1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 117: tinh giá lâm: hiểu lầm thêm hiểu lầm (3)



      Hai người lần nữa trở lại bàn ăn, lập tức ngênh đón những lời thăm hỏi vô cùng khoa trương.

      "Ah, Liên Kiều, con vừa mới —— phải là có chứ?" khuôn mặt Triển Sơ Dung vô cùng kích động mà nhìn Liên Kiều, thanh vô cùng cao hứng trở nên cà lăm.

      Mà Hoàng Phủ Ngự Phong cũng gấp gáp nhìn Liên Kiều, lại nhìn con trai mình —— a, tiểu tử, im hơi lặng tiếng đó sắp làm cha?

      Mấy người khác ánh mắt cũng bất khả tư nghị (Khó tin, để nguyên cụm nghe hay) mà nhìn hai người họ.

      Liên Kiều bị bọn họ bất thình lình như vậy dọa sợ, nuốt ngụm nước miếng, có chút khẩn trương mà trốn ohias sau Hoàng Phủ Ngạn Tước.

      Có? Có cái gì? làm sao lại nghe hiểu?

      "Đến đến, Liên Kiều, mau ngồi xuống, cần đứng, này chị Lâm ——" Triển Sơ Dung vội vàng gọi quản gia tới.

      Lâm quản gia liền bước lên phía trước, cung kính cúi người: "Phu nhân xin phân phó!"

      "Chị Lâm, từ hôm nay trở thức ăn của Liên Kiều tiểu thư phải chuẩn bị riêng, ngày ba bữa cùng với bữa khuye phải đầy đủ dinh dưỡng, tôi muốn đích thân kiểm tra thực đơn, biết ?" Triển
      Sơ Dung dặn dò cẩn thận.

      “Vâng ạ, phu nhân xin yên tâm!” Vẻ mặt chị Lâm vô cùng cao hứng mà đáp lại.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực muốn nổ tung đầu, trầm thấp mở lời: “Mẹ, các người hiểu lầm, thực ra…”

      “Con, tiểu tử ngu ngốc kia, cái gì hiểu lầm với , chính mắt chúng ta nhìn thấy, con còn muốn giấu đến khi nào? Hả, cứ theo lời mẹ mà làm , còn nữa… từ hôm nay trở , con phải đặt hết tâm tư lên người Liên Kiều, tại, đập đoàn vào quỹ đạo, con cũng nên thả lỏng chút, chọn ngày lành, chúng ta muốn đích thân với Vương thất Malaysia chuyến!” Hoàng Phủ Ngự Phong cắt nagng lời con trai, dùng mệnh lệnh khiến người nào có thể cụ tuyệt.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước xoa xoa huyệt thái dương, minh giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cái nha đầu chết tiệt kia, lúc nôn mửa tốt, cố tình ở trong tình huống này!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt dán chặt chỗ: “Được, Liên Kiều vừa nôn ra có khẩu vụ, chị Lâm, buổi tối nhớ chuẩn bị bữa ăn khuya, ba mẹ, hai người dùng chậm!”

      xong, kéo tay Liên Kiều ra khỏi nhà ăn.

      “Ha hả, tiểu tử Ngạn Tước này chút cũng có ý tốt, Ngự Phong, tôi thấy con trai muốn kết hôn rồi!” Triển Sơ Dung nhìn bong lưng hai người rời , mỉm cười .

      “Ừ!” Hoàng Phủ Ngự Phong gật gật đầu đồng ý.

      *************

      Bong đêm bao phủ lên “Hoàng phủ”, lóe ra ánh sáng phối hợp với màu sắc ánh hồng khiến toàn bộ biệt thự trở nên huy hoàng hùng vĩ.

      lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước từ thư phòng ra đẩy cửa vào phòng ngủ, lập tức sửng sốt, chỉ thấy Liên Kiều giống như đứa trẻ lăm tới lăn lui giường , như đùa nhảy giường, chơi đùa vui sướng.

      “Nha đầu!” gầm tiếng, đem tức giận nhẫn nhịn ngày phát ra toàn bộ.

      Liên Kiều bị tiếng vang dột ngột này dọa sợ, lảo đảo cái suýt ngã xuống giường. Trước khi ngã, thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước mặt xanh mét đứng trước mặt, hung hăng dậm chân…

      “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, rống cái gì, tôi cũng phải bà lão tám mươi mà nghe được ? Lại , ai cho vào đây? Đây là phòng tôi muốn ở!” ngược lại xoa xoa tay, vẻ mặt phục mà trừng .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe vậy, thiếu chút nữa giận tới sung huyết não, như nhìn thấy người ngoài hành tinh mà trừng Liên Kiều…

      “Nha đầu, tôi nhắc nhở em câu, đây là phòng tôi!”

      “Cắt…” Liên Kiều cho là đúng mà ngồi xuống, bên xoa hai chân, bên chút khách khí mà : “Từ hôm nay trở , ngủ phòng khác , dù sao biệt thự độc lập này là của , nhiều phòng…”

      Ánh sang đỉnh đầu nháy mắt bị che khuất hơn nửa, cảm thấy bầu khí khẩn trương úp tới, theo bản năng mà ngẩng đầu, lại nhìn thấy thân hình to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đè ép xuống, đem cả người bao vây trong phạm vi của .

      thông minh mà ngậm miệng, vẻ mặt cảnh giác nhìn , thân mình lại theo bản năng lui lại phía sau.

      Ngay sau đó, hai bàn tay to nhanh chóng nắm lấy eo , vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước bí hiểm, ngay cả ánh mắt cũng trở nên thâm trầm…

      “Nha đầu,, em cái gì? Lặp lại lần nữa!” Giọng trầm thấp vang lên cho người ta thấy uy quyền, bao vây người con này tỏng mùi vị Long Đản Hương.

      Liên Kiều cảm thấy cổ họng khô khốc, cẩn thận cười hiền lành: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, để ý như vậy . Đây cính là người nhà sắp xếp, lại , tôi thực ra có thói quen ngủ phòng khách, phòng tốt lắm, lại rất sạch , tuy là hơi cứng, nhưng mà tôi rất thích!”

      “Sau đó?” Khuôn mặt trầm tĩnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn ra vết tích, để Liên Kiều còn cách nào nghĩ là tức giận.

      nuốt nước miếng lần thứ hai, ánh mắt đảo quanh, mang theo vẻ vô tội : “Vậy gắng gượng ngủ ở phòng khách, dù sao tôi vẫn ở phòng này!”

      xong, túm lấy chiếc gối mềm mại, gắt gao mà ôm vào trong ngực, bộ dáng định lại tinh thần.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe vậy, tức giận, giơ hai bàn tay lên, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt trắng nõn của , như thứ trân bảo quý giá, nhưng bên môi lại nở nụ cười xấu xa…

      “Nha đầu a… Em có biết mình đùa với lửa?” Thản nhiên thanh vây quanh tai , bờ môi ấm áp cố ý lướt qua mặt , vương lấy mùi thơm ngát.

      Hơi thở đàn ông tràn ngập hô hấp của Liên Kiều, tâm dột nhiên kinh hoảng, mây đỏ lan tràn mặt và cả hai bên tai, những vẫn kiên cường cưỡng bách mình cà lăm: “, có ý gì?”

      Nụ cười mặt khoa trương hơn nưa, giống vương tử tao nhã, nhưng ra toàn những từ ngữ khiến người ta có cảm giác ám muội…

      “Nha đầu, rất là tiếc, tôi cũng có thói quen ngủ phòng khách!”
      Last edited by a moderator: 24/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 118: tinh giá lâm: khờ dại đến ngốc (1)

      Liên Kiều cười đến "Khờ dại" , cười gần như đóa hoa nở, cẩn thận: "Hắc hắc, mọi việc đều có lần đầu tiên, người ta là , là đàn ông nên nhường nhịn tôi, nếu bị người khác cười có phong độ, cảm thấy thế nào?"

      bày ra vẻ mặt vô tội mà hỏi , trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng vô tâm vô phế.

      "Tôi xem —— em là hiểu ý tứ của tôi sao!" Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười đến rực rỡ, lại tản ra tia tà ác, như vương tử với đôi cánh ác quỷ, hướng thân mình áp gần lại , chậm rãi phun ra vài tiếng: "Tôi chỉ ngủ ở phòng ngủ chính!"

      câu khiến Liên Kiều trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt tròn vo nhìn , dường như bị chôn vùi hẳn trong nụ cười của .

      "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, mọn tới mức ấy chứ? Phòng nhiều như vậy sao còn tranh với tôi? Dù sao tôi vẫn cứ ở phòng này, hừ!" Tính quật cường của cùng bốc lên, chịu nhường nhịn chút nào!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nghe vậy, mặt cũng có vẻ tức giận, khẽ nhún bả vai, đứng dậy, từ cao mà nhìn xuống , ánh mắt thâm trầm lộ tia tao nhã ——

      "Đêm nay thực muốn ngủ trong này?"

      "Hừ, đương nhiên, tôi mới rất ràng, nghe hiểu sao?" Liên Kiều quệt miệng, mặt cũng nở nụ cười, vẫn tin đuổi được ?

      Ai ngờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút ý định rời , sau khi nghe vậy, khuôn mặt càng tỏ ra đắc ý, gì nữa, mà ngay trước mặt chậm rãi cởi áo sơ mi ra...

      Cúc áo trước ngực bị cởi bỏ, thể nhìn thấy bờ ngực rắn chắc to lớn!

      Nhìn hành động khác thường như vậy của , Liên Kiều há hốc mồm, giống như tên đầu gỗ mà nhìn , mãi cho tới khi cởi hết cúc ném áo sơ mi ra bên mới bừng tỉnh ——

      "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, , định làm gì?" cà lăm chỉ vào hỏi hỏi.

      Nhưng mà cà lăm ặc kệ cà lăm, vẫn cực kì "Háo sắc" mà nhìn chằm chằm bờ ngực rộng lớn của .

      Trời ạ! Mỹ nam hổ là mỹ nam, ngay cả tư thế cởi quần áo cũng tao nhã như vậy, quan trọng nhất là, ngực nhìn qua đều có cảm giác an toàn, vừa nhìn là thấy chủ nhân của nó rất chịu khó tập thể hình.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước rất dễ nhận ra ánh mắt "Háo sắc" của , trong lòng khỏi buồn cười, tiểu nha đầu này đúng là sợ trời sợ đất, tốt lắm, muốn nhìn xem còn có thể quật cường tới mức nào?

      Nghĩ đến đây, cố ý trả lời nghi vấn của , ngón tay gõ lên thắt lưng, nháy mắt, thắt lưng được cởi ra, quần tây được cắt may khéo léo rơi xuống ——

      "Oa ——" Liên Kiều hoan hô tiếng, há miệng to, hai mắt vì chứng kiến màn này mà mở càng to, giống như chứng kiến dáng người tuyệt mỹ của Đại Vệ, ngón tay bé vì hưng phấn mà run rẩy chỉ chỉ .

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước, dáng người của quả thực siêu cấp đẹp nha!" Trời ạ, lần này chứng kiến cách gần như thế khiến trái tim nhảy bùm bùm, hai chân dài mà có sức nha.

      Lần trước ở bể bơi, đợi xem hết, liền dùng khăn tắm che khuất tầm nhìn của , dạy chuyên tâm học bơi lội cũng thể nhìn cơ thể tốt, hôm nay, cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.

      Nghe được tiếng hoan hô của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn bực nửa ngày, muốn dùng chiêu này để dọa , dù sao đây cũng là hành động khiến vô cùng cảnh giác, nghĩ tới... nghĩ tới nha đầu này ngược lại rất hứng trí mà nhìn ngắm cơ thể ? ?

      Quả thực khiến mở rộng tầm mắt!

      Có lầm hay ? Chiêu này hề có chút tác dụng nào đối với tiểu nha đầu này sao?

      ảo não mà lấy áo ngủ mặt vào, nhìn bộ dáng thất vọng của trước mắt trong lòng khỏi thầm cười khổ!

      đường đường là Tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt mà lại có thể lưu lạc đến bước đường này, lại dùng tới cách này để đổi lấy chỗ ngủ thoải mái? Cùng tiểu nha đầu tranh phòng ngủ?

      Chuyện này nếu truyền ra ngoài, quả thực sau đêm, làm trò cười cho thiên hạ.

      Liên Kiều bĩu môi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước mặc áo ngủ, vẻ mặt mất mát cùng mất hứng, trừng mắt liếc cái, lẩm bẩm : "Cái gì chứ, thế này sao, để tôi nhìn nhiều thêm chút nữa cũng mất tí thịt nào, quỷ hẹp hòi!"

      "Em cái gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên tới gần , cố ý làm bộ như có nghe thấy.

      Liên Kiều ngừng lại, dám gì nữa, chính là đem gối ôm trong ngực ôm chặt hơn.

      "Tiểu nha đầu ——" kéo dài thanh , mùi vị dễ ngửi tiến vào hô hấp của Liên Kiều, Long Đản Hương kéo gần khoảng cách của hai người thêm thân mật.

      "Ách? Làm gì? làm gì mà sát lại tôi như vậy?" Hai má Liên Kiều khỏi hồng lên, biết vì cái gì, mỗi khi tới gần, tim đập rất nhanh rất nhanh, giống như là muốn nhảy bật ra vậy.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy mặt lên sợ hãi, trong lòng lại sung sướng rất nhiều, càng đến gần hơn, đem hoàn toàn áp xuống dưới ngực , thấp giọng cười bên tai : "Nha đầu a, em có biết ngôi biệt thự này tại chỉ còn lại mình tôi với em ?"

      " và tôi hai người?" Liên Kiều nhất thời hiểu được hàm ý trong lời , ngây ngốc chút lập tức phản bác: "Cắt, lừa quỷ a, còn những người làm đâu!"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tươi cười: "Chẳng lẽ em biết được tôi cho phép, người nào dám vào trong biệt thự này!"

      xong, thâm trầm nhìn trong ngực, hề chớp mắt mà muốn nhìn thấy khuôn mặt khủng hoàng mà chờ mong.

      Nhưng mà ——

      "Vậy có ý gì chứ?" Liên Kiều ngốc ra, hai chân mày hiểu nhíu lại.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119: tinh giá lâm: khờ dại đến ngu (2)

      Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi nhìn thấy bộ dàng khờ dại đến ngốc của , ảo não gần như muốn chết!

      đây là thực hiểu hay giả bộ hiểu?

      Nghĩ đến đây, lại nghĩ ra cách, thêm lời nào, trực tiếp đẩy ngã xuống giường, thân hình to lớn chặn người lại, bàn tay ấm áp kìm chặt eo của !

      "Tôi đột nhiên nghĩ —— có phụ nữ làm ấm giường cũng có gì là tốt!" xong, khuôn mặt tuấn tú của đè ép xuống, gần đến nỗi có thể cảm nhận hô hấp của lẫn nhau, Hoàng Phủ Ngạn Tước thừa nhận, hơi thở người nha đầu này quả thực thanh khiết, chỉ có mùi vị thanh xuân, làm có chút kìm lòng đậu.

      Nào biết ——

      "Hì hì —— cần..." Liên Kiều cười ha ha, vừa cười vừa bên tai : " dựa vào quá gần, khiến toàn thân tôi đều ngứa a, ha ha —— "

      màn ái muội như vậy mà bị dùng cái ngôn ngữ ra sao phá hư.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thối mặt chán nản tựa đầu vào giường, nhìn cười đến ngu dại kia, quả thực cách nào có tính khả thi!

      Nha đầu thối này căn bản cũng khôngrõ hàm nghĩa của hai từ “Ấm giường” là gì!

      Đến khi Liên Kiều cười đủ, mới phát khuôn mặt thối của người đàn ông bên cạnh, vội vàng ngừng cười, vô tội mà nhìn : “Này--- sao vậy?”

      Ánh mắt chim ưng của Hoàng Phủ Ngạn Tước dính chặt khuôn mặt tươi cười của , giống như thăm dò, muốn nhìn thấu nội tâm của , lúc lâu sau, mới ném ra câu.

      “Em là đứa nha đầu biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ em biết nam quả nữ mình chung phòng rất nguy hiểm sao?”

      Nhất là những người đàn ông phải Liễu Hạ Huệ giống vậy! ở trong lòng tự bổ sung thêm câu, tự nhiên lời này ra.

      Ai ngờ, Liên Kiều sau khi nghe thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, ánh mắt màu tím vụt sáng nhìn , lúc lâu gì, giống như tự hỏi hàm nghĩa trong lời của .

      Nhìn ánh mắt như phiêu như mộng phiêu dật người , ánh mắt mang theo hơi thở ngây thơ đơn thuần, giờ phút này yên lặng khiến người ta khỏi nghĩ về hoa lan, bé, kiều, loại tình cảm này ràng giống như sợi tơ mỏng manh quanh quẩn trong tim vậy, bao phủ hoàn toàn con người

      loại cảm giác ấm áp lớn dần trong tim , khiến tự chủ được mà giơ bàn tay to lên, đầu ngón tay đụng chạm nhàng vào da thịt, loại cảm xúc khó tả này khiến ánh mắt dần tối lại.

      “Nha đầu…” nhàng lẩm bẩm, vừa muốn đứng dậy tới gần , thấy khuôn mặt nhắn của nở lúm đồng tiền…

      “Hì hì, tôi biết là rất tốt, làm tôi bị thương đâu!”

      Sau khi xong câu đó, liền chủ động đem thân mình rúc vào trong người , cả người giống như con mèo bám lấy cả người , bàn tay bé có lực ôm lấy eo .

      “Liên Kiều, em…” Hoàng Phủ Ngạn Tước khó để cảm nhận cảm giác mềm mại trong ngực, mềm mại như bông quẩn quanh trong ngực , khiến thân thể của khỏi căng thẳng.

      Chẳng lẽ biết là đốt lửa người sao?

      Nhưng mà Liên Kiều lại biết những biến hóa khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngẩng đầu lên, hàm răng trắng tinh tế lóe sáng.

      “Như thế nào, tôi có sai cái gì à? Tuy rằng lừa gạt tôi thực đáng ghét, nhưng tôi biết chân tướng , tốt lắm, giống như trai tôi, là chỗ dựa vững chắc của tôi, cho nên là sao bắt nạt tôi được, đương nhiên, đương nhiên là hành động lừa gạt này của là ngoại lệ!”

      Hoàng Phủ Ngạn Tước dường như duy trì trạng thái này tới bất động, tin tường nhận ra trong ngực là người phụ nữ, điểm ấy sớm biết, tại biệt thự ở HongKing thấy ràng, nhưng mà…

      Nhưng tiểu nha đầu này cứ cố kỵ như vậy mà lao vào trong ngực , khuôn mặt lại mang thêm nụ cười vô tội, sáng lạn như đứa hiểu thế , càng làm buồn bã là .

      trai?

      Cái từ này như thế nào mà nghe lại lọt tai?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này chợt lóe ý nghĩ, lát sau mới thở dài hơi, vươn cánh tay vỗ vỗ trán , giống như với con : “Tốt, nha đầu, nếu em thích cứ ngủ trong phòng này !”

      xong, liền đem Liên Kiều lúc này giống như bạch tuộc bám vào kéo ra, đứng lên, tuy rằng rất quyến luyến loại cảm giác dịu dàng này, nhưng nếu cứ duy trì tư thế như vậy, đảm bảo sinh ra phản ứng, dù sao cũng chỉ là , điển hình, cái gì cũng hiểu…

      thể trở thành dã thú đầu đuôi như vậy!

      Liên Kiều nghẹn miệng nhìn thân ảnh cao lớn kia, nhất thời có chút mất mát, cắn cắn cánh môi, giống như kẻ đáng thương ngồi giường ôm lấy hai chân.

      “Chính là… Chính là…” nghẹn nửa ngày mới ra câu hoàn chỉnh.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người nhìn , trong lúc nhất thời, khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của , tim đột nhiên thất lạc…

      “Chính là cái gì?” cúi đầu xuống lần nữa, nhìn ánh mắt màu tím của , thậm chí có chút thất thần.

      Liên Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất, nhưng có ý thức được môi cách môi rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy từng nếp nhăn môi khi cười.

      “Chính là… Phòng này lớn, tôi có chút sợ… Làm như thế nào đây? Nếu tôi gặp ác mộng làm sao?” vừa , bên còn có chút khẩn trương nhìn quanh phòng lượt.

      Vừa rồi có cảm giác này, nhưng khi ý thức được Hoàng Phủ Ngạn Tước có ý rời , mới đột nhiên có loại cảm giác này, phòng ngủ ở đại học quen ngủ với những người khác, đột nhiên để cho ngủ phòng to như vậy, thực khiến có chút sợ hãi.

      Phòng ngủ chính của so với phòng ngủ của to hơn gấp nhiều lần.
      Last edited: 29/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 120: tinh giá lâm: thương nhung nhớ? (1)



      Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dáng ủy khuất vô cùng của , khỏi cười khổ tiếng, kiềm chế lại hỏi: "Đây chính là em chọn, tại hối hận?"

      Liên Kiều có chút bực mình, nhưng vịt chết còn cứng mỏi : "Ai tôi hối hận? Tôi mới hối hận đâu!"

      "Tốt lắm!" Hoàng Phủ Ngạn Tước giả bộ rất muốn đứng dậy.

      " cần ——" Liên Kiều lập tức ôm lấy cánh tay , giống như đứa tham ăn buông tha đồ ăn: " muốn !"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gì, ngừng lại nhìn , trong mắt lóe ra ánh sáng ai đoán được, môi nở nụ cười.

      Liên Kiều sau khi thấy thế, chịu thua, buông cánh tay ra, lập tức rúc vào bên trong ổ chăn thoải mái, ôm lấy gối vào trong ngực, lắc đầu, rất chí khí mà :

      "Cắt, mới cần bị khinh thường đâu, nhanh , cần làm chậm trễ giấc ngủ của tôi!"

      Nhìn bộ dáng trẻ con của , Hoàng Phủ Ngạn Tước khỏi lắc đầu, giơ bàn tay lên mang theo cưng chiều mà chính mình cũng phát , xoa xoa đầu : "Được rồi, em náo loạn ngày rồi, ngủ sớm chút!"

      xong, môi nở nụ cười tươi, đứng dậy, thấy vẫn còn giận dỗi quay lưng về phía , tiện tay tắt bóng đèn, sau khi chăm chú nhìn bóng lưng của lần thứ hai, bước tới cửa rời .

      Toàn bộ căn phòng rơi vào yên tĩnh, gần như tiếng kim rơi mặt đất cũng có thể nghe thấy, Liên Kiều mở mắt, gian cứng rắn tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của đàn ông, mạnh mẽ nuốt chút nước miếng, tuy rằng có bóng đèn ngủ, nhưng vẫn khỏi sợ hãi, theo bản năng mà kéo chăn lên, che hết tầm mắt.

      cảm thấy toàn bộ Hoàng Phủ đều rơi vào bên trong yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ thấy thanh lá cây xào xạc, đáng tiếc...

      Người phát run khi thấy đồng hồ, trời ạ, sắp tới mười hai giờ rồi, đến mười hai giờ tự ngủ thiếp , Liên Kiều gần như đem toàn bộ tổ tiên nhà mình ra cầu nguyện hết lượt, nhưng mà, thời gian vẫn từng chút từng chút chuyển động, tuy cảm thấy nó chạy nhanh.

      Chưa bao giờ chờ mong tới mười hai giờ như lúc này, loại tra tấn tinh thần này thực muốn đối mặt, còn có thể chịu đến mười hai giờ sao? có chút hoài nghi ý chí của mình.

      Đột nhiên ——

      "Ba" tiếng từ ngoài cửa sổ truyền đến, biết động tĩnh gì đó, linh hồn bé của Liên Kiều chưa từng sợ hãi đến mức như vậy, lập tức kéo chăn lên cao, ngay cả đầu cũng vùi bên trong chăn, thân mình khỏi run rẩy .

      Liên Kiều là có sức tưởng tượng phong phú điển hình, sau khi vùi toàn bộ cơ thể vào trong chăn, mảnh trong bóng đêm thời gian đếm ngược bắt đầu bất định...

      khỏi nhớ đến tầng hầm ngầm ở trường học... Nghĩ đến thi thể từng được đặt dưới tầng hầm kia, đứng dậy giống như cương thi về phía ——

      "A —— "

      Đột nhiên, từ giường dựng dậy, hét lên tiếng lao ra cửa phòng, chạy đén hành lang phía sau, hướng phòng có ánh sáng chạy tới ——

      Bên này, Hoàng Phủ Ngạn Tước dựa lưng vào giường ở phòng khách, khỏi cười khổ chính lại bị tiểu nha đầu đuổi ra, ràng là chủ nhân của biệt thự này thế mà lại bị ngủ ở phòng khách, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy tập văn kiện bên người.

      luôn ngủ trễ, nhiều năm như vậy tạo thành thói quen như vậy, giống hôm nay còn sớm. Giường, đúng là có thể đếm được đầu ngón tay.

      lúc mới đọc được hai trang văn kiện, chỉ nghe thấy ngoài cửa phòng khách có tiếng thình thịch sau đó cửa bị bật tung ra, như bị lực mạnh mẽ va vào.

      rất kinh ngạc, ngoài ý muốn thấy được “Vật thể” hướng nhào tới đợi lúc phản ứng kịp, cảm thấy lồng ngực luồng ấm áp, loại mềm mại vây quanh ...

      Tập trung nhìn vào, trong ngực dĩ nhiên là Liên Kiều!

      Chỉ thấy vùi mình vào trong ngực , bản thân lại giống con gấu kaola chui vào trong chăn , toàn bộ thân thể nhắn rúc vào trong người , còn phát ra từng đợt run rẩy...

      " thương nhung nhớ" bất thình lình khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình!

      "Nha đầu?"

      nghiêng khuôn mặt tuấn tú nhìn , chỉ thấy sớm đem khuôn mặt nhắn gắt gao dán vào ngực , hô hấp đều kích thích cảm giác của ...

      Ngón tay dài giơ ra, đem khuôn mặt nhắn của quay lại, lại kinh ngạc phát khuôn mặt vốn hồng nhuận trở nên tái nhợt ——

      "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Tim bỗng nhảy lên, thêm ôm chặt lấy , đau lòng mà hỏi.

      Liên Kiều hô hấp có chút khó khăn, lúc nhìn khuôn mặt tuấn tú rất đỗi quen thuộc, còn có con ngươi sáng như ngôi sao, khuôn mặt nhắn bỗng nghẹn lại, mang theo tiếng nức nở : "Hoàng Phủ Ngạn Tước... Tôi, tôi sợ ..."

      Ách?

      Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình chút, "Sợ hãi? Gặp ác mộng?"

      Liên Kiều liều mạng lắc đầu, "Có thể gặp mộng tốt, tôi... Tôi căn bản là ngủ được, phòng lớn như vậy, nhưng lại như vậy, yên tĩnh như vậy, tôi sợ hãi..."

      Sau khi nghe được "Lên án", tim rốt cuộc thả lỏng, ra là như vậy...

      "Nha đầu có tiền đồ, em hai mươi tuổi rồi, còn sợ hãi giống đứa ?" thấp giọng cười, vừa bên vỗ bả vai , nhàng vỗ, bàn tay truyền đến độ ấm.

      Ý chí quật cường của Liên Kiều sớm bị sợ hãi dọa chạy, vốn dĩ muốn trễ như vậy còn tranh cãi với , ngược lại là càng thêm ỷ lại mà dán chặt trong ngực , vô lại : "Tôi mặc kệ, dù sao tôi quay về ngủ..."

      Nghĩ đến căn phòng kia liền sợ hãi!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước gì, nha đầu này đúng là tra tấn .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 121: tinh giá lâm: thương nhung nhớ? (2)



      Thấy lời nào, Liên Kiều ấp a ấp úng rằng: "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi biết trong lòng nhất định hận chết tôi, nhưng mà, dù sao tôi cũng thể trở về phòng kia, nếu phải trở về phòng ngủ, —— có thể chờ sau khi tôi ngủ mới được ? Nếu tôi nhất định sợ hãi..."

      "Chờ sau khi em ngủ?" nhướn mày thấp giọng hỏi, trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

      "Uhm!" Liên Kiều vội ngừng mà dùng sức gật gật đầu, "Nếu mình tôi ở trong phòng nhất định sợ hãi, khi sợ hãi tôi cũng thể nào ngủ được, ngủ được cũng phải thức cùng tôi!"

      nghiêm túc chững chạc mà nhìn , từng chữ từng câu.

      Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên hồi: "Tôi thức cùng em? Cái này có quan hệ gì tới tôi?"

      thực là nghĩ ra.

      "Ah, tôi giải thích cho nghe a —— "

      Liên Kiều rất nhẫn nại giải thích: "Nếu tôi ngủ được, nhất định quấn cho ngủ, đến lúc đó liền khó chịu, giống như bây giờ, dù sao tôi cũng hề hấn gì, ban ngày cần phải làm gì, nhưng mà thể được, nếu ngủ đủ, ban ngày làm việc thế nào?"

      ngược lại làm ra bộ dạng cực kì lo lắng thay .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng xấu xa này, là vừa tức vừa buồn cười, chà, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem chăn đắp lên cho , "Được, được, em cái nha đầu này chỉ biết lấy cớ là giỏi, ngủ , tôi nhìn ngươi!"

      Liên Kiều rốt cục cười, thở nhõm, lúc này mới đem tinh lực quay lại, rồi lại phát ra tiếng tiếng hoan hô ——

      "Như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước lại bị làm cho giật mình.

      "Wow!" ánh mắt Liên Kiều rất nhanh tỏa sáng, lời nào, cắn môi đem tay bé đặt lên ngực ...

      ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa tiến lên. Trước giường đem áo ngủ người cởi ra, ánh đèn dịu dàng chiếu lên da thịt , tản ra hơi thở mê người, khó trách Liên Kiều lại giống như tiểu sắc nữ vươn “ma trảo" về phía .

      vốn mang theo tò mò, ánh mắt cũng mang theo phần hơi sợ hãi, cánh tay đủ, cánh tay khác cũng đặt lên, cẩn thận vuốt ve da thịt , tập trung tinh thần cao độ khiến phát nổi biểu tình biến hóa của người đàn ông chịu tấn công của ma trảo...

      ngực cảm thấy bàn tay mềm mại sờ sờ khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bị giật mình, nhưng mà rất nhanh, loại này mềm mại biến thành loại lực hấp dẫn, loại hấp dẫn này khiến trong mắt nổi lên gợn sóng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm...

      Nha đầu khờ dại , giờ phút này, bộ dáng đơn thuần của lọt vào trong mắt giống như con cừu non, chẳng lẽ biết hành vi như vậy đối với người đàn ông là hành vi trí mạng hay sao?

      thế nhưng cũng là người đàn ông bình thường, nhất là người phụ nữ trong ngực lại tốt đẹp, mềm mại như thế, lực lương nguyên thủy trong cơ thể kêu gào muốn được giải phóng.

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhất định mỗi ngày đều tập thể hình , còn có, sao lại cao như vậy chứ? Chân dài a..." Liên Kiều vô tâm vô phế xong, bàn tay bé cũng đường rời ...

      Trời ạ, thế nhưng lại có thể gần gũi chạm vào suất ca ( đẹp trai) như vậy, quả thực rất đắc ý!

      "Nha đầu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức bắt lấy bàn tay an phận của , đáng chết, chẳng lẽ muốn làm tức giận sao?

      khó nhận ra thân thể của mình biến hóa, loại bản năng nguyên thủy này kích thích mãnh liệt, mạnh mẽ cắn chặt răng, giọng trầm thấp: "Được rồi, nên thưởng thức em được thưởng thức, ngủ , ngoan!"

      Giờ phút này anht hật muốn nhanh chóng vọt vào nhà tắm dội nước lạnh, tiêu diệt chính dục vọng của mình. Tiêu diệt ngay tức khắc!

      Liên Kiều nghe vậy sau, bĩu môi: "Cái gì , mọn như vậy, hừ!" xong, cực kì bất mãn mà giơ bàn tay bé lên khẽ đánh vào ngực cái, lại thành công, đánh vào chỗ nên đánh ——

      "Ah~——" Hoàng Phủ Ngạn Tước thét lên hơi mãnh liệt, đáy mắt càng lên u ám, đáng chết! Lực của tuy rất , nhưng chính là loại lực khiến thể khống chế nổi dục vọng nguyên thủy trỗi dậy trong cơ thể mình...

      " sao vậy?" Liên Kiều thấy ánh mắt gần như muốn làm thịt người, khỏi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhăn mày, mang theo tia nghi hoặc: "Gì chứ? Tôi vừa mới đụng tới cái gì? Cứng quá a!"

      Nghe được tiếng lầm bầm, Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực muốn hộc máu, cắn răng gằn từng chữ: "Nha đầu, em ngoan ngoãn ngủ đừng hối hận!"

      Phiền hà, Liên Kiều nghe ra nổi ý tứ của , ngược lại càng nhìn đến ngốc, mang theo nghi vấn như cũ, nửa ngày, mới bừng tỉnh ngộ, cực kỳ thần bí mà tới gần , ghé vào lỗ tai : "A, tôi biết, nhất định sợ người khác ám sát , cho nên lúc ngủ cũng mang theo ám khí đúng ?" (Min: Ôi chết cười với bà Liên Kiều)

      "Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như là gầm lên, chẳng lẽ biết lúc này gần như vậy biến thành dã thú sao?

      Liên Kiều thấy sắc mặt tốt, sợ tới mức vội vàng ngừng thanh , kết thúc rồi nhất định trúng rồi, ta... ta chắc giết người diệt khẩu chứ. . .

      lén lút nhìn , gương mặt tuấn hai chữ giết người, nhất là ánh mắt của , thực đáng sợ a...

      Nhưng mà, lúc này thể đắc tội ta được, nếu ta tức giận rời khỏi đây, mình lại rất sợ hãi.

      Nghĩ đến đây, Liên Kiều cẩn thận mà nằm ở bên cạnh , bàn tay bé cực kì dịu dàng mà ôm , giống như con mèo : "Hoàng Phủ Ngạn Tước... đừng nóng giận, được được, tôi bướng bỉnh nữa, tôi ngủ say..."

      Đáng thương, giống đứa sợ hãi bị vứt bỏ, xong, còn quyến luyến mà bò lên người .

      Sinh lý nguyên thủy rốt cuộc cũng phá tan lý trí, đứa đốt lửa này, phải nên phụ trách với hành vi của mình hay sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :