1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 71: Có chuyện xảy ra

      Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt vừa mới đến công ty bị Lý Tuyết Lỵ gọi vào phòng làm việc.

      Vương Giai Di từ trong phòng giải khát ra nhìn bóng lưng Tô Duyệt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, giống như biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, ngâm nga hát rồi rời .

      “Tô Duyệt, định giải thích chuyện này thế nào?” Lý Tuyết Lỵ ném tờ báo ngày hôm nay xuống trước mặt Tô Duyệt, tin tức bắt mắt bên nhất thời khiến hai mắt Tô Duyệt đau nhói!

      báo chỉ kèm theo tấm hình Ninh Thiến Như tặng quần áo cho , bên còn viết tên công ty của , cũng ám chỉ tập đoàn nào đó muốn tranh thủ hạng mục vì kiến thiết lại Bắc Thành gì đó, nên càng khiến người ta suy nghĩ miên man tin vịt này nó có gì.

      “Hình cũng có, Tô Duyệt, chuyện này nên xử lý như thế nào tự quyết định .” Lý Tuyết Lỵ lạnh lùng , “Chuyện của liên lụy đến danh dự của đài, nể tình thực hai lần phỏng vẫn nên công ty quyết định truy cứu trách nhiệm của , nhưng tôi hy vọng trưa này có thể nhìn thấy đơn từ chức của .”

      “Về tiết mục phỏng vấn tiếp xúc gần gũi với quan viên trong phủ thị chính, tôi để Bạch Nhạc Huyên làm, giao hết tài liệu cho ấy .” Trong giọng của Lý Tuyết Lỵ có chút độ ấm nào.

      Những tấm ảnh này nhất thời thu hút chú ý của tất cả mọi người, bởi nó có thể khiến cho mọi người có vô số khả năng suy đoán, cái áo thể cho điều gì, nhưng hàm ý sau lưng cái áo ấy có thể to lắm.

      Nhưng tại điểm khiến Tô Duyệt nghĩ thông nhất chính là, cái áo sơ mi kia vẫn luôn để ở bên cạnh mình, tại sao lại có người chụp được tấm ảnh nét như thế?

      Tô Duyệt ra khỏi phòng làm việc, ngồi vào vị trí của mình, buộc bản thân phải tỉnh táo lại, suy nghĩ tất cả chân tướng việc này cùng việc ngày hôm qua.

      Người có thể tiếp xúc gần gũi với mình lại luôn luôn muốn tìm phiền toái cho mình nhiều lắm, Vương Giai Di hoàn toàn có bản lĩnh đó, nhưng nếu là Bạch Nhạc Huyên...

      Nhớ lại cảnh tượng khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Duyệt dần dần hiểu .

      Nhưng lúc này, cho dù giằng co tranh cãi ầm ĩ với trận Bạch Nhạc Huyên cũng có tác dụng gì, chuyện này chẳng thay đổi được hậu quả của nó.

      quả bị đối xử bất công, thế nhưng, người bị hại chân chính lại là Ninh Duệ Thần.

      Ninh Duệ Thần là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng, nhưng hôm nay lại bị cuốn vào trong sóng gió này, phải đối mặt với áp lực thừa nhận nhiều hơn rất nhiều.

      Quan trường như thương trường, có lúc thậm chí còn tàn khốc hơn, bao nhiêu người ở sau lưng nhìn chằm chằm vào bạn, chỉ cần làm ra chút lỗi cũng có thể bị đám người đằng sau đàm tiếu phóng đại.

      Mặc dù lúc này Ninh Duệ Thần ở thành phố A, nhưng tốc độ lan truyền tin đồn từ trước đến giờ đều ngoài sức tưởng tượng của mọi người, bây giờ... có khỏe ?

      “Ôi, có vài người cuối cùng cũng phải rời khỏi đây rồi, Tiểu Huyên, có cảm thấy ngay cả khí cũng mát mẻ hơn nhiều .” Vương Giai Di the thé , ở trong lòng ta, đây là do Tô Duyệt là tự chuốc lấy phiền phức, ai bảo tham lam hư vinh!

      Bạch Nhạc Huyên nhìn Tô Duyệt, đối với chuyện này, tất nhiên ta hiểu tường tận mọi chuyện.

      Hôm qua, ta định cắt cái áo sơ mi có LOGO kia, nhưng Lý Tuyết Lỵ đột nhiên xuất ở đó.

      Vốn tưởng rằng Lý Tuyết Lỵ ngăn cản ta làm chuyện này, nhưng ngờ chỉ để lại câu rồi xoay người rời .

      “Đối phó với Tô Duyệt, trước tiên hãy suy nghĩ xem người đứng sau lưng ta có chịu để yên hay .”

      Lý Tuyết Lỵ đúng, cho dù Ninh Thiến Như ghi hận trong lòng chuyện Tô Duyệt hủy cái áo như ta mong muốn, nhưng chỉ cần có Ninh Duệ Thần ở đây, Ninh Thiến Như cũng dám làm gì quá phận, còn Tô Duyệt cũng chẳng bị tổn thương gì.

      Trừ khi, có thế lực khiến Ninh Duệ Thần có tránh cũng tránh được, có cách nào bảo vệ được Tô Duyệt.

      Đó chính là, sức mạnh dư luận quần chúng.

      Cho nên, ta lựa chọn danh phát chuyện này cho tòa soạn nào đó có tiếng nhất Lạc Thành, lợi dụng sức mạnh dư luận để đẩy Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt đến nơi đầu sóng ngọn gió.

      Nhưng, điều khiến Bạch Nhạc Huyên thể ngờ đến chính là, tại sao Lý Tuyết Lỵ lại giúp ta?

      Trong chuyện này, có phải còn có chuyện gì mà ta biết hay ?

      Bạch Nhạc Huyên nhấp ngum cà phê, trong đầu ngừng tự hỏi.

      để ý đến chê cười của người khác, lúc này Tô Duyệt chỉ nghĩ đến nên làm gì để giúp Ninh Duệ Thần bây giờ.

      Vừa dọn dẹp đồ đạc của mình, Tô Duyệt vừa trầm tư suy nghĩ, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, còn người gọi điện cũng chính là người giờ nghĩ đến.

      “Em ở đâu?” Trong giọng của người đàn ông mang theo lo lắng, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều so với bình thường.

      Tô Duyệt cúi đầu, giọng thấp, “Em ở công ty.”

      Tiếp theo, hai người đều đồng loạt im lặng.

      Tay cầm điện thoại di động càng lúc càng chặt, thời gian tích tắc trôi qua, giống như giẫm lên người nhất.

      “Bây giờ ở đâu vậy?” Tô Duyệt nhịn được hỏi.

      Trong giọng ấm áp ý cười, khiến người ta có cảm giác an lòng, “Em xuống biết.”

      Tô Duyệt bước nhanh ra ngoài, nhìn từ cửa sổ xuống, liền thấy bóng người cao lớn lười biếng dựa vào cạnh xe, ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống từ những tán cây, phủ quanh tầng ánh sáng nhạt.

      cứ như vậy mà bất ngờ xuất ở trước mặt vào lúc này, uất ức, khó chịu cố gắng đè nén nhất thời xông lên.

      Có lẽ ánh mắt trời quá mức chói mắt làm cháy cả ánh mắt , khi cầm cái hộp lớn sững sờ đứng trước cửa công ty chóp mũi đột nhiên chua xót, đôi môi nhịn được mà run run, Tô Duyệt cắn môi dưới, buộc mình đè nén tất cả mọi cảm xúc xuống.

      Mặc dù cỗ kích động muốn liều mạng chui vào trong ngực khóc to để xả hết uất ức.... Nhưng thể, muốn thể mình rất kiên cường, như vậy Ninh Duệ Thần mới có thể băn khoăn đối mặt với nhiều lời đồn đại

      Ánh mặt trời buổi trưa cực kỳ nóng rực, hong khô nước mắc trong lòng của , người đàn ông vẫn đứng đó, lời, ánh mắt dịu dàng, lẳng lặng nhìn đứng cầu thang.

      Thời gian im hơi lặng tiếng qua lại ngớt, bước từng bước đến trước mặt , mỗi bước đều cảm thấy vô cùng nặng nề, biết nên giải thích như thế nào.

      “Chuyện này...”

      Lời còn chưa dứt, sức mạnh kéo ghì vào trong lồng ngực bền chắc mà có lực, hộp giấy “bịch” tiếng rơi xuống đất.

      Thân thể mềm mại thoáng chốc bị người đàn ông ôm chặt lấy, giọng trầm ổn mà hùng hồn nhàng vang lên bên tai , “ xin lỗi, để em phải chịu uất ức rồi.”

      Cơn gió nhàng chậm rãi thổi qua, mùi hương bạc hà nhàn nhạt người dễ ngửi, thấm vào ruột gan, tựa như mang theo loại ma lực, có thể khiến người khác quên mọi phiền nào và u sầu trong nháy mắt.

      Nước mắt cố nén trong hốc mắt nhất thời rơi xuống, được người đàn ông xiết chặt trong ngực liều mạng lắc đầu, “Là em tốt, nếu như em chú ý chút, chuyện này cũng xảy ra, cũng ...”

      liên quan đến em, là bảo vệ em tốt.” Ninh Duệ Thần nhàng kéo ra, ngón tay mềm chặn lại trước miệng , ngăn cho tiếp tục tự trách bản thân mình.

      Đôi mắt bị nước mắt tắm càng trở nên trong veo, người đàn ông chậm rãi lau nước mắt mặt , giọng trầm thấp đầy cảm xúc vang lên, xóa hết tất cả những lo lắng trong lòng , “Chuyện này, giao cho là được rồi.”

      “Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, trong đầu bất chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nắm tay Ninh Duệ Thần , “ mau , càng xa càng tốt.”

      “Tạo sao?” Ninh Duệ Thần bật cười nhìn Tô Duyệt cuống cuồng vội vã, thể đoán ra trong cái đầu này chứa cái gì.

      “Nếu có người Ninh Thiến Như hối lộ làm thế nào?”

      “Đứa ngốc, chuyện này được coi là hối lộ.” Ninh Duệ Thần thản nhiên , “Nhận hối lộ là chỉ nhân viên nghiệp vụ hoặc nhân viên công vụ làm trong đảng và cơ quan lợi dụng các chức vụ , đổi lấy tài sản của người khác; hoặc là thu nhận tài sản của người khác cách phi pháp vì tranh giành lợi ích của người khác, đòi lấy, hai là tranh giành quyền lợi vì Ninh Thiến Như, huống chi thứ bà ta đưa cũng chỉ là cái áo.”

      Bạch Nhạc Huyên chỉ muốn đối phó với , người trong quan trường có quan hệ với người trong thường trường cũng rất phổ biến, tham gia bữa tiệc càng thêm bình thường, còn hôm nay, cho dù là Ninh Thiến Như cũng chỉ là đặt mặt bàn.

      Chuyện này cấu thành tính uy hiếp , nhưng lời đồn đại thường là điều... đáng sợ nhất.

      Mà Bạch Nhạc Huyên chính là lợi dụng lời đồn đại như vậy để đối phó với .

      Ninh, có thể bị đuổi việc vậy?” Đôi mắt trong suốt nhìn chăm chằm vào người đàn ông đối diện, chăm chú hỏi.

      , loại ảnh thế này, đối với nhân viên chính phủ mà là chuyện như cơm bữa rồi.” Ninh Duệ Thần thản nhiên , khi ở thành phố A biết được tin tức này, điều đầu tiên nghĩ đến phải là nó ảnh hưởng đến như thế nào, mà là này chịu những tổn thương gì.

      Loại tin đồn vô căn cứ này, đối với hề có chút ảnh hưởng nào, nhưng mà đối với Tô Duyệt lại như vậy.

      Vốn ở trong công ty rất khó khăn rồi, còn hôm nay, nhất định là càng chịu nhiều uất ức hơn.

      Giờ phút này, hơi cúi đầu, khuôn mặt có chút áy náy, ràng là rất khó chịu, nhưng mỗi câu ra đều là suy nghĩ cho .

      là ngốc.

      Sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?

      chút chuyện như vậy, hoàn toàn thể gây được tổn thương cho .

      Chỉ là có người khác chĩa mũi nhọn vào mà thôi.

      Ninh, nếu chúng ta cái áo này là do Ninh Thiến Như tặng cho em, chuyện này hề liên quan gì đến hết.” Giọng của Tô Duyệt đột nhiên vang lên, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn ánh mắt của Ninh Duệ Thần, lời của lúc này rất nghiêm túc.

      Ninh Duệ Thần vuốt vuốt sợi tóc của Tô Duyệt, “Đừng linh tinh nữa, Tô Duyệt, đừng ôm hết mọi chuyện vào người, giao cho , giúp em giải quyết tất cả.”

      Tô Duyệt nhìn người đàn ông trước mặt, tự biết quyết định như vậy là có chủ ý, thế nhưng, chỉ càng thêm khổ sở.

      Ninh, có nhiều lúc em cảm thấy mình vô dụng, giúp đỡ được chuyện gì cả, chỉ biết gây thêm phiền phức cho . Có lúc em từng nghĩ, nếu như lúc ấy, người gặp phải là em, mà là khác, có lẽ ấy gây cho nhiều phiền phức như vậy, cũng phải mệt mỏi như thế này.”

      “Sao lại có nếu như, đừng bảo là chuyện này hề có liên quan gì đến , cho dù là em gây ra phiền phức, cũng nguyện ý dọn dẹp giúp em.” Ninh Duệ Thần cười nhạt, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, bây giờ chúng ta về nha, nấu cơm cho em ăn.”

      Tất cả tiết tấu cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, người nấu ăn, người kia ngồi trong phòng khách đọc sách, ăn ý nhắc đến đề tài kia.

      Ăn cơm xong, cũng như mọi ngày, Tô Duyệt chủ động rửa bát, Ninh Duệ Thần cũng giành với , đôi mắt thâm sâu nhìn bóng người nhắn, vô thức trở nên dịu dàng.

      Đứng dậy, bóng dáng cao ráo đến trước ban công, tay trái đút vào túi quần lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại vẫn còn nguyên dãy số chưa gọi .

      Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve mặt điện thoại, cuối cùng bấm gọi.

      “Ông nội, là con.”

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72.1: Có là tốt!

      Đêm khuya là lúc an tĩnh nhất trong ngày của Lạc Thành, nhưng lúc này, ở bên trong đại sảnh của tập đoàn Ninh thị, phóng viên truyền thông vừa vây quanh cửa chính đông đúc tưởng như nước chảy qua, người khiêng camera to lớn càng nối liền dứt, nhất định phải quay lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm nay.

      Các ký giả lớn ai cũng cầm cuốn sổ trong tay viết ngừng, ghi chép sẵn những vấn đợi lát nửa hỏi, chuẩn bị làm báo viết cho ngày mai.

      Dựa vào tin tức nội bộ mới nhất vừa lấy được, chủ tịch tập đoàn Ninh thị Ninh Hạc Hiên sắp tuyên bố chuyện trọng đại nhất!

      Còn chuyện bọn họ nghe được, nếu là tin tức trọng đại, tất nhiên là tuyên bố người thừa kế!

      Đây là tin tức khiến người khác phấn chấn cỡ nào!

      Mười mấy năm qua, chủ tịch tập đoàn Ninh thị - Ninh Hạc Hiên vẫn luôn né tránh chuyện người thừa kế này, cho dù Ninh Thiến Như nhiều lần bóng gió bày tỏ Ninh thị thuộc về bà ta, nhưng ông Ninh chưa bao giờ ra mặt thể điều này, thậm chí có lần ký giả hỏi " Ninh Thiến Như có phải là người thừa kế tâm huyết của ông hay ?" ông chỉ cười lạnh bỏ qua.

      Thế nhưng hôm nay, giờ phút này, Ninh Hạc Hiên lại xác định cần phải truyền tin tức này ra! Làm sao có thể khiến cho người ta thấp thỏm chờ mong, thầm phỏng đoán được chứ!

      Phải biết rằng, nếu như Ninh Hạc Hiên muốn vụng trộm bồi dưỡng người thừa kế như con riêng hay ai đó cũng đều có khả năng!

      Dù sao, tất cả mọi chuyện nhìn như quỷ dị ở trong cánh cửa nhà quyền thế đều rất là bình thường!

      Hơn nữa, Ninh Thiến Như giở mánh lới lấy được ủng hộ của Ninh Duệ Thần giờ phút này vẫn còn phát triển, Ninh Hạc Hiên thay đổi chủ ý để Ninh Thiến Như thừa kế cũng quá đáng!

      Tất cả đều có khả năng, phần lớn các ký giả truyền thông đều lo lắng chờ đợi Ninh Hạc Hiên công bố đáp án cuối cùng!

      Đúng lúc này, Ninh Thiến Như mặc váy màu tím thấp ngực chữ V xuất ở cửa công ty Ninh thị, phấn mặt cũng đánh đều, giấu được khẩn trương trong lòng bà ta.

      Ninh Hạc Hiên vẫn chưa xuất , tất cả camera rối rít nhắm vào Ninh Thiến Như, để cho bà ta chút về cách nhìn của lần triệu tập buổi họp báo đột ngột này.

      Ninh Thiến Như làm gì có cách nhìn nào để , chuyện này bà ta cũng vừa mới biết được, bèn vội vàng chạy tới đây.

      Nhiều năm nay, bà ta vẫn thể nào được suy nghĩ của cha mình.

      Nỗi lo lắng trong lòng vốn khiến cho bà ta thể yên ổn được, người của truyền thông gây lại càng khiến bà ta phiền não, mặt còn phải duy trì nụ cười ưu nhã, lúc này Ninh Thiến Như càng thêm khó chịu thôi!

      Đúng lúc này, ánh mắt thoáng nhìn qua, bỗng nhiên Ninh Thiến Như thấy bóng người cao ráo bước từng bước về phía này.

      Ninh Duệ Thần, vì sao cậu ta lại tới!

      Sáng sớm hôm nay bà ta thấy được mẩu tin tức kia báo, sở dĩ vẫn chưa lên tiếng giải thích, chính là vì tạo ra tượng giả để Ninh Duệ Thần giúp đỡ mình, như vậy có thể khiến cho càng nhiều người đặt tiền đặt cược lên người mình, từ đó bà ta có thể nhận được nhiều ủng hộ hơn, như vậy, tỷ lệ thắng của bà ta cũng lớn hơn nhiều.

      Cơ hội tốt như vậy, bà ta sao có thể tỏ thái độ chỉ là mình đơn phương lôi kéo Ninh Duệ Thần, lại bỏ mặc người khác? Bà ta ước gì càng nhiều người hiểu lầm mới càng tốt đấy!

      Hai mắt đảo lia đảo lịa, Ninh Thiến Như bước nhanh về hướng Ninh Duệ Thần, thế nhưng khi bà ta đến gần phát , Ninh Duệ Thần tới bên cạnh chiếc xe khác, mở cửa xe, khom lưng, đỡ người ở bên trong ra ngoài.

      ngờ là.... Ninh Hạc Hiên!

      Từ trước đến nay Ninh Hạc Hiên giao thiệp với người trong quan trường, nếu Ninh Hạc Hiên có qua lại với Ninh Duệ Thần, sao bà ta lại biết chứ!

      Ninh Duệ Thần đỡ Ninh Hạc Hiên về phía công ty Ninh thị, người đàn ông đó như ngôi sao sáng giữa bầu trời u, tất cả camera vốn nhắm vào Ninh Thiến Như thoáng chốc thay đổi phương hướng, vây quay về phía Ninh Duệ Thần!

      Nhưng, Ninh Duệ Thần dùng ánh mắt nhàn nhạt, lại khiến tất cả mọi người dừng chân lại, tự chủ mà nhường đường cho hai người Ninh Duệ Thần và Ninh Hạc Hiên.

      " Ninh, có người vợ của Tô và Ninh Thiến Như có quan hệ ít, xin hỏi chuyện này xử lý như thế nào?" ký giả lớn gan đột nhiên hỏi, đồng thời đưa micro tới trước mặt Ninh Duệ Thần.

      Ánh mắt thâm sâu hờ hững quét qua người ký giả đó cái, liếc mắt nhìn Ninh Thiến Như cách đó xa, trong mắt lặng lẽ xẹt qua tia trào phúng, "Đâu chỉ là ít."

      Ninh Duệ Thần như vậy, Ninh Thiến Như lại hề có chút tâm tình vui sướng, dự cảm xấu nhất thời dâng lên trong bòng bà ta.

      Bóng dáng cao lớn của chậm rãi tới gần bà ta, tiếng ma sát của giày da chạm vào mặt đất rất , nhưng Ninh Thiến Như nghe vào tai chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề, trong khoảng khắc lướt qua bà ta, đôi môi gợi cảm khẽ mở, ra hai chữ khiến tận trong đáy lòng ta có chút run sợ.

      " út."

      "Các vị, đêm khuya hôm nay vội vàng mời mọi người đến đây, lão Ninh tôi có chuyện riêng muốn tuyên bố. Tất cả mọi người đều biết, mười sáu năm trước, con trai và con dâu của tôi bị thiệt mạng trong trận tai nạn máy bay, sau đó cháu của tôi cũng bị thất lạc." đến chỗ này, trong mắt Ninh Hạc Hiên tràn đầy an ủi, "Còn hôm nay, tôi tìm được cháu của mình, tại nó chính là luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng, Ninh Duệ Thần."

      ngờ, luật sư đại diện bên cạnh thị trưởng lại là cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn Ninh thị!

      Mọi người xôn xao phen, tất cả micro đều chuyển về phía Ninh Duệ Thần, đáy mắt sâu thẳm lộ ra vẻ kiên nhẫn, còn Ninh Thiến Như thể nào tin nổi mình mới vừa nghe.

      Làm sao có thể? Năm đó ràng bà ta cho người giết , sao có thể còn sống được chứ, thể nào!

      Dáng vẻ mất hồn mất vía của Ninh Thiến Như được đôi mắt thâm sâu thu hết vào trong, đôi môi mỏng xẹt qua chút trào phúng, chuyển mắt nhìn sang đám ký giả chờ đợi tin tức.

      "Bài báo hôm nay là do ai viết?" Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, như gió xuân tháng ba chậm rãi phất qua, tất cả mọi người có mặt ở đây khỏi say mê ở trong nụ cười này.

      "Là tôi!" người đàn ông con để tóc húi cua vội vàng , sợ bị đám người này chôn vùi, ta vừa giơ tay lên cao vừa xuyên qua đám người, mặc cho tổng biên tập ở sau lưng giọng liều mạng kêu "Quay lại quay lại" cũng bỏ mặc.

      Bài báo ngày hôm nay ta viết về quan hệ của Tô Duyệt và Ninh Thiến Như vô cùng tốt, tuyệt đối có lợi cho việc thúc đẩy mối quan hệ cháu, nhất định là đại luật sư Ninh rất vui vẻ muốn khen ngợi ta đây mà.

      Lúc vị ký giả trẻ tuổi nhìn thấy nụ cười y hệt như gió xuân của Ninh Duệ Thần nhất thời bị lạc mất tâm trí, người bị mất trí nhớ có khứu giác nhạy cảm về độ nguy hiểm cao, cho nên tạo ra phán đoán sai lầm.

      Mắt của luật sư Ninh nhìn xuống vị ký giả trẻ tuổi thấp hơn cái đầu ở trước mặt, nụ cười hết sức ân cần, "Bài báo ngày hôm nay viết tệ."

      "Nào có nào có, luật sư Ninh quá khen rồi!" Vị ký giả đó vội vàng khiêm tốn , trong lòng sớm hồi hộp.

      Ninh luật sư dịu dàng hỏi lần nữa, "Cậu thuộc tòa soạn nào vậy?"

      "Tòa soạn Dương Quang!"

      Tổng biên tập của tòa soạn Dương Quanh ở phía sau yên lặng khóc.

      "Ừm, quả thực là tòa soạn tốt." Ninh Duệ Thần dùng giọng khẳng định để , vị ký giả trẻ tuổi kia cười híp mắt, cuối cùng lần này cũng có thể tăng thể diện cho tòa soạn rồi, ai dám tiếp tục coi thường cậu ta nữa!

      Lái sang chuyện khác, luật sư Ninh lại , "Có vấn đề, tôi muốn hỏi cậu chút."

      "Ninh luật sư cứ !" Vị ký giả trẻ tuổi vội vàng .

      "Ninh Thiến Như là của tôi, tôi tặng đồ cho tôi vợ, cái này gọi là hối lộ sao?" Ninh Duệ Thần thản nhiên , ánh mắt thâm sâu phủ tầng sương mỏng, khiến người khác hơi chột dạ.

      Lúc này, vị ký giả trẻ tuổi mới cảm thấy đầy rẫy nguy hiểm, giọng bỗng nhiên thấp xuống, ".... Cách dùng từ đúng, tôi lập tức trở về sửa đổi ngay."

      " cần."

      Vị ký giả trẻ tuổi nhất thời thở ra hơi.

      " Bắt đầu từ ngày mai, tòa soạn Dương Quang trở thành lịch sử." Ninh Duệ Thần thản nhiên , nhìn lướt qua đám ký giả có mặt ở đây, giọng bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta thể tôn trọng, "Vợ tôi thích bị đăng lên báo hay lên ti vi, nếu như tòa soạn nào còn dám bậy, đây chính là tương lai của các ." xong, liền xải bước nhanh chóng rời .

      Ninh Hạc Hiên nhìn bóng dáng rời , khóe miệng xẹt qua tia tự giễu.

      ra, sở dĩ Ninh Duệ Thần nguyện ý công khai thừa nhận mối quan hệ của mình và ông, chỉ là vì vợ của .

      Chỉ cần mọi người đều biết Ninh Thiến Như và Tô Duyệt là quan hệ cháu, chuyện tặng áo thế này cũng là điều hiển nhiên, ai có thể thêu dệt loạt chuyện cười khiến Tô Duyệt khó chịu nữa.

      Trong điện thoại, giọng điệu của Ninh Duệ Thần chuyện với ông vẫn lạnh lùng, cho tới bây giờ, vẫn chưa tha thứ ông.

      là đáng thương, quản lý tập đoàn Ninh thị to như vậy có ích lợi gì? Nhà lớn như vậy, hôm nay vẫn chỉ có mình ông ở đó.

      còn thần thái sáng lạng như lúc nãy nữa, Ninh Hạc Hiên vào công ty Ninh thị, ký giả bị chặn lại ngoài cửa, để lại cho bọn họ, chỉ là bóng lưng độc của ông cụ.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72.2

      Sáng sớm khi Tô Duyệt thức dậy, lập tức nhận được điện thoại của Trần Tuấn Hàn.

      "Tiểu Duyệt à, bị uất ức lớn như vậy cũng tiếng nào, Ninh Thiến Như là của cháu, chuyện này cháu cũng ra, nếu phải tối hôm qua luật sư Ninh triệu tập mở họp báo, thừa nhận quan hệ của cậu ta và ông cụ Tô, cháu còn muốn chịu này uất ức bao lâu nữa hả." Trần Tuấn Hàn lảm nhảm , "Tiểu Duyệt, làm lại , trong đài chúng ta thể có cháu."

      Tô Duyệt nhíu chặt lông mày, Trần Tuấn Hàn vậy ý là....

      Nhanh chóng mở ti vi lên, quả nhiên, các đài truyền hình lớn đều đưa tin tức tối hôm qua Ninh thị triệu tập mở họp báo.

      Ninh Duệ Thần....

      Đến giày cũng kịp mang vào, Tô Duyệt qua loa đáp ứng Trần Tuấn Hàn, lập tức nhanh chóng ra khỏi phòng.

      Trong phòng bếp, người đàn ông đứng ở đó, mặc tạp dề lần trước mới mua cho , cầm dao, cẩn thận chiên trứng cho .

      Bóng dáng cao ráo đứng cách xa, đột nhiên muốn bước tiếp nữa, chỉ muốn lẳng lặng nhìn người đàn ông này.

      Dường như cảm nhận được phía sau có người nhìn mình, Ninh Duệ Thần xoay người lại, liền nhìn thấy với mái đầu tóc xù chân trần đứng cách đó ko xa.

      Ninh Duệ Thần ra khỏi phòng bếp, từ giá giày lấy ra đôi dép màu hồng, tới bên cạnh Tô Duyệt, cúi người xuống, cánh tay thon dài cầm mắt cá chân của , nhàng mang dép vào, " đất lạnh, lần trước phát sốt rồi, sao nghe lời tí nào vậy?"

      Tô Duyệt mặc cho Ninh Duệ Thần loay hoay, cúi đầu đứng nhìn người đàn ông ngồi xổm ở trước mặt mình, cái tạp dề là hình ảnh Crayon Shinchan bị con chó trắng kéo quần, ban đầu chỉ muốn đùa , ngờ người đàn ông ưu nhã này mặc cái tạp dề đó.

      "Nhanh đánh răng rửa mặt , bửa sáng làm xong rồi." Ninh Duệ Thần vuốt vuốt đầu tóc rối bù như ổ gà lại, dịu dàng với Tô Duyệt, sau khi dặn dò xong, liền xoay người vào phòng bếp.

      "Ông xã."

      Thân thể cao ráo lập tức chấn động tại chỗ, Tô Duyệt từ từ tới chỗ , từ phía sau ôm lấy người đàn ông này, giọng rất nhàng, "Cám ơn ."

      Trong đôi mắt thâm sâu xẹt qua chút ranh mãnh, đối mặt với chủ động như thế này của , đột nhiên có chút quen.

      " cái gì đâu à, nhanh đánh răng, miệng thối còn hò hét."

      Tô Duyệt cũng phản bác, cứ như vậy mà ôm chặt lấy , khuôn mặt nhắn dán lên phần lưng của , tiếng nào.

      Qua hồi lâu, lúc này mới buông ra, vào nhà vệ sinh.

      Trong mắt của Ninh Duệ Thần thoáng lên chút vui mừng, nhóc này, rốt cuộc càng ngày càng chủ động rồi, là trẻ dễ dạy!

      Nhưng, giây kế tiếp, chân mày giãn ra lại nhíu chặt chỗ.

      Mùi... mùi gì vậy?

      Đôi mắt thâm sâu chậm rãi nhìn vào cái nồi nào đó bốc khói trắng ở trong nhà bếp, lập tức hiểu .

      Trứng chiên bị khét rồi!

      === =======

      Trong công ty.

      Lý Tuyết Lỵ tới bên cạnh Bạch Nhạc Huyên, cầm xấp tài liệu đưa cho Bạch Nhạc Huyên, "Bên chính phủ bảo chúng ta làm chương trình phóng trẻ em Châu Phi, cũng chỉ muốn thực địa khảo sát hai năm, phải nắm chặt thời cơ này cho tốt, vé máy bay là ba giờ chiều, giờ trở về chuẩn bị chút , giờ có người tới đón ."

      Trong mắt của Bạch Nhạc Huyên thoáng lên chút lạnh lẽo, cũng hề kinh ngạc chút nào. Sau khi biết được cuộc họp báo triệu tập khẩn cấp tối hôm qua của Ninh thị ta biết , Ninh Duệ Thần, người đàn ông này tuyệt đối bỏ qua cho ta.

      là người thông minh, chỉ cần điều tra chút là biết chuyện này do ai làm.

      Còn , tuyệt đối bỏ qua cho người nào làm tổn thương Tô Duyệt.

      ta muốn thừa nhận điểm này, nhưng hôm nay, thừa nhận cũng được.

      Mặc dù, ta rất cam tâm!

      Lúc này, Tô Duyệt về phía phòng làm việc , Lý Tuyết Lỵ nhìn Tô Duyệt cái, gì, lập tức vào phòng.

      Bạch Nhạc Huyên nhìn Tô Duyệt, trong lòng vô cùng khó chịu, ta đẩy Tô Duyệt vào thế nguy hiểm bao nhiêu lần thoát khỏi hiểm cảnh bấy nhiêu lần.

      Lòng tự trọng, kiêu ngạo nhất thời giống như bị người khác hung hăng vò nát ở trong lòng bàn tay, có lẽ, nguồn gốc bắt đầu việc ghen ghét căm hận Tô Duyệt là từ khi Ninh Duệ Thần vì cái bánh ngọt mà đuổi ta ra khỏi phủ thị chính.

      người đàn ông mà ghen ghét người phụ nữ vốn quen biết, loại ghen ghét lúc đầu xuất cách hề có đạo lý.

      Còn loại ghen ghét này dần dần càng trở nên mãnh liệt hơn, vượt ra vòng dự tính lúc đầu, biến thành xu hướng chỉ cần thấy Tô Duyệt, lập tức thấy ngứa mắt.

      Mặc dù hôm nay ta có cách nào táy máy tay chân được nữa, nhưng chỉ cần khiến cho Tô Duyệt thoải mái, cho dù là chỉ là chuyện ta đoán thôi, ta cũng muốn ra để Tô Duyệt thấy khó chịu trong lòng.

      Bạch Nhạc Huyên đến bên Tô Duyệt, thừa dịp chưa chú ý, lập tức nhanh chóng vào tai , "Tô Duyệt, cho rằng chuyện này chỉ có mình tôi làm sao? Ngay cả người liên tục làm tổn thương cũng biết, đáng buồn." xong, Bạch Nhạc Huyên quay lại vị trí của mình.

      số việc, nửa giấu nửa càng khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi, hơn nữa chuyện này, cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cũng thể chắc chắn được.

      Nhìn vẻ mặt Tô Duyệt có chút thay đổi, Bạch Nhạc Huyên nhếch miệng bày ra nụ cười sảng khoái.

      Tô Duyệt ngồi vào chỗ, trong đầu cứ như vậy mà đột nhiên nhảy ra người.

      Lý Tuyết Lỵ.

      " hiếu kỳ sao, vì sao Lý Tuyết Lỵ vẫn luôn nhằm vào ? Dù sao ta và có thâm thù đại hận gì, vẫn chịu nghĩ tới là ta làm theo lệnh của ai sao?"

      "Còn nữa, tại sao Phương Vận hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn tìm bạn trai? Tôi khuyên nên chú ý Phương Vận chút , đừng là những chuyện này cảm thấy hứng thú, ngày nào đó, có cảm giác hứng thú thôi."

      Lời của Trình Oánh Oánh với lần trước bỗng nhiên xông vào bên trong đầu , nếu lần này phải do Ninh Duệ Thần ra tay, công khai quan hệ của và nhà họ Ninh, vậy có thể trở thành biên tập viên.

      Nhưng cho dù là vậy, người được lợi cũng phải là Lý Tuyết Lỵ, về phần Phương Vận, cũng thấy vớt vát được bao nhiêu lợi ích. Dù sao, kéo mình xuống nâng Bạch Nhạc Huyên lên cũng thấy ta chiếm được lợi ích gì.

      Huống chi, cho dù mình trở thành biên tập viên, dựa vào địa vị được gầy dựng mười mấy năm qua của Phương Vận, mình cũng uy hiếp được địa vị của ta, nhưng nếu liên quan với Phương Vận, tại sao Lý Tuyết Lỵ phải làm như vậy?

      Trình Oánh Oánh này cũng hiểu , mặc dù thân thiết với ta, nhưng mục đích những lời ta với mình là nằm ở đâu? Chẳng lẽ đơn giản là vì muốn cảm ơn thôi sao?

      Vô số vấn đề lao vào Tô Duyệt, chưa từng nghĩ đến ngày đối mặt nhiều vấn đề như vậy, đáy lòng của thậm chí có loại cảm giác giống như có bí mật muốn người khác biết sắp nổi lên mặt nước.

      Mà bí mật đó, làm sợ.

      Giờ phút này, xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng làm việc này, người bên trong có thể nhìn thấy ràng mọi cử động của tất cả mọi người trong phòng làm việc.

      Hạ rèm cửa sổ xuống, cả căn phòng vốn sáng ngời lập tức trở nên hết sức mờ ảo, khiến cho nhiệt độ trong phòng hơi thấp càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

      "Phương Vận, thu tay lại , chuyện này thể tiếp tục làm nữa." Lý Tuyết Lỵ xoay người, với đứng ở trước cửa sổ sát đất.

      Phương Vận trả lời, vẫn nhìn về phía trước, dung mạo của ta bởi vì được chăm sóc tốt cho nên lưu lại chút dấu vết nào của năm tháng, nhưng ánh mắt như vậy, lại thâm trầm của người từng trải qua trong cuộc sống trôi nổi mới có.

      " cảm thấy có khả năng sao?" Giọng lạnh lùng chậm rãi vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, Phương Vận từ từ , xoay người lại nhìn thần sắc mặt Lý Tuyết Lỵ, ánh mắt long lanh có hồn thường ngày vào lúc này lại tràn đầy mệt mỏi cùng vẻ cam lòng.

      "Cứ tiếp tục như vậy, rất có thể rước họa vào thân, Phương Vận, Tô Duyệt phải quả hồng mềm để mặc chúng ta xoa nắn bóp ghiền, khi chọc giận ta, ta nén giận nữa, hơn nữa, chuyện kia, chúng ta cũng thể trách tội lên người con bé." Lý Tuyết Lỵ tỉnh táo .

      Kể từ ngày đầu tiên Tô Duyệt tiến vào đài, liền trợ giúp Phương Vận đối phó với Tô Duyệt, khắp nơi gây khó khăn cho Tô Duyệt, để chủ động rút lui. Nhưng chứng minh, họ đánh giá thấp năng lực kháng cự của bé này khi đối mặt với khó khăn.

      Từ năm đó tới nay, Lý Tuyết Lỵ dần dần từ chút nương tay đến đành lòng xuống tay. Trái tim đều làm bằng thịt, trước kia, Tô Duyệt đối với chỉ là người xa lạ, nhưng hôm nay, đối mặt với quật cường bao giờ chịu thua như thế, dường như ta nhìn thấy được bản thân mình từng đấu tranh, khiến ta có cách nào muốn tiếp tục làm tổn thương thêm nữa.

      Phương Vận bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lý Tuyết Lỵ, trong mắt thoáng qua chút chế nhạo, "Nếu chuyện đó xảy ra người , làm như thế nào?"

      "Tô Thanh Dương vào tù rồi, Triệu Tuyết Nhu cũng ở nước ngoài, Phương Vận, nếu như tôi là , tôi buông tay." Lý Tuyết Lỵ trầm giọng , "Tôi hiểu , năm đó bởi vì Tô Thanh Dương nên chịu rất nhiều khổ sở, nhưng nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo đúng ý của , nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi xem, có vui ? Phương Vận, bỏ qua cho bọn họ , cũng là bỏ qua cho mình nữa."

      " thể nào." Phương Vận trừng mắt, .

      Xoay người, chậm rãi kéo cửa sổ sát đất lên, con chim tuyết trắng đậu ở cành cây bất chợt vỗ vỗ cánh, ‘phành phạch’ bay đến chỗ xa hơ..

      Suy nghĩ, cứ như vậy mà bay về quá khứ.









    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72.3

      ta chưa từng nghĩ tới việc muốn trả thù, thậm chí muốn an tâm sống cuộc sống của mình, nhưng mà, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, khiến ta dần dần từ người trong lòng có ý hận thù đến hôm nay trở thành bộ dạng này.

      Năm đó, ta tới nơi này, thành công nhận được lời mời trở thành biên tập viên thực tập trẻ tuổi, cũng tràn đầy khát khao với cuộc sống này, khi đó trong mắt , tất cả đều rất đẹp đẽ.

      Mãi về sau ở trong lần tụ họp, Trần Tuấn Hàn uống rượu say, đỡ tới bên cạnh xe, cũng gọi điện thoại cho bạn của , bảo bạn đến đưa Trần Tuấn Hàn về nhà.

      Đó cũng là lần đầu tiên Phương Vận gặp Tô Thanh Dương, khiến cuộc sống yên tĩnh của xảy ra thay đổi cực lớn.

      xuất của Tô Thanh Dương, đột nhiên khiến Phương Vận sinh ra loại ảo giác, thời gian hai mươi hai năm, sống ngây thơ quá.

      bắt đầu xuống tay từ chỗ Trần Tuấn Hàn, muốn biết thêm nhiều chuyện về Tô Thanh Dương hơn

      Trần Tuấn Hàn nhìn cái lập tức trúng ngay tâm tư của , dứt khoát cho biết, Tô Thanh Dương có vợ và con.

      Lúc ấy, rất khó chịu, thế nhưng, lúc bạn rất thích người, hoàn toàn quan tâm đến điều gì cả

      Vì vậy, bắt đầu theo đuổi Tô Thanh Dương, cho biết, cần cái gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh .

      Cho dù như vậy, vẫn bị Tô Thanh Dương từ chối, thậm chí càng về sau, Tô Thanh Dương trốn tránh gặp , lúc đó có cách nào khác, cũng khiến Tô Viễn Hàng ra mặt ngăn lại.

      Rốt cuộc đêm, uống say mèm ở quán bar, lấy dũng khí gọi điện thoại cho Tô Thanh Dương, cũng lấy cái chết ra đe dọa, cuối cùng, người đàn ông mà ngày đêm nghĩ tới xuất ở trong tầm mắt mơ hồ của .

      Cả đêm chồng hờ vợ tạm, xảy ra ở trong khoảng khắc đó.

      Mặc dù sáng sớm tỉnh lại thấy bóng dáng đâu, nhưng nhìn thấy vết màu hồng ở giường kia, rốt cuộc khóe miệng của cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

      Sau đó, được như ước muốn, có được đứa bé của .

      cho rằng mình có thể chịu được cuộc sống đơn thân như vậy, cho rằng mình có thể làm bạn cùng bảo vệ đứa bé sống đến hết đời, cho rằng tất cả khổ sở đều có thể chịu đựng, nhưng sau đó, phát , sai rồi.

      Khi thấy Tô Thanh Dương đưa đứa bé tên Tô Duyệt tập tễnh học, khi thấy Tô Thanh Dương và Triệu Tuyết Nhu Y dựa vào nhau khó chịu, đau lòng, cũng ghen tỵ.

      muốn có nhiều hơn nữa.

      Khi người có được thứ mình muốn luôn cho rằng mình chỉ cần nhiều như vậy là đủ rồi, nhưng là sau khi nhận được, ham muốn cũng lập tức trở nên lớn hơn.

      Còn khi ham muốn được thỏa mãn tất cả mọi thứ, cũng thành hận, bắt đầu từng bước từng bước về phía vực sâu trả thù!

      Nếu phải gặp Tô Thanh Dương, cuộc đời của tuyệt đối trở thành thế này!

      hận, hận cả nhà họ Tô, muốn chia rẽ hạnh phúc gia đình này, con của bị chứng tự kỷ, vậy con của bọn họ, cũng thể bình yên trôi qua như thế được!

      Lý Tuyết Lỵ biết đề tài này nên bàn tiếp, mềm mỏng hỏi, "Gần đây Tiểu Thiên như thế nào?"

      " rất lâu, Tiểu Thiên chuyện với tôi."

      " cũng đừng quá lo lắng, chứng tự kỷ phải nhất thời là có thể tốt lên được, chuyện thế này cần phải làm từ từ." Lý Tuyết Lỵ an ủi Phương Vận, nhưng các đều biết, con đường phía trước khó đến cỡ nào.

      ***

      Hôm nay, Ninh Duệ Thần vẫn tới đón Tô Duyệt tan làm như trước, bàn tay vuốt vuốt đầu Tô Duyệt, cười hỏi, "Sao lại bày ra bộ mặt như ăn mướp đắng vậy? Người nào lại bắt nạt em sao?"

      " có." Tô Duyệt lắc đầu cái, lập tức ném tất cả phiền não ra sau ót, Lý Tuyết Lỵ đối phó cũng phải là ngày ngày hai, ghét người căn bản là có đạo lý gì, chừng là lo sợ đâu.

      "Ngày mai Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân kết hôn, muốn chúng ta ngày mai đến góp vui." Ninh Duệ Thần với Tô Duyệt.

      Tô Duyệt gật đầu cái, "Vâng, được ạ."

      "Vợ, em biết nghe lời." Ninh Duệ Thần cúi đầu , hôn lên đôi môi nhắn của Tô Duyệt.

      Khuôn mặt nhắn bỗng nhiên đỏ bừng, nhìn thấy những người đường chung quanh quăng ánh mắt về phía , Tô Duyệt nhanh chóng chui vào trong xe, đúng lúc này điện thoại di động cũng vang lên.

      "Tiểu Duyệt, có thể tới đây uống rượu với chị ?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Phó Đình, nghe giọng kia, khó cảm thấy lúc này người nọ có chút hơi say.

      Tô Duyệt lo lắng cầm điện thoại di động, "Chị ở đâu vậy?"

      "Chị ở chỗ.... Hình như tên Tình Say gì ấy."

      Tô Duyệt nhất thời thở phào nhõm, may mà chị ấy ở quán bar của Ninh Uyển Thu.

      "Được, em tới ngay lập tức ." Tô Duyệt , suy nghĩ chút, lại yên lòng dặn dò câu, "Chị đừng đâu đấy, chờ em qua với chị."

      "Được...." Phó Đình ngoan ngoãn đáp tiếng, Tô Duyệt lại nghe thấy giọng của nhân viên phục vụ ở bên cạnh, " à, thể uống nữa...."

      Quả nhiên, khi Tô Duyệt tới quầy rượu liền thấy say như chết nằm gục quầy bar, còn vỗ tay, quát với phục vụ, "Cho tôi thêm chai nữa!"

      Tô Duyệt chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Phó Đình.

      "Ông xã, em hy vọng có thể lánh mặt chút." Tô Duyệt nghiêng đầu đứng với người đàn ông bên cạnh mình.

      Phó Đình kiêu ngạo từ trong xương, chị ấy hi vọng bị người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác kia của mình, huống chi, Ninh Duệ Thần còn là bạn thân của Tô Đông Thần.

      Ninh Duệ Thần gật đầu cái, xoay người chợt dừng bước, lại dặn dò Tô Duyệt: " Uyển Thu chuẩn bị cho ấy phòng, tối nay chúng ta cũng ở đây luôn."

      "Vâng, cám ơn ông xã." Ninh Duệ Thần gật đầu cái, trong ánh mắt thâm sâu xẹt qua chút vui vẻ, có rất nhiều cách gọi, nhưng hai tiếng ông xã là nghe thoải mái nhất.

      Tô Duyệt về phía Phó Đình, bắt lấy bàn tay chuẩn bị cầm chai rượu, "Chị đừng uống nữa, uống nữa say đấy."

      nằm gục quầy bar giương mắt lên, thấy Tô Duyệt cười tiếng, "Em tới rồi à."

      "Đúng vậy, em tới rồi, chúng ta về nghỉ ngơi ." Tô Duyệt với Phó Đình, người uống rượu say chuyện gì cũng có thể làm được, cho nên nhất định nghe theo lời .

      "Em xem, người sao lại khó khăn như vậy chứ." Phó Đình dùng tay chống cằm, hai mắt trở nên có chút mơ màng, "Chị cố gắng trở mình dáng vẻ ấy thích, cố gắng xuất trong thế giới của , cố gắng đến gần hơn chút. Em xem, bây giờ chị làm được, mỗi ngày đều có thể thấy ấy, chị nên vui vẻ rất vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao, chị lại cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi."

      Phó Đình gục xuống bàn, nhắm mắt lại, giọt nước mắt chậm rãi lăn qua khóe mắt , "Tiểu Duyệt, chị mệt quá, mệt quá rồi...."

      Nhìn chị em tốt của mình trong bộ dạng này, Tô Duyệt biết nên cái gì mới có thể an ủi ấy. Phó Đình đương nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngày ngày đối mặt với người mình thích, nhưng lúc nào cũng nhắc nhở bản thân mình được lộ ra chút cảm xúc thích nào, sao có thể mệt chứ.

      Trừ khi, ấy có thể dũng cảm chặt đứt mối tình này còn mống, trừ khi, ấy có thể quên Tô Đông Thần, như vậy mới có thể bước ra khỏi đoạn tình cảm đơn phương vô vọng này.

      Mặc dù Phó Đình ấy, hề có liên quan đến Tô Đông Thần, nhưng tất cả bi thương khổ sở này đều là vì Tô Đông Thần mà ra, nhưng sao có thể liên quan đến , sao có thể sống tốt chứ?

      "Mệt chúng ta trở về ngủ , ngủ giấc còn mệt nữa." Tô Duyệt giọng trấn an Phó Đình, cầm lấy tay của ấy khoác lên người mình, từ từ về phía lầu hai.

      Thế nhưng tới cửa cầu thang, Phó Đình lại "Oẹ" cái, ói toàn bộ lên mặt đất.

      "Chị dâu, chị đỡ chị ấy đến phòng , ở đây em bảo người làm quét dọn chút, đợi lát nữa mang ly nước mật ong lên cho chị ấy dùng." Ninh Uyển Thu ra với Tô Duyệt, vừa rồi vẫn luôn đứng ở xa nhìn hai người, chỉ là lại gần.

      "Uhm được." Tô Duyệt gật đầu cái, cũng khách sáo với Ninh Uyển Thu nữa, liền lôi kéo Phó Đình lên lầu hai.

      Đợi đến khi trở về phòng Ninh Duệ Thần vẫn đọc sách, thấy Tô Duyệt vào, khép sách lại, hỏi: " ấy thế nào rồi?"

      " ngủ rồi." Tô Duyệt bò lên giường, đột nhiên ôm lấy eo của người đàn ông, hai mắt rủ xuống, "Đừng gì cả, em chỉ muốn ôm như vậy lúc thôi."

      đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, có thể gặp phải người đàn ông giúp che gió che mưa, có thể kịp thời bước ra khỏi đoạn đường mờ tối kia, có thể bắt đầu cuộc sống của mình lần nữa, học cách người đàn ông của chính mình.

      Đôi mắt thâm sâu nhìn ôm mình chặt, nhếch miệng nở ra nụ cười quyến rũ mờ ám.

      Lúc này dụ, đợi đến bao giờ?

      "Vợ à, nếu em lấy thân báo đáp như thế, bằng chúng ta sâu hơn chút ." Ninh Duệ Thần giọng ở bên tai Tô Duyệt, bàn tay từ từ len lỏi qua lớp áo mỏng, bao phủ da thịt sáng bóng của .

      đêm này, người đàn ông nào đó hề thỏa mãn mà tiến công, còn lừa gạt để thử nhiều tư thế khác nhau, để tình thú của vợ chồng đạt tới mức độ cao nhất.

      Được rồi, lần sau lén mua nội y sexy có thể tăng thêm tác dụng.

      Đại luật sư Ninh thầm nghĩ.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 73: khó chịu.

      Sáng sớm, khi Tô Duyệt vào phòng của Phó Đình phát chị ấy còn ở đây.

      Cũng đúng thôi, người kiêu ngạo như thế, lặng yên rời mới là phong cách của chị ấy.

      Sau khi trở về phòng, Ninh Duệ Thần cũng tỉnh lại. Chẳng biết từ lúc nào, trong tủ quần áo ở đây có thêm mấy bộ quần áo của , chắc là Uyển Thu chuẩn bị từ trước.

      Ngày hôm qua người nào hăng hái chiến đấu vô cùng High nên tâm tình hôm nay rất tốt, nhưng mặt cũng chỉ có nụ cười nhàn nhạt.

      “Vợ, thay quần áo xong rồi xuống ăn điểm tâm, chuẩn bị tham gia hôn lễ của Thẩm Tuấn Ngạn nữa.”

      “Vâng.” Tô Duyệt qua loa gật đầu, hoàn toàn dám nhìn gương mặt tuấn tú kia, hôm qua, ràng chỉ bị ôm, cuối cùng lại bị mệt lả sức cùng lực kiệt.

      Khi Tô Duyệt vừa xuống lầu ngửi thấy mùi cháo thơm lừng bay ra từ phòng bếp, vào, nhìn thấy những người khác, Tô Duyệt cũng hỏi nhiều, liền ngồi xuống hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt.

      Ninh Duệ Thần cũng tự múc cho mình bát, ngồi bên cạnh Tô Duyệt, còn ngại ngồi quá xa cho nên từ từ nhích lại gần Tô Duyệt, đến khi thân thể hai người gần như như sắp dính sát vào nhau, lúc này mới bỏ qua.

      “Vợ, ngày hôm qua Thẩm Tuấn Ngạn với , Trần Vân có người thân, phụ dâu cũng phải thuê, là có chút đáng thương.” Ninh Duệ Thần vừa ăn cháo vừa chuyện với Tô Duyệt.

      Đương nhiên Tô Duyệt hiểu được ý của , mặc dù và Trần Vân mới gặp nhau vài lần, giao tình với Thẩm Tuấn Ngạn cũng sâu, nhưng dù sao cũng là bạn của Ninh Duệ Thần, tuy rằng là người kết hôn nhưng giúp ít cũng có việc gì.

      “Nếu như Trần Vân ngại, em có thể giúp.”

      “Ừ, vợ tốt.” Ninh Duệ Thần cười híp mắt , đôi mắt thâm sâu lại nhìn sang cần cổ của . Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phóng đến, mặt của Tô Duyệt đột nhiên đỏ ửng, chọc đũa xuống chén, nũng nịu , “Nếu còn nhìn nữa là em đâu đấy!”

      “Được được được, nhìn nữa.” Ninh Duệ Thần vội vàng , “Vợ, em ăn nhiều chút , tối qua em cực khổ rồi.”

      “...!”

      ***

      Khi Tô Duyệt đến nhà của Trần Vân, nhóm phụ dâu trang điểm ở phòng khác, giọng lớn, thoạt nhìn thậm chí có vài phần dám , chắc là Trần Vân chê mấy ấy quá ồn nên giận dữ mắng mỏ mấy câu.

      Gõ cửa, Trần Vân liền mở cửa ra, thấy Tô Duyệt đến, ấy cũng cảm thấy kinh ngạc, tự nhiên bình thản mời vào.

      Bên trong phòng thợ trang điểm nào, ấy mặc bộ váy cưới lần trước thử ở cửa hàng áo cưới, bụng vẫn chưa lộ ra, mặc dù có chút trong trắng thuần khiết, nhưng khi Trần Vân mặc lên lại hết sức phù hợp với phong cách băng sơn mỹ nhân của ấy.

      “Thợ trang điểm đâu?”

      Trần Vân nghi ngờ nhìn Tô Duyệt, câu khiến Tô Duyệt phát nghẹn, “Tôi cũng cần trang điểm sao?”

      “...”

      “Có vấn đề quấy nhiễu tôi rất lâu rồi, tôi muốn nghe quan điểm của .” Trần Vân với Tô Duyệt, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

      “Được.” Tô Duyệt gật đầu, dâu mới cưới mà, sợ hãi chút cũng dễ hiểu thôi.

      Nhưng, năm phút sau....

      nghiền ngẫm ra được ?” Trần Vân tỉnh táo hỏi.

      “...” Nhìn màn nóng bỏng quấn quít màn hình máy tính kia, Tô Duyệt chuyển sang trạng thái hóa đá.

      Thấy Tô Duyệt lời nào, Trần Vân tiếp tục nhìn chớp mắt vào đôi nam nữ kia, ánh mắt lạnh nhạt lúc này lại chịu bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

      Lần trước và Thẩm Tuấn Ngạn uống say xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại, người Thẩm Tuấn Ngạn khắp nơi đều là dấu vết bị cào cấu, tương đối mà nó muốn khá nhiều, Thẩm Tuấn Ngạn cường bạo .

      Đối với lần này, trong lòng Trần Vân cảm thấy rất khó hiểu, tại sao có thể mạnh hơn Thẩm Tuấn Ngạn được chứ, sau đó nghĩ thế nào cũng thể nghĩ ra được.

      Vì vậy, nghĩ cách để có thể lấy được cuộn phim này, tự mình nghiên cứu thời gian rất lâu, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả gì.

      “Lúc và Ninh Duệ Thần lên giường, bắt tay vào góc độ nào trước?” Trần Vân ngại tiếp tục học hỏi người trước, mặt chút cảm xúc, giọng giống như hỏi những chuyện rất bình thường như ‘Hôm nay ăn cơm chưa.’

      Hít thở, hít thở.

      Bình tĩnh, bĩnh tĩnh.

      “Tô Duyệt, sao mặt lại đỏ như vậy, có phải bị sốt ?” Trần Vân quan tâm hỏi, “Nhà tôi có ít thuốc hạ sốt, có cần ?”

      Tô Duyệt nhìn Trần Vân chút thay đổi sắc mặt, lại nhìn phim nóng cấp cao chiếu máy tính, cùng với thanh cao vút của trong clip đó, im lặng mấy giây, cuối cùng đứng lên, “Tôi ra ngoài xem xe đón dâu đến chưa.”

      Nhưng, Tô Duyệt ra ngoài, ửng hồng mặt vẫn chưa lui , xe đón dâu của Thẩm Tuấn Ngạn cũng vừa đến nơi.

      “Sao vậy?” Ninh Duệ Thần nhìn sắc mặt được bình thường của Tô Duyệt, như có như liếc qua khăn quàng cổ của Tô Duyệt dùng để che kín nơi nào đó, “Có phải bị phát rồi ?’

      Tô Duyệt vừa nghe vậy, gương mặt lại càng trở nên đỏ bừng hơn, hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Duệ Thần cái. Thế nhưng Tô Duyệt lại biết, ánh mắt như thế cùng với gương mặt đỏ hồng lúc này càng thêm dẫn dụ đàn ông phạm tội.

      Nhưng Ninh Duệ Thần cũng chú ý hoàn cảnh, mặc dù trong lòng gào thét muốn kéo lên xe để trực tiếp XXOO, nhưng cũng làm vậy.

      Thẩm Tuấn Ngạn ở bên kia cũng nháo lên, phụ dâu đứng ngoài cửa ngăn Thẩm Tuấn Ngạn vào, Thẩm Tuấn Ngạn cũng giận, nụ cười mặt càng sâu, vui vẻ phát cho mỗi người phong bì đỏ, mấy phen trắc trở lúc này mới có thể đưa được Trần Vân ra ngoài.

      Trần Vân mặc áo cưới màu trắng, phù rể đứng bên cạnh cũng hét chói tai dứt, dụ dỗ Thẩm Tuấn Ngạn cưới được vợ đẹp.

      Trong lòng Tô Duyệt khỏi bình luận, chỉ là vợ đẹp, mà còn là tảng băng chính cống, vừa rồi tập trung nghiên cứu phim động tác của Nhật Bản như thế mà chút phản ứng sinh lý cũng có.

      thôi, lên xe nào.” Ninh Duệ Thần kéo Tô Duyệt vào xe, Tô Duyệt lắc đầu liên rục, bây giờ vẫn chưa khôi phục nổi lí trí, cần hóng gió để cho bản thân được tỉnh táo chút.

      trước , chờ em lát.” Tô Duyệt vội vàng ra khỏi xe, thuận tiện đóng luôn cửa xe.

      Nơi này cách nơi tổ chức hôn lễ cũng xa, Ninh Duệ Thần cũng chiều theo .

      Tô Duyệt từ từ, ý nghĩ đen tối trong lòng cũng bị gió thổi rất nhiều.

      Bên tai đột nhiên truyền đến loạt tiếng huyên náo, mở mắt ra, liền thấy đám trẻ con bên trong vườn trẻ vui vẻ chơi chạy trốn, chui vòng vòng, còn có mấy đưa trẻ quỳ đất chơi ghép hình, chơi thành từng nhóm, khuôn mặt mang theo nụ cười ngây thơ rực rỡ.

      Sau đó, nhìn thấy thân thể nho co rúc, ngồi xổm mặt đất, trong tay cầm cát đá, cẩn thận tô vẽ, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt đất, động tác thông thạo tựa như có lẽ vẽ cả trăm ngàn lần, chỉ trong thời gian ngắn, mặt đất hình vẽ.

      Khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi tuấn, khóe miệng có nụ cười ôn hòa, mặc âu phục, thắt cà vạt, mặc dù chỉ là bức tranh vẽ bằng cát nhưng vô cùng sống động.

      Tay đứa bé chống cằm, lẳng lặng nhìn bức vẽ mình vừa tạo nên, hình như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy, chân dùng sức đạp lên người đàn ông mỉm cười mặt đất.

      “Phương Hiểu Thiên, mày lại vẽ ba của mày sao?” bé trai đột nhiên tới giễu cợt hỏi.

      Phương Hiểu Thiên vẫn mím môi, cúi đầu, càng ngừng đạp lên người đàn ông mặt đất, hạt cát chôn dần hình dáng ấy.

      “Phương Hiểu Thiên, mày là đáng thương, ngay cả ba cũng phải vẽ ra.” Cậu bé kia thấy Phương Hiểu Thiên gì, càng cần suy nghĩ, câu sau so với câu trước khó nghe hơn.

      Còn Phương Hiểu Thiên vẫn làm như nghe thấy, vẫn cứ cuối đầu, lông mi dày hề chớp cái nhìn “ba” sắp bị mình hủy diệt.

      Thấy đứa bé Phương Hiển Thiên kia để ý đến mình, khiến cậu nhóc đó thấy mình giống như tên hề mình, khỏi căm tức trong lòng, “ phải mày muốn đạp nát ba mày sao? Phương Hiểu Thiên, để tao giúp mày.” xong, chân nhanh chóng hung hăng chà đạp mặt người đàn ông kia.

      Khuôn mặt nhắn vốn trầm mặc liền ngẩng lên, đôi mắt trong suốt nhất thời lên ánh mắt hung ác, đứa bé kia sợ đến mức run cầm cập, thế nhưng vì cậy mạnh, ngược lại dẫm càng dữ dội hơn, “Phương Hiểu Thiên, cho dù mày có vẽ trăm người ba cũng lừa được người khác chuyện mày có ba đâu...”

      Nắm đấm mạnh mẽ lập tức quét đến mặt đứa bé kia, còn chưa hết lời bị đấm mạnh vào bụng, cũng chỉ có quyền mà đứa bé kia bị đánh ngã, chiếc răng cùng máu phun ra.

      mặt của Phương Hiểu Thiên có sợ hãi, vẫn cứ mím môi, hung tợn trợn mắt nhìn đứa bé kia, tới trước bức vẽ cát cẩn thận từng li từng tí vẽ lại những phần toàn vẹn.

      Cậu bé bị đánh nằm mặt đất vừa nhìn thấy máu và răng nhất thời sợ đến mức oa oa khóc to, nhất thời thu hút chú ý của các bạn và người lớn xung quanh.

      giáo viên mặc áo đầm đơn giản vội vàng tới, nhìn miệng thằng bé đầy máu cùng chiếc răng rơi mặt đất, khỏi sợ hết hồn.

      ơi, Phương Hiểu Thiên đánh con!” Đứa bé kia vừa khóc vừa chỉ vào Phương Hiểu Thiên, nước mắt nước mũi lẫn vào máu loang lổ khuôn mặt .

      giáo nhìn dáng người gầy, trong mắt thoáng lên chút chán ghét, “Phương Hiểu Thiên, em thể ngoan ngoãn được sao, ngày nào cũng đánh nhau với bạn học, em lưu ban ba năm rồi, chẳng lẽ cả đời đều muốn nhà trẻ sao? Thước Tiểu Nhạc, đưa Mạc Đông Đông đến phòng y tế .”

      “Vâng.” có tên Tiểu Nhạc kia lên tiếng, lo lắng nhìn Phương Hiểu Thiên cái, rồi nhanh chóng đỡ Mạc Đông Đông đến phòng y tế.

      tức giận đến trước mặt Phương Hiểu Thiên. “ cho biết, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

      Phương Hiểu Thiên vẫn cuộn mình trong góc, chuyên tâm vẽ, giống như chìm đắm trong thế giới riêng của mình muốn thoát ra.

      Giáo viên nhìn thấy Phương Hiểu Thiên có chút phản ứng nào, trong lòng càng thêm phiền não, “Phương Hiểu Thiên, chuyện với con đó, con có nghe vậy?”

      Lời này vừa ra, tất cả các bạn đều cười ha ha, hề có chút kỵ nào, còn có đứa bé , “ ơi, nó bị câm mà.”

      Tiếng cười khoa trương, giọng giễu cợt, ánh mắt khinh bỉ nườm nượp mà đến, còn Phương Hiểu Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đưa lưng về phía bọn họ như cũ, bóng dáng nho kia thoạt nhìn vô cùng quật cường mà độc như thế.

      “Các người đủ chưa?” Giọng lạnh lùng vang lên trong tiếng giễu cợt, dáng người nhắn xinh xắn đứng ngăn trước mặt của Phương Hiểu Thiên, đôi mắt trong suốt lúc này trở nên sắc bén vô cùng, khiến những đứa bé kia nhịn được im lặng che miệng.

      là ai?” giáo kia quan sát Tô Duyệt, trong giọng trào phúng thể che hết, “Có phải mẹ nó lại bảo đến đón ?”

      “Chẳng cần biết tôi là ai, là giáo viên, nên để cho đứa bé phải chịu chỉ trích như vậy. giáo, chẳng lẽ cảm thấy học sinh của khổ sở như thế nào sao?” Tô Duyệt lạnh giọng chất vấn.

      Đứa bé này còn như vậy mà phải chịu giếu cợt như thế, thậm chí còn phản kháng, thờ ơ ơ hờ, có lẽ trong lòng đứa bé cũng bị thương đến chết lặng rồi.

      Cho nên, nhịn được mà bước tới, dùng sức mạnh của mình để bảo vệ đứa bé này.

      Còn nguyên nhân khác, cũng ra được, nhưng hiểu sao có cảm giác mình nhất định phải bảo vệ đứa bé này.

      Bóng dáng co ro ở sau lưng đột nhiên ngẩn ra, tay cầm hạt cát hơi dừng lại, nhưng chỉ là trong giây lát, đứa bé lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình.

      “Phương Hiểu Nhiên đánh bạn học, nhưng câu giải thích cũng có, hơn nữa hầu như ngày nào cũng xảy ra đánh nhau, đứa trẻ như vậy chẳng lẽ nên phê bình sao?”

      “Nếu như có thể, tôi nghĩ đứa bé cũng chẳng muốn đánh nhau. Tổn thương là điều kiện tiên quyết dẫn đến đánh người, có lúc sực mạnh của ngôn ngữ còn mạnh hơn cả nắm đấm. giáo, sao thử hỏi xem đứa bé kia cái gì? Tại sao chịu suy nghĩ Phương Hiểu Thiên cảm thấy thế nào khi nghe những lời ấy?”

      để ý đến sắc mặt ngừng thay đổi của ta, Tô Duyệt xoay người, đứng bên người Phương Hiểu Thiên, dịu dàng , “Để chị đưa em về nhà được ?”

      Phương Hiểu Thiên cúi đầu, mím môi im lặng lên tiếng, Tô Duyệt cũng giục mà chỉ im lặng chờ đứa bé lên tiếng.

      Hồi lâu, lúc này cái đầu nho mới gật cái, Tô Duyệt dắt tay thằng bé, còn Phương Hiểu Thiên lại rụt tay về, tự mình ra ngoài.

      Theo chỉ dẫn của Phương Hiểu Thiên, Tô Duyệt đưa bé về nhà. đường , hai người câu, bé trai cúi đầu trước, tựa như con nhím muốn chuyện với ai.

      Đến cửa khu nhà trọ, Phương Hiểu Thiên liền dừng bước, Tô Duyệt tự biết đứa bé muốn cho vào, lập tức xoay người ra ngoài.

      Thế nhưng, khi được vài bước cuối cùng Tô Duyệt cũng phát ra có gì đó đúng.

      , lạc đường!

      Hôm qua ở Tình Say nên sạc điện thoại, lúc này hoàn toàn tìm được ai dẫn ra ngoài.

      Mình là đần, vốn nhớ được đường, mà còn chạy lung tung, lần này hay rồi, tìm được đường về.

      đến phía trước, xem ở đây có điện thoại công cộng , may là vẫn còn nhớ số điện thoại của Ninh Duệ Thần.

      “Tiểu Duyệt.”

      Giọng nhàng vang lên sau lưng Tô Duyệt, quay người lại nhìn thấy người đàn ông lâu gặp.

      Thẩm Gia Dũng.

      ta mặc âu phục màu đen, hình như là định tham gia bữa tiệc quan trọng nào đó, nhưng tinh thần mệt mỏi có cách nào che giấu được.

      “Có phải lại lạc đường rồi ?” Thẩm Gia Dũng nhìn Tô Duyệt, dịu dàng hỏi, như cuộc đối thoại giữa những người bạn bình thường.

      Tô Duyệt im lặng lên tiếng, trực tiếp vòng qua ta về phía trước, mắt ngừng liếc nhìn bốn phía, mỗi cửa hàng đều bỏ qua.

      “Ở đây có điện thoại công cộng đâu, vừa đúng lúc cũng định tham gia hôn lễ của Thẩm Tuấn Ngạn, Tiểu Duyệt, nếu thuận đường cùng .” Thẩm Gia Dũng tiếp tục ôn hòa , Tô Duyệt lên tiếng, ta cũng miễn cưỡng, hai người trước sau, duy trì khoảng cách nhất định.

      “Vợ.” Ninh Duệ Thần xải bước đến, ôm lấy vòng eo đủ vòng tay của , đôi mắt thâm thúy nhìn trong ngực, “Sao bây giờ mới về thế?”

      “Em bị lạc.” Tô Duyệt làm bộ đáng thương nhìn Ninh Duệ Thần, nhếch miệng lên nụ cười cưng chiều, “Xem ra lần sau thể để em chạy ra ngoài mình được nữa rồi, sao lần nào cũng lạc vậy.” Dứt lời, liền ôm Tô Duyệt vào bên trong, nhìn Thẩm Gia Dũng đứng ở đó.

      Trong hôn lễ tiếng cười huyên náo, Thẩm Gia Dũng chán nản nhìn hai người xứng đôi mời rượu từng người, khóe miệng Tô Duyệt mang theo nụ cười, yên lặng đứng bên cạnh Ninh Duệ Thần, còn Ninh Duệ Thần cũng săn sóc tỏ ý xin lỗi, uống rượu thay , giúp cản rượu.

      Hai người họ, là xứng đôi.

      Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ở Mĩ, cùng với vẻ mặt hưng phấn khi Tô Thiến Tuyết biết được có thể phá thai mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

      Cay đắng nuốt xuống ly rượu, sặc mùi, cổ họng Thẩm Gia Dũng nóng như lửa thiêu, đồng thời cũng thiêu cháy trái tim ta.

      Đời này chuyện mà Thẩm Gia Dũng làm sai nhất chính là bỏ qua Tô Duyệt, từng cho rằng ít nhất khi mất nghiệp cũng thành công, nhưng...

      Khóe miệng Thẩm Gia Dũng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

      ta biết, khi Tô Thiến Tuyết biết được tin tực Thẩm Tuấn Ngạn kết hôn ta ước gì trở lại, Thẩm Tuấn Ngạn kết hôn, người làm em như ta nhất định phải xuất , hoàn toàn để ý đến chuyện ta có thể bị cười nhạo.

      ta đồng ý về nước, phải vì muốn tranh đoạt tài sản nhà họ Thẩm, mà là...

      Ánh mắt thoáng chốc liền quay sang bóng dáng nhắn, Tô Duyệt quan tâm ta có tiền hay có quyền, nếu Tô Duyệt còn có tình cảm với ta, như vậy nhất định có cơ hội.

      Nhưng...

      Thẩm Gia Dũng lắc đầu cái, lại rót ly rượu vào trong họng.

      “Này, uống ít thôi.” Tô Duyệt nhìn người đàn ông uống rượu như uống nước lọc, cuối cùng nhịn được mà khuyên nhủ.

      “Sao vậy, cuối cùng cũng biết đau lòng cho rồi hả?” Ninh Duệ Thần cười cười nhìn bóng dáng xinh bên cạnh, đôi mắt thâm sâu dính nhuộm tầng men say, có chút mông lung.

      “Em chỉ sợ uống nhiều quá về được thôi, cũng đâu thể để em cõng về chứ?” Tô Duyệt né tránh , trong mắt của , Ninh Duệ Thần là người phải biết tiết chế, nhưng bây giờ lại cảm thấy có gì đó đúng.

      Còn chưa nghĩ ra là vì sao, lúc này bóng dáng cao lớn đột nhiên lảo đảo bước lùi về sau mấy bước, Tô Duyệt vội vàng đỡ lấy đến góc.

      “Ninh Duệ Thần, sao đấy chứ?” Tô Duyệt đưa cốc nước đến trước mặt Ninh Duệ Thần, tay vội vàng vỗ lưng để nôn ra.

      Ninh Duệ Thần nhận ly nước kia, đôi mắt thâm sâu nhìn Tô Duyteje hỏi, “Vợ, em có biết ghen ?”

      “Nếu như em muốn gặp Triệu Tuyết Nhu, có thể giúp em sắp xếp, tại sao em phải hỏi Đường Văn Thanh, chẳng lẽ đáng để em tin tưởng sao?”

      Tô Duyệt vừa nghe biết hiểu lầm, muốn mở miệng giải thích người đàn ông lại tiếp, “ biết, em và Thẩm Gia Dũng xảy ra chuyện gì, nhưng mà, khi nhìn thấy em đứng cạnh ta, , chỉ cần ta nhìn em bằng ánh mắt ấy, cảm thấy khó chịu, so với cảm giác khi uống rượu lại càng khó chịu hơn, em có biết hả?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :