1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Tôi tặng lại người đàn ông đó cho
      Edit: TiêuKhang

      "Được." Tô Duyệt lạnh nhạt xong lặng lẽ rút tay lại, duy trì khoảng cách nhất định với Tô Thiến Tuyết, sau đó thẳng đến nhà hàng Ý.

      Sau khi vào phòng ăn, nụ cười ôn hòa mặt Tô Thiến Tuyết lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mỉa mai châm chọc. Chỉ khi ở trước mặt Tô Duyệt mới thản nhiên cần che dấu, bởi vì chịu quá đủ mùi vị của việc ăn nhờ ở đậu. Hôm nay có thể ngẩng cao mặt đứng cùng Tô Duyệt đương nhiên ép mình phải giả bộ ra dáng ngoan ngoãn nữa.

      Tô Duyệt vẫn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những sợi tóc màu đen bay bay nhè , ngũ quan xinh đẹp tự nhiên hề trang điểm, chiếc váy bông màu trắng càng tôn lên vẻ thuần khiết như đóa hoa sen bình dị nở rộ trong ao, xinh đẹp động lòng người mà chẳng bị gian bên ngoài quấy nhiễu..

      "Chị họ, sắc mặt chị nhìn có vẻ được tốt, có phải vừa rồi Thẩm Gia Dũng bảo muốn chia tay với chị ?"

      Tô Thiến Tuyết giấu đố kỵ ghen ghét vào lòng, giả bộ nhướng mày quan tâm , "Nếu như lúc ấy chị có thể bình tĩnh báo cảnh sát vu oan bọn em, làm cho việc rối ren đến mức thể cứu vãn em và Gia Dũng vẫn tiếp tục khoan dung để chị làm bạn hình thức của ấy."

      Tô Duyệt từ từ quay đầu lại nhìn Tô Thiến Tuyết, " tìm đủ mọi cách kéo tôi tới đây, chỉ để những chuyện này với tôi sao?"

      "Chị họ, chị có gì muốn hỏi em à? Ví dụ như em và Thẩm Gia Dũng đến với nhau từ khi nào?" Tô Thiến Tuyết ngạo mạn nhìn Tô Duyệt với vẻ đắc ý hề che giấu.

      "Điều này có quan trọng ?" Tô Duyệt thản nhiên , "Nếu hai người ở chung với nhau, vậy lúc nào bắt đầu có quan trọng ?"

      Phản bội chính là phản bội, cho dù chỉ ở chung với nhau ngày, cũng có cách nào thay đổi được thực.

      Tô Duyệt này cần thứ tình cảm biến chất đó.

      "Chẳng lẽ chị muốn biết cái ngày cha chị bị bắt vào tù, khi chị cần ấy nhất mà ấy ở đâu sao?" Tô Thiến Tuyết tiếp tục tự độc thoại,
      Nhìn thoáng qua vẻ mặt thẫn thờ của Tô Duyệt rồi ngắm nghía săm soi móng tay được đính đá thủy tinh của mình, ung dung , “Hôm đó, ấy và em làm cái chuyện vui vẻ mà người lớn thường hay làm, cũng chính là lần đầu tiên bọn em chính thức đến với nhau.”

      Tô Thiến Tuyết bao giờ quên được vẻ mặt bàng hoàng lẫn sợ hãi của Thẩm Gia Dũng khi biết cha Tô Duyệt bị bắt vào ngày hôm đó. Thẩm Gia Dũng vốn là con riêng, đến với Tô Duyệt mặt là bởi vì thích chị ta, nhưng quan trọng nhất chính là thế lực của Tô Thanh Dương có thể củng cố cho vị trí của càng vững chắc hơn ở nhà họ Thẩm.

      Nhưng tất cả thay đổi kể từ khi ông Tô Thanh Dương ngồi tù. Khi nhận được điện thoại của Tô Thiến Tuyết ta thể che giấu nỗi khiếp sợ, sợ mình bị liên lụy. Lúc đó, Tô Thiến Tuyết biết đây chính là cơ hội tốt để tiếp cận Thẩm Gia Dũng.

      Vì vậy nhân lúc bối rối điểm tựa mà xuất kịp thời, dàn cảnh cẩn thận bị trẹo chân vô tình ngã vào lòng . Với ánh mắt đưa tình, da thịt mềm mại, lời ngon ngọt dịu dàng. Tô Thiến Tuyết nhanh chóng đạt được mục đích của mình.

      Tuy rằng sau khi việc xảy ra Thẩm Gia Dũng chịu thẳng thắng chia tay Tô Duyệt. Nhưng như vậy sao, giấy thể gói được lửa, ngày nào đó Tô Duyệt cũng biết người mà chị ta thương nhất thuộc về tay Tô Thiến Tuyết này mất rồi.

      Tô Duyệt rủ mắt dùng sức siết chặt ly cà phê, người run run dường như cố gắng kiềm chế điều gì.

      hận, nếu như chị có tình cảm với Thẩm Gia Dũng sao phải tống ấy đến cục cành sát? Hôm nay biết được những điều này, có phải trong lòng chị lúc này chỉ ước gì đem ấy ra mà banh da xẻ thịt có đúng ?” Tô Thiến Tuyết với vẻ rất thong thả nhàn nhã nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn Tô Duyệt chằm chằm chớp, ta bỏ qua giây phút nào để được nhìn thấy nét mặt đau lòng khổ sở của Tô Duyệt.

      Hơn hai mươi năm qua, Tô Duyệt có được mái ấm gia đình hoàn hảo, sở hữu nhan sắc trẻ trung xinh đẹp quyến rũ biết bao nhiêu người, hầu như ai cũng dành tình cảm ưu ái cho ta, còn ràng có chỗ nào mà thua kém ta, nhưng chẳng có ai nhìn thấy được điểm tốt của cả!

      Chỉ vì cha phải là con ruột cua Tô Lê Đông, mà chỉ lả con trai của người bạn đồng đội với ông ta, bởi vì đạo nghĩa nên Tô Lê Đông mới nhận nuôi dưỡng cho tới lớn khôn. Còn , chẵng lẽ cũng phải vì mang ơn của người nhà họ Tô mà tiếp tục nhĩn nhục chịu bị Tô Duyệt chèn ép sao?

      , cam tâm!

      Vì vậy đối với Tô Thiến Tuyết mà , chuyện Tô Thanh Dương ngời tù còn vui sướng hơn bất kỳ ai.

      Tô Duyệt liếc nhìn Tô Thiến Tuyết bởi vì tâm tình quá khích mà mặt mũi trở nên hung hăng dữ tợn, đè nén cảm xúc ngược vào lòng, bình tĩnh : “ Thiến Tuyết, tôi cỏn phải cám ơn đó chứ! Cảm ơn cho tôi biết những điều này, cám ơn làm cho tôi nhận ra, mình nên vứt bỏ người đàn ông đáng giá để tôi thương.”

      Nếu như lần đó tận mắt chứng kiến làm cho đau lòng bao nhiêu, bây giờ, sau khi nghe xong những lời này tia lưu luyến cuối cùng dành cho Thẩm Gia Dũng cũng theo đó bị dập tắt.

      “Chị dối!” Tô Thiến Tuyết bỗng nhiên hét toáng lên, mặt mũi vì tức giận mà biếng

      dạng nhăn nhó vặn vẹo trong rất đáng sợ.

      “Tôi có lừa , bởi vì tôi biết cái tôi cần là chung thủy, tình cảm mãi mãi bao giờ đổi thay. Nhưng Thẩm Gia Dũng ràng có được những thứ này, tôi có thể dễ dàng tha thứ cho nhu nhược, tự ti của ta, nhưng tôi bao giờ chấp nhận việc ta lừa dồi mình. Thiến Tuyết , nếu nghĩ đủ mọi cách đề có được ta, vậy …Tôi tặng người đàn ông đó lại cho !”

      Những lời này tựa như kim nhọn đâm thẳng vào chỗ mẫn cảm nhất trong lòng Tô Thiến Tuyết, tặng cho mình? Tô Duyệt dựa vào đâu mà dám dùng cái giọng điệu đó chuyện với mình? Mình thành công cướp bạn trai của ta, đáng lẽ Tô Duyệt phải khóc lóc cầu xin mình buông tha cho Thẫm Gia Dũng mới đúng chứ?

      Tô Thiến Tuyết bỗng nhiên đứng bật dậy la hét ầm lên, “Tô Duyệt, chị cỏn là con cưng của thị trưởng nữa, tại chỉ có thể làm việc của thực tập sinh quẻn, mà đó cũng là do người khác thương hại chị mới thu nhận chị, chị có tư cách gì với tôi như vậy? Chỉ cần tôi gọi cú điện thoại, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay chị phải cút ra khỏi nơi đây ngay! Hơn nữa cũng có nơi nào dám mướn chị nữa!”
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Phiên Nhiên, PhongVy, naughtygirl_352 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Nơi này đau, làm sao chữa…
      Edit: TiêuKhang

      "Nếu như có thể làm được như vậy sớm làm rồi, chẳng phải sao?" Tô Duyệt đứng dậy xoay người bỏ thèm liếc mắt nhìn Tô Thiến Tuyết cái nào, cũng chẳng quan tâm Tô Thiến Tuyết ở phía sau tức giận tròn méo ra sao.

      Sắc trời dần dần tối, như tấm vải đen che kín cả bầu trời, ngay cả những vì sao cũng bắt đầu lặn dần, chỉ còn vầng trăng sáng đơn lẻ loi treo lơ lửng ở cao. Tô Duyệt nhếch môi cười khổ, lớp ngụy trang đều được nhanh chóng tháo xuống, chỉ có thể mượn bóng đêm để giấu yếu đuối của mình.

      Gió biển thổi tung mái tóc đen óng ả của Tô Duyệt, lộ ra đôi gò má mộc mạc trắng mịn, sống mũi đẹp cao thẳng, ánh mắt buồn bã nhìn lên vầng trăng sáng. Làn gió lạnh từng đợt thổi tới, Tô Duyệt theo bản năng vòng hai tay ôm vai, càng ôm càng siết mình chặt hơn, nhưng vẫn ngăn nổi được cơn gió lạnh xâm nhập.

      Thẩm Gia Dũng và Tô Thiến Tuyết thay nhau tra tấn khiến cả tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi rệu rã, nhưng vẫn phải cố bình tĩnh đối mặt với họ, dù cho trong lòng có cam chịu bao nhiêu đau đớn và uất ức nữa, cũng bao giờ thể ra yếu đuối trước mặt bọn họ.

      Giờ phút này, rất muốn được về nhà, về lại bên cạnh ông nội khóc trận thỏa thích để trút bỏ hết mọi phiền muộn khổ sở trong lòng.

      đời này, chỉ có người thân của mới lòng rộng mở vòng tay để đón nhận ôm , luôn sẵn sàng ở bên cạnh bất cứ khi nào gặp khó khăn vấp ngã mà thể chóng chọi.

      Nhưng chợt nghĩ tới nỗi lo lắng cầm được trong mắt ông Tô Duyệt lại nỡ để người thân của mình cũng phải chịu đựng nỗi đau giống như mình. chỉ đành cắn răng lặng lẽ đem tất cả những uất ức đó giấu cho ai nhìn thấy, sau đó vào mỗi đêm thâu như thế này để bóng đêm gặm dắm nỗi đau đớn trong lòng.

      Cho đến khi thời gian làm phai nhòa tất cả, cho đến khi hoàn toàn quên lãng.

      Tô Duyệt lảo đảo chông chênh lang thang đường, đêm đen càng khiến cho bao nhiêu cay đắng đau khổ đều vỡ òa, dần dần hóa thành nụ cười tự giễu khóe miệng .

      thể tình dành cho Thẩm Gia Dũng bằng cách riêng của mình, bởi vì lo lắng cho dạ dày ta mà mỗi ngày phải tự mình làm cơm trưa cho ta, biết coi nặng nghiệp nên gắng gượng che giấu những phiền não riêng của bản thân, lẳng lặng theo ở bên cạnh ta, cố gắng làm đúng bổn phận của người bạn .

      Nhưng Tô Duyệt ngờ, phần tình cảm mà khổ tâm vun đắp lại có kết cục như thế.

      "Chẳng lẽ chị muốn biết ngày cha chị bị bắt vào tù, khi chị cần ấy nhất, ấy ở đâu sao?"

      "Hôm đó ấy vui vẻ ở bên tôi, cũng chính là lần đầu tiên chúng tôi chính thức đến với nhau."

      Từng lời lẽ mà Tô Thiến Tuyết cứ như lời nguyền văng vẳng dứt ở bên tai, như nhắc nhở , người đàn ông đó phản bội từ rất lâu, mà , cũng bị lừa ta lừa gạt suốt cả năm trời!

      Tô Duyệt à, mày đúng là đứa hết sức ngu ngốc!

      Nhưng tại sao, biết là kẻ chẳng đáng để mình , vậy mà trái tim vẫn đau đớn thế này chứ?

      "Có say mới biết rượu nồng, có mới biết tình sâu dường nào, tình làm tan nát cõi lòng biết bao chàng trai , có duyên gặp nhau tuyệt đối đừng nên bỏ lỡ, chỉ có men rượu cay nồng mới có thể làm cho bạn quên nỗi đau!" điệu đượm vẻ ai oán bỗng nhiên phá ta im lặng của bóng đêm, Tô Duyệt dừng bước, vô thức men theo lời hát vào con hẻm .

      Vài người đàn ông mặc áo phông màu đen để tóc dài, mang kính gọng đen, nghiêng ngả lắc lư theo tiếng nhạc, rất giống mấy chương trình văn nghệ thanh niên ở trong ca vũ kịch. Dưới đèn thấp thoáng, mơ hồ có thể thấy được mặt bọn họ thoa rất nhiều thuốc màu đủ loại, đa hình đa dạng thoa từ khóe mắt có mà khắp cả mặt cũng có. Có người còn vẽ mắt rất đậm hóa trang thành có đôi mắt đa tình nhưng vì phải khóc mà lem luốc tèm nhem, nhìn có vẻ hơi lố nhưng cũng hết sức buồn cười, nhưng cũng có phần khá hấp dẫn.

      Tô Duyệt vô tình ngẩng đầu nhìn thấy ở phía tấm biển của quan bar nọ có viết hai chữ "Tình Say" rất to, rất nhiều bóng đèn nho đủ màu sắc được quấn chung quanh tấm biển, lấp lánh lúc chớp lúc tắt, Tô Duyệt chần chờ vài giây sau đó vào.

      chưa đến quán bar bao giờ, trong ý thức của nơi đó rất ồn ào và hỗn loạn, hôm nay được chứng kiến tận mắt, so với tưởng tượng của nó còn phức tạp hơn. Đàn ông lẫn đàn bà đều say sưa nhảy múc hết mình trong sàn nhảy, bước nhảy lộn xộn theo quy luật hay bài bản gì, đa số chỉ lắc lư cơ thể, hầu như phải là khiêu vũ mà cơ bản là trút những áp lực vui ở trong lòng.

      "Xin chào, muốn dùng loại nào?" chàng bartender nhiệt tình chào hỏi mặc áo trắng tới trước mặt. quen nhìn những mắt xanh môi đỏ, theo phản xạ tự nhiên đàn ông ai cũng có cảm tình với những trang điểm để đơn giản như thế này hơn.

      Tô Duyệt quan sát ngắm nghía những chai rượu với đủ loại nhãn mác trong tủ, sau hồi lâu mới , "Cho tôi chai Jack Dany."

      chàng bartender giấu được vẻ kinh ngạc từ ánh mắt, qua cách ăn mặc lẫn vẻ bề ngoài của trước mặt đều thể là con nhà lành, nhất là đôi mắt long lanh trong suốt phức tạo kia, giống như những giả bộ ngây thơ nết na nhưng toàn làm những chuyện ve vãn đàn ông.

      "Nồng độ Jack Dany rất cao, à, hay để tôi giới thiệu loại khác thích hợp với hơn nha?" Người pha rượu tốt bụng đề nghị.

      Tô Duyệt lắc đầu kiên định nhìn chai rượu mình chọn , " cần, tôi chỉ muốn Jack Dany!"

      đến chính là để muốn uống cho say, buông thả bản thân lần cũng tốt,
      Vì chỉ có say mới e ngại khóc lên, để bùng nổ cho thoả thíhc, và chỉ say mới có thể quên trái tim của mình bị tổn thương quá sâu, quá đau đớn.


      Rất nhanh chai rượu được đặt ngay ngắn trước mặt Tô Duyệt, rằng cầm chai rượu lên tuôn ừng ực như trút nước, men rượu cay nồng như đốt cháy cổ họng khiến ho khan sặc sụa, mặt mũi cũng đỏ bừng.


      “Cho cai nữa!” có rượu vào Tô Duyệt vỗ bàn la lớn, hoàn toàn chú ý hành động lúc này của mình thô lỡ tới mức nào.


      lại tiếp tục vừa uống vừa điên vừa ho sù sụ, thỉnh thoảng còn lớn tiếng gầm gừ, lầm bầm mắng mỏ vài câu, mới lúc tuôn hết ba chai rượu mạnh, ý thức của cũng từ từ mơ hồ. Tô Duyệt uể oải nằm gục lên mặt bàn quầy bar, há miệng mơ mơ hồ hồ nhìn các chàng trai lần lượt ngang qua chỗ mình, dường như nhiêu đó vẫn chưa hả dạ, cứ cảm thấy hình như có chuyện gì đó mà rất muốn làm nhưng vẫn chưa làm được.


      “Đồ đàn ông xấu xa, dám phản bội tôi, bà đây cũng phải phản bội lại mới dược!” Đột nhiên bên cạnh phụ nữ lớn tiếng quát lên, quẹt lung tung nước mắt mặt bước nhanh ra sàn nhảy ôm cổ đàn ông xa lạ, tay đè đầu người đó rồi bắt đầu hôn người ta tới tấp.


      Đôi mắt lờ đờ say mơ hồ nhìn thấy hết tất cả, Tô Duyệt đột nhiên vỗ bàn lớn, nấc lên cái sau đó lảo đảo nghiêng ngã đứng dậy, đúng, phản bội! Thẩm Gia Dũng phản bội tình cảm của hai người, cũng muốn phải bội ta trả thù!


      Nhưng cứ vậy mà chạy vào sàn nhẩy kéo đại người đàn ông ra hôn mất hình tượng quá, hơn nữa, nếu như bị người ta đẩy ra chẳng phải rất mất mặt ư. Dù có đồng ý đón nhận nụ hôn của mình nữa, nhưng trong lòng người ta lại thích, vậy có phải mình làm người khác khó chịu hay ?


      Tô Duyệt muốn ép buộc ai làm bất cứ chuyện gì mà họ thích, dù cho trong cơn say, vẫn giữ được ý thức cơ bản này.


      “Ực, phải làm sao mới tìm được người tình nguyện để mình hôn đây chứ?” Tô Duyệt vò đầu lầu bầu mình và suy tư ngẫm nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu giương mắt ngó chàng pha chế rượu lỏ mắt nhìn , sau đó tóm lấy cổ áo ta, dữ dằn , “, ‘cua’ bạn của bằng cách nào hả?”


      chàng pha chế rượu hoảng hồn ú ớ, trời đất, này rượu vào phát điên rồi, ngờ ta lại điên tới mức này.


      mau!” Tô Duyệt dằn nổi sốt rượt liền thúc giục, cao giọng quát nạt làm cho cahnfg nọ giật thót người suy nghĩ, nếu như mình còn chần chừ , e là chỉ thêm giây nữa thôi này áp dụng thủ đoạn bạo lực với mình quá.


      “We...wechat, chúng tôi quen nhau qua wechat.”


      “Wechat à....” Tô Duyệt buông chàng pha chế ra, cố gắng suy nghĩ về cái môn là lạ kia.


      Hình như Tô Đông Thần có qua với ôc, ấy từng dùng cái software này rất thành công và hẹn được ít gặp mặt, hơn nữa còn chưa được cho phép tự ý dùng điện thoại di động của để download cái phần mềm chát chít gì đó về.


      Lập tức mò tìm điện thoai, Tô Duyệt chống tay lên bàn tìm wechat mở ra, bắt đầu thao tác tìm tòi xem nên sử dụng như thế nào.


      “Oh... còn bắt phải có hình... chuyện mà...” Nhanh chóng ấn chứ năng chụp hình, Tô Duyệt giơ tay hình chữ V cười làm duyên với ống kính, “ hai ba, tách!”


      Hài lòng nhìn ngắm ảnh của mình, sau khi kết nối bắt đầu cầm điện thoại di động lướt web tìm kiếm.


      “Vừa vào chộp ngay được anhc hàng bảnh bao!” Tô Duyệt ngô nghê cười, nhưng là cười ra nước mắt.


      Rất nhanh, trong wechat hình ảnh lăm, nhưng nhìn cũng đến nỗi nào, hôn môi với người này cũng hẳn là bị thiệt thòi.


      cần nhìn kỹ người phía bên kia, Tô Duyệt liền bấm phím thoại rồi hét lớn vào điện thoại, “Đẹp trai ơi, có đồng ý để tôi hôn cái ? Hì hì! Ức!”


      Dứt lời, Tô Duyệt còn nấc lên mấy cái rồi mềm oạt nằm sãi lên bàn quầy bar. Dưới ánh đền mờ ảo, có người tướng tá cao ráo chầm chậm về phía . Tô Duyệt nheo mắt cười vẫy vẫy tay với người nọ, “Trai đẹp, xin chào...!” xong liền ngã ‘phịch’ lại về mặt bàn.


      Lẳng lặng nhìn nằm gục quầy bar ngủ say bằng đôi mắt xa xăm, từng bước lại gần, mái tóc đen óng ả che mất nửa gương mặt của , vươn tay gạt chúng ra, ngờ chạm phải đôi gò má ẩm ướt.


      bất thình lình đứng bật dậy, men say trong đôi mắt long lanh kia hoàn toàn biến mất, Tô Duyệt nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó chỉ ngón tay vào ngực trái mình cười dại hỏi, “Trai đẹp à, chỗ này đau, có biết làm sao chữa hay ?”
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Hôn môi
      Edit: TiêuKhang

      đợi người trước mặt có phản ứng, Tô Duyệt lại lầm bầm lầu bầu tiếp, "Hì hì, có phải cũng biết đúng , ra ....Chỉ cần cho tôi hôn cái là được rồi!"

      Đôi mắt trong suốt bỗng trở nên mơ màng, chân bước siêu vẹo nghiêng ngả, hai tay quàng lên cổ người đàn ông, đôi mắt ngà say mông lung đờ đẫn nhìn chăm chăm gương mặt khi tỏ khi nhòe, dáng người mềm mại nhích từng bước lại gần, sau đó từ từ nhón chân cố gắng áp lên được bờ môi kia.

      Mùi rượu nồng nặc xen lẫn hương thơm thoang thoảng ngòn ngọt của Molly phả vào mặt, xưa nay thích những người có rượu tiếp xúc với mình, nhưng hôm nay đối với cái này lại hề có cảm giác muốn xa lánh, mà thậm chí còn để mặc cho muốn làm gì mình làm.

      Bờ môi như hoa đào mơn man áp lên, thế nhưng còn chưa kịp tận hưởng cảm giác ngọt ngào đó làn môi mềm mại kia nhanh chóng lướt , như thể mọi thứ vừa xảy ra tất cả đều chỉ là ảo giác của mình .

      Sau đó lại ngủ thiếp còn biết trời đất gì nữa.

      Ninh Duệ Thần vuốt vuốt mi tâm buồn cười nhìn nằm gục vai mình ngủ, có phải mình may mắn khi tới nơi này hay ?

      Cả ngày nay bị Ninh Uyển Thu rầy rà làm phiền, nên buộc phải tới quán rượu em kinh doanh tìm , hai em như lệ thường chơi trò ‘Đại mạo hiểm – lời lòng’ và kết quả là Ninh Duệ Thần vẫn giống khi còn đều bị thua cho em mình.

      * Là trò chơi mà ai thua phải hoặc làm việc mà người thắng giao cho; người bị thua phải lựa chọn trong hai: 1 là (tức là người thua phải trả lời đúng câu hỏi mà người thắng đặt ra); 2 là chọn đại mạo hiểm (người thua phải hoàn thành việc nào đó (khó thực hay khó hoàn thành) do bên thắng đặt ra.

      "Sống ở nước ngoài năm năm, có gặp được điều thú vị gì ?" Ninh Uyển Thu hăm hở hỏi, đó giờ rất luôn tò mò về cuộc sống riêng tư của trai mình.

      Biết làm sao, vì từ đến lớn Ninh Duệ Thần rất lạnh lùng xa cách, tuy bề ngoài nổi bật nhưng lại thích tiếp xúc với ai, bao giờ cũng tạo cho người ta có cảm giác xa lạ khó gần, dù cho có nữ sinh thầm mến lấy hết can đảm tỏ tình với cũng bị cự tuyệt thương tiếc.

      Nhiều lúc Ninh Uyển Thu còn cho rằng, có lẽ Ninh Duệ Thần thích ‘hàng trong nước’, mà phải quyến rũ gợi cảm cỡ như mấy ngoại quốc mới có thể kích thích làm trỗi dậy ham muốn trong .

      Vậy mà....

      " có." Câu trả lời gọn gàng dứt khoát nhất thời khiến Ninh Uyển Thu nhụt chí.

      Ninh Uyển Thu ai oán nhìn Ninh Duệ Thần, nhõng nhẽo , ", là....Đồng chí mà?"

      "Ninh Uyển Thu, tiếp tục vấn đề thứ hai!" Ninh Duệ Thần lạnh tanh nhắc nhở, Ninh Uyển Thu bĩu môi bắt đầu vòng thứ hai.

      Hỏi liên tiếp loạt bốn, năm vấn đề, Ninh Duệ Thần vẫn thua nữa, Ninh Uyển Thu nghiêm nghị nhìn trai nghiêm túc , ", bây giờ chúng ta chơi Đại Mạo Hiểm , cứ tìm đại nào đó rồi hẹn hò, thử tìm hiểu người ta xem thế nào."

      "." Ninh Duệ Thần dứt khoát từ chối cho em mình cơ hội nào để thương lượng.

      Ninh Uyển Thu buộc lòng phải nhượng bộ, cầm điện thoại di động của Ninh Duệ Thần để bàn lên đưa tới trước mặt mình, "Vậy bây giờ vào wechat , nếu là phải tiến tới gặp mặt người ta, còn là con trai quên nhắc nữa."

      "Nhưng nếu từ bỏ quyền lựa chọn, vậy mọi chuyện kế tiếp đều do em định đoạt!" Rất sợ Ninh Duệ Thần lên tiếng từ chối lần nữa cho nên Ninh Uyển Thu lập tức bồi thêm câu.

      Vì vậy, để cắt cái đuôi dây dưa của Ninh Uyển Thu cũng lướt web chọn đại, nhưng ngờ lại chọn trúng người, càng ngờ nữa đó là người nọ lại chính là .

      Dáng ngờ nho run lên kéo tư tưởng hoang của quay về. Ninh Duệ Thần nhìn ngủ say sưa trong lòng mình, hàng mi vừa dài vừa dầy hơi chớp chớp vẫn còn vương nước mắt, tuy ngủ nhưng đôi lông mày thanh mảnh vẫn rối rắm nhíu lại, có lẽ do lạnh cơ thể càng co ro rút vào lòng , như chú nai con bị thương cầu xin tìm chút ấm áp.

      Tay kiềm được vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt kia, sau đó rụt tay về theo bản năng mới phát tay mình nhiễm nước mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn phiến môi đỏ hồng như hoa đào, nụ hôn đến bất ngờ đó tuy chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng mang đến cho loại cảm giác kỳ diệu.

      ‘Cuộc đời mỗi người ít nhất nên có lần vì nửa kia của mình mà hy sinh trao ra… cầu mong được đơm hoa kết trái, cầu mong được cùng nhau sánh bước, cầu mong được đáp lại, thậm chí cầu mong phải em, mà chỉ nguyện ước trong những năm tháng đẹp nhất của đời em luôn có xuất ….’

      Hàng chữ ít ỏi vài câu trang giấy trắng đột nhiên ra trước mắt, tuy chỉ nhìn thoáng qua có lần, thế nhưng nó khắc sâu vào đầu khiến nhớ mãi quên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Mặt cậu đỏ rồi
      Edit: TiêuKhang

      Điện thoại trong tay đột nhiên run lên, là tin nhắn, tròng mắt đen sâu thẳm liếc nhìn trong ngực, chút do dự tắt luôn điện thoại di động, ôm eo dìu xoải bước nhanh ra ngoài.

      Mà chiếc điện thoại Tô Duyệt nắm chặt trong tay lúc này cũng rung lên, nhưng có ai để ý cứ mặc nó tự rung rồi tự tắt.

      Ninh Duệ Thần đá văng cửa phòng, cất giọng từ tính , "Ninh Uyển Thu, tối nay mượn phòng em dùng đỡ, em chịu thiệt chút, ngủ ở nơi này ." xong liền xoay người rời .

      Sau lưng im lặng mấy giây, giọng nữ trong trẻo đột nhiên rít gào lên sau lưng Ninh Duệ Thần, ", cần mấy hộp Durex(*) hả?" (*tên nhãn hiệu bao cao su)

      " cần, em cứ giữ lại để mình sử dụng." Ninh Duệ Thần bình tĩnh trả lời, lên lầu nhấc chân đá văng cửa phòng ra, sau khi vào tiện tay đóng và khóa luôn cửa lại, tránh cho nửa đêm Ninh Uyển Thu thầm đánh lén.

      Tuy nơi này là quán bar, nhưng cách được lắp đặt rất tốt, dù cho bên dưới lầu có ồn ào đến long trời lở đất, người ở lầu cũng nghe thấy bất kỳ thanh gì.

      trong ngực vẫn ngoan ngoãn ngủ say sưa mặc cho ôm, Ninh Duệ Thần cẩn thận đặt lên giường, tính rút ra cánh tay bị ôm lấy đôi tay nho lại bất ngờ tóm chặt cổ tay , hai mắt nhắm nghiền cau mày đau khổ cầu xin, "Đừng , đừng bỏ lại em mình!"

      vùi mặt trong cánh tay, cơ thể lại bắt đầu run lên dữ dội, nỗi sợ hãi và bất lực chôn sâu ở đáy lòng lúc này đều bộc lộ ra hết khi ngủ, phơi bày ra ở trước mặt .

      Do dự lát, cuối cùng Ninh Duệ Thần quyết định nữa, nằm xuống bên cạnh .

      Cảm nhận được bên cạnh có hơi thở của người, Tô Duyệt dần dần thả lỏng các dây thần kinh bị kéo căng, hơi nghiêng người qua gối lên cánh tay Ninh Duệ Thần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

      Lúc này, khoảng cách giữa hai người chưa tới tấc, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở nhè của , còn có hỗn hợp mùi rượu và hương lài người . Ngay cả Ninh Duệ Thần cũng thể tin, thứ mùi hương này còn có tác dụng làm dịu các dây thần kinh, nếu sao với người xưa nay khó ngủ như sau khi nghe mùi hương này cũng rất muốn nằm ngủ giấc.

      kịp cho suy nghĩ nhiều nữa, mí mắt Ninh Duệ Thần nặng trĩu rồi dần dần khép lại, cánh tay còn lại cũng theo phản ứng bản năng vòng qua ôm lấy cơ thể mềm mại kia, rút ngắn lại khoảng cách của cả hai gần hơn chút.

      Tấm rèm cửa sổ màu xám tro bị gió thổi tung , ánh trăng sáng tỏ chiếu vào căn phòng qua khung cửa sổ, lặng lẽ soi rọi lên bóng dáng của hai người.

      Cũng cùng thời gian đó tại căn phòng đèn mờ khác, nền đá cẩm thạch màu trắng rải đầy những cánh hoa hồng xinh đẹp, chiếc bàn tròn nho có hai ngọn nến lung linh dưới ánh sáng mờ nhạt, món bò bít tết Italy và rượu vang được bày biện ngay ngắn ở hai bên, trong bình gốm sứ tinh sảo cắm đóa hoa hồng nở rộ, tất cả những cách bài trí này cho thấy mờ ám của bầu khí tại.

      Song song đó, có hai ánh mắt đối diện nhau nhưng ai lên tiếng mà chỉ nhìn nhau như thế, có vẻ như đành lòng quấy rầy bầu khí lãng mạn này.

      Tuy nhiên, cảm xúc trong ánh mắt kia hề giống như trao tình gửi ý mà ngược lại còn nồng đậm mùi thuốc súng.

      "Đây là cái gọi là bữa tối dưới nến?" Giọng lạnh lẽo bực bội vang lên, nghe kỹ còn có vài phần cắn răng nghiến lợi để .

      "Dạ....Chắc là vậy...." Người còn lại hơi chần chờ rồi run giọng đáp.

      "Cháu và ta ăn?"

      "Dạ.... Hình như vậy...."

      "Cạch!" Tô Lê Đông thở hồng hộc ném cái nĩa lên bàn, hai mắt sắp tóe lửa vì giận, mặt tái xanh , "Tô Đông Thần, bởi vì cháu khai man quân tình, dẫn đến làm lãng phí thời gian quý báu của ta, bây giờ hãy mau úp mặt vào tường đứng tư thế hành quân sám hối giờ, sáng mai phải giao thêm bản kiểm điểm vạn chữ nữa!"

      Dứt lời, Tô Lê Đông liền chống gậy bỏ với sắc mặt tức giận.

      Tô Đông Thần ngừng kêu khổ, cùng ông nội vì Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần tỉ mỉ sắp đặt buổi hẹn hò hoàn mỹ này đây, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, đôi trai tình chàng ý thiếp ngồi với nhau cùng trò chuyện tâm đầu ý hợp, vui vẻ ngon miệng dùng bữa tối, tình cảm nhen nhóm cũng nhanh chóng tăng vọt bởi bầu khí này, đây cốt truyện lãng mạn tuyệt vời biết chừng nào à!

      Vậy mà, hai nhân vật chính ấy đều hẹn lại cùng nhau mất tích, nhất là Tô Duyệt, chưa bao giờ về muộn, nhưng hôm nay đến bây giờ rồi mà vẫn có tin tức của con bé, đúng là kỳ quái !

      Nhưng mình bỏ cuộc dễ dàng như vậy, hôm nay thành công cũng có nghĩa mãi mãi luôn thất bại, nếu hai người họ vẫn còn ở Lạc Thành, mình tin cả hai may mắn hết lần này tới lần khác thoát khỏi sắp đặt chu đáo của mình?

      ***
      Sáng hôm sau khi Tô Duyệt vội vã tới công ty bị bạn tốt Hứa Hàm kéo vào góc.

      "Quần áo thay, mặt vẫn chưa rửa, tóc tai rối loạn bù xù, thành khai báo , tối qua cậu đâu?" Hứa Hàm chống nạnh hai tay nghiêm túc hỏi.

      Tô Duyệt cụp mắt né tránh, chột dạ cúi đầu lí nhí , "Về nhà chứ đâu, có thể đâu được nữa chứ?"

      "Về nhà? Tối qua trai cậu gọi điện cho mình, hỏi cậu có ở chỗ mình , lúc đó mình biết ngay là tinh cậu lén trốn ra ngoài rồi, cho nên đỡ giúp cậu, bảo cậu ngủ lại ở chỗ của mình, nếu lẽ nào người trai kia của cậu sao đến tận bây giờ vẫn chưa tìm cậu hả?"

      Hứa Hàm thao thao như súng bắn tỉa, Tô Duyệt tự biết hết đường chối cãi, định cúi đầu mặc cho Hứa Hàm quở trách mình, có thể nhận ra lo lắng cùng tình cảm quan tâm mà Hứa Hàm dành cho mình.

      "Haizzz, cậu đấy, gặp chuyện gì cũng chịu chia sẻ với người khác, nhưng cho dù cậu những người đó cũng tìm đủ mọi cách để bươi móc vết thương của cậu ra." Hứa Hàm lí nhí , "Ngày hôm qua, sau khi cậu , ai cũng biết được cậu...Bị Thẩm Gia Dũng bỏ rơi."

      Tô Duyệt sững người nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, đương nhiên biết trong công ty này có rất nhiều người chờ đợi để xem làm trò hề, hôm nay có tin tức đặt biệt như vậy, dù có đào sâu ba thước lên bọn họ cũng bỏ qua cơ hội này để chế nhạo .

      Mà Hứa Hàm chính là người bạn duy nhất mà có thể tin tưởng ở nơi này.

      " người cậu sao lại có mùi rượu thế này? Hình như còn có mùi....Mùi của đàn ông?" Hứa Hàm cau mày hít lấy hít để người Tô Duyệt, ngơ ngác nhìn Tô Duyệt hồi lâu mới chậm chạp , "Chẳng lẽ cậu nhất thời nghĩ thông nên mượn rượu để tăng thêm can đảm, sau đó tùy tiện quơ đại nào tặng free cho người ta đó chứ?"

      Như để che giấu cho chột dạ của mình, Tô Duyệt lập tức phản bác, "Gì chứ? Mình sao có thể làm ra những chuyện mất nhân cách như thế được cơ chứ?"

      "Khi người con bị chính người đàn ông mình thương ruồng bỏ, dù ta có bình tĩnh hay lý trí cỡ nào nữa, những chuyện còn mất nhân cách hơn nữa vẫn có khả năng xảy ra." Hứa Hàm nhấn mạnh , vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Duyệt, thẳng thắn phán, "Tô Duyệt, mặt cậu đỏ rồi!"
      Phiên Nhiên, honglak, PhongVy2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Oan gia gặp lại
      Edit: TiêuKhang

      "Đó là do bị cậu chọc tức!" Tô Duyệt hờn dỗi trợn mắt liếc Hứa Hàm như muốn che giấu điều gì, nhưng như vậy lại càng khiến cho Hứa Hàm cảm thấy Tô Duyệt có tịch rục rịch.

      Hứa Hàm tính ép hỏi tiếp, đột nhiên giọng lành lạnh của Lý Tuyết Lỵ vang lên ở phía sau hai người, "Tô Duyệt, đến phòng làm việc của tôi chút."

      Hứa Hàm kéo Tô Duyệt tới góc khuất, giọng , "Mình đoán, chuyện này hết tám phần mười là chị Lý tung tin rồi, từ sau khi cậu vào đài tới nay, chị ta vẫn luôn đề phòng cầu như đề phòng kẻ cướp vậy, lần này gọi cậu chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì tốt lành, cậu nhất định phải cẩn thận chút, nếu có xảy ra chuyện gì hãy hô to lên, mình lập tức xông vào cứu cậu ngay, biết ?"

      Tô Duyệt phì cười, có phải nàng này xem Lý Tuyết Lỵ hóa thành tinh, phóng đại lên quá mức nghiêm trọng rồi ?

      Nhưng Tô Duyệt vẫn giữ thái độ đúng đắn, nghiêm túc vỗ vỗ vai Hứa Hàm, "Được, nếu lỡ có chuyện gì, mình lập tức gọi cậu tới cứu mình."

      "Ừ, !" Hứa Hàm nhìn Tô Duyệt lâu, như thể khi bao giờ quay trở lại, Tô Duyệt cũng cù cưa với Hứa Hàm nữa, thẳng tới phòng làm việc Lý Tuyết Lỵ.

      "Hôm nay Thẩm Tuấn Ngạn tới công ty Thẩm thị, chuyến tranh thủ thuyết phục Thẩm Tuấn Ngạn tới tham gia buổi phỏng vấn của chúng ta." Lý Tuyết Lỵ đưa tới trước mặt Tô Duyệt xấp tư liệu dầy cộm, "Đây là số tư liệu cơ bản cùng những hoạt động gần đây ta tham dự, hãy xem qua nó lần."

      Gương mặt qua ảnh chụp thoạt nhìn cũng na ná tám mười với Thẩm Gia Dũng, Tô Duyệt khẽ nhíu mày, "Chị Lý, có thể đổi người khác ?"

      " được, có ai quen thuộc với Thẩm Tuấn Ngạn hơn bằng , cho nên, chuyện này được." Lý Tuyết Lỵ lại bồi thêm cho có cơ hội từ chối, "Nếu muốn trở thành người đứng đầu bảng tin phải có tính chuyên nghiệp cơ bản, đừng nên vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng tới công việc. Nếu chỉ có vậy mà làm cũng được, tôi khuyên hãy nhân lúc mình còn trẻ nên sớm đổi nghề , đừng làm lãng phí thời gian của bản thân và người khác."

      Giọng điệu lạnh lùng, lời lẽ răm rắp mang tính chuyên nghiệp, khiến đáy lòng Tô Duyệt đột nhiên ê ẩm, Lý Tuyết Lỵ đối với đó giờ rất nghiêm khắc, sở trường của chị ta chính là chà xát muối lên vết thương của chẳng chút nương tình.

      hơi do dự, lát sau đợi cho cảm xúc ổn định trở lại mới với Lý Tuyết Lỵ: "Chị Lý, chị yên tâm, em nhất định làm tốt."

      Lý Tuyết Lỵ ngẩng đầu lên , "Chỉ mong được như thế, ra ngoài ."

      "Dạ." Tô Duyệt xoay người ra, nhưng bước chân lại nặng như chì.

      Mặc dù Thầm Tuấn Ngạn và Tô Đông Thần là bạn thân, nhưng bởi vì quan hệ với Thẩm Gia Dũng nên muốn trốn tránh qua lại nhiều với Thầm Tuần Ngạn, bởi vì biết, Thầm Gia Dũng cũng thích tiếp xúc với nhiều với ta.

      Thẩm Tuấn Ngạn là con trai độc nhất của Thẩm Phong và bà Lâm Tuyết Mai vợ chính thức nhà họ Thẩm, còn Thẩm Gia Dũng chẳng qua chỉ là kết quả vui chơi nhất thời của Thẩm Phong lúc còn trẻ để lại. Tuy ông Thẩm Phong có để cho vị trí nhoi trong công ty, nhưng chỉ cần ngày nào còn có Lâm Tuyết Mai ở đây, Thẩm Gia Dũng muốn được chân chính bước vào nhà họ Thẩm trở thành phần tử trong đó, xác xuất cược là rất .

      Bây giờ phải tới công ty Thẩm tìm Thẩm Tuấn Ngạn, rất có khả năng gặp người mà muốn nhìn thấy nhất lúc này.

      Hít sâu hơi, Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn phía xa xa, dùng tay vỗ vỗ lên má mình, đem tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn nén vào tận đáy lòng, chẳng qua cũng giống như làm việc mà thôi có gì phải sợ cả. Tô Duyệt, hãy tin tưởng vào chình mình, mi nhất định làm được, cố lên!
      Gương mặt trắng nõn lập tức ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, Tô Duyệt khôi phục lại dáng vẻ tràn trề tự tin thường ngày. Những năm gần đây, học được cách phải làm sao cân bằng tốt tâm trạng của mình trong khoảng thời gian ngắn nhất, để bản thân luôn trong trạng thái tốt nhất có thể đối mặt với tất cả mọi thứ.

      Những tài liệu này, căn bản cần xem, Thầm Tuấn Ngạn rất có sức hút trong làng giải trí, được rất nhiều người hâm mộ, Hứa Hàm cũng là trong số đó, mỗi ngày có tin tức mới nào về Thẩm Tuấn Ngạn nàng cứ líu lo mãi ngừng ở bên tai , tuyệt đối là fan trung thành của Thẩm Tuấn Ngạn.

      nhanh chóng tới công ty Thẩm thị, mặc dù tình nguyện gặp Thẩm Tuấn Ngạn nhưng có số việc phải muốn trốn tránh là có thể được như ý nguyện.

      Chỉ mất mười lăm phút đường, Tô Duyệt đến công ty Thẩm thị, đến trước quầy lễ tân, trao đổi đại khái cùng nhân viên lễ tân mục đích mình đến.

      Nhân viên quầy lễ tân sau khi gọi đường dây nóng nối với văn phòng giám đốc, rồi nhìn Tô Duyệt đăm đăm, thần sắc mặt cũng tỏ ra rất kỳ quái.

      “Thưa , xin lỗi, giám đốc Thẩm bận tiếp khách, lúc này tiện gặp .” Nhân viên quấy lễ tân lễ phép , “Nếu có việc gì cần hãy viết ra giấy để lại lời nhắn, đợi giám đốc Thẩm có thời gian, tôi nhờ trợ lý giao lại cho ông ấy, như vậy ông ấy sớm liên hệ với hơn.”

      Tô Duyệt ngẫm nghĩ rồi gât gật đầu , “Được.”

      Nhanh tay viết sơ lược nội dung mình đến tìm lên mặt giất trắng, sau đó Tô Duyệt giao cho nhân viên quầy lễ tân, cũng nhanh chóng rời , vì lòng muốn gặp lại người kia chút nào.

      Nhưng thế giới này có đôi lúc kỳ diệu đến ngờ, khi bạn càng muốn nhìn thấy ai đó người đó lại cứ hết lần này đến lần khác xuất nga trước mặt của bạn. Thậm chí còn mang đến cho bạn tin vui đặc biệt bất ngờ, cũng giống như quy luật mua tặng ở chốn thương trường.

      Ví dụ như lúc này, Tô Thiến Tuyết mặc chiếc váy Bohemia, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ õng ẹo cặp kè với Thẩm Gia Dũng từ ngoài vào bên trong, còn tinh mắt thấy được Tô Duyệt sắp lướt qua mình.

      “Ơ, chị họ, sao chị lại tới đây?” thanh lanh lảnh bỗng phá tan bầu khí yên tính lúc này, trong giọng còn mang theo vẻ chế giễu châm chọc.

      Tô Duyệt thoáng nhíu mày, nhưng hề dừng bước, mắt vẫn ngó thẳng về phía trước.

      Thấy Tô Duyệt coi mình như người xa lạ làm như thấy, lửa giận trong lòng Tô Thiến Tuyết bốc lên ngùn ngụt, nhưng mặt mày lại nở nụ cười tươi rói. Đôi giầy cao gót mười phân gõ lọc cọc bước nhanh lên phía trước, tính như hôm qua hung hăng bắt lấy cổ tay Tô Duyệt, nhưng Tô Duyệt khẽ nghiêng người , khéo léo né tránh móng vuốt của Tô Thiến Tuyết, tiếp tục về phía trước, như thể căn bản nhìn thấy ta.

      Lớp trang điểm xinh đpẹ thể che giấu được vẻ mặt tức giận của Tô Thiến Tuyết, nhưng chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi, Tô Thiến Tuyết liến nhanh chóng khôi phụ lại điệu bộ quyến rũ xinh đẹp của mình.

      Lắc lư vòng eo mềm mại, yểu điệu thướt tha quay trở lại bên canh Thẩm Gia Dũng, thân mật khoác lên cánh tay ta, cơ thể Tô Thiến Tuyết mềm mại như xương dán dính vào người đàn ông, cố tình cao giọng , dám chắc mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe đượcn nũng nịu , “Chị họ, sao lại bỏ gấp gáp như vậy? Em với Gia Dũng còn tính tìm cơ hội để bày tỏ cám ơn chị đấy!”
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :