1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13





      Tại nơi liveshow diễn ra vào ngày mai, vé chợ đen có hy vọng. Tuy Từ Vĩ Kính có giúp hỏi vé của liveshow, thực ra Thư Hoán cũng dám ôm ấp quá nhiều hy vọng.




      Đối với hành động của “fan” cuồng hừng hực nhiệt tình vượt xa lứa tuổi của đến cả Từ Vĩ Trạch cũng hừ mũi, thường xuyên cười nhạo, với nghiêm khắc và lý trí của Từ Vĩ Kính chắc đa phần là bỏ qua, để ý đến.




      và Đoạn Kỳ Nhã, nếu phải có quan hệ như Từ Vĩ Trạch việc phải chủ động hỏi vé thực là ngại ngùng, huống hồ gì lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo nữa.




      Thư Hoán chỉ có thể cùng bạn bè đứng đợi trước cửa khách sạn nơi Đoạn Kỳ Nhã ở, mặt dày ngồi ở đó cùng đám nữ sinh trung học hơn họ mười tuổi, hy vọng nếu may mắn có thể gặp được thần tượng của mình chút.




      Thế nhưng bảo vệ của công ty quản lý quá chặt chẽ, quà cũng do nhân viên công ty nhận, sau đó chuyển giúp, mọi người thể nhìn thấy ngay cả sợi tóc của Đoạn Kỳ Nhã.




      Đợi cũng được, Thư Hoán đành gục đầu ủ rũ về nhà, vào phòng khách thấy Từ Vĩ Kính đứng ở đầu cầu thang như đợi .




      Thấy , Từ Vĩ Kính khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.




      “Lấy được vé rồi. biết có phải vé cần .”




      Thư Hoán vừa nghe đến chữ “vé” lập tức hai chân nhũn ra, gần như vừa bò vừa lết lên cầu thang, sau đó rất thành khẩn lẫn e sợ đón lấy phong bì của đưa đến.




      Rút thứ trong phong bì ra xem, Thư Hoán méo xệch cả mặt: “V…VIP… nhiều…nhiều vé quá…”.




      Từ Vĩ Kính hỏi: “Chỗ ngồi có hợp ?”




      Thư Hoán mừng đến nỗi phát khóc, suýt nữa lao đến ôm chân : “Hợp…hợp quá…”




      Từ Vĩ Kính nhìn : “Thế tốt”.




      Thư Hoán cũng nhìn chằm chằm, nước mắt rưng rưng, chỉ ao ước vẫy đuôi nhiệt tình mừng đón . Có biết bao lời cảm kích nhưng ngay cả câu cho ra hồn cũng nổi, chỉ còn ngôn ngữ cơ thể là có thể vận dụng được.




      Từ Vĩ Kính cúi đầu nhìn : “ có thể tìm vài người bạn xem với ”.




      Thư Hoán chắp hai tay lại, gật mạnh như gà mổ thóc. Giờ đây trong mắt Từ Vĩ Kính thực như vị thần trong truyện Aladin vậy.




      Hai người đứng đó lúc, Từ Vĩ Kính lại hỏi: “Còn cần gì nữa ?”




      Thư Hoán vẫn chưa hết mừng rỡ, lắc đầu nguầy nguậy.




      Nếu là Từ Vĩ Trạch cầm thứ cần nhất chắc chắn nhân cơ hội đùa bỡn như với cún con, bắt làm trâu làm ngựa, bắt nạt chết sống lại. Từ Vĩ Kính lại cầu gì, còn hỏi có cần gì nữa , sao đời này còn có chuyện tốt đến thế?




      Từ Vĩ Kính hoàn toàn biết nhân sinh quan như cún con đáng thương của là do Từ Vĩ Trạch đào tạo ra, chỉ gật gù rồi nhìn : “Vậy … chơi vui vẻ”.




      ***********************************




      Nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà tối hôm sau, Thư Hoán và mấy người bạn có được buổi liveshow hoàn hảo từ lúc sinh ra đến nay.




      Gào thét đến nỗi cổ họng khô rát được nữa. Bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Kỳ Nhã sân khấu, lúc nhận được nụ cười của người đẹp còn khóc ròng ròng cách đáng xấu hổ.




      Liveshow kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng dứt ra được, cứ ở đó chịu rời , lại ôm nhau khóc lóc trong tiếng nhạc kết thúc. Huyên náo lúc lâu, đèn trong hội trường tắt, dòng người sức cùng lực kiệt mới dần dần tràn ra bên ngoài.




      Sau buổi biễn diễn như trong mơ, vừa ra khỏi cửa thấy bầu trời bên ngoài đổ mưa tầm tã, ban đêm tàu điện ngầm chạy, xe taxi đủ cho tình hình căng thẳng lúc này.




      Gió đêm se se lạnh, mưa có dấu hiệu ngớt, đám Thư Hoán chen chúc dưới bóng dù, đứng đờ người ra biết làm gì.




      Mọi người từ quá vui chuyển sang quá thảm, bất cẩn quên mất rằng dù là liveshow hoàn hảo mấy đều phải kết thúc bằng việc gọi được taxi. Huống hồ gì trời mưa.




      “Làm sao đây …”




      Có người dũng cảm lên tiếng trước: “Tớ gọi điện thoại bảo bạn trai đến đón chúng ta nhé”.




      “Muộn thế này rồi, liệu có phiền ấy quá ?”




      “Hơn nữa ấy lái xe đến cũng phải lâu lắm”.




      “Mấy người bọn mình đều ở xa, lại phân tán, nếu đưa từng người về vất vả lắm.”




      đó làu bàu: “Cũng đúng, nếu ấy chu đáo đến độ tự biết phải chủ động đến sớm tốt rồi:.




      “Haizz, thể nào, bây giờ làm gì có người đàn ông tinh tế như thế nữa”.




      Thư Hoán biết thân phận mình là sĩ tốt, đội mưa chạy theo sau những chiếc xe phóng đến quãng. Sau mấy lần như thế, khó khăn lắm mới có bác tài thương hại dừng lại, bắt được taxi thành công.




      Thư Hoán vừa mở cửa xe, định gọi bạn đến người đàn ông ở đâu xuất hất ra, loạng choạng suýt ngã.




      đợi phản ứng, ta ngồi vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.




      Thư Hoán chỉ có thể gõ cửa xe hét lên: “Này kia, thể thế được! Xe này tôi bắt được mà!”.




      Đối phương vẫn giả điếc, giục tài xế “Chạy nhanh !”, chú tài xế có vẻ ngượng ngùng, tỏ vẻ bất lực trước Thư Hoán giận đến đỏ mặt, cho xe chạy .




      Thư Hoán tức đến muốn khóc, lại biết mắng chửi nên đành lảm nhảm: “Sao lại thế được … Đàn ông bây giờ… sao lại thế…”.




      Mọi người thở vắn than dài nhưng cũng đành bó tay. Thư Hoán vừa tức đến phát khóc, vừa phải nghĩ cách tìm xe. chiếc Mercedes Benz màu đen xuất từ trong màn đêm xuyên qua dòng người, tiến đến gần trong ánh mắt mọi người, sau đó từ từ dừng lại trước mặt .




      Thư Hoán muốn khóc cửa xe quay xuống, lộ ra gương mặt đàn ông tươi cười: “Thư tiểu thư”.




      Nhận ra là tài xế của nhà họ Từ, Thư Hoán vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ôi là chú à, chú Sái, trùng hợp quá, chú cũng ở đây ạ? “




      Tài xế cười : “ phải trùng hợp. Đại thiếu gia khuya quá có tàu điện ngầm, xe cũng khó gọi nên bảo tôi đến đón . Vì mưa nên tôi lái chậm chút, đừng trách. Đại thiếu gia rất lo cho ”.




      Mắt Thư Hoán vẫn rưng rưng, bất thần mặt đỏ bừng lên.




      Tài xế lịch lên tiếng chào những người sau lưng : “Các là bạn của Thư tiểu thư đúng , tôi đưa các về, mời lên xe”.




      *********************************




      Lúc về đến nhà, Từ Vĩ Kính vẫn ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng Thư Hoán bước vào ngẩng đầu lên khỏi trang sách.




      Thư Hoán đến trước mặt, nhìn lúc mới ngập ngừng : “Cảm…cảm ơn …”




      Đối với , trong lòng có rất nhiều rất nhiều thứ ấp ủ muốn . Nhưng chỉ có ba chữ này là đúng nhất, hợp nhất.




      Từ Vĩ Kính nhìn : “Chơi vui vẻ là được”.




      Hai người nhìn nhau lúc, Từ Vĩ Kính lại : “Nếu thích đến vậy tôi có thể mời Kỳ Nhã đến đây ở vài ngày:.




      Thư Hoán lại lắp ba lắp bắp: “Đến..đến đây ư?”




      “Dù sao công việc ấy ở đây cũng phải tuần mới kết thúc được. Nếu muốn gặp ấy đến thế làm như vậy cũng tiện.




      Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đến độ thể gì được, lóng ngóng tay chân: “Vậy có tiện cho ? À, ý em là, và chị ấy …lỡ tự nhiên…a…Em rất muốn…em ”.




      Từ Vĩ Kính : “Tôi sao, Kỳ Nhã và tôi chỉ là bạn”, ngừng lại rồi tiếp, “ thích là được”.




      Thư Hoán vui đến độ phát cuồng, hai tay xoắn chặt lấy nhau.




      Từ Vĩ Kính đứng ngay trước mặt , vẫn cao lớn đến khó đến gần, vững vàng giỏi giang, biểu lộ cảm xúc.




      Nhưng lại nhẫn nại thỏa mãn cho ước mơ của , cho dù là vụn vặt và buồn cười đến mấy, giống như vị thần linh nghiệm hễ cầu được là ước thấy, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý ngẩng lên nhìn sùng bái.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14




      Đoạn Kỳ Nhã đến nhà họ Từ .



      Vừa thấy chiếc Mercedes Benz đó đến gần, Thư Hoán, đứng cung kính đợi trước cửa từ lâu, cảm thấy cơ thể như bay bổng. Từ Vĩ Trạch nhanh tay giữ lấy cổ áo sau gáy để khỏi phải vẫy đuôi bổ nhào đến đón.



      Cửa xe mở ra, người đẹp trong xe để lộ đôi chân dài tuyệt diệu ra trước, sau đó là cơ thể. Từ Vĩ Trạch đành phải dùng tay bịt miệng Thư Hoán lại để ré lên làm ồn.



      Lúc Đoạn Nhã Kỳ để tóc xoăn gợi cảm gì sánh bằng, đổi thành tóc đen dài thẳng lại hoàn toàn ngọt ngào ngây thơ. Còn lần này vì album mới mà cắt hẳn mái tóc.



      Cằm nhọn, sống mũi thẳng, đôi mắt đen láy, bây giờ trong vẻ phóng khoáng còn có chút kiều diễm, trung tính nhưng mất vẻ xinh đẹp, phong độ hệt như thiếu niên đẹp trai bước ra từ manga Nhật Bản.



      Xuống xe rồi, trước khi chào hỏi hàn huyên với chủ nhân, Đoạn Kỳ Nhã còn cảm ơn quản gia xách hành lý cho mình, hoàn toàn tỏ ra kênh kiệu như ngôi sao, thân thiết, dịu dàng lại phóng khoáng.



      Thư Hoán hiểu thế gian này sao lại có người đàn ông rung động trước phụ nữ như thế.



      Mà người đàn ông lòng gang dạ sắt đó đứng cạnh , Đoạn Kỳ Nhã tiến đến gần, mỉm cười ôm bằng cái ôm mang đầy tính xã giao.



      đường vất vả rồi.”



      Đoạn Kỳ Nhã cười : “ vẫn cứng nhắc như thuở nào.”



      Từ Vĩ Kính phản bác là lời phê bình đó, chỉ giới thiệu: “Đây là bạn của Vĩ Trạch, Thư Hoán.”



      Bị điểm danh, Thu Hoán lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.



      Đoạn Kỳ Nhã quay sang : “Wow, em đáng .”



      Đoạn Kỳ Nhã cao ráo mảnh mai, hơn mét bảy mươi, cao hơn Thư Hoán nhiều. Thu Hoán đứng trước mặt , càng cảm giác như nữ thần, đột nhiên kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, thể gì, chỉ có thể tròn mắt ngước lên nhìn như cún con, ra sức dùng ánh mắt diễn tả tình sùng bài của mình với Kỳ Nhã.



      Đoạn Kỳ Nhã cảm thấy rất thú vị, quay sang Từ Vĩ Trạch: “Vĩ Trạch, bạn cậu xinh đẹp, giống búp bê vậy.”



      Từ Vĩ Trạch vẫn túm chặt cổ áo sau gáy Thư Hoán: “Khách sáo đến đây là được rồi, ấy mê mẩn chị muốn chết, chị khen ấy câu nữa là tim ấy bị cuột rút luôn đấy.”



      Đoạn Kỳ Nhã cười to.



      Đoạn Kỳ Nhã làm khách ở nhà họ Từ, Thư Hoán hồn bay phách lạc, mê mẩn vô cùng. Để tránh cho tâm hồn rối loạn, làm chuyện mất mặt, Từ Vĩ Trạch cứ xuất bên cạnh liên tục, chỉ muốn dùng vòng cổ xích lại cho xong.



      Thư Hoán dè dặt muốn tiếp cận thần tượng nhưng lần nào cũng vậy, kết quả của việc cố gắng kéo gần khoảng cách là đều bị Từ Vĩ Trạch lôi xềnh xệch về phòng, ra sức chống cự trong tay , còn thể diện gì cả.



      Đoạn Kỳ Nhã là thấy họ rất đáng : “Vĩ Trạch, cậu đúng là rất thích ấy nhỉ, ngay cả tôi mà cũng ghen tuông được.”



      Thèm vào! T_T chỉ đơn thuần là lấy việc bắt nạt làm thú vui mà thôi.



      Có lẽ là thấy quá đáng thương nên Đoạn Kỳ Nhã cũng giơ tay ra ngăn lại: “Nào, Thư Hoán, dạo với chị nhé”.



      đợi Thư Hoán mừng rỡ, Từ Vĩ Trạch kéo lại: “Này, được, đợi hai người dạo về rồi, chừng ấy nằng nặc đòi gả cho chị đấy”.



      “Cậu có thể đừng hẹp hòi thế , bắt nạt người ta quá đáng, bạn lại chạy mất cho xem”.



      Từ Vĩ Trạch giữ chặt Thư Hoán bằng tay : “ sao, ấy chạy nổi đâu”.



      Thư Hoán bị đàn áp đến khó mà lên tiếng, gục đầu ủ rũ, mặt mũi sầu thảm, sau đó nghe Từ Vĩ Kính : “Vĩ Trạch, em để Thư Hoán dạo với Kỳ Nhã ”.



      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “ à…”.



      ấy gặp thần tượng lần dễ, đừng làm khó”.



      Hiếm khi trai lên tiếng, Từ Vĩ Trạch mới chịu buông tay.



      Thư Hoán như bắt được vàng, cảm kích Tần Vĩ Kính muốn chảy cả nước mắt nước mũi, sau đó hạnh phúc ngập tràn theo Đoạn Kỳ Nhã ra ngoài.



      Hai người men theo bờ hồ trong khu biệt thự được nửa vòng rồi ngồi xuống, cùng ngắm đàn cá bơi lội trong nước.



      Thư Hoán xúc động đến nỗi toàn thân run lên bởi có thể được sánh vai ngồi cùng thần tượng, nếu có bệnh tim có lẽ phải gọi xe cấp cứu đến bốn, năm lần rồi.



      Đoạn Kỳ Nhã rất phóng khoáng thân thiện, tháo giày ra cách tự nhiên, thò chân xuống nước hồ mát lạnh, cười : “ ra chị chưa thấy Từ Vĩ Trạch giở trò vô lại bao giờ. Có thể khiến chàng công tử đào hoa như cậu ta dừng chân, chắc chắn em rất đặc biệt”.



      Thư Hoán vô cùng lúng túng: “À, thực ra, cũng… cũng có gì ạ…”.



      Những kiểu si tình, độc chiếm của Từ Vĩ Trạch đều là đóng kịch, chỉ có bắt nạt là thôi. =_=



      “Vĩ Trạch cầu hôn em chưa?”



      “… Dạ chưa.” Đáng sợ biết bao!!!



      “Thế à, chị thấy chắc cũng nhanh thôi, cậu ta có vẻ rất muốn kết hôn với em đấy.” Dáng vẻ Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu trông rất đáng , “Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý , chừng ngày mai bị Bá Vương bắn tên1 đấy”.



      1 Nguyên văn: bá vương ngạnh thượng cung. Ý chỉ cưỡng gian, cưỡng bức. Tương truyền rằng Sở Bá vương Hạng Vũ là người có khí lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần giương cung lên lực bắn nhất định rất khủng khiếp, nhất là cường tiễn. “Cường tiễn” và “cưỡng gian” đồng , mà từ cưỡng gian thời đó là kỵ húy vì thế người xưa dùng cụm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế dựa việc đồng giữa “cưỡng gian” và “cường tiễn”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “…” Nếu ngay cả màn đó cũng diễn đúng là chuyên nghiệp quá.




      Đoạn Kỳ Nhã nghịch chân dưới làn nước, tạo ra những làn sóng lăm tăn, : “Vĩ Trạch cũng có ngày cố chấp theo đuổi, biết đến khi Vĩ Kính si tình như thế nào nhỉ?”




      Thư Hoán nhìn .




      Đoạn Kỳ Nhã lại tỏ ra phóng khoáng: “Ha ha, em sắp là người của nhà họ Từ rồi, chắc em cũng biết trước kia chị từng thích Vĩ Kính”.




      “…”




      đúng, phải thích, mà là say mê”.




      “…”




      “So với Vĩ Trạch luôn biết lấy lòng phụ nữ Vĩ Kính trầm lặng khó tính, thế nhưng lại càng khiến con rung động.”




      Thư Hoán vội ra sức gật đầu.




      “Mười năm trước chị quen ấy, lúc đó đúng là… say mê đến nỗi làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch.” Đoạn Kỳ Nhã cười, “Nhưng ấy trúng điện chị phóng, có lẽ sức hấp dẫn của chị chưa đủ”.




      Thư Hoán chịu nổi có người xấu thần tượng mình, cho dù chính thần tượng về bản thân mình cũng vậy, kích động : “Sao thế được? Chị là Đoạn Kỳ Nhã mà! Chị là người phụ nữ hấp dẫn nhất thế gian này!”.




      Đoạn Kỳ Nhã cười to: “Cám ơn em, chị biết ấy rất thích chị, nhưng thích và , rốt cuộc là vẫn thiếu chút gì đó. Chuyện tình cảm rất khó .




      “Vậy… trong những đàn ông theo đuổi chị, nhất định có rất nhiều người vô cùng, vô cùng tuyệt vời, có người tốt hơn Từ Vĩ Kính mà.”




      “Đúng thế, có người giàu có hơn ấy, có địa vị hơn ấy, đẹp trai hơn ấy, nhưng…”, Đoạn Kỳ Nhã nhìn trời, “Chị rung động trước họ. Tình phải là thứ buôn bán ở chợ, chẳng có tốt hay tốt, chỉ có hay thôi”.




      “…”




      “Cho dù có người đẹp trai nhất, thông minh nhất, có tiền có thế nhất, nhưng ta phải là Từ Vĩ Kính có ích gì chứ?”




      Thư Hoán nhìn , dưới sắc đẹp và tài hoa tỏa ánh hào quang là chân thành giản dị, gần như mềm yếu, điều đó làm bỗng thấy chua xót.




      Thế là ôm chầm lấy chân của Đoạn Kỳ Nhã: “Nhã đại nhân, hãy cho em được làm cún canh cửa của chị !”.




      Từ Vĩ Trạch gọi to từ phía sau: “Hai người kia, đừng có cắm sừng tôi ngay giữa ban ngày ban mặt chứ!”.




      Đoạn Kỳ Nhã cười phá lên.




      Sau cuộc dạo đầy hạnh phúc bên bờ hồ, Đoạn Kỳ Nhã còn tham quan cả “phòng ngủ” của Thư Hoán.




      So với đám “vật báu” trong phòng thử đồ, những con thú bông thành phẩm to khác nhau của Thư Hoán lại bất ngờ trở thành đối tượng quan tâm của Đoạn Kỳ Nhã.




      “Những thứ này là em tự làm sao?”




      Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Dạ… dạ phải…”.




      “Đáng quá.” Đoạn Kỳ Nhã cầm con gấu trúc Bắc Mỹ mới làm gần đây, xoay qua xoay lại ngắm nghía, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, mở to mắt : “Cái này đáng quá mất!”.




      Thư Hoán sung sướng: “Cảm… cảm ơn!”.




      “Vẻ mặt nó sinh động quá, nhìn thế này thấy thương ghê. Ôi trời, chị muốn bắt nạt nó.” Đoạn Kỳ Nhã nhéo má con gấu như rất thú vị, “Mạo muội hỏi câu nhé, có thể tặng cho chị con ?”.




      “A a…” Thư Hoán vội vàng chụp lấy mấy con nhét vào trong lòng Kỳ Nhã, chỉ ao ước tặng hết cho , “Chị… chị cứ lấy ! Cái này, cái này… tặng chị hết!”.




      “Wow, cảm ơn nhiều!”, Đoạn Kỳ Nhã rất vui, “Nhưng bây giờ chị có quà gì tặng em, thế này nhé, chị đưa em số điện thoại, sau này có việc gì cần chị giúp em cứ đến tìm chị nhé!”.




      Ở lại nhà họ Từ vài ngày, Đoạn Kỳ Nhã rất sung sướng tự do nhưng cũng đành phải thu xếp để rời , chuẩn bị đến điểm lưu diễn tiếp theo. Lúc lên xe còn đặc biệt chào Thư Hoán: “Bye bye nhé! có cơ hội gặp lại, cảm ơn gấu của em”.




      Thư Hoán ra sức vẫy tay theo chiếc xe. quá hạnh phúc, cuộc đời của cũng viên mãn rồi, nước mắt cũng sắp rơi ra.




      Nhìn theo chiếc xe mỗi lúc xa, cuối cùng biến thành chấm đen , Thư Hoán vẫy tay đến độ tê nhức cả, dần dần, có cảm giác hơi… chua xót…




      quá thích Đoạn Kỳ Nhã, thích đến nỗi cách nào ghét cho được, huống hồ ở bất kỳ phương diện nào, khoảng cách giữa ấy đều lớn đến nỗi khiến chẳng thể nào ghen tỵ được.




      Đoạn Kỳ Nhã trong lòng là người phụ nữ đẹp đẽ nhất, nếu phải tìm người hợp với Từ Vĩ Kính thế gian này có lẽ ngoài Kỳ Nhã ra chẳng còn ai thích hợp cả. Họ là đôi hoàn hảo nhất.




      Nhưng trong hoàn hảo ấy , đứng phía ngoài hoàn hảo ấy. Điều đó khiến có chút… đau lòng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15





      Đoạn Kỳ Nhã rồi, Thư Hoán cứ bần thần như cải thảo phơi nắng héo úa vậy.




      vốn là người tràn đầy sức sống, vì thế khi buồn bã cho dù che giấu thế nào, người tinh mắt vẫn nhìn ra tâm trạng của .




      Thế là Từ Vĩ Trạch lay lay : “Chắc em vì Kỳ Nhã rồi mà thấy hụt hẫng đấy chứ, chẳng lẽ linh hồn em cũng theo chị ấy rồi? phải bắt chị ấy nhả linh hồn vợ ra mới được!”.




      Vĩ Trạch cũng nhập vai quá . T_T Nhưng Thư Hoán còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với , ủ rũ gục đầu để mặc lắc lắc thoải mái.




      đúng quá.”




      “Hử?”




      “Những thích trai đúng là rất nhiều, hơn nữa còn xuất sắc…”




      Người hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà Từ Vĩ Kính còn chấp nhận nữa là... Ngay cả giày của Kỳ Nhã còn xứng tư cách thầm, lén lút hoang tưởng càng có.




      Từ Vĩ Trạch nhìn , nhướng mày : "Thế sao? Gene nhà họ Từ bọn là vậy mà, những người thích cũng xuất sắc lắm".




      Cái tên tự sướng này, tâm với đứng là phí sức.




      "Em... em muốn ra ngoài dạo chút.”




      Từ Vĩ Trạch vò đầu : "Ừ, đợi lấy xe ".




      Thư Hoán vội : " cần, em xe đâu".




      "Hử?"




      "Trong xe hơi bí, lâu quá em xe đạp rồi, hôm nay trời đẹp, em muốn vòng vòng chút.”




      Từ Vĩ Trạch nhìn : " cần với em?".




      " cần đâu."




      Thư Hoán có cảm giác về phương hướng, chi biết trước sau trái phải, phân đông tây nam bắc, nên dám thi bằng lái xe. Thế là Thư Hoán cưỡi chiếc xe đạp màu hồng của minh, đạp bừa ra ngoài đường.




      Phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng hiểu vì sao càng càng đau lòng.




      Thực ra cũng biết Từ Vĩ Kính đối xử tốt với là vì là “bạn ” của Từ Vĩ Trạch. xem là người nhà nên mới chăm sóc nhiều như thế.




      Nhưng bản thân vẫn có chút hi vọng nhoi và niềm vui thầm kín.




      Đoạn Kỳ Nhã bị từ chối khiến bất đắc dĩ phải tỉnh táo. Giống như học sinh bình thường thành tích xưa nay chưa bao giờ lọt nổi vào hai mươi hạng đầu trong lớp, bỗng nhiên biết được ngay cả học sinh xuất sắc luôn đứng đầu lớp cũng vào được trường đại học mà mình thích vậy. Chút hi vọng nhoi từng có bây giờ cũng cười nhạo việc biết tự lượng sức.




      Cả buổi chiều Thư Hoán ngồi thẫn thờ trước máy gắp búp bê trong cửa hàng ở góc phố, cống hiến cho nó biết bao nhiêu là xu game.




      Lúc kẹp được con gấu bông lên, phía sau gáy bị ai đó khẽ vỗ cái.




      biết ngay em ở đây mà.”




      Thư Hoán cần quay lại cũng biết người đứng sau lưng là Từ Vĩ Trạch, mỉm cười. Hai người họ thực là quá thân quen rồi, biết khi tâm trạng sa sút là chạy đến mấy quán quen thuộc, vùi đầu vào gắp thú bông, cũng ngạc nhiên khi xuất sau lưng mình.




      “Thu hoạch nhiều thế này, lại gắp nữa ông chủ hận em lắm đấy”, Từ Vĩ Trạch lại đưa ly nước đến, “ mua nước xoài đá bào, nhân lúc chưa tan em ăn ”.




      Thư Hoán đón lấy, Từ Vĩ Trạch liền nhéo má . Ngón tay có hơi lạnh từ ly nước đá nhưng lại có chút ấm áp.




      "Cho thêm khoai sọ và khoai lang đấy, thích ."




      Thư Hoán rất biết ơn ân cần lặng lẽ của . Từ Vĩ Trạch tuy thích bắt nạt , thường xuyên khiến tức đến mức la oai oái. Nhưng khi cảm thấy buồn bã, mãi mãi là người bạn dịu dàng nhất, trượng nghĩa nhất.




      Xoài mùa này chua tí nào, cả những miếng khoai vô cùng đáng , ngọt ngào đến độ thể ủ rũ được. Từ Vĩ Trạch đứng bên phố cùng , đợi ăn ngon lành hết món đó, rồi vò đầu , bảo: "Về nhà nhé, gọi taxi".




      "Ok." Vì ly nước xoài chu đáo trong buổi chiều mùa hạ nồng nực này, tâm trạng Thư Hoán khá hơn nhiều, đẩy chiếc xe gọn, định theo .




      Từ Vĩ Trạch sờ cằm, với vẻ nghĩ ngợi: "Xe đạp, rất lãng mạn, chở ".




      ... Người khỏe mạnh, bản thân lại có BMW, chẳng phải nên chở mới đúng hay sao?




      Nhưng Thư Hoán bị ngược đãi thành quen, vẫn trèo lên xe đạp, đợi làm tài xế cho Từ Vĩ Trạch.




      Từ Vĩ Trạch vừa ngồi lên phía sau, suýt nữa đâm sầm vào gốc cây.




      Thư Hoán ra sức đạp được lúc liền cảm thấy Từ Vĩ Trạch dựa vào lưng mình.




      "Làm nũng vói em đó hả? mấy tuổi rồi, haizzz..."




      Với khác biệt về vóc dáng của hai người, tư thế này là khó mà diễn tả. Nhưng như thế cũng rất đáng .




      biết Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa, nhưng khi ở cạnh , nhiều lúc phải là rất trẻ con.




      Độc địa, tự sướng, vô tâm, vô tính, thỉnh thoảng còn vô lại, vô lý. Từ Vĩ Trạch, người thích sỉ nhục bạn mình và Từ Vĩ Trạch, người tình của tất cả, luôn làm con phải say mê đắm đuối, thực rất khác nhau, nhưng Thư Hoán vẫn rất sung sướng khi là mối quan hệ ở vế trước.




      Bạn bè có thể cãi nhau mà cần chịu trách nhiệm, yên tâm dựa dẫm vào nhau thế này, đáng quý biết bao.




      Từ Vĩ Trạch áp vào lưng lúc rồi : “Gấu Hoán, chúng ta công viên chơi ".




      "Được thôi, được thôi."

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nể mặt rất đáng , Thư Hoán gồng mình chở ấy đến công viên.




      Hai người nhận bắp rang bơ và bóng bay từ tay ông chủ, sau đó ngồi xuống thảm cỏ. Bắp rang bơ ăn nửa, nửa kia cho bồ câu, bóng bay cột nhánh cây bên cạnh, hai người cùng nằm thẳng ra thảnh thơi ngắm trời xanh mây trắng.


      Từ Vĩ Trạch bỗng : “Gấu Hoán, qua mấy hôm nữa lại phải Tokyo công tác".




      Thư Hoán lẩm bẩm: "Vui thế, sắp hết thế giới rồi, còn em chỉ khi giảm giá mới được tour ba nước Singapore, Malaysia, Thái...".




      Từ Vĩ Trạch ngồi dậy, cúi đầu chăm chú nhìn .




      "Gấu Hoán, em nghe này."




      Thư Hoán nhìn từ dưới lên, ở góc độ này có thể thấy hàng mi dài đẹp của : "Hử?".


      "Em hãy suy nghĩ xem có nên Tokyo với ? Chẳng phải em luôn muốn hay sao? Có em cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, mỗi ngày làm việc xong có thể dẫn em chơi, cuối tuẩn chúng ta Kyoto, Osaka, hoặc Hokkaido, có đến mấy tháng, em có thể chơi khắp Nhật Bản…”




      Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng...




      "... Nhưng em chưa tiết kiệm đủ tiền." Du lịch ngắn ngày được, nhưng nếu mấy tháng chi phí đúng là kham nổi.




      "Cái đó phải vấn đề, đương nhiên cứ tính vào cho ."




      Thư Hoán lắc đầu: "Em muốn tiêu tiền của đâu” .




      Tuy Từ Vĩ Trạch giàu có hơn nhiều, hoàn toàn suy nghĩ gì đến chút tiền đó, nhưng nếu muốn giữ tình bạn lâu dài, về mặt kinh tế đừng nên lằng nhằng là tốt hơn, điểm này hiểu rất .




      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Thế để công ty cùng gánh, giúp em đăng ký tên, chi phí toàn bộ đều được công ty chi trả".




      Thư Hoán đau khổ hỏi: "Khoét của công ty đúng là tốt, nhưng em lấy danh nghĩa gì mà làm chuyện đó?".




      Từ Vĩ Trạch nhéo má : "Đương nhiên là bạn ”.




      Thư Hoán nghĩ ngợi, "Nhưng, như thế nhât định trai xếp cho chúng ta ở cùng nhau, ổn đâu".




      Từ Vĩ Trạch cười, nhìn : "Có gì ổn?”.




      Thư Hoán cau mày: " cũng là nam quả nữ…”.




      Từ Vĩ Trạch vò rối tóc : "Cho dù cùng ngủ giường, cũng làm gì em đâu, chưa đến nỗi đói khát như thế”.




      Đuơng nhiên biết dù có cởi sạch đồ Từ Vĩ Trạch cũng có hứng thú. Nhung rất sợ Từ Vĩ Kính hiểu nhầm hai người họ làm gì đó, kiểu công tử đào hoa như Vĩ Trạch, ở chung với còn giữ được trong sáng, chuyện này ra chẳng ai tin cả.


      Thư Hoán dằn vặt giữa kỳ nghỉ dài sung sướng ở Tokyo với Từ Vĩ Kính, cuối cùng : “Thôi, em đâu. >_<”




      Tử Vĩ Trạch gì nữa, chỉ vuốt vuốt tóc rồi lại nằm xuống..




      "Đúng rồi, Gấu Hoán.”




      "Hử?"




      "Em với của …”




      Thư Hoán vội : "Em thích ấy đâu…”




      Từ Vĩ Trạch cười bảo: "Có tật giật mình à?".




      Thư Hoán lập tức đỏ bừng mặt.




      "Đừng hẹp hòi thế.” Tử Vĩ Trạch chống tay vào bên má, "Tình sử của em đều biết cả, trước mặt em, cố gì che giấu cả, em cũng cần giấu ".




      "Mấy chuyện phong lưu của , em thèm vào mà biết ấy! >□<” Ai mả thích đối diện với những thứ linh tính như thế chứ.




      Tử Vĩ Trạch thấy mềm được nhéo mũi , cười lạnh và uy hiếp: "Mau , hôn đấy!".




      "Cút ra! >□<"




      “Hừ hừ hừ, hôn chỗ nào hay nhỉ..."




      , tuy Từ Vĩ Trạch mồm miệng leo lẻo nhưng nếu muốn tìm người để tâm , so vói những người bạn thân vẫn tình nguyện kể với hơn.




      "Nếu em ... được cười em! T_T”




      Từ Vĩ Trạch nhanh chóng điều chỉnh cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: " thế đâu, vẫn có nhân tính mà'.




      "Em... em hình như thích Từ Vĩ Kính rồi."




      Câu này vừa thốt ra, xung quanh dường như yên tĩnh hẳn. Từ Vĩ Trạch chỉ nhìn , lộ ra vẻ khác lạ nào, chỉ hỏi: “Từ bao giờ?".




      "Hình như là... bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. T_T”




      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tiếng sét ái tình? Ồ - cảm giác này thường đáng tin đâu".




      Thư Hoán tỏ ra khó xử: "Trước đây em cũng tin chuyện tiếng sét ái tình. T_T Nhưng đến giờ càng lúc càng thích, hoàn toàn thể kiểm soát, thực giống như bị ốm vậy... T_T".




      Tù Vĩ trạch cười cười, lúc sau mới : “Thế, em thích của ở điểm nào?".




      "Em cũng được...", Thư Hoán khổ sở, "Chỗ nào cũng thích, T_T tất cả đều...".




      Tứ Vĩ Trạch nữa.




      Thư Hoán xấu hổ nằm sấp xuống mặt cỏ, "Haizzz, ... có phải nghĩ rằng em biết tự lượng sức ? Em biết em và gia đình cách nhau quá xa...",




      "Cũng phải..."




      "Những thứ ngoài bản thân, vốn dĩ phải là thứ quan trọng nhất."




      Hiếm khi khoan dung như thế Thư Hoán cảm động đến mức suýt khóc.




      Sau đó Từ Vĩ Trạch đẩy nằm lật lại như lật ngửa con rùa, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của : "Em thích của à?".




      Thư Hoán buồn rầu "vâng" tiếng, "Từ Vĩ Trạch, có thể giúp em ?".




      Từ Vĩ Trạch lại nằm xuống, hai tay gối sau gáy: "Giúp em? nghĩ ...”.




      Thư Hoán căng thẳng chờ đợi, lại thấy nhắm mắt như nghỉ ngơi, lúc sau chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ có hơi thở dần trở nên đều đều, bất giác thẹn quá hóa giận lắc mạnh : "Vĩ Trạch, đừng ngủ vào lúc này chứ!".




      Từ Vĩ Trạch cười, mở mắt, kéo lại: "Giúp, nhưng thể giúp công được".




      " cần điều kiện gì?"




      Từ Vĩ Trạch thuận thế bế lên người, cười mờ ám: "Phải xem em có thành ý , có nguyện trả bằng cơ thể, cưỡi...".

      Thư Hoán đập túi bắp rang lên mặt : "Đồ biến thái, muốn gì?>□<”.




      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: " chỉ muốn em cưỡi... xe chở về nhà thôi mà, em nghĩ đâu thế?".




      Thư Hoán đành ra sức đạp xe chở Từ Vĩ Trạch về nhà. Cái tên đại thiếu gia vô nhân tính ấy ngổi thoải mái phía sau hưởng phúc, đường về còn áp mặt vào lưng , biết có phải ngủ thiếp hay .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :