Chương 53.1: thất tình
Sáng sớm, khi Tô Duyệt tỉnh lại trong phòng chỉ có mình .
Mặc dù tối qua ngủ khá sớm, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy có người ôm mình, từ lúc đó, mới ngủ yên.
người vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua, có dính ít vết rượu, nhìn là bẩn thỉu.
Lúc đứng dậy phát giường có bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, mà số đo cũng rất vừa vặn, có lẽ là Ninh Duệ Thần chuẩn bị cho .
Sau khi rửa mặt xong mặc bộ quần áo thể thao vào, buộc tóc đơn giản rồi ra khỏi phòng.
Quán bar ồn ào vào ban đêm bao nhiêu bây giờ lại yên tĩnh bấy nhiêu, mấy người trong ban nhạc lau chùi nhạc cụ của mình, thấy Tô Duyệt cười thân thiện, huýt sáo, nhắc nhở người phụ nữ bên trong phòng: “Chị Uyển Thu, chị dâu dậy rồi kia!”
Dứt lời, người phụ nữ mặc váy Bohemian màu xanh lá nhanh chóng ra, cười híp mắt với Tô Duyệt : “Chị dâu, mau vào đây , hai nấu bữa sáng tình cho hai người ở trong bếp đấy!”
Tô Duyệt gật đầu, mặc dù có ai giới thiệu, nhưng dựa vào dung mạo có mấy phần tương tự với Ninh Duệ Thần cùng với cách xưng hô cũng đoán ra được là ai.
“Vợ, ăn chén cháo này , rồi chúng ta trở về.” Tô Duyệt vào phòng, Ninh Duệ Thần liền bưng bát cháo yến mạch mình mới nấu xong cùng ly sữa tươi đưa đến trước mặt , .
“, ngờ tay nghề của lại tuyệt như thế đấy!” Ninh Uyển Thu hâm mộ , mặc dù được ăn miếng nào, nhưng ngửi thấy mùi hương thôi cũng đủ biết tay nghề của Ninh Duệ Thấn tốt cỡ nào.
Ninh Uyển Thu nháy nháy mắt với Ninh Duệ Thần, làm bộ đáng thương : “Trong nồi còn ? Em cũng muốn ăn à.”
Ninh Duệ Thần hờ hững liếc nhìn Ninh Uyển Thu cái, nhướng mày, đôi mắt thâm thúy chứa uy hiếp: “Em muốn ăn sao?”
Ánh mắt kia như muốn “Em sợ bỏ thuốc sổ vào sao”, Ninh Duệ Thần đối với chuyện xảy ra hồi tối hôm qua vẫn còn canh cánh trong lòng.
“ ăn nữa, em sợ mình tiêu hóa được…” Ninh Uyển Thu liên tục lắc đầu , ra chuyện tối hôm qua hoàn toàn thể trách , nếu biết hai người này gạo nấu thành cơm rồi còn phải thử cái gì nữa chứ.
Còn Tô Duyệt nhìn chén cháo trước mặt, cầm thìa lên nhưng ăn miếng nào.
“Sao vậy? thích ăn sao? Có phải ngán món này rồi ? Vợ, để nấu cháo gà cho em nhé!” Ninh Duệ Thần lập tức ân cần .
“ phải.” Tô Duyệt ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt nhìn Ninh Duệ Thần, dè dặt : “Em muốn ăn canh xương.”
Lúc ở trong rừng sâu núi thẳm, muốn ăn canh xương do nấu, hôm nay quay về, đương nhiên là muốn thỏa mãn dạ dày của mình.
Khi lên cầu này, trong lòng lại cảm thấy có lỗi, dù sao người đàn ông này cũng vì mình mà được nghỉ ngơi tốt rồi, nếu để tiếp tục lao lực vì , dù sao cũng được cho lắm.
Nhưng cuối cùng vẫn thể kìm nổi hấp dẫn của đồ ăn.
“Được, em ăn chút cháo lấp dạ dày , nấu thêm canh xương cho em.” Ninh Duệ Thần như dụ dỗ đứa bé giọng với Tô Duyệt.
Tô Duyệt gật đầu, khuôn mặt xinh lên ý cười, “Cám ơn Ninh.” xong liền cầm bát lên, ngửa đầu ‘ừng ực ừng ực’ ăn hết sạch, lại phát trong mắt của người đàn ông kia tràn đầy ý cưng chiều.
“ Ninh, em hơi mệt nên muốn ngủ thêm chút nữa.” Tô Duyệt ăn xong cháo, dụi dụi mắt với Ninh Duệ Thần.
Vừa rồi rời giường chỉ là muốn xem Ninh Duệ Thần còn ở đây hay thôi, đêm hôm qua thức đến khuya, lại xảy ra chuyện này khiến cả người vẫn còn ở trong trạng thái lơ mơ.
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của , ý cười nơi khóe mắt của Ninh Duệ Thần càng tràn ngập vẻ cưng chiều, bàn tay to xoa gò má của , lau hạt gạo cẩn thận bị dính khóe miệng, “Được rồi, em lên phòng ngủ , đợi đến khi em ngủ dậy là có thể ăn canh xương rồi.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu rồi đứng lên, mọi người xung quanh đều trợn to mắt như cái chuông nhìn đóng cửa phòng, tiếp tục ngủ.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Ninh Uyển Thu vốn , bây giờ lại càng to đến cực hạn, nhìn theo lên lầu, lại nhìn vẻ mặt cưng chiều của trai, chỉ cảm thấy hình như bây giờ nằm mơ.
Bắt đầu từ tối hôm qua, cũng biết Ninh Duệ Thần rất cưng chiều người vợ mới cưới này, nhưng ngờ lại cưng chiều đến nước này. kia muốn làm gì làm cái đó, cho dù là giết người phóng hỏa, dám chắc người đàn ông này cũng chút do dự mà làm tất cả!
“, sợ chiều hư chị ấy sao?” Ninh Uyển Thu tò mò hỏi.
“Chiều hư sao?" Ninh Duệ Thần hờ hững trả lơi, bàn tay vuốt ve cái bát mà Tô Duyệt vừa mới ăn xong, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh cầm chiếc thìa to ăn từng miếng cháo lớn, khóe miệng khỏi nhếch lên nụ cười nhạt.
Người phụ nữ của chính là để cưng chiều, cho dù là chiều hư, vậy Ninh Duệ Thần cũng rất sẵn lòng. Đời này muốn , cho dù có ngang ngược đến mức nào vẫn tiếp tục cưng chiều.
“Ôi, mọi người đều phụ nữ khi đương chỉ số IQ thường biến thành số , xem ra đàn ông cũng vậy đấy.” Ninh Uyển Thu thở dài tiếng, giống như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Mấy người các còn mau chợ mua sườn heo !” Ninh Uyển Thu với mấy người đàn ông mải xem kịch hay. Mấy người đàn ông này đều là tự nguyện tới ca hát, nhưng đối với mệnh lệnh của Ninh Uyển Thu cũng bài xích mấy, cười hì hì ra ngoài.
Trong nháy mắt, trong căn phòng chỉ còn lại hai người Ninh Uyển Thu và Ninh Duệ Thần.
“, xem đây là cái gì?” Ninh Uyển Thu cầm cái camera cỡ ra giao cho Ninh Duệ Thần, vẻ mặt như thần chết khát máu, tràn đầy nguy hiểm.
Ninh Duệ Thần nhận lấy phát đây chính là cái camera luôn luôn ghi hình từ tối hôm qua khi mọi người tiến vào trong phòng, bởi vì liên quan đến góc quay cho nên hình ảnh người đàn ông trong camera rất mờ nhạt, nhưng hình của Tô Duyệt lại rất ràng.
“, chuyện này chỉ có hai khả năng, là những người đó muốn ghi lại rồi từ từ thưởng thức, hai là có người cố ý sai họ làm vậy.” Ninh Uyển Thu chậm rãi , mắt nhìn về phía Ninh Duệ Thần, giờ phút này trong đôi mắt ấy có những cảm xúc hỗn độn khó hiểu, hung dữ và nguy hiểm.
Bởi vì ràng có người muốn hại Tô Duyệt.
Nếu những người này là kẻ háo sắc, vậy chắc chắn trong camera cỡ này phải có hình của những khác bị họ bỏ thuốc. Nhưng trong này lại trống rỗng, hiển nhiển là nhắm vào Tô Duyệt.
Còn kẻ muốn hại Tô Duyệt hẳn liên lạc với ba người này, cho nên Ninh Uyển Thu liền giữ lại điện thoại của ba người đó, nhưng ngờ cho đến bây giờ vẫn chưa có ai điện tới.
“Ôi, nếu sớm biết bọn họ hữu dụng như vậy nên để bọn họ sống lâu thêm chút, sau đó hạ độc rồi ném cho chó hoang ăn cũng chưa muộn.” Ninh Uyển Thu hơi tiếc hận .
Từ tối hôm qua đến giơ chờ mãi mà có cuộc điện thoại nào, xem ra người kia cũng sợ chuyện bị bại lộ.
Nhưng kẻ kia tuyệt đối biết quán bar này là do Ninh Uyển Thu mở, có lẽ kẻ kia chỉ nghi ngờ biết có chuyện gì xảy ra, tại điều cần nhất chính là kiên nhẫn.
Vừa mới thở dài, điện thoại bàn lập tức đổ chuông, nhìn số gọi đến, Ninh Uyển Thu nhếch môi cười, mắt phượng xinh đẹp liếc nhìn Ninh Duệ Thần, “Cá mắc câu.”
Ngón tay chợt ấn cái, mở “loa ngoài” lên, giọng nữ chói tai lập tức từ trong điện thoại truyền đến, nghe có vẻ rất lo lắng: “ phải bảo các người làm xong mang vật chứng đến đây rồi sao, sao bây giờ vẫn chưa đến?”
Đôi mắt thâm thúy chợt khựng lại, giọng chói tai này nhớ rất .
Tô Thiến Tuyết.
ngờ người đàn bà này lại ăn gan hùm mật gấu, dám xuống tay với Tô Duyệt.
Nếu báo đáp cho ta tốt, vậy đúng là phụ tâm ý này của ta rồi.
Nhìn Ninh Duệ Thần lúc này, Ninh Uyển Thu khỏi thở dài thay cho người phụ nữ gào thét trong điện thoại kia.
ta tiêu đời rồi.
Ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, đôi mắt thâm thúy còn dịu dàng khi nhìn Tô Duyệt nữa, mà thay vào đó là khát máu, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng người nào có thể chống cự vang lên: “Được rồi, đến ngay.”
¾¾
ngày nọ, chìm trong mộng đẹp biết rằng có người vì muốn làm tổn thương mà bị đại luật sư Ninh chỉnh đến chết sống lại.
Trong xưởng phế thải cũ nát, mấy gã đàn ông vây quanh người phụ nữ, trong miệng phát ra từng tiếng cười dâm đãng. Tô Thiến Tuyết xinh đẹp quyến rũ lúc này cảm thấy cực kì hoảng hốt, phải hoảng hốt vì bị những gã đàn ông này thay phiên nhau cưỡng gian, mà là vì ở da thịt lộ ra ngoài của những gã đàn ông này đâu đâu cũng có những nốt màu hồng hình xoắn ốc, tất nhiên biết điều này đại biểu cho cái gì, những gã đàn ông này đều có.... bệnh giang mai!
“Ha ha, ông đây quên mất mùi vị của đàn bà là như thế nào, rốt cuộc hôm nay cũng có thể thử rồi.” Phần da mặt của gã đàn ông thối rữa, xung quanh cũng xuất những vết đỏ hình xoắn ốc, gã ta vừa xoa tay vừa .
“Đúng vậy, ngày hôm nay chúng ta tuyệt đối thể bỏ qua cơ hội này, để em này phục vụ chúng ta cho tốt.”
“Đương nhiên rồi, Thành, lên trước , tốc độ phải nhanh chút đấy, các em đều chờ đó.”
“.....”
Tô Thiến Tuyết nhìn đám đàn ông chưa được thỏa mãn dục vọng kia, hoảng sợ đến cùng cực, liên tục lùi về phía sau, bước chân cũng có chút rối loạn. Hôm qua tìm được tổ chức xã hội đen lớn nhất Lạc Thành, thuê ba người đến vũ nhục Tô Duyệt, hơn nữa còn dùng camera ghi hình lại rồi đưa cho , để phát đoạn video đó lên mạng, như vậy cho dù Tô Duyệt coi thường mạng sống của mình, cả đời này ta đều bị người đời chỉ trích.
Nỗi khổ sở của , có thể đổ hết lên người Tô Duyệt!
Nhưng hôm nay, xảy ra chuyện gì vậy chứ?
ràng là đến địa điểm như hẹn để ba người kia giao camera cho mình, nhưng người đến lại chỉ có ba tên đàn ông bị bệnh giang mai này.
Hơn nữa, camera mà ta muốn dùng để đối phó với Tô Duyệt, hôm nay lại đặt cách đó xa, hiển nhiên là muốn quay lại tất cả những cảnh này.
Kinh hoảng, sợ hãi trong nháy mắt giống như mưa đá nện thẳng xuống người Tô Thiến Tuyết, ngừng lùi lại, nhanh chóng nghĩ cách phải thoát thân như thế nào.
Đột nhiên, hình như ta nghĩ đến điều gì đó, tay phải đặt lên bụng của mình, hét to với ba người kia: “Các người được làm loạn, tôi mang thai, nếu xảy ra chuyện gì mấy người các trốn được tội đâu.”
Tô Thiến Tuyết vừa như thế, ba người kia ngược lại còn vui mừng hơn: “ em yên tâm, kỹ thuật của ba em chúng tôi rất tốt, tuyệt đối làm tổn hại chút nào đến đứa bé đâu.” xong, rốt cuộc đợi được nữa, nhanh chóng tiến lên bắt lấy Tô Thiến Tuyết mạnh mẽ lột quần áo của ra.
Tiếng thét chói tai hòa với tiếng khóc của người phụ nữ vang vọng trong xưởng phế liệu, người đàn ông cáo ráo khoanh tay đứng ở bên ngoài, đôi mắt thâm thúy vì tiếng thét thảm thiết kia mà lộ ra chút xúc động nào, ngược lại còn thoáng lên khát máu.
cố ý bảo bọn họ đừng tổn thương đến đứa bé, bởi chỉ có Tô Thiến Tuyết bị lây vi rút mà ngay cả đứa con của ta cũng có cách nào khỏe mạnh mà lớn lên được!
Chỉ có như vậy, Tô Thiến Tuyết mới có thể càng thêm đau khổ.
Nếu ta muốn tổn thương người phụ nữ , vậy phải chuẩn bị sẵn tinh thần để gánh chịu hậu quả.
lâu sau, người đàn ông cầm camera ra, nhưng lại tới gần Ninh Duệ Thần, đứng cách xa mét, khom người : “Ngài Ninh, chuyện ngài giao phó làm xong rồi!”
“Ừm.” Ninh Duệ Thần hờ hững đáp tiếng, “Tiếp theo biết mình phải làm gì rồi chứ?”
“Tôi biết.” Người đàn ông vội vàng lên tiếng.
Ninh Duệ Thần gật đầu cái, nhếch môi rảo bước rời , mà phía sau , tiếng gào thét vẫn còn vang vọng trong trung.
còn phải về nấu canh xương cho của nữa.
53.2
Sáng sớm hôm sau, trở lại công ty còn thấy Hứa Hàm ở đây nữa, Tô Duyệt cảm thấy trống rỗng.
Trước kia, vừa về đến công ty là có thể nghe thấy tiếng cười vô tư của ấy, có lúc Hứa Hàm còn núp ở trong phòng trà lén đọc tiểu thuyết, hoặc là kéo đến góc nào đấy chuyện.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Duyệt là lên ý cười, giống như lại nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút của tiểu quỷ kia vậy.
“Xin chào Tô, tôi là Bạch Nhạc Huyên, sau này mong chỉ dạy nhiều hơn.” Giọng mềm mại vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt xa lạ, hình như đây là người thay thế vị trí của Tiểu Hàm.
ấy mặc bộ đồ công sở màu đen, chân mang giày cao gót, vòng ngực kiêu ngạo 34D dường như có thể làm đứt cúc áo bất cứ lúc nào, váy bút chì bó sát càng tôn lên đôi chân thon dài mê người của .
Tô Duyệt nhớ lại lời của Hứa Hàm hôm qua, dáng người đúng là giống như suy đoán của ấy, nhưng hề khiến cho người ta cảm thấy là bà thím xử nữ.
Điển hình là khuôn mặt trái xoan, làn da nõn nà mềm nhẵn, mắt sáng như sao, mái tóc dài màu nâu tôn lên nước da trắng ngần, cười lên lại càng động lòng người.
“ Tô, tôi là nhân viên mới đến, quen công việc ở đây cho lắm, sau này còn cần giúp đỡ nhiều hơn!” Bạch Nhạc Huyên thân thiện đưa tay ra, Tô Duyệt cũng lịch bắt tay lại, mặc dù ấy cười rất thân thiết, nhưng Tô Duyệt cảm thấy có cái gì đó đúng.
“Tôi còn có chuyện, Tô, tôi làm việc trước đây.” Bạch Nhạc Huyên ôm đống tài liệu trực tiếp qua người của Tô Duyệt, còn Tô Duyệt nhìn thấy được vẻ mặt ôn hòa kia biến mất trong nháy mắt.
Sau khi bị Ninh Duệ Thần đuổi ra khỏi phủ thị chính, ta luôn luôn cảm thấy cam lòng, ta muốn xem xem mình thua bởi người phụ nữ như thế nào?
Tô Duyệt vào bộ phận chế tác, ngày hôm qua còn ít tài liệu vẫn chưa xử lí xong, nhưng khi Tô Duyệt bước vào phát video phỏng vấn của bị đẩy sang bên.
“Tô Duyệt à, đây là lệnh của cấp , chúng tôi cũng có cách nào khác.” Lý Hiểu nhún nhún vai , buổi phỏng vẫn hôm qua ta cũng xem, nó rất tốt, thậm chí còn mang cho người ta cảm giác khác lạ.
người Tô Duyệt tỏa ra lực hút nào đó khiến người khác nhịn được mà luôn muốn gần gũi với , cái cảm giác này chính là trời sinh, mà làm phóng viên điều quan trọng nhất chính là kéo gần khoảng cách với khách mời.
Nhưng cho dù mầm non này có tốt đến cỡ nào, nếu cấp cứ muốn giấu mãi như thế này kết quả chỉ bị mai dần mà thôi.
“Tô Duyệt, vào phòng làm việc của tôi”. Lý Tuyết Lỵ đột nhiên đứng ngoài cửa với Tô Duyệt.
Bấm thời gian rất chính xác khiến Tô Duyệt có ảo giác chị ta chờ mình.
Tô Duyệt vào phòng, ánh sáng trong phòng rất mờ, Lý Tuyết Lỵ nhìn , giọng hề nghiêm khắc như lúc trước mà ngược lại có chút dịu dàng: “Ngồi xuống ”.
“Vâng.” Tô Duyệt ngồi xuống đối diện với Lý Tuyết Lỵ, song, lại có dự cảm xấu bao phủ lấy tim .
“Phỏng vấn nhà sinh vật học lần này của thể phát sóng.” Lý Tuyết Lỵ thẳng, vòng vo tam quốc.
Tô Duyệt cau mày, “Chị Lý, chị có thể cho tôi lý do được ?”
“ chọn để tài lệch hướng so với nhu cầu của người xem, nếu phát sóng tỉ lệ người xem cũng chẳng có lời gì cho chúng ta.”
“Chị Lý, nếu như vậy vì sao hôm qua chị cho tôi?” Tô Duyệt cau mày hỏi.
“ cũng , là ngày hôm qua.” Giọng của Lý Tuyết Lỵ vẫn có chút dao động như cũ, “Tôi nghĩ cả đêm nhưng vẫn cảm thấy được, Tiểu Duyệt, nên biết rằng phải cứ bỏ ra là thu được hồi đáp, lần sau tôi lại tìm cơ hội cho rèn luyện, ra ngoài .”
Lý Tuyết Lỵ xong liền vùi đầu vào công việc, nhìn Tô Duyệt thêm cái nào.
Tô Duyệt ngồi im, chóp mũi đột nhiên cảm thấy chua xót, ủy khuất trong lòng chỉ thoáng tràn ra khỏi tim, hơi ngửa đầu ngăn cho nước mắt trào ra ngoài, tiếng nào.
, tuyệt đối dễ dàng buông tay như vậy!
ràng lần này Lý Tuyết Lỵ muốn chèn ép , nếu như cứ dễ dàng nuốt xuống cơn giận này cho dù về sau có làm bất cứ cái gì cũng đều có thể bị chèn ép cả.
có thể nhận công việc mà người khác cảm thấy khó khăn, có thể làm được những việc mà người khác làm được, nhưng chịu uất ức vô duyên vô cớ thế này tuyệt đối cam chịu!
“Chị Lý, chuyện này tôi dễ dàng buông tay như vậy đâu, nếu chị cho tôi lời giải thích hợp lí tôi mang đến đài truyền hình Hồ Nam, nếu Hồ Nam quan tâm tôi mang đến Lỗ Dự. Tôi tin có chỗ nào chịu phát sóng đoạn phỏng vấn này.” Tô Duyệt xong, cũng để ý đến phản ứng của Lý Tuyết Lỵ liền ra ngoài.
Sau khi tan làm, mình lang thang có mục đích, ánh mắt trời buổi trưa rất chói chang, Tô Duyệt lẻ loi phố đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu như Hứa Hàm thấy bộ dạng này của , sợ rằng ấy lại cười nhạo trận cho mà xem.
Người thấy như vậy mà vẫn cười nhạo vẫn còn người nữa....
Người phụ nữ đó chỉ sợ thế giới này còn chưa đủ loạn, suốt ngày gào thét với hai em , còn đối với Tô Thanh Dương lúc nào cũng nũng na nũng nịu, lúc tức giận chu môi, khóc thét gây chuyện. Người phụ nữ đó cằn nhằn cả ngày, cầm những món đồ chơi bằng lông nhung hù dọa sợ..... Đó là người phụ nữ có thể cả đời cũng trở về.
Đó là… mẹ của .
Hốc mắt có chút ẩm ướt, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mặc cho ánh mặt trời hong khô những giọt nước mắt ấy.
rất lâu mới lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lại phát trong điện thoại có tới hai mươi ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Ninh Duệ Thần gọi đến.
Bởi vì làm nên lúc nào cũng chế độ rung, sau khi tan làm mới chuyển về chế độ bình thường, thế nhưng hôm
nay lại quên khuấy mất.
“Em ở đâu vậy?” Trong giọng nói lạnh lẽo có chút nhiệt độ nào lại xen lẫn sự run rẩy khó có thể che giấu được.
“Em ở…” Tô Duyệt nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, lại tìm thấy bất kì tòa nhà quen thuộc nào.
“Ừm… có một siêu thị hoa quả, còn có hai nhà bán bánh kẹo cưới…” Tô Duyệt nói ra những tòa nhà mà có thể nhìn thấy, nhưng đến chính cũng dám chắc Ninh Duệ Thần có thể tìm ra nơi này.
“Đứng yên ở đó đừng có đâu hết, sẽ đến ngay.” Ninh Duệ Thần lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại.
“Vâng.” Tô Duyệt lên tiếng rồi ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ đó.
Nơi đứng lượng người qua lại nhiều lắm, đợi được một lát nhưng vẫn thấy Ninh Duệ Thần xuất hiện, Tô Duyệt liền lấy điện thoại ra ̣nh gọi cho nói cần đến đón .
“Tiểu Duyệt.” Giọng nói hơi run rẩy bỗng nhiên vang lên sau lưng Tô Duyệt, quay đầu lại còn chưa kịp thấy người trước mặt thì đã bị người đó kéo vào trong lồng ngực rắn chắc mà ấm áp.
“Em có biết đã lo lắng nhiều như thế nào hả? Nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào đây? Lần sau cho phép chạy lung tung như thế này nữa, biết chưa?” Trong giọng nói của tràn đầy sự tự trách, bởi vì công việc quá bận rộn nên cẩn thận mà quên mất thời gian, đợi đến lúc đến công ty thì đã mất.
Khoảnh khắc đó, trong lòng trở nên sợ hãi, gọi điện thoại lại có ai nghe máy, đứng trong dòng người qua lại đông đúc mà thể nào tìm thấy bóng dáng của . Nóng nảy, lo lắng cứ như vậy mà ngừng cuồn cuộn trào dâng, vừa gọi điện cho vừa giống như nổi điên khắp nơi, quyết cho chuyện tối hôm qua tái diễn thêm một lần nữa.
“ Ninh, làm sao vậy?” Tô Duyệt nghi ngờ lên tiếng, có chút hiểu, bản thân hề bị cái gì hết, nhưng tại sao mặt Ninh Duệ Thần lại viết đầy hai chữ “lo lắng” thế kia?
Giờ khắc này Ninh Duệ Thần chỉ muốn bóp chết , tự mình khiến người khác lo lắng như vậy còn hỏi là vì ai? lại còn hỏi làm sao nữa chứ?
“ Ninh, ôm chặt quá rồi đấy, mau buông em ra .” Tô Duyệt cau mày nói, người này sao càng ngày càng dùng nhiều sức như vậy hả?
“Gọi ông xã.” Người nào đó ôm chặt Tô Duyệt cứng rắn nói, từ trước đến giờ chưa từng bao giờ cường ngạnh như bây giờ, mà giờ khắc này, lại rất muốn nghe gọi hai từ này.
Tô Duyệt cũng muốn so đo với , ngoan ngoãn gọi: “Ông xã.”
“Ừ.” Lúc này Ninh Duệ Thần mới buông Tô Duyệt ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, một lúc lâu mới nói: “Về sau mỗi ngày tan làm thì chờ đến đón em.”
“Có cần phiền toái như thế ?” Tô Duyệt cau mày hỏi, nếu là luật sư của thị trường thì chắc chắn công việc cũng phải là nhàn hạ gì.
“ sao.” Ninh Duệ Thần chút do dự trả lời, trong mắt có bất kì chuyện gì quan trọng hơn chuyện của vợ cả.
“Vậy cảm ơn Ninh.”
“ đã nói rồi còn gì, ở bên ngoài thì gọi là ông xã.”
“Cám ơn ông xã.”
“Ừ.” Ninh Duệ Thần thỏa mãn gật đầu. “Lên xe thôi.”
“ Ninh, em mệt quá.” Tô Duyệt nằm ở ghế ngồi, nhắm mắt lại nói.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ninh Duệ Thần nhìn gái mệt mỏi ở bên cạnh , cũng tiếp tục so đo vấn đề xưng hô nữa.
Lúc bị lạc trong khu rừng hoang vắng thì kêu khổ lấy một tiếng, ngược lại chỉ ôm tất cả cảm xúc vào mình. Còn lúc này lại nói như vậy thì tám chín phần là công ty đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tô Duyệt lắc đầu: “ xảy ra chuyện gì cả, chỉ là em đột nhiên có cảm giác như vậy thôi.”
“Tiểu Duyệt, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, nếu em có chuyện gì phiền lòng thì nên nói cho biết, sẽ giúp em phân tích, giúp em tìm ra cách giải quyết, đừng có đè nén ở trong lòng rồi tự mình chịu đựng như thế, biết ?” Ninh Duệ Thần kiên nhẫn nói.
phải người đầu tiên cầm tay , phải là người đầu tiên được ôm , phải là người đầu tiên được có , nhưng muốn trở thành cuộc đời sau này của , là người đầu tiên nghĩ đến mỗi khi gặp khó khăn, là người đầu tiên chia sẻ những chuyện vui vẻ, là người đầu tiên nghĩ đến mỗi khi muốn dựa vào một ai đó, muốn ghim vào lòng hình bóng của mình, trở thành một vết in có cách nào xóa bỏ được.
Tô Duyệt dừng một chút, nhìn Ninh Duệ Thần, đột nhiên cảm thấy dường như hai người càng lúc càng giống một đôi vợ chồng rồi.
Cũng đúng, trừ việc là GAY, cùng với chuyện bọn họ thể làm kia, thì những chuyện đôi vợ chồng nên làm bọn họ đều đã làm hết rồi.
Hiện tại có Hứa Hàm ở bên cạnh, nếu tìm được một người có thể tâm sự, Tô Duyệt sợ rằng mình sẽ bị kìm nén đến chết mất.
Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, thật ra… cũng có thể coi như một người chị em thân thiết của mình.
“Vâng, vậy em sẽ nói cho biết.” Tô Duyệt nói, khóe miệng của Ninh Duệ Thần nhếch lên một nụ cười hài lòng, tưởng rằng đã hiểu ý của , giữa hai người lại gần thêm một bước, nhưng hề biết suy nghĩ trong lòng của Tô Duyệt, đã nhanh chóng biến thành chị em thân thiết của rồi.
Tô Duyệt kể lại toàn bộ sự việc cho Ninh Duệ Thần nghe, tựa như một đứa bé kể tất cả những oan ức của mình cho người mà mình tin tưởng nghe.
“Em thật đúng là thông minh, lại nghĩ đến cả đài truyền hình Hồ Nam cơ đấy.” Ninh Duệ Thần vừa lái xe vừa trêu ghẹo , nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại thoáng qua chút sắc bén.
Tô Duyệt buồn bực nhìn Ninh Duệ Thần: “ Ninh, có thể đừng rắc thêm muối lên vết thương của em ?”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, nhìn vẻ mặt viết năm chữ “tôi rất uất ức” này của , nhẹ nhàng vuốt lọn tóc xòa ra của , dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi.”
Thật ra, nếu Tô Duyệt muốn đối phó với Lý Tuyết Ly, chỉ cần nói vụ này cho Tô Đông Thần biết là được, năng lực giao tiếp của người trai này của tương đối giỏi, hơn nữa chỉ cần có thể bảo vệ được em gái của mình thì ta sẽ tiếc dùng bất kì thủ đoạn nào, chuyện xảy ra hôm nay đương nhiên sẽ giúp diệt trừ tất cả những chướng ngại vật.
Nhưng, làm vậy.
biết, muốn dựa vào sức lực của người khác, muốn tự mình đạt được thành tích, nhưng xã hội này đâu có đơn giản, sạch sẽ như tưởng tượng.
Nhưng Ninh Duệ Thần tuyệt đối sẽ nói cho biết thế giới này hiểm ác đến mức nào, sẽ ngăn cản tìm giấc mơ của mình. Nhưng đến lúc cần thiết, sẽ lặng lẽ giúp tiêu diệt những chướng ngại vật ấy, bảo vệ để nó làm mòn lòng tin của với thế giới này.
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, biết vì sao, khi nghe thấy nói mọi chuyện sẽ tốt đẹp, đột nhiên cảm thấy dù có khó khăn gì cũng sẽ tự động biến mất.
Có vài người trời sinh đã khiến cho người ta có cảm giác tin phục, rõ ràng phía trước là vực sâu vạn trượng, nhưng chỉ cần nói nhảy xuống sao cả, thì chắc chắn sẽ có người cam tâm tình nguyện mà nhảy xuống.
Ninh Duệ Thần, rõ ràng chính là loại người này.
Cho nên vừa nghe Ninh Duệ Thần nói thế, ̣ng thêm bản thân Tô Duyệt cũng rất lạc quan, tâm tình vốn mất mát chẳng mấy chốc trở lại bình thường như cũ.
“Xuống xe , về đến nhà rồi.” Ninh Duệ Thần mở cửa nhà ra. “Hôm nay em muốn nấu ăn ?”
“Ha ha, thật ra đồ ăn nấu ngon hơn em nhiều, vì bụng của hai chúng ta,vẫn nên để làm .” Hiện tại Tô Duyệt đã biết, chính là sát thủ nhà bếp trời sinh, dù có ́ gắng đến đâu cũng chẳng thay đổi được điều đó.
Dĩ nhiên, điều mấu chốt chính là trong nhà đã có một đầu bếp cao cấp, hơn nữa Tô Duyệt cũng rất lười biếng, cảm thấy học được thì bỏ qua luôn.
“ phải em nói muốn làm cho ông nội ăn sao?” Mặc dù đã lường trước kết quả, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn nhịn được mà chế giễu Tô Duyệt.
“ làm thì cũng vậy thôi mà, dù sao cũng là cháu rể của ông mà.” Tô Duyệt lập tức nói, chân chó rót nước đưa cho Ninh Duệ Thần: “Đại đầu bếp, mời uống trà.”
Ninh Duệ Thần nhận lấy chén trà Tô Duyệt đưa tới, nhấp miệng, nhìn đôi mắt lóe lên ánh sáng hi vọng của , trong lòng càng thêm vui vẻ nhưng mặt lại tỏ ra gắng gượng nói: “Được rồi, nấu cơm, em rửa bát.”
“ thành vấn đề.” Tô Duyệt sảng khoái lên tiếng, nếu như để Ninh Duệ Thần làm hết thì cũng cảm thấy áy náy, nấu cơm rửa bát, rất tốt!
Đeo tạp dề, người đàn ông ưu nhã thoáng chốc đã trở thành người chủ gia ̀nh hoàn mỹ.
Tô Duyệt ôm quyển sách ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng nói chuyện với Ninh Duệ Thần mấy câu.
“Em đọc quyển “ thể xem thường tính mạng” sao?” Ninh Duệ Thần đặt ̃a cánh gà ca lên bàn, liếc nhìn cuốn sách Tô Duyệt đọc.
Tô Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, trước kia em nghe nói quyển này cũng tệ nên mới mua, nhưng chưa có thời gian để đọc.
Ninh Duệ Thần xoay người vào trong phòng bếp, vừa thái cà chua vừa tùy ý hỏi: “Em có cảm nhận gì ?”
Tô Duyệt ngẩng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “ một người thể quá sâu, bởi vì một khi vượt qua ranh giới người kia có thể thừa nhận, thì người kia sẽ cảm thấy có áp lực, sẽ cảm thấy khó thở bức bối rồi muốn chạy trốn, mà cái cảm giác đó sẽ khiến hai người thể ở bên nhau lâu dài được.”
Trước kia, thể hiểu nổi vì sao Tô Đông Thần lại chia tay với Phó ̀nh, nhưng hôm nay đã dần dần hiểu được.
Mặc dù Tô Đông Thần tự do, nhìn bề ngoài thì có vẻ như có rất nhiều phụ nữ, nhưng thật ra vốn phải là một người đàn ông trăng hoa. Ban đầu chọn Phó ̀nh là vì muốn nghiêm túc với chị ấy, nhưng Phó ̀nh lại khiến cảm thấy chịu nổi, cho nên đã lựa chọn chia tay.
Còn Phó ̀nh thì lại vùi lấp trong đó, vì muốn Tô Đông Thần khó xử nên thoải mái đồng ý, hơn nữa còn tận lực che giấu tình cảm của mình đối với , lùi một bước làm bạn với , như vậy chị ấy có thể yên lặng nhìn từ một khoảng cách gần nhất.
“ nói xem, liệu Tô Đông Thần có biết Phó ̀nh vẫn còn ấy ?” Tô Duyệt hỏi Ninh Duệ Thần: “ phải là mọi người đều nói sau khi chia tay mà vẫn có thể làm bạn thì chỉ có thể là từ trước đến giờ đều có tình hoặc vẫn có một người đối phương sao.”
“Có lẽ là một người vẫn còn , một người thì muốn tổn thương đến đối phương. Tô Đông Thần biết rõ tình cảm của Phó ̀nh nhưng ́ làm như biết, chỉ là cậu ấy muốn làm Phó ̀nh đau lòng mà thôi.” Nói xong từ trong phòng bếp truyền đến tiếng đập trứng.
Hình như Tô Duyệt nghĩ đến điều gì, đột nhiên ôm sách chạy vào phòng bếp, bỏ miếng cà chua vừa mới cắt vào miệng, híp mắt thưởng thức, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy vui vẻ: “Hôm nay cà chua chua quá.” Dứt lời, ngón tay lại chuẩn bị len lén đưa vào trong bát, lập tức bị Ninh Duệ Thần vỗ bốp một cái.
“ rửa tay .” Ninh Duệ Thần nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Tô Duyệt khỏi thở dài, giọng nói vốn có chút uy nghiêm theo bản năng hạ thấp xuống, giống như một thầy giáo chỉ dạy một đứa bé: “Nếu rửa tay thì vi khuẩn sẽ vào bụng đấy.”
“ sao sao, sạch sẽ thì ăn xong rồi chữa bệnh là được mà.” Dứt lời, Tô Duyệt lại trộm một miếng cà chua bỏ vào miệng, sau đó giống như con mèo nhỏ chạy nhanh ra ngoài.
“Nếu sau này cà chua lúc nào cũng chua như vậy thì quá tốt rồi.” Ngoài phòng bếp vang lên một tiếng cảm thán, nhưng truyền vào tai của Ninh Duệ Thần lại khiến nhớ đến một chuyện khác.
Hàm Hàm từng nói mông của Tô Duyệt vừa tròn vừa to, hơn nữa người xưa thường nói chua nam cay nữ, lẽ đứa con đầu lòng của hai người thật sự là con trai?
Mặc kệ nó , chỉ cần là do Tô Duyệt sinh thì con trai hay con gái đều như nhau cả.
Last edited by a moderator: 12/6/15