Chương 52.1: em
Sau khi về đến nhà, Tô Duyệt nhanh chóng tắm rửa sạch , thay quần áo, đầu tóc còn ướt phủ ở sau lưng cũng thèm để ý, lập tức cầm lấy túi xách chuẩn bị đến công ty.
"Tóc ướt vậy còn dự định ra ngoài sao? giờ sức đề kháng của em còn kém lắm, sợ bị cảm lạnh à." bàn tay chuyên chế kéo Tô Duyệt trở lại, "Ngồi xuống , giúp em sấy khô tóc."
" kịp đâu, dù sao nhà chúng ta cũng cách công ty xa lắm, cũng nhanh tới thôi mà."
"Vậy cũng được, đừng lo lắng, lát nữa đưa em , sấy tóc cũng rất nhanh thôi." Ninh Duệ Thần ấn Tô Duyệt ngồi xuống ghế lần nữa, lục kiếm trong ngăn tủ mãi cuối cùng cũng tìm thấy cái máy sấy, cắm điện vào, vừa dùng tay chải tóc vừa cẩn thận giúp sấy tóc.
" ra.... có thể đưa em ngay bây giờ luôn cũng được, ra ngoài gió thổi hồi cũng khô, vậy bị cảm lạnh nữa." Tô Duyệt giọng , Ninh Duệ Thần nhướn nhướn mày, quyết định lờ .
Đùa hử, sao có thể để cho bà xã của mình mang đầu tóc ướt ra ngoài được chứ? biết lúc mới tắm xong đôi mắt mê mông đầu tóc ướt sũng thả ở bên nhìn rất mê người sao, còn biết rất đấy! Cho nên Ninh tuyệt đối thể để cho tên đàn ông khác cũng hưởng thụ phúc lợi như vậy.
Người đàn ông dùng tay làm lược, nhàng vuốt thẳng sợi tóc mềm mại, khoảng cách cầm máy sấy cũng vô cùng thỏa đáng, vừa nóng đến da đầu của , gió cũng cách quá xa. Nếu như cứ tiếp tục hưởng thụ như vậy, Tô Duyệt hoài nghi mình có thể bất giác mà ngủ gật lúc nào cũng biết.
"Có phải trước kia cũng từng giúp người khác sấy tóc đúng ?" Tô Duyệt nhịn được lên tiếng hỏi, dù sao người đàn ông có thể có kỹ thuật như vậy, nếu có kinh nghiệm tích lũy chả ai tin.
"Ừ." Ninh Duệ Thần gật đầu cái, lại , "Chỉ là rất nhiều năm trước rồi."
Mười lăm năm trước, mình rời khỏi nơi này, khi đó Ninh Uyển Thu chỉ mới tám tuổi, buổi tối trước khi rời chủ động giúp sấy tóc. Khi đó Ninh Uyển Thu vẫn chưa biết gì, lần giúp này, lại rời khỏi nhiều năm như vậy, cho đến sau này mới có liên lạc.
"Xem ra rất có thiên phú về sấy tóc đấy." Tô Duyệt trêu ghẹo cười , lấy tay sờ sờ tóc của mình, "Thế này là được rồi, chúng ta thôi."
"Ừ." Ninh Duệ Thần cất máy sấy, lái xe đưa Tô Duyệt đến công ty. Vừa tới cửa công ty, liền nhận được điện thoại của người bên phủ thị chính điện tới.
Điện thoại di động ngừng vang lên, Ninh Duệ Thần lại hề sốt ruột, đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Duyệt, : "Sau khi tan làm tới đón em."
Tô Duyệt gật đầu cái, "Được."
"Ừ." nhàn nhạt đáp tiếng, nhưng vẫn nhận điện thoại, thân hình cao lớn đột nhiên tiến lại gần, trong khoảng khắc trước mặt ngây người, lập tức hôn lên đôi môi mềm mại của , để lại nụ hôn .
Tuy nụ hôn này rất , nhưng lại khiến cho lòng của Tô Duyệt khỏi run lên, trong lúc này lông mi dầy rậm cũng run rẩy chút.
Ninh Duệ Thần hài lòng híp mắt lại, dịu dàng với Tô Duyệt vẫn còn sững sờ: "Vợ à, đây." Lúc này mới nhận điện thoại xoay người rời .
Trong công ty
"Tiểu Duyệt, rốt cuộc cậu trở lại!" Hứa Hàm vừa thấy Tô Duyệt trở lại lập tức chạy tới, nước mắt nước mũi lả chả rơi xuống.
"Ngốc quá , khóc cái gì chứ? Cậu xem này, mình bình an trở lại rồi." Tô Duyệt vừa cười vừa lau nước mắt mặt Hứa Hàm. Mặc dù mặt đùa cợt Hứa Hàm, nhưng nhìn thấy bạn nhớ thương mình như vậy, Tô Duyệt cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
"Nếu phải vì chồng của cậu, cậu có thể bình an trở về sao?" Hứa Hàm trợn mắt nhìn Tô Duyệt cái, luyên thuyên ngừng: "Cậu là, chỉ biết cậy mạnh thôi, lúc nào cũng biết chăm sóc bản thân mình. May mà cậu lấy chồng sớm, nếu thế gian này tổn thất người."
"Mình biết mỗi ngày cậu đều vì mình niệm kinh bái Phật, vận rủi gì gì đó nhất định tự động cách xa mình, đương nhiên cần lo lắng cho mình xảy ra chuyện gì." Tô Duyệt vội vàng nịnh nọt , lúc này sắc mặt của Hứa Hàm mới rạng rỡ hơn chút.
"Ít nhảm , Tiểu Duyệt, mình sắp rồi, mình cậu ở đây nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy, làm việc được xúc động như vậy nữa, biết ?" Hứa Hàm dặn dò Tô Duyệt, giọng càng lúc càng thấp, "Người nhà của mình tìm tới đây rồi, mình phải trở về. Lần từ biệt này, có thể rất lâu gặp mặt lại được."
Thần kinh của Hứa Hàm luôn luôn ổn định, cả ngày đều hi hi ha ha, nhưng hôm nay mặt lại ra thần sắc đơn quạnh hiu. Đương nhiên Tô Duyệt biết trong lòng khổ sở cỡ nào, mà bây giờ vẫn còn đứng ở đây chính là vì muốn lời từ biệt với mình.
Trong lúc nhất thời, ngay cả trong bầu khí cũng tràn ngập ly biệt.
"Cậu đoán thử xem người đến thế chỗ của mình là dạng người gì?" Hứa Hàm nháy nháy mắt, giống như nghĩ tới điều gì đó, hì hì bật cười, "Mình nghĩ chắc chắn là dạng xử nữ mặc đồ công sở màu đen, mang vớ da, giày cao gót mày đen, ngực lớn mông to, lại thích chuyện trời dưới đất."
"Đúng vậy, cho nên mình nhất định càng nhớ cậu hơn." Tô Duyệt hùa theo . biết, sở dĩ Hứa Hàm như vậy là vì muốn làm dịu khí, thích cảm giác chia ly, chỉ có chuyện cười giỡn mới có thể hòa tan bi thương.
"Tiểu Duyệt, mau gặp chị Lý , cơ hội lần này ngàn vạn lần phải bắt được, còn nữa, cậu phải bảo trọng đấy." Hứa Hàm xong liền về hướng bàn làm việc của mình, quay lưng lại mau chóng thu dọn đồ đạc. Còn Tô Duyệt lại thấy có từng giọt từng giọt nước mắt rơi ở sàn nhà.
vẫn nhớ , lần đầu tiên bị người khác xem thường chính Hứa Hàm mạnh mẽ vọt tới mắng người đó xối xả, kết quả hai người đều bị Lý Tuyết Lỵ dạy dỗ ba giờ liền, còn Hứa Hàm lại xem thường lén lút nhìn chớp chớp hai mắt; khi Lý Tuyết Lỵ đưa cho chồng lớn tài liệu về khách quý để cho sàn lọc lấy những thông tin hữu dụng cũng chính Hứa Hàm xung phong ở lại, thức đêm cùng tra tài liệu, còn lén lút kín đáo đưa đồ ăn vặt mà mình tích trữ cho .
Nếu phải là Hứa Hàm, có lẽ cần phải kiêng cường hơn để đối mắt với tất cả những chuyện này, nếu phải là Hứa Hàm, có lẽ nhận được mùi vị tình người nhạt nhẽo. cảm thấy mình cực kỳ may mắn, mới có thể có được người bạn tốt Hứa Hàm này.
Cho nên Tiểu Hàm à, mặc kệ là ở nơi nào, cậu đều phải sống cho tốt đấy.
Xoay người, chuẩn bị tìm Lý Tuyết Lỵ bị đồng nghiệp ngăn lại.
" giờ chị Lý rất bận, chị ấy bảo tôi chuyển lời lại cho , lần phỏng vấn này làm tệ, phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn."
"Ừm." Tô Duyệt gật đầu cái, cũng hỏi nhiều thêm nữa, liền xoay người rời .
***
Trong phòng làm việc, cửa sổ sát đất màu đen che đậy toàn bộ ánh sáng, cả căn phòng lộ ra vẻ hết sức mờ tối, bóng nữ xem chừng vô cùng yểu điệu đứng ở trước cửa sổ, ràng là nhìn thấy cái gì hết, nhưng tầm mắt của ta vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm về phía trước.
" ta trở lại rồi." Lý Tuyết Lỵ giọng , " ta lại thông qua khó khăn chúng ta cố ý gây ra rồi, này, e rằng chúng ta rất khó đối phó."
"Vậy cứ tiếp tục gây khó dễ ." Giọng lạnh lùng của người phụ nữ bất chợt vang lên, "Tại sao lần trước lại muốn để cho ta phỏng vấn Ninh Duệ Thần? Cho dù vứt bỏ tỉ lệ người xem ti vi, cũng thể để cho ta có cơ hội nở mày nở mặt, chẳng lẽ biết điều này sao?"
"Là tôi sơ sót, tôi chỉ muốn mượn dùng danh nghĩa để ta phỏng vấn, muốn người khác biết con của thị trưởng từng ngồi tù nay trở thành nữ biên tập, hy vọng có thể thông qua áp lực của dư luận buộc Tô Duyệt từ chức. ngờ lại đưa tới hiệu ứng quần chúng lớn như vậy, người xem tràn đầy đồng cảm với Tô Duyệt, vừa lộ mặt ra, biểu của Tô Duyệt càng khiến cho mọi người ủng hộ ta."
Lý Tuyết Lỵ giọng , tiết mục lần trước sau khi truyền ra, phần lớn người xem đều rối rít điện tới, bày tỏ hy vọng có thể thường thấy Tô Duyệt phỏng vấn. Nếu phải bên có người đè ép, đồng thời tìm ra lấy nhiều lý do, chỉ sợ vô luận như thế nào cũng ngăn được lực lượng quần chúng.
"Tiết mục phỏng vấn lần này của ta, biết nên làm thế nào rồi chứ?" Giọng lạnh lùng vang lên lần nữa, trong lòng Lý Tuyết Lỵ có chút đành lòng, "Chuyện này.... sợ rằng tốt lắm đâu?"
Người phụ nữ đứng trước rèm cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lý Tuyết Lỵ, mặc dù ánh sáng mờ mờ nhìn thấy vẻ mặt của ta, nhưng Lý Tuyết Lỵ lại cảm thấy cả người đều bị u ám bao vây, khiến cho đáy lòng khỏi run lên.
" mềm lòng rồi hả?" Trong giọng của người phụ nữ tràn đầy ý vị nguy hiểm.
Thu hồi chút cảm xúc thương hại trong mắt, Lý Tuyết Lỵ lắc đầu, " có, từ khi tôi lựa chọn giúp , vốn nghĩ tới hối hận."
"Vậy tốt." Người phụ nữ lạnh lùng , tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, thêm gì nữa.
——
Lúc này, trong đại trạch Tô gia, khí hề nhõm thoải mái như ngày thường, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hết sức ngột ngạt.
Trong phòng khách, Tô Lê Đông ngồi ghế sô pha, hai hàng lông mày nhíu lại có chút kiên nhẫn, đứng trước mặt ông là trẻ tuổi bụng hơi nhô ra.
"Cháu tới làm gì?" Giọng của Tô Lê Đông lạnh như băng, khiến cho lòng của Tô Thiến Tuyết bỗng dưng lạnh mấy phần, nhưng vẫn rời , đôi mắt hoa đào vốn lẳng lơ lúc này lại quá tải, chỉ có mệt mỏi trong đôi mắt đó.
sống ở Thẩm gia hề tốt chút nào, Lâm Tuyết Mai ba ngày hai bữa lời mặn lời nhạt dần dần tăng lên, ngay cả Thẩm Phong cũng chưa từng cho sắc mặt tốt. Còn Thẩm Gia Dũng hèn nhát, lại càng khiến cho cảm thấy lúc trước mình có mắt như mù. Hôm nay, ở Thẩm gia, mỗi bước đều rất khó khăn.
khát vọng ấm áp, khát vọng được người khác thương, còn Triệu Nhã Cầm lúc nào cũng nhắc nhở phải có biểu tốt ở trước mặt Thẩm Phong, tranh thủ tài sản nhà họ Thẩm, nhưng chưa từng hỏi , cuộc sống của có hạnh phúc, có vui vẻ hay .
Còn Tô Viễn Hàng, sau khi mang thai chẳng thèm ngó ngàng gì đến nữa, ngay cả nhìn mặt cũng muốn nhìn.
Hôm nay nhận lấy đều là lạnh nhạt, trăm cay nghìn đắng chiếm được Thẩm Gia Dũng, lại hề chiếm được chút hạnh phúc nào.
Vì vậy, đến nơi này.
nhớ, lúc còn , Tô Lê Đông cũng rất thương .
"Ông nội, cháu cũng là cháu của ông, ông thể quan tâm đến cháu sao?" Tô Thiến Tuyết đứng ở bên cạnh Tô Lê Đông, trong giọng đều là vẻ cầu khẩn.
Tô Lê Đông nhắm mắt lại, hiển nhiên, ông cũng muốn nhìn thấy Tô Thiến Tuyết dù chỉ là cái liếc mắt.
Ông vì chú ý đến mặt mũi của hai bên mà bày ra sắc mặt tốt với Tô Thiến Tuyết. Từ trước đến nay ông Tô vẫn giữ vững tác phong người lính, toàn bộ hỉ nộ ái ố ghét ràng đều biểu ra mặt,.
Thích chính là thích, ví dụ như thương Tô Duyệt, ghét chính là ghét, ví dụ như Tô Thiến Tuyết đứng bên cạnh mà làm như nhìn thấy.
"Ông nội, trước kia ông luôn miệng , cháu và Tô Duyệt đều là cháu của ông. Nhưng ông lại thiên vị chỉ cho Tô Duyệt những thứ tốt nhất mà ông có, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của cháu ?" Tô Thiến Tuyết ngồi xổm xuống, trong mắt hoa đào hơi ngấn nước, Tô Lê Đông nhìn thấy trong lòng càng thêm khó chịu.
"Hừ, cháu làm chuyện gì, chẳng lẽ chính cháu biết?" Tô Lê Đông thoáng nhìn qua Tô Thiến Tuyết, "Trong ngày sinh nhật bảy tuổi của Tiểu Duyệt, cháu làm gì có cần ông nhắc lại lần nữa ?"
Tô Thiến Tuyết nghe xong lời này, trong mắt dần dần lên chút ánh sáng mê mang, qua hồi lâu, mới nhớ tới cái gì.
52.2
Năm Tô Duyệt bảy tuổi, có bé trai vô cùng xinh đẹp tặng cho ta hộp bát bảo xoay tròn, sinh lòng ghen tỵ cho nên bỏ rất nhiều sâu róm vào trong hộp đó. Tô Duyệt nhất thời bị hù sợ nên khóc to lên, còn lại với Tô Duyệt rằng, chính bé trai kia cố ý làm như vậy, từ đó Tô Duyệt lập tức để ý đến bé trai kia nữa.
"Còn tuổi nhưng có tâm tư độc ác như vậy, căn bản xứng làm cháu của Tô Lê Đông ta. Sở dĩ ta vạch trần cháu, là vì ta muốn để cho Tô Duyệt từ biết tình người xấu xa. Tiểu Duyệt thiện lương, luôn luôn khoan dung với cháu, còn cháu lại ngày càng thậm tệ hơn, nó có cái gì cháu cũng đều muốn cướp, cho nên Tô Lê Đông ta có đứa cháu như vậy!"
Tô Thiến Tuyết nghe xong, giọng lập tức chói tai hẳn lên, "Đúng vậy, tôi ác độc! Đó là vì thế giới này, chỉ có tôi mới có thể tính toán cho bản thân mình! Tô Duyệt có ông, có Tô Đông Thần, có Triệu Tuyết Nhu bảo vệ, giúp ta xử lý tốt tất cả, đương nhiên suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng tôi sao, ngoại trừ bản thân ra, ai giúp tôi cả!"
Tô Lê Đông hừ lạnh tiếng, "Tô Thiến Tuyết, lúc nào cháu cũng tự mình bi thương hối tiếc, cho rằng mình là người đáng thương nhất thế giới này. Nhưng cháu có từng nghĩ tới, vấn đề là nằm bản thân cháu hay . Ông tin rằng, cho dù Tiểu Duyệt và cháu có thay đổi thân phận chăng nữa, nó cũng làm ra hành động như cháu!"
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tô Duyệt vào, vừa vặn nhìn thấy Tô Thiến Tuyết.
Tô Thiến Tuyết vốn là người trang điểm ra ngoài, nhưng hôm nay lại chỉ trang điểm nhạt, khuôn mặt lẳng lơ bởi vì quá gầy mà nhô cả xương gò má lên, vết thâm quầng ở dưới mắt tương đối ràng, nhìn cả người vô cùng tiều tụy.
Tô Lê Đông ngồi ở ghế sô pha, nhìn sắc mặt xem chừng cũng chào đón Tô Thiến Tuyết cho lắm. Còn Tô Thiến Tuyết, lúc nhìn thấy Tô Duyệt tới lập tức rút lại vẻ đơn mặt, tựa như con gà chọi ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tô Duyệt.
"Tiểu Duyệt, mau tới đây ngồi bên cạnh ông nào." Lúc nhìn thấy Tô Duyệt vẻ mặt như băng sương của Tô Lê Đông lập tức biến mất, vui vẻ với Tô Duyệt.
"Dạ." nhìn Tô Thiến Tuyết lấy cái, Tô Duyệt trực tiếp tới bên cạnh Tô Lê Đông.
Tô Lê Đông cười híp mắt nhìn cháu của mình, thèm nhìn vẻ mặt khó coi của Tô Thiến Tuyết lúc này, tựa như hề tồn tại hỏi Tô Duyệt: "Tiểu Duyệt, chuyện với ông nội lát, lần phỏng vấn này như thế nào rồi?"
"Dạ." Tô Duyệt cười lên tiếng, đem chuyện Ninh Duệ Thần ra ngoài tìm kể ra, đương nhiên, những chi tiết đều lượt bỏ hết.
Cho dù như vậy, mặt Tô Lê Đông cũng lộ ra nụ cười vui mừng, "Xem ra, thằng nhóc đó đối với cháu rất tốt."
"Vâng ạ." Tô Duyệt gật đầu cái, Ninh đối với tốt là có chỗ chê.
Sợ rằng, cho dù Thẩm Gia Dũng có phản bội , gặp phải chuyện như vậy, cũng giống như Ninh Duệ Thần vào rừng sâu núi thẳm tìm .
Tô Thiến Tuyết đứng ở bên nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tô Duyệt, lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt hơn. Người đàn ông kia cưng chiều ta như thế nào, cho dù là người qua đường, e rằng cũng nhìn thấy rất ràng!
Hơn nữa, người đàn ông kia xuất sắc như thế, cử chỉ ưu nhã như vậy, mặc dù nhìn rất lạnh lùng nhưng lại có cách nào ngăn cản sức hấp dẫn phát ra từ người . Còn Thẩm Gia Dũng, sợ rằng ngay cả đầu ngón tay của Ninh Duệ Thần cũng sánh nổi!
Nghĩ tới đây, đôi mắt hoa đào nhìn Tô Duyệt lúc này lại càng tràn ngập phẫn hận hơn. Tô Duyệt, sao lại hạnh phúc như thế? Còn tôi, tại sao phải chịu đựng nhiều khổ sở thế này?
, tôi cam lòng!
Nếu như tôi khổ sở, tôi cũng muốn khổ sở cùng với tôi!
"Còn ?" Giọng của ông Tô đột nhiên lạnh lẽo, nhìn Tô Thiến Tuyết vẫn còn đứng ở đó, vui cau mày .
Tiểu Duyệt vất vả lắm mới về nhà lần, ông thích có người ở nơi này làm chướng mắt ông.
Tô Thiến Tuyết vẫn đứng bất động, đôi mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt. Lúc này, Tô Duyệt kéo cánh tay ông Tô gì đó ở bên tai ông, đôi mắt sáng ngời trong veo. Còn , lại hận nhất chính là đôi mắt trong veo đó.
Nhìn vào rất trong veo có tạp chất gì, nhưng Tô Thiến Tuyết tin, Tô Duyệt cũng giống như vẻ ngoài của nó có tạp chất như thế?
Tô Duyệt khiến cho ta lúc nào cũng giành được thương của mọi người.
Xoay người ra ngoài, nhưng, ý nghĩ hiểm mau chóng xuất ở trong đầu Tô Thiến Tuyết.
Sau khi Tô Thiến Tuyết rời , càng chính là, có Tô Thiến Tuyết, trong đại trạch Tô gia có vẻ ấm áp hơn nhiều.
"Duệ Thần đâu rồi, tại sao cùng về với cháu?" Ông Tô hỏi.
" ấy có chuyện cho nên cháu tới mình." Sau khi tan làm, gọi điện thoại cho Ninh Duệ Thần nhưng điện thoại của tắt máy, cho nên Tô Duyệt đến đây mình.
"Bây giờ cháu gọi điện cho ấy lần nữa, xem điện thoại ấy có mở máy . với ấy tiếng, tối nay cháu muốn ở lại với ông." Tô Duyệt , ông Tô cũng ngăn cản, mặc dù rất muốn bồng cháu, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy cháu của mình, ông là rất nhớ đó.
Nhưng, khi lấy điện thoại ra Ninh Duệ Thần tiến vào.
" Ninh?" Tô Duyệt giật mình hô tiếng, ngờ lại tìm tới nơi này nhanh như vậy.
“ phải bảo em đứng đợi ở cổng công ty sao?” Ninh Duệ Thần , trong đôi mắt thâm thúy đầy vẻ lo lắng, cả khuôn mặt đều nhăn lại cùng chỗ, giống nhu7nguoi72 nào đó thiếu tiền vậy.
Mới vừa xử lý xong chuyện liền vội vàng chạy tới công ty của Tô Duyệt, nhưng lại phát có ở đó. Còn điện thoại của vì hai ngày nay liên tục sạc pin nên tự động tắt nguồn.
vội vàng về nhà cũng thấy Tô Duyệt trong nhà, vì vậy liền đoán được tới nơi này.
“ Em thấy tới nên tự mình tới thăm ông nội. Ninh, đừng xụ mặt nữ, nhìn rất hung dữ đó. Nào, cười cái xem nào.” Tô Duyệt trêu ghẹo người đàn ông trước mặt, nhưng Ninh Duệ Thần từ đầu đến cuối cho sắc mặt tốt, nắm lấy tay Tô Duyệt : “, theo trở về.”
“ Nhưng tối nay em muốn ở….” Mới được nửa, Ninh Duệ Thần đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy nhìn vào Tô Duyệt. ràng là có gì, thậm chí là vẻ mặt dịu dàng giống như ngày thường, nhưng Tô Duyệt lại nuốt nước miếng cái, thức thời đem lời còn lại nuốt hết vào bụng.
“ Ông nội, chúng cháu đây, lần khác đến thăm người.” xong, cũng để ý đến Tô Lê Đông bất mãn hừ hừ, kéo Tô Duyệt ra ngoài.
Vừa về tới nhà, Ninh Duệ Thần lập tức kéo Tô Duyệt vào trong phòng ngủ, đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Duyệt, môi mỏng khẽ mở, giọng cho phép cự tuyệt, “ Cởi quần áo ra.”
“ Hả?” Tô Duyệt kinh ngạc nhìn Ninh Duệ Thần, trong lúc nhất thời, vẫn chưa theo kịp ý nghĩ của luật sư Ninh.
“ Bôi thuốc cho em.” Ninh Duệ Thần lấy từ trong ngăn tủ ra bình sứ , mở ra, mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tản ra.
Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, trong đầu đột nhiên xuất màn ở trong rừng sâu núi thẳm kia. Nhưng khi đó bốn phía đều đen như mực, còn bây giờ, đèn điện sáng trung7m nhớ tới tất cả sắp có thể xảy ra, mặt của Tô Duyệt nhất thời đỏ bừng lên.
“ …. cần, tự em làm cũng được.”
Lông mày chợt nhíu lại, ánh mắt thâm thúy ý bảo vết thương ở sau lưng của , “ Em xác định em có thể tự làm?”
ràng là câu nghi vấn, nhưng lúc này nghe vào tai, lại mang theo hàm ý uy hiếp nào đó.
vợ do dự bất an đứng ở đó, cúi đầu, dám nhìn vào người đàn ông trước mặt, “ ra tôi sao, mấy ngày nữa nó phục hồi như cũ thôi.”
sao? Lông mày của người đàn ông nhíu chặt lần thứ hai, xem ra vẫn biết, vợ của lại quật cường như thế.
Nếu vậy, đành phải…
Bàn tay to lấy tốc độ chuẩn bị kịp nhanh chóng bắt lấy vòng eo của , kéo Tô Duyệt vào trong ngực mình, bàn tay khác nhanh chóng vén áo của lên, da thịt nõn nà dưới ánh đén càng lộ ra hương vị mê người, cũng lập tức rơi vào trong mắt của người đàn ông.
“ Ninh!” Tô Duyệt bất mãn hô tiếng, cái Ninh này, ở trong rừng cũng như vậy, bây giờ cũng như thế, chẳng lẽ chỉ thích tập kích bất ngờ sao?
để ý đến bất mãn của , ánh mắt thâm thúy nhìn vào từng vết thương nhợt nhạt làn da trắng nõn, so với vết thương bụng kiểm tra ngày hôm qua vẫn còn nhiều hơn chút. Người đàn ông nhịn được hơi trách móc , “ Còn sao?”
“ Em sao mà.” Tô Duyệt giọng lầm bầm, những vết thương này đau lắm. có chút tại sao Ninh lại khẩn trương như thế, giống như bị bẽnh nặng lắm vậy.
lâu về sau, nâng cái bụng lớn gắng gượng tiến vào phòng phẫu thuật, mới biết được, người đàn ông này, có thể vì mà khẩn trương đến mức nào.
dùng ngón tay quét thuốc mỡ nhàng bôi lên vết thương lưng Tô Duyệt. bôi thuốc chỗ nào chỗ đó mát rượu hồi, Tô Duyệt cũng lộn xộn nữa, biết điều tùy ý để cho người đàn ông này bôi thuốc giúp mình.
Dưới ánh đèn sáng rọi, mùi thuốc nhàn nhật, chậm rãi vờn quanh giữa hai người. ràng bọn họ câu nào, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hai người chung sống với nhau rất tốt.
“ Xoay lại!” Ninh Duệ Thần với Tô Duyệt, “ Để xem vết thương bụng em.”
Tô Duyệt nghe xong vội vàng lắc đầu, “ … cần, em tự làm được.” xong, liền vội vàng mang quần áo vào, cầm lấy bình thuốc trong tay Ninh Duệ Thần, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, khuôn mặt đỏ đến mức có thể chảy ra nước liên tục cúi tục cúi thấp, dám liếc nhìn người đàn ông lấy cái.
Khóe môi lạnh bạc bất giác mỉm cười, vợ của , so với tưởng tượng xấu hổ hơn nhiều. Còn , càng ngày càng thích nhìn dáng vẻ xấu hổ đó của .
****
Hôm sau đến công ty, Lý Tuyết Lỵ ném cho Tô Duyệt chồng tài liệu lớn, hiểu biết quá ít, nên để cho tiến hành chỉnh lý tư liệu về những hoàn cảnh sinh vật này tiến hành bổ khuyết. đồng thời cho biết, nếu như ngày mai giao ra tư liệu chỉnh lý, như vậy kỳ phỏng vấn lần này của , cũng vì hai nguyên nhân hộp số mà xóa bỏ.
Những thứ báo chí tập san này cũ kỹ quá rồi, có rất nhiều quyển bị ố vàng, chất đống ở bàn. Thậm chí có thể hoàn toàn chôn Tô Duyệt vào trong đó.
Hít hơi sâu, lập tức vùi đầu vào bắt đầu chỉnh lý, tin rằng, những thứ này tuyệt đối làm khó được .
Vừa chỉnh lý, sau khi ngước mặt lên khỏi núi cao chất trước bàn lần nữa trời tối.
Sáng nay Ninh Duệ Thần với , hôm nay có chuyện cho nên sau khi tan việc trực tiếp về nhà luôn, trong tù lạnh có thức ăn làm sẵn, chỉ cần để vào lò vi sóng hâm nóng lên là được.
ra khỏi công ty, con đường hướng về nhà tối đến mức căn bản nhìn thấy phía trước, bốn phía gần như nhìn thấy bóng người, cho dù có người lướt qua mình, chỉ cần nghe thấy giọng, e rằng cũng phát . mà bây giờ phải lên hơn chục phút mới có thể đến trung tâm thành phố tương đối nhiều người.
Nhưng đoạn đường này từ trước đến nay khá an toàn, chưa từng xảy ra chuyện gì, cho nên Tô Duyệt cũng lo lắng lắm.
Vậy mà, thỉnh thoảng, vận số của con người chính là cực kỳ bi thống, cố tình đụng phải chuyện trăm năm cũng dễ gặp.
Nhất là khi có người cố ý chế tạo ra ngoài ý muốn.
“ em, em muốn đâu vậy?” mấy gã lưu manh đột nhiên chắn ngang trước mặt Tô Duyệt, mà phía sau của lại là bức tường, tay của gã lưu manh chống ở bên tường, còn hai tên khác đứng ở hai bên trái phải của .
Đèn pin sáng rực đột nhiên chiếu vào mặt Tô Duyệt, Tô Duyệt theo bản năng che hai mắt của mình lại, gã đàn ông kia huýt sáo hơi, “ Ô, Kẻ Ngốc, lần này bắt được phụ nữ có ngoại hình tệ đấy, thằng nhóc cậu rốt cuộc cũng có số đào hoa rồi.|”
“ Ha ha, xem ra hôm nay mấy em chúng ta có thể chơi đùa chút rồi.” Gã đàn ông được gọi là Kẻ Ngốc kia bên khóe miệng luôn chảy nước miếng, gã bắt lấy tay cùa Tô Duyệt, “ Nào, theo em đến quán rượu ngồi chút.”
Trong lúc này, Tô Duyệt mực yên lặng lên tiếng, còn đầu của lại ngừng chuyển động.
Last edited by a moderator: 10/6/15