Chương 145: tinh giá lâm: Nảy sinh kế hoạch (4)
"Buông, buông, Hoàng Phủ Ngạn Tước bại hoại, trứng thối!"
Cả hành lang giống như chỉ có tiếng quát to của Liên Kiều quanh quẩn , trong màn đêm yên tĩnh, dường như càng có vẻ biến ảo khôn lường.
Đèn chùm thủy tinh trong suốt cao chiếu lên khiến cơ thể to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo dài dọc hành lang, gần như chon vùi cơ thể nhắn của , chỉ thấy gò má tuấn của tản ra khí lạnh, nhìn thấy biểu cảm của con người, bàn tay mạnh mẽ túm lấy tay , chút ý tứ buông tay cũng có.
"Tôi muốn trở về phòng!"
Trong lúc hai người lôi kéo về phía tòa biệt thự của , Liên Kiều mãnh liệt nắm lấy tay vịn cầu thang, vẻ măt vô cùng hoảng sợ.
Xong rồi, tuyệt đối thể theo vào phòng được, nếu nhất định bị đánh lần thứ hai! Nếu trong ngày bị cùng người đàn ông đánh vào mông những hai lần, đây quả thực là chuyện quá mất mặt, cho nên cho dù chết cũng thể vào!
ÁNh mắt giống như chim ưng tản ra ánh sáng lạnh khiến người ta phải khiếp sợ ta, toàn bộ đều tập trung người ——
"Em xác định?" trầm giọng , khó nghe ra tức giận.
Liên Kiều cảm thấy bản thân cũng sắp bị ánh mắt nóng bỏng của đốt cháy rồi, khi đối diện với ánh mắt của cũng có phần sợ hãi, dám lên tiếng, chỉ tăng thêm lực nắm lên tay vịn cầu thang.
Nhìn vẻ mặt kia của , hoàn toàn trong trang thái giết người, tiêu đời, làm như thế nào đây? Cung Quý Dương, cứu mạng a...
Thấy có dấu hiệu buôn tay, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nheo mắt lại, lời, bước đến ôm lấy cả người , đồng thời sức của bàn tay nắm lấy tay càng dùng sức hơn ——
"A ——" Liên Kiều chỉ cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn, sức lực nắm tay vịn cầu thang cũng biến mất.
"Cứu mạng a... Cứu mạng ——" bắt đầu dùng sức đạp hai chân, liều mạng hô to .
Hoàng
Phủ Ngạn Tước thấy tình huống như vậy, quả thực vừa tức vừa buồn cười, cười như cười mà nhìn người con trong ngực, khí thế bức người giảm chút cúi sát xuống gần --
" phải trí nhớ của em kém, chẳng lẽ em quên đây là biệt thự của tôi, có cho phép của tôi người làm dám vào?"
Xong....
Liên Kiều sau khi nghe vậy, ngây người ra! nhìn xuống dưới lầu chút, quả thực đến bóng dáng người làm cũng có, ta giết người giệt khẩu cũng có thể....
Cửa phòng ngủ chính gần như bị Hoàng Phủ Ngạn Tước đá phăng ra, ngay sau đó, Liên Kiều bao tải bị ném thẳng lên giường -
cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn bay ra, quá khó chịu, giãy giụa ngồi xuống, lại thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng cao hung hăng nhìn , khóe mắt co rúm.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, đừng tưởng trừng mắt như vậy tôi sợ!"
Liên Kiều đứng phắt lên, lại phát vẫn cao hơn , vì thế liền chạy đế chỗ bàn thủy tinh, thuần thục đứng lên!
"Em xuống dưới cho tôi!" Hoàng Phủ mím chặt môi gằn giọng .
đứng chỗ cao như vậy làm gì? Chẳng lẽ sợ ngã xuống đất sao?
"!"
Liên Kiều vùa còn khoa trương dậm chân cái, ra đứng ở chỗ này nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước rất có cảm giác thành tựu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ép , bản thân lại ngồi lên giường, nhìn tức giận : " , rốt cuộc em xảy ra chuyện gì?"
"Tôi? Tôi như thế nào?" Liên Kiều hung hăng trừng cái.
"Buổi sáng hôm nay em đồng ý với tôi điều gì? phải tôi với em là ngoan ngoãn phối hợp sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẫn nại nhắc nhở , mắt híp lại lộ ra vẻ vui.
Liên Kiều sau khi nghe thấy vậy khịt mũi cười cười: "Cắt, còn đồng ý tốt với tôi, kêt quả là như thế nào, lại còn đánh tôi, hừ, là đồ lật lọng, vì cái gì mà tôi thể?"
Dường như đứng lâu có chút mệt, ngồi xếp bằng mặt bàn, rất giống bộ dáng của em điển hình.
"Ý em là -- em cố ý?" Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng đỏ lên sắp nổi giận thực , ngay cả ngữ điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Liên Kiều dễ dàng nhận ra hơi thở nguy hiểm, kiên trì nhìn : " cũng nhìn thấy, bác trai bác cũng quyết định chuyện này, tôi, tôi làm soa mà thay đổi được, thời gian này -- cho dù phối hợp với giải thích cho họ nghe, bọn họ cũng chưa chắc tin tưởng..."
Lời cuối cùng thanh càng ngày càng , từ từ nhìn , có thể cảm giác được lúc này tức giận đến mức nào!
Qủa nhiên, vừa dứt lời, Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, thân hình cao lớn bao trọn lấy , hai vai cũng bị cặp kìm chặt chẽ kia vây lấy --
'Đáng chết! Tôi hận thể trực tiếp ném em trở về Malaysia ngay lập tức!" rống lên, gần như muốn làm nổ tai .
" dựa vào cái gì mà hô to gọi với tôi?"
Liên Kiều bị rống, có sợ hãi cũng phải phản kháng, đôi mắt tím lóe lên dũng cảm mạnh mẽ nhìn , "Hôm nay ai cho đánh tôi? Dù sao tôi thấy cũng sốt ruột, bác trai bác thích gặp ông nội , kết hôn kết, ai sợ ai chứ?"
Sở dĩ dám như vậy, là bởi vì rất tin tưởng lời của Cung Qúy Dương (Min; ah~ chị nghe mồm lão ấy!!), Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định cho hôn lễ này tiến hành thuận lợi.
"Kết hôn?" Hoàng Phủ Ngạn Tước bị lời của làm tức giận mặt xanh mét, "Đáng chết, em lại lần nữa cho tôi!"
" ngàn vạn lần sao? Tôi kết hôn kết, ai sợ ai chứ! Có nghe thấy !" Giọng của Liên Kiều còn lớn hơn , có chút sợ hãi nào mà hét vào mặt !
"Em có biết mình gì ? Kết hôn? Em có hiểu được ý nghĩa của việc kết hôn ?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngờ tới như vậy, ban ngày còn làm bộ dáng sợ muốn chết, tại sao đến lúc này toàn bộ đều thay đổi, nhất định là giận dõi , nhất định là như vậy!
Hừ!
Liên Kiều lắc lắc đầu, "Cái gì nghĩa với chả , tôi mới mặc kệ hiểu nhiều như vậy, tóm lại tôi chút cũng nóng lòng, nếu sốt ruột, tự mình nghĩ cách !"
xong, nhìn đồng hồ, sau đó cực kì khoa trương : "Ai, tại sao lại thấy khó chịu như vậy, hóa ra là sắp tới mười hai giờ!"
Vừa , nhảy khỏi bàn thủy tinh --
" cho phép ngủ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước bá đạo ra lệnh.
Liên Kiều lộ vẻ mặt vô tội, nhún vai : "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, nên biết có ngủ hay cũng phải tôi quyết định, cũng khống chế được, đến thời gian đó tự nhiên tôi ngủ, cho dù bắt ép tôi cũng vô dụng, đó, vẫn nhanh nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước chút !"
xong, liền thoát ra khỏi ngực , ngáp cái rồi lăn ra giường.
Mà bên Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm bị làm cho tức điên.
Last edited by a moderator: 30/1/15