1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      157: Kịch giả tình : Tạo mật mã (5)


      Liên Kiều nuốt nước miếng, điều chỉnh cảm xúc chút rồi : "Vừa nãy em chán quá, sau đó nhìn thấy bộ bài Tarrot của chị, đột nhiên nghĩ đến chị từng dạy em Kì Niên trận pháp, cho nên muốn luyện tập chút, chỉ là nghĩ tới, khi em hoàn thành xong trận pháp, lật lá bài lên đều thấy tượng này..."

      tới đây, vẫn hơi hoảng hốt nhìn lá bài tray Hoàng Phủ Ngạn Thương.

      Mặc Di Nhiễm Dung giật mình, "Ý em là, bài Tarot chưa bày trận ở phía trước là bình thường?"

      "Vâng ạ!"

      Liên Kiều ngoan ngoãn đáp lại, "Chị à, có phải xảy ra chuyện gì ? Đến bây giờ em chưa có thấy qua bài Tarrot lại chảy máu!"

      Mặc Di Nhiễm Dung vơ hơn hai mươi lá bài vào trong tay, ngón tay nhàng chạm lên thân bài, gì, chỉ bắt đầu xếp bài lần nữa, sau đó yên lặng bắt đầu bày trận pháp mà Liên Kiều hiểu ——

      Nửa tiếng sau, khi lật lá bài lên lần thứ hai, Hoàng Phủ Ngạn Thương và Liên Kiều đều kinh hãi phát hai mươi lá bài này đều khôi phục lại bình thường!

      "Này —— chị..." Liên Kiều thực bị dọa lần thứ hai, chỉ vào mấy lá bài, giống nhưu nhìn thấy quỷ.

      Mặc Di Nhiễm Dung khẽ thở dài hơi, ngồi ghế sa lông, giải thích: "Em , đây phải là bài Tarot đổ máu, mà là loại dấu hiệu!"

      "Dấu hiệu?" Liên Kiều hỏi lại , ý tứ trong đó.

      Mà Hoàng Phủ Ngạn Thương ở bên hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì đó quan trọng ?"

      Khuôn mặt Mặc Di Nhiễm Dung nghiêm trọng gật đầu, nhìn , "Còn nhớ xác nguyên hình kia ?"

      "Đương nhiên!" Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu : "Án mạng kia thể nào kết thúc được!"

      "tất nhiên thể kết, dù sao phải là sức người gây nên, cho dù biết chân tướng việc, làm sao có thể giải thích với bọn họ được!" giọng của Mặc Di Nhiễm Dung rất , đem chuyện kinh khủng rợn người đó ra rất nhàng.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng ngồi xuống, hỏi: "Ý em là, sắp xảy ra chuyện có liên quan tới xác nguyên hình?"

      Mặc Di trầm tư chút, cho đúng: " phải cùng xác nguyên hình có liên quan, tôi nghi ngờ —— sắp xuất xác nguyên hình thứ hai!"

      "A?" Da đầu của Hoàng Phủ Ngạn Thương giật giật, "Tại sao có thể như vậy?"

      Mặc Di Nhiễm Dung giơ lá bài trong tay lên, kiên nhẫn giải thích:

      "Tuy rằng rất nhiều người thể tin nổi, nhưng bài Tarot tồn tại linh tính, nhất là trong tay Chiêm Bặc Sư, nó liền trở thành thứ rất quan tọng! Mà bài Tarot cũng tạo ra dấu hiệu cảnh cáo ngay thời điểm mấu chốt nhất, xuất dấu hiệu cực khác biệt. Em khi nãy mới bày Kì Niên trận pháp, trận pháp này chuyên dùng để bói những việc kì lạ xảy ra trong tương lai, chỗ sử dụng của nó cũng chính là hai mươi lá bài này, cho nên mọi người mới có thể nhìn thấy tình trạng vừa rồi, có thể lần em ấy lầm lỡ lại khiến bài Tarrot phát huy tác dụng!"

      " xảy ra chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung khẽ thở dài hơi, đáy mắt lộ ra vẻ bất an, nhàng :

      " liên quan tới giáng đầu thuật! Cho tới nay tôi đều tìm thủ lĩnh giáng đầu, đáng tiếc luôn phí công, ủa nhiên người này rất thông thạo hàng đầu thuật, như khi trước tôi nóitôi chỉ tính được nó có liên quan tới tứ đại tài phiệt, nhưng người hoặc việc cụ thể, thậm chí mắt, tôi cách nào biết trước!"

      Liên Kiều vừa nghe thấy thế, cũng ngồi ngay xuống, "Chị, chúng ta nên làm như thế nào đây? Chẳng lẽ để cho người kia làm xằng làm bậy?"

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy vậy, nở nụ cười thản nhiên: "Em , phải chúng ta, mà là chị! Chuyện này có liên quan đến em, cho nên em cần nhúng tay vào!"

      "Chị —— "

      "Nghe chị !"

      Mặc Di Nhiễm Dung để cho con đường sống, gọn gàng ngắt lời , lập tức đưa bộ dụng cụ tinh xảo cho Liên Kiều ——

      "Giữ lấy cái này tốt!"

      Liên Kiều nghi ngờ nhìn bộ dụng cụ thủy tinh, nhìn mãi, hiểu : "Đây là cái gì?"

      "Giữ nó tốt, cái này có thể giúp em phá mật mã vân tay ở phòng vũ khí!" Mặc Di Nhiễm Dung cười cười.

      " sao?"

      Liên Kiều nghe thấy vậy, vô cùng hưng phấn đứng vụt lên, nhảy dựng từ ghế sa lông, hoa chân múa tay vui sướng, "Chị, chị làm như thế nào vậy? Cái này thực có thể mở được phòng vũ khí sao?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng tò mò nhìn Mặc Di.

      Mặc Di nhàng gật đầu cái, giải thích: "Đây dùng máu giáng đầu, chính là khi này chị lấy máu người Hoàng Phủ tiên sinh, bởi vì hai người bọn họ có quan hệ huyết thống, cho nên tự nhiên có DNA giống nhau, lại sử dụng hàng đầu thuật, cho nên có thể chuyển thành năng lượng phá giải dấu vân tay, em nhất định phải giữ tốt, chưa về tới nhà được mở, nếu mất hiệu lực!"

      Liên Kiều nhìn bình trong tay, cẩn thận gật đầu.

      "Em , mật mã vân tay chị giúp em phá, con số mật mã phải dựa vào chính em!" khuôn mặt Mặc Di Nhiễm Dung lộ vẻ trìu mến nhìn Liên Kiều, khẽ .

      "Đó là đương nhiên, phá giả dãy số mật mã em là số mà!" Liên Kiều vừa nghe, lại bắt đầu vẻ mặt rồng bay phượng múa.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương ở bên nghe đến mấy câu này đều há hốc mồm, trời ạ, hai người phụ nữ trước mặt này có thể cả đặc công, lại có thể dùng cách này để phá giải mật mã, hôm nay khiến nhìn thấy chuyện lạ đời nhất!

      "Được, cách phá giải mật mã chị nghĩ giúp em, nhanh về , nếu bác trai bác lo lắng!" Mặc Di Nhiễm Dung vỗ bả vai .

      " cần —— "

      Liên Kiều tại chịu rời khỏi dựa vào người , "BVây giờ chị gặp rắc rối, em thể rời khỏi chị được!"

      "Đứa ngốc!"

      Mặc Di Nhiễm Dung cảm thấy trận uất ức, vươn tay chọc vào khuôn mặt Liên Kiều: "Chĩ có việc gì, chuyện sắp xảy ra cũng gây tổn thương gì cho chị, yên tâm , lại , nếu em ở bên cạnh chị bị phân tâm!"

      "Chính là —— "

      "Liên Kiều —— "

      Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương mở miệng cắt ngang lời , " yên tâm về Hoàng phủ , chị tôi chiếu cố tốt!"
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      158: Kịch giả tình : truy ảnh mũi nhọn (1)

      Liên Kiều nhướn mi, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương rất lâu, dường như tinh tế đánh giá ý tứ trong lời của .

      Ánh mắt màu tím ngừng chuyển động tỉ mỉ di chuyển người , nhưng trong lòng lại hoảng sợ.

      nhìn thấy ánh sáng kì lạ ánh lên trong đôi mắt tím, Mặc Di giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, lâu sau, mới nhàng lơi lỏng khóe môi, "Hoàng Phủ tiên sinh, chuyện này tôi nghĩ —— cũng muốn nhúng tay!"

      Giữa chân mày của Hoàng Phủ Ngạn Thương lộ ra vẻ vui, quả nhiên thực vừa lòng với câu vừa rồi của .

      Ngồi ở bên cạnh , né tránh ánh mắt của Liên Kiều, con ngươi đen tràn đầy nghiêm túc nhìn , "Nhiễm Dung, em là người phụ nữ duy nhất mà đời này tôi muốn chăm sóc, cho nên cần đẩy tôi ra xa quá, được ?"

      Mặc Di Nhiễm Dung đoán được rằng lại to gan và trực tiếp như vậy, hai má nổi vầng màu hồng phấn, thu lại tầm mắt, nhíu mày lại, lại gì thêm, giống như tự hỏi.

      Mà Liên Kiều dùng vẻ mặt tò mò nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau đó lại quay đầu nhìn Mặc Di.

      "Em , em nhìn cái gì đấy?" Mặc Di bị Liên Kiều nhìn cũng thoải mái, thấp giọng quát.

      Liên Kiều le lưỡi, "Em với ta, chờ chị trả lời đấy!"

      "Trả lời cái gì?"

      Mặc Di Nhiễm Dung giọng oán trách , như khuôn mặt nổi rặng mây đỏ như quỳnh ngọc, như dải cầu vồng vụt thoáng phía chân trời, trong lòng nhớ lại kỉ niệm cũ.

      "Chính là chuyện khi nãy ta hỏi chị, chị còn chưa trả lời người ta đâu đấy!" Liên Kiều bộ tò mò bảo bảo bộ dáng, chút nào có đem Mặc Di mất tự nhiên biểu tình xem ở trong mắt.

      Bầu khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ ——

      Nửa phút sau, Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, giọng : "Hoàng Phủ tiên sinh, phải tôi muốn đẩy ra xa, mà là —— chuyện sắp xảy ra có liên quan đến hàng đầu thuật, cho dù có tham gia cũng làm được việc gì!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy vội lắc đầu, kéo tay qua , nhàng :

      "Em được quên, tôi là bác sĩ khám nghiệm tử thi, vụ án xác nguyên hình cho dù tôi muốn trốn cũng có cách nào, cho nên, chuyện này quan hệ rất mật thiết tới tôi!"

      " —— "

      Lời khiến Mặc Di Nhiễm Dung khỏi nhíu mày lại: " hoàn toàn có thể mặc kệ hỏi tới, cần gì phải tự tìm phiền toái?"

      "Tất cả đều bởi vì em, vì em tồn tại, cho nên tôi thể theo em, cho dù phía trước có là vực sâu núi thẳm, tôi cũng chối từ!" Hoàng Phủ Ngạn Thương chút do dự , giọng trầm ổn mà có lực.

      tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung, nhưng ngay sau đó, lại là biểu cảm lạnh nhạt vốn có.

      "Ba ba ba!"

      Ngay tại thời khắc lãng mạn như thế, ngoài ý muốn vang lên tiếng vỗ tay của Liên Kiều khiến ánh mắt hai người nọ nhìn về chính mình.

      "Wow, khám nghiệm tử thi, với Hoàng Phủ Ngạn Tước là hai em sao? Làm sao có thể lãng mạn như vậy? Lại còn ra những lời khiến người khác cảm động nữa, Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, cho tới giờ tôi vẫn chưa từng nghe ta lời dễ nghe như thế!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương im lặng gì, mà Mặc Di Nhiễm Dung mất tự nhiên đứng dậy, : "Được rồi, cái cần tìm cũng tìm rồi, nhanh về Hoàng Phủ , chẳng lẽ em muốn ta nhanh chóng trở về chút sao?"

      Liên Kiều nhìn lọ thủy tinh trong tay, mạnh mẽ gật đầu, "Chị, vậy chị nhất định phải yên tâm làm việc đó, đừng làm em lo lắng!"

      xong, vẫn quyến luyến rời ôm lấy Mặc Di Nhiễm Dung, sau đó lập tức trở nên rất hiểu chuyện rời khỏi.

      Mặc Di uất ức trận, thế nào lại lo lắng của Liên Kiều đối với mình đây, nha đầu này tuy rằng bình thường nhìn qua tim phổi, hơn nữalại thích trêu cợt người khác, nhưng nó chính là đứa bé thiện lương, hơn nữa đối với người quan trọng nhất với nó, nó biểu ra quan tâm và quyến luyến như khi nãy.

      "Yên tâm , em , chị sao đâu!" vươn tay nhàng vỗ vỗ lưng Liên Kiều, giọng cực kì nhàng.

      Tuy rằng như vậy , lo lắng vẫn lên đôi mày , Liên Kiều thấy được, nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng bên cạnh vẫn quan tâm nhìn nhận ra...

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Đêm yên tĩnh, toàn bộ Hoàng Phủ đều bị bao phủ bởi bóng đêm, đột nhiên, hình bóng bé xuất làm khuấy đảo màn đêm yên tĩnh, sau khi bóng người vào phòng khách, khẽ thở dài. Đặt mông ngồi xuống ghế sa lông.

      "Hô —— mình lại làm cái gì nhỉ? Sao lại giống như tên trộm? là!" Xâm nhập vào trong biệt thự phải ai khác, chính là Liên Kiều.

      Bởi vì Hoàng Phủ Ngạn Tước bây giờ ở Hoàng Phủ, cho nên cũng dám mình ở trong khu biệt thự to như vậy, mà sớm chạy tới khu biệt thự chính, nhưng tối nay vì phải tìm được "Truy ảnh" nên lại chạy về đây.

      Xung quanh yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến Liên Kiều có chút mất tự nhiên, theo bản năng mà ho khan tiếng, lập tức truyền tới luồng thanh vất vưởng.

      Đem toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng của biệt thự mở lên, ánh sáng lập tức tràn ngập đáy mắt , ánh sáng tự nhiên lan tỏa ra gian, cũng tiện cho hành động của !

      Phòng vũ khí, phòng vũ khí...

      Liên Kiều dường như từng tầng, từng phòng , hai mắt cũng mở to, sợ bỏ qua ngóc ngách nào đó.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trán Liên Kiều mồ hôi ngày càng nhiều, lúc này sắp sáng, bực mình ngồi xuống, bàn tay ngừng phe phẩy.

      "Làm cái gì? Chỉ mình mình hết cả khu biệt thự lớn như vậy? Tìm phòng vũ khí dễ dàng!" ngồi bên ngừng than vãn oán hận.

      tìm biết, khi tìm được thực giật mình, ra khu biệt thự này lại lớn như vậy, phòng nhiều như vậy...

      " Hoàng Phủ Ngạn Tước Đáng chết!" Liên Kiều tức giận giơ tay chụp lên cánh cửa gần đó, "Tôi tin phòng vũ khí đó nó có chân chạy mất như vậy? Cho dù cả đêm tôi ngủ cũng phải tìm ra nó!"

      xong, theo bản năng quay người lại, khi nhìn thấy cấu tạo của căn phòng, tức giận ban đầu bỗng nhiên được thắp sáng!

      "Wow!" hứng phấn hoan hô, cùng lúc đó nhớ lại khi trước mình học câu ngạn ngữ Trung Quốc, phải là —— đạp phá thiết hài vô mịch xử, đến khi gặp được lại chẳng tốn công!

      Mật mã được bài trí cách chuyên nghiệp khiến cảm nhận được tại mình đứng trước phòng vũ khí!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Kịch giả, tình : Truy ảnh mũi nhọn (2)



      Liên Kiều nhàng vặn tay cầm cánh cửa ra, lại phát của này quả nhiên khó mở, côn cẩn thận quan sát mật mã cạnh cánh cửa, chỉ thấy này mật mã đúng như Hoàng Phủ Ngạn Thương , mật mã được thiết lập với công nghệ tiên tiến nhất, cần có tổ hợp để phá giải, quan trọng hơn là cầu kiểm nghiệm mật mã được mặc định là dấu vân tay.


      May mắn lần này sớm có chuẩn bị, phải cảm ơn chị họ mới được, nếu lần này chẳng làm ra trò gì!

      Nghĩ đến đây, hắc hắc cười trộm , giống như con chuột vui vẻ khi ăn vụng được gạo, trong lòng lại có chút hứng thú thám hiểm, biết mở cánh cửa này ra bên trong là cái gì, phòng vũ khí...

      Nghe đến tên cũng rất bá đạo!

      Liên Kiều đưa ngón tay nhàng đặt màn hình điện tử, hành động mù quáng, chỉ thấy nhắm mắt lại, giống như suy nghĩ cái gì đó, nửa ngày sau, mới từ từ mở mắt, mắt tím lóe ra ánh sáng ——

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước ơi là Hoàng Phủ Ngạn Tước, cái con người này đúng là buồn cười, dãy mật mã này cũng chỉ có thể ngăn được những người bình thường, nhưng đối với Liên Kiều này là trở ngại, ha ha, bởi vì tôi chính là thiên tài!" Tiếng cười khanh khách truyền từ cổ họng ra, ngay cả hai mắt cũng híp lại.

      Cực kỳ ung dung bấm dãy mật mã phức tạp, vừa lòng nhìn cánh cửa chắn thứ nhất bị mở ra, ngay sau đó, màn hình xuất cầu xác nhận dấu vân tay!

      Liên Kiều cẩn thận lấy lọ thủy tinh trong túi chuẩn bị sẵn từ trước ra, sau đó rất nhanh đeo bao tay bằng cao su vào.

      Lọ thủy tinh được mở ra ——

      "Hả? Tại sao lại như thế này?"

      nghi ngờ nhìn năp lọ, chỉ thấy sau khi mở ra, tờ giấy vốn nên ở bên trong thấy đâu, chỉ còn lại có hợp thể mà xanh lam.

      Liên Kiều khỏi ảo não, dường như quên hỏi chị họ cái này nên sử dụng ra sao, ngay lúc cầm cái nắp lọ, cho rằng trực tiếp đem tờ giấy đó ra là có thể, nhưng tại tốt rồi, Ngay cả mảnh tro cũng có...

      Trong lúc thở dài, tượng kì lạ xuất !

      Chỉ thấy hợp thể màu lam trong bình kia giống như được người ta đưa lối, chẫm rãi bay ra khỏi lọ, sau đó Liên Kiều kinh ngạc nhìn chăm chú xuống bảng điện tử cầu mật mã kia, vốn là chỗ xác nhận dấu vân tay, tại bị đám khí màu lam chiếm mất.

      Cái này —— thần kỳ!

      Ngay lúc Liên Kiều muốn thăm dò kỹ hơn, lại kinh ngạc nhìn thấy biểu tượng màn hình điện tử —— vân tay trùng khớp! Ngay sau đó, bên tai liền truyền đến tiếng "Lộp bộp"——

      thanh mở cửa phòng!

      Liên Kiều há hốc mồm, tuy có khác người bình thường chút, nhưng đó cũng vì gặp qua nhiều chuyện kì lạ, bàn tay bé của nắm chặt lấy chốt cửa, cánh cửa lại nhàng mở ra!

      Chị à, chị tốt quá!

      Liên Kiều thầm sung bái Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng hồi.

      Trong phòng tối, hơn nữa độ ấm so với bên ngoài còn thấp hơn, ngay lúc Liên Kiều bước vào phòng này, giống như thoáng cái vào rừng rậm.

      Như thế này làm sao có thể tìm thấy truy ảnh đây?

      Gần như sờ soạng mới mở được chốt, ánh sáng phía trước vụt ra, mắt Liên Kiều cũng trợn to!

      Trời ạ!

      Đây là phòng sao?

      sợ tới mức thiếu chút nữa lập ngã gục mặt đất, chỉ thấy phòng này độ cao gần giống như biệt tự, ra, đây là căn phòng được thiết kế gian đặc biệt, cầu thang xoay trong ở giữa khiến người ta có thể thấy từng góc.

      gian này lại được thiết kế khác biệt ngăn cách với bên ngoài, từng ngăn đựng vũ khí cũng khiến Liên Kiều trợn mắt há hốc mồm!

      Trời ạ...

      Liên Kiều gần như muốn khóc, nhiều vũ khí như vậy làm thế nào để tìm được truy ảnh đây?

      Sớm biết vậy đem Hoàng Phủ kéo đến, chỉ có ta mới biết truy ảnh có hình dạng như thế nào, xem thế này được, muốn trong đống vũ khí như vậy tìm thanh phi đao, Cái này... Quả thực là tìm kim trong bể ——

      Làm như thế nào đây?


      Điềua àyn hàn toàn đánh nát tưởng tượng ban đầu của , trước khi bước vào, cho rằng chỉ là phòng mà thôi, cho dù có nhiều vũ khí đến đâu cũng rất nhanh có thể tìm được đến, nhưng——

      tuyệt ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể sưu tầm nhiều vũ khí như vậy, mà chỗ này quá rộng lớn!

      "Ai..."

      Liên Kiều vứt túi xuống đất, vẻ mặt uể oải cùng bất đắc dĩ, nếu tìm từng chút , chỉ sợ đến ngày Hoàng Phủ Ngạn Tước trở về mà vẫn chưa tìm được.

      Nhưng mà tìm được!

      Liên Kiều theo bản năng đánh giá những vũ khí xung quanh, ai, , nhiều vũ khí như vậy có nhiều cái biết tên, rất nhiều cái cũng chưa từng thấy qua.

      Từ từ ——

      bật dậy tới chỗ đó ——

      Có thể được cứu rồi!

      Bởi vì trong lúc vô tình phát ra phòng vũ khí này cũng sắp xếp theo loại.

      Súng ống đạn dược, vũ khí hạng nặng, vũ khí thậm chí thanh đao cũng được phân chia ràng.

      Liên Kiều đột nhiên nhìn thấy hi vọng —— truy ảnh, là phi đao chứ, nên tìm từ chỗ phi đao.

      Nghĩ đến đây, hưng phấn lại, thực rất thông minh, như thế nào có thể thông minh như vậy? Ngay cả chính cũng sùng bái chính mình!

      Liên Kiều bắt đầu chân chính "Thảm thức" tìm tòi, tầng lại tầng, ngay cả chút dấu hiệu mệt mỏi đều có, chỗ vũ khí này gần như khiến hoa mắt, mỗi loại vũ khí đều tản ra hàn quang.

      rốt cục biết tại sao nhiệt độ chỗ này lại thấp như vậy!

      Ngay tại lúc tới tầng thứ tư, kinh hô tiếng, nơi này đều đều bày toàn phi đao!

      Trời ạ!

      Chỉ là phi đao mà thôi, thế nhưng lại có nhiều chủng loại cùng hình thức như vậy?

      dùng tay che miệng!

      Nếu phải hôm nay tận mắt nhìn thấy nó, nhất định cho rằng phi đao thế giới chỉ có loại, đều là hình dạng mà thôi.

      Truy ảnh? Truy ảnh rốt cuộc ở nơi nào đây?

      Liên Kiều ngốc nửa ngày, nơi này toàn bộ đều là phi đao, kêu làm thế nào để tìm? Hơn nữa cũng nhìn thấy rất nhiều thanh được khảm bảo thạch?

      Chẳng lẽ là Hoàng Phủ Ngạn Tước phòng trộm, cố ý tạo ra mấy thanh giống nhau?
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      160: Kịch giả, tình : Truy ảnh mũi nhọn (3)


      Nghĩ đến cũng có khả năng, vũ khí chỗ này có ngàn vạn, thanh đao quý với vũ khí hạng nặng đếm kể siết, Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn cần vì thanh phi đao mà làm như vậy. (Min: Cũng chưa chắc đâu chị ạ!!)

      Nhưng mà dựa theo cách miêu tả của Hoàng Phủ Ngạn Thương, truy ảnh là vũ khí thượng thừa, nhưng ít nhất nó chính là thanh phi đao mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thích nhất, khi như vậy, thanh truy ảnh kia nhất định là được đặt ở vị trí đặc biệt, hoặc được cất giữ cẩn thận.

      Ừm!

      Liên Kiều ra sức gật đầu, dựa theo suy luận này, truy ảnh kia nhất định có bên trong khu này.

      Mang theo quyết tâm nhất định tìm được, giơ tay lên lau mồ hôi trán lần nữa, dọc theo tay vịn sâu vào bên trong.

      Kim đồng hồ dần dần dừng con số ba giờ rạng sáng, trải qua lúc tìm kiếm sau, Liên Kiều dường như sắp tuyệt vọng, cho dù đứng ở tầng chưa phi đao này, vẫn thể nào tìm được cái nào mà cho rằng đó là truy ảnh.

      "Ai ——" dựa người vách tường, cắn cắn môi, hạ quyết tâm sâu vào bên trong.

      Ngọn đèn thủy tinh chiếu sáng tất cả mọi thứ trước mặt ——

      Bỗng nhiên thay đổi, trước mắt đột nhiên sáng ngời!

      Biết là như vậy, bởi ngọn đèn có tác dụng chiếu sáng, chỉ thấy cách chỗ đứng xa có khung thủy tinh làm thành tường chắn, đèn thủy tinh đỉnh đầu chiếu rọi xuống bề mặt ngăn cách, lại tản ra ánh sáng rực rỡ chói lòa, trong hòm đồ có thanh phi đao cũng phát ra ánh sáng tương tự!

      Trời ạ!

      Liên Kiều giống như là nhìn đến thiên hạ kỳ quan giống như sửng sờ ở tại chỗ, trong lúc nhất thời nàng thế nhưng quên lên trước, mà là vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn trước mắt hết thảy!

      Này...

      Truy ảnh! Cái này nhất định chính là truy ảnh!

      lúc lâu, mới kịp phản ứng, sau khi thét lên tiếng vội chạy tới, xuyên qua thủy tinh trong suốt chính là thanh phi đao to!

      Độ cao của bệ đứng hiển nhiên tương xứng với chiều cao của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho nên đối với với Liên Kiều dù gì cũng có chút khó khăn, bởi vậy chỉ có thể ngửa đầu nhìn thanh "Truy ảnh" trong truyền thuyết này !

      Thực đẹp!

      Liên Kiều thể tán thưởng , chỉ thấy cái chuôi của thanh phi đao này được làm bằng chất liệu gỗ khác hẳn so với những phi đao khác, bề ngoài sắc bén nhưng tản ra khí lạnh khiến người ta rét run, đúng vậy, là sắc nhọn!

      Cho dù cách tấm thủy tinh, cũng khó cảm thụ được lực lượng độc đáo này.

      biết cái này dùng nguyên liệu gì để tạo thành, chính là dự cảm thanh phi đao này gì có thể địch nổi nó, chính là loại sức mạnh như Hoàng Phủ Ngạn Thương miêu tả.

      Mà bắt mắt nhất là ánh sáng phát ra từ viên bảo thạch thân đao, đây là khối bảo thạch màu lam sâu như biển, nhưng do có đèn chiếu vào nên thân đao phát ra những sáng kì lạ, cuối cùng các các ánh sang kì lạ đó tập trung lại chỗ, chiếu lên vách tường luồng áng xanh thẳm...

      "Truy ảnh... Mi xinh đẹp..."

      Bàn tay bé của Liên Kiều nhàng chạm lên tấm thủy tinh, giống như tđang khẽ vuốt truy ảnh, thể thừa nhận bản thân bị nó chinh phục, tuy rằng biết phi đao cũng hiểu nó.

      lúc sau, ánh mắt dần biến đổi ——

      được, thể cứ đứng nhìn nó mãi thế được, truy ảnh nhất định phải rơi vào tay !

      Nhưng làm thế nào để lấy nó ra được đây? Chỉ có mỗi tầng thủy tinh dày này thôi nhưng cũng rất phiềncái này cũng giống cấu tạo thủy tinh thông thường, dù có đập nó cũng bể.

      Nhưng mà —— nhất định là có chỗ có thể mở ra, nếu Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao lấy ra được?

      Nghĩ đến đây, Liên Kiều cảm thấy suy đoán của mình cực kỳ có lý, vì thế liền kiễng mũi chân, tỉ mỉ mà quan sát, rốt cục trời phụ người có lòng, vừa qua phút rốt cục phát chỗ hở mà phải quan sát kĩ mới thấy được.

      Nàng thoải mái mà cười, nhưng lập tức liền cau mày —— cho dù tìm được khe hở nhưng dường như cũng mở nổi ra, có phải có cơ quan bí mật nào ở đây ?

      Hừ, vẫn nên chọn sức mạnh !

      Luôn có sứcu cịu đựng như lúc này đến cực hạn, vì thế liền cầm lấy thanh đao mà bản thân thấy chắc chắn, lập tức đâm vào khe hở, mũi đao cùng thủy tinh tiếp xúc tạo ra thanh chói tai, nhưng thể ngăn cản ý muốn mở ra của Liên Kiều!

      Trải qua hồi cố gắng, rốt cục nghe được tiếng “Kieng”, tấm thủy tinh ngăn cách rốt cục cũng bị bị mạnh mẽ cạy mở.

      "Hô!"

      Liên Kiều hoan hô , chỉ kém nước hưng phấn kiêu vũ tại chỗ, ngay sau đó, nhanh chóng cầm lấy ——

      "Truy ảnh a truy ảnh, ta đến... mi cũng biết ta tìm mi vất vả đến mức nào..."

      Càng gần thanh đao này càng có cảm giác sắc bén mạnh mẽ, còn chưa đụng đến thân đao, khí lạnh chạm tới từng đầu ngón tay rồi...

      Thân đao rất nặng, loại này chính là loại kim khí có sức nặng nhất!

      Liên Kiều cẩn thận mang nó ra, mới phát bản thân phải dùng hai tay đỡ nó mới được.

      Truy ảnh!

      chỉ có tên dễ nghe, ra bản thân nó cũng mê người như vậy, chẳng trách Hoàng Phủ Ngạn Tước coi nó như bảo bối.

      Nhưng mà —— rốt cuộc nó được làm từ nguyên liệu gì? Chẳng lẽ giống như lời Hoàng Phủ Ngạn Thương và Hoàng Phủ , gì địch nổi, cứng cỏi vô cùng sao?

      Liên Kiều vừa cẩn thận nhìn, hai hang mày nhíu lại hiểu, giả? Nhưng viên ngọc thân đao quả thực rất hiếm có, à người trong vương thất hiểu được những viên ngọc quý hiếm có hình dáng màu sắc như thế nào.

      Thanh đao này khiến người ta thích buông, chính là ——

      Tò mò trong lòng Liên Kiều lại bắt đầu rục rịch, chẳng lẽ thanh phi đao này cứng rắn như vậy? có cách nào bẻ gẫy hoặc hư hao hay sao?

      Nghĩ đến đây, nhíu mày lại, chẳng được bao lâu, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, đúng, vừa mới nghĩ ra chỗ để làm hỏng thanh đao này, biết thanh đao này có qua được thử thách hay ?

      Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, đúng, nhất định phải thử mới được, nếu như ngay cả nơi được xưng là phá hủy vũ khí kia làm gì được nó, nhất định phải lấy làm của riêng, ha ha! (Min: Chị là hiểm)

      Đêm dài sao sáng, trong bóng đêm bao phủ tất cả chuyện xảy ra, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên mặt Liên Kiều, cùng với tiếng thét chói tai của mà bị dập tắt.

      biết qua bao lâu, trời dần sáng, cơ thể dựa vào cánh của di động chút, nhìn phi đao trong tay, bĩu môi, sau đó cầm lên bắt đầu hành động—

      "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước... Cái kia, ừm, cái kia tôi cẩn thận làm hỏng thanh đao của rồi..."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: dquynh122

      Beta: Min

      Chương 161: Hoàng Phủ Ngạn Tước điên rồi!

      Buổi trưa yên tĩnh mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt lan tỏa trong khí, là hoa dâm bụt tím mà Liên Kiều thích nhất, lười biếng nằm dài chiếc giường khổng lồ, lăn qua lộn lại mà có chút buồn ngủ nào, ngoài chút cảm giác lười nhác còn cảm giác gì.

      Đây là chuyện gì?

      lại lật người, nhướng mày nhìn đồng hồ, là kỳ lạ, từ tối hôm qua đến giờ thói quen sinh lý của mình lại có thay đổi …

      Thứ nhất là mười hai giờ đêm lại có ngủ gục mất!

      Thứ hai là trước giờ Liên Kiều thích ngủ trưa nhưng giờ này phút này lại có chút buồn ngủ nào.

      Từ tối hôm qua đến giờ chợp mắt mười mấy tiếng đồng hồ!
      hiểu, thậm chí vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ ra được tại sao.

      Buổi trưa mùa hạ khí ngọt ngào, lại có chút lãng đãng lười nhác đột nhiên bị tràng tiếng thắng xe phá vỡ yên tĩnh của nó.

      Tiếp đó, cửa lớn bị đẩy ra, sau đó bóng người cao lớn thân vận Tây trang cũng rất nhanh bước vào.

      ‘Đại thiếu gia, cậu trở về rồi? Tôi lập tức thông báo cho lão gia và phu nhân!’
      Chị Phúc kiểm tra công việc của người làm nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ngạc nhiên, vội vàng bước lên chào hỏi.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt nghiêm trọng, có trả lời bà mà hỏi lại câu: ‘Liên Kiều đâu?’

      Giọng vẫn trầm thấp như xưa nhưng trong vẻ ưu nhã trong đáy mắt, cơn cuồng nộ ấp ủ.

      Hơn nửa đời người làm quản gia ở “Hoàng Phủ”, Chị Phúc trước giờ giỏi nhìn sắc mặt của chủ mà làm việc, thấy vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, trong lòng liền cảm thấy tốt, vội vàng chỉ tay về hướng căn biệt thự của thứ hai …

      ‘Liên Kiều tiểu thư, ấy ngủ trưa!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gì thêm, bước vội về hướng bà chỉ.
      Nhìn theo cái bóng cao lớn xa, Chị Phúc càng nghĩ càng thấy đúng, đại thiếu gia trước giờ luôn ôn hòa mà trầm tĩnh, biểu tình hôm nay của thiếu gia khiến trong lòng bà có chút bất an, do đó bà vội vàng bỏ hết công việc trong tay, chạy về hướng căn biệt thự chính …

      ‘Đùng …’

      Cửa phòng bị lực rất lớn đẩy mạnh ra, tạo thành tiếng động lớn, khiến cho Liên Kiều nãy giờ vẫn giả vờ ngủ vội mở to mắt, đập vào mắt là bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước?

      Còn chưa kịp tiếng nào, thân thể nhắn bị kéo dậy.

      Trừng đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của , có chút bực dọc rống lên: ‘Này, là người rừng sao? Chẳng lẽ vẫn luôn dùng cách này để chào hỏi người khác sao?’

      ‘Chào hỏi?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng nghiến lợi nhìn trừng trừng, đôi mắt sắc bén như chim ưng phát ra luồng ánh sáng lạnh như cây kiếm sắc, ‘Em còn cho rằng tôi chào hỏi em sao? Đồ đâu?’

      Tiếng rống cố nén cũng đủ dọa Liên Kiều rụt cổ lại, cẩn trọng nhìn về phía hỏi: ‘Đồ … đồ gì? Cái gì?’

      ‘Giả vờ hồ đồ có phải ?’

      Bộ dạng Hoàng Phủ Ngạn Tước như muốn ăn thịt người, đôi mắt đen bừng bừng lửa giận: ‘Em hỏi đồ gì sao? Phi đao! Truy Ảnh!’

      Đáng chết , khi nghe trong điện thoại rằng mình làm hỏng cây phi đao Truy Ảnh, suýt nữa phát điên lên, lúc ban đầu có chút hoài nghi nhưng suy nghĩ lúc, Liên Kiều là người có giác quan thứ sáu mạnh hơn người, phá cái mật mã đối với là chuyện rất dễ dàng, chỉ là cho đến bây giờ cũng giải thích được làm sao mà giải được mật mã bằng vân tay do chính thiết kế.

      Liên Kiều nuốt ngụm nước bọt, cẩn trọng đưa tay chỉ vào bàn tay bị nắm chặt, ‘ cứ nắm chặt tay tôi thế này, tôi làm sao mà lấy Truy Ảnh ra cho chứ?’
      nghe vậy, trừng đôi mắt giận dữ, buông tay ra.

      ‘Hô …’

      Liên Kiều ngồi lại giường, cố hít thở từng hớp khí trong lành, bàn tay nhắn ngừng vỗ vỗ ngực như cố gắng trấn tĩnh lại.

      Hù chết rồi, như cơn lốc bay tới trước mặt , nhìn bộ dáng của như vậy, có chút lo sợ, biết lát nữa tận mắt nhìn thấy Truy Ảnh mến của mình phản ứng thế nào đây?

      ‘Em còn mè nheo gì nữa, nhanh lên!’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy đôi mắt màu tím của đảo qua đảo lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

      Liên Kiều cực kỳ tình nguyện đứng dậy, ‘Có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ là cây đao hỏng thôi mà, cho tôi cũng thèm!’ xong về phía phòng khách, sau khi trở lại, tay có thêm vật gì đó được gói trong miếng vải đỏ.

      ‘Đưa tôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay về phía , ánh mắt cực kỳ khẩn trương nhìn miếng vải đỏ trong tay .

      Trời ơi, cầu xin ngàn vạn lần phải là Truy Ảnh, chỉ mong cầm nhầm!
      Liên Kiều thấy vẻ mặt u ám của , vẻ mặt khẩn trương : ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, cái đó … tôi biết rất quý cây Truy Ảnh nhưng … nhưng cái gọi là “sống chết có số” … ‘

      Còn chưa đợi xong, vật trong tay bị vội vàng giật lấy.

      ‘Cái gì chứ … tôi dễ dàng mới học được câu muốn an ủi , vậy mà ngay cả nghe cũng thèm nghe, là …’ Liên Kiều bĩu môi, vui tự lẩm bẩm.

      Lúc này …

      ‘Truy Ảnh…!’ Chỉ nghe tiếng kêu bi thống của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tiếng kêu đau xót khiến người nghe đau lòng rơi lệ, theo đó thân hình cao lớn cũng run rẩy, chán chường ngồi phịch xuống giường.

      Miếng vải đỏ bị giở ra, chỉ thấy thanh đao Truy Ảnh vốn sắc bén đẹp đẽ bây giờ trở thành toàn thân đầy vết xước, lưỡi đao cũng bị cong, thân đao biến thành màu đen, ngay cả viên đá quý khảm đó cũng thấy, chỉ còn lại cái lỗ đen …

      Thấy vẻ mặt giấu được đau xót của , Liên Kiều cảm thấy mình cần phải bước đến an ủi chút, dù sao làm hư cây phi đao cũng phải là ý muốn ban đầu của .

      ‘Cái đó … Hoàng Phủ Ngạn Tước, thực ra tôi muốn làm hư nó đâu, chỉ là vì tôi tò mò thôi, với em trai đều cây phi đao này chất liệu gì là xuyên qua được, lại sắc bén vô cùng, cho nên tôi chỉ muốn thử chút thôi, ngờ …’

      càng càng tiếng, bởi vì khó nhận ra ánh mắt sắc bén như dao của phóng về phía

      ‘Em làm sao tìm được nó?’ trầm mặt xuống, trong giọng có chút đe dọa.
      Liên Kiều dán chặt người vào tường, chỉ có như vậy mới khiến có chút cảm giác an toàn.

      ở trong phòng chứa vũ khí của !’

      Edit: Dquynh122

      Beta: Min

      Chương 162: muốn giết con!

      trọng điểm !’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rống lên tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận, môi mỏng mím chặt.

      Liên Kiều bị tiếng rống của làm cho giật mình, hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, biết muốn nghe cái gì.

      tôi cầu xin chị thực Giáng Đầu Thuật, dùng máu của em trai làm phép thuật mà mở ra …’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vụt đứng dậy, bước về phía .

      cỗ áp lực vô danh chợt ập đến bên người, gian căn phòng vốn rộng rãi như vậy trong phút chốc trở nên quá chật hep, thân thể Liên Kiều ngừng lùi lại phía sau nhưng bức tường sau lưng chặn lại suy nghĩ trong đầu, cái bóng đầu càng lúc càng lớn, cho đến khi hoàn toàn che mất

      ‘Vì phá hoại Truy Ảnh của tôi, em có thể là hao phí tâm tư!’ Bàn tay níu chặt lấy cằm , nâng lên khiến thể nhìn thẳng vào đôi mắt dọa người của , từng chữ từng chữ thốt ra.

      Liên Kiều cũng cười rất tự nhiên, khó khăn giải thích với : ‘ hiểu lầm rồi, lúc bắt đầu tôi chỉ muốn … muốn lấy nó để ép mau trở về thôi mà, tôi … tôi có ý định làm cho nó thành thế này …’

      ‘Vậy làm sao mà nó trở thành thế này?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hận thể ăn tươi nuốt sống , chẳng lẽ biết mình làm chuyện ngu xuẩn đến thế nào sao?

      Liên Kiều liếm liếm đôi môi khô khốc, cố gắng làm hòa hoãn bầu khí khẩn trương: ‘Tôi chỉ muốn thử xem Truy Ảnh cứng rắn đến mức nào thôi mà, chẳng qua …’ đến đây, mắt chợt lóe lên tia hưng phấn …

      ‘Truy Ảnh quả phải tầm thường, chỉ có cái máy hỗ trợ hòa tan kia mới có thể làm nó trở thành thế này, đây quả cây đao tốt!’

      Cái gì?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm chặt tay thành nắm đấm, còn dám ở đây khoe khoang chính mình, thậm chí còn hề có ý nhận lỗi.

      ‘Em ngâm nó bao lâu?’ gần như nghiến răng thốt lên từng chữ.

      Liên Kiều nghiêng đầu tính toán: ‘Từ lúc nửa đêm đến khi trời sáng …’

      ‘Cái gì?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe , trong lòng đau xót thôi, buông ra, bà tay sít sao ấn vào tim mình, bảo bối Truy Ảnh của lại bị ngâm trong máy hòa tan lâu như vậy.

      ‘Đáng chết , bình thường sao thấy em có tinh lực như vậy, phải là đến mười hai giờ em ngủ mất sao?’ quả nhịn đến thể nhịn rồi, tiếng rống lớn đến nỗi suýt thổi tung nóc căn biệt thự.

      Liên Kiều bị rống tiếng, tính bướng bỉnh nhất thời nổi lên, liền chống eo : ‘Tôi làm sao biết bị như thế này? Từ tối hôm qua đến giờ tôi cũng chợp mắt nổi, tưởng tôi muốn phá hỏng cây phi đao lắm sao? Nếu như phải do len lén bỏ tôi làm sao nghĩ ra cách như vậy ép trở về chứ?’

      Bộ dáng của cũng yếu ớt chút nào, rống trả lại .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hung trừng mắt nhìn Liên Kiều, sau đó vung tay lên như chim ưng bắt gà con bắt giữ chặt lại …

      ‘Tôi len lén bỏ ? nực cười! Chẳng lẽ tôi còn phải báo cáo hành tung của mình cho em sao? Em muốn tôi trở về, được, bây giờ tôi đứng trước mặt em, em muốn thế nào?’

      Liên Kiều bị hỏi lại câu ngược lại biết trả lời thế nào, nhất thời cũng gì, cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất.

      Qua lúc lâu mới buồn bã câu, ‘Cái … cái cây Truy Ảnh đó giờ thành thế này, tôi cũng khó chịu lắn, vốn là tôi chỉ muốn chứng minh chút thôi …’

      Bất thình lình cái ót của bị bàn tay của bấu lấy, mạnh mẽ kéo ngẩng lên … ‘Liên Kiều! Tôi với em bao nhiêu lần rồi sao em cứ mãi nghe lời chứ?’

      cố gắng đè nén cơn tức giận từng hồi từng hồi sôi sục trong lòng, nghiến răng nghiến lợi , ‘Em muốn nghe theo sắp xếp của họ gả vào “Hoàng Phủ”? Em đừng quên qua hai ngày nữa là họ gặp nhau để định thời gian làm lễ cưới đó!’

      ‘Vậy sao chứ? Dù sao tôicũng gấp, muốn gả gả thôi!’

      Liên Kiều nghe vậy ngược lại rất yên tâm, tin lời Cung Quý Dương , càng gấp càng dễ nổi điên.

      sai, vậy mới thú vị chứ, trò chơi này nhất định phải bắt tham gia với mình mới vui.

      ‘Gả gả?’ rống lên lần nữa, nhướng mày nhìn Liên Kiều, câu này giống như ngòi nổ, đem cơn giận ghìm nén nãy giờ trong ngực đốt bùng lên …

      ‘Em muốn ở đây gây náo loạn cho tôi phải ? Đây là cách chỉnh người của em đó sao?’ dùng sức giữ chặt vai , chỉ hận thể phát bóp chết .

      ‘Buông em ra, làm em đau …’ Lực tay quá mạnh khiến nhăn mày, liên tiếp kêu đau.

      ‘Đau? Nghịch ngợm như em còn biết kêu đau sao? Em có biết bây giờ trong lòng tôi đau thế nào ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hề có ý định thả ra, tiếng rống càng lúc càng lớn gần như chấn vỡ màng nhĩ của .

      đau ở đâu liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ biết bây giờ cánh tay tôi rất đau, buông tôi ra, buông tôi ra … Hoàng Phủ Ngạn Tước cái tên xấu xa này!’

      Liên Kiều dùng sức dãy dụa, thậm chí còn nhấc chân đá về phía , chỉ tiếc là sức của so với sức của khác nhau quá xa.

      ‘Em đàng hoàng lại chút!’ cảnh cáo trong giọng càng lúc càng rệt, lực tay ý thức cũng mạnh hơn.

      ‘A …’ Liên Kiều kêu thét lên tiếng.

      lúc hai người mải giằng co …

      ‘Ngạn Tước, con làm gì vậy?’

      giọng mà đầy uy quyền vang lên, sau đó Triển Sơ Dung xuất trước mặt hai người.

      ‘Mẹ?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngờ mẹ mình lại xuất ở đây, cố nhịn lửa giận trong mắt xuống, nhìn chị Phúc ở bên cạnh, chị Phúc vội vàng cúi đầu xuống.

      ‘Bác cứu con … Hoàng Phủ Ngạn Tước ta muốn giết con … hu hu …’ Liên Kiều vừa thấy cứu tinh xuất , liền ủy khuất khóc lên thành tiếng.

      ‘Ngạn Tước, con …’ Triển Sơ Dung tức giận nhìn về phía con trai, bước đến vỗ mạnh vào tay , ‘Mau buông tay ra cho mẹ, chẳng lẽ con muốn bóp chết con bé hay sao?’

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bị mẹ can thiệp vào, lộ vẻ bực dọc, : ‘Mẹ, gì mà nghiêm trọng như thế chứ!’ vậy nhưng tay thả lỏng ra.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :