1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: Oan gia xinh đẹp: Đêm thần bí (3)

      Mặc Di Nhiễm Dung thở dài hơi, chậm rãi đến những vật phẩm được chuẩn bị tốt :

      "Cung tiên sinh có điều biết, tòa nhà nghiên cứu xác chết là do thi hàng mà ra, bởi vậy, nếu hủy diệt trễ chút, hậu quả tưởng tượng nổi, tôi tìm rất lâu rồi, chủ nhân của cỗ thi thể này là sinh vào lúc 12h chính ngọ, cách khác là tại thời điểm khí nặng nhất mà được sinh ra, muốn bắt được nó, quan trọng nhất phải tìm được người có dương khí mạnh nhất tương khắc với nó, nếu Liên Kiều đêm đó thi thể là vì Cung tiên sinh xuất mà phát sinh khác thường, điều này lên thi thể đó cùng Cung tiên sinh ngài phát sinh cảm ứng, thi hàng cùng linh hồn hoàn toàn giống nhau, nó cầu hấp thu ít dương khí mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ngày đó thi thể nhất định muốn hấp thu dương khí của Cung tiên sinh hoàn thành quá trình chỉnh thể hàng đầu thuật!"

      Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe được vậy rất sửng sốt, nhất là Hoàng Phủ Ngạn Thương, rốt cục hiểu được vì cái gì mà khi nãy Nhiễm Dung hỏi sinh nhật vào giờ nào.

      "Từ từ ——" Cung Quý Dương lên trước, nghi hoặc ——

      "Chủ nhân cỗ thi thể kia sinh vào mười hai giờ trưa sao? ràng trời sinh hẳn là dương khí thịnh mới đúng, như thế nào ngược lại là người sinh vào 12h đêm là tôi đây dương khí thịnh?"

      Mặc Di Nhiễm Dung cười cười: "Hàng đầu thuật vốn là chính là vi phạm quy tắc pháp thuật dương, lại , người là thuần vừa thuầndương phải là sinh ra ban ngày hay ban đêm, mà là căn cứ vào người vận thế và suy tính, Cung tiên sinh sinh ra vào thời điểm dương khí nặng nhất, bởi vậy tự nhiên giúp tôi tay, chỉ cần thi thể có phản ứng, tôi liền có thể giải hàng!”

      Cung Quý Dương dường như có suy nghĩ gì đó, hơi gật đầu, lập tức hỏi: “ muốn tôi giúp như thế nào?”

      Mặc Di Nhiễm Dung đem ngọn nến rỗng ruột sớm chuẩn bị đưa cho --

      “Đây là ngọn nến có bột phấn con rết, chỉ cần thắp sáng sau đó lấy tay che lên, đứng bên cạnh tôi, thi thể nhìn thấy sau đó tự nhiên có phản ứng!”

      Cung Quý Dương tò mò mà nhìn ngọn nến này, chỉ thấy bên trong chính xác có chút phấn bột, vì thế liền nghi ngờ hỏi:

      “Cái này chính là bột phấn rết như ?”

      cảm thấy chút kỳ quái, đem côn trùng chế tạo thành bột phấn này quả thực lần đầu tiên nghe thấy.

      Mặc Di Nhiễm Dung rất kiên nhẫn giải thích: “Kỳ cái này chỉ đơn giản là bột phấn con rết, bột phấn này có nguồn gốc rất sâu, đầu tiên phải dùng phần giấy vàng cắt thành hình, mặt có máu thằn lằn, chỉ còn viết ngày sinh tháng đẻ, sau đó lấy ra ít thi dịch, sau đó lấy con nhện, con rết cùng bọ cạp nuôi trong thi dịch (nước rỉ ra từ xác người chết đó các bác) ba ngày ba đêm, để chúng nó hấp thu đủ thi dịch, sau đó nghiền nát, cùng người hình để vào trong đó hong khô, sau đó mới thành hình bột phấn này!”

      Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, sau đó từng người khẽ nuốt ngụm nước miếng -- Trời ạ, đây quả thực là, quá ghê tởm !

      Cầm ngọn nến trong tay, sắc mặt Cung Quý Dương chuyển sang trắng bệch, hung hăng mà trừng mắt Liên Kiều cái, tất cả là nha đầu chết tiệt kia, thế mà dám đẩy ra làm loại chuyện này.

      Mặc Di Nhiễm Dung tiến lên cười cười : “Đêm nay chỉ có thể mượn tôn thể của Cung tiên sinh, tuy rằng rất mạo muội, nhưng có cách nào!”

      Sau cùng có câu ra -- ai kêu sinh ra vào giờ dương khí thịnh đâu??

      Cung Quý Dương nhướn mày cái: “ đúng , sinh ra trong giờ đó, hẳn chỉ có mình tôi chứ, tiểu nha đầu, nên biết Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng sinh ra cùng giờ với tôi đó, vì cái gì kéo tôi đến đây?

      Ánh mắt Liên Kiều lộc cộc cái, bộ dạng quỷ tinh linh tinh quái --

      ta sao, nữa giờ vẫn còn ngồi trong hố núi, cho dù ra cũng bị dính xe, tôi đem chiêu chỉnh áp dụng lên người ta, ha ha!”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, khỏi xấu hổ, xác thực thay trai mình mà cảm thấy lo lắng!

      Mà Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy ánh mắt lộ vẻ trách cứ thản nhiên.

      “Em , em sao có thể nghịch ngợm như vậy nữa, sao lại trêu cợt người Tứ đại tài phiệt, ngộ nhỡ ông nội biết sao, ông nhất định tức giận đó, đến lúc đó xem em phải làm thế nào!”

      Liên Kiều lè lưỡi: “Ông nội biết, nếu Hoàng Phủ Ngạn Tước dám mách lẻo, em nhất định khiến ta khó coi cho xem!”

      Mặc Di Nhiễm Dung bất đắc dĩ mà lắc đầu.

      Lúc này, Cung Quý Dương cười tiếng quái dị: dùng ánh mắt như thế này mà nhìn Liên Kiều.

      Liên Kiều cảm thấy bị nhìn tới toàn thân đều mất tự nhiên, cả người đều dựng lông mao, vì thế liền Cà Lăm hỏi câu:

      , làm gì cười kì quái vậy?”

      Cung Quý Dương làm biếng dương dương (dương dương tự đắc) mà ngồi ở ghế sa lông, thân thể cao lớn cũng dựa cả ghế --

      “Liên Kiều a, tôi đúng là thương tâm!” Khuôn mặt tuấn của giờ phút này thế nhưng lại lên tia uất ức.

      Liên Kiều khó khăn hỏi: “ thương tâm cái gì đó?”

      “Ai --”

      Cung Quý Dương cố ý làm ra khẩu khí giống oán phụ: “Tôi a, giúp em ít việc, hơn nữa về sau tôi còn chính là quân sư của em, ra, em liền báo đáp tôi như vậy, là thương tâm!”

      Liên Kiều phải là người bản địa, chịu được người khác dài dòng, sốt ruột lên tiếng trước, gạt cánh tay ra :

      xem, tôi đối với như thế nào?”

      Cung Quý Dương ngẩng đầu, liếc mắt cái: “Em cố ý chọn hôm nay chỉnh cái tên Hoàng Phủ kia sao?”

      Liên Kiều nghe vậy, ngẩn ra, lập tức mất tự nhiên mà rằng: “Chỉnh người chính là chỉnh người, còn phân ra thời gian nào sao?”

      Cung Quý Dương đứng dậy, giơ tay lên, xoa xoa cái đầu --

      “Chút kĩ xảo nhoi ấy của em sao lừa được tôi? Em chẳng qua sợ Hoàng Phủ Ngạn Tước đêm nay tới nơi này quá mức mạo hiểm thôi, cậu ta sinh cùng thời gian với tôi, điểm ấy em khó để biết!”

      Liên Kiều le lưỡi mím môi lại --

      “Chính là, chính là tôi cảm thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước có thông minh như mà, có hỗ trợ tôi mới yên tâm!”

      “Miệng lưỡi trơn tru!” Cung Quý Dương quả thực dở khóc dở cười.
      Last edited: 23/9/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 106: Oan gia xinh đẹp: Giải hàng (1)

      Sau tiếng chuông xao xạc cuối cùng, đoàn người Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều, Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương vào tòa nhà nghiên cứu, hiệu trưởng sớm chờ ở đó, hiển nhiên có thể nhìn ra mặt ông có bao nhiêu lo lắng cùng bất an.

      Khi ông nhìn mấy người xuất sau màn đêm, nhất thời thở ra, ông nhanh lên phía trước, nhìn thấy người phía sau bỗng giật mình ——

      "Cung tiên sinh, là ngài?"

      Cung Quý Dương nhún nhún vai, hai tay khoanh lại: " có cách nào, toi bị người ta bức tới làm mồi nhử!"

      Hiệu trưởng ý tứ trong lời của , chính là nghĩ tới quan chức cấp cao nhân vật lớn lại tham gia cái kiện nghe rợn hết cả tóc gáy này, sững sờ chút, liền thấy Liên Kiều sôi nổi lên trước kéo ra bên ——

      "Yên tâm, hiệu trưởng, Cung tiên sinh có việc gì, còn có chị em ở đây!"

      "Trò, tròi —— Liên Kiều, sao trò cũng ở trong này?" Hiệu trưởng càng khiếp sợ hơn, trời ạ, ông muốn để cho sinh viên của mình can dự vào.

      Mặc Di Nhiễm Dung lên trước giọng : "Nó là em tôi!"

      Hiệu trưởng lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó của Liên Kiều đối, mặt đều xanh mét ——

      "Liên Kiều, trò cũng muốn vào?"

      "Đương nhiên —— "

      ", nó vào!" Mặc Di nhiễm dung kiên cắt ngang lời Liên Kiều , lập tức ánh mắt dừng người Hoàng Phủ Ngạn Thương: "Xin chiếu cố đến Liên Kiều!"

      "Nhiễm Dung, tôi thể —— "

      "Hoàng Phủ tiên sinh!"

      Mặc Di Nhiễm Dung lần thứ hai cắt nagng lời , "Đêm nay mặc là áo sơ mi, tuyệt đối thể tới gần tòa nhà thực nghiệm này, nếu đem cố gắng của tôi phá tan thành mây khói, nghiêm trọng hơn là, bị nguy hiểm, biết ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại quần áo người mình, đành phải bất đắc dĩ mà gật gật đầu.

      Lúc này Liên Kiều vẻ mặt tình nguyện mà lên trước, đáng thương hỏi han: "Chị à, hôm nay em mặc quần áo đen, vì cái gì cho em vào?"

      "Ngoan ngoãn nghe lời, để cho chị phân tâm!"

      Mặc Di Nhiễm Dung vỗ lên khuôn mặt nhắn của , việc tiếp theo cũng muốn để cho em mạo hiểm, dù sao đối với hàng đầu thuật (Liên Kiều) cũng tinh thông.

      Liên Kiều vẫn rất nghe , sau khi nghe xong chỉ nhàng gật đầu, chẳng qua mặt có chút ủy khuất.

      Mặc Di Nhiễm Dung nhìn người Cung Quý Dương, thản nhiên : "Chúng ta vào thôi!"

      Cung Quý Dương khóc thét tiếng, rất có cảm giác giống tráng sĩ ra chiến trường. (Min: = =||| )

      Tuy là giữa hè, nhưng vừa vào tòa nhà thực nghiệm, hai người vẫn cảm nhận được ràng khí lạnh lẽo, cửa thang máy rất nhanh mở ra, chậm rãi mở ra, càng xuống tầng khí càng thêm lạnh lẽo.

      "Nơi này dường như so với lần trước tôi tới kém hơn!"

      Cung Quý Dương thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, trán tuấn theo bản năng nhíu lại, bao phủ tầng cản thận.

      Mặc Di Niễm Dung lấy la bàn ra, chỉ thấy mặt kim đồng hồ chớp lên ngừng, gật gật đầu, giọng :

      "Đúng vậy, nơi này khí rất nặng, nếu đêm nay thể giải quyết thi hàng, như vậy ngày mai cảng lớn xuất thêm mấy thi thể nữa!"

      Cung Quý Dương cái gì nữa, tuy rằng xem hiểu những công cụ kì quái mà Mặc Di Nhiễm Dung sử dụng, nhưng đối với lời vẫn thể nghi ngờ.

      Rất nhanh, bọn họ đứng ngay trước hành lang, đèn cảm ứng chiếu hành lang dài, tới bên tay trái là gian phòng thí nghiệm...

      "Tại phòng thí nghiệm thứ ba!" Cung Quý Dương ra hiệu cho .

      Mặc Di Nhiễm Dung gật gật đầu, sợ hãi chút nào mà qua, lấy ra chiếc chìa khóa mà khi trước hiệu trưởng đưa cho , tra khóa mở cửa...

      Đón nhận trận khí phát lạnh, Lông mày của Mặc Di Nhiễm Dung nhíu chặt, hai người lời nào vào phòng, ngay ngọn đèn hành lang, khó để nhìn ra cách đó xa bàn thí nghiệm có thi thể!

      "Cung tiên sinh, đứng ở chỗ này ngàn vận nên cử động, ta muốn mở phương hướng!" Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cảnh vật xung quanh chút sau đó .

      Cung Quý Dương gật đầu.

      Chỉ thấy Mặc Di Nhiễm Dung lấy ngọn nến rỗng ruột sớm chuẩn bị ra, phân biệt mở ra đặt ở tám hướng xung quanh thi thể, sau đó lại đem giấy vàng cắt hình người lấy ra, ngồi xuống giữa những ngọn nến dưới đất.

      "Cung tiên sinh, lấy ngọn nến, chút nữa có xảy ra chuyện gì cũng thể ném cây nên ấy xuống được!" căn dặn lần thứ hai.

      Cung Quý Dương gật đầu, lập lấy ra ngọn nên rỗng ruột như mấy ngọn kia.

      Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu sang chỗ khác, chỉ thấy miệng lẩm bẩm câu, lập tức giơ ống tay áo lên, đột nhiên những cây nến rỗng ruột cháy phắt lên, kể cả ngọn nến Cung Quý Dương cầm trong tay kia.

      Cung Quý Dương trong lòng khỏi lo lắng sợ hãi, suy nghĩ Cung thị về sau có nên phát triển ngành giải trí , cũng đầu tư chụp đóng phim cái gì đó, giờ phút này quả thực rất giống như đóng phim vậy.

      trong lúc suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng Mặc Di Nhiễm Dung những từ ngữ khiến người ta bắt đầu hiểu, hình như là chú ngữ gì đó, tờ giấy vàng hình người đặt trước mặt bỗng dưng cháy...

      Mặc Di Nhiễm Dung nhắm hai mắt, tập trung toàn lực suy nghĩ muốn đốt cháy hình người bay trung, càng bay càng cao, xoay quanh thi thể kia.

      Đúng lúc này, tình huống phát sinh chút dị thường, chỉ thấy thi thể vốn nằm ở đó giống như có cảm ứng, rồi đột nhiên kinh động chút, lập tức liền ngồi thẳng dậy!

      Cung Quý Dương mắt trừng lớn, ai ngờ trừng mắt này, thoắt cái thi thể đứng đối diện...

      Cỗ thi thể này dường như có dấu hiệu bị hư thối, vẫn là vết thương mắt trước khi nhảy lầu, càng đáng sợ là nửa bên mặt muốn sụp vào, máu thịt trộn lẫn, hai mắt cân xứng

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 107: Oan gia xinh đẹp: Giải hàng (2)

      Cung Quý Dương nuốt chút nước miếng, đem ngọn nến để ngay trước ngực, tuy rằng biết thi thể đó nhìn cái gì, nhưng bị quái vật nhìn chằm chằm như thế khiến người ta dễ chịu tí nào.

      lại nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, vẫn ngồi giữa những ngọn nến như cũ, miệng lẩm bẩm cái gì đó, cái tờ giấy hình người cháy ngừng bay vòng vòng, sương khói càng ngày càng đậm.

      Thi thể hoàn toàn đứng lên, giống cái cái xác hồn n chậm rãi về phía trước , gian tràn ngập khí quỷ dị.

      Dường như cảm nhận được ánh nên tồn tại, nó bắt đầu hướng phía Mặc Di Nhiễm Dung từng bước lên phía trước, mỗi bước , mặt đất lưu lại vết máu...

      Cung Quý Dương thấy vậy, rất muốn mở miệng nhắc nhở Mặc Di Nhiễm Dung, nhưng thấy vẫn ngồi trong đám nến cháy sứt mẻ, liền yên lặng theo dõi diễ biến, sợ chính lên tiếng phá tan trận pháp của .

      Thi thể tru lên tiếng, giống như con dã thú bị thương, ngay lúc nó đến gần ngọn nến, đột nhiên toàn thân giống như bị phải bỏng lập tức nhảy ra, sau đó lại phát ra thanh phẫn nộ.

      Thấy tới gần được người phụ nữ kia, thi thể bắt đầu dời điểm, nó nhìn quanh bốn phía, dừng lại ở hướng của Cung Quý Dương đứng.

      Ông trời ơi! Nó muốn lại đây sao?

      Cung Quý Dương nao nao, quả nhiên, cỗ thi thể kia giống như là cùng tâm linh tương thông, từng bước hướng tới.

      Đây chính là quái vật!

      Càng gần lại, Cung Quý Dương có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của thi thể kia, thi thể thấy nhiều, cũng từng khiến rất nhiều người sống thành người chết, nhưng loại tình huống này cũng là lần đầu tiên chứng kiến.

      Thi thể dường như ngửi được hương vị của người sống, nó hét lớn tiếng, ngay sau đó giơ lên cánh tay máu thịt lẫn lộn tìm kiếm người Cung Quý Dương.

      (Min: này bị sàm sỡ ô hô~)

      Bằng sức lực của , tránh thoát khỏi thi thể hoàn toàn có vấn đề, thế nhưng nhớ lại lời căn dặn của Mặc Di Nhiễm Dung khi nãy, thể động, cũng thể ném ngọn nến xuống đất.

      Trong lòng thét lên tiếng, ông trời, là tra tấn người, dường như ngửi thấy mùi thối khó chịu kia...

      Hình người phía xoay tới mức mãnh liệt, ngay lúc thi thể định làm bước hành động tiếp theo, chỉ thấy từ chỗ Mặc Di Nhiễm Dung loại đồ vật giống như đinh sắt, xuyên qua thi thể.

      Thi thể phát ra tiếng khóc thét, ngay sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, giống như bị chọc tức, sau đó giương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Cung Quý Dương, chỉ nghe hét to tiếng ——

      "Giải!"

      Hình người phía thi thể ngừng hoạt động, ngay sau đó, cỗ bụi mù bị khối lực lượng mạnh mẽ nào đó đánh vào thi thể, sau đó ngọn nến bay qua đốt cháy thi thể

      Thi thể ngã vật xuống, vẫn nhúc nhích, tư thế thiêu đốt cũng khác gì khi hỏa thiêu thi thể bình thường...

      Phút giây ngắn ngủi phát sinh ra những chuyện kì lạ khiến Cung Quý Dương quả thực được mở mang tầm mắt, quả thực rất phấn khích.

      Nhưng mà thi thể này...

      Mặc Di Nhiễm Dung đứng lên, đem ngọn nến sau khi tắt lửa, giữ lại cái chiếu sáng, đến chỗ Cung Quý Dương, lời từ đáy lòng:

      "Cung tiên sinh, vất vả rồi!"

      Cung Quý Dương chỉ vào thi thể : "Này —— giải quyết sao?"

      "Ừ! Giải quyết, nó tại giống như thi thể bình thường!"

      Mặc Di Nhiễm Dung có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng mà nhìn lửa cháy thi thể dần dần giảm bớtt, cũng thả lòng hơi.

      "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Cung Quý Dương chút hoang mang hỏi han.

      Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn nhìn Cung Quý Dương, trong đôi mắt lên tia khen ngợi.

      "Người Tứ đại tài phiệt quả nhiên đơn giản, cho dù trong khốn cảnh cũng thản nhiên đối mặt, khi nãy lúc thi thể tới chỗ tôi, nếu mở miệng chuyện, như vậy tôi thất bại, may mắn chấn tĩnh mới tránh khỏi kiếp nạn!"

      Cung Quý Dương nghe vậy, khỏi thầm cảm thấy may mắn, gì thêm nữa.

      Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát thi thể, gật gật đầu ——

      "Tốt rồi, Cung tiên sinh, công tác của chúng ta hoàn thành, kế tiếp giao cho cảnh sát xử lý , thi thể này làm hại người nữa!"

      Cung Quý Dương nhìn thi thể này, suy nghĩ gì đó: "Vì cái gì nó như vậy? Rốt cuộc là ai hạ hàng với cái thi thể này?"

      Mặc Di Nhiễm Dung thở hơi, lắc đầu: "Tạm thời còn chưa điều tra được, điều tôi có thể làm là chờ!"

      Hai người rời khỏi tòa nhà.

      Ban đêm gió nổi lên, khi hai người xuất trong bóng đêm, mấy người luôn chờ bên ngoài tiến lên.

      "Thế nào?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương khó phát mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút mệt mỏi, quan tâm hỏi han.

      Hiệu trưởng cũng bước lên trước: "Mặc Di tiểu thư, xin hỏi cỗ thi thể kia..."

      thanh Mặc Di Nhiễm Dung có chút mỏng manh: "Hết thảy đều giải quyết, ngày mai có thể giao cho cảnh sát là!"

      Hiệu trưởng sau khi nghe vậy, mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích ——

      "Cảm ơn , Mặc Di tiểu thư, cám ơn!"

      Mặc Di Nhiễm Dung khoát tay, lại nhìn đến bộ mặt mất hứng của Liên Kiều.

      "Em , sao thế?"

      Liên Kiều bĩu môi lên trước, có vấn đề, mà là quan tâm hỏi han: "Chị, Chị tiêu hao ít thể lực ? Hoàng Phủ tiên sinh —— "

      đưa ánh mắt sang nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương: "Giải hàng khác với hạ hàng, chị tôi tiêu hao thể lực gấp hai lần, cho nên nhờ giúp tôi chiếu cố chị ấy tốt!"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương lúc này mới hiểu được, vội vàng đem Mặc Di Nhiễm Dung kéo vào trong ngực, đau lòng : "Chúng ta về khách sạn, em nghỉ ngơi cho tốt!"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 108: Oan gia xinh đẹp: Liên Kiều quyết định


      Mặc Di Nhiễm Dung gật gật đầu, tùy ý đem mình ôm vào trong lòng.

      Sau khi tất cả mọi người đều rời , Liên Kiều thở dài hơi.

      " , tiểu nha đầu, chuyện gì?"

      Cung Quý Dương mực nhìn Liên Kiều, thân thể dựng lên hai tay khoanh lại.

      Liên Kiều trừng mắt, hai mắt cực to nhìn chằm chằm Cung Quý Dương ——

      "Oa? Làm sao biết tôi có việc tìm nha?"

      Cung Quý Dương cười khổ tiếng: "Em đem tất cả mọi người đuổi , để lại mình tôi, khó đoán ra em có chuyện cần tôi giúp!"

      Liên Kiều dùng ánh mắt cực kì sùng bái nhìn Cung Quý Dương, cuối cùng hoan hô tiếng: "Tôi có nhìn lầm !"

      Cung Quý Dương nhún nhún vai, nhìn bộ dáng Liên Kiều muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, " , có chuyện gì?"

      Nụ cười khuôn mặt sau câu này ảm đạm hẳn, bĩu môi rằng:

      "Vừa nãy Ngạn Thương nhận điện thoại, là cái tên rụng hố - hãm hại kia gọi tới, ta —— ta bên Mỹ có chuyện gấp cần xử lí, cho nên phải về Mỹ!"

      Liên Kiều khiến Cung Quý Dương hiểu ra sao, tên trong rụng tại hố-hãm hại?

      "Người trong miệng em có phải —— Hoàng Phủ Ngạn Tước?"

      "Ừ, về Mĩ!" thanh Liên Kiều rầu rĩ, dường như có chút vui.

      Cung Quý Dương cười ha ha: " về Mỹ quả thực bình thường, chẳng lẽ còn muốn vĩnh viễn ở lại Hongkong cùng em cái nha đầu điên này sao?"

      Liên Kiều hừ mũi cái, gì, chính là đem thân thể rầu rĩ vui tới cái cây bên kia, chân đá cục đá theo bản năng.

      Nhìn thấy bộ dáng này của , Cung Quý Dương sáng tỏ, lên trước, bàn tay to vỗ vỗ vai :

      "Em hẳn thể buông tha tên gia hỏa kia chứ?"

      Liên Kiều sau khi nghe vậy, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn , tự hỏi cái gì đó sau :

      "Ai tôi buông tha ? Nhưng mà cứ như vậy, là quá tiện nghi , hừ!"

      "A —— "

      Cung Quý Dương cố ý kéo dài thanh : "Tôi đây hiểu được, em muốn tôi giúp thế nào đây?"

      "Còn nghĩ tới!" Liên Kiều có vẻ thực uể oải, nhưng mà lời quả thực phẫn hận:

      "Dù sao thể để cho nhàng tự tại như vậy mà , mối hận khó khăn trong lòng!"

      Cung Quý Dương thu hết phản ứng của vào đáy mắt, tiểu nha đầu ràng bắt đầu quyến luyến Hoàng Phủ Ngạn Tước, đáng tiếc là, chính a còn biết điểm này, vậy tên Hoàng Phủ kia lại càng biết.

      Cái gì là bạn tốt, bạn tốt chính là tại thời điểm mê mang kéo nhau cái, ha hả, Cung Quý Dương luôn luôn thích làm chuyện như vậy.

      "Liên Kiều, tôi có ý kiến rất hay!" Cung Quý Dương nhướng mày, vẻ mặt cười xấu xa mà .

      Liên Kiều mắt sáng rực lên, giống như con thú cưng được miếng ăn chạy đến bên cạnh , kéo kéo tay áo hỏi han:

      "Chủ ý gì, mau a!"

      Cung Quý Dương ha hả cười: "Theo tôi được biết, bọn em sắp được nghỉ đúng ?"

      "Đúng vậy, mấy ngày nữa được nghỉ hè!" Liên Kiều cúi đầu nghĩ sau đó khẳng định.

      "Tôi tiện tay xử lý mấy chuyện ở HongKong, mấy ngày nay, sau khi xong, em theo tôi đến Mỹ!" Cung Quý Dương gọn gàng.

      " theo tới Mỹ?" Liên Kiều nhất thời còn kịp phản ứng.

      " tồi, em phải cảm thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy chưa giải mối hận trong lòng em sao? Cho nên tôi liền mang em tới Hoàng Phủ Gia, nhưng mà —— "

      Cung Quý Dương đột nhiên thần bí : "Sau khi đến Mỹ em nhất định phải nghe tôi , tôi cái gì, em tuyệt đối được ý kiến, hiểu chưa?"

      Liên Kiều che miệng, hai mắt đảo quanh, hơn nửa ngày mới lên tiếng: " rất kì lạ nha!"

      "Vậy em đáp ứng hay ? Đây chính là chiêu duy nhất có thể chỉnh tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia!" Cung Quý Dương ngừng hấp dẫn .

      Liên Kiều hề nghĩ ngợi, liên tục gật đầu sau quay người chạy ——

      "Này, tôi còn chưa xong đâu, chạy cái gì?" Cung Quý Dương tay kéo trở về.

      "Tôi lập tức đặt khách sạn, chẳng lẽ đến Mỹ bắt tôi ngủ ngoài đường sao?" Liên Kiều suy nghĩ rất chu đáo, đem những ảo tưởng về chuyến lữ hành nước Mỹ xong lần.

      Cung Quý Dương cười đến thực "Hiền lành", sau khi nghe vậy lắc đầu: ", khách sạn em cần đặt, bởi vì đến lúc đó em trực tiếp tiến vào 'Hoàng Phủ' !"

      "Hoàng phủ? What? Cung Quý Dương trâu, thậm chí có Hoàng Phủ? Là cái vương gia Hoàng Phủ? Chẳng lẽ là hoàng đế gì đó?"

      Liên Kiều hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của Cung Quý Dương, ánh mắt khiếp sợ trừng lớn.

      Lời thực khiến Cung Quý Dương suýt chút nữa hộc máu ——

      "Liên Kiều, 'Hoàng phủ' là Biệt thự Hoàng Phủ Gia, em —— sau khi tới Mỹ trực tiếp đến nhà Hoàng Phủ Ngạn Tước!" gằn từng tiếng cho nghe.

      Ách?

      Liên Kiều sửng sốt, nửa ngày gì!

      ※※※※※※※※

      giường lớn thoải mái của khách sạn, ánh trăng chiếu vào dung nhan đẹp đẽ của Mặc Di Nhiễm Dung, hai má tản ra hơi nóng, lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương đem về khách sạn, liền mệt tới mức ngủ luôn, giờ phút này, giống như mỹ nhân cổ xưa, lẳng lặng mà nằm ở nơi đó.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương có rời , cũng lẳng lặng mà ngồi ở chỗ kia, ánh mắt trong dần chuyển thành hang sâu, ngón tay thon dài dịu dàng quyến luyến vuốt ve gò má , khuôn mặt tuấn dật biểu lộ thâm tình.

      "Nhiễm Dung, mặc kệ em có đồng ý hay , sau khi tôi gặp em tính để em rời , thực xin lỗi..."

      nhàng lẩm bẩm, kìm lòng nổi mà cúi xuống, khi môi mỏng kề sát môi đào, giọng :

      "Bởi vì —— tôi em..."
      (Oa cái câu này làm Min nhớ bài “Tôi em” của ông Puskin )

      Theo câu cuối phun ra, bờ môi ôn nhu của cũng áp lên môi . . .

      Ánh trăng cùng sao chiếu rọi, trong phòng hai bóng dáng đẹp đẽ...

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 109: tinh giá lâm: Hoàng Phủ Gia tộc (1)


      Có đôi khi, tình hẹn mà gặp, lại giống nhà thiết kế tài ba, thiết kế vận mệnh ái tình của nhau, cứ như vậy, nhàn nhạt, có chút ngọt ngào...

      ★★★

      Nước Mỹ, tổng bộ Hoàng Phủ tài phiệt, phòng hội nghị quốc tế.

      Toàn bộ hội nghị tràn ngập tiết tấu nhanh chóng bên rộn, buổi sáng, Hoàng Phủ Ngạn Tước liên tục mở ba hội nghị, cơ bản là vội đến hở ra tia rảnh rỗi.

      làm việc, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, điểm ấy nhân viên của tập đoàn cùng với những người hợp tác hoàn toàn hiểu , bởi vậy ban ngày, toàn bộ tập đoàn Hoàng Phủ giống như đánh nhau chiến trường.

      Trong phòng họp, nhân viên cao cấp ngừng báo cáo nhiệm vụ quản lí của mình, chuỗi con số xuyên suốt đằng sau lẽ n lần đơn vị, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thân tây trang cứng răn ngồi ở vị trí Chủ tịch, mặt có hương vị của thương nhân thành công cùng tao nhã.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, tại ngài nhìn là tình huống liên quan tới thị trường Hongkong, tại Hongkong tổng cộng có mười ba công ty con độc lập, bọn họ..."

      Trong đó vị chủ quản giải thích sô liệu ra màn hình.

      Sau lại Hoàng Phủ Ngạn Tước cơ bản nghe nổi chữ vào tai, rất là ngoài ý muốn, hai chữ "Hongkong" giống như cái tiểu phi ngừng quấn lấy đầu óc ...

      biết tiểu nha đầu kia thế nào? tiếng mà rời khỏi, có phản ứng gì? Có phải hận chết hay ? Hay hoặc là là —— nhớ tới ?

      Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ tiếng —— xem ra là vội vàng, sao lại có thể cho rằng tiểu nha đầu kia nhớ chứ? Liên Kiều ước gì còn xuất nữa kia. (Min: ơi chắc ?)

      Nghĩ đến ngày cuối cùng tại Hongkong, quả thực ngay ý chí tự sát cũng có, nghĩ tới nha đầu kia lại xuống tay với nhanh vậy, tại nghĩ ra thế nào trong tình huống như vậy còn đào được cái hố, cái này cũng chưa tính cái gì, khi thực sựu tốn sức “Chín trâu, hai hổ” ra khỏi cái hố đó, lúc chuẩn bị lái xe mới phát , cửa xe biết khi từ khi nào đổ lên đống cao su, đem tay dính chặt đó...

      Cái nha đầu này thực đúng là dùng chiêu thức đối với Cung quý dương lặp lại hết thảy với , nhưng mà ——

      Cung Quý Dương là thiên tài máy móc, mà cũng phải, Cung Quý Dương có thể chỉ bằng công cụ đơn giản có thể lật đỏ cánh cửa xe xuống, chính là được a, phút kia, muốn đem tiều nha đầu Liên Kiều này trở về, hung hăng đánh vào mông !

      Rơi vào đường cùng, đành phải gọi điện thoại gọi người đến hỗ trợ, những tưởng đường hoàng là Chủ Tịch tập đoàn Hoàng Phủ oai phong lẫm liệt mà cũng có lúc rơi xuống hố xấu hổ như vậy, mà trùng hợp bên tổng bộ nước Mỹ có hội nghị khẩn cấp, vì thế liền suốt đêm bay về Mỹ!

      Nhưng mà, thù này nhất định phải báo!

      Tiểu nha đầu này đáng chết, tuổi còn , mà ý đồ hề thiếu!

      lúc báo cáo chủ quản đột nhiên thấy môt tổng giám đốc khẽ động, lộ ra nụ cười khổ chưa từng thấy, từ từ? Dĩ nhiên là cười khổ, nhất thời trằng mắt to, cái trừng này, khiến cho toàn bộ người tham dự phiên họp đổ dồn vào nhìn vị Tổng giám đốc, nhao nhao nhìn đến thần thái kì lạ.

      Trời ạ! Tổng giám đốc của bọn họ có biểu tình gì đây?

      Vị chủ quản kia sợ tới mức nuốt chút nước miếng —— chẳng lẽ là bởi vì báo cáo sai chỗ nào? thể nào?

      "Ách, cái kia —— Hoàng Phủ tiên sinh, số liệu này tôi kiểm tra rất nhiều lần, hẳn là có sai..." cẩn thận .

      Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức kịp phản ứng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc bốn phía, lại nhìn vị chủ quản thất thần sợ hãi kia, khôi phục giọng lạnh lẽo:

      "Được, tiếp tục!"

      Chủ quản lúc này mới đem tâm trở về bụng, lại bắt đầu chậm rãi ...

      Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cảm thấy có chút buồn cười, trong buổi họp thất thần cái này từ khi tiếp quản tập đoàn Hoàng Phủ chưa bao giờ xảy ra, hôm nay thế mà lại phạm sai lầm đáng có này!

      lần nữa vùi đầu vào công tác Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết, vào giờ phút này, tại chỗ ở của mình —— Hoàng Phủ, trình diễ màn chung thân khó quên...

      ※※※※※※※※

      "Cái gì? Quý Dương a, cháu ... đều là thực?"

      Trong đại sảnh nhà Hoàng Phủ, phụ nhân cực kì kích động cầm tay Cung Quý Dương, cảm xúc cao vút hỏi han, mà bên người bà cũng tập tụ rất nhiều người của nhà Hoàng Phủ.

      Tương đối khác với ba nhà Tài phiệt kia, Hoàng Phủ Gia đích thực có thể xưng là "Tộc" , lấy Lăng thị mà , chỉ có Lăng Thiếu Đường cùng Lăng Thiếu kên hai em, mà Cung thị chỉ có con trai độc nhất là Cung Quý Dương, Lãnh thị so sánh với Hoàng Phủ còn có thể, có Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi cùng Lanh Tang Thanh ba đứa .

      Hoàng Phủ Gia tộc khác hẳn, từ con cả Hoàng Phủ Ngạn Tước, đến con thứ Hoàng Phủ Diên Đình, lại đến con lớn Hoàng Phủ Ngưng cùng ma nữ Hoàng Phủ , cuối cùng còn có người giống như ba họ có oán hận Hoàng Phủ Ngạn Thương, tổng cộng có sáu chị em, hơn nữa trong nhà có hai lão nhân, cũng chính là cha mẹ cọn họ —— Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, có thể là nhân tài đông đúc, đầu người di chuyển.

      Nhưng mà, lúc này, bọn họ đều có mặt đầy đủ mà nhìn cái người dương dương tự đắc ngồi ghế sa-lông –Cung Quý Dương, mặt cũng tràn ngập tò mò.

      "Ai, bác , ngài để con bao nhiêu lần nữa, là , Ngạn Tước lần này thực quá phận, người ta vẫn là chưa gả , liền đem ấy... bắt nạt, Liên Kiều là con dâu hồi đó người chọn lựa, điều này cũng tốt, tại khóc sướt mướt, cháu nhìn thấy mà thực đành lòng a!"

      Cung Quý Dương uống miệng trà, vẻ mặt tiếc hận, rất có phong thái nhân sĩ giang hồ bênh vực kẻ yếu.

      Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn tôi tôi nhìn , trong lúc nhất thời mọi mọi người xôn xao.

      Sáng sớm nay, ngay sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước ra khỏi cửa, Cung Quý Dương liền nghênh ngang mà đến "Hoàng phủ", đem mấy người chị em trong nhà Hoàng Phủ định làm ngăn lại, lại đem lão gia tử Hoàng Phủ Ngự Phong và phu nhân Triển Sơ Dung mời ra, miêu tả sinh động như hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước ở Hongkong.

      nghe sao, vừa nghe thấy kinh người!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :