1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 16





      Hai hôm sau lại đưa Từ Vĩ Trạch ra sân bay, lần này là Thư Hoán tự nguyện. Dạo này Từ Vĩ Trạch được vui vẻ lắm, ngay đến cả tâm trạng của Thư Hoán khi tiễn cũng có phần sa sút. Nghĩ tới chuyện luôn phải rời xa bạn bè người thân, đến nơi xa lạ để làm việc là lại thấy rất vất vả.




      "Đừng buồn bã nữa, Miêu Miêu gần đây cũng muốn rủ em cùng du lịch Tokyo, đến lúc đó thăm . Trong nước muốn ăn gì, chỉ cần qua được trạm kiểm soát là em mang giúp ."




      Từ Vĩ Trạch cười, xoa đầu : "Vậy đợi em".




      Lần này Thư Hoán phải chỉ lừa để an ủi, và bạn thân Nhan Miêu từ lâu mê mẩn chuyện đến Tokyo mua sắm rồi.




      Thiên đường mua sắm Tokyo dù sao cũng phải là hư danh, những thứ hai người muốn mua liệt kê ra dài hơn mét. Từ quần áo giày dép đến mỹ phẩm, từ manga đến đồ điện tử xinh, khu mua sắm Ginza càng khiến người ta xiêu lòng, nên việc tiết kiệm đủ chi phí cơ bản cũng tiêu tốn mất của họ khoảng thời gian kha khá.




      Hai người cùng , Nhan Miêu làm xong visa, sạc đầy pin cho máy phiên dịch, lại thêm cả cảm giác về phương hướng siêu mạnh của mình. Ngôn ngữ thông còn mù đường như Thư Hoán phụ trách đặt vé máy bay và khách sạn, suốt ngày bò lên mạng tìm kiếm xem có chỗ nào giảm giá vé máy bay, so sánh mức giá của các khách sạn, cố gắng tìm chỗ rẻ nhất.




      Chi phí ăn ớ luôn là món tiền khiến người ta xót xa nhất và cũng đau đầu nhất. Theo lời Nhan Miêu muốn ngủ giấc cũng tốn biết bao nhiêu là tiền, làm sao còn ngủ ngon được,




      Nhưng an toàn của hai cũng rất quan trọng, thoải mái cũng cần suy nghĩ, lại thêm vị trí khách sạn phải thuận lợi, muốn tìm chỗ với mức giá Nhan Miêu đề ra đúng là nằm mơ.




      Trong mùa mua sắm, muốn tiết kiệm về chi phí ăn ở và giao thông khó thực , Thư Hoán xem các trang mạng về khách sạn muốn mờ cả mắt, giá cả đưa ra vẫn bị Nhan Miêu chê là đắt, sau đó bắt quay về tìm tiếp.




      Khách sạn vừa phù hợp với giá cả Nhan Miêu đề ra, lại thoải mái dễ chịu, tốt nhất còn phải có phong cảnh để ngắm, chắc chỉ khi ngủ mới có thể nhìn thấy.




      Với cầu thần tiên rằng có thể hưởng chất lượng của vi cá bằng giá tiền của kẻ ăn mày này, Thư Hoán lại là người phàm thực thể thỏa mãn được, càng kéo dài phòng rẻ càng ít, chắc chỉ có thể đợi đến lúc trả tiền chịu đựng tiếng kêu khóc của Nhan Miêu vậy.




      Nhưng cũng may có người vạn năng.




      Lúc này trống ngực Thư Hoán đập thình thịch, đứng trước mặt vị đại thần cầu được ước thấy.




      "Chuyện đó... em muốn hỏi chút, công ty lớn lúc đặt phòng khách sạn, vé máy bay... có thể được hưởng ưu đãi giảm giá phải ạ?"




      Từ Vĩ Kính ngẩng lên nhìn : "Phải, cần gì à?".




      Thư Hoán lập tức chắp tay: "Em và bạn thân định cùng du lịch ở Tokyo khoảng hơn tuần, bọn em dư dả lắm nếu được giảm giá tính ra tiết kiệm cho bọn em được rất nhiều..."




      Từ Vĩ Kính gật đẩu tỏ vẻ hiểu ý: "Hiểu, cái này giao cho tôi".




      Quả nhiên buổi tối Từ Vĩ Kính với : "Vé máy bay giúp đặt trước rồi".




      "A, cảm ơn ." Người ta ra tay, đúng là nhanh gọn .




      “Nhưng về khách sạn tôi phải đợi thông tin phòng nào tốt còn trống, đến lúc đó báo cụ thể biết."




      "Vậy phiền cho quá!"




      "Đừng khách sáo", Từ Vĩ Kính nhìn , "Còn cần gì nữa ?".




      Mỗi lần được hỏi thế, Thư Hoán đều cảm thấy ấm áp, an toàn.




      "... cần ạ..."




      "Tiền đủ dùng ?"




      Thư Hoán lắp bắp: "Đủ... đủ ạ".




      Từ Vĩ Kính nhìn , lại gật đầu: "Vậy, chúc ngủ ngon".




      Hôm xuất phát, hai người kéo va ly rỗng đến thẳng sân bay để check in, Nhan Miêu vẫn yên tâm lại lảm nhảm: "Bây giờ là thời điểm vàng, giá vé máy bay có khả năng giảm giá triệt để ? Cậu có chắc ấy đặt nhầm ?".




      " vân đề gì đâu." Từ Vĩ Kính làm việc, yên tâm trăm phần trăm, hoàn toàn cần lo lắng xảy ra sai sót.




      "Trước kia tớ tra giá vé máy bay của hãng này, giảm giá rất ít, lại thêm thuế xăng dầu cũng phải bảy ngàn tệ, muốn giết người hay sao chứ…”




      "'Đừng lo, ấy được ưu đãi mà..."




      tiếp viên ở quầy làm thủ tục nhanh chóng giúp họ làm xong, đưa vé lên máy bay và visa lại cho họ.




      "Cửa kiểm soát khoang hạng VIP ở bên kia, đây là vé lên, xin hãy giữ lấy."




      Thư Hoán nghe như có tiếng sấm bên tai, ngây người như tượng.




      Cầm tấm vé tay, nhìn có chữ "F", lại in tên và Nhan Miêu.




      Đây phải là ác mộng tỉnh lạỉ, mà là , là khoang VIP đốt tiền như nước.




      Nhan Miêu trừng mắt nhìn , đôi mắt phượng biến thành mắt hạnh, vẻ mặt thất sắc: "Chuyện gì đây? Chẳng phải có thể mua vé giảm giá hay sao?".




      Thấy Nhan Miêu sắp biến hình từ mèo sang hổ dáng vẻ muốn ăn thịt người, Thư Hoán mềm nhũn cả chân, mặt cứng đờ, đành run lẩy bẩy cười khan.




      nghi ngờ Từ Vĩ Kính nghe cầu của , hiểu lầm rằng cũng thiếu tiền như em họ, nên mới để xảy ra việc này.




      Khoảng cách giữa hai loại vé, với chỉ là nhầm lẫn đáng nhắc đến nhưng đối với họ có thể nôn ra cả chậu máu vì tiếc tiền.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhan Miêu nghiến răng, sắp nổi điên, Thư Hoán sợ mất mặt nên đành kéo nàng vào nhà vệ sinh, nhét nàng vào phòng bên cạnh, giữ chặt cửa, rồi mới run rẩy gọi điện cho Từ Vĩ Kính.




      Giọng đàn ông bên kia rất trầm: "Sao vậy?".




      "Bọn em vừa làm xong thủ tục nhưng vé cầm lại là vị trí khoang VIP, có nhầm lẫn gì ?"




      Từ Vĩ Kính vẫn tỏ ra bình tĩnh và máy móc như trước: " nhầm. Hàng quốc tế vẫn nên chọn khoang VIP thuận tiện hơn, cũng thoải mái hơn".




      Thoải mái đúng, nhưng giá tiền cao hơn rất nhiều, rất rất nhiều! T_T




      Thư Hoán dựa tường: "Nhưng lúc đó em là cần hạng phổ thông được giảm giá thấp nhất mà. Tại sao lại đặt khoang VIP mà với em tiếng nào?".




      Bên kia có vẻ bất ngờ: "Khoang VIP chẳng phải tốt hơn sao?”.




      ... Đại gia đúng là biết đến đau khổ nhân gian! T_T




      "Cái này vượt quá dự tính của bọn em, bọn em mong có được vé giảm giá rẻ nhất để mua”. Thư Hoán cũng bất chấp chuyện để lộ rằng mình rất nghèo, tuyệt vọng : “Em khác , giá vé khác nhau năm mươi tệ, em cũng so sánh với hãng thứ ba, khoang VIP của hãng hàng quốc tế kham nổi. T_T Nên...".




      Nhan Miêu vẫn điên cuồng gào thét ở phòng bên cạnh: “Tôi muốn lên máy bay, tôi cần, hu hu hu hu, trả tiền lại cho tôi!”.




      Thư Hoán khóc ra nước mắt, còn chút thể diện nào trước mặt Từ Vĩ Kính: "Cái đó, bạn em thể chấp nhận…”




      Nếu chỉ mình cho dù Từ Vĩ Kính mua nhầm vé đến Dubai, cũng vui sướng chuyến cho biết và còn giữ lại cuống vé để làm kỷ niệm.




      Nhưng Nhan Miêu si mê như để tự thôi miên mình, nàng bắt đầu khóc lóc đau khổ vì số tiền vượt quá dự tính này, sống chết gì cũng đòi trả lại vé. Dưới cơ thể mảnh mai kia lại chứa sức bộc phá vô hạn, Thư Hoán chỉ thấy màng nhĩ sắp rách ra, ở trong nhà vệ sinh mà còn tệ hơn trường quay phim tai nạn.




      Từ Vĩ Kính dường như hơi bất ngờ vì ồn ào đó, ngay: "Xin lỗi, do tôi bàn bạc trước với . Mang đến phiền phức cho rồi phải ?".




      Thư Hoán bình tĩnh lại trong cơn đau đầu, mệt mỏi : "Xin lỗi , T_T em có ý trách , có lòng tốt mói giúp bọn em. Chỉ là hơi đường đột quá, em... bây giờ giải thích với bạn em...".




      "Tôi muốn hỏi là, ghét khoang VIP thế sao?"




      "Sao lại thế ạ...", nếu kham nổi ai cũng muốn hưởng thụ cả, Thư Hoán thành , "Chỉ là về giá cả bọn em chưa chuẩn bị nhưng cũng sao, lát nữa em…”




      " ghét là được.”




      “Ưm…”




      "Có lẽ tôi để hai hiểu lầm rồi, thực ra chuyện chi phí cần lo, vé máy bay và khách sạn đều do tôi trả."




      "Hả?"




      "Những việc đó cần suy nghĩ, yên tâm chơi là được, tôi thu xếp giúp ."




      Hồi lâu sau Thư Hoán mới tỉnh lại trong trạng thái hóa đá, vội vàng giải thích: "A, đừng hiểu lầm, em phải đến Tokyo để gặp Từ Vĩ Trạch đâu".




      Chắc cho rằng đây là chuyến du lịch gặp người thân nên mới nhân từ gánh chi phí cho đấy chứ?




      “Tôi biết, và bạn du lịch."




      "Hơ? Vậy, vậy có nghĩa vụ trả cho bọn em đâu..."




      "Những chuyện này đều nhặt, bên tôi sắp xếp rất dễ, chơi cũng an tâm hơn."




      ... Ngắn gọn, nhàng như thế khiến người mất cả nửa tháng tìm kiếm khách sạn, so sánh từng đồng từng hào như làm sao chịu nổi.




      đợi Thư Hoán tự ti xong, Từ Vĩ Kính lại bảo: "Đúng rồi, tôi cũng định với , khách sạn đặt xong, lát nữa gửi tin về phòng ở cho ".




      “A…”




      "Là khách sạn Four Seasons Marunouchi, vị trí rất thuận tiện, lúc đó hai mua sắm cũng tiện hơn.”




      Thư Hoán chỉ còn nước dựa tường. Với cuộc sống bình dân đến cả phòng đôi trăm tám mươi tệ mà còn đòi được giảm giá như các , việc được ở nơi xa hoa như Four Seasons Marunouchi đương nhiên là chuyện rất hạnh phúc, nhưng...




      "Có thể... đổi chỗ khác ạ?"




      Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ: "Khách sạn đó thích?".




      Thư Hoán hoảng sợ: " , chỉ là ở như thế quá đắt. Tiền mua sắm dự tính của bọn em chỉ có ba vạn mà thôi, nếu ở khách sạn mấy ngày tiêu mất mấy vạn, thế cũng hợp lý đâu ạ. T_T".




      Từ Vĩ Kính : "Ở chỗ tốt nên chứ".




      Thư Hoán chỉ thấy khó mà với : " phải, em khác , em hoàn toàn cần ở chỗ tốt đến thế. Nhà nghỉ bốn ngàn yên cũng đủ lắm rồi. Khách sạo cao cấp đối với em mà là rất lãng phí, em bị áp lực. cũng biết là ngay cả thói quen “bo” phục vụ em cũng có, nếu ở nơi hoàn toàn phù hợp với mình, em…”




      Từ Vĩ Kính như ngẩn ra, mới : "Xin lỗi, tôi chỉ muốn để ở thoải mái, ngờ lại khiến bị áp lực. thích chỗ nào, tôi nhờ người đặt lại".




      Thư Hoán hoàn toàn rối loạn: "Em có ý đó, khách sạn rất tốt, nhưng... giúp em quá nhiều rồi, em rất ngại ...T_T".




      Từ Vĩ Kính khựng lại, : " vui là tốt rồi. Đây chỉ là việc thôi, cần để tâm".




      Thư Hoán mang tâm trạng phức tạp dẫn Nhan Miêu lau khô nước mắt, từ lối đặc biệt đến hải quan và kiểm soát. Họ vốn chuẩn bị tâm lý xếp hàng rồi, để tránh nhỡ chuyến bay nên đến rất sớm. Mà đường ống dẫn đến khoang VIP căn bản cần phải xếp hàng, rất đơn giản hoàn thành xong mọi thủ tục, còn dư rất nhiều thời gian, hai người liền ngồi đợi cho hết thời gian trong phòng chờ của hạng VIP.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đây có lẽ là "chờ đợi" thoải mái vui vẻ nhất mà hai người từng có, đồ ăn trong phòng chờ để du khách lựa chọn rất thoải mái ngoài kem và bánh kem, nước quả, rượu vang ra, còn có rất nhiều những đồ ăn vặt đóng gói rất đáng , đủ loại tạp chí, hoàn toàn là quán cafe sang trọng yên tĩnh, được phục vụ chu đáo.




      Chỉ trong mấy phút, Nhan Miêu từ tâm trạng cực hạn này chuyển sang tâm trạng cực hạn khác, lúc nãy còn thề rằng giết Từ Vĩ Kính, bây giờ chỉ ao ước dùng thơ ca, lời hay ý đẹp nhất để tán tụng minh vĩ đại của .




      lúc sau, Nhan Miêu nằm ghế mát xa, mắt lim dim hỏi: “Tớ có thể uống thêm ly nữa ?”.




      “… Này ban ngày ban mặt cậu uống say là tốt lắm đâu!”




      Nhan Miêu dựa vào người , say sưa : “Bạn cậu là tốt, như thế dự tính về vé máy bay và khách sạn của tớ há chẳng phải là tiết kiệm để mua đồ hay sao? ^_^




      “Haizzz…”




      “Thở dài cái gì, chẳng lẽ phải là chuyện tốt?"




      Thư Hoán cầm ly nước, vẫn rối bời: "Vấn đề là ấy hoàn toàn cần phải giúp tớ như vậy. công trạng gì mà hưởng lộc, cái ơn này to quá".




      "Thế cậu đừng lo, ràng là vì ấy thích cậu."




      Thư Hoán phun ra ngụm nước trà giống như cá voi phun nước, sau đó luýnh quýnh lấy khăn giấy lau dọn trường: "Sao có thể được?! ấy xem tớ là 'bạn ' của em trai mình nên mới tốt bụng giúp đỡ thôi".




      Nhan Miêu nhướn môi vẻ đáng : "Thế mới lạ".




      Thư Hoán bất lực " đó...". Các thiếu nữ thường thích mơ mộng.




      "Ai lại chăm sóc bạn của em trai mình như thế?"




      Thư Hoán biện bạch: " ấy vốn là kiểu 'phụ huynh', rất biết chăm sóc người nhà mà".




      Nhan Miêu lắc lắc ngón tay: "Chăm sóc đến mức này tuyệt đối là có ý khác, cậu phải cẩn thận. Chưa biết chừng đợi cậu quay lại ấy ...".




      Thư Hoán đỏ bừng mặt nhéo bạn: " bảo cậu ban ngày đừng uống nhiều rượu mà!".




      lại chả mong Từ Vĩ Kính có ý gì khác với ấy chứ. Nhưng thực sợ Từ Vĩ Kính là chính nhân quân tử nhất trong những ngươi từng gặp, như thể chẳng hề có ý nghĩ gì vẩn đục vậy.




      Người phụ nữ hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà còn có tà niệm, huống hồ gì là . người có dạ dày kén chọn đến mức cả bữa tiệc phong phú cao cấp còn ăn, làm sao lại thèm món cháo rau đơn giản được.




      Vừa xong điện thoại reo vang. Nhìn tên Từ Vĩ Kính lên, Thư Hoán thấy tim đập thình thịch, có cảm giác hoảng loạn như ăn trộm, vội vàng áp di động vào tai: "A lô?” .




      Giọng đối phương vẫn bình thản như trước: "Thủ tục có suôn sẻ ?".




      Thư Hoán vội cung kính trả lời: "Rất suôn sẻ ạ".




      Từ Vĩ Kính "ừ" tiếng rồi : "Tôi vừa nghĩ ra, lẩn này chuẩn bị mua nhiều đồ, biết tiền có đủ dùng ?".




      Thư Hoán vội : "Đủ ạ. Cảm ơn giúp bọn em tiết kiệm được chi phí ở và vé máy bay".




      "Đừng khách sáo", Từ Vĩ Kính dừng lại rồi bảo, "Tôi nhờ bạn tôi để lại ít tiền tiêu vặt cho ở khách sạn, lúc check in nhớ lấy nhé, cứ mua gì đó ".




      "A...", Thư Hoán thốt lên mừng rỡ, "Cảm ơn . Nhưng cần...".




      " ít khi đâu, lần này xa vậy, nêu thấy thứ gì thích cứ mua. đủ với tôi, cần tiết kiệm.”




      "Ôi..."




      “Hành lý ở hạng VIP được gửi rất nhiều, về đều có người xách, phải lo mang nổi.”




      “Ưm…”




      " chơi vui nhé. "




      Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn cảm thấy gò má nóng ran. Trong giọng của có bất cứ cảm xúc gì, ngay cả ân cần, gallant đến độ công thức hóa cũng như vậy, nhưng vẫn cách nào rung động được.




      Lên máy bay, bên kia lối là hai chàng công tử mặc toàn hàng hiệu, vẻ mặt phong lưu, thấy họ đáng xinh đẹp, ngây thơ, ngốc nghếch, ngay cả ghế nằm có thể ấn xuống trăm tám mươi độ cũng biết hiểu nhầm họ là thiên kim tiểu thư được gia đình chăm sóc quá kỹ, nên bắt chuyện làm quen.




      Nếu là trước kia Thư Hoán bị họ trêu chọc đến nỗi đầu óc quay cuồng, tim đập cuồng loạn, bị khen ngợi nịnh nọt đến nỗi cứ đần cả mặt ra, nhưng bây giờ có Từ Vĩ Kính như châu như ngọc trước mặt. Cho dù họ bày đủ mọi cách tán , trêu đùa đến nỗi Nhan Miêu phải đỏ mặt e thẹn lại chẳng có tí cảm xúc nào, ngay cả lông mày cùng thèm nhướng lên nữa.




      Đàn ông đẹp trai giàu có rất nhiều nhưng Từ Vĩ Kính chỉ có . hiểu rất tâm trạng của Đoạn Kỳ Nhã.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17





      Đến sân bay Haneda có nhân viên phục vụ và xe của khách sạn đợi sẵn, hai tốn chút sức nào, đặt chân đến khách sạn cách suôn sẻ và bình an.




      Lúc check in ở sảnh khách sạn, quả nhiên sau khi xác nhận thân phận, làm xong thủ tục, quản lý đưa đến phong thư, lại lễ phép bằng tiếng : "Đây là phong thư gửi cho Thư".




      Sờ vào phong thư thấy hề mỏng, Thư Hoán hơi bất ngờ, có khái niệm về độ dày mỏng của giấy, cho dù với đây là món tiền nhưng có lẽ vẫn nhiều hơn rất nhiều so với dự tính của .




      Đối phương lại chu đáo bổ sung: "Nếu cần tôi có thể đếm giúp , xác nhận số tiền mặt này".




      Thư Hoán cúi đầu nhìn số tiền phong thư, bất giác ngẩn người,




      Tuy yên Nhật vốn nhiều số 0, nhưng dãy số phía sau vẫn rất nhiều.




      Nếu là tiền tiêu vặt người khác tặng cho mình, nghĩ khoảng mười ngàn yên là hợp lý nhất. Thế nhưng với phóng khoáng và chu đáo của Từ Vĩ Kính số tiền tiêu vặt trăm ngàn yên cũng là vô cùng rộng rãi rồi, đổi sang cũng hơn bảy ngàn tệ, có thể mua được rất nhiểu thứ ở cửa hàng mỹ phẩm, cơ bản bằng nửa số tiền mang theo.




      Thư Hoán nghi ngờ mình nhìn nhầm, đếm dư ra số 0 chăng, nhìn trăm ngàn thành triệu. Nhưng đối phương giúp đếm xong: "Tổng cộng là triệu yên Nhật, xin giữ lấy".




      Trong tích tắc mặt Thư Hoán đỏ bừng, cắn chặt môi, ngay cả tay cũng run lên nhưng phải vì vui sướng.




      muốn khóc. Nếu Từ Vĩ Kính ở trước mặt, chắc khóc òa lên mất.




      muốn xin đừng đối xử ân cần với như thế. Nếu cho dù biết mình hoàn toàn có khả năng nhưng cũng hoang tưởng bậy bạ.




      giày vò dịu dàng.




      Nhân viên phục vụ mang hành lý đến phòng, vừa đóng cửa, Nhan Miêu bắt đầu xúi giục: "Đàn ông tốt như thế, cậu mau tóm lấy ấy !".




      "Cậu có cần thấy tiền là sáng mắt thế ? T_T”




      " chỉ là vấn đề tiền bạc, chu đáo của ấy mới là hiếm có. Người đàn ông sợ tớ đủ tiền dùng, đặc biệt chuẩn bị tiền tiêu vặt chắc cả đời này tớ chẳng bao giờ gặp được."




      Thư Hoán khổ sở trùm chăn lên đầu: " ấy chỉ thích chăm sóc người khác thôi, đối với người nhà ấy cũng thế mà”.




      "Cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa."




      "Tó , haizzz..."




      "Có người đàn ông nào lại chịu tốn tâm sức vì có ý đồ gì chứ?"




      cũng hy vọng Từ Vĩ Kính có ý đồ với nhưng dạng đàn ông như , muốn gì có đó, có sa sút đến nỗi có ý đồ với ?




      " ấy rất coi trọng tình cảm với bạn bè và người nhà, nên...”


      Nhan Miêu lắc lắc : “Tỉnh lại , đừng lừa gạt bản thân nữa, ràng là ấy quan tâm đến cậu”.




      Thư Hoán khó mà giải thích. rất muốn ôm ấp hi vọng như những thiếu nữ nhưng gương mặt thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính rất khó để người ta có được dũng khí ấy.




      Quy mô khách sạn tuy nhưng tinh tế cổ điển và đông đúc, nằm ngay giữa trung tâm thành phố huyên náo, cũng có vẻ yên tĩnh và bình thản của riêng nó.




      Hai người cất xong đồ, nghỉ ngơi lúc trong phòng rồ tắm rửa thư giãn cho hết những mệt nhọc trong suốt quãng đường . Thư Hoán tắm xong, mặc bộ áo choàng tắm bằng nhung dài, cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, muốn trải nghiệm việc ngắm cảnh đêm, ánh đèn đường bên ngoài kia nên đến khung cửa sổ, bấm cho rèm cửa hạ xuống.




      Rèm cửa chấm đất của khung cửa sổ lớn dần dần mò ra. Bên ngoài phải là cảnh thành phố như mong đợi, cũng phải cảnh vườn tược mà lại là đường dây điện, đường ray tàu điện đan xen chằng chịt.




      Thư Hoán đơ người như khúc gỗ.




      Làm "láng giềng" của đám đường ray đó có cảm giảc gì, tuy vẫn chưa chính thức trải nghiệm, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được ngủ bên đám đường ray đó gặp ác mộng như thế nào, có lẽ nửa đêm cũng bị rung động mà tỉnh dậy, chứ đừng là được yên tĩnh.




      đợi kinh hoàng xong, trong ánh đèn, đoàn xe màu trắng vụt qua trước mắt như sao băng. Thư Hoán kịp phòng bị vội lùi lại bước, đưa tay bịt lấy tai.




      Nhưng thực tế lại rất yên tĩnh chứ ồn ào như tưởng tượng. Trong phòng chỉ thấy ánh sáng vụt qua, hoàn toàn im lặng, giống như bộ phim câm đặc sắc.




      Trong mấy phút đờ đẫn ấy, lại có đoàn xe lướt qua trước mắt, nhanh chóng và yên tĩnh.




      Dường như Thư Hoán đứng trước màn hình tắt mất thanh, cảm thấy an toàn cách kỳ quặc, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng hối hả bậc nhất của thành phố phồn hoa.




      Bất giác Thư Hoán đưa tay ra sờ lớp cửa kính. Mọi huyên náo bền ngoài đều được ngăn cách bởi bức tường kính dày ba lớp này. Trong ồn ào phiền huyên náo nơi đây lại có thể thấp thoáng yên tĩnh bất ngờ đến thế.




      Lúc này lại nhớ đến Từ Vĩ Kính. nghĩ rằng trong yên lặng lạnh nhạt của , có lẽ cũng che giấu nhiệt tình rất lớn, khiêm nhường nhưng nồng nhiệt. càng nhớ đến nhiều hơn bất cứ lúc nào.




      Thư Hoán bất chấp việc phải tiết kiệm tiền điện thoại quốc tế, ôm quyết tâm dùng hết tiền trong thẻ điện thoại để gọi cho Từ Vĩ Kính.




      Bên kia nhanh chóng nghe máy. Tuy chỉ là giọng của người đàn ông bình thản đến thể bình thản hơn nhưng lại khiến toàn thân run rẩy.




      " đến khách sạn rồi à?”




      Thư Hoán nắm chặt di dộng: "Đến rồi ạ, rất thuận lợi... Cảm ơn để cho em..




      "Đừng khách sáo, phòng có thích hợp ?"




      "Rất thích hợp, rất đẹp."




      "Vậy tốt."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thư Hoán chỉ thấy có gì đó dâng trào trong lồng ngực, nhất thời biết nên gì, bên kia cũng im lặng nhưng hề cúp máy.




      "Em..."




      "..."




      Hai người cùng lên tiếng, im lặng cùng lúc, Từ Vĩ Kính lại : " ".




      "Em... em muốn hỏi là, ăn cơm chưa?", câu hỏi cũ rích. T_T




      Cũng may Từ Vĩ Kính vẫn kiên nhẫn trả lời: "Ăn rồi, còn ?".




      "Vẫn... vẫn chưa…”




      " có thể đến nhà hàng ở lầu bảy, hôm nay tôi đặt chỗ ở Ekki Bar & Grill giúp rồi, khẩu vị và phong cảnh cũng ở đó khá, thử xem sao."




      "A..."




      "Ăn xong hai đến trung tâm spa để mát xa tinh dầu, cứ ký hóa đơn là được. Tối nay về nghỉ ngơi, ngày mai hãy dạo phố."




      “Vâng…”




      “Có chuyện gì gọi điện cho tôi."




      "Vâng..."




      Ở Từ Vĩ Kính có sức mạnh khiến người ta phục tùng, cam tâm tình nguyện được sai khiến, hoàn toàn muốn phản kháng lại còn cảm thấy hạnh phúc.




      Đến khi Nhan Miêu tắm xong, hai người đều vì những nguyên nhân khác nhau mà vội mua sắm, giúp nhau sắp xếp hành lý rồi lên lầu dùng bữa.




      Khách sạn lớn lắm nhưng mọi thứ đều rất phong phú. Ở đâu cũng có thể nhìn thấy các bộ sưu tập nghệ thuật của bảo tàng Guggenheim hoặc MOMA1, màu sắc cách sắp xếp khá bạo dạn, thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng thời trang.




      1 Phòng trưng bày nghệ thuật đại New York.




      Ngay cả trong nhà hàng thời thượng như Ekki Bar & Grill cũng mang phong cách thiết kế New York đương đại, đại nhưng kém phần ấm áp, xa hoa nhưng phô trương, khiến người ta sững sờ nhưng lại tạo cảm giác xa cách.




      Hai người ngồi vào chỗ dành cho bốn người, cùng chọn món rồi vừa thưởng thức cảnh đêm vừa nhấm nháp, thong thả, tự do tự tại đến bất ngò, cảm thấy rất mới lạ và hưng phấn.




      Nhưng Nhan Miêu bỗng tỏ ra ngượng ngùng, chụp lấy thực đơn rồi dựng đứng lên che mặt.




      Thư Hoán ngờ vực: "Gì thế?".




      Nhan Miêu thậm thụt : "Hình như tớ nhìn thấy sếp tớ!”.




      “Trùng hợp thế á? Ai?"




      "Cái người huênh hoang nhất ấy, suỵt... Hình như ta đến đây, đừng nhìn!"




      nàng quá muộn, Thư Hoán kìm được quay đầu lại nhìn.




      Người đàn ông vóc dáng cao ráo, tay chân dài, có mái tóc ngắn ấy hoàn toàn giống người làm kinh doanh, gương mặt nửa cười nửa , trắng trẻo đẹp trai, nhưng mới nhìn biết chẳng phải dạng hiền lành, bên tai còn đeo khuyên đính kim cương.




      Nếu trẻ hơn vài tuổi chắc chắn là đại ca của nhóm thiếu niên bất lương lúc nào cũng trốn học. Còn bây giờ ta mặc âu phục chỉnh tề, đứng đắn vô cùng, trông giống người làm ăn, lại thêm những người cạnh, nhìn giống ông trùm của băng đảng xã hội đen.




      Thư Hoán bất giác run sợ: "Này, công ty cậu... là làm ăn bất hợp pháp hả?".




      “… Chắc là vậy nhưng tớ luôn là công dân tốt tuân thủ luật pháp."




      Người đàn ông nhướng mày, tự nhiên bước đến.




      "Thư ký Nhan."




      Thư Hoán cứng người bất động, còn đương rụt cổ trốn sau tờ thực đơn cách hèn nhát.




      "Tôi nhớ lúc xin nghỉ phép, lý do là nghỉ tuần trăng mật với chồng."




      “…”




      "Nên", ta nhìn sang Thư Hoán, lại nhướng mày, "Chẳng lẽ vị này là..




      “…”




      "Hiếm khi chịu bỏ tiền đến những nơi này, tôi cũng quấy rầy hai người nữa", người đàn ông cười "Chúc tân hôn vui vẻ".




      “=_=…”




      Đợi ta xa rồi, Nhan Miêu ló mặt ra khỏi tờ thực đơn, phẫn nộ: "Tên khốn!".




      "Wow, mắng ghê , ta từng làm chuyện gì xấu xa lắm hả?"




      "Dù sao cũng khốn nạn", Nhan Miêu tức tối, vẻ mặt như ăn phải rau héo, "Kể chuyện của mà muốn lộn mửa. Nào, uống rượu ".




      Thư Hoán ăn càng cua: "Tớ vừa phải diễn vai bạn của Từ Vĩ Trạch, vừa phải đóng vai chồng cậu, các người có thể đừng bắt tớ kiêm nhiệm nhiều vậy ?".




      đúng là biết chọn bạn, ai cũng đem ra làm bia đỡ đạn. Chẳng lẽ có gương mặt cho thuê để kết hôn hay sao vậy?




      Ăn uống no say xong, Nhan Miêu hào hứng spa, so với mát xa tinh dầu Thư Hoán vẫn nghĩ là nên thăm Từ Vĩ Trạch đơn nơi xứ lạ có vẻ có tình người hơn, thế là xếp lại những món đặc sản trong nước mang cho Từ Vĩ Trạch, gọi điện cho .




      Tốc độ đến của Từ Vĩ Trạch cũng nhanh như tàu điện vậy, đến nỗi Thư Hoán còn nghi ngờ rằng biết có tuân thủ luật giao thông nữa.




      Lúc xuống lầu ra khỏi đại sảnh thấy Từ Vĩ Trạch đứng bên xe đợi mình, dịu dàng đẹp trai, dáng người như ngọc. Bốn mắt nhìn nhau, chàng liền để lộ ra lúm đồng tiền mê người.




      Khi Thư Hoán lại gần, Từ Vĩ Trạch cười và đưa tay ra, tóm lấy eo nhấc lên, bế bổng quay vòng.




      Cảnh gặp nhau ở nước ngoài này rất cảm động, nhưng...




      "Này này! Em mặc váy!!!"




      Từ Vĩ Trạch buông xuống, vẫn ôm lấy , cúi đầu cười: "Wow, sao em lại trở nên hào phóng thế, chịu ở khách sạn năm sao à. Cuối cùng nghĩ thông rồi hử?".




      Thư Hoán vẫn lóng ngóng kéo váy xuống đề phòng tốc lên: "Là trai giúp thanh toán đó. ấy báo biết à?”.




      Từ Vĩ Trạch ngẩn ra, sau đó cười nhõm: “Ừ phải, quên mất”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :