1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18





      Chung cư phục vụ kiểu khách sạn mà Từ Vĩ Trạch sống khá gần với nơi làm việc, phòng ốc rộng rãi, có thêm ban công, từ cửa sổ lớn cao nhìn xuống có thể tận hưởng khung cảnh về đêm ở Tokyo, hàng vạn ngọn đèn như thu vào tầm mắt, thực nơi rất tốt.




      Giá cả tuy bằng khách sạn ở, nhưng Từ Vĩ Trạch lại ở những mấy tháng, Thư Hoán rất nghi ngờ rằng biết liệu có khả năng tạo ra giá trị tương đương như vậy cho công ty .




      Thấy Từ Vĩ Trạch gọi điện bảo người mang dép lê và bát đũa đến, Thư Hoán trách: “Ở đây dài ngày mà lãng phí quá! chịu thuê ngôi nhà sao?”.




      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “ công tác mà, thể cứ bắt bản thân làm việc nhà được”. Sau đó lại giữ vai , nhìn từ xuống, “Đương nhiên nếu em đến giúp làm việc nhà cho ở chung cư bình thường cũng được”.




      “…”




      Từ Vĩ Trạch lại bằng giọng thôi miên: “Thực ra cũng rất tốt, như thế có thể giúp công ty tiết kiệm, em cũng cần trả tiền ăn ở bên ngoài”.




      “Thôi bỏ …”, lại định lừa làm ôsin miễn phí chứ gì.




      Nhưng căn phòng này quả là có tầm nhìn tuyệt vời, Thư Hoán nhoài người ra lan can ngoài ban công: “Nhìn từ bên này thấy đẹp quá…”.




      Từ Vĩ Trạch dụ dỗ: “Thực ra tăng ca rất nhiều, ngày nào cũng chỉ về ngủ thôi. Em đến đây có thể tận dụng được căn phòng này, thế mà em lại chịu”.




      “… Em thèm.”




      Chơi với Từ Vĩ Trạch bao năm nay, Thư Hoán khắc ghi chân lý: Việc mà nghe có vẻ tốt đến bất ngờ tất nhiên là giả.




      Làm gì có chuyện để ăn miễn phí như thế. Trong tay Từ Vĩ Trạch, chưa bao giờ được ăn miễn phí bữa nào cả.




      Hai người ăn tối rồi, họ xé vỏ bao những món đồ ăn vặt mang đến, xếp đầy hai đĩa hoa quả sấy và mực khô, lại thêm bia lạnh, chân trần ngồi sàn nhà, chuyện trò vô tư thoải mái.




      Từ Vĩ Trạch bỗng hỏi: “Tại sao em chấp nhận để trai trả tiền hộ mà cho trả?”




      “A…”, nhất thời Thư Hoán trả lời được, lúc sau mới , “Hai người khác nhau…”.




      Từ Vĩ Trạch cười hỏi: “Có gì khác?”.




      “Ưm, em có lý gì mà dùng tiền , tự dưng lại lợi dụng …”




      Từ Vĩ Trạch nhìn : “Còn trai ? Lợi dụng ấy sao?”.




      Tuy rất cố chấp, rất độc lập, khí khái hơn rất nhiều người đàn ông khác, nhưng nếu là Từ Vĩ Kính chút khí thế đó của cũng biến mất, thích cảm giác được chăm sóc, cam tâm tình nguyện yếu đuối trước mặt .




      Ánh nhìn vừa giao nhau, Thư Hoán thấy cảm xúc thiếu nữ đáng xấu hổ của mình bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấu, bất giác đỏ mặt: “ trai lớn trong nhà, dùng tiền của ấy xem như là dùng trong chi phí chung”.




      Từ Vĩ Trạch cười cười, gì nữa, chỉ chồm lại gần.




      Thư Hoán nhìn gương mặt bỗng chốc lớn hẳn ra trước mặt: “Làm gì thế?”.




      Từ Vĩ Trạch tay giữ sau gáy , đợi phản ứng cắn vào má cái mạnh.




      Thư Hoán đau quá hét lên, huơ tay đánh văng ra. Từ Vĩ Trạch cắn miếng này rất ác, đồ mất nhân tính!!!




      Nhìn nụ cười tà ác của , Thư Hoán càng cảm thấy đau chịu nổi, nước mắt như chực rơi ra. Mắt rưng rưng tìm gương, nhìn lúc, quả nhiên má in dấu hai hàm răng rất .




      Thư Hoán tức muốn điên lên: “ dám cắn em hả! Mà còn cắn mạnh nữa chứ!”.




      Từ Vĩ Trạch nâng mặt lên, cười : “Nhìn dấu vết này mới biết răng rất đều và hoàn hảo. Lúc mẹ vì muốn chạy theo thời đại nên bắt em niềng răng, kết quả bác sĩ , ông ta thực thể nhắm mắt làm trái lương tâm để kiếm món tiền đó, kiên quyết cho bọn đeo”.




      Thư Hoán tức đến nỗi đầu bốc khói, thèm nghe tự sướng: “ là đồ biến thái, cắn chết cắn chết ! ”.




      Từ Vĩ Trạch phóng khoáng : “Được rồi, đừng giận mà, để em cắn lại là được chứ gì”. Sau đó đưa cánh tay cho với vẻ biết sợ chết là gì.




      Thư Hoán tức giận nhe răng ra, nhắm chuẩn và cắn xuống. giây trước khi bị cắn, Từ Vĩ Trạch rụt tay lại nhanh như điện.




      Thư Hoán cắn vào khoảng , hai hàm răng va vào nhau côm cốp, lại mất đà ngã nhào vào lòng , tức đến hét toáng lên: “Em phải giết !!! ”.




      Từ Vĩ Trạch ôm , cười : “A, nhớ ra tay mình chưa được rửa sạch, có lẽ cắn vào ngon lắm, định chà rửa sạch rồi mới cho em cắn”.




      Thư Hoán tức đến độ thở phì phì, bị ôm như thế liền ôm chặt cánh tay giơ ra trước mặt, tức tối cắn lung tung: “Em cắn chết cắn chết !!! ”.




      Từ Vĩ Trạch để mặc cắn hả giận, cúi đầu cười hỏi: “Thịt thế nào?”.




      Thư Hoán giận dỗi : “Khó ăn chết được! Mặn quá!”.




      Thực ra là chẳng có tí vị mặn nào cả. Từ Vĩ Trạch mấy khi ra mồ hôi, người chỉ có vị bạc hà và cả hương chanh. Tay chân dài, cơ bắp rắn chắc, khung xương hoàn hảo, công tâm mà nhận xét cánh tay này có thể gọi là bữa đại tiệc tươi sống ngon lành.




      Từ Vĩ Trạch hơi dùng sức, thuận thế đè xuống, cười và thầm: “Nếu thấy ngon đó là cách ăn của em đúng”.




      “…”




      “Có cần chỉ em cách ăn ngon nhất ? Hử?”




      “=-=… có cần bậy bạ thế ?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hormone của Từ Vĩ Trạch tỏa ra rất lợi hại, hiệu quả củ cây thuốc phiện cũng chỉ thế mà thôi. Hễ đùa giỡn thế này chắc chắn có rất nhiều thiếu nữ ngây thơ bị hạ gục rồi.




      Từ Vĩ Trạch buông tay, ngồi dậy, sờ sờ mũi: “Em chẳng biết thưởng thức gì cả”.




      Cũng may miễn dịch.




      Hai người đùa giỡn đến khát khô cổ, trong lúc trò chuyện uống sạch cả tủ lạnh chứa đầy bia mà hay biết.




      Vốn tửu lượng của Thư Hoán cũng chỉ tầm tầm, làm sao chịu nổi việc lấy rượu làm nước lã. Tuy đến nỗi mất kiểm soát nhưng dần dần gò má cũng đỏ bừng lên.




      “Em… em phải về thôi.”




      Từ Vĩ Trạch kéo lại: “Em thế này taxi về làm sao yên tâm được”.




      vô nhân đạo, lái xe đưa em về hả?”




      Từ Vĩ Trạch chìa tay: “Lái xe sau khi uống rượu bị phạt rất nặng. thể biết luật mà phạm luật được”.




      Thư Hoán cố gắng suy nghĩ rồi trợn mắt nhìn : “Vậy… vậy phải làm sao?”.




      “Tối nay em ngủ ở đây . Dù sao giường cũng đủ rộng.”




      “Ồ…”




      “Em có cần rửa mặt ?”




      “Ưm…”




      Thư Hoán mắt kèm nhèm, cảm giác Từ Vĩ Trạch bế lên, rồi lại cảm thấy bình thường. Tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng khi hai người họ ở cạnh nhau đúng là cần phải lo lắng gì. Nếu thèm muốn , việc họ quen biết bao năm nay sớm ra tay rồi, đâu cần đợi đến hôm nay.




      “Đúng… đúng rồi, đừng kể cho trai nghe nhé.”




      Từ Vĩ Trạch nhìn : “Hử?”.




      “Em… em muốn ấy hiểu lầm chúng ta.”




      Từ Vĩ Trạch như khựng lại: “Em quan tâm đến suy nghĩ của ấy thế à?”.




      “Ưm”, Thư Hoán mơ màng túm lấy ngực áo : “Làm sao đây? Em thích trai lắm”.




      Từ Vĩ Trạch nhìn : “Thích nhường nào?”.




      “Thích thế này này…” Thư Hoán đưa tay ra dấu, sau đó khoảng cách hai tay kéo rộng ra, “, thích thế này cơ…”.




      Từ Vĩ Trạch cười cười: “Thế còn ?”.




      Thư Hoán nhìn , ngờ vực: “ là Từ Vĩ Trạch mà”.




      Khái niệm “Từ Vĩ Trạch” và “thích” nằm ở hai gian hoàn toàn khác nhau, vẫn chưa đặt chúng lên cùng đường thẳng để xem xét.




      “Gấu Hoán, em muốn gả vào nhà họ Từ bọn phải ?”




      Thư Hoán chếnh choáng say: “ cũng cổ vũ em sao?”. ôm chầm lấy , áp mặt vào ngực , “ tốt… xứng… xứng là bạn…”.




      “Gả vào rồi em có thể là ‘bà ’, đúng ?” Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn , “Gấu Hoán, em gả cho…”.




      Thư Hoán vẫn còn say nhưng có thể suy nghĩ: “Hả? Em muốn làm bà , em… em muốn làm đại gia…”.




      “…”




      “Em… em còn nằm mơ nhà phá sản, sau… sau đó, trai đến bám đại gia là em…”




      Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: “Này, dù sao cũng là người của nhà họ Từ, phá sản rồi phải làm sao?”.




      Thư Hoán nghiêm túc suy nghĩ: “Thế, thế cũng đến luôn, em nuôi hết…”.




      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Em có chắc nuôi nổi ?”.




      Khó khăn lắm Thư Hoán mới điều chỉnh được tầm nhìn, chăm chú ngắm gương mặt : “Ủa, cũng đẹp trai quá đó chứ”.




      Từ Vĩ Trạch cười : “Cảm ơn”.




      “Sao trước đây em chưa… chưa phát ra nhỉ…”




      Từ Vĩ Trạch cười : “Tối nay em có thể từ từ thưởng thức, sao cả”.




      Lúc Thư Hoán tỉnh lại còn chưa mở nổi mắt, vẫn mơ màng. Phải mấy phút sau, mới nhớ ra mình ở nước ngoài liền vặn người cái thoải mái.




      Tay bỗng đập vào thứ gì đó, hai cú vặn người thư giãn buổi sáng của dừng lại giữa chừng, Thư Hoán bất giác mở bừng mắt.




      Đó là gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ.




      Quen thuộc, là vì gương mặt này gần như ngày nào cũng gặp; xa lạ, là vì chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ngủ ở khoảng cách gần thế này.




      Nhận ra hai người nằm chiếc giường với tư thế áp sát vào nhau, Thư Hoán giật mình lùi phắt người ra phía sau, gáy đụng cái cộp vào tủ đầu giường, đau đến mức mắt tóe sao, kêu lên thảm thiết.




      Từ Vĩ Trạch với quầng mắt thâm rất lớn, cũng vì thanh đó mà mở mắt ra, thấy liền nở nụ cười có phần mơ màng, như ngái ngủ: “Chào buổi sáng”.




      “Hu…” Thư Hoán túm lấy áo pull rộng thùng thình, ràng là của đàn ông, thay cho váy ngủ của mình, lắp bắp: “…”.




      Từ Vĩ Trạch cũng tỉnh lại, với vẻ vô tội: “Này, đừng hiểu lầm, chưa làm gì cả”.




      Thư Hoán lại chỉ mình: “Em… em…”.




      “Em cũng chẳng cho thấy gì cả.”




      “Vậy, vậy em làm sao…” Rốt cuộc cởi sạch quần áo rồi mặc áo của Từ Vĩ Trạch như thế nào, sao bây giờ chẳng nhớ gì hết.




      “Là chính em đòi lấy quần áo của , sau đó bò vào nhà tắm thay. cũng hiểu tại sao em say vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến việc thay quần áo ngủ nữa, có lẽ là tiềm năng của nhân loại chăng?”




      Thư Hoán lại sờ mặt, dường như tẩy trang: “Ủa, em rửa mặt hồi nào… nhưng em có mang sữa tẩy trang theo đâu…”.




      Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nhướn mày : “ cũng . Em say đến thể đứng vững chỉ có thể bò, vào trong đó chắc cũng chỉ có thể ôm lấy bồn cầu”.




      Trong hoảng loạn của Thư Hoán, lại vẻ suy nghĩ: “Thế nên, chắc em dùng nước trong đó để rửa mặt, đánh răng đấy…”.




      Thư Hoán muốn ngất xỉu.




      Hù dọa sợ muốn chết rồi sau đó Từ Vĩ Trạch mới cười : “Đùa đấy. Em đòi phải tẩy trang xong mới ngủ, đành mua sữa tẩy trang cho em ở gần đây, rồi dìu em vào nhà về sinh, sau đó tẩy trang giúp em”.




      “…”




      “Nhưng quần áo đúng là em tự thay, chẳng nhìn thấy gì cả.”




      Thư Hoán thở phào: “Cũng may…”.




      Có thân với Từ Vĩ Trạch đến mấy, cũng thể chấp nhận cố đáng sợ là nhìn thấy cơ thể mình được.




      Từ Vĩ Trạch ung dung : “Em cũng cần căng thẳng, chẳng nhìn thấy gì hết, em có bày ra trước mặt, cũng thèm nhìn đâu. Ngày nào cũng ăn vi cá, ai cần ăn phải lén dưa muối chứ”.




      Dù sao cũng có trước có sau mà, tuy nhưng cái gì cũng đầy đủ, ít nhất cũng là người phụ nữ vẹn toàn! T_T Bị thê thảm như thế…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19





      Nhan Miêu có cảm giác rất mạnh về phương hướng, lại tiếng Nhật rất lưu loát, cùng ai cũng chẳng có vấn đề gì, với trình độ trả giá hổ báo của nàng lại thêm tinh thần mua rẻ triệt để, có Thư Hoán lẽo đẽo theo sau có lẽ còn tốt hơn.




      Thế là Thư Hoán liền chia thời gian du lịch ra phần ở cạnh Từ Vĩ Trạch, kẻ mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, “ đơn quá”.




      Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc cho mắt được đánh giá là rất tốt, thuốc cảm địa phương và cả số phụ kiện xinh xinh cho tóc ở cửa hàng, rất bình dân, rất thư thái.




      Ra khỏi cửa hàng, đối diện là công ty bách hóa, Từ Vĩ Trạch cúi đầu hỏi: “Em mua quần áo à? có thể chọn giúp em”.




      “Hừm…”




      luôn nghĩ đó là chuyện bạn trai mới phải làm. Để người bạn là con trai bình thường thử quần áo với mình đúng là hơi quá thân mật, cảm thấy hơi ngại ngùng.




      Từ Vĩ Trạch cười : “Đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông. Có tham mưu miễn phí với trình độ thẩm mỹ cao như sử dụng tiếc lắm đấy”.




      cũng phải.




      Hai người vào Rosebullet, thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, trong cửa hàng đa phần là những bộ váy mùa hè lãng mạn mà tạp chí hay đăng tải. Thư Hoán nhìn đến hoa cả mắt trước giá quần áo mới có rất đông người chọn lựa, kéo tay Từ Vĩ Trạch, hỏi: “ thích em mặc quần áo thế nào?”.




      Từ Vĩ Trạch nhướn mày, nhanh nhẹn rút ra bộ đưa cho : “Cái này”.




      “Liệu có ngắn quá ? Em muốn thử váy dài, mốt năm nay đấy, nữ tính hơn…”




      Từ Vĩ Trạch hừ mũi: “Em thấp như vậy, đàn ông thích nhìn củ khoai tây mặc váy dài lượt thượt đâu”.




      “…”




      “Muốn thu hút ánh nhìn em đừng mơ tới những chiếc váy dài quá đầu gối.”




      T-T thèm nể mặt nhau gì cả.




      Thư Hoán nhanh chóng bước ra khỏi phòng thử đồ, chiếc váy ngọt ngào hở vai, phía có voan trắng kiểu lá sen, phía dưới là màu xanh da trời thêu hoa cỏ li ti, phối thêm chiếc thắt lưng bản to ôm sát người. Cổ áo xẻ rất phù hợp, size cũng vừa vặn, từ ngực đến eo đều chê chỗ nào được.




      Thư Hoán kiễng chân nhìn Từ Vĩ Trạch: “Thế nào, thế nào?”.




      Từ Vĩ Trạch nhìn từ xuống, ánh mắt rơi xuống ngực , dừng lại khoảng mười giây: “Tốt thôi, nể mặt ‘cảnh sắc’ khá đẹp, tha thứ cho việc em nhét bộ ngực vào chiếc váy này”.




      Thư Hoán đấm vào cằm : “Hạ lưu! >”<”.




      “Ôi…”, Từ Vĩ Trạch nhướng mày, “Thế, bộ này cần hả? ơi, phiền …”.




      Thư Hoán vội kéo lại, làu bàu: “…Em cũng đâu cần”.




      Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Wow, trái tim phụ nữ đúng là khó dò như kim nơi đáy bể. Bị nhìn mắng là hạ lưu, nhưng lại muốn người ta nhìn, rốt cuộc là muốn được nhìn hay là muốn đây?”.




      Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Quan trọng ở chỗ bị nhìn hay , mà là ai nhìn”.




      Từ Vĩ Trạch cười : “Vậy em muốn cho ai nhìn?”.




      Thư Hoán im thin thít, nghĩ ngay đến cái tên.Chỉ cái tên thôi khiến gò má nóng rực rồi.




      Như nhìn thấu tâm tư của , Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Này, em đừng hoang tưởng có thể dùng bộ ngực bé xíu đáng thương của em để cám dỗ ông của , ấy ngay cả F cup cũng nhìn thấy rồi. Em ấy à, đoán nhiều nhất là…”.




      Thư Hoán lại đấm vào cằm .




      Từ Vĩ Trạch giúp chọn mấy bộ xong rồi cưỡng ép bắt mua. Lúc tính tiền thấy Từ Vĩ Trạch rút thẻ ra định quẹt, Thư Hoán vôi vàng giữ lấy cổ tay : “Đừng mà, quần áo của em đương nhiên em tự trả”.




      Từ Vĩ Trạch nhìn , cười : “Sao phải phân biệt thế, chẳng phải em mang đồ ăn cho hay sao?”.




      “Đừng mà, em cũng cần phải ràng.”




      “Em định mua rất nhiều đồ phải , tiền mang có đủ ?”




      trai để lại cho em rất nhiều tiền tiêu vặt.”




      Từ Vĩ Trạch lại cười nhưng kiên trì nữa, chỉ đưa tay cốc lên trán cái.




      Thư Hoán tự thanh toán rồi xách đồ, còn mời Từ Vĩ Trạch ăn bánh ngọt nhân trái cây. Hai người ăn dính đầy tay, giúp nhau lau chùi sạch rồi mới tiếp sang cửa hàng khác.




      Cửa hàng này có đủ loại đồ chơi thu hút Thư Hoán, nhìn thấy liền hào hứng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.




      “Đúng rồi, có phải trai áp lực công việc rất lớn ?”




      Từ Vĩ Trạch đáp: “Có thể xem là thế”.




      “Em mua cái này cho ấy xả stress nhé.”




      Từ Vĩ Trạch cho tay vào túi quần, liếc nhìn: “Gạch?”.




      “Bằng bông đấy, trông rất giống đúng .”




      Thư Hoán lắc lắc trong tay, “Hê hê, bực bội có thể cầm nó ném kính cửa sổ, xả stress siêu tốt đó”.




      “…”




      “Cái này nữa, bánh mì xả giận, có phải rất giống bánh mì ? Trông cũng rất đáng !”




      “Ừ.”




      “Còn có mùi thơm nữa, ngửi thử xem.”




      Từ Vĩ Trạch nhìn cái bánh mì vẽ hình mặt hề được đưa đến trước mặt, cũng hiểu ý hít hít mũi.




      “Thơm lắm phải ? Sau đó có thể bóp mạnh… nhìn này, vẻ mặt nó như nhăn nhó ấy, có phải rất buồn cười ?”




      “Ừ.”




      “Còn cái này nữa, cái này rất vui, bong bóng ép vô hạn, và cả đậu nành ép vô hạn, ép thế nào cũng vỡ được. Trước kia tâm trạng em tốt ép điên cuồng…”




      Thư Hoán thao thao bất tuyệt giải thích: “Cái này, cái này, Gà Kêu Thảm! Nhéo nó bằng sức khác nhau tiếng kêu của nó cũng khác nhau. nghe này, thú vị ? có cần ? Em cũng mua mấy con cho ?”.




      Từ Vĩ Trạch chỉ cười: “ cần”.




      Cuối cùng nhận ra lạnh nhạt của , Thư Hoán dừng tay, nhìn : “Sao vậy?”.




      Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Em trẻ con”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thư Hoán sững người: “Hả?”.




      trai thích những thứ này.”




      “…”




      “Thẩm mỹ của ấy thực ra rất truyền thống, ấy thích những trẻ trung thanh nhã, chín chắn, kiệm lời. Đầu tóc nhất định phải giữ nguyên, nhuộm, uốn, da phải mịn màng, mắt phải to. uống rượu, trang điểm, đeo khuyên tai, sơn móng tay. Váy được ngắn quá đầu gối, áo hở vai, giày hở mũi. ấy ghét nhất thứ con ăn mặc tự do, ăn uống thoải mái, nhiều.”




      Thư Hoán mở to mắt nhìn , nhất thời biết phản ứng ra sao. Lần đầu cảm nhận được ác ý thấp thoáng của nhưng hiểu là vì lý do gì.




      đợi mở miệng, Từ Vĩ Trạch cười: “Chúng ta xem giày , chọn cho em hai đôi để phối với váy mua hôm nay”.




      “Ưm…”




      Hôm ấy chia tay nhau rồi, mấy ngày sau Thư Hoán đến tìm Từ Vĩ Trạch nữa.




      Chút ác ý lần ấy của rất mơ hồ, nó đến quá đột ngột và cũng nhanh chóng, đến nỗi chưa kịp gì với .




      Thế nhưng lần đầu tiên giữa họ thứ gì đó mắc kẹt lại.




      Cho dù cả hai cố ý nhắc lại nhưng nó cũng biến mất, chỉ ngại ngùng tắc lại ở đó.




      ngượng ngập đó mà Thư Hoán tiện chủ động tìm , còn Từ Vĩ Trạch cũng gọi điện cho nữa.




      Chuyến du lịch thoải mái ở Tokyo kết thúc, Thư Hoán thu hoạch đầy ắp, nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà những thứ muốn mua đều có đủ tiền mua, chiếc va ly hai mươi bốn tấc mới mua thêm cũng đấy ắp.




      Thế nhưng lại có tâm trạng vui mừng gì mấy. Đối với những chiến lợi phẩm phải chọn mãi mới mua được, đương nhiên là rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại như có đám mây mù bao phủ.




      Hôm về nước, hai người có mặt ở sân bay từ rất sớm, làm thủ tục gửi hành lý cồng kềnh bỗng nghe có người gọi mình ở phía sau: “Gấu Hoán”.




      Giọng đó vừa vang lên, Thư Hoán chỉ thấy “ding” tiếng, cả thế giới sáng bừng lên trong khoảnh khắc như có phép thuật.




      Thư Hoán vội quay lại, Từ Vĩ Trạch đứng đó, cười và nhìn .




      Thấy nụ cười dịu dàng chút thay đổi của , bỗng thấy nhõm: “Từ Vĩ Trạch”.




      đường cẩn thận.”




      “Vâng.”




      Từ Vĩ Trạch cúi xuống ôm , hôn lên má cái. Vô thức cũng đưa tay ôm lấy lưng .




      Đối với , những chuyện liên quan đến Từ Vĩ Trạch, cho dù chỉ là chút bất thường đều rất quan trọng. Và khúc mắc từng có giữa đôi bên cũng chỉ cần vòng tay hoàn toàn hóa giải.




      cũng sớm về nước nhanh thôi.”




      “Vây em ở nhà đợi .”




      Nghe thế, Từ Vĩ Trạch như muốn gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười và xoa đầu .




      Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Thư Hoán nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy ắp niềm vui. Lần này đúng là thỏa mãn quay về, thu hoạch được thêm mấy con gấu bông số lượng có hạn, trước khi về còn làm lành với Từ Vĩ Trạch.




      Nghĩ tới việc lát nữa về đến nhà họ Từ là có thể nhìn thấy Từ Vĩ Kính, càng cảm thấy ánh nắng thêm rực rỡ.




      Bây giờ xem nhà họ Từ là cái “ổ” của mình. Ban đầu ăn ở miễn phí nhà người ta còn có cảm giác ngại ngùng, dần dần cũng thành quen.




      Còn nhà người ta lại giàu có, ràng cũng để tâm đến việc bàn ăn có thêm người dùng bữa cùng, mặt dày tiếp tục ở lại.




      Nhờ phúc của Từ Vĩ Trạch mà có thể danh chính ngôn thuận sống cùng Từ Vĩ Kính dưới mái nhà, tuy quan hệ của họ thể nào thay đổi nhưng đối với người dễ dàng thỏa mãn như , ngày nào cũng được nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cuộc đời chắc cũng còn gì để theo đuổi nữa.




      Xe tiến vào nhà họ Từ, quản gia Vương vẫn ra đón như thường lệ, cười híp mắt giúp mang hành lý lên lầu.




      Thư Hoán vừa nhìn thấy Từ Vĩ Kính vui sướng, tràn đầy hứng khởi chào : “Chào !”.




      Từ Vĩ Kính nhìn , gật đầu: “ đường vất vả rồi”.




      “Em có mang quà về cho đây.” Thư Hoán vẫn vui vẻ, “Nhưng vẫn còn trong va ly, lát nữa em thu dọn xong, mang cho ”.




      Từ Vĩ Kính lại nhìn muốn gì đó nhưng lại chắc có nên mở lời hay .




      Hiếm khi chần chừ như thế, Thư Hoán bỗng tò mò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”.




      “Tối qua Vĩ Trạch gọi điện thoại về.”




      Thư Hoán vừa vật lộn với chiếc va ly vừa hào hứng ngẩng lên nhìn : “Dạ?”.




      “Nó mong rằng hôm nay dọn ra ngoài.”




      Thư Hoán vẫn giữ tư thế ngước lên nhìn , hồi cũng chẳng gì.




      “Nó gì với sao?”




      Thư Hoán vẫn gì, chỉ lắc đầu.




      “Ý nó là, để ở đây, giám sát như thế được hợp lý.”




      “…”, cả đều biết đó chỉ là cái cớ.




      “Đương nhiên có thể tự do chọn lựa, chủ yếu là cảm nhận của .”




      “…”




      “Nếu muốn ở lại đây …”




      Mặt Thư Hoán đỏ lên: “Em… lát nữa dọn ”.




      Từ Vĩ Kính nhìn : “Thực ra cần gấp như thế…”.




      ạ, nhân lúc va ly còn chưa mở, kéo luôn tiện hơn, để khỏi phải thu dọn lâu…”




      Hai người nhìn nhau mấy giây, Thư Hoán lại : “A, em lên lầu thu dọn trước, tạm biệt”.




      có thể ăn tối xong rồi…”




      cần ạ, trời sáng thu dọn gì cũng dễ hơn.”




      Thư Hoán đóng va ly vừa mở ra, kéo khóa lại: “Em làm phiền lâu rồi, đúng là ngại quá”.




      “…”




      “Đây là quà tặng , phải thứ gì đắt lắm, cảm ơn chăm sóc bấy lâu nay của .”




      Từ Vĩ Kính nhìn : “Vậy lát nữa tôi bảo tài xế đưa về”.




      cần đâu, em gọi taxi cũng tiện mà.”




      “Cứ để tài xế đưa về.”




      Thư Hoán cũng lằng nhằng nữa. Mặt đỏ đến độ thể đỏ hơn nữa, thể nào chuyện với Từ Vĩ Kính được nữa.




      “Em… em dọn đồ.”




      nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo va ly xuống lầu, lóng ngóng làm mồ hôi mồ kê đầy người.




      Có thêm đồ mới mua về, cốp sau xe chứa đủ. Phải đổi xe khác nhưng Thư Hoán chịu, nằng nặc đòi kéo vào trong xe, co rúm người ngồi chung với đống hành lý.




      “Tạm biệt .”




      Từ Vĩ Kính nhìn : “Tạm biệt”.




      Lúc vào nhà họ Từ, Thư Hoán luôn e dè xấu hổ, luôn được chăm sóc chiều chuộng, khi đó ngờ sau này lại nghe lệnh tiễn khách như thế, thê thảm rời khỏi nơi đó.




      Tài xế lễ phép giúp mang hành lý lên lầu, lại trở về với căn hộ chung cư của chính mình.




      Chung cư lâu quá ai ở, vừa mở cửa ngửi thấy mùi nặng nề, hề có chút sống. Trước mặt là phòng khách , phòng ngủ, vật dụng đơn giản, rèm cửa sổ, và cả đám thú bông thân thương của .




      Nhà họ Từ là giấc mộng, còn đây mới là thực.




      Thư Hoán bắt đầu từ quét dọn, lau chùi, bận rộn đến lúc tối hẳn mới dọn xong. Sau đó lại tốn cả tiếng đồng hồ dọn đồ đạc từ va ly ra, sắp xếp đâu vào đó. Nước cũng đun sôi, trong bếp có túi trứng gà và cá hộp sốt cà chua, giải quyết bữa tối rất nhanh chóng.




      Trong khoảng thời gian đó điện thoại reo vang mấy lần, là Từ Vĩ Trạch gọi, nhưng nghe máy.




      Đó là cảm giác bị phản bội.




      ràng tỏ ra dịu dàng, ân cần, như thể là bạn tốt nhất của , nhưng lúc hề phòng bị lại đâm cho nhát sau lưng.




      Có lẽ bị đâm nhát là quá nặng nề, nhưng cảm giác đau đớn của chính là ở mức độ đó.




      Xưa nay luôn rút ruột rút gan với Từ Vĩ Trạch, cho dù là chuyện có thể hay thể , đều thành kể cho nghe hết. Bị bắt nạt cũng được, lợi dụng cũng được, chỉ cần cần giúp, nhất định làm tròn bổn phận.




      Vậy mà lại đuổi ra khỏi nhà họ Từ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20





      Thư Hoán lại bắt đầu cuộc sống mình trong căn hộ chung cư . vẫn theo thói quen mà Từ Vĩ Kính dạy, thức quá khuya, sáng dậy sớm uống ly nước to trước, bớt chút thời gian ra chạy bộ ở công viên gần đó, trong tủ lạnh đầy thức ăn, ngày nào cũng nấu cơm hoặc xuống lầu ăn bánh rán, bánh bao, sau đó cố gắng làm việc.




      Thực ra cần ở nơi xa hoa như nhà họ Từ, căn hộ này cũng đủ. So với nỗi hổ thẹn bị đuổi điều khiến buồn hơn là sau này, còn cơ hội gặp Từ Vĩ Kính nữa.




      Điểm chung giữa , cũng chỉ có Từ Vĩ Trạch mà thôi. Mất cầu nối này, hai người họ như hai đường thẳng song song, còn khả năng gặp nhau nữa.




      rất nhớ Từ Vĩ Kính, đặt cuống vé máy bay và phong thư đựng tiền lúc ở Nhật xuống dưới gối, nhưng tìm đâu ra lý do để gọi điện cho .




      Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vẫn ngủ trưa, nghe giọng ấy, chỉ cho rằng mình nằm mơ.




      “Cảm ơn quà của .”




      “Ưm…”




      “Chúng rất thú vị.”




      “…”


      “Dạo này có ổn ?”




      Thực Thư Hoán rất muốn khóc, giấc mơ này cũng ngọt ngào quá.




      “Thư Hoán, gần đây công ty chúng tôi có dự án, đối tượng là thanh niên, suy nghĩ xem trước mắt nên lấy hình tượng hoạt hình sống động mới mẻ nào để làm hình ảnh đại diện.”




      Ủa? Trong mơ cũng có chuyện này sao?




      “Tôi nhớ rằng các tác phẩm của rất được thích mạng.”




      tay hờ hững cầm di động áp bên tai Thư Hoán hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng Từ Vĩ Kính vẫn văng vẳng.




      “Nếu tiện tôi muốn nhờ mang những tài liệu liên quan đến công ty chuyến.”




      Thư Hoán vừa ngạc nhiên, sung sướng vừa lóng ngóng, chồm dậy liền đập đầu cái cốp vào thành giường, tay chân luýnh quýnh: “Vâng, được…”.




      “Vậy bốn giờ rưỡi nhé, lúc đó tôi có thời gian.”




      Thư Hoán gật đầu như gà mổ thóc, quên mất thực là người bên kia nhìn thấy : “Vâng…”.




      Cúp máy rồi, Thư Hoán tốn tiếng đồng hồ tìm quần áo, mỗi bộ hình như đều thiếu chút gì đó so với hoàn hảo tìm kiếm. Chúng, hoặc quá nổi bật, hoặc quá cứng nhắc, hoặc quá kín đáo, hoặc lại quá lộ liễu.




      Khó khăn lắm Thư Hoán mới uốn tóc xong, chỉnh lại gấu váy, nhìn ra ngoài thấy sắc trời dần tối lại như muốn mưa vậy. Thư Hoán bất giác thấy buồn bực, lại phải chọn xem nên mang giày nào vừa đẹp mà vừa ứng phó được với trời mưa. Sắp đến giờ phải rồi mà Thư Hoán còn đau khổ chuyện giày dép, bỗng điện thoại đổ chuông.




      “Thư Hoán, chưa?”




      Thư Hoán vội tìm chiếc dép lê mang vào chân: “Em sắp ngay đây, nhanh thôi!”.




      sao, nếu vẫn chưa cứ ở nhà.”




      “A…”




      “Tôi có chút việc phải làm, giờ ở ngoài, bốn rưỡi kịp về công ty. Thế này nhé, tôi đến thẳng nhà bàn việc. tiếng nữa gặp.”




      Sét đánh giữa trời quang.




      Thư Hoán vừa cúp máy xong liền lao vào bếp, rửa hết chén bát nồi niêu ăn hồi trưa, rắc bột tẩy lên ban công rồi chà mạnh hai lượt, còn trèo lên máy hút khói “Uy mãnh tiên sinh” để hút ầm ầm.




      Dọn xong nhà bếp lại dọn phòng khách, từ trà kỷ đến bàn ăn, giá sách, sàn nhà, phòng ngủ đều được thu dọn hết lượt, gương được lau chùi đến sáng bóng, ngay cả bồn cầu cũng được chà rửa sạch .




      Đến khi căn hộ chung cư của lột xác biến hóa, hoa nở nơi nơi bản thân cũng mệt đến mức tàn hoa bại liễu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hổn hển như trâu.




      thể để Từ Vĩ Kính nhìn thấy bộ dạng thảm hại vì lao động qua sức này của mình, Thư Hoán lại chui vào nhà tắm, ra sức tắm rửa sạch thêm lần nữa.




      quấn khăn tắm, cố gắng sấy cho khô tóc Thư Hoán nghe thấy chuông cửa réo vang.




      Chiếc váy chuẩn bị sẵn khi mặc vào rất phiền toái, nội việc chỉnh lại dây đeo áo lót và hình dáng phần ngực thôi cũng đủ mệt rồi, thắt lưng bằng vải satanh còn phải thắt nơ phía sau, phụ kiện trang sức hãy còn để bàn trang điểm.




      Thư Hoán căng thẳng, thử mất hai phút, căn bản thể thắt nơ váy được, cuống đến đổ cả mồ hôi. dám để Từ Vĩ Kính đợi lâu, chỉ kịp lấy ra chiếc áo sơ mi dài, rút gọn dây ở eo, chiếc quần ôm mặc mãi đến ba mươi giây cũng được, đành bỏ cuộc, tuyệt vọng để trân chần chạy ra mở cửa.




      Từ Vĩ Kính đứng ngoài cửa, sơ mi trắng, âu phục cắt may thủ công màu xám đậm, cúc áo ở tay làm bằng kim cương, trông rất đứng đắn chỉnh tề. Trong thời tiết này mà chẳng đổ chút mồ hôi nào.




      áo mũ chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ luộm thuộm của , Thư Hoán lắp bắp: “ xin lỗi, để đợi lâu”.




      Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ, năm, sáu giây sau mới quay mặt : “ sao. Nếu tắm có thể từ từ”.




      Thư Hoán vẫn luống cuống, vội quay rót trà, kéo ghế: “Mời… mời ngồi”.




      Từ Vĩ Kính gật đầu, ngồi xuống, cầm ly trà rót lên, lịch hớp ngụm: “Chúng ta bàn việc hợp tác vậy”.




      “Ồ… vâng.”




      chỉ mặc áo sơ mi dài qua mông, lại sợ Từ Vĩ Kính phát ra mình chưa mặc xong quần áo, với cá tính của chắc chắn rất khó chịu, chưa biết chừng còn nghĩ thất lễ nên chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh, e dè khép chân ngồi đối diện .




      Hai người bàn công việc lúc, thấy Từ Vĩ Kính thích thú với tác phẩm của mình, lại thêm điều kiện mà đưa ra càng làm cho Thư Hoán vui sướng hơn nữa. Kỳ thực hoàn toàn cần phiền phức như thế, chỉ cần đối phương là Từ Vĩ Kính cho dù có bắt làm công, cũng vui lòng.




      Công việc bàn bạc rất thuận lợi, còn sắc trời bên ngoài hoàn toàn lạc quan. Qua khung cửa sổ khép kín, Thư Hoán thấp thỏm bất an trước tiếng gió mạnh lên ở bên ngoài, Từ Vĩ Kính nhìn : “Có lẽ sắp có bão”.




      Thư Hoán mở ti vi, bấm sang kênh địa phương, quả nhiên màn hình liên tục chiếu tin tức cảnh báo bão.




      Từ Vĩ Kính : “Tôi kiểm tra cửa sổ”.




      Thư Hoán làm sao dám để ra tay, vội : “Để em!”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :