1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99.2:

      Phương Vận dẫn Tô Duyệt đến nhà hàng tương đối vắng vẻ ở ngoại thành.

      bàn đặt rất nhiều món ăn phong phú, nhưng hai người lại có ai động đũa.

      Trong lòng hai người đều biết , ăn cơm chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.

      "Tô Duyệt, yên tâm , ai biết Tô Thanh Dương còn có đứa con riêng bên ngoài, chuyện này tôi vĩnh viễn ra." Phương Vận khuấy cà phê, giọng điệu vững vàng bình tĩnh, dường như chuyện ta lúc này cực kỳ bình thường.

      Tô Duyệt nhếch mày, khóe miệng kéo ra nụ cười mỉa mai, "Có liên quan gì đến tôi?"

      "Tô Duyệt, và mẹ bướng bỉnh như nhau, nhưng đến cuối cùng vẫn phải phải ngoan ngoãn Mỹ, rời khỏi đứa con bà ta nhất sao." Phương Vận chậm rãi lên tiếng.

      Tô Duyệt giật mình, theo bản năng nhìn về phía Phương Vận.

      Sau khi biết chuyện của Phương Vận, vẫn cho rằng Triệu Tuyết Nhu thể chấp nhận việc này nên lựa chọn rời , chẳng lẽ...

      Tô Duyệt vô thức siết tay thành nắm đấm, càng nắm càng chặt.

      "Trước kia tôi với bà ta chỉ cần bà ta rời , tôi để con quý của bà ta biết, người cha quý của nó còn cho nó đứa em trai, cũng tiếp tục làm hại các người, chỉ cần bà ta rời khỏi đây, chuyện Tô Thanh Dương ngồi tù năm đó vĩnh viễn trở thành bí mật."

      "Xem ra Triệu Tuyết Nhu rất tuân thủ lời hứa, Tô Duyệt, rất may mắn, chuyện này trong nhà họ Tô chỉ có mình biết, coi , bọn họ thương công chúa này đến mức nào cơ chứ." Phương Vận cười khẽ tiếng, nhấp ngụm cà phê, chậm rãi .

      ra, sở dĩ Triệu Tuyết Nhu tiếng nào rời phải là vì chịu được phản bội của Tô Thanh Dương, cũng phải vì tự do của bà.... mà là vì bảo vệ !

      Trái tim bỗng nhói đau, Phương Vận liếc nhìn Tô Duyệt, khóe miệng lộ ra nụ cười, dù cười nhưng có chút thê lương.

      "Nếu phải hôm nay tôi điều này cho biết, có lẽ vĩnh viễn biết được. Tô Duyệt, xem ra mẹ của lo lắng cho đến mức chịu đựng đến mức này, người mẹ tốt."

      "Vốn dĩ nên nhận những đau đớn này, tất cả mọi người tình nguyện chắn trước người , còn với đứa bé cũng là con của Tô Thanh Dương nó vĩnh viễn được may mắn như vậy. Cũng như phụ nữ ông ta, mà tôi, vĩnh viễn thể có được vị trí trong lòng ông ta như mẹ của ." để ý tới im lặng của Tô Duyệt, Phương Vận vuốt tách cà phê tiếp tục lầm bầm .

      Những lời này ta đè nén ở trong lòng rất nhiều năm, đè nén đến nổi từ hối tiếc từ từ biến thành ghen tức.

      Mà giờ phút này, ta biết bị cái gì thúc đẩy mà hết ra ở trước mặt Tô Duyệt.

      Phương Vận liếc mắt nhìn Tô Duyệt vẫn trong trạng thái kinh hãi, tiếp, " có biết vì sao lúc trước tôi muốn giúp cục trưởng cục xây dựng thành phố A tìm ? Bởi vì ông ta hứa cho tôi khoản tiền, số tiền này có thể giúp Hiểu Thiên ra nước ngoài điều trị, có biết hả? Hiểu Thiên có chứng bệnh tự bế ( tiếp xúc với bất kì ai, tương tự như tự kỉ), cũng vì từ mất tình thương của cha mà thành."

      Nếu Tô Thanh Dương cũng có thể thương Phương Hiểu Thiên như Tô Duyệt, con của ta làm sao có thể thiếu tình thương của cha, làm sao có thể từ từ trở nên như ngày hôm nay… im lặng ít ?

      "Tất cả đều do chính tạo thành, cũng vì chấp niệm lúc trước của mới hại ông ta, cũng hại chính bản thân ." Tô Duyệt vẫn luôn im lặng nhìn Phương Vận, giọng bình tĩnh, dù cho trong lòng có đau đớn hơn nữa cũng biểu ra trước mặt Phương Vận!

      Nếu vì tiền tại sao Phương Vận phải chĩa họng súng về phía , xét cho cùng trong lòng của ta còn muốn trả thù, trả thù Triệu Tuyết Nhu, trả thù nhà họ Tô.

      Cho dù ban đầu Phương Vận sinh đứa bé cho Tô Thanh Dương chưa từng muốn có cái gì, nhưng dục vọng của con người cũng ngày lớn hơn, lúc này Phương Vận chỉ có trả thù.

      Khóe môi Phương Vận lộ ra ý cười nhạt, phản bác lại lời của Tô Duyệt, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Tô Duyệt ngồi đó, trong đầu xuất hình ảnh của Triệu Tuyết Nhu, khi đó vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, khi đó cả nhà bọn họ vẫn ở cùng nhau, Triệu Tuyết Nhu ở đường lớn tới lui đột nhiên kéo Tô Thanh Dương lớn tiếng hét, "Ba ba, dẫn con đến trường học." Còn Tô Thanh Dương vui vẻ phối hợp với Triệu Tuyết Nhu, khiến cho và Tô Đông Thần vô cùng nghẹn lời.

      Trong ấn tượng của Tô Duyệt, Triệu Tuyết Như hề hợp với chữ ‘mẹ’. Bà cướp đồ ăn của , cướp đồ chơi của , thỉnh thoảng còn làm nũng ở trước mặt , quả giống đứa bé muốn người ta dỗ dành vậy.

      Nhưng cuối cùng bà vẫn là mẹ của và Tô Đông Thần, thậm chí còn dũng cảm hơn so với trong tưởng tượng của , cam tâm trả giá vì gia đình này rất nhiều.

      Nhưng sao bà lại sống ở Mỹ? Bà có bị người khác bắt nạt hay ?

      Triệu Tuyết Nhu là người Hoa trăm phần trăm, câu tiếng cũng biết , lại là con người keo kiệt, nếu bị người khác lừa gạt phải làm sao?

      Lúc này Tô Duyệt thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Triệu Tuyết Nhu bị người ta lừa gạt mất mấy trăm ngàn ngồi bên cạnh cột điện khóc lớn tiếng.

      Tô Duyệt biết vì sao Phương Vận lại bỗng nhiên với những lời này, cũng biết lúc này Phương Vận mang theo mục đích gì tâm trạng gì để cho nghe, những lời này chỉ càng làm cho thêm mệt mỏi, khiến cảm thấy khó thừa nhận.

      Lúc này hi vọng Ninh Duệ Thần ở bên cạnh mình, muốn dựa vào bờ vai của chút.

      Bụng đột nhiên đau nhói, Tô Duyệt tự chủ xoa xoa bụng, đứa ... hình như đá .

      Từ trước đến giờ đứa bé này rất ngoan, biết tại sao hôm nay lại liên tục đá nhiều lần.

      Có thể bé cũng thích nơi này nhỉ.

      Tô Duyệt đứng dậy ra ngoài, khắc cũng muốn ở lại.

      Phương Vận cũng ngăn cản, vẫn nhấp ngụm cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt như có điều suy nghĩ, ai biết ta suy nghĩ cái gì.

      Tô Duyệt ra khỏi nhà hàng, mà lúc này đột nhiên có chiếc xe điên cuồng lao tới!

      Trong xe, khuôn mặt người đàn ông dữ tợn nhìn Tô Duyệt, trong thoáng chốc, chiếc xe Lewis lao thẳng về phía Tô Duyệt!

      Tốc độ rất nhanh, Tô Duyệt đột nhiên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nham hiểm trong xe.

      ngờ… Là Lâm Trường Viễn muốn quy tắc ngầm với ở thành phố A.

      bên ống tay áo của ông ta trống rỗng, tốc độ này, ánh mắt này là muốn đưa vào chỗ chết, tất cả đều cho thấy giờ phút này nguy hiểm càng lúc càng cận kề Tô Duyệt.

      Chung quanh dường như có người nào, trong đầu bỗng nhiên lên ý nghĩ đáng sợ!

      Phương Vận...

      Chọn nơi yên tĩnh thế này, sớm có kế hoạch từ trước, tâm tư như vậy…

      Cho dù có trốn thế nào, cũng thể chạy nhanh hơn xe được!

      Huống chi lúc này chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, chân như bị đổ chì, bước cũng nhấc lên được.

      Chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm từng bước ép sát, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

      Tay cầm vô lăng càng lúc càng dùng sức, nhớ tới tư liệu tham ô hối lộ nhân viên tư pháp bày ra trước mắt ông ta, cái kết của ông ta là tù chung thân, khóe môi Lâm Trường Viễn lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái, giống như nụ cười thỏa mãn của kẻ sắp chết.

      bóng người nhanh chóng lao tới ôm chặt lấy , cho dù người đàn ông có nhanh hơn chăng nữa sau lưng Ninh Duệ Thần vẫn đụng vào chiếc xe lao nhanh về phía Tô Duyệt.

      Bàn tay to ôm chặt lấy người trong ngực, lăn mặt đất vài vòng, cố nhịn đau đứng dậy chạy về phía ngã rẽ.

      Còn Tô Duyệt cũng bị va chạm, đầu óc quay cuồng, càng làm cho bụng của quặn đau.

      Trong mắt Lâm Phi Châu lên ý cười nham hiểm, đạp ga cực hạn, mục tiêu là tập trung liều mạng chạy về phía trước chắn trước người hai người.

      Ninh Duệ Thần mím chặt môi, liều mạng chạy về phía trước, ánh mắt thâm sâu nhìn chiếc Porsche cố ý ngừng lại cách xa, ôm chặt Tô Duyệt, bước chân bỗng nhanh hơn!

      Chiếc xe sau lưng ngừng đuổi theo, tốc độ dùng mắt thường có thể thấy, rắp tâm đâm mạnh người phía trước.

      Bầu trời vốn trong xanh, vậy mà chỉ thoáng chốc, mây đen đột nhiên bao phủ toàn bộ gian, dường như muốn áp chế toàn bộ đám mây màu trắng kia.

      Gió thổi mây bay vần vũ, khi sườn xe ở phía sau đâm vào sau lưng của người đàn ông, đôi chân dài nhanh chóng nhảy qua, phóng qua nóc xe, nhanh chóng chạy đằng sau chiếc xe.

      "Ầm!"

      Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy nhanh về phía trước, đụng mạnh với chiếc Porsche, thân xe quay cuồng, đồng thời có bóng người gầy lăn ra ngoài.

      Ninh Duệ Thần dừng bước lại, mạnh mẽ nhào ra ngoài, tiếng nổ mạnh khổng lồ lập tức vang vọng giữa đất trời.

      "Hiểu Thiên!" Tô Viễn Hàng núp trong bóng tối đột nhiên chạy ra, chạy như bay về phía bóng dáng bé.

      "Hiểu Thiên, là mẹ đây, mau tỉnh lại !" Phương Vận lảo đảo nhào về đến bên cạnh bóng người bé, cậu bé xuất giữ đường giờ nằm trong vũng máu.

      "Tô Duyệt!" Ninh Duệ Thần vỗ vỗ gò má Tô Duyệt, trong đôi mắt thâm sâu lên hoang mang.

      Cảm giác đau đớn lập tức đánh mạnh vào trong bụng Tô Duyệt, giọng của Ninh Duệ Thần lúc gần lúc xa, muốn mở miệng, muốn với Ninh Duệ Thần mình sao, đừng lo lắng, nhưng tại sao lại mở mắt ra được, thể thành lời.

      Khuôn mặt tái nhợt có chút máu, chíu chặt hai hàng lông mày, dựa sát vào trong lòng người đàn ông.

      "Tô Duyệt, em tuyệt đối được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối thể...." Mưa như trút nước làm ướt mái tóc đen của , sau lưng bị thương nóng hừng hực nhưng dường như hề có chút cảm giác nào, chỉ ôm chặt người trong ngực để bị cơn mưa tấn công, miệng vẫn tiếp tục thầm .

      Những hạt mưa như những cánh hoa rơi xuống mùi khói cháy sém nồng nặc, rơi xuống vũng máu tràn lan, rơi xuống người đàn ông cao lớn.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Chrissuna2304 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99.3:

      Trong bệnh viện

      Ninh Duệ Thần nắm chặt bàn tay lạnh ngắt, ánh mắt thâm sâu nhìn người giường, khắc rời.

      Nếu phải Tô Duyệt địa chỉ nhà hàng cho Trình Viên Viên, gắng cho biết, sợ rằng...

      " Ninh, Tô chỉ là bị va chạm , cả mẹ và đứa bé đều có vấn đề gì, nhưng vết thương người nếu xử lý..." Bác sĩ ở sau lưng Ninh Duệ Thần , còn cả những bác sĩ và y tá khác cùng với các chủ nhiệm khoa, tất cả cùng chen chúc trong phòng bệnh bé.

      Ninh Duệ Thần vẫn im lặng lên tiếng, vẫn nhìn Tô Duyệt, muốn đợi tỉnh lại, để người đầu tiên nhìn thấy là .

      " Ninh, lưng của từng bị thương, vết thương cũ rách ra, lần này bị va chạm mạnh như vậy, nếu trị liệu ngay, hậu quả thể tưởng tượng được."

      "Cút." Bờ môi bạc hờ hững nhổ ra chữ, sau đó thêm gì nữa.

      Các bác sĩ nhìn nhau, bọn họ đương nhiên đều biết thân phận của người trước mặt, nếu chăm sóc tốt, để lại di chừng gì cho luật sư Ninh, chỉ e bệnh viện của bọn họ phải đóng cửa mất.

      Huống chi, giờ Ninh Duệ Thần cần phải trị liệu gấp.

      Nhưng thái độ cứng rắn bác bỏ của Ninh Duệ Thần lại khiến cho bọn họ bất lực.

      ràng có việc gì, vết thương lưng nghiêm trọng hơn rất nhiều, vậy mà vẫn còn cố chấp ở lại đây, là.... cưng chiều vợ như mạng!

      Mọi người biết lúc này có khuyên nữa cũng vô dụng, mà áp suất trong phòng mọi người cũng thể chịu được lâu, dứt khoát lùi về phía sau, cùng chờ lệnh ở ngoài cửa.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua ở trong phòng bệnh lặng yên tiếng động, biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt cũng mở mắt.

      "Tiểu Duyệt, em tỉnh rồi." Ninh Duệ Thần nhàng , trong đôi mắt thâm sâu chứa mềm mại dịu dàng sao tả hết, "Tất cả đều là quá khứ rồi."

      "Vâng, em biết." Tô Duyệt gật đầu, khuôn mặt mang theo ý cười thản nhiên.

      Trong giấc mơ vừa rồi, những hình ảnh kinh khủng kia hết lần này tới lần khá thay phiên nhau xuất , chiếc xe cứ lao mãi về phía , khiến dù có trốn chạy thế nào cũng vẫn thoát được. Kinh khủng hơn nữa là chiếc xe kia đụng , mà chỉ liên tục đuổi phía sau , dường như cố ý bắtcô phải chạy, cố ý muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ bất lực của .

      chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, chạy qua đồng hoang khôn cùng, chạy qua bãi cát mềm mại, hoàn cảnh ngừng thay đổi, vẫn cứ chạy về phía trước, ngừng gào tên Ninh Duệ Thần đến rách cổ họng, vậy mà vẫn tìm được.

      Nỗi sợ hãi đó, bất lực đó, cho dù giờ tỉnh lại nhưng vẫn khiến lòng người hãi hùng.

      Nhưng muốn cho Ninh Duệ Thần biết, bởi vì muốn người đàn ông nhất lo lắng cho .

      "Muốn ăn gì ?" Ninh Duệ Thần nhàng vén vài sợi tóc rơi bên gò má Tô Duyệt qua sau tai, dịu dàng hỏi.

      Tô Duyệt lắc đầu, cười , "Em đói." Dừng chút, chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Ninh Duệ Thần, "Khi nãy.... có sao ? làm kiểm tra chưa?"

      Ninh Duệ Thần nhoẻn miệng cười, cầm lấy bàn tay bé để vào trong chăn, "Chỉ cần em và con sao là được rồi, sao có thể có chuyện gì chứ?"

      "Nhưng sắc mặt của ..."

      " sao, chỉ cảm cúm chút thôi, đợi lát nữa uống thuốc cảm là được rồi."

      Tô Duyệt nghe xong, lòng thấp thỏm cũng hạ xuống, nhưng vẫn cảm thấy có điểm bất thường ở chỗ nào đó.

      Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

      Phương Vận, còn có Tô Viễn Hàng cũng đứng đằng sau Phương Vận.

      Tô Duyệt nhìn Phương Vận, lúc hôn mê, cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng la của Phương Vận, chỉ e Phương Vận thể nào ngờ được chính vì hành vi của ta mà Tô Duyệt bình an vô , còn người giờ nằm trong phòng phẫu thuật lại là con của ta.

      Phương Vận nhìn Tô Duyệt ngồi giường, lúc này mặt của ta vẫn có dấu hiệu muốn cầu xin.

      Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Trường Viễn tất cả kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu ta, đầu tiên là với Lâm Trường Viễn, bảo với ông ta người cứu Tô Duyệt chính là cánh tay trái đắc lực của ông ta, mà người khiến ông ta sắp sửa bị tù chung thân lại chính là chồng của Tô Duyệt, để ông ta biết tất cả những chuyện này đều do Tô Duyệt ban tặng.

      Cộng thêm với kinh nghiệm nhiều năm làm biên tập, dùng kiên nhẫn của bản thân toàn lực hướng dẫn ông ta, dần dà Lâm Trường Viễn sinh ra cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống, cho nên muốn kéo người hại ông ta cùng nhau xuống hoàng tuyền.

      Tất cả những chuyện này đều tiền hành dựa theo ý nghĩ của ta, tất cả đều rất hoàn mỹ, lại chưa từng nghĩ rằng Ninh Duệ Thần lại đột nhiên xuất , thay đổi tất cả cục diện.

      Người hôm nay sống chết chưa , lại là con của ta.

      "Tô Duyệt, thằng bé là em trai , cứu nó." Phương Vận đứng trước mặt Tô Duyệt, bình tĩnh , trong giọng tia gợn sóng.

      Dù giờ đây con của ta ở trong phòng phẫu thuật, cấp bách đợi máu RH tính.

      Tô Duyệt nghe xong, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Phương Vận, "Máu của nó là RH tính?"

      "Đúng, tôi là nhóm A, Tô Duyệt, đừng máu của phải là RH tính." Dứt lời, khóe môi Phương Vận lên nụ cười mỉa mai.

      "Tôi nhóm máu O." Tô Duyệt nhìn chằm chằm vào mắt Phương Vận, từng chữ từng chữ , "Hơn nữa, cha mẹ của tôi cũng đều là nhóm máu O."

      "Tô Duyệt, nhất định phải dối như vậy sao? cho rằng... chỉ cần vậy có thể giấu được việc nhà họ Tô các người thiếu nợ tôi sao?"

      Giọng của Tô Duyệt vẫn bình thản, "Tất cả những lời tôi đều là , nếu tin có thể tra."

      Ánh mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Vận, trái tim Phương Vận khỏi lỡ nhịp.

      Ninh Duệ Thần híp mặt lại, nhìn người đàn ông sau lưng Phương Vận, thay đổi tư thế dựa lên thành giường, giọng trầm lắng chậm rãi vang lên.

      "Chú à, sao chú.... lại xuất ở đây?"

      Người đàn ông vừa dứt lời, ba ánh mắt lập tức rơi người Tô Viễn Hàng.

      Trong lòng Tô Duyệt khỏi từ từ nổi lên suy nghĩ to gan.

      Tô Viễn Hàng theo bản năng nhìn về phía Phương Vận, lúc này ánh mắt Phương Vận cũng nhìn về phía ông ta, ánh mắt này khiến Tô Viễn Hàng nhanh chóng quay nhìn sang hướng khác.

      "Phương Vận xảy ra chuyện, chú muốn giúp tay, chú tìm cha nhưng cha chịu, ngày đó đúng lúc Duệ Thần trở về, nghĩ Duệ Thần là người bên cạnh thị trưởng nhất định có biện pháp đè ép chuyện này lại, dù sao tại cũng chỉ là nghị luận internet, có chứng cứ ràng."

      "Nhưng nếu trực tiếp tìm Duệ Thần, nhất định bị cự tuyệt, nên chú muốn tìm Tiểu Duyệt, mang cả Hiểu Thiên theo, nếu Tô Duyệt chịu ra tất cả mọi chuyện của trai và Phương Vận cho Tiểu Duyệt nghe."

      "Sau đó khi thấy Phương Vận tìm tiểu Duyệt chú liền theo, ngờ... biết vì sao Hiểu Thiên lại đột nhiên giãy thoát khỏi tay chú, chạy tới gần Duệ Thần."

      Tình cảnh thảm thiết lúc đó dường như vẫn cứ lên ngay trước mắt, sinh mệnh bé yếu ớt vậy mà lúc này lại sống chết.

      Ninh Duệ Thần bỗng cười lạnh tiếng, mỉa mai nhìn Tô Viễn Hàng, "Chú cũng quan tâm đến hai mẹ con nhà này nhỉ, người ngoài biết còn tưởng đứa bé kia... mới là con của chú đấy."

      Lời vừa ra, Tô Viễn Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn thản nhiên nhìn Tô Viễn Hàng, hếch đôi mày rậm lên, "Hèn nhát là thói hư tật xấu của con người, nhưng đứa bé kia có máu RH tính..." Mặc dù chỉ mới nửa, nhưng ý trong đó vô cùng ràng.

      Quả nhiên Tô Viễn Hàng phản bác.

      Trong phòng bệnh bỗng nhiên im lặng, im lặng này này khiến con người ta khỏi rùng mình.

      "Tiểu Vận, người đêm hôm đó tới tìm phải cả, mà là... tôi." Tô Viễn Hàng khép hai mắt lại, giọng trầm lắng mà thống khổ chậm rãi vang lên trong phòng bệnh.

      Ninh Duệ Thần nhếch môi cười trào phúng, vẫn nắm lấy tay Tô Duyệt, dường như đoán ra được việc này.

      Phương Vận sững sờ ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Hàng, trong ánh mắt lại lên vẻ hoản hốt.

      "Tiểu Vận.... ra máu của tôi có thể, tôi... tôi thử máu ngay bây giờ để cứu thằng bé." Tô Viễn Hàng , sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.

      Còn Phương Vận vẫn cứ đứng dại ra đó.
      Last edited: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99.4:

      , thể nào! Thân thể của ta là cho Tô Thanh Dương, nếu phải ông ấy muốn chịu trách nhiệm với mình mình có cuộc sống này, mình sống chật vật đến mức này!

      Khi đứa bé còn trong bụng, ta từng nghĩ phá nó , bắt đầu cuộc sống mới, nhưng khi nằm giường phẫu thuật, trong khoảng khắc đèn pha được bật lên, ta nghĩ đây là lễ vật trân quý nhất của người đàn ông ta để lại, ta thể làm như vậy!

      Vì vậy, ta dứt khoát lựa chọn giữ đứa bé, lúc ấy ta vẫn chưa hận Tô Thanh Dương, thậm chí còn quý trọng gấp đôi món quà mà ông tặng cho ta, ta thề phải dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ đứa trẻ này, đền bù tất cả tình thường của cha mà nó bị thiếu hụt trong suốt cuộc đời.

      Sau đó ta mới phát , có nhiều thứ cho dù ta có bỏ ra toàn bộ công sức cũng có cách nào đền bù được, khi thiếu thốn trở thành tiếc nuối cả đời.

      Lúc năm tuổi, Phương Hiểu Thiên vẫn rất hoạt bát, biết biết cười mũm mĩm gọi tiếng mẹ, bàn tay bé mập mạp nắm lấy áo ta muốn ôm nó.

      Lúc bảy tuổi, sau khi tan học về nhà, Phương Hiểu Thiên dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên hỏi ta cha của nó ở đâu, con riêng là gì.

      Lúc chín tuổi, Phương Hiểu Thiên bắt đầu đánh nhau với người khác, ai những lời nhạy cảm với thằng bé nó lại càng đánh đập ghê hơn, cho dù mình có bị đánh đến mặt mũi sưng phù cũng phải đánh cho kẻ đó bầm dập về nhà ba mẹ nhận ra, để kẻ đó sau này được những lời đó nữa.

      Lúc mười ba tuổi, thằng bé bắt đầu trầm mặc, từ chối chuyện với người khác, dù ta có bỏ toàn bộ tâm huyết ra cũng thể đổi lại được nụ cười sáng lạn của ngày trước.

      Vì bảo vệ con, ta bắt đầu cẩn thận giấu giếm này, người khác ta chưa cưới sinh con, cũng thản nhiên đối mặt, nhưng ta muốn để con trai mình chịu bất kỳ tổn thương nào.

      Thế nhưng cũng vì chuyện này mà Phương Hiểu Thiên càng hận ta hơn, hận mang lại cho nó cuộc sống tối tắm ngột ngạt! Nó chỉ muốn khi ra ngoài phải cúi thấp đầu hơn người ta, nó nghĩ, nếu ta phạm sai lầm, nó phải thừa nhận tất cả những điều này.

      Vì thế nó càng trầm mặc hơn, muốn chuyện.

      Mà điều này càng khiến Phương Vận đau khổ tột cùng.

      Khi đau đớn tích lũy theo ngày tháng cho dù có là người cứng rắn nhất cũng khó có thể chấp nhận được. Huống chi, nhân tố thống khổ này còn bao hàm tình thầm kín của ta dành cho ông ấy.

      Lúc có cách nào để thừa nhận được nữa chuyển thành thù hận.

      ta muốn người cho những thống khổ này cũng phải nếm thử mùi vị thống khổ.

      Thông qua kế hoạch ta dày công bày ra, loạt mưu kế trả thù,tất cả đều đổ hết lên người Tô Thanh Dương, khiến ông từ thị trưởng thanh liêm trong sạch biến thành quan tham ô, cuối cùng vào tù.

      Rốt cuộc ta cũng được như ý nguyện.

      Thế nhưng ngày hôm nay lại có người cho ta biết trả thù sai người rồi? Bảo sao ta có thể thừa nhận đây!

      ! Ông trời, đây phải !

      Tô Duyệt chỉ cảm thấy cuộc sống quá hoang đường vớ vẩn, tất cả những điều này vốn phải là Tô Viễn Hàng gánh chịu, vậy mà lại đổ hết lên đầu cha .

      Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Tô Duyệt càng thêm oán hận Tô Viễn Hàng, nếu phải vì hèn nhát của ông ta nhà vốn hạnh phúc êm ấm sao có thể bị chia cắt cơ chứ!

      Trong lòng đột nhiên sinh ra chút chán ghét, trong bụng bỗng truyền đến cơn đau, hơi cau mày, Tô Duyệt theo bản năng che bụng lại.

      "Sao vậy?" Ninh Duệ Thần vội vịn lấy Tô Duyệt, trong giọng khó che giấu được khẩn trương.

      Tô Duyệt dựa vào trong lòng người đàn ông, khuôn mặt có chút tái nhợt cố nặn ra nụ cười, "Bé đá em."

      Trái tim vốn lo lửng lúc này mới buông xuống, Ninh Duệ Thần cẩn thận vịn Tô Duyệt ngồi xuống, yên lòng , "Đợi chút nữa xuống làm kiểm tra."

      "Được." Tô Duyệt khẽ đáp, đan tay mình vào trong tay của người đàn ông đặt bụng mình, an tâm dựa vào bờ vai rộng lớn, "Ninh Duệ Thần, cám ơn ."

      Ninh Duệ Thần nhìn vùi vào ngực mình, cánh tay thon dài ôm chặt hơn, khẽ , "Ngốc quá."

      Lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, người tới là Tô Viễn Hàng và y tá.

      "Ngài đây có nhóm máu phù hợp với bệnh nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền máu."

      "Tiểu Vận, nghe chưa? Tôi cứu Hiểu Thiên ngay bây giờ, từ nay về sau tôi nhất định đền bù tổn thất gấp đôi cho hai mẹ con ." Tô Viễn Hàng nhìn Phương Vận , trong mắt chứa áy náy.

      Phương Vận vẫn đứng nguyên tại chỗ, những sợi tóc được chải chuốt cẩn thận ở sau lưng có chút tán loạn, ta ngừng lắc đầu, " thể nào, thể nào, thể nào...."

      Tiếng bước chân dồn dập lập tức xông vào phòng bệnh, ánh mắt của Triệu Nhã Cầm dừng người Phương Vận và Tô Viễn Hàng đứng đó, đôi mắt đẹp giận dữ trợn ngược, giơ tay muốn cho Phương Vận cái tát.

      Tô Viễn Hàng bắt lấy tay Triệu Nhã Cầm, quát lớn, "Về !"

      "Về ? Sao tôi phải về! Để cho ông và con tiện nhân này ở đây chuyện đương à?"

      Nếu phải vừa rồi bà ta đúng lúc nhìn thấy Tô Viễn Hàng vào phòng bệnh hoàn toàn biết quan hệ giữa Phương Vận và Tô Viễn Hàng.

      Trong mắt của Triệu Nhã Cầm lên ghen ghét đố kỵ, thậm chí cũng quên mất lúc này trong phòng còn có hai kẻ bà ta vẫn luôn coi là kẻ địch ngồi xem trò hề là Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần.

      "Ông Tô, xin mời theo tôi, bệnh nhân rất cần truyền máu."

      "Được." Tô Viễn Hàng gật đầu, nhanh chóng bước ra ngoài phòng bệnh.

      "Ông đâu?" Triệu Nhã Cầm bắt lấy tay Tô Viễn Hàng, cho ông ta rời .

      Trong lòng Tô Viễn Hàng vừa nóng vừa giận, bùng nổ , "Cút ngay."

      "Tôi cút, Tô Viễn Hàng, đừng mong rời khỏi đây!"

      Khuôn mặt Tô Viễn Hàng trầm, muốn nhìn Triệu Nhã Cầm thêm nữa. Nếu vì người phụ nữ này sao ông có thể biến thành bộ dạng thế này được!

      Năm đó khi nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu dựa vào lòng Tô Thanh Dương, còn mình thể lấy Triệu Nhã Cầm, trong lòng ông, mỗi ngày giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé, mỗi lần nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu, ông đều cảm thấy đáng ra ấy phải thuộc về mình, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng nếu được nhìn thấy ấy, ông lại cảm thấy ăn cái gì cũng vô.

      Vì vậy, từ đó về sau, Tô Viễn Hàng bắt đầu tìm kiếm đủ loại phụ nữ, đôi mắt giống Triệu Tuyết Nhu, làn da giống Triệu Tuyết Nhu, ông đều theo đuổi và nhấm nháp tư vị trong đó. Ông tự lừa gạt bản thân mình, nhìn xem, Tô Viễn Hàng, ấy mãi mãi bao giờ xa cách mày được, ở dưới thân của mày chính là Triệu Tuyết Nhu, là người phụ nữ mà mày nhất!

      Nhưng với Phương Vận ông lại như vậy.

      Phương Vận thích Tô Thanh Dương, Tô Thanh Dương cũng giấu diếm ông, Tô Thanh Dương vẫn rất tin tưởng ông, thậm chí có nhiều lần Tô Thanh Dương để cho ông ra mặt ngăn Phương Vận lại, nhưng Tô Thanh Dương lại biết chính vì tín nhiệm của ông ta mới khiến ông càng thêm thuận tiện trợ giúp Phương Vận tiếp cận Tô Thanh Dương.

      Mặc dù trong lòng có phần áy náy với Tô Thanh Dương, nhưng ông cũng vượt qua được, chung quy vẫn thể chống lại được hấp dẫn của người phụ nữ ông nhất!

      Vì vậy, ông thầm lặng từng bước từng bước giúp đỡ Phương Vận tiếp cận Tô Thanh Dương, nhưng ngờ Tô Thanh Dương lại cứng đầu cứng cổ, thậm chí ngày đó khi Phương Vận say rượu gọi điện thoại cho ông ấy Tô Thanh Dương cũng chỉ bảo ông ta đến nhìn xem chút.

      Lúc thấy Phương Vận chủ động ôm mình gọi tên Tô Thanh Dương ý nghĩ hiểm lặng lẽ hình thành trong đầu ông.

      Trước hết để Phương Vận lầm tưởng người đêm đó cùng ta là Tô Thanh Dương, ngay sau đó thẳng thắn với Tô Thanh Dương, cầu xin ông ta tha thứ, kế tiếp là để Triệu Tuyết Nhu 'vô ý' biết được việc này, bởi vì Tô Viễn Hàng biết Triệu tuyết Nhu cho phép phản bội.

      Nhìn xem, tất cả mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay ông, mưu hoàn mỹ thành hình!

      Nhưng Tô Viễn Hàng quên, thế gian này bất kỳ vật gì đều có thể khống chế được, duy nhất chỉ có tình cảm.

      Nếu người có tình cảm với người khác và lòng người đó bỏ qua vô điều kiện tất cả lỗi lầm của người đó.

      Tuy Triệu Tuyết Nhu là người dứt khoát từ trong xương tủy nhưng dù sao cũng là phụ nữ.

      Vì vậy bà lựa chọn bỏ qua cho Tô Thanh Dương.

      Thậm chí lần này Phương Vận trả thù khiến bà tuyệt vọng, khiến bà phải rời xa người mà bà nhất, Triệu Tuyết Nhu cũng do dự mà tới Mỹ, cam tâm tình nguyện chờ đợi Tô Thanh Dương mười năm.

      Mười năm, đối với người phụ nữ mà chính là hao mòn hết tuổi thanh xuân, tức là dung nhan già , còn Triệu Tuyết Nhu vẫn kiên quyết làm vậy cho thấy bà nguyện ý.

      Chỉ vì người đó là Tô Thanh Dương đó.

      Kế hoạch nhiều năm như vậy, cuối cùng trở thành công dã tràng, thậm chí còn liên lụy đến Phương Vận.

      Rốt cuộc ông cũng còn ôm bất kỳ hi vọng nào với Triệu Tuyết Nhu nữa.

      Còn với Phương Vận, chung quy cũng chỉ là phần áy náy, dù sao chính ông lợi dụng ta.

      Vì vậy trong những năm này, ông mượn danh nghĩa của Tô Thanh Dương, trong sáng ngoài tối giúp đỡ Phương Vận, thậm chí khi nhìn thấy Hiểu Thiên ngày càng khôn lớn cũng thấy xúc động.

      Phương Vận càng lạnh lùng với ông ông càng thêm áy náy, mà Triệu Nhã Cầm càng cố tình gây càng khiến Tô Viễn Hàng thấy phiền lòng hơn!

      Thậm chí ông từng nghĩ nếu phải năm đó Triệu Nhã Cầm hạ thuốc với ông, có lẽ ngày hôm nay ông có thể hạnh phúc cùng Triệu Tuyết Nhu rồi, và người đàn ông duy nhất của Triệu Tuyết Nhu cũng chỉ có thể là mình ông!

      Tất cả những bi kịch này đều do hành động lúc đầu của Triệu Nhã Cầm khiến ông phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác!

      "Ông Tô, hãy mau đến phòng phẫu thuật, giờ bệnh nhân rất cần truyền máu!" Giọng của y tá kéo suy nghĩ của Tô Thanh Dương về, lúc này Phương Vận vẫn cứ ngơ ngẩn tại chỗ, liên tục " thể nào".

      "Tô Viễn Hàng, tại sao ông phải cứu con trai của con tiện nhân này, tôi thấy nó chính là con hoang của ông đấy!" Triệu Tuyết Nhu khàn giọng quát Tô Viễn Hàng, bất chấp có mặt của những người xung quanh.

      Trò hay diễn ra, Tô Duyệt muốn nhìn nữa, chính vì tư lợi của những người này mà đến giờ mẹ vẫn còn lưu lạc xứ người.

      Trái tim vô cùng khó chịu, Tô Duyệt lạnh lùng , "Đây là phòng bệnh, tôi cần nghỉ ngơi, mời các người ra ngoài."

      Tô Viễn Hàng nghe vậy bước nhanh ra ngoài, Triệu Nhã Cầm cũng khàn giọng gào thét ra theo.

      Phương Vận chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Duyệt, sau đó xoay người ra.

      "Chờ chút!" Cơ thể cao lớn trực tiếp tới bên cạnh Phương Vận, lạnh lùng , "Giao mấy bức ảnh đó ra đây."

      Phương Vận nhìn Ninh Duệ Thần, "Ảnh gì?"

      Đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, Ninh Duệ Thần lạnh lùng , "Đêm đó đưa Tô Duyệt đến khách sạn, sau khi ấy ra chụp ảnh lại."

      Mặc dù những bài báo kia còn, Mộ Dung Bạch cũng giải thích đây chỉ là trò chơi, nhưng nếu tiêu hủy những bức ảnh kia luôn là cái gai trong lòng Ninh Duệ Thần.

      Phương Vận lắc đầu, "Tôi biết, đêm đó tôi thẳng đến khách sạn, sau đó ra ngoài nữa."
      Last edited: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 100: Người quan tâm nhất!

      Ninh Duệ Thần vẫn híp mắt nhìn Phương Vận, còn vẻ mặt Phương Vận cho biết ta dối.

      Nhưng nếu phải Phương Vận ai lại cố ý làm như vậy?

      Phương Vận giải thích thêm, rủ mắt xuống rồi ra ngoài.

      suy nghĩ nhiều, người đàn ông tới bên cạnh Tô Duyệt, lúc này mới cảm nhận được cơn đau nóng ở sau lưng.

      Vừa rồi vì lo lắng cho Tô Duyệt nên buộc mình phải cố gắng chống đỡ, giờ Tô Duyệt sao, lúc này còn gì để lo lắng, cơn đau lập tức ùn ùn kéo đến như thác lũ.

      Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Ninh Duệ Thần tựa vai Tô Duyệt, mồ hôi trán thấm đẫm mảng lớn.

      Lúc này Tô Duyệt vẫn chưa phát giác ra, với người đàn ông bên cạnh, "Ninh Duệ Thần, mấy ngày nữa chúng ta sang Mỹ , em an tâm để mình mẹ ở bên đó."

      "Ừ."

      " xem, nếu mẹ biết mẹ sắp làm bà ngoại rồi có vui ?"

      "Ừ."

      "Nếu mẹ chịu trở về, đến lúc đó chúng ta cứ ở lại Mỹ thời gian ngắn, đợi đến khi con ra đời rồi mới trở về được ?"

      Tô Duyệt khẽ , nhưng lần này lại nghe thấy câu trả lời của người đàn ông.

      Tô Duyệt khẽ lay thân người đàn ông, thử gọi, "?"

      Nhưng câu trả lời của là tiếng thân thể của người đàn ông đột nhiên ngã xuống giường.

      "Ninh Duệ Thần!" Tô Duyệt vươn tay chạm vào , nhưng khi chạm vào, lại là… máu.

      Hôm nay mặc áo sơ mi đen nên che hết toàn bộ vết máu, lại luôn mực chăm sóc , biểu giống như người bình thường, sao có thể…

      Tô Duyệt nhanh chóng xuống giường, ngay cả giày cũng mang, chạy nhanh ra ngoài...

      Nhưng vừa mới ra, loạt các bác sĩ y tá đợi đến sắp buồn ngủ ở bên ngoài nhanh chóng vọt vào phòng.

      Khi nhìn thấy người đàn ông khi nãy còn lạnh lùng bảo bọn họ cút ra ngoài lúc này lại nhắm chặt hai mắt ngã giường, bác sĩ trưởng lại lộ vẻ hết sức bình tĩnh thong dong.

      nóng vội tới gần, kéo cổ áo Ninh Duệ Thần, tay khác hết sức thô lỗ xé áo của người đàn ông, mặc dù bất tỉnh, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn cau lông mày vì chiếc áo dính máu bị xé rách.

      Máu thịt be bét thế này, ngay cả vết thương của mấy tháng trước cũng bị rách toạc ra.

      Cho dù mê man, nhưng cơn đau dữ dội như thế sao cảm giác được chứ?

      người đàn ông cao ngạo tận trời, lúc này lại mặc cho bác sĩ thô xử xử lý.

      "Bệnh của ấy nặng như vậy, tại sao sớm trị liệu cho ấy! Bác sĩ mấy người cứu người như thế nào vậy?" Trái tim Tô Duyệt đau nhói.

      Bác sĩ trưởng hết sức bình tĩnh, " Tô, bác sĩ chúng tôi muốn cứu người cũng phải dựa vào bệnh nhân, nhưng cho dù chúng tôi có khuyên thế nào ta cũng phải chờ tỉnh lại. Tô, mặc dù chúng tôi là bác sĩ, nhưng cũng có khả năng đánh ta hôn mê khiêng về giường bệnh được? Đương nhiên, giờ cần đánh nữa rồi."

      Bác sĩ Hoàng vẫy tay với y tá đẩy xe giải phẫu ở đằng sau lưng tới, vài bác sĩ nam trẻ vội vàng tới nâng tay nâng chân đỡ Ninh Duệ Thần lên.

      " Tô, nghỉ ngơi cho khỏe , yên tâm, ta chết được đâu, nhưng nếu sau khi ta tỉnh lại phát sức khỏe của tốt, cái này.... thứ cho y thuật của tôi có hạn, bất lực xoay chuyển đất trời."

      xong, bác sĩ trưởng nhún vai, gọi những người có liên quan ra ngoài phòng bệnh.

      Tiếng ma sát của bánh xe phẩu thuật kéo lê mặt đất truyền vào trong tai Tô Duyệt, thể nào tưởng tượng được bị thương nặng như vậy, tại sao vẫn có thể gắng gượng đến tận bây giờ.

      lưng bị thương hai lần, tất cả đều vì , dùng hành động thực tế bảo vệ vô cùng tốt. Hơn nữa, mỗi lần bị thường vì đều vô cùng dứt khoát, do dự dù chỉ giây.

      luôn xuất những khi yếu ớt nhất, bất lực nhất, có lực chống đỡ những khó khăn từ bên ngoài tác động tới. giống như ánh mặt trời, khiến muốn tới gần, nhưng lại quá ấm áp làm dám nhận.

      Bởi vì sợ, sợ sau khi ấm áp đó qua là những cơn lạnh rét đến vô tận.

      So với bao giờ chiếm được ấm áp ấy, càng khiến người ta thể chấp nhận được chính là sau khi tim được ấm áp, sau khi cảm nhận tư vị được người thương nâng trong lòng bàn tay, tất cả tư vị ngọt đến tận đáy lòng rồi lại bị lấy ra cách mạnh mẽ, còn mình lại vô lực vô năng.

      Cho nên bắt đầu né tránh Ninh Duệ Thần, thà rằng cắn răng chịu đựng sống qua từng ngày sau khi bị Thẩm Gia Dũng phản bội, tự nỗ lực làm cho bản thân vui vẻ kiên cường hơn, cũng chịu đón nhận .

      Nhưng ngờ rằng càng trốn tránh càng theo đuổi mạnh mẽ.

      Ninh Duệ Thần...

      Có lẽ, chính vì cố chấp đó mới làm cho dần dần bắt đầu tin tưởng vào cái gọi là… tình .

      Trong tình cảm, nếu người lùi bước, người khác nhất định phải càng dũng cảm bước lên trước bước tiến về phía đối phương.

      Tô Duyệt bất giác xoa bụng, càng thêm quyết tâm bảo vệ đứa bé trong bụng, đơn giản là vì đây chính là món quà tốt nhất mà dành tặng .

      =====

      Mặt trời dần dần xuống núi, những tia sáng còn sót lại bao phủ nửa bầu trời, mọi người trong thành phố A lúc này cũng lặng lẽ hưởng thụ hoàng hôn ấm áp này.

      Nền kinh tế của thành phố A phát triển như Lạc thành, nhưng xét về mặt nào đó áp lực công việc nơi đây nhàng hơn so với Lạc thành rất nhiều, có rất nhiều người ở bên ngoài phấn đấu nửa đời người cũng tình nguyện từ bỏ điều kiện cuộc sống giàu sang, lựa chọn tìm công việc thoải mái ở nơi đây, cũng có nhiều thời gian để quan tâm đến người nhà của mình hơn.

      Con người lúc nào cũng quanh quẩn lại mất vòng mới có thể hiểu được hạnh phúc, sống vui vẻ cùng với người mình mới là quan trọng nhất.

      Lỗ tai tinh xảo cắm tai nghe, Trần Vân mặc chiếc áo khoác màu vàng hai tay đút túi ra khỏi bệnh viện, chiếc túi xách màu đen miễn cưỡng treo khuỷu tay , thoáng cái, lạnh lẽo quanh thân dường như lúc này cũng bị sắc trời màu da cam cảm hóa, lộ ra vài phần dịu dàng.

      Trong tai vang lên giai điệu tuần hoàn của bài, giọng hát có hơi khàn mang theo bất lực của người đàn ông lặp lại hết lần này đến lần khác, "Tình nguyện từ đó làm cái bóng của em, lời thề lưu luyến chuyện xưa của em, vạn năm triền miên chỉ tấm vải đó, khiến em ngày đêm ngủ được, dòng sông kỷ niệm, cốt truyện liên tục ngừng nghỉ..."

      Lúc đầu cũng thích bài hát này, là Thẩm Tuấn Ngạn vẫn luôn nhét tai nghe vào tai , để cùng nhau nghe lần.

      Hôm nay rời khỏi , chẳng hiểu sao lại bắt đầu thích bài này.

      Trần Vân vươn tay, xoay xoay nút tai, làm bác sĩ, đương nhiên biết đeo tai nghe càng lâu càng có hại, nhưng cũng chỉ đổi góc độ khác, rút tai nghe xuống.

      Mặc dù biết, và Thẩm Tuấn Ngạn là thể nào.

      Nhưng hôm nay lại có ai đột nhiên cướp bên tai nghe, cười tủm tỉm nhìn bá đạo nhét vào bên tai mình.

      Gió bên bờ biển thành phố A thổi tới mang theo lạnh lẽo, Trần Vân xốc lại áo khoác của mình, nhưng bỗng nhiên nhớ tới có người từng cười híp mắt cởi áo khoác của mình khoác lên vai , cho phép cởi xuống.

      Aiz, quả nhiên ở cùng lâu cho nên sinh ra ý ỷ lại.

      Rủ mắt xuống, Trần Vân cầm chặc áo khoác hơn.

      "Mặc nhiêu đây sao đủ được?"

      Giọng quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Trần Vân, đôi tay xốc áo được bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, ngay cả bên tai nghe của cũng bị nhét vào lỗ tai người mới tới.

      "Sắp kết hôn rồi còn nghe bài này sao? Trần Vân, em lừa ai đây?" Thẩm Tuấn Ngạn híp mắt dắt tay Trần Vân, cho chạy .

      Trần Vân mím môi, định giải thích, muốn rút tay ra khỏi bàn tay to lớn kia.

      Nhưng sức lực của người đàn ông lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức... giống Thẩm Tuấn Ngạn mà biết.

      "Trần Vân, thừa nhận , ra em thích , em mượn Ninh Duệ Thần cố ý cho biết em sắp kết hôn, chẳng qua là nhúng nhường được, muốn phải tới tìm em, đúng ?" Thẩm Tuấn Ngạn đắc ý nhìn Trần Vân, dường như với Trần Vân, đừng tưởng biết em nghĩ gì.

      đến vậy, thế nhưng Trần Vân chỉ lẳng lặng nhìn , ánh mắt đó còn lạnh hơn cả cơn gió thổi từ biển vào.

      "Thẩm Tuấn Ngạn, thể nào." Trần Vân lấy từ trong túi ra tờ giấy màu đỏ, đưa tới trước mặt Thẩm Tuấn Ngạn, "Tôi sắp kết hôn."

      Gió lạnh tiếp tục thổi tới, Thẩm Tuấn Ngạn nhìn tờ giấy đỏ trước mặt, nét mặt vốn mang theo vẻ đắc ý, lúc này lại trở nên hờ hững.

      "Trần Vân, em làm nhiều việc như vậy chính là muốn cho biết em sắp kết hôn rồi sao?" Thẩm Tuấn Ngạn nhướn mày, hề có thái độ cợt nhả, chế giễu nhìn Trần Vân.

      Nhưng nếu nhìn kỹ thấy trong đáy mắt người đàn ông này có tia hi vọng.

      Trần Vân, , phải như vậy , em bảo đến, với những điều này thực chất chỉ muốn mang em đúng ?

      Chỉ cần em bằng lòng, cùng em đến chân trời góc biển.

      Trần Vân, từng hoài nghi có phải là kẻ ngu hay , tại sao luôn chạy tới chỗ em trong vô thức, có giường lớn mà ngủ, lại tình nguyện kiếm cớ đến ngủ chiếc giường toàn mùi thuốc sát trùng của em, sau đó mỗi lần em rút lui, mới biết, đúng là kẻ ngu, là kẻ ngu em muốn trọn đời bên em.

      Trần Vân, tuyệt đối đừng để thất vọng, tuyệt đối đừng....

      "Đúng." Trần Vân ngước mắt, nhìn Thẩm Tuấn Ngạn hờ hững , "Mấy năm nay, tôi chịu đủ có mặt của bên cạnh tôi rồi, rất ồn ào, cả ngày cứ líu ríu, cho nên từ nay về sau cần tìm tôi nữa, đừng để người ta đem mấy tờ báo vớ vẩn kia đến bàn làm việc của tôi, tôi có hứng thú, cũng muốn quan tâm bất cứ chuyện gì về hết."

      Giọng hoàn toàn lạnh lùng như trước đây, quả nhiên là phong cách của .

      Vô tình, lúc nào cũng chỉ mình, chưa bao giờ quan tâm lo lắng đến cảm nhận của người khác.

      Đến cuối cùng lực ý chí mạnh mẽ hơn, nhưng cũng là con người,cũng cảm thấy nản lòng, cảm thấy cái gọi là kiên cường thực chất cũng chỉ là trò cười trong mắt kẻ khác mà thôi.

      Hi vọng trong đáy mắt từng chút từng chút bị dập tắt, bàn tay lôi kéo tay từ từ buông thõng, tai nghe bị nhét ở bên tai cũng bị tháo xuống.

      Thẩm Tuấn Ngạn cúi đầu, nhếch môi cười tự giễu, " xin lỗi, thời gian này quấy rầy em rồi, em yên tâm, từ nay về sau bao giờ còn nữa."

      Trần Vân gật đầu, nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, "Cảm ơn."

      Hai chữ vô cùng đơn giản, lại giống như kim châm đâm vào tim của Thẩm Tuấn Ngạn, ánh mắt thống khổ chỉ chợt lóe rồi ngay lập tức thay bằng lễ phép mà xa lánh, " cần cảm ơn."

      xong, người đàn ông liền xoay người, dần dần hòa vào bóng đêm cách Trần Vân mỗi lúc càng xa.

      Vì thế, thấy được, sau khi rời , trong mắt Trần Vân lên vẻ thống khổ.

      Áo khoác màu vàng nhạt mở toang, Trần Vân mặc cho gió thổi vào người mình, cảm thụ cảm giác lạnh lẽo thê lương này.

      Thẩm Tuấn Ngạn, bao giờ hiểu được, bởi vì trong lòng cân nhắc về những thứ này, đối với , có con hay cũng quan trọng, nhưng đối với em lại phải như vậy.

      Nếu có thể, em hi vọng có ngày có thể biến thành em, lúc đó hiểu cảm giác này là gì.

      , vẫn nên thôi , nếu có ngày như vậy phải nếm mùi vị đau khổ này lần, em muốn như vậy.

      Thẩm Tuấn Ngạn, ra nếu như suy nghĩ cẩn thận phát hai chúng ta vốn cùng thế giới.

      Cho nên mãi mãi biết được em mong muốn liên lụy đến cỡ nào.

      Em từng sống mình cuộc đời này, dù cuộc sống tốt, vướng víu ai, mặc dù rất đơn, nhưng liên lụy đến người vô tội, huống chi, giờ phải liên lụy đến , người mà em quan tâm nhất.

      Trần Vân về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, nhét tờ giấy màu hồng vào lại trong túi, về phía trước.

      "Trần Vân!"

      Người đàn ông phía sau đột nhiên đuổi theo, Trần Vân giật mình, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi của người nhanh chóng chạy về hướng này.

      Cổ tay bé đột nhiên bị bàn tay to nắm chặt, ánh mắt lạnh nhạt hơi lóe lên, nhưng Trần Vân vẫn quay đầu lại.

      "Trần Vân, em hận cũng được, tóm lại nhất định phải mang em !" Thẩm Tuấn Ngạn quay trở lại lần nữa, giọng lộ ra chút cố chấp, thái độ kiên quyết hơn.

      Những ngày gần đây, vẫn luôn tạo ra xì căng đan với những khác, ngại cực khổ cử người mang những tờ báo kia đặt lên bàn làm việc của , lại bắt họ phải báo cáo biểu của khi xem những tờ báo đó như thế nào.

      Đúng vậy, cố ý làm như vậy là muốn biết rốt cuộc Trần Vân có động lòng với hay !

      Nhưng kết quả lại khiến thất vọng... Quả nhiên, khuôn mặt của vẫn có biểu cảm gì giống như trước đây, cảm giác này còn khó chịu hơn so với việc đuổi những người đàn bà kia !

      Nhưng vậy sao, cũng đâu có phải quen biết ngày ngày hai đâu, đối diện với núi băng như Trần Vân cũng phải là tòa thành, dù sao Trần Vân vẫn luôn khiến tức đến nghẹn họng, cho dù lạnh cũng phải hạ nhiệt độ đến mức thích hợp.

      Lúc này, Thẩm Tuấn Ngạn vốn còn khó chịu được tự nhiên vì chuyện Trần Vân cự tuyệt lời cầu hôn của mình đột nhiên nghĩ thông suốt, bộ dạng nhất định phải rước về nhà cho bằng được này, cho dù em có vô tình nữa vẫn mặt dày mày dạn mà kéo em .

      Sợ cái gì, phải Ninh Duệ Thần dùng chiêu này để lừa Tô Duyệt về tay hay sao?

      "Thẩm Tuấn Ngạn, tôi sắp kết hôn rồi...."

      "Vậy sao, Trần Vân, em liệu mà xử lý , em về với , , cũng cho em ." Thẩm Tuấn Ngạn cất cao giọng ấm áp, những người tản bộ xung quanh khỏi chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi lôi lôi kéo kéo nãy giờ rất lâu rồi.
      Last edited by a moderator: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101: Thu nhận và giúp đỡ chúng tôi !

      Ánh mắt Trần Vân hơi lóe lên, lúc quay đầu lại nhìn Thẩm Tuấn Ngạn trở lại bộ dáng lạnh lùng như cũ.

      "Thẩm Tuấn Ngạn, quá tùy hứng rồi, làm việc gì cũng chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, xin lỗi, tôi cần người đàn ông như vậy."

      Thẩm Tuấn Ngạn nghe vậy, ánh mắt hơi chuyển, mặt đột nhiên xuất nụ cười mặt dày vô sỉ cửa trước kia, "Nhưng lại cần người phụ nữ như em, Trần Vân, tất cả chỉ có thể trách vận số của em tốt, gặp phải thôi."

      "Tôi sắp kết hôn rồi, hi vọng biết ràng điểm này.... Thẩm Tuấn Ngạn, làm cái gì vậy!" Trần Vân còn chưa xong, Thẩm Tuấn Ngạn bất chấp ánh mắt của mọi người, cúi người trực tiếp khiêng Trần Vân lên vai mình giống như khiêng bao tải, cho dù Trần Vân giãy dụa thế nào cũng quyết thả xuống.

      " quan tâm em có kết hôn hay ? Trần Vân, đừng chạy trốn nữa, em trốn thoát đâu." Trong giọng chắc chắn mang theo chút ý cười, Thẩm Tuấn Ngạn rất tự nhiên, thậm chí những thanh niên nam nữ trẻ tuổi xung quanh cũng quăng cho nét mặt “Người em, tôi ủng hộ bạn”.

      ====

      Trong bệnh viện, người đàn ông có thân hình cao lớn nằm giường, các bác sĩ chăm sóc đặt thêm cái giường ở trong phòng bệnh, để hai người có thể cùng nằm phòng.

      Do bị gây mê nên lúc này người đàn ông vẫn nằm giường bệnh, Tô Duyệt học theo bộ dáng kia nằm sấp giường, quay đầu qua nhìn người đàn ông đối diện, cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu.

      " Tô thích hoa sơn chi* ?" y tá trẻ tuổi tới, trong tay cầm bó sơn chi, ánh mắt lại lén lút nhìn người đàn ông nằm giường. (* cây dành dành)

      Tô Duyệt nhận lấy bó hoa sơn chi, "Rất thích, cám ơn."

      "Ừm, Tô thích là được rồi." y tá trẻ tuổi phụ họa theo, hai mắt vẫn dán lên người Ninh Duệ Thần, lúc này mới chậm rãi quay người .

      Quả nhiên, dáng dấp của luật sư Ninh còn đẹp trai hơn cả trong tin đồn!

      Tô Duyệt cầm bó sơn chi, để ở chóp mũi ngửi ngửi, duỗi tay phải ra đặt lên mũi người đàn ông, Ninh Duệ Thần theo bản năng nhíu mày lại, Tô Duyệt phụt cười ra tiếng.

      Ninh Duệ Thần là người cực thích sạch , với mùi hương cũng vậy, trong nhà ngoại trừ có cây xương rồng là thực vật ra còn cái gì nữa.

      Nhớ tới cây mãn thiên tinh được tặng đặt trong văn phòng, chắc là tới cửa hàng hoa đặc biệt lựa chọn, làm khó rồi.

      tiếp tục trêu nữa, Tô Duyệt cầm bó hoa sơn chi ra ngoài.

      Trong vườn hoa sau bệnh viện, ánh mặt trời nhàng, hương hoa nhàn nhạt bay vào cánh mũi, bên ngoài có rất nhiều người nhà dẫn bệnh nhân ra ngoài hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau buổi trưa, cùng nhau chuyện.

      Cách đó xa, ông lão ngồi ghế dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười híp mắt nhìn bà lão ngồi xe lăn ngồi bên cạnh, Tô Duyệt cầm bó sơn chi đến đưa cho ông lão kia, sau đó tự mình dạo trong khuôn viên hồi, ánh mắt nhìn thoáng qua lại thấy cách đó xa, Phương Vận ở bên cạnh canh giữ đứa trẻ, còn Tô Viễn Hàng thấy đâu.

      Tô Duyệt liếc mắt sau đó lập tức quay người bỏ , hề phát ánh mắt Phương Vân nhìn bóng lưng của .

      Phương Vận rủ mắt xuống, sau đó lại dừng người Hiểu Thiên.

      Những năm này ta vẫn cho rằng đứa bé này là của Tô Thanh Dương, mặc dù hận Tô Thanh Dương, nhưng bé vẫn là lý do duy nhất để ta cố gắng sống tiếp.

      Cách nghĩ này gần giống loại bệnh, mà hôm nay lại bị thực phá hủy.

      Tô Thanh Dương…

      Nhìn đứa trẻ trước mặt say ngủ, nếu lúc này ta bắt đầu dùng góc độ khách quan để quan sát phát dáng dấp của đứa bé này trông giống Tô Viễn Hàng hơn.

      Tô Viễn Hàng ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, nhưng ta lại phát ra, chỉ e là đáy lòng của ta vẫn luôn cố chấp hi vọng đứa trẻ này là con của Tô Thanh Dương.

      Hôm nay, tất cả mọi khúc mắc được hóa giải, nhưng ta có cách nào thoải mái được, khóe miệng Phương Vận lên nụ cười khổ, "Tại sao... phải là ?"

      ===

      Đợi đến khi Tô Duyệt trở lại phòng bệnh Ninh Duệ Thần tỉnh lại rồi.

      Tô Duyệt đến bên cạnh Ninh Duệ Thần, ngồi xuống giọng hỏi, "Có cảm thấy thoải mái chỗ nào ?"

      Ninh Duệ Thần nheo mắt lại, gì, chỉ nhìn trước mặt.

      Đau, sao lại đau chứ? Thuốc tê vừa hết, vô số cơn đau đánh úp tới, nhưng muốn cho Tô Duyệt biết.

      Ninh Duệ Thần cau mày , "Tiểu Duyệt, muốn về nhà."

      " được, bây giờ thể lộn xộn." Tô Duyệt nhíu mày từ chối .

      "Nhưng thích nơi này, Tiểu Duyệt, chúng ta về nhà , em chăm sóc tốt cho mà, đúng ?" Người đàn ông cười tủm tỉm nhìn Tô Duyệt, giọng nhàng hoàn toàn thể từ chối được.

      Quả nhiên, nét mặt Tô Duyệt mạnh mẽ cứng rắn như vừa rồi nữa, "Nhưng bây giờ thế này làm sao về nhà được?"

      Vết thương lưng nặng như vậy, e rằng tại đứng lên là cả vấn đề.

      Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, "Rất đơn giản, chúng ta ngồi xe cứu thương về là được rồi."

      "... Được." Tô Duyệt khẽ gật đầu, "Vậy bây giờ em liên hệ với bác sĩ."

      Ninh Duệ Thần kéo tay Tô Duyệt, " cần, đợi lát nữa có người tới kiểm tra phòng rồi cũng được, giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm." Dứt lời, Ninh Duệ Thần liền che kín cái miệng lại, mặc dù thân thể thể cử động, nhưng kỹ thuật hôn vẫn vô cùng lưu loát.

      Nhưng ngay khi nụ hôn ngày càng sâu, bác sĩ phụ trách ho khan tiếng, lập tức quấy rầy hình ảnh tốt đẹp này.

      "Cái đó... Ninh à, vì suy nghĩ cho sau này, tình trạng giờ của thích hợp để vận động, nhịn chút, nhịn chút nha." Bác sĩ trưởng chân thành , nét mặt hết sức nghiêm túc.

      Bị người khác nhìn thấy, Ninh Duệ Thần cũng thấy ngượng ngùng, hếch đôi mày rậm lên, "Chuẩn bị xe cứu thương cho tôi."

      "Được." Bác sĩ kinh ngạc chút nào, xoay người tới bên cạnh Tô Duyệt, "Nhất định thể để cho ta vận động nhiều."

      "...."

      Ninh Duệ Thần được nâng lên xe phẫu thuật trước, còn Tô Duyệt ở trong phòng sắp xếp đồ đạc.

      Bỗng nhiên lúc này điện thoại có tin nhắn, Tô Duyệt mở điện thoại, tin nhắn dài lập tức được ra.

      —— Tô Duyệt, rốt cuộc hiểu người đàn ông của mình được bao nhiêu? Vinh quang sau lưng ta, trước khi ta thừa nhận, có cách nào tưởng tượng được, người đàn ông tâm cơ thâm trầm như vậy, cảm thấy ta cho hạnh phúc sao? Tin tôi , tất cả những điều giờ ta làm đều vì muốn để lòng ta, đến ngày nào đó, nếu như phải lựa chọn giữa lợi ích và , ta chắc chắn do dự ... mà rời bỏ , rời khỏi ta , nhân lúc ta vẫn chưa rời bỏ hãy rời khỏi ta .

      Phía dưới còn kèm theo tấm hình chụp khi Ninh Duệ Thần còn là thanh niên mười mấy tuổi ngủ ở đường sắt bị người ta đánh tàn nhẫn, cùng với tấm hình bị người đàn ông cầm súng để ngay cổ họng ở trong góc tối.

      Mỗi bức ảnh đều khó để nhìn ra, người có những vết thương ghê rợn.

      Những vết thương này hẳn là cần rất nhiều thời gian để chữa trị nhỉ?

      Vậy còn nỗi đau trong lòng sao? Có phải cho đến bây giờ vẫn tốt hay ?

      Đúng lúc này điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là cuộc gọi của Ninh Duệ Thần.

      "Sao giờ vẫn chưa ra?"

      "Sắp xong rồi đây."

      "Ừ." Ninh Duệ Thần đáp tiếng, sau đó cúp máy.

      Nắm chặt điện thoại di động trong tay, sau đó liền xóa tin nhắn kia , mấy thứ này quyết thể để Ninh Duệ Thần nhìn thấy.

      Mà lúc này, đột nhiên hiểu được vì sao Ninh Duệ Thần vẫn luôn muốn chuyện quá khứ của cho nghe.

      ra quá khứ của từng chứa đựng nhiều đau khổ như vậy.

      Mà hôm nay biết, e rằng chỉ là góc mà thôi…

      tin những lời xằng của người quen biết, sau khi nhìn thấy những bức ảnh này, chỉ cảm thấy có thể che giấu đoạn quá khứ này, người đàn ông này quả rất giỏi.

      Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Tô Duyệt liền ra khỏi phòng.

      Khi còn cách Ninh Duệ Thần đoạn Tô Duyệt nhìn thấy nằm giường đẩy cấp cứu xe chờ , đôi mắt thâm sâu sáng ngời trong suốt, những bức ảnh kia lại lần nữa xuất trong đầu .

      " nghĩ gì vậy?"

      Lúc đến bên cạnh Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt vẫn còn trong trạng thái thẫn thờ, chưa hoàn hồn lại.

      " có gì." Tô Duyệt lắc đầu, ngừng chút, nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Duệ Thần, lại nhớ tới hình ảnh vừa thấy lúc này, trái tim bỗng nhói đau, nắm lấy tay Ninh Duệ Thần, "Ninh Duệ Thần, yên tâm, dù có thế nào em cũng ghét bỏ đâu."

      Khi , nét mặt của Tô Duyệt còn vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc này nghe vào trong tai đám bác sĩ y tá… rất nghẹn lời.

      Tô à, người đàn ông này phải con chó con mèo lang thang ngoài đường đó, tới thực lực tài giỏi của ta, chỉ cần khuôn mặt lẫn vóc dáng này thôi ai ghét bỏ đây? Vừa rồi lúc ở phòng giải phẫu, biết có bao nhiêu y tá xinh đẹp dễ thương muốn tham gia vào ca phẫu thuật này đấy! Tô à, xin hãy mở to mắt nhìn cho !

      Lúc này Tô Duyệt nhìn tới vẻ mặt như muốn phát điên của các bác sĩ y tá, vẫn hết sức nghiêm túc nhìn Ninh Duệ Thần, sợ tin còn giơ hai tay cao hơn đầu, "Vĩnh viễn ghét bỏ , em thề."

      Đám bác sĩ y tá lệ rơi đầy mặt, Thượng đế ơi là Thượng đế, cái họ Tô này quả thực khác hẳn người thường!

      là người biết dùng nhiều từ ngữ để biểu đạt ý nghĩ của mình, tất cả tình cảm đều để ở trong lòng, người khác đối tốt với mình ghi nhớ kĩ, nhưng tuyệt đối cảm động đến mức rơi nước mắt mà nắm tay người ta gào khóc người đó tốt, vô cùng vô cùng người đó, chỉ khi tiếp xúc với thời gian lâu mới phát chưa bao giờ quên người đối tốt với mình.

      Đương nhiên Ninh Duệ Thần hiểu được những điều này, trong ánh mắt sâu thẳm ánh lên ý cười, giơ tay bắt lấy đôi bàn tay bé của Tô Duyệt để xuống, "Được, tin em."

      Lúc này trong lòng Tô Duyệt mới nhàng mà gật đầu, "Ngủ , người bị bệnh cần phải nghỉ ngơi nhiều."

      "Được."

      Cho dù cái người kia xuất phát từ mục đích gì cũng đều có ý tốt với và Ninh Duệ Thần, biết có phải là người lần trước gởi bức ánh đó đến công ty hay ?

      Vừa đến cửa nhà lập tức nhìn thấy Thẩm Tuấn Ngạn lôi kéo Trần Vân đứng ở cửa.

      Thẩm Tuấn Ngạn nhìn Ninh Duệ Thần bị động nằm xe, trêu tức hỏi, "Ơ, cậu Ninh diễn… khổ tình sao?"

      Ninh Duệ Thần hờ hững liếc Thẩm Tuấn Ngạn cái, lại thấy tay ta nắm tay Trân Vân, tay còn lại xách túi lớn túi mua ở siêu thị.

      chờ Ninh Duệ Thần mở miệng, vẻ mặt bỏ đá xuống giếng của Thẩm Tuấn Ngận lập tức đổi thành nịnh nọt , "Cậu Ninh, cậu cho tôi mượn nơi này trốn vài ngày nhé, tôi hứa quấy rầy cuộc sống tính phúc của cậu và Tiểu Duyệt đâu."

      " được." Ninh Duệ Thần dứt khoát từ chối.

      "Đừng như vậy mà, tôi bị Thái hậu truy sát rồi, còn giới truyền thông nữa, nể mặt tình cảm nhiều năm, cậu Ninh hãy thu nhận hai người bọn tôi ."
      Last edited: 10/1/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :