1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      thằng cha TGD tham lam, vừa muốn tình vừa muốn tiền :die: con cũng có thanh xuân, ai đợi được chả chứ :061:
      banglangtrang123 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:
      Edit: TiêuKhang

      Hôm sau đến công ty, Tô Duyệt lo vùi đầu vào công việc, mà Hứa Hàm lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm, làm Tô Duyệt cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, chịu nổi nữa ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Hàm : "Cậu sao vậy?"

      "Tiểu Duyệt à, mình cảm thấy mình cậu quá . Mình biết ngay mà, cậu ‘xuất mã’ chắc chắn thành công!" Mắt Hứa Hàm bắn tim tung tóe, bắt lấy tay Tô Duyệt, " ngờ cậu có thể mời được Thẩm Tuấn Ngạn tới, rất là lợi hại nha."

      " ta đồng ý tham gia phỏng vấn?" Tô Duyệt bắt được yếu điểm hỏi.

      Hứa Hàm gật gật đầu, "À đúng rồi, chính là hôm nay nè, tuy mình thể tận mắt xem buổi phỏng vấn của ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến ta tới chỗ chúng ta tham gia phỏng vấn, là mình vô cùng háo hức rồi!"

      "Tiểu Duyệt, mau cho mình biết, cậu thuyết phục Thẩm Tuấn Ngạn bằng cách nào vậy, có phải cậu kể hết với ta những bí mật của Thẩm Gia Dũng giấu muốn để người khác biết đúng , cho nên trong lúc nhất thời vui mừng quá nên ta liền gật đầu đồng ý?"

      Tô Duyệt nhịn được bật cười, này, biết đầu óc rốt cuộc được kết cấu bằng gì mà có thể nghĩ ra được những chuyện này?

      Nhưng cũng thể trách cái suy nghĩ lung tung của Hứa Hàm được, Thẩm Tuấn Ngạn đường đường là ngôi sao nổi tiếng, cho dù là tiết mục giải trí "Chân Tâm Đại Mạo Hiểm" nổi như cồn toàn quốc đến ngỏ ý mời cũng bị Thẩm Tuấn Ngạn quả quyết cự tuyệt. Về cơ bản, ngoại trừ nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tuấn Ngạn ở mấy bộ phim thần tượng hot và các tờ báo đăng tin xì căng đan, tỉ suất xuất ống kính của ta tựa hồ bằng .

      Nhưng ngay cả như vậy, Thẩm Tuấn Ngạn vẫn nghiễm nhiên trở thành trong những vị khách nặng ký mà các nhà phụ trách những chuyên mục giải trí và phỏng vấn nổi tiếng mời mọc mà được. Liên tục đứng đầu bảng xếp hạng suốt mấy năm qua, cho nên lần này Tô Duyệt mời được Thẩm Tuấn Ngạn đối với Hứa Hàm mà , đương nhiên là cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

      Riêng Tô Duyệt hề có chút ngạc nhiên nào. Tuy và Thẩm Tuấn Ngạn chẳng thân quen gì, nhưng ta chơi khá thân với Tô Đông Thần đương nhiên cư xử quá hẹp hòi, càng có quan hệ với Thẩm Gia Dũng mà làm khó .

      "Tiểu Duyệt, nhìn xem, là Phương Vận!" Hứa Hàm giọng hô, qua lớp cửa thủy tinh có thể thấy bên trong phòng hóa trang. Phương Vận mặc bộ sườn xám truyền thống màu trắng, mái tóc đen mượt mà được vấn rất cầu kỳ ở phía sau ót. Hôm nay ta trang điểm tông nhạt, trông rất nữ tính, đôi mắt lúng liếng có hồn như thể biết chuyện, chỉ liếc mắt nhìn cái thôi có thể gây cho người đối diện cảm giác rất thân thiện.

      " hỗ danh là người đứng đầu bảng tin, chậc chậc, nếu mình là đàn ông đó hả, chắc chắn mình cưới ta!" Hứa Hàm cảm thán tiếc rẻ , "Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa tìm được móng bạn trai nào, quả nhiên là có can đảm hề nha."

      Tô Duyệt cười cười, trêu ghẹo , "Tiểu Hàm, nếu cậu ngoan ngoan nghe lời ba cậu quay về nhà, có lẽ tại cậu còn nổi tiếng hơn cả chị ta nữa đấy."

      Hứa Hàm hừ tiếng, trong mắt thể chống đối, "Còn lâu mình mới về để bị ông cụ ấy sắp đặt cho cuộc đời mình. Cuộc sống của mình hãy để tự mình làm chủ nó!" xong, Hứa Hàm liền vùi đầu vào làm việc, múa bút thành văn soạn bản báo cáo, niềm hưng phấn mới tức hoàn toàn biến mất.

      Mà cùng lúc đó, ở dưới lầu của công ty Tô Duyệt, có người đàn ông đứng ở trong góc khuất ngừng qua lại, nét lo lắng mặt cũng khó khó diễn tả bằng lời.

      Người đó chính là Thẩm Gia Dũng.

      Mỗi khi có ánh mắt nào đó hướng về phía mình Thẩm Gia Dũng đều vội vàng né tránh, rất sợ để người khác nhận ra mình.

      Hôm nay ta lại đến tìm Tô Duyệt, vì ta tin mình làm lay động được lòng !

      Nhưng ta hề hay biết rằng, từ xa trong chiếc xe Audi có đôi mắt rất thâm thúy nhìn chằm chằm Thẩm Gia Dũng. lúc sau, ánh mắt người đó dần dần lạnh , cầm điện thoại di động lên bấm dãy số....

      ***

      Bên trong phòng làm việc, biết Lý Tuyết Lỵ nhận được cuộc điện thoại của ai, mà ngay sau đó sắc mặt chị ta trở nên u rất đáng sợ. Mặc dù hạ giọng ăn khép nép với người trong điện thoại, nhưng sắc mặt của chị ta mỗi lúc càng khó coi như vậy chứng tỏ việc vẫn chưa tìm được hướng giải quyết, cuối cùng thở dài, tìm Trần Tuấn Hàn để thương lượng.

      Đại khái tóm lượt lại tình huống lần, Trần Tuấn Hàn nghe xong cũng khỏi nhíu chặt chân mày, "Cậu ta , phải ngay hôm nay mới bằng lòng tiếp nhận phỏng vấn?"

      "Vâng, nếu từ chối buổi phỏng vấn này của chúng ta." Sắc mặt Lý Tuyết Lỵ lộ vẻ sốt ruột, "Buổi phỏng vấn Thẩm Tuấn Ngạn sắp bắt đầu rồi, nếu bây giờ bảo Phương Vận phỏng vấn người khác, sợ là Thẩm Tuấn Ngạn cho rằng chúng ta giở trò với ta, cho dù đến lúc đó chịu nhận lỗi, e là cũng có tác dụng."

      Đối với họ mà , hai người này đều khách quý quan trọng, khi tiết mục được đăng tải lên, lượng view page nhất định nhanh chóng tăng vọt, vậy mà bây giờ lại bị kẹt cùng thời gian, bỏ bên nào cũng được.

      Liếc nhìn bộ mặt lo lắng của Lý Tuyết lỵ, ra lúc này trong đầu Trần Tuấn Hàn có hướng giải quyết, sở dĩ ta đề xuất với Lý Tuyết Lỵ là bởi vì biết khi mình ra chắc chắn đồng ý.

      Trừ phi, để ta tự mình nêu ký kiến....

      Ánh mắt chợt lóe, Trần Tuấn Hàn đột nhiên chán nản ngồi ngả ra chiếc ghế xoay, thở dài ủ rủ , "Thôi, coi như chúng ta xui xẻo có may mắn đó vậy. Shirley, từ chối cậu ta , nhưng nếu có thể phỏng vấn được Thẩm Tuấn Ngạn mang về hiệu quả và lợi ích cho đài chúng ta." [Shirley là tên tiếng của Lý Tuyết Lỵ]

      " được!" Lý Tuyết Lỵ lập tức cự tuyệt, "Nếu bất kỳ ai có nguồn tài nguyên hữu dụng cho đài, chúng ta đều thể xem mà bỏ qua, chuyện này, nhất định có cách giải quyết!"

      "Nhưng trong đài chúng ta chỉ có vị nữ biên tập viên, chẳng lẽ bắt Phương Vận xẻ làm đôi để đồng thời phỏng vấn cùng lúc hai người?" Trần Tuấn Hàn thừa thắng xông lên ‘tốt bụng’ đưa ra đề nghị, "Nếu mời hai vị đó đồng thời tham gia phỏng vấn? Nghe hình như quan hệ cá nhân của hai người họ cũng tệ lắm."

      " người là nhân vật ‘chạm vào là có thể bỏng tay’ trong giới giải trí, là nhân vật có quyền thế và địa vị trong giới chính trị thương nghiệp ai nghe tiếng thôi sợ khiếp vía rồi. Nếu như phỏng vấn cùng lúc hai người, mà trong hai có người nổi bật hơn người còn lại bị lấn át, thử nghĩ xem tâm lý của người đó nghĩ như thế nào?" Trong giọng Lý Tuyết Lỵ mang theo bực dọc, "Biên tập Trần, kinh nghiệm những năm qua của bỏ đâu hết rồi?"

      "Việc này cũng đành bó tay chịu trói thôi." Trần Tuấn Hàn thở dài ý , "Biết làm sao, vì trong thời gian ngắn như vậy thể biến ra nữ biên tập viên đến đây được."

      Lời này vừa ra, trong đầu Lý Tuyết Lỵ đột nhiên dần ra bóng dáng người, ánh mắt của chị ta cũng vô ý thức nhìn ra ngoài qua lớp cửa thủy tinh. Tô Duyệt lúc này cặm cụi xem xét chỉnh đốn những tư liệu và thông tin để lát nữa chuẩn bị phỏng vấn khách mời, mặc dù quan sát từ khoảng cách rất xa, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể nhìn ra được chuyên tâm qua ánh mắt .

      Kể từ ngày đầu tiên Tô Duyệt vào đài, chị biết Tô Duyệt chính là ‘viên ngọc trong đá’, bất kể là ngoại hình hay tố chất, ta đều có năng khiếu bẩm sinh là nữ biên tập viên. Nếu như chịu khó bồi dưỡng, tin chắc rằng lâu nữa, nhất định ta thành công và còn vượt qua cả Phương Vận.

      Nhưng mà....

      Trong mắt Lý Tuyết Lỵ thoáng qua tia ảm đạm, nội tâm chị ta đấu tranh dữ dội, qua rất lâu nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, giống như suy tư điều gì.

      Trần Tuấn Hàn coi như nhìn thấy thần sắc đó của Lý Tuyết Lỵ, nhưng trong mắt ta lại xẹt qua ý cười vui vẻ như thể mưu nào đó của mình được thực .

      "Vậy chọn ta ." Lý Tuyết Lỵ thở dài như hết hơi.

      Trần Tuấn Hàn cố tình làm như hiểu, nhìn Lý Tuyết Lỵ hỏi: "Ai cơ?"

      "Tô Duyệt."

      Trần Tuấn Hàn vờ ý nhíu mày, khó khăn , "Chuyện này....Sợ rằng tốt lắm đâu, ấy nào giờ có kinh nghiệm về phương diện này, lỡ cẩn thận sai cái gì, sợ là làm ảnh hưởng đến hình tượng của đài."

      Lý Tuyết Lỵ liếc Trần Tuấn Hàn, "Biên tập Trần, có số chuyện nếu cứ làm quá mất hay đấy."

      Trần Tuấn Hàn ngượng ngùng gãi gãi ót của mình cười , "Việc này cũng là bất khả kháng thôi mà, đây phải cũng hết cách rồi sao, yên tâm, ấy gây rắc rối gì lớn cho đâu."

      "Mong là vậy!" Lý Tuyết Lỵ xoay người ra ngoài, sau đó dừng chân ở ngưỡng cửa, "Chuyện này hãy tự với ta , còn nữa, nhắc nhở ta đừng nên vui mừng quá sớm, nếu có xảy ra chuyện gì, ta phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, thể làm liên lụy tới lợi ích của đài."

      "OK, tôi nhất định chuyển lại lời của !" Trần Tuấn Hàn khôi hài chào Lý Tuyết Lỵ theo nghi lễ hành quân, "Thủ trưởng, hẹn gặp lại, thủ trưởng thong thả!"

      ***

      ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc, Tô Duyệt miễn cưỡng duỗi lưng cái, đấm đấm cánh tay ê ẩm của mình, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về. Hứa Hàm cũng nhanh chóng thu dọn vật phẩm rồi nhảy đến trước mặt Tô Duyệt, đợi cùng nhau tan việc.

      "Tiểu Duyệt, cái ‘bà chằng’ đó nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cậu kìa." Hứa Hàm giọng ở bên tai Tô Duyệt. Tô Duyệt quay đầu , vừa vặn cùng ánh mắt của Lý Tuyết Lỵ chạm nhau.

      Lý Tuyết Lỵ thấy Tô Duyệt nhìn mình, liền thu hồi ánh mắt trở về phòng làm việc của mình.

      "Tiểu Duyệt, đột nhiên mình có dự cảm tốt." Hứa Hàm nhăn mặt nghiêm trang .

      Tô Duyệt nhìn bạn mình buồn cười lắc đầu, này, ngày nào mà dây thần kinh hoạt động ngày đó sợ thiên hạ loạn.

      "Tô Duyệt, vào đây lát!" Giọng Trần Tuấn Hàn bỗng nhiên vang lên, Tô Duyệt nhìn về phía Trần Tuấn Hàn bắt gặp nụ cười kỳ quái mặt ta.

      Hứa Hàm lo lắng nắm chặt tay Tô Duyệt, trợn to hai mắt : "Tiểu Duyệt, có khi nào cái ‘bà chằng’ đó tố cáo gì về cậu, sau đó thuyết phục biên tập Trần cầu khai trừ cậu ra khỏi công ty hay hả?"

      Tô Duyệt làm bộ như nghe thấy, thẳng tới phòng làm việc Trần Tuấn Hàn, sau lưng còn truyền đến tiếng hô của Hứa Hàm, "Tiểu Duyệt, mặc kệ biên tập Trần có gì cậu cũng phải chịu đựng nha, mình vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc cho cậu!"

      Mười lăm phút sau, Tô Duyệt từ trong phòng làm việc ra với bộ mặt cảm xúc, Hứa Hàm vốn chắp tay trước ngực cầu nguyện ông trời phù hộ lập tức lao về phía trước, tía lia : " Tiểu Duyệt, biên tập Trần gì với cậu vậy?"

      Thần sắc Tô Duyệt vẫn bình tĩnh nhìn Hứa Hàm, giọng , "Tiểu Hàm, xảy ra chuyện rồi!"

      Hứa Hàm nghe xong cho là Tô Duyệt bị đuổi việc, lập tức an ủi, " sao cả, Tiểu Duyệt, công việc mất mất thôi, mình tìm việc khác là được. Nếu trong khoảng thời gian này cậu có khó khăn gì, mình đây sẵn sàng bao nuôi cậu!"

      " phải, là...." Tô Duyệt ậm ờ mãi , đến khi Hứa Hàm thể chịu được nữa mới , "Là lần này để mình phụ trách chuyên mục phỏng vấn khách mời."

      " phải chứ? Sao bọn họ liều vậy, dám để người hề có kinh nghiệm như cậu phụ trách phỏng vấn khách mời, bộ họ sợ cậu đạp đổ danh tiếng của đài mình ư?" Hứa Hàm nể mặt toẹt ra hơi, cũng cầm luôn tờ giấy tay Tô Duyệt cẩn thận nghiên cứu.

      tờ giấy đó chỉ viết mấy thông tin đơn giản về vị khách mới, cả tấm hình cũng có, căn bản thể nào tìm thấy được điểm nghi vấn để đặt câu hỏi.

      "Tiểu Duyệt, nhưng cậu chưa từng phỏng vấn ai, huống chi, tại chỉ có chút ít tin tức như vậy, cậu có thể ?" Hứa Hàm hơi hoài nghi hỏi.

      " sao, binh đến tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn. Tiểu Hàm, cậu phải có lòng tin với mình chứ." Tô Duyệt hướng Hứa Hàm nháy mắt, cơ hội này đợi rất lâu rồi. Vì vậy, mặc kệ vị khách mời đó có gây khó khăn cho ra sao, nhất định xuất ra hết tất cả vốn liếng, nắm chặt cơ hội lần này.
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Tim đập nhanh


      Bên trong phòng hóa trang, thợ trang điểm thiết kế kiểu tóc cho Tô Duyệt. Còn Tô Duyệt cầm tài liệu chuyên chú nghiên cứu để chuẩn bị lát nữa phỏng vấn.

      Ninh Duệ Thần: Hai mươi sáu tuổi, từng du học ở Mỹ ba năm. tại được ngài thị trưởng Lạc Thành dùng số tiền lớn để mời về nước. Nhưng tư liệu hoàn toàn tới chữ về gia đình hay bối cảnh của ta.

      Tô Duyệt khó hiểu nhíu nhíu mày, người thần bí như thế, mình nên phỏng vấn thế nào đây?

      "Tô Duyệt, mau chuẩn bị vào trường quay!" Trần Tuấn Hàn nhìn vào phòng hóa trang gọi, có vẻ rất số ruột, Tô Duyệt gật đầu rồi liếc mắt nhìn mình trong kính, hít hơi sâu, sau đó đứng dậy đến trường quay.

      bước vào trường quay với mô hình , nơi này ban đầu vốn chuẩn bị để đào tạo nữ biên tập viên đứng thứ hai, nhưng tất cả mọi người đều coi trọng phương diện này, vẫn luôn để trống bấy lâu nay, cho nên về mặc thiết bị lẫn trang bị vẫn còn có chỗ chưa được hoàn thiện lắm.

      Hơn nữa lần này phỏng vấn khách mời quá gấp, căn bản có người nhận được tin tức, ngay cả số người đến tham dự cũng là từ trường quay của Phương Vận tạm thời điều sang hỗ trợ, cả hội trường trông có vẻ lạnh lẽo trống trải.

      Nhưng những thứ ấy cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn đối với Tô Duyệt. lẳng lặng đứng ở góc trong hội trường, sau khi thấy nhân viên công tác hướng ra dấu "ok" liền nhìn vào thính phòng khẽ mỉm cười, ngay sau đó thanh nhu hòa rành rọt vang lên:

      "Hoan nghênh các bạn đến với trường quay số hai chuyên mục “Lời Tâm ”. Tôi là Tô Duyệt người chủ trì buổi phỏng vấn kỳ này. Khách mời phỏng vấn ngày hôm nay có thể là “người tài” trẻ tuổi nhất trong giới thương trường chính trị ở Lạc Thành nay. Ngay cả ngài thị trưởng của Lạc Thành chúng ta cũng tiếc dùng khoản tiền lớn để mời ấy về nước làm luật sư đại diện. Bây giờ cho phép chúng tôi được mời luật sư Ninh - Ninh Duệ Thần!"

      Ánh đèn dìu dịu hơi mờ đột nhiên chuyển hướng lên người đàn ông nhàn nhã chậm rãi tới. Bộ tây trang màu đen mặc người thấy già dặn chút nào, ngược lại càng lộ vẻ thành thục chững chạc, hàng lông mày rậm hơi nhếch lên, ánh mắt thâm thúy càng hấp dẫn người, vẻ mặt có chút tình nguyện tới trước làm người xem khỏi phát ra tiếng thét chói tai.

      Tô Duyệt bỗng nhiên sững sờ, là ta?

      Thấy Tô Duyệt bị mình làm cho khiếp sợ, mắt Ninh Duệ Thần ánh lên ý cười, hôm nay mặc bộ tây trang màu đen, tóc được vấn gọn ra sau ót để lộ chiếc cổ trắng nõn thon thả, đôi mắt to đen láy tinh xảo, thanh thoát bức người, làm cho người ta có cảm giác, chỉ cần khi liếc mắt nhìn vào bị chìm đắm trong đôi mắt đầy mê hoặc kia.

      Thấy ngẩn người, Ninh Duệ Thần bèn trêu , "Chủ trì Tô tính cho tôi đứng để trả lời phỏng vấn sao?"

      Mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ lên. Kỳ lạ , mình làm sao ấy nhỉ? Trước kia ở trước mặt Thẩm Gia Dũng, cho dù là vừa mới quen, cũng đâu có dễ đỏ mặt như vậy. Thế mà hôm nay vừa gặp người đàn ông này, ánh mắt của , mỗi động tác, từng câu , đều làm cho cảm thấy có rung động rất khó hiểu, cảm giác này, trước nay chưa từng có.

      Ninh Duệ Thần ho tiếng để đánh thức tu tưởng hoang của Tô Duyệt. đột nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ hốt hoảng lần nữa rơi vào mắt Ninh Duệ Thần khiến khỏi lại cười tiếng.

      Tô Duyệt lựng khựng lúc, cố đè nén hết tất cả cảm xúc xuống, nhìn Ninh Duệ Thần hỏi, " Ninh đây hai mươi sáu tuổi, nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, vậy về khía cạnh cá nhân xin hỏi có kế hoạch gì cho tương lai ?"

      "Muốn kết hôn, muốn có cuộc sống ổn định."

      Tô Duyệt nhoẻn môi cười , đảo mắt nhìn xuống xem vẻ mặt khán giả sau đó chuyển mắt nhìn lại Ninh Duệ Thần, "Vậy Ninh tìm được nào vừa ý chưa ạ?"

      Đôi mắt thâm thúy mang theo thâm ý nhìn đối diện, giọng từ tính như ru lòng người, "Tìm được rồi, có điều.... biết ấy có chịu hay !"

      thừa nhận thủ đoạn của mình cũng phải quang minh lỗi lạc. Hôm nay ngang qua công ty , vô tình thấy Thẩm Gia Dũng đứng lóng nga lóng ngóng, liền ngay bắt đầu hối hận, muốn đến làm lành lại với Tô Duyệt, nên dành dùng cách này để giữ Tô Duyệt lại.

      Ninh Duệ Thần cảm thấy số mình may mắn, ban đầu ở sân bay gặp được người cũng lại với công ty, lựa chọn bao che cho đó. Về nguyên nhân tại sao phải làm vậy cũng hiểu, chỉ là muốn làm như vậy thôi. Nhưng ngờ rằng, người được phái tới phi trường đón lại chính là .

      Lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba... Nhiều lần trùng hợp như thế, rồi tình cờ gặp nhau hết lần này tới lần khác, có phải định là ‘cây xương sườn’ mất kia của chăng? Dưới dẫn dắt của vận mệnh, ở vào thời gian thích hợp, thiên thần đưa đến bên , và từ ấy cuộc đời trọn vẹn còn phải thiếu sót điều gì nữa.

      Nếu quả như là như thế, lẽ nào, những ngày tháng tươi đẹp nhất của chính là gặp được ư, vậy nên... nhất định nắm giữ chặt.

      Trong đôi mắt thâm thúy chứa vô vàn cảm xúc, mà Tô Duyệt dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, trái tim nhảy loạn bùm bùm, chỉ đành vội vã chuyển mắt sang hướng khác, tầm mắt cuối cùng dừng tờ giấy bản thảo để phỏng vấn ở đầu gối mình.

      Ánh mắt của tại còn nóng bỏng hơn so với ở quán trà lần trước, ánh mắt đó giống như xem xét đánh giá con mồi giữa cánh cánh đồng hoang vu như thể nó sắp thuộc về tay mình, mà đối tượng sắp bị chiếm đoạt ấy... Dường như chính là bản thân .

      Tô Duyệt bị suy nghĩ này làm cho giật mình, đột nhiên đứng lên, "Xin cảm ơn Ninh tham gia buổi phỏng vấn của chúng tôi, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc, hoan nghênh các bạn lần sau tiếp tục đón xem chuyên mục ‘Lời Tâm ’!" rồi xoay người vội vã rời khỏi hội trường.

      Lúc này, trong đầu của chỉ có ý niệm, đó chính là nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người đàn ông đó, nếu , chắc mình có bị ánh mắt nóng bỏng như lửa thiêu kia làm tan chảy nữa.

      "Tiểu Duyệt, tại sao cậu chỉ hỏi khách mời có hai câu rồi thôi vậy?" Vừa rời khỏi hội trường, Hứa Hàm liền kéo Tô Duyệt lại, trợn to hai mắt giọng hỏi, "Cậu sợ bị chị Lý đem lột da rút xương à?"

      "Tô Duyệt!" Hứa Hàm vừa mới xong, giọng xen lẫn mùi thuốc súng nồng nặc nhất thời vang lên, Lý Tuyết Lỵ thẳng tới trước mặt của Tô Duyệt, cầm sấp tài liệu trong tay ném thẳng vào mặt Tô Duyệt, tiếng nện phát ra tiếng vang rất lớn, cũng đủ biết lúc này Lý Tuyết Lỵ tức giận tới cỡ nào.

      " cho tôi biết, tiết mục kỳ này làm sao để đăng đây?"

      Tô Duyệt nhìn Lý Tuyết Lỵ bình tĩnh , "Cứ đăng bình thường thôi ạ."

      "Cái gì?" Lý Tuyết Lỵ bỗng cao giọng quát lên, "Cả buổi phỏng vấn mà chỉ hỏi khách mời có hai vấn đề, kỹ năng có mà đỏm dáng có thừa. Tô Duyệt, nếu kỹ năng chưa có vậy nên cần phải học hỏi nhiều hơn, chứ phải nghĩ xem bản thân phải làm sao để chối bỏ trách nhiệm!"

      "Tôi có nghĩ là mình chối bỏ trách nhiệm, nhưng đứng ở gốc độ khán giả mà , đối tượng đài phỏng vấn chủ yếu đều là nghiệp thành công của người đàn ông trẻ tuổi, cho nên đối tượng người xem phần lớn là những trẻ. Ninh tiên sinh thân phận thần bí rất hợp khẩu vị các nay, hơn nữa ta còn sở hữu được vẻ ngoài điển trai, tự nhiên chiếm được ít trái tim của các . Vậy mà hôm nay ta lại bất ngờ ra có trong lòng, như vậy nhất định có rất nhiều người tò mò hiếu kỳ muốn biết thần bí kia là ai, mà như vậy tỉ lệ người xem TV thể nào giảm được."

      Tô Duyệt phân tích rất có logic. Ban nãy đột ngột đứng dậy kết thúc buổi phỏng vấn vì có hai nguyên nhân. mặt là muốn đối mặt với ánh mắt Ninh Duệ Thần nữa, mặt khác cũng suy tính đến tài liệu mình thu thập về ít đến thể ít hơn, nhiều sai nhiều, tốt nhất nên úp úp mở mở để người xem phải suy đoán.

      Lý Tuyết Lỵ hết lời để , chỉ trầm mặc nhìn Tô Duyệt, giống như nghĩ xem lời ta có thể tin được .

      " rất đúng." giọng sang sảng đúng lúc này vang lên, Ninh Duệ Thần sải bước tới cạnh Tô Duyệt, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười sáng rỡ, tạo cho người khác có loại cảm giác như được tắm gió xuân giữa trưa hè.
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17:
      Edit: TiêuKhang

      Tô Duyệt né tránh ánh mắt kia, ngờ vẫn chưa .

      "Tiết mục lần này hãy phát sóng bình thường, tỉ lệ người xem ti vi phá kỉ lục, tôi quyên góp trăm vạn, coi như đền bù phí tổn thất cho quý đài." Ninh Duệ Thần hời hợt , giọng tràn đầy tự tin.

      Lý Tuyết Lỵ giật mình, chị ta ngờ, người còn trẻ tuổi nhưng đầy quyền thế như vậy, lại chịu đứng ra giúp Tô Duyệt giải vây.

      Chị ta kiềm được nghiêng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, lại phát chuyên chú nhìn Tô Duyệt nãy giờ vẫn cúi đầu, trong ánh mắt hề chút che giấu thương.

      Chung quanh bỗng nhiên rất im lặng, đôi mắt sáng rực cứ nhìn chằm chằm chớp, khiến Tô Duyệt có cảm giác thở cũng thở nổi. Giống như chính là chú chuột bạch bị giam ở trong lồng, bên ngoài là đám nhà khoa học dùng ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm.

      "Chị Lý, tôi trước đây." Tô Duyệt cầm túi xách lên nhưng quay đầu lại, giờ phút này chỉ muốn rời nhanh, nơi này làm cảm thấy khó thở.

      " Tô đợi ." Ninh Duệ Thần đột nhiên mở miệng , thong thả ung dung tới bên cạnh, hài lòng liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của , khóe môi gợi lên ý cười khó hiểu.

      chợt khom người ghé sát bên tai , dùng giọng chỉ có hai người nghe được: "Tôi rất thích trang phục của em hôm nay!"

      "Hả?"Tô Duyệt khẽ cau mày, hiểu ý Ninh Duệ Thần muốn gì.

      theo bản năng ngẩng đầu lên, định hỏi có ý gì phát khoảng cách giữa hai người gần thể tưởng tượng nổi, gần đến mức có thể thấy ý tứ trêu ghẹo trong đôi mắt kia.

      Mặt thoáng chốc lại hơi đỏ lên, Tô Duyệt thấy hơi bực bội, lời nhanh chóng vòng qua người , như chạy ra khỏi công ty mà phát đôi mắt thâm thúy kia vẫn theo sát bóng dáng , trong mắt còn ánh lên ý cười như đạt được mục đích.

      Tôi thích trang phục của em, đó là bởi vì....Nó khiến chúng ta trông rất xứng đôi.

      ***

      Vừa về đến nhà nghe Tô Đông Thần than thở uể oải nằm gục bàn, Tô Duyệt nhíu nhíu mày : ", bị nhiễm dịch cúm gia cầm rồi hả?"

      Tô Đông Thần coi như nghe thấy lời châm chọc của Tô Duyệt, mếu máo lôi kéo Tô Duyệt khóc lóc kể lể, "Em à, Tô Thiến Tuyết là khinh người quá đáng, gửi thiệp mừng thọ cha ta cho nhà chúng ta, còn em nhất định phải . May là bị xé bỏ trước khi bị ông nhìn thấy, nếu chắc ông mình bị chọc tức phải nhập viện quá."

      Liếc nhìn em im lặng lên tiếng, Tô Đông Thần tiếp tục ai oán , "Từ em đối đãi với Tô Thiến Tuyết như chị em, mọi người bảo em cách xa ta mà em nghe, có gì tốt cũng muốn nhường lại cho ta, sợ ta nhận còn cố ý là do mình thích, hôm nay ta lại đối xử với em như vậy, đúng là đồ ăn cháo đá bát mà!"

      "Em , trai biết trong lòng em khó chịu, hay là thay em nhé, cũng muốn xem Tô Thiến Tuyết kia có thể giở trò quỷ gì!"

      " cần." Tô Duyệt hờ hững từ chối, "Bữa tiệc tối mai, em đến đúng giờ."

      Tuy trong lòng muốn , nhưng phải là kẻ hèn nhát, người ta xông tới cửa chỉ muốn khiêu chiến với , Tô Duyệt núp mãi trong vỏ ốc chịu ra.

      Huống hồ, muốn người thân của mình phải gánh chịu những chuyện này thay mình, ngay cả bản thân cũng muốn đối mặt với chuyện này.

      "Em về phòng đây." Tô Duyệt bình tĩnh vòng qua Tô Đông Thần về phòng mình. trong đầu đều là bóng dáng của người đàn ông kia, mặc kệ có bằng cách nào cũng thể xua đuổi được.

      Thấy Tô Duyệt trở về phòng, lúc này Tô Đông Thần mới nở nụ cười tiểu nhân đắc ý. Tô Thiến Tuyết đó làm sao dám bò tới tận cửa làm màu chứ? Đây chỉ là mưu đồ bất chính của mà thôi.

      Mặc dù hôm qua từ miệng Phó Đình biết được Tô Duyệt chưa gặp được Ninh Duệ Thần, nhưng càng được lại càng hăng, cũng tức giận chút nào.

      Khi cùng Ninh Duệ Thần trò chuyện, làm như "vô tình" hỏi Ninh Duệ Thần lịch trình dạo gần đây thế nào, biết được Ninh Duệ Thần ngày mai tham dự tiệc mừng thọ Tô Viễn Hàng, thế là cả đêm qua bắt đầu suy nghĩ vạch ra mưu xem làm thế nào để tạo cơ hội cho cả hai tình cờ gặp nhau.

      Tự khen mình là người thông minh cực đỉnh, Tô Đông Thần tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu mường tượng ra cảnh tượng gặp gỡ tốt đẹp, tâm tình cũng vui vẻ theo.

      Aizz, em à, ông già này dốc sức tạo cơ hội để em có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hơn, em ngàn vạn lần được phụ tấm lòng thành của đó!

      ***

      Chiều chủ nhật.

      Ánh mặt trời lười biếng xuyên qua khe hở của ô cửa sổ thủy tinh rọi xuống, còn mang theo hương thơm ngan ngát của hoa cỏ, khiến cả đầu óc lẫn thể xác người ta đều thoải mái khoan khoái.

      Duệ Thần nằm ghế sô pha cầm điện thoại di động có vẻ như xem tin tức mới nhất, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào ti vi, dáng người cao lớn bất động nhúc nhích, dáng vẻ chuyên chú đó quả khiến người khác căm phẫn.

      Trước mặt Ninh Duệ Thần bỗng xuất đôi chân dài như củ sen ngán trước ti vi che chắn tầm nhìn của .

      "Tránh ra!" xem đến đoạn cảm xúc dâng trào đột nhiên bị người khác quấy nhiễu Ninh Duệ Thần vui nhíu nhíu mày.

      " à, sáng sớm vừa dậy xem cái buổi phỏng vấn hơn hai mươi phút này, hết trở qua trở lại rồi xem tới xem lui, rốt cuộc là xem mình hay xem nữ biên tập viên kia vậy?"

      Ninh Uyển Thu bất mãn tới bên cạnh Ninh Duệ Thần, hôm qua sau buổi phỏng vấn trở về có gì đó rất kỳ lạ giống ngày thường. Đó giờ Ninh Duệ Thần bao giờ giành ti vi với , vậy mà hôm nay lại chiếm mất cả buổi sáng.

      Nghiêng người qua rất nhanh đoạt lấy điện thoại trong tay Ninh Duệ Thần, mò tìm game bắn bóng hôm qua mình mới tải về rồi liếc mắt nhìn trong ti vi hỏi, " ta chính là người lần trước được ôm về phòng đó hả?"

      chàng nằm vùi sô pha vẫn lên tiếng, chỉ mải miết tiếp tục xem ti vi.

      Ninh Uyển Thu ngồi xuống cạnh Ninh Duệ Thần, đầu tựa vào vai , ôm cánh tay mình háo hức mong đợi hỏi, ", phải lòng người ra rồi đúng ?"

      Ninh Duệ Thần chẳng ừ chẳng hử chỉ chau chau mày, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi.

      "Rốt cuộc đêm đó hai người có phát sinh chuyện gì vậy?"Ninh Uyển Thu lém lỉnh hỏi, đối với người trai luôn ‘giữ thân như ngọc’ này, hết sức mong đợi mình có thể phát sinh quan hệ với phụ nữ.

      có.” Hai chữ đơn giản dứt khoát chặt đứt tư tưởng trong sáng của Ninh Uyển Thu.

      Uyển Thu hề nổi giận tiếp tục khuyên lơn, ", nếu như thích người ta, hãy mau gạo nấu thành cơm , nếu ngày bị người khác nấu rồi, đến lúc đó có muốn khóc cũng kịp đâu."

      Cũng phải lo lắng tìm được bạn , mà bởi vì ông cụ ở nhà cứ lo sợ mình ra bất đắc kỳ tử, cả đời làm lụng vất vả mà nghĩ mình cứ ra như thế ông cam tâm.

      Mà hai em bọn họ lại quan tâm đến việc kinh doanh, muốn thừa kế gia nghiệp của ông. Ông cụ chỉ đành lấy lùi làm tiến dùng chiến thuật kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, ngày ngày thúc giục hai em họ mau sớm lập gia đình để có người thừa kế.

      Ninh Uyển Thu đương nhiên muốn lập gia đình sớm như vậy, cho nên hy vọng Ninh Duệ Thần sớm tìm được ‘chị dâu’ để được hưởng an nhàn.

      Thấy Ninh Duệ Thần có phản ứng gì, chỉ ung dung ngồi đó, do dự lát, Ninh Uyển Thu ướm lời thử , " này trông cũng tệ, chắc là được rất nhiều người theo đuổi."

      Trong nháy mắt, trong đầu Ninh Duệ Thần thoáng qua bóng dáng của hai người, ngón tay thon dài giật giật nhưng vẫn có phản ứng gì quá lớn.

      Liếc mắt nhìn vẻ ung dung của Ninh Duệ Thần, Ninh Uyển Thu lại sâu kín , "Mặc dù “Lời Tâm ” là dành cho phái nữ, nhưng ngày nào cũng truyền phát rộng rãi màn hình ở khắp trung tâm thành phố như vậy, hẳn là gây chú ý ít cho mấy chàng sài thành đâu."

      Hai chân vắt chéo từ từ bỏ ra chạm đất, Ninh Uyển Thu thức thời chuyển tầm mắt sang hướng khác. Bấy giờ Ninh Duệ Thần mới nhã nhặn đứng lên, sửa lại nếp gấp vạt áo hơi bị nhăn, như có chuyện gì xảy ra , " ra ngoài chút."

      Ninh Uyển Thu nén cười, nghiêm chỉnh phối hợp với , "Dạ, khí trời hôm nay rất tốt, tuyệt đối đừng nên lãng phí ngày tốt đẹp như thế này."
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Khiêu khích
      Edit: TiêuKhang

      Trong đại sảnh của buổi tiệc, các nhân vật nổi tiếng đều tề tựu về nơi này, món ngon vật lạ thứ gì cũng có. Thay vì là tới chúc thọ cho Tô Viễn Hàng, chi bằng trắng ra là mượn cơ hội này để lôi kéo, tiếp cận các gia tộc lớn.

      Tô Thiến Tuyết mặc chiếc váy dạ hội màu hồng có điểm xuyết kim tuyến lấp lánh. Phần cổ chữ V trễ xuống càng làm nổi bật dáng người lung linh của , cộng với được trang điểm trau truốt tỉ mỉ, dể dàng trở thành tiêu điểm khiến mọi người trong đại sảnh phải lũ lượt ghé mắt nhìn sang.

      Tô Thiến Tuyết cảm thấy vô cùng đắc ý khi lần nữa lịch từ chối người đàn ông muốn mời rượu mình. Hôm nay, mới chính là tiêu điểm khiến mọi người chú ý, nếu như Tô Duyệt có ở đây, chỉ sợ cũng chỉ làm nền cho mà thôi.

      Bởi vì, những đàn ông đó chỉ chú trọng dung mạo, mà còn cả thân phận nữa.

      Bàn tay thon nhàng vuốt vuốt lọn tóc xoăn, ánh mắt thản nhiên đảo quanh bốn phía, người Tô Thiến Tuyết muốn thấy nhất lúc này là Tô Duyệt tới.

      ngờ Tô Duyệt ta lại dám đến đây.

      Chiếc váy màu xanh dương càng làm tôn vẻ thanh tú động lòng người của Tô Duyệt. Thắt lưng màu đen buộc lỏng ngang hông, mái tóc dài bay múa trong gió tỏa hương thơm thoang thoảng. Tô Duyệt mang lại cho người ta cảm giác nhàng, khoan khoái, vô cùng thoải mái.

      " ngờ, chị lại tới đây, chị họ à, da mặt của chị càng ngày càng khiến cho tôi thấy mặc cảm đấy."

      Tô Thiến Tuyết đôi giày cao gót màu hồng tới chỗ Tô Duyệt, môi nở nụ cười hòa nhã, giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại giống như bò cạp độc hóa thành vô số dao nhọn sắc bén giương về phía Tô Duyệt.

      Tô Thiến Tuyết mang theo vẻ đắc ý và khiêu khích dưới vẻ tươi cười bề ngoài, ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng liếc về phía này. Trong đó có ít người từng khoanh tay vui sướng đứng nhìn khi cha bị bắt vào tù. Ánh mắt của họ mang theo vẻ khinh thường cùng giễu cợt hề che giấu.

      "Gia Dũng, sao còn qua đây?" Tô Thiến Tuyết cố ý nũng nịu nhìn Thẩm Gia Dũng ở cách đó xa hờn dỗi gọi.

      Thẩm Gia Dũng xoay người, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía Tô Duyệt, lúc này mới liếc sang Tô Thiến Tuyết, nhưng tới chỗ các .

      "Gia Dũng, còn ngẩn người ra đó làm gì. Chị họ đến rồi, chúng ta phải tiếp đãi chu đáo chứ." Giọng Tô Thiến Tuyết tăng thêm phần sắc bén, Thẩm Gia Dũng do dự lát, cuối cùng cũng tới.

      Tô Duyệt khẽ rũ mắt xuống, Tô Thiến Tuyết quả nhiên biến Thẩm Gia Dũng thành lợi thế để đối phó với mình. Đáng tiếc, Tô Thiến Tuyết muốn dùng Thẩm Gia Dũng để đối phó , nhưng ta lại biết, ta vốn chẳng phải là pháp bảo gì ghê gớm.

      "Chị họ, lễ đính hôn của bọn em chị đến tham dự chứ ạ?" Vẻ mặt Tô Thiến Tuyết đầy mong đợi nhìn Tô Duyệt, giống như việc Tô Duyệt đến đối với ta rất quan trọng vậy.

      Tô Duyệt nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Gia Dũng, cũng nhìn Tô Duyệt như có rất nhiều lời muốn với . Nhưng bị Tô Thiến Tuyết xen vào, vội thận trọng cúi đầu, sợ bị ta phát ra điều gì. Nhìn dáng vẻ muốn lại thôi đó khiến Tô Duyệt khỏi cười lạnh trong lòng.

      "Ai cũng mong muốn xứng đôi như hai người phải được nên duyên đôi lứa, cập bến bờ hạnh phúc. Phần tôi, tôi đương nhiên chúc phúc cho hai người, mừng cho rồi cũng đạt được như ý nguyện."

      Tô Duyệt chuyện rất chân thành, khiến Tô Thiến Tuyết tìm được chút khổ sở hay nét đau lòng nào ở mặt , giống như lòng chúc mừng hôn của hai người vậy.

      khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất tia tức giận thể che giấu, nhưng ngay sau đó khôi phục lại nụ cười rạng rỡ như ban đầu.

      "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Tô Thiến Tuyết nhanh tới bên cạnh người phụ nữ trung niên, thân mật khoác cánh tay bà.

      "Tới thăm con." Lời với Tô Thiến Tuyết, song ánh mắt Triệu Nhã Cầm lại liếc về hướng Tô Duyệt, làm bộ quan tâm , "Tiểu Duyệt, mẹ cháu vẫn chưa về sao?"

      Đúng ngày cha vào tù, mẹ cũng đột nhiên biến mất. Sau này mới biết mẹ theo người đàn ông khác sang Mỹ.

      nhất quyết tin chuyện đó, ba và mẹ gắn bó với nhau trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ nhiều năm như vậy, lẽ nào lại nhẫn tâm vứt bỏ hai cha con được. Nhưng phơi bày trước mắt, cách nào né tránh được.

      "Aizz, đúng là đứa trẻ đáng thương!" đợi Tô Duyệt trả lời, Triệu Nhã Cầm thở dài thườn thượt, nhưng mặt lại hề có tí cảm xúc đau lòng nào.

      thực tế, đáp án ở ngay trước mắt, căn bản cần Tô Duyệt trả lời, bà chỉ cố ý hỏi như vậy thôi.

      Ngày trước, cả Tô Viễn Hàng và Tô Thanh Dương đều có tình cảm với Triệu Tuyết Nhu, cuối cùng bà lại chọn Tô Thanh Dương. Có điều, Triệu Nhã Cầm biết, trong lòng Tô Viễn Hàng chưa bao giờ quên người phụ nữ kia.

      Chuyện này cứ như cái gai đâm sâu vào lòng bà, mỗi khi nửa đêm thức giấc, nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình ngừng gọi tên người phụ nữ khác trong giấc mơ, cái gai đó càng đâm sâu vào trái tim bà, nhắc nhở bà thực tàn khốc rằng Tô Viễn Hàng hề bà.

      Cho nên, vì muốn mình cứ mình chịu đựng những nổi khổ sở ấy, bà muốn cái gai kia cũng phải đâm sâu vào lòng con người phụ nữ đó, khiến Tô Duyệt cũng phải chịu nỗi đau khổ giống như bà.

      Sắc mặt Tô Duyệt vẫn mảy may thay đổi, vẫn bình tĩnh thản nhiên , "Bà Tô, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là đứa trẻ đáng thương cả, sở dĩ mẹ tôi bỏ , là vì tin tưởng hai chúng em tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Cho dù bà có vĩnh viễn trở về, chúng tôi cũng hề oán giận, bởi vì đó là cuộc đời của bà, hãy nên để bà tự quyết định."

      sai, Triệu Tuyết Nhu vứt bỏ hai em trong lúc hai người cần bà nhất. Tô Duyệt từng hiểu, từng oán giận, nhưng thời gian qua , bắt đầu thử hiểu và cảm thông cho mẹ mình, hiểu được nỗi khổ tâm riêng của bà.

      Cho dù vẫn còn có chút hận bà, nhưng tuyệt đối biểu ra trước mặt Triệu Nhã Cầm.

      "Tô Duyệt, vẫn còn mạnh miệng như vậy sao? Cho dù cố gắng bào chữa cho bà ta, cũng cách nào xóa được vết nhơ bà ta là loại phụ nữ vì tư lợi mà vứt bỏ cả chồng con mình!"

      Giọng Triệu Nhã Cầm đay nghiến sắc sảo, nhưng lượng lớn, cho dù có tức giận hơn nữa, bà cũng phải chú ý đến hình tượng của mình trước mặt mọi người.

      Có điều, mặt bà bởi vì quá kích động mà nhăn nhó rất khó coi, may mắn được bóng tối che .

      Thẩm Gia Dũng đứng bên cạnh Tô Thiến Tuyết lúc này thể tiếp tục trơ mắt nhìn Tô Duyệt bị Triệu Nhã Cầm làm tổn thương hơn nữa, trong lòng có giọng biết bao nhiêu lần vang lên: Mình phải bảo vệ Tô Duyệt!

      Có điều, nếu như bây giờ bênh vực Tô Duyệt, trở thành đối nghịch với nhà họ Tô, nếu vậy kế hoạch của cách nào tiến hành thuận lợi được.

      Thẩm Gia Dũng cau mày, ý niệm trong lòng ngừng đấu tranh.

      Đúng vào lúc này....

      "Con bé ngốc này, trời lạnh thế này, sao lại chỉ mặc có cái áo mỏng như thế, sợ cảm lạnh sao?" Ninh Duệ Thần sải bước tới, chẳng quan tâm đến đám người nhà họ Tô, cắt đứt đoạn đối thoại của bọn họ. Cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Tô Duyệt.

      Tô Duyệt lặng lẽ lùi ra sau bước, ôn hòa lễ độ , "Tôi lạnh, cảm ơn ý tốt của Ninh tiên sinh."

      Ninh Duệ Thần vui nhíu nhíu mày, dáng người mỏng manh ràng run lên kia mà còn chịu nhận giúp đỡ của mình, cứ vạch ranh giới với mình như vậy sao?
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :