1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 122: tinh giá lâm: Súng(1)



      "Em muốn biết tôi giấu cái gì?"

      Hai bên má Hoàng Phủ Ngạn Tước hồng lên có chút tà mị, ngay cả ý cười trong mắt cũng bùng lên ngọn lửa nóng bỏng làm Liên Kiều thể hiểu nổi, tới gần , giọng bởi vì dục vọng mà trở nên trầm đục.

      Bất giác Liên Kiều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mùi Long Đản hương hòa với hơi thở của ngày càng trở nên ràng, mùi vị này cảm giác này khiến cho cảm thấy vô cùng an ổn, nhưng mà... Đêm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước thực có chút kì lạ.

      Chẹp, theo bản năng liếm liếm bờ môi đào, chiếc lưỡi thơm tho nhắn mang the hương vị ngọt ngào quấn quýt lấy bờ môi, lại khiến ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng trở nên thâm thúy hơn.

      "Nếu tôi thực biết? ... trả thù tôi chứ?"

      cẩn thận mà nhìn về phía , đem vẻ mặt u ám tại của hiểu lầm thành hành động sắp trả đũa, nghe người đàn ông này có bối cảnh xã hội đen, vạn nhất biết việc nên biết, nửa đêm ngủ ngon bị người ta giết người diệt khẩu cũng biết.

      Điều đáng buồn nhất của người đó là chết rồi cũng hiểu nguyên nhân vì sao mình lại chết...

      cũng muốn trở thành nhân vật đáng buồn như vậy!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cẩn thận thu hết biểu cảm của vào trong mắt, thân thể to lớn bao vây lấy , hoàn toàn vây vào trong ngực ——

      "Em đương nhiên có thể biết..." Bờ môi cùng hưi thở nóng rực của phun lên vành tai , khiến cho cười ngây ngốc.

      Bàn tay to nhàng đem mấy sợi tóc rơi trán gạt , cái trán trơn bóng tản ra ánh sáng dịu dàng, cả cặp mắt màu tím kia cũng làm cho người ta rơi vào vòng lốc xoáy.

      "Đó là cái gì..." Liên Kiều thấy ta nhìn mình chằm chằm, khỏi cà lăm, nhất là khoảng cách giữa hai người gần như vậy, cứ như vậy bị ôm chặt vào trong ngực.

      Tim, giống như sắp nhay ra khỏi lồng ngực vậy!

      Trời ạ, ta cũng nên gần quá như vậy có được hay ...

      Phiền toái, ngay cả ông trời cũng căn bản có nghe được những lời gào thét trong lòng của Liên Kiều, tình hình cũng có như Liên Kiều mong muốn, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ép chặt hơn, khuôn mặt tuấn tú như tuyệt tác điêu khắc khẽ hạ xuống, dừng trước bờ môi của .

      "Nha đầu, em vừa mới đụng tới đó chính là loại vũ khí, nó là —— khẩu súng..." Giọng ép tới mức thấp nhất, gần như là chỉ cần cúi đầu cái là có thể hưởng thụ hương thơm ngọt ngào của .

      " khẩu súng?" Liên Kiều nghe vậy trừng mắt lên, ngay cả cái miệng xinh xắn cũng bởi vì kinh ngạc mà cong thành đường.

      Súng? nghe lầm chứ?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dáng đáng xinh đẹp như vậy của , trong lòng khỏi dậy sóng, lấy tay nhàng vuốt ve môi , tham lam mà cảm thụ được mềm mại phía dưới kia làm điên cuồng tới mức nào ——

      "Đúng vậy, là súng! Hơn nữa còn là thứ khiến cả đời em quên..." Giọng trầm đục khẽ bên tai , cảm nhận được người con dưới thân vặn vẹo, ánh mắt càng trở nên u ám.

      Liên Kiều lại hoàn toàn bị câu khiến rơi vào mơ hồ, khẩu súng mà còn khiến cả đời khó quên sao? A, đúng thế, nếu như quả thực trúng đạn mà chết, chẳng phải là cả đời quên được sao?

      Nhưng mà sao bản thân lại xui xẻo vậy a? Cố tình gặp gỡ người đàn ông có bối cảnh xã hội đen này, chính là sợ người ta ám hại, nhất định là như vậy, nếu tại sao lúc ngủ còn mang theo súng ống đây?

      Ai!

      Liên Kiều khỏi thay Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng tình, loại thân phận giống như đây có muốn ngủ say cũng sợ bị mất mạng...

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước, đáng thương a..." tới đây, dùng ánh mắt cực kì thương hại nhìn , còn vươn hai tay bé vỗ về gò má tuấn của , giống như an ủi ——

      " mang theo súng ngủ nhất định ngủ ngon, như vậy , bỏ khẩu sung ra rồi ngủ cho tốt, Ơ... ừ, tôi nghe nhạc cả đêm, như vậy đến mười hai giờ tôi có lẽ buồn ngủ, tôi thay canh chừng..."

      "Lấy khẩu sung ra?" Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, quá mức khờ dại, lại khơi mào khiến ánh mắt lại tràn ngập tình dục...

      "Muốn sao?" cúi đầu ghé xuống tai , cố ý dụ dỗ .

      Liên Kiều vừa nghe , lập tức hưng phấn đứng lên, vặn vẹo chút thân mình: " cái gì? Thực sao? muốn đem súng của tặng cho tôi?"

      Trời ạ, nếu khẩu súng liền rất oai, vẫn là xác thực nha, có thể cầm súng vào trong rừng bắn chim! Cái này đúng là cục đá đánh lửa hữu dụng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước có trả lời câu hỏi của , người dưới thân vặn vẹo làm cũng bất lực, mà vẻ mặt hưng phấn của lọt vào trong mắt chính là loại hấp dẫn trí mạng. Hoặc, nếu muốn, vậy liền thành toàn cho !

      Nghĩ đến đây, môi mỏng của nhếch lên, mang theo quyến luyến mà ngay cả chính cũng hề biết đến, lần môi ấm áp hạ xuống, đem cái miệng của hoàn toàn cắn nuốt vào trong miệng .

      Trong nháy mắt, thân thể Liên Kiều bị chấn động như điện giật, loại cảm giác tuyệt vời này khiến lần thứ hai rung động, nháy mắt lan tràn ra toàn thân, ngay cả tim cũng bị hòa tan, quan trọng hơn là, cảm thấy linh hồn minh được phiêu tán, hoàn toàn trôi , dường như chỉ có người đàn ông này chính là bè gỗ để nắm lấy.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tham lam mà nhấm nháp thẹn thùng và trúc trắc của , giờ phút này khéo léo lung linh khiến muốn ngừng mà được, nụ hôn của dần trở nên mãnh liệt ẩm ướt, nóng rực, từ nụ hôn dịu dàng biến thành triền miên thăm dò, giống như... giống như đem toàn bộ thân thể cắn nuốt hết vào trong bụng

      "Nha đầu..."

      Môi dần dần tới vành tai, mùi hương thanh nhã từ cơ thể khiến kìm nén nổi mà muốn nhấm nháp da thịt , bàn tay to chậm rãi xuống, thuần thục đem váy ngủ của cởi ra, thân thể tuyệt mỹ đập ngay vào mắt ...

      Liên Kiều khẽ run , ngay cả bờ môi đào cũng run rẩy: "Hoàng Phủ Ngạn Tước..."

      ta phải vừa mới đáp ứng đem súng cho sao? Như thế nào mà lại đột nhiên trở nên kì quái như vậy?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 123: tinh giá lâm: Súng (2)

      khó để cảm nhận được người phụ nữ trong ngực run rẩy, giọng trầm thấp mà dịu dàng bên tai : "Nha đầu, ngoan, cần sợ hãi..."

      Liên Kiều ý tứ trong lời của , lại cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay truyền đến như cây kim đâm vào người , bỗng nhiên dùng sức đè lên lồng ngực của mình, vẻ mặt mờ mịt, tim đập nhanh...

      ta muốn làm cái gì?

      Nhìn đôi mắt màu tím của Liên Kiều đơn thuần giống như trẻ , Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó khống chế bàn tay của mình hơn, bàn tay to hung hăng xé cái, váy ngủ bay đường cong rơi xuống đất.

      "Này ——" Liên Kiều giật mình, quay đầu nhìn váy ngủ vừa mới bị rơi xuống đất, cực kỳ bất mãn mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước : "Đó là tôi mới mua —— "

      "Ngày mai em muốn mua bao nhiêu tôi đều mua cho em!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thô lỗ ngắt ngang lời của , trời ạ, chẳng lễ thể tập trung tinh thần chút sao?

      Điều này làm có chút ảo não!

      Thân thể mềm mại xinh đẹp trong ngực khiến sắp nổ tung, ánh đèn dịu dàng ánh trăng chiếu sáng khắp căn phòng làm mọi thứ càng trở nên ràng hơn, ánh sáng chiếu lên người dứơi thân đẹp đẽ mê người, da thịt trơn bóng như châu ngọc, giống như trong nháy máy vỡ nát, ngừơi có hương thơm của thiếu nữ che giấu chút nào lọt vào trong hơi thở của , những đường cong lung linh hề giữ lại mà phô bày toàn bộ trước mặt ...

      phải thánh nhân, đối mặt với tình cảnh như vậy thể động lòng.

      Nhưng mà ——

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước...
      Cần……”

      Liên Kiều thấy bản thân che đậy chút nào mà pho bày hết trước mặt , nhất là nhìn cặp mắt lúc này giống như muốn ăn thịt người, hai mà phiếm hồng, ánh mắt long lanh như sao trời, thân thể tuyết trắng nhiếm tầng hồng nhạt.

      cần loại nào? Nha đầu… thoải mái chút, em rất đẹp…” Hoàng Phủ Ngạn Tước si mệ nhìn côn, cười nụ cười thỏa mãm, hoàn hảo, nha đầu này rốt cuộc cũng có bộ dáng ngượng ngùng.

      Ai ngờ, tình cảnh lần này lại bị Liên Kiều lần thứ hai phá nát…

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước… Uhm… cái kia… cái kia…” Liên Kiều ngoài ý muốn xoay người, bộ dáng thoải mãi. “ có thể đem sung ra ? Cứng quá a… tôi rất khó chịu!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, khi kịp phản ứng, trong lòng khỏi kêu gào… trời ạ! Cái nha đầu này… là đơn thuần đến ngu!

      “Em ngoan ngoãn câm miệng cho tôi!” gầm lần thứ hai, muốn nha đầu này thông suốt sao mà khó khăn đến vậy?

      Ai ngờ Liên Kiều trừng mắt lên: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, chuyện giữ lời gì hết? Khi nãy ràng muốn cho tôi khẩu sung, bây giờ lại lật lọng, tôi xem như nhìn ra, chính là Đại vương dối, lúc ở Hong Kong cũng gạt tôi, bây giờ cũng gạt tôi!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị làm tức chết, thiếu phụ nữ quanh người nhưng lần đầu tiêng gặp phải tình cảnh này, cắn răng, bàn tay to đột nhiên lật người lại…

      “Được, em muốn đúng ? Bây giờ tôi cho em!” Ánh mắt trở nên khác thường khiến người ta sợ hãi, ngay cả ngực khí cũng trở nên kiên nhẫn.

      Ban đầu muốn dịu dàng âu yếm cố, bởi vì đơn thuần chưa trải qua these cho nên muốn dùng sức vội vàng khiên bị tổn thương, thậm chí là sợ hãi loại chuyện này. Nhưng mà… cái này nên nha đầu chết tiệt này lại hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của , là đàn ông, làm sao có thể nhẫn nại được lần nữa?

      Nếu như muốn như vậy, cũng khách khí.

      Ai ngờ, ngay lúc lửa giận cũng tình dục lên não. Lửa cháy muốn thiêu đốt ý chí của , lại ngoài ý muốn nhìn thất người phụ nữ dưới thân ngáp cái…

      Hoàng Phủ Ngạn Tước đầu mình trận tê dại, thậm chí có loại cảm giác sét đánh ngang đầu, theo bản năng mà nhìn thời gian chút… sắp đến mười hai giờ!

      Chỉ thấy Liên Kiều ngáp xong, khuông mặt nhắn cũng ủ rũ, đôi smawts màu tím cũng buồn ngủ mà với Hoàng Phủ Ngạn Tước: “Uhm, ngày mai đưa súng cho tôi , tôi giữ gìn nó tốt…” (Min: Ôi giữ gìn ư???)

      “Này, nha đầu, bây giờ em thể ngủ được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vôi vàng vỗ khuôn mặt nhắn của , ý muốn tỉnh táo chút.

      “Hoàng Phủ Ngạn Tước… tới 12h rồi… Thực ra… tôi cũng muốn ngủ…” Ngữ khí của Liên Kiều trở nên rất chậm, rất chậm, đợi xong câu này, mí mắt của cũng nhắm lại, ngủ!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng mắt lên, nhìn người phụ nữ dưới thân ngủ say như người ngoài hành tinh, làm cái gì? lại ngủ? Đây là lần thứ hai khơi mào lửa nóng trong sau đó cứ như vậy vô tâm vô phế mà ngủ!

      Trong lúc nhất thời đều có cảm giác muốn tìm chết.

      Người phụ nữ đáng chết, muốn mạnh mẽ như vậy mà muốn , nhưng mà… nhưng mà loại chuyện này bảo làm như thế nào mới được? Nhìn bộ dáng cực kì tin cậy mà ngủ, khiến nah khỏi uất ức, Hoàng Phủ Ngạn Tước phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng phải là cầm thú làm chuyện bậy bạ…

      Nghĩ đến đây, chỉ có thể cảm thán lần thứ hai, thay đắp cái chăn lên, cũng quay đầu lại mà vào phòng tắm!

      tinh vô tâm này!

      Lại đêm dài vô tận, đợi dùng nước lạnh dập tắt hoàn toàn dục hỏa, sớm tiến vào giấc ngủ, khuôn mặt xinh đẹp an ổn như thiên sứ, ngưng mắt nhìn , dần dần, loại rung động tên dâng lên trong lòng , cảm giác kia giống như lực lượng nào đó rất , lại rất nhanh kích thích tiếng lòng, giống như có chút đau lòng, lại giống như có chút men say, rồi lại giống như làm cho lòng người tràn ra cỗ cảm xúc thể miêu tả nổi…

      Nghĩ đến bướng bỉnh, lại nhìn thấy an tĩnh như thế, trong lòng khỏi tràn ra loại cảm xúc thương tiếc, thương, còn có chưa nhiều cảm xúc làm lên lời, lần lượt thay đổi trong lúc. Lúc này, bỗng nhiên phát sinh ra cỗ xúc động chưa từng có: đem bé trước mắt này cứ như vậy ôm vào trong ngực, cả đời cũng phiền chán.

      Này… Cảm giác này?!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ tiếng, cũng phải cũng với nha đầu này tiếp xúc thời gian dài, thần kinh cũng bắt đầu trở nên rối loạn, thế nhưng lại có suy nghĩ với vẩn này, là buồn cười!


      Chương 124: tinh giá lâm: Phá hư thiết kế

      Sáng sớm ở Hoàng phủ rất đẹp, ít nhất Liên Kiều cho là như vậy, lúc mơ màng tỉnh dậy, khó để nghe được tiếng kêu tuyệt vời chim chóc, tiếng lại tiếng, khiến tâm tình người nghe cực kì vui vẻ.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước bên người sớm thấy bóng dáng, vội vọt lên lại ngồi xuống, sau đó bắt đầu điên cuồng tìm kiếm chung quanh, nhưng mà, tìm nửa ngày, khuôn mặt nhắn lại lên vẻ thất vọng!

      là quá keo kiệt, quả nhiên ta có để lại khẩu súng nào cho ! Hừ!

      nhìn quanh bốn phía lúc, ừm, hôm nay nên làm cái gì đây? Nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhắn xinh đẹp của lên nụ cười cực kì "Gian trá"...

      Trêu cợt Hoàng Phủ Ngạn Tước là nhiệm vụ chủ yếu trong kì nghỉ này của , tại sao lại có thể quên mất điểm ấy chứ, ha ha...

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Phòng khách chính lớn như vậy được người hầu quét tước đến mức nhiễm hạt bụi, ánh mặt trời từ từ xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu xuống dưới, chiếu vào sàn nhà trơn bóng khiến nó lóe ra những vệt sáng chói mắt.

      Trong lúc Liên Kiều vừa vừa nhảy từ khu biệt thự độc lập vào phòng khách chính, lại nghe thấy tiếng thét bất an của Triển Sơ Dung.

      "Liên Kiều a, trời ạ, con phải cẩn thận, đường thể chạy nhảy như vậy!" Vừa , nhanh chóng chạy đến đỡ lấy .

      Liên Kiều hơi giật mình, luôn đường như vậy, có việc gì sao?

      Nhìn vẻ mặt u mê của , Triển Sơ Dung lộ ra nụ cười hiền từ: "Nha đầu ngốc, con cũng có, đường còn cẩn thận như vậy."

      "Có?" Liên Kiều càng lúc càng bị mê hoặc, bắt đầu từ ngày hôm qua, bác có, có cái gì a, là khiến cho người khác khó hiểu.

      vừa định hỏi cho ràng, lại lập tức nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ thất thần của Hoàng Phủ , lập tức ——

      "A —— Liên Kiều, —— ——" Hoàng Phủ chỉ về phía , ngay cả cũng đầy đủ.

      Liên Kiều cũng sửng sốt giống như vậy: "Tôi như thế nào?"

      kỳ quái a, toàn bộ người trong nhà này đều kì quái ah ! Sáng sớm những điều kì quái.

      Khuôn mặt Hoàng Phủ
      Cùng lo lắng cả biểu cảm thể tin nổi, chỉ thấy nhanh chóng bước lên, lần thứ hai cẩn thận nhìn, ặc, nâng phía sau lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. “ mặc quần áo của cả tôi!”

      Hoàng Phủ kêu lên sợ hãi khiến cho Triển Sơ Dung chú ý, luc snayf bà mới chú ý tới bộ quần áo người Liên Kiều, thảo nào ngay từ khi nãy nhìn thấy thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà quần áo này…

      Liên Kiều lúc này mới phản ứng kịp, cười đến rạng rỡ và vô cùng đắc ý, còn khoa trương dạo trước mặt hai người họ. “Thế nào? Nhìn được ? Đây là kết quả sau quá trình tỉ mỉ lựa chọn trang phục, nghĩ tới cháu còn có thiên phú phối đồ!”

      Hôm nay tự nhận là ngày mặc đồ rất đẹp trai!

      Sáng sớm, trong lúc mở tủ quần áo của Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa bị dọa chết khiếp!

      Quần áo của người đàn ông này cũng nhiều a, đều là tây trang phối hợp với những phụ kiện khác nhau, thiết kế khéo léo vô cùng xa hoa, vừa nhìn biết giá trị tầm thường của nó, nhưng mà… hình như quần áo thoải mái của ta có mấy.

      Nhìn tủ quần áo đó khiến hoa cả mắt, ác ma trong cơ thể tự chủ được chuẩn bị bộc phát ma tính của nó, nếu muốn gặp ta, vậy nhất định phải khiến cho ta chút kinh hỉ mới được.

      Nghĩ đến đây, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có tây trang phối với áo sơ mi, hai lời mặc ngay bộ lên người, nhưng mà… thế nào cũng như trong chiếc bao tải lớn, quần áo của quả thực đối với quá lớn .

      Nghĩ ngĩ, rốt cục có chủ ý, phải thay đổi hoàn toàn quần áo mặc người! Đó cũng là nguyên nhân khiến Hoàng Phủ và Triển Sơ Dung chấn động.

      Lúc này, chiếc áo sơ mi xa hoa ban đầu biến thành chiếc áo T-shirt, chính xác mà phải là chiếc áo sơ mi hình thức T-shirt, hai ống tay áo dài đẹp hoàn hảo bị cắt tới mức khoa trương tới gần sát nách, cổ áo bị cắt bỏ, sửa thành chiếc áo chui, mà vạt áo rộng thùng thình bị biến thành chiếc nơ con bướm.

      Lại nhìn bên dưới, vốn là quần tây trang xa hoa bị cắt thành quần đùi hưu nhàn, rộng rãi thoải mái có chút hương vị đường phố, bên hông phối hợp chiếc thắt lưng vô cùng cá tính của , khắp toàn thân mang theo phong cách của người ngoại quốc. T-shirt còn rất thích hợp, lại rất phối hợp với đôi hài Mickey khoa trương, tóc đuôi ngựa buộc cao cùng với chiếc mũ lưỡi trai, cực kỳ giống thiếu nữ thời kỳ phản nghịch.

      Dùng dáng vẻ tự đắc nhìn Triểu Sơ Dung và Hoàng Phủ , vậy hai người này cũng biết có tài năng thiết kế, hắc hắc…

      “Bác , công ty của Ngạn Tước ở đâu vậy? Cháu rất buồn, đột nhiên rất muốn nhìn thấy ấy!” lộ ra khuôn mặt sáng lạn, bàn tay bé chủ động ôm lấy cánh tay Triển Sơ Dung, làm nũng hỏi han.

      Triểu Sơ Dung lúc này mới kịp phản ứng, bà sủng ái đẩy trán cái rồi . “Con cái tiểu nha đầu này là rất có sáng tạo, cũng chỉ có con mới dám đụng đến quần áo của Ngạn Tước!”

      “Hừ, ai bảo ấy tối hôm qua xé rách váy ngủ cháu vừa mới mua chứ, chiếc váy ngủ kia cũng rất đắt tiền đó!” Liên Kiều chu cái miệng nhắn oán hận .

      Triển Sơ Dung sau khi nghe vậy khuôn mặt đầy lo lắng, bà vội vàng hỏi. “Tối hôm qua, tối hôm qua chẳng lẽ Ngạn Tước đối với con lại…? Tiểu tử ngu ngốc kia, chẳng lẽ biết giờ thân thể của con cho phép hay sao? Lại vẫn làm ra loại chuyện này!”

      Mà bên Hoàng Phủ đứng bên cạnh nghe Liên Kiều vậy, khuôn mặt bống trở nên lạnh ngắt.

      Liên Kiều lại trận mơ hồ, cái gì với cái gì a.

      “Bác , cháu…”

      “Được rồi, như vậy , bác kêu lái xe đưa con tới Hoàng Phủ tài phiệt, mình con ta có chút lo lắng!” Triển Sơ Dung cắt ngang lời , dặn dò.

      cần đâu, bác , cháu cẩn thận a, như vậy , …” Liên Kiều kéo tay Hoàng Phủ . “Em cho chị biết đường được ?”

      Hoàng Phủ cắn môi, tuy rằng phải tình nghuyện, nhưng vẫn lấy giấy bút ghi lại lộ trình cho , lúc đưa cho Liên Kiều còn : “Nếu cứ vậy mà gặp cả, ấy tức giận!” (Min: ta để xưng hô thế này có ai thắc mắc ?)

      Nhưng Liên Kiều lại có nghe được ra ghen tuông trong lời của ta, ngược lại càng tươi cười sáng lạn: “Yên tâm , , em cần lo lắng cho chị, ta dám phát cáu với chị!” xong, liền nhìn về phía Triển Sơ Dung: “Bác , cháu ra ngoài đây!”

      “Ai, Liên Kiều a, được, đứa này…” nhìn bóng dáng sôi nổi của Liên Kiều lúc rời , Triển Sơ Dung vô cùng lo lắng.
      Last edited by a moderator: 9/11/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 125: tinh giá lâm: tại công ty quấy rối (1)


      Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng cả tòa cao ốc của tập đoàn Hoàng Phủ, ánh sáng được khúc xạ những tấm thủy tinh công nghiệp phát ra những tia lấp lánh lúc sáng lúc tối, độ cao trăm tầng ngầm thể quyền uy.

      Nơi này cao đến mức quá đáng!

      Liên Kiều là cho là như vậy, trong lúc nghiên cứu lộ tuyến mà Hoàng Phủ ghi ra cho mình tập đoàn Hoàng Phủ ra ngay trước mặt, thể thầm than sợ hãi kiến trúc xa hoa quyền uy của nơi này, cũng như từng động tác giơ tay nhấc chân của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tản mát ra hơi thở quý tộc

      Mặt trời lên cao, ngẩng đầu nhìn lên , ánh mặt trời chói mắt, khiến khỏi nheo đôi mắt đẹp lại, từ đến lớn vẫn luôn có thói quen nhìn những đồ vật lớn mất cân đối như vậy, loại kiến trúc này, đứng dưới tòa nhà lớn như vậy, cảm thấy hơi thở của bản thân cũng nhanh chóng gấp gáp hơn.

      biết tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia ở tầng bao nhiêu?

      Nghĩ đến đây, lại nhìn đại sảnh ở lầu huy hoàng tráng lệ, đại sảnh có bao nhiêu người, chỉ có bảo vệ đứng ngoài cửa và mấy tiếp tân làm việc, được, cứ tùy tiện xông vào như vậy nhất định bị ném ra.

      Ánh mắt Liên Kiều đảo quanh, suy nghĩ trong chốc lát, nghênh ngang mà vào.

      Quả nhiên, trong lúc vừa mới bước vào đại sảnh, liền bị tiếp tân ngăn lại ——

      "Vị tiểu thư này, xin hỏi tới tìm người hay là bàn công chuyện ——" tiếp tân kia nhìn Liên Kiều chăm chú, đem hai chữ "Công chuyện" kia hạ thấp xuống.

      bé này như vậy, hẳn phải là đến công ty để bàn chuyện làm ăn ?

      Liên Kiều cười cười, thực hiển nhiên đối với ánh mắt nghi ngờ chăm chú quan sát của tiếp tân kia hề để ý chút nào, nụ cười tươi mặt gần như có thể giết chết người.

      " này, ra tôi tới đây là để tìm người !" vừa bên ánh mắt lướt qua quang cảnh xung quanh chút.

      Nơi này... là lớn, hệ thống thang máy có tới hai mươi chiếc, rốt cuộc cái thang máy nào mới tới phòng tổng giám đốc chứ?

      "Tìm người? Xin hỏi tiểu thư muốn tìm vị nào? Làm ở phòng nào? Mời tới đây đăng kí chút, cám ơn!" tiếp tân kia thấy cười tới ngây ngốc, thậm chí có chút đành lòng, bé này đáng như vậy, cũng muốn làm bé ấy khó xử.

      "A, tốt, tốt!" Liên Kiều biểu cực kỳ phối hợp, theo tiếp tân chuẩn bị thủ tục đăng kí (Min: Ặc gặp ai cũng phải vô đăng kí chắc mệt quá trời), lại nhìn màn hình máy tính, khuôn mặt nhắn nghẹn thành cục: " à, văn của tôi được tốt lắm..."

      Oa, có lầm hay , tất cả đều là những từ đơn tiếng biết.

      tiếp tân hơi giật mình chút, lập tức lễ phép cười cười: " có vấn đề gì, nơi này của chúng tôi đều có ngôn ngữ của sáu quốc gia, có thể lựa chọn ngôn ngữ mà mình quen thuộc, hoặc là tôi có thể giúp làm đăng kí!"

      "Tôt quá, à, cám ơn nha, tôi tên là Liên Kiều!" Liên Kiều vừa nghe vậy vội vàng .

      tiếp tân vừa nghe vừa cẩn thận nhập thông tin vào: "Xin hỏi, cần tìm vị nào làm ở bộ phận nào?"

      Liên Kiều tùy tiện : "Tôi tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước!"

      "A?" riêng gì tiếp tân mà ngay cả mấy người bảo vệ bên ngoài cũng giật mình sửng sốt, bé này tới tìm ai?

      Liên Kiều thấy vậy, liền tốt bụng lặp lại câu khi nãy của mình : "Tôi tới tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước! Sao? Chẳng lẽ lúc sáng ta ra ngoài vui vẻ? làm?"

      tiếp tân gian nan mà nuốt nước miếng ừng ực, lần thứ hai cẩn thận mà đánh Liên Kiều, bé này muốn tìm tổng giám đốc của bọn họ? bé kì quái như vậy, ngay cả quần áo người cũng cực kì kì quái, tổng giám đốc nhà bọn họ có khả năng quen biết bé như vậy sao?

      Lúc lâu sau, tiếp tân mới lên tiếng: "Vị tiểu thư này xin lỗi, xin hỏi có hẹn trước ? Hoặc là có đăng kí ở chỗ thư kí của tổng giám đốc ?"

      chính là tiếp tân bé thôi ah, nào có quyền hạn lớn như vậy để cho bé này tới phòng của tổng giám đốc.

      Liên Kiều lắc đầu, muốn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước phải phiền toái như vậy sao? lại nhìn quang cảnh xung quanh chút, lại ngoài ý muốn phát tại chỗ vòng tròn xoay có chiếc thang máy khác khác hẳn với nhưng chiếc còn lại, chẳng lẽ——

      "A —— cám ơn ô nha, tôi tìm được rồi!" hưng phấn nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới phía thang máy riêng ủa tổng giám đốc.

      "Trời ạ!" tiếp tân thấy vậy sắc mặt cũng biến, muốn tiến lên ngăn cản Liên Kiều, lại bị ôm lấy ——

      "Cảm ơn nha, chị tiếp tân, tấm lòng tốt như vậy, nhất định được thăng chức a!" Liên Kiều xong rồi lại nhìn mặt tiếp tân chút, sau đó giống như điên mà chạy tới thang máy.

      tiếp tân và bảo vệ hoàn toàn sửng sốt, được lúc lâu mới kịp phản ứng, lúc tiếp tân nhìn đến thang máy chuẩn bị khởi động, vội vàng nhấc điện thoại lên ——

      "Xin chào, xin hỏi là thư kí tổng giám đốc sao? Khi nãy có vị tiểu thư tên là Liên Kiều xông vào trong thang máy tổng giám đốc! Vâng, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Trong điện thoại truyền đến hồi trách cứ, vẻ mặt tiếp tân càng khó coi hơn.

      Nha đầu kia từ đâu mà xông tới, còn có thể thăng chức? Lần này ngay đến cả bát cơm có khả năng giữ được rồi!

      Thang máy riêng của tổng giám đốc được vận hành với tốc độ cực kì cao, từ tầng tới tầng trăm cũng chỉ mất 45 giây mà thôi, khi cánh cửa thang máy lấp lánh ánh vàng từ từ mở ra, Liên Kiều vẻ mặt hưng phấn mà nhào ra.

      Woa!

      Nơi này cũng có thể dùng làm nơi ngắm cảnh, chỉ thấy toàn bộ trăm tầng đều dùng thủy tinh công nghiệp để làm, chỉ cần tầm mắt di chuyển tới nơi nào có thể nhìn thấy sót thứ gì, từ tầng trăm nhìn xuống phong cảnh phí dưới quả nhiên là giống với bình thường, thế lại khiến cho cảm xúc muốn bay lượn.

      Trong khi Liên Kiều hưng phấn mà nguyên cớ, thanh thanh thúy vang lên phía sau lưng ——

      "Vị tiểu thư này, tìm Hoàng Phủ tổng giám đốc sao?"

      Liên Kiều vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt chuyên nghiệp của thư kí, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi tới tìm Hoàng phủ Ngạn Tước có chút việc!"

      Thư kí tổng giám đốc sửng sốt: "Thực xin lỗi tiểu thư, nếu có hẹn trước, hôm nay thể gặp được tổng giám đốc!"

      "Cắt! Gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại phải phiền toái như vậy chứ, cho dù tại tôi gặp được ta, đến tối vẫn gặp được ta, nhưng mà tại lúc nhàm chán, tìm ta tìm ai?" Liên Kiều liên tục mà hét lớn.

      Thư kí của tổng giám đốc hoàn toàn ngây ngốc —— bé này cái gì đây?

      muốn mở miệng, giọng nữ cao ngạo phía sau vang lên ——

      "Giao bé này cho tôi, làm việc !"

      Hai người đồng thời quay đầu lại, lại nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng thân trang phục công sở đứng đó, sau khi thấy cách ăn mặc quái dị của Liên Kiều, ánh mắt cao ngạo khỏi giương lên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 126: tinh giá lâm: quấy rối ở công ty (2)

      Thư kí tổng giám đốc sau khi thấy người tới, cung kính cúi người : "Hoàng Phủ tiểu thư!"

      " cả tôi đâu?" Hoàng Phủ Ngưng dùng ánh mắt ngạo mạn đảo qua người Liên Kiều, nhanh chậm hỏi.

      "Hoàng Phủ tiên sinh họp!" thư kí tổng giám đốc nhanh chóng đáp.

      "Ừ!" Hoàng Phủ Ngưng phất tay, tầm mắt dừng ở người Liên Kiều, ", theo tôi!"

      "Tôi?" Liên Kiều chỉ vào mũi mình, ta với sao? như thế nào cái ánh mắt kia lúc nhìn người là? có lễ phép.

      Hoàng Phủ Ngưng nhíu mày chút trong lòng thầm đánh giá , "Đương nhiên là , phải muốn tìm cả tôi sao?" xong, tự mình tới phía hành lang bên kia.

      Liên Kiều trong lòng mặc dù có chút thoải mái, nhưng vẫn theo sau lưng ta, lại thấy ta mở thang máy.

      "Hả? Văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước phải ở tầng này sao?" nghi ngờ hỏi.

      Hoàng Phủ Ngưng gì, chỉ liếc mắt nhìn cái, bộ dáng " đuổi kịp".

      Liên Kiều sau lưng trừng ta cái, người phụ nữ này chút cũng thích, khả năng ta cũng thích như thế.

      Thang máy xuống gần hai mươi tầng dừng lại, nháy mắt cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều nhìn thấy đám nhân viên tây trang, giày da bận rộn, bọn họ đều nhất nhất chào hỏi Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt đều khiếp sợ khi nhìn Liên Kiều phía sau.

      Liên Kiều ngược lại tỏ vẻ sao cả, luôn thèm quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, chính là —— người phụ nữ phía trước này muốn đem tới chỗ nào?

      "Này ——" mở miệng hỏi.

      "Sắp đến!" Hoàng Phủ Ngưng dùng lời lạnh ngắt cắt ngang lời .

      thêm chút nữa, hai người tới trước căn phòng, Hoàng Phủ Ngưng bước lên mở cửa văn phòng, nghiêng người với : "Vào thôi!"

      Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc, vào văn phòng, đánh giá xung quanh —— đây là văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước? giống tí nào.

      "Văn phòng của ai vậy?" Rố cục cũng nhịn được mà hỏi.

      Hoàng Phủ Ngưng đóng cửa phòng lại, khịt mũi cười : "Đây là phòng làm việc của tôi!"

      Ách?

      Liên Kiều giật mình chút, " dẫn tôi tới văn phòng của làm gì tôi tới tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng phải !"

      cảm thấy mình phải có nhiệm vụ tất yếu là nhắc nhở Hoàng Phủ Ngưng, miệng người phụ nữ này quá cao ngạo khiến sinh ra cỗ chán ghét.

      Hoàng Phủ Ngưng nhanh chậm phản ứng lại, mặt vẫn là vẻ khinh thường đối với Liên Kiều, ta đến bên tìm văn kiện vừa : " đúng là buồn cười, đường đường Hoàng Phủ tổng giám đốc cũng phải bạn , phải muốn gặp là gặp được, hơn nữa —— "

      Sau khi ta tìm được văn kiện rồi rút ra, châm biếm mà nhìn Liên Kiều : " cũng nhìn chỗ này là nơi nào, sao lại có thể ăn mặc thành cái dạng này gặp cả tôi, là buồn cười!"

      Nghe lời này, Liên Kiều xác định là mất hứng, cũng nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Ngưng: " thực rất kì quái, tôi ăn mặc thành cái bộ dáng nào đó là tự do của tôi, quan hệ gì tới ? Ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng gì tôi, là cái gì mà ở trong này khoa tay múa chân?" (Min: 1 like cho chị Kiều)

      Hoàng Phủ Ngưng trừng mắt nhìn cái, giọng điệu mười phần kiêng kị: "Mã vương thất, ôi biết đột nhiên tìm tới Hoàng Phủ Gia đến tột cùng là nguyên nhân gì, nhưng mà tôi ngại cho biết, bởi vì đến khiến em quý của tôi mười phần thoải mái, hơn nữa —— tôi cũng thích !"

      Liên Kiều hơi giật mình, thoải mái? bé đó vì cái gì mà thoải mái?

      Ngay lúc nhìn đến Hoàng Phủ Ngưng với bộ dáng chán ghét, quật cường nhưng đột nhiên lên: "Tôi nghĩ người kì quái là mới đúng, việc thích hay thích tôi có quan hệ gì với tôi? Chỉ cần Hoàng Phủ Ngạn Tước thích là được, hay là còn muốn can thiệp vào tự do của ?"

      " cả tôi thích ?"

      Hoàng Phủ Ngưng nhìn giống như nhìn người ngoài hành tinh, vẻ hèn mọn mặt càng nồng đậm: "Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi được nghe, chỉ bằng bộ dáng em học sinh này mà khiến cả tôi hứng thú? Tôi thực có lòng tốt nhắc nhở , cả tôi luôn thích phụ nữ dáng vẻ đầy đặn bốc lửa, phong tình vạn chủng, mà cả tôi cũng luôn thiếu những loại phụ nữ như thế, bên cạnh cả tôi còn rất nhiều phụ nữ, có thể coi trọng đúng là vào đầm rồng hang hổ!"

      "Cắt, thân thể đầy đặn cái gì? Heo mới thân thể đầy đặn!"

      Liên Kiều "Râu ông nọ cắm cằm bà kia" tật xấu lại phạm, "Còn có, mặc kệ ban đêm” hay là 'Ban ngày ' , đều là tôi cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước , là người phát ngôn của ta sao? có tư cách gì quyết định trong chuyện này?"

      " —— "

      Hoàng Phủ Ngưng bị những Logic khác thường trong lời của khiến cả người lúng túng, trong lúc nhất thời lại nghe hiểu cái gì, vì thế liền cau mày, phất tay : "Thôi, chuyện với thực tốn nước miếng của tôi, muốn gặp cả tôi ngồi yên trong này mà đợi , khi nãy cũng nghe thấy thư kí của tôi ấy họp, bây giờ ấy cũng có thời gian điên cùng !"

      "Tôi chờ ở chỗ này ?" Liên Kiều kêu lên, nơi này cách Hoàng Phủ Ngạn Tước những hai mươi tầng lầu, ta làm sao biết ở trong này?

      Hoàng Phủ Ngưng cười đến khinh miệt, ta gằn từng tiếng với Liên Kiều: "Đúng vậy, ngồi chờ ở chỗ này , chờ ấy họp xong tôi với ấy, còn có —— bây giờ tôi cũng phải họp, kính nhờ đừng có dùng bộ dáng vương thất đem đến phiền toái cho tôi!"

      xong, ta liền hừ lạnh tiếng rồi mở cửa ra ngoài.

      "Cắt —— bộ dáng sang chảnh gì chứ!" Liên Kiều nhìn theo bóng lưng ta làm mặt qủy (Min: chị này đáng nhỉ), sau đó nhàm chán ngồi ghế ở phòng làm việc của Hoàng Phủ Ngưng.

      Phụ nữ hư hỏng như vậy, khi này còn dùng ác ngữ với , khẩu khí này làm sao có thể nuốt xuống? Nhất định phải làm cho ta biết lợi hại của mới được!

      Nhưng mà —— ta như thế nào cũng là em của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như mình quá phận, Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể mất hứng hay ?

      ★★★ Lời tác giả: hôm nay làm việc tới năm giờ sáng, nhanh chóng hoàn thành!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 127: tinh giá lâm: Quấy rối ở công ty (3)



      "Ai..."

      Liên Kiều thở dài hơi, cái này làm khó cho , nếu là trêu cợt chút ít thôi, trong lòng khẳng định thoải mái, nhưng nếu làm quá lên, Hoàng Phủ Ngưng nhất định với Hoàng Phủ Ngạn Tước và cả bác trai bác , chừng lại còn thêm mắm dặm muối nữa, dù sao bọn họ cũng là người nhà, sao có thể đứng ra bênh vực người ngoài như

      vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh.

      Người phụ nữ này đúng là rất biết hưởng thụ, bất kể là ghế dựa hay sô pha, ngay tới cả bàn trà thảm trải đều là những thương hiệu cực kì xa xỉ, ở bên cửa sổ sát đất có thêm gốc cây tô điểm thêm cho xung quanh màu xanh tươi mát, loại phong cảnh tao nhã như vậy mà kết hợp với người phụ nữ như ta đúng là phá hoại phong cảnh. (Min: chị này ngôn ngữ ác độc nhỉ!)

      Trong lòng Liên Kiều khỏi dâng trào trận tiếc hận, ngay lúc chuyển ánh mắt tới ngăn kéo bên dưới, ánh sáng trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, chủ ý tinh quái lên.

      "Ha ha——" bật cười ra tiếng, Hoàng Phủ Ngưng, lần này xong đời rồi.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Cuộc họp diễn ra tới tận trưa, người đầu tiên ra khỏi phòng họp là Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay sau đó, đám nhân viên cấp cao cũng nối đuôi nhau ra.

      "Hoàng Phủ tiên sinh..."

      Trong lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước giao việc cho cấp dưới, thư kí tổng giám đốc vẻ mặt hốt hoảng chạy lên trước lên tiếng.

      quay đầu, chưa kịp mở miệng hỏi cái gì, cánh tay liền bị mảnh mềm mại vây lấy.

      "Hoàng Phủ Ngạn

      Tước!” Giọng ngọt lịm như đường của Liên Kiều lọt vào lỗ tai , ngay chiếc má núm đồng tiền mặt cũng cực kì động lòng người.

      “Liên Kiều?” Hoàng Phủ Ngạn Tước nao nao: “Tại sao em lại tới đây?”

      Liên Kiều ngẩng đầu nhìn , đột nhiên bổ nhào vào trong ngực , khuôn mặt nhắn còn cọ cọ người , giọng ủy khuất: “Thiếu chút nữa tôi tìm được , rất sợ hãi…”

      Bộ dáng ủy khuất và bất lực của khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng, bàn tay nhàng vỗ lên tấm lưng của , ngữ khí cũng trở nên dịu dàng: “Được rồi, phải tìm thấy tôi sao, có việc gì!”

      Liên Kiều tham lam mà hít hà hương thơm nam tính của , ỷ lại gật đầu.

      màn trước mắt này chỉ khiến thư kí tổng tài khiếp sợ, ngay cả đám nhân viên vừa từ phòng họp cũng vô cùng khiếp sợ, cả đám đông há hốc mồm trừng mắt to hết nhìn vị tổng tài lại quay lại nhìn nhau, giống như hoài nghi những gì mình nhìn thấy.

      Đột nhiên nhảy ra và hành động vô cùng dịu dàng của tổng tài bọn họ…

      Điều này khiến bọn họ khỏi miên man suy nghĩ?

      Lúc này, thư kí tổng tài lên trước: “Hoàng Phủ tiên sinh, vị tiểu thư này ấy luôn tìm ngài…”

      Thực ra ta vốn muốn “Vị tiểu thư này xông lên đây”, nhưng sau khi nhìn thấy hành động khác thường của ông chủ, ta thông minh vội vàng sửa miệng.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn người con trong ngực, khó để thấy được ánh mắt tò mò từ xung quanh, vì thế liền trầm giọng: “, mau làm việc!”

      thanh tuy vững vàng, nhưng trong đó có chứa tia cảnh cáo, tất cả mọi người ngốc, lập tức ào ào tránh ra.

      Cả đoạn đường vào văn phòng tổng tài gần như là bị Liên Kiều dính vào, sau khi đóng cửa lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới tỉ mỉ đánh giá Liên Kiều, sau khi nhìn xong thầm hít hơi.

      Đây là cái dạng gì?

      Liên Kiều cũng khó phát ra kinh hãi trong mắt , vì thế nhanh chóng xoay vòng trước mặt , vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: “Thế nào? Nhìn được ?”

      toan tính nhanh chóng lên giữa hai hàng lông mày , khách khí : “ được tốt lắm, làm sao lại có cửa hàng bán quần áo kì quái như vậy?”

      vừa vừa ngồi lên ghế tổng tài.

      Liên Kiều nhanh chóng theo sát , chạy đến trước mặt , vẻ mặt vui sướng: “A? Ngay cả cũng cho rằng đó là đồ ở cửa hàng sao?”

      Ha ha, nghĩ Liên Kiều cũng có khả năng thiết kế thời trang nha.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lại liếc nhìn cái, bên môi chứa ý cười: “Em đến tìm tôi để cho tôi chiêm ngưỡng bộ quần áo này? Còn vẻ mặt ủy khuất giống như đứa lạc đường, làm cho tôi sợ hãi thôi!”

      Liên Kiều quyệt quyệt miệng, bàn tay bé bắt lấy tay : “Vốn dĩ là như thế mà, biết muốn tìm quả thực là khó khăn, tất cả mọi người cho tôi lên đây, hừ!”

      “Về sau , bộ dáng lần này của em muốn người khác nhớ cũng khó!” Hoàng Phủ Ngạn Tước rất hưởng thụ cảm giác mềm mại từ cánh tay truyền đến, thậm chí có chút xúc động muốn ôm người con trước mặt vào lòng.

      Bộ dáng khi nãy bất lực của khiến đau lòng, giống như đứa chịu quá nhiều ủy khuất, coi là bến cảng an toàn nhất mà bấu víu.

      “Hì hì --”

      Liên Kiều sau khi nghe vậy, cười đến khoái trá, má núm đồng tiền xinh đẹp rạng rỡ hoàn toàn nhìn ra dấu vết ủy khuất khi nãy, vui vẻ : “ cũng cảm thấy sáng tạo đúng ? cảm thấy thiết kế này như thế nào?”

      “Ừm --”

      Lần thứ hai Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu đánh giá chút, đột nhiên cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nhưng vẫn : “Quần áo là chất liệu cao cấp, đáng tiếc thiết kế -- được!”

      “Hừ --”

      Liên Kiều vừa nhìn vừa trừng mắt, “Cái gì chứ, chút thẩm mỹ đều có, chất vải tốt cũng cần sao, chỉ có mới mặc loại vải kém chất lượng thôi, tôi cảm thấy thiết kế này rất được…”

      càng thanh càng , bởi vì nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngày càng trầm, cuối cùng cũng phát ra tiếng nữa.

      “Nha đầu -- em lặp lại lần nữa cho tôi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức nghe ra thông tin kín đáo do Liên Kiều lỡ miệng, lần nữa lại dùng ánh mắt như tia laser nhìn chằm chằm , đúng vậy, sao lại nhìn thấy quen mắt như vậy, ra chính là quần áo của .

      Nha đầu chết tiệt này, lại dám đem quần áo của hủy hoại tới mức này? Còn mặc ở người mình chạy đến công ty để trình diễn?

      “Ừm, cái kia --”

      Liên Kiều thấy khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ nguy hiểm, ngay lúc này biết trong lòng nghĩ gì, vì thế liền cẩn thận : “Quần áo của người ta đều mặc chán rồi, dù sao nhiều quần áo như vậy, thiếu hai chiếc cũng phải chuyện lớn gì…”
      Last edited: 30/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :