1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135: tinh giá lâm: rước họa vào thân (1)


      Bữa cơm trưa mặc dù như ý nguyện của Liên Kiều là tới nhà hàng Malaysia kia, mặc dù bàn cơm, nhưng sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh mét tới mức dọa người.


      Nhìn nha đầu bên cạnh kia ăn uống đến là vui vẻ, ngược lại có gì khẩu vị, ánh mắt thâm thúy pha chút phức tạp nhìn khuôn mặt của , giống như nghiên cứu món đồ cổ.

      Nha đầu này thực phải là nha đầu vô tâm vô phế, bộ dáng ấm áp lúc nãy của , thế nhưng điều đầu tiên nghĩ tới chính là dạ dày của mình, chuyện này xác thực khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa thở nổi, có xúc động muốn hung hăng bóp gãy cái cổ kia. Có phải nên có thói quen như vậy ?

      Thói quen hiểu phong tình, thói quen vô tư châm ngọn lửa dục vọng trong lên sau đó vô tội mà dập tắt nó còn dấu vết, thói quen nhìn tâm vô phế khờ dại đơn thuần?

      Nhìn bộ dáng hề thục nữ của ra sức cho thức ăn vào miệng, mỗi khi cầm lên đĩa thức ăn ngon, đôi mắt tím kia lại lóe sáng, khiến khỏi cười khổ tiếng.

      là người của Vương thất, thế nhưng lại chút phong thái của Vương thất; thân sống trong danh môn, nhưng có cái loại cao ngạo kiêu căng của những tiểu thư danh viện; nghịch ngợm gây , thích theo ý của mình mà chỉnh người khác, nếu đặt liên hệ giữa và Vương thất kia mà , người có khí chất của những người trong quý tộc Vương thất, nhưng —— cũng chỉ thế thôi!

      Đơn thuần như vậy khiến người ta , khờ dại khiến người ta thương, lại ngốc khiến người ta hận, thông minh khiến người ta khiếp sợ! hội tụ trong người những cảm xúc khiến người ta vừa vừa hận, là lần đầu tiên trong đời gặp gỡ.

      Vừa vừa hận?

      Rơi vào trầm mặc, Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên bị chính suy nghĩ trong đầu mình đánh tỉnh trở lại, ? Có sao? Hận, ngược lại có chút!

      vô tâm khiến hận thể tay bóp chết !

      trong lúc ăn uống quên trời, thấy người bên cạnh trầm mặc khiến Liên Kiều ngẩng đầu, lại nhìn thấy cặp mắt u kia như tự mình hỏi lại tự mình ra đáp án, liền cực kỳ tò mò khoa tay trước mắt hỏi ——

      " như thế nào? Chẳng lẽ đói sao?"

      kỳ quái, bàn cơm thức ăn ngon rất nhiều, sao lại động tới chút? cho rằng bản thân mình làm bằng sắt sao?

      Nhìn bàn tay bé lúc lúc trước mặt mình, đôi môi khẽ cong, chủ động gắp đồ ăn bàn, "Nhìn em còn , nhưng mà lại có thể ăn nhiều cơm, ăn nhiều thêm chút nữa!" Vừa , bên săn sóc gắp món ngon đưa tới chỗ .

      " rất kì quái nha!" Liên Kiều nghiêng đầu nhìn , trong mắt mảnh trong suốt.

      " như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước thản nhiên hỏi ngược câu.

      Liên Kiều ăn, tò mò mà nhìn : " cần ăn cơm trưa sao?"

      "Nha đầu ngốc, nhanh ăn !"

      Hoàng Phủ giơ bàn tay to lên, sủng nịch xoa xoa đỉnh đầu , , trước khi tới đây có chút đói, nhưng thấy bộ dáng vui vẻ ăn uống của , ngược lại thấy đói.

      đột nhiên phát , nhìn trong những lúc vô tư như thế này cũng là loại hưởng thụ...

      Di động ở phía sau rất biết điều vang lên, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhận điện thoại, dùng ánh mắt bảo Liên Kiều ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

      Mới ngay từ đầu, Liên Kiều còn ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng mà sau khi ăn cơm xong vẫn thấy còn chuyện điện thoại, giống như thảo luận công việc quan trọng, quyệt quyệt miệng, bên lấy cái dĩa ăn xoay xoay bàn thức ăn, bên nhìn người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất.

      Nhìn nhìn, có chút nhìn tới ngốc, thời điểm xử lý công việc trông rất nghiêm túc, nhưng khuôn mặt quá mức tuấn kia khiến phụ nữ bị mê hoặc vô điều kiện, ánh mặt trời bao quanh dáng vẻ nghiêm nghị trang nhã của tầng ánh sáng, cả thân hình to lớn, lúc nào là tản ra sức quyến rũ mê người...

      Nhưng—— Liên Kiều dù sao cũng là Liên Kiều, dù có nhìn đồ tốt cũng khiến cho có lúc mất tính nhẫn nại, ước chừng ngồi bàn cơm năm chục phút, thành viên tích cực trong cơ thể bùng nổ, thừa dịp Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa quay lại nhìn , liền vụng trộm chuồn ——
      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Hoàng Phủ tài phiệt tầng 22, đãđi vào hoạt động.

      phải Liên Kiều cốý muốn tới tầng này, chính là rất muốn cùng cảđám nhân viên chen chúc vào chung thang máy,sau khi đến tầng 20, phát nơi này rất náo nhiệt, nhanh chóng muốn vào giúp vui, dù sao giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn bận buôn điện thoại, cũng có thời gian theo , chẳng bằng tự tìm vui vẻ.

      Bởi vf tầng hai mươi nhân viên tương đối nhiều, hơn nữa cách văn phòng tổng giám đốc rất xa, cho nên khí nơi này rất là thoải mái, mọi người xung quanh chuyện với nhau, thậm chí có tới vài chuyện linh tinh vụn vặt.

      thân quần áo lạ lùng Liên Kiều bước ra khỏi thang máy, mọi người rất tự nhiên quăng tầm mắt tới hướng , kỳ , làm cho mọi người chú ý cũng rất khó, thân quần áo này của chính xác mà rất quái dị.

      " là..." Ngay lúc vị chủ quản ra khỏi phòng làm việc chỉ đạo công việc cho cấp dưới, nhìn thấy từ xuống dưới ăn vận rất kì quái, vẻ mặt kinh ngạc liền tiến lên hỏi.

      Những nhân viên có mặt cũng bụng tò mò mà nhìn .


      Liên Kiều cười đến sáng lạn, ánh mắt đẹp hư hoa đào , mê hoặc tầm nhìn của mọi người.

      "Tôi là Liên Kiều, tới nơi này vui đùa chút!" cười ha ha giải thích với chủ quản kia.

      "Liên Kiều?"

      Mọi người chấn động, nhất là chủ quản, mắt trợn ngược —— cái gì, mình là Liên Kiều?

      Sáng sớm hôm nay, tin tức chấn động lan truyền ra khắp tập đoàn, nghe , tổng giám đốc đại nhân thường có ít scandal lại quanh quẩn bên mộ , quan trọng hơn là, nghe này gần như đem văn phòng của Hoàng Phủ tiểu thư nháo tưng bừng, nhưng khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, tổng giám đốc đại nhân mà bọn họ vẫn hằng kính trọng lại bao che cho này, thần thái cử chỉ cực kì giống đối với người trong giai đoạn cuồng nhiệt, mà bé này tên là Liên Kiều, quan trọng là —— đôi mắt màu tím trong khác hẳn với những người phụ nữ khác!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 136 tinh giá lâm: Rước họa vào thân (2)




      Mà lúc này ấy lại đứng trước mặt bọn họ, mình là Liên Kiều, mà dấu hiệu nhận biết ràng nhất đó chính là cũng có mộ đôi mắt màu tím!

      Đúng vậy, quái dị này chĩnh là người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc đại nhân.

      Trời ạ, này sao lại đến tầng 20? Chỗ này có thể là cách văn phòng tổng giám đốc xa vạn dặm, hơn nữa nếu bọn họ có nghe nhầm, vừa mới là tới đây —— vui đùa chút...

      Nơi này có cái gì đề vui chơi?

      Sauk hi mọi người kịp phản ứng, mảnh ồn ào sôi nổi lúc ban đầu bỗng trở nên tĩnh lặng...

      Liên Kiều thấy tất cả mọi người an tĩnh lại, chính mình lại trở thành tiêu điểm, ý tứ tốt cười ha ha: "Hả? Mấy người sao lại lời nào? Tôi thấy rất náo nhiệt mới tới tầng này đó!"

      Chủ quản lập tức kịp phản ứng, ý vội vàng cười hiền lành tiến lên trước: "A, ra là —— là Liên Kiều tiểu thư a, xin hỏi tổng giám đốc tiên sinh, ngài ấy cùng về với sao?"

      xong, còn cẩn thận nhìn ra bên ngoài, dường như thấy bóng dáng của tổng giám đốc đâu.

      Những nhân viên khác sau khi nghe chủ quản vậy, vẻ mặt cũng kích động nhìn bốn phía xung quanh, có người thậm chí còn dọn dẹp bàn làm việc chút.

      Liên Kiều ngược lại hiểu tâm tình của bọn họ, vừa nhăn mũi
      vừa : " ta thực phiền, ngay lúc ăn cơm cũng chuyện điện thoại lâu --" tới đây, đột nhiên lại cười rất là vui vẻ: "Hắc hắc, tôi bỏ mặc ta ở nhà hàng tự mình chạy tới đây!"

      A? --

      Các nhân viên đều phát ra thanh thể tin --

      Vị cao cao tại thượng kia, vị tổng tài mà khó khăn lắm bọn họ gặp được lại bị tiểu nha đầu này bỏ rơi...??

      Qủa thực là chuyện lạ nhất trong năm!

      "Cái kia -- như vậy, Tổng tài biết tiểu thư tới tầng này?" Chủ quản kia gian nan hỏi.

      Liên Kiều nghi hoặc: "Tôi tới nơi này chơi, chuyện gì liên quan tới ta?"

      "A, vui đùa chút a, ha hả, được được, vui đùa chút..."

      Chủ quản có chút ràng logic trong lời của , là người phụ nữ của tổng tài, làm sao có thể chạy xuống liền chạy xuống, chừng chính là thay mặt tổng tài tới thị sát tác phong làm việc của bọn họ.

      Nghĩ đến đây, ý cười càng mất tự nhiên, vì thế liền vung tay với cấp dưới: "Được rồi, mọi người nhanh chóng làm việc, được nhảm nữa!" xong, còn dùng ánh mắt ra lệnh.

      Trong lòng mỗi người đều biết ràng, vì thế liền bắt đầu làm công việc dở, tuy là nghe đồn, nhưng cái gì gọi là có mắt có mũi, tổng tài thiên vị bé này như vậy, thế nào chăng nữa quan hệ giữa hai người này cũng tầm thường, bọn họ mới ngu để bị nhìn ra nhược điểm như vậy, vẫn nên cúi đầu làm tốt công tác của mình.

      "Liên Kiều tiểu thư, cứ xem tự nhiên, có chuyện gì cứ việc phân phó mọi người!" Chủ quản cẩn thận .

      "Tốt lắm, mấy người cứ làm việc , tự nhiên chơi mới có thú vị!"

      Liên Kiều khoát tay, chủ quản này bộ dáng cũng dè dặt, cũng phải kẻ trộm, để y theo bên cạnh mình quả thực rất mất tự nhiên.

      Nghe được Liên Kiều như vậy, chủ quản liên tục vâng, liền nhanh chóng làm việc của mình.

      gian to như vậy chỉ thấy thân ảnh mọi người bận rộn, Liên Kiều chỗ này, chỗ kia bất luận là tới nơi nào, mọi người đối với đều rất khách khí.

      "A, làm cái gì?"

      Liên Kiều tới trước mặt nhân viên nam, lại thấy ta dường như có chút vấn đề, vẻ mặt ngưng trọng, liền tò mò hỏi han.

      "Ách --"

      Nhân viên nam kia thấy Liên Kiều đứng ở trước mặt mình, giật mình, tay run lên, theo bản năng gõ loạn bàn phím, ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của .

      Liên Kiều thấy thế, cũng hơi giật mình, vội vàng : "Này, rốt cuộc bị sao vậy? Làm cái gì mà giống như sắp khóc thế?"

      Khuôn mặt của nhân viên nam kia nhanh chóng đen lại, lẩm bẩm : "Xong, cái này xong rồi....Hệ thống mật mã hoàn toàn đánh ra, bên trong máy tính bắt đầu hỗn loạn hơn so với trước đó..."

      Các nhân viên khác thấy vậy cũng kinh hãi --

      "Cái gì? Làm như thế nào? Hệ thống của cậu là máy chủ, hệ thông khi bị đảo lộn ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động của chúng ta, trời ạ!"

      Đối mặt với ngôn ngữ công kích bốn phía, nhân viên nam kia khuôn mặt cầu xin nhìn Liên Kiều --

      "Ban đầu tôi nghĩ mật mã cũ, muốn cập nhật lại, ai biết bị ấy --" cẩn thận liếc lần thứ hai: " giật mình, cho nên theo bản năng bấm loạn bàn phím, tôi....Tôi hoàn toàn..."

      Các đồng nghiệp đều lời nào, bọn họ cũng dám đem tức giận ném lên người bé này, vì thế chỉ có thể nhao nhao lên: "Cậu nhanh chóng nghĩ biện pháp !"

      "Vô dụng, sau hai phút nữa hệ thông bắt đầu lập lại, trình tự hỗn loạn, chừng -- chừng tất cả dữ liệu đều phải xây dựng lại..." Nhân viên nam kia hận thể quay ngược thời gian lại.

      "Cái gì?" Các đồng nghiệp xung quanh hít hơi, đều quay mặt nhìn nhau.

      Có lầm hay ? Bọn họ cũng muốn tăng ca thêm giờ xây dựng hết những dữ liệt này....Đây chính là tư liệu suốt năm trời --

      Liên Kiều nhìn mọi người cái, gương mặt bọn họ đều ngưng trọng, quả thực hiểu hỏi câu: "Thực nghiêm trọng sao?"

      câu thiếu chút nữa khiến tất cả mọi người hộc máu!

      gì vậy? Đâu chỉ là thực nghiêm trọng?

      Thấy tất cả mọi người lời nào, lẩm bẩm lần nữa: "Kỳ chính là tổ mật mã , có gì lớn, điều chỉnh lại hệ thống là có thể?"

      Mọi người lần thứ hai hít hơi, ánh mắt nhao nhao rơi người -- rốt cuộc hiểu tình huống giờ sao, nếu nhớ mật mã cũ còn nằm yên chờ chết được?

      Nhân viên nam kia vò đầu bứt tóc, phất tay với mọi người: "Thôi, thôi, mấy người làm việc hết , tự tôi nghĩ biện pháp, nếu được mình tôi dựng lại tư liệu là được rồi!"

      Liên Kiều thấy phiền như vậy, càng hiểu, giơ tay bé lên vỗ vỗ bờ vai : " phiền lòng như vậy làm chi, tôi giúp đem mật mã tới là tốt rồi!"

      hôm nay thân thể có chút khó chịu, canh hai rồi, cám ơn mọi người!
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: tinh giá lâm: rước họa vào thân (3)



      câu vân đạm phong khinh ( như mây thoảng như gió), khiến toàn bộ người có mặt ở trường sửng sốt.

      Nam nhân viên kia cười khổ tiếng, nhìn Liên Kiều bất đắc dĩ : "Liên tiểu thư, cần đùa, vẫn nên tới chỗ khác chơi , tôi phải xử lý hệ thống chút!"

      Liên Kiều thấy như vậy, đôi mắt tím long lanh vụt sáng, "Tôi , muốn mật mã cũ kia sao?"

      Có nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ là tổ hợp dữ liệu mà thôi, hoàn toàn có khả năng khiến nó trở về nguyên dạng.

      Thấy bộ dáng của giống đùa, mắt nhân viên nam kia sáng ngời: " như vậy —— như vậy biết mật mã cũ là bao nhiêu sao? Chính là —— làm sao mà biết được?"

      Rất nhiều nhân viên cũng tỏ ra nghi hoặc —— Đúng vậy a, nếu biết chính xác mật mã cũ, từ đâu mà biết được nó?

      Liên Kiều tự hỏi chút, cũng biết giải thích với đám người kia như thế nào, vì thế liền khoát tay : "Này, trước tiên cần hỏi lung tung, thời gian đủ, rốt cuộc có muốn mật mã cũ !"

      "Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn!" Nhân viên nam kia nhìn Liên Kiều như thế nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, chính là muốn đem toàn bộ hy vọng đặt lên người .

      Liên Kiều liếc mắt bảo đứng dậy, sau khi ngồi xuống, ngón tay dừng bàn phím, cũng có lập tức nhập vào, ngược lại ngừng chut, giống như tự hỏi, mà ngón tay cũng vỗ về bàn phím, như thể tìm loại linh cảm nào đó...

      Tất cả mọi người vây xung quanh, những khuôn mặt ấy đều vô cùng khẩn trương, nhất là chủ quản, khuôn mặt càng ngưng trọng, nếu để cho hệ thống bị tê liệt, bị cấp mắng cho chết.

      Thời gian còn nửa phút nữa, cũng chính là thời gian ba mươi giây, khi mọi người dần dần lộ ra vẻ thất vọng, lúc mọi người thầm cho rằng bé này chỉ đùa cho vui ——

      Liên Kiều giơ ngón tay lên, bàn phím mà gõ nhanh dãy số, thời gian vừa kịp, ngay thời điểm toàn bộ hệ thống chuẩn bị sụp đổ nửa khắc, giơ tay nhấn nút Enter, chỉ thấy màn hình máy tính ra chữ ——Match!

      Match! Match! Match! Thời điểm chữ này xuất , toàn bộ hi vọng cũng trở về.

      Tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhưng tiếp theo giây, tất cả mọi người đều nhào lên, mọi người hoan hô, thậm chí còn hướng về phía Liên Kiều mà vỗ tay.

      Chủ quản lên trước, mặt kích động đồng thời mang theo tia nghi hoặc, "Liên Kiều tiểu thư, xin hỏi —— xin hỏi làm thế nào mà biết được mật mã cũ của hệ thống?"

      Mọi người cũng tò mò giống như vậy, nhất là vị nhân viên nam kia, Tổ mật mã là tự tay thiết kế, bé này làm sao mà biết được? Toàn bộ văn phòng người biết mật mã của hệ thống chỉ có mình .

      Liên Kiều thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, ngẫm lại, sau đó trẻ con mà gãi đầu, "Ai, ra tôi , mấy người tin đâu!"

      " , cái gì chúng tôi cũng tin mà!" (Min : ngất ~ ta ngất)

      "Vâng, đúng vậy đó, Liên tiểu thư, !"

      Các nhân viên thực kiềm nổi hứng trí trong lòng, khuôn mặt lo lắng đều sôi nổi nhìn .

      Liên Kiều liếm liếm môi đào, nhàng thở dài hơi, "Thực ra——" nhìn vòng, nghĩ nghĩ, tiếp: " ra tôi cũng biết mật mã cũ !"

      A?

      Mọi người quay mặt nhìn nhau, đây… cái gì vậy?

      "Liên Kiều tiểu thư, điều này sao có thể ? Nếu biết, kia —— này ——" Chủ quản kia bị làm cho gấp đến độ cũng cà lăm.

      "Rất đơn giản a ——" Liên Kiều đơn thuần nhìn chủ quản: "Chuỗi mật mã này do tôi đoán!"

      Đoán... Đoán? ?

      Tất cả mọi người nghe đều ngốc ——

      Bọn họ nghe lầm chứ? chuỗi mật mã phức tạp như vậy người bình thường muốn nhớ e là cũng loạn, mà hoàn toàn chỉ là đoán thôi sao? ?

      "Liên Kiều tiểu thư, ... mật mã phức tạp như thế vừa rồi đều là đoán sao?" nhân viên trong số đó nhanh chóng hỏi.

      Liên Kiều theo tiếng nhìn lại, vừa vuốt lại tóc, sau khi nhìn thấy nhân viên kia, nhịn được cười ra tiếng ——

      "Ha ha, lỗ tai của trông rất buồn cười, ha ha —— "

      Ách?

      Nhân viên kia lộ mặt xấu hổ, chỉ là xác thực lỗ tai so với người bình thường đều dài hơn, nhưng mà ở nơi làm việc mọi người đều quen, vừa bị Liên Kiều thế, tất cả mọi người đều nhịn nổi cười.

      Liên Kiều tâm tư đơn thuần, căn bản nghĩ tới người ta xấu hổ, ngược lại tới phía trước nhìn nhìn, giống như nghiên cứu món đồ chơi thú vị, chẳng được bao lâu, phát ra tiếng than sợ hãi:

      "Ai, ra có thể làm diễn viên, làm việc trong này quá buồn tẻ!"

      Trong phòng làm việc có người nhịn được phát ra tiếng cười.

      Mà nguồn gốc của tiếng cười mặt lúc đỏ lúc trắng.

      Ngay lúc Liên Kiều đùa vui sung sướng, luồng thanh trầm thấp uy nghiêm vang lên ——

      "Liên Kiều!"

      Đạo thanh này giống như lôi , đám nhân viên có mặt trong này đều đồng loạt quay người về phía phát ra thanh, sau khi nhìn thấy người lặng ngắt như tờ, nhanh chóng như chim bay lạc đàn trở về chỗ làm việc của mình.

      Trước văn phòng, Hòang Phủ Ngạn Tước đứng ở nơi đó, đôi ưng mâu đảo qua vòng, tinh chuẩn nhầm lẫn mà bắt được bóng dáng Liên Kiều trong đám trò chuyện kia!

      Chỉ có mình biết tình huống xảy ra, mà nam nhân viên bị giễu cợt lúc nhìn thấy tổng giám đốc, sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm ——

      "Hả? Vẻ mặt của sao lại kì quái đến vậy?" Liên Kiều nghi hoặc mà nhìn

      "Cái kia —— cái kia ——" nam nhân viên có lỗ tai gây họa gian nan nuốt nước miếng, chỉ chỉ phía đối diện ——

      "Liên Kiều!" Lại đạo thanh trầm thấp vang lên, điệu cao, cỗ nguy hiểm khiến người khác nhịn được mà phát run...


      Như mong muốn nhé

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 138: tinh giá lâm: rước họa vào thân (4)


      Giọng quen thuộc truyền vào trong tai Liên Kiều, hơn nữa bốn phía đều im ắng, cảm thấy phí sau gió thổi mạnh, lông tơ trong nháy mắt ấy cũng dựng ngược hết lên...

      Là Hoàng Phủ Ngạn Tước!

      quay đầu lại, nhưng cũng khó để tưởng tượng ra mặt thối của !

      Nghĩ lại, đôi mắt tím lại đảo loạn vòng quanh, lập tức kiên trì quay đầu, chống lại lệ mâu của , bày ra khuôn mặt vưới nụ cười – quyến rũ ——

      "A, ra là ? Làm sao biết tôi tới tầng này?" cố ý làm cho mình dịu dàng chút, bởi vì phát càng ngày sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngày càng u ám.

      "Theo tôi về văn phòng!" Rất ràng, trả lời câu hỏi của , mà phun ra mệnh lệnh rất ràng.

      Nhìn nha đầu vẻ mặt vô tội nhìn cười cười, lồng ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nổi lên tức giận cực kì nghiêm trọng, chỉ là tiếp cuộc điện thoại thôi, nghĩ tới có nhẫn nại đến độ, bỏ rơi mà chuồn êm.

      Thực hiển nhiên Liên Kiều chạy đến tầng 22 thành tin tức, ngay lúc vừa bước vào Hoàng Phủ tài hiệt nghe tiếng mọi người ồn ào bàn tán, mang theo nghi hoặc tới tầng này, quả nhiên thấy nha đầu ở trong này, thế nhưng lại chuyện trò vui vẻ, chút cũng bận tâm tới tâm tình lo lắng của , quá càn rỡ!

      "Ách ——" Liên Kiều nhìn con ngươi Hoàng Phủ Ngạn Tước tình bất định, trong lòng dâng lên cảnh báo mãnh liệt, nghĩ lại : "Cái kia —— nếu vội trước , tôi muốn ở trong này chơi lát —— "

      vừa dứt lời, khó nghe ra trận hít hơi của mọi người, kì thực tất cả mọi người đều làm ra vẻ bận rộn, thực tế lại ngừng nhìn lén...

      bé này đúng là gan to, thế nhưng lại có thể đối nghịch với tổng giám đốc? là —— nữ trung hào kiệt!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe thấy vậy, toan tính nơi đáy mắt chợt lóe lên, hai lời, sải bước tiến lên, vác Liên Kiều lên vai giống như khiêng bao tải ——

      "A ——" Liên Kiều thét lên tieengs như Heo bị chọc tiết, cảm thấy trước mắt quay cuồng, ngay sau đó liền có cảm giác máu xông lên não.

      Mà đám nhân viên xem náo nhiệt nhịn nổi phát ra tiếng kinh hô, trời ạ, đây là tổng giám đốc cao cao tại thượng, vị thần mà bọn xâm phạm nổi hay sao? rất đẹp trai a!

      Nhưng mà, loại lãng mạn trong nhất thời này bị tiếng kinh hô của Liên Kiều phá nát, "Hoàng Phủ Ngạn Tước, là cái đồ đại phôi đản, buông, tôi muốn trở về với —— để tôi xuống dưới, tôi bị choáng! !"

      bên hô to gọi , còn bên ngừng giãy dụa , hai chân cũng hai tay ngừng bay múa .

      "Thành chút cho tôi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước gầm bên tai , tĩnh nhẫn nại của đều bị nghịch ngợm của phá nát, cánh tay to giống như kìm sắt nắm chặt eo , khiến có cách nào tránh thoát.

      Gần như trong tình cảnh mọi người trợn mắt há mồm mà bước vào thang máy, cánh cửa thang máy ánh kim khép lại, chiếu rọi khuôn mặt nhắn ủy khuất đáng thương của Liên Kiều.

      "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, thả tôi xuống dưới... Đâu tôi rất là choáng..." giơ bàn tay mịn màng như phấn liên tục đánh vào lồng ngực , tên đàn ông đáng chết, làm hại đến hô hấp cũng thông.

      Quan trọng hơn là —— người đàn ông này rất cao, khiến bản thân cũng thấy giờ cách mặt đất ừm đại khái rất xa...


      Hoàng Phủ Ngạn Tước chuyện, từ khuôn mặt đông lạnh kia khó để nhìn ra rất tức giận, chính là loại "Gió mưa thổi trước cơn giông bão" rất nguy hiểm...

      Trầm mặc suốt dọc đường rốt cục vào tới văn phòng tổng giám đốc cũng bùng nổ, đem Liên Kiều ném lên sô pha, chính cũng lập tức ngồi lên——

      Liên Kiều cảm thấy toàn bộ cơm ăn buổi trưa cũng bị cỗ lực này làm phun ra hết, lắc lắc đầu ngồi xuống, chống lại đôi mắt uất giận, mang theo màu đen sắp bùng nổ ——

      Rốt cục cái đầu được hạ xuống, hít hà từng ngụm khí mới mẻ, cảm thấy hai lá phổi mới dễ chịu chút, lúc anyf mới nhìn sang người đan ông bên cạnh.

      "Này, rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?" liên tục trừng , làm ra bộ dáng hợp tình hợp lý.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cắn chặt răng, gằn từng tiếng hỏi: " như vậy, em cho rằng chính mình sai sao?"

      Giống như hỏi lại, cũng có thể là câu trần thuật, nhưng bất kể như thế nào, đều mang theo loại khí tức nguy hiểm như có như khiến người ta rét lạnh.

      Liên Kiều có dần độn hơn nữa cũng nhận ra luồng khí tức nguy hiểm bất lợi cho bản thân, theo bản năng chà xát thân thể, tới khi cảm thấy an toàn, mới phục mà : "Tôi có cái gì sai? Lỗ tai của người kia xác thực rất kì quái, tôi chỉ có gì đấy mà thôi, thế sao!"

      hiểu lầm ý tứ!

      "Em lại đây cho tôi!" Hoàng Phủ Ngạn Tước kiên nhẫn mà cắt đứt lời của , mệnh lệnh thô lỗ bắn ra.

      "Tôi !" mới ngu như vậy đâu, gọi qua liền qua sao?

      Tính nhẫn nại của toàn bộ bị bóp nát, nha đầu này thực dạy dỗ được, buổi sáng mới cam đoan với như vậy, tại làm sai còn chịu nhận?

      Nghĩ đến đây, hai lời, tiến lên tay túm lấy , giống như bắt lấy con gà con lôi vào trong ngực, sau đó dùng chút sức lực khiến cả người ngồi lên đuì ——

      "A ——" khuôn mặt Liên Kiều khủng hoảng kêu to, " muốn làm gì? Buông! cái tên trứng thối này!"

      "Ba!" Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ bàn tay to lên, chút khách khí mà đánh liên tục lên mông , đương nhiên, chỉ dùng chút sức, bản thân ra tay sức lực như thế nào đều rất ràng.

      Làm như vậy cũng chỉ muốn cho cái nha đầu bướng bỉnh này nhớ lâu chút mà thôi!

      Ai ngờ ——

      "Oa ——" Liên Kiều sau khi bị đánh cái, vừa kinh vừa sợ lại oa lên khóc, dùng sức mà giãy dụa , cái miệng nhắn cũng buông tha người: " bại hoại, tôi chán ghét ... Buông, tôi muốn ở chung chỗ với ... hu hu..."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: tinh giá lâm: rước họa vào thân (5)

      Theo tiếng khóc của nội tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước hung hăng nghẹt lại, nhưng câu bậy kia khiến vô cùng tức giận ——

      "Em tôi là cái gì? lại lần nữa cho tôi!" thanh nhất quán trầm thấp lần nữa nâng cao, đó cũng là dấu hiệu tức giận, bàn tay to giống như ra oai mà giơ cao lên.

      Nhưng mà, Liên Kiều chỉ lo khóc thảm căn bản chú ý tới cặp mắt đen tức giận kia, chịu thua lần thứ hai hét lên: " là đồ bại hoại, tôi chán ghét , chán ghét !"

      Từ đến lớn, tuy bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng vẫn luôn có ông nội thương , chưa từng chịu những ủy khuất như vậy, mà hành động của Hoàng Phủ đối với như vậy khiến cảm thấy trời sụp xuống, cái rắm. Cổ họng đau rát, giống như bị lửa thiêu đốt!

      dám đánh ?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẫn phục như cũ mà
      lớn tiếng la hét, bàn tay to giơ len chút do dự mà đánh xuống --

      "A --" Liên Kiều thét to hơn --

      "Còn có dám mắng chửi người nữa hay ?" lên giọng hỏi, nhìn thấy gào khóc mà nhíu mày.

      "Tôi -- tôi --" Liên Kiều khóc thành tiếng, nàng dùng sức đạp chân ra, bàn tay bé cũng hung hăng bấu lấy đùi .

      "Xem ra vẫn nhớ được lâu, đánh đau có phải ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì ngữ khí bá đạo nguy hiểm, hai mắt màu hổ phách lóe lên nhìn hai bên má đẫm nước của , quát lớn, tuy rằng tim cũng có chút đau đớn, nhưng cái nha đầu là rất nghịch ngợm.

      xong, lần nữa giơ tay lên, vừa muốn xuống --

      "Tôi nhớ lâu, nhớ lâu, hu hu --" Liên Kiều thấy còn muốn giơ tay đánh mình, vội vàng vừa sửa miệng vừa khóc.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi thấy thế, buông tay ra, đặt mông , thanh lạnh lẽo cứng rắn hỏi: "Biết mình sai chưa?"

      "Biết...." Liên Kiều khóc đến kịp thở, nước mắt gần như thấm ướt hết quần áo của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      "Sai ở đâu?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tự với chính mình phải quyết tâm cứng rắn, như vậy mới trị được nha đầu này, tuy rằng tim bị nước mắt của làm cho thất điên bát đảo, loạn tới ra cái gì.

      Liên Kiều thấy hỏi đến, trong lúc nhất thời cũng biết mình rốt cuộc sai ở chỗ nào, nhưng lúc này đôi mắt ướt nước nhìn thấy bàn tay kia, sợ tới mức vội vàng : "Tôi nên mắng là bại hoại.... hu hu..."

      "Còn có gì nữa?" Hoàng Phủ Ngạn Tước lớn tiếng hỏi, mắng là chuyện , quan trọng nhất còn có thừa nhận.

      "Tôi...tôi...." Liên Kiều hai mắt đẫm lệ đảo quanh, trong đầu lại ngừng suy nghĩ,"Tôi, tôi nên cười nhạo lỗ tai của nhân viên nam kia..."

      " trọng điểm cho tôi!"

      Lần nữa tính nhẫn nại của bị bào mòn rồi, như thế kia sao? Nha đầu này căn bản biết mình làm sai ở chỗ nào!

      Đáng chết!

      Liên Kiều liền hết hy vọng, nước mắt chảy xuống càng mạnh mẽ, "Hu hu...Người ta, người ta biết sai ở chỗ nào.... Hu hu..."

      Qủa nhiên --

      Hoàng Phủ Ngạn Tước dự đoán mình đoán đúng tám chín phần, gương mặt tuấn kia dường như bị bao phủ tầng băng lạnh, đáy mắt đen thâm trầm hồ nước sâu, bình tĩnh : "Đúng rồi, ai hôm nay cam đoan với tôi là bướng bỉnh?"

      Liên Kiều bị ngữ khí lạnh băng của làm cho giật mình, lập tức nghĩ tới màn sáng nay, vì thế liền vội vàng trả lời: "Tôi, là tôi!" (Min: ôi đến đây em chết với chị! Ai ôi!)

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy nàng còn nhớ , lửa giận trong mắt chậm rãi rút , tiếp tục hỏi, "Trưa nay nhân lúc tôi để ý vụng trộm trôn tới chỗ khác chơi?"

      Liê Kiều chu mỏ, thanh nghẹn ngào trả lời: "Là tôi -- chính là, chính là gọi điện thoại như vậy --"

      "Bất kể cái gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước hừ lạnh tiếng, khiến cho sợ tới mức tắt luôn thanh, chỉ còn lại tiếng nức nỏ.

      nhìn khuôn mặt vì khẩn trương mà nghẹn thành đỏ, nước mắt rơi như hoa rơi đầy mặt, tim cũng vừa đập vừa đau, vì thế ngữ khí chuyện có chút dịu : "Lần sau được tôi cho phép, được vụng trộm chạy tới nơi khác, biết ?"

      Trời biết vừa nãy khi nhìn thấy trong lòng có bao nhiêu lo lắng!

      Hơn nửa ngày, Liên Kiều mới bật ra tiếng ừ , khóc đến mức còn khí lực, hơn nữa lại sợ vừa tức, cổ họng đều bỏng rát.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rốt cục ngoan ngoãn nghe lời, cũng làm khó xử nữa, đem kéo ra sau, cố ý tức giận lau nước dính mặt , : "Về sau có thể nghe lời hay ?"

      gật gật đầu, lại mang theo bụng ủy khuất.

      "Đau ?"

      Giọng của trầm thấp mang theo tia đau lòng khó mà phát ra, ngay cả đáy mắt ôn nhuận kia cũng xẹt qua lo lắng.

      "Ừ..." Liên Kiều cúi đầu, thanh lại nghẹn ngào, mười phần giống nha đầu nghịch ngợm bị ba ba dạy dỗ.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở dài hơi, vậy cũng đau, bằng thể khóc thành ra như vậy, nhưng mà -- cũng dùng quá mạnh, chỉ là giơ lên hạ xuống thôi.

      từ chịu huấn luyện đặc biệt ở tổ chức, sức mạnh so với người bình thường cũng giống nhau, suy nghĩ như vậy mới tận lực tay chút, chút, nghĩ tới....Vẫn đánh đau?

      Nhìn hai mắt đẫm nước của , trong lòng thoáng qua có chút áy náy nhưng mà vừa nghĩ tới nhân lúc có mặt lén trốn chẳng lẽ -- ở cùng chỗ với nhàm chán như vậy sao?

      Nghĩ đến đây, cái loại bất mãn lại nổi lên nơi đáy mắt.

      "Lần sau lại nghe lời, tôi đánh đau hơn, hiểu chưa?" cố ý nghiêm mặt, lớn tiếng quát.

      Liên Kiều nghẹn khuôn mặt nhắn, bộ dáng muốn khóc cũng dám, chỉ có thể dè dặt nhìn mà gật đầu, ngay cả chút thanh cũng dám phát.
      Last edited: 24/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :