1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ Vĩ Trạch nhìn . Cơn tức giận giảm xuống, nhưng Thư Hoán cảm giác tâm trạng hề chuyển biến tốt, vẫn như đè nén điều gì đó, biết có phải do ảo giác của bản thân cảm thấy dường như bị tổn thương.




      “Từ Vĩ Trạch?”




      “…”




      Thư Hoán kéo tay : “Xin lỗi , Từ Vĩ Trạch, em nghĩ họ rất đẹp, nếu vẫn thích …”




      Từ Vĩ Trạch bỗng kéo mạnh lại.




      Thư Hoán chưa kịp phản ứng bị ấn xuống đầu gối, mặt cắm xuống dưới. đợi hét lên, mông “chát” tiếng, ăn cú đánh gọn ghẽ.




      Thư Hoán đau điếng, đến khi Từ Vĩ Trạch giơ tay lên rồi hạ xuống, nương tình đánh đến năm, sáu cái, mới òa khóc, nước mắt nước mũi chảy hết cả, ngừng bật vã dưới tay : “Từ… Từ Vĩ Trạch! đừng làm bậy!”.




      Từ Vĩ Trạch chỉ túm chặt , tiếp tục giơ tay lên như thi hành án phạt, đánh liên tiếp xuống mông , mỗi cú đánh đều rất mạnh: “ làm bậy, người làm bậy là em!”.




      Thư Hoán chảy cả nước mắt, van xin: “Em… em có… Đừng đánh nữa… Đau, đau quá… Từ Vĩ Trạch…”




      Từ Vĩ Trạch dừng tay: “Biết đau chưa hả?”.




      Thư Hoán nằm bò chân , nhúc nhích gì được, bị đánh cách thê thảm, chỉ có thể nức nở: “Biết… biết rồi…”.




      “Sau này còn dám giới thiệu bạn cho ?”




      Thư Hoán đau chịu nổi, nấc nghẹn : “ dám nữa”.




      Khi đó Từ Vĩ Trạch mới đặt ngồi trở lại ghế phụ, nhìn chùi nước mắt nước mũi, rồi rút khăn tay trong túi ra đưa cho , dịu giọng: “Cầm lấy”.




      Như thế mới giống Từ Vĩ Trạch mà biết.




      Lúc xe dừng lại dưới khu chung cư, Thư Hoán vẫn cầm khăn tay nước mắt lưng tròng. tốt bụng giúp đỡ mà lại vừa bị mắng vừa bị đánh, trách móc thậm tệ, trong lòng kìm được uất ức, mặt khác, khi Từ Vĩ Trạch cảm thấy bị sỉ nhục, cũng rất buồn.




      Từ Vĩ Trạch thở dài.




      “Được rồi, là đúng, nên mất kiềm chế.”




      Thư Hoán sụt sịt: “Em, em chỉ…”.




      hiểu.”




      “Em… em muốn…”




      biết. Em vốn muốn sỉ nhục , em chỉ muốn giúp .”




      Thư Hoán gật đầu như thể còn gì đồng ý hơn.




      Từ Vĩ Trạch lại thở dài.




      “Gấu Hoán, có việc này muốn em hiểu.”




      Thư Hoán nước mắt nhòe nhoẹt nhìn .




      bắt em phải đón nhận .”




      “…”




      “Nhưng lần này, em hoàn toàn cần giúp . xin em, đừng giúp .”




      “…”




      “Bây giờ khác với hồi trước, em có hiểu ?”




      Thư Hoán vẫn đờ đẫn, Từ Vĩ Trạch mỉm cười an ủi, khoác vai rồi hôn lên trán, sau đó buông ra, khẽ : “Lên lầu . Chúc ngủ ngon, Gấu Hoán”.




      Thư Hoán về đến nhà, sụt sịt tắm, lúc quay đầu nhìn trong gương dấu ngón tay bắt đầu sưng lên người, “ngũ hành sơn” tầng tầng lớp lớp, đều do Từ Vĩ Trạch đánh mà ra.




      Chắc Từ Vĩ Trạch phải giận lắm mới ra tay với mạnh như thế. Mà lại có thể khiến phẫn nộ đến vậy.




      Thư Hoán lần đầu cảm nhận được chân trong lời tỏ tình của .




      Nhưng hề muốn vận đào hoa từ trời rơi xuống này. Trái tim con người yếu đuối và đáng quý, nếu có được nó phải trân trọng bảo vệ. Còn giờ đây có khả năng ấy, trái tim của còn ở trong lồng ngực mình nữa rồi.




      Cuối cùng Thư Hoán bắt đầu thấy sợ hãi rằng việc mất kiểm soát và phát triển theo hướng mà chưa bao giờ ngờ tới và muốn xảy ra nhất.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 28





      Hôm sau Thư Hoán nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, rất khách sáo hẹn ra ngoài trò chuyện.




      Từ Vĩ Kính tìm vì điều gì, trong lòng rất . Bất cứ cuộc tiếp xúc nào giữa họ đều chỉ vì là “bạn ” của em trai .




      Thế nhưng thực tế phải thế.




      Nhưng Thư Hoán vẫn nhận lời ngay, vì đến vô phương cứu chữa. Biết lần hẹn này phải là điều mình cần nhưng vẫn thể từ chối.




      Thư Hoán vẫn tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, chải gọn mái tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, thâm chiếc váy ôm sát người in hoa tím nhạt, giày cao gót pha lê màu tím violet, ngay cả dây chuyền cũng là màu tím, khiến da trắng hơn, tôn lên đôi chân thon dài, phần eo xinh đến nỗi có thể ôm gọn được.




      Như thế đương nhiên là thích hợp với lắm, nhưng mong mình có thể khiến Từ Vĩ Kính cảm nhận được người độc lập, là phụ nữ trưởng thành đủ để trò chuyện với .




      Thư Hoán căng thẳng xuống lầu, lần này Từ Vĩ Kính đích thân đến đón , càng dám chậm trễ, chỉ sợ dáng vẻ của mình khó coi. Bước xuống đến mười bậc thang mà Từ Vĩ Kính có thể nhìn thấy, càng chậm rãi từ tốn hơn.




      Từ Vĩ Kính luôn nhìn theo , đến khi đến trước mặt, mới mở cửa xe giúp .




      Thư Hoán hơi cúi người rồi ngồi vào trong, trong khoang xe rộng rãi, bàn bày sẵn rượu.




      Chiếc xe khởi động, trong gian khép kín di động ấy, chỉ còn có và Từ Vĩ Kính mặt đối mặt. Tài xế phía trước thể nghe thấy họ gì.




      Từ Vĩ Kính lịch rót cho ly rượu trước rồi hỏi: “ và Từ Vĩ Trạch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”.




      Thư Hoán ngấm nghĩ rồi thận trọng trả lời: “Tính cách bọn em thực hợp nhau, ở bên nhau ổn…”.




      “Xin hãy với tôi.”




      Thư Hoán hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi người về phía trước, với tư thế xin lỗi: “Bọn em lừa dối ”.




      “Hử?”




      “Em và Từ Vĩ Trạch, vốn dĩ phải là người của nhau.”




      Từ Vĩ Kính nhìn .




      Tim Thư Hoán vẫn đập thình thịch: “Em chỉ giúp Từ Vĩ Trạch lừa , để tránh cho ấy bắt xem mặt. Thực ra bọn em hề quen nhau, chỉ là bạn bè khác giới bình thường…”.




      Từ Vĩ Kính vẫn gì.




      Trong im lặng đó, Thư Hoán đành gồng mình tiếp: “Bọn em ác ý, chỉ muốn ấy có thời gian tự do vài năm nữa, ấy cũng còn trẻ, muốn bị xếp đặt kết hôn quá sớm. Xin đừng giận Vĩ Trạch…”.




      Từ Vĩ Kính bỗng : “ biết”.




      “A?”




      biết em phải là bạn của Từ Vĩ Trạch.”




      Thư Hoán ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn .




      “Ngay từ đầu, Vĩ Trạch cho biết.”




      phải là em và nó lừa …”, Từ Vĩ Kính nhìn , “Mà là nó và lừa em”.




      “…”




      “Vĩ Trạch em, Thư Hoán.”




      Thư Hoán lắc đầu lia lịa, cảm giác mơ hồ chân thực lại quay về.




      đúng, lần đầu chúng ta gặp mặt, ràng…”




      “Phải, lần đó ấn tượng về em thực rất tệ. Vĩ Trạch cũng dối về gia thế và học lực của em. Nó lo lắng, rằng với tiêu chuẩn của , em thể qua được.”




      “…”




      “Nhưng em qua.”




      “…”




      “Em là rất tốt.”






      Trong đờ đẫn của , giọng vẫn tiếp tục vang lên: “Tuy trước kia rất kiên trì, nhất thiết phải là xuất sắc đủ tiêu chuẩn mới xứng với đứa em trai duy nhất của , trở thành vợ của nó. Nhưng em cũng có ưu điểm riêng của em, em lương thiện, nghiêm túc, kiên cường, khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm đến người khác. Nét đáng của em đủ với nó rồi. Em khiến nó rất hạnh phúc”.




      khẳng định chân thành của lại là lời khen đau lòng nhất.




      cũng hy vọng em có thể khiến nó hạnh phúc mãi mãi.”




      Thư Hoán chỉ thấy cổ họng thắt lại, biết lúc này thích hợp để , càng hợp để những lời ấy. Mắt bắt đầu mờ , gương mặt đẹp trai, thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính còn nhìn được nữa, kiểm soát được giọng mình.




      “Nhưng, em thích .”




      “…”




      “Em thích , Từ Vĩ Kính”




      “…”




      “Em …”




      “…”




      “Chuyện này, cũng biết chứ?”




      Rất lâu sau Từ Vĩ Kính mới mấp máy môi, trong nhịp tim gần như phá toang lồng ngực của Thư Hoán, chậm rãi : “Vĩ Trạch rất em”.




      Thư Hoán nấc nghẹn hỏi bằng chút can đảm còn sót lại: “Còn ?”




      chút gì đó … chỉ chút…




      Từ Vĩ Kính ngồi đối diện , im lặng tựa bức tường kiên cố, lúc lâu sau mới : “ làm chuyện khiến nó đau khổ”.




      Thư Hoán rơi nước mắt, nhìn .




      trai của Vĩ Trạch, cũng thể chấp nhận khiến nó đau khổ.”




      Thư Hoán thấy mọi vật đều nhạt nhòa, còn Từ Vĩ Kính nhìn thêm lần nào nữa.




      Lúc lau nước mắt, Từ Vĩ Kính bảo tài xế dừng xe.




      xuống ở đây trước. nhờ tài xế đưa em về.”




      Thư Hoán đỏ hoe mắt, mở cửa bên cạnh mình, trước khi cử động, xuống trước.




      “Thư Hoán!”




      có thể nghe thấy tiếng Từ Vĩ Kính gọi từ phía sau, khoảng cách giữa họ đến hai bước nhưng ngay cả việc đưa tay ra kéo lại, cũng làm.




      Từ Vĩ Kính vẫn nhường xe lại cho . Tài xế rất kiên nhẫn lái xe theo đoạn dài, mời lên xe nhưng Thư Hoán kiên quyết từ chối.




      cần lịch , gallant, cần chỉn chu quy tắc và tự chủ nguyên tắc của . chỉ cần chút chân tình, chút bất quy tắc của . Chỉ cần đuổi theo kéo lại, nghe lời .




      Thế nhưng .




      đoạn đường dài, trèo lên cầu thang khu chung cư, chân Thư Hoán đau đến nỗi đứng thẳng được. nhớ đến câu trong truyện cổ tích, mỗi bước của nàng tiên cá bé đều như giẫm đầu dao nhọn.




      Đáng đời . Từ Vĩ Kính vốn quan tâm mặc gì, giày cao gót hay , có đẹp , về đến nhà mất bao lâu, nỗi khổ chịu đựng này hoàn toàn thừa thãi. Haizzz…




      Dưới ánh đèn hành lang mờ, có bong người cao lớn đứng đợi trước cửa. Thư Hoán dừng lại, đến gần.




      Thấy , gương mặt chàng trai lại lộ ra lúm đồng tiền, mỉm cười “Sao muộn mới về nhà, em đâu vậy?”.




      “Tránh ra.”




      Từ Vĩ Trạch vẫn nhẫn nại: “Đừng thế mà, hôm qua so tốt, nên đánh em nặng như thế. mua cheese cake mà em thích đây, có quả việt quất nữa. Nếu em còn giận có thể đánh lại ”.




      Thư Hoán mắt rưng rưng: “Tránh ra”.




      Từ Vĩ Trạch cũng nhận ra điều kỳ lạ, cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Em gặp chuyện gì?”.




      Thư Hoán chỉ muốn khóc òa, trút hết nỗi thương tâm đường về nhà lên người . Từ Vĩ Trạch vừa đến gần đẩy mạnh ra: “Tránh ra, tránh ra! Tại sao lại theo đuổi em vào lúc này?!”.




      “…”




      Thư Hoán đấm vào ngực : “Lúc nào cũng được, tại sao lại vào lúc này, tại sao lại cứ là em?”.




      Từ Vĩ Trạch để mặc đánh đấm, chỉ : “Xin lỗi, muốn khiến em áp lực. Hôm nay đến chỉ muốn mua bánh cho em”.




      Bánh kem mềm mại vì được giữ nên rơi xuống đất, nát tan.




      Từ Vĩ Trạch nhìn : “Gấu Hoán…”.




      Thư Hoán nắm chặt tay, nước mắt vẫn rưng rưng. dám nhận bất cứ thứ gì từ Từ Vĩ Trạch, nhưng gì nhận được từ , Từ Vĩ Kính tuyệt đối chịu cho nữa.




      Cái gọi là tình của Từ Vĩ Trạch chẳng qua là thứ tình cảm ngắn ngủi, ngang ngược, muốn gì là làm. Còn lại phải trả giá quá đắt cho thứ tình cảm hời hợt đó.




      “Em cũng cần tình cảm của , mang về hết .” Thư Hoán nấc nghẹn, “ có thứ gì rẻ hơn tình cảm của cả!”.




      Từ Vĩ Trạch nhìn .




      Trong bóng tối Thư Hoán nhìn vẻ mặt , chỉ thấy thở dài.




      Từ Vĩ Trạch , cũng dọn dẹp sạch bánh kem rơi đất, giống như chưa từng đến.




      Thư Hoán biết như thế là công bằng với , nhưng Từ Vĩ Kính cũng công bằng với .




      chẳng còn gì công bằng thừa lại từ ai đó để chia cho cả.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 29





      Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán chút bất ngờ, biết lại vì Từ Vĩ Trạch nên mới làm thế. Tình cảm của em họ rất sâu đậm, chỉ cần Vĩ Trạch vui vẻ là có thể nhường hết mọi tứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, “thứ” như có là gì.




      quyết định khuất phục. ai có thể cưỡng ép , cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.




      Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cũng buộc gọn tóc, mặc bộ váy màu đen già dặn, ngồi đối diện trong khí thế mạnh mẽ gì khuất phục được.




      “Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ở khách sạn.”




      Thư Hoán cắn môi, thể xao động dưới áp lực của .




      hiểu vì sao em chấp nhận Vĩ Trạch.”




      Thư Hoán nhìn , mạnh mẽ : “ hiểu mà”.




      Từ Vĩ Kính nhìn nơi khác, nhìn thẳng vào .




      hợp với em.”




      Thư Hoán phản kích: “Vậy em cũng hợp với Vĩ Trạch”.




      đấy.”




      “Em cũng .”




      Từ Vĩ Kính cau mày: “ phải là lựa chọn tốt để làm người , người chồng”.




      “Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nào lại hợp?”




      “Nó lòng với em.”




      “Em cũng lòng với .”




      Từ Vĩ Kính nhìn rồi : “Chân tình của em đối cới chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được”.




      “Vậy tại sao thể biến chân tình của Vĩ Trạch thành của ?”




      Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, “Em lằng nhằng níu kéo cũng vô dụng”.




      Thư Hoán cố kìm nước mắt: “ nghĩ em đối với là lằng nhằng níu kéo sao?”.




      Ngay cả lòng tự trọng, cũng chẳng cần, cuối cùng chỉ đổi lại bốn chữ này của




      của Vĩ Trạch, thế gian này, người nó tôn kính và tin tưởng nhất là .” Từ Vĩ Kính nhìn , “ thể làm chuyện có lỗi với nó”.




      “Thế còn em?”




      “…”




      “Em như thế nào đều nằm trong phạm vi suy nghĩ của sao?”




      Lúc lên xe bus Thư Hoán khóc, thực nhìn thấy hy vọng đâu cả. biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thích nhưng lại kiên quyết cần hay .




      Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu cửa kính xe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toàn là gương mặt thất tình đau khổ.




      Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăn tay áp mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy khóc quá đau khổ nên cũng nỡ đuổi xuống, sau đó lại ngồi chuyến xe đó quay về cũng bằng lộ trình cũ.




      Lúc ngồi xe, gửi tin nhắn hỏi Từ Vĩ Kính.




      “Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ ấy cần, thế em cũng có thể có được thứ em cần hay ?”




      trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặt dày, ngay cả bản thân cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ Vĩ Kính.




      Khóc được lúc, lại lau nước mắt gửi tin nhắn cho Từ Vĩ Trạch.




      “Em muốn đến khách sạn tìm .”




      Lần này nhận được câu trả lời rất nhanh.




      xuống dưới đón em.”




      Xuống xe, chần chừ lúc, trời tối hẳn, Thư Hoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết định qua đường.




      Từ Vĩ Trạch ở đại sảnh đợi tự bao giờ, vừa thấy vào đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ của khiến khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt lên: “Em sao vậy?”.




      Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: “ có…”.




      Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu : “Lên trước , có chuyện gì từ từ hãy ”.




      Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máy chầm chậm lên Thư Hoán mới nhìn bộ dạng mình phản chiếu qua vách thang máy.




      Chỉ cần khóc con người xấu mấy phần, khóc bây giờ, đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.




      Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tự tin của cũng chẳng còn.




      Lúc định rút lui thang máy đến nơi, Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay : “ thôi”.




      Thư Hoán hơi loạng choạng theo , đến khi vào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnh ra cho , sau đó quay người vào phòng tắm.




      Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc trở ra, tay là chiếc khăn bông.




      “Này, lau mặt .”




      Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạch tay nâng mặt , tay lau giúp : “Em thế này giống Gấu Hoán tí nào, giống gấu mèo hơn”.




      Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc lại: “Đến tìm có chuyện gì?”.




      Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rất đẹp trai của , bỗng với vẻ gần như thô bạo: “Chúng ta quen nhau ”.




      Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn . có thể thấy vẻ kinh ngạc trong đáy mắt .




      “Bây giờ chúng ta quen nhau . Đợi đến khi chơi chán rồi mau đá em , em có thể dễ bề ăn với trai hơn.”




      “…”




      “Đó chẳng phải là điều muốn hay sao?”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ Vĩ Trạch nhìn .




      Thư Hoán cũng biết với gương mặt mình lúc đó, lời của có hấp dẫn hay , nhưng vẫn : “ cần gì em cũng cho, lấy ”.




      Từ Vĩ Trạch hành động ngay, chỉ nhìn .




      Rồi bỗng nghiến răng, giơ tay tát .




      Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầu cũng chẳng có màu sắc nào khác. cái tát bất ngờ báo trước khiến hoàn toàn mụ mẫm.




      Trong lúc hoảng loạn chỉ biết mình có được câu từ chối.




      Từ Vĩ Kính mà dứt ra được, còn từ chối Từ Vĩ Trạch mà tiếp nhận .




      chỉ còn nước làm thỏa mãn Từ Vĩ Trạch Từ Vĩ Kính mới vui vẻ chấp nhận , nhưng thuận theo Từ Vĩ Trạch cái giá phải trả là rời xa Từ Vĩ Kính. Đó là câu đố có lời giải.




      vòng tròn luẩn quẩn, ra nổi.




      Suy nghĩ hiến thân nực cười của cũng là do bị bức bách. Lúc con người bị tình bức vào đường cùng làm chuyện khờ dại.




      Thế nhưng ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng từ chối .




      Thư Hoán đờ đẫn ngồi lúc, khi tai còn ong ong nữa, : “Em… em về đây”.




      Từ Vĩ Trạch im lặng, thậm chí nhìn .




      mụ mẫn đứng lên mở cửa, Từ Vĩ Trạch cũng giữ lại.




      tuyệt vọng. Từ Vĩ Kính như thế, chỉ cần ánh nhìn của là toàn thân run rẩy. Thậm chí vì muốn có quan tâm của nguyện hy sinh thứ quý giá nhất của mình cho em trai quý của .




      Và bây giờ người đàn ông từng xem là bạn thân, lúc cần giúp đỡ nhất, đứng ở phía đối nghịch với .




      Thư Hoán ra khỏi khách sạn, bên kia đường có chiếc xe dừng ở đó. nhận ra đó là xe của Từ Vĩ Kính.




      Thư Hoán hề tránh né, thẳng đến, Từ Vĩ Kính cũng đứng đó, vóc dáng cao lớn, đẹp trai và bình thản, lạnh lùng như bức tượng tuyệt mỹ.




      Trước mặt , Thư Hoán chỉ thấy mình .




      đến kiểm tra xem em có làm em trai hài lòng chứ gì?”




      Từ Vĩ Kính chỉ nhìn , gương mặt chút cảm xúc.




      Thư Hoán đỏ hoe mắt: “Xin lỗi, em làm ấy hài lòng, ấy chấp nhận. Và, tạm biệt”.




      Từ Vĩ Kính bỗng cúi xuống, ôm lấy .




      Thư Hoán thể cử động. Đó là cái ôm vượt ngoài mong đợi của .




      Cánh tay, lồng ngực , lần đầu thấy gần gũi đến thế, gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cuối cùng còn nằm trong quy phạm của .




      thút thít trong vòng tay mạnh mẽ của , những phút giây đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà từng có.




      Thế nhưng mấy phút sau, Từ Vĩ Kính buông ra, hạ giọng : “Lên xe ”.




      Gương mặt Thư Hoán vẫn còn ngân ngấn nước mắt, nhìn .




      đưa em về.”




      trở lại với vẻ ngoan ngoãn nghe lời , mắt đỏ hoe bước vào xe.




      Lần này Từ Vĩ Kính tự lái xe, có tài xế, hai người ngồi cạnh nhau, im lặng và bình thản.




      Chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà chung cư, cả tòa nhà chẳng có lấy ánh đèn, trong bóng tối chỉ có ánh sáng lặng le lói lờ mờ từ vài căn hộ. Thư Hoán có phần ngạc nhiên.




      Từ Vĩ Kính nhìn rồi : “Em ngồi đây, hỏi thử”, sau đó mở cửa xuống xe.




      Thư Hoán ngả đầu vào cửa kính, thấy hỏi người quản lý, sau đó quay lại nhanh.




      “Đường dây điện có vấn đề, sửa rồi, lúc nữa có điện.”




      “À, thế tốt quá.”




      Từ Vĩ Kính nhìn , lại nhìn hành lang tối om, vẫn chút cảm xúc: “ đưa em lên”.




      “Cảm… cảm ơn .”




      Từ Vĩ Kính cùng vào hành lang tối mịt rồi lên lầu, rất lịch đưa tay đặt cách lưng khoảng mười centimet đề phòng ngã.




      Thư Hoán rất cảm kích ân cần mà cứng nhắc này của .




      Lên lầu rồi, lần tìm chìa khóa mở cửa, trong phòng chỉ có ô cửa sổ là hắt vào chút ánh sáng lờ mờ. Từ Vĩ Kính theo sau vào trong, bấm công tắc đèn rồi đóng cửa hộ .




      Trong bóng tối hai người có phần ngượng ngùng, vì căng thẳng đó mà im lặng lúc. Cuối cùng Từ Vĩ Kính lên tiếng trước: “ nhớ em có nến”.




      Thư Hoán vội đáp: “Vâng, hình như để kệ, em tìm thử”.




      Lần mò giữa đống đồ linh tinh chất lên kệ lúc lâu, khó khăn lắm Thư Hoán mới tìm thấy vật cần tìm, nghe Từ Vĩ Kính hỏi sau lưng, “Tìm thấy chưa?”, liền chụp lấy nó rồi quay lại. “Tìm…”.




      Có lẽ trong bóng tối thể xác định được khoảng cách nên Từ Vĩ Kính đứng gơi gần, lại cúi xuống vì muốn nhìn kệ sách. Thư Hoán vừa quay người bất thần, khoảng cách giữa hai đôi môi họ chỉ tới centimet.




      Cứng đờ người, thậm chí có thể cảm nhận được tê dại môi khi hơi thở phớt qua.




      Trong bóng tối cũng biết là ai chủ động, tóm lại là khoảng cách đến centimet đó bỗng biến mất.




      Lúc hai đôi môi chạm nhau, trong tích tắc lưng như có dòng điện chạy qua, Thư Hoán run lẩy bẩy.

      tiếp xúc khiến run rẩy ấy hề thoáng qua như e ngại, ngược lại còn nhanh chóng gia tăng, biến thành nụ hôn cuồng nhiệt.




      Môi lưỡi quấn vào nhau mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng của , ban đầu Thư Hoán còn cố gắng nhón chân, ra sức ngẩng đầu lên, được hôn đến đầu óc quay cuồng. Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng lên, trong mơ màng ngồi hẳn lên bàn, tiếp tục hôn cuồng nhiệt.




      Trong bóng tối Từ Vĩ Kính như hoàn toàn mất nghiêm khắc, mô phạm và bình thản của mình. hoang dã được giấu kín của bùng nổ, tóm chặt lấy phần eo bé của , hôn gần như thô bạo.




      Thư Hoán gần như kham nổi, trong tình cảm mạnh mẽ như cơn bão này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ngón tay Từ Vĩ Kính hễ chạm vào thể suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho dẫn dắt, giao phó toàn bộ cho .




      Sau nụ hôn dài, Từ Vĩ Kính cúi xuống hôn cổ , sức mạnh hệt như hút máu. Thư Hoán run rẩy cảm giác được môi và răng , dưới đều được bàn tay to lớn của ve vuốt, hoàn toàn phó mặc cho bàn tay , để hướng dẫn.




      Ngón tay và đôi môi đến đâu cũng như đốt lửa, lúc nụ hôn rơi xuống ngực, toàn thân Thư Hoán run rẩy dữ dội, chỉ có thể hoảng loạng túm chặt lấy tóc .




      Váy bị cuốn lên eo, thứ suy nhất để che cơ thể , chỉ dùng bàn tay để kéo xuống, Thư Hoán run rẩy, vẫn thấy thiếu cảm giác chân thực.




      lại có thể hề kiêng kỵ mà ôm lấy , nằm trong tay và hôn . Ngay cả trong mơ cũng dám mơ nhiều đến thế.




      Phần đùi cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay , bị giữ chặt đến nỗi như mất sức lực. Từ Vĩ Kính tách đôi bàn chân của ra, len vào giữa hai chân , trong bóng tối cả hai đều còn che giấu, chỉ còn lại hơi thở hổn hển và nụ hôn nóng bỏng.




      Thư Hoán nhắm chặt mắt có phần sợ hãi, rồi xung quanh như sáng bừng lên, sau đó động tác của người đàn ông cũng dừng lại.




      Trong phòng sáng trưng. Đường điện sửa xong.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 30





      Thư Hoán lờ đờ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ ấy phải mất đến mấy giây mới thích ứng được.




      Từ Vĩ Kính quần áo vẫn có thể xem là chỉnh tề, váy tuy xộc xệch, bị kéo đến eo nhưng dù sao vẫn còn ở người.




      Trong bóng tối, cả hai có thể cần giữ gìn, cần dè dặt, bây giờ thể.




      Từ Vĩ Kính nhìn , gương mặt còn dấu vết gì của dục vọng hoặc mất kiểm soát, mọi bình thản nghiêm nghị đều trở về trong khoảnh khắc bóng đêm tan biến, giống như chúng chưa bao giờ mất .




      Hai người nhìn nhau trong ánh sáng tĩnh lặng đó, Từ Vĩ Kính buông ra, đứng thẳng lên, kéo lại váy cho rồi thầm: “Xin lỗi”.




      Thư Hoán thấy mắt lại dâng đầy lệ.




      chỉ có đứa em trai là nó.”




      “…”




      thể làm nó bị tổn thương.”




      “…”




      cũng thể…đối xử với em tùy tiện như vậy…”




      “…”




      “Xin lỗi…”




      muốn rơi nước mắt trước mặt Từ Vĩ Kính nhưng thể kiềm chế. bình tĩnh thực tế của có lẽ là trách nhiệm, nhưng đối với đó lại là tàn nhẫn dịu dàng.









      Cuối cùng Từ Vĩ Kính vẫn , để lại và căn phòng ngập tràn ánh sáng.




      Thư Hoán kéo váy lại, nhặt từng món đồ bị hất từ bàn xuống, đặt lại vị trí cũ.




      ngắm mình trong gương, váy nhăn nhúm, đầu tóc rối tung, mắt đỏ sưng húp, dấu ngón tay gò má tái nhợt vẫn còn đó, cổ là những dấu hôn bỏ cuộc giữa chừng…




      cũng thấy bộ dạng của mình rất xấu xí. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cuộc đời như tàu lượn siêu tốc, rẽ ngoặt cao với tốc độ kinh khủng, sau đó lại lao thẳng xuống dưới.




      vứt bỏ tự tôn, lấy hết dũng khí để tỏ tình với Từ Vĩ Kính, chỉ lần, mà cũng được chấp nhận; hạ quyết tâm dâng hiến cho Từ Vĩ Trạch, cũng bị tát cái; rồi cuối cùng thân mật với Từ Vĩ Kính như giấc mơ, thế rồi dừng lại giữa chừng.




      Thư Hoán nhìn người trong gương, bất giác đưa tay lên ôm lấy mặt. Cuộc đời từ đây chắc còn gì hổ thẹn hơn nữa rồi.




      cũng biết khiến bản thân mình tệ hại như thế nào, để phải chịu đựng ghẻ lạnh vứt bỏ như thế. chẳng có chút hấp dẫn nào với bất kỳ ai.




      Gương mặt thê thảm như vậy, thực là quá kinh khủng. Thư Hoán buồn bã tắm qua loa, muốn tẩy sạch những gì xảy ra trong ngày hôm nay, vừa tắm vừa kìm được mà òa khóc trận.




      Gắng gượng chỉnh trang xong, vừa quấn khăn tăm bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.




      kiểu sao Thư Hoán lại nghĩ là Từ Vĩ Kính, chần chừ gì, cũng mặc thêm quần áo, mái tóc ướt đẫm như rong biển buông xõa xuống vai, chân trần chạy ra mở cửa.




      “Từ Vĩ…”




      Bên ngoài là Từ Vĩ Trạch.




      Thư Hoán nhìn thấy gương mặt đẹp trai tái nhợt của từ khe cửa rộng đến hai mươi centimet, cơn bồng bột ban đầu biến mất, ý thức mình chỉ quấn qua loa chiếc khăn tắm đối diện với người đàn ông trưởng thành thực là ra thể thống gì, cũng ngại mở hẳn cửa mà nấp sau cánh cửa.




      “Gấu Hoán?”




      Thư Hoán còn mặt mũi nào gặp , chỉ có thể nhìn chân : “Có…có chuyện gì ?”.




      Từ Vĩ Trạch nhìn , dịu giọng: “ đến để xin lỗi em”.




      Thư Hoán bỗng thấy chua xót, lại lúng túng, chỉ biết lấy chân trái cọ cọ vào chân phải.




      “Lúc nãy nên đánh em”.




      Thư Hoán vội : “ sao”. chỉ mong đừng nhắc đến.




      “Thực ra …”




      Từ Vĩ Trạch bỗng im bặt, ánh nhìn của rơi xuống đôi vai trần đầy dấu hôn của , sau đó đưa tay đẩy cửa.




      Sức Thư Hoán so với chỉ như châu chấu đá xe. dễ dàng đẩy cửa ra, bước vào nhà.




      Thư Hoán phòng thủ thất bại, luống cuống kêu lên: “ làm gì thế?”




      Nếu là Từ Vĩ Trạch dù sao lúc nãy cũng đến mức đó rồi, dù bây giờ lộ liễu thế này đối mặt với cũng quá đáng lắm. Nhưng đối với Từ Vĩ Trạch, thực quá ngại ngùng.




      Từ Vĩ Trạch nhìn , cười : “Em xấu hổ cái gì?”.




      “…”




      “Cũng đúng, tôi vừa , em cũng vừa tắm xong, sau đó tôi lại đến.”




      “…”




      Từ Vĩ Trạch lại nhìn khắp nhà, sau đó bằng giọng gần như khen ngợi: “Vừa xong việc bảo tôi , còn có thể dọn dẹp sạch thế này, em đúng là lão luyện quá”.




      Ý tứ trong lời quá ràng, chẳng khác gì mắng thẳng vào mặt là kẻ dâm đãng. Đột nhiên Thư Hoán giận đến đỏ bừng mặt, có thể mắng lại nhưng bỗng mất ý muốn giải thích.




      Từ Vĩ Trạch miệng lưỡi cay độc so với Từ Vĩ Trạch tát lúc nãy, càng khiến thất vọng.




      tỏ ra yếu đuối trước mặt Từ Vĩ Trạch như thế, trừng mắt hỏi: “Thế sao?”.




      Hai người nhìn nhau, cảm nhận được cơn thịnh nộ sắp bùng nổ từ , nhưng vài phút sau, lại cười khẩy: “Thế lúc nãy tôi đáp ứng em đúng là biết đường sướng rồi”.




      “…”




      “Tôi suy nghĩ nhiều thế để làm gì chứ, em có đúng ?”




      Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Mời về cho”.




      Từ Vĩ Trạch chỉ cười cười, làm gì.




      Thư Hoán tức tối đẩy mạnh : “ cút !”.

      Từ Vĩ Trạch lại cười khẩy, bỗng nhiên nắm chặt tay , thuận thế bế bổng lên. Thư Hoán sợ hãi, vùng vẫy trong lòng : “ làm trò gì thế hả!”.




      Từ Vĩ Trạch gì, chỉ lẳng lặng bế vào phòng ngủ, ném lên giường.




      Lực ném mạnh nhưng Thư Hoán nhất thời rối loạn, thể tin được nên chỉ kịp giữ chặt khăn tắm đề phòng bung ra, Từ Vĩ Trạch đặt hai tay ở hai bên người , cúi xuống.




      Thư Hoán sợ đến mức được gì, chỉ trừng mắt nhìn , toàn thân căng cứng nhìn chằm chằm, dám chớp mắt.




      Trong ánh mắt căng thẳng của , gương mặt đẹp trai chút nụ cười của Từ Vĩ Trạch lớn dần lên mang vẻ ngỗ ngược, sau đó hôn mạnh lên môi .




      Đó là nụ hôn thứ ba có được trong đời, tuy trải qua hai lần nhưng vẫn biết phải phản ứng thế nào, trong lúc còn rối loạn, đầu lưỡi khéo léo luồn vào.




      cảm nhận được khéo léo linh hoạt của Vĩ Trạch, khéo đến đáng sợ, kiểu xâm chiếm mang tính quỷ quái khiến người ta sởn gai ốc.




      Dù khờ khạo đến mấy, cũng biết sau nụ hôn đó là gì, chỉ có thể ra sức vùng vẫy dưới thân . Lúc này mới biết mình quá bé, vận hết sức lực cũng thể nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc Từ Vĩ Trạch đè lên người.




      Chỉ bằng tay Từ Vĩ Trạch có thể giữ chặt hai tay , đẩy lên đầu, tay kia cởi khăn tắm ra.




      Trong khoảnh khắc chiếc khăn rơi xuống, Thư Hoán đỏ bừng mặt, nước mắt dâng đầy, lúc sau mới nức nở mắng: “Đồ khốn, Từ Vĩ Trạch, là đồ khốn…”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :