1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40. Hôn
      Editor: NanaTrang
      Beta: TiêuKhang

      Lúc này là hoàng hôn, bầu trời bên ngoài chợt nhuộm lên tầng màu cam dày đặc, như thể chỉ giây sau thôi lập tức ập xuống mặt đất vậy.

      Ninh Duệ Thần lôi kéo Tô Duyệt bước nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Lúc ngồi vào xe rồi mà sắc mặt vẫn khá lên chút nào.

      "Có phải em cảm thấy rất kỳ quái , ông ấy là ông nội của vậy mà cả hai lại chuyện như vậy." Ninh Duệ Thần tự giễu .

      Tô Duyệt mím môi lời nào, biết giờ phút này rất cần có nơi để bộc phát trút ra hết những cảm xúc bị dồn nén trong lòng bấu lâu nay, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho mình dễ chịu hơn chút.

      Nhìn bầu trời y hệt như màu máu ở bên ngoài, Ninh Duệ Thần lẩm nhẩm tự mình, "Cha ngày xưa là người lính, mẹ và cha quen biết nhau trong quân doanh. Hai người họ đều rất thích cuộc sống trong quân doanh. Còn ông, lại thích liều mạng thương trường, hơn nữa còn coi trọng cha muốn ông ấy làm người thừa kế của ông nội. Nhưng cha kiên quyết làm theo lời ông, ông ấy muốn đối mặt với những trận đấu đá lừa tôi gạt thương trường, vì vậy ông bắt đầu tiến hành công cuộc chống đối với ông nội trong thời gian dài.

      "Vì để đạt được mục đích của mình, ông nội mua chuộc thủ trưởng trong quân doanh. Trong lần thực nhiệm vụ cố tình kiếm cớ bức bách cha rời khỏi quân doanh, hơn nữa còn tước tư cách làm lính vĩnh viên của ông. Cha vẫn chịu khuất phục trước cưỡng ép của ông nội nên gởi và em đến nhà ông Tô sống nhờ, dự định sau khi sắp xếp ổn thỏa cuộc sống ở Mỹ xong đưa bọn sang đó. Vậy mà...." Giọng Ninh Duệ Thần càng lúc càng , mặt thắm đượm vẻ đau đớn thôi, "Tai nạn máy bay cướp sinh mạng của hai người."

      Tay siết lại thành nắm đấm, khẽ run lên. Trái tim Tô Duyệt hơi chấn động, theo bản năng cầm lấy tay , nhưng ngờ ngay lập tức bị trở tay cầm ngược lại.

      "Tiểu Duyệt, em yên tâm, cho dù chúng ta có con, để cho bất kỳ ai nắm giữ cuộc đời của nó." Ninh Duệ Thần bỗng nhiên , ánh mắt thâm thúy sáng rực nhìn Tô Duyệt. Tô Duyệt vội vàng xoay người né tránh ánh mắt đó của . Còn Ninh Duệ Thần lại đột nhiên vịn lấy vai cúi người xuống hôn lên môi .

      Bị nụ hôn của bất ngờ phủ lên, Tô Duyệt cứng người ngồi im tại chỗ, quên việc phải giãy giụa, phải né tránh, mà cứ để mặc cho hôn mình.

      Đôi môi mỏng hơi thắm lạnh khiến đành lòng phản kháng. biết, tìm kiếm ấm áp ở mình, mà cũng có cách nào cự tuyệt được.

      Nếu phải muốn cho mình hôn lễ hoàn chỉnh, cũng ép bản thân trở lại căn nhà đó, cũng đối mặt với nỗi đau thương này.

      Hôn đến khi Tô Duyệt sắp choáng váng hôn mê, lúc này Ninh Duệ Thần mới nới lỏng buông Tô Duyệt ra, nhìn vào cánh môi bị mình hôn đến đỏ ửng, trong lòng Ninh Duệ Thần đột nhiên thoải mái hơn nhiều, nhưng sắc mặt lại trầm xuống , "Vừa rồi...."

      Tô Duyệt vội ngắt ngang lời Ninh Duệ Thần muốn , " yên tâm, tôi cho Thẩm Tuấn Ngạn biết."

      "...." Khuôn mặt điển trai của ai kia lập tức triệt để đen như cái đít nồi.

      Nếu cứ tiếp tục nữa chắc thành ông gà bà vịt mất, như vậy sớm muộn gì Ninh Duệ Thần cũng bị tức mà chết.

      Nhưng người nào đó lại quên mất rằng, ý nghĩ lý luận bây giờ của Tô Duyệt, hoàn toàn là do chính tạo thành.

      cái gì , lại mình là GAY? Lần này hay rồi, tự bê đá đập vào chân mình. Ý nghĩ của Tô Duyệt tự nhiên theo quán tính đặt Ninh Duệ Thần vào góc độ của người đồng tính luyến ái mà suy nghĩ.

      Ninh Duệ Thần buồn bực lái xe, Tô Duyệt lại phát phương hướng này hoàn toàn ngược lại với phương hướng nhà . nhịn được thắc mắc nghiêng đầu nhìn sang Ninh Duệ Thần hỏi, "Chúng ta đâu?"

      "Về nhà." Hai chữ thản nhiên, có bất kỳ tình cảm dao động nào, giống như đây là chuyện hết sức bình thường vậy.

      Lúc này Tô Duyệt mới cảnh giác hỏi, "Về nhà ai?"

      "Nhà của hai chúng ta." Ninh Duệ Thần liếc mắt nhìn Tô Duyệt cái, " phải quên giao ước ngày hôm qua của chúng ta rồi đấy chứ?"

      Tô Duyệt nổi quạu, giao ước? Giao ước gì chứ? Ngày hôm qua từ đầu tới đuôi đều là do và ông nội
      Xướng một họa, hoàn toàn xen vào được nửa chữ!

      “ Cho dù vậy thì tôi cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo đã chứ?”

      “ Ông nội đã cho người mang quần áo của em đến nhà chúng ta rồi.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh trả lời, Tô Duyệt càng thêm đau đầu. Ông nội này, cứ như vậy mà gấp rút đuổi ̉ ra khỏi nhà sao?

      “ Về phần đồ dùng hàng ngày, chỗ của đều có đủ.” Ninh Duệ Thần tiếp tục nói: “Cho nên em chỉ cần trực tiếp đến nhà của hai chúng ta là được rồi.”

      “…” Nhìn xem, người ta đã thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, cũng thèm chừa lại cho một chút đường sống để đảo ngược, Tô Duyệt cảm thấy thiệt bực mình hết sức.

      Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Tô Duyệt mặc áo ngủ vô cùng kín đáo, nhìn người đàn ông nằm nghiêng ở giường còn ́ ý chừa ra một chỗ trống, cau mày nói. “ Ninh, nhà …”

      “ Là nhà của hai chúng ta.” Ninh Duệ Thần lên tiếng bắt bẻ nhưng mí mắt lại hề động đậy.

      “ Ừ, ghế sofa nhà mình đặt ở đâu?”

      “Thời gian quá gấp nên chưa chuẩn bị kịp, tạm thời ngủ ở đây .”

      “ Vậy còn ly súc miệng của tôi đâu?”

      “ Cũng chưa kịp mua, dùng tạm cái của trước .”

      “ …” Tối nay Tô Duyệt thể đánh răng được rồi.

      Suy nghĩ một chút, nhìn khắp cà căn phòng ngủ chỉ có một cái giường, cuối cùng Tô Duyệt ra ngoài. tin, căn nhà lớn như vậy mà ngay cả một ghế dựa hay ghế sofa để cho nằm ngủ cũng có!

      Ninh Duệ Thần thấy thế cũng đứng dậy ngăn cản, nhếch miệng vẽ ra một nụ cười ‘ có chí ắt sẽ thành công’.

      Quả nhiên, năm phút sau, Tô Duyệt ủ rũ cúi đầu quay trở về phòng, cả căn nhà lớn như vậy mà thật sự có thứ gì mình muốn cả!

      Ngay cả ghế cũng chỉ có hai cái, cho dù muốn ghép hai cái lại nằm ngũ cũng thể được.

      Liếc nhìn Tô Duyệt tức giận bĩu môi, Ninh Duệ Thần hếch mày lên. Mấy cái ghế sô pha bao gồm cả ghế dựa ngày hôm qua đã vứt toàn bộ rồi, đây chính là cái được gọi là ‘ có tài tiên đoán’!

      Che giấu nụ cười vui vẻ ở khóe miệng, Ninh Duệ Thần tốt bụng nhắc nhở, “ Giường rất lớn, em yên tâm , tuyệt đối đủ cho hai người nằm ngủ.”

      “ Như vậy, tốt lắm đâu….”

      “ Chúng ta đã là vợ chồng thì có gì mà tốt chứ?” Liếc nhìn gái vẫn băn khoăn lo lắng đứng ở đó, thay đổi giọng điệu, Ninh Duệ Thần nói lời rất chân thành và đúng trọng tâm, “ Em yên tâm, là GAY, cho nên sẽ làm mấy chuyện gì đó với em đâu. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu phải chưa từng ngủ chung.”

      Lời mời mọc nay hết sức tự nhiên, khiến Tô Duyệt cũng nhịn cho rắng, nếu còn tiếp tục từ chối ý tốt của người ta, ngược lại mình lại ra vẻ quá kiểu cách.

      Liếc nhìn áo ngủ đầy đủ vũ trang người, tư tưởng của Tô Duyệt cũng dần dần thả lỏng.

      Từ từ bò lên giường, chiếm lĩnh ̣a bàn của mình, lập tức nhắm mắt lại, ́ gắng ngủ, ́ gắng khiến cho mình quên sự thật là mình ngủ chung giường với một người đàn ông.

      Nhìn Tô Duyệt như muốn có gắng tránh xa mình vạn dặm, nụ cười môi Ninh Duệ Thần càng sâu hơn.

      Tắt đèn bàn, cả căn phòng chìm vào bóng đêm đen như mực.

      Năm phút sau…

      Ninh…”

      “ Hửm?”

      “ Tay của cẩn thận đặt lên eo của tôi kìa.” Tô Duyệt hết sức uyển chuyển nói.

      “ Ừ.” Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, nhưng tay vẫn đặt eo của Tô Duyệt, có ý buông ra.

      Tô Duyệt nhíu mày, theo lý thuyết thì Gay nên có chút bài xích khi tiếp xúc với thân thể của người khác phái chứ nhỉ.

      đành phải tiếp tục hướng dẫn từng bước nói: “ cảm thấy khó chịu sao?”

      “ Chúng ta là vợ chồng, có cái gì mà khó chịu chứ?” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, sau đó kéo Tô Duyệt sát vào lòng mình, “ Buồn ngủ quá, đứng nói chuyện nữa, chúng ta ngủ thôi.”

      Ninh…”

      “ Nếu em còn ầm ĩ cho ngủ, sẽ ngại mà lập cái miệng em lại đâu.”

      “…” Tô Duyệt quả thật nói nữa, xem ra nụ hôn ngày hôm nay thật sự có chút ảnh hưởng tới .

      Mấy phút sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thờ đều đều của đàn ông, ́ gắng kéo tay ra, thế nhưng cánh tay kia lại giống như cái khóa sắc, cho dù di chuyển như thế nào cũng nhúc nhích được.

      Tô Duyệt đành phải từ bỏ ý ̣nh, kỳ thật ngủ bên cạnh cũng tệ. Ngoại trừ có chút kỳ lạ ra, người thoang thoảng hương bạc hà như thấm vào tận tim gan. Gần đây luôn mất ngủ vậy mà hôm nay lại cảm thấy an lòng một cách khó hiểu, ngờ có thể mang đến cho cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

      Sau khi muốn nghĩ đến chuyện chạy trốn như thế nào, thì Tô Duyệt đã rất nhanh tiến vào giấc ngủ, cũng vô ý thức rút sát người vào lòng . Ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, nhìn gái điềm nhiên chìm vào giấc ngủ say, ý cười trong mắt càng sâu hơn, hài lòng nhắm mặt lại tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào của mình.
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      honglak thích bài này.

    2. naughtygirl_35

      naughtygirl_35 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      9
      đọc văn án thấy hay rùi. cố gắng nha editor@vulinh

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Vấn đề xưng hô
      Edit: Lam Lan
      Beta: TiêuKhang

      ngày nọ, hiếm khi nào Tô Duyệt ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, dụi đôi mắt ngái ngủ, kéo rèm cửa sổ nhìn mặt trời bên ngoài lên cao, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, nhanh chóng thay quần áo chạy ra ngoài.

      “Yên tâm , nhờ Hứa Hàm xin phép nghỉ cho em rồi!” Giọng trầm ấm truyền ra từ trong phòng bếp: “Tí nữa chúng ta đến siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn về!”

      “Vâng!” Tô Duyệt gật đầu, về phía nhà vệ sinh, chợt phát bên trong lại có thêm cây bàn chải đánh răng, mà bàn chải đánh răng của cũng đổi thành cái mới.....Bởi vì hai chiếc bàn chải này là bàn chải cặp dành cho tình nhân.

      “Quán tạp hóa dưới nhà giảm giá khuyến mãi, vừa đúng lúc bàn chải của cũng cũ rồi!” Ninh Duệ Thần giải thích.

      “Vâng.” Tô Duyệt chỉ thuận theo đáp lại cho có, chứ muốn hạch hỏi tới cùng, bởi vì có hứng thú với chuyện vì sao Ninh Duệ Thần thay bàn chải mới. Đối với , chỉ cần có bàn chải đánh răng và của ai nấy sử dụng là được.

      “Về mặt luật pháp, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Từ nay về sau em phải thay đổi cách xưng hô, đừng gọi Ninh nữa” Ninh Duệ Thần vừa trông nồi cháo vừa .

      Tô Duyệt đương nhiên hiểu ý của , nhưng chưa chuẩn bị tâm lý về phương diện này, cố gắng thử mở miệng gọi thử, nhưng hai chữ kia cứ như bị mắc nghẹn lại trong cổ họng vậy, sao ra được.

      “Chỉ là cách gọi thôi, chẳng lẽ khó đến thế sao….‘bà xã’ của ?” Ninh Duệ Thần nghiêng người sang, nhìn đánh răng trong nhà vệ sinh, gian manh cười tiếng, kiểu ánh mắt đó khiến toàn thân Tô Duyệt run lẩy bẩy, rợn cả tóc gáy, vội vàng tăng nhanh tốc độ đánh răng.

      Tô Duyệt nhắm chặt hai mắt, ngừng thôi miên chính mình, đừng sợ… là ‘GAY’, là ‘GAY’, là ‘GAY’.....

      “Ông......xã!” Giọng bé yếu ớt như muỗi kêu vo ve, nhưng Tô Duyệt lại vì hai chữ này mà đỏ ửng cả mặt.

      nhớ hai chữ ấy đâu có cách xa như vậy!” Ninh Duệ Thần được voi đòi tiên, hề có ý định bỏ qua cho .

      Hôm nay, muốn dùng phương pháp biến thái này để bức đối mặt với thân phận của hai người, để cho hiểu là gì của .

      Nếu như nhất định muốn trốn tránh, chỉ coi cuộc hôn nhân của họ như cái phao cứu vớt, hơn nữa với lời dối của mình việc muốn tiến vào trái tim , khó càng thêm khó.

      Tô Duyệt cắn cắn bờ môi, cuối cùng gọi: “Ông xã!”

      “Ừm, vợ ngoan!” xem ra Ninh Duệ Thần rất hài lòng.

      Nhưng xưng hô như vậy khiến rất khó chịu: “....” Mới vừa ra chữ, Ninh Duệ Thần liền xoay người, trong mắt có uy hiếp, nhìn thấy ánh mắt đó, cuối cùng Tô Duyệt đành ngậm miệng lại.

      nghĩ ra, vì sao ‘GAY’ lại để ý đến cách xưng hô như vậy.

      Trong lòng Tô Duyệt cảm thấy cực kì rối rắm, cuối cùng với người đàn ông bận rộn trong phòng bếp: “Ừm....Tôi muốn thương lượng với chuyện!”

      .”

      “Tôi có thể.....Vẫn gọi Ninh như cũ ?” Tô Duyệt giọng .

      là ‘GAY’, nhưng xu hướng giới tính của rất bình thường, nếu như ngày nào cũng gọi ngời ‘GAY’ là “Ông xã”, Tô Duyệt sợ rằng mình coi là người đàn ông của mình mất.

      Cho nên, nhận thấy cầu này hết sức hợp lý, nghĩ vậy trong lòng cũng thấy tự tin hơn, thế nhưng khi ánh mắt Ninh Duệ Thần vừa quét tới, Tô Duyệt lập tức nhụt chí.

      “ Em muốn ra ngoài ngoại tình à?” Trong giọng tích tụ đầy lạnh lẽo.

      có!” Tô Duyệt lập tức phản bác.

      cảm thấy nếu tôi gọi như vậy rất dễ khiến Thẩm hiểu lầm sao? Nếu như chuyên này mà khiến hai người hiểu lầm tốt đâu!” Tô Duyệt tỏ ra mình chỉ vì lo lắng cho mà kiên nhẫn khuyên can.

      Sắc mặt người nào dó vốn tốt hơn được chút, nhưng khi nghe đến chuyện này lập tức cảm thấy bầu trời giăng đầy mây đen: “ cần!”

      “ Nhưng mà...Tôi và gọi nhau như vậy rất kì cục!”

      “ Gọi riết cũng thành thói quen thôi!” Vẫn là giọng điệu cho phép thương lượng.

      Tô Duyệt cắn môi, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Ninh Duệ Thần, như như đầm nước xuân muốn hòa tan lòng người: “ là ‘ GAY’, dù cho có gọi như thế nào cũng đâu mất mát gì, nhưng mà cũng phải suy nghĩ cho tôi chút chứ!”

      Ninh Duệ Thần nhìn dáng vả uất ức của Tô Duyệt, trong lòng khỏi thở dài, aizzz, đầu đuôi cũng tại dùng cái cớ này, xem ra nó sớm ăn sâu bén rễ ở trong lòng rồi, cho dù có ‘ làm thịt’ nữa, cũng thể nào thay đôi được cái suy nghĩ này trong đầu .

      Xoay người lại, lấy cái muoi màu bạc chậm rãi khuấy thức ăn trong nồi: “ Được rồi, cho phép em ở nhà gọi như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài, em phải gọi là ‘ ông xã’!” Nếu những tên đàn ông bên ngoài luôn rình mò ngấp nghé , việc đó đối với quá nguy hiểm.

      “ Vâng, vậy cũng được!” Tô Duyệt vui vẻ đáp, có thể chiếm được chút xíu quyền lợi cho mình nên cảm thấy rất vui vẻ.

      Ninh, trưa nay chúng ta ăn gì?”

      Ninh, làm cháo yến mạch sữa tươi thơm quá!”

      Ninh, có phải rất thường hay nấu cơm ?”

      “...”

      Vừa mới nhận được đặc quyền, Tô Duyệt lập tức như đứa bé liến thoắng ngừng. Sắc mặt Ninh Duệ Thần càng trở nên khó coi, cái muôi màu bạc trong tay bị vặn đến cong queo. Nghiêng đầu nhìn sang cái miệng nhắn ngừng nghỉ, đột nhiên sải bước về phía , vòng tay cầm muôi qua cổ , áp môi mình lên môi hôn tới tấp.

      Nụ hôn này mang theo tính chất của trừng phạt, nụ hôn đến bất ngờ như mây dày bao phủ, nụ hôn ấy nhất thời khiến cho Tô Duyệt như mất cả lý trí.

      Nếu như lần trước là nụ hôn ấm áp, vậy nụ hôn này tượng trưng cho điều gì?

      Cho đến khi Tô Duyệt thể thở được nữa, Ninh Duệ Thần mới thả ra, thỏa mãn cười tiếng, thèm giải thích lấy câu thẳng vào nhà bếp.

      Tô Duyệt sững sờ ngồi im nhớ lại mùi vị của nụ hôn kia, rất ngang tàng....nhưng cũng rất tuyệt.

      “ Nếm thử xem mùi vị thế nào!” Ninh Duệ Thần bưng bát cháo yến mạch sữa tươi làm xong đưa cho Tô Duyệt, qua giọng có thể thấy được tâm trạng của lúc này rất tốt.

      Tô Duyệt cầm thìa múa miếng cho vào miệng của , rất thơm rất mềm, đây chính là món ăn ngon nhất mà từng ăn trong vòng năm trở lại đây.

      “ Chúng ta chọn đồ gia dụng , trong căn nhà chẳng có gì cả, cũng nên bỏ chút thời gian để trang trí ngôi nhà của chúng ta chứ” Ninh Duệ Thần dùng giọng điệu thương lượng với Tô Duyêt, nhưng khi tới ba chữ “ nhà chúng ta” cố tình nhấn mạnh.

      Dĩ nhiên vứt ghế sofa...và bỏ hết đồ đạc trong nhà.

      “ Được!” Tô Duyet gật đầu, cũng chú ý tới chi tiết này, dĩ nhiên, chủ yếu bởi chú ý tại của được đặt hết lên món cháo yến mạch kia rồi.

      Kể từ sau khi Triêu Tuyết Nhu , việc ăn cơm của ba người nhà trở thành vấn đề rất rất lớn. Tô Duyệt thử nấu lần, kết quả khiến nồi canh xương biến thành nồi lẩu thập cẩm. Tô Đông Thần giễu cợt Tô Duyêt cũng chủ động xin giết giặc, kết quả là làm cho phòng bếp cháy rụi. Cuối cùng chỉ đành phải thuê người giúp việc làm theo giờ, nhưng mùi vị nấu ra chỉ có thể coi là tạm được,

      Đôi mắt tròn xoe đảo quanh vòng, Tô Duyệt lưu luyến đặt thìa xuống, ra vẻ đáng thương nhìn Ninh Duệ Thần, “ Ninh, sau này có thể dạy tôi nấu cơm ?”

      Ninh Duệ Thần hếch mày, “ Muốn ăn để làm cho, em cần phải học gì hết!”

      Nếu như học xong mà nấu cho người khác ăn, vậy phải thiêt hại lớn rồi sao?

      Ninh Duệ Thần từ trước đến giờ chưa từng làm chuyên gì lỗ vốn, khi có bất kỳ khả năng nào dẫn đến nguy hiểm, lập tức bóp chết nó ngay từ trong trứng nước.

      “ Nhưng tôi muốn làm cho người nhà ăn, ông nội lớn tuổi, ăn được những thức ăn quá mặn và quá nhiều dầu mỡ. Người giúp việc đương nhiên thể tỉ mỉ như vậy, Ninh, dạy cho tôi được ?”

      Ninh Duệ Thần nhíu nhíu mày: “ Vậy gọi là ông xa !”

      “...Ông xã.”
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Dây dưa dứt

      "Em ăn xong chúng ta siêu thị mua đồ về nấu ăn, buổi trưa dạy em nấu canh xương." Ninh Duệ Thần cười rất đỗi ngọt ngào, như thể rất vui sướng với cách gọi của Tô Duyệt.

      "Được." Sau khi nhận được đáp án mình muốn, tiếp tục vùi đầu ăn cháo yến mạch sữa tươi, cũng chẳng có chút nữ tính nào mà chép miệng chẹp chẹp. Chỉ trong vài giây, giải quyết sạch toàn bộ.

      "Còn nữa ?" Tô Duyệt ngước mặt lên, quơ quơ cái chén trống nhìn Ninh Duệ Thần hỏi.

      "Hết rồi, thích ăn lần sau làm cho em ăn, muốn học nấu ăn nhanh thay quần áo ." Ninh Duệ Thần cười , vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tô Duyệt, đẩy vào trong phòng ngủ.

      ***

      Trong siêu thị, Ninh Duệ Thần đẩy xe đẩy , Tô Duyệt hết nhìn đông lại đến nhìn tây, chỉ cần thấy món nào ngon là bỏ hết vào trong xe đẩy, nếu trong nhà có chồng biết nấu ăn, vận dụng hết cỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao?

      lát sau, trong xe đẩy chất đống đồ ăn nào là hoa quả, nào là đồ ăn vặt….lỉnh khỉnh đủ món thứ gì cũng có, chất cao thành đống. Ninh Duệ Thần bất đắc dĩ cười cười, ngờ này nhắn như thế lại là cái túi ăn vặt danh xứng với thực như thế.

      Sau khi lượn trong siêu thị xong, Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt cùng nhau dạo. người đàn ông cao to vạm cỡ, ăn mặc quần áo đắt tiền lại ôm đầy đồ ăn vật y hệt như đứa bé, khó tránh khỏi dẫn tới rất nhiều ánh mắt tò mò.

      " Ninh, hay là để tôi cầm cho." Tô Duyệt giọng , dù sao những thứ này đều là do chọn, để ôm như vậy thích hợp.

      " sao, ông xã làm nhân công khuân vác cho bà xã là chuyện rất hiển nhiên, cần phải ngại." Ninh Duệ Thần cười với Tô Duyệt.

      Bị Ninh Duệ Thần trêu chọc, mặt của Tô Duyệt bỗng đỏ bừng lên, nghiêng đầu nhìn về hướng khác, thế nhưng khi nhìn tới rồi lại dời mắt được.

      Trước mặt là cửa hàng chuyên bán đồ chơi trẻ em bằng vải lông nhung. Trong tủ kính trưng bày có chú Doremon cao hơn 60cm nhìn Tô Duyệt. Tô Duyệt vô thức bước lên phía trước, khoảng cách thu hẹp lại gần với chú Doremon kia thêm chút.

      Từ thích những đồ chơi trẻ em bằng vải lông nhung này. Ông nội cũng mua cho rất nhiều, nhưng vẫn sửa được cái tật hễ thấy là bị kích thích muốn mua ngay lập tức.

      "Thích ?" Ninh Duệ Thần đứng ở bên cạnh , nhìn vào ánh mắt si mê của , khóe miệng nở nụ cười cưng chìu.

      Ánh mắt Tô Duyệt lập tức sáng bừng lên, nhưng vừa nhìn đến giá tiền ỉu xìu, lắc lắc đầu , " thích."

      giờ mang theo tiền, muốn để Ninh Duệ Thần phải chịu tốn kém.

      " thích vậy sao đứng nhìn mê mẩn như vậy?" Ninh Duệ Thần cười , "Bé ngốc, em có tiền có thể cho em mượn tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

      Lúc này Tô Duyệt mới quay đầu nhìn sang Ninh Duệ Thần, chiếc xe kia từng suy đoán là của Thẩm Tuấn Ngạn tặng cho . Nhưng nhìn Ninh Duệ Thần giống với hạng người thích ăn cơm chùa, hạng người ăn cơm chùa bình thường tiêu tiền chưa bao giờ sòng phẳng như vậy.

      "Có phải ngoài làm luật sư ra, còn có thân phận nào khác nữa đúng ?" Tô Duyệt cau mày, dựa vào trực giác của mình hỏi.

      Đôi mắt thâm thúy nhuốm lên ý cười vui vẻ, "Sao lại hỏi vậy?"

      " biết, chỉ là cảm thấy vậy thôi." Tô Duyệt lẩm bẩm , đột nhiên vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần, nở nụ cười rất chi là gian trá, “ Ninh, vậy giúp tôi mua nó trước nhé?”

      Đối mặt với người vợ hề biết khách sáo với mình là gì này. Ninh Duệ Thần trêu chọc : “Nhưng lại thích, muốn mua.”

      Thấy Tô Duyệt nổi cáu, Ninh Duệ Thần lại , “ ra , chỉ cần ai đó làm nũng chút, là mềm lòng ngay.”

      Tô Duyệt trừng mắt liếc cái, trong lòng oán thầm , người đàn ông này phải là Gay ư, tại sao còn có hứng thú về phương diện này?

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng liếc nhìn món đồ mà mình thích, Tô Duyệt cắn răng tới kéo kéo cánh tay Ninh Duệ Thần, nũng nịu , “Ông xã, em thích con Doraemon này lắm, bắt nó đem về nhà của hai chúng ta , được ?”

      Giọng mềm mại, hơn nữa cộng thêm đôi mắt tròn xoe long lanh ánh nước, cho dù muốn đem toàn bộ thế giới này đặt ở trước mặt , cũng hối tiếc.

      “Vợ thích là được rồi.” Ninh Duệ Thần mỉm cười , “Ngoan, em đứng đây đợi , vào mua cho em.”

      “Ừm.” Tô Duyệt gật đầu cái, hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào chú Doraemon kia.

      “Chị họ, ngờ phương thức chị lấy lòng đàn ông, chính là như vậy, có thời gian em nhất định theo chị họ học hỏi phen đó.” Lời cay nghiệt bỗng vang lên sau lưng Tô Duyệt, Tô Duyệt xoay người lại nhìn thấy Thẩm Gia Dũng dìu đỡ Tô Thiến Tuyết bụng hơi nhô lên chầm chậm về phía .

      Lại là hai người này.

      Đối mặt với hai người bọn họ, Tô Duyệt chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, họ cũng sống chung nhiều năm, người đàn ông từng sâu sắc. Mặc kệ bọn họ làm gì với , đều muốn dây dưa nhiều với bọn họ. Dây dưa càng nhiều, càng thêm mệt mỏi.

      Vậy mà Tô Thiến Tuyết lại nhiều lần buông tha cho . im lặng của chỉ càng khiến cho Tô Thiến Tuyết càng thêm phách lối.

      Giấu cảm xúc chán ghét vào lòng, nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Thẫm Gia Dũng, “Thiến Tuyết, cần phải khiêm tốn đâu, ra lợi hại hơn tôi rất nhiều. có thể thầm lặng lẽ cướp bạn trai sau lưng người khác, làm kẻ thứ ba suốt thời gian lâu như vậy, ‘ăn cơm trước kẻng’ để mong muốn được trở thành vợ chính thức, loại bản lĩnh này khiến cho tôi bội phục.”

      Tô Thiến Tuyết nghe xong tức giận ra lời, ta bao giờ ngờ rằng Tô Duyệt lại độc mồm độc miệng như thế. Theo hiểu biết của ta, mỗi khi đối mặt với khiêu khích của , Tô Duyệt luôn luôn giữ im lặng. Vậy mà hôm nay, chị ta lại giơ móng vuốt mèo ra. Tuy nhiên, ta lại cảm thấy hoảng sợ bởi điều mình vừa phát .

      Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh sắc mặt cũng tái , giống như có vô số gai nhọn châm chích vào trái tim ta. Lời của Tô Duyệt lọt vào tai, ta lại cho rằng trách móc , trách phản bội tình của bọn họ.

      Nhưng Thẩm Gia Dũng lại cảm nhận được chút ngọt ngào bên trong niềm chua xót. Sở dĩ trách là vì trong lòng còn có , nếu còn sao còn nhớ đến chuyện này chứ.

      Tô Duyệt hoàn toàn biết Thẩm Gia Dũng hiểu lầm lời của , chẳng qua chỉ muốn tiếp tục nhường nhịn Tô Thiến Tuyết, nếu để cho ta biết khó mà lui, như vậy về sau Tô Thiến Tuyết tiếp tục dây dưa với nữa.

      Thế nhưng Tô Duyệt lại biết, ở trong lòng Tô Thiến Tuyết căn bản hề có bốn chữ ‘từ bỏ ý định’ này!

      Khi tận mắt nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông phong độ lịch lãm kia nhìn Tô Duyệt bằng ánh mắt thương chiều chuộng lòng bắt đầu ghen ăn tức ở! bị ép phải kết hôn với Thẩm Gia Dũng, bị ép phải thừa nhận toàn bộ nỗi đau khổ này. Còn Tô Duyệt, lại vui vẻ chuyện đương với người đàn ông xuất sắc như thế, bảo sao dễ dàng tha thứ được chứ!

      tại, phải bày ra dáng vẻ ân ái với Thẩm Gia Dũng ở trước mặt người khác, muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy rất hạnh phúc, cho dù Lâm Tuyết Mai chê cười và Thẩm Gia Dũng, cũng thể tươi cười chào đón.

      Nhưng nào có ai biết, ở trước mặt người khác cười tươi rực rỡ bao nhiêu trong lòng lại đau khổ bấy nhiêu!

      Nếu thể dốc hết sức lợi dụng người đàn ông này đối phó với Tô Duyệt, vậy quá có lỗi với bản thân rồi!

      Trong mắt Tô Thiến Tuyết thoáng lên tia nham hiểm, đột nhiên tiến lên bước rồi đột nhiên nắm lấy tay Tô Duyệt, trong đôi mắt hoa đào chứa ánh sáng lung linh, giọng lanh lảnh cao vút, muốn dùng nó để đảm bảo có thể thu hút được chú ý của mọi người xung quanh, nhìn Tô Duyệt đáng thương , “Chị họ, tất cả đều là em sai, nhưng gạo nấu thành cơm rồi, chị hãy tha thứ cho em có được ?”
      Last edited: 21/5/15
      honglaknaughtygirl_35 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Muốn làm khó vợ tôi?

      Tô Duyệt im lặng lên tiếng, hành động của Tô Thiến Tuyết rất bất thường, trong chuyện này nhất định có bẫy.

      ta nắm chặt tay của , nhưng cách nắm rất lạ, giống như.....

      hay rồi!

      Tô Duyệt định rút tay ra, Tô Thiến Tuyết nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, chị họ, đến cuối cũng chị vẫn phải đối thủ của tôi đâu!

      Trong nháy mắt, Tô Thiến Tuyết đột nhiên trở tay bắt lấy tay Tô Duyệt ấn lên bụng mình, còn bản thân thuận theo cái đẩy đó bất ngờ ngã nhào xuống, tất cả những động tác đó diễn ra rất nhanh.

      Ngay cả Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh cũng nhìn thấy !

      “Chị họ, chị độc ác!” Tô Thiến Tuyết ôm bụng mình, cắn chặt môi đến nỗi khiến nó trở nên tái nhợt: “Em biết em và Gia Dũng rất có lỗi với chị, nhưng đứa bé này vô tội, chẳng lẽ chị thể bỏ qua cho nó sao?”

      Lúc này là giờ cao điểm người qua kẻ lại mỗi lúc đông hơn, hơn nữa Tô Thiến Tuyết cố tình to, chỉ trong thời gian ngắn thu hút chú ý của rất nhiều người.

      Thẩm Gia Dũng vội vàng tới, đỡ Tô Thiến Tuyết dậy, giọng : “Thiến Tuyết, chúng ta thôi!”

      Tô Thiến Tuyết hất tay Thẩm Gia Dũng ra, mắt trừng lên giận dữ nhìn ta, khiến Thẩm Gia Dũng thể làm gì khác hơn đành rụt tay về, ngơ ngác nhìn Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh.

      Hôm nay trong lòng ta cũng biết rằng Tô Thiến Tuyết cố tình diễn kịch làm như Tô Duyệt đẩy ta. Thấy Tô Duyệt đứng lặng thinh mình nơi đó bị mọi người chỉ trích mà ai che chở, trong mắt Thẩm Gia Dũng thoáng qua tình cảm thương, vậy mà chẳng thể làm gì được cho cả.

      “Chị họ, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy, những gì tốt đẹp của em cũng đều bị chị chiếm hết, vậy mà hôm nay, chị lại vì ấy chọn em mà muốn hại chết đứa bé này sao?”

      “Nếu chị vẫn còn ấy, em tình nguyện rút lui, chỉ xin chị đừng hận em nữa, đừng làm hại con của em!” Tô Thiến Tuyết than thở khóc lóc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút nà đông đầy nước mắt khiến mọi người khỏi xúc động.

      “Còn trẻ mà sao lại ác độc như vậy chứ? Đến cả đứa trẻ vô tội cũng tha nữa à!”

      “Đúng vậy, này, phải có lòng khoan dung chứ!”

      “....”

      Tô Thiến Tuyết nhếch môi kín đáo nở nụ cười lạnh, mặc dù ta cố ý bị ngã, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thực tế có gì đáng ngại cả, quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Tô Duyệt bị người ta sỉ nhục cười nhạo là điều khiến ta cảm thấy vui sướng nhất.

      Tô Duyệt đứng đó nhìn thấy mọi người càng lúc càng vây quanh mình nhiều hơn, nhìn bọn họ chỉ trỏ phê phán mình, nhìn vô số cái miệng khép khép mở mở đua nhau ngừng nhục mạ , tất cả nỗi nhẫn nhục hóa thành nụ cười lạnh. Đám người kia, sao bọn họ có thể như vậy? Bọn họ hiểu có chuyện gì xảy ra sao? Sao những người đó có thể tin tưởng ngay những gì mình vừa thấy?

      Có lúc, người luôn tỏ ra nhu nhược nhất mới là người có tâm địa độc ác nhất.

      Tô Duyệt lời, biết, lúc này dù mình có điều gì cũng bị người khác là ngụy biện, trong lòng bọn họ sớm nghiêng về Tô Thiến Tuyết – người mà họ nghĩ là kẻ yếu rồi!

      Nhưng vẫn hiểu, Thẩm Gia Dũng là người đàn ông của ta, vì sao ta còn phải làm khó nhiều lần vậy?

      "Bà xã!" Tiếng gọi dịu dàng êm ái như làn gió xuân thổi tới xua tan tất cả những mệt mỏi trong . Đám đông ào ào như lũ bão chỉ thoáng chốc hóa thành ảo ảnh, quay người lại nhìn thấy .

      "Bà xã, xin lỗi đến chậm!" Ninh Duệ Thần bước từng bước đến chỗ Tô Duyệt, đám người đứng thành vòng tròn nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, trong tay ta ôm chú Doremon rất lớn, bởi vì quá lơn nên chỉ có thể vác lên người, tay còn lại cầm đống túi lớn của siêu thị, ba bốn hộp khoai tây chiên vì quá dài mà lộ ra cả bên ngoài, dáng vẻ xách đồ của ta trông rất buồn cười.

      Thế nhưng, thần thái người toát lên sức mạnh mà ai có thể cưỡng lại được, mọi người đều ồ ạt tự giác tránh sang bên nhường đường cho người đàn ông nhìn rất buồn cười này.

      Ánh mắt Ninh Duệ Thần từ đầu chí cuối chỉ nhìn mỗi Tô Duyệt, như thể trong mắt còn nhìn thấy điều gì khác, môi khẽ nhếch mỉm cười. Tô Duyệt lẳng lặng nhìn , đôi môi cũng bất giác nhếch lên cười theo.

      Nhận lấy mấy túi đồ tay , ôm trước ngực, kéo vào vòng tay mình, bao bọc như tàng dù che chắn bảo vệ, để phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

      "Bà xã, chúng ta về nhà thôi!"

      "Dạ."

      Tô Thiến Tuyết nhìn người đàn ông đột nhiên xông vào này, trong đầu bỗng nhớ lại hình như cũng có lần ta từng giúp Tô Duyệt thoát khỏi hiểm cảnh như vậy, trong lòng càng thêm ghen ghét, biết mượn lá gan của ai, đột nhiên hét to: " Ninh, có biết người phụ nữ mà muốn che chở độc ác như thế nào ? có biết ra chị ta chỉ lợi dụng thôi chứ chẳng hề ?"

      Bóng người định rời đột nhiên dừng lại, Ninh Duệ Thần quay đầu liếc nhìn Tô Thiến Tuyết ồn ào kênh kiệu kia. Chỉ cái liếc mắt thôi khiến toàn thân Tô Thiến Tuyết chấn động, lập tức ngậm miệng lại.

      " ấy ác độc? Sợ rằng còn chưa bằng vạn phần của đâu, cho dù ấy tôi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh ấy. ngày nào đó, ấy biết, đời này ai mới là người thích hợp với ấy nhất!"

      Từng lời Ninh Duệ Thần mang theo tình cảm rất chân thành, ánh mắt khi nhìn Tô Duyệt cũng trở nên nhu hòa hơn, sợ rằng cho dù là hồ bằng cũng bị hòa tan trong ánh mắt ấy.

      Tô Thiến Tuyết ghen tỵ đến phát rồ, người đàn ông nhu vậy sao lại đứng bên cạnh Tô Duyệt?

      " đối tốt với chị ta như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng chị ta cũng bỏ thôi!" Giọng bén nhọn lại lần nữa xuyên thấu màng nhĩ của ngi khác, Tô Thiến Tuyết cũng để ý đến người khác nhìn ta ra sao, lúc này ta chỉ nghĩ làm thế nào để chia rẽ hai người này.

      "Chị ta sắp kết hôn đấy, có biết ?" Tô Thiến Tuyết nở nụ cười nham hiểm, còn Thẩm Gia Dũng trong mắt thoáng qua vẻ bàng hoàng, ngơ ngác đứng nhìn Tô Duyệt.

      "Lần trước chị ta còn chọn nhẫn kim cương để chuẩn bị kết hôn, chị họ, em đúng chứ?" Tô Thiến Tuyết khiêu khích nhìn Tô Duyệt.

      Trong suy nghĩ của ta, lần trước Tô Duyệt mình sắp kết hôn chẳng qua chỉ là để giữ thể diện, cho dù có kết hôn chị ta cũng kết hôn với Ninh Duệ Thần. Bởi vì, dù xét về địa vị thân phận hay chử chỉ hành xử từ vẻ ngoài, Ninh Duệ Thần đều có thể là vô cùng hoàn mỹ, sao ta có thể lấy người phụ nữ như vậy?

      Hôm nay năm lần bảy lượt giúp Tô Duyệt cũng chỉ vì muốn chơi đùa với chị ta chút thôi!

      môi Ninh Duệ Thần thoáng qua nụ cười giễu cợt, nhìn Tô Thiến Tuyết với vẻ mặt thương hại.

      "Vậy có muốn biết đối tượng kết hôn của ấy là ai ?"
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      honglaknaughtygirl_35 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :