1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 35





      Lên xe rồi, Tịch Đức lại ra vẻ say xỉn, dựa vào người , bộ dạng rất yếu đuối. Thư Hoán bị đè nặng nhưng đẩy ra được, đành bất lực chịu đựng sức nặng của ta.




      Cũng may chiếc xe rất nhanh đến dưới tòa nhà chung cư của Tịch Đức, Thư Hoán cố sức lấy ví tiền ra, trả tiền xe, lấy hóa đơn để thanh toán lại với công ty, sau đó đẩy đẩy Tịch Đức: “Đến rồi, xuống xe thôi”.




      Tịch Đức mở mắt ra vẻ như rất say, cười : “ đưa tôi lên lầu sao?”




      “… có phải là có chân đâu, sao mình được?”




      Trước đây của trước đây, có dạo Thư Hoán nghĩ rằng, chỉ cần là trai đẹp đều có thể trở thành đối tượng để mê mẩn. Nhưng Tịch Đức hoàn toàn phá hỏng niềm tin đó của . Nội tại của người có thể ảnh hưởng đến sức hút từ vẻ ngoài của người đó.




      Bị từ chối, Tịch Đức dựa vào ghế, duỗi thẳng chân ra: “Vậy tôi . Tôi uống say rồi”.




      “…”Thư Hoán mặt dày như ta, trước khi tài xế lên tiếng mời họ xuống, đành gắng sức kéo ta, “Được thôi, tôi đưa lên . Phiền xuống xe .




      *******************************




      Có thang máy nên quá trình đưa ta lên lầu nhanh chóng và tiện lợi hơn nhiều. Thư Hoán nhận chìa khóa, nhanh nhẹn mở cửa phòng, sau đó ném ta vào trong.




      Trong tích tắc đó, Tịch Đức lại kéo tay mạnh đến nỗi Thư Hoán cũng loạng choạng mấy bước nhào vào trong phòng.




      Tịch Đức cười đưa tay đóng cửa lại.




      Thư Hoán nhìn ta, “Đến nhà rồi, cần trợ lý nữa chứ?”




      “Tôi khát quá, pha trà cho tôi”.




      Thư Hoán cảnh giác nhưng sợ hãi, chìa khóa vẫn nằm trong tay , lo những trò vặt vãnh như khóa cửa lại.




      Tuy khờ khạo nhưng ngu ngốc, hồ đồ đến độ chẳng chút phòng bị trước người đàn ông xa lạ có sức mạnh như vậy. Trước khi lên lầu có ý thức bảo vệ. biết dạng người như Tịch Đức đứng đắn, cuộc sống riêng tư rất bừa bãi, mấy hôm ở công ty nghe rất nhiều scandal về ta.




      Nhưng mới làm việc chung ngày đầu tiên mà cuống quýt gấp gáp như vậy, người bình thường phải dò xét mấy ngày rồi mới dám ra tay. Huống hồ gì dù sao cũng là trợ lý mà Đoạn Kỳ Nhã giới thiệu đến, muốn có suy nghĩ bậy bạ gì với phải vuốt mặt nể mũi, người bình thường cũng đến nỗi quá càn rỡ.




      “Pha trà rất dễ, tự làm . Tôi phải về nhà đây, Kỳ Nhã còn đợi tôi”. nhắc cho ta nhớ rằng và Kỳ Nhã ở chung với nhau, cũng là cảnh báo cho ta biết đừng làm chuyện ngốc nghếch.




      “Pha trà thôi mà, sao phải mọn thế”




      “…”




      “Vậy rót giúp tôi ly nước là được chứ gì. Đừng vô vị thế chứ, tôi rất muốn làm bạn với , cần gì phải thế?”




      Thư Hoán nhìn ta, đặt chìa khóa vào túi rồi quay người đến máy nước rót cho ta ly nước.




      Quay lại đưa ly cho ta, Tịch Đức nhận lấy ngay mà chỉ quan sát từ xuống dưới: “Nhìn từ đằng sau mông cũng cong đấy nhỉ?”




      Thư Hoán cố nhịn cảm giác muốn đổ nước vào mũi ta, chỉ : “Cầm lấy nước . Tôi đây”.




      Tịch Đức vẫn cười, đưa tay cầm ly nước.




      Nhưng tay ta cầm ly nước mà lại nắm cổ tay Thư Hoán, giọng điệu rất mờ ám: “ gầy gầy , nhưng ngực cũng khá to đấy chứ”.




      “…”




      Thư Hoán thể nhịn được, rút phắt tay lại, nhưng lại nghe thấy ta : “Này, muốn làm gì?”




      Thư Hoán mù mờ hiểu: “Gì mà tôi muốn làm gì, cái này phải hỏi chứ!”




      Tịch Đức vẫn giữ chặt tay , cười : “ phải tôi hỏi muốn làm gì, mà là hỏi, có muốn làm ?”




      Lần này Thư Hoán cho ta cơ hội, tay túm chặt ngón tay cái của ta, bẻ quặt ra sau, Tịch Đức bị bất ngờ, đau quá buông tay ra. Thư Hoán nhanh nhẹn bẻ tay ta ra sau lưng, bắt ta quỳ xuống nền nhà.




      “Lúc nãy gì hả? Có giỏi lại xem!”




      Đối phương lập tức trở nên ngoan ngoãn, bộ dạng phong lưu bỡn cợt của công tử đào hoa lúc nãy biến mất sạch, đau đến mức hét lên, ngừng van xin.




      “Lần sau còn dám ?”




      dám nữa, dám nữa”.




      Tuy rất khinh bỉ ta nhưng Thư Hoán cũng phải tha mạng, buông ta ra.




      Đến mức độ này cũng xem như hết cứu vãn rồi, Thư Hoán ra cửa, vừa vừa nghĩ xem ngày mai phải năng thế nào với chị Fany.




      Vừa lấy chìa khóa ra, bỗng thấy phía bóng của in cánh cửa là bóng đen khác to hơn.




      Theo bản năng Thư Hoán tránh sang bên mới bị bóng đen đằng sau đánh trúng. Nhưng Tịch Đức vẫn túm được tóc , kéo mạnh ra sau.




      “Con ranh chết tiệt, dám đánh tao à? Rượu mời uống muốn uống rượu phạt hả?”




      Thư Hoán ngờ ta lại ti tiện đến thế, nhất thời đề phòng, bị ta kéo giật lại loạng choạng mấy bước, còn chưa kịp vùng ra mặt hứng trọn cái tát. Cú đánh rất mạnh khiến ngã nhào xuống giường.




      “Hỏi tao dám à? Tao có gì mà dám?”




      Cái tát ấy rất mạnh, ít nhất trong phút, Thư Hoán chỉ thấy mạch máu ở tai chạy rần rật, trong đầu còn ý thức, mọi thứ đầu tối đen.




      Lúc tỉnh lại, mặt nóng rát lên vì đau, phát mình nằm ngửa ra, áo bị kéo giật lên, còn Tịch Đức đè lên người , thô lỗ xé quần jeans của .




      Thư Hoán hoảng loạn, tay với tới ngọn đèn đầu giường. Dù sao Tịch Đức cũng là đàn ông, quần có khó cởi đến mấy sớm muộn gì cũng kéo ra được, nếu điên lên, lại tát cái có thể ngất , thể phản kháng gì được.




      Thư Hoán bỗng nhận ra chùm chìa khóa trong tay. nắm chặt, ra sức hất cánh tay, vung qua mặt tên kia.




      ra rú lên tiếng, buông ra ngay, đưa tay ôm lấy mặt. Lần này Thư Hoán dám cho cơ hội phản kích, bất chấp tất cả trèo đến đầu giường nhấc ngọn đèn bàn lên, đập túi bụi vào người .




      Tịch Đức vật lộn để đứng dậy giữa trận đòn của Thư Hoán, bấm chuông tường, sau đó kêu lên: “Bảo vệ, bảo vệ!”




      Rất nhanh có mấy bảo vệ cao to phá cửa xông vào, Thư Hoán thở phào nhõm, còn Tịch Đức tay ôm vết thương mặt lại hét lên trước: “Bắt nó! Con điên này, nó tấn công tôi!”




      vô sỉ của vượt quá sức tưởng tượng của , đến nỗi Thư Hoán chỉ có thể há hốc mồm




      Lúc bảo bệ vào, vẫn điên cuồng đánh ta, hơn nữa so với vết thương mặt vết máu vì bị chìa khóa cào xước mặt Tịch Đức càng đáng sợ hơn. Hai người bảo vệ câu nào, túm chặt lấy cánh tay trước.




      phải thế, là suýt cưỡng hiếp …”




      “Các đừng nghe ta, ta điên rồi! Con điên này là fan của tôi, suốt ngày tìm cách tiếp cận tôi, ta bị bệnh tâm thần đấy!”




      “…” So về độ mặt dày Thư Hoán chịu thua rồi.




      Vì có bảo vệ ở đó, Tịch Đức tiện trút hận lên người , đành hậm hực : “Bắt con điên này lại, nhốt vào đồn cảnh sát !”




      ******************************

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đến đồn cảnh sát, thấy bộ dạng tức tối của , Thư Hoán biết việc ổn rồi. đường , gọi cho Đoạn Kỳ Nhã, Tịch Đức cũng biết nhưng hề đuối lý hay lo lắng, mà còn lớn tiếng chửi bới, như thể là người bị hại, mới là tội phạm vậy.




      Hai người cùng tranh chấp tố cáo, có chứng cứ xác thực về việc xâm hại, nhưng chứng cứ về vết thương cơ thể có, viên cảnh sát trực ca đêm cũng rất bực bội.




      Sau khi luật sư của Tịch Đức dẫn mấy người đàn ông vừa nhìn biết mấy hòa nhã đến đồn cảnh sát, khoảng phút sau, Thư Hoán cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giọng nữ và tiếng giày cao gót này rất quen thuộc.




      Thư Hoán bỗng có cảm giác yên lòng, đỏ hoe mắt, quay lại gọi: “Kỳ Nhã!”




      Người đẩy cửa bước vào thở hổn hển, sắc mặt tái nhợn đích thực là Đoạn Kỳ Nhã, sau lưng còn người đàn ông nữa.




      Người ấy vóc dáng cao lớn, mặc áo vest và sơ mi mà nhìn thấy buổi sáng, chút biểu cảm, chỉ khi đẩy cửa bước vào, ánh mắt dừng lại gương mặt .




      Vừa thấy bộ dạng , sắc mặt Đoạn Kỳ Nhã thay đổi, nâng mặt lên: “Em sao chứ? Em bị….”




      Mắt Thư Hoán rưng rưng: “ sao ạ”




      “Mắt em sưng thế này rồi, sao chứ?”




      Thư Hoán kìm nước mắt, lắc đầu: “Em đánh lại rồi”




      Nếu xét về vết thương mặt đúng là thể ai thua thiệt hơn ai.




      Đoạn Kỳ Nhã ôm : “Em đừng khóc, bây giờ cần sợ nữa, có bọn chị đây, em đừng lo”.




      Thư Hoán sụt sịt, kìm được nước mắt. Nếu chỉ có Đoạn Kỳ Nhã, có thể nhõm, tâm trạng cũng khá hơn, nhưng vừa thấy Từ Vĩ Kính, như mất kiểm soát.




      Nỗi sợ hãi sau khi suýt bị xâm hại, cơn đau khi bị đánh, nỗi uất ức khi bị oan uổng, cơn khủng hoảng khi mình đối mặt với tất cả và cả luống cuống khi gặp Từ Vĩ Kính trong lúc thê thảm nhất, thêm vào đó là yếu đuối bất ngờ, Thư Hoán kiềm chế được mà khóc nấc lên.




      Đoạn Kỳ Nhã vừa tức vừa lo: “Tịch Đức, rốt cuộc cậu làm gì ấy?”




      “Tôi làm gì à? Chị phải hỏi ta làm gì tôi mới đúng. Con ranh chết tiệt ấy phá hoại gương mặt tôi, chị bị mù hay sao mà thấy?”




      Viên cảnh sát đau đầu, đứng lên khuyên giải: “Các vị, ghi chép xong rồi, các vị muốn tranh chấp gì mời ra ngoài giải quyết. Có gì từ từ ”.




      Trước mặt những bảo vệ có bộ dạng như xã hội đen của ta, viên cảnh sát mới vào nghề này cũng bó tay. Thư Hoán muốn ở lại đây nữa, ra hiệu muốn về, Đoạn Kỳ Nhã liền ôm vai , tất cả đều ra khỏi đồn cảnh sát.




      Viên cảnh sát tiễn mấy vị “môn thần [1]” này về xong thở phào nhõm. Còn hai nhóm người ra đến ngoài liền bắt đầu tranh chấp.




      [1] Môn thần tức ông thiện, ông ác có hình dáng dữ tợn mà chúng ta vẫn gặp trước cửa đình, đền hoặc chùa.




      “Sao, các người muốn về thế này hả?”




      Thư Hoán lau nước mắt, trừng mắt: “Vậy còn muốn gì?”




      Gò má, sống mũi Tịch Đức đều bị chìa khóa cào cho rướm máu, ta nghiến răng nghiến lợi trông càng đáng sợ hơn, gầm lên với Thư Hoán: “Con ranh chết tiệt, tao cho mày biết, mặt tao có làm sao tao rạch nát mặt mày”.




      Thấy ta huênh hoang như thế, Đoạn Kỳ Nhã giận dữ : “Cậu đừng quá đáng! Tự làm tự chịu! Vết thương cỏn con này có là gì, bọn tôi nhất định đòi lại công bằng!”




      “Công bằng? Tôi công bằng chỗ nào?” Tịch Đức cười , “Đoạn Kỳ Nhã, chị đừng tưởng chị nổi tiếng rồi chảnh chọe, chị là cái thá gì? Trước mặt bố nuôi tôi, chị cũng chỉ là thế này thôi!”




      ta đưa ngón giữa lên, khinh khỉnh: “Các người đợi mà xem!”




      Từ Vĩ Kính gọi điện xong, bỏ di động vào túi quần, sau đó quay lại hỏi: “Bố nuôi cậu là ai?”




      ************************






      Trước đó hề với bọn chúng câu nào, vừa lên tiếng, giọng có gì khác lạ nhưng xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn, nhất thời ai dám lên tiếng, mọi người đều nhìn về phía .




      lúc sau, Tịch Đức mới “xùy” tiếng: “Mày là ai?”




      Từ Vĩ Kính nhìn , : “Cậu xứng để biết”.




      Giọng có ý mỉa mai, chỉ như nghiêm túc tường thuật . Nhưng điều đó còn khiến thẹn quá hóa giận hơn cả việc bị sỉ nhục.




      Tịch Đức điên lên, cười khẩy: “Mẹ kiếp mày hù dọa ai? Bây giờ tao cho chúng “làm thịt” hai con ranh này, xem mày vênh váo cái khỉ gì!”




      Thư Hoán bất giác rùng mình, tay chân đều lạnh cóng. Đối phương có mấy tên bảo vệ như hùm như hổ, còn họ chỉ có Từ Vĩ Kính.




      Cho dù Từ Vĩ Kính đánh được với quân địch như vậy, cũng khó có được kỳ tích, bên họ quá yếu thế.




      Từ Vĩ Kính lại nhìn , bình thản: “Thử xem”




      “…”




      “Cậu cứ thử rồi ngày mai thành phố T này có cậu nữa”.




      ******************




      Tịch Đức dám “thử”, trước tình huống nắm chắc phần thắng này, ta lại dám hành động. Ba người lên xe an toàn, bỏ .




      Xe chạy xa rồi, Thư Hoán vẫn thấy tay rịn mồ hôi, toản thân lạnh ngắt.




      biết Từ Vĩ Kính có địa vị nhất định, nhưng dù thế nào đây cũng phải địa bàn của , đến thành phố T này, mãnh long cũng chẳng bằng giun đất.




      Hậu thuẫn của Tịch Đức nghe trong những buổi trà dư tửu hậu của mọi người, đại khái cũng biết là rất khó đụng đến. Bình thường có thanh thế, lại thêm hậu thuẫn của xã hội đen khỏi phải , vì thế rất huênh hoang hợm hĩnh, mọi người phải nể vì . Rất nhiều người phải chịu ấm ức vì nhưng chưa có ai dám tìm để tính sổ. Trước kia có mấy MC đùa cợt vài câu trong tiết mục truyền hình, hôm sau bị đánh thê thảm, cả nửa tháng cũng làm nổi.




      Loại người đó có thù tất báo, hễ bị chọc giận cũng làm được. Nếu vì chuyện của mà liên lụy đến Đoạn Kỳ Nhã, thậm chí Từ Vĩ Kính, ….




      “Từ Vĩ Kính….”




      “Hử?”




      “Tịch Đức … loại người ấy rất thù dai, liệu có làm hại chị …”




      Từ Vĩ Kính : “Em đừng lo”.




      “….”




      xử lý”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 36





      Về đến nhà Đoạn Kỳ Nhã trời sáng. Thư Hoán tắm rửa, uống sữa nóng Đoạn Kỳ Nhã đưa, chui vào chăn lơ mơ ngủ thiếp .




      Chắc vì trong sữa có thuốc nên giấc ngủ ấy cho dù có ngon hay cũng rất sâu và dài. Lúc tỉnh dậy là buổi chiều, Thư Hoán mơ màng xuống giường, đờ đẫn lúc mới nhớ ra phải tắm, liền chui vào nhà vệ sinh.




      nhìn thấy mặt mình, cú bạt tai đó quả rất nặng, da mặt vốn mỏng, mạch máu bây giờ nổi cả lên, sau khi bớt sưng nửa mặt chuyển thành tím bầm, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.




      Thư Hoán ôm mặt. ngờ mình lại gặp Từ Vĩ Kính trong tình trạng khó coi thế này.




      Cầm túi đá ra ngoài phòng khách ngồi, vừa nghĩ lại rưng rưng nước mắt. Bỗng Thư Hoán nghe thấy tiếng ổ khóa chuyển động, sau đó Từ Vĩ Kính đẩy cửa vào.




      Thấy vẻ mặt , Từ Vĩ Kính giải thích: “Hôm nay Kỳ Nhã có việc bỏ được, đành để em ở nhà mình. làm việc xong đến đây xem thế nào”.




      Thư Hoán cũng biết phải gì với , cầm túi đá mà ủ rũ cụp mắt xuống.




      lúc sau lại nghe Từ Vĩ Kính : “Em thực sao chứ? có làm gì em…”.




      Thư Hoán vội lắc đầu: “ mà. Tuy em bị đánh nhưng cũng để lợi dụng”.




      ra cũng phải cảm ơn quần jeans ống đứng mua mạng. Tuy kiểu dáng đẹp, xứng với giá tiền, nhưng cúc cài quá , khóa kéo cũng rất khó kéo, hơn nữa chất vải cũng ít đàn hồi. Đến mặc vào phải ít nhất mười phút , đằng này người đàn ông sức lực hơn gấp mấy lần mà nhất thời cũng làm gì được nó, sản phẩm tốt, thế mà lại rất bán chạy, ai cũng đánh giá 100 điểm.




      Từ Vĩ Kính nhìn . cứ ngỡ : “Thế tốt”. Nhưng lời lại là: “Xem như may mắn”.




      “…”




      Từ Vĩ Kính vẫn bình thản: “ tha thứ cho bất kỳ ai làm chuyện đó với em nữa”.




      “nữa”, đương nhiên là chỉ Từ Vĩ Trạch. Nhớ đến chuyện đó, Thư Hoán thấy rất đau lòng, định lấy túi đá che mặt lại.




      “Đúng rồi, lát nữa đưa em ra ngoài, gặp bác .”




      “A?”




      “Chuyện này phải phiền đến bác, cũng nên đến gặp. Hơn nữa trước khi em cũng phải bớt thời gian nghe lời xin lỗi của tên Tịnh Đức đó.”




      Tuy rất tự nhiên, đơn giản như thể lát nữa nhận chiếc bánh rán vậy, nhưng đến khi Thư Hoán bước vào phòng khách hào hoa nhà họ Từ vẫn cảm thấy thấp thỏm yên.




      Loại người như Tịch Đức liệu trong đầu có lễ nghĩa liêm sỉ và biết xin lỗi hay ? Tên đó dối chớp mắt, chẳng hề có chút thành ý, hoàn toàn có đạo đức, gây phiền phức cho họ là may lắm rồi.




      Trong phòng khách rộng rãi có mấy người ở đó, ngay cả cười Thư Hoán cũng thấy đau, chỉ rụt dè, cố lấy hết can đảm để quan sát họ.




      Trong đó có người đàn ông trung niên đẹp trai và đường bệ, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhưng dung mạo lại hòa nhã thân thiện. Chỉ gương mặt thôi dễ dàng đoàn ra là họ hàng với Từ Vĩ Kính, có thể ông là phiên bản Từ Vĩ Kính chỉnh sửa lại. Và còn người nữa, đó là Từ Diễn.




      Lúc này Thư Hoán mới nhớ ra, Đoạn Kỳ Nhã từng rằng Từ Diễn là họ hàng của họ. Nhưng khi ấy nghĩ nhiều, dù sao định nghĩa từ “họ hàng” rất rộng, nếu từ dung mạo cũng có thể đoán ra họ có cùng huyết thống.




      Người đàn ông trung niên vốn mỉm cười, khi nhìn bộ mặt Thư Hoán lấp tức cau mày: “Sao thành ra thế này?”.




      Thư Hoán lo lắng thấp thỏm, cũng biết dáng vẻ mình thế này rất mất mặt, căn bản là rất khó coi.




      “Vĩ Kính, thằng bé này, phải bác trách con, nhưng con làm bác thất vọng quá.”




      Thư Hoán khiếp sợ, gần như ngẩng mặt lên nổi.




      “Con để cho con dâu nhà họ Từ chúng ta bị người ta ức hiếp thành ra thế này ư?”




      “…”




      “Con làm việc kiểu gì thế?”




      đợi Thư Hoán hoàn hồn, Từ Vĩ Kính lên tiếng nhận lỗi: “Lỗi của con, con sơ suất”.




      “Đây là Thư Hoán, đây là bác , Từ Triết Nam. Hai cậu em họ của , Từ Nhiên, Từ Diễn.”




      Nhà họ Từ xưa nay vốn dương thịnh suy, thế hệ trưởng bối của Từ Triết Nam chỉ có hai em, có chị em . Đến đời Từ Triết Nam, hai em thành gia lập thất, con của họ vẫn là hai em trai, có chị em .




      Đáng thương cho người làm cha chỉ mong ước được bế con lên đùi dạy từng chữ, thế là “hệ thống” chỉ có con trai, có con này mới khao khát đến phát điên lên. Đời này mà có thú vui dỗ dành cháu để hưởng thụ nữa đúng là người già lệ rơi hai hàng mất.




      Mà vợ của họ hoặc sớm qua đời, hoặc thường xuyên nơi khác, hay về nhà. Lần nào tụ tập ăn cơm, cả bàn toàn đàn ông, ngay cả mèo trong nhà cũng là mèo đực, nhìn là thấy buồn lòng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đời con sau này cũng vì nguyên nhân này nọ để thoái thác kết hôn, biết đến ngày nào tháng nào mới được nhìn thấy con trong nhà, cả bóng dáng cháu nữa, người già thực khao khát đến đơn.




      Hiếm hoi lắm mới nghe cháu dâu tương lại, tuy còn xa hơn “con dâu” mình nhưng rất tốt rồi. Hai em Từ Triết Nam tình cảm rất tốt, con trai đôi bên cũng khác gì con trai mình.




      Nghe Từ Vĩ Kính muốn đưa đến gặp cả nhà, bác Từ cả tối qua rất sung sướng, suy đoán rất nhiều về lần gặp đầu tiên, thậm chí cả viễn cảnh hạnh phúc được ôm cháu trong tương lai xa cũng tưởng tượng ra nữa.




      Chỉ đoán được là, vừa gặp mặt thấy bên mặt cháu dâu bị tím bầm.




      Thế là mặt ông cũng sa sầm theo.




      “Nào nào, đến đây cho bác xem. Sau này con cũng gọi bác là bác, đừng khách sáo.” Từ Triết Nam vội vẫy tay bảo Thư Hoán ngồi cạnh, chăm chú xem vết thương mặt .




      Xem xét xong, ông tránh khỏi xót xa nhưng tình cảm của người cha với con , giận dữ: “Trời ơi, ra nông nỗi thế này! Sao lại nỡ mạnh như vậy! Ai dám đánh con thế này! Rốt cuộc có chuyện gì, con cho bác nghe xem!”.




      Thư Hoán đành kể qua loa mọi việc, đương nhiên bỏ qua chi tiết Tịch Đức mỉa mai và sỉ nhục .




      Bác Từ vẫn giận đến độ suýt chút nữa ngất , : “Cái người nhà họ Tịch ấy, bảo bọn họ đừng đến nữa, ta muốn gặp họ”.




      “Ưm…”




      “Bọn họ mở miệng ra có thành ý, chỉ là mạo phạm cháu dâu tương lai. Hai chữ mạo phạm đó, cũng là mạo phạm, đến nước này rồi vẫn gọi là mạo phạm sao? Chuyện này khỏi bàn nữa, thừa thời gian.”




      Bác Từ rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng.




      Cha nuôi của Tịch Đức dẫn mấy người đứng ngoài đợi, nhưng bị từ chối tiếp, bẽ mặt quá nên cứ van xin bốn, năm lần, mãi đến tối mới được vào.




      Tịch Đức còn vẻ huênh hoang như trước, mặt mũi tím bầm, sưng vù, dám nhìn thẳng vào Thư Hoán chứ đừng là mở miệng gì. Thế là cha nuôi đánh vào gáy phát, lực tay rất mạnh.




      “Thằng khốn gây chuyện lớn như thế, còn mau xin lỗi!”




      Tịch Đức bị ăn cú đánh đó, “phịch” tiếng quỳ xuống trước mặt , sau đó nghiến răng : “Xin… xin lỗi”.




      Thư Hoán sợ đến nỗi suýt nữa lăn từ ghế xuống. Lời xin lỗi cần là lời xin lỗi chính thức và hứa bao giờ tái phạm là được. đâu cần đến độ quỳ xuống khoa trương như thế này.




      Hoàn hồn lại, vội vã chối từ: “ cần, cần! đứng lên !”.




      Bác Từ : “ cần, các người về hết ”.




      Mặt Tịch Đức tái nhợt, còn giống như mặt người sống nữa, cha nuôi lập tức đánh cái nữa: “Mày ngốc hả thằng kia! Mày tưởng chỉ cần quỳ xuống là hết chuyện à! Nhanh lên!”




      Tịch Đức bị đánh, đành chống hai tay xuống đất, dập đầu với .




      Thư Hoán gần như ngất xỉu, chỉ muốn bỏ chạy nên khoát tay rối rít: “ cần đâu, thực cần mà!”.




      Tịch Đức ngẩng lên nhìn , sắc mặt hoàn toàn xám ngoét.




      Từ Triết Nam : “Thư Hoán cần kiểu xin lỗi này của cậu, cậu tự xem làm thế nào ”.




      Cha nuôi Tịch Đức cười gượng gạo: “Từ tiên sinh, thằng bé này hiểu chuyện, biết mình gây họa, ở nhà tôi thay ngài giáo huấn nó rồi, người nó còn chỗ nào lành lặn cả. Trừng phạt nó thế nào cũng được, chỉ cần cho nó cơ hội. Hay là ngài …”.




      Từ Triết Nam : “Cũng được, cháu dâu ta là người mềm lòng, ta cũng muốn xử chuyện này quá tuyệt tình, tránh để cho bé khó xử. Phần nào của cậu gây chuyện để cậu ta cắt phần đó ”.




      Tịch Đức vẫn quỳ, dao đưa đến trước mặt , cũng cầm lấy : Thư Hoán hết vía, hồn phách bay mất, vội vàng ngăn lại, : “ cần…”.




      Nhìn ánh mắt u ám của , Thư Hoán bỗng hiểu ra.




      cần”, trong trường hợp này có nghĩa là “vẫn chưa đủ”. Càng cần” đối phương càng tuyệt vọng.




      muốn việc lớn thêm, Thư Hoán đành nhanh: “Cái này con cần, ta có mất tay chân cũng vô ích với con”.




      Bác Từ nghĩ ngợi: “Cũng phải, vậy con thích thế nào, cho bác nghe”.




      Đầu Thư Hoán trống rỗng, rối bời nên chỉ có thể : “Thế để ta làm việc giúp con trong tháng là được”.




      Từ Triết Nam cau mày ngẫm nghĩ: “Thế quá nhàng rồi”.




      “…”




      “Nhưng nếu thời gian quá dài, có lẽ con nhìn thấy cũng thấy phiền, vẫn cứ theo ý con vậy.”




      Tịch Đức thở phào như trút được gánh nặng, gục xuống tại chỗ dám nhúc nhích.




      Từ Triết Nam : “Con ấy à, dễ mềm lòng quà. Nhưng như thế cũng tốt, con mà”. Sau đó ông nhanh chóng chìm vào thế giới ảo tưởng “nuôi con quả nhiên khác với con trai” của mình.




      Thư Hoán cũng toát mồ hôi đầy lưng, phải người thù dai, làm sao chịu nổi cảnh này. Hơn nữa kẻ đáng hận đến mấy, khi tỏ ra đáng thương vẫn thấy thương hại cách bản năng.




      Nhưng nếu quen biết Từ Vĩ Kính và trưởng bối như Từ Triết Nam biết thế nào nữa, chưa biết chừng vừa ra ngoài bị tạt axit, hoặc hậu quả thảm hơn cũng có thể xảy ra.




      Tên khốn ác độc huênh hoang Tịch Đức quả thực cần phải có người ác hơn trừng trị , nếu có cách nào khiến sợ cả. cũng chỉ bớt tỏ ra thông cảm với thôi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 37





      Hành hạ lúc xong, tiễn vị khách chân mềm nhũn kia , bác Từ thở dài, với vẻ tiếc nuối: “Đáng lẽ phải thiến thằng nhóc đó rồi mới cho được”.




      Thư Hoán rùng mình. Còn bác Từ vẫn hòa nhã: “Nhưng con mềm lòng như thế chắc cũng muốn nhìn thấy cảnh máu me đâu. Giáo huấn nhàng là được”.




      “…”




      “Đúng rồi, con muốn khi nào mới gả vào nhà họ Từ vậy?”




      “…” Chủ đề chuyển nhanh quá.




      “Đừng trách bác quá sốt ruột, mọi người thực rất muốn có cháu bế rồi.”




      “…”




      “Từ Diễn bác nó nữa, dù sao bác cũng chẳng hy vọng được gì ở nó.” Từ Triết Nam càng càng nổi giận. “Chê đàn ông nhà bác còn chưa đủ nhiều hay sao”.




      Từ Diễn ngồi đối diện nhướng mày, uống ngụm trà.




      “Từ Nhiên chỉ lo công việc, hoàn toàn đả động gì đến chuyện kết hôn. Cả hai đứa đều kém cỏi.” Bác Từ ngoài đau lòng ra còn tràn ngập niềm mong đợi, nhấn mạnh, “Thư Hoán à, đến khi con gả vào nhà bác, lúc rảnh rỗi bớt chút thời gian sinh thêm nhiều con nhé, đừng sinh con trai…”.




      “…”




      Nãy giờ Từ Nhiên gì bỗng ho tiếng như cảm thấy mất mặt. Từ Diễn cũng đặt ly trà xuống, nghiêm túc : “Bố, bố cố tình dọa cho người ta sợ bỏ chạy đấy ạ?”.




      Thư Hoán đỏ mặt tía tai, choáng váng đến độ ngẩng đầu lên nối.




      Sau đó Từ Diễn nhìn , với vẻ trịnh trọng: “Trọng trách sinh con nối dõi tông đường phải nhờ em rồi! Đương nhiên tốt nhất là sinh nhiều vào, có nhiều lợi ích lắm, đến lúc đó cân nhắc cho đứa nhé. Con trai hay con đều được, kén chọn”.




      “…”




      Quả là bố con.




      “Đúng rồi, Vĩ Kính, bao giờ Thư Hoán gả vào nhà chúng ta, hai đứa có kế hoạch chưa?”.




      Thư Hoán bỗng đỏ cả mặt, toàn thân như bốc lửa.




      Sau đó nghe Từ Vĩ Kính : “Có kế hoạch rồi, nhưng cụ thể phải đợi Vĩ Trạch và ấy bàn bạc với nhau”.




      Thư Hoán bỗng ngẩng phắt lên, nhìn .




      Bác Từ vẫn : “Cũng phải, chuyện người trẻ, bác muốn gấp cũng được”.




      “Ngày mai con đưa Thư Hoán về. Đợi Vĩ Trạch và ấy có tin tức gì, nhất định thông báo cho bác biết ngay.”




      Sau đó bọn họ còn những gì nữa, Thư Hoán hoàn toàn nghe thấy. như mơ, giấc mơ Từ Vĩ Kính giới thiệu với trưởng bối rằng là vợ .




      Mà mở mắt ra thức dậy, đứng trước mặt nhưng lại giữ khoảng cách với .




      Con dâu tương lai nhà họ Từ, đó chỉ là để đòi lại công bằng cho , tạm thời cho mượn thân phận. Hơn nữa còn với danh nghĩa Từ Vĩ Trạch.




      Giống như từng giúp Từ Vĩ Trạch, bây giờ thân phận ấy giúp lại . Đến khi vở kịch này hạ màn, cởi nó ra, giữa họ vẫn có gì dính líu.




      Ra khỏi nhà họ Từ, Từ Vĩ Kính đưa về khách sạn.




      “Sáng sớm mai bay, tối nay em cần về chỗ Kỳ Nhã nữa. đặt thêm phòng cho em.”




      Thư Hoán gì, chỉ nhìn ngón tay mình.




      Từ Vĩ Kính cúi đầu nhìn : “Vĩ Trạch rất lo cho em”.




      Thư Hoán thấy nước mắt dâng lên.




      mong em có thể tha thứ cho nó.”




      “…”




      “Về với .”




      Thư Hoán nổi giận, ra sức đánh : “Em về! tránh ra, tránh ra!”.




      Từ Vĩ Kính bỗng ôm chầm lấy , Thư Hoán chỉ thấy xương cốt mình như gãy rời. Nhưng chỗ đau của phải ở đó.




      xin em…”




      Mặt áp vào lồng ngực , nghe nhịp tim đập.




      thực thể, xin em hiểu…”




      cảm nhận được sức mạnh cực hạn của vòng tay và cả nhẫn nại nữa.




      Thư Hoán nấc nghẹn. bỗng hiểu ra, hết hy vọng.




      Thực ra Từ Vĩ Kính lòng thích , thích đến mức còn phát triển được nữa. Dù có lấn cấn mãi giữa cũng vô ích.




      có thể làm nhiều việc vì , đối xử với tốt hơn bất kỳ ai. Thậm chí thế gian này có người đàn ông nào chăm sóc, bảo vệ , bỏ ra rất nhiều thứ vì lại đụng đến ngón tay nào của cần báo đáp như Từ Vĩ Kính.




      Nhưng lấy làm vợ.




      Tình cảm của , cho dù mãnh liệt đến mấy cũng bao giờ bằng được trách nhiệm làm của , bằng được tình cảm em với Từ Vĩ Trạch, thậm chí bằng được rất nhiều thứ.




      chọn , có lẽ có ngàn vạn điều bất đắc dĩ. Nhưng tóm lại phải vì điều gì khác, chỉ là vì thể.




      Có lẽ , nhưng trong thế giới của , tình phải thứ quan trọng nhất.




      Cuộc đời đơn giản như , thể bất chấp mọi thứ để mong cầu mối tình. cho tất cả những thứ có thể cho. Còn vẫn cố chấp, miễn cưỡng như vậy.




      Thư Hoán nức nở, cuối cùng giằng co nữa, chỉ ôm lấy .




      Trong nỗi tuyệt vọng khi hiểu ra mọi thứ, cũng bất đắc dĩ tỉnh lại khỏi giấc mộng thiếu nữ của mình.




      Sáng sớm hôm sau, Thư Hoán vai khoác túi, theo Từ Vĩ Kính lên máy bay.




      khóc cũng phá rối, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước bằng đôi mắt to khác thường bởi mệt mỏi mấy ngày nay. Mấy chục phút sau đó, rũ rượi ngồi trong vòng tay Từ Vĩ Kính. đắp chăn cho , nắm lấy tay .




      Đó là dịu dàng nhất mà cho phép bản thân mang lại cho .




      Máy bay hạ cánh, chầm chậm dừng lại, hai người họ tự động tách ra. Thư Hoán còn cảm thấy ấm ức hay cam tâm nữa, theo sau Từ Vĩ Kính, nhìn bóng dáng cao lớn của .




      vẫn rất mạnh mẽ, nhưng còn vì mạnh mẽ ấy mà cố chấp muốn trở thành gánh nặng cho .




      Tình liên quan đến dục vọng của khiến trưởng thành hơn chỉ trong đêm.




      Trong sảnh đợi sân bay trong nước, Từ Vĩ Trạch đứng đợi họ. Rất lâu rồi Thư Hoán gặp , khi chưa kịp nhìn mặt lúng túng, biết làm gì.




      Sau đó khoảng cách mỗi lúc gần hơn, bốn mắt họ nhìn nhau. Trong ngượng ngập lạ lùng ấy, Từ Vĩ Trạch rụt rè cười trước: “Hi…”.




      vẫn đẹp trai như ngày nào, vết thương mặt biến mất như chưa từng có. Còn sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cũng có thể so đo việc đêm ấy xảy ra nữa.




      Trong tích tắc, Thư Hoán cũng cảm thấy rất bình tĩnh, cũng nở nụ cười đáp lại: “Từ Vĩ Trạch”.




      từng đau lòng, phẫn nộ nhưng hận . Giữa họ khó mà có cảm xúc xấu về nhau, cho dù có cũng dần dần tan biến theo thời gian. Thực ra vẫn là người quan tâm nhất.




      “Em chịu quay về là tốt rồi”, Từ Vĩ Trạch để lộ lúm đồng tiền má, “ rất lo cho em”.




      lo lắng của lòng. cũng có thể là người duy nhất chân thành.




      mong em tha thứ cho nhưng hy vọng em có thể cho cơ hội bù đắp.” Từ Vĩ Trạch xoa đầu , “Còn nữa, em đừng cảm thấy áp lực. cưỡng ép em phải đón nhận nữa”.




      Thư Hoán ngẩng lên nhìn : “Hở?”




      Từ Vĩ Trạch cười, nhìn : “ có bạn rồi”.




      Thư Hoán nhìn . Nụ cười của bỗng có phần xa lạ, đến nỗi bất giác chớp mắt cái.




      Sau đó nhìn kỹ lại mới nhận ra đó vẫn là Từ Vĩ Trạch. vốn dĩ là thế.




      Chỉ là bản thân số việc mà có ảo giác khác về nên mới cảm thấy bất ngờ như vậy.




      “Chúc mừng nhé.”




      Từ Vĩ Trạch lại cười: “Đừng khách sáo. Thế nào, có phải nhõm hơn nhiều ?”.




      Thư Hoán cũng gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :