏi đột ngột này của làm cho ngơ ngẩn, qua lúc lâu mới thầm : ‘ Thích, nhưng mà...có lúc rất hưng dữ, lúc đó tôi thích...’
‘ Sau này nếu em ngoan ngoãn, tôi luôn rất tốt rất tốt với em.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nhẫn nại, sủng ái nhìn .
‘ Rất tốt rất tốt...’ Liên Kiều lặp lại hai chữ này mấy lần, vẫn chưa hiểu rất tốt rất tót nghĩa là thế nào, rốt cuộc là tốt đến mức nào?
Nhưng mà, vì sao hôm nay hoàn toàn giống trước đây?
‘ Đúng vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười vò tóc .
Vẻ mặt Liên Kiều càng mê mang, đôi mày cũng cau lại sít sao với nhau.
‘ Nhưng mà...nhưng mà...’
“ nhưng mà” nử angafy cũng biết mình nên cái gì, mọi chuyện hình như rất tự nhiên lại hình như có gì đó đúng.
‘ Có muốn gả cho tôi ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời , hỏi thẳng.
‘ là muốn kết hôn sao?’ Liên Kiều trả lời, nghi hoặc nhìn .
‘ Kết hôn còn có hay giả sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đầy hứng thú.
‘ Nhưng mà... ràng là sau khi kết hôn còn chút do dự nào...’
Liên Kiều cố nhớ lại lời , vô tình lại nhớ lời Cung Quý Dương với .
Đúng rồi, phải là còn người..
‘ Nha đầu, đây chính là “ mỗi lúc mỗi khác”, hơn nữa cảm thấy hai chúng ta quá xứng để kết hôn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, vẻ mặt cùng giọng có chút dí dỏm.
‘ Tôi hiểu...’ Liên Kiều lắc đầu, lời của sao càng lúc càng thâm sâu vậy chứ?
‘ Vậy được, tôi hỏi em nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo bàn tay nhắn của , ấp nó trong bàn tay to của mình, nghịch nghịch mấy ngón tay như búp măng của , ‘ Em vừa nãy cũng em thích ở bên cạnh tôi phải ?’
Liên Kiều cần suy nghĩ, gật đầu, nhưng liền sau đó bổ sung thêm câu, ‘ Là lúc hung dữ...’
‘ Tôi hiểu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời , ‘ Khi nãy tôi cũng , chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi đối xử tốt với em, phải ?’
‘ Ừ!’ Liên Kiều quá ngây thơ để nhận ra “ cái bẫy” giăng ra.
‘ Cho nên...’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đắc ý cười: ‘ Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi hung dữ với em nữa, chỉ cần tôi hung dữ với em em rất thích ở bên cạnh tôi có phải ?’
‘ Đúng vậy!’ Liên Kiều cũng cười.
Last edited by a moderator: 6/5/15