1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 140: tinh giá lâm: Suy nghĩ lỗi lầm (1)



      "Em, nha đầu này..."

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thán, thấy như vậy, tất cả tức giận đều bay hết, giơ tay lên muốn vuốt ve gương mặt nhắn của , thấy kinh hoảng lui về phía sau.

      đám lông mày dựng lên, mang theo cảm giác uy nghiêm bẩm sinh cùng quền thế, bàn tay to hạ xuống, mang theo vài phần thương tiếc sủng ái khẽ vuốt ve gương mặt , tận lực để ý tới vẻ mặt tràn đầy sợ hãi của , nhưng mà, ngay đó gắt gao nhắm chặt mắt, lại càng bất mãn ——

      "Mở to mắt!"

      phát cảm xúc thực của mình càng ngày càng bị ức chế đến điên rồi, trong tứ đại tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là người nổi danh tính tình tốt và vô cùng nhẫn nại, luôn luôn có kiểu ôn nhã trứ danh, đây chính là khí chất khác biệt của giữa đám người kia.

      Bốn người, bốn loại tính cách, cũng là vòng trong buôn bán liên quan đến nhau.

      Như Lăng Thiếu Đường, ngông cuồng! Luôn lấy cách ngông cuồng để nổi danh, bướng bỉnh lì lợm nhưng cũng rất mạnh mẽ, mỗi lần gặp chuyện mất hứng bao giờ nhừng nhịn, giống như bá chủ phương, đốt liền đốt!

      Lãnh Thanh Dục, lãnh khốc! Nổi danh lãnh khốc vô tình, là người duy nhất trong tứ đại tài phiệt có hai danh phận vô cùng quan trọng, bất luận là Lãnh tổng của Lãnh thị tay che trời, đào tung đất, tới chỗ nào cũng khiến người ta sợ hãi. Có thể thực lạnh lùng tàn nhẫn, cũng có thể
      là ma quỷ vô tình, nhưng -- cái này chỉ là đối với người ngoài!

      Cung Quý Dương, tà! là người duy nhất trong bọn họ thích lộ diện ra bên ngoài, tà mị đa tình, tính nhẫn nại mười phần, đương nhiên, cái tính nhẫn nại chỉ nhằm vào phụ nữ mà thôi, trong lòng vẫn có dòng phản nghịch, thích kích thích, thích mạo hiểm, thích đem truyền thống đảo điên lượt, câu đó là, vĩnh viễn thích làm chúa tể nơi!

      Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhã! Nhã trong này, ta tao nhã, là thanh cao, chính là loại khí chất quý tộc trời sinh, chính là trùm trong giới tài chính, tự nhiên cũng là người có tâm tư kín đáo nhất trong bốn người, có thể là tính khí nhã nhặn kiên nhẫn khiến người ta tưởng tượng nổi, bởi vậy, bất kể là cười, giận, giơ tay nhấc chân, thậm chí là ngủ say cũng mang loại cao quý như vương tử này theo, khiến phụ nữ si mê dừng.

      Nhưng mà, hôm này, thân tao nhã, thế nhưng lại bị nha đầu trước mặt này ép đến mức phải động tay, đây chính là phương thức lần đầu tiên sử dụng kể từ khi bé để dạy dỗ !

      "Tự mình nghĩ lại ,tôi dạy dỗ em là đúng hay sai!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn ánh mắt gấp đến độ sắp thành quả đào đến nơi, cưỡng chế ôm vào trong ngực, bắn thanh lạnh lẽo.

      Tuy rằng rất dạy dỗ chút, nhưng mà sau thời gian ở chung biết, nếu làm như vậy, lần dạy dỗ này đối với chính là làm điều vô nghĩa, trắng ra Liên Kiều đơn thuần giống như đứa trẻ, nguyên nhân chính là như thế, hành vi của đôi khi giống y như đứa , sau khi dạy dỗ qua liền cho quả táo ngọt, vĩnh viễn nhớ được.

      Liên Kiều đương nhiên biết loại tâm tư này của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau khi nghe thấy vậy, khóc gật gật đầu, đứng dậy, mở cửa văn phòng ra bên ngoài.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ mà lắc đầu, mấy ngày nay đúng là phá lệ quan tâm, có đôi khi cảm thấy bản thân giống như các bậc trưởng lão trong nhà trong nhà vậy, thể ở trước mặt sắm vai nhân vật nghiêm túc, loại dụng tâm lương khổ này lần đầu tiên đối với người phụ nữ.

      đứng lên lần nữa, thả người ghế tổng tài, bị giày vò trận như vậy (Min: Ặc), thế nhưng lại có tâm tư xem tài liệu, là người cuồng công việc, cũng là người cuồng công việc nhất trong tứ đại tài phiệt, nhưng hôm nay -- hết thảy đều thay đổi...

      Đâu là có chuyện gì?

      Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước rất phiền toái, vươn tay lấy tập văn kiện vứt bàn, thực phiền, chưa từng có phiền não như vậy, trước mặt hoắn toàn là bộ dáng khuôn mặt nhắn kia của Liên Kiều!

      Đáng chết!

      Ngoài của vang lên tiếng gõ, lễ phép mà cẩn thận!

      "Vào!" thốt ra câu mang theo kiên nhẫn.

      Thư ký tổng tài tới, nàng thận trọng đương nhiên biết hôm nay tổng tài vui, khi nãy nàng vẫn dám vào, dù cách tốt đến mấy cũng ngăn cản được tiếng kêu khóc ban nãy, đứng ở ngoài cũng bị dọa cho chết khiếp, chính là nghĩ tới, hồi đấu võ, cửa phòng tổng tài liền mở ra, khóc đến kinh thiên động địa kia liền ra.

      "Hoàng Phủ tiên sinh..."

      thận trọng mở lời, thấy khuôn mặt lo lắng, lập tức rằng: "Cái kia -- Liên Kiều tiểu thư nhốt mình trong phòng phô tô tài liệu, này--"

      lần thứ hai nhìn sắc mặt tổng tài, cũng muốn hỏi làm như thế nào.

      Hoàng Phủ NgạnTước nhíu mày, mạnh mẽ đem phiền muộn trong lòng đè xuống, trầm giọng ra lệnh: "Trông chừng ấy cho tôi!"

      "Vâng ạ, Hoàng Phủ tiên sinh, tôi biết!" Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh thư ký lui ra ngoài.

      Phòng tổng tài mảnh yên tĩnh, giống như dĩ vãng, nhưng--

      "Hoắc---" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng lên, đến cửa sổ sát đất trước, cao nhìn xuống thế giới dưới chân, cái loại phiền toái này lại lặng yên trở về...

      "Hu hu -- Hu hu --"

      Trong phòng phô tô, ngừng truyền đến thanh than khóc của Liên Kiều, thực hận Hoàng Phủ Ngạn Tước lại dám cả gan đánh như thế. , lớn như vậy cũng chưa trải qua loại uất ức này. Ông nội Liên cũng bao giờ đánh , dựa vào cái gì đánh chứ? Còn đe dọa !

      "Hu hu -- đại phôi đản -- tôi bao giờ chơi với nữa. Hu hu---" bên khóc bên mắng, hừ, còn chuẩn bị để suy nghĩ lỗi lầm sao?

      Cho tới bây giờ chưa từng thấy người đàn ông nào đáng ghét như vậy, cho phép như thế này cho phép như thế kia, cho nghịch ngợm, cho ra ngoài chơi, cũng phải con rối, sao có thể bất động chỗ, xem ra về sau cũng có ngày tháng tốt đẹp gì, chính xác chỉ cần nghe , có thể lại tiếp tục đánh .
      Last edited by a moderator: 25/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: tinh giá lâm: Suy nghĩ lỗi lầm (2)



      Nghĩ đến đây, Liên Kiều khóc càng uất ức hơn, muốn... lập tức trở về Hongkong!

      Khi trước tới nơi này đẻ làm gì, sớm biết như vậy, đánh chết cũng đến!

      Đúng, chính là Cung Quý Dương! Là Cung Quý Dương cổ vũ đến chỗ này!

      Liên Kiều vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số của Cung Quý Dương, chút do dự liền gọi ——

      Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút, sau đó lập tức được thay thế bằng giọng tà mị lười biếng, "Ah, Liên Kiều?"

      Trong điện thoại truyền tới ràng là giọng kinh ngạc.

      "Hu hu... Cung Quý Dương... Hu hu..." Liên Kiều vừa nghe thấy giọng quen thuộc của Cung Quý Dương, nước mắt khống chế nổi chảy ào ào, khóc thành tiếng.

      Cung Quý Dương ở đầu dây bên này thực bị giật mình, nhanh chóng thu hồi ngữ điệu cà phơ cà phất, vội vàng hỏi: "Liên Kiều, em sao vậy? Sao lại khóc thành ra như thế?"

      Liên Kiều hít hít cái mũi , uất ức đầy mặt, "Cung Quý Dương... Tôi, tôi bị
      đánh....Hu hu..."

      "A?" Cung Qúy Dương kinh ngạc A ra tiếng, "Em bị đánh? Là ai đánh em? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Liên Kiều khóc đến mức bắt đầu ho khan, nàng cố hắng cổ họng, nức nở: "Chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, ta đánh, đánh tôi, còn đe dọa tôi..... lần sau tôi còn, trêu chọc ta tức giận, ta, ta liền đánh tôi..."

      "Liên Kiều, trước tiên em nín khóc , ngoan nào, em cho biết, là Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em sao?"

      Trong giọng Cung Qúy Dương dường như thể tin được, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại có thể đánh bé? Làm sao có thể?

      "Đúng, chính là ta đánh tôi..." Liên Kiều dùng sức gật gật đầu, cũng ý thức được Cung Qúy Dương ở đầu dây bên kia căn bản là nhìn thấy, " ta, ta ghét bỏ tôi nghịch ngợm, còn, còn cho phép tôi ra ngoài chơi, tôi muốn ở nhà ta nữa, tôi muốn về, về Hongkong. Hu hu.."

      Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài, ôi, thanh vừa cất lên, "Liên Kiều a, em cho tôi biết, Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em thế nào?"

      Cung Qúy Dương dù nghĩ thế nào cũng thể nghĩ ra trường hợp Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh phụ nữ, này -- đây là tuyệt đối có khả năng xảy ra chuyện này, đàn ông đánh phụ nữ, đối với bốn người bọn họ chuyện này hèn mọn tới mức nào, như thế nào?

      Liên Kiều tay cầm di động, rút thêm tờ khăn giấy, hung hăng lau lau lên mũi : " ta mới đánh mông tôi. Hu....Hu hu, tôi hận chết ta..."

      "A?" Lần thứ hai Cung Qúy Dương thốt ra kinh ngạc, cái gì? nghe lầm chứ? Đánh, đánh mông ấy? Nghĩ đến đây, nhịn được, liền bật cười.

      "Này, Cung Qúy Dương, cười cái gì? Tôi khổ sở muốn chết, còn cười?" Liên Kiều lớn tiếng gào thét vào chiếc điện thoại, "Nêu phải gợi ý cho tôi đến chỗ này, tôi cũng bị đánh!"

      "Được, được, được, là tôi sai, tôi nên cười!" Cung Qúy Dương ở đầu dây bên kia vội vàng nhận lỗi, nghe xong trong lòng liền hiểu, nhất định là nha đầu Liên Kiều này quá nghịch ngợm, Hoàng Phủ Ngạn Tước chịu nổi nữa mới làm như vậy.

      Nhưng mà -- để cho vương tử cao nhã như vậy mất tính nhẫn nại còn đánh mông . Cố đánh nữa, màn này nhìn qua rất có ý tứ!

      Chuyện thú vị như thế, xem ra về sau lại có có cớ để quấy rầy cậu ta, việc này nếu bị Thiếu Đường cùng Thiên Dục biết, bọn họ nhất định mang bom đến Hoàng Phủ gia.

      Cái tên gia hỏa xấu xa kia lại có thể nghĩ ra chiêu độc như vậy để đối phó với nha đầu nghịch ngợm Liên Kiều này, là cao tay!

      Liên Kiều cũng biết tâm tư của Cung Qúy Dương vào điện thoại: "Này Cung Qúy Dương, tôi muốn ."

      "Ai, Liên Kiều, em muốn đâu a?" Cung Qúy Dương thấy hỏi liền giật mình, liền vội vàng hỏi.

      "Tôi muốn về Hongkong! Hoàng Phủ Ngạn Tước rất chán ghét.....Tôi muốn thấy ta...." Liên Kiều vừa nghĩ tới cái mông mình liền hận thấu xương người đàn ông ngồi trong văn phòng tổng tài kia, hận thể lập tức mọc cánh bay .

      Cung Qúy Dương sau khi nghe thấy , vội vàng khuyên nhủ: "Liên Kiều, em làm như vậy rất lý trí, bây giờ phần lớn các bến cảnh đều nghỉ, em về thế nào?"

      "Ừ....." hai mắt Liên Kiều đẫm nước, "Tôi muốn về Malaysia, tôi muốn cho ông nội chuyện này, để ông nội thay tôi trút giận!"

      "Ai...." Đàu bên kia phát ra tiếng thở dài, "Liên Kiều, nếu em làm như vậy, càng là lý trí!"

      "Vì cái gì, chẳng lẽ còn muốn tôi ở đây bị ngược đãi?" Liên Kiều dậm chân cái, xoa xoa bầu mắt .

      Cung Qúy Dương hoang mang chút nào, "Nha, em từ từ nghe tôi giải thích!"' tạm ngừng chút, sau khi biết Liên Kiều nghiêm túc nghe mình , hỏi tiếp: "Liên Kiều, em thành trả lời tôi, ông nội em có bao giờ qua em thực rất nghịch ?"

      Liên Kiều nghĩ lại, sau đó rầu rĩ trả lời: "Có qua!"

      " đó!"

      Cung Qúy Dương ở đầu bên kia nở nụ cười: "Em nghĩ mà xem ngay cả ông nội em cũng cho rằng em thực nghịch ngợm, vậy nhất định là hi vọng có người có thể giúp ngài ấy quản em, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là cháu rể mà ông nội em nhận định, em nghĩ mà xem, đến lúc đó dù em có tố cáo cho ông nội, ngài ấy cũng nhất định giúp Hoàng Phủ Ngạn Tước?"

      câu khiến Liên Kiều sửng sốt, hơn nửa ngày sau mới thốt ra: "Chắc là giúp đỡ Hoàng Phủ Ngạn Tước...."

      Đúng vậy, ông nội thích Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, chừng bênh .

      Nghĩ đến đây, cả người toát ra mồ hôi lạnh...

      " bé thông minh, cho nên em thể hành động thiếu suy nghĩ, biết ?" Cung Qúy Dương chậm rãi hướng dẫn .

      "Tôi nên làm cái gì bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước kia thực đáng ghét..." Liên Kiều nhăn mặt lại, nước mắt đảo quanh con ngươi màu tím lộ ra vẻ bất lực.
      Last edited by a moderator: 26/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 142: tinh giá lâm: Nảy sinh kế hoạch (1)



      Đầu dây bên kia Cung Quý Dương nở nụ cười tà mị, "Dễ làm a, phải là tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia!"
      "A? Tiếp tục ở lại nơi đó, tôi muốn!" Liên Kiều vừa nghe, vội vàng phủ định , "Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với tôi hư hỏng như vậy, tôi mới muốn thấy đâu!"

      "Ai —— "

      Cung Quý Dương ra vẻ thở dài, lời giống như có chút thấm thía: "Em a, là tuổi trẻ tinh thần mạnh mẽ, chẳng lẽ quân sư phía sau lại hại em sao, chẳng lẽ tôi muốn hại em, để em ở lại Hoàng Phủ gia là xuất phát từ lo lắng của tôi!"

      Liên Kiều nghe vậy, càng hiểu, nước mắt tuy gần khô hết, nhưng vẫn long lanh như cũ.

      "Tôi hiểu ý tứ lớn của đâu..." rầu rĩ hỏi.

      Cung Quý Dương tiếp: " ra ý tứ rcủa tôi ất đơn giản, chẳng lẽ bây giờ em chịu nhân nhục như thế này sao? Cậu ta lại dám đánh em, nếu tôi là em, nhất định để cho cậu ta sống tốt, mới chịu rời khỏi."

      "Cái này..." Liên Kiều nghĩ lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với hư hỏng như vậy, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi ?

      "Chính là ——" nâng cao giọng: "Bây giờ bác trai bác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm thế nào đây?"

      "Hiểu lầm quan hệ hai người?" Cung Quý Dương ở đầu bên kia cao giọng, trong lòng lại cực kì vui mừng.

      "Đúng vậy đúng vậy!"

      Liên Kiều gật đầu như băm tỏi, cực kỳ nghiêm túc miêu tả lại: "Bác trai bác chuẩn bị gặp mặt ông nôi tôi đó, giống như chính là hiểu lầm tôi và Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn kết hôn, cho nên tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây."

      Cung Quý Dương bên kia sắp nghẹn cười nổi, đây


      đúng là diễn biến như mong muốn, nhưng là điều kiện tiên quyết chính là thể để cho nha đầu này rời khỏi.

      “Nha đầu, khi như vậy, giờ em lại càng thể rời khỏi, nếu như khi em biến mất, bác trai bác rất sốt ruột, vậy bọn họ chắc chắn rất thích em!”

      “Tôi phải làm như thế nào, thực ra Hoàng Phủ Ngạn Tước có qua, tôi cũng muốn kết hôn, đến lúc đó nếu như bị ép kết hôn sao?” Liên Kiều nhăn mặt.

      Cung Quý Dương hắng giọng, : “Liên Kiều, tin tôi , bây giờ cứ tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia, em yên tâm, tôi rất hiểu tên tiểu tử kia, cậu ta hẳn là muốn khuyên nhủ em, muốn em phối hợp với cậu ta diễn trò, đúng ?”

      “Đúng vậy, Cung Quý Dương, lợi hại a, ngay cả chuyện của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết!” Ánh mắt Liên Kiều sáng ngời, khuôn mặt nhắn tràn ngập sùng bái.

      “Đó là đương nhiên, tôi với cậu ta quen biết hai mươi tám năm mà!” Cung Quý Dương cười kì quái : “Cho nên lần này em nhất định phải nghe tôi, nếu phải hối hận!”

      Liên Kiều dùng sức gật gật đầu, vào điện thoại: “Được, tôi nghe lời !”

      Cung Quý Dương rất vừa lòng với phối hợp của , tiếp tục : “Em tiếp tục ở lại Hoàng Phủ gia, nếu muốn để Hoàng Phủ Ngạn Tước phát biện pháp tiêu giận của em chính là làm cho bác trai bác thấy vui, bọn họ vui vẻ, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lo lắng, em yên tâm, mặc dù tính nhẫn nại của cậu ta rất tốt nhưng đứng trơ mắt nhìn chính mình bị sắp đặt như con rối, cậu ta tự nhiên nghĩ ra cách giải trừ hôn ước này, cho nên, nhiệm vụ chính của em chính là chỉnh cậu ta hết mức có thể!” (Min: Dương quá nham hiểm!”

      “A…”

      Cái miệng nhắn của Liên Kiều chu thành cục, làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi hiểu rồi, với, đường đường là tổng tài làm sao chịu nghe lời người nhà sắp đặt, hừ, ta lại có thể khuyến khích tôi giải thích với bác !”

      “Đúng vậy!” Cung Quý Dương nhịn cười : “Em xem cậu ta hư hỏng như vậy, đàn ông hư hỏng như vậy, em nhân cơ hội mà chỉnh cậu ta, vuột mất thời cơ quá đáng tiếc!”

      “Ừ!” Liên Kiều gật đầu mạnh cái, “Đúng rồi! Liền theo lời , ta phải muốn tôi phối hợp sao, tôi liền , haha!”

      Cung Quý Dương cũng thuận nước đẩy thuyền: “ tồi, đây mới là tiểu thư Liên Kiều sợ trời sợ đất, cố lên, tôi ở sau lưng giúp đỡ em, nếu xảy ra bất kỳ tình huống gì em cũng có thể gọi cho tôi!”

      Liên Kiều lập tức tin tưởng mười phần, ngay sau khi tắt máy, hô tiếng lấy tinh thần đứng dậy, mắt tím cũng hừng hực ý chí chiến đấu, sống trong cái đẹp. Thiếu nữ giống chiến sĩ rồi.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước, chờ mà xem, nhất định hối hận vì hành vi của mình!

      Hắc hắc….

      phát ra tràng cười khủng bố.

      ---------------------------

      Ban đêm, trong Hoàng Phủ gia đèn đuốc sáng trưng, những cây cao cũng được thắp sáng tạo thành khung cảnh xa hoa rực rỡ.

      Xe thương vụ màu đen chậm chậm tiến vào, sau khi được máy quét tự động kiểm tra, chạy tới lối vào khu biệt thự, rất nhanh rồi dừng lại.

      Cửa xe mở ra, ngay sau đó Liên Kiều chạy xuống, lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp cái, thầm thề bao giờ tới công ty của Hoàng Phủ Ngạn Tước nữa, buồn bực, vẫn còn bụng tức giận.

      Nhìn bộ dáng vui của , Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười, xuống xe rồi để tài xế lái , bàn tay to bắt lấy bả vai : “Còn tức giận sao?”

      Liên Kiều “Ba” tiếng, đem móng vuốt của hất ra, trừng cái, trả lời.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, tính khí của nha đầu này rất lớn, xem ra hôm nay ở trong phòng in thầm chửi rất lâu, nhưng mà nhìn bộ dáng cảm kích của , chỉ nhún vai, trầm thấp : “ thôi, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút!” (Min: lời ám muội quá ah~~)

      xong, cũng quay đầu lại mà tiếp tục bước .

      Liên Kiều tức giận đến trợn mắt, tên đàn ông thối, lại còn trước mặt !

      Nghĩ đến đây, bước nhanh về phía trước vài bước, đột nhiên cố ý khóc thét tiếng…..

      “Ai ui….”

      Như ý nguyện, thân hình to lớn phía trước dừng bước lại, xoay người lại phát ngồi chồm hỗm mặt đất, đáy mắt hoảng hốt, nhanh chóng chạy lại…

      “Như thế nào?” Giọng trầm thấp vang đỉnh đầu , có chút dịu dàng nóng nảy.

      Liên Kiều nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi đen sâu thẳm kia…

      “Tôi bị trật chân, nổi!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, gương mặt tuấn lên tia đau lòng, nhàng than: “Em cái nha đầu này, đến thôi cũng gây ra chuyện!”

      Tuy là trách cứ như vậy, nhưng vẫn do dự chút nào mà ôm lấy , sải bước về phía trước, lại chú ý tới đôi mắt xấu xa trong ngực kia…
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: tinh giá lâm: Nảy sinh kế hoạch (2)


      Trong phòng khách của biệt thự chính rất náo nhiệt, dường như mọi người đều trở về hết, ngay lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước bế Liên Kiều vào cửa, ánh mắt toàn bộ người trong nhà bỗng nhiên đổ dồn về phía họ.

      " cả —— "

      Người sớm chờ lâu – Hoàng Phủ lập tức nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hưng phấn chạy lên trước, khi nhìn thấy Liên Kiều trong ngực , đôi mắt lấp lánh bất ngờ tối sầm.

      " , sao còn chưa ngủ vậy? phải em luôn ngủ sớm sao ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại cảm thấy tia u ám trong mắt em , trong giọng trầm thấp mang theo chút quan tâm.

      Hoàng Phủ cắn môi, nhàng đáp lại: " ra là hai người luôn ở cùng nhau..." xong, khuôn mặt đau thương mà ngồi xuống ghế sa lông, bộ dáng rầu rĩ vui.

      đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước chuyện, lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự mở miệng: " cả, Liên Kiều sao vậy?"

      "Ai, hai, vừa nhìn là biết là loai biết lãng mạn, cái này còn phải hỏi sao, cả sót Liên Kiều phải bộ liền ôm vào nhà thôi!" Lão Tam Hoàng phủ Ngạn Đình cười rất đắc ý, xong còn xấu xa hỏi: "Liên Kiều, đúng ?"

      Lão Tam khiến Liên Kiều có chút xấu hổ, lập tức vùi khuôn mặt nhắn vào trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, nhìn về phía em ba, gằn giọng: "Trí tưởng tượng của em rất phong phú đấy!"

      Lão Tam le lưỡi, nhún vai lời nào.

      màn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong, hai người già sau khi thấy cảnh này, mừng rỡ mà cười toe.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng khó nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ mình, thở dài tiếng sau, nhìn Liên Kiều trong ngực——

      "Nha đầu, chân em —— "

      còn chưa hết câu, chợt thấy Liên Kiều ngẩng đầu lên, lộ ra núm đồng tiền cả ngày chưa thấy qua, khiến tinh thần bỗng hoảng hốt.

      Nhưng ngay sau đó, liền làm mở rộng tầm mắt!

      Chỉ thấy xấu hổ mở miệng, còn dùng cái loại này kích cỡ thành hận thể cho cả tòa nhà nghe thấy ——

      "Ngạn Tước, , mau thả em xuống, dù sao cũng về đến nhà, em có thể tự về phòng mà!"

      dấu chấm ngắt câu khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt chút nữa buông tay ra ——

      Cái, cái gì?

      chính là tốt bụng, phải chân bị trật sao? Như thế nào ——

      Kinh ngạc trong mắt , chỉ thấy Liên Kiều ôm lấy gáy nhảy xuống, sau đó lại dùng bộ dáng cực kì yếu ớt rúc vào người , nhìn mọi người ngượng ngùng :

      "Hôm nay con và Ngạn Tước bận việc cả ngày, cho nên hơi mệt chút, Ngạn Tước đau lòng cho con, cho nên ôm con vào nhà, để khiến mọi người chê cười rồi..."

      Đáng chết!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực như bị sét đánh, nhất thời đứng im tại chỗ nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người con bên cạnh liên mồm , sau nửa ngày, mới hiểu được hết thảy ——

      "Liên Kiều!" Bàn tay to của nắm lấy cổ tay , hận thể đem nụ cười mặt bóp nát! Nhưng vẫn duy trì nụ cười tao nhã, nghiên răng nghiên lợi thấp giọng quát:

      "Em làm cái gì?"

      Liên Kiều chuyện, càng dính chặt hơn.

      Đúng lúc này, Hoàng Phủ Ngưng từ lầu xuống, sau khi nhìn thấy hai người ở cửa, hừ lạnh tiếng, "Bụp bụp bụp" chạy nhanh xuống dưới.

      "Ah, Liên Kiều, còn có mặt mũi hơn tôi đấy, về muộn như thế, để cả nhà chờ !" ta tức giận .

      Trong lòng Liên Kiều cười thầm, biết ta nhất định còn để bụng chuyện lúc sáng, đôi mắt đảo đảo, ngay sau đó lại lộ ra vẻ áy náy, dịu dàng :

      " xin lỗi mọi người, con nhìn Ngạn Tước làm việc trễ như vậy, thực đau lòng, chỉ muốn bên cạnh ấy nhiều hơn chút..."

      "Hừ, buồn cười, người hiếu động như , có thể ngoan ngoãn mà ở cùng cả tôi?" Hoàng Phủ Ngưng khinh bỉ nhìn , giọng cũng đanh hơn.

      "Tiểu ngưng, sao lại chuyện với Liên Kiều như thế?" Triển sơ Dung lớn tiếng quát.

      "Mẹ a —— "

      Khuôn mặt Hoàng Phủ Ngưng cực kì uất ức, sau đó chỉ về phía Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước : "Mẹ biết hôm nay con bị ăn hiếp thế nào đâu, nhưng mà, cả ấy —— ấy lại che chở người phụ nữ kia, ngay cả em mình cũng tin!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy ta bắt đầu lật lại chuyện cũ, tức giận : "Tiểu Ngưng đủ rồi, ở công ty làm loạn đủ, về nhà tiếp tục làm bậy sao?"

      tiếng mang theo mệnh lệnh cùng quyền uy khiến Hoàng Phủ Ngưng ngậm miệng, ta hung hăng dậm chân, thở phì phì ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

      Mọi người sau khi thấy màn như vậy, suy nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, chính là —— cả cùng kia nhất định có ám muội, nếu làm sao có phản ứng như vậy!

      Hơn nữa sau đó Liên Kiều cũng hành động ngoài ý muốn ——

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa dứt lời, liền kiễng chân lên, bàn tay trắng nõn khẽ dí vào giữa hàng lông mày của , giọng :

      "Được rồi, Ngạn Tước, nên tức giận, xem, lại nhíu mày, như vậy rất nhanh già..."

      Giọng nhàng dịu dàng, lại biểu cái động tác thân mật mà chỉ có những cặp tình nhân mới có, khiến cả nhà thể tin tưởng được quan hệ giữa hai người bọn họ.

      Đôi mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước sáng rực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Liên Kiều nửa ngày, người phụ nữ đáng chết này, đây là cố ý!

      thể tiếp tục để náo loạn như vậy!

      Nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn chung quanh vòng sau, : "Cha, mẹ, nhân lúc mọi người có mặt đông đủ, con muốn làm chuyện —— "

      "Ai nha, Ngạn Tước, con có chuyện để sau , mẹ cùng cha con cũng có chuyện muốn thương lượng với hai đứa!" Triển Sơ Dung cắt ngang lời con trai, khoát tay .

      Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng cảnh giác, chẳng lẽ chuyện cha mẹ định là ——

      Lúc này, Hoàng Phủ Ngự Phong chậm rãi mở miệng: "Ngạn Tước, Liên Kiều, hai hai con mau lại đây ngồi!"

      Liên Kiều ngược lại rất tích cực phối hợp, chủ động kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, kéo ngồi lên ghế, hai người cùng ngồi xuống.

      "Liên Kiều —— "

      Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn , cười hỏi: "Nếu ta nhìn nhầm, con thực lòng thích Ngạn Tước đúng ?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144: tinh giá lâm: Nảy sinh kế hoạch (3)




      Triển Sơ Dung sau khi thấy tình hình như vậy, cũng nhìn về phía Liên Kiều, ân cần hỏi han: "Liên Kiều a, cháu vẫn chưa trả lời đâu? Có phải cháu thực thích Ngạn Tước ?"

      Lúc này Liên Kiều thực chút ý tốt nào, theo bản năng liếc Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi bên cạnh, sau đó cúi đầu , sau hơn nửa ngày, mới nhàng gật đầu : "Vâng..."

      chữ vâng nhàng, giống như tấm lụa mỏng bao trọn lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, khỏi bị giật mình, trong lòng lại trào dâng cảm giác ngọt ngào...

      "Vậy là tốt rồi, vậy liền quyết định !" Triển Sơ Dung nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong cao hứng mà vỗ tay, làm Liên Kiều hiểu ra sao.

      "Liên Kiều a, chúng ta chọn ngày lành, cuối tuần tới thăm ông nội của cháu, cháu xem có được ?" Triển Sơ Dung kéo bàn tay bé của Liên Kiều, vội vàng hỏi.

      "A?" Liên Kiều giật mình kêu tiếng, lập tức quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Thân hình to lớn ngồi dựa vào sô pha bỗng nhiên đứng bật dậy, thể duy trì trạng thái trầm mặc nữa, ánh mắt nghiêm túc trịnh trọng ——

      "Mẹ, chuyện này quá mức rồi, con và Liên Kiều —— "

      "Ôi chao, con trai, con và Liên Kiều như thế nào mẹ và cha con cũng đều nhìn thấy, con cũng đừng quên, hôn này sớm được quyết định, con lại còn chiếm tiệ nghi của con nhà người ta, thái độ giờ của con khiến cả dòng họ Hoàng Phủ phải hổ thẹn!" Triển Sơ Dung lần thứ hai ngắt lời , ra những câu hợp đạo lý.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước giốn như người bị bức cung, "Mẹ, con lặp lại lần nữa, con với Liên Kiều thực trong sạch, con có làm chuyện—— "

      "Bác —— "

      Lúc này Liên Kiều ngắt lời , nhìn Triển Sơ Dung, cố ý : "Thực ra cháu với Ngạn Tước có gì, chỉ là Ngạn Tước ấy rất quan tâm cháu, sợ cháu gặp ác mộng, cho nên mỗi đêm đều ngủ cùng cháu!"

      câu , khiến toàn bộ người trong phòng thể nào hiểu được!

      Khuôn mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh ngắt —— hung hăng trừng Liên Kiều, hận thể lập tức nhét vào trong phòng ngay! (Min : nhét vào làm gì đấy hở- Tước : Làm gì chuyện của tôi, phải việc của ! – Min : Éc….)

      vậy mà lại đổ thêm dầu vào lửa?

      Quả nhiên, sau khi Triển Sơ Dung nghe Liên Kiều , giơ tay lên đánh Hoàng Phủ Ngạn TƯớc ——

      "Con tiểu tử ngu ngốc kia, còn làm gì với người ta, con xem Liền Kiều ngây thơ là thế, bị con chiếm tiện nghi cũng biết, con quả thực, quả thực làm mẹ tức chết!"

      "Mẹ ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước tại là hết đường chối cãi, sắp bị nha đầu này bức điên rồi.

      Hoàng Phủ Ngự Phong mở miệng, "Liên Kiều, cháu cần lo lắng Ngạn Tươc, bản thân cháu thấy sao?"

      Liên Kiều khó nhận ra người bên cạnh dùng ánh mắt như lửa đốt nhìn , bản tính đùa dai sâu trong máu mãnh liệt sôi trào, tỏ ra nhu thuận : "Tất cả nghe theo hai người, chừng ông nội nhìn thấy hai bác chắc chắn rất vui vẻ!"

      "Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ! Tốt lắm, việc này quyết định như vậy , Liên Kiều a, về hôn lễ cháu có ý kiến gì có thể thảo luận với ta!" Triển Sơ Dung càng nhìn Liên Kiều càng thích, quả thực hận thể lập tức đem nàng dâu này vào cửa luôn.

      Liên Kiều ngượng ngùng gật gật đầu, thân người xinh càng dựa sát vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, "Cháu nghĩ —— để Ngạn Tước quyết định hết ..." xong, còn bày ra bộ dáng khéo léo nhìn , như chim nép vào ngực : "Có phải , Ngạn Tước?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy máu chạy ngược hết nên não rồi, trong lúc nhất thời lại biết trong hồ lô của nha đầu này có bán thuốc gì (Min : ý chỉ có những thủ đoạn nào !!), được, phải nhanh chóng hỏi mới được.

      Chẳng lẽ hôm nay bị đánh nên ngốc rồi? , chỉ đánh vào mông thôi, lại có đánh vào đầu !

      Hoàng Phủ ngồi bên thấy hai ngời họ liếc mắt đưa tình, trong lòng càng tư vị gì, nhưng chỉ có thể là mở to mắt mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tràn ngập loại tình cảm tự nhiên thể diễn tả...

      "Được, cha liền giao chuyện này xuống, Ngạn Tước, tới đây nên giảm bớt lượng công việc , quan trọng nhất chính là chuẩn bị cho đám cưới, con là con trưởng, đây là chuyện lớn, để làm qua được! Còn có —— "

      Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn những đứa con khác: "Các con có ý kiến gì cũng có thể , chúng ta nhất định phải làm cho hôn lễ của gia tộc Hoàng phủ phải hoành tráng rực rỡ nhất!" Ông tiếng, giống như quân lệnh của đại tướng quân.

      "Nhi thần tuân lệnh!" Lão Tam Hoàng Phủ Ngạn Đình đứng lên đầu tiên, giống như thần tử trong cổ đại vuốt vuốt hai ống tay áo hô lên. (Min : các bạn tưởng tượng ra cảnh này chưa ?)

      Lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự gật đầu, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước : " cả, chị dâu tương lai, chúc mừng hai người!"

      Mà Hoàng Phủ Ngưng bĩu môi gì, Hoàng Phủ cắn môi cũng cất tiếng.

      "Hoắc ——" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng lên, cảm thấy đầu sắp nổ tung, thân thể cao lớn bao trùm lên đỉnh đầu Liên Kiều, hai lời liền kéo ——

      "A, Ngạn Tước, làm cái gì?" Liên Kiều giật mình, cho dù như vậy, vẫn giả bộ dịu dàng.

      " về phòng với tôi!" Giọng trầm thấp, bụng vui, lại thành công khiến người khác càng suy nghĩ về quan hệ giữa hai người

      Ách ——

      Liên Kiều lập tức phản ứng, theo bản năng muốn trốn tránh, "Ngạn Tước, em bây giờ, bây giờ còn chưa muốn ngủ..."

      Xong rồi, nhìn bộ dáng tức giận của , có phải lại muốn đánh ?

      Nghĩ đến đây, hai chân bắt đầu mềm nhũn.

      Nhưng mà, Triển Sơ Dung lại hề biết suy nghĩ của Liên Kiều ra sao, bà bước đến cười ha ha : "Liên Kiều, cháu với Ngạn Tước cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghe Ngạn Tước , cùng nó về phòng !"

      Bà cố ý nhấn mạnh câu "Cùng nó về phòng" lên.

      Khuôn mặt nhắn của Liên Kiều có chút tái nhợt, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn thuận nước đẩy thuyền, cúi đầu kề vào tai khẽ: "Nhìn thấy ? Ngay cả mẹ cũng vậy, còn theo tôi?"

      Giọng trầm thấp mang theo uy hiếp, hành động thân mật khiến người ta thể nào hiểu lầm.

      Vừa dứt lời, bàn tay to giống như chiếc kìm chắc chắn nắm lấy cổ tay , gần như thô bạo kéo Liên Kiều chạy ra khỏi biệt thự!

      Nha đầu chết tiệt này, cho dù đêm ngủ nhất định phải hỏi cho ràng, ràng đáp ứng muốn phối hợp với giải thích cho người nhà , nhưng vì cái gì hết lần này đến lần khác lại như vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :