Chương 169: Uy hiếp chia tay (2)
Editquynh122
Beta: Min
Liên Kiều cắn cắn đôi môi đào, nhìn có vẻ vẫn còn hoảng sợ, dám lên tiếng.
‘Ồ, suýt nữa tôi quên, tôi để hai người gặp mặt đâu, cho nên “tâm ý” của em tôi đích thân thay em biểu đạt cho !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, rất dịu dàng vuốt ve mái tóc có chút rối của .
Bất chợt tràng tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ im lặng bên trong khiến bực dọc nhíu mày.
‘Ngạn Tước, mở cửa’ Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập chắc chắn ít người.
Tâm tình phiền não càng gương mặt tuấn, tiến lên vài bước mở cửa phòng …
Ánh mắt của đám người vừa đến dồn vào lọ hoa vỡ vụn sàn …
‘Ngạn Tước, con làm gì vậy? Liên Kiều …’ Triển Sơ Dung nhìn thấy mảnh vỡ, hoảng hốt hỏi, mắt dáo dác tìm.
‘Đứa con này, con học ở đâu ra trò đánh phụ nữ nữa hả? Thanh danh của Hoàng Phủ tài phiệt bị hủy trong tay con rồi!’ Hoàng Phủ Ngự Phong thấy vậy tức giận .
‘Cha, con có …’
‘ hai, … bạo lực, chị dâu tương lai của em sao chứ?’ Người con thứ tư: Hoàng Phủ Ngạn Đình vừa khoa trương hỏi vừa lười nhác tựa người vào khung cửa.
Hoàng Phủ Ngưng lại câu nào, chỉ đứng bên xem kịch vui.
Nhưng em Hoàng Phủ lại chạy lên trước, níu cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, tay đưa
lên trán , xoa : “ trai, đừng tức giận!”
Triển Sơ Dung ôm Liên Kiều khóc thút thít ra khỏi phòng, vẻ mặt vui nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước: “Con phải là dọa con bé sợ chứ? Chẳng lẽ con biết nó rất nhát gan sao? Con trai à, ngày mốt mẹ với cha con bay qua Malaysia rồi, con có thể đừng để cho cha mẹ lo lắng nữa được ?”
“Ngày mốt Malaysia?” Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, thời gian định từ lúc nào vậy?
Lại nhìn sang Liên Kiều bên cạnh khóc thút thít, trong lòng càng vui.
“Sớm chút quyết định hôn của hai đứa cha mẹ mới yên tâm!” Hoàng Phủ Ngự Phong câu quyết định.
Liên Kiều gì, chỉ đưa tay lau nước mắt.
“Được rồi Liên Kiều, đừng khóc nữa, cho ta biết, Ngạn Tước làm gì con, chúng ta ra mặt dùm con!” Triển Sơ Dung sợ nhất là thấy người ta khóc, thấy khóc thành như vậy, trong lòng thương xót vô cùng.
Liên Kiều khóc đến khàn giọng, chỉ vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, : “Con... con muốn ra ngoài chơi, ta cho... còn hù dọa con...”
“Ai, hai, đấy là đúng rồi, sao lại hạn chế tự do cá nhân của người ta chứ!” Hoàng Phủ Ngạn Đình đổ thêm dầu vào lửa.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận quát.
“Ta thấy đứa nên im miệng là con đó, cho con lên tiếng!” Hoàng Phủ Ngự Phong trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước cái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả sắp phát điên rồi. Đây là... đây là thế đạo gì chứ?
Triển Sơ Dung cũng đồng ý với lời chồng mình , bà cũng trừng mắt nhìn con trai, sau đó quay sang dỗ dành Liên Kiều: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, vậy con cho ta biết con muốn đâu chơi? Đợi con và Ngạn Tước kết hôn xong hai đứa có thể cùng !”
Liên Kiều cũng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chút do dự đáp: “Con và Kiều Trị hẹn nhau rồi, cùng du lịch nhưng cho!”
“Kiều Trị?” Ngoại trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước tất cả mọi người đều giật mình.
Qua lúc...
“Kiều Trị là ai?” Triển Sơ Dung trong lòng chợt trào lên bất an.
Liên Kiều ngược lại dấu diếm, hùng dũng : “Kiều Trị là học trưởng của con, cũng là bạn trai của con!”
câu vừa thốt khiến mọi người giật mình.
“Liên Kiều, chị... chị vừa cái gì?” Người con thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng bước lên, còn vẻ thong dong như lúc nãy nữa, “Chị ... là bạn trai của chị?”
xong cũng đưa ánh mắt đồng tình về phía trai mình, cũng bắt đầu hiểu nguyên nhân của những mảnh vỡ sàn.
Liên Kiều lại hiểu biểu tình kỳ lạ mặt mọi người là do đâu, gật đầu : “Đúng đó, ấy vừa mới trở thành bạn trai của chị, mà bọn chị bàn bạc xong rồi, du lịch, ta...” đưa tay chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt bất mãn, “... ràng là đồng ý với Kiều Trị là để cho chị , trở về đây rồi ta lại nuốt lời!”
“Liên Kiều, chị... chị có bạn trai sao? Nhưng mà... chị nên làm như vậy mà...”
Hoàng Phủ cẩn trọng bước lên, mâu thuẫn trong lòng càng tăng thêm.
“Tại sao vậy?” Liên Kiều rất hiểu.
Hoàng Phủ bị Liên Kiều hỏi, ngơ ngác nhìn , lại nhìn về phía trai, thấy vẻ mặt của , càng đau lòng.
Triển Sơ Dung lúc này mới có phản ứng, bà lẳng lặng đánh giá phản ứng của con trai, thấy vẻ mặt như sắp bùng phát cơn giận của , mặt lại ra nét cười, bà bước lên, nắm chặt tay Liên Kiều...
“Liên Kiều, con... con Kiều Trị sao?”
Liên Kiều sững sờ lúc mới ấp úng: “Con... con thích học trưởng Kiều Trị!”
có sai mà, chính là thích , thích với có gì khác nhau chứ?
Mọi người lại hớp hơi khí lạnh, trán Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bắt đầu nổi gân xanh.
Hoàng Phủ Ngự Phong ngờ tới tình huống thế này, nhất thời cũng chấn động.
Triển Sơ Dung hoàn toàn thu hết phản ứng của con trai vào mắt, mắt bà chợt sáng lên... chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, bà đột nhiên có quyết định táo bạo!
“Liên Kiều à, ra là con có người mình thích rồi, vậy tốt rồi, bác chúc mừng con!”
“Mẹ...” Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc, trợn mắt nhìn mẹ mình.
Mà những người khác cũng ngơ ngẩn mắt lớn mắt bé nhìn Triển Sơ Dung.
Liên Kiều nghe câu này trong lòng chợt cao hứng trở lại, “Bác , như vậy con du lịch chắc có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên là có vấn đề rồi, đây là quyền tự do của con mà!” Triển Sơ Dung cười rất hiền hòa.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Hoàng Phủ Ngạn Đình ràng là nhìn thấy trai mình căng thẳng, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn.
“Con im miệng, mẹ tự có chừng mực!” Triển Sơ Dung trách .
Liên Kiều thấy có người chống lưng, khỏi dương dương tự đắc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả bác cũng đồng ý rồi, muốn quản cũng quản được tôi đâu!”
Edit: Dquynh122
Beta: Min
Chương 170: : Muốn bắt nên giả vờ thả
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy vẻ mặt u ám của , ai ai cũng bị dọa nhảy dựng.
‘Chuyện này nhất định quản!’ Lời vừa dứt, bàn tay níu chặt , ‘Vẫn còn muốn theo cái tên ngốc kia du lịch sao? Kiếp sau cũng được!’
xong lại lôi trở lại phòng.
‘Này, làm gì vậy? Buông tôi ra!’ Liên Kiều hoảng sợ thốt.
‘Mơ , em ngoan ngoãn ở lại trong phòng cho tôi, có giỏi cứ bước ra khỏi phòng nửa bước xem!’ xong ném vào phòng, sau đó “phằng” tiếng sập cửa mạnh.
‘Thả tôi ra … thả tôi ra!’ Liên Kiều liều mạng đẩy cửa phòng.
‘Người đâu!’ Ngoài cửa Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng kêu tiếng.
Chỉ sau vài giây, mấy vệ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt xuất trước mặt .
‘Trông chừng ấy kỹ, cho ấy rời khỏi phòng nửa bước!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát .
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’ Mấy người vệ sĩ đều bị vẻ mặt kỳ lạ của dọa sợ, đồng loạt trả lời.
‘Ngạn Tước, con …’ Hoàng Phủ Ngự Phong mở miệng định nhưng thấy vẻ mặt của con trai, chỉ đành thở dài tiếng.
Tuy Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ít khi phản bác lại ý kiến của nhưng đứa con này luôn có kiên trì của chính mình, đối với kiên trì này, bất kỳ ai cũng thể công kích được.
Đạo lý này ông hiểu, Triển Sơ Dung cũng hiểu, mà những em trai em của Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên cũng hiểu cho nên mọi người đều tiếng nào, im lặng rời .
‘Sơ Dung à, vừa nãy em …’
‘Ngự Phong!’ Triển Sơ Dung nhàng ngắt lời chồng, nhìn thấy vẻ mặt u ám của con
trai, vẻ mặt ngược lại rất thoải mái, “Thực ra em nghĩ thông suốt rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta cũng đừng quá can thiệp vào chuyện riêng của chúng nó tốt hơn!”
“Mẹ, ý mẹ là sao?” Ngạn Đình là thiếu kiên nhẫn nhất, nhịn được liền hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác cũng ngẩng lên nhìn mẹ mình.
Triển Sơ Dung cười cười, bình thản hớp ngụm trà, “Ngạn Tước à…” Bà nhìn về phía con trai…
“Vừa nãy con cũng nghe rồi đó, Liên Kiều cũng có người mà nó thích, mẹ nghĩ nhà Hoàng Phủ chúng ta cũng đừng nên ép buộc hai đứa nữa!”
“Mẹ à, ý mẹ… là sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như vừa nghe được chuyện lạ thế giới, kinh ngạc hỏi cùng câu mà Hoàng Phủ Ngạn Đình vừa hỏi, chỉ là phát giác ra được trong giọng của mình có thêm chút mất mác…
Mà Hoàng Phủ Ngự Phong cũng hiểu, ngạc nhiên nhìn vợ mình.
“Ý mẹ rất đơn giản mà!” Triển Sơ Dung càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình, thong thả đặt tách trà tay xuống, : “Ngạn Tước, thực ra mẹ và cha con đều hiểu tâm tư của con, con muốn kết hôn, muốn bị ràng buộc, từ lúc đầu đúng là mẹ có ý muốn ép buộc con, còn cho rằng nha đầu đó có cảm tình với con, nhưng hôm nay mẹ mới biết ra con bé có người mà nó thích, hai đứa con hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình, thử hỏi ba với mẹ làm sao mà miễn cưỡng các con được? Cho nên…”
đến đây, bà cố ý ngừng lại lúc, “... hôn ước giữa nhà Hoàng Phủ chúng ta và vương thất Malaysia chắc là thôi !”
“Thôi?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vụt đứng dậy, vẻ mặt như thể tin được.
“Đúng đó, cha cũng tán thành quyết định của mẹ con, những chuyện thế này là thể cưỡng cầu, cha thấy hay là thôi !” Hoàng Phủ Ngự Phong nghe ra ý tứ trong lời của vợ, lập tức phối hợp.
Hoàng Phủ Ngạn Đình khoát tay, “Haizzz, thế là có kẹo mừng rồi...”
“Im miệng!” Hoàng Phủ Ngạn Tước biết trút giận vào đâu, liền hướng về Hoàng Phủ Ngạn Đình.
nhún nhún vai, “Sao người chịu mắng lúc nào cũng là em chứ? Thôi vậy, em trước đây!” xong đứng dậy, vỗ vai mình mấy cái nửa nửa đùa, “ hai, đây cũng là chuyện tốt mà, lại được tự do rồi!”
xong cười cười bước .
“Ngạn Tước, vẻ mặt của con hình như có gì đúng?” Triển Sơ Dung biết còn cố hỏi.
“Có gì đúng chứ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay vò vò đầu, lơ đãng đáp lời.
“Vậy tất cả cứ quyết định như thế . Ngạn Tước, con cứ nhốt Liên Kiều trong phòng thế là giam giữ người phi pháp đó, nếu lỡ vương thất Malaysia bên đó biết được chẳng ra làm sao cả. Con mau thả con bé ra !” Triển Sơ Dung xua xua tay, đứng dậy với chồng, “Ngự Phong, lát có buổi tiệc trà phải tham gia, với em nhé!”
“Được, thôi!” Hoàng Phủ Ngự Phong cực kỳ phối hợp, sánh vai cùng với vợ bước ra.
Hoàng Phủ Ngưng lúc này cũng vươn vai, “Haizzz, hết chuyện rồi, em ra ngoài đây!”
Phòng khách lớn trong chớp mắt chỉ còn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ , định gì Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng dậy, tiếng nào bước về phía phòng sách.
“Phanh...” tiếng đóng cửa phòng rất lớn cho thấy vui của .
Qua lúc lâu, cửa phòng sách chợt vang lên tiếng gõ nhè ...
“Vào!”
Hoàng Phủ bước vào phòng sách, nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước tựa người vào sofa liền bước đến, đặt ly cà phê thơm lừng trước mặt .
“ à, sao vậy?” ngoan ngoãn ngồi bên cạnh , trong ánh mắt giấu được si mê lẫn lo lắng.
Mùi cà phê thơm lừng đánh thức giác quan của Hoàng Phủ Ngạn Tước, khom người nhấc ly cà phê lên, uống ngụm, môi khẽ câu lên, “ , hai có gì, cảm ơn ly cà phê của em!”
“ à, ... kết hôn với Liên Kiều chứ?” Hoàng Phủ cẩn trọng hỏi, hình như rất muốn biết lại rất sợ hãi nghe được câu trả lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gì, chỉ chau mày.
Hoàng Phủ thấy vậy, ngoan ngoãn nép vào lòng , đưa tay day day lên trán , “ à, đừng nhíu mày nữa!”
dám hỏi lại. Hoàng Phủ Ngạn Tước vốn biết, mùi hương nam tính người làm nỡ rời xa.
“ ngoan!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ vai , giọng bề : “ muốn mình yên tĩnh!”
Hoàng Phủ cắn môi, trước giờ đều phản bác bất cứ lời nào của . vừa đứng dậy thấy người vệ sĩ xuất ở cửa phòng sách...
“Hoàng Phủ tiên sinh, Liên Kiều tiểu thư ấy... ấy trốn rồi!”
“Cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước bật đứng lên.
“Chúng tôi ngờ Liên Kiều tiểu thư ấy nhảy cửa sổ trốn mất!” Người vệ sĩ bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước dọa đến vã mồ hôi.
“Phanh!” Tách cà phê bị ném vào tường vỡ vụn, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước hết sức u ám... Liên Kiều, em quả chán sống rồi!
Last edited by a moderator: 3/5/15