1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 38





      Từ thành phố T trở về, cuộc sống của Thư Hoán cũng bắt đầu trở về quỹ đạo. từ bỏ Từ Vĩ Kính, cũng trở lại bạn bình thường với Từ Vĩ Trạch.




      Bao sóng gió thăng trầm trong mấy tháng như giấc mộng. Tỉnh dậy rồi mọi thứ qua. Hồi tưởng hay truy cứu hoàn toàn là vô nghĩa.




      thực là bản vẽ cứ cách ngày phải giao, là hóa đơn hàng tháng được gửi đến, là dâu tây giảm nửa giá thành mua được, là ly mỳ tôm khi thức đêm. Rất tầm thường nhưng thực tế.




      Tuy cũng có lúc ngủ được.




      Nhan Miêu bắt đầu tìm bạn trai cho , lúc nào cũng rằng: "Công ty bọn tớ vừa có chủ quán mới đến, vừa cao to vừa đẹp trai, có hai căn nhà nữa!" hoặc "Em họ của đồng nghiệp tớ là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ, thu nhập ổn định, tính cách lại tốt..."




      Thư Hoán đành khổ sở vùi mặt vào gối, chặn tiếng gáo thét của mình: "Tớ cần, tớ cần đàn ông!"




      " mà, đừng ở nhà mãi thế, rất hại cho bản thân. Tớ giới thiệu đàn ông tốt cho cậu."




      "Tớ cần đàn ông mà."




      đói khát đến thế. " có được Từ Vĩ Kính chấp nhận Từ Vĩ Trạch, ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng mau ra ngoài đường kéo người về lấp chỗ trống", đó là lý giải và nỗi lo tự biên tự diễn của Nhan Miêu.




      Nhan Miêu có ý tốt, sợ cảm thấy đau buồn sau những chuyện xảy ra, mong có thể làm gì đó bù đắp cho ,




      Nhưng thực tế đúng là cần thiết. Những người đàn ông tốt mà Nhan Miêu giới thiệu đều cần, mình cũng rất ổn rồi.




      Cuộc sống bình thản trôi , thỉnh thoảng cũng có những chuyện vui vẻ.




      Sinh nhật Đoạn Kỳ Nhã trùng với thời gian công tác ở thành phố S nên tiệc chúc mừng cũng tổ chức ở S. Về địa điểm có lựa chọn nào tốt hơn họ Từ.




      Thư Hoán cũng rất vinh hạnh nhận được thiệp mời với tư cách là fan trung thành, mang theo món quà lựa chọn kỹ lưỡng.




      Lâu rồi Thư Hoán có nhiệt tình ăn diện trang điểm, ngày nào cũng quần jeans và áo pull gấu hoặc mèo, đeo kính cận, tóc luôn buộc hờ sau gáy bộ dạng như thể chưa tỉnh ngủ.




      Nhưng dù gì cũng là tiệc mừng sinh nhật Đoạn Kỳ Nhã, vẫn phải phấn chấn, vui vẻ mà tham gia, thể mặt mày xám xịt, ủ rũ làm người ta bị ám vận xui xẻo được.




      Thư Hoán từ bỏ quần jeans, mặc bộ váy bằng lụa tơ tằm màu trắng, vạt áo dài đến đầu gối thêu đầy ha, mái tóc đen dày cũng búi thành búi to, lại đeo thêm hoa tai màu hồng và mấy thứ trang sức khác. Rất nhàng, thanh lịch trong thời tiết cuối hạ nhưng cũng quá nổi bật.




      Đến nơi, Thư Hoán lập tức hối hận vì mình sơ suất khi tối nay chọn giày đế bằng.




      Đến tham gia tiệc sinh nhật có rất nhiều bạn bè Đoạn Kỳ Nhã là người mẫu đến chung vui, đứng giữa đám người ai cũng cao ráo, ngay cả Đoạn Kỳ Nhã cũng bắt ép mình phải mang đôi giày cao gót 10 phân. Đàn ông khỏi phải . Thư Hoán đứng giữa mọi người chỉ có thế giữ tư thế ngẩng cao đầu, cảm giác như mình là người tí hon vậy.




      Khó khăn lắm Đoạn Kỳ Nhã mới nhìn thấy chìm nghỉm trong đám đông, cười và tiến lại.




      Thư Hoán lập tức trình diễn bộ mặt si mê, đắm đuối nhìn. Hôm nay Đoạn Kỳ Nhã rất đẹp, bộ váy Chanel hở vai tôn lên những đường cong hoàn mỹ, tai và cổ đều đeo trang sức rất đẹp, kiều diễm sinh động nhưng thiếu phần cao quý.




      Đến trước mặt , Đoạn Kỳ Nhã cúi đầu : "Woa, tối nay em đáng quá".




      Vóc dáng Thư Hoán rất bé, gương mặt cũng chỉ to bằng bàn tay, mái tóc đen dày được kẹp bằng chiếc kẹp hoa sơn trà, hề tầm thường chút nào mà ngược lại trông rất ngọt ngào xinh xắn, giống như bé tí hon đứng đóa hoa trong truyện cổ tích vậy.




      Nhưng cảm giác bị cúi nhìn khiến bé tí hon đau khổ, Thư Hoán đành ngẩng cao đầu, đưa quà lên: "Sinh ... nhật vui vẻ..."




      Đoạn Kỳ Nhã cười đón lấy: " Cảm ơn "




      "...T_T"




      Khoảng cách chiều cao này đúng là quái bi ai.




      "Phải để Vĩ Trạch đến xem, nhất định cậu ta rất thích em thế này."




      "....Haizzzz......T_T"




      Thôi bỏ , khoảng cách hơn ba mươi centimet với Từ Vĩ Trạch, có giày cao gót, chẳng có tí tôn nghiêm nào.




      Đến ngồi chuyện dưới đình nghỉ mát bên cạnh hồ với Đoạn Kỳ Nhã, Thư Hoán vô tình quay lại, thấy Từ Vĩ Kính bước đến. vẫn mặc áo sơ mi, âu phục thẳng thớm, đứng đắn, nghiêm túc đến độ giống như tham gia bữa tiệc.




      Bữa tiệc ngoài trời về đêm rất sôi động, ăn mặc như vậy lại đổ chút mồ hôi nào, chắc cũng khó tìm được người thứ hai. Bất cứ lúc nào cũng có vẻ đẹp nghiêm nghị, gần như là "tự ngược đãi" mình.




      Từ Vĩ Kính cầm tay hai ly rượu, ly đưa cho Đoạn Kỳ Nhã, còn ly kia đưa cho Thư Hoán.




      Thư Hoán ngẩng lên nhìn , cũng nhìn : "Tối nay em rất xinh".




      "Cảm... cảm ơn."




      Đoạn Kỳ Nhã nhướng mày nhìn , Từ Vĩ Kính cũng nhìn lại , lịch : " Em cũng rất đẹp."




      Thư Hoán ngại ngùng cầm chặt ly rượu. Nhan sắc còn bằng phần ba Đoạn Kỳ Nhã, vóc dáng lại bé , chứ đừng đến khác biệt giữa đôi hoa tai trị giá hai mươi tệ của và đôi hoa tai nạm kim cương Cartier của Đoạn Kỳ Nhã.




      Đứng cạnh Đoạn Kỳ Nhã, hoàn toàn là người vô hình. Cũng chỉ có Từ Vĩ Kính mới nhìn thấy .




      Từ Vĩ Kính rồi, Kỳ Nhã lại nhướng mày, đưa ly rượu lên môi, hớp hụm rồi cười : "Thực ra từ lâu chị nhận ra".




      "Gì ạ?"




      "Vĩ Kính có tình cảm với em."




      Thư Hoán hoàn toàn bất ngờ, đỏ bừng mặt, luống cuống, "Em, em và Từ Vĩ Kính .... Bọn... bọn em cũng ...."




      Đoạn Kỳ Nhã lại cươi cười: "Nên chị ra sức tác hợp em và Vĩ Trạch, tất cả những việc chị làm, đều là do ích kỷ".




      "...."




      "Thực ra lúc em làm trợ lý cho chị, chị cũng tìm cơ hội để trút bực dọc lên người em."




      ... hoàn toàn... nhận ra.




      "Chị Fany bảo em theo Tịch Đức, chị biết tốt, có khả năng xảy ra chuyện nhưng chị ngăn cản em ngay."




      "..."




      "Xin lỗi em, thực ra chị cũng chỉ là người phụ nữ bình thường ích kỷ, xấu xa." Đoạn Kỳ Nhã nhìn , "Thế này khiến em vỡ mộng chưa?".




      Thư Hoán muốn khóc, chỉ có thể lắc đầu. Kỳ Nhã thẳng thắn như thế khiến hề cảm thấy ti tiện. chưa bao giờ nghĩ rằng Kỳ Nhã có bất cứ điểm nào khiến mình vỡ mộng cả.




      "Chị biết Tịch Đức là người như thế nào, cũng biết như em nhất định bị quấy rối, nhưng ngay cả câu nhắc nhở em mà chị cũng ." Đoạn Kỳ Nhã hít hơi, ngẩng lên, như nhìn những vì sao lấp lánh bầu trời, "Cũng may em sao, em còn mạnh mẽ giỏi giang hơn bề ngoài của mình, nên xem như chị cũng đến nỗi phải ân hận quá . Nếu ...".




      "..."




      "Thực ra chị đủ tư cách là thần tượng của em."




      Thư Hoán vội lắc đầu mạnh: "Chị mãi mãi là thần tượng của em! T_T chị là người phụ nữ tuyệt nhất."




      Đoạn Kỳ Nhã dùng tay đỡ trán, cười : "Haizzzzz, fan đúng là mù quáng mà".




      lúc sau, Đoạn Kỳ Nhã lại : "Kỳ thực, lòng đố kỵ của phụ nữ rất đáng sợ. Về chuyện này, chị vốn dĩ làm những chuyện xấu xa hơn, nhưng cũng may là ".




      "..."




      " Chị nghĩ đó là sức mạnh đặc biệt của em cũng nên. Chẳng biết có phải vì em ngốc đến nỗi khiến người ta nhẫn tâm hay nữa", Đoạn Kỳ Nhã cười , "Chị vui, cuối cùng chị làm những chuyện quá ti tiện, quá xấu xa, sa đọa thành ả đàn bà độc ác. Cũng phải cảm ơn em. Em khiến người ta phát huy mặt lương thiện của mình"




      ? chưa bao giờ nghĩ mình có sức mạnh gì. Ví như Từ Vĩ Trạch, sao cứ thấy mình luôn khiến phát huy mặt xấu ra nhỉ?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 39





      Hai người lặng lẽ ngồi lúc Thư Hoán thầm: "Xin lỗi"




      Đoạn Kỳ Nhã cười phá lên: "Tại sao em lại xin lỗi chị?"




      "Em nên có suy nghĩ đó với Từ Vĩ Kính ..."




      Kỳ Nhã cười lớn: "Em đấy, đúng là dễ bắt nạt quá. ấy có thuộc về chị đâu, ai cũng có quyền tự do ấy mà."




      "Nhưng, như thế ..." Cùng người, đó vốn là công cụ sắc bén phá hoại tình bạn.




      Đoạn Kỳ Nhã lại cười: "Chị hiểu ý em. Phải, tuy ngoài miệng chị có vẻ phóng khoáng, nhưng thực tế, chị cũng vì chuyện này mà có ác ý với em."




      "Có điều chị nghĩ thông suốt rồi." Đoạn Kỳ Nhã cười, đặt tay lên ghế, hơi ngửa người ra sau, " còn lén lút đố kỵ với em, còn ôm hận trong lòng, cảm giác này nhõm . Cảm giác như được tự do ấy".




      Thư Hoán mắt rưng rưng nhìn , Đoạn Kỳ Nhã đưa tay xoa đầu Thư Hoán: "Tuy chị phải người tốt đẹp gì, nhưng chí ít chị lòng chúc phúc cho em, chúc em và Vĩ Trạch hạnh phúc. phải là có ý gì khác đâu".




      Được Kỳ Nhã chúc phúc như thế, Thư Hoán ngại ngùng : “Chuyện đó, chị... chị hiểu lầm rồi, Vĩ Trạch có bạn mới rồi".




      Đoạn Kỳ Nhã như bất ngờ, mở to mắt: "Hả? Sao thế được?".




      Thấy Kỳ Nhã sửng sốt, Thư Hoán có phần luống cuống: " ấy... ấy luôn thế mà. Lúc ấy tỏ tình là em biết hạn sử dụng rồi. ấy chỉ bồng bột nhất thời thôi."




      "Vậy em chẳng phải là ..."




      Thư Hoán vội : “Em sao, em vốn thích làm bạn với ấy hơn. Hơn nữa bọn em rất thân nhau lại biết ấy là công tử đào hoa, nên em chuẩn bị tâm lý rồi."




      Đoạn Kỳ Nhã cau mày, nghiêm khắc : "Nhưng như thế quá đáng".




      Thư Hoán vẫn biện bạch thay : " có đâu...".




      "Em là bảo thủ mà. Nếu chị nhầm trước khi cậu ta bức em, chắc em chưa..."




      Thư Hoán vội khoát tay lia lịa: "A, cái đó... quan trọng. Em... cả đời này sớm muộn gì cũng phải thoát khỏi thân phận đó. Mà thời đại này chuyện đó cũng chẳng sao ạ."




      Nếu bắt Từ Vĩ Trạch phải chịu trách nhiệm với mỗi , cho dù có làm tăng ca cả đời cũng đủ.




      cũng chẳng có gì đau buồn, thương xót cho mình, phụ nữ độc lập của thời đại mới, chẳng sao hết!




      "Gấu Hoán, trong vườn bắt đầu tiệc BBQ rồi, em ăn à?"




      Thư Hoán quay lại, thấy Từ Vĩ Trạch đứng ngoài đình, mỉm cười nhìn . Bên cạnh là người đẹp lai với thân hình bốc lửa khoác tay , giá ấy vô cùng xinh đẹp, dù là dáng người hay gương mặt, Thư Hoán cũng thể nào sánh được.




      Thư Hoán vội nhảy xuống, chỉnh lại chiếc váy hề gợi cảm của mình, hoảng hốt: “Em... em ngay"




      Đoạn Kỳ Nhã cũng gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai an ủi.






      Bữa tiệc kết thúc, Thư Hoán tự gọi xe về nhà trước.




      biết em nhà họ Từ vì lịch bảo lái xe đưa về, nhưng đêm nay khách quá đông, tài xế rất mệt, là khách mời duy nhất mang giày đế bằng đến tham gia, cần thêm gánh nặng cho họ làm gì.




      Tuy Đoạn Kỳ Nhã cho rằng Từ Vĩ Trạch thay lòng đổi dạ nhanh như thế rất có lỗi với , nhưng bản thân lại nghĩ vậy cũng tốt. Nếu họ tiến triển thêm, đa phần nghĩ thầm rằng. " có được trai em trai cũng tạm."




      Hiểu lầm kiểu "rút lui và đòi cái khác", đối với và Từ Vĩ Trạch đều là sỉ nhục. biết mình tuyệt đối phải loại người đó, càng muốn khiến Từ Vĩ Trạch bị xem là vật thế thân.




      Cũng may Từ Vĩ Trạch hoàn toàn phải người hay u buồn, ham chơi lại mau quên, còn để tâm đên chút sóng gió xảy ra với từ lâu rồi. Thư Hoán cũng nghĩ thái độ của như thế là rất tốt, bản thân nên học tập .




      So với phóng khoáng của Từ Vĩ Trạch, chán ghét và khinh bỉ bản thân khi nghe " có bạn rồi" mà lại cảm thấy tim đập mạnh.




      Thư Hoán tắm rửa xong, lúc ra ngoài mới thấy di động có mấy cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, đều là từ Từ Vĩ Trạch gọi.




      lúc do dự biết có nên gọi lại hay di động lại đổ chuông, Thư Hoán nhìn cái tên quen thuộc nhấp nháy, cắn môi rồi bấm nút nghe.




      "Hi, đây."




      "Vâng."




      Lâu rồi họ gọi điện thoại cho nhau, tuy rằng làm bạn lại nhưng còn chủ động liên lạc với nữa. như thể mất tư cách ấy. Còn Từ Vĩ Trạch chắc do bận nên cũng đến quấy rầy vì đủ chuyện vặt vãnh như trước kia nữa.




      "Sao em về trước thế, đợi xe đưa về?"




      " cần đâu, chỉ có mấy tài xế, tối nay họ bận lắm rồi. Tự em về cũng tiện mà."




      " có thể đưa em về."




      "... phải đưa bạn về chứ."




      Từ Vĩ Trạch trầm tư lúc cười : "Cũng đúng. Tối nay có vui ?"




      "Vâng, rất vui."




      "Nhưng hình như em ăn uống mấy, hợp khẩu vị sao?"




      Xem kiểu khách sáo kìa, làm gì có thời gian mà để ý xem ăn nhiều hay ít.




      ", em chỉ bận chuyện nên quên ăn thôi."




      "Bây giờ muộn quá rôi, có đói ? Hay mua đồ ăn khuya mang đến nhé?"




      Thư Hoán vội : " cần đâu".




      Đêm hôm khuya khoắt còn mang thức ăn đến, làm như họ rất thân mật bằng. Kiểu mờ ám này căn bản cần thiết.




      còn gì để nữa, lúc sau Từ Vĩ Trạch bỗng lên tiếng: "Đúng rồi, bây giờ theo đuổi em nữa, vậy em và của , nghĩ đến chuyện bắt đầu sao?"




      "..." còn hứng thứ với , nhưng vì là bạn bè lâu năm, lại cần xử lý tốt hậu quả nên nhét luôn cho Từ Vĩ Kính chứ gì?




      Thư Hoán đành : "Bọn em thể".




      "Tại sao?"




      Thư Hoán có tâm trạng nào giải thích, chỉ miễn cưỡng ậm ừ: " trai cần em đâu."




      lại im lặng rồi : “ thấy trai rất thích em. Hay là hỏi thử giúp em nhé?"




      "...."




      "Thực ra có lúc ấy rất cố chấp, nghĩ thoáng được, khuyên thử, biết đâu nghĩ thông."




      Thư Hoán bỗng thấy xấu hổ, bị bắt ép tìm đối tượng khác, ngay cả cũng cảm thấy bản thân thừa thãi. muốn với rằng đừng quá hổ thẹn, càng đừng vì nhất thời bồng bột mà chịu trách nhiệm, giúp tìm chốn về. Nhưng điện thoại cầm tay mãi vẫn được.




      “Chuyện tối hôm ấy, xin lỗi."




      "..."




      " rất hối hận. Nếu chưa làm gì tốt rồi. Xin lỗi, Gấu Hoán."




      Cuối cùng Thư Hoán : "Em... em ngủ đây".




      Bên kia khựng lại rồi : "Chúc ngủ ngon, Gấu Hoán".




      Thư Hoán tắt đèn, chui vào chăn. Cả buổi tối trùm chăn kín đầu.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 40





      Sáng ngủ dậy, mắt sưng to như quả đào, mà chẳng có lý do. Thư Hoán cũng biết vì sao lại thế, căm ghét tâm trạng đau lòng vô cớ này của chính mình quá.




      Từ Vĩ Trạch tốt bụng muốn tìm người giúp , dù sao cũng là biểu của tình bạn và trách nhiệm hiếm có ở , tại sao phải thấy chua xót chứ.




      Nhưng dù đau buồn đến mấy, hôm nay vẫn có việc quan trọng cần làm.




      Tiệc liên hoan bạn học đại học của lần đầu tổ chức ở thành phố S. Trước kia đều luân phiên tổ chức ở những thành phố khác, với chỗ ở của thể tham gia được lần nào, hiếm hoi lắm mới tổ chức ở đây, lần này bắt buộc phải tham gia.




      Học viện Thư Hoán từng học vốn nữ nhiều nam ít, với chất lượng và số lượng mỹ nữ cộng thêm danh tiếng có sẵn, luôn luôn chiếm vị trí số trong bảng xếp hạng các trường đại học. Trong buổi liên hoan toàn thấy những có xinh đẹp rực rỡ, ai giống ai, người nghiệp thành công, người trở thành những bà nội trợ hạnh phúc, nhưng mấy năm họ có thêm vẻ chín chắn quyến rũ hơn.




      Mọi người đều qua cái tuổi đỏ mặt xấu hổ vì chuyện cười bậy bạ, chủ đề trò chuyện kiêng kỵ gì, mấy chai rượu hết, khí bắt đầu náo nhiệt.




      "Tớ nhận lời cầu hôn của bạn trai, tuy ấy rất tốt, đẹp trai giàu có, nhưng giường đúng là... hoàn toàn hợp."




      "Chị đây là người ngoài cuộc, chỉ có thể , chuyện này cậu phải suy nghĩ kỹ, thể xem là trò đùa. Việc này rất quan trọng."




      "Haizzzzz, tớ hiểu chuyện này rất đau đầu."




      Mọi người chuyển sang thảo luận về vấn đề sex chiếm vị trí nào trong hôn nhân, sau đó biết ai cảm khái câu: "Haizzz, nhớ lại , trong đời trải nghiệm tuyệt vời nhất chính là...."




      Mấy người đều dị khẩu đồng thanh: “Từ Vĩ Trạch!"




      Mấy người đẹp năm nào còn tranh cãi ghen tuông với nhau, bây giờ đều là quá khứ, ai cũng có người hoặc chồng, nhớ lại chuyện cũ cũng chỉ là cảm thấy vậy thôi, hơn nữa còn bình phẩm rất hào hứng: “ ấy đúng là rất lợi hại".




      " ấy có thể xem là báu vật chứ?"




      "Điều kiện bẩm sinh tốt, kỹ thuật lại còn cao siêu."




      Thư Hoán ôm chai rượu, ngồi mình mà mặt đỏ tía tai, hơi run rẩy.




      Đên khi cuộc vui cạn hứng về khuya. Tiệc cũng tàn, mọi người ôm nhau từ biệt, sau đó ai nấy ra về.




      Từ Vĩ Trạch mở cửa xe, cười với : " tiện đường qua đây, nhớ mọi người tụ tập chỗ này nên nán lại chút để đưa em về nhà”.




      "..."




      "Họp mặt bạn cũ thế nào? Vui ?"




      Màu đỏ khuôn mặt Thư Hoán chưa tan, lúc sau mới : “Mọi người đều khen ".




      "Ủa?" Từ Vĩ Trạch hơi bất ngờ, " Khen cái gì? có cùng lớp với các em đâu".




      "Hi! Từ Vĩ Trạch!"




      Hai người cũng nhìn về phía tiếng cười phát ra. xinh đẹp chuểnh choáng say kia là trong những bạn cũ của , vô cùng xinh đẹp, tính cách rất nồng nhiệt, bạo dạn, hồi học đại học là nữ hoàng quán bar. Thư Hoán thậm chí còn nhớ quá trình quen nhau oanh liệt của họ hồi đó.




      Người đẹp tiến đến, mắt mơ màng nhìn , cười: "Đúng là , vẫn đẹp trai như xưa"'.




      Từ Vĩ Trạch cũng cười: “Em cũng vẫn xinh đẹp. Mấy năm rồi gặp, dạo này khỏe chứ?"




      "Rất khỏe, em kết hôn rồi, chồng em rất em"




      "Chúc mừng."




      "Nhưng là em vẫn thể quên được . Em có rất nhiều bạn trai nhưng giường chẳng có ai bằng . đúng là người đàn ông tuyệt vời nhất mà em từng trải nghiệm."




      Từ Vĩ Trạch vô cùng ngượng ngùng trước lời khen lộ liễu này, nhìn Thư Hoán rồi nhìn ta, đành : “Em say rồi, gọi xe về với bạn . Bọn đây, sau này liên lạc".




      "Ừ, lát chồng em đến đón." Người đẹp nhìn họ, lại : "Ủa, đúng rồi, hai người là bạn sao? Woa, tình bạn lâu bền ..."




      Từ Vĩ Trạch : "Thực ra bọn ..."




      Thư Hoán điên cuồng hét lên: “ câm miệng!"




      Từ Vĩ Trạch im lặng, nhìn .




      Thư Hoán nhìn , chỉ với bạn: "Xin lỗi mình về trước, tạm biệt”, rồi quay người vội vã bỏ .




      Thư Hoán loạng choạng đôi giày cao gót quãng đường khá dài, Từ Vĩ Trạch theo sát , câu nào.




      Tuy kìm nén hết mức nhưng nước mắt vẫn trào ra. vẫn thể tha thứ cho hời hợt của với , căn bản thể quên cách nhõm như , cách nào để tâm đến chuyện đó.




      "Gấu Hoán..."




      "...."




      "Gấu Hoán, em về với , có gì cần lên xe..."




      vừa chạm vào cánh tay , Thư Hoán hất mạnh ra như phải bỏng, sau đó đập bằng túi xách của mình: "Tại sao đối xử với tôi như thế? Tại sao?!"




      "Gấu Hoán..."




      "Tại sao lại biến tôi thành trong số họ? Có mấy người đó rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ oai phong hay sao? Tại sao lại biến tôi..."




      "Gấu Hoán, am nghe ..."




      "Tôi ghét nhất, chết !"




      Từ Vĩ Trạch vẫn giữ lấy : "Gấu Hoán... ".

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 41





      Cảm xúc chán ghét chính bản thân mình của Thư Hoán đạt đến đỉnh điểm trong mấy ngày qua.




      chưa bao giờ ghét bản thân mình như bây giờ, cũng dám tưởng tượng rằng mình lại những lời đó với Từ Vĩ Trạch. Trước giờ rất quan tâm đến tâm trạng của , cho dù lúc tức giận nhất cũng chỉ mắng từ lặp lặp lại là “đồ khốn”. biết chính mình xảy ra chuyện gì, sao lại trở nên mất kiểm soát và căm phẫn đến thế, chẳng lẽ là do men rượu?




      Tình sử của Từ Vĩ Trạch đâu phải biết mới lần đầu đâu, huống hồ dù phong lưu đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến . có tư cách gì để sỉ nhục mắng mỏ như thế.




      Nhưng xin lỗi Từ Vĩ Trạch Thư Hoán vẫn làm. lời xin lỗi khó, với tính khí dễ chịu của , có lẽ tha thứ cho ngay. Nhưng sau này họ ra sao?




      Chỉ cần tâm trạng kỳ cục đó của chưa biến mất hẳn, chưa làm tật xấu đó rút cuộc là từ đâu mà ra chưa biết chừng đến lúc nào đó, lại mất bình tĩnh, những lời tổn thương hơn với Từ Vĩ Trạch.




      Lúc đó thể làm bạn với Từ Vĩ Trạch suôn sẻ được nữa. T_T




      Chuyện hợp tác với công ty của nhà họ Từ, sau khi trở về thành phố T vẫn tiếp tục. Vì công việc hiếm có này, Thư Hoán cứ ôm đống tài liệu lớn chạy đến Từ thị.




      Bây giờ có thể đối mặt với Từ Vĩ Kính bằng tâm trạng thoải mái và sáng suốt rồi. Từ Vĩ Kính vẫn rất tốt, ngưỡng mộ rụt rè của dành cho mãi mãi thay đổi, giống như đối với Đoạn Kỳ Nhã, đặt ở vị trí cao nhất, cho phép mình chạm tới.




      Chỉ có điều trong ngưỡng mộ đó, tình cảm khiến đau lòng khổ sở, dằn vặt mất ngủ nay biến mất.




      ví dụ ngược lại với tình cảm đẹp đẽ đó chính là Từ Vĩ Trạch. Hễ nhớ đến cái tên ấy là Thư Hoán lại thấy mây mù vân vũ đầu, nặng nề đến mức vai như muốn trĩu xuống.




      Mấy hôm nay ngày nào cũng mơ thấy ác mộng liên quan đến Từ Vĩ Trạch. Lúc cười khẩy bỏ , lúc ngã lăn xuống cầu thang trước mặt Từ Vĩ Trạch.




      Cũng may gặp Tử Vĩ Trạch, dù sao giấc mơ tệ hại đến mấy cũng chỉ là giấc mơ.




      Hôm đó Thư Hoán bàn bạc xong công việc hết giờ làm việc, Từ Vĩ Kính có cuộc họp gấp, mình vào thang máy về nhà.




      Thang máy xuống được hai tầng dừng lại, cửa mở ra, sau đó người bước vào phải ai khác, mà là nhân vật chính trong cơn ác mộng của .




      Bốn mắt nhìn nhau, Thư Hoán cứng đờ người. Từ Vĩ Trạch vẫn cười và gật đầu trước, xem như chào hỏi, Thư Hoán cũng gượng đáp lại bằng vẻ mặt miễn cưỡng có thể xem là mỉm cười. Hai người đều gì, chỉ đứng mỗi người góc trong thang máy.




      Thang máy xuống được mấy tầng bỗng nhiên bản hiển thị điện tử ngừng lại. Hai người đều chú ý đến, mấy giây sau cửa vẫn tự động mở ra.




      Lại mấy chục giây sau, thang máy lặng phắc, Thư Hoán hiểu ra, bất giác dựa sát lưng vào vách thang máy: “Thang máy...bị...bị hỏng sao?”.




      Từ Vĩ Trạch cũng đặt tay lên cửa, mở thử để chắc chắn là mở được, rồi bấm vào nút báo động, sau đó quay lại : “Đừng lo, sao đâu, có người đến sửa nhanh thôi”.




      Đó là lần trò chuyện đầu tiên của họ trong quãng thời gian này. Có Từ Vĩ Trạch ở đây, Thư Hoán cũng thấy sợ hãi nhiều nữa.




      ngượng ngùng từ lúc bước vào thang máy dần phai nhạt nhưng họ vẫn biết nhưng họ vẫn biết nên gì và ai thích hợp hơn.




      Hai người vẫn đứng cách xa nhau khoảng, sau đó Từ Vĩ Trạch lên tiếng trước: “Xin lỗi, Gấu Hoán”.




      “...”




      biết chuyện đó thể cứ xin lỗi là có thể tha thứ. Nếu có thể, hy vọng em hãy để bù đắp cho em.”




      Thư Hoán lắc đầu, rất hối hận về mất bình tĩnh hôm đó của mình. Thực nên, tha thứ cho nhưng lại lôi chuyện cũ ra, ràng là lằng nhằng.




      Chắc vì thích nên mới thể nào cười phóng khoáng cho qua, thể đối mặt với bi thảm rằng đối với chỉ là phút “bồng bột”.




      Nghĩ đến chuyện bản thân thích Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán như bị sét đánh giữa trời quang, trong tích tắc mọi thứ đều xám xịt.




      Suy nghĩ đó còn khiến tuyệt vọng hơn gấp chục lần so với việc thể ở cạch Từ Vĩ Kính, nhất thời Thư Hoán chỉ biết lùi vào góc xa, quay lưng lại với .




      Sau đó nghe Từ Vĩ Trạch hạ giọng: “Em đừng lo, làm gì em đâu”.




      “Em...em đâu có lo lắng.”




      cũng hiểu rất , tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng trong chuyện tình cảm rất ràng, kết thúc mối tình này rồi mới bắt đầu mối tình khác, có kiểu bắt cá hai tay. Chỉ cần vẫn còn nhau dù bất kỳ tình huống gì, tuyệt đối ra tay với người khác.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thư Hoán ngồi xuống lúc, thang máy vẫn nhúc nhích. rằng Từ Vĩ Trạch đứng phí sau những khiến yên tâm, ngược lại càng làm hoảng loạn, rối bời hơn.




      dần dần cảm thấy da đầu giật giật đau nhói. Cơn đau lâu rồi thấy, đau như bị đinh đóng vào đầu, lại quay về. Thư Hoán biết đó là do tâm trạng quá căng thẳng mới dẫn đến đau nửa đầu như thế, nhưng dù gì nữa cũng thể thả lỏng được, chỉ có thể ôm đầu nhăn nhó.




      “Gấu Hoán?” Từ Vĩ Trạch đặt tay lên vai rồi nhanh chóng rụt lại, giữ khoảng cách nhất định, hỏi: “Em sao chứ?”.




      Trước kia chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiếp xúc cơ thể, còn bây giờ lại rất dè dặt.




      Có lẽ rất thích người bạn tại.




      Thư Hoán đáp , “ sao”, rồi áp mặt vào vách thang máy, lặng lẽ ngồi trong góc. cũng phải chủ động trách né .




      Trong im lặng, Thư Hoán cố gắng giáo huấn bản thân, thể thích Từ Vĩ Trạch, nhất định là ảo giác.




      xưa nay là bạn bè thân thuộc như người trong gia đình, vượt cả giới tính, hai người đối với nhau mà , chắc chắn thuộc dạng “ thể ăn được”.




      Còn nguyên nhân tâm trạng khó hồi phục chắc vì chuyện đêm đó là lần đầu tiên trong đời, chưa biết chừng cũng là lần cuối cùng, mà lại phát sinh trong tình huống ấy, nên chắc chắn ghi nhớ. Nhất định là có nguyên nhân nào khác ngoài nó rồi.




      Còn về Từ Vĩ Trạch, chưa biết chừng ngàn lần cũng tám trăm lần làm chuyện đó, sao có ấn tượng với cơ chứ.




      Tập trung tinh thần tự giải thích cho mình xong, thang máy bỗng lắc mạnh. Thư Hoán chưa kịp phản ứng cảm giác chao đảo do thang máy rơi nhanh xuống khiến hét lên tiếng.




      Trong khoảng khắc đó Từ Vĩ Trạch ôm lấy .




      Thang máy rơi xuống khoảng , hai giây rồi sau đó dừng lại. Thư Hoán vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nắm chặt lấy ngực áo người ấy, nổi câu nào.




      “Đừng sợ.” Đầu được xoa , “Có đây, sao đâu”.




      Thư Hoán nằm trong vòng tay , hơi run lên, sợ đến nỗi suýt chút nữa khóc thét lên.




      Nhưng cánh tay Từ Vĩ Trạch ấm áp mạnh mẽ, lồng ngực rắn chắc đáng để dựa vào, còn nghe thấy tiếng nhịp tim của khiến mình yên tâm, ổn định lại.




      Tuy biết rằng nếu thang máy mà rơi xuống từ độ cao hai mươi mấy tầng thế này có Từ Vĩ Trạch ở đây cũng vô dụng, dù có lợi hại đến mấy cũng thể đối phó được với cố này, vẫn biến thành đống thịt xấu xí nhưng lại còn thấy sợ hãi nữa.




      dựa sát vào người Vĩ Trạch theo bản năng, như con gấu koala, động đậy, cũng dám buông ra, chỉ sợ khi buông tay phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.




      giọng nam dịu dàng vang lên: “Gấu Hoán”.




      Vì sợ hãi nên Thư Hoán úp mặt vào ngực , chỉ phát ra thanh mơ hồ: “Ưm”.




      “Có phải em vẫn còn giận ?”




      lúc sau, Thư Hoán lặng lẽ lắc đầu.




      “Vậy có ghét ?”




      Thư Hoán lại lắc đầu.




      Mỗi lần lắc đầu lại như dụi vào ngực , dụi mấy lần xong, cảm thấy hình như có vẻ thiếu tự nhiên, Thư Hoán cũng cảm thấy ngượng ngùng.




      Dù thế nào nữa Từ Vĩ Trạch cũng là chàng trai khỏe mạnh, dụi vào ngực người ta thế này đúng là khiêu khích, có tự trọng.




      Để chứng minh mình có bất kỳ động cơ mờ ám nào, Thư Hoán vội ngẩng lên khỏi ngực .




      Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn , ngẩng đầu lên mà báo trước, mũi hai người bỗng chạm vào nhau.




      Trong mấy giây, đều nhúc nhích, chỉ duy trì tư thế gần gũi như vậy. Thư Hoán cảm nhận hơi thở thơm mát của , hơi ấm từ cơ thể , và cả quyến rũ từ đôi môi gợi cảm của .




      Thư Hoán căng thẳng đến mức dám động đậy, trong khoảnh khắc ấy, cứ ngỡ rằng Từ Vĩ Trạch cúi xuống hôn mình.




      Nhưng . Từ Vĩ Trạch quay , ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu , với vẻ bình tĩnh và khách sáo: “Xin lỗi”.




      Thư Hoán vội cúi xuống: “... sao”.




      Tự hoang tưởng cũng phải chuyện mất mặt lắm, mà chuyện mất mặt chủ động tránh , lại còn tỏ ra rất mong đợi nữa chứ.




      Từ Vĩ Trạch như cũng ngạc nhiên vì phản ứng bất ngờ đó của , với trí thông minh của sớm muộn gì cũng hiểu ra thôi.




      Chấn động của thang máy lúc nãy chắc là do phía dưới tu sửa, năm phút sau cuối cùng mọi thứ bình thường trở lại. Thang máy an toàn “hạ cánh” xuống đất, cửa từ từ mở ra.




      Thư Hoán dám chậm trễ giây nào, chạy vội ra khỏi đó như bỏ trốn, để lại Từ Vĩ Trạch phía sau.




      Những người tụ tập bên ngoài chỉ nghĩ là quá hoảng sợ nên cũng thông cảm nhường đường, giữ lại chút tự trọng cho . Từ Vĩ Trạch, còn mặt mũi nào gặp nữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :