1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit=Dquynh122


      Beta: Min


      Chương 163: Tình địch? (1)


      Liên Kiều vừa được thả ra, vội vàng trốn sau lưng Triển Sơ Dung.
      ‘Nha đầu, chuyện hôm nay em suy nghĩ kỹ cho tôi xem có phải là mình sai !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn , lạnh giọng quát.

      có sai, có sai, tôi có sai chút nào hết, người sai là !’ Liên Kiều nhịn được nỗi ủy khuất trong lòng lớn tiếng khóc, rống lên câu với xong liền bỏ chạy.

      ‘Liên Kiều, ôi trời, Liên Kiều à …’

      Triển Sơ Dung cũng bị dọa giật mình, thấy chạy nhanh như vậy, biết mình đuổi theo kịp, liền dùng ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Còn mau đuổi theo?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy cũng tức giận, nha đầu này chỉ là dám cãi lại mà còn dám bỏ chạy nữa sao?


      Nghĩ đến đây thêm, lập tức chạy ra ngoài.

      Triển Sơ Dung thở dài tiếng, ‘Ai, chị Phúc, chị xem hai đứa bé này, khiến người ta lo lắng chết được!’

      ‘Phu nhân, mọi chuyện rồi tốt thôi, ngài xem phản ứng của đại thiếu gia biết, vẫn rất quan tâm Liên Kiều tiểu thư đó!’ chị Phúc an ủi bà.

      ‘Chỉ mong là thế! Người già mà, cái gì cũng muốn nữa, tôi chỉ mong Ngạn Tước có thể giúp nhà Hoàng Phủ khai chi tán dịêp, sớm cho tôi bồng cháu chút. Chị xem, Ngạn Tước thân là con trai trưởng mà lại như vậy, dưới nó còn đám em trai em , nhất định học theo nó!’ Triển Sơ Dung vô lực lắc đầu.

      Chị Phúc cười cười: ‘Phu nhân, tha lỗi cho tôi thẳng, theo như tôi thấy, chuyện hôn của Ngạn Tước thiếu gia chắc còn xa đâu, nguyện vọng của ngài chừng được thực rất nhanh đó!’

      ‘Ồ? Chị Phúc, có phải chị biết được chuyện gì ? Tại sao là đám cưới của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn xa? Chị cũng biết đó, tuy chúng ta định đến Mã Lai thăm hỏi đồng thời chọn ngày cưới nhưng Ngạn Tước hình như vẫn còn phản đối!’ Triển Sơ Dung nhìn Phúc tỷ, giọng .

      Chi Phúc đến bên giường, lấy cây đao Truy Ảnh bị phá hủy đưa đến trước mặt Triển Sơ Dung …

      ‘Phu nhân ngài xem, nghĩ chắc là do Liên Kiều tiểu thư ham chơi mà tạo nên, đây có thể là cây phi đao mà thiếu gia thích nhất, bị làm thành ra như vậy, đại thiếu gia đáng lý phải rất nổi giận mới đúng vậy tại sao lúc nãy thấy thiếu gia còn lo lắng mà chạy tìm ấy? Tin chắc rằng đại thiếu gia sớm động lòng với Liên Kiều tiểu thư rồi!’

      Triển Sơ Dung nghe vậy, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhõm: ‘Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, haizz, như vậy tôi yên tâm rồi, xem ra cây đao Truy Ảnh bị hủy cũng là chuyện tốt!’
      ***


      Liên Kiều gần như vừa khóc vừa chạy xuống chân núi, sau này cũng thèm trở về “Hoàng Phủ” nữa, cái tên đàn ông tự đại kia vừa nãy hung dữ, cùng ở chung chỉ sợ ngày nào đó mạng cũng còn.


      ‘Taxi …’

      Khi chiếc taxi sắp chạy vượt qua, Liên Kiều vội vàng vẫy tay gọi lại sau đó vừa khóc vừa kéo cửa xe …

      ‘Liên Kiều, em quay lại cho tôi!’ Cách đó xa truyền đến tiếng rống của Hoàng Phủ Ngạn Tước, thân hình cao to của cũng đuổi sát phía sau.

      Liên Kiều thấy vậy liền nhanh như làn khói chui vào trong xe …
      ‘Tài xế, mau, mau chạy !’

      ‘Em xuống xe cho tôi!’

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp đuổi đến chiếc taxi, chiếc xe như mũi tên rời khỏi.

      ‘Đáng chết!’

      rủa thầm câu, đứng ở đó nhìn theo vệt khói xe càng lúc càng xa, nắm tay nắm lại chặt hung hăng đấm lên thân cây gần đó cái, cái thân cây cổ thụ lâu năm bị chưởng này của lung lay mạnh, lá rào rào rơi xuống.

      Sau đó nhấc điện thoại lên, ‘Jess, mau chuẩn bị xe!’

      Nha đầu đáng ghét này, dám ở ngay trước mặt mình chạy mất, được, nhất định phải bắt về!

      ***

      Xe chạy biết bao lâu, khi chạy vào khu phố đông đúc, tài xế nhìn Liên Kiều qua kính chiếu hậu: ‘ à, rốt cuộc là định đâu?’

      mặt Liên Kiều vẫn còn dấu nước mắt, nhìn xung quanh vòng sau đó : ‘Vậy ngừng ở gần đây là được rồi!’

      Xe đột nhiên dừng lại …

      vừa định mở cửa xe tài xế liền cản lại: ‘Này, à, còn chưa đưa tiền!’

      ‘Ồ …’

      Liên Kiều lúc này mới nhớ ra mình ngồi xe taxi, phải là xe riêng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, liền lục túi sau đó cười khổ : ‘Xin lỗi, tôi … tôi có tiền …’

      ‘Cái gì? đừng có đùa chứ? Vừa nãy chạy ra từ khu biệt thự nhà giàu mà, sao lại có tiền chứ?’ Tài xế vừa nghe hoảng sợ, thái độ cũng trở nên có chút khó chịu.

      Liên Kiều cũng rất hoảng sợ, gần như tìm khắp các túi rồi, quả đồng cũng có, quan trọng hơn là do từ phòng ngủ chạy ra, ngay cả điện thoại cũng có cầm theo.

      tài xế à, tôi … tôi có mang theo tiền …’ sợ đến phát khóc.
      Tài xế taxi cũng sắp phát điên rồi, tuy này hoạt bát dễ thương như búp bê nhưng … nhìn lại đồng hồ tính tiền, đây là số tiền lớn nhất kiếm được hôm nay đó, tốt đến bố thí số tiền lớn vậy đâu.

      à, chẳng lẽ người có gì đáng giá sao?’

      Liên Kiều nhìn lại bộ quần áo mặc ở nhà của mình, ủy khuất lắc đầu, mải chạy ra khỏi tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, làm gì kịp mang cái gì đáng giá theo chứ.

      Tài xế thấy vậy chỉ hận thể đập đầu vào vô lăng chết .

      Đúng lúc Liên Kiều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tờ giấy bạc đẩy đến trước mặt , theo đó là giọng đàn ông dễ nghe …

      ‘Tài xế, từng này đủ chưa?’

      Tài xế thấy tờ tiền to như vậy, hai mắt liền sáng lên, vội vàng gật đầu, ‘Đủ rồi, dĩ nhiên là đủ rồi, xin chờ lát, tôi thối tiền lại!’

      cần thối đâu!’ Giọng đàn ông ấm áp như ánh nắng mặt trời lại vang lên, sau đó bàn tay to nắm cánh tay của Liên Kiều, kéo ra khỏi xe.

      Liên Kiều bị người đàn ông trước mặt kéo lúc mới phản ứng lại kịp, giãy khỏi tay

      là ai?’

      Người đàn ông xoay người lại, gương mặt đẹp tinh xảo cùng với đôi mắt màu xanh lam như nước biển lộ ra, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ khiến người ta si mê.

      ‘Liên Kiều, nhanh như vậy quên rồi sao?’ Môi hơi câu lên, đôi mắt sáng mang theo tia thú vị đánh giá Liên Kiều.

      ‘A!’ Liên Kiều đưa tay bịt miệng ngăn lại tiếng kêu kinh ngạc: ‘Học trưởng Kiều Trị, ra là !’
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Dquynh122



      Beta: Min


      Chương 164: Tình địch? (2)[


      Kiều Trị, người đàn ông mang hai dòng máu Trung Mỹ cũng là học trưởng trước đó Liên Kiều có nhắc qua, là hội trưởng hội sinh viên, cũng là đối tượng thầm của rất nhiều sinh viên nữ.

      Hôm nay người đàn ông này đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt đa tình màu xanh như nước biển, mái tóc xoăn tít nhìn Liên Kiều cười.

      ‘Học trưởng, ngờ gặp được ở đây, hôm nay may mà có bằng nhất định người tài xế đó ăn thịt em luôn!’ mặt ràng vẫn còn chút sợ hãi, lại vì màn xấu hổ như vậy bị Kiều Trị bắt gặp khiến càng thêm áo não.

      ‘Nhìn em có chút tiều tụy, còn có … sao lại ăn mặc như thế này ra đường?’

      Người đàn ông điển trai ngay cả trong lời cũng rất nhã nhặn và quan tâm.

      ‘Đừng nhắc đến nữa, em chạy trốn!’ bĩu môi, lại ý thức xoa xoa bụng.

      Bụng đánh trống!

      Quá xấu hổ!

      Hoặc là tính Kiều Trị chu đáo, hoặc là trước giờ tính thoải mái, cũng hỏi gì thêm, chỉ tay về phía trước xa: ‘ thôi, công chúa , mời em ăn cơm!’

      ‘Oa, học trưởng, quả là con sâu trong bụng em nha, còn biết em đói!’ Vẻ mặt rạng rỡ, mang theo tia sùng bái nhìn .

      Trong nhà hàng xoay cao cấp Wills, vị trí mà Liên Kiều chọn rất tốt, sau lưng là cửa sổ lớn vừa hay có thể nhìn xuống phong cảnh phồn hoa ở dưới cách đó tám mươi mấy tầng, tuy rằng đối với , nhìn thế này có chút chóng mặt.

      Tầng này là hạn chế hội viên, bởi vậy nên bố trí càng tao nhã hơn, hoàn cảnh cũng hết sức yên tĩnh, nhạc du dương dễ chịu.

      Mỉm cười thu hết hình ảnh Liên Kiều ăn như rồng như hổ vào mắt, sau khi thấy ăn uống no nê, chu đáo rút khăn giấy giúp lau miệng, nhìn thấy mỉm cười, lòng chợt có chút si mê.

      Đôi tay nhắn trắng như ngọc khua khua trước mặt , kéo về với thực tế.

      ‘Học trưởng, còn chưa cho em biết sao lại đến đây?’

      Kiều Trị cười cười: ‘Đơn giản thôi, bởi vì tổng công ty của cha ở đây, mỗi lần nghỉ hè đều quay về đây để giúp đỡ!’

      ‘Ồ!’ gật đầu, cầm lấy ly Coca siêu lớn trong tay hớp hớp lớn.

      ‘Còn em? phải em nên trở về Mã Lai sao?’ vừa vừa giật lấy cái ly trong tay Liên Kiều, con uống lạnh nhiều quá tốt lắm.

      ‘Em hả, ừm …’ suy nghĩ lát, cũng biết nên giải thích với thế nào, liền khoát tay: ‘Em đến thăm trai!’

      Cũng đúng, Hoàng Phủ Ngạn Tước có lúc rất dịu dàng chu đáo giống như người trai, nhưng lúc hung dữ giống như ông già vậy.

      Nhưng mà … nào có trai nào hôn em cứ?

      cũng hình dung ra mối quan hệ giữa mình với Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      ‘Rất ràng, chuyến của em vui!’ Kiều Trị nhàn nhã uống hớp cà phê.

      ‘Haizzz …’ Liên Kiều chống tay lên trán, ‘Đừng nhắc nữa, em sắp hối hận chết mất rồi, sớm biết như vậy em quay về Mã Lai rồi!’

      ‘Bây giờ hối hận cũng còn kịp mà!’ Kiều Trị đưa tay về phía , ‘Có thích du lịch với ? Du lịch hai người!’

      ‘Bây giờ?’ sững người.

      Kiều Trị gật đầu, cười sáng lạn như mặt trời, khó nhìn ra chờ đợi trong mắt.

      ‘Nhưng phải là mình phải giúp công ty của ba sao?’ tò mò nhìn .

      ‘Công việc vĩnh viễn làm hết, cuộc đời chỉ được sống lần, đương nhiên là phải chơi cho vui rồi, chẳng lẽ phải sao?’ Kiều Trị vươn người về phía , đôi mắt màu xanh biển mang theo tia dụ hoặc.

      Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Hay quá, em đồng ý. Chúng ta định lúc nào xuất phát? Còn nữa, trạm dừng đầu tiên là ở đâu?’

      ‘Toàn bộ để em quyết định, nhiệm vụ của chỉ là hy vọng công chúa chơi được vui vẻ!’ Kiều Trị ưu nhã cười, trong đôi mắt màu lam xẹt qua tia tình ý.

      ‘Vậy được, chúng ta lời định!’ Liên Kiều thấy đưa tay ra, liền đập cái như hứa hẹn, lúc định thu tay về bàn tay nhắn lại bị nắm chặt.

      ‘Tin rằng chuyến này nhất định là chuyến khó quên!’ Trong lời của có chút ý.

      Liên Kiều ngược lại ngượng ngùng cười: ‘Nếu như bị đám sinh viên nữ trong trường biết được, nhất định là ghen chết mất!’

      ‘Vì sao?’ có chút hiểu.

      ‘Bởi vì học trưởng rất được các bạn nữ sinh viên thích mà!’ vừa cười vừa .

      ‘Còn em sao? Có thích ?’ Kiều Trị đột ngột hỏi .

      Liên Kiều làm sao biết được, từ ngày đầu tiên vào trường với tư cách tân sinh viên, bắt đầu si mê , tin rằng kỳ nghỉ này chính là ông trời cố tình sắp đặt để cho hai người ở nơi xa lạ này gặp được nhau.

      hỏi câu này khiến cho Liên Kiều sững sờ …

      Bất chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng từng hỏi câu như vậy.

      Thích! Đương nhiên là thích rồi, nhưng hình như mình đối với chuyện “hai người thích nhau” có chút khác biệt, cụ thể khác ở đâu biết …

      Nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người đàn ông trước mặt, gật đầu, tuy rằng bản thân cũng hiểu hai người thích có gì khác nhau nhưng quả rất thích học trưởng Kiều Trị.

      Môi Kiều Trị từ từ câu lên nụ cười, nụ cười ấm áp như gió xuân mang theo dịu dàng mê người, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay …

      ‘Liên Kiều, vậy … làm bạn của có được ?’

      ‘Bạn ?’ Liên Kiều suy xét cẩn thận từng từ, bạn … con - bạn?

      Chắc là người ở gần học trưởng Kiều Trị nhất rồi.

      Kiều Trị nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt , liền : ‘Đúng vậy, muốn trở thành bạn trai của Liên Kiều!’

      ‘Làm bạn trai - bạn … có gì hay chứ?’ ngu ngơ hỏi câu.

      trước giờ chưa từng đương, đương nhiên là làm bạn trai bạn của nhau phải làm cái gì.

      ‘Đương nhiên là có chỗ hay rồi, như với em vậy, sau này rời xa nhau!’

      Kiều Trị biết bản tính rất đơn thuần, nhưng mà như vậy mới giống như đóa hoa cúc thầm bén rễ trong tim .

      Liên Kiều cắn cắn môi, vô tình trong đầu lại xẹt qua bóng hình quen thuộc của người đàn ông.

      ‘Nhưng mà … em biết trai em có đồng ý hay !’

      rời xa Kiều Trị?

      Vậy chẳng phải là phải rời xa Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?

      Kiều Trị sững người: ‘ trai em? ấy rất nghiêm khắc với em sao?’

      Loại chuyện tình này, cho dù trai cũng thể cấm cản được.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Dquynh122


      Beta: Min


      Chương 165: Bị Lăng Thiếu Đường chơi xỏ (1)

      Liên Kiều chau mày, ‘ ta đó, rất hung dữ, với lại rất mọn nữa!’

      ‘Vậy quan hệ giữa hai người tốt lắm?’ Kiều Trị càng khó hiểu hơn.

      được, có lúc đối xử với em rất tốt, hay dẫn em ăn kem, có lúc lại cực kỳ hung dữ với em, giống như lúc vừa nãy vậy, suýt nữa giết em rồi!’ Vừa nghĩ tới chuyện lúc ban nãy, Liên Kiều liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may là mình chạy nhanh, bằng

      khó tưởng tượng!

      ‘Giết em?’ Kiều Trị có chút tin trừng mắt nhìn , đôi huynh muội này cũng quá nóng nảy .

      ‘Đúng đó!’ Liên Kiều càng càng giận, đứng thẳng dậy, ‘Chỉ bởi vì cây phi đao thôi mà, em lại phải là cố tình làm cho nó hỏng, cùng lắm là đền lại cho ta thôi, chỉ là cây “Truy Ảnh”, lại làm như muốn giết người bằng!’

      ‘“Truy Ảnh”? Kiều Trị lẩm bẩm cái tên này, ‘Quả thực là cái tên rất hay!’

      Hai người càng biết, ở cách đấy xa, người đàn ông cao lớn vừa nghe đến hai chữ “Truy Ảnh” liền ngừng bước, đôi mắt đen như chim ưng chiếu thẳng về phía Liên Kiều, vẻ nghi hoặc lướt qua mặt .

      ‘Lăng tiên sinh, phòng khách VIP sắp xếp xong, ở ngay phía trước!’ Vệ sĩ ở phía sau cung kính cúi người.

      Người đàn ông gì, qua lúc môi mỏng câu lên nụ cười cuồng dã.


      Ngồi xuống vừa hay nhìn thấy màn cách mình xa, ý cười càng nhiều, nhấc điện thoại lên …

      ‘Ngạn Tước này, mình lúc công tác qua thành phố này, ra đây gặp mặt , nhắc nhở bạn câu, có ngạc nhiên vui mừng!’

      ‘Lăng tiên sinh …’

      ‘Dell, giúp tôi hủy bữa cơm hôm nay !’

      ‘Dạ!’

      Cách đó xa, Liên Kiều rốt cuộc cũng đem nỗi bực tức lẫn ủy khuất trong lòng trút ra hết, trong lòng thoải mái khiến trông càng đáng , càng khiến Kiều Trị khó mà dời mắt.

      ‘Được rồi, quên hết những chuyện vui !’

      xong liền ngồi xuống bên cạnh , nhè đặt tay lên vòng eo tinh tế của : ‘Giữa trai và em làm gì có thù dai chứ, với lại … Liên Kiều, cảm thấy kết giao với ai là tự do của em, đâu có liên quan gì đến trai em, nhưng theo phép lịch , nên đến chào hỏi trai em!’

      ‘Nhưng mà …’

      có nhưng mà, Liên Kiều, em thích , mà cũng thích em, vậy trai thích nhau phải nên ở bên nhau sao?’ Kiều Trị ngắt lời , trong mắt tràn đầy tình ý.

      Liên Kiều há hốc miệng … thực ra vừa nãy định và Hoàng Phủ Ngạn Tước phải là em ruột!

      ‘Chấp nhận , được ?’ dứt khoát mãnh liệt xuất kích.

      Liên Kiều nhìn vào mắt , trong lòng có chút kỳ lạ: ‘Vậy sau khi em trở thành bạn của , em phải làm cái gì?’

      Trong lòng vẫn là hiểu, trước giờ thích chuyện ràng.

      Kiều Trị cười cười: ‘Đơn giản lắm, cứ ở bên cạnh là được! Chuyến du lịch của chúng ta coi như là bắt đầu !’

      trầm tư lúc, mới gật đầu!

      Dù sao cũng rời khỏi “Hoàng Phủ” rồi, vậy chẳng bằng du lịch, coi như là giải khuây .

      ‘Cám ơn em, công chúa của !’ Kiều Trị mừng như điên, bất giác ôm chặt, ôm người đẹp trong tay quả nhiên là chuyện vui.

      ‘Nào, chúng ta cùng bàn bạc kế hoạch du lịch !’

      ‘Được đó!’ Liên Kiều vui vẻ trở lại.

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước bước vào nhà hàng, vừa nhìn thấy bóng dáng kiều của Liên Kiều, mặt là nụ cười rạng rỡ như đóa hồng, sau cùng, ánh mắt rơi xuống bàn tay sít sao đặt ở vòng eo nhắn của .

      Đáng chết !

      tia lửa giận từ mắt phóng ra, vừa định tiến đến bên tai nghe giọng cung kính : ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Lăng tiên sinh đợi ngài rất lâu rồi, xin mời bên này!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cố dằn nỗi bực tức trong lòng xuống, xoay người tiến về phía phòng VIP.

      ‘Thiếu Đường, làm trò gì vậy?’ Vừa ngồi xuống, ánh mắt đầy lửa giận như vô tình như cố ý phóng đến bên đôi nam nữ ngồi cách đó xa.

      Đáng ghét , tên kia là ai nhỉ? Sao lại dám thân mật với Liên Kiều như thế?

      ‘Này, bạn thân mến của mình, mình đến đây là khách của bạn, ngay cả nhìn mình lần cũng thèm nhìn sao?’ Lăng Thiếu Đường rất nhàn nhã ngồi nhấm nháp rượu vang, bộ Tây trang được may đo thủ công khiến cho thân hình cao lớn của càng thêm tuấn dật, càng làm cho vẻ cuồng dã mặt hiển lộ ra ngoài.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay đầu nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, nhìn lúc môi mới khẽ câu lên: ‘Chúng ta vừa mới gặp nhau trong buổi tụ hội, cậu ngàn vạn lần đừng cho mình biết là cậu nhớ mình đó!’

      ‘Ai, bạn hiền, là biết làm người ta đau lòng nha, chẳng qua là qua chỗ này, muốn cậu từ trăm công ngàn việc rút ra chút thời gian quý báu mời mình ly rượu thôi mà!” Lăng Thiếu Đường cười sáng lạn, dựa hẳn người vào ghế lười nhác nhìn người bạn chí cốt.

      ‘Cậu uống trước , mình có việc cần làm!’

      Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy cách đó xa người đàn ông vò vò mái tóc dài của Liên Kiều, cuối cùng nén nổi cơn giận đứng dậy, nắm tay nắm chặt.

      Nha đầu đáng chết này, lại dám ở đây cùng người đàn ông khác hẹn hò? Có trời mới biết chạy xe khắp thành phố này biết bao nhiêu lần để tìm rồi.

      “Chậc chậc … bình tĩnh đừng tức giận, cậu đường đường là tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt, nếu qua đó động tay động chân với tiểu tử đó phải là tạo điều kiện tốt cho đám truyền thông làm việc sao?” Lăng Thiếu Đường cố nén tiếng cười, cũng đứng dậy, ấn vai bạn tốt ngồi trở lại ghế.

      ‘Cậu biết sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, giọng cảnh giác.

      ‘Muốn biết cũng đâu có gì khó, vừa vào cửa nghe nha đầu đó nhắc đến “Truy Ảnh”, rất ràng, ấy chính là tiểu oan gia của cậu rồi!’ Lăng Thiếu Đường rốt cuộc cũng cười thành tiếng.

      ‘Câm miệng! được cười mình!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hận thể nhét cả chai rượu vang vào miệng .

      Lăng Thiếu Đường cố nén cười, khoanh tay trước ngực: ‘Này, nể tình chúng ta là bạn thân từ đến lớn, nhắc nhở cậu câu, cái bộ dạng “bắt gian tại trận” này rất bất lợi với cậu đó!’

      ‘Ai mình lo cho ấy chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng rống.

      ‘Mình có cậu lo cho ấy sao?’ Lăng Thiếu Đường hỏi ngược lại câu, trong mắt tràn đầy ý cười.

      ‘Cậu nhàn rỗi lắm hay sao? Hôm nay nổi điên gì vậy, chẳng lẽ có việc gì làm sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ràng là bực dọc, đứng lên tới lui trong phòng.

      ‘Ai, là lòng tốt được hồi báo nha, mình còn định cho cậu biết mấy chuyện lúc nãy mình vừa nghe được …’ Lăng Thiếu Đường nhanh chậm thốt, tay nhấc lên ly rượu, từ từ thưởng thức.

      ‘Vừa nãy cậu nghe được cái gì?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu trở nên khẩn trương.

      Lăng Thiếu Đường đặt ly rượu xuống, nhàn nhã : ‘Lúc nãy bị cậu rống câu, bây giờ quên hết rồi!’

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Chương 166: Bị Lăng Thiếu Đường chơi xỏ (2)

      Cà vạt lập tức bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm lấy, ‘Đáng ghét, cậu hay đây?’

      ‘Ai, có lộn hay đó, vì mà cậu ra tay giết người diệt khẩu sao!’ Lăng Thiếu Đường khoa trương .

      mau!’

      ‘Ngồi xuống , mình ngẩng đầu nhìn câu chuyện mệt lắm đó!’ Lăng Thiếu Đường chút hoảng sợ thong thả .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước buông cà vạt của ra, ngồi xuống.

      Lăng Thiếu Đường đưa tay chỉnh lại cà vạt, hắng giọng câu đầu đuôi : ‘ bình tĩnh của cậu bị đó làm cho mất sạch rồi!’

      ‘Cậu …’

      ‘OK, trọng điểm!’

      Lăng Thiếu Đường thấy lại muốn đứng dậy, vội vàng đưa tay cản lại, cái tên này, vừa đáng sợ, đáng ghét lại đáng thương, ràng là người ta rồi lại chết cũng thừa nhận.

      Nhưng mà thể thừa nhận điều, người bạn này của có hai mặt, hai loại cá tính, bình thường lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng dã tính trong xương cốt lại làm cho người ta khiếp sợ, như Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai mươi tám năm nay thể ra ngoài đều là nhã nhặn lịch thiệp, ngờ vì mà lộ ra bản tính hoàn toàn khác.

      ‘Ngạn Tước à …’ Lăng Thiếu Đường chủ động rót cho ly rượu, ‘Bán tin tức cho cậu ít nhiều chắc cũng được báo đáp chứ?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe câu sau của .

      Lăng Thiếu Đường cười cười, ‘Ai, rượu vang năm 82, mùi vị quả tệ!’

      ‘Mình lập tức thu xếp gửi thùng bằng đường hàng đến Thanh Vận Viên’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hề suy nghĩ .

      ‘Ừ!’ Lăng Thiếu Đường gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn , ‘Đúng rồi, mình đột nhiên nhớ tới con ngựa đua nổi tiếng Steff vừa sinh ra chú ngựa con có dòng máu quý tộc, toàn thân đều là màu đỏ như máu …’ (Min: này đểu nhỉ)

      ‘Mình mua tặng cho cậu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mây trôi nước chảy .

      hổ là bạn hiền nha!’

      Lăng Thiếu Đường cười càng đắc ý, lại bồi thêm câu: ‘Đúng rồi, chi phí mấy hôm nay của mình ở đây …’

      ‘Này, Lăng Thiếu Đường, cậu ngàn vạn lần đừng cho mình biết, chi phí mấy hôm nay của cậu là do mình đến trả, như vậy có phải là quá mọn rồi ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn khó hiểu, cái cảm giác như bị người thân “tống tiền” này là khó chịu.

      ‘Có thể tiết kiệm cứ tiết kiệm mà, kiếm tiền rất vất vả đó! , cậu cũng là đầu rồng trong giới tài chính, tiêu tiền của cậu tiêu tiền của ai?’ Lăng Thiếu Đường dương dương tự đắc, vẻ “tiểu nhân được lợi” cười càng gian ác.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị chọc tức chết, ‘Đời này mình xui xẻo nhất là kết giao với ba cái tên bạn xấu xa này, có người nào làm tổng giám đốc như cậu ? Ngay cả thủ đoạn bắt chẹt này cũng đem ra dùng với bạn thân của mình? Đồ mọn, keo kiệt, thiếu đạo đức!’

      Lăng Thiếu Đường quả thực cười đến gập lưng, ‘Cậu tiếp tục mắng , mình trước giờ chưa được nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước mắng người nha!’

      ‘Cậu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẫn điềm nhiên như , cũng biết mình rơi vào tròng, càng tức tối: ‘Cậu có tin mình quyền đánh vỡ mặt cậu luôn ?’

      ‘Được rồi! Sợ cậu rồi!’ Lăng Thiếu Đường cố nhịn cười, ‘Cho cậu biết nhé …’ Lăng Thiếu Đường lại hớp hớp rượu, thấy vẻ khẩn trương của bất ngờ ném qua câu: ‘Ngạn Tước, cậu nên kết hôn rồi!’

      ‘Hả?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngờ lại câu như vậy, nhất thời ngẩn người.

      ‘Ôi, lần này mình phải đùa, xem ra nha đầu đó rất được người ta thích, xem cái tên tiểu tử kia có …’ Lăng Thiếu Đường chỉ tay về phía Kiều Trị gần đó.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt vừa nhìn tới khuôn mặt lập tức trở nên u ám.

      ‘Mình cũng vô tình nghe được thôi, cái tên tiểu tử đó muốn đưa nha đầu kia du lịch!’ chầm chậm hé lộ tin tức.

      ‘Cái gì? du lịch? đâu du lịch? Liên Kiều đồng ý rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vừa tức giận vừa khẩn trương, trong giọng cũng giấu được bực dọc.

      ấy tên là Liên Kiều?’ Lăng Thiếu Đường ngạc nhiên kêu lên tiếng, ‘ đời lại có người mang cái tên đó sao? phải là người của hoàng thất Malaysia sao?’

      ấy tự đặt cho mình cái tên đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giải thích.

      ‘À, ra là vậy!’

      Lăng Thiếu Đường cố tình kéo dài giọng : ‘Ai, hai người đó muốn đâu du lịch mình biết, chắc là vẫn còn bàn bạc đây, nhưng mà Ngạn Tước, nếu như mình là Liên Kiều cũng rất thích ở bên cạnh tên tiểu tử đó !’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, chau mày hỏi: ‘Là ý gì? Ở bên mình buồn vậy sao?’

      ‘Đâu chỉ là buồn, mà còn là hiểu phong tình …’

      Lăng Thiếu Đường lắc lắc đầu, ‘Cậu nghĩ kỹ , nếu thích người ta kết hôn với người ta, nếu thích người ta để người ta tự do !’

      ‘Chuyện này với kết hôn có liên quan gì với nhau?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng hiểu.

      ‘Vậy cậu dựa vào cái gì mà ngăn cản hành động và tự do của người ta? Lăng Thiếu Đường câu thẳng vào vấn đề.

      ‘Mình …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghẹn lời, suy nghĩ lúc mới : ‘ ấy ở chỗ mình, đương nhiên là mình phải chịu trách nhiệm về an toàn của ấy rồi, vừa nhìn biết tên tiểu tử kia là đồ háo sắc, Liên Kiều ở cùng với nhất định bị thiệt thòi!’

      ‘Haizz …’

      Lăng Thiếu Đường cố ý thở dài tiếng, ‘ ấy lớn như vậy rồi, có chân có tay, chẳng lẽ cậu cứ muốn nhốt người ta ở bên cạnh mình, trắng ra người ta cũng chỉ là khách mà thôi, cậu đâu có quyền gì mà cấm cản người ta đương chứ!’

      ‘Cái gì? đương?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vụt đứng lên, trong giọng ràng là tin nhưng tức giận càng lúc càng dâng lên trong lòng.

      ‘Cậu ăn nhầm thuốc súng hả? Nóng nảy như vậy làm gì! Mình chỉ là ví dụ vậy thôi, cậu cần người ta, muốn kết hôn với người ta, chẳng lẽ còn cho phép ấy với người đàn ông khác chuyện đương sao?’

      Toàn bộ phản ứng khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước bị Lăng Thiếu Đường thu hết vào trong mắt, trong lòng quá ràng, tên si tình ngốc nghếch này … Nhưng tin cái tên này có thể thanh cao suốt đời được.

      được, mình cho phép!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rống lên.

      ‘Vậy kết hôn , ngày ngày có thể ở bên ấy, tốt biết mấy!’ Lăng Thiếu Đường cười ha hả, ném cho câu.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người. Kết hôn? Kết hôn …???

      lúc sau, khi vừa định cất lời thấy hai người đối diện đứng dậy, vừa vừa cười bước ra ngoài …

      ‘Đáng chết!’ rủa thầm câu, tiếng nào đuổi theo.

      ‘Trời ạ …’ Lăng Thiếu Đường thấy vậy, chống tay lên trán gập bụng cười, hành vi của tên này so với mình lúc đó quả có hơn chứ kém.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Dquynh122



      Beta: Min


      Chương 167: "Em "

      ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước có nhầm đó? Cậu bỏ mình lại mình ở đây chứ?’ Lăng Thiếu Đường đứng dậy, cố tình ai oán gọi với câu, tay còn rất khoa trương vẫy vẫy về phía .

      ‘Cậu tự lo liệu !’ Tiếng Hoàng Phủ Ngạn Tước vẳng lại, thân hình cao lớn biến mất nơi cửa ra vào.


      Lăng Thiếu Đường ngồi xuống, chầm chậm rót rượu, gương mặt cương nghị vẫn tràn đầy ý cười, đưa tay ra dấu …

      ‘Lăng tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?’ Phục vụ viên dùng giọng chuyên nghiệp bước lên hỏi.

      ‘Ờ, chi phí của ta hôm nay ở đây cứ tính vào phần của Hoàng Phủ tiên sinh!’ Lăng Thiếu Đường bộ dáng “ biết ngượng”, vừa cười vừa ra lệnh.

      ‘Dạ, Lăng tiên sinh!’

      Ánh mặt trời mùa hạ chiếu thẳng xuống càng làm bầu khí nóng bức.

      Liên Kiều tay bê đĩa kem lớn vừa vừa vừa cười với Kiều Trị, lúc hai người định băng qua đường …

      bàn tay mạnh mẽ nắm chặt tay , tiếp theo sau đó đĩa kem rơi xuống đất, còn chưa phản ứng kịp cơ thể bị bóng người cao lớn kéo về hướng ngược lại.

      ‘Này, kem của tôi … …’

      ‘Im miệng cho tôi!’ Tiếng quát của Hoàng Phủ Ngạn Tước cắt đứt tiếng kêu kinh hãi của .

      Liên Kiều lúc này mới nhìn người đàn ông trước mặt, bị hù đến hồn vía suýt bay lên mây.

      ‘Buông tôi ra … buông tôi ra …’

      Lúc này mới phản ứng lại, cơ thể nhắn ngừng bước lùi về phía sau, nhưng cách nào trốn khỏi mạnh mẽ áp xuống kia.

      Sau lưng là vẻ mặt kinh hãi của Kiều Trị.

      ‘Tiên sinh, vị tiên sinh này, xin dừng bước …’ Thân hình cao lớn của Kiều Trị đột ngột xông lên chặn trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai tay dang ra như muốn ngăn cản đường của .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, đứng yên tại chỗ đánh giá người đàn ông trước mặt, ánh mắt như chim ưng phóng ra tia nhìn sắc bén như thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ …

      Kiều Trị kìm được cơn lạnh run, chỉ liếc sơ qua cũng khó nhận ra sức mạnh, quyền uy và bức bách toát ra từ người đối diện, tuy rằng gì, làm gì nhưng chỉ cần đứng đó cũng như hạc giữa bầy gà.

      Người đàn ông này là ai? Sao lại quen mặt thế chứ?

      Như đồng thời, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ngầm quan sát vẻ ngoài của người đàn ông đối diện … Là tên này dám dụ dỗ Liên Kiều sao?

      Còn có … Lăng Thiếu Đường hiểu tình bằng cái tên đứng trước mặt này.

      Vừa nhìn biết là tên trẻ trâu vừa mới ra đường đời lại dám so với ? Quả là nực cười.

      ‘Tránh ra!’ câu chợt thốt, ưu nhã nhưng lại mang theo tia lạnh lẽo.

      Kiều Trị cảm thấy như vừa bị ngâm trong nước lạnh, mấp máy miệng lúc mới được: ‘Vị tiên sinh này, xin thả Liên Kiều ra!’

      Vừa nghĩ đến mình đường đường là người đàn ông lại bị khí thế của người đàn ông kia hù dọa đến luống cuống, khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

      Liên Kiều thấy có người chống lưng, gan cũng lớn hơn, hất tay ra khỏi người mình, giãy dụa , ‘Này, buông tôi ra, bằng tôi để Kiều Trị dạy dỗ trận!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản thèm nghe vào tai, ngay cả nhìn Kiều Trị cũng thèm nhìn cái, thẳng thừng ra lệnh cho Liên Kiều: ‘Em ở bên ngoài điên đủ rồi, theo tôi về nhà!’

      xong liền kéo tay Liên Kiều bước qua Kiều Trị thẳng.

      ‘Học trưởng … cứu em … học trưởng …’ Tiếng kêu của gây chú ý cho người đường.

      theo Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều đến bãi đỗ xe dành cho khách quý, Kiều Trị lúc này nhịn được nữa, vượt lên cản lại Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa …

      ‘Tiên sinh, thấy Liên Kiều căn bản là muốn với sao?’

      ‘Tiểu tử, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận … tránh ra!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ chưa bao giờ tức tối như vậy, cả giọng cũng vụt cao.

      ‘Em biết nhất định là trai của Liên Kiều!’ Kiều Trị ưỡn ngực, tỏ vẻ sợ hãi.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng bước chân, gì chỉ ghim ánh mắt sắc như dao về phía Kiều Trị, giống như muốn chém ra thành từng mảnh vụn.

      Kiều Trị bị ánh mắt của nhìn đến phát run, chắc là sai chứ? Vừa nãy Liên Kiều phải chạy đến đây bởi vì trai mình sao, chắc là người đàn ông trước mặt này rồi.

      ‘Cái đó … em chắc sai chứ, chính là trai của Liên Kiều phải ? muốn xác nhận lại lần nữa.

      ‘Cậu cái gì?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy lại bất ngờ nở nụ cười nhưng ánh mắt sâu thăm thẳm khiến người ta thể đoán được tâm tư của , nghiêng người nhìn về hướng Kiều Trị, thần thái lãnh ngạo lại mang đầy vẻ uy hiếp.

      Liên Kiều ở sau lưng thấy vậy, trong lòng khỏi lo sợ, hành động khi giận dữ của người đàn ông này thấy qua, bây giờ dấu hiệu đó càng lúc càng rệt …

      ‘Ừm, nếu như trai của Liên Kiều, vậy em có chuyện muốn với …’ Kiều Trị hề cảm giác được nguy cơ, nụ cười môi vẫn rạng rỡ, xem ra quả lá gan cũng .

      ‘Ồ? Có chuyện gì, !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt dịu xuống, nhưng đôi mắt đen láy càng thêm thâm trầm.

      Kiều Trị cười sáng rỡ, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Liên Kiều sau đó quay mặt lại nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngạn Tước …

      ‘Thực ra em thầm mến em từ rất lâu rồi, mà vừa lúc nãy ấy chấp nhận lời tỏ tình của em, là trưởng bối của ấy đương nhiên cũng là trưởng bối của em, nếu như phản đối, em muốn cùng Liên Kiều phát triển, hơn nữa, xin phép cho em và ấy cùng du lịch trong kỳ nghỉ này!’

      ra là vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thong dong nới lỏng cà vạt, nhưng vẻ cuồng nộ xuất đôi mày như lưỡi kiếm.

      ‘Đúng vậy, xin tin em, em đối với em lòng, em tuyệt đối phải là muốn vui chơi qua đường, xin yên tâm giao em cho em!’ Kiều Trị hết sức thành khẩn thể thành ý mình với “ trai” của Liên Kiều.

      ‘Tôi hiểu rồi! Nhưng mà, đối với chuyện tình cảm “ em ” này trước giờ tôi luôn tôn trọng ý nguyện cá nhân của ấy, nhưng mà, nếu muốn du lịch đương nhiên là phải chuẩn bị chu toàn mới được, em nên theo về trước !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dù giận dữ vẫn hết sức tao nhã .

      sao? đồng ý rồi? tốt quá, Liên Kiều …’

      Mắt Kiều Trị sáng ngời, ‘ trai em đồng ý cho chúng ta ở bên nhau mà cũng tán đồng chúng ta cùng du lịch rồi, cho nên em phải chuẩn bị cho tốt nha, đợi điện thoại của em!’

      Edit: Dquynh122



      Beta: Min


      Chương 168: Uy hiếp chia tay (1)


      Liên Kiều hơi sững sờ, biết nên gật hay lắc đầu, nhưng mà … khi nãy Hoàng Phủ Ngạn Tước hình như là cười, vậy là … đồng ý rồi?

      Lòng, tự dưng lại có chút thất vọng …

      Lạnh lùng nhìn theo bóng của Kiều Trị, ánh mắt đe dọa của Hoàng Phủ Ngạn Tước ném sang phía Liên Kiều.

      ‘Lên xe!’ Giọng vẫn trầm thấp nhưng mang đầy vẻ uy hiếp.

      ***

      Liên Kiều gần như bị vừa lôi vừa kéo vào phòng.

      Cửa phòng theo đó bị sập mạnh cái, tạo nên tiếng vang lớn khiến cả căn biệt thự gần như rung chuyển.

      ‘Lá gan của em là càng lúc càng lớn rồi!’ Giọng vẫn ưu nhã như xưa nhưng giấu được giận dữ sắp bùng phát.

      ‘Tôi thế nào? tôi thế nào?’ bật người đứng thẳng dậy, nghênh mặt nhìn hề có chút sợ sệt.

      ‘Em còn dám hỏi tôi thế nào à? Ai cho phép em tự tiện chạy ra khỏi biệt thự chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quát vào tai .

      ‘Con người kì lạ, tôi có chân có tay, tôi muốn chơi cho khuây khỏa có làm sao? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ tới giết tôi?’ đưa tay xoa xoa hai tai, khỏi mắng thầm cái tên này giọng sao mà lớn thế.

      cho khuây khỏa?’ Biểu tình mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng thâm trầm, ‘Tôi thấy em muốn ra ngoài hẹn hò đúng hơn! Tên tiểu tử kia là ai? !’ gần như muốn bức cung .

      Liên Kiều nghênh mặt, dùng thái độ cực kỳ tự hào lẫn kiêu ngạo : ‘Hừm, Kiều Trị là bạn trai của tôi’

      ‘Phanh …’ Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước quơ phát bàn, bình hoa cổ đặt bàn để trang trí lung la lung lay cuối cùng phát ra tiếng, vỡ vụn.

      Sau đó là tiếng thét chói tai của Liên Kiều.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dạng sợ hãi của , lửa giận biết từ đâu bùng phát, đáng chết , quyền này của lại phải đánh người , ở đó gào thét làm gì!

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi muốn ở lại “Hoàng Phủ” nữa, tôi muốn !’ rống lên với .

      ‘Rời ? Em cũng đừng nghĩ!’ Bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước hung hăn nắm chặt hai vai , lửa giận bừng bừng.

      ‘Tôi phải là người nhà , dựa vào cái gì mà muốn quản tôi? Tôi muốn !’ Liên Kiều giẫm giẫm chân, trong đôi mắt màu tím vừa lo lắng vừa sốt ruột.

      ‘Rời đây để du lịch với tên tiểu tử ngốc kia?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cười nhưng trong mắt hề có ý cười, ngược lại càng lạnh lùng hơn.

      ‘Học trưởng Kiều Trị phải là tên ngốc, ấy là người giỏi nhất, cũng là bạn trai tôi!’ Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn , thét lớn.

      ‘Em nghe cho kỹ đây’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điên tiết ngắt lời , giọng lạnh lùng mang theo tia mệnh lệnh cho người khác cự tuyệt, ‘Tôi mặc kệ giỏi giang hay ngu ngốc, tóm lại, phải chấm dứt mối quan hệ của hai người, còn nữa … em đừng có mơ mộng hão huyền du lịch với tên tiểu tử kia!’

      … Hoàng Phủ Ngạn Tước, lời giữ lời! Học trưởng Kiều Trị giống như , bá đạo như , quan tâm đến cảm xúc của tôi như !’ Liên Kiều vừa sợ vừa tức, ràng lúc ở bãi đỗ xe đồng ý với Kiều Trị.

      ‘Tôi lời giữ lời?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cười tiếng, cúi thấp đầu bên tai , ‘Em nhắc tôi cũng quên, là em với tên ngốc ấy tôi là trai em phải ?’

      Giọng và cử chỉ vô cùng mập mờ! Hơi thở nam tính quen thuộc lần nữa theo từng hơi thở của xâm nhập vào từng tế bào người, có chút tự nhiên nghiêng đầu sang bên tránh , ậm ừ : ‘Hừm, bây giờ tôi hối hận chết được, sớm biết có thể lấy uy quyền của trai mà bức hiếp tôi, tôi mới thèm vậy!’

      ‘Quyền làm ?’

      Nụ cười môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng tà ác, hai mắt cũng bắn ra tia nhìn lạnh lẽo: ‘Em cho rằng tôi và em giống hai em lắm sao?’

      Liên Kiều nhìn gương mặt vui buồn của , nhất thời sợ đến dám nhúc nhích, cũng dám lên tiếng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng gì thêm, ngón tay thon dài nhấc lên, khẽ đáp xuống đôi cánh môi đầy đặn, hồng nhuận của , để yên ở đó như muốn hưởng thụ mềm mại từ nó, chầm chậm cúi đầu, bờ môi hoàn mỹ chút tỳ vết áp xuống môi , từ từ cắn mút …

      Toàn thân Liên Kiều phát run, tim cũng đập cực nhanh, luống cuống tay chân biết phải làm gì cứ để mặc người đàn ông lần lại lần chiếm cứ đôi môi mình, giống như … nó vốn là của vậy …

      Rất lâu rất lâu, đến lúc gần như thở nổi suýt chết chìm trong nụ hôn đó Hoàng Phủ Ngạn Tước mới luyến tiếc rời môi , thấy gương mặt đỏ hồng của , môi nở nụ cười như trêu người …

      trai có thể làm vậy với em sao? tôi được, làm sao có thể là trai em, hử?’

      Liên Kiều ngờ nghệch nhìn , linh hồn như vẫn còn trôi nổi trong nụ hôn vừa nãy, lúc định mở miệng hỏi gì đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cúi xuống lần nữa. Lần này, mục tiêu thay đổi …

      Nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt như mang theo trừng phạt rơi xuống chiếc cổ trắng ngần, sau đó trượt xuống xương quai xanh tinh tế, ngón tay thon dài thành thục khẽ gảy cái, chiếc nút áo bị cởi ra …

      Nụ hôn đường trượt xuống, rơi xương ức mảnh mai, dừng ở đó chút, sau đó ánh mắt chợt bừng sáng, đầu lưỡi linh hoạt trượt xuống nơi đầy đặn…

      ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước …’ Toàn thân Liên Kiều run rẩy, cố gắng giãy giụa nhưng bị đôi tay rắn chắc giữ chặt.

      ‘Chuyện này … đều phải là chuyện trai có thể làm với em …’

      Hơi thở của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút thô ráp, tay tham lam chiếm cứ nơi đầy đặn của , cảnh xuân đẹp đẽ trước mắt khiến kìm lòng được, cúi xuống lần nữa, miệng hé ra chiếm lấy nửa bên đầy đặn kia, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc nụ hoa mẫn cảm của .

      ‘A…’ Liên Kiều kìm được tiếng kêu thất thanh, cảm giác tê dại xuyên thẳng từ chân lên đến đầu, toàn thân run càng lợi hại.

      Cảm giác xa lạ mà bản thân thể khống chế được khiến sợ hãi, trong đôi mắt màu tím chợt lấp lánh giọt lệ.

      ‘Biết , tôi có thể làm nhiều hơn thế nữa với em …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quyến luyến thôi ngẩng đầu lên nhìn , trong đôi mắt đen toát lên tia nhìn chiếm hữu như dã thú vừa bắt được con mồi.

      Thấy tay chân luống cuống nước mắt đoanh tròng, tim chợt thắt lại, đứng thẳng dậy, ôm chặt lấy

      ‘Sao rồi? Sợ rồi sao? Ngoan ngoãn nghe lời, với Kiều Trị , rằng em thể làm bạn của , thể dụ lịch với . Nghe chưa?’ Giọng tràn đầy uy hiếp nhưng tay lại rất dịu dàng giúp sửa sang lại quần áo. Có trời chứng giám, nếu cứ tiếp tục như thế biết mình làm ra hành vi cầm thú gì với nữa.

      Nhưng mà … mùi vị của nha đầu này càng lúc càng ngọt ngào khiến càng nếm càng say mê dứt ra được
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :