1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Là ấy
      Edit: TiêuKhang

      Chỉ thoáng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Duyệt, người người đều dừng chân để xem trò hay sắp diễn ra.

      "Nếu phải tại chị vì quá hóa hận, thấy Gia Dũng em nên trong lòng thấy khó chịu, sỉ nhục ấy, đưa vào đồn cảnh sát, e là cho đến bây giờ ấy còn phải nhọc lòng suy nghĩ xem làm sao để giấu chị, để làm tổn thương chị nữa đấy."

      Tô Thiến Tuyết đau lòng nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, "Gia Dũng tốt bụng như thế đó, mặc dù còn chị nữa, nhưng vẫn quan tâm đến cảm nhận của chị. Nhưng bây giờ, bởi vì hành động của chị chị mà rốt cuộc Gia Dũng cần phải áy náy nữa rồi."

      "Bởi vậy cho nên em muốn cám ơn chị, cám ơn chị tác hợp cho bọn em, cám ơn chị buông tha cho Gia Dũng."

      Từng lời lẽ của Tô Thiến Tuyết chân thành tha thiết, trong mắt còn lấp lánh ánh nước. Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức chỉ chỉ chỏ chỏ Tô Duyệt. Tình vốn nên là chuyện đôi bên tự nguyện, nếu tình cảm của đối phuơng dành cho bạn còn, dù bạn có khổ sở cưỡng cầu cũng có ý nghĩa gì. Huống chi, tên đàn ông này lại còn vì muốn tổn thương mà chần chừ chia tay, nếu còn cố tình gây chỉ càng thêm rước thị phi.

      Tô Duyệt cười lạnh nhìn Tô Thiến Tuyết tự biên tự diễn, ta lợi hại, lại có thể đổi trắng thay đen như thế. Gã đàn ông lừa dối phản bội trở nên tình thâm ý trọng qua cái hình dung của Tô Thiến Tuyết, võ mồm của Tô Thiến Tuyết quả làm cho người ta bội phục.

      Thẩm Gia Dũng chỉ mím chặt môi đứng ở bên, cúi đầu nhìn xuống đất, vốn ý giúp giải vây.

      " cần cám ơn, đây tất cả đều là kết quả nỗ lực mà có." Tô Duyệt thản nhiên xong tiếp tục về phía trước.

      muốn nhiều lời với hai người này, càng muốn xảy ra tranh chấp với Tô Thiến Tuyết ở nơi công cộng, dù cho ngay lúc này có thể làm cho hai người họ mất mặt cũng chẳng thay đổi được gì.

      Huống chi, gia giáo của cũng cho phép mình vì muốn phô trương thỏa mãn cái miệng trong nhất thời, mà bất chấp nhân cách để lời qua tiếng lại với người khác và bản thân cũng khinh thường việc làm đó.

      Nhưng muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, thế nhưng người khác muốn thế.

      " nữa, bọn em vẫn phải cảm ơn chị nhiều lắm, chị họ, em biết ở trung tâm thành phố có nhà hàng rất được, chúng ta cùng nhé!" Tô Thiến Tuyết vẫn nhất quyết tha, vốn tính dễ dàng bỏ qua cho Tô Duyệt.

      Có được cơ hội hiếm có để tỏ ra hạnh phúc trước mặt Tô Duyệt như thế, sao Tô Thiến Tuyết lại có thể bỏ qua?

      "Tiểu Duyệt, mặc dù chúng ta còn nhau nữa, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn, cùng ăn bữa ." Thẩm Gia Dũng cũng mở miệng .

      Nhiệt tình mời mọc như thế, nếu như Tô Duyệt còn từ chối nữa, làm vậy chỉ càng tỏ ra mọn hẹp hòi, có chút chuyện này cũng để bụng.

      Haizz, hai người này quả nếu tận mắt nhìn thấy khổ sở đau đớn vì Thẩm Gia Dũng đến chết vẫn thay đổi chịu bỏ qua cho .

      Chẳng lẽ bọn họ biết, công phu ngụy trang của đạt tới trình độ ‘vượt bậc’ rồi sao?

      Tô Duyệt nhìn hai người, cuối cùng : "Được."

      ***

      "Tay cậu sao vậy?" Thẩm Tuấn Ngạn liếc nhìn Ninh Duệ Thần từ lúc gặp đến bây giờ ngừng xoa nắn cánh tay phải, tò mò hỏi.

      " sao." Ninh Duệ Thần nhàn nhạt trả lời, tiếp tục vừa xoa cánh tay vừa nhìn tờ báo hôm nay, vậy mà biết thế nào, suy nghĩ của lại bị kéo về buổi sáng sớm hôm nay.

      Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra phát bên cạnh mình trống rỗng, kia biến đâu mất.

      Chỉ có tờ giấy trắng đặt bên cạnh , nét chữ xinh đẹp giống y hệt như lần trước đập vào mắt , "Tối hôm qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi....Tôi đồng ý gánh chịu tất cả trách nhiệm!" Theo sau là dãy số, là số điện thoại của , nhưng để lại tên của mình.

      có thể tưởng tượng ra, sau khi tỉnh lại phát mình ngủ bên cạnh người đàn ông xa lạ, chắc là giật mình đến choáng luôn, quyết định nhân lúc còn ngủ say chuồn trước. dám đối mặt nhưng cũng ráng lấy can đảm vội vã viết lại mấy câu như vậy để cho biết, đừng sợ, chịu trách nhiệm với .

      Vẻ mặt của lúc ấy, hẳn chắc là rất khó coi.

      Nghĩ tới đây, trong mắt Ninh Duệ Thần lơ đãng thoáng quá nụ cười ấm áp, nếu như lúc này dù là mùa đông khắc nghiệt, đầy trời băng tuyết mà nhìn thấy Ninh Duệ Thần lúc này, sợ rằng cũng bị tan chảy thành nước.

      Nhìn tên đàn ông có diện mạo điển trai khiến cho bất kỳ người đàn ông nào khác cũng phải ghen tức trào máu ở đối diện, Thẩm Tuấn Ngạn khỏi thầm thở dài, tên này nếu vào làng giải trí, sợ rằng danh tiếng của mình sớm bị loại dưới tay cậu ta.

      Điện thoại ở trong tay đột nhiên rung lên, Ninh Duệ Thần mở ra xem, ngờ là tin nhắn đe dọa trắng trợn của Tô Đông Thần, "Ninh Duệ Thần, mười hai giờ thu xếp gặp nhau ở quán trà, nếu như tới, tôi cắt áo đoạn tuyệt với cậu!"

      Ninh Duệ Thần buồn cười lắc đầu, xem ra, Tô Đông Thần kiên nhẫn muốn đem em bảo bối của cậu ta giới thiệu cho . Nhưng phải làm sao đây, tại trong đầu chỉ có mỗi bóng dáng xinh, cùng với nụ hôn thoảng qua kia.

      Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên đoạt lấy điện thoại của Ninh Duệ Thần, đọc tin nhắn xong huýt sáo tràng dài, "Bạn Ninh à, xem ra bạn Tô quyết tâm muốn cậu biến thành em rể của cậu ta rồi."

      Ninh Duệ Thần liếc Thẩm Tuấn Ngạn cái, lấy lại điện thoại. Tâm tư của Tô Đông Thần sao lại biết? Chỉ cần mỗi lần ở cùng cậu ta, chưa tới ba câu là liền đề cập tới em bảo bối của cậu ta. Chỉ là, vì muốn cho Tô Đông Thần đạt được gian kế, luôn giả câm vờ điếc thôi.

      Thẩm Tuấn Ngạn thấy Ninh Duệ Thần im lặng lên tiếng, cũng hiểu được nỗi lòng của bạn, vỗ vỗ vai : "Nếu như cậu muốn, vậy để người em này dạy cậu chiêu, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Hạ Việt, bảo cậu ta tới điểm hẹn thay cậu, bảo đảm cậu ta vô cùng cảm kích cậu, thằng nhóc đó, phải lòng con bé ấy nhiều năm rồi."

      "Người mà thẳng quỷ đó thích từ đến lớn, chính là em Tô Đông Thần?" Ninh Duệ Thần vừa viết tin gửi cho Hạ Việt, vừa thuận miệng hỏi.

      "Ừ, con bé ấy cũng vừa tới đây, mời mình tham gia buổi phỏng vấn phía công ty họ, nhưng mình đoán lúc này có lẽ cũng chẳng muốn gặp mình, vì vậy mình tìm đại lý do để ấy về rồi. Nè, đây là lời nhắn con bé để lại."

      Thẩm Tuấn Ngạn đem tờ giấy đưa tới đặt trước mặt Ninh Duệ Thần, miệng vẫn ngừng lảm nhảm , "Con bé này ở mọi phương diện có chỗ nào tốt, chỉ có mắt nhìn người tốt, ngờ ấy lại coi trọng Thẩm Gia Dũng...."

      Tùy ý lướt qua tờ giấy, vừa nhìn thoáng qua tay ấn lên màn hình của đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, Ninh Duệ Thần bình tĩnh xóa sạch nội dung tin nhắn mình viết được nửa, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nghiêm túc nhìn Thẩm Tuấn Ngạn : "Nếu Hạ Việt xem trọng, thân là bạn cậu ấy, hẳn mình phải nên thẩm tra xem giúp cậu ấy phen, chuyện này cậu cũng cần lại với Hạ Việt, kẻo cậu ta cảm động khóc tới sưng mắt đấy."

      xong, Ninh Duệ Thần lập tức sải bước ra ngoài, bước chân thong dong, hành vi bình tĩnh.

      Mắt Thẩm Tuấn Ngạn thoáng qua kinh ngạc, kỳ quái , từ lúc nào thằng nhóc này lại lo chuyện bao đồng của người khác vậy? Lại còn bảo để tự mình thẩm tra? Chẳng lẽ lương tâm nhận ra là phải nên đối tốt với bạn bè chút rồi hả?
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Em phải chịu trách nhiệm với
      Edit: TiêuKhang

      Trong trung tâm thành phố sầm uất pha lẫn tiếng người ồn ào ngớt, nhưng lại có chỗ hết sức yên tĩnh, đó là tầng hai của quán trà.

      "Chị họ, nơi này chính là nhà hàng nổi tiếng nhất Lạc Thành, có lẽ chị chưa đến đây bao giờ đâu nhỉ?" Tô Thiến Tuyết mỉa mai , khóe mắt mang theo vẻ đắc ý.

      Tuy rằng gia cảnh Tô Duyệt khá giả, nhưng xưa nay chưa giờ tới những nơi xa hoa đắt tiền, cũng tiêu xài phung phí, chi đến nơi sang trọng đắt đỏ như thế này.

      "Gia Dũng, cũng thiệt là, đưa em tới đây ăn hoài mà chịu dẫn chị họ tới nếm thử lần thức ăn ngon của nhà hàng này gì hết. Nên biết nơi này phải người bình thường muốn ăn là có thể ăn được đâu." Tô Thiến Tuyết oán trách nguýt Thẩm Gia Dũng, nhưng trong giọng lại chẳng hề có chút ý chỉ trích nào, ngược lại như ngầm nhắn nhủ điều gì với Tô Duyệt.

      Tô Duyệt biết đây là hình thức làm nhục trá hình, nhưng Thẩm Gia Dũng vẫn im thinh gì. Mặc dù có chút đành lòng, nhưng ta vẫn khắc chế bản thân được giải vây cho Tô Duyệt. tại ở nhà họ Thẩm thế đơn lực bạc, rất cần chống đỡ từ phía Tô Thiến Tuyết, mượn sức nhà họ Tô để đánh bại Thẩm Tuấn Ngạn.

      Tuy cha Tô Thiến Tuyết chỉ là tổng giám đốc của công ty niêm yết, thân phận địa vị thể sánh bằng cha của Tô Duyệt ngày xưa. Nhưng thời thế thay đổi, Tô Thiến Tuyết hôm nay có thể mang đến cho ta nhiều lợi ích hơn Tô Duyệt.

      Cho nên, mặc kệ Tô Thiến Tuyết có đối xử với Tô Duyệt ra sao, ta đều giữ im lặng lên tiếng, vì Tô Duyệt mà chọc giận Tô Thiến Tuyết.

      "Chị họ, nếu chị muốn ăn món gì, tuyệt đối đừng khách sáo với em nha, vì có thể cả đời này chị cũng có cơ hội được ăn lần thứ hai đâu." Tô Thiến Tuyết dùng giọng điệu bố thí để , trong lòng ta lúc này cảm thấy rất sảng khoái và vui sướng.

      Khi còn ở nhà họ Tô, lúc nào cũng phải ép mình đứng sau Tô Duyệt. Món đồ nào Tô Duyệt cần tới nữa, mới dám lấy dùng. Khi cả nhà họ quây quần vui vẻ tận hưởng hạnh phúc chỉ có thể đứng nép sang bên, lén lút nhìn Tô Duyệt làm nũng với Tô Lê Đông, vui vẻ líu lo chuyện bên tai ông, chọc cho Tô Lê Đông cười ha ha. Còn , vĩnh viễn hòa nhập vào được trong cuộc sống của gia đình bọn họ, chỉ có thể hèn mọn giả bộ như mình cũng rất vui vẻ hạnh phúc.

      Nhưng bây giờ khác rồi, ngay cả người đàn ông mà ta mình cũng có thể dễ dàng đoạt lấy, nếu muốn giẫm đạp ta ở dưới chân có khó khăn gì?

      "Chị họ, đây là thiệp mời mừng thọ năm mươi tuổi của ba em, dù sao ba em cũng là chú của chị, chị chứ?" Tô Thiến Tuyết cười tự nhiên, đưa tấm thiệp mời đỏ chót tới trước mặt Tô Duyệt.

      Tô Duyệt hờ hững nhìn tấm thiệp mời đỏ chót. Trước đây, khi cha bị bắt vào tù, nhưng chú lại khoanh tay đứng nhìn, cho dù có năng lực trợ giúp, cũng bởi vì sợ rước họa vào thân mà lựa chọn đếm xỉa đến. Hôm nay, Tô Thiến Tuyết lại còn mời tham dự tiệc mừng thọ của Tô Viễn Hàng, đúng là buồn cười.

      muốn mở miệng từ chối, giọng lanh lảnh đột nhiên vang lên phía sau ba người, "Nhóc con, ra em ở đây!"

      Tô Duyệt quay người nhìn lại, bóng dáng cao lớn thoáng chốc che chắn hết tầm mắt , từ từ tới gần , trực tiếp ngồi xuống bên cạnh .

      Tô Duyệt nhíu nhíu mày, người này có vẻ rất quen, vậy mà, lại thể nào nhớ nổi từng gặp ta ở đâu nữa.

      Ninh Duệ Thần nheo nheo tròng mắt, này, trí nhớ đúng là kém phải dạng vừa, mới tối qua còn ngủ chung giường, hôm nay lại nhớ ra mình là ai?

      Ninh Duệ Thần nhìn sâu vào mắt Tô Duyệt, uất ức , "Bé cưng, sáng nay tiếng nào, có biết rất đau lòng hay ?"

      Tô Thiến Tuyết nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất , cùng với phản ứng ta dành cho Tô Duyệt, dự cảm hay bỗng từ đâu tràn vào lòng . tính nhìn kỹ người đàn ông nọ mà hiểu sao lại có cảm giác như mình bị luồng khí lạnh bao vây, làm câu cũng nên lời.

      Tay giữ chặt cái ly, sao, cho dù có người muốn ra mặt giúp ta thế nào? Tô Duyệt xác định bị mình giẫm đạp ở dưới chân rồi!

      Đúng vào lúc này, phục vục vào, lễ phép thưa với Tô Duyệt, " Tô, bếp trưởng chúng tôi hỏi , canh Tuyết Liên Tử dâu tây hương thảo hôm nay có phải cũng giống như trước, cho thêm muỗng mật ong ạ?"

      Tô Duyệt khẽ lắc đầu, " cần thêm mật, hôm nay tôi muốn ăn thanh đạm chút."

      "Dạ, được, Tô, chúc dùng bữa vui vẻ. À còn nữa, bếp trưởng chúng tôi còn , bữa cơm này toàn bộ miễn phí ạ." Nhân viên phục vụ nhìn Tô Duyệt ân cần tươi cười, sau đó lui ra ngoài, từ đầu đến cuối chẳng nhìn hai người ở đối diện lấy cái.

      Vẻ mặt Tô Thiến Tuyết vốn còn ngạo mạn kênh kiệu vào giờ khắc này đột nhiên xấu hổ đến mức có chỗ chui vào. Tô Duyệt nhìn Tô Thiến Tuyết tốt bụng giải thích, "Đây là nhà hàng của bạn trai tôi mở, mỗi lần có sản phẩm nào mới đều bảo tôi tới nếm thử xem thế nào và cho xin chút ý kiến. Canh Tuyết Liên Tử dâu tây hương thảo này chính là món tôi thích ăn nhất, mùi vị tệ, hay là cũng nếm thử chén?"

      Tô Thiến Tuyết cắn môi, mặt lúc đỏ lúc trắng, móng tay dài nhọn bấu chặt vào lòng bàn tay, giờ phút này chỉ cảm thấy lời của Tô Duyệt như bạt tai vô hình tát thẳng vào mặt , làm nhục nhã thương tích đầy mình!

      "Sao em hỏi có muốn ăn hay ?" Ninh Duệ Thần bất mãn , trong giọng đều là mùi dấm nồng nặc.

      Tô Duyệt cúi đầu lên tiếng, vốn biết nên làm thế nào để đối mặt với người đàn ông mà mình hiểu sao lại ngủ chung với ta tối hôm qua, đành phải giả bộ như nghe thấy còn cố tình coi như tàng hình.

      Thế như, muốn giả câm vờ điếc, nhưng người kia lại cho toại nguyện....

      "Tối hôm qua em ngủ rất say, khổ rồi, cả cánh tay bây giờ bị tê rần hết luôn." Ninh Duệ Thần ai oán nhìn Tô Duyệt ngây người như phỗng, giây kế tiếp đột nhiên mỉm cười tươi, thương vuốt vuốt tóc , "Nhưng vì em, làm gì cũng đều xứng đáng!"

      Lời dịu dàng ngon ngọt êm ái vang lên bên tai Tô Duyệt, khí mờ ám giữa hai người mỗi lúc càng tăng vọt nhanh chóng. Tô Duyệt sững sờ ngồi im tại chỗ, lời khiến vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

      "Duyệt, giúp gắp đồ ăn ." Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt, nụ cười điềm đạm dạt dào hạnh phúc, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong khiến càng thêm bảnh trai động lòng người.

      "Ừm.... muốn ăn gì?" hồi lâu, Tô Duyệt mới tìm trở về giọng của mình, hỏi theo quán tính.

      Người đàn ông mời mà tới ngồi bên cạnh cũng chút khách sáo , "Đậu hũ chiên này nhìn cũng có vẻ ngon...."

      Tô Duyệt nghe xong liền cầm đũa lên tính gắp đậu hũ bỏ vào chén người nọ, người đàn ông vui nhíu nhíu mày, khổ sở giơ cánh tay phải của mình ra, "Tay của ...."

      Tay kẹp miếng đậu hũ dừng ở giữa trung hơi khựng lại, cuối cùng cũng đút vào miệng Ninh Duệ Thần, lông mày nhíu chặt lập tức giản ra. Ninh Duệ Thần sung sướng nhai miếng đậu hũ rồi nuốt, nhâm nhi thưởng thức nhìn Tô Duyệt ôn tồn , "Mùi vị tệ, đậu hũ rất non!"

      "Tiểu Duyệt, đây là ai?" Thẩm Gia Dũng hỏi với sắc mặt tốt, trong giọng phảng phất như nhẫn loại cảm xúc mang tên là ‘hờn ghen’.

      " ấy...." Tô Duyệt cố gắng muốn tìm từ ngữ thích hợp, nhưng biết giải thích như thế nào.

      "Duyệt, hôm qua em chịu trách nhiệm với , chẵng lẽ em lại dễ dàng quên vậy sao?" Ninh Duệ Thần chớp mắt nghiêm túc hỏi.

      Bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú, Tô Duyệt quay đầu lại dứt khoát nhìn thẳng vào . Đôi mắt ta rất sáng, bỗng nhiên như biến thành vòng nước xoáy, có khả năng hút được con người ta vào luôn trong đó, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng thỉnh thoảng hơi nhếch, nụ cười của ta dường như có thể chỉ trong nháy mắt đưa bạn từ nơi trời đông giá rét đến nơi vô cùng ấm áp.

      Tảng sáng hôm nay, chỉ lo sợ hoảng hốt bỏ chạy, có nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh là ai, bây giờ nhìn gần thế này, trông ta cũng tệ.

      "Em , có người ngoài ngồi ở đây đó, loại ánh mắt si mê này của em khiến người khác phải phạm tội đấy." Ninh Duệ Thần trêu ghẹo , lông mi của rất dài và rất đen, khi cười lên nhìn rất cuốn hút.

      Tô Duyệt cuống quít quay đầu , mặt cũng bất giác đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm ly nước lọc, nhưng biết nên cái gì.

      "Nhóc con, quan hệ chúng ta thân tới mức đó rồi, mà da mặt em còn mỏng vậy à, em đáng !" Ninh Duệ Thần cưng chìu , tựa hồ cũng cố ý cho những người khác nghe.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: đôi phúc hắc
      Edit: TiêuKhang

      Thẩm Gia Dũng bị bỏ rơi mặt mày xanh mét, hôm qua Tô Duyệt thể chờ đợi nóng lòng đòi chia tay chút do dự, sợ là họ sớm có mờ ám sống chung với nhau rồi. Mà mình làm vậy, bất quá cũng chỉ là tạo thêm điều kiện cho thuận nước đẩy thuyền có được lý do chia tay hợp lý mà thôi!

      Tư tưởng con người có đôi khi lại kỳ quặc như thế, ràng mình làm sai, lại mực ghán cho người khác tội vô sỉ giống như mình, hai đem tất cả sai lầm đẩy hết cho người khác.

      Hoặc có thể là, trong thâm tâm Thẩm Gia Dũng thể chấp nhận được Tô Duyệt có người đàn ông khác, còn về bản thân mình làm sai căn bản màng để ý.

      "Tô Duyệt, em và ta qua lại bao lâu rồi?" Thẩm Gia Dũng cắn răng nghiến lợi hỏi, trong mắt ta kiềm nén lửa giận.

      Tô Duyệt nhìn Thẩm Gia Dũng, trong lòng bất giác thấy tức cười, ta hạch hỏi mình sao? ta dựa vào cái gì mà hạch sách mình chứ? ta dùng tư cách gì để hạch hỏi mình?

      ta phản bội trước, hai người chia tay, hôm nay còn quan hệ, ở chung với đàn ông khác sao?

      Nhấp hớp nước, Tô Duyệt tính giải thích gì. Vấn đề này, muốn trả lời. có được đáp án cho suy đoán lung tung của mình, chỉ khiến Thẩm Gia Dũng càng thêm khó chịu.

      Tô Thiến Tuyết ở bên cạnh càng tức giận ra lời, mí mắt được tô vẻ chải chuốt vốn xinh đẹp quyến rũ lúc này lại bởi vì che giấu được tức giận mà trở nên vô cùng dữ tợn.

      Tại sao số mạng Tô Duyệt lại tốt như vậy, mất người đàn ông lại rất nhanh được đền đáp lại ngay người đàn ông khác, còn thương cưng chiều ta vô hạn. ta dựa vào đâu mất mọi thứ mà vẫn còn nhởn nhơ bình tĩnh đến vậy, còn bản thân mình, mỗi ngày lại bởi vì Tô Duyệt mà sống mệt mỏi thế này!

      Như nhìn thấy sắc mặt khó chịu của hai người ở đối diện, Ninh Duệ Thần vẫn ung dung tự tại ngồi bên cạnh đắm đuối đưa tình nhìn Tô Duyệt, đáy mắt lại thoáng qua nụ cười sâu xa đầy ý vị.

      Vừa nãy lúc đến phòng ăn Tô Đông Thần hẹn, nhìn thấy cùng hai người khác vào, vì vậy dứt khoát đứng ở bên ngoài đợi, ngờ được nghe thấy những lời lẽ chói tói của Tô Thiến Tuyết, mà Tô Duyệt chỉ lẳng lặng ngồi im ở đó thưởng thức món ngon, làm kiềm được phải bật cười ra tiếng.

      Nhóc con này, tuy bề ngoài lặng lẽ quan tâm đến mọi thứ, nhưng mưu mô đầy bụng. Lúc Tô Duyệt vào cửa, lén lút đưa cho nhân viên phục vụ tờ giấy, thầm chờ đợi thời cơ để làm bẽ mặt Tô Thiến Tuyết.

      Còn thể chịu được đứng ngoài xem nữa, nên ngang nhiên công khai vào ngồi ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ trước khi phục vụ vào, làm Tô Thiến Tuyết nổi đóa nhưng cách nào phát tác.

      Tô Đông Thần từng em mình rất hiền lành rất ôn hòa, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, sao lại có cảm giác giống như chú mèo đem móng vuốt giấu ở phía sau vậy nhỉ? Nhìn như vô hại, nhưng nếu chọc tới , tuyệt đối thần biết quỷ hay dùng móng nhọn sắc bén của mình rất nhanh và chuẩn xác chọc đúng điểm yếu của đối phương.

      "Em họ, bánh bí đỏ ở đây rất ngon, em hẳn là chưa từng ăn đâu đúng , có muốn thử chút ?" Tô Duyệt nhìn Tô Thiến Tuyết bằng đôi mắt trong suốt rất ân cần săn sóc hỏi han.

      Tô Thiến Tuyết rốt cuộc nhịn nổi nữa, gương mặt xinh đẹp bởi vì ngừng vặn vẹo nhưng lại phải cố nén trông rất buồn cười. bỗng nhiên đứng phắt dậy bỏ , đôi giày cao gót mười phân bị khua vang phát ra thanh chói tai.

      Sắc mặt Thẩm Gia Dũng nặng nề đảo qua đảo lại quan sát Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần, sau đó cũng đứng dậy chạy theo Tô Thiến Tuyết. Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

      Vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Duyệt cũng lặng lẽ được trút bỏ, người đàn ông bên cạnh vẫn điềm nhiên ngồi ở chỗ đó, còn cứ như ngồi đống lửa.

      Người này, chính là người đàn ông tối hôm qua uống rượu say ngủ chung, mặc dù nhớ lắm về chuyện tối hôm qua, nhưng vẫn nhớ mang máng từng tuyên bố muốn tìm người đàn ông nhằm để trả thù Thẩm Gia Dũng phản bội !

      Mà người đàn ông trước mắt này, ràng chính là ‘sản vật’ tính trả thù Thẩm Gia Dũng.

      "Tối hôm qua...." Tô Duyệt ấp a ấp úng , nhưng biết phải làm sao mới thích hợp.

      Giống như hiểu được tâm tư giờ phút này của , Ninh Duệ Thần dứt khoát , "Hôm qua tôi cũng uống say, còn nhớ gì cả."

      Tô Duyệt thở phào hơi nhõm, còn nhớ gì tức là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, mà chưa từng phát sinh chuyện gì cũng chính là mình hoàn toàn có làm gì cả.

      Dù rằng tự thuyết phục mình như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút yên. Tô Duyệt len lén liếc nhìn Ninh Duệ Thần, muốn xác minh xem lời ấy có , mà Ninh Duệ Thần cứ dáng vẻ trịnh trọng ngồi im đó, tay trái kẹp đũa vụng về gắp miếng đậu hũ, hoàn toàn khác biệt với người vừa thể tình cảm khắng khít với .

      "Sau này đừng uống rượu nhiều vậy nữa." Ninh Duệ Thần đột nhiên phun ra câu đó. Tô Duyệt ngẩn người, ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm tối hôm qua mình gặp được người tốt, nếu sớm bị hãm hại ân hận cả đời rồi.

      vậy, sở dĩ ban nãy làm như thế hẳn là đúng lúc thấy Tô Thiến Tuyết muốn làm nhục , quen nhìn kẻ yếu bị ức hiếp nên ra mặt giúp phen.

      Nếu như Tô Đông Thần biết em mình nghĩ như vậy, nhất định : Phun nước miếng lại, cái tên Ninh Duệ Thần đó lòng dạ còn hơn cả sắt đá, nếu phải có ý với em, cậu ta giúp em sao? Mau tỉnh lại !

      Đáng tiếc Tô Đông Thần có ở đây, mà Ninh Duệ Thần tất nhiên cũng dại gì cho Tô Duyệt biết, muốn cho uống rượu nữa là muốn lại xảy ra chuyện tương tự như tối hôm qua với người đàn ông nào khác nữa.

      Ninh Duệ Thần cầm lên tấm thiệp mời đỏ chót nằm im ỉm nãy giờ bàn ăn, hỏi như cho có lệ, "Thiệp mời của ta, em chứ?"
      Phiên Nhiên, honglakChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Phó Đình
      Edit: TiêuKhang


      " biết." Tô Duyệt cho qua chuyện, cúi đầu tiếp tục uống nước.

      Mỗi khi tâm tình phiền loạn đều chỉ biết uống nước lọc, chỉ có nước lọc mới có thể khiến cho tâm tư phiền não của từ từ ổn định lại.

      Ánh mặt trời xuyên suốt vào ly nước qua lớp thủy tinh, chiếu lên sườn mặt Tô Duyệt, bởi vì hơi cúi đầu mà từng sợi tóc lất phất rũ xuống. Giây phút ấy, Ninh Duệ Thần đột nhiên tự chủ được vươn tay, muốn vén những sợi tóc đó ra sau tai cho .

      Ngón tay lành lạnh tự nhiên chạm vào vành tai , khiến tay cầm ly của Tô Duyệt run lên, Tô Duyệt đơ ra nhúc nhích, vành tai cũng bất giác ửng đỏ lên.

      "Tiểu Duyệt!"

      Đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng trong trẻo, sau đó mặc đồng phục đầu bếp vén màn cửa lên vọt vào.

      ràng lúc đó hai người hề làm gì cả, thế nhưng Tô Duyệt lại có có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy.

      Phó Đình lúng túng gãi gãi sau ót, ngượng ngùng giải thích, "Chị vừa nghe nhân viên phục vụ báo lại Tô Thiến Tuyết rồi, cho nên....Cho nên chị tưởng rằng chỉ có mình em ở đây thôi."

      Ninh Duệ Thần thản nhiên thu tay lại, bình tĩnh đứng dậy , "Tôi trước."

      "Vâng." Tô Duyệt gật đầu đáp lại, nhưng vẫn dám ngước nhìn Ninh Duệ Thần. biết nên làm như thế nào để đối mặt với người đàn ông đột nhiên xông vào cuộc sống của nữa.

      Ninh Duệ Thần thong thả ung dung ra khỏi phòng ăn. Vì cuối đầu nên Tô Duyệt nhìn thấy khóe miệng gợi lên ý cười . Lần này, hẳn là ấy lãng quên mình nữa chứ?

      "Nè, có phải chị quấy rầy chuyện tốt của hai người hả?" Phó Đình dè dặt hỏi, vẻ mặt đó giống như Tô Duyệt và người đàn ông kia có gì đó mờ ám.

      Tô Duyệt chỉ liếc Phó Đình cái, gì cả. Nhiều năm qua, Phó Đình thường hay lấy ra để đùa những lời trêu chọc vô hại như thế này, nên cũng thành thói quen.

      Phó Đình và Tô Đông Thần quen biết nhau từ thời học đại học, hai người rất hợp ý nhau nên thường đâu cũng có đôi có cặp, cũng nhờ đó mà mới được quen với hoạt bát cởi mở này.

      Nhưng mà, Tô Đông Thần là mẫu đàn ông đa tình chính hiệu, tuyệt vì bất kỳ người con nào mà dừng bước, cho nên cuối cùng cũng chia tay Phó Đình. Phó Đình cũng rất sảng khoái gật đầu đồng ý, cũng phá vỡ ranh giới ‘tình nhân sau khi chia tay chẳng bao giờ làm bạn được’. Hai người đến bây giờ vẫn thường xuyên qua lại, thậm chí thời gian Tô Duyệt và Thẩm Gia Dũng còn nhau, ngày nào hai người cũng bí mật thảo luận xem làm sao để chia rẽ bọn họ.

      Nhưng Tô Duyệt biết, sở dĩ Phó Đình lựa chọn làm bạn cùng Tô Đông Thần, là bởi vì trong lòng chị ấy còn có mình. Hơn nữa, chị ấy hiểu rằng, chỉ có giấu giếm tình cảm của mình mới khiến Tô Đông Thần lầm tưởng chị ấy cũng giống như , còn cũng còn để tậm đến mối tình đó nữa. Vậy mới có thể làm người bạn thân với Tô Đông Thần, mới có thể ngang nhiên công khai ở bên cạnh .

      "Con Tô Thiến Tuyết ấy cũng ngu ngốc hết cỡ, dám khiêu chiến với em ở địa bàn của chị, đúng là tự mình chuốc lấy nhục." Phó Đình nhấp hớp trà hương lài của mình pha chế, khinh thường , ở trong lòng , Tô Thiến Tuyết vốn có tư cách để so sánh với Tô Duyệt.

      Tuy rằng tại Tô Duyệt còn là con cưng của ngài thi trưởng, nhưng phẩm chất và tư cách con người có cách nào thay đổi được. Cho dù đời sống Tô Thiến Tuyết có giàu có đầy đủ vật chất cỡ nào, nhưng bản chất tự ti mặc cảm của ta vĩnh viễn thể trừ tận gốc, chắc chắn sống dưới cái bóng của Tô Duyệt.

      "Đó là bởi vì ta căn bản biết đầu bếp trưởng kiêm chủ nơi này là của chị." Tô Duyệt cười trêu . Khi Phó Đình và Tô Đông Thần còn nhau rất thường hay đến nhà chơi, cũng vì vậy nên biết Tô Thiến Tuyết, nhưng lại hay trêu cợt ta, báo hại Tô Thiến Tuyết vừa thấy chị ấy là vội kiếm cớ chuồn .

      "Hừ, nếu ta còn dám làm hùm làm hổ ở trước mặt em nữa, chị nhổ sạch hết móng vuốt của ta!" Phó Đình hề nhân nhượng , đối phó với loại người như Tô Thiến Tuyết, căn bản cần phải xuống tay lưu tình.

      "Tiểu Duyệt, em bảo hôm nay có sắp xếp người đến gặp em, là người mới nãy sao?" Phó Đình lời đầy ngụ ý.

      Tô Duyệt lắc lắc đầu, " phải, ta chỉ là người bạn mà em tình cờ quen được, còn người kia, sợ là cũng muốn đến rồi."

      Ban nãy nhận được hai tin nhắn của hôm qua và hôm nay Tô Đông Thần gửi cho. Tuy Tô Đông Thần chưa chuyện gì với , nhưng tâm tư của , vẫn có thể đoán được hai.

      Mặt Phó Đình dần ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Haizz, trai em, đúng là tên thái giám điển hình."

      Tô Duyệt hiểu nhíu nhíu mày, "Dạ?"

      "Hoàng đế gấp mà thái giám vội đấy!" Phó Đình cười ha ha, nhạo báng Tô Đông Thần.

      Tô Duyệt cũng nhịn được bật cười ra tiếng, trong thâm tâm rất hy vọng Phó Đình có thể trở thành chị dâu của mình. Nhưng chuyện tình cảm thể dùng lý tính để phân tích. Giống như Phó Đình, tình nguyện che giấu phầm tình cảm của mình lấy thân phận bạn thân để đối mặt với Tô Đông Thần, chứ chịu giải thoát cho mình.

      Có vài người phải muốn quên là có thể quên, cho dù người đó có tốt thế nào chăng nữa, vẫn thể nào quên được.

      Nhưng vào lúc này, Tô Duyệt bỗng nhận được tin nhắn của Thẩm Gia Dũng gởi tới, hẹn gặp ở quán cà phê đối diện.

      Phó Đình liếc sanh nhìn vào điện thoại Tô Duyệt rồi cười khinh miệt , " ngờ cái tên Thẩm Gia Dũng đó có thể cắt đuôi Tô Thiến Tuyết để hẹn gặp em. Đối với loại người nhu nhược luôn xem Tô Thiến Tuyết là cọng cỏ cứu mạng như ta đúng là có chút dũng khí đó. Tiểu Duyệt, em có ?"

      Tô Duyệt để điện thoại qua bên, "Em thiết nghĩ giữa em và ta còn lý do gì để gặp mặt cả, em đói rồi, mau dọn lên món nào ngon nhất đắt tiền nhất của nhà hàng chị ."

      " biết có phải kiếp trước chi nợ em nữa, ngày nào cũng đến chỗ của chị ăn chùa uống chùa, hôm nào chị cùng Tô Đông Thần tính toán ràng món nợ này mới được." Phó Đình trợn mắt liếc Tô Duyệt, nhưng vẫn đứng dậy vào nhà bếp sắp xếp làm món Tô Duyệt thích ăn nhất.

      Trong mắt Tô Duyệt thoáng qua ý cười, sớm biết Phó Đình là người khẩu xà tâm phật, lòng dạ tốt với .

      Điện thoại di động bàn lại sáng lên, Thẩm Gia Dũng kiên nhẫn gửi thêm tin nhắn nữa, nào là: Nếu em đến đợi cho tới khi nào em đến mới thôi…vân vân….

      Tô Duyệt nhíu nhíu mày, người đàn ông này, nhất quyết chịu bỏ qua cho mình mà.

      Thở dài, cuối cùng cũng ra ngoài.

      "Tiểu Duyệt, biết ngay là em đến." Thẩm Gia Dũng gấp gáp , rồi vội vàng nhanh lên bước tính nắm tay Tô Duyệt.

      Tô Duyệt liền lui về phía sau, duy trì khoảng cách nhất định với Thẩm Gia Dũng, lạnh lùng , " Thẩm, làm phiền chú ý thân phận của mình, nếu để người khác nhìn thấy, sợ là gây bất lợi cho ."

      Khi nãy ở quán trà, mặc kệ Tô Thiến Tuyết nhục mạ cỡ nào cũng hề giúp câu. Tình cảm ngần ấy năm, su cho cùng cũng sánh bằng tham vọng của , nếu như vậy, hà cớ gì phải chuyện nhún nhường.
      honglakChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Kẻ níu kéo, người cự tuyệt
      Edit: TiêuKhang

      Mặt Thẩm Gia Dũng lúc này xanh lè xanh lét. Những lời lẽ lạnh lùng vô tình của Tô Duyệt như châm chích vào chỗ đau tận sâu nơi đáy lòng ta. Trước kia, nếu biết đó là điểm yếu của khéo léo tránh , thậm chí nếu có ai đó cười nhạo , đều tài tình bâng quơ vài ba câu có thể bảo vệ tôn nghiêm cho . Vậy mà hôm nay, chuyện lại tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, phát ra điều này khiến cho Thẩm Gia Dũng có cảm giác kinh hoảng thể giải thích.

      "Tiểu Duyệt, rốt cuộc em và gã đàn ông đó có quan hệ như thế nào?" Lúc này Thẩm Gia Dũng dằn nổi sốt ruột mà hỏi, bất chấp luôn lời của Tô Duyệt mang đầy gai. Nếu như mới vừa nãy ở quán trà còn vì Tô Thiến Tuyết mà nhẫn chút đành lòng, tại tất cả lo lắng cùng với nỗi hoảng sợ như sắp mất thứ gì mình quý đều hết lên mặt ta lúc này.

      " Thẩm, tôi nhớ nhà hình như đâu phải ở cạnh biển?(*)" Tô Duyệt hờ hững , ngừng vài giây rồi tiếp: "Nếu như có việc gì, mong sau này đừng tìm tôi nữa, tôi rất cảm kích ." (* ý TD chàng này nhà kg ở cạnh biển mà lòng dạ bao la quá, quản nhiều chuyện kg liên qua tới mình)

      Tô Duyệt xong nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, thế nhưng tia chán ghét thoáng qua mặt thấy vô cùng ràng.

      "Tiểu Duyệt! Em nhất định tuyệt tình như vậy sao?" Thẩm Gia Dũng bỗng nhiên quát lên, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt muốn cắt đứt quan hệ đó của , bỗng cảm thấy như có ai đâm mạnh vào tim mình dao, máu tươi chảy đầm đìa.

      Tình cảm ba năm, chẳng lẽ dễ dàng buông bỏ như thế sao? , tin!

      Hôm qua, sau khi Tô Duyệt chia tay với xong, chẳng biết tại sao, cả ngày lạc lỏng như bị mất hồn, cho dù Tô Thiến Tuyết có ngọt ngào quyến rũ cỡ nào cũng có tí hào hứng nào. Chỉ vì muốn ta nhận ra điểm bất thường của mình nên đành làm đại qua loa cho xong việc, còn ở trong đầu chỉ có mỗi hình bóng của Tô Duyệt.

      "Tiểu Duyệt, ở đời này, chỉ có em là hiểu nhất. Ba năm qua, chỉ có ở trước mặt em mới nhọc công khổ sở nghĩ xem làm thế nào để ngụy trang cho mình." Trong mắt Thẩm Gia Dũng dần dần ra vẻ đau lòng khó nén, lời chân thành bi thương, "Hôm nay, chẳng lẽ ngay cả em cũng muốn bỏ rơi sao?"

      Từng câu từng chữ của Thẩm Gia Dũng như gõ mạnh lên trái tim Tô Duyệt.

      Tấm lưng mảnh khảnh bỗng căng ra, sao lại biết những điều này cơ chứ? Tô Thiến Tuyết sai, khi Thẩm Gia Dũng biết được cha bị bắt vào tù, vì sợ liên lụy mà ích kỷ lựa chọn tránh né . Nhưng thể phủ nhận điều đó là, trong khoảng thời gian cuộc sống gặp khó khăn nhất đau khổ nhất, chính là Thẩm Gia Dũng luôn gắn bó ở bên cạnh , là điểm tựa cho nương vào.

      Nếu như Thẩm Gia Dũng có tình cảm với , tại sao thà rằng qua lại lén lút cùng Tô Thiến Tuyết chứ thẳng thắn chia tay với ?

      Tại sao biết cha tù mà cước đá bay ra, làm vậy càng có lợi cho hơn, nhưng lại làm vậy?

      Tại sao khi đề xuất kết hôn bảo mọi chuyện đều do quyết định, tôn trọng quyết định của ?

      Khoảng thời gian khi hai người còn nhau, biết người đàn ông này rất nhu nhược, cũng biết người có rất nhiều gánh nặng, thậm chí còn hiểu được đúng như những gì Tô Đông Thần từng , hoàn toàn thích hợp với . Nhưng vẫn cố chấp lựa chọn đến với Thẩm Gia Dũng, cố chấp tin tưởng rằng cả hai hạnh phúc hết cuộc đời này.

      Từng kỷ niệm trong ba năm qua dần dần xuất rệt trong đầu Tô Duyệt, tất cả những hạnh phúc ngọt ngào, tiếng cười đùa rộn ràng giữa hai người như vẫn còn đó. Lúc này, chỉ cần hồi tâm chuyển ý, có lẽ tất cả trở lại bình thường như ngày trước.

      Nước mắt lần nữa ngập bờ mi, bàn tay bé siết chặt thành nấm đấm, Tô Duyệt cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, vì trái tim lúc này sắp bắt đầu tan chảy.

      ra, mặc kệ Thẩm Gia Dũng có tổn thương cỡ nào, mặc kệ có quyết tâm bao nhiêu, chỉ cần câu của , lòng cũng tự nhiên mềm .

      Thẩm Gia Dũng lên trước, nắm chặt tay Tô Duyệt, thận trọng mở miệng , "Tiểu Duyệt, chỉ cần em....Em nhẫn nại thêm thời gian nữa, chờ sau khi kết hôn cùng Tô Thiến Tuyết và đạt được những gì muốn rồi, tới chừng đó chúng ta lại về bên nhau!"

      Vốn có chút mềm lòng nhưng sau khi nghe xong những lời này trái tim lập tức lạnh lẽo. Mắt Tô Duyệt thoáng qua tia giễu cợt, đúng là ngu, thế nhưng mới vừa rồi còn chuẩn bị tha thứ cho ta.

      ra, cho dù có hối hận cũng bỏ được tham vọng của mình. Hoặc có thể là, ở trong lòng , dù cho có cố gắng đến mấy, cũng đáng để ta buông tha những gì mình muốn.

      Từ khi vừa bắt đầu, bọn họ phải người cùng thế giới. Là quá mức tự tin, tự tin đến mức cho rằng bản thân ở trong lòng ngoại lệ.

      Vậy mà hôm nay, lời này của , để cho hoàn toàn nhìn thấu được tất cả, cũng khiến cách nào tiếp tục lừa mình dối người nữa.

      "Khi lựa chọn Tô Thiến Tuyết chúng ta còn khả năng nữa rồi. Thẩm, đời này thể nào có chuyện gì là vẹn cả đôi đường, nếu lựa chọn người phụ nữ khác, vậy hãy quý trọng lựa chọn của mình. Còn nếu vẫn chứng nào tật đó rất có thể đến cuối cùng cái gì cũng có được."

      Tô Duyệt lạnh lùng rút tay ra khỏi tay Thẩm Gia Dũng, thèm nhìn tới Thẩm Gia Dũng lấy lần. chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

      Từng câu từng chữ cứ như cành gai của hoa hồng, nhưng người đau nhói lại chính là bản thân .

      từng rất nhiều, đến có giây phút nào là nghĩ cho .

      Nhưng hôm nay, cho dù trong lòng có nỗi khổ tâm gì nữa, hay có khó khăn gì thể được, Tô Duyệt quyết bao giờ tha thứ cho lần nào nữa.

      Tự ái của , kiên cường của , từng chút từng chút đều tan biến bởi những lừa dối, ngụy biện, lời đường mật, hết lần này tới lần khác đánh bại phòng tuyến cuối cùng của .

      Có lẽ, từ đầu đến cuối, Thẩm Gia Dũng căn bản biết cần gì.

      Nghĩ lại mình từng vì mà trả giá quá nhiều, vậy mà hôm nay lại với những lời này, biết nên khóc hay nên cười.

      "Tô Duyệt…" Thẩm Gia Dũng thấy tức giận muốn bỏ , lòng bỗng nhiên hoảng sợ vô cùng.

      Tuy biết mình sai điều gì, nhưng trong lòng Thẩm Gia Dũng bỗng nhiên có giọng vang lên: thể để ấy cứ bỏ như vậy được, nếu , cả đời này ‘’ có hối hận cũng kịp.

      Bất chấp tất cả xông lên phía trước, Thẩm Gia Dũng ôm chầm siết chặt vào lòng.

      "Tiểu Duyệt, hãy thông cảm cho , được ?" Thẩm Gia Dũng càng siết chặt Tô Duyệt vào lòng từ phía sau. Đây chính là người con thương nhất, là người con mà dù bằng mọi giá cũng thể nào bỏ được.

      Nếu như ngày hôm qua còn có chút do dự, thậm chí còn tưởng rằng dù có chia tay Tô Duyệt cũng có hề gì. Nhưng hôm nay, người đàn ông kia xuất khiến cảm thấy có loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, làm càng vững tin dù cho thế nào chăng nữa cũng từ bỏ Tô Duyệt.

      "Nếu còn buông tay, chỉ sợ là những cố gắng trong suốt mấy năm qua của như nước chảy về biển đông." Tô Duyệt lạnh lùng , "Tô Thiến Tuyết ở sau lưng đấy."

      Bàn tay ôm chặt bỗng nhiên buông lỏng, Tô Duyệt cười lạnh tiếng, nhân cơ hội nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc của . Lúc Thẩm Gia Dũng phát ra gạt mình biến mất ở trong tầm mắt rồi.

      Trái tim Thẩm Gia Dũng đột nhiên co rút lại, tại sao ấy chịu chờ mình thêm vài năm nữa? Chỉ cần vài năm nữa thôi, mình có năng lực đem hết những gì tốt đẹp nhất đời này dâng đến trước mặt của . Thời gian chỉ có mấy năm mà cũng chịu đợi sao, hay là trong lòng , vốn dĩ từ lâu còn quan trọng nữa?
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :