1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: bá đạo của
      Edit: TiêuKhang

      Thẩm Gia Dũng bên cạnh lại càng oán giận, nếu vừa rồi Ninh Duệ Thần đến chậm thêm chút nữa, người đàn ông kia sao có thể có cơ hội thân cận với Tô Duyệt được.

      Mặc dù ta có bất kì hành động gì, nhưng Tô Thiến Tuyết cảm nhận được ràng đau lòng trong mắt Thẩm Gia Dũng, và cả ghen tỵ đối với người đàn ông kia nữa.

      Ánh mắt mãnh liệt ấy, chỉ hận thể dùng hết hơi ấm của mình bao trọn lấy người con kia, hận thể lập tức đẩy Ninh Duệ Thần ra rồi đưa rời .

      mặt Tô Thiến Tuyết vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại ghen tỵ sắp phát điên lên rồi. Hôm nay mới chính là tiểu thư danh giá, cao quý nhất ở đây, tất cả mọi người đều phải xoay quanh , cẩn thận che chở cho , quan tâm đến để mong nhận được ưu ái của .

      Còn Tô Duyệt, ràng ta biến thành chim sẻ, vì cớ gì lại vẫn được nhiều đàn ông vây quanh như vậy?

      từng là thiên kim nhà thị trưởng, thanh nhã mà lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng toàn tâm toàn ý với Thẩm Gia Dũng. Cho nên Tô Thiến Tuyết mới cho rằng điểm yếu duy nhất của Tô Duyệt chính là Thẩm Gia Dũng, nhưng Thẩm Gia Dũng lại nhận ra được điều đó, luôn cho rằng Tô Duyệt đối với chưa đủ sâu đậm.

      Tô Duyệt là người rất mạnh mẽ, đối với người đàn ông mình , phần lớn đều là trong lặng lẽ và hy sinh mọi thứ cho người mình . Nhưng vĩnh viễn thể hiểu được, trong tình có đôi khi cũng phải tỏ ra mềm yếu tí, những lời thương nũng nịu bên tai người đàn ông ấy, những điều đó còn hơn cả những hy sinh thầm lặng của .

      Cho nên, cách Tô Duyệt Thẩm Gia Dũng, cùng với thế lực suy bại từ gia đình , vốn đủ sức mạnh để khiến Thẩm Gia Dũng chống với những cám dỗ trần trụi kia.

      " Ninh, tôi muốn vì giúp tôi mà khó xử." Tô Duyệt giọng giải thích, hôm nay tất cả mọi người ở đây đều chĩa mũi dùi vào . biết, làm con nhà họ Tô, những chuyện này đều phải đối mặt. Cho dù là bất kì người nào sao về cha mẹ , cũng được hèn yếu mà lùi bước, phải dũng cảm ngẩng cao đầu đối đầu với những người ấy, để họ biết, tôn nghiêm của nhà họ Tô của dễ dàng bị chà đạp như vậy.

      Tô Duyệt đứng thẳng sống lưng, giống như đóa hoa mai nở rộ trước gió, quật cường đứng đó, nghênh đón những lời châm chọc cùng ánh mắt khiêu khích của Triệu Nhã Cầm và Tô Thiến Tuyết.

      Cho dù là tại rất muốn chạy trốn.

      Cho dù trong lòng , giờ phút này, cũng hy vọng có người tới bảo vệ mình.

      Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Gia Dũng, nhìn người đàn ông từng , lại thấy ta tay trong tay với người con khác, ánh mắt ta cũng chỉ dừng ở chỗ vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời .

      Khoảng khắc nhìn về phía mình, hô hấp của Thẩm Gia Dũng như đột nhiên ngừng lại, những hình ảnh trong ba năm bên nhau đột nhiên ùa về trong tâm trí . làm cơm hộp tình cho , đứng phía sau cười khúc khích, mình đứng dưới trời chiều ngắm trời cao xanh cùng với ánh mắt chứa đựng ưu thương... cũng từng nhìn đến si mê.

      bên nhau ba năm, Thẩm Gia Dũng lại có cảm giác mình hiểu , cho dù là đứng ngay cạnh nhau, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng luôn có cảm giác giữa hai người có khoảng cách.

      Ví dụ như lần trước níu kéo, cũng như lần này thể tâm ý của mình trước , còn hèn mọn cầu xin hiểu thông cảm và tha thứ, vậy mà Tô Duyệt vẫn cứ thế tuyệt tình rời , chút dư cũng để lại cho .

      Cho nên, có đôi khi Thẩm Gia Dũng nghĩ rằng, bản thân mình bị Tô Thiến Tuyết hấp dẫn cưỡng lại được, phần lớn nguyên nhân là do Tô Duyệt.

      Nếu như tỏ ra quan tâm tới hơn, nếu như có thể trở nên yếu đuối chút, cho biết rất cần , thể rời xa , nhất định đủ sức chống lại được những cám dỗ này.

      Mà Triệu Nhã Cầm, vì thấy đột nhiên có người đàn ông ở đâu xen vào làm cho sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng nhẫn kiềm nén mấy chục năm qua dạy cho bà cách nhẫn nhịn, đè nén cảm xúc của mình.

      "Ánh mắt của những người kia quan tâm, chẳng lẽ Tô tiểu thư em cũng để ý những thứ tầm thường đó sao?"

      Biết vì lo lắng cho mình, nhưng trong lòng Ninh Duệ Thần vẫn thấy thoải mái, bá đạo cầm áo khoác lên người , hai bàn tay cứng rắn ôm lấy hai vai , khàn giọng : "Đừng cự tuyệt ."

      Tô Duyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, ngờ được người đàn ông chỉ mới vài lần gặp gỡ lại muốn bảo vệ mình như vậy, hơi thẫn thờ, biết nên ứng phó thế nào.

      " Ninh..."

      Ánh mắt sáng quắc của Ninh Duệ Thần nhìn , dường như chính là vật báu quý nhất thế gian vậy, "Hửm?"

      Tô Duyệt mất tự nhiên cúi đầu, giọng : "Như vậy... hay cho lắm."

      Ánh mắt như chợt đông lại, giọng đầy từ tính tăng thêm mấy phần uy hiếp, Ninh Duệ Thần có chút vui cau mày : " hay chỗ nào?"

      "Tôi muốn bị người khác hiểu lầm." Cũng muốn phải rơi vào vòng nước xoáy này.

      Bất luận là xét theo phương diện nào, Ninh Duệ Thần đều rất ưu tú, từ đáy lòng muốn có quan hệ gì với , càng muốn danh dự của vì mình mà chịu ảnh hưởng.

      Ninh Duệ Thần nhướn cao lông mày, sợ đủ ấm nên kéo chiếc áo khoác người lại chặt hơn, ngang ngược : "Chỉ cần là chuyện muốn làm, ai cũng thể ngăn cản được. Huống chi, ánh mắt của người khác có liên quan gì tới ?"

      Lúc kéo lại áo khoác hơi dùng sức, nhưng hề làm đau, ánh mắt sáng rực cùng những lời vừa rồi của vô cùng lòng. Tô Duyệt tự nhiên cúi đầu, phản kháng nữa.

      Hai người dường như quên mất chỗ này còn có rất nhiều người, càng biết được rằng những người này ngừng đấu tranh tư tưởng, phải dùng bao nhiêu khả năng mới có thể áp chế được giận dữ cùng ghen tỵ trong lòng.

      Lúc này trong mắt Ninh Duệ Thần chỉ có Tô Duyệt, mà Tô Duyệt, vì hành động của Ninh Duệ Thần cứ lóng ngóng biết nên làm gì. Vì vậy cho nên trong lúc này đương nhiên rảnh mà bận tâm đến người phụ nữ muốn xé ra thành trăm mảnh.

      Tay nắm chặt tay Thẩm Gia Dũng của Tô Thiến Tuyết bỗng dùng sức nặng hơn, ánh mắt càng thêm sôi sục căm hận, tính mở miệng Triệu Nhã Cầm đè lại ta , dùng mắt bảo được làm ẩu.

      Tô Thiến Tuyết biết ở giữa có gì bất thường, lợi hại ra sao. Nhưng Triệu Nhã Cầm biết người đàn ông trước mắt này phải là người hai mẹ con bà có thể động vào. Chỉ riêng cái thân phận là luật sư cao cấp đại diện bên cạnh thị trưởng thôi, chỉ cần ta cau mày cái đủ làm cho người của cả Lạc Thành sợ đến phát run rồi.

      "Bà Triệu!" tốp quý bà mặt hoa da phấn ở phía sau đột nhiên gọi vang í ới, cũng về hướng bên này.

      Triệu Nhã Cầm đương nhiên thể để người ngoài tới đây được, thận trọng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tô Thiến Tuyết, rồi cười rời .

      Sau khi Triệu Nhã Cầm rời , bản chất của của Tô Thiến Tuyết liền lộ hết ra, nhìn hai người tình ý ngọt ngào ngay trước mặt mình, cơn tức giận hoàn toàn chôn vùi lý trí.

      "Chị họ à, chị vừa mới thất tình tìm ngay chỗ dựa mới rồi sao? Chị có phải lấy cái gì ra để đổi đấy?" Tô Thiến Tuyết híp mắt lại , ánh mắt như muốn đâm thủng người.

      Tô Duyệt , cũng thèm nhìn cái toan quay người bỏ .

      "Tô Duyệt, có cần xem thường người khác tới mức này ?" Thẩm Gia Dũng nhịn được nữa, biết là Tô Thiến Tuyết sai nhưng vẫn gầm lên với Tô Duyệt.

      "Chó cắn tôi cái, chẵng lẽ tôi cũng phải cắn lại nó cái sao?" Tô Duyệt cười lạnh , "Xin lỗi nha, tôi ngại bẩn!"
      Phiên Nhiên, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Chúng ta kết hôn
      Edit: TiêuKhang

      "Tô Duyệt, cho dù có hiểu lầm chúng tôi thế nào cũng nên lợi dụng người ngoài để chọc tức chúng tôi. Thiến Tuyết cũng là có ý tốt nhắc nhở , sao có thể ấy là…"

      Thẩm Gia Dũng muốn tiếp lại thôi, lúc hai chữ 'người ngoài' ta nghiến chặt hai hàm răng, ánh mắt giận dữ nhìn trừng trừng Ninh Duệ Thần, như coi là kẻ thù lớn nhất của mình vậy.

      Tô Duyệt coi như mắt điếc tai ngơ, cũng thèm nhìn Thẩm Gia Dũng tự biên tự diễn lấy cái. hơi ngước mặt lên, nhoẻn môi cười để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, ngay cả khóe mắt cũng mang nét cười, đôi con ngươi trong suốt dõi theo bóng dáng Ninh Duệ Thần, ánh mắt đó như đầm sâu có thể soi cả bóng người….khiến ai nhìn vào cũng chỉ hận khoảnh khắc đó rất muốn cam tâm tình nguyện được hút vào.

      ràng cười, nhưng Ninh Duệ Thần nhạy bén phát ra, trong đáy mắt trong suốt đó kín đáo che giấu ánh nước ngân ngấn, sở dĩ ngẩng đầu như vậy là vì sợ nước mắt rơi xuống.

      Buổi tối nay, thể nào nghĩ tới bản thân phải chịu lăng nhục thế nào khi tới đây. Nhưng vẫn tới, đối mặt với khiêu khích của hai người phụ nữ kia, gây của bạn trai cũ, cùng với những lời xì xầm chỉ trích, ánh mắt chế giễu cùng khinh bỉ của những người xung quanh, vẫn lạnh nhạt ứng phó, chút lúng túng khuất phục.

      Nhưng Ninh Duệ Thần biết, phải đau, mà là giấu hết những đau khổ đó vào lòng, giấu nơi mà ai có thể thấy.

      bề ngoài luôn tỏ ra kiên cường, để ý tới mọi thứ, nhưng đời này, ai có thể mắt điếc tai ngơ, quan tâm đến tất cả mọi chuyện được đây?

      Sợ rằng, ngay cả Ninh Duệ Thần cũng thể làm được.

      " Ninh, tôi có đúng ?" Giọng trong trẻo chợt vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Duệ Thần. Tô Duyệt nhàng , sau câu hỏi đó còn dùng khẩu hình để với hai chữ.

      ‘Giúp tôi!’

      Vào lúc này, là chỗ dựa duy nhất của , là mảnh gỗ duy nhất giữa biển rộng có thể nắm được.

      Ninh Duệ Thần nhướn mày, trong mắt đều là vẻ thương vô bờ. vươn tay vén sợi tóc trước trán ra sau tai, giọng : "Ai dám em đúng?"

      Thẩm Gia Dũng nhìn cảnh hai người tình chàng y thiếp mà đố kỵ trong lòng cháy lên hừng hực. Suốt ba năm bên nhau, chưa từng cười với rạng rỡ như thế, chưa từng phụ thuộc vào như thế.

      Mà Tô Thiến Tuyết cũng tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, mỗi lần nàng tưởng như thành công đả kích Tô Duyệt người đàn ông này y như rằng lại đột nhiên xuất phá rối, đáng chết! Còn số mạng của Tô Duyệt tại sao lúc nào cũng tốt như thế?

      Ninh Duệ Thần quay người, đứng chắn trước người Tô Duyệt chặt đứt ánh mắt ghen tức căm hận của Tô Thiến Tuyết, ngang nhiên công khai bảo vệ người ở phía sau.

      "Thưa Tô, phải ai cũng giống , luôn dùng phương thức xấu hổ như vậy để giành giựt đàn ông đâu, cũng phải tất cả đàn ông đều cảm thấy hứng thú với thân thể phụ nữ đâu." Ninh Duệ Thần chuyện chẳng chút khách sáo hay kiêng nể gì ai, cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt xanh mét của Tô Thiến Tuyết. Trong mắt chỉ chán ghét cùng khinh thường, xong cũng nhanh chóng xoay người chỗ khác, như nhử nhìn thêm chút nữa làm bẩn mắt vậy.

      "Hai vị, chúng tôi còn có việc, thứ cho thể tiếp chuyện tiếp được." đợi người phía sau có phản ứng gì, Ninh Duệ Thần nắm tay Tô Duyệt sải bước bỏ mạch.

      nắm tay ung dung bước về phía trước, còn Tô Duyệt như người mất hồn mặc kệ kéo mục đích như thế. biết từ bao giờ đặt hết tin tưởng vào rồi.

      Gió biển thổi lất phất, Ninh Duệ Thần liếc nhìn chung quanh có ai nữa, lúc này mới đứng lại.

      vươn rộng cánh tay ra, ôm lấy bờ vai thon gầy của Tô Duyệt, nhìn giọng : "Khóc lên dễ chịu hơn."

      Tô Duyệt bỗng nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, cười : "Sao tôi phải khóc chứ?"

      Song lúc này, chóp mũi bỗng nhiên cay xè, vành mắt ửng đỏ, vẻ mặt bán đứng quật cường của .

      Mùi hương bạc hà người vô cùng dễ chịu, thấm vào tận ruột gan, mang đến cho người ta cảm giác an toàn, mùi hương này cũng nhắc nhở được lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác.

      Tô Duyệt cắn cắn môi dưới, cứng rắn ép nước mắt chảy ngược lại, đẩy Ninh Duệ Thần ra, ", cần đâu.... Ninh…."

      Lời còn chưa xong, lực rất lớn kéo Tô Duyệt vào lồng ngực ấm áp, cơ thể thoáng chốc mất trọng tâm, khiến khỏi hô tiếng, trái tim đập nhanh dữ dội. muốn giơ tay đẩy ra nhưng nhận ra mình vốn chẳng làm được.

      "Như vậy bị lạnh." Ninh Duệ Thần khe khẽ bên tai Tô Duyệt, hơi thở ấm phả lên tai tựa như dòng nước ấm, nhanh chóng len lỏi vào lòng .

      Nước mắt cũng nhịn được nữa mà tuôn ra giọt lên áo Ninh Duệ Thần. Lần đầu tiên bộc lộ yếu đuối của mình trước mặt người khác, lần đầu tiên ở trong lồng ngực xa lạ mà ấm áp khóc kiêng kỵ, để ý đến bất kỳ cái gì khác như thế.

      Bàn tay nhắn túm chặt lấy chiếc áo sơ mi màu xám bạc, dường như dùng toàn bộ sức lực của mình, cơ thể bé run rẩy ngừng. đột nhiên nhớ tới đêm đó ở quầy rượu, chỉ vào ngực mình hỏi: Nơi này đau, làm sao chữa?

      Khẽ thở dài, Ninh Duệ Thần ôm Tô Duyệt càng chặt hơn, nước mắt thấm ướt đẫm trước ngực thành mảng lớn, khóc đứt quãng, cơ thể cũng vì thế mà run rẩy liên hồi, dáng vẻ yếu đuối lúc này của khiến đau lòng.

      Giờ phút này, lời của Ninh Uyển Thu chợt vang lên trong đầu .

      Hít hơi sâu, giọng ôn thuần như rượu ngon nhàng vang lên bên tai , điệu vì căng thẳng mà có chút run rẩy, "Này, nhóc con, hay là.....Chúng ta kết hôn !"
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: mưu của
      Edit: TiêuKhang

      Thời gian vào khoảnh khắc này như đột nhiên dừng lại, hô hấp của Ninh Duệ Thần có phần gấp gáp, mặc dù gió biển thổi qua mát rượi nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi. lúc lâu sau, người trong ngực vẫn có chút động tĩnh nào. Trái tim Ninh Duệ Thần như vọt tới tận cổ họng. Lúc này đối với , mỗi phút trôi qua đều như bị giày vò.

      né tránh , phải biết. tự biến mình thành con nhím, đâm cho người khác máu chảy đầm đìa, còn bản thân thu người lại cho bất kì ai tới gần.

      Vừa rồi, nếu bị ép đến đường cùng, sợ rằng cũng cho cơ hội để tiến tới gần.

      Ninh Duệ Thần đột nhiên có chút buồn bực, có lẽ nên vội vã như vậy, nên nôn nóng như vậy, nên từ từ từng bước khiến ngã lòng.

      Có điều, thời gian đợi ai, trước có sói sau có hổ, nếu hôm nay phải bị Ninh Uyển Thu kích động cho mất tính nhẫn nại, suy nghĩ mà chạy nhà họ Tô, trước đó càng gặp phải Hạ Việt kích động hừng hực đến tìm Tô Duyệt, thầm ngăn cản cậu ta lại.

      Cũng vì vậy nên mới đến buổi tiệc muộn như thế, mới có thể thấy cảnh mình Tô Duyệt kiên cường chống lại đám người kia.

      Nhìn thấy quật cường đứng đó, bàn tay bé nắm chặt lại, nhìn thấy cắn chặt môi dưới mà chỉ hận thể lập tức ôm nga vào lòng mình, che chắn hết thảy gió mưa cho .

      Nhưng biết, cho dù có nóng lòng thế nào nữa, cũng phải kiên nhẫn tiến từng bước, nếu nhóc này mà sợ hãi có lợi cho .

      Vừa rồi, có lẽ do ấm đầu rồi cho nên mới như vậy...

      Giờ phút này, trong lòng Ninh Duệ Thần vô cùng rối rắm, vừa muốn ích kỷ chiếm lấy , vừa sợ mình quá hấp tấp ngược lại thành sai nước cờ.

      Mà Tô Duyệt, nãy giờ vẫn im lặng , càng làm cho lòng nóng như lửa đốt.

      "Tô Duyệt?" Ninh Duệ Thần dè dặt gọi tiếng, song Tô Duyệt vẫn ngoan ngoãn để mặc ôm, hề nhúc nhích.

      Trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, đáp án của đoán được, nếu hỏi thêm nữa cũng chỉ chuốc lấy mất mặt thôi.

      Ninh Duệ Thần ngượng ngùng cười khan hai tiếng, đáy mắt ngăn nổi bi thương, "Vừa rồi chẳng qua chỉ đùa với em chút thôi, em đừng để ý."

      Nhưng dù cho tới vậy, thế nhưng Tô Duyệt vẫn im lặng đáp. Ninh Duệ Thần khỏi nghi ngờ nhướn mày, kéo từ trong ngực ra, mới phát .... ngủ thiếp từ lúc nào……????

      Ninh Duệ Thần cười khổ lắc đầu nhìn Tô Duyệt ngủ say sưa. Vừa rồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà trải qua cảm giác như chạy tốc độ lần đầu tiên trong đời, vậy mà lại đành lòng nhập mộng gặp chu công tự bao giờ rồi.

      đúng là rất lợi hại, khóc cũng có thể khóc đến ngủ thiếp được, lại còn ngủ trong lòng nữa, xem ra Tô Duyệt đối với rất tin tưởng.

      nhàng cẩn thận bế lên, nhìn người ngủ say trong ngực mình mà khóe miệng Ninh Duệ Thần khỏi cong lên cười.

      Tối nay lại có thể ôm ngủ giấc ngon rồi….

      ***

      Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Duyệt mở mắt ra thấy mình bị người đàn ông ôm chặt.

      Mà người đàn ông này lại chính là Ninh Duệ Thần, người hôm qua đột nhiên xuất ở buổi tiệc.

      Đôi mắt đen láy vốn có chút mông lung mơ màng, nhưng sau đó tràng tỉnh táo hơn. chớp mắt, rồi chớp chớp lần nữa, khẳng định mình nhìn nhầm mới vội ngồi bật dậy.

      Từng cảnh tượng tối qua như cuộn phim lần lượt xẹt qua trong đầu Tô Duyệt, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ bừng, phải khóc lóc hồi rồi ngủ luôn trong lòng ấy đó chứ?

      Nhưng cho dù như thế nữa….Tại sao cả hai lại ngủ chung?

      Tô Duyệt theo phản xạ cúi đầu, lúc này mới thở phào nhõm, may quá, vẫn còn mặc nguyên quần áo hôm qua.

      Rón rén bước xuống giường, Tô Duyệt định giống lần say rượu trước, nhân lúc còn ngủ thầm rời .

      "Định đâu?" Giọng ấm áp có chút khàn chợt vang lên, đôi mắt hẹp dài nháy nháy khẽ mở ra, trong con ngươi sâu thẳm ánh lên ý cười.

      "Tôi... ..." Tô Duyệt sững sờ há to miệng, đầu óc đột nhiên rối rắm biết gì.

      "Hôm qua em ngủ thiếp , biết nhà em ở đâu, lại nỡ đánh thức em dậy, nên thể làm gì khác ngoài đưa em về đây." Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt, vô cùng trung thực .

      "Nhưng sao chúng ta lại...." Ngủ cùng nhau?

      được nửa, Tô Duyệt, vì da mặt mỏng cho nên đành nuốt trở lại nửa câu sau.

      Ninh Duệ Thần khẽ rủ mắt, trong đáy mắt tràn đầy ý cười, rồi lại ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      "Mặc dù biết bây giờ em có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn nên nhắc nhở em tiếng, em sắp muộn làm rồi." Ninh Duệ Thần chậm rãi nhả từng từ, vô cùng thưởng thức vẻ mặt biến hóa nhanh chóng của Tô Duyệt.

      Đúng như nghĩ, hai mắt Tô Duyệt bỗng nhiên mở lớn, lập tức quên những vấn đề rối rắm kia vội vã chạy ra ngoài, rồi đột nhiên dừng lại, nhìn mình vẫn còn mặc quần áo hôm qua, khỏi nhíu nhíu mày.

      "Quần áo sạch để ghế sa lon." Giọng mang ý cười lần nữa vang lên, Tô Duyệt nhìn sang ghế sa lon, thấy có chiếc áo sơ mi Chiffon trắng cùng chiếc quần cạp cao màu lam nhạt để ngay ngắn phẳng phiu, nhanh chóng cầm lấy rồi vào phòng tắm, vừa tới cửa lại dừng lại, khẽ quay đầu giọng cảm ơn.

      Mấy phút sau, Tô Duyệt ra ngoài, chiếc quần cạp cao càng tôn lên vóc người cao gầy của , bàn chân trắng noãn bước sàn nhà, ánh mắt Ninh Duệ Thần bỗng tối lại.

      Tô Duyệt bị ánh mắt kia của Ninh Duệ Thần nhìn, hơi có chút mất tự nhiên, hai chân khẽ cọ vào nhau, được tự nhiên hỏi: " Ninh, có giầy ?”

      "Ở ngoài cửa."

      đôi giầy Cavans màu đen nằm trước cửa, đặt chung với những đôi giày khác, Tô Duyệt cũng hỏi nữa, cầm lấy đôi giầy kia xỏ vào. Chân trái vừa khít, nhưng chân phải lại hơi rộng chút, mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Tô Duyệt còn thời gian để suy nghĩ nhiều, mang giầy xong liền vội vã rời . Nhưng hoàn toàn biết được, đây chính là mưu của người nào đó.

      ***

      Công ty Thẩm thị.

      Thẩm Gia Dũng ngồi trong phòng làm việc xử lý giấy tờ, dạ dày bỗng quặn lên từng cơn, theo phản xạ ấn ấn lên bụng, mệt mỏi tựa vào ghế xoay.

      Mầy ngày qua, hoặc là giải quyết bữa ăn ở căn tin công ty, còn cũng là cùng Tô Thiến Tuyết ra ngoài ăn. Nhưng thức ăn bên ngoài thường có nhiều dầu mỡ, hoặc là quá mặn, dạ dày vốn được khỏe của đương nhiên chịu đựng được.

      Thẩm Gia Dũng đột nhiên nhớ tới cơm hộp tình Tô Duyệt từng làm cho mình, ngày cũng bỏ cử. Trước kia còn cảm thấy như thế phiền phức, vậy mà hôm nay lại chợt nhớ tới hương vị ấy.

      Khẽ thở dài thườn thượt, cầm điện thoại di động lên, Thẩm Gia Dũng mở phần danh bạ, ngón cái ngừng vuốt ve dãy số, lúc lâu sau, thở ra hơi dài, cuối cùng bấm dãy số khác.

      "Thiến Tuyết, dạ dày thấy hơi khó chịu, muốn ăn cơm em làm, em có thể làm cho ?" Thẩm Gia Dũng còn sức lực vòng vo với Tô Thiến Tuyết nên thẳng.

      "Nấu cơm?" Giọng của Tô Thiến Tuyết bỗng nhiên tăng cao, phảng phất còn nghe được tiếng phì cười, như thể người ở đầu bên kia vừa nghe được câu chuyện tiếu lâm gì đó, "Gia Dũng, chuyện hài hước gì đấy? Từ trước đến nay em chưa từng làm cơm bao giờ, hay là tự mình ra ngoài kiếm gì ăn , nếu uống thuốc đau dạ dày. Bây giờ em bận lắm, cứ như vậy nhé, bye."

      Trong điện thoại thỉnh thoảng truyền đến tiếng chuyện của Tô Thiến Tuyết với người thợ cắt tóc, Thẩm Gia Dũng còn định gì đó, nhưng điện thoại chợt truyền đến từng tiếng tút tút, hoàn toàn cắt đứt mong muốn của Thẩm Gia Dũng.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      honglak, Nyanko129Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Chịu đòn nhận tội
      Edit: TiêuKhang

      chán chường nằm ngả ra ghế dựa, cõi lòng thoáng qua hồi chua sót, cố gắng nhích từng bước tới cửa sổ, vươn tay ra phía ngoài. Tô Duyệt hôm nay giống như cơn gió xẹt qua đầu ngón tay , có thể cảm nhận được tồn tại của , nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng sao nắm bắt được.

      Hôm qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Duyệt bị người đàn ông kia kéo , còn bản thân lại thể làm gì khác, thậm chí cả câu ngăn cản cũng lên lời. Giây phút ấy, mới nhận ra được rằng, khoảng cách giữa mình và Tô Duyệt càng ngày càng xa, cho dù có níu kéo bằng mọi cách cũng tài nào chuyển hoán được quay đầu lại.

      Chính vì thế mới cách nào ngăn được nỗi đau khổ trong lòng, dùng cách làm tổn thương để phát tiết tất cả.

      Nhưng đối với Tô Duyệt, sợ rằng bao giờ có thể hiểu được .

      Trong mắt Thẩm Gia Dũng thoáng qua nỗi bi thương, Tô Duyệt, em có cần phải tuyệt tình như vậy ? Dù gì, chúng ta cũng từng nhau mà....

      ***

      Trong nhà họ Tô. Tô Lê Đông nhắm mắt nằm giường, thèm nhìn tới Tô Viễn Hàng quỳ đất cùng với Triệu Nhã Cầm bị ép đứng bên cạnh.

      Tô Duyệt nhận được điện thoại vội vã trở về, vừa bước vào phòng liền thấy cảnh này.

      Tô Duyệt tới trước giường, ngồi xổm xuống, nắm bàn tay gân guốc của Tô Lê Đông, đau lòng : "Ông nội, phải bác sĩ dặn ông được quá xúc động rồi sao, sao ông lại nghe lời như vậy?"

      "Duyệt Duyệt, là ông nội tốt, để cháu phải chịu khổ." Tô Lê Đông nhìn đứa cháu ngồi bên giường, trong mắt lên vẻ áy náy.

      "Cháu có khổ gì ông ạ. Cháu bị ông chiều đến coi trời bằng vung rồi, còn khổ sao được, ông có để cho cháu nhà người ta sống nữa hay đây?" Tô Duyệt cười trêu , lúm đồng tiền bên má như như , Tô Lê Đông càng nhìn càng thêm đau lòng.

      năm trước, Tô Thanh Dương bị bắt vào tù, Triệu Tuyết Nhu đột nhiên bỏ . Chỉ trong đêm, gia đình hạnh phúc trong nháy mắt tan vỡ, lời đồn chuyện nhảm truyền khắp nơi, nhà họ Tô lập tức bị loại khỏi danh sách các gia đình danh gia vọng tộc.

      đời này, thiếu nhất chính là những loại người bỏ đá giếng người, nếu phải Trần Tuấn Hàn niệm tình với Tô Thanh Dương trước kia, nhận làm thực tập sinh. Hơn nữa nếu nhờ uy danh của lão thủ trưởng của ông chặn lại thủ đoạn của đám người đó, sợ rằng Tô Duyệt cũng thể vào được đài truyền hình như bây giờ.

      Nhưng thế giới rộng lớn, ông Tô đương nhiên biết, cho dù được Trần Tuấn Hàn giúp đỡ nhiều hơn nữa, cũng ngăn được miệng thế nhân chê cười , những ấm ức đó cũng thể gánh chịu.

      Mà Tô Duyệt lại chưa từng câu oán trách trước mặt ông, luôn kể những chuyện vui để khiến ông vui vẻ, thậm chí ngay cả chuyện đêm qua Triệu Nhã Cầm và Tô Thiến Tuyết khiêu khích, làm nhục, cũng là do ông nghe được từ miệng của người luôn châm ngòi ly gián quan hệ giũa ông và Tô Viễn Hàng. Cũng chính bởi như vậy, Tô Lê Đông càng thêm đau lòng cho đứa biết hiểu chuyện này.

      Cho nên, Tô Lê Đông luôn hy vọng có người nào đó tình nguyện ở bên cháu mình, có thể hiểu nỗi khổ trong lòng nó, có thể hiểu được nỗi đau xót nó đè nén trong lòng, có thể cho nó vòng tay ấm áp.

      Người thân đương nhiên có thể làm được những việc này, ng ông và Tô Đông Thần thể ở bên mãi được. Huống hồ, có những thứ mà tình cảm người thân thể nào mang đến cho được.

      Mà lần này khiển trách Tô Viễn Hàng cũng chỉ là biện pháp phủ đầu, cảnh báo bọn chúng đừng khinh người quá đáng, nhân tiện cũng muốn cho chúng biết, ông luôn là chỗ dựa cho Tô Duyệt.

      "Tiểu Duyệt, tiễn khách giúp ông, tránh để ông nhìn thấy mấy người đó lại làm bẩn mắt ông." Tô Lê Đông chút khách khí , sắc mặt Triệu Nhã Cầm lập tức tái xanh, khuôn mặt đoan trang cũng nén nổi tức giận, bà sớm cần phải nhìn sắc mặt Tô Lê Đông để sống nữa rồi, tại sao vẫn tiếp tục phải hứng chịu phẫn nộ của ông?

      Triệu Nhã Cầm định quay người , Tô Viễn Hàng quỳ bên chân bà đột nhiên giơ tay bắt lấy tay bà, lực tay rất mạnh, bà sao thoát ra được, hồi lâu, ông ta mới chịu buông tay bà ra.

      Tô Viễn Hàng hạ mình quỳ đất, thấp giọng : "Cha, tại con tốt, để cho Tiểu Duyệt phải chịu ấm ức. Về phần bạn trai Tiểu Duyệt... Con thuyết phục Thiến Tuyết và nó chia tay."

      "Hừ, Tiểu Duyệt nhà chúng ta cần con mày nhường bạn trai cho sao? Tao cảm thấy, từ đến lớn Thiến Tuyết chỉ làm được chuyện tốt, đó chính là giành lấy Thẩm Gia Dũng, thằng đó căn bản xứng với Tiểu Duyệt."

      Triệu Nhã Cầm cười lạnh tiếng, "Cha, ý cha muốn Tô Duyệt là báu vật, xứng đáng có được thứ tốt. Còn Thiến Tuyết chỉ là cọng cỏ, chỉ xứng với Thẩm Gia Dũng thôi, đúng ?"

      "Cha, cha đừng quên, ban đầu cha từng cha đối đãi với Viễn Hàng như con ruột, nhưng trong lòng cha, lúc nào cũng chỉ coi Tô Thanh Dương là đứa con duy nhất. Triệu Tuyết Nhu là người vợ duy nhất của ta, cho nên bất kể ta có làm những chuyện táng tận lương tâm đến thế nào nữa, cha cũng bảo vệ ta, con có đúng ?"

      "Đừng nữa!" Tô Viễn Hàng đứng bật dậy, gầm lên với Triệu Nhã Cầm.

      "Tại sao lại được ? Người đàn bà Triệu Tuyết Nhu kia thấy lợi quên nghĩa, nhà họ Tô vừa xảy ra chuyện, ta còn chạy nhanh hơn bất cứ ai. Các người lúc nào cũng coi ta như bảo bối, cho đến bây giờ, còn cho người khác xấu ta, tôi thực muốn biết, rốt cuộc ta cho các người ăn bùa mê thuốc lú gì mà các người lại trở nên hồ đồ như vậy!"

      Sắc mặt Tô Lê Đông càng lúc càng khó coi, nghe những lời Triệu Nhã Cầm tức đến thốt lên lời, bộ ngực ngừng phập phồng, Tô Duyệt vội vàng vuốt ngực để Tô Lê Đông thở dễ hơn, chỉ sợ giận quá hóa bệnh.

      "Bốp!" Tiếng bạt tai đanh gọn đột ngột vang lên, trong gian yên tĩnh dường như còn vẳng lại tiếng vang.

      Triệu Nhã Cầm bị Tô Viễn Hàng đánh đến bên má trái đỏ ửng lên, mắt mở lớn tin được nhìn Tô Viễn Hàng, trong lòng đau đớn, bà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng trong lòng Tô Viễn Hàng lại chưa từng có bà, mà chỉ người đàn bà kia.

      Hôm nay, ông ta còn vì bảo vệ con người người đàn bà kia mà giơ tay đánh bà!

      Nước mắt trong nháy mắt khống chế được mà rơi xuống, bà vẫn còn nhớ rất , ngày con đầy tháng, ông bế con, ngừng gọi tên đứa con , ánh mắt dịu dàng khiến lòng người mềm xuống. Khi đó Triệu Nhã Cầm tưởng rằng, Tô Viễn Hàng bỏ qua quá khứ, đứa có thể khiến bà có được người chân chính thuộc về bà.

      Song, lâu sau đó, vào buổi trưa ngày nọ, bà nghe ông gọi tên con, nhưng ánh mắt lại xuyên qua đứa nhìn người phụ nữ khác, bà mới hiểu, hóa ra bà nhầm rồi.

      Tô Thiến Tuyết có nghĩa là ‘Tô nợ Tuyết’...

      ra từ đầu tới cuối, Tô Viễn Hàng chưa từng quên Triệu Tuyết Nhu, cũng chịu tha thứ cho bà, thậm chí còn cho rằng, Triệu Tuyết Nhu chịu ở bên ông là bởi vì chút thủ đoạn lần đó của bà.

      Ông hận bà, còn hận đến tận xương tủy, chung sống với bà nhưng trong lòng lại coi bà là người phụ nữ khác, đó chính là cách tốt nhất để ông trả thù bà.

      Triệu Nhã Cầm nhìn chằm chằm Tô Viễn Hàng nãy giờ sắc mặt chút thay đổi, rồi đột nhiên tông của chạy ra ngoài.

      " cũng , trông coi vợ cùng con cho tốt, nếu để Tiểu Duyệt phải chịu ấm ức lần nữa, cũng đừng đến gặp tôi nữa." Ông cụ Tô mệt mỏi thở dài, nhắm mắt lại, thèm nhìn Tô Viễn Hàng cái.

      "Cha yên tâm, chuyện này bao giờ phát sinh nữa." Trong mắt Tô Viễn Hàng lên vẻ kiên định, hành động của Tô Thiến Tuyết khiến ông nhớ tới chuyện ngày trước của Triệu Nhã Cầm. Ông bao giờ để hai mẹ con bà ta có thể làm Tô Duyệt tổn thương nữa, đây cũng chính là lời ông hứa với bà.

      Cửa nhàng đóng lại, Tô Lê Đông hé mắt, xác định bọn họ rời hết mới ngồi dậy, khôi phục dáng vẻ khỏe mạnh.

      "Hừ, tự gây nghiệt thể sống, Triệu Nhã Cầm có ngày hôm nay cũng đáng đời." Tô Lê Đông thở hổn hển .

      Tô Duyệt 'phì' cái bật cười ra tiếng, "Ông nội, nhà người ta cãi nhau ầm ĩ, ông lại vui vẻ như vậy sao?"

      "Tâm thuật bất chính, loại đàn bà này xứng bước vào cửa nhà họ Tô chúng ta."

      Tô Lê Đông liếc nhìn Tô Duyệt, do dự lát cuối cùng : "Tiểu Duyệt, cho dù mẹ con đúng, nhưng con tuyệt đối được hận nó... Nó cũng là có nỗi khổ tâm."

      "Ông nội, con biết. Nếu ông còn chuyện gì nữa, con quay lại làm, tối con lại về thăm ông, được ạ?" Tô Duyệt dịch dịch góc chăn cho Tô Lê Đông, nhàng .

      "Ừ."

      Tô Duyệt xoay người ra cửa, Tô Lê Đông nhìn bóng lưng cháu ròi , bỗng ông nhíu nhíu mày...

      "Cháu ngoan, chân của cháu bị sao vậy?"
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Chắc chắn chết ngay lập tức
      Edit: TiêuKhang

      Tô Duyệt cúi đầu, lúng túng : "Dây giày bị lỏng, buộc chặt lại là được ạ." xong cũng quay đầu lại vội vã rời .

      Tô Duyệt vừa rời , Tô Đông Thần liền nhanh nhẩu rón rén tới, dáng vẻ rất thần bí.

      Tô Lê Đông bắt đầu mắng mỏ: "Cái đồ trời đánh xấu xa này, cả em mình mà cũng dám hãm hại. Mau đứng tư thế hành quân cho ta, đợi đến khi nào ta nguôi giận mới thôi."

      Tô Đông Thần coi lời của Tô Lê Đông như gió thoảng bên tai, mặt dày tới cạnh Tô Lê Đông bên tai ông, "Ông nội, con có tin tức đặc biệt về cháu bảo bối của ông, ông có muốn nghe ?"

      Tô Lê Đông hừ mũi tiếng, quay đầu thèm để ý.

      Với tính tình của ông cụ Tô, Tô Đông Thần hiểu ông cụ gì có nghĩa là thỏa hiệp.

      Tô Đông Thần hắng giọng cái, ra vẻ làm dáng : "Ông có biết người hôm qua đưa Tiểu Duyệt là ai ? Chính là Ninh Duệ Thần! Ông có biết người hôm trước cháu ông phỏng vấn là người nào ? Cũng chính là Ninh Duệ Thần! Ông nội, ông có ngửi thấy mùi ‘gian tình’ ở đây ?"

      "E rằng cậu ta biết trước được mưu đồ của chúng ta, nhưng vẫn tương kế tựu kế, đáng giận chính là cậu ta dám gạt chúng ta. Ông nội, ông có muốn xử cậu ta bằng quân pháp ?" Tô Đông Thần tiếp tục giật dây.

      Tô Lê Đông nghe vậy, cố gắng kiềm chế hưng phấn trong lòng, giọng mang theo tức giận: "Đông Thần, ngay bây giờ gọi điện cho thằng nhóc kia bảo nó tới đây ngay lập tức, tiếp nhận cuộc tra hỏi và nhận tội với cấp , đồng thời tình nguyện chịu phạt."

      "Vâng!" Tô Đông Thần vui sướng , lập tức lấy điện thoại di động ra, vui vẻ bấm số Ninh Duệ Thần, trong đầu tưởng tượng đến cảnh Ninh Duệ Thần đứng tư thế hành quân giữa trời nắng.

      Thằng quỷ đó, từ đến lớn mình bị cậu ta gãi bẫy biết bao nhiêu lần rồi, lần này rốt cuộc cũng trả thù được...

      "Ninh này, có phải hôm qua cậu chứa chấp Tiểu Duyệt nhà tôi ?"

      Trong điện thoại vang lên tiếng "Ừ." nhàn nhạt, còn chưa chờ Tô Đông Thần vui mừng lâu, ba câu kế tiếp của chàng Ninh hoàn toàn bóp chết Tô Đông Thần.

      "Tôi thích Tô Duyệt đấy, cậu có ý kiến gì ?"

      "Tôi muốn cưới Tô Duyệt đấy, cậu đồng ý à?"

      "Nếu còn ở đó mấy lời nhảm với cậu, sợ rằng Tô Duyệt bị Hạ Việt phỏng tay rồi."

      Tô Lê Đông bên cạnh dỏng tai lên nghe lén, vừa nghe được tràng này, lập tức giựt luôn điện thoại hét lớn: "Lệnh cho cậu trong vòng tháng phải hoàn thành nhiệm vụ, còn nữa được mềm lòng với kẻ địch, trong trường hợp cần thiết, có thể từ bất kỳ thủ đoạn nào." (dã man)

      "Tuân lệnh, thủ trưởng." Ninh Duệ Thần lười biếng , giọng kia mang theo ý cười vui vẻ dễ phát .

      ***

      "Tiểu Duyệt, dạo này thế nào? Có cần mượn ngực dùng chút ?" Tô Duyệt vừa bước vào công ty, giọng kéo dài lả lướt đột nhiên vang lên, theo sau đó là khuôn mặt chẳng có chút nào đứng đắn xuất trước mặt Tô Duyệt.

      Tô Duyệt bóp bóp trán, nếu biết được người nhận điện thoại tố cáo Thẩm Gia Dũng là Hạ Việt, thề tuyệt đối bao giờ làm phiền ông tướng này.

      " cần đâu, em rất tốt." Tô Duyệt thản nhiên , thẳng thắn từ chối ‘lòng tốt’ của Hạ Việt!"

      Hạ Việt rũ tay xuống, vẻ mặt vừa rồi còn tươi cười chuyển sang nhăn nhó như trái khổ qua, giọng ấm ức lại vang lên, "Vì trút giận thay em, mạo hiểm cả tính mạng lấy việc công làm việc tư, còn mất mười vạn tệ nữa, đối với em tốt như vậy, chẳng lẽ em thể mời ăn bữa cơm được sao?"

      Tô Duyệt cứng họng, mười vạn tệ kia đối với cậu ấm phá của như như Hạ Việt mà chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày, chỉ cần chơi vui vẻ, e là có tiêu trăm vạn ta cũng chẳng chớp mắt cái ấy chứ.

      Về việc lấy việc công làm việc tư... Công tử như ta có làm ầm ĩ trận chăng nữa, cái hội sở nho kia có ai dám câu, còn sẵn dịp đó hùa theo ta lấy lòng á chứ?

      Những lời này đương nhiên ra, cho dù có đưa ra lí do chính đáng phản bác ta, vị công tử này vẫn có đủ kiên nhẫn tiếp tục quấy rấy cho đến khi đồng ý mới thôi.

      Thay vì như thế, để giảm bớt ồn cho lỗ tai, nhượng bộ đồng ý với ta cho xong.

      "Vậy được, ăn ở trong căn tin ."

      "Hả, còn dự định ăn với em ở nhà hàng Ý đầy hoa hồng vô cùng lãng mạn..." Hạ Việt mơ mộng mường tượng bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Duyệt vội ngậm miệng lại, đầu hàng cười hì hì : "Chỉ cần Tiểu Duyệt Duyệt thích, ăn ở đâu cũng đồng ý hết."

      Tô Duyệt lười nhìn Hạ Việt tự biên tự diễn, thẳng tới căn tin, muốn thêm với ta câu nào.

      Yên lặng thưởng thức bóng lưng mềm mại của Tô Duyệt, Hạ Việt khỏi cau mày, giầy Tiểu Duyệt bị làm sao vậy?

      Nhưng tuyệt đối muốn để tâm tư vào chuyện nhàm chán này, thời gian có hạn, bồi dưỡng tình cảm mới là quan trọng nhất.

      "Tiểu Duyệt Duyệt à, ngày thấy em như cách ba năm, em có biết nhớ em, nhớ đến người cũng tiều tụy luôn rồi ?" Hạ Việt cau mày giả vờ giả vịt , tay bụm ngực còn ngừng ho khan.

      Tô Duyệt lấy tờ khăn giấy, đổ nước cà chua lên đó rồi đưa cho Hạ Việt, "Dùng cái này che miệng lại rồi tằng hắng hiệu quả hơn đấy."

      "Tiểu Duyệt, biết, Thẩm Gia Dũng làm tổn thương em, hãy để ôm em, để em đơn đâu." Hạ Việt tiếp tục thâm tình , "Em xem, tại sao Tô Đông Thần chấp nhận làm em rể, luôn cố tình ngăn cản chúng ta gặp nhau?"

      "Vì ấy biết, chúng ta hợp nhau." Tô Duyệt lạnh lùng , đối mặt với hạng người da mặt siêu dày như Hạ Việt, cần năng lưu tình. Hơn nữa, nhiều năm nay, hai người sớm quen với kiểu chuyện thế này rồi.

      Hạ Việt phục tức giận : " hợp còn ai hợp nữa?"

      Vừa mới xong, bóng dáng cao lớn thẳng tới chỗ Tô Duyệt, mắt Ninh Duệ Thần tràn đầy ý cười , "Bé con, sao lại hồ đồ như thế, có phải lúc sáng chưa tỉnh ngủ ? Đến nhầm giầy cũng hay biết."

      Dứt lời lấy từ trong hộp ta chiếc giầy Cavans, ngồi xổm xuống tự tay thay giày cho .

      "Tôi... Tôi tự thay được rồi." Cúi đầu giọng như muỗi kêu, nhưng bàn tay cầm mắt cá chân của vì thế mà buông ra, ý cười trong đôi mắt càng sâu hơn.

      "Giày của em cỡ 38 còn giày của cỡ 40, tuy chênh lệch nhiều lắm, nhưng nhớ lần sau đừng có nhầm như thế nữa." Ninh Duệ Thần vừa thay giày cho , vừa cẩn thận dặn dò, lời dịu dàng như người của nhau, dường như cũng quên mất cả tồn tại của Hạ Việt.
      honglakChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :