1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Ân Tầm ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Gặp oan gia: Suýt chết (1)


      Hoàng Phủ Ngạn Thương bị kéo đến đau tay, nhe răng trợn mắt, muốn thoát khỏi móng vuốt của này, bất đắc dĩ, lại như con bạch tuộc gắt gao lôi kéo tha cho .
      xấu hổ biết làm thế nào.


      Lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung lên trước, dịu dàng với : “ Em tôi như vậy đấy, nếu như nó muốn vậy, vậy giúp nó .”


      xong, nhàng vỗ vào Liên Kiều, thêm: "Kuching, em như thế doạn Hoàng Phủ tiên sinh đấy, ngoan nào.”


      Liên Kiều le lưỡi, buông Hoàng Phủ Ngạn Thương ra, lập tức mở to mắt, sau đó cười vô cùng thần bí…

      “ Tôi biết bí mật của nha.” nhìn vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Thương, đắc ý : “ Bí mật của tôi?” Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kì quái, mình có bí mật gì sao?


      Liên Kiều tựa hồ bắt được nhược điểm của , “ Nếu như có thể gọi Hoàng Phủ Ngạn Tước tới đây, tôi tuyệt đối đứng về phía .”

      khiến hiểu chuyện gì.

      …. có ý gì?”

      ngờ nha đầu này lại như vậy, quả thực cho dù hỗ trợ hay đứng về phía , lời khẩn cầu của Mặc Di Nhiễm Dung vừa rồi cũng đủ để đồng ý rồi.
      ( chém nhé)

      Để có được nụ cười của người đẹp, bảo làm gì cũng làm!
      Liên Kiều hề nề hà gì, kiễng chân, ghé sát bên tai giọng :

      “ Tôi biết thích chị tôi, nếu như giúp tôi, tự nhiên tôi cũng giúp .”

      "Ta biết ngươi thích ta a tỷ, nếu ngươi giúp ta, ta tự nhiên cũng giúp ngươi!"
      Hoàng Phủ Ngạn Thương trừng to mắt, như là nhìn người ngoài hành tinh vậy, ấy thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy nhận ra điều này.


      nhận thấy à?” Hơn nửa ngày, mới kịp phản ứng hỏi.


      Liên Kiều cười như là bắt được kẻ trôm, lắc đầu :


      ", tôi phải là nhận ra, tôi là… cảm nhận được đấy.” xong, còn chỉ chỉ vào đầu mình.
      Trực giác siêu cường luôn là thứ mà hãnh diện nhất.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy cũng ngây ngốc, cảm nhận được ư? Trời ạ, chuyện này mà ấy cũng có thể cảm nhận được? Quả thực là thần kì !

      “ này, thế nào?” Liên Kiều thấy lên tiếng, lại ghé sát lỗ tai thấp giọng reo lên.

      Làm cái gì? Lợi ích có thể tra đổi, thế mà còn do dự.

      “ Tôi sao phải tin tưởng ?”
      Hoàng Phủ Ngạn Thươngvẫn có chút do dự, cảm thấy này từ cao thấp đều tràn ngập quái dị, cho nên có thể những lời quái dị.

      “ Hic…”


      Liên Kiều khinh thường trừng liếc : “ Người ta biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tìm hiểu tôi sao? thế giới này, người hiểu chị ấy nhất chính là tôi, chẳng lẽ là à? Tôi ngại tiết lộ với chút, chị ấy nhìn bên ngoài với trong lòng rất bất đồng, cho nên muốn theo đuổi phải có biện pháp hay đấy.

      Lời của ràng, đột nhiên cười rộ lên, vội vàng kéo Liên Kiều qua bên, giọng : “ à? thực giúp tôi?”

      “ Đương nhiên, chỉ cần giúp tôi, tôi giúp , thế nào?”


      Liên Kiều giống như hiệp sĩ dùng sức vỗ bả vai của , biểu hết sức nghĩa hiệp.


      " lời định!" Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức hưng phấn rạng rỡ lấy điện thoại ra.


      Liên Kiều tràn đầy kích động nhìn động tác của Hoàng Phủ Ngạn Thương, khi thấy điện thoại được kết nối, kích động khiến tâm tình lúc này khó có thể biểu đạt bằng ngôn ngữ nào .
      Hoàng Phủ Ngạn Tước, chết chắc.

      Nhìn hận ý mặt Liên Kiều, Mặc Di NHiễm Dung đứng bên kia cũng cảm thấy có chút kì quái, em họ này luôn chú ý tới người khác giới, thế nào hôm nay lại có chút khác thường như vậy.

      Tiến lên kéo Liên Kiều, gương mặt mang theo nghi hoặc hỏi Liên Kiều: “ Em sao chứ?” em với trai Hoàng phủ tiên sinh đến tột cùng có mối quan hệ gì? Em phải là nợ ta cái gì chứ?”



      Liên Kiều cười đến trầm đáng sợ, thấp giọng rằng: "Tóm lại, đến lúc đó chị biết.”


      xong, còn cười lạnh vài tiếng, bả vai cũng run lên, khiến Mặc Di NHiễm Dung cũng thấy rét lạnh cả người.


      Thời gian từng giây từng phút qua , hề đợi ai cả, lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn xuất tại cửa.

      “ Đại ca…” Hoàng Phủ Ngạn Thương liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng ở cửa.

      "Ha ha —— chú có khỏe ?”


      Hoàng Phủ ngạn Tước cười tao nhã, sải bước tới chỗ Hoàng Phủ Ngạn Thươngđang đứng, giơ tay lên đặt bả vai vỗ vỗ, hài lòng : “ Ừ, tồi, rắn chắc thêm rồi.”

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cười đắc ý, vỗ lại đôi tay đặt vai mình : “ Có đại ca làm gương, em trai đây dám chậm trễ.”

      "Ha ha —— "

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cười to, lập tức hỏi: “ Hôm nay thế nào lại nhớ tới đại ca đây, ngày đó lúc chú gọi điện tới…”


      "A, đại ca —— "

      Hoàng Phủ ngạn Thương vội vàng đánh gãy lời , cho xin , ngày đó bị phá hỏng chuyện, thế mà còn dám .

      "Kỳ , hôm nay là người bạn của muốn gặp .”


      "A?"

      Hoàng Phủ Ngạn Thương chọn mi, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Tiếu oan gia: thiếu chút nữa chết (2)

      Ánh mắt của dừng người Mặc Di Nhiễm Dung, trong mắt chứa nghi hoặc, nhưng khi đem ánh mắt chuyển sang bên kia, thấy gương mặt quen thuộc thể quen thuộc hơn.

      Chỉ thấy khuôn mặt này hướng cười "Cực kỳ thiện lương"!

      "Hello, 'Cung Quý Dương' tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!"

      Liên Kiều giống hệt Chiêu Tài Miêu (Con mèo nhựa may mắn ấy) giơ bàn tay bé lên vẫy vẫy , miệng phát ra ba chữ "Cung Quý Dương" mạnh!

      Hoàng Phủ Ngạn Tước tuyệt đối thể đoán được Liên Kiều lại ở chỗ này, trong lúc nhất thời giật mình sửng sốt.

      Mà Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy rất kinh ngạc, bước lên giọng hỏi:

      " cả, bé này sao lại gọi là 'Cung Quý Dương' ? A, đối, nghe Cung cũng tới Hongkong, gần đây có gặp ấy ? Còn có —— "

      Ngay lúc mà thao thao bất tuyệt,

      [​IMG]

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Oan gia xinh đẹp: Thiếu chút nữa chết (3)



      Liên Kiều sau khi nghe thấy vậy, bày ra vẻ tự hỏi, cười nhàng giơ ra cái nĩa, nhìn :

      "Tốt lắm a, như vậy , dạy tôi làm thế nào để sử dụng phi đao !"

      Nhìn hình như có chút dấu hiệu nhả con mồi, Hoàng Phủ Ngạn Tước thoáng thả lòng hơi, ngồi ghế tựa, chỉ chỉ Liên Kiều ——

      "Nha đầu, tôi với em có thâm cừ đại hận gì chứ? Để khiến em làm như muốn giết người diệt khẩu vậy?"

      Liên Kiều chẫm rãi lên trước, ngay sau đó, lập tức ngồi đùi Hoàng Phủ Ngạn Tước —— hề ý thức được hành động này có bao nhiêu ái muội. (Ô hô hô chị này ngây thơ hết !)

      "Nha đầu, em muốn làm gì?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước cảnh giác hỏi han, mới tin nha đầu này lại thông suốt chuyện đương với đâu. (Min: tưởng bở à~ ô hô)

      Quả nhiên, Liên Kiều giơ hai tay bé lên, gắt gao mãnh liệt tóm lấy cái ót , còn liều mạng mà lay lay ——

      " Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng chết, cho là làm cái việc này là kết thù chuốc oán với tôi sao? Tôi hận chết, thế nhưng lại gạt tôi, còn gạt tôi thời gian dài như vậy, làm hại tôi bị người khác giễu cợt, chết !"

      Cái miệng nhắn của liều mạng mà la hét, hai tay giống như là kìm sắt gắt gao bóp lấy cổ , có bộ dáng giống thâm cừu đại hận gặp nhau.

      "Khụ khụ —— "

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thể giơ hai tay đầu hàng, trời ạ, khí lực của

      [​IMG]

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: Oan gia xinh đẹp: Đêm thần bí (1)


      Liên Kiều ngồi dưới đất, cười tới là sung sướng ——

      "Hoàng Phủ Ngạn Tước, tại biết mình tạo bao nhiêu nghiệt ? Hừ, lại còn dám giả mạo Cung Quý Dương để lừa tôi, người như nên giáo huấn thế nào mới tốt!"

      tiếp tục cười tiếng cười xoáy lên đỉnh đầu , giống như ma của hồn tiêu tan, làm bất đắc dĩ đến cực điểm, cho tới hôm nay cái gì gọi là "Hổ xuống đồng bằng còn bằng chó" .

      "Được, được được, Đại tiểu thư, hết thảy đều là tôi tốt, là tôi nên lừa em trước, em—— em nhốt tôi ở dưới này cả đời chứ?"

      Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài hơi, ngẩng đầu nhìn Liên Kiều xấu hổ

      [​IMG]

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: Oan gia xinh đẹp: Đêm thần bí (2)

      Liên Kiều cười mà .

      "Em , sao em lại vào đây? Mau trở về phòng ngủ !" Mặc Di Nhiễm Dung thấy thế vội vàng .

      Liên Kiều cho là đúng mà cười cười: "Chị à, chị có lương tâm a, người ta là tới giúp chị đó!"

      "Giúp chị?"

      Mặc Di Nhiễm Dung dở khóc dở cười: "Em cái này nha đầu làm sao biết cái gì là giáng đầu thuật, cần rước thêm phiền toái cho chị!"

      "Ai em thêm phiền? Nha, em chính là mang người đến cho chị!"

      Liên Kiều lắc đầu kháng nghị, vừa dứt lời, liền dùng sức mà đẩy mạnh đến người đàn ông cao to!

      "Này, này, này, Liên Kiều, em dùng sức đẩy tôi như vậy, đứt thắt lưng của tôi!"

      Thanh đàn ông biếng nhác tà mị dâng lên, dễ nghe giống như rượu ngon say lòng người.

      "Này, Cung Quý Dương, có lầm hay , lúc này mới đến mười giờ mà thôi,
      cần dùng cái bộ dạng đó được , là bất luận là chuyện gấp nào cũng có thể giúp mà!”

      Liên Kiều dùng sức mà lay cánh tay, vẻ mặt xỏ lá mà .

      Cung Quý Dương giơ bàn tay lên vuốt, ánh mắt tà mị mà dương lên --

      “Nhưng lời này đúng là tôi vậy, nhưng có nghĩa là tôi muốn làm mồi nhử, vạn nhất cỗ thi thể kia bộc phát thú tính xé tôi làm hai mảnh làm thế nào?”

      “Sao có thể? Còn có chị tôi ở đây, yên tâm , trước khi bị xé làm hai nửa, chị tôi nhất định chế trụ cỗ thi thể kia!”

      Liên Kiều cười đến thực đơn thuần, hai chiếc răng khểnh cũng lóe ra thanh quang.

      Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung nguyên nhân mà nhìn màn trước mắt này, lâu sau, Hoàng Phủ Ngạn Thương mới kịp phản ứng, nhanh chóng lên phía trước :

      “Cung đại ca, sao lại đến đây?”

      Cung Quý Dương làm biếng Dương Dương (dương dương tự đắc) mà giương mắt nhìn hai người trước mắt, ánh mắt biếng nhác đảo qua Mặc Di Nhiễm Dung sau liền dừng lại người Hoàng Phủ Ngạn Thương, chỉ chỉ lên Liên Kiều --

      “Hỏi ấy, chuẩn bị nghỉ ngơi, liền bị điện thoại của quỷ nha đầu này quấy rầy, tại chính là như vậy!” xong, còn cực kỳ khoa trương mà ngáp mấy cái.

      Mặc Di Nhiễm Dung chăm chú nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cung Quý Dương, ra chính là Tứ đại tài phiệt Cung Thị!

      Người đàn ông này đơn giản!

      Đây là trực giác của Mặc Di Nhiễm Dung!

      Vừa tới người đàn ông này để ý nhưng ta liếc cái, nhưng từ trong ánh mắt của , biết người đàn ông này chỉ khéo thâm thúy bình thường!

      Chẳng qua -- Liên Kiều đem người đàn ông này tới đây làm gì?

      “Em , em rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì? Biết rất đêm nay chị phải làm gì mà, còn kéo người vô tội đến đây mạo hiểm?” Mặc Di Nhiễm Dung oán trách .

      Liên Kiều cho là đúng mà lắc đầu --

      “Chị à, tuy rằng em tinh thông hàng đầu thuật, nhưng cũng biết trong lúc giải thi hàng, quan trọng nhất là có sinh vật giống đực ở bên người tốt hơn, nha, sinh nhật của vị Cung Quý Dương tiên sinh chính là thuần dương, hoàn toàn có thể lệnh cho thi thể có phản ứng!”

      vừa dứt lời, Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương khiếp sợ, mà Mặc Di Nhiễm Dung dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá người đàn ông này.

      Cung Quý Dương bị Liên Kiều làm cho đầu óc mê muội, liên tiếp mở hội nghị hai ngày, cả hai buổi tối cũng được ngủ ngon, lúc này vừa vặn, bị xách tới đây trợ giúp cái gì pháp, kính nhờ, tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ đối với việc ngủ ngon mới là hứng thú của !

      “Này, tiểu nha đầu, em lại đây!” khoát tay, ý bảo đến bên cạnh mình.

      Liên Kiều liền bước lên phía trước: “Như thế nào? còn cầu gì?”

      Cung Quý Dương xoa bóp huyệt thái dương, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi han:

      “Nghe ngữ khí em vừa , dường như tôi đây thực làm con mồi, cái gì gọi là tôi có thể ra lệnh thi thể có phản ứng?”

      Khuôn mặt Liên Kiều hưng phấn : “Cung Quý Dương, biết , quả thực là kẻ dở hơi, còn nhớ xác chết vùng dậy đêm đó ?”

      “Ừ, nhớ !”

      Cung Quý Dương làm biếng chút lắc đầu, chuyện gì có thể quên, nhưng chuyện đêm đó thể nào.

      Thi thể đó thế mà lại tự mình đứng lên, quả thực là nghe rất rợn người!

      Liên Kiều bước hai chân lên, hai tay bé dùng sức mà cố định đầu Cung Quý Dương, lắc lắc, tựa muốn khiến thanh tỉnh chút --

      “Đêm đó nhiều chuyện quỷ dị a, lúc trước tôi còn tưởng rằng thi thể là hướng về phía tôi, sau mới biết được, ra bởi vì xuất , thi thể mới có thể đột nhiên đứng lên!”

      “Cái gì? Nào có chuyện này?”

      Cung Quý Dương bị lay vậy, cũng nhất thời thanh tỉnh ít, sau khi nghe thấy , càng tỉnh táo hơn!

      Mặc Di Nhiễm Dung sau khi nghe thấy vậy, thân thể nao nao, tiến lên hỏi: “ có chuyện này sao?”

      Khuôn mặt nhắn của Liên Kiều giương lên: “Đương nhiên!”

      Mặc Di Nhiễm Dung có chút kích động mà nhìn Cung Quý Dương, lập tức hỏi: “Xin hỏi, Cung tiên sinh sinh nhật vào giờ nào?”

      Cung Quý Dương nhìn người phụ nữ trước mặt này, toàn thân cao thấp tràn ngập cảm giác thần bí nên lời, nhưng nhìn ánh mắt cho thấy cực kì nghiêm túc, vì thế liền mở miệng :

      “Là mười hai giờ đêm!”

      “Thực sao?”

      Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, thanh đột nhiên cao lên, mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.

      “Thực!” Cung Quý Dương có chút kỳ quái sinh ra vào thời gian này có gì ngạc nhiên.

      “Quá tốt quá tốt, Cung tiên sinh, lần này nhất định phải giúp tôi mới được!” Mặc Di Nhiễm Dung rốt cuộc cũng thả lỏng, giọng cũng cực kỳ khẩn cẩu.

      “Từ từ --” Cung Quý Dương vội vàng cắt ngang hỏi: “Tôi ý tứ của ?”

      cái gì hàng đầu thuật, thế nào mà lại còn muốn đến hỗ trợ?
      Last edited by a moderator: 23/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :