1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Tấn công bất ngờ
      Edit: TiêuKhang

      Tô Thiến Tuyết thể tin nổi nhìn cha mình. Tuy rằng bỏ đứa trẻ này cũng là điều muốn, nhưng đứng ở góc độ người cha, Tô Viễn Hàng lại có thể chút do dự với như vậy, khiến cảm thấy toàn thân vô cùng buốt lạnh.

      "Được rồi, chuyện này cứ để như vậy . Nếu Thiến Tuyết mang thai sớm tính chuyện của hai đứa nó . Với lại, ta tìm được cho Tiểu Duyệt nhà chúng ta nơi tốt rồi."

      "Cha...." Tô Viễn Hàng định gì đó, lại bị Tô Lê Đông ngăn lại.

      "Ta biết con muốn gì, nhưng có số chuyện thể miễn cưỡng. Sau này cũng nên động chút là đánh vợ đánh con. Đông Thần, thay ông tiễn khách." Tô Lê Đông nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa vào ghế.

      Tô Thiến Tuyết đột nhiên hung hăng nhìn chằm chằm Tô Duyệt, nhất định là ta tiết lộ bí mật của mình!

      ta với Ninh Duệ Thần, để thông qua Ninh Duệ Thần ra chuyện này, thứ nhất vừa có thể làm ra vẻ ta vô tội, lại vừa có thể đạt được mục đích của ta!

      Tô Duyệt, nham hiểm!

      "Còn ngây người ở đấy làm gì, mau theo ta về!" Sau khi bị đuổi, Tô Viễn Hàng màng nhìn đến Tô Thiến Tuyết cái, ngượng ngùng bỏ ra ngoài, mặt ông đen đến nỗi ai dám nhìn, còn Tô Thiến Tuyết đành phải theo sau Tô Viễn Hàng mà rời .

      Chỉ trong thời gian ngắn, phòng khách nhà họ Tô liền khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Tô Duyệt đột nhiên đứng dậy : "Ông nội, con về phòng trước."

      Ninh Duệ Thần nhìn sang Tô Đông Thần rồi mới đứng dậy, ý sâu xa : "Ông à, cháu cũng phải về rồi."

      "Trời cũng tối rồi, Ninh, hay là tối nay cậu ở lại đây ?" Tô Đông Thần lập tức giả vờ như muốn giữ khách.

      ", bây giờ mới sáu giờ, cũng đâu phải quá trễ gì chứ." Tô Duyệt có lòng tốt chỉ chỉ ra bên ngoài, trời cũng đâu đến mức tối đen như mực, " Ninh chắc về được đến nhà trước lúc trời tối thôi."

      "Hai nhà chúng ta nhiều đời thân thiết, thường xuyên qua lại để tình cảm thêm gắn bó cũng tốt. Hơn nữa, nghe cháu mình à, vậy cũng buồn ấy nhỉ? Duệ Thần, tối nay ở lại , chơi với ông già này vài ván cờ." Ông Tô Lê Đông vội , hôm nay hai ông cháu xướng họa tạo cơ hội cho Ninh Duệ Thần.

      "Ông nội, bác sĩ gì ông quên rồi ạ? Ông nên nghỉ ngơi nhiều, đánh cờ rất có hại cho não." Tô Duyệt thầm trách nhìn ông Tô Lê Đông, "Để con dìu ông nghỉ. à, tiễn khách nhé!"

      Tô Đông Thần bất đắc dĩ đưa mắt liếc nhìn Ninh Duệ Thần. Ninh à, cậu cũng thấy rồi đấy, phải tôi muốn giúp cậu mà là người ta kiên quyết muốn đuổi cậu nha.

      Đúng lúc này, Ninh Duệ Thần đột nhiên lảo đảo rồi ngã xuống ghế sô pha, "Aizzz, sao đầu tôi đột nhiên tôi bị choáng quá. Đông Thần, có phải hôm nay chúng ta uống hơi nhiều rượu ?"

      Tô Đông Thần bình tĩnh gật đầu: "Ừ, hình như cũng có hơi nhiều chút."

      Nhiều đến mức trong lúc bọn họ so tửu lượng, người này từ đầu đến cuối chỉ uổng phần ba ly, nhiều đến mức bây giờ nghĩ tới cách mặt dày mày dạn này để ở lại nhà .

      "Tiểu Duyệt, còn ngây người gì đó! Trong tủ lạnh có cà chua, mau pha cốc nước ép cà chua để Duệ Thần uống bớt chóng mặt ."

      Tô Duyệt nhíu nhíu mày, nhìn người đàn ông gập người ghế sô pha rên rỉ, mới vừa rồi còn ung dung là thế, bây giờ lại yếu ớt thế này, có chút thuyết phục nào.

      "Ai da, thôi , nếu Tô đây hoan nghênh tôi như vậy, tốt nhất tôi nên hơn." Ninh Duệ Thần lảo đảo đứng dậy, giả bộ loạng choạng bước , lại ' cẩn thận' đụng ngay vào cột nhà.

      " Ninh, nếu như ngại, hay là...Cứ ở lại đây, ngày mai rồi hãy về." Tô Duyệt cuối cùng được tự nhiên , rồi xoay người vào bếp.

      Tiếng máy xay sinh tố vang lên trong bếp, Ninh Duệ Thần khẽ quay đầu, nhìn người bận rộn trong bếp, khóe miệng lên nụ cười dễ phát .

      "Chàng trai trẻ, cháu nhà ta hiền dịu vô cùng đấy." Ông Tô nhân cơ hội tán dương Tô Duyệt. Tô Đông Thần ở bên cạnh lập tức lành lạnh : "Đúng là vô cùng hiền dịu. Hôm qua biết người nào đó biến món súp sườn thành món lẩu sườn đấy."

      "So với cháu phân biệt nổi xì dầu với dấm, biết ai tốt hơn ai đâu." Tô Lê Đông lập tức phản đòn, muốn vài lời tốt về đứa cháu của mình, Tô Duyệt mang nước trái cây ra tới.

      " Ninh, mời." Tô Duyệt đưa ly nước trái cây tới trước mặt Ninh Duệ Thần, để đề phòng người nào đó tái diễn hành động 'vô ý' như vừa rồi, liền đặt ly nước trái cây xuống mặt bàn.

      Tiếp đó, Tô Duyệt cũng thèm nhìn Ninh Duệ Thần cái, thẳng tới cầu thang lên lầu, "Ông nội, con nghỉ trước. Ông ngủ ngon."

      Nhìn dáng người vội vàng rời , nụ cười giấu trong mắt càng sâu, Tô Đông Thần định nhân cơ hội cướp lấy ly nước trái cây của Ninh Duệ Thần, nhưng cuối cùng vẫn chụp hụt.

      "Này, cậu đừng là cậu bị choáng đấy nhé." Tô Đông Thần vui , nước ép cà chua kia nhìn ngon nha.

      "Tôi khát nước!" Ninh Duệ Thần vô tội , cũng liền uống hết sạch ly nước trái cây, nực cười, đây là ly nước đặc biệt làm cho , sao có thể để người khác hưởng dụng chứ?

      Ông cụ Tô biết nghĩ gì, cười đến khép miệng được, rồi nhìn Tô Đông Thần nghiệm nghị : "Tối nay cháu ngủ trong phòng ta, cùng ta đánh cờ, được bước ra khỏi phòng bước, nếu bị phạt đứng tư thế quân đội tháng."

      Tô Đông Thần ai oán nhìn ông: "Ông à, người có ba việc khẩn cấp, cháu trai của ông cũng ngoại lệ mà."

      "Vậy cũng nhịn cho ta!"

      Tô Đông Thần bất mãn kêu lên, định gì đó lại bị ông cụ Tô kéo vào trong phòng, đóng cửa cái rầm. Dụng ý của ông nếu Ninh Duệ Thần nhận ra được xứng đáng là cháu rể nhà họ Tô. (TiêuKhang: Ông cụ này dã man vậy chời, dẫn sói vào nhà ép ăn cháu mình hehe)

      Vì vậy, vì muốn phụ tâm ý tốt của ông cụ Tô, khi Tô Duyệt từ phòng tắm ra nhìn thấy người đàn ông nằm hình chữ bát (八) ngay giường mình.

      Dường như nhận ra người nào đó ra ngoài, người đàn ông kia bật người dậy, chống tay lên, chăm chú nhìn người con đứng trước mặt mình.

      Bởi vì ở trong phòng mình, cho nên người Tô Duyệt lúc này chỉ quấn áo khoác tắm, xương đòn vai tinh tế lộ hết ra ngoài, vài giọt nước từ tóc xuống, cả gương mặt ửng đỏ, thoạt nhìn như quả táo lớn vô cùng mê người, khiến chỉ muốn ngoạm miếng.

      " Ninh, hình như vào nhầm phòng rồi." Sau mấy giây ngắn ngủi giật mình, giọng lạnh lùng chợt vang lên cắt đứt suy nghĩ của người nào đó. Hai tay Tô Duyệt túm chặt áo tắm, lo sợ nó bị tuột xuống bất tử.

      "Chuyện Tô Thiến Tuyết mang thai, em nghĩ thế nào?" Ninh Duệ Thần làm lơ, lảng sang chuyện khác.

      Tô Duyệt nhìn người đàn ông đột nhiên xông vào phòng mình, ta có ý gì? Cười nhạo mình sao? Cười nhạo mình bất lực vì người phụ nữ mang thai với người từng là bạn trai mình sao?

      Nén lại vui trong lòng, : " Ninh, cảm thấy tôi nên nghĩ thế nào?"

      Ninh Duệ Thần ngờ lại hiểu nhầm lời của mình, vội tìm lời giải thích.

      "Ừm... Ví dụ như..."

      "Ví dụ như bây giờ hãy lập tức ra ngoài. Ninh, xin chú ý thân phận của mình." Tô Duyệt lạnh lùng , người đàn ông này mặt dày ở lại nhà , còn xông vào phòng , chiếm luôn giường nữa.

      Ninh Duệ Thần nhíu mày, lúc này mới cảm nhận được người nhóc này tỏa ra mùi thuốc súng khét nghẹt, cứ muốn vạch giới hạn với như vậy sao?

      Làm sao bây giờ? muốn làm như ý muốn của .

      thừa nhận, khi biết chuyện Tô Thiến Tuyết mang thai, bỗng cảm thấy lo lắng bất an.

      cơ hội để Thẩm Gia Dũng buông tay tốt như vậy sao có thể bỏ qua?

      Nhưng phản ứng của Tô Duyệt lại khiến lòng có chút buồn bã.

      Nếu vừa rồi nhúng tay vào, liệu Tô Duyệt có đồng ý với thỏa hiệp của Tô Thiến Tuyết ?

      Giờ phút này trong lòng Ninh Duệ Thần chợt như có rất nhiều ngọn lửa ỉ muốn bùng cháy, lí trí hoàn toàn tuyên bố bại trận trước trêu chọc của Tô Duyệt.

      Hai tay chống giường, từ từ ngồi dậy rồi đứng lên. Tô Duyệt vẫn đứng trước mặt , hề lùi bước, tưởng rằng người đàn ông này muốn ra, chứ hề cảm nhận được nguy hiểm dần dần tiến đến gần .

      Cánh tay thon dài đột nhiên vươn ra, phát liền tóm gọn vòng eo mảnh mai của Tô Duyệt. tấn công đột ngột hề báo trước, Tô Duyệt khỏi hô lên tiếng, bàn tay của theo phản ứng bản năng vội đưa lên ngăn Ninh Duệ Thần lại, khiến áo choàng tắm màu trắng theo đó nhanh chóng bung ra.

      Cũng ngay lúc đó, dáng người xinh kia bị Ninh Duê Thần đặt xuống giường, hai cánh tay chắc khỏe chống hai bên người .
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Tạo điều kiện để người khác phạm tội
      Edit: TiêuKhang

      Da thịt trắng như tuyết thoáng chốc ra trước mắt Ninh Duệ Thần, chỉ cần khẽ cúi đầu là có thế thấy được toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp của bên dưới.

      Phía dưới chiếc cằm đầy đặn là chiếc cổ thon dài duyên dáng, từ xương đòn vai nhìn xuống tiếp nữa như như chính là....

      "Nhìn đủ chưa?" Giọng cắn răng nghiến lợi rít ra từ hàm răng nghiến chặt của bên dưới chợt vang lên, hai mắt mờ mịt hơi nước lúc này bởi vì xấu hổ mà nồng đậm lửa giận, càng nhìn lại càng khiến người ta muốn phạm tội.

      Ninh Duệ Thần nhanh chóng khôi phục lại lý trí, dòng nước ấm cuộn lên dưới bụng bị cố chặn lại. Có điều, trong đáy mắt , bởi vì nổi giận của lên nét cười.

      Nếu phải lúc này hai tay bị giam giữa, Ninh Duệ Thần dám khẳng định cho cái tát chứ chẳng chơi.

      Nhận thấy được nét cười trong mắt , Tô Duyệt chỉ cảm thấy ta làm vậy đối với là chuyện nhục nhã cỡ nào. Hai chân thon dài hơi cong lên, định tung cú vào nơi nào đó của ....

      Mà cùng lúc đó, Ninh Duệ Thần đột nhiên ngồi dậy, thuận tay kéo tấm chăn giường đắp lên người Tô Duyệt, còn mình xoay người ra cửa, ra dáng chuẩn là chính nhân quân tử.

      Mở cửa, chân vừa bước ra phía ngoài, Ninh Duệ Thần chợt dừng lại, xoay người liếc nhìn bị quấn như tằm nằm trong kén, nghiêm túc : "Em yên tâm, vừa rồi tôi chưa nhìn thấy gì cả." xong bình tĩnh đóng cửa phòng ra ngoài.

      Mặt Tô Duyệt trong nháy mắt đỏ lừ như tôm luộc, đương nhiên biết chưa nhìn thấy gì, có điều bị long trọng tuyên bố như vậy ngược lại khiến có cảm giác như chuyện vừa xảy ra giữa hai người chỉ là ảo giác.

      sao hiểu được người đàn ông này, rốt cuộc ta muốn làm gì?

      Trong nhà vệ sinh, tiếng nước chảy rào rào, người đàn ông ngừng tạt nước lên mặt mình, khoảng mười phút sau mới vuốt nước mặt xuống, mà trong mắt của lại thoáng qua chút phiền muộn.

      Ban nãy chủ định đẩy ngã Tô Duyệt, hỏi câu kia chỉ với ý là, Tô Thiến Tuyết mang thai rồi, em muốn cũng có đứa như vậy ? (sặc…ông kẹ này dã man quá)

      Đáng tiếc, vốn muốn uyển chuyển lựa lời để biểu đạt tâm ý của mình, nhưng lời đến bên khóe miệng kết cục thành ra như vậy.

      Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Ninh Duệ Thần khỏi lắc đầu bật cười. Nhớ năm đó ở tòa án Diệu Ngữ, hàng loạt đối thủ bị ép hỏi đến mức á khẩu phản bác lại được . Vậy mà ban nãy ngay cả câu cũng được, chuyện này truyền ra ngoài nhất định khiến người ta cười đến rụng răng mất.

      Mặc dù thần trí tỉnh táo trở lại, nhưng người vẫn còn phản ứng, Ninh Duệ Thần nhìn xuống phía dưới rạo rực nóng ran, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, tắm nước lạnh là tránh khỏi rồi.

      ***

      Sáng sớm, vì muốn đụng mặt người nào đó, Tô Duyệt liền lén chuồn đến quán trà của Phó Đình. ngờ được rằng, vừa đến chưa đầy ba phút bị Phó Đình kéo tới câu lạc bộ Golf.

      "Đình, em biết đánh Golf!" Tô Duyệt dụi hai mắt cho tỉnh táo, lầu bầu .

      "Cho nên thừa dịp có được huấn luyện viên miễn phí, em nên học ." Phó Đình cười tủm tỉm .

      Tô Duyệt hoài nghi nhìn Phó Đình, "Chị khẳng định là cậu có thể dạy?"

      "Chị tài nào có kiên nhẫn để dạy đồ ngốc như em đâu, dạy em là người khác." Khóe miệng Phó Đình nhếch lên nụ cười chẳng mang điều gì tốt lành, mắt nhìn ra phía ngoài, Tô Duyệt nhìn theo ánh mắt Phó Đình thấy chiếc Audi A8 từ từ lái vào hướng bên này.

      Tô Duyệt khỏi nhíu nhíu mày, chiếc xe này nhìn rất quen?

      Đến khi xe dừng lại, người ở bên trong bước xuống Tô Duyệt hiểu được tại sao lại có cảm giác nhìn thấy quen quen như vậy.

      "Em , buổi sáng tốt lành." Tô Đông Thần chống tay lên cửa sổ xe, lười biếng chào hỏi Tô Duyệt.

      Cùng lúc này cửa xe bên kia cũng được mở ra, Ninh Duệ Thần mặc bộ đồ thể thao sải bước ra, đôi mắt sâu thẳm như có như nhìn về phía Tô Duyệt, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

      Tô Duyệt lập tức hiểu ra, ra từ đầu bà chị này và Tô Đông Thần cấu kết với nhau, trong ứng ngoại hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể bán đứng !

      "Cậu chủ Ninh này lọt vào hiệp hội Gofl thủ, người khác mang vàng tới cũng mời được cậu ta làm thầy, em à, nên quý trọng cơ hội có hai này nhé." Tô Đông Thần vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần trịnh trọng với Tô Duyệt.

      " Tô, thay quần áo chơi bóng thôi." Giọng có chút khàn khàn bỗng vang lên, Ninh Duệ Thần thản nhiên nhìn Tô Duyệt, giống như tối hôm qua chưa từng xảy chuyện gì.

      "Tiểu Duyệt, đến đây rồi thôi cứ thuận theo tự nhiên ." Phó Đình cũng nhân cơ hội giúp vào, Tô Duyệt hung dữ trợn mắt nhìn tên phản đồ cái, mà Phó Đình lại làm mặt quỷ với .

      Tô Duyệt còn cách nào khác, đành phải vào phòng thay quần áo để thay đồ chơi bóng. Còn Phó Đình nhân cơ hội quan sát người em rể tương lai của Tô Đông Thần đứng trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy rất quen mắt, cuối cùng nhịn được hỏi: "Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi ?"

      " nhớ! Có lẽ gặp rồi." Ninh Duệ Thần tùy ý đáp, nhận lấy quần áo chơi bóng từ người nhặt bóng đưa tới, ung dung vào phòng thay đồ.

      "Em chắc chắn từng gặp người đàn ông này rồi." Phó Đình trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại nghĩ mãi ra.

      "Tất nhiên, quán trà của em nổi tiếng như vậy, có lẽ cậu ta chính là trong những khách hàng là Thượng đế của em." Tô Đông Thần lấy nguyên tắc khách hàng là Thượng đế của Phó Đình để trêu chọc .

      "Có lẽ vậy." Cũng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, Phó Đình quay đầu nhìn Tô Đông Thần, "Nè, cảm thấy người đàn ông này thích hợp với Tiểu Duyệt? Ánh mắt của ta.... Ừm....Khiến em nghĩ đến loài sói thảo nguyên lúc nào cũng khư khư bảo vệ lãnh thổ của mình."

      "Sói?" Tô Đông Thần khẽ cười tiếng, suy nghĩ lát, chậc chậc thở dài , "So sánh như vậy cũng sai. Em cảm thấy chỉ có sói mới có năng lực bảo vệ người mình sao?"

      " khẳng định Tiểu Duyệt là người ta ?"

      Tô Đông Thần khẽ nhếch cằm lên, "Tất nhiên! Đừng quên, Tiểu Duyệt là em của Tô Đông Thần này, người muốn có được trái tim của nó xếp hàng chắc chắn bao kín vòng Lạc Thành."

      Phó Đình tức giận trợn mắt nhìn người tự cao tự đại này, rồi cầm áo thể thao của mình ra ngoài.

      Khi Tô Duyệt từ phòng thay quần áo ra thấy Ninh Duệ Thần chờ mình ở bên ngoài. được tự nhiên giơ tay vén sợi tóc mai ở bên tai, mắt nhìn ra phía ngoài, muốn che đậy lúng túng của mình, phát ánh mắt kia nhìn càng lúc càng thêm sâu thẳm.

      Lúc này, mặc chiếc áo thể thao màu trắng phối hợp với chiếc váy ngắn dài đến đầu gối, mái tóc dài được vấn lên cao. Trông vô cùng khỏe khoắn tươi mát, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy bản thân dồi dào tràn đầy sức sống.

      "Tiểu Duyệt, nếu em mà mặc đồng phục cấp ba, nhất định đó là bộ đồng phục vô cùng hấp dẫn." Lúc này Phó Đình cũng thay xong quần áo, liếc nhìn trang phục người , chạy đến bên tai Tô Duyệt.

      So với Tô Duyệt, vóc người Phó Đình có phần đầy đặn hơn, mặc bộ quần áo này càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp vốn có của . Đứng cùng nữ sinh Tô Duyệt thanh thuần cảm giác trái ngược.

      Tô Duyệt lườm cái, Phó Đình cũng thức thời che miệng tới bên cạnh Tô Đông Thần, hai người cũng ai để ý tới bọn họ nữa, cùng so tài đánh Golf.

      "Đến đây chọn chỗ ." Ninh Duệ Thần cười , tay trái đút túi quần sải bước về phía trước.

      Tô Duyệt sau , sau đó tùy ý chỉ vào chỗ. Ninh Duệ Thần gật đầu, nhận lấy bóng và gậy Golf của người nhặt bóng đưa tới : "Tôi làm mẫu trước, em nhớ chú ý động tác của tôi."
      honglakChris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: Làm sao chịu được.

      Ninh Duệ Thần hơi dịch ra hai chân, tay trái đeo chiếc bao tay màu trắng, nhận lấy gậy Golf, ánh mắt nhìn thẳng đường, nhìn chăm chú vào quả bóng lẳng lặng nằm dưới mặt đất.

      Tô Duyệt đứng ở nơi vừa đúng có thể nhìn được gò má của , dưới ánh mắt trời rực rỡ, hàng lông mày rậm kia càng tăng thêm vẻ ngang tàng, dưới chiếc mũi thẳng là đôi môi mỏng, lông mi của vừa đen vừa dày, càng khiến người khác thể nhìn cảm xúc trong đôi mắt vốn sâu thẳm của .

      Tô Duyệt thể thừa nhận, trong nháy mắt này, chỉ nhìn dáng hình người đàn ông này, người vốn hề để tâm đến vẻ ngoài của đàn ông như cũng ngẩn người si mê.

      "Nhìn chưa?" Ninh Duệ Thần tủm tỉm cười nhìn người vẫn chăm chú nhìn mình nãy giờ, đôi mắt thâm thúy càng thêm quyến rũ chết người.

      Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, vội vàng tránh ánh mắt của , tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên, "Xem ra, vừa rồi em xuất thần như vậy, có lẽ thấy được tư thế đánh bóng của tôi như thế nào rồi. Tôi cầm tay dạy trực tiếp để cho em tập trung."

      Bàn tay thon dài cầm lấy tay rồi bao lấy gậy Golf, cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhìn tư thế ôm vào ngực mình của Ninh Duệ Thần lúc này giống như gà mẹ bảo vệ con khỏi chim ưng vậy.

      "Nắm chặt gậy Golf, tập trung tinh thần ước lượng khoảng cách giữa bóng và lỗ bóng." Giọng trầm ấm vang lên bên tai Tô Duyệt, lúc này lại giống như rượu ngon ủ qua trăm năm, trong giọng tỏa mùi hương nồng nàn, "Chuyện tối qua xin lỗi em."

      Dứt lời, thân người khẽ chuyển, quả bóng bay lên theo đường cong hoàn hảo, rơi chính xác vào lỗ bóng số 1.

      Tô Duyệt đương nhiên biết
      chuyện gì, lạnh nhạt gật đầu cái, “Tôi biết có cố ý.”

      “Ừ.” Ninh Duệ Thần nhận lấy bóng, tự mình khom người chọn vị trí đặt bóng, “Em đánh thử xem.”

      Tô Duyệt nắm chắc gậy Golf, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Ninh Duệ Thần, nhắm thẳng quả bóng, vung mạnh gậy, lại ngờ được đánh trúng vào quả cầu.

      Chưa từ bỏ ý định, Tô Duyệt thử lại lần nữa, lần này chỉ đánh trúng bóng, gậy golf cũng bị cẩn thận mà đánh lên mặt đất.

      Liên tiếp mấy lần đều thất bại, Tô Duyệt vung gậy càng lúc càng nhanh, kiên nhẫn cũng bị thất bại làm cho mất dần.

      “Chơi bóng được quá nôn nóng như vậy, nếu quá nóng vội muốn đạt được khiến thành công càng lúc càng xa, nhưng cũng thể quá chậm, nếu rất có thể bị người khác cướp mất.” Ninh Duệ Thần sâu xa liếc nhìn Tô Duyệt, còn chưa chờ phản ứng kịp, lại , “Nắm chặt gậy golf, thả lỏng, tĩnh tâm, thử lại lần nữa.”

      Theo nhắc nhở của Ninh Duệ Thần, thử lại lần nữa, nhưng vẫn thất bại hít hơi sâu, Tô Duyệt tức giận chút nào, vẫn tiếp tục chiến đấu với cây gậy golf, mà Ninh Duệ Thần vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, quan sát những động tác đúng của , thỉnh thoảng hướng dẫn.

      Sau nhiều lần thất bại, quả bóng cuối cùng cũng chịu bay vào lỗ. Tô Duyệt hưng phấn nhảy lên, “Ninh Duệ Thần, xem, tôi thành công rồi!”

      Con ngươi sâu thẳm có chút kinh ngạc, ngay sau đó lên ý cười, đây là lần đầu tiên gọi tên .

      Ninh Duệ Thần so với Ninh tiên sinh thân thiết hơn nhiều.

      “Đúng vậy, em thành công rồi.” hùa theo , trong giọng đều là vui vẻ che giấu được.

      theo bản năng quay đầu, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt , tình cảm trong mắt vô cùng sâu sắc, chỉ mấy giây ngắn ngủi lại khiến vội vàng né tránh.

      Nhưng thể phủ nhận, trong mấy ngày gần đây, hôm nay là ngày cảm thấy vui vẻ nhất đè nén trong lòng nháy mắt như bị ném đến chín tầng mây, giống như tất cả lo lắng trong lòng đều hòa tan trong ánh nắng rực rỡ, lúc này trong lòng chỉ chứa đầy vui vẻ.

      “Ninh tiên sinh, hôm nay rất cám ơn .”

      Ninh Duệ Thần nhíu mày, “Nếu quả muốn cảm ơn tôi, đừng gọi tôi là Ninh tiên sinh nữa.”

      “Hả?” hiểu ý của , Tô Duyệt hề cảm thấy xưng hô thế này có chỗ nào hợp lý.

      Có điều, hôm nay người ta là thầy giáo của , đối với thầy giáo nên tôn kính chút, đây chính là nghĩa vụ học sinh phải thực .

      Vì vậy, Tô Duyệt nghe lời cung kính hỏi, “Vậy tôi nên gọi là gì?”

      “Gọi tôi là…” Ông xã.

      Lời đến khóe miệng, cuối cùng chỉ được nửa, nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ nghi hoặc, nụ cười khóe miệng càng sâu.

      “Ninh tiên sinh!” Cảm giác như đùa giỡn mình, mặt Tô Duyệt lên chút giận dữ “Tôi cảm thấy xưng hồ này rất ổn, tôi rất thích!” xong liền thèm nhìn người đàn ông kia cái, giận dỗi bỏ .

      Người đàn ông phía sau nhìn dáng vẻ giận dữ của Tô Duyệt, nhịn được khẽ cười tiếng, lúc sau, giọng khàn khàn mà dịu dàng chợt vang lên phía sau Tô Duyệt, từng chữ từng chữ đều vô cùng ràng.

      “Tiểu Duyệt, chừng nào em muốn kết hôn có thể tìm tôi.”

      Lời này từng , có điều chỉ sợ để tâm đành lại lần nữa, hơn nữa còn biểu đạt vô cùng ràng.

      Bước chân người phía trước chợt khựng lại, Tô Duyệt xoay người, nhìn Ninh Duệ Thần, thu lại dáng vẻ trẻ con vừa rồi, vẻ mặt vô cung nghiêm túc, trong con ngươi trong suốt mang chút ý cười nào, cứ như vậy im lặng nhìn người đàn ông phía sau.

      cảm thấy chúng ta thích hợp?” Tô Duyệt hỏi.

      “Ừ.”

      “Lý do?”

      Ninh Duệ Thần nhíu nhíu mày, từ lâu, trong lòng đưa ra rất nhiều lý do chứng minh hai người bọn ngọc trai ngoc bích trời sinh đôi, đến cả Ông Tơ Bà Nguyệt cũng phải ghen tỵ. Vậy mà hôm nay, đột nhiên hỏi như vậy lại khiến biết trả lời làm sao.

      “Ừm… Tuổi của chúng ta rất phù hợp, hơn nữa cả hai đều độc thân.” Nghĩ tới nghĩ lui, còn nghĩ xem sao để đừng hù dọa , cuối cùng Ninh Duệ Thần lại đưa ra cái lý do sứt sẹo như vậy.

      Trong mắt Tô Duyệt léo lên mỉa mai, “Ninh tiên sinh, tôi lại cảm thấy chúng ta nên giữ khoảng cách.”

      người đem tình cảm ra làm trò đùa, tôi cảm thấy hợp với mình. Nếu như muốn tìm 24 tuổi còn độc thân có thể đăng tin lên trang “Tìm bạn trăm năm”, tôi nghĩ có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi.” Tô Duyệt lạnh lùng , cho Ninh Duệ Thần nụ cười, xong liền rời .

      Ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới nhận ra mình lại bị hiểu nhầm, bất đắc dĩ vuốt vuốt ấn đường. Đường đường là luật sư tiếng tăm lừng lẫy như , chuyện lại khiến người ta năm lần bẩy lượt hiểu nhầm, điều này khiến làm sao chịu được?
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      honglakChris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      chậc chậc, gặp chị là tịt ngòi luôn :yoyo36::yoyo36::yoyo36:

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Mệt mỏi

      Edit: TiêuKhang

      Buổi tối vì muốn cho Ninh Duệ Thần có gian riêng, nên Tô Đông Thần đưa Phó Đình về nhà. Nhưng vì Tô Duyệt giận dỗi, mình thầm lặng lẽ bỏ .

      đến ngã rẽ, bóng dáng quen thuộc đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ có chút đơn, Tô Duyệt thoáng giật mình, cuối cùng xoay người bỏ .

      "Tiểu Duyệt...." Người ở phía sau bỗng nhiên gọi tên , Tô Duyệt dừng chân đứng lại, Thẩm Gia Dũng bước nhanh về phía .

      Mấy ngày gặp, Thẩm Gia Dũng gầy ít, râu dưới cằm xanh rì do lâu cạo, hốc mắt trũng sâu, nhìn có vẻ hết sức tiều tụy.

      Tô Duyệt hờ hững , "Thẩm tiên sinh, chúng ta dường như có quen thân tới mức đó, xin đừng gọi tôi như thế."

      "Tiểu Duyệt, sắp kết hôn rồi." Thẩm Gia Dũng vẫn tiếp tục tự mình, quan tâm đến lạnh nhạt chán ghét của Tô Duyệt đối với mình.

      "Chúc mừng , chúc hai người trăm năm hạnh phúc." Mặt Tô Duyệt vẫn chẳng mảy may có tí cảm xúc, "Thẩm tiên sinh, nếu muốn nhận được lời chúc phúc từ tôi, và tôi cũng lòng chúc mừng rồi. Bây giờ, tôi có thể rồi chứ?"

      Lời lạnh lẽo như dao nhọn cắm vào buồng tim Thẩm Gia Dũng, vết thương để lại dấu vết nào có thể nhìn thấy. Đợi đến khi phát ra máu chảy thành sông, chỉ có thể gắng gượng mặc cho cơn đau đớn hành hạ khắp toàn thân.

      Khi biết trong bụng Tô Thiến Tuyết mang đứa con của mình thế nhưng trong lòng lại chẳng có chút nào vui sướng, ngược lại còn khổ sở vô hạn. Nhưng lại có can đảm để cầu bỏ đứa bé, càng có can đảm cắt đứt quan hệ với Tô Thiến Tuyế.

      tự tay chặt đứt tất cả đường lui của mình, để hôm nay, chỉ có thể đối mặt với con đường ở phía trước. thể nào quên được vào cái đêm mưa gió bão bùng hôm đó, mẹ mình quỳ gối nền đá lãnh lẽo ôm mình cầu xin Thẩm gia thừa nhận mình như thế nào, thể nào quên được nét mặt thầm đớn đau của mẹ của mình lúc rời , càng thể nào quên từng chữ từng câu dặn dò cuối cùng của mẹ.

      "Con phải nhớ kỹ, hôm nay chỉ vì con mà mẹ phải buộc lòng rời khỏi nhà họ Thẩm, mai này con nhất định phải trở thành chủ nhân nhà họ Thẩm, long trọng đường đường chính chính đón mẹ quay trở về."

      Mẹ ngây thơ, mẹ nào có biết, bọn họ cam kết chỉ cần mẹ rời thừa nhận con là cốt nhục của nhà họ Thẩm, đó chẳng qua chỉ lừa gạt mẹ mà thôi! Hôm nay, nếu phải Thẩm Tuấn Ngạn chẳng ngó ngàng gì đến việc kinh doanh của gia đình, e là con bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm từ lâu rồi! Mẹ có biết, con sống ở nơi này, con đường con gian nan biết dường nào ?

      Bây giờ, vì thực lời hứa với mẹ, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn khoảng cách giữa mình và Tô Duyệt mỗi lúc càng xa, xa đến mức từ từ tới nơi mà thể nào với tới. Nhưng có mấy lời nếu lúc này , e rằng chẳng bao giờ có cơ hội để nữa.

      "Tiểu Duyệt, biết, em vĩnh viễn tha thứ cho hành vi tự tư tự lợi của . Nhưng xin em hãy tin rằng, em là người con thương nhất cuộc đời này.” Thẩm Gia Dũng nhìn Tô Duyệt bằng ánh mắt sáng quắc, vẻ phức tạp trong mắt làm tổn thương trái tim Tô Duyệt.

      "Sao phải với tôi những lời này? Là hy vọng tôi nên quên sao? Thẩm Gia Dũng, nếu như có mang mục đích đó, thể , đúng là rất ích kỷ." Tô Duyệt cười lạnh tiếng, "Nếu như muốn tốt cho tôi, mong vui lòng rút những lời mới vừa rồi lại, sau này cũng cố gắng tránh đừng xuất ở trước mặt tôi nữa."

      số việc thể bắt đầu lại, chỉ đành lãng quên, vậy mới có thể quên những vết thương hữu, vì chỉ có lãng quên, mới có thể nhìn về tương lai.

      "Tiểu Duyệt!" Trong mắt Thẩm Gia Dũng dằn được lên vẻ đau đớn, nhưng Tô Duyệt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ xoay người bỏ .

      Tô Duyệt chán nản lê bước đường lớn. Phố xá cũng vừa lên đèn, người đến người ngược xuôi xuôi ngược. Ánh đèn nê ông thỉnh thoảng hắt lên người , vậy mà chỉ cảm thấy mỏi mệt kiệt sức. phải mệt mỏi của sớm chiều, mà nó tích tụ nơi đáy lòng từ rất lâu rồi. Lúc này mới cảm xúc mới bộc phát ra, người đàn ông mà từng rất tin , vậy mà hôm nay sắp trở thành chồng của người phụ nữ khác, mặc kệ ở giữa có bao nhiêu nỗi niềm khó , tất cả đều thể nào thay đổi được thực.

      Thời gian cứ như dòng nước lũ, bao nhiêu người bên cạnh đều lần lượt vội vã ra , mà khi rồi bao giờ quay trở lại nữa.

      Ví dụ như Thẩm Gia Dũng, ví dụ như mẹ .

      Hôm nay khi Ninh Duệ Thần ra hai chữ kết hôn, thể phủ nhận, cũng từng có cái ý nghĩ ấy. Trong khi Tô Thiến Tuyết năm lần bảy lượt khiêu khích Thẩm Gia Dũng lại hết lần này tới lần khác tìm đến , lòng của mệt đến tài nào chịu thêm nổi bất kỳ gánh nặng nào nữa, lúc đó nghĩ tới việc kết hôn.

      Nhưng vẫn nhất mực chờ đợi, mà chờ đợi cái gì, chính cũng biết.

      Giờ phút này, đột nhiên muốn tiếp tục chờ đợi trong vô vọng nữa, muốn tìm ai đó gả , cần tình , chỉ cần ấm áp, chỉ cần có chốn nương thân.

      Giống như lần trước Phương Vận phỏng vấn vị phu nhân đại sứ người Pháp. Khi Phương Vận hỏi đến cuộc hôn nhân của đại sứ và bà, lúc ấy bà đứng khán đài khẽ mỉm cười và thản nhiên : “Gả cho ấy, là vì khi đó trái tim bị thương, muốn tìm nơi để nương tựa, thoát khỏi cảnh đời phiêu bạt, chứ phải vì tình .”

      Đúng vậy, có nhiều cuộc hôn nhân, hề liên quan đến tình . Hôn nhân có tình , lắm lúc mang đến cho người ta có lẽ phải là tình , mà là ràng buộc mênh mông vô tận.

      Ông nội suốt ngày vì lo lắng, Tô Đông Thần chạy đôn chạy đáo kiếm cho người chồng tối. Những việc làm của họ, đều biết hết, cũng hiểu được rằng, chỉ có kết hôn, mới có thể để người nhà yên tâm về mình, phải nóng ruột nóng gan đứng ngồi yên vì chuyện của mình nữa.

      Trong đầu đột nhiên dần ra bóng dáng, nhưng cũng ngay khoảnh khắc ấy, Tô Duyệt liền gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
      honglakChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :