1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 30

      Thư Hoán lờ đờ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ ấy phải mất đến mấy giây mới thích ứng được.

      Từ Vĩ Kính quần áo vẫn có thể xem là chỉnh tề, váy tuy xộc xệch, bị kéo đến eo nhưng dù sao vẫn còn ở người.

      Trong bóng tối, cả hai có thể cần giữ gìn, cần dè dặt, bây giờ thể.

      Từ Vĩ Kính nhìn , gương mặt còn dấu vết gì của dục vọng hoặc mất kiểm soát, mọi bình thản nghiêm nghị đều trở về trong khoảnh khắc bóng đêm tan biến, giống như chúng chưa bao giờ mất .

      Hai người nhìn nhau trong ánh sáng tĩnh lặng đó, Từ Vĩ Kính buông ra, đứng thẳng lên, kéo lại váy cho rồi thầm: "Xin lỗi".

      Thư Hoán thấy mắt lại dâng đầy lệ.


      " chỉ có đứa em trai là nó."

      "..."

      " thể làm nó bị tổn thương."

      "..."

      " cũng thể...đối xử với em tùy tiện như vậy..."

      "..."

      "Xin lỗi..."

      muốn rơi nước mắt trước mặt Từ Vĩ Kính nhưng thể kiềm chế. bình tĩnh thực tế của có lẽ là trách nhiệm, nhưng đối với đó lại là tàn nhẫn dịu dàng.

      ...

      Cuối cùng Từ Vĩ Kính vẫn , để lại và căn phòng ngập tràn ánh sáng.

      Thư Hoán kéo váy lại, nhặt từng món đồ bị hất từ bàn xuống, đặt lại vị trí cũ.

      ngắm mình trong gương, váy nhăn nhúm, đầu tóc rối tung, mắt đỏ sưng húp, dấu ngón tay gò má tái nhợt vẫn còn đó, cổ là những dấu hôn bỏ cuộc giữa chừng...

      cũng thấy bộ dạng của mình rất xấu xí. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cuộc đời như tàu lượn siêu tốc, rẽ ngoặt cao với tốc độ kinh khủng, sau đó lại lao thẳng xuống dưới.

      vứt bỏ tự tôn, lấy hết dũng khí để tỏ tình với Từ Vĩ Kính, chỉ lần, mà cũng được chấp nhận; hạ quyết tâm dâng hiến cho Từ Vĩ Trạch, cũng bị tát cái; rồi cuối cùng thân mật với Từ Vĩ Kính như giấc mơ, thế rồi dừng lại giữa chừng.

      Thư Hoán nhìn người trong gương, bất giác đưa tay lên ôm lấy mặt. Cuộc đời từ đây chắc còn gì hổ thẹn hơn nữa rồi.

      cũng biết khiến bản thân mình tệ hại như thế nào, để phải chịu đựng ghẻ lạnh vứt bỏ như thế. chẳng có chút hấp dẫn nào với bất kỳ ai.

      Gương mặt thê thảm như vậy, thực là quá kinh khủng. Thư Hoán buồn bã tắm qua loa, muốn tẩy sạch những gì xảy ra trong ngày hôm nay, vừa tắm vừa kìm được mà òa khóc trận.

      Gắng gượng chỉnh trang xong, vừa quấn khăn tăm bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.

      kiểu sao Thư Hoán lại nghĩ là Từ Vĩ Kính, chần chừ gì, cũng mặc thêm quần áo, mái tóc ướt đẫm như rong biển buông xõa xuống vai, chân trần chạy ra mở cửa.

      "Từ Vĩ..."

      Bên ngoài là Từ Vĩ Trạch.

      Thư Hoán nhìn thấy gương mặt đẹp trai tái nhợt của từ khe cửa rộng đến hai mươi centimet, cơn bồng bột ban đầu biến mất, ý thức mình chỉ quấn qua loa chiếc khăn tắm đối diện với người đàn ông trưởng thành thực là ra thể thống gì, cũng ngại mở hẳn cửa mà nấp sau cánh cửa.

      "Gấu Hoán?"

      Thư Hoán còn mặt mũi nào gặp , chỉ có thể nhìn chân : "Có...có chuyện gì ?".

      Từ Vĩ Trạch nhìn , dịu giọng: " đến để xin lỗi em".

      Thư Hoán bỗng thấy chua xót, lại lúng túng, chỉ biết lấy chân trái cọ cọ vào chân phải.

      "Lúc nãy nên đánh em".

      Thư Hoán vội : "... sao". chỉ mong đừng nhắc đến.

      "Thực ra ..."

      Từ Vĩ Trạch bỗng im bặt, ánh nhìn của rơi xuống đôi vai trần đầy dấu hôn của , sau đó đưa tay đẩy cửa.

      Sức Thư Hoán so với chỉ như châu chấu đá xe. dễ dàng đẩy cửa ra, bước vào nhà.

      Thư Hoán phòng thủ thất bại, luống cuống kêu lên: "... làm gì thế?"

      Nếu là Từ Vĩ Trạch dù sao lúc nãy cũng đến mức đó rồi, dù bây giờ lộ liễu thế này đối mặt với cũng quá đáng lắm. Nhưng đối với Từ Vĩ Trạch, thực quá ngại ngùng.

      Từ Vĩ Trạch nhìn , cười : "Em xấu hổ cái gì?".

      "..."

      "Cũng đúng, tôi vừa , em cũng vừa tắm xong, sau đó tôi lại đến."

      "..."

      Từ Vĩ Trạch lại nhìn khắp nhà, sau đó bằng giọng gần như khen ngợi: "Vừa xong việc bảo tôi , còn có thể dọn dẹp sạch thế này, em đúng là lão luyện quá".

      Ý tứ trong lời quá ràng, chẳng khác gì mắng thẳng vào mặt là kẻ dâm đãng. Đột nhiên Thư Hoán giận đến đỏ bừng mặt, có thể mắng lại nhưng bỗng mất ý muốn giải thích.

      Từ Vĩ Trạch miệng lưỡi cay độc so với Từ Vĩ Trạch tát lúc nãy, càng khiến thất vọng.

      tỏ ra yếu đuối trước mặt Từ Vĩ Trạch như thế, trừng mắt hỏi: "Thế sao?".

      Hai người nhìn nhau, cảm nhận được cơn thịnh nộ sắp bùng nổ từ , nhưng vài phút sau, lại cười khẩy: "Thế lúc nãy tôi đáp ứng em đúng là biết đường sướng rồi".

      "..."

      "Tôi suy nghĩ nhiều thế để làm gì chứ, em có đúng ?"

      Thư Hoán đỏ bừng mặt: "Mời về cho".

      Từ Vĩ Trạch chỉ cười cười, làm gì.

      Thư Hoán tức tối đẩy mạnh : " cút !".

      Từ Vĩ Trạch lại cười khẩy, bỗng nhiên nắm chặt tay , thuận thế bế bổng lên. Thư Hoán sợ hãi, vùng vẫy trong lòng : " làm trò gì thế hả!".

      Từ Vĩ Trạch gì, chỉ lẳng lặng bế vào phòng ngủ, ném lên giường.

      Lực ném mạnh nhưng Thư Hoán nhất thời rối loạn, thể tin được nên chỉ kịp giữ chặt khăn tắm đề phòng bung ra, Từ Vĩ Trạch đặt hai tay ở hai bên người , cúi xuống.

      Thư Hoán sợ đến mức được gì, chỉ trừng mắt nhìn , toàn thân căng cứng nhìn chằm chằm, dám chớp mắt.

      Trong ánh mắt căng thẳng của , gương mặt đẹp trai chút nụ cười của Từ Vĩ Trạch lớn dần lên mang vẻ ngỗ ngược, sau đó hôn mạnh lên môi .

      Đó là nụ hôn thứ ba có được trong đời, tuy trải qua hai lần nhưng vẫn biết phải phản ứng thế nào, trong lúc còn rối loạn, đầu lưỡi khéo léo luồn vào.

      cảm nhận được khéo léo linh hoạt của Vĩ Trạch, khéo đến đáng sợ, kiểu xâm chiếm mang tính quỷ quái khiến người ta sởn gai ốc.

      Dù khờ khạo đến mấy, cũng biết sau nụ hôn đó là gì, chỉ có thể ra sức vùng vẫy dưới thân . Lúc này mới biết mình quá bé, vận hết sức lực cũng thể nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc Từ Vĩ Trạch đè lên người.

      Chỉ bằng tay Từ Vĩ Trạch có thể giữ chặt hai tay , đẩy lên đầu, tay kia cởi khăn tắm ra.

      Trong khoảnh khắc chiếc khăn rơi xuống, Thư Hoán đỏ bừng mặt, nước mắt dâng đầy, lúc sau mới nức nở mắng: "Đồ khốn, Từ Vĩ Trạch, là đồ khốn...".

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31

      Từ Vĩ Trạch lại cúi xuống hôn , chặn đứng cơn nức nở của .

      Trong lúc hôn, áo sơ mi của cởi ra, sau đó là quần dài. Thư Hoán chưa bao giờ thấy dáng vẻ khác của ngoài lúc mặc quần áo, lần đầu thấy cơ thể trần nửa thân của , bờ vai rộng và những đường nét cơ bắp lạ lẫm khiến thấy áp lực và khủng hoảng vô cùng, càng ra sức đấm đá : "Tránh ra, tránh ra...".

      Từ Vĩ Trạch thuận thế nắm lấy hai chân trần của , tách ra, vòng qua eo .

      Khi hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau, toàn thân Thư Hoán căng cứng, giọng như mất , ngay cả chống cự cũng khựng lại. chỉ có thể nắm chặt vai , đầu móng tay bấm sâu vào da .

      Từ Vĩ Trạch ôm eo , kéo vào sát . Thư Hoán thể chống cự, chỉ có thể nghiến chặt răng, mắt càng lúc càng mở to, nước mắt nhanh chóng dâng đầy, giống như con thú bị ngược đãi.

      Chỉ mấy chục giây sau, nhịn nổi nữa, nức nở: "Từ...Từ Vĩ Trạch, em đau quá". So với cơ thể , quả thực bé quá.

      Tuy Từ Vĩ Trạch là kẻ đầu sỏ gây nên, nhưng vẫn van xin theo bản năng, mắt rưng rưng, thào: "Em đau quá...em đau quá...Vĩ Trạch...em".

      Tiếng kêu của khiến gần như dừng ngay lại, ôm thở dốc lúc rồi căng thẳng lẫn e dè hôn lên chóp mũi, mắt , khàn giọng : "Đau lắm ư...xin lỗi...".

      Thư Hoán cảm thấy dường như định chỉnh lại tư thế, như muốn bỏ cuộc. Nhưng vì quá đau và căng thẳng, bị chuột rút nghiêm trọng, hai người đều thể nhúc nhích được.

      Gương mặt điển trai của Từ Vĩ Trạch dần dần đẫm mồ hôi, trước ánh mắt bất lực van xin của , hít thở, hạ giọng: "Xin lỗi, thế này cũng có cách nào...". Thư Hoán chỉ muốn khóc òa: "Em...em đau quá, ... mau nghĩ cách để em đau nữa , Từ Vĩ Trạch...".

      đau xót, chỉ có thể : "Được được, ngoan, em hãy thả lỏng ra".

      Thư Hoán nức nở: "Em...em...".

      "Đừng sợ, hít thở, sau đó thả lỏng dần...ngoan...thả lỏng ra đau..."

      cảnh tượng kỳ quặc, theo lý kẻ phạm tội cưỡng bức và người bị hại đối lập, đối đầu nhau. Nhưng "kẻ tội phạm" này phải ai khác, mà là Từ Vĩ Trạch. Giữa họ tồn tại quan hệ xấu nào, trong tiềm thức vẫn nghĩ Từ Vĩ Trạch bao giờ hại mình.

      Quá trình ấy vẫn chậm rãi đến mức đau đớn, Thư Hoán nước mắt đầm đìa, nấc nghẹn trong lòng , cố gắng thả lỏng.

      Nhiệm vụ cấp bách là để bản thân đau nữa, còn những thứ khác quên hết.

      Từ Vĩ Trạch vuốt tóc và lưng , giọng như thôi miên, dịu dàng ma quái ấy lại quay về: "Ngoan, thả lỏng chút nữa, đừng sợ, cần gồng lên, ngoan...".

      tin tưởng lạ lùng, Thư Hoán ngoan ngoãn làm theo, vừa sụt sịt mũi vừa cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại, nước mắt lưng tròng, cánh tay túm chặt vai đến mức bị chuột rút cũng dần dần buông ra.

      Từ Vĩ Trạch hôn cổ , cũng ôm chặt lấy từng chút .

      Sau khi ra sức thả lỏng, quả thực còn đau nữa, cơ thể cũng nhõm hơn nhiều.

      Nhưng bỗng nhận ra, chính phối hợp thả lỏng của mình khiến Từ Vĩ Trạch hoàn toàn được nước lấn tới.

      Thư Hoán khóc òa lên vì tức, đánh mạnh vào người : " ra ngay, ra ngay! Đồ khốn, ...".

      Nhưng kịp. Căn bản là thể dừng lại, Từ Vĩ Trạch mỗi lúc tiến vào sâu hơn, rồi đổi tư thế, bế ngồi lên eo .

      " là đồ khốn! Hu hu hu..."

      Từ Vĩ Trạch hôn lên môi , ôm chặt vào lòng trong tiếng nức nở.

      ...

      Trời sáng hẳn. Lúc cần tỉnh cũng phải tỉnh, Thư Hoán vẫn còn vùi mình vào trong chăn.

      "Gấu Hoán..."

      biết đây là lần thứ mấy trăm gọi . có thể từ chối nhìn Từ Vĩ Trạch nhưng vẫn nghe tiếng gọi.

      Mắt sưng húp nhìn ra hình dạng gì, chuyện tối qua muốn nghĩ đến nữa.

      việc bất ngờ chuyển biến đến bước này, cũng trở thành người trong danh sách gặp gỡ thoáng qua dài dằng dặc của Từ Vĩ Trạch.

      vô cùng trân trọng giữ gìn cơ thể và tình cảm của mình, kết quả nhận được là đáp án thê thảm vô cùng. Chỉ vì Từ Vĩ Trạch nhất thời nổi hứng, mà chúng bị mất cách vô nghĩa.

      Trinh tiết gì đó, thực trong thời đại này còn ý nghĩa gì nữa, chẳng ai còn xem nó ra gì. Nhưng vẫn rất buồn.

      "Gấu Hoán..."

      Thư Hoán nấc nghẹn, cuối cùng lên tiếng, giọng khàn đặc: "Kỷ lục của lại thêm người, vui rồi chứ".

      Từ Vĩ Trạch im lặng, lúc rồi thở dài: "Gấu Hoán".

      "Tránh ra!"

      vốn muốn nhìn mặt nữa.

      "Là lỗi của . nên những lời đó, càng nên đối xử với em như thế. xin lỗi."

      Câu này cũng lặp lại trăm lần rồi.

      Thế nhưng kết quả của việc xem là bạn lại là bị cắn cái quá đau. Xong việc rồi những lời dịu dàng này có tác dụng gì nữa?

      cần lời xin lỗi của , cũng thể vì luôn được tha thứ mà bất chấp tất cả làm tổn thương.

      "Em đánh cũng được, lấy dao chém cũng được."

      Người rúc dưới chăn vẫn động đậy, ngay cả ra tay đánh cũng muốn nữa.

      "Gấu Hoán."

      Thư Hoán mặc kệ . Từ Vĩ Trạch ngồi bên giường, đợi , đến khi trời lại tối sầm.

      Từ Vĩ Trạch lại : "Suốt ngày rồi, chắc em đói lắm, dậy ăn gì đó ".

      Thư Hoán nhắm nghiền mắt, tiếng nào.

      " gọi người mang đồ ăn đến, ăn chút salad hoa quả, uống ít canh nhé?"

      Từ trong chăn vang ra thanh gần như nức nở: "Cho người khác vào phòng, tôi chết cho xem".

      Từ Vĩ Trạch hoảng sợ: "Vậy xuống mua chút gì đó cho em, em muốn ăn gì?".

      "Tôi ăn."

      vừa dứt lời bụng sôi lên, thanh đáng xấu hổ.

      Từ Vĩ Trạch liền dỗ dành bằng giọng dịu dàng: "Em đói rồi đấy".

      "..."

      "Ăn miếng bánh mocha nhé? Hay việt quất? Hoặc uống chocolate nóng, trà sữa?"

      Thư Hoán im lặng lúc rồi bỗng giọng: "Tôi muốn ăn lẩu chua cay".

      Từ Vĩ Trạch ngẩn người: "Được".

      ...

      Quanh đây bán món đó, Từ Vĩ Trạch lái xe đến con phố khác, mới tìm thấy quán bán lẩu chua cay ngon.

      Mà người ta có tiền lệ bán mang về, trả tiền thêm cũng được. Từ Vĩ Trạch phải tốn rất nhiều công sức mới mua về bộ nồi nấu, cồn nấu, lại mang canh và đồ ăn dùng kèm gói lại, lái xe quay về.

      Lúc lên tới nhà , Từ Vĩ Trạch mở cửa bằng chìa khóa để bàn. Trong phòng vẫn yên tĩnh như lúc , tối tăm, nhưng dường như bị thiếu mất gì đó.

      "Gấu Hoán?"

      Vẫn có tiếng đáp lại. giường trốn trơn, miếng sticker để giường, đó viết hai chữ "Tuyệt giao".

      Tuy sau kiện có thể cấu thành chức danh tội phạm này, lại có được lời nhắn gần như ấu trĩ ấy, thực cũng hơi buồn cười.

      Nhưng Từ Vĩ Trạch cười nổi. nghiêm túc.

      Thư Hoán vác chiếc túi thu vén vội vã những thứ quan trọng trong nhà, hướng tới bến xe. Vừa vừa khóc, vừa tức giận, vừa đau lòng.

      Hồi còn học đại học, từng có quyển vở do chính mình làm, từ bìa đến hoa văn bên trong đều do tự vẽ, hoàn toàn bằng thủ công, nỡ dùng, cứ suy nghĩ xem nên viết nội dung gì thích hợp.

      Kết quả là bị Từ Vĩ Trạch cướp lấy, vẽ linh tinh vào đó. tức đến nỗi khóc suốt hai ngày, cả tuần thèm chuyện với .

      Tâm trạng của giờ đây còn tệ hơn lúc đó gấp trăm lần.

      Nhưng phẫn nộ lớn đến mức khiến tố cáo hành vi cưỡng hiếp của Từ Vĩ Trạch. muốn trừng phạt , dù sao đó cũng là Từ Vĩ Trạch, họ là bạn thân của nhau suốt năm năm, kiện cáo , muốn!

      Có điều bao giờ muốn gặp nữa.

      Đến bến xe đầu đường, đau lòng pha lẫn hoang mang, nhớ ra được là phải đâu ổn nữa.

      Người mà trong lòng muốn gặp nhất, có thể dựa dẫm được nhất trong lúc yếu đuối, là Từ Vĩ Kính. Nhưng còn mặt mũi nào gặp .

      Nếu người làm chuyện đó với là người khác còn đỡ, đằng này lại là em trai , như thế ngay cả Từ Vĩ Kính, cũng thể nào đối mặt được.

      Chiếc xe đầu tiên dừng ở bến vừa hay là chuyến xe đến sân bay, Thư Hoán chỉ chần chừ lúc rồi lên xe theo những người khác.

      Đến sân bay, nhìn bảng thông báo điện tử, mua vé chuyến bay gần nhất, dưới thúc giục của loa thông báo, hoang mang qua cửa kiểm soát, lên máy bay. Sau đó máy bay đóng cửa, lăn bánh đường băng, cất cánh.

      Ngay cả thời gian suy nghĩ thận trọng cũng có, rời khỏi thành phố này với tốc độ nhanh nhất.

      Thực ra suy nghĩ cũng tốt, mất công việc vừa có được ở nhà họ Từ, mất người bạn thân nhất, mất người thầm , cũng mất thứ mà cố chấp giữ gìn bấy lâu.

      Tất cả những gì mà cố gắng trong thời gian rất dài mới có thể có được và gìn giữ, trong đêm mất hết.

      Thư Hoán cuộn người trong tấm chăn len máy bay, vùi mặt xuống phía dưới.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 32

      Lúc máy bay hạ cánh đêm khuya. Thư Hoán theo dòng người ra khỏi máy bay, đến đại sảnh. Những người được đón đều ôm nhau, hoặc bắt tay, sau đó cùng rời ; những người biết mình cần đâu cũng kéo va ly ra ngoài bắt taxi; chỉ có vẫn hoang mang khoác túi đứng trong sảnh.

      Thư Hoán cầm bản đồ, tìm chỗ ngồi xuống, có phần thấp thỏm bất an. vẫn chưa nghĩ ra phải tìm khách sạn thế nào, bản thân lại mù đường, ở nơi xa lạ thế này cũng dám lung tung.

      Bụng đói lắm rồi, cả ngày ăn gì. Thư Hoán ngồi lại sân bay ăn bát mì thịt bò sáu mươi tám tệ vẫn đói, nhưng nghèo đến nỗi dám gọi thêm nữa, thế là lại càng thêm bối rối.

      Thư Hoán tiếp tục ngồi thẫn thờ, ngẩng lên nhìn tấm bảng điện tử lạnh lùng. Lúc quảng cáo lên, bỗng nhớ ra Đoạn Kỳ Nhã ở thành phố này.

      Số điện thoại Đoạn Kỳ Nhã để lại, vẫn luôn giữ gìn như vật báu, vẫn nghĩ Đoạn Kỳ Nhã công việc quá bận rộn, có thời gian chuyện nên chưa bao giờ dám quấy rầy ấy.

      Lúc này mang tâm trạng thử lần cho biết, gọi vào số đó.


      "Xin chào".

      Nghe được giọng nữ quen thuộc, dịu dàng luôn được lưu trong máy MP3 của mình, Thư Hoán nhất thời xúc động lại căng thẳng: "Chào...chào chị, em...em là Thư Hoán, a, chính là người ... người mà trước đây chị từng gặp ..."

      Đối phương cười to: "Chị biết là em mà, trí nhớ của chị vẫn chưa tệ đến mức đó".

      Đoạn Kỳ Nhã nhớ, Thư Hoán càm thấy muốn khóc.

      " ra , số điện thoại chị cho em lâu như thế mà vẫn là lần đầu em gọi nhỉ. Sao nào, có chuyện gì thế?"

      "Em ... em vừa xuống máy bay, muốn hỏi chút là quanh đây có khách sạn nào thích hợp ..."

      Đoạn Kỳ Nhã : "Wow, em đến T à?".

      "Vâng ..."

      " mình sao, hay cùng Vĩ Trạch?"

      Nghe thấy cái tên đó, Thư Hoán có phần buồn bã: " mình ạ ...".

      "À, muộn thế rồi em đừng lung tung hơn. Đợi chút, khoảng nửa tiếng nữa chị đến đón em."

      Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn còn sung sướng. chỉ muốn thử vận may, trò chuyện với Kỳ Nhã vài câu, trong lòng cũng có chút an ủi, nào ngờ lại được đích thân ấy đến đón.

      ************************************************************

      Quả nhiên đứng ở cổng sân bay đợi lúc trong bóng đêm chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt đến gần, sau đó dừng trước mặt . Cửa xe mở ra, Thư Hoán nghe thấy bên trong gọi tiếng bèn vội chui vào.

      Đoạn Kỳ Nhã mặc bộ váy đen hở vai, mắt to mày sáng, da trắng như tuyết, đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra, rất cá tính nhưng cũng kém phần kiều diễm.

      Thấy Thư Hoán ngồi vào xe, Đoạn Kỳ Nhã liền đưa cánh tay thon dài ra đóng cửa giúp , cười : "Dáng vẻ em đứng đợi là ngoan, giống như con thú lạc vậy. Vĩ Trạch sao nỡ để em ở ngoài mình thế?"

      Nhìn tận mắt thần tượng của mình lần nữa, Thư Hoán thấy vơi bớt phân nửa nỗi buồn trước đó, trong tích tắc như quên hết những chuyện vừa xảy ra, mặt đỏ lên, lắp bắp: "Nhã.... Nhã... Nhã...".

      "cục tác" lúc lâu, Đoạn Kỳ Nhã lại nhìn : "Ôi, hình như em mặc đồ hơi nhiều, chỗ em lạnh lắm à?"

      Phía dưới chiếc áo chiffon trắng của chiếc quần jeans ống đứng, bên ngoài là áo vest mỏng, cổ còn quấn thêm chiếc khăn len tự đan. Tuy là kiểu ăn mặc mùa hè nhưng quá kín đáo, ngoài tay và mặt ra lộ thêm tí da thịt nào nữa.

      Thư Hoán đành gật đầu: "Vâng".

      "Đúng rồi, sao lại bay khuya thế, đến chơi hả? Hay là vì công việc?"

      Thư Hoán biết dối, cũng chẳng thể giải thích, nên đành ậm ừ cho qua: "Đến. .. đến chơi ...".

      Thấy khó xử Đoạn Kỳ Nhã cũng hiểu ý hỏi nữa, chỉ cười : "À, chị biết rồi, em đặc biệt đến đây thăm chị, nên Vĩ Trạch cùng, cậu ta còn bận ở nhà ghen tuông chứ gì".

      Thư Hoán cảm kích thân thiện ân cần của Đoạn Kỳ Nhã từ tận đáy lòng. Kỳ Nhã quả nhiên là người phụ nữ đẹp cả ngoại hình lẫn tâm hồn.

      Có điều hễ nhớ đến Từ Vĩ Trạch là Thư Hoán lại cảm thấy đau lòng. Tuy giận muốn chết, nhưng vẫn thể để tâm đến cảm xúc của .

      biết bây giờ thế nào, sau khi về nhìn thấy tờ giấy đó, chắc rất buồn. Ít nhất phần lẩu chua cay đó cũng ăn nổi rồi.

      Lúc này lại nhớ đến mọi ưu điểm của Từ Vĩ Trạch. Khi vừa tốt nghiệp chưa tìm được việc, tiền thuê nhà và ăn uống đều do Từ Vĩ Trạch cho "mượn" trước, mỗi tuần đều viện cớ mời ăn lần. Nửa đêm bị đau dạ dày, chỉ cú điện thoại thôi là đến còn nhanh hơn cả xe cấp cứu, bế chạy đến bệnh viện, ngồi suốt đêm trước giường bệnh, và luôn nắm lấy tay .

      Hai chữ "tuyệt giao" viết trong nước mắt. Họ có tình cảm sâu đậm đến thế, từng là bạn bè thể thiếu của nhau, tin tưởng lẫn nhau như người trong gia đình vậy.

      Nhưng vẫn bị chính tay phá hoại hết.

      chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt , trong lúc cảm kích Thư Hoán cũng cảm thấy bản thân sắp mất mặt quá rồi, sau đó nghe Đoạn Kỳ Nhã với giọng như dỗ dành cún con: "Đến nhà chị nhé, có chocolate rất ngon đấy".

      Chiếc xe lái thẳng đến chỗ Đoạn Kỳ Nhã ở. Thư Hoán nắm hai tay lại, mang tâm trạng cảm ơn theo Kỳ Nhã vào tòa nhà chung cư, e dè thấp thỏm bước vào thang máy, sau đó rụt rè nhìn Đoạn Kỳ Nhã lấy chìa khóa ra mở cửa.

      "Mời vào trong".

      Thư Hoán vội cởi giày ở bậc thềm, rồi dè dặt bước vào.

      "Xin lỗi nhé, chị dọn dẹp gì cả, đừng để tâm."

      Ánh đèn pha lê dịu dàng, phòng khách rộng rãi toàn màu trắng, sofa và thảm kiểu đồng bộ, gối tựa vứt lung tung, bàn uống nước đầy những tạp chí và đĩa nhạc, màn cửa ở khung cửa sổ lớn hé mở nửa, tuy thể gọi là ngăn nắp nhưng rất sạch .

      thoải mái như vậy lại khiến người ta thấy dễ chịu, nếu chỉn chu ngăn nắp quá lại thấy căng thẳng tới mức ngồi cũng dám ngồi.

      Thư Hoán rụt rè ngồi ở góc sofa, cảm ơn rối rít và nhận trà hoa quả Kỳ Nhã rót cho, lúc này mới sực nhớ ra phải xin lỗi: "À, lúc nãy chắc chị bận mà còn đến đón em, liệu em có làm phiền chị ?"

      Đoạn Kỳ Nhã cầm hộp chocolate, ngồi xuống: " đâu, ban nãy chị ở hộp đêm với bạn. Thực ra chơi mãi cũng chỉ có thế, nhiều cũng thấy chẳng ý nghĩa mấy". Chuẩn bị chocolate xong, Kỳ Nhã rót hai ly rượu vang rồi nhìn : "Ủa, áo khoác và khăn choàng cổ của em vẫn chưa cởi ra, nóng sao? ".

      "A..."

      "Lát nữa chị thay áo ngủ đó, trong nhà chị rất thoải mái. Ở độ cao này paparazzi chụp được, em mặc bikini cũng sao."

      Thư Hoán hơi ngượng ngùng, giọng: "Em nóng..."

      Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu vẻ nghi ngờ: "Hay là em vẫn để tâm đến chuyện đó? Chúng ta đầu là phụ nữ, mặc ít tí cũng sao đâu".

      Thư Hoán càng ngại ngùng, chỉ đặt tay lên đầu gối, trán mồ hôi túa ra, nhíu mày.

      Đoạn Kỳ Nhã nhìn , hơi cau mày rồi bỗng đưa tay kéo khăn quàng cổ của xuống, trong lúc Thư Hoán sửng sốt luống cuống, Kỳ Nhã lại cởi luôn áo khoác của Thư Hoán ra, sau đó trong tích tắc vẻ mặt trở nên nghiêm khắc.

      "Em gặp phải chuyện đó rồi?"

      Dấu vết Từ Vĩ Kính để lại cũng đến nỗi nhưng Từ Vĩ Trạch lại giày vò thêm lần nữa, dấu cũ còn có thêm dấu răng, từ cổ xuống ngực, chừa tấc nào.

      Thư Hoán giờ còn đau, nhưng vết thương trong lòng lại bí khoét sâu thêm, nhớ lại mấy tiếng đồng hồ tối qua bị Từ Vĩ Trạch giày vò, muốn khóc to lên.

      "Chuyện lớn như vậy sao em sớm? Em có biết càng để lâu càng nghiêm trọng ?"

      Thư Hoán lại rưng rưng nước mắt, căng thẳng: "Em, em..."

      "Báo cảnh sát chưa?"

      Thư Hoán hoang mang lắc đầu.

      "Vậy ". Đoạn Kỳ Nhã tỏ ra tức giận: "Loại người đó làm sao có thể dễ dàng tha thứ được? Em phải biết bảo vệ bản thân, có gì phải sợ cả, luật sư chị mời cho em, bảo đảm kiện cho phải cởi cả quần ra!"

      Nghe bảo phải gặp nhau ở tòa và cả Từ Vĩ Trạch phải cởi quần, Thư Hoán khoát tay lia lịa: " ... cần đâu ạ".

      Đoạn Kỳ Nhã cau mày: " phải chị trách em, nhưng những người yếu đuối như em quá nhiều nên mới khiến bọn đàn ông xấu xa kia làm bậy. Tại sao kiện? Người bị hại chẳng có gì phải xấu hổ cả, chẳng lẽ em còn sợ bọn họ nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ?"

      "Em ...em...."

      Thư Hoán biết phải giải thích làm sao. phải dạng cừu non để người ta bắt nạt, gặp kẻ quấy rối xe bus, tuy vóc dáng nhưng cũng đánh cho ta phải kêu lên oai oái vì đau, còn bẻ ngoặt tay đè xuống sàn xe, khiến khóc lóc cả xe đều nghe thấy.

      Bạn thân Nhan Miêu của càng lợi hại hơn, túm cổ áo tên đó lôi xuống xe: "Muốn cùng tôi đến công ty gặp sếp của , báo ông ta biết là dâm tặc xe bus ? Nếu muốn đưa tiền đây!". Sau đó họ còn có thể thu hoạch được mấy trăm tệ tiền trà nước.

      Nhưng lần này phải ai khác, mà là Vĩ Trạch. khác những người khác.

      Đoạn Kỳ Nhã thở dài: "Thôi, em cũng đừng để tâm. Đây là chuyện của em, nếu em muốn chị nhúng tay vào".

      "Xin..xin lỗi chị...".

      Tuy khiến thần tượng thất vọng, nhưng vẫn muốn bảo vệ Vĩ Trạch.

      Trong lúc cả hai đều biết điện thoại đổ chuông, Đoạn Kỳ Nhã tiện tay nghe máy: "A lô? Vĩ Trạch à, chuyện gì thế?"

      Thư Hoán lập tức mở to mắt, cơ thể căng cứng.

      "Thư Hoán?", Đoạn Kỳ Nhã nghe thấy, hơi cau mày rồi quay lại. Thư Hoán vội ra sức khoát tay, ra hiệu với .

      Cuối cùng Đoạn Kỳ Nhã : ", ấy liên lạc với tôi".

      Thư Hoán thở phào.

      Cúp máy rồi, Đoạn Kỳ Nhã nhìn , hỏi với vẻ khó tin: "Chẳng lẽ là Vĩ Trạch làm?".

      Thư Hoán bị chọc trúng chỗ đau, nước mắt lưng tròng: "Em..em...".

      Đoạn Kỳ Nhã nổi giận: "Đầu Vĩ Trạch có bị kẹp vào cửa vậy? Chẳng ra thể thống gì, có còn là người ? Em là bạn cậu ta, nếu muốn thân mật có thể với em, sao có thể ..."

      Thư Hoán đau buồn, nấc nghẹn : "Em..em phải bạn ấy...Em, em chỉ giả làm bạn để lừa người nhà ấy. Sau đó cũng biết vì sao mà ấy bỗng nhiên lại tỏ tình, đương nhiên là em từ chối, sau đó ..."

      "..."

      "Haizzz, ra ấy cũng phải người xấu, chị cũng hiểu con người ấy mà...Có thể là chỉ vì...ôi... thực ra em, em cũng biết..."

      Lúc này còn tốt cho Vĩ Trạch, cũng thấy mình quá ngu ngốc. Nhưng ai bảo là Từ Vĩ Trạch chứ.

      Đoạn Kỳ Nhã xoa đầu : "Chị hiểu, nên em mới định kiện cậu ta? "

      "Đừng, ôi ... Bọn em làm bạn thân bao năm... T_T"

      Đoạn Kỳ Nhã nghĩ ngợi rồi : "Nếu thế chị cũng . Thực ra lúc đó thấy hai người, chị hoàn toàn nghĩ là diễn kịch. Vĩ Trạch ở cạnh em rất tự nhiên, hai người trông rất hạnh phúc. Tại sao em chấp nhận?"

      Thư Hoán nước mắt lưng tròng, ngẫm nghĩ: "Bọn em luôn là...bạn tốt mà ..."

      "Chỉ là bạn bè khác giới có khả năng phát triển thêm bước nữa ..."

      " ... được". Thư Hoán vẫn nghẹn ngào, "Thế cũng quá kỳ quặc. Em...em chưa bao giờ nằm trong phạm vi săn mồi của ấy, .. ấy cũng thế. Chính là dạng...dạng thể ăn...".

      Phát sinh quan hệ thân mật với Vĩ Trạch, cảm giác như loạn luân ấy.

      Đoạn Kỳ Nhã ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn : " thể tiếp nhận đừng miễn cưỡng. Cứ ở lại đây thời gian để giải tỏa ".

      "Vâng"

      "Ở T này em có chỗ ở đúng ?"

      Thư Hoán gật đầu.

      "Vậy ở luôn nhà chị nhé, chị có nhiều phòng lắm. Vị trí này muốn đâu cũng tiện, về độ an toàn cũng được bảo đảm".

      "A.."

      "Chỉ có điều gần đây chị khá bận, thể dẫn em chơi được, đợi qua giai đoạn này rồi chị giới thiệu mấy chỗ thú vị cho em".

      Thư Hoán sung sướng: "... cần đâu ạ, như thế liệu có quá phiền cho chị..."

      " đâu, lúc chúng ta ở nhà họ Từ cũng xem như ở cùng phòng, rất hợp nhau. Thói quen sinh hoạt của em cũng khác với chị lắm, cần lo."

      Thư Hoán cảm kích muốn rơi nước mắt.

      "Hơn nữa tuy ở đây chị có thuê người quét dọn theo giờ, nhưng có thêm người giúp chị nấu cơm cũng hay lắm".
      Trâu thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33

      Tính tình Thư Hoán vốn rất dễ chịu, chịu thương chịu khó, tuy thức khuya nhưng mình ở trong phòng chẳng ảnh hưởng đến ai, huống hồ Đoạn Kỳ Nhã cũng có thói quen khuya, cuộc sống ở nhờ lại thuận lợi hơn nghĩ nhiều.

      Lúc rời khỏi nhà, chỉ mang theo chứng minh nhân dân và tiền bạc, khi ấy còn tâm trạng đâu mang theo laptop quý, là "nồi cơm" của cả.

      Đoạn Kỳ Nhã hào phóng chọn chiếc trong số mấy chiếc máy tính của cho Thư Hoán mượn, nhưng phần mềm, tài liệu cần cho công việc đều phải download lại từ đầu, thể bắt tay vào làm việc ngay được. Hơn nữa cảm hứng của gần như cạn kiệt, thể nào thiết kế ra những hình tượng hạnh phúc đáng được nữa.

      Mất công cụ kiếm ăn, Thư Hoán trở thành bé ốc sên trong nhà Đoạn Kỳ Nhã, mỗi ngày làm việc nhà, mua thức ăn về nấu nướng, giặt giũ rửa bát. Thời gian còn lại xem ti vi, khâu cho Đoạn Kỳ Nhã mấy con gấu và thỏ có thể treo túi.

      Sống cho qua ngày được thời gian, bỗng ngày nọ Kỳ Nhã hỏi : "Quãng thời gian này chắc em có công việc nào khác đúng ?"

      "Dạ, em rất rãnh rỗi".

      "Tuy có hơi thất lễ nhưng chị vẫn muốn hỏi chút, xem em có hứng thú ".

      Thư Hoán lập tức hứng chí, ngồi nghiêm chỉnh lại: "Có chuyện gì, chị cứ ạ!"

      Đoạn Kỳ Nhã cười : "Gần đây chị khá bận, có trợ lý lại xin nghỉ để kết hôn, công ty cần tìm người thay thế. Vì trong thời gian ngắn nên chuyện nhân muốn phiền toái, người lạ cũng tiện. Thế nên chị muốn ..."

      Thư Hoán lập tức ôm đùi Kỳ Nhã: "Được phục vụ chị là niềm vinh hạnh của em!"

      ******************************< br>

      Làm trợ lý cho Đoạn Kỳ Nhã là công việc hoàn toàn mới, tâm trạng của Thư Hoán cũng thay đổi theo.

      Mỗi ngày bê trà đưa nước, kiểm tra quần áo cần thay, nhớ lịch trình trong ngày, xách túi ... tuy công việc lặt vặt chẳng có gì mới mẻ nhưng ...

      Hồi học đại học những gì làm giúp Vĩ Trạch chẳng phải cũng gần giống thế này ư?

      Hơn nữa bây giờ còn có tiền lương!

      Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã hoàn toàn chẳng có lòng tự tôn gì cả, lẽo đẽo theo đuôi suốt. Dưới chỉ dạy năm nào của Từ Vĩ Trạch, làm việc cũng có thể gọi là nhanh nhẹn ngăn nắp, công việc này rất thích hợp với . Hơn nữa lại có thể nhìn thấy con người và việc mới lạ, tuy bận rộn xoay như chong chóng nhưng cũng vẫn thấy vui.

      Đoạn Kỳ Nhã quay quảng cáo, ngoan ngoãn cầm chai nước mua sẵn đứng đợi, sung sướng ngắm bóng lưng và đôi chân dài xinh đẹp ấy.

      Lúc nghỉ ngơi, vị quản lý cấp cao bên phía đối tác thờ ơ ngồi xuống cạnh : "Có nước uống ?"

      Thư Hoán lấy chai trong túi ra: "Có ạ".

      Đối phương nhận lấy, cười : "Cảm ơn, là nhân viên bán thời gian phải ? Học ở đại học nào thế?"

      "..."

      Vì công việc làm thường xuyên phải chạy lung tung nên trang điểm, suốt ngày chỉ buộc tóc lên, mặc áo pull váy yếm, hoặc quần jeans dài, đeo chếch sau lưng chiếc túi lớn, có vẻ rất trẻ con.

      "Lát nữa có muốn cùng uống rượu ?"

      "Ơ..."

      Bỗng vai bàn tay đặt lên, giọng Đoạn Kỳ Nhã vẳng đến: "Làm gì thế, muốn bắt chuyện với Gấu Hoán của chúng tôi à?"

      Đối phương cười ha hả, : " có, chuyện phiếm thôi", sau đó lén lút bỏ .

      Thư Hoán tuy làm việc lặt vặt nhưng cơ hội được bắt chuyện lại cao đến bất ngờ.

      Vì đại mỹ nhân cao cấp như Đoạn Kỳ Nhã là ánh trăng nơi đáy nước, hoa tươi trong tấm kính, cao xa khó với, người bình thường còn dám nghĩ đến, biết có cơ hội nên muốn bẽ mặt.

      Còn những trợ lý như nếu có vài phần nhan sắc lại dễ dàng cưa đổ, những nam nghệ sĩ, nhân viên công tác cũng tiện thể chuyện phiếm dăm ba câu. có cá tôm cũng được.

      "Mấy người đó tốt nhất là em cứ mặc kệ. Đừng khách sáo với bọn họ, cứ "" là được".

      "Dạ..."

      "Muốn quan tâm cũng phải tìm người tốt, như ..." Đoạn Kỳ Nhã hất cằm, chỉ người đàn ông vừa bước vào trường quay, "như thế đó".

      Thư Hoán lại lắp bắp, rối loạn: "Từ...Từ Diễn...".

      Ngôi sao lớn ấy cũng là ca sĩ như Đoạn Kỳ Nhã, hoặc có thể là còn nổi tiếng hơn cả Kỳ Nhã nữa. Lần đầu tiên Thư Hoán gặp người ở ngoài đời. cần qua ống kính, cũng chẳng có đèn đuốc, ta tỏa ánh hào quang, đẹp trai đến mức người ta muốn chết ngay. Có được gương mặt như thế, cả đời này còn cần phải lo nghĩ về cái ăn sao?

      "Em cò thể đến chụp ảnh chung với ta. Tuy tính tình ta rất xấu xa, nhưng mà, nể mặt chị, nếu em muốn chụp mấy tấm, ký tên, cũng chẳng vấn đề gì".

      Thư Hoán run lẩy bẩy cầm máy ảnh chạy đến.

      lúc sau hứng chí quay lại: "Chụp được rồi chụp được rồi!". Cuộc đời lại viên mãn nữa rồi.

      Đoạn Kỳ Nhã cười, nhìn cúi đầu vừa xem máy ảnh vừa uống nước ngọt, hỏi: "Nhưng, em có biết ?"

      "Dạ?"

      "Từ Diễn và Từ Vĩ Trạch, là họ hàng đấy".

      Thư Hoán phun nước ngọt lên màn hình, sau đó vội vàng túm vạt áo pull lên lau máy ảnh.

      Đoạn Kỳ Nhã vội xoa dịu: "Nhưng em đừng lo, họ ở cùng thành phố, lại ít liên lạc, ta cũng biết em là ai".

      Thư Hoán thở phào nhõm, tiện thể cũng suy đoán về nguồn gốc gene đẹp kinh khủng của nhà họ Từ.

      Thế nhưng hễ nhắc đến Từ Vĩ Trạch, tâm trạng lại u ám. Tuy cố gắng nghĩ đến và cũng chuyển sang thành phố khác, từ nhà thiết kế trở thành trợ lý, như tái sinh, nhưng buổi tối nằm ngủ vẫn mơ đến hai người ấy, sau đó choàng tỉnh rồi ngủ được nữa.

      Đâu phải cứ cố phớt lờ thực biến mất đâu.

      nhớ thời gian tươi đẹp vui đùa cùng Từ Vĩ Trạch, cũng nhớ đến tâm trạng đơn phương Từ Vĩ Kính.

      Nhưng chuyện xảy ra đêm ấy, chỉ nét bút thôi, vấy bẩn cả cảnh tượng tươi đẹp ấy rồi.

      Đoạn Kỳ Nhã hỏi: "Em muốn biết tin tức gần đây của Vĩ Trạch ?"

      Thư Hoán khổ sở vùi đầu vào cánh tay, lắc đầu.

      "Chị hiểu em muốn đối diện với cậu ta. Nhưng đêm nay chị muốn chat webcam vài chuyện, nếu em ngại có thể ngồi cạnh xem". Đoạn Kỳ Nhã cười , "Nếu ghét quá có thể ném cà chua thối vào màn hình".

      *********************

      Buổi tối về đến nhà, Đoạn Kỳ Nhã mở máy tính, Thư Hoán ngồi góc mà webcam quay tới, có phần bất an.

      "Ủa, sao Vĩ Trạch vẫn chưa online?"

      Lại đợi khoảng mười phút, Đoạn Kỳ Nhã cũng nhăn mặt: "Thôi, đợi cậu ta nữa, em ngủ sớm ".

      Thư Hoán đáp lại, khẽ thở phào, toàn thân nhõm.

      Máy tính bỗng "ding" tiếng, khung chat cũng ra, sau đó Thư Hoán bất ngờ nhìn thấy gương mặt lâu gặp của Vĩ Trạch.

      Trông có vẻ gầy nhưng vẫn rất đẹp trai, lúc cười, rất giống Từ Vĩ Kính. Trong tích tắc Thư Hoán cảm thấy lòng dạ rối bời, biết nhìn thấy mình nhưng vẫn lấy gối che mặt theo bản năng, chỉ lộ ra đôi mắt.

      Đoạn Kỳ Nhã khách sáo, hỏi ngay: "Sao muộn thế, chẳng phải hẹn mười giờ hay sao?"

      "Xin lỗi, tôi vừa về".

      "Đêm hôm rồi còn bận gì?"

      Gương mặt Từ Vĩ Trạch có vẻ mệt mỏi: "Vừa đến nhà người bạn của Gấu Hoán. ấy Gấu Hoán có ở đó, tôi cứ nghĩ ấy lừa mình, nhưng đợi đến bây giờ có lẽ Gấu Hoán ở đó ".

      Đoạn Kỳ Nhã an ủi: "Thư Hoán cũng trưởng thành rồi, biết tự chăm sóc bản thân, cậu đừng lo".

      Từ Vĩ Trạch cười, lắc đầu: "Chị hiểu đâu".

      hơi nghiêng mặt, Thư Hoán hốt hoảng khi nhìn thấy vài vết thương đó. Đoạn Kỳ Nhã cũng hỏi: "Mặt cậu bị sao thế? Uống say nên ngã à?"

      Từ Vĩ Trạch sờ mặt: "Chị cái này? tôi đánh đấy. sao, hết sưng rồi. Ban đầu mới giống mặt heo".

      Đoạn Kỳ Nhã hỏi với vẻ khó tin: "Vĩ Kính lại nỡ đánh cậu sao?"

      Vĩ Trạch cười khổ sở: "Là do tôi đáng bị thôi".

      " em nhà cậu làm sao thế?"

      lúc sau Từ Vĩ Trạch mới : ", là lỗi của tôi. Gấu Hoán bỏ nhà là vì... tôi cưỡng bức ấy".

      Đoạn Kỳ Nhã gì, ngay cả Thư Hoán cũng bất ngờ trước thẳng thắn của .

      "Tôi nghĩ, ấy bao giờ tha thứ cho tôi nữa".

      Thư Hoán chỉ xấu hổ vùi mặt vào gối nhưng lại nghe thấy Từ Vĩ Trạch : "Tôi biết người mà ấy thích là tôi".

      "..."

      "Tôi làm thế, cũng là vì cuống quá nên làm bậy thôi".

      Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người trong phòng đều im lặng. lúc sau Đoạn Kỳ Nhã mới nhìn , đôi mắt to sáng, đen nhánh nhưng trong veo, trong tích tắc ánh mắt ấy như thể xuyên thấu Thư Hoán, khiến tâm tư giấu kín của bị phơi bày hết.

      "Vậy nên, em chịu chấp nhận Vĩ Trạch là vì Vĩ Kính?"

      Thư Hoán ra sức lắc đầu theo bản năng.

      Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã, rất sợ phải thừa nhận. quá sùng bái Kỳ Nhã, đến nỗi vô cùng sợ chuyện này, họ cùng thích người đàn ông, và chuyện đó xảy ra rồi chẳng ai có thể tránh được rạn nứt.

      Đoạn Kỳ Nhã nhìn rồi cười : "Cũng chẳng có gì, thích Vĩ Kính cũng là chuyện bình thường, ấy thu hút thế cơ mà".

      "...."

      "Em thích ấy, chứng tỏ em cũng có mắt nhìn đấy"

      Đoạn Kỳ Nhã tắm, Thư Hoán e dè đợi lấy quần áo ấy thay ra đem giặt. làm sai điều gì, nhưng lại cảm thấy mình Vĩ Kính là rất có lỗi với Kỳ Nhã.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 34

      Hôm sau Thư Hoán vẫn làm việc, bận rộn tất tả, quay mòng mòng bên Đoạn Kỳ Nhã.

      Lúc đó Đoạn Kỳ Nhã nhận cuộc điện thoại, sau đó gọi : "Thư Hoán, em mua cơm hộp giúp chị nhé".

      "Ồ, vâng ạ."

      "Quán mà hôm trước chị đặt ấy, cơm gà, đùi gà phải mới rán nhé. Và cả quán bánh bao hấp mà chị hay ăn nữa, lấy hộp nhé."

      Mua cơm hộp phải việc của nhưng Thư Hoán vẫn vui vẻ thực .

      giữa trưa nắng, dám gọi taxi, tiền taxi được thanh toán, chỉ có thể che nắng mà đứng đợi xe bus thôi.


      Hai quán cách nhau khá xa, cũng gần công ty nên tốn rất nhiều thời gian. Đến khi mua xong bánh bao nguội, đùi gà cũng biết còn giòn hay .

      Để bảo đảm độ giòn của gà, Thư Hoán vận hết mười phần công lực bay vào phòng nghỉ của Đoạn Kỳ Nhã, tay giao hộp cơm, thở hổn hển: "Em...em về rồi".

      Đoạn Kỳ Nhã cười: "Vất vả cho em quá, để ở đó ".

      "Ủa?"

      tưởng Kỳ Nhã ăn ngay nên mới bảo mua gấp. Nhưng Thư Hoán cũng nghĩ gì nhiều, đặt hộp cơm xuống rồi đến phòng trà lấy nước uống.

      Lúc cầm ly nước đến gần cửa sổ, Thư Hoán nhìn thấy phía dưới có người ra khỏi cổng.

      Vì xa quá nên chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mi trắng của , trong thời tiết nóng nực, mặc áo vest khoác ngoài màu nhạt và cả ánh sáng lóe lên dưới nắng gắt của chiếc cúc áo nạm kim cương khi đưa tay lên.

      Thư Hoán nghĩ ngợi gì, chạy hai bước theo lối hành lang, nhìn chăm chăm vào trong xe, trong tích tắc tim đập thình thịch, quay người định chạy vào thang máy.

      Vừa được mấy bước nghe Đoạn Kỳ Nhã gọi phía sau: "Thư Hoán, sao vậy?"

      Thư Hoán dừng chân, miễn cưỡng quay lại, lắp bắp: "Em...em hình như nhìn thấy...".

      "Hử? Nhìn thấy ai?"

      Hình như nhìn thấy Từ Vĩ Kính. ngờ có thể gặp ở đây, có lẽ đó chỉ là ảo giác. quá nhớ .

      Thế nhưng đối mặt với Đoạn Kỳ Nhã, thể nên lời. Cuộc đời vì mối tình đơn phương có kết quả ấy trở nên rối rắm, sợ ngay cả thân thiết quý giá Đoạn Kỳ Nhã dành cho mình cũng biến mất.

      Giữa hai người phụ nữ bỗng có cảm xúc rất kỳ lạ. Đoạn Kỳ Nhã nhìn rồi cười: "Đúng rồi, chị muốn là vừa nhận được điện thoại, vị trợ lý trước của chị kết thúc kỳ nghỉ rồi".

      Thư Hoán hề chuẩn bị tâm lý, đờ người: "A...".

      "Quãng thời gian này em vất vả rồi."

      Thư Hoán ngẩn ra lúc rồi sợ hãi : "Vậy...vậy ngày mai, em...em cần tới nữa sao?".

      "Cũng phải, chỉ là cần làm việc cho chị nữa." Đoạn Kỳ Nhã cười , "Người giỏi giang như em, công ty rất cần mà. Lát nữa em tìm gặp chị Fany, chị gọi điện thoại cho chị ấy, để chị ấy sắp xếp em làm trợ lý cho nghệ sĩ khác. Còn lại đều như cũ, em đừng lo".

      Đoạn Kỳ Nhã đuổi , Thư Hoán thở phào, muốn nhảy lên vì vui sướng. Nếu mất cả Đoạn Kỳ Nhã, biết phải làm sao nữa.

      Lúc Thư Hoán mở cửa văn phòng chị Fany đau đầu nhức óc: "Lại đổi trợ lý, mới tháng mà thay ba người, Tịch đại thiếu gia, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây?".

      Người đàn ông ngồi sofa rất trẻ, gương mặt đẹp trai nhưng thiếu đứng đắn, lại có vẻ rất hư hỏng. ta là ca sĩ thần tượng khá nổi tiếng gần đây, vừa ra mắt album, Thư Hoán cũng nhớ tên ta nhưng phải là fan.

      "Tôi cần gì cả, nhưng chị ghép tôi với những em Trư Bát Giới đó là sao?"

      "Trợ lý chứ có phải bạn đâu, giỏi giang là được mà? Hơn nữa Tiểu Văn chỉ hơi mập chút, làm gì khoa trương thế. Làm ơn thiếu gia, đừng khén chọn nữa."

      Tịch Đức vẫn thờ ơ nghịch chiếc bật lửa hàng hiệu của mình: "Dù sao trợ lý như thế tôi thể nào chấp nhận, chị xem làm thế nào làm ".

      Thư Hoán thấy tình huống như thế, vào được mà lùi cũng chẳng xong, đứng ở cửa lúc mới rụt rè : "Ơ...".

      Hai người cùng quay lại nhìn , Thư Hoán hơi ngại ngùng, đành : "Chị Fany, chị Kỳ Nhã bảo em đến tìm chị".

      Fany lau mồ hôi : "Ồ, em là Thư Hoán đúng , trợ lý của Kỳ Nhã. Chị bận, chưa sắp xếp cho em được, em đợi chị tra thử...".

      Tịch Đức ngồi cạnh bỗng : " ấy là trợ lý mới đến à? Vậy càng hay, tôi định thay người".

      Thư Hoán và Fany đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn ta.

      Thấy thái độ ta là tức muốn chết, theo ta mới lạ. Thư Hoán chưa kịp "" chị Fany kéo ra hành lang bên ngoài.

      "Được rồi, em làm ơn..."

      Thư Hoán khó xử: "Dạng như ta...".

      "Haizzzz, chị cũng biết để em theo cậu ta là làm khó em. Nhưng mà, hiếm khi có người cậu ta ưng ý, dù sao cũng tốt hơn là bọn chị chọn trợ lý giúp cậu ta rồi sau đó lại thay người."

      "Nhưng..."

      "Những khác chị dám xếp cho cậu ta. Nhưng Kỳ Nhã em rất giỏi, lại thông minh, chị nghĩ nhất định em ứng phó được."

      "Em cũng giỏi đến thế..."

      Chị Fany nắm tay : "Giúp chị mà, xin em đấy. Chỉ mỗi chuyện của cậu ta mà lằng nhằng đến nỗi hôm nay chị làm được việc khác rồi. Em cũng biết công việc chị rất nhiều, lát nữa còn phải đến nhà trẻ đón con, bà mẹ đơn thân vất vả lắm...".

      Thư Hoán đành : "Được, được ạ...".

      Tiếp nhận công việc kinh khủng này, Thư Hoán có phần bất an, biết Tịch đại thiếu gia chỉ trỏ sai khiến như thế nào.

      E sợ trong lòng, Thư Hoán liền gọi điện cho Đoạn Kỳ Nhã, cho ấy biết bản thân bị sắp xếp làm việc dưới tay Tịch Đức.

      Đoạn Kỳ Nhã : "Nếu nhận rồi cứ thử ngày xem sao, được lại đổi".

      Thư Hoán nghĩ cũng có lý, liền định thần lại, nghiêm túc làm hết việc trong nửa ngày hôm nay trước .

      Cũng may Tịch Đức hòa nhã hơn nghĩ. Theo ta thu hình tiết mục, ca sĩ thần tượng nổi tiếng nên stylist, người trang điểm và cả trợ thủ...ngồi đầy xe. Thư Hoán nhìn ngó quanh quất, tìm thấy chỗ nào trống, nghĩ nên xe bus cho xong, nào ngờ Tịch Đức chủ động gọi : "Ngồi đây , có chỗ trống".

      Thư Hoán ngồi cạnh ta, thực ra có chỗ nào trống, chỉ là vóc dáng bé có thể chen vào ngồi cạnh ta.

      Có lẽ vì gian chật hẹp nên đùi Tịch Đức áp sát , cánh tay cũng đặt sau lưng , Thư Hoán quen ngồi gần người lạ thế này nhưng cũng thể tỏ ra quá sợ hãi, dù sao hai người cùng ngồi chỗ nên khó tránh khỏi đụng chạm, đành ngồi thẳng lưng lên.

      "Người thơm ."

      Thư Hoán phản ứng kịp, chỉ "Ơ" tiếng.

      "Dùng nước hoa gì đó?"

      Ngẩng lên nhìn nụ cười của công tử đào hoa Tịch Đức, Thư Hoán chỉ đáp gọn: "Tôi dùng nước hoa".

      "Ồ, ra là hương thơm tự nhiên?"

      "..."

      ...

      Lúc tiết mục quay xong khuya rồi, Tịch Đức lại bắt đến bar uống vài ly, cuối cùng chỉ còn lại Thư Hoán và người quản lý nhẫn nại cùng ta.

      Người quản lý là bất đắc dĩ, Thư Hoán cũng bất đắc dĩ. là nhân viên mới ít kinh nghiệm nhất, những người khác kẻ trốn, người thoái thác, đương nhiên chỉ có thể gồng mình lên chịu đựng.

      Còn trách nhiệm của người quản lý là kiềm chế ta: "Cậu bớt phóng túng chút , coi chừng bị chụp ảnh đấy. Cậu gây đủ chuyện phiền toái rồi, còn gây chuyện nữa chưa chắc công ty có thể ém nhẹm giúp cậu được nữa đâu".

      Tịch Đức nóng nảy hất đầu: "Được rồi được rồi, phiền chết được, bây giờ tôi về nhà được chưa?".

      Người quản lý cũng dám nổi giận với ta, nghe cú điện thoại rồi bất lực : "Tôi có việc phải trước. Thư Hoán, vất vả rồi, cũng nên về sớm nghỉ ngơi nhé".

      Chào tạm biệt xong, Thư Hoán nhìn Tịch Đức lảo đảo đến chỗ đậu xe, vội hét: "Này, làm gì thế?".

      Tịch Đức quay lại nhìn , cười : "Lái xe về nhà, sao, nỡ để tôi về hả?".

      Thư Hoán rất tức giận: " uống say rồi, sao lái xe được?". ta say khướt như thế mà lái xe đúng là hung khí đường rồi.

      "Sao thể lái xe?", Tịch Đức xoay xoay chìa khóa trong tay, " xem thường kỹ thuật của tôi à?".

      " có biết như thế là rất nguy hiểm ?" Thư Hoán hề do dự bước lên, định giật lấy chìa khóa của ta, " thể lái xe, tôi giúp gọi taxi về".

      Cứ ngỡ với tính cách ta cuộc chiến giằng co dữ dội, nào ngờ Tịch Đức lại nhận lời rất nhanh: " lái xe cũng được, nhưng phải đưa tôi về".

      "..."

      Tịch Đức cười : "Chẳng phải tôi uống say sao? Để ngôi sao uống say tự ngồi xe về nhà, vậy còn làm trợ lý làm gì!".

      So với phiền phức ta có thể mang lại cho người đường khi lái xe, Thư Hoán cảm thấy cứ đưa ta về nhà hơn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :