1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150: Kịch giả, tình : Mỹ nhân , mỹ nhân ngâm.

      Liên Kiều bỗng sửng sốt, hơn nữa ngày mới phản ứng lại, đồng thời dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, mắt mở to ——

      "Cái, cái gì? Chị là người đầu tiên tới đây?"

      Trời ạ, nghĩ lại mà sợ, nếu đêm qua bị ám sát cũng biết...

      Nhìn bộ dáng kinh hãi này của Liên Kiều, ngược lại Hoàng Phủ rất nghi hoặc hiểu nổi, ta nhíu mày : " thực là kì lạ, có biết bao nhiêu phụ nữ muốn tới đây mà được hả?"

      "Cắt—— "

      Liên Kiều cho là đúng phất phất tay, "Em cũng biết tối qua Hoàng Phủ Ngạn Tước có bao nhiêu khủng bố, chị với ta ở chung chỗ, ôi quả thực là tra tấn sức chịu đựng của con người, sớm biết như thế, chị mới thèm tới đây!"

      Vừa nghĩ tới trước bộ dáng khủng bố của hai hôm trước, bỗng sợ hãi.

      Nhưng mà vừa dứt lời thấy lỗ tai Hoàng Phủ đỏ ửng, ta cũng là nha đầu đơn thuần, nhưng ngờ Liên Kiều lại như thế, tuy đối với chuyện nam nữ ta chưa trải qua, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, vừa nghe Liên Kiều như vậy, tự nhiên kìm được mà suy nghĩ.

      Khuôn mặt ta dần trở nên ảm đạm, bàn tay trắng bệch theo bản năng nắm chặt lại, hình tượng người trai hoàn mỹ bỗng chốc bị nghiền nát, nước những bông hoa xanh tím dính đầy ngón tay...

      " , em, em sao vậy?"

      Liên Kiều bị biểu cảm của ta làm giệt mình, vội vàng kéo tay ta, lấy vạt áo của mình lau tay cho ta.

      "Liên Kiều..."

      Liên Kiều biết ta muốn cái gì, chính là ngoan ngoãn ngồi bên nghe ta .

      Hoàng Phủ nhìn từng bụi từng bụi lớn mỹ nhân bên cạnh, đáy mắt lộ ra đau thương vô hạn, nhưng những hồi ức hạnh phúc từ từ về ——

      "Sở dĩ Hoàng Phủ khác là bởi vì, nguyên nhân là —— loài hoa này cả vì tôi mà trồng, cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ ấy từng , mỹ nhân chính là tiếng thở dài của người đẹp, là loài hoa mà tôi thích nhất..."

      Sau khi Liên Kiều nghe vậy có chút gian nan nuốt nước miếng —— ông trời, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rất có ý tứ, lời này... Có phải là từ trong miệng ra?

      Nghĩ đến đây, trong lòng tràn ra cảm giác đúng, những lời như vậy sao với ? Hừ! chỉ biết hô to gọi với mà thôi!

      được, chờ trở về cũng phải bắt trồng cái gì đó cho mình, đúng, hay là trồng cây xương rồng tròn , nếu còn dám hô to gọi với , lấy cây xương rồng ném chết !

      Ừm, cứ làm như thế! Trong lòng Liên Kiều thầm thề .

      Hoàng Phủ biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Liên Kiều có thể nghĩ ra đủ mọi chuyện, ta dè dặt nhìn Liên Kiều, hỏi: "Liên Kiều, có biết mỹ nhân than thở ?"

      "Mỹ nhân than thở... Ừm..." Liên Kiều gãi đầu, giống như nghĩ lại lúc học ba từ trung văn kia, nhưng ——

      có chút xấu hổ lắc đầu, " biết.."

      Hoàng Phủ lại có ý cười nhạo , thở hơi, gằn từng tiếng :

      "Tay áo hồng phất giữa ánh trăng sáng, tự cảm thấy mảnh u. Mũi tên dừng trước cổ, tình cảm nồng nàn càng lúc càng sâu. Tấm mành trâm cài con diều, giật mình nhận ra quá trễ..." (Min: đây là bài thơ, nhưng Min tìm thấy nguyên văn có ai tốt bụng tìm dùm Min nhé!)

      Nhìn môi Hoàng Phủ khẽ đóng khẽ mở, Liên Kiều há hốc mồm, tuy có thể nghe hiểu hết nổi ý nghĩa của nó, nhưng cũng biết đây là bài thơ của Trung Quốc, quá hay a!

      Đây là "Bồ Đề man" đứng đầu, khi ta đến câu cuối cùng, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.

      Nhưng mà ——

      "Oa!" Liên Kiều kích động vỗ tay, lộ vẻ sùng bái.

      " —— "

      Hoàng Phủ bị vây trong gian yên tĩnh nghĩ ra được phản ứng này của , bỗng dưng lặng thinh nhìn .

      Khuôn mặt Liên Kiều hưng phấn, lôi kéo làn váy ta : " , em là lợi hại, lại có thể ngâm nhiều câu thơ như vậy, chị sung bái em gần chết rồi!"

      Hoàng Phủ ngu hoàn toàn —— lâu mới lẩm bẩm, " rốt cuộc là người con như thế nào..."

      ta chưa từng thấy qua người con nào kì lạ như vậy, lại có thể có loại phản ứng này???

      Liên Kiều le lưỡi, ý tốt mà cười: "A, chị phản ứng có chút mạnh, nhưng đây thực là suy nghĩ chân , em biết , lúc trước lúc ông nội chị bắt chị học Trung văn, chị vừa thấy thơ là thấy đau đầu rồi, dù làm cách nào cũng nhớ được, nhưng em có thể ngâm nhiều như vậy, nhiều người hâm mộ a..."

      "Hâm mộ tôi?"

      Hoàng Phủ nở nụ cười khổ, ta nhìn Liên Kiều : "Thực ra... Phải là tôi hâm mộ mới đúng!"

      Liên Kiều nghe đến đầu óc có chút mơ hồ ——

      " , vì sao em lại hâm mộ chị?" hiểu nổi!

      Bàn về gia thế, ta và cũng phân cao thấp, bàn về diện mạo, Liên Kiều luôn luôn tự xưng mỹ nhân, nhưng nhìn Hoàng Phủ cũng rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh giống như búp bê, bàn về học thức, ách —— ta so với hình như giỏi hơn, có thể ngâm những câu thơ hay như vậy...

      Hoàng Phủ thấy vẻ nghi hoặc của Liên, rũ mắt xuống, dịu dàng : " thực là người ở trong phúc mà biết hưởng..."

      Liên Kiều càng hiểu, " , em sâu xa, chị nghe hiểu!"

      Nụ cười khổ bên môi Hoàng Phủ lại lần nữa nở rộ, ta lắc đầu nhìn Liên Kiều, đơn giản có chút chân thành ——


      Lại tiếng than .

      Liên Kiều hoàn toàn mộng mị, lông mày nhíu thành hàng, vẫn hiểu ý tứ trong lời của Hoàng Phủ .

      "Được rồi, cần nghĩ nữa, phải hâm mộ tôi có thể ngâm ra những câu thơ như vậy sao, như vậy , tôi có thể dạy !" Hoàng Phủ cười , thực ràng ta muốn chuyển sang đề tài như vậy

      "Oa được được!" Liên Kiều lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.

      "Tôi đọc câu sau đó đọc câu!"

      Thân ảnh hai người chìm trong biển hoa, mỗi cánh hoa đều quanh quẩn trong giọng thanh thanh trầm trầm ——

      " Tay áo hồng phất giữa ánh trăng sáng…. tự cảm thấy mảnh u......"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151: Kịch giả, tình : cầu hôn ở hồ Seattle




      Hàng loạt tiếng chim kêu vui vẻ đánh tan yên tĩnh buổi sáng, sương mù tan , khiến sóng nước vờn quanh mặt hồ Seattle xinh đẹp vô cùng, bởi vì xung quanh mỹ lệ vô cùng nên được nước Mỹ ca tụng là “ Emerald city” .

      Mặt nước xanh xanh lặng lẽ bao quanh tòa nhà, xuyên qua đám cây xanh kia khó để nhìn ra màu trắng thuần của căn biệt thự.

      Mà chủ nhân ngôi biệt thự này là bác sĩ pháp y hàng đầu thế giới, cũng chính là em trai Hoàng Phủ Ngạn Tước: Hoàng Phủ Ngạn Thương.

      Sáng sớm gió thổi , mang theo hương vị thoải mái, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cửa sổ sát đất, ngay sau đó, cửa chính của biệt thự được đẩy mở, bóng dáng bước ra, khẽ thảm cỏ xanh mướt, ánh mặt trời chiếu chiếu lên khuôn mặt khiến nó trở nên mơ mộng hơn, cả cặp mắt màu tím kia đều toát ra vẻ đẹp mê người.

      Người con tận tình hưởng thụ trong trẻo của ban sáng, hay biết rằng nhất cử nhất động của mình đều được thu vào trong mắt của người đàn ông.

      Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên cơ thể cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Thương khiến nó trải dài khắp, dừng ở trước thảm cỏ xanh của biệt thự, mà đôi mắt thâm thúy của cũng chỉ vì phá trước mà biến hóa.

      Từ sau khi ở Hongkong về, nghỉ mọi cách để Mặc Di Nhiễm Dung ở lại bên cạnh mình, mà ấy cũng muốn ở lại nước Mỹ thời gian, Hoàng Phủ Ngạn Thương liền đề nghị đến làm khách trong biệt thự của , vì thế, cố ý chọn nơi hồ
      Seattle này, trước mắt đó cũng là hy vọng để tiến thêm bước trong quan hệ với .

      Thời gian ở chung càng dài, Hoàng Phủ Ngạn Thương lưu luyến càng sâu, sinh hoạt của Mạc Di Nhiễm Dung rất có quy luật. Giờ rời giường, giờ ăn cơm, giờ tản bộ, giờ ngủ say, cơ bản mỗi ngày đều có khác biệt quá lớn. an tĩnh, trừ khoảng bói toán đó là ngồi xuống suy nghĩ.

      Nhưng cho dù là như thế nào nữa, vẫn có cách nào mà đắm chìm vào nó, chỉ vì nhìn vào đôi mắt trong kia, liền khiến nguyện ý vạn kiếp bất phục.

      Cuối cùng nhận thấy ánh mắt nóng bỏng phía sau, Mặc Di Nhiễm Dung dừng bước, quay đầu, chống lại ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Thương.

      cười cười, gì, đứng ở nơi đó.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương sải bước lên, lộ ra ánh mắt thâm tình nhìn : “Tối hôm qua ngủ ngon giấc ?”

      nhàng gật đầu cái, hít ngụm sâu luồng khí mát mẻ…

      khí nơi này rất tốt, phong cảnh cũng quá đẹp, hổ là nơi để hưởng thụ!”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương sau khi nghe vậy, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, vội vàng : “Nhiễm Dung, nếu em thích nơi này, vẫn có thể ở lại đây lâu dài!”

      Ý tứ trong lời của rất ràng, nhưng mà…

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn , lập tức cười cười : “Hoàng Phủ tiên sinh thích đùa, đây là nhà , tại sao lại bảo tôi cứ ở lại đây? Chẳng lẽ lại phải đuổi vị chủ nhân là sao?”

      xong, liền quay mặt nhìn đám cỏ hoa bên kia, khuôn mặt lộ ra nụ cười.

      “Nhiễm Dung…”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong câu này, khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ ảm đạm, nhưng lập tức liền vươn tay ra, đem thân mình chuyển quay lại, khiến phải nhìn !

      có thể chịu được việc hiểu tình , nhưng thể dễ dàng tha thứ cho việc hiểu tấm chân tình của !

      Mặc Di Nhiễm Dung lại bình tĩnh nhìn , ràng đối lập với vẻ mặt kích động của , chỉ nhàng hỏi câu: “Hoàng Phủ tiên sinh, có chuyện gì muốn với tôi?”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương thầm thở dài hơi, ngưng trọng nhìn đôi mắt tím của , từng câu từng chữ ràng: “Nhiễm Dung, chẳng lẽ em hiểu tấm lòng của tôi đối với em sao? Tôi em, là tình xuất phát từ đáy lòng, nó được bồi đắp qua khoảng thời gian sống cùng em, tôi phát bản thân thể nào rời khỏi em!”

      “Cho nên?” Mặc Di Nhiễm Dung vẫn hỏi vấn đề này, khuôn mặt cũng vì lời thổ lộ của mà thay đổi.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy hỏi vậy, trịnh trọng : “Cho nên tôi muốn em cùng tôi cả đời chung chỗ, bất kể là tới nơi nào, tôi muốn em – gả cho tôi, làm vợ của tôi!”

      Mặc Di Nhiễm Dung bị câu của làm kinh ngạc, giương mắt nhìn , câu cũng .

      “Nhiễm Dung…”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương kiên nhẫn mà ôm vào trong ngực, nhìn thấy vẻ bất lực trong mắt , tim đau nhức, hi vọng tình của dành cho là hạnh phúc, là tự do, mà phải loại phản ứng mờ mịt, luống cuống này.

      Nếu có thể, rất muốn dùng thủ đoạn khác, chính là mạnh mẽ chiếm đoạt, nhưng… đó bởi vì là Nhiễm Dung, cũng chỉ có , thể như vậy, tình nguyện dùng nhu tình của mình từ từ hòa tan

      “Nhiễm Dung, tôi biết đột nhiên cầu hôn dọa em, nhưng đây là lời lòng của tôi…” Hoàng Phủ Ngạn Thương nhàng nâng hai má lên, giống nhưng nâng niu trân bảo quý hiếm của thế gian…

      “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi chỉ biết, đời này chính là em, cũng chỉ có em mới có thể làm vợ của Hoàng Phủ Ngạn Thương tôi!”

      Mặc Di Nhiễm Dung dần hồi phục tinh thần, ngưng mắt nhìn khuôn mặt toát ra vẻ cương nghị của , hơn nửa ngày mới nhàng lắc đầu…

      “Hoàng Phủ tiên sinh, có chuyện hình như vẫn chưa ràng lắm, làm hàng đầu sư, tôi - cách nào có thể tiến tới hôn nhân được!”

      “Cái gì?”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương giương cao thanh, vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc, bàn tay to của theo bản năng dùng sức, phiền não :

      “Đây là quy định gì? Làm hàng đầu sư thể kết hôn? Trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng, đây rốt cuộc là quy củ do tên chết tiệt nào đặt ra?”

      Mặc Di Nhiễm Dung cười cười, nhàng lắc đầu: “Hoàng Phủ tiên sinh, nghe hiểu được, hàng đầu sư thực ra có thể kết hôn, tôi chính mình, cách nào có được hôn nhân!”

      “Vì cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Thương càng hiểu, nếu có loại quy định cứng nhắc này, vì sao lại luôn mồm như vậy?

      Mặc Di Nhiễm Dung nghiêm túc nhìn , môi nở nụ cười khổ…

      ra, giấu gì , cái này giống như loại quyền rủa, đối với người tinh thông bói toán và hàng đầu thuật đứng đầu Vương thất, thể có cuộc hôn nhân hạnh phúc, gia tộc của tôi và Liên Kiều đều như thế!”
      Last edited: 1/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 152: Kịch giả, tình : gì là thể

      " !" Hoàng Phủ Ngạn Thương hét lên: "cái này chỉ là trùng hợp, nguyền rủa cái gì chứ, tôi tin cái này!"

      Mặc Di Nhiễm Dung cười ảm đạm: " đời này ngườ đàn ông hay phụ nữ nào có thể chịu được việc mình sinh ra con quái vật, thậm chí mỗi ngày đều phải sống chung với nó..."

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy vậy, thân thể khẽ run lên, ngay cả trái tim cũng run rẩy, sau đó đau đớn như bị ai bóp chặt——

      hiểu được, tất cả đều hiểu được!

      Ngay sau đó, lời nào mà trực tiếp ôm người phụ nữ trước mặt vào ngực, cho trốn thoát ——

      "Nhiễm Dung, tôi chưa từng biết đến đau khổ của em, thực xin lỗi..."

      cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ thầm bên tai , ánh mắt lộ vẻ đau đớn tiếc nuối ——

      "Nhưng mà, tin tưởng tôi được ? Tin tưởng tôi, tôi em, cho nên bất kể gặp tình huống như thế nào, tôi cũng để ý mà em!"

      Cơ thể Mặc Di Nhiễm Dung run , biết tại sao, nghe thấy câu của lần này máu trong người liền chảy dồn dập, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

      Đây là chuyện gì xảy ra?

      "Hoàng Phủ tiên sinh..." vẫn cố gắng toát ra, gương mặt trắng lạnh ban đầu vì câu thương của mà trở nên ửng hồng ——

      "Tôi với ... có khả năng!"

      Mặc Di Nhiễm Dung gian nan mà ra những lời này, hôm nay cảm thấy bản thân mình có chút kì lạ, ràng khó để mở miệng , nhưng lại có cách nào ra, biết tại sao, cảm thấy bản thân mình làm tổn thương tới người đàn ông trước
      mặt này.

      Ánh mắt của khiến lòng đau đớn.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương giật mình sững sốt, mi tâm cũng theo bản năng mà nhíu chặt lại, hỏi lại: “ có khả năng? Vì cái gì mà có khả năng? Trong mắt tôi căn bản có gì là có khả năng!”

      Nếu cố tình muốn ở cùng sao?

      Mặc Di Nhiễm Dung buông mi mắt xuống, nhàng cảm thán “Hoàng Phủ tiên sinh, duyên phận định trước, người có duyên với tôi phải , cho nên, chúng ta thể ở cùng chỗ!”

      “Định trước?” Hoàng Phủ Ngạn Thương cười nhạo, “Ông trời để tôi gặp gỡ em, điều này chẳng lẽ phải định trước? Nhiễm Dung…”

      Lần thứ hai lại ôm chặt, “Tôi biết trong lòng em vẫn thể buông xuống được bói toán kia, nhưng em có nghĩ tới hay , bói toán cũng có lúc mất linh nghiệm, em cũng , tình huống của bản thân thể nào bói ra được, người có duyên với em chính là tôi!”

      “Hoàng Phủ tiên sinh…” Khuôn mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút khó xử, biết nên thế nào với .

      “Nhiễm Dung!” Hoàng Phủ Ngạn Thương cho cơ hội để trốn tránh, khẽ bên tai : “Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này em ở cùng với tôi vui vẻ sao? phải em cũng thích nơi này sao?|”

      Mặc Di Nhiễm Dung chống lại ánh mắt của , trúc trắc : “Thực ra… thực ra sáng nay tôi muốn với , thời gian tôi ở lại chỗ này cũng tính là ngắn, nên rời …”

      “Em cái gì?” Hoàng Phủ Ngạn Thương quát , giọng lộ ra vẻ cường ngạnh.

      Mặc Di Nhiễm Dung khẽ cắn môi, nhàng : “Thực ra, lúc mới tới đây, theo thói quen bói toán tôi thấy có chút dấu hiệu cổ quái, nhưng mà lâu như vậy, cũng xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy có khả năng thay đổi, cho nên… cũng nên rời … ưm….”

      còn chưa hết câu, đôi môi đào bị Hoàng Phủ Ngạn Thương ngậm lấy, dùng quyến luyến lâu ngăn chặn lời sắp

      Nụ hôn hề báo trước mang theo tình cảm mãnh liệt, cắn nuốt trằn trọc, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, đem kinh ngạc và bất lực của gói gọn trong hơi thở đầy nam tính. Mặc Di Nhiễm Dung run , giống như con cừu thuần khiết bị ôm chặt lấy, đôi bàn tay to kia gắt gao nắm lấy cơ thể , trốn được.

      Hôn, từ dịu dàng trở nên mạnh mẽ, sức lực của đôi tay cũng dần mạnh lên, Mặc Di Nhiễm Dung dễ dàng cảm nhận thấy, nhưng khiến nghi hoặc chính là, bản thân thậm chí có chút đắm chìm trong nó…

      Đây là loại cảm giác gì?

      Hạnh phúc mang theo chút ngượng ngùng khó xử?

      Ngay khi thấy mình sắp đắm chìm trong cơn nhu tình đó, Hoàng Phủ Ngạn Thương rốt cuộc lưu luyến buông tha môi , nhìn thấy trong mắt có chút ngượng ngùng cực kì hưng phấn, bờ môi khẽ nhếch lên chút hài lòng.

      Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chiếc cằm có đường nét xinh đẹp của , ngón trỏ cũng khẽ khắc họa lại phiến môi đào, hưởng thụ cảm giác mềm nơi đầu ngón tay…

      “Nhiễm Dung, ra trong lòng em, tiếp nhận tôi, phải sao?” trực tiếp ràng, con đường lui cũng để lại cho .

      “Hoàng Phủ tiên sinh, tôi…”

      “Nhiễm Dung, tôi hi vọng có thể nghe được hai chữ ‘Ngạn Thương’ từ miệng em!” Giọng dịu dàng mang theo mệnh lệnh, nhưng nhiều hơn đó là tình cảm dịu dàng khiến người ta thể kháng cự.
      Mặc Di Nhiễm Dung cảm thấy hô hấp của mình toàn bộ đều là hơi thở của người đàn ông này, mà loại hơi thở ấy lại lẳng lặng tiến vào lòng , có chút mê mang, càng thể nào hiểu được.

      còn muốn gì nữa, nhưng mà ngay lúc đó bị hồi chuông điện thoại cắt ngang.

      “Liên Kiều?” Khi lấy di động ra nhìn màn hình, đôi mắt lên tia kinh ngạc.

      “Chị…” Sau khi di động được kết nối, truyền đến giọng thánh thót của Liên Kiều.

      “Em nha đầu nghịch ngợm này sao tự nhiên lại nhớ đến chị thế?” mặt Mặc Di Nhiễm Dung lên nụ cười tự đáy lòng.

      “Chị, chị ở Mỹ đúng ?” Liên Kiều cười hì hì hỏi.

      Mặc Di Nhiễm Dung đối với khả năng đoán trước siêu cường của có gì kinh ngạc, cười : “ biết rồi, còn hỏi?”

      “Chị à, em muốn gặp chị!” Giọng của Liên Kiều đột nhiên trở nên dịu dàng, ngọt như cục đường.

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy cảm thấy kì lạ, “Bị bắt nạt?”

      “Nào có!” Liên Kiều quay điện thoại ra chỗ khác : “Em có vấn đề khó giải quyết, thế giới này chỉ có chị mới giúp được em!”

      “Miệng lưỡi trơn tru, được rồi!” Mặc Di Nhiễm Dung nhận lời.

      Liên Kiều hoan hô tiếng, cúp điện thoại.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, giơ di động trong tay lên, nhàng : “Em của tôi, Liên Kiều!”

      “Xem ra nha đầu nghịch ngợm kia lại muốn nghĩ ra trò gì để phá cả tôi rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Thương nở nụ cười ấm áp, từng chút từng chút tiến vào trái tim Mặc Di Nhiễm Dung…
      Last edited: 23/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153 : Kịch giả, tình : Phá hư chủ ý

      Lúc Liên Kiều chạy tới hồ Seattle, là trưa ngày hôm sau, loại cảm giác ấm áp này vẫn chưa tản hết, them vào đó là loại hưởng thụ lười biếng.

      "Chị —— "

      Trong đại sảnh biệt thự, sáng sủa sạch , ánh nắng mặt trời ấm áp vào giữa trưa chiếu rọi lên nền gạch hoa, mà Liên Kiều giống mèo lười ngồi ghé lên đùi Mặc Di Nhiễm Dung, yên tĩnh giống như trẻ .

      Chỉ nghe thấy hơi thở dài tự đắc của ——

      "Chị em nên làm thế nào..." Giọng biếng nhác sau buổi trưa.

      Mặc Di Nhiễm Dung vẫn luôn thương đứa em này, thấy như thế, sủng ái : "Em đó, chính là nghịch ngợm điển hình, theo chị thấy chỉ gả cho người đàn ông như Hoàng Phủ Ngạn Tước mới có thể quản thúc được em!"

      "Chị à —— "

      Liên Kiều bất mãn mà kháng nghị , ngay sau đó ngồi xuống, chu cái miệng nhắn : “Ngay cả chị cũng giễu cợt em, hừ, em mới thèm gả cho ta đâu!"

      Mặc Di Nhiễm Dung cười nhìn , lắc lắc đầu : "Em nha, bây giờ muốn gả cũng muôn có chú rể, nào có nào như em, lại có thể bỏ qua người đàn ông tốt như thế!"

      "Cho nên, người ta mới đến nhờ chị..."

      Giọng Liên Kiều mềm ngọt như mật đường vậy, cơ thể cũng uốn éo dính người , "Chị , chị giúp em nghĩ chút , làm thế nào để đem ta trở về với tốc độ nhanh nhất?"

      Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, biết nên khóc hay nên cười, nhàng day day huyệt thái dương, : " là chưa thấy qua nha đầu nào như em, sớm biết như thế, còn giận người ta đây?"

      "Ai bảo ta đáng ghét như vậy! Chị, ta đánh em. Đùi đó, ông nội cũng có đánh em đâu!" Liên Kiều lộ vẻ mặt uất ức phục.

      "Chị thấy, em xác thực là nên bị đánh!" Mặc Di Nhiễm Dung cười cười .

      "Chị!" Liên Kiều kháng nghị : "Sao chị lại giúp Hoàng Phủ Ngạn Tước?"

      "Ai —— "

      Mặc Di thở dài hơi, "Chị giúp người có lý giúp người thân, em nghĩ lại xem, Hoàng Phủ tài phiệt lơn như vậy lại bị em biến thành trò đùa, còn giúp người phá mật mã, điều này lên cái gì, chút bộ dáng của khách cũng có!"

      Liên Kiều nhăn khuôn mặt nhắn, vẻ mặt đồng ý, "Chị à, là Hoàng Phủ Ngạn Tước họp lâu như vậy, em quá nhàm chán, tự nhiên muốn tự mình chơi, nhưng mà ngày đó may mắn có em, nếu phải em , đám người kia đều phải tăng ca, hừ, thực ra đó coi như em làm việc tốt!"

      "Em đó, luôn có lý ngoài miệng!"

      Mặc Di vươn tay vỗ đầu , "Nếu phải em dọa nhân viên nam kia sợ hãi, ta làm thế nào mà quên mất mật mã?"

      "Chị này ——" Liên Kiều vặn vẹo khuôn mặt.

      Mặc Di giống như nhớ tới cái gì đó, : "Em , thực ra em cần phải gấp gáp như vậy, phải em bác trai bác muốn đến Malaysia sao, chị nghĩ ta hẳn trở về nhanh thôi!"

      "Em phải đợi đến khi nào đây? có nhiều thời gian vậy đâu!" Liên Kiều sờ sờ ngón tay .

      "Em nghĩ ta nhất định trở lại nhanh thôi, em còn chưa chơi đủ đâu, sao có thể để ta tiêu dao như vậy được, lại , nhỡ đâu ta cố tình về, em lại phải đợi ở Hoàng Phủ hay!"


      "Chính vì như thế chị phải giúp em thế nào?" Mặc Di Nhiễm Dung kì quái hỏi .

      Liên Kiều ngội sụp xuống, hai mắt đột nhiên mở to, giữ chặt lấy tay Mặc Di, thề thốt ngọt ngào: "Chị, trong hang đầu thuật có loại kêu đến gọi ?"

      Mặc Di nghe vậy, dùng ánh mắt thể tưởng tượng nổi nhìn , giống như nghe thấy chuyện thể nào xảy ra được vậy ——

      "Em , chị có nghe lầm chứ? Em, em sao lại có thể muốn sử dụng hàng đầ thuật lên người ta chứ?"

      Liên Kiều le lưỡi, cẩn thận : "Chị à, có nghiêm trọng như vậy, em chỉ muốn học bộ phận sơ cấp trong hang đầu thuật thôi, là cái loại có thể chỉnh người này!"

      "Liên Kiều, hàng đầu thuật cũng phải muốn tụy tiện học học, lại , ông nội cấm em học cái này đó!" Mặc Di bày ra vẻ đồng ý.

      "Chị ——" Liên Kiều kéo cánh tay làm nũng, "Người ta cũng muốn học cái gì quá cao siêu, chỉ là muốn mang tam au chóng trở về thôi!"

      " được!" Mặc Di câu cự tuyệt, "Hàng đầu thuật chút em cũng thể học!"

      "Chị à ——" Liên Kiều đáng thương , "Chẳng lẽ chị thấy em chịu ủy khuất mà làm ngơ sao?"

      "Chúng ta có thể dùng biện pháp khác!" Mặc Di .

      Miệng Liên Kiều sắp vểnh lên tận trời rồi, "Người ta tìm ra cách mới đến tìm chị nhờ giúp đỡ!"

      Ngay lúc hai người tranh luận, Hoàng Phủ Ngạn Thương bưng đĩa hoa quả bước vào, nhàng cười : "Liên Kiều, cần làm khó chị !"

      Liên Kiều vừa thấy người tới, nghịch ngợm lè lưỡi ——

      "Bác sĩ pháp y quốc tế thân ái, tôi biết biết cả đâu, nhưng tôi cảnh cáo , nếu ta lập tức quay lại, gặp tai họa chính là !"

      "Ách?" Hoàng Phủ Ngạn Thương kì quái hỏi , "Đây là có ý gì?"

      Liên Kiều cực kỳ tốt bụng giải thích: " nhìn khuôn mặt xem, giống Hoàng Phủ Ngạn Tước tới bảy tám phần, hừ, nếu nếu nghĩ cách giúp tôi, tôi liền , mỗi ngày ở trong này tra tấn , dù sao tôibiết ——" nhìn Mặc Di, đột nhiên cười giống như kẻ trộm, "Chị tôi ở đây ngày, thể khỏi!"

      "Em , em cái gì đó?" Mặc Di nghe thấy ái muội trong lời Liên Kiều . Em , mặt hơi mất tự nhiên.

      Liên Kiều cười rất giảo hoạt, dừng mắt người Hoàng Phủ Ngạn Thương người, giơ táy lên đánh cái: "Này, khám nghiệm thi thể người chết, lo lắng đến mức nào?"

      Khám nghiệm thi thể người chết?

      Hoàng Phủ Ngạn Thương khóc thét tiếng, cũng chỉ có cái nha đầu này dám xưng hô với như thế, nhưng mà —— , đúng là có chút sợ .

      Chặc, thầm thở dài hơi, vẫn là đầu hàng ——

      "Liên Kiều, thực ra nếu muốn cả tôi nhanh quay lại có cách!"

      Bất cứ giá nào, vì an toàn của bản thân, chỉ có hy sinh lợi ích của cả thôi.”
      Liên Kiều nghe thấy vậy, hưng phấn đứng vụt lên, "Biện pháp gì, mau!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương ngẫm lại, rốt cục hung ác cắn răng, chậm rãi phun ra hai chữ ——

      "Truy ảnh!"
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      154: Kịch giả, tình : lấy mật mã (1)

      Liên Kiều vừa nghe thấy vậy, đôi mắt tím sáng rực lên, vội vàng khoa chân múa tay :

      "Ha ha, tôi chỉ biết truy ảnh chính là đồ vật quan trọng, ra cái vật kia thực có thể uy hiếp Hoàng Phủ Ngạn Tước!"

      Mặc Di Nhiễm Dung quả thực rất hứng thú khi nghe thấy tên này, tò mò nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi: "Truy ảnh? Truy ảnh là cái gì, tên này nghe rất êm tai!"

      "Ai —— "

      Thế nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương lại thở dài hơi, "Truy ảnh —— đâu chỉ là tên dễ nghe, nó chính là thanh phi đao thế gian hiếm có!"

      Mặc Di Nhiễm Dung nhàng gật đầu cái, quả nhiên, cũng chỉ có tuyệt đỉnh phi đao mới xứng đáng có tên đẹp như vậy.

      Mà khuôn mặt Liên Kiều vô cùng hiểu mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, "Nhắc tới truy ảnh thở dài làm cái gì?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương liếc Liên Kiều cái, lại chuyển ánh mắt dừng người Mặc Di Nhiễm Dung, thâm tình hề che dấu giọng : "Tôi thở dài là bởi vì —— ra chỉ thanh phi đao mà lại có thể hấp dẫn lực chú ý của Nhiễm Dung!"

      Ngụ ý thực ràng, câu khiến người nghe dễ dàng hiểu được, mà ngay cả người hề bận tâm như Mặc Di cũng nghe ra ý tứ trong lời , nhưng mà —— Liên Kiều lộ vẻ mơ hồ như cũ. (Min: Bó tay chị!)

      Thấy tình hình như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Thương ầm thầm toát mồ hôi hột thay cả nhà mình, Mặc Di Nhiễm Dung còn có cách thong suốt, nhưng mà Liên Kiều này có phải đối với tình quá mức trì độn hay , con đường tương lai của cả chắc chắn chẳng dễ dàng gì.

      Liên Kiều thấy nhìn mình chằm chằm nhìn ngừng, cả người được tự nhiên, giơ tay lắc lắc trước mắt , hét lên:

      "Này, khám nghiệm thi thể người chết, nhìn cái gì hả, tiếp tục !"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương bất đắc trợn trắng mắt, điều chỉnh cảm xúc chút, tiếp tục :

      "Từ cả nhận huấn luyện đặc biệt từ tổ chức, thân thủ đến, sở trường lớn nhất đó là công phu phi đao, bởi vậy, ấy cực thích sưu tầm những thanh đao nổi tiếng, mà thanh truy ảnh kia là thanh đao tốt nhất trong kho của cả, chỉ dùng nguyên liệu cứng rắn nhất luyện thành, mà ngay cả những viên đá quý được khảm thân nó cũng là báu vật hiếm có rồi."

      "Này chuyện đó với tôi rồi!" Liên Kiều khoát tay : "Chính là làm sao tôi có thể dùng thanh đao kia để bắt ta trở về?"

      "Dễ làm!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương lười biếng vươn vai: " chỉ cần để cả biết thanh đao đó tại nằm trong tay , ấy lập tức trở về!"

      "A? Như vậy có thể được?" Liên Kiều mở mắt to.

      "Đương nhiên!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương bày ra vẻ mặt giải thích, "Thanh đao kia vô cùng cứng rắn, gì địch nổi, cả luôn coi nó là bảo vật, nhưng khi cho ấy biết nó trong tay , điều ấy có nghĩa là thuận lợi vào phòng vũ khí, điều này khoogn làm ấy lo sao?"

      Sau khi nghe xong, Liên Kiều hoan hô tiếng, bàn tay bé vỗ vai , hưng phấn : "Khám nghiệm thi thể, thực là thiên tài!"

      Nhìn cao hứng bừng bừng, Hoàng Phủ Ngạn Thương thình lình dội cho gáo nước lạnh ——

      "Mấu chốt là phòng vũ khí kia —— có biết mật mã sao?"

      Liên Kiều hơi giật mình, lập tức cho là đúng : "Chỉ là dãy mật mã đơn giản thôi mà, có cái gì khó!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương bị tự tin của đánh ngã, ổn định tâm trạng giải thích với lần thứ hai: "Chỗ đó cũng sử dụng mật mã dạng phổ thông, mà cầu xác nhận dấu vân tay! có dấu vân tay của cả, cho dù có biết phá giải mật mã cũng dùng được!"

      "A?" Sau khi nghe thấy vậy Liên Kiều lập tức nhụt chí, ngã vật ra ghế salon, vẻ mặt uể oải ——

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      dựa vào giác quan thứ sáu để giải mật mã có thể, nhưng mật mã lại là dấu vân tay biết phá như thế nào đây?

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn khuôn mặt đau khổ của Liên Kiều, an ủi: "Thôi , em , chị nghĩ được chủ nhân của nó đồng ý mà tự nhiên ra vào có đạo đức, cùng với những tên trộm kia đâu có khác nhau, em nên nghĩ biện pháp khác !"

      "Còn có cách nào nữa, Hoàng Phủ Ngạn Tước người này chính là tên bại hoại!"

      Liên Kiều bực tức, "Chỉ là phòng vũ khí mà thôi, làm gì mà nghiêm ngặt giống như thiên lao bằng vậy, ai —— "

      " có cách nào, vũ khí trong phòng đó đều là những vũ khí tối tân nhất trong ngành, về phần lấy truy ảnh của cả, ấy hao phí hết tâm tư, nếu muốn thông qua mật mã ở trong phòng đó đúng là khổ hình, trừ phi có Hoàng Phủ Ngạn Tước thứ hai!" Hoàng Phủ Ngạn Thương thoải mái .

      chính là nghĩ cách thay , làm được cũng thể oán

      Nhưng mà, khi vừa xong, Liên Kiều giống như bắt được linh cảm bật dậy, bắt lấy cánh tay của ——

      "Ôi chao, là thiên tài đúng là sai, tồi, nếu như có thể biến ra tên Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa vấn đề gì rồi!"

      "Hả? —— "

      Lúc này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Thương trợn mắt, sợ là mình nghe lầm, vì thế liền xoa xoa lỗ tai: "Cái gì cái gì? muốn tạo ra Hoàng Phủ Ngạn Tước khác? Này, đây chỉ là lời nó vô căn cứ mà thôi!"

      Liên Kiều trừng cái : "Này, Cái gì cũng biết mà bảo tôi bừa, làm sao biết tôi làm được?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương há hốc mồm, chỉ chỉ ——

      ", phải chứ? Chẳng lẽ nghĩ bản thân mình là Nữ Oa sao?"

      "Cái gì mà ếch cái với ếch đực, ếch đều dài hơn ban đầu sao!"

      Liên Kiều quả nhiên lại hiểu lầm ý tứ của , sau đó khuôn mặt nhắn nở nụ cười, "Tôi đây, thực làm được, nhưng chị ấy có thể!"

      xong, còn bày ra tư thái "Long trọng hoan nghênh" , giơ hai tay bé hướng về phía Mặc Di Nhiễm Dung.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương bị câu của dọa sợ!

      Cái gì? Người phụ nữ ở cùng lâu như vậy này làm sao có thể —— giống người cứu thế chế tạo ra người?

      Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn về phía Liên Kiều, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc ——

      nhàng kéo nhảy nhót kia xuống ghế, ngữ điệu giọng mang phần trách mắng: "Em , em gì đấy? Làm sao chị có thể biến ra Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa đây?"

      cũng khó để nhận thấy vẻ kinh hoảng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, thực ra chỉ mình khiếp sợ, mà ngay cả cũng bị nha đầu kia làm phát hoảng.

      Nha đầu này —— gì đây?
      Last edited by a moderator: 27/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :