1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33: coi mắt

      Edit: TiêuKhang

      "Tiểu Hàm, cậu có biết đối tượng xem mắt nào….Tương đối ổn hay ?" Giờ nghỉ trưa, Tô Duyệt chần chừ lúc, cuối cùng cất tiếng hỏi Hứa Hàm vẫn luôn chúi đầu xem tiểu thuyết.

      "Đối tượng xem mắt?" Mắt Hứa Hàm đột nhiên biến thành hai lốc nước xoáy , "Tiểu Duyệt, rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi?"

      "Nhưng sao cậu nhờ ông trai của cậu tìm cho? Ồh, mình hiểu rồi, cậu muốn tiền trảm hậu tấu phải nào?" Giọng Hứa Hàm càng càng lớn, Tô Duyệt vội vàng bụm miệng lại, lôi đến góc.

      "Cậu có thể giúp mình chuyện này ?" Giọng điệu Tô Duyệt có vẻ thấp thỏm yên, hôm nay đem hy vọng ký thác vào người có đầu óc nhanh nhạy như Hứa Hàm, quả có phần yên tâm.

      Nhưng theo tình hình tại cho thấy, Phó Đình và Tô Đông Thần đứng về phe Ninh Duệ Thần, nếu tìm hai người họ giúp đỡ, bọn họ tuyệt đối bán đứng mình để xứng với câu ‘làm việc nghĩa được chùn bước’.

      Cho nên, chỉ đành liều phen, chỉ cần đối phương phù hợp cầu và cũng đồng ý, vậy trong ngày hôm nay xin giấy cấp chứng nhận luôn.

      "Yên tâm , chuyện này cứ để mình lo. Tầm xế chiều hôm nay, mình mang đến cho cậu chàng khỏi chê luôn." Hứa Hàm vỗ vỗ ngực mình đảm bảo như lời thề son sắt.

      "Ừ." Nghe được lời bảo đảm của Hứa Hàm Tô Duyệt cũng thấy hơi yên tâm. liếc nhìn ‘nơi thầm kín nào đó’ của Hứa Hàm, cuối cùng nhịn được , "Tiểu Hàm, về sau nên vỗ như vậy."

      "Gì hả?"

      "Chỗ đó....Giống như cũng vì cậu cứ vỗ thương tiếc như vậy, mà nó càng ngày càng bé rồi." Tô Duyệt chỉ lời lòng, thế nhưng mặt của Hứa Hàm bỗng nhiên đỏ bừng, làm động tác bóp cổ Tô Duyệt : "Nếu cậu còn chuyện nhảm nhí nữa, mình tìm tên mặt đầy mụn để đến xem mắt cậu đó!"

      "...." Tô Duyệt quả ngoan ngoãn nữa.

      Lúc này, Lý Tuyết Lỵ ngang qua cả hai, Hứa Hàm lập tức thả tay xuống. Nghiêm túc đứng thẳng, nhưng Lý Tuyết Lỵ căn bản thèm đếm xỉa liếc mắt nhìn các .

      "Tiểu Duyệt, lần trước buổi phỏng vấn cậu làm rất tốt, nhưng tại sao chị Lý lại có thưởng gì cho cậu hết vậy? Còn để cậu phải tiếp tục làm những chuyện lặt vặt này?" Hứa Hàm giọng lầm bầm .

      Lần trước sau buổi Tô Duyệt phỏng vấn Ninh Duệ Thần, nghe phản ứng rất tốt. Nhưng sau đó Lý Tuyết Lỵ cũng đá động gì tới Tô Duyệt, còn công bố với bên ngoài Tô Duyệt chỉ là thực tập sinh ở đài, nếu như muốn làm biên tập viên chính thức, vẫn chưa đủ tư chất.

      Tô Duyệt cười tiếng, "Lần trước chỉ là việc đột ngột phát sinh, mới để mình tạm thời thay thế. Cậu xem, có nữ biên tập viên nào trong đài, chẳng phải đều từ con số sau đó phải làm việc thêm nhiều năm mới được từ từ bồi dưỡng sao? Được rồi, đừng vì mình mà bực bội nữa, mình nhớ biên tập Trần có nhờ cậu chỉnh sửa bản thảo, mà hình như cậu chưa động tới chữ nào phải, mau làm ."

      Tô Duyệt đẩy Hứa Hàm vào căn phòng vuông , mà hề hay biết, ở phía sau vách ngăn với phòng giải khát, có ánh mắt chứa cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng , rất lâu mới khe khẽ thở dài, dường như còn bao hàm cả bất đắc dĩ biết phải làm sao.

      ***

      Sau khi tan việc, Tô Duyệt liền đến địa điểm Hứa Hàm chỉ định.

      Đây là nhà hàng được thiết kế trưng bày rất ấm áp. Dựa theo vị trí mà Hứa Hàm và đối phương hẹn, Tô Duyệt theo phản xạ nhìn tới vị trí nơi cửa sổ.

      người đàn ông mặc tây trang màu xám ngồi ở đó đưa lưng về phía . Dáng người ta cao ráo, từ động tác ta cầm cái tách cũng có thể đoán được, ta là người đàn ông vô cùng biết cách hưởng thụ cuộc sống.

      Nhìn dáng người này hơi quen quen, trong đầu Tô Duyệt đột nhiên xuất người....

      , thể nào là ta được, đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến vậy....

      Tô Duyệt tự giễu lắc lắc đầu, cất bước về phía trước.

      Khi đứng lại bên cạnh ta, Tô Duyệt lễ phép hỏi, "Xin hỏi, là Hứa Lâm phải ạ?"

      Người nọ xoay đầu lại, khuôn mặt na ná chữ Quốc xuất ở trước mắt Tô Duyệt, cũng may phải là ta. (Đây là chữ Quốc (国) các bạn có thể mường tượng là mặt chữ Điền cũng được ^^)

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng có lẽ ngay cả bản thân Tô Duyệt cũng hoàn toàn nhận ra, giây phút đó vẻ thất vọng xẹt qua đáy mắt .

      "Tôi chính là Hứa Lâm, còn đây là người bạn mà Tiểu Hàm ?" Hứa Lâm ngột nhiên đứng dậy tự giới thiệu mình, mặt mũi ta thoạt nhìn có vẻ hiền lành chất phác.

      Tô Duyệt gật đầu, "Vâng, tôi có thể ngồi được ?"

      "Vâng, được chứ....À khoan, chờ chút!" Hứa Lâm bất ngờ hô to tiếng, nhanh chóng đứng dậy, đem chiếc ghế Tô Duyệt kéo ra được nửa đẩy về chỗ cũ, sau đó mới kéo chiếc ghế ra lại, lắp bắp : " Mẹ phải chủ động kéo ghế ngồi mời con . Tô, mời ngồi."

      Tô Duyệt ngẩn người nhìn người đàn ông có nề nếp trước mặt, để làm dịu bầu khí, cũng cười trêu ghẹo , "Xem ra Hứa là người con rất có hiếu, bây giờ có được những người nghe lời mẹ như thế còn nhiều lắm."

      Nghe xong lời này, mắt Hứa Lâm lập tức sáng lên, như học thuộc lòng thông thạo, "Mẹ , làm người nhất định phải có lương tâm, mẹ nuôi tôi lớn tới chừng này rất khó khăn khổ cực, tôi nhất định phải tuyệt đối nghe lời mẹ ."

      "Ừm, nhà hàng này cũng là dì chọn sao?"

      "Đúng, mẹ mì hoành thánh và tôm hùm ở nhà hàng này rất ngon, có muốn thử lần xem thế nào ?" Hứa Lâm thấy Tô Duyệt rất có lễ phép, giống như mấy trước kia mình xem mắt, tâm tình tránh được vui vẻ luôn miệng giới thiệu món ăn.

      "Được."

      " Tô, mẹ dặn tôi hỏi , làm công việc gì?" Hứa Lâm vụng về bóc vỏ tôm rồi bỏ vào trong chén của Tô Duyệt.

      Tô Duyệt nhìn con tôm chỉ mới lột vỏ được nửa, rồi nhìn lại trong kẽ móng tay kia đều dính đầy thịt tôm, liền khẳng định rằng mẹ ta dặn ta phải bóc vỏ tôm cho phụ nữ, đáng tiếc dạy ta cách bóc vỏ tôm như thế nào.

      "Tôi còn là thực tập sinh, chưa có chính thức làm." Tô Duyệt lễ phép đáp lại.

      "Ồ, ra vậy...." Hứa Lâm lẩm bẩm, cau mày đăm chiêu suy tư, đột nhiên mắt sáng lên, "Tôi nhớ ra rồi, mẹ bảo tôi hỏi nếu như được chuyển sang chính thức, có nghĩ tới tìm đường lui khác hay ?"

      Tô Duyệt lắc đầu , " có."

      Hứa Lâm tiếc rẻ thở dài tiếng, "Mẹ làm người nhất định phải biết nhìn xa trông rộng. Tô, đừng bao giờ treo cổ mãi thân cây*." (* bán mạng làm việc mà kg có tương lai)

      Đúng vào lúc này, người bước nhanh về phía này, vẻ giận dữ người tiết lộ tâm tình hết sức khó chịu của vào lúc này.

      "Em làm gì vậy?" Trong mắt Ninh Duệ Thần như có vô số tia lửa nhảy nhót, nghiến răng kèn kẹt nhìn Tô Duyệt ngồi thẳng người nghiêm chỉnh ở đó, suy nghĩ muốn lập tức lột sạch ra như con tôm nằm trong chén kia.

      này, rốt cuộc muốn làm gì chứ? năm lần bảy lượt là nếu muốn kết hôn hãy tìm , còn lo lắng làm sợ nên kiên nhẫn tiến hành theo từng bước. Còn , sau lưng lại dám xem mắt cùng đàn ông khác. Nếu phải hôm nay vô tình ngang qua đây, đúng lúc nhìn vào thấy cùng người đàn ông xa lạ vừa ăn vừa líu lo cười đùa, chắn hẳn người ta đăng ký kết hôn và có luôn giấy chứng nhận hôn thú mà còn chưa hay biết nữa!

      Tô Duyệt vẫn bình tĩnh ăn tôm, " Hứa, nghe gần đây có cửa hàng đá quý giảm giá, nếu rãnh chúng ta đến xem nhẫn cưới , được ?"

      "Tô Duyệt!" Cánh tay cường tráng bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Tô Duyệt, trong đôi mắt sâu thẳm của lóe lên lửa giận thể nào che giấu.

      "Tôi với em, muốn kết hôn hãy đến tìm tôi." Ninh Duệ Thần gằn từng chữ , trong giọng điệu đó là kiên quyết cho phép ương bướng nữa.

      " Hứa, thấy thế nào?" Tô Duyệt dịu dàng nhắc nhở chàng bị dọa sợ đến ngẩn người ngồi im thin thít.

      "Kết hôn với loại đàn ông này? Chi bằng em sống cả đời độc thân còn hơn." chờ người đàn ông kia mở miệng, Ninh Duệ Thần cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt của người ngồi ở đối diện, mắt chỉ mực nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt và thốt ra những lời cay nghiệt.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34. Lựa chọn tốt nhất
      Editor: NanaTrang
      Beta: TiêuKhang


      Sắc mặt Hứa Lâm thoáng qua tia lúng túng, bộ não bị kích động, ngược lại còn vẻ thà chất phác ban nãy nữa, nghiêm mặt , "Này , chọn ai sống chung quãng đời còn lại đó là do chính Tô lựa chọn. như vậy là ép buộc ấy, đây phải là hành vi đáng mặt làm đàn ông. Dù cho mai này có đến với nhau, Tô cũng có hạnh phúc."

      Ninh Duệ Thần cười lạnh tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Duyệt, lạnh lùng nhíu mày lại, "Hạnh phúc? Ý của có thể mang lại hạnh phúc cho ấy hơn? dựa vào đâu mà như vậy? hiểu ấy như thế nào và biết về ấy bao nhiêu?"

      Hứa Lâm bị Ninh Duệ Thần ép hỏi mặt còn chút máu, phục , "Tôi hiểu cũng biết? Vậy hiểu ấy bao nhiêu?"

      Ninh Duệ Thần vòng hai tay trước ngực, ý , "Trước ngực ấy có nốt ruồi, ở eo ấy…ừm…còn có hai nốt ruồi lớn nữa.... Bấy nhiêu đó đủ chưa?"

      Hứa Lâm nghe xong quay đầu nhìn Tô Duyệt, trong ánh mắt xuất tia phức tạp, bỗng nhiên đứng lên, " Tô, tôi còn có chuyện, trước." xong, vội vàng chạy khỏi nơi này tựa như ở đây có thứ gì đó rất dơ bẩn vậy.

      Ninh Duệ Thần thản nhiên ngồi vào chỗ của Hứa Lâm, nhìn Tô Duyệt muốn đứng lên rời , hếch mày biết mà vẫn cố hỏi, " phải em muốn xem mắt sao? Sao phải vội như thế?"

      " Ninh, tại sao phải làm vậy?" Tô Duyệt cau mày hỏi, người đàn ông này luôn xuất ở trong cuộc sống của , đối với vẫn có chút hiểu.

      "Em cảm thấy, tôi là đối tượng kết hôn rất tốt sao?" Ninh Duệ Thần hỏi ngược lại.

      Tô Duyệt lắc đầu, " Ninh à, tôi nhận thấy chúng ta thích hợp đâu."

      "Tại sao? cảm thấy trong chuyện này tôi cư xử vẫn chưa đủ chân thành?" Hiển nhiên, Ninh Duệ Thần vẫn để bụng chuyện lần trước Tô Duyệt hiểu lầm .

      Tô Duyệt lắc đầu cái, những lời đó chẳng qua chỉ là để vui thôi. khiến đặt Ninh Duệ Thần ở trong phạm vi đối tượng để suy xét kết hôn, phải là nguyên nhân này.

      " quá ưu tú, quá nổi bật, tôi sợ cứ đà này tôi bị đỗ vì mất."

      Động lòng chỉ khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh bị động lần thứ hai. tình nguyện nữa chứ muốn bị tổn thương thêm lần nữa. Đối với , Ninh Duệ Thần quá mức nguy hiểm, sợ mình cẩn thận lại sa vào trong vũng bùn.

      Ninh Duệ Thần nghe xong, trong lòng rất là vui vẻ, dù sao, được người mình cho là ưu tú đúng là chuyện tốt gì bằng.

      Về phần lo lắng của ... đương nhiên có biện pháp để bài trừ.

      Ninh Duệ Thần đảo mắt, sau đó đột nhiên nghiêm mặt , " Tô này, ừm.... ra có chuyện tôi vẫn chưa cho em biết."

      "Hả?"

      " ra.... Tôi là gay." Ninh Duệ Thần rũ mắt cúi đầu khổ sở , nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng ranh mãnh rất khó phát

      Tô Duyệt im lặng nhìn Ninh Duệ Thần, muốn thông qua ánh mắt của để nghiệm chứng tính chân của lời này.

      "Em cũng biết, chuyện này thể tiết lộ ra ngoài, mà phía bên gia đình cũng cần có câu trả lời thỏa đáng. Còn em, cũng cần tấm chồng. Vì vậy, chúng ta đến với nhau mới là thích hợp nhất, phải sao?" Ninh Duệ Thần vô cùng thành khẩn , ánh mắt hết sức chân thành.

      biết, giờ phút này Tô Duyệt giống như bức tường cứng đầu cứng cổ, nếu như thổ lộ thâm tình với chỉ sợ càng chạy trốn xa hơn, chỉ có bày ra thủ đoạn này, mới có thể đến gần , mới có thể khiến cho tạm thời buông xuống phòng bị với .

      "Hôm nay, em biết tôi là gay, như vậy cũng đổ ngã vì tôi, nhưng nếu như em kết hôn với người đàn ông bình thường khác, có thể phát sinh chuyện em luôn muốn trốn tránh." Ninh Duệ Thần tiếp tục kiên nhẫn từng bước , tốt bụng giúp Tô Duyệt phân tích lợi và hại trong chuyện này, kì thực là tự nâng giá bản thân mình.

      "Cho nên nhiều lần xuất , mục đích chính là vì chuyện này?" Tô Duyệt nửa tin nửa ngờ : " cảm thấy tôi là đối tượng kết hôn tốt?"

      "Ừ."

      Trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận tin tức này là có chút khó khăn, Tô Duyệt nắm chặt ly trà trong tay, " Ninh, để tôi suy nghĩ ."

      "Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn*. Tô, trước sau gì cũng phải lập gia đình, vậy tại sao gả cho người quen lại đáng tin cậy? tại là hai giờ chiều, chúng ta đăng ký kết hôn vẫn còn kịp." Ninh Duệ Thần tiếp tục . (* làm việc mà do dự chịu tai họa liên can)

      Tô Duyệt kinh ngạc nhìn Ninh Duệ Thần, " Ninh, bộ….lúc nào cũng mang theo hộ khẩu bên mình sao?"

      "Ừm." Ninh Duệ Thần gật đầu , mấy ngày nay, sổ hộ khẩu chưa từng rời khỏi người . luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi, mục đích là phải nắm bắt thời cơ, gạt vào sổ hộ khẩu của nhà mình.

      Tô Duyệt nhìn người đàn ông đối diện, sao cũng cảm thấy có điểm hoài nghi, nhíu mày , " Ninh, có thể cho tôi biết.... Đối tượng của là ai ?"

      "Ừ.... ra em cũng biết...."

      Tô Duyệt suy nghĩ chút, người quen biết cũng nhiều lắm, huống chi, số có quan hệ với Ninh Duệ Thần, vậy là ngoài cái đám bạn xấu xa Tô Đông Thần kia.

      Tô Đông Thần.... Thay bạn như thay áo, sao có thể có vấn đề về giới tính?

      Hạ Việt.... Cả ngày chỉ suy nghĩ nên đến nơi nào để chơi, nhất định thể nào là ta.

      Như vậy, chỉ còn lại.... Thẩm Tuấn Ngạn? !

      " Ninh, chẳng lẽ là.... Thẩm....?" Tô Duyệt chỉ được chữ, rồi thêm được chữ nào nữa.

      Ninh Duệ Thần thở dài hơi, coi như ngầm thừa nhận.

      "Chuyện này em đừng đề cập ở trước mặt cậu ấy, kỳ cậu ấy cũng rất phiền não." Ninh Duệ Thần nhíu mày, dáng vẻ khốn đốn vì tình mà trở nên buồn bã chán nản.

      Tô Duyệt gật đầu, Thẩm Tuấn Ngạn là người của công chúng, vậy mà lại người đàn ông, áp lực để thừa nhận sợ rằng có cách nào tưởng tượng nổi.

      "Nhưng.... ấy biết chuyện này ?" Tô Duyệt ý dò .

      "Ừ, đây cũng là cách nghĩ của cậu ấy, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể ở bên nhau. Nhưng cậu ấy lại được may mắn như tôi, tìm được ứng cử viên cùng chung chí hướng như thế."

      Ngẩng đầu liếc nhìn Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần lại tiếp tục bịp bợm : "Em cũng biết, chuyện này thể kéo dài, ngộ nhỡ bị người ta phát chuyện của tôi và cậu ấy, sợ lại dấy lên trận sóng gió lớn. Chỉ có kết hôn mới có thể khiến cho người ta nghĩ tới phương diện kia, cho nên tôi mới mang theo sổ hộ khẩu ở người, chỉ cần tìm được người thích hợp lập tức kết hôn."

      " tại xem ra, em chính là người chọn lựa thích hợp nhất." Ánh mắt như loài sói của Ninh Duệ Thần nhìn chằm chằm vào con mồi, "Tô Duyệt, chúng ta đăng ký kết hôn ."

      Từng lời từng chữ hợp tình hợp lý được thốt ra từ miệng . Tô Duyệt đột nhiên bấn loạn, trong đầu dường như có vô số giọng thi nhau : Kết hôn , kết hôn , kết hôn !

      Đúng vậy, Ninh Duệ Thần này chính là người chọn lựa thích hợp nhất. ta rất đúng, cho dù tự mình kiếm người khác kết hôn, khó bảo toàn bị tổn thương lần nữa.

      Mà Ninh Duệ Thần là gay, như vậy có thể tránh được những chuyện nào đó phát sinh.

      "Được, vậy bây giờ chúng ta đến cục dân chính."


      Chương 35: Nhận giấy chứng nhận
      Edit: TiêuKhang

      "Em cũng mang sổ hộ khẩu theo luôn à?" Ninh Duệ Thần cau mày hỏi.

      "Vâng." Tô Duyệt gật đầu, hề cảm thấy có chỗ nào đúng.

      Xung quanh Ninh Duệ Thần như càng tỏa thêm mấy phần lạnh lẽo. Nếu hôm nay kịp thời đến ngăn chặn, có lẽ giờ phút này thành viên có tên trong sổ hộ khẩu của nhà người khác rồi!

      Nghĩ vậy, Ninh Duệ Thần càng thấy vui, thế nhưng chỉ sau giây, giữa đầu mày lẫn khóe mắt đều lan tràn ý cười vui vẻ.

      Đây chính là ý trời, ông chú định để đến phá rối màn coi mắt của , sau đó thuận tình hợp lý bắt cóc luôn về.

      " thôi, xe tôi đỗ ở bên ngoài." Ninh Duệ Thần bước nhanh ra ngoài, vừa còn vừa hát nghêu ngao khe khẽ, xem ra tâm tình rất tốt.

      Tô Duyệt theo Ninh Duệ Thần ra ngoài, Ninh Duệ Thần dừng bước trước chiếc Porsche Panam¬era, sau đó mở cửa xe, "Vào ."

      Tô Duyệt cũng khá nắm giá trị của chiếc xe này, tuy Ninh Duệ Thần là luật sư đại diện cho ngài Thị trưởng, nhưng cũng đến nỗi kiếm được nhiều tiền như thế. Liền nghĩ đến hẳn là quà của Thẩm Tuấn Ngạn tặng cho .

      Đối với chuyện này, Tô Duyệt hoàn toàn muốn hỏi Ninh Duệ Thần, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta. Cho dù có là của Thẩm Tuấn Ngạn tặng chăng nữa, chuyện đó cũng dễ hiểu.

      Dẫu sao, với người đàn ông ưu tú như thế, lại sẵn lòng làm người tình bí mật cho Thẩm Tuấn Ngạn trong cam tâm tình nguyện, quả rất khiến cho người ta bội phục.

      Đối với tâm cửa Tô Duyệt, đương nhiên đương Ninh Duệ Thần hiểu rất , nhưng muốn giải thích. Có đôi lúc, chỉ cần có thể đạt được mục đích, về phương diện chuyện cỏn con này, bị hiểu lầm chút cũng sao cả.

      ***

      Chỉ hơn mười phút, hai người đến trước cửa cục dân chính.

      " vào rồi là còn cơ hội hối hận nữa, suy nghĩ kỹ chưa?" Xuống xe, Ninh Duệ Thần còn cố tỏ ra tốt bụng nhắc nhở Tô Duyệt.

      "Tất nhiên." Tô Duyệt dùng giọng hết sức khẳng định. Mặc dù năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, nhưng về phương diện đương, còn dám thêm bất kỳ ai nữa. Cuộc hôn nhân có tình cảm này, đối với có lẽ mới là thích hợp nhất.

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tận sâu nơi đáy lòng , đối với cuộc hôn nhân còn chưa này, ra vẫn có chút sờ sợ.

      " Ninh, có cần hỏi qua ý của Thẩm ?" Tô Duyệt trả lời mà hỏi ngược lại, dù sao người ta cũng có người trong mộng rồi, tuy cuộc hôn nhân này chỉ hữu danh vô , nhưng nếu như rơi vào tình cảnh nhất định thể làm, cũng muốn ly hôn.

      "Em yên tâm, chỉ cần em lên tiếng ly hôn, cuộc hôn nhân này có thời hạn là vĩnh viễn." Ninh Duệ Thần sâu xa nhìn bên cạnh.

      Tô Duyệt gật đầu, "Vâng, vậy chúng ta vào thôi."

      Hai người vào cục dân chính. Hôm nay người đến đăng ký kết hôn cũng đông lắm. Sau hàng loạt điền biểu mẫu, chụp hình, nộp đơn đợi làm thủ tục, quá nửa tiếng đồng hồ, trong tay hai người có hai cuốn sổ màu hồng.

      "Tại sao vừa rồi cứ phải kiên quyết nộp chín đồng tiền, đúng ra tôi nên đóng vào nửa." Tô Duyệt giọng hỏi.

      Vừa rồi ở trước mặt nhân viên, Ninh Duệ Thần kiên quyết chỉ muốn mình đóng tiền, sau đó kín đáo đưa lại cho , nhưng nhận. Tuy số tiền nhiều lắm, nhưng Tô Duyệt nghĩ, tiền kết hôn này nên để mình Ninh Duệ Thần gánh hết.

      "Em cảm thấy mắc nợ tôi à? Hay là vầy, lát nữa em mời tôi ăn, coi như trả nợ tôi ." Ninh Duệ Thần lánh nặng tìm , mà Tô Duyệt hề hay biết lòng dạ sâu xa của Ninh Duệ Thần.

      ra, cách nghĩ của đại luật sư Ninh ấy chính là, nếu tiền đều do mình nộp, vậy quyền sở hữu hai bản giấy hôn thú này đều nằm trong tay , cho dù sau này em có muốn chạy trốn, cũng phải được cho phép mới được.

      đơn giản hơn, Tô Duyệt chẳng có bất kỳ thực quyền gì trong cuộc cuộc hôn nhân này.

      Nhìn sơ qua, cùng lắm cũng chỉ thanh toán nhiều hơn bốn năm đồng, nhưng lại thần biết quỷ hay chiếm được món hời lớn đến vậy.

      Mà Tô Duyệt cũng có ý định sâu vào vấn đề này. Nhìn cuốn sổ màu hồng trong tay mình, lại cảm thấy có chút ấm áp. Mở ra bên trong chính là họ tên và hình ảnh hai người chụp chung, đến lúc này ngay cả Tô Duyệt cũng thể thừa nhận rằng, hai người quả là trời sinh đôi.

      "Có phải cảm thấy tụi mình rất xứng đôi ?" Ninh Duệ Thần đột nhiên tiến sát lại gần .

      "Phải, rất xứng. Sợ rằng trong những cặp vợ chồng ở đây chỉ có chúng ta mới vô cùng ăn ý vì ai cũng có mưu đồ riêng." Tô Duyệt nháy mắt giảo hoạt .

      Kể từ khi biết là GAY, phòng bị trong lòng đối với liền lặng thinh biến mất tiếng động, chuyện cũng tương đối thoải mái hơn, có lẽ bản thân Tô Duyệt cũng hề nhận thấy được điểm này.

      Biết linh tinh, Ninh Duệ Thần cũng nhịn được bật cười ra tiếng. Nhìn trước mặt hình như tâm trạng rất vui, đột nhiên nghiêm mặt , "Nếu bây giờ chúng ta kết hôn, có phải nên dọn đến ở chung hay ?"

      "Cái gì? Ở chung á?" Quả Tô Duyệt nghĩ tới vấn đề này, trước đó chỉ muốn kết hôn, chứ đâu có nghĩ tới những thứ này.

      "Xem ra, em vẫn chưa suy tính kỹ càng những vấn đề sau khi chúng ta cưới nhau. Như vầy , em hãy tranh thủ thời gian mà suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày nữa đến nhà ra mắt gia đình. Về thân phận ấy à, đương nhiên là ‘chồng’ của em rồi." Ninh Duệ Thần xảo quyệt cười tiếng, còn Tô Duyệt cứ như người bị mộng du.

      "Lên xe , bà Ninh!"

      ***

      Cũng cùng lúc này. Tại phòng khám bệnh nào đó trong bệnh viện quân đội, diễn ra vở kịch vô cùng hấp dẫn.

      "Ắt-xì!" Thẩm Tuấn Ngạn xoa xoa mũi, trong vòng năm phút ngắn ngủi mà nhảy mũi mười mấy cái.

      Dạo này sao lại có nhiều người hay xấu sau lừng mình thế nhỉ, đúng là rỗi rãnh có chuyện làm mà.

      Trần Vân đẩy ra cửa , nhìn Thẩm Tuấn Ngạn lảm nhảm mình, cười trêu , "Nhất định là do làm quá nhiều chuyện xấu, nên hôm nay gặp báo ứng, lúc nào cũng có người thương nhớ nhắc tới."

      Thẩm Tuấn Ngạn hừ lạnh tiếng, vừa tiếp tục chơi game trong điện thoại di động vừa , "Muốn làm chuyện xấu, những người đó e là làm ít hơn . À, đúng rồi, chuyện đó của Tô Thiến Tuyết sao rồi?"

      "Yên tâm, Tô Thiến Tuyết tuyệt đối tin tưởng lời em mà hoàn toàn hề nghi ngờ. Chỉ là, nhờ hồng phúc của , mà rốt cuộc em làm chuyện trái với trách nhiệm của người thầy thuốc." Trần Vân trách cứ nhìn Thẩm Tuấn Ngạn.

      Thẩm Tuấn Ngạn nhẫn tâm bóc mẽ lời của Trần Vân, "Nhưng thấy em làm ba cái chuyện xấu này mà trông em ngược lại còn rất là vui vẻ. Lần trước sau khi truyền tin cậu Ninh căn dặn, phải em còn hỏi , có muốn mạnh tay thêm chút hay ư?"

      Trần Vân thấy mưu đồ của mình bại lộ, cũng che giấu nữa, nghĩ đến cáo mượn oai hùm kia, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, "Đối với cái loại phụ nữ đó, vốn dĩ nên nhân từ nương tay! tại, sợ là ta còn nghĩ đến việc làm sao để bỏ đứa bé kia nữa, ngược lại còn phải dốc tâm dốc sức để bảo vệ đứa bé kia nữa kìa."

      Tô Thiến Tuyết càng muốn làm Trần Vân càng muốn để ta được như ý. Mà chuyện lần này Ninh Duệ Thần nhờ giúp, vừa hay chính là đối phó Tô Thiến Tuyết, đương nhiên sẵn lòng tặng phần giúp đỡ này.

      Thẩm Tuấn Ngạn từ chối cho ý kiến, chuyện này có quan hệ gì với . Chỉ cần cậu Ninh và vị đại bác sĩ vị Trần này chơi chán, tuyệt ngăn cản.

      Dù sao, hai người này đối với cũng....rất đáng sợ à!

      ======

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36. Nhược điểm của
      Editor: NanaTrang
      Beta: TiêuKhang


      Đẩy cánh cửa của cửa hàng Kimberley ra, mình Tô Duyệt vào trong.

      Hai người vốn quyết định cùng nhau xem nhẫn kết hôn, nhưng Ninh Duệ Thần lại tạm thời có chuyện cho nên mình tới đây xem trước. Giấy hôn thú bị Ninh Duệ Thần chiếm giữ, là để cho giữ, đối với chuyện này, Tô Duyệt cũng so đo với .

      Lúc này, có rất nhiều đôi tình nhân đến đây xem nhẫn, nhìn họ hết sức ngọt ngào và hạnh phúc.

      Tô Duyệt tới trước tủ trưng bày, nhìn đủ loại nhẫn kim cương, nghĩ đến bây giờ mình là phụ nữ có chồng, vậy mà, trừ tờ giấy đỏ kia ra, chẳng có gì để chứng nhận, tránh khỏi có cảm giác tất cả như chỉ là giấc mộng.

      "Tô Duyệt, sao cháu lại ở đây?" giọng lanh lảnh từ xa truyền đến, Triệu Nhã Cầm giả bộ kinh ngạc tới trước mặt Tô Duyệt, nhưng mặt lại tràn đầy vẻ giễu cợt.

      Tô Duyệt nhìn hai người về phía mình, Tô Thiến Tuyết đứng ở sau lưng Triệu Nhã Cầm, mặc dù bụng vẫn còn , nhưng nhìn bước chân của ta, khó nhìn ra có thai.

      "Đây là thiệp mời kết hôn của Thiến Tuyết, cháu làm chị họ, tuyệt đối thể vắng mặt đâu đấy." Cũng chẳng quan tâm có đồng ý hay , Triệu Nhã Cầm cứ thế mà nhét thiệp cưới vào trong túi xách của Tô Duyệt.

      nay, Tô Thiến Tuyết mang cốt nhục của Thẩm Gia Dũng, mà Thẩm Gia Dũng lại giành được từ trong tay Tô Duyệt, từ phương diện nào đó mà , lòng hư vinh của Triệu Nhã Cầm được thỏa mãn.

      " ngờ Thiến Tuyết lại ngốc như vậy, muốn gạt thím phá đứa này để tác thành cho cháu và Thẩm Gia Dũng, nhân cơ hội này hòa thuận với cháu. Aizz, con bé này, đúng là biết lòng người hiểm ác, nếu phải luật sư Ninh ra, sợ là Thiến Tuyết tốt bụng này của thím làm việc ngốc kia rồi." Triệu Nhã Cầm vừa , vừa thương tiếc nhìn Tô Thiến Tuyết, mà ánh mắt của Tô Thiến Tuyết lại có vẻ né tránh.

      Thông qua Tô Viễn Hàng mà Triệu Nhã Cầm biết mình mang thai, vì giấu tâm tư muốn phá đứa này của mình, liền bịa chuyện trước mặt Triệu Nhã Cầm, khóc lên khóc xuống. Còn Triệu Nhã Cầm cũng suy nghĩ nhiều liền tin là . Dù sao đối với cháu Tô Lê Đông nuông chiều muốn gì được nấy, bà luôn hiểu .

      liên tục dối, mới giấu nhẹm được chuyện này.

      Tô Thiến Tuyết che bụng của mình, trong mắt lại thoáng qua tia căm hận. Lúc quyết định muốn lén phá bỏ đứa này, nhưng lời của Trần Vân lại tàn nhẫn phá tan hy vọng cuối cùng của .

      " Tô, tử cung của phát sinh điểm bất thường, hơn nữa các hạng mức chỉ tiêu cơ thể của cũng được bình thường, nếu khăng khăng phá bỏ đứa này, e là nguy hiểm đến tính mạng."

      Đứa này, thể giữ lại. nhất định phải gả cho người đàn ông mà mình chán ghét, cũng cứ như vậy mà sống đến cuối đời.

      Dĩ nhiên đến bệnh viện khác làm kiểm tra nữa, bởi vì bệnh viện quân đội là bệnh viện tốt nhất ở Lạc Thành này. Cho dù Trần Vân có ý kiến với , lần kiểm tra trước có vấn đề, nhưng Tô Thiến Tuyết vẫn cho rằng ấy lấy nghề nghiệp kiếm sống của mình ra đùa giỡn.

      Mù quáng tin tưởng lời của bác sĩ, hơn nữa còn là vì sợ hãi, sợ càng nhiều người biết muốn phá bỏ đứa này, thế là thể giữ lại nó.

      Tô Duyệt liếc nhìn Tô Thiến Tuyết đứng sau lưng Triệu Nhã Cầm. Hôm đó gặp ở bệnh viện, Tô Thiến Tuyết đối với chuyện mình mang thai lo lắng sợ người khác biết được cỡ nào, hôm nay Triệu Nhã Cầm lại huênh hoang như thế, hai người họ muốn diễn trò gì đây?

      Nhưng mặc kệ muốn diễn trò gì, đều liên quan đến . Tô Thiến Tuyết lựa chọn như thế nào, lại càng có liên quan đến , bây giờ là vợ của người khác rồi.

      Xoay người, Tô Duyệt muốn rời khỏi nơi này.

      Song, Triệu Nhã Cầm lại muốn dễ dàng buông tha cho Tô Duyệt như vậy.

      Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cực giống Triệu Tuyết Nhu thời trẻ, lúc nào bà cũng luôn nghĩ tới cảnh ngày xưa Tô Viễn Hành và Tô Thanh Dương tranh nhau lấy lòng Triệu Tuyết Nhu, hận ý chôn sâu trong lòng, giống như măng tre mùa xuân từ dưới đất chui lên, điên cuồng sinh trưởng!

      "Tiểu Duyệt, nơi này chỉ dành cho những người sắp kết hôn hoặc là những đôi tình nhân, chẳng lẽ cháu tới đây là để tưởng nhớ những đoạn hồi ức tình cảm thể quay trở lại sao?" Triệu Nhã Cầm cao giọng ra những lời lẽ chói tai, e rằng mọi người trong cửa hàng đều nghe ra ý trào phúng trong đó.

      Theo hiểu biết của Triệu Nhã Cầm, sở dĩ Tô Duyệt đến nơi này, hoàn toàn là bị kích thích bởi chuyện Tô Thiến Tuyết mang thai, vì vậy đến đây để tưởng nhớ lại quá khứ.

      Tô Duyệt hờ hững liếc nhìn Triệu Nhã Cầm, "Tôi đến xem nhẫn kết hôn."

      "Kết hôn? Tiểu Duyệt à, thím biết cháu muốn cậy mạnh, nhưng cũng thể lấy chuyện đùa căn bản có người tin này ra gạt mọi người." Triệu Nhã Cầm hề tin lời của Tô Duyệt, vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Thiến Tuyết, liếc mắt nhìn Tô Duyệt, "Thiến Tuyết, con có tin người mới vừa thất tình lại đột nhiên sắp kết hôn ?"

      Tô Duyệt biết nhiều hơn nữa cũng vô ích, giờ giấy hôn thú có ở trong tay , cũng giống như có bằng chứng. Huống chi, Triệu Nhã Cầm căn bản hy vọng được hạnh phúc, trong lòng bà ta tất nhiên phủ nhận chuyện kết hôn này.

      Thế nhưng, cái này cũng có nghĩa là chịu đựng châm biếm và nhục nhã Triệu Nhã Cầm đối với .

      Tô Duyệt liếc mắt nhìn Tô Thiến Tuyết đứng đó chờ xem chuyện cười của , thản nhiên , "Tôi nhớ lần trước theo ông nội đến bệnh viện, hình như nghe thấy...."

      "Mẹ, chúng ta thôi!" Tô Thiến Tuyết vội vàng lên tiếng, lúc này trái tim như bị vọt lên cổ họng, ánh mắt nhìn Tô Duyệt ngăn cho hết.

      Triệu Nhã Cầm nào hiểu được chân tướng, cho là Tô Thiến Tuyết muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, liền lườm cái, "Gấp cái gì, nếu Tiểu Duyệt nó muốn chọn nhẫn kết hôn, vậy chúng ta nên giúp chị họ của xem chút cũng đươc."

      Tô Thiến Tuyết vô cùng sốt ruột, rất sợ Tô Duyệt bị Triệu Nhã Cầm chọc tức mà ra chuyện muốn phá bỏ đứa này, tuyệt đối thể để cho ai biết được.

      Nhưng lúc này Tô Thiến Tuyết lại quên, Tô Duyệt căn bản nghe được cái gì, như thế chỉ là đánh cuộc lần thôi.

      Hai mắt láo liên, Tô Thiến Tuyết đột nhiên ôm bụng "Ui da" tiếng, ngồi xổm ở mặt đất.

      Triệu Nhã Cầm vội vàng đỡ lấy Tô Thiến Tuyết, "Con làm sao vậy? Có cần bệnh viện khám hay ?"

      "Mẹ, con đau quá, đau quá!"

      "...."

      Hai người ngừng hỏi qua lại, nhưng Tô Duyệt có tâm trạng để xem tiếp, liền xoay người bỏ .

      Sau lưng, trong đôi mắt hoa đào đột nhiên lên tia sáng hiểm, vốn chuẩn bị xem chuyện cười của Tô Duyệt, vậy mà bây giờ lại thành giải vây cho ta, bảo làm sao có thể hận được chứ!

      Đối với suy nghĩ của hai người kia, Tô Duyệt căn bản muốn biết, đôi mắt trong suốt thoáng qua nét ảm đạm. Mặc dù đây là cuộc hôn nhân có tiếng có miếng, nhưng vẫn muốn nhận được lời chúc phúc của người thân. Mà lời chúc phúc muốn nhận được nhất, sợ là có rồi.

      miên mang suy nghĩ, tầm mắt của Tô Duyệt vô tình nhìn lướt qua, lại thấy bóng dáng quen thuộc, là Hứa Hàm.

      Bước nhanh về phía Hứa Hàm, nhất định phải hỏi thăm kỹ con bé đó chút, sao hôm nay lại tìm được người đàn ông cực phẩm như thế!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Đến nhà ra mắt
      Edit: TiêuKhang

      Thế nhưng, khi đến gần mới phát , cạnh Hứa Hàm còn có thêm người đàn ông.

      ta mặc tây trang màu đen, gương mặt vuông vắn góc cạnh ràng, tuy tính là đẹp trai, nhưng tạo cho người ta có cảm giác là người ôn tồn nho nhã, bù lại cho thiếu sót của tướng mạo.

      "Tiểu Hàm, theo về , được ?"

      Hứa Hàm dùng sức hất ra tay người đàn ông bắt lấy tay mình, "Cố Lâm Phong, tôi phải là vật phẩm, đồng ý trở thành vật hy sinh của bọn họ nhưng tôi muốn! vẫn sớm nên từ bỏ cái suy nghĩ đó , tôi về với đâu!"

      Đàn ông tiếp tục khuyên can, "Xã hội bên ngoài hiểm ác, nếu em muốn kết hôn chúng ta có thể tạm thời hoãn lại. Tiểu Hàm, chúng ta về nhà trước, được ?"

      "Hiểm ác?" Hứa Hàm cười lạnh tiếng, "So với gia tộc của lừa gạt tôi, tranh giành đấu đá những thứ này có là cái vẹo gì? Ai cũng tỏ ra sống với nhau chan hòa thân thiết, nhưng trái tim lạnh lẽo có tình người. Cố Lâm Phong, tôi và từ sống trong môi trường xấu xa như vậy, những thứ này còn cần tôi sao?"

      Đầu óc nhanh nhạy như Hứa Hàm thế nhưng lại ra được những lời này, có lẽ trong lòng đối với chuyện đó còn hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ là có biểu ra mà thôi.

      "Tiểu Hàm, những thứ này phải em muốn trốn tránh là có thể trốn tránh. hứa với chú đón em về nhà, đừng để khó xử, được ?" Người đàn ông vẫn nổi giận, lời lẽ lịch đúng mực nhưng kém phần kiên quyết, "Nếu em hai muốn đối nghịch với , chỉ đành phải áp dụng cách khác."

      Bên cạnh hai người bỗng xuất thêm hai người đàn ông mặc trang phục màu đen, giọng với Hứa Hàm, "Thư , xin lỗi." xong, liền tiến lên chuẩn bị áp chế Hứa Hàm bắt về.

      Hứa Hàm nhanh chân muốn bỏ chạy, nhưng biết phải chạy trốn ở nơi nào, bỗng từ đâu có bóng dáng xuất nắm chặt tay , chọn hướng đông người nhất chạy , biết lao qua bao nhiêu con phố, lúc này mới dừng lại đứng ở góc tường thở hồng hộc.

      "Tiểu Duyệt, ngờ cậu có thể chạy nhanh đến vậy." Hứa Hàm dựa tường thở lấy hơi lên .

      "Đúng vậy, nhờ ơn cậu ban tặng đấy, đây cũng chính là lần chạy nhanh nhất trong đời mình, nếu để thầy thể dục cấp ba của mình biết được, chắc chắn giật nẩy người cho mà xem. Trời ơi, Tô Duyệt khi đó chạy cự li dài có 800 mét mà lúc nào cũng về bét, hôm nay lại có thể chạy như thần tốc thế này!" Vẻ mặt Tô Duyệt khi chuyện biểu rất khoa trương phóng đại, khiến cho Hứa Hàm té cười ha ha.

      lát sau, Hứa Hàm thể nhịn được nữa, bèn hỏi, "Tiểu Duyệt, cậu có gì muốn hỏi mình sao?"

      "Cậu muốn cho người khác biết sao? Nếu muốn người khác biết thân phận của mình, vậy cậu bỏ chạy còn ý nghĩa gì nữa?" Tô Duyệt nháy mắt tinh ranh .

      biết Hứa Hàm muốn để cho người khác biết thân phận của mình, mặc dù cũng chỉ biết rất mơ hồ về hoàn cảnh gia đình của Hứa Hàm, nhưng đời này có ai mà có bí mật, chỉ cần đối đãi lòng với nhau là được, còn những việc khác, biết cũng sao cả.

      "Tiểu Duyệt, cám ơn cậu." Hứa Hàm lời cảm ơn tận đáy lòng, cám ơn cậu có thể hiểu được chỗ khó xử của mình.

      "Đồ ngốc này, có gì mà phải cảm ơn chứ, à phải, mình có chuyện muốn thông báo với cậu, mình kết hôn rồi."

      Tô Duyệt biết chuyện này sớm muộn gì cũng thể giấu được. Huống chi, Hứa Hàm là bạn tốt nhất của , muốn chia sẻ với bạn mình tin tức này đầu tiên.

      " kết hôn?" Tiếng của Hứa Hàm trong nháy mắt vút cao xông thẳng lên trời, "Tiểu Duyệt, lẽ nào cậu kết hôn với cái chàng ngốc kia hả?"

      Tô Duyệt lườm cái, "Cậu cũng biết là ta ngốc nghếch còn giới thiệu cho mình?"

      "Chỉ là muốn cho cậu mở mang kiến thức thêm về đàn ông cực phẩm trong truyền thuyết thôi mà." Hứa Hàm cười ha ha : "Nhưng mà....Hỏng lẽ cậu nhất thời nghĩ quẫn mà cùng ta...."

      " phải, là người khác."

      " người khác?" Giọng của Hứa Hàm lúc này còn lớn hơn khi nãy, "Tiểu Duyệt, thể ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu tìm được người đàn ông khác, giấy hôn thú đâu?"

      " có ở chỗ của mình."

      "Vậy khi nào mới dẫn người đến ra mắt?"

      "Vội gì chứ, cậu nhất định có cơ hội được gặp." Tô Duyệt cười , "Mình đói rồi, chuyện quan trọng nhất bay giờ chính là mau cùng mình ăn bữa ngon."

      "Được, xuất phát thôi!" Hứa Hàm giơ cánh tay cất giọng , hai người cao giọng cười vô cùng sảng khoái, sau đó nhanh chóng đến quán ăn .

      ***

      Mấy ngày đến nhà thăm hỏi mà Ninh Duệ Thần , ra chỉ là sau hôm đó ngày.

      " đến đây làm gì?" Tô Duyệt thấy trrong tay Ninh Duệ Thần mang theo lỉnh khỉnh quà tặng đứng ở ngưỡng của giật mình hỏi.

      "Chúng ta kết hôn, nên cần phải đến chính thức ra mắt ông nội cho phải phép chứ, đúng ?" Giọng của chan chứa ý cười vui vẻ.

      Tô Duyệt giọng , "Nhưng....Tôi vẫn chưa với ông nội chuyện tôi kết hôn mà."

      "Vậy quá tốt, ngay bây giờ báo cho ông nội hay tin tốt này." Ninh Duệ Thần chỉ cười , sau đó nhanh chân bước vào.

      "Duệ thần, rốt cuộc cũng biết đường đến thăm ông già này rồi sao?" Ông Tô Lê Đông đùa nghịch với chú cá vàng bơi trong hồ cá, vừa thấy Ninh Duệ Thần đến, mặt mày ông lập tức tươi cười vui vẻ.

      Ninh Duệ Thần nắm tay Tô Duyệt, thưa chuyện với ông Tô Lê Đông, "Thưa ông, hôm nay cháu đến là có chuyện muốn thưa với ông."

      "Thằng nhóc này, có gì giấu ta à, có chuyện mau !" Ông Tô Lê Đông vẫn tiếp tục đùa giỡn cùng chú cá vàng, nên chưa phát hành động này của hai người.

      "Cháu và Tô Duyệt kết hôn rồi ạ." Ninh Duệ Thần bình tĩnh .

      "Chẳng phải chỉ kết hôn thôi ư, còn ấp úng...." Ông cụ Tô lập tức dừng tay xoay người lại nhìn hai người, "Cháu vừa mới gì?"

      "Cháu và Tô Duyệt kết hôn rồi, đây là giấy hôn thú của chúng cháu." Ninh Duệ Thần đem hai bản màu hồng đưa đến trước mặt ông Tô Lê Đông, cũng tiện thể mở nó ra.

      Tô Duyệt lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn ông Tô Lê Đông, mặc dù biết ông nội tương đối hài lòng với đứa cháu rể tương lai này, nhưng gia đình xưa nay luôn giữ lề lối truyền thống, hôn nhân đại là chuyện quan trọng cỡ nào, thế nhưng lại làm trước thưa sau, dám đảm bảo ông nội tức giận.

      Đồng thời, cũng cảm thấy người đàn ông này quá mức trực tiếp, chút dè chừng cũng có, cứ thế mà thẳng thừng ra ngượng miệng.

      "Ông nội, con lấy Định Tâm Hoàn cho ông." Thấy mãi lúc lâu mà ông Tô vẫn có phản ứng, Tô Duyệt cảm thấy vô cùng lo lắng. Nghiêng đầu, trợn mắt nhìn Ninh Duệ Thần bằng ánh mắt trách móc, mà người nọ lại vẫn bình tĩnh thản nhiên, hề có chút tự trách nào.


      Chương 38. Cố ý
      Editor: NanaTrang

      "Tiểu Duyệt à." Rốt cuộc ông Tô cũng mở miệng , Tô Duyệt vội vàng kính cẩn nghe Tô Lê Đông dạy bảo.

      "Cuối cùng con cũng thông suốt rồi, chuyện này làm rất tốt! Biết nắm bắt thời cơ, là làm ngay lập tức!" Tô Lê Đông khen ngợi nhìn Tô Duyệt, lại nhìn sang Ninh Duệ Thần lát, "Coi như thằng nhóc con tinh mắt, nhìn trúng cháu nhà ông."

      "Ông Tô rất đúng, con rất may mắn mới có thể cưới được Tiểu Duyệt làm vợ của con." Ninh Duệ Thần thấy có cái cọc lập tức liền bò lên, hùa theo Tô Lê Đông.

      "Cái thằng nhóc này, rất hay, ông có rượu Mao Đài thượng hạng, hôm nay phải uống cùng ông vài ly đấy." Tô Lê Đông mặt mày hớn hở vỗ vỗ bả vai Ninh Duệ Thần, Ninh Duệ Thần đương nhiên cũng tỏ ý vô cùng sẵn lòng theo hầu.

      Mặc dù uống rượu có hại đến sức khỏe, nhưng Tô Duyệt cũng biết mình ngăn cản được ông, hơn nữa Ninh Duệ Thần có lẽ cũng có chừng mực, vì vậy liền lấy chai rượu ngon mà Tô Lê Đông cất giấu.

      "Này nhóc, lão già đây có vài câu muốn với con." Tô Lê Đông ngồi ghế sofa, nhìn cháu rể của mình .

      "Ông Tô, mời người ."

      "Mặc dù ông biết con dùng cách nào để lừa Tô Duyệt vào sổ hộ khẩu nhà con, nhưng nếu như lừa được tới tay, ông hy vọng con có thể lừa con bé cả đời, vĩnh viễn cũng đừng hối hận về quyết định này của con." Tô Lê Đông nghiêm nghị .

      "Ông Tô, xin ông yên tâm, nếu Tô Duyệt là vợ của con, con đối xử với ấy tốt, cùng nắm tay nhau đến chết, sống bên nhau đến già, bao giờ hối hận." Lúc này Ninh Duệ Thần nghiêm túc hơn bao giờ hết, Tô Lê Đông khẽ gật đầu, có lời này ông yên tâm rồi.

      "Còn nữa, ông muốn nhắc nhớ con trước, tuyệt đối thể để cho con bé vào bếp, cắt trái cây hay pha trà gì đó còn có thể, nếu nấu ăn .... Con bé chẳng những có thể làm thức ăn cháy khét, còn có thể khiến mình bị phỏng, hoặc là đốt luôn phòng bếp."

      "Vừa hay, con thích nấu ăn, ấy chỉ cần phụ trách ăn là được rồi."

      "Buối tối ngủ con bé cũng rất an phận, lúc nào cũng đá văng chăn, sáng sớm mỗi ngày thức dậy cổ họng đều khàn khàn."

      "Vậy mỗi đêm con ôm ấy ngủ, như thế ấy bị cảm lạnh nữa."

      "Ừ." Tô Lê Đông dừng chút, cảm thấy còn gì để dặn, lại kề cà nghĩ ra, cuối cùng thở dài, "Chỉ tiếc, Tuyết Nhu và Thanh Dương thể tới, thể nhìn con của chúng nó tiến vào lễ đường."

      Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, "Ông nội, ông yên tâm, con nhất định đối xử tốt với Tiểu Duyệt."

      Tô Lê Đông nhìn thằng nhóc có phong thái tao nhã trước mặt, trong lòng yên tâm ít. Dù sao người mà cháu bảo bối của ông lấy cũng là người ông vừa ý nhất.

      Tô Duyệt cầm chai rượu Mao Đài ra, nhìn hai người chuyện trời dưới đất, từ từ đến bên cạnh Tô Lê Đông, "Ông nội, hai người chuyện gì mà vui vậy."

      Tô Lê Đông nhìn cháu ông nuôi từ đến lớn, trêu ghẹo , " chuyện khi nào hai đứa tụi cháu sinh thêm cháu cho Tô gia chúng ta."

      Tô Duyệt nghe xong, cả mặt bỗng nhiên đỏ bừng, "Ông nội, ông là càng già càng bừa, càng già càng đứng đắn."

      Tô Lê Đông vui vẻ nhìn cháu xấu hổ, "Ông bừa, Tiểu Duyệt à, giấy chứng nhận các con cũng lĩnh rồi, tối nay liền chuyển đến nhà Duệ Thần ."

      "Cái gì?" Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, vẫn chưa sẵn sàng để sống chung với người đàn ông xa lạ đâu?

      Vội lắc cánh tay của ông Tô làm nũng , "Ông nội, chẳng lẽ ông muốn đuổi con sao?"

      "Tiểu Duyệt, bây giờ con là vợ của Ninh Duệ Thần, dù ông có muốn giữ con lại cũng có được đâu." Vẻ mặt Tô Lê Đông bất đắc dĩ .

      Tô Duyệt vẫn buông tay, trông mong nhìn Tô Lê Đông, "Nhưng con vẫn chưa thu dọn hành lý."

      "Con có thứ gì, với lại cũng chỉ ở đem, mang theo quần áo tắm rửa là được rồi."

      "...."

      Thấy ông nội quyết tâm bán mình , Tô Duyệt lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu người đàn ông bên cạnh. Ninh Duệ Thần hiếm khi tốt bụng, quay đầu nhìn ông Tô , "Ông nội, tối nay hãy để cho ấy ở lại bồi người , ngày mai sau khi ấy tan làm con đến đón Tiểu Duyệt."

      Tô Lê Đông thấy Ninh Duệ Thần mở miệng, gật đầu , "Cũng được, về phần hôn lễ, các con mau chóng tổ chức . Lặng lẽ gả cháu như thế, ông nỡ đâu."

      Ninh Duệ Thần mỉm cười lên tiếng, "Vâng, con mau chóng định ngày."

      Hai người xướng họa, dễ dàng quyết định việc này, căn bản trưng cầu ý kiến của Tô Duyệt.

      "Ông nội, con thấy ấy mới là cháu trai ruột của ông đấy." Tô Duyệt ý .

      "Em ghen sao?" Ninh Duệ Thần mỉm cười nhìn Tô Duyệt, "Cùng lắm sau này đối xử tốt với em nhiều thêm chút."

      " thèm." Tô Duyệt giọng le lưỡi, xoay người chạy về phòng của mình.

      "Cái con bé này, là càng ngày càng trẻ con." Tô Lê Đông trách cứ , thế nhưng trong mắt đều là cưng chìu của mình dành cho cháu .

      "Duệ Thần à, hôm nay con phải uống với ông, uống hết chai Mao Đài này cho ."

      Ninh Duệ Thần rót cho Tô Lê Đông nửa ly rượu, "Vâng, ông Tô, hôm nay cháu theo ông đến cùng."

      ***

      Sáng sớm hôm sau, trong công ty, Lý Tuyết Lỵ gọi Tô Duyệt vào văn phòng của mình.

      "Tiểu Duyệt, đối tượng lần này chúng ta muốn phỏng vấn là nhà sinh vật học, chỉ là ta ở trong núi sâu vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố A, trong đài muốn cử , có muốn ?"

      "Ừ, tôi ." Tô Duyệt gật đầu .

      "Vậy chuẩn bị , ba tuần sau xuất phát, nhiếp ảnh gia cùng ." Lý Tuyết Lỵ đưa tài liệu cho Tô Duyệt, sau khi Tô Duyệt nhận lấy liền ra ngoài.

      "Tiểu Duyệt, có phải chị Lý bảo cậu phỏng vấn người núi ở trong núi sâu ?" Vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Lý Tuyết Lỵ, Hứa Hàm lập tức nhảy vọt tới bắt lấy Tô Duyệt vội vàng hỏi.

      Tô Duyệt nhịn được mà bật cười, "Cái gì mà người núi ở trong núi sâu chứ, người ta là nhà sinh vật học đấy."

      "Cũng như nhau à, tóm lại là cậu tuyệt đối thể !" Hứa Hàm nóng nảy liên tục dậm chân, "Cậu có biết trong rừng sâu núi thẳm này ngay cả chút tín hiệu cũng , còn có biết bao nhiêu là thú dữ rắn độc nữa đấy. Ngày hôm qua tớ có xem bản tin, có rất nhiều nhà mạo hiểm vào nhưng vẫn chưa thấy trở ra, ngay cả hài cốt cũng tìm được. Tiểu Duyệt, đây là chị Lý trá hình bức cậu chủ động từ chúc, cậu tỉnh táo chút có được ?"

      "Tiểu Hàm, mình biết." Tô Duyệt bình tĩnh nhìn Hứa Hàm, "Cho nên tớ mới muốn chứng minh cho chị Lý thấy, chị ta càng làm khó mình... mình càng muốn chịu thua, hơn nữa mình tin thần may mắn luôn theo mình. Cho nên Tiểu Hàm à, cậu đừng khuyên mình nữa, có được ?"

      Hứa Hàm ngơ ngác nhìn Tô Duyệt, kết quả thế nào cũng lờ mờ đoán được, mặc dù Tô Duyệt chẳng màng đến chuyện gì, nhưng khi nhận định chuyện gì đó, ai cũng khuyên thể được ấy.

      "Aizz, cái nàng ngốc này, nếu như chị Lý cố ý muốn chỉa vào cậu, cho dù cậu có làm tốt hơn chăng nữa, cũng được chị ta coi trọng."

      nụ cười thoáng lên khuôn mặt Tô Duyệt, lúm đồng tiền ở hai bên má như như , "Mình biết mà, nhưng nếu như mình , bản thân mình cảm thấy thoải mái. Hơn nữa, cậu cũng biết, tớ rất muốn ngày mình trở thành nữ bá chủ chân chính, cho nên tại tuyệt đối có cơ hội có thể để cho chính mình rèn luyện lãng phí vô ích."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39. Gặp mặt
      Editor: NanaTrang

      "Cũng biết cậu ‘ đụng tường Nam quay đầu’*, tùy cậu vậy, có khuyên nữa cũng chỉ lãng phí nước bọt thôi." Hứa Hàm bày ra dáng vẻ ‘cậu hết thuốc chữa’ nhìn Tô Duyệt cái, xoay người về bàn làm việc của mình. (* chỉ người nào đó có hành động cố chấp, nghe vô bất đồng ý kiến)

      Tô Duyệt đương nhiên biết ấy lo lắng cho mình, nhưng có số việc nhất định phải làm.

      Buổi chiều, Ninh Duệ Thần quả lái chiếc Porsche đến đón bà xã mới cưới của . Dáng người cao lớn lười nhát dựa vào thân xe, làm nên phong cảnh vô cùng độc đáo.

      Mặc dù thành phố này có rất nhiều hãng xe đời mới, nhưng hãng xe đắt tiền có tiếng thế này lại thường thấy. Huống chi, chủ nhân lái chiếc xe đắt tiền này lại rất đẹp trai, càng dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

      Còn Tô Duyệt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, nhắm mắt nhắm mũi về phía Ninh Duệ Thần.

      "Tiểu Duyệt, đây chính là người đàn ông kết hôn với cậu?" Hứa Hàm hưng phấn hỏi.

      Tô Duyệt gật đầu, "Ừ."

      "Wow, tệ đấy. Tiểu Duyệt, cậu kiếm được rồi." Hứa Hàm vừa nhìn Ninh Duệ Thần vừa bình luận, mà Ninh Duệ Thần cũng hào phóng đứng đó mặc cho Hứa Hàm quan sát, cũng hết sức lễ độ vươn tay về phía Hứa Hàm : "Xin chào, tôi là chồng của Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần. Ở công ty làm phiền chiếu cố Tiểu Duyệt nhiều rồi."

      "Tôi là bạn thân của ấy, Hứa Hàm. Ông xã của Tiểu Duyệt này, tôi cho biết chuyện, ở phương diện kia Tiểu Duyệt tương đối ngốc, về sau phải chỉ dạy cho ấy nhiều chút, lúc cần thiết trực tiếp vét lấy." Hứa Hàm vừa bắt tay vừa nháy mắt với Ninh Duệ Thần. Tô Duyệt khỏi cảm thấy nhức đầu, kết bạn với nàng xấu xa bậc nhất rồi.

      Nhìn hai người hận thể gặp nhau sớm hơn này, Tô Duyệt nhịn được mà lên tiếng, "Nếu chúng ta đến quán cà phê , để cho hai người giao lưu tâm phen ha?"

      "Có tâm gì đâu." Hứa Hàm chút khách khí đánh vào mông Tô Duyệt cái, lại quay đầu nhìn Ninh Duệ Thần : "Đừng thấy ấy ốm vậy mà lầm, cái mông này vừa tròn vừa lớn, đứa con đầu tiên của hai người chắc chắn là con trai."

      Tô Duyệt hoàn toàn bị Hứa Hàm làm cho tức xỉu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh Duệ Thần, lại phát tỉ mỉ quan sát mình càng tức giận đến có lời nào để . Người đàn ông này rốt cuộc có phải là GAY hay vậy hả, nhìn vẻ mặt kia của tại sao lại cảm thấy tràn ngập hứng thú với cái đề tài này!

      " lãng phí thời giờ quý báu của hai người nữa, tôi đây. Ông xã của Tiểu Duyệt, phải nắm bắt toàn bộ cơ hội cố gắng tạo người đấy, nếu như cần thiết, tôi có thể xin nghỉ giúp ấy. Đây là số điện thoại của tôi." Hứa Hàm mau chóng lấy tờ giấy viết số điện thoại của mình vào đưa cho Ninh Duệ Thần, tránh thoát công kích của Tô Duyệt chạy nhanh rời .

      "Bà xã, mau lên xe thôi." Ninh Duệ Thần ga-lăng mở cửa xe, tươi cười .

      "Ừm." Tô Duyệt ngồi vào bên trong xe, nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ đến bây giờ hai người là quan hệ vợ chồng, cuối cùng cũng mở miệng : “Tuần sau Tam Đài cử tôi công tác, chắc là phải mấy ngày mới trở về.”

      Ninh Duệ Thần gật đầu cái, nghĩ đến cái gì đó lại , “Vậy sinh nhật của em đợi khi nào em quay về giúp em tổ chức sau.”

      “Sinh nhật tôi?” Tô Duyệt nhíu mày, lại lấy điện thoại di động ra nhìn lịch ngày chút, mới phát thứ năm tuần sau là sinh nhật của mình.

      “Sao biết sinh nhật của tôi là ngày nào?”

      Ninh Duệ Thần nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ của Tô Duyệt, bất đắc dĩ cười cười giải thích , “Chẳng lẽ em quên giấy hôn thú có viết ngày tháng năm sinh của em ở đó sao?”

      Lúc này Tô Duyệt mới biết giấy hôn thú kia chưa nhìn kỹ nó như thế nào, còn người đàn ông này, ngược lại góc cạnh nào cũng nhìn thấy ràng.

      “Tiểu Duyệt, dẫn em gặp người.” Ninh Duệ Thần vừa lái xe vừa nhìn phía trước, Tô Duyệt ràng cảm nhận được nụ cười mặt biến mất, thay vào đó là mấy phần đơn.

      “Được.” Tô Duyệt lên tiếng, sau đó yên lặng ngồi ở bên cạnh Ninh Duệ Thần, thêm gì nữa.


      ***


      Porsch nhanh chóng xuyên qua đường phố đông nghịt người, chỉ chốc lát sau chậm rãi dừng lại trong căn biệt thự.

      Tắt máy, Ninh Duệ Thần vội xuống xe mà ngược lại liên tục ngồi ở trong xe, lâu sau mới : “Tiểu Duyệt, hôm nay dẫn em đến gặp ông nội của .”

      “Ừ.” Tô Duyệt đáp tiếng, hai người kết hôn đến gặp cha mẹ đối phương cũng là chuyện nên làm.

      “Vậy chúng ta xuống xe thôi.” Ninh Duệ Thần bình tĩnh .

      Bên ngoài biệt thự theo phong cách Châu Âu, hai bên trồng nhiều loại hoa cảnh, còn có vùng chuyên trồng hoa hồng đỏ, ở trong gió từ từ đung đưa.

      “Cậu chủ, rốt cuộc cậu cũng trở lại rồi! Mau, mau thông báo cho ông chủ!”

      Mấy người mặc áo đen nhanh chóng chạy vào trong biệt thự, cửa chính rộng mở, bước chân Ninh Duệ Thần lại càng lúc càng chậm.

      Bên trong phòng khách, ông cụ được quản gia dìu đỡ ngồi xuống ghế sofa, lúc nhìn người mới tới mặc dù tận lực khắc chế tình cảm trong lòng, nhưng vẫn có thể nhìn ra thần sắc kích động mặt ông.

      “Cậu chủ, rốt cuộc cũng trở lại, ngày ngày ông chủ đều ngồi đây trông ngóng cậu, trông đến hai mắt đều mỏi cả rồi.” Quản gia ở bên cạnh nghẹn ngào , “ ngờ lúc cậu trở về lớn như vậy.”

      “Phúc, ông xuống trước .” Ông cụ chậm rãi mở miệng , nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy có chút giật mình, giống như mình ở trong giấc mộng nhưng lúc nào cũng hi vọng nó xuất .

      “Vâng, ông chủ, tôi phân phó phòng bếp làm món cá Squirrel khi còn bé cậu chủ thích ăn nhất.”

      cần, chúng tôi lập tức ngay, tôi trở lại chỉ là có chuyện muốn báo cho ông.” Giọng lạnh lùng chợt vang lên trong phòng khách vắng vẻ, trong giọng lại hề có chút tình cảm nào.

      “Chúng tôi kết hôn rồi.” Ninh Duệ Thần kéo tay Tô Duyệt thản nhiên .

      Trong mắt của Ninh Hạc Hiên lên tia vui mừng, ngẩng đầu quan sát Tô Duyệt, vội vàng kéo đến bên cạnh mình, cẩn thận dò xét : “Tướng mạo đoan chính, xem ra là đứa bé ngoan, đây là con nhà ai?”

      “Cháu của ông Tô.” Ninh Duệ Thần cứng nhắc trả lời, trong giọng mang theo tia tình cảm.

      “Lại là nhà của lão già kia? tệ tệ.” Ninh Hạc Hiên gật đầu liên tục, vẻ mặt kia hiển nhiên tỏ hết sức vừa lòng với đứa cháu dâu này.

      Thế nhưng, Ninh Duệ Thần vẫn là dáng vẻ hờ hững như cũ đứng đó.

      Đột nhiên, lại lộ vẻ có chút kiên nhẫn kéo Tô Duyệt về đến bên cạnh mình, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay bé của Tô Duyệt. Còn Tô Duyệt, có thể cảm nhận được có chút run rẩy.

      “Lúc chúng tôi tổ chức hôn lễ thông báo cho ông biết tiếng, nếu như ông có thời gian, tới dự chút .” NinhDuệ Thần xong, vội vàng kéo Tô Duyệt sải bước rời .

      “Đứng lại!” Sắc mặt Ninh Hạc Hiên xanh mét, trong mắt thoáng qua tia thống khổ, “Lâu lắm rồi cháu mới trở về lần, lại muốn rời nhanh như vậy sao?”

      “Ông nên cảm ơn Tô Duyệt, nếu phải vì ấy, tôi tuyệt đối bước vào cánh cửa nhà này nửa bước.” NinhDuệ Thần lạnh lùng .

      Ninh Hạc Hiên ngã ngồi ở ghế sofa, nhìn đứa cháu tồn tại bóng dáng lúc trẻ của mình, “Con vẫn còn hận ông?”

      “Đương nhiên.” Ninh Duệ Thần chút do dự lên tiếng, bàn tay nắm lấy tay Tô Duyệt lại càng dùng sức hơn. Tô Duyệt ngẩng đầu, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị kia căng chặt, rất để nhận ra kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.

      “Ta già rồi, Duệ Thần, quên hết chuyện trước kia , con trở lại đây .” Giọng già nua chậm rãi vang lên, trong giọng còn mang theo tia cầu xin. Ninh Duệ Thần ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn kéo Tô Duyệt ra ngoài.
      Last edited: 14/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :