Chương 84: Tô Duyệt mang thai?
bàn cơm, tiếng cười sang sảng của Tô Lê Đông vang khắp cả phòng khách, Ninh Uyển Thu cũng thỉnh thoảng cố ý đùa giỡn Lâm Phi Châu khiến mọi người bật cười ha ha hóa giải bầu khí này, thế nhưng có những thứ cho dù như thế nào cũng che dấu được.
Bỗng nhiên đúng vào lúc này, giọng khiến cho người ta chán ghét vang lên trong phòng khách.
"Sao nào, tôi tới đón ba tôi trở về cũng được à?"
Giọng này, vừa nghe biết là giọng của Ninh Thiến Như.
khuôn mặt của Ninh Hạc Hiên có chút xấu hổ, "Là tôi dạy dỗ nghiêm, để mọi người chê cười rồi, bây giờ tôi bảo nó về."
Nhưng vừa xong, Ninh Thiến Như xông vào, phía sau còn có vệ sĩ tận trung cương vị công tác theo, Tô Lê Đông phất phất tay, ý bảo bọn họ trở về vị trí.
Ninh Hạc Hiên nhíu mày, "Sao con lại tới đây?"
"Con tới thăm ba, quản gia Lý ba tới nhà họ Tô rồi, phải vì con sợ ba chịu ủy khuất nên mới vội vã đến đây sao." Ninh Thiến Như vừa vừa liếc Ninh Duệ Thần, ánh mắt kia còn mang theo cảnh giác còn hơn cả phòng sói.
"Thiệu Hiên trở lại rồi, ba, lần này nó ở nước ngoài mượn được ít vốn đầu tư, nhất định giúp ích rất nhiều cho Ninh thị chúng ta." Ninh Thiến Như khoe khoang, lớn tiếng tựa như có ý muốn cho người nào đó nghe.
"Mấy năm nay, mặc dù Thiệu Huy là tổng giám đốc của Tống thị, nhưng nó vẫn tận tâm hết sức với Ninh thị, ba, những điều này ba cũng thấy rất ràng, ba tuyệt đối đừng quên đấy."
Ninh Uyển Thu cười lạnh tiếng, "Sao tôi lại nghe có vài vụ vốn hợp tác với Ninh thị, nhưng vì tận tâm tận lực của họ, cuối cùng chạy hết sang Tống thị vậy?"
"Ninh Uyển Thu, cơm có thể ăn bậy nhưng thể lung tung, cháu chưa bao giờ đến công ty, nếu phải nhờ Thiệu Huy xử lý tốt mọi việc, làm sao có nhiều tiền cho cháu tiêu hàng năm chứ?" Ninh Thiến Như chịu yếu thế .
"Ba, trong nhà họ Ninh này có ai tận tụy lo nghĩ cho Ninh thị như Thiệu Huy, có vài người căn bản muốn trở lại Ninh thị giúp ba, ba còn giữ lại những người này làm gì chứ?"
Những lời này của bà ta chỉ nhằm vào Ninh Duệ Thần, mà còn ám chỉ cả những người bên cạnh Ninh Hạc Hiên nữa.
Mặt Ninh Hạc Hiên lúc trắng lúc xanh, nhưng cũng trách mắng, mà là nhìn về phía Ninh Duệ Thần.
Lúc này chỉ cần Ninh Duệ Thần phản bác câu, chỉ cần Ninh Duệ Thần cho thấy có ý định trở về giúp Ninh Hạc trông coi quản lý Ninh thị, như vậy tất cả những lời vừa rồi của Ninh Thiến Như cũng chỉ là tự mình vả mặt mình mà thôi.
Dù Ninh Hạc Hiên có nhiều thêm nữa, cũng bằng câu của Ninh Duệ Thần.
Thời gian theo im lặng của mọi người từ từ trôi qua, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Duệ Thần, chờ thái độ chứng tỏ của .
Bàn tay cầm đũa của Ninh Hạc Hiên có chút run rẩy, cho dù Ninh Duệ Thần chỉ bừa câu trở về cũng tốt lắm rồi.
Thế nhưng, Ninh Duệ Thần vẫn hề lên tiếng, vẫn như cũ tiếp tục đút Tô Duyệt ăn cơm.
"Ba, ba cũng thấy rồi đấy, người ta căn bản muốn trở về, mau về cùng con , ở chỗ này cũng chỉ ngăn trở tầm mắt của người ta thôi." Ninh Thiến Như đắc ý .
Nhưng vào lúc này, Tô Duyệt bỗng nhiên che miệng lại, để ý đến kinh ngạc của người khác, vội vã chạy vào toilet.
Tiếng nôn mửa thỉnh thoảng từ trong toilet truyền ra, ông cụ Tô cau này, lo lắng gọi với vào bên trong, "Nha đầu, cháu sao chứ?"
"... sao ạ...." Tô Duyệt miễn cưỡng trả lời.
"Duệ Thần, có phải mấy ngày nay Tiểu Duyệt ăn trúng thứ gì sạch , hay là công việc quá vất vả? Ta thấy con bé gầy quá." Ông cụ Tô lo lắng, thấy cháu mình như vậy, trong lòng ông cũng sốt ruột kém gì những người khác.
Vừa mới xong, trong toilet lại truyền đến tiếng nôn mửa nữa.
Ninh Uyển Thu bỗng nhiên 'A' lên tiếng, lại vội vàng che miệng, mặt xuất cảm giác hưng phấn khó mà che được.
" phải chị dâu ... có đấy chứ?" Ninh Uyển Thu thần bí , hai mắt nhìn về phía về phía Ninh Duệ Thần càng ngừng chớp chớp
", tháng này chị dâu tới chưa?"
Ninh Duệ Thần thoáng suy tư, "Hình như là chưa."
"Vậy khẳng định là sai được, theo lý thuyết gien nhà chúng ta rất tốt, gien của chị dâu cũng kém, đứa sinh ra chắc chắn thông minh đáng lanh lợi hoạt bát người gặp người thích hoa gặp hoa nở!" Ninh Uyển Thu kích động, mắt phượng nhếch lên nhìn ngón tay trở nên trắng bệch của Ninh Thiến Như, " út à, Ninh thị chúng ta có hậu duệ rồi, về phần người thừa kế, cũng nhọc quan tâm đến, mau trở về , đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa!"
Ninh Thiến Như tức đến nghẹn lời, con ư? Lúc này Tô Duyệt lại mang thai!
này xem như bà ta nhìn ra, hóa ra Ninh Duệ Thần tìm người giúp đỡ chống đối với bà!
" út, sao còn chưa , có phải muốn cùng chúng tôi ăn mừng tin vui này ?" Ninh Uyển Thu sắc bén , Ninh Thiến Như oán hận trừng mắt liếc Ninh Uyển Thu cái, xoay người rời .
Ninh Thiến Như vừa rời , Tô Duyệt mở cửa toilet ra, nhìn bên ngoài phòng khách, giọng , " rồi sao?"
Trong phòng khách có ai trả lời , đợi Tô Duyệt chuyển mắt nhìn sang phát ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào bụng của .
"Sao vậy? phải mọi người đều tin con mang thai đấy chứ?" Tô Duyệt vẫy vẫy tay, " có đâu, vừa rồi là con cố ý đó."
Tô Lê Đông thở dài, trừng mắt nhìn Tô Duyệt cái, "Nha đầu này, hại ông già ta mừng hụt."
Tô Duyệt le lưỡi, "Ông nội, con xin lỗi ạ, con chỉ muốn dọa bà ta chút thôi, ai bảo bà ta dám đắc ý đến vậy?"
Khi tất cả những lời ám chỉ của Ninh Thiến Như đều nhằm vào Ninh Duệ Thần, khi ánh mắt nặng nề của mọi người đều nhìn chằm chằm vào , mặc dù người đàn ông này có biểu gì khác thường, nhưng Tô Duyệt ngồi rất gần lại phát bàn tay cầm bát của Ninh Duệ Thần nắm chặt bao nhiêu.
cảm thấy rất khó chịu, càng thấy Ninh Thiến Như đáng ghét hơn trước kia rất nhiều.
Mặc dù Ninh Duệ Thần rất lợi hại, nhưng chỉ cần là con người thể nào mãi mãi thắng cuộc được, cũng có những nhược điểm riêng, còn Ninh Thiến Như lại đánh đúng vào chỗ đau của Ninh Duệ Thần.
..... rất đáng ghét!
Đúng vào lúc đó, Tô Duyệt cảm thấy có hơi buồn nôn, cũng ngay lúc đó, nghĩ ra biện pháp như vậy để bức Ninh Thiến Như phải đời , thế là đơn giản hóa nó lên thôi.
Nhưng, mang thai.....
Chắc là thể nào đâu, dù sao mấy hôm trước bọn họ mới làm cái kia....
Ông cụ Tô gõ đầu Tô Duyệt, bất đắc dĩ lắc đầu, "Cháu đó, là biết phân biệt nặng mà, từ nay về sau được lấy chắt của ông ra đùa giỡn nữa, nghe ?"
"Vâng vâng, cháu cũng dám nữa đâu." Tô Duyệt vội vàng thề thốt.
Ninh Uyển Thu cũng thất vọng thở dài, bĩu môi quay sang làm nũng với Lâm Phi Châu cầu xin an ủi, khiến cho Lâm Phi Châu sợ tới mức vội vàng ngồi nghiêm chỉnh dám động chút nào.
" sao chứ?" Ninh Duệ Thần nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Duyệt.
" mà, em có thể có chuyện gì được." Tô Duyệt cười , nhưng khí giờ lại bắt đầu trầm xuống, nghĩ nghĩ chút lại , "Chỉ cảm thấy trong người có chút buồn bực, hay là dẫn em dạo lát được ?"
Ninh Duệ Thần gật đầu, sau khi chào hỏi với mọi người xong bàn xong liền dẫn Tô Duyệt ra ngoài.
Tô Lê Đông lấy hai chai rượu ngon cất giấu lâu ra, lấy thêm hai cái ly , rót đầy hai ly cẩn thận hút lấy ngụm bị tràn ra.
"Lão Ninh, mặc dù kinh nghiệm từng trải của chúng ta giống nhau, nhưng ông nghĩ xem, những mùi vị trong đời cần nếm chúng ta đều thử qua, giờ chúng ta còn sống cũng chỉ như cái ly này, có những việc nghĩ thông, đủ sức gánh vác nữa, nhưng ít nhất cũng phải để cho người trẻ tuổi từ từ tiếp thu."
Trong mắt Ninh Hạc Hiên cũng thoáng lên chút khác thường, ngoài miệng lại bất mãn , "Ham ăn ham ăn, còn viện nhiều cớ để làm gì!" Bỗng nhiên cũng học theo điệu bộ của ông cụ Tô.
Ông cụ Tô chỉ vào Ninh Hạc Hiên, lắc đầu cười, "Lão già ông miệng vẫn cố chấp như vậy! Đừng gấp, cứ từ từ , về sau đến đây chơi cờ với tôi thường xuyên, cơ hội nhìn thấy cháu trai của ông nhiều hơn, nào nào, chúng ta làm ly!"
==
Ngoài đại viện quân khu, chiếc xe Porsche vững vàng lái con đường mòn dài, Tô Duyệt ngồi trong xe kéo cửa sổ xe xuống, gió trời buổi tối nhàng thổi qua, hàng cây ngô đồng tươi tốt trải dài hai bên, Tô Duyệt vươn tay, tùy ý để những tán lá lướt qua lòng bàn tay.
Xe vừa dừng lại, Tô Duyệt chờ Ninh Duệ Thần nhanh chóng nhảy xuống xe, trong chớp mắt thấy bóng dáng.
Ninh Duệ Thần đứng ở bên cạnh xe, chỉ năm phút sau, bóng dáng xinh chạy đến bên cạnh , hai tay chắp ở phía sau.
"Em có thể nhìn ra vui, cho nên mới mang đồ tốt đến đây cho ." Tô Duyệt chăm chú nhìn Ninh Duệ Thần, bộ dạng thần bí.
Người đàn ông vẫn tiếp tục dựa vào cửa sổ xe, đôi mắt thâm sâu híp lại, đợi đáp án của người con .
Tô Duyệt ràng mất hứng, dẫu môi bất mãn , " đoán xem nào."
" muốn đoán." Người đàn ông bày ra bộ dạng có hứng thú, trong đôi mắt thâm sâu lại ánh lên ý cười.
Tô Duyệt cong cong môi, Ninh Duệ Thần cố ý về phía trước vài bước, Tô Duyệt vội vàng giữ chặt Ninh Duệ Thần lại, "Được rồi được rồi, em cho biết."
Tô Duyệt nhét thanh kẹo đường vào trong tay Ninh Duệ Thần, "Trước kia mỗi khi em vui uống cà phê, sau đó em lại phát , vị đắng trong miệng căn bản thể chống lại được đau buồn trong lòng, chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi, thế là em liền chuyển sang ăn đồ ngọt, quả nhiên, có vị ngọt trong miệng dường như nỗi khổ trong lòng biến mất vậy, nhưng ở đây chỉ có kẹo đường thôi, ăn thử chút xem, mùi vị cũng tệ đâu."
Hai mắt sáng ngời của nhìn người đàn ông, vẻ mặt hi vọng, nhưng người đàn ông lại nhìn kẹo đường bị nhét vào trong tay, mà vẫn nhìn trước mặt.
Tô Duyệt gãi gãi tóc, giọng , "Em ăn vụng về, biết làm sao để an ủi , chỉ nghĩ ra được cách này, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, em luôn luôn ở bên cạnh đến cùng."
Giọng của hòa với cơn gió nhàng truyền vào trong lỗ tai người đàn ông, Ninh Duệ Thần nhìn kẹo đường trong tay, nhận lấy, bỏ vào trong miệng, viên kẹo vải mền trắng bóng chậm rãi thu lại.
chưa từng ăn kẹo vải này bao giờ, kể cả đường cũng rất ít khi dùng đến. Khi ở Mỹ dốc sức làm việc, lúc nào cũng phải duy trì độ cảnh giác ở mức cao nhất, tất cả các chất gây nghiện ảnh hưởng đến đầu óc đều phải tránh xa. Bởi vậy tự với mình, khi dây cung bị kéo căng giãn ra, khiến cho kẻ địch nhìn chằm chằm vào đánh bại .
Cẩn thận suy nghĩ lại, dường như từ rất lâu rồi chưa nếm lại vị đường.
Còn giờ, Tô Duyệt cho biết, đường có thể hóa giải ưu thương.
"Muốn ăn sao?" Nhìn thấy ánh mắt hi vọng của , Ninh Duệ Thần nhíu mày .
này chỉ lo cho , vậy mà lại quên mất mình. Đúng là ngốc nghếch.
"Em ăn đâu, ăn ." Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kẹo đường trong tay người đàn ông.
Ninh Duệ Thần cầm kẹo đường trong tay đưa tới trước mặt Tô Duyệt, đôi mày rậm khẽ nhếch, dụ dỗ , " muốn ăn?"
" muốn." Tô Duyệt lắc đầu như trống bỏi, biểu đạt quyết tâm của bản thân.
Ninh Duệ Thần thu tay lại, "Vậy khách khí." xong, tiếp tục ăn trước mặt Tô Duyệt.
Nửa bầu trời bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, người đàn ông có dáng người cao ráo lười biếng dựa vào xe, đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, trong kẹo đường tay cầm chậm rãi nhấm nháp, còn đứng trước mặt mặt viết “em rất có hứng”, quả nhiên bày ra điệu bộ thể thấy nhiều.
Tô Duyệt bi phẫn nhìn cây kẹo đường càng lúc càng lại, tốt xấu gì cũng là do chạy mua, để lại cho chút xíu nào sao?
" thể." Trong lúc Tô Duyệt vẫn còn oán thầm, người đàn ông có lòng tốt đáp lại, cây kẹo trong nháy mắt giải quyết xong, chỉ còn lại vài miếng màu hồng hồng dính que gỗ.
Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của , cây que kia cũng được ném chuẩn xác vào thùng rác.
"Quỷ hẹp hòi! Cùng lắm tự em mua lại là được chứ gì!" Tô Duyệt thở phì phò xoay người về phía sau đột nhiên bị bàn tay to của người đàn ông bắt được.
Ngón tay thon dài dùng sức ôm vào trong lòng mình.
"Mua cái gì?" Ninh Duệ Thần biết còn cố hỏi, lời miễn cưỡng vang lên bên tai .
Tô Duyệt tức giận trừng mắt liếc người đàn ông ra vẻ biết kia, trả lời , chỉ gở cánh tay ra.
Nhưng vừa cúi đầu, tay còn lại của người đàn ông nâng cằm của lên, hôn xuống đôi môi mềm mại kia.
Đầu tiên là người đàn ông chà chà môi , sau đó nhàng cạy hàm răng của ra, hương vị thuộc về người đàn ông xen lẫn với vị ngọt của đường cứ như vậy mà đưa vào miệng .
"Mùi vị.... ngọt ?" Ninh Duệ Thần bên tai Tô Duyệt, mặt Tô Duyệt bỗng nhiên đỏ bừng, trừng mắt liếc Ninh Duệ Thần cái, xoay người chạy .
Bộ dáng như vậy, nhìn thế nào cũng giống thẹn thùng.
Ninh Duệ Thần mân mê đôi môi, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm bóng dáng xinh kia.
đời này, người đến người , triều dâng triều xuống, ai cũng đều có thể ra , nhưng chỉ riêng Tô Duyệt em thể.
Chương 85: Người nào ghen?
Mặc dù cho nếm mùi vị ngọt ngào, nhưng cuối cùng Ninh Duệ Thần vẫn mua kẹo đường cho của mình.
"Chúng ta mua thức ăn cho Tiểu Hôi , thức ăn cho chó ở trong nhà sắp bị nó ăn sạch rồi." Tô Duyệt với người đàn ông bên cạnh, Ninh Duệ Thần đương nhiên đồng ý, chỉ cần Tô Duyệt ở bên cạnh đâu cũng được.
Ở giữa quảng trường có đài phun nước cực lớn, xung quanh đài đều là những chiếc xe mang thương hiệu nổi tiếng, xem ra giá trị vô cùng xa xỉ, ngoài cửa của mỗi chiếc xe đều có mỹ nữ tóc dài phấp phới dán chặt vào đó, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người bốc lửa lộ , vải vóc người ít đến mức đáng thương khiến cho người ta có cảm giác muốn nhưng lại thôi, hơn nữa nước trong đài bắn lên người mấy đó khiến vải vóc mỏng dán chặt vào da thịt, làm cho người ta chỉ muốn xé toạc ra để dò xét đến cùng.
Chẳng mấy chốc thu hút mọi người tụ tập, có vài gã người đàn ông bắt đầu huýt sáo, còn có người lớn gan cầm điện thoại chạy đến trước mặt những kia chụp hình, mà những người mẫu đó, mặt vẫn mỉm cười, mắt hoa đào hấp dẫn nũng nịu nhìn mọi người.
Nhưng cho dù có nhiều người hơn nữa, Ninh Duệ Thần cũng có thể dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người, tư thái ưu nhã, trang phục xa xỉ, đủ để chứng minh giá trị con người .
Cộng thêm người đàn ông này có dung mạo xuất chúng, khiến đám người mẫu kia nhớ đến những gã đàn ông tai to mặt lớn mình từng tiếp xúc, cho dù là ngã vào, những người mẫu xinh đẹp này cũng chạy theo như vịt.
Dù cho Ninh Duệ Thần nắm chặt tay bên cạnh, nhưng vẫn có ít người mẫu dán chặt mắt vào người Ninh Duệ Thần, thậm chí còn cố ý kéo cổ áo rất thấp xuống, hoàn toàn để ý đến chuyện là hoa có chủ.
Huống chi, mẫu người xinh xắn như Tô Duyệt ở trong mắt của các đó có chút uy hiếp nào.
Đàn ông mà, đương nhiên đều là có mới nới cũ! Huống chi, ai lại thích phụ nữ ngực lớn lại xinh đẹp như thế này chứ!
Nhìn những người mẫu liếc mắt đưa tình với người đàn ông bên cạnh mình, tay cầm kẹo đường của Tô Duyệt tự chủ mà dùng sức, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Ngực lớn, rất ghê gớm sao? Dạo này gợi cảm quyến rũ có là gì, cỏ xanh sạch mới đẹp nhất!
Chẳng lẽ các đó biết vật hiếm mới là đồ quý sao?!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tô Duyệt vẫn theo bản năng cúi đầu xuống nhìn bánh bao của mình.
Hình như là .... Sao lại như vậy.
"Vậy đủ rồi." Ninh Duệ Thần bên tai Tô Duyệt, nhếch miệng nở ra nụ cười quyến rũ.
Tô Duyệt ngẩn người, hiểu ý của Ninh Duệ Thần lắm, nhưng nhìn nơi ánh mắt dừng lại, biết ám chỉ cái gì.
" thích cảm giác vừa vặn." Ninh Duệ Thần lại phụ họa câu, tâm tư của này, chỉ cần nhìn cái là có thể hiểu ngay.
Tô Duyệt hung hăng trợn mắt nhìn cái, tức giận ra ngoài, Ninh Duệ Thần kéo tay lại, nắm chặt tay trong lòng bàn tay, " mà, chỉ thích em thôi."
Câu lưu manh này làm cho phiền muộn trong lòng Tô Duyệt cũng theo đó biến mất cách thần kì.
Tô Duyệt cũng gì thêm, cố ý hừ lạnh tiếng, Ninh Duệ Thần cũng theo , dắt đến phía trước.
"Lúc nào thăm mẹ với em?" Qua hồi lâu, Tô Duyệt vừa cắn kẹo đường vừa với Ninh Duệ Thần.
Lúc trước đến Mỹ, cũng là vì trong lòng đột nhiên biến mất bức tường ngăn cách với Triệu Tuyết Nhu, còn hôm nay nếu biết chuyện của Phương Vận, như vậy cho dù Triệu Tuyết Nhu vì chịu được phản bội mà chạy trốn khỏi nơi này, phận làm con như Tô Duyệt cũng có thể hiểu.
Mặc dù trong lòng vẫn có chút oán giận, oán giận Triệu Tuyết Nhu ích kỷ, để ý đến suy nghĩ của và Tô Đông Thần.
Nhưng Tô Duyệt lại cực kỳ nhớ nhung, hơn năm được nhìn thấy Triệu Tuyết Nhu, bây giờ có thời gian, lại có Ninh Duệ Thần ở bên cạnh làm bạn, cùng chia sẻ tất cả những cảm xúc, nhưng cũng có lúc, vẫn hy vọng có thể cùng chuyện tâm với Triệu Tuyết Nhu, dù là giống như trước đây, bị bà đánh, bị bà vỗ mạnh đầu, con bé này sao lại có chút khí chất nào như mẹ năm đó vậy, Tô Duyệt cảm thấy so với tại bà có ở đây tốt hơn nhiều.
Còn có.... hy vọng có thể dẫn Ninh Duệ Thần đến trước mặt Triệu Tuyết Nhu, cho bà biết, kết hôn rồi, đối tượng còn là người đàn ông tệ, so với những cầu trước đây của cao hơn rất nhiều.
"Gần đây phủ thị chính có vụ án, đợi đến khi kết thúc chúng ta gặp mẹ." Dứt lời, trong đôi mắt thâm sâu ánh lên ý cười, Ninh Duệ Thần kề sát bên tai Tô Duyệt, giọng có chút trầm thấp mà mập mờ, " là dễ dàng mà, rốt cuộc cũng nghĩ đến chuyện để chồng em gặp mẹ vợ rồi."
"Chỉ là gặp mặt đơn giản thôi mà, suy nghĩ cái gì vậy?" Tô Duyệt cúi đầu, che giấu khuôn mặt đỏ hồng của mình lúc này.
Người đàn ông trầm thấp cười tiếng, đúng vào lúc này, ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi xe lăn được người khác đẩy tới đây.
Đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, chợt xẹt qua chút ánh sáng nguy hiểm, xem ra hôm qua ra tay còn chưa đủ nặng....
"Tiểu Duyệt, chúng ta về nhà thôi." Ninh Duệ Thần bỗng nhiên bước lên bước, đứng ở phía trước Tô Duyệt, ngăn chặn bóng dáng ở phía sau.
"Sao vậy, đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn cho chó sao?" Tô Duyệt nghi hoặc nhìn Ninh Duệ Thần, đối với phản ứng đột nhiên này của cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Siêu thị dưới lầu cũng có thức ăn cho chó, mua ở đâu cũng giống vậy thôi." Giọng vẫn ôn hòa, nhưng chỉ có Ninh Duệ Thần biết, lúc này trong lòng gấp gáp đến mức nào.
Tô Duyệt lắc đầu cái, " được, Tiểu Hôi chỉ ăn đồ ăn của cửa hàng kia, những thứ khác hoàn toàn ăn, siêu thị cũng có bán, hơn nữa cửa hàng thú cưng ở phía trước, chúng ta mua xong rồi hãy về nhà, mất nhiều thời gian đâu."
xong, Tô Duyệt chuẩn bị vòng qua Ninh Duệ Thần về phía trước, sau khi trải qua nhiều ngày sống chung, xem Tiểu Hôi như thành viên trong gia đình, nhờ có Ninh Duệ Thần nhắc nhớ, liền muốn lập tức về nhà để cho Tiểu Hôi đáng thương ngồi chờ ở nhà ăn cơm, bước chân khỏi nhanh hơn.
hơi nheo mắt lại, mùa đông sắp tới rồi, có nên bảo bọn Thẩm Tuấn Ngạn làm bữa thịt chó để bồi bổ....
là con chó đáng ghét!
Tô Duyệt vừa mới ra được mấy bước, tay liền bị người đàn ông phía sau kéo lại, khỏi nhíu nhíu mày, sao người đàn ông này lại thương vật nuôi như vậy chứ?!
Tô Duyệt có chút vui xoay người, đập vào mắt lại là sắc mặt tái nhợt của người đàn ông.
"Ninh Duệ Thần, bị sao vậy?" Tô Duyệt vội vàng qua đỡ , lo lắng hỏi, ngay cả những lời trách chuẩn bị sẵn cũng biến mất còn mống.
Người đàn ông mím môi, ôm bụng, tiếng nào.
Lúc này Tô Duyệt mới nhớ tới, buổi tối chỉ lo đút cơm cho , còn vẫn chưa ăn gì.
"Có phải đói bụng rồi ? Bây giờ chúng ta về nhà, nhưng em biết nấu cơm, nếu chúng ta đến Trà Uyển ăn chút gì ?"
tại chỉ có hai nơi là cần xếp hàng, cách nơi này cũng tương đối gần, món ăn ở Túy Tiên Lâu thiên về cay, còn món ăn ở Trà Uyển lại tương đối thanh đạm, có lẽ Trà Uyển là lựa chọn tốt nhất trong lúc này.
Ninh Duệ Thần mím chặt môi mỏng, tiếng nào, Tô Duyệt cũng cho là đồng ý, liền đỡ đến Trà Uyển
"Quản gia Trần, sao lão già kia lại hẹn ở Trà Uyển, thức ăn ở đó thanh đạm như vậy, có phải muốn tôi cũng giống như hai vào chùa tu luôn hả?"
"Cậu Mộ Dung, lão gia cân nhắc bây giờ cậu cần điều dưỡng, thể ăn cay, cho nên mới hẹn ở Trà Uyển."
"...." Giọng ở đằng sau mơ hồ truyền đến, mặc dù giọng lớn, nhưng lại lọt vào trong lỗ tai của người có lòng muốn tra xét mọi chuyện ở đằng sau, vậy chữ cũng bỏ xót.
Ninh Duệ Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của đỡ mình, giọng sau lưng càng lúc càng gần, nếu hôm nay mà đến Trà Uyển khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Thân thể cao ráo đột nhiên dừng lại, khom người ôm chăt đỡ mình, vùi cả người vào trong ngực mình, người đàn ông cũng cúi đầu thấp, ngửi mùi thơm ngát sợi tóc của vương mặt .
Trong quảng trường nghiễm nhiên cũng có rất nhiều đôi tình nhân ôm nhau ngọt ngào, còn đôi Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt cũng chỉ là đôi trong số đó, chỉ có mấy cái đứa bé tò mò len lén nhìn quanh.
Chung quanh, dòng người vội vàng vượt qua bên cạnh bọn họ, tiếng xe lăn càng lúc càng gần, giọng bất mãn Mộ Dung Bạch lướt qya Ninh Duệ Thần, xe lăn chậm rãi đến Trà Uyển.
"Ninh Duệ Thần, thả lỏng chút, em sắp bị ghìm chết rồi...."
Lúc này người đàn ông mới buông trong ngực ra, khuôn mặt nhắn của Tô Duyệt bị ép đến đỏ bừng, ngừng ho khan.
"Chúng... Chúng ta đến Trà Uyển nhanh lên." Tô Duyệt lôi kéo Ninh Duệ Thần về phía Trà Uyển, lúc này trong lòng của chỉ nhớ đến chuyện là dạ dày của tốt mà thôi.
Ninh Duệ Thần nhìn thoáng qua thấy bóng dáng của Mộ Dung Bạch, kéo lại, " ."
"Hả?" Tô Duyệt nghi hoặc nhìn Ninh Duệ Thần, bởi vì lúc này trong lòng khẩn trương, nên cũng phát ra sắc mặt của còn tái nhợt như trước nữa.
Ninh Duệ Thần vén lọn tóc của lên, giọng cực kỳ ôn hòa, "Dạ dày đau nữa, chúng ta mau chóng mua thức ăn cho Tiểu Hôi thôi.”
Tô Duyệt liếc mắt nhìn Ninh Duệ Thần, xác định là , thấp thỏm trong lòng được hạ xuống, cũng có suy nghĩ nhiều, liền , "Được."
Gió đêm nhàng thổi qua, trăng sáng soi khắp nơi, lúc này, tâm tình của người đàn ông cũng cực kì sảng khoái.
Nhưng tục ngữ rất đúng, khó lòng phòng bị, cho dù Ninh Duệ Thần có cẩn thận hơn nữa, cũng có lúc bị kẻ địch chui vào.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Ninh Duệ Thần thấy Tô Duyệt vào công ty liền lái xe rời .
Mà cùng lúc đó, chiếc Ferrari màu đỏ phong cách dừng ngay chỗ chiếc Porsche vừa .
"Biên tập Tô, chào buổi sáng tốt lành!" Giọng vui sướng xuyên thấu gian lọt vào tai Tô Duyệt, đợi đến khi xoay người lại thấy cách đó xa có người nở nụ cười với hàm răng trắng bóng với mình.
Dự cảm xấu lập tức xông lên trong tim Tô Duyệt.
"Biên tập Tô, có người tìm, mau xem !" Đồng nghiệp vừa từ cầu thang tới nhìn Tô Duyệt cười tủm tỉm, Tô Duyệt nhíu nhíu mày, cuối cùng xuống dưới lầu.
Đợi đến lúc xuống, nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ nhíu nhíu mày, đợi nhìn lại xe hoa hồng nhất thời có chút sáng tỏ.
"Biên tập Tô, mỗi ngày tôi đều tặng hoa hồng và thiếp cho em, em có thích ?"
Đầy xe mùi hoa hồng dụ hoặc người, trong vòng mười dặm đều có thể nghe thấy mùi hoa hồng, Tô Duyệt nắm chặt hai quả đấm, nhắm mắt lại, hít hơi sâu.
Nhịn nào, nhịn nào, Tô Duyệt, tuyệt đối được so đo với bệnh nhân.
Thấy Tô Duyệt như vậy, trong lòng Mộ Dung Bạch càng thêm đắc ý, này chắc chắn bị làm cho cảm động rồi.
Mặc dù chưa từng theo đuổi phụ nữ, nhưng hoa hồng ai lại thích!
Mỗi ngày đều như , mỗi ngày nhất định đưa bó hoa hồng đến trước mặt , hôm nay, lại tặng nguyên xe, Tô Duyệt sao có thể bị tấm chân thành của mà thay đổi!
Lòng hoa, mọi người đều có, phụ nữ mà, ai cũng có chút lòng hư vinh, ai hy vọng có người ngày ngày đuổi theo mình?
"Biên tập Tô, nếu như em thích, tôi có thể ngày ngày tặng em." Mộ Dung Bạch cười , ánh mắt như hồ hy trực tiếp hút hồn người ta, thâm tình và mập mờ nhìn trước mặt.
Trong đầu lập tức lên cảnh Lý Thần dạy bảo mỗi ngày, Tô Duyệt yên lặng xoay người sang chỗ khác, xúc động là ma quỷ, Tô Duyệt, tuyệt đối được nổi giận.
Bất chấp tiếng la hét của người phía sau, Tô Duyệt trực tiếp vào công ty.
Mộ Dung Bạch nhìn bóng lưng vội vã rời , nhếch môi lên, chậc, ngờ bé con này vẫn còn rất xấu hổ.
Nếu phải là đùi mình bó thạch , nhất định xuống xe chịu khó bồi dưỡng tình cảm cùng , nhưng hôm nay hình tượng của tốt lắm, lần này đạt được kết quả mình mong muốn, vẫn nên kiên nhẫn tiến từng bước tốt hơn.
Mộ Dung Bạch vừa ảo tưởng vừa cười híp mắt đạp chân ga, ‘vù’ cái, chiếc Ferrari chở đầy hoa hồng lập tức xa…
Last edited by a moderator: 13/11/15