1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25

      "Xin em hãy tha thứ cho ."

      Xin....lỗi thôi mà, có cần làm thế này ?

      Đến nước này rồi làm sao Thư Hoán chấp nhận lời xin lỗi của được, ở vào thế bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng dung cánh tay gầy gò của mình để đón bó hoa to khủng bố kia.

      Nặng...nặng chết được.

      Trong nhà hàng bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

      Những thực khách trong nhà hàng đều ngỡ là cầu hôn thành công, ngoài việc vỗ tay nhiệt tình ra, còn lần lượt chúc mừng Từ Vĩ Trạch rất thành thực: "Chúc mừng ".

      Từ Vĩ Trạch rất phong độ, mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn, cảm ơn".

      Thư Hoán rất muốn cầm đĩa lên đập chết , cái tên này, tưởng mình đóng phim chắc?

      Đóng phim xong, tiếp đó là Champagne, thức ăn, nến được thắp lên và cả nhạc nữa. Thư Hoán vẫn có được món nui xào trông chờ nãy giờ, nhưng Từ Vĩ Trạch mỉm cười ngồi trước mặt, mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị sạch , nụ cười dịu dàng, nghĩ lát nữa thôi mình tha thứ cho ngay.

      và Từ Vĩ Trạch là thế. Cho dù giận đến mức muốn xé nát ra nhưng hễ gặp mặt rất khó giận lâu.

      " rất chuyên nghiệp. Muốn xin lỗi cũng bắt em đợi lâu thế!"

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Xin lỗi, cũng ngờ hoa trong nhà hàng lại đủ, khắp các cửa hàng trong thành phố mới mua đủ...".

      Thư Hoán đau lòng xót xa nhìn bó hoa to khủng bố đó: " cần nhiều thế này, tám hoặc mười bông là đủ, như thế lãng phí lắm".

      Từ Vĩ Trạch nhìn chân thành: " muốn em hiểu thành ý của mà".

      Ăn cơm xong, hai người ra khỏi nhà hàng, cũng ngồi xe mà cùng thả bộ đến công viên gần đó.

      " đó, Gấu Hoán, tối hôm ấy rất xin lỗi em."

      "Hừ! >皿<"

      "Thấy em khóc, lúc ấy là..."

      "Hứ! >皿<"

      "Tại tốt, uống say quá."

      "Cũng có say đến mức đó đâu!". Có phải say khướt đâu chứ. cược rằng lúc đó hoàn toàn biết bản thân làm gì.

      "Xin lỗi mà, nhất thời bị tinh trùng xông não!"

      Thư Hoán dạy dỗ cách nghiêm khắc: "Cũng thể ăn tạp như thế được, dù bồng bột đến mấy cũng phải phân biệt đối tượng chứ. Nếu chẳng lẽ ngay cả trai đứng trước mặt, cũng đè ra à?".

      Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: "Cái này à, để nghĩ thử....".

      Tuy những gì nghe có vẻ hợp lý nhưng Thư Hoán cũng muốn dằn vặt nữa. nghĩ vẫn nên cùng Từ Vĩ Trạch quay về mối quan hệ đơn giản vui vẻ như trước kia sớm chút hơn.

      "Chuyện lần này bỏ qua. Nhưng em muốn tuyên bố ngay bây giờ rằng, tôn trọng em, xem trọng người bạn là em."

      Từ Vĩ Trạch ngoan ngoãn : " rất tôn trọng em, cũng rất xem trọng em"..

      Dám lược bỏ mấy từ. Nhưng thôi, cũng được.

      "Lần sau nếu dám làm thế, em lấy dao ra đấy".

      "...."

      "Chặt bỏ ngón tay để tỉnh táo lại. nghĩ gì thế hả?"

      ...

      khí ban đêm rất trong lành, ánh đèn trong công viên rất đẹp, Thư Hoán hồi phục lại tâm trạng của mình, ngay cả bước chân cũng nhàng hơn. Từ Vĩ Trạch cười bên cạnh, nhìn vui vẻ nhảy lên đường viền hẹp men theo bãi cỏ, lúc đứng vững liền đưa tay ra đỡ lấy .

      Nhưng Thư Hoán cứ cảm thấy đằng sau nụ cười kia dường như có tâm trùng trùng.

      Nhảy xuống khỏi đó, Thư Hoán liền hỏi: " sao vậy?".

      "Hử? có gì."

      "Tâm trạng vui cứ ra, chừng em có thể giúp mà."

      Từ Vĩ Trạch nhìn , nhướng mày: "Ừ, quả thực em có thể giúp được ".

      Thư Hoán vẫn đờ đẫn ngước mặt lên nhìn : " ? Giúp thế nào?".

      Từ Vĩ Trạch cúi người xuống. Thư Hoán bỗng có dự cảm lành, quả nhiên chưa đợi phản ứng, Từ Vĩ Trạch bất thình lình cắn miếng mạnh lên má .

      Thư Hoán đau quá hét toáng lên: "Lại thế! A a, tức chết mất! là đồ biến thái, tại sao cứ thích cắn em thế hả?".

      Từ Vĩ Trạch cười nhìn , rồi : "Em cũng có thể cắn mà, mặt cũng cho em cắn đây, thích đánh cũng được."

      Để tránh lại giở trò lật lọng, lần này Thư Hoán bấu lấy cổ , kéo xuống, nhón chân lên, nhắm thẳng vào gò má .

      chuẩn bị dồn sức cắn phát Từ Vĩ Trạch bất ngờ quay mặt lại.

      Môi hai người suýt chút nữa chạm vào nhau. Thư Hoán "óa" lên tiếng, giật bắn mình, còn tức tối đánh đấm loạn xạ: "A a, đồ biến thái, ác độc, lại thế!".

      Từ Vĩ Trạch cười, để mặc đánh mình, : "Có phải hôn được em rồi phải lấy thân thề hẹn ?".

      "Đương nhiên!" Nụ hôn của rất quý giá mà.

      Gương mặt Từ Vĩ Trạch còn nụ cười nhàng, có phần uể oải nữa. Lúc này thu lại nụ cười, gương mặt lạnh lung, nghiêm nghị gần như Từ Vĩ Kính.

      Thư Hoán thấy Từ Vĩ Trạch cúi đầu xuống, gương mặt phóng to lên, bỗng thất hoảng hốt.

      "Từ..."

      Sau đó môi bị khóa chặt.

      Thư Hoán đờ đẫn, bất động.

      cảm thấy đôi môi mềm mại mà mạnh mẽ, hơi nóng như cánh hoa bừng nở là trải nghiệm chưa bao giờ có trong cuộc đời . Hàm răng bị tách ra nhàng, sau đó đầu lưỡi luồn vào, giữ chặt lấy .

      Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

      Nụ hôn này của Từ Vĩ Trạch kéo dài đến hai phút. Lúc hai đôi môi rời nhau, Thư Hoán vẫn đờ đẫn, cứng đờ người lúng túng, tay cũng biết đặt ở đâu.

      "Gấu Hoán?"

      Thư Hoán dần hoàn hồn, lồng ngực phập phồng, mặt cũng đỏ bừng lên.

      Từ Vĩ Trạch vuốt ve khuôn mặt : "Gấu Hoán?".

      Thư Hoán tức muốn chết , giơ tay đấm thùm thụp: "Đồ khốn, đồ khốn!!!".

      "Gấu Hoán..."

      Thư Hoán muốn khóc: " với rồi, đừng đùa với em! Mấy đợi hôn nhiều lắm, tại sao tìm họ mà cứ lấy em ra làm trò đùa!!! cứ thế này hiểu được hai chữ 'nghiêm túc' viết thế nào đâu!".

      Từ Vĩ Trạch để mặc đấm vào ngực mình, đột nhiên : "Nếu nghiêm túc sao?".

      Thư Hoán sững sờ.

      Gương mặt khuất trong bóng tối khiến cảm giác hư ảo kỳ diệu.

      " nghiêm túc đấy, Gấu Hoán."

      Giọng rất dịu dàng, thân thiết, chân thực.

      " nghiêm túc đấy."

      Thư Hoán cứng người nhìn lúc, sắc mặt dần từ đỏ chuyển sang tái.

      Lúc Từ Vĩ Trạch đưa tay ra, bỗng đẩy mạnh như phải bỏng, quay người chạy vào trong bóng tối.
      Trâu thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 26

      Thư Hoán lại bắt đầu thời kì làm đà điểu.

      hoàn toàn dám gặp Từ Vĩ Trạch, suốt ngày hoảng loạn náu mình trong nhà, ngay cả xuống lầu mua bánh rán cũng có gan. Từ Vĩ Trạch gọi điện đến, chỉ có thể nhét điện thoại xuống dưới chăn, mặt mũi sầu khổ ôm chăn đợi tiếng chuông ngừng.

      Sau mấy lần cũng gọi đến nữa.

      Phản ứng của khi được người ta tỏ tình có thể là hèn nhát nhất. đối xử thế với Từ Vĩ Trạch là rất nể mặt.

      Nhưng quả có cách xử nào sáng suốt hơn. T_T

      chưa bao gờ nghĩ nhận được lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch. Lời tỏ tình của , trong tình huống bình thường mà , đều rất quý giá nhưng đối với thực quá xa vời, hoàn toàn phải chuyện đáng vui mừng.

      Cảm giác ấy giống như đường trời bỗng rơi xuống viên ngọc rất to, rất quý giá, nhưng bị thứ có kích cỡ lớn như vậy đập trúng đầu, cảm giác ấy dễ chịu tí nào.

      Từ Vĩ Trạch nằm trong phạm vi đối tượng đương của . Cho dù phát vận đào hoa đến mức được tất cả đàn ông thế giới săn đón, trong "tất cả" đó, cũng thể có Từ Vĩ Trạch.

      Thế nhưng Từ Vĩ Trạch lại tỏ tình với .

      Chẳng có cảm giác chân thực nào. cũng hy vọng đó phải là .

      Thế nhưng cảm giác "bị" hôn là chân thực, vẫn nhớ cảm giác tiếp xúc với đầu lưỡi Từ Vĩ Trạch, kỹ thuật điêu luyện khiến đầu óc trống rỗng của .

      Sau đó Thư Hoán chỉ có thể "hu" tiếng rồi vùi mình vào chăn, hoàn toàn thể đối diện với mọi thứ.

      Thư Hoán trốn tránh suốt mười ngày. Cuối cùng vì trong tủ lạnh hết sạch lương thực, cứ trốn mãi chết đói nên bất đắc dĩ phải ra ngoài mua thức ăn, khi đó lại thể kiểm soát được mà nhớ đến Từ Vĩ Trạch.

      có mặt mũi nào gọi điện cho Từ Vĩ Trạch, hoặc đến nhà họ Từ, nhưng lúc nào nghĩ đến " biết Từ Vĩ Trạch giờ ra sao rồi". Nếu có thể có cách nào đó để cần đối diện với mà vẫn biết được tình trạng của tốt quá.

      Thư Hoán mua trà sữa trân châu và bánh donuts, chầm chậm rảo bộ trong công viên. Khi tâm trạng sa sút đến công viên này là hay nhất, gió mây trắng, trời xanh biếc thảm cỏ xanh rì, cây cối rậm rạp, hoa cỏ ngút ngàn, lại còn được thưởng thức cảnh đẹp miễn phí.

      Khi Thư Hoán đến nơi mà hay dạo bộ chiếc ghế dài dưới gốc long não già có người ngồi.

      Chàng trai với mái tóc đen ngồi tựa vào ghế, tay đút trong túi quần, duỗi thẳng chân, yên lặng ngồi thẫn thờ. Gương mặt nhìn nghiêng của đẹp cách mờ ảo, chân thực.

      Thư Hoán chỉ thấy tim đạp thình thịch, bất giác nắm chặt lấy túi bánh donuts trong tay.

      "Từ Vĩ Trạch."

      bỗng thấy buồn ghê gớm. Nghĩ đến việc mình làm tổn thương, cảm giác ấy còn tệ hơn khi bắt nạt nữa.

      quen với bộ dạng tươi cười của , cũng rất nhớ Từ Vĩ Trạch tà ác luôn chọc tức đến phát điên. Còn Từ Vĩ Trạch bị tổn thương, trầm lặng kia khiến lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.

      Từ Vĩ Trạch quay sang, nhìn thẳng nhướng mày, nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.

      "Gấu Hoán."

      Thư Hoán đến trước mặt, ngẩng lên nhìn : " cứ tưởng em gặp nữa".

      Haizzz, cũng phải, nụ hôn đầu tội nghiệp của , tự nhiên vô duyên vô cớ...

      Nhưng cú shock này quá lớn, so với lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch, chuyện mất nụ hôn đầu này còn nghĩ đến nữa.

      Thư Hoán ngồi xuống bên cạnh, mở túi ra đưa cho : "Có muốn ăn donuts ?".

      Từ Vĩ Trạch cười, cầm cái. Khẩu vị hai người rất giống nhau, họ cùng thích donuts ở tiệm này.

      "Chuyện đó... có thể nào đừng thích em ?"

      Từ Vĩ Trạch nhướng này, nhìn : "Tại sao lại đừng thích?".

      "Em có rất nhiều khuyết điểm. Em có công việc ổn định, có tiền tiết kiệm, có khái niệm quản lý tài chính, lúc ngủ dậy em còn gấp chăn, em rất lười, ăn cơm xong thích rửa bát, em hay chân đất..."

      Từ Vĩ Trạch mỉm cười nhìn : "Gấu Hoán, còn hiểu em hơn chính bản thân em".

      Đúng thế, ngay cả tư thế khó coi nhất mất mặt nhất của cũng nhìn hết, thế nên dù khuyết điểm thế nào cũng hiểu . bị chạm dây thần kinh nào hay sao ấy, nếu làm sao thích được?

      Thư Hoán đành : "Chắc chắn nghiêm túc".

      "..."

      "Thừa nhận , đùa phải . Chẳng phải thích trêu chọc em nhất hay sao? Lần này cũng vậy chứ?"

      "..."

      Thư Hoán gần như van nài: "Nếu đùa cứ thừa nhận . Em cũng trách hôn em đâu, chuyện đó bỏ qua, em cũng tức giận đâu. cần vì sợ em giận mà phải là thích em."

      Từ Vĩ Trạch nhìn lúc rồi cười cười: "Được thôi, đùa đấy".

      Thứ Hoán thở phào, toàn thân nhõm hẳn, nhưng lại bỗng có cảm giác hoảng hốt.

      "Nếu điều đó có thể khiến em thấy nhõm hơn."

      Thần kinh Thư Hoán lại căng lên, được gì.

      Từ Vĩ Trạch nhìn , vẫn nụ cười dịu dàng quen thuộc nhưng hề có chút vui vẻ nào. So với lần gặp mặt trước, ràng gầy nhiều.

      "Căn bản là thể, với em..." Thư Hoán hoàn toàn mất suy nghĩ, "Chẳng phải luôn xem em là con trai hay sao?".

      Từ Vĩ Trạch lại cười: "Em đấy, em hiểu đàn ông".

      "Em có gì là tốt đâu." Thư Hoán khổ sở vô cùng, "Rốt cuộc thích em ở điểm nào. Sao tự dưng lại thích em, có phải gần đây trời quá nóng, nóng đến độ bất bình thường ?".

      Từ Vĩ Trạch cười: "Vậy có gì tốt nào? cũng nghĩ mình có lý do gì để người ta thích cả".

      "Chí ít... rất đẹp trai."

      Từ Vĩ Trạch cười to: "Cảm ơn em khen. Em cũng đẹp mà".

      Thư Hoán hoàn toàn lúng túng: "Nhưng, vẫn đúng, nghĩ xem, đối xử với các kia rất tốt, suốt ngày tặng quà, mời họ ăn cái này chơi cái kia, sau đó chỉ biết bắt nạt em, ăn vụng đồ ăn của em, căn bản là rất khác nhau...".

      Giọng Từ Vĩ Trạch vừa gần vừa xa: "Nên em là đặc biệt. Em chưa bao giờ nhận ra sao?".

      "..."

      "Bây giờ em hiểu chưa?"

      Thư Hoán vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu: "Xin lỗi, em...".

      Từ Vĩ Trạch xoa đầu : " sao".

      "..."

      "Thực ra sớm biết là thế. Em cần thấy áp lực."

      Ánh sáng xung quanh dần tắt, qua tán lá còn nhìn thấy mặt trời nữa. Từ Vĩ Trạch đứng lên, lại đút tay vào túi quần, quay lại mỉm cười: "Mai gặp, Gấu Hoán".

      Thư Hoán biết ngày mai mình có can đảm gặp hay .
      Trâu thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27

      Buổi tối về nhà, trong lúc buồn bã, Thư Hoán lật album chụp hồi đại học ra, định tìm chút dấu vết chứng minh Từ Vĩ Trạch có tình cảm với .

      Xem hết cả hai cuốn album, Thư Hoán hoàn toàn nhõm, căng thẳng bức bối ban ngày cánh mà bay.

      Tình của Từ Vĩ Trạch chẳng khác với mấy cơn cảm cúm, tuy lúc nào cũng có thể bị nhưng lâu sau có thể trị dứt. Chỉ cần nhìn biểu của trong các mối tình trước là .

      Trong mấy năm ngắn ngủi thay biết bao nhiêu là bạn , ai cũng thích, thích vung tiền chi cho họ. Thế nhưng hạn sử dụng của từ "thích" đó đại khái cũng chỉ dài như hạn sử dụng của sữa chua trong tủ lạnh mà thôi.

      Tình cảm với chắc chắn cũng thế. Tên này là dạng bồng bột hời hợt, bây giờ là giao mùa, thời tiết nhạy cảm, đa sầu đa cảm tí, có tình cảm kỳ quặc gì đó cũng là điều tự nhiên.

      Thư Hoán suy nghĩ nghiêm túc cả buổi tối, kết luận rút ra là, chỉ cần giúp Từ Vĩ Trạch trị dứt cơn "cảm cúm" này, việc cũng qua, sau đó họ có thể trở lại làm những người bạn thân vô tư.

      Quanh Từ Vĩ Trạch luôn có người đẹp vây kín, hề thiếu. Nhưng Thư Hoán ngẫm kỹ lại, dường như quãng thời gian gần đây Từ Vĩ Trạch trong trạng thái độc thân, thời kỳ đơn lần này dài đến bất thường.

      Có lẽ do công việc bận rộn, có cơ hội tiếp xúc với người đẹp nên mới nông nổi, đói khát đến độ ngay cả "cỏ gần hang" như cũng muốn ăn.

      Thư Hoán rất sốt ruột, muốn trở về với thế giới đầy ắp người đẹp để tránh khô khan quá lâu, dẫn đến việc nhân sinh quan bị méo mó.

      Những nơi người đẹp tụ tập cũng khó tìm. Thư Hoán thường vào diễn đàn thời trang, vừa hay phải tổ chức bữa tiệc thời trang hằng năm (cũng tức là Home Party).

      Đây chính là nơi để tìm người , hơn nữa đa phần người tham gia đều là quý tộc độc thân. Mọi người có thể đưa bạn khác phái có quan hệ mờ ám tới, giới thiệu cho mọi người, cung cấp nguồn "tài nguyên" thích hợp cho nhau. Đó cũng là mở tộng phạm vi giao tiếp, cách thu hút thành viên mới cho diễn đàn.

      Thư Hoán biết trong diễn đàn, những xinh đẹp gia thế tốt khá nhiều, nếu phải là đại tiểu thư nhà giàu cũng là những MC các tiết mục thời trang và người mẫu.

      Những buổi liên hoan trước đó tham gia vì rất rụt rè, cũng có gì để khoe khoang, ngay cả những tấm ảnh chụp tại các thành phố lớn ở nước ngoài cũng có chứ đừng là ảnh chụp chung với những người nổi tiếng, chúng thuộc về những thành viên " đẳng cấp" nên muốn tham gia.

      Nhưng lần này vì Từ Vĩ Trạch, dũng mãnh đăng ký, đề cử giúp Từ Vĩ Trạch phen.

      Thực ra cũng phải là thổi phồng lên, chỉ kể về tài hoa, nghiệp, gia thế và những tấm ảnh đời thường chụp trộm , cũng có thể khiến những người có cặp mắt soi mói kén cá chọn canh cũng phải tim đập thình thịch.

      Khi nhận được lời mời tham gia liên hoan từ Thư Hoán, Từ Vĩ Trạch kinh ngạc nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhận lời. Cho dù Thư Hoán cứ lảm nhảm dặn dò "Lúc đó nhớ phải ăn mặc đẹp trai vào, cố gắng đẹp trai nhé..." mãi, cũng kiên nhẫn cười và nhận lời.

      Hôm liên hoan, Thư Hoán chỉ trang điểm qua loa, búi tóc thành búi to, mang đoi sandal kết nơ màu trắng, chọn chiếc váy búp bê đơn giản bằng lụa mỏng, trang sức cũng chỉ có hoa tai hình trái đào bằng acrylic, từ xuống dưới chẳng có gì nổi bật, chỉ cần đến lúc đó quá xấu xí là được. Quan trọng vẫn là Từ Vĩ Trạch.

      Lúc xuống lầu thấy xe Từ Vĩ Trạch đợi sẵn.

      Từ Vĩ Trạch vốn dĩ rất đẹp trai, lại bỏ công ra chuẩn bị, vẻ chơi bời phong tình được giấu , cơ thể vốn cao ráo vận thêm bộ âu phục cắt may thủ công có xuất xứ từ Savile Row, đẹp trai mà hợm hĩnh, gợi cảm nhưng kém phần đứng đắn, thực tuấn như ở thế giới khác. Thư Hoán mừng rỡ vượt quá hy vọng, lòng tán dương : "Hôm nay đẹp trai quá!".

      Từ Vĩ Trạch cười : "Cảm ơn".

      Hai người đến bữa tiệc, viết tên lên tấm bảng ở cửa. Thư Hoán nhìn thấy chữ ký của mấy người đẹp nổi tiếng có ở đó càng vui sướng, vội vàng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.

      Từ Vĩ Trạch vừa vào, tuy chỉ yên lặng đứng cạnh nhưng thu hút rất nhiều ánh nhìn, dù sao những chàng đẹp trai bao giờ cũng tỏa sáng.

      Thư Hoán nhìn quanh vòng, đánh giá sơ những chàng có mặt trong tối nay, cũng tức là xem xét tổng thể về đối thủ của Từ Vĩ Trạch.

      Tuy những chàng đẹp trai có rất nhiều, nhưng nếu dựa vào kiểu tóc che trán, che má, dựa vào kính râm và trang sức để tôn đường nét, vào kính giãn tròng để làm mắt to ra, mũi cũng gắn phụ kiện, mà chỉ xét về những chàng tuấn tú khỏe mạnh bẩm sinh ẻo lả, đúng là trừ Từ Vĩ Trạch ra, tìm thấy người thứ hai.

      Thư Hoán vui như mở cờ trong bụng, đêm nay các thiếu nữ và phụ nữ xinh đẹp đều nghiêng ngả trước Từ Vĩ Trạch, ai có thể nổi bật hơn .

      Thư Hoán xúc động hỏi: "Thế nào, thế nào?".

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày, nhìn quanh: " tồi".

      Thư Hoán cũng biết dự rất nhiều bữa tiệc, có cảm xúc đặc biệt với những cuộc liên hoan quy mô kiểu này, liền nhắc nhở : "Ý em là, những ở đây thế nào?".

      "Hử?"

      "Có phải là đều rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp ?"

      Từ Vĩ Trạch nhìn ngó: "Cũng khá".

      Thư Hoán lén chỉ cho xem: "Người đó sao? Có phải là siêu đẹp?".

      Đó là người mẫu chụp ảnh có chút tiếng tăm trong nghề với dáng vóc cao ráo mảnh mai, đường cong ngà ngọc, đôi chân dài miên man, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đến nỗi ai nhìn cũng mến, Từ Vĩ Trạch đưa mắt nhìn sang, nàng cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng như nước.

      "Cũng ổn."

      Thư Hoán rất kích động, nhiệt tình hỏi: "Đúng chứ đúng chứ, có phải là dạng thích nhất ?".

      Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn , cười : "Em muốn làm gì?".

      Thư Hoán vừa định nàng có thân hình bốc lửa, mái tóc xoăn như búp bê hoàn hảo, gương mặt xinh, trang điểm với đôi mắt cực to õng ẹo tới, cười cách đáng với họ.

      "Chị là Gấu Ơi Giúp Tôi đúng , em nhận ra chị rồi, cả chàng đẹp trai mà chị nhắc tới nữa."

      Thư Hoán hoạt động trong diễn đàn hề có tên tiếng nghe cho oách. Nickname của mạng là "Gấu Ơi, Giúp Tôi" nghe rất đáng thương, quả thực là bị (đặc biệt chỉ Từ Vĩ Trạch) túm lấy bắt giúp đỡ quá nhiều, lúc đăng kí trong đầu chỉ có dư mấy chữ này, sau đó cái tên xui xẻo đeo đẳng suốt mấy năm qua như hình với bóng.

      "Chào , em là Vivian."

      Từ Vĩ Trạch cũng lịch mỉm cười, bắt tay với nàng: " là Từ Vĩ Trạch".

      Nhân lúc họ bắt tay hàn huyên, Thư Hoán : "Em lấy hai cái bánh tart trứng", sau đó chuồn vội .

      vẫn hơi lo rằng nếu mình có mặt ở đó ảnh hưởng đến việc Từ Vĩ Trạch tỏa sáng phát huy tài năng, thế là ăn liền ba cái bánh tart trứng, uống ly martini táo rồi mới quay về quan sát tiến độ cưa của Từ Vĩ Trạch.

      Từ Vĩ Trạch vẫn đứng tại chỗ trò chuyện lịch những đối tượng đổi, lần này là người đẹp trí thức, gương mặt có nét lai Bắc u, da trắng như tuyết.

      Thư Hoán càng kích động, quả nhiên Từ Vĩ Trạch rất đào hoa, có lẽ qua đêm nay, lần "say nắng" này của được trị dứt.

      Thấy đến, Từ Vĩ Trạch liền cười với người đẹp đó, lịch : "Bạn tôi đến rồi, xin thất lễ".

      kéo xoay người rời , Thư Hoán hoan hỉ định hỏi thăm thấy sắc mặt sa sầm xuống với tốc độ nhanh nhất.

      Thư Hoán giật thót mình trước thay đổi trong tích tắc ấy, còn chưa kịp Từ Vĩ Trạch sải bước nhanh ra ngoài cửa.

      "Ủa, đâu thế?"

      Từ Vĩ Trạch phớt lờ .

      "Từ Vĩ Trạch, ôi..."

      Thư Hoán đành đuổi theo sau, như chạy theo ra cửa, cuống quýt hỏi: "Sao thế, tại sao tự nhiên lại vui?".

      "Em bảo tham gia liên hoan với em, là vì là người em cần đến?"

      Thư Hoán sững người: "Dạ?".

      "Tối nay những chàng trai, được đưa đến đều là bị 'bỏ rơi', là tài nguyên để người khác lợi dụng, phải à?"

      "... có chuyện đó đâu!"

      Từ Vĩ Trạch cười cười: "Người ta với như thế. Còn khen rằng, ngờ người đàn ông như lại bị bỏ rơi".

      "..."

      "Nhờ em cả đấy."

      Giày của Thư Hoán hợp để nhanh, Từ Vĩ Trạch càng càng gấp, chỉ có thể cố gắng đuổi theo, hoàn toàn hoảng hốt: "Em biết, trước kia em chưa tham gia những buổi tiệc như thế này, hôm nay là lần đầu, em biết lại có quy tắc này! Từ Vĩ Trạch, em cố ý, sao em có thể đối xử với như thế, biết em rất quan tâm mà".

      Từ Vĩ Trạch dừng lại, quay người nhìn .

      Thư Hoán hoảng loạng : "Em chỉ biết mọi người dẫn bạn bè khác giới có quan hệ trong sáng đến, tiện thể giúp nhau giới thiệu bạn. Em muốn giúp gặp những tốt hơn, có nhiều lựa chọn. Trong bao nhiêu đẹp độc thân ở đây, điều kiện lại rất tốt, có người hợp với ".

      Từ Vĩ Trạch lại lạnh lùng nhìn , rồi quay lưng bỏ .

      Thư Hoán hết cách níu kéo đành đuổi theo. Tới bãi đậu xe, Từ Vĩ Trạch mở cửa ngồi vào trong. Thư Hoán thấy giận như thế, rất lo lắng, cũng đành mặt dày, đợi mời mà tự mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

      "Xin lỗi mà, Từ Vĩ Trạch."

      Từ Vĩ Trạch nhìn : "Xin lỗi cái gì?".

      Thư Hoán lắp bắp chút mới : "Em... em cũng biết...".

      Đó là lời .

      Nếu biết làm thế là có lỗi ngay từ ban đầu, làm.

      "Ngay cả lý do vì ssao tức giận mà em cũng biết?"

      Thư Hoán đờ người trước cơn thịnh nộ của , chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.

      Từ Vĩ Trạch bỗng đập mạnh tay vào vô lăng khiến Thư Hoán giật mình sợ hãi, chưa bao giờ thấy Từ Vĩ Trạch nổi giận và xa lạ đến thế, trong thoáng cả người co rúm lại.

      "Tại sao lại giới thiệu bạn cho ? Em tưởng những lời hôm đó đều là chuyện đùa à?"

      Thư Hoán sợ đến đờ cả người, Từ Vĩ Trạch mà biết luôn mỉm cười, có ranh mãnh khiến người ta phải thích thú, lúc tâm trạng sa sút nhiều nhất cũng chỉ cười mà . Từ Vĩ Trạch sa sầm mặt, nối giận đến mức trở nên lạnh lùng thế này, hoàn toàn vượt hẳn hiểu biết của .

      " phải, em chỉ... em chỉ nghĩ, những lời thích em gì đó, chắc là phút bốc đồng. Trước kia dù thích ai, chẳng phải đều chỉ được thời gian rất ngắn hay sao?" Thư Hoán run run, "Nếu có cơ hội gặp những tốt hơn, phát ra thực chất hề thích em, cần đợi đến sau này chia tay mới biết, như thế chẳng phải tốt hơn sao?".

      "..."

      "Từ Vĩ Trạch, em... em rất muốn làm bạn với như trước kia. Trước đây chẳng phải chúng ta rất tốt hay sao? còn... được như thế nữa ư?"

      Từ Vĩ Trạch nhìn . Cơn tức giận giảm xuống, nhưng Thư Hoán cảm giác tâm trạng hề chuyển biến tốt, vẫn như đè nén điều gì đó, biết có phải do ảo giác của bản thân cảm thấy dường như bị tổn thương.

      "Từ Vĩ Trạch?"

      "..."

      Thư Hoán kéo tay : "Xin lỗi , Từ Vĩ Trạch, em nghĩ họ rất đẹp, nếu vẫn thích ..."

      Từ Vĩ Trạch bỗng kéo mạnh lại.

      Thư Hoán chưa kịp phản ứng bị ấn xuống đầu gối, mặt cắm xuống dưới. đợi hét lên, mông "chát" tiếng, ăn cú đánh gọn ghẽ.

      Thư Hoán đau điếng, đến khi Từ Vĩ Trạch giơ tay lên rồi hạ xuống, nương tình đánh đến năm, sáu cái, mới òa khóc, nước mắt nước mũi chảy hết cả, ngừng bật vã dưới tay : "Từ... Từ Vĩ Trạch! ... đừng làm bậy!".

      Từ Vĩ Trạch chỉ túm chặt , tiếp tục giơ tay lên như thi hành án phạt, đánh liên tiếp xuống mông , mỗi cú đánh đều rất mạnh: " làm bậy, người làm bậy là em!".

      Thư Hoán chảy cả nước mắt, van xin: "Em... em có... Đừng đánh nữa... Đau, đau quá... Từ Vĩ Trạch..."

      Từ Vĩ Trạch dừng tay: "Biết đau chưa hả?".

      Thư Hoán nằm bò chân , nhúc nhích gì được, bị đánh cách thê thảm, chỉ có thể nức nở: "Biết... biết rồi...".

      "Sau này còn dám giới thiệu bạn cho ?"

      Thư Hoán đau chịu nổi, nấc nghẹn : "... dám nữa".

      Khi đó Từ Vĩ Trạch mới đặt ngồi trở lại ghế phụ, nhìn chùi nước mắt nước mũi, rồi rút khăn tay trong túi ra đưa cho , dịu giọng: "Cầm lấy".

      Như thế mới giống Từ Vĩ Trạch mà biết.

      Lúc xe dừng lại dưới khu chung cư, Thư Hoán vẫn cầm khăn tay nước mắt lưng tròng. tốt bụng giúp đỡ mà lại vừa bị mắng vừa bị đánh, trách móc thậm tệ, trong lòng kìm được uất ức, mặt khác, khi Từ Vĩ Trạch cảm thấy bị sỉ nhục, cũng rất buồn.

      Từ Vĩ Trạch thở dài.

      "Được rồi, là đúng, nên mất kiềm chế."

      Thư Hoán sụt sịt: "Em, em chỉ...".

      " hiểu."

      "Em... em muốn..."

      " biết. Em vốn muốn sỉ nhục , em chỉ muốn giúp ."

      Thư Hoán gật đầu như thể còn gì đồng ý hơn.

      Từ Vĩ Trạch lại thở dài.

      "Gấu Hoán, có việc này muốn em hiểu."

      Thư Hoán nước mắt nhòe nhoẹt nhìn .

      " bắt em phải đón nhận ."

      "..."

      "Nhưng lần này, em hoàn toàn cần giúp . xin em, đừng giúp ."

      "..."

      "Bây giờ khác với hồi trước, em có hiểu ?"

      Thư Hoán vẫn đờ đẫn, Từ Vĩ Trạch mỉm cười an ủi, khoác vai rồi hôn lên trán, sau đó buông ra, khẽ : "Lên lầu . Chúc ngủ ngon, Gấu Hoán".

      Thư Hoán về đến nhà, sụt sịt tắm, lúc quay đầu nhìn trong gương dấu ngón tay bắt đầu sưng lên người, "ngũ hành sơn" tầng tầng lớp lớp, đều do Từ Vĩ Trạch đánh mà ra.

      Chắc Từ Vĩ Trạch phải giận lắm mới ra tay với mạnh như thế. Mà lại có thể khiến phẫn nộ đến vậy.

      Thư Hoán lần đầu cảm nhận được chân trong lời tỏ tình của .

      Nhưng hề muốn vận đào hoa từ trời rơi xuống này. Trái tim con người yếu đuối và đáng quý, nếu có được nó phải trân trọng bảo vệ. Còn giờ đây có khả năng ấy, trái tim của còn ở trong lồng ngực mình nữa rồi.

      Cuối cùng Thư Hoán bắt đầu thấy sợ hãi rằng việc mất kiểm soát và phát triển theo hướng mà chưa bao giờ ngờ tới và muốn xảy ra nhất.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 28

      Hôm sau Thư Hoán nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, rất khách sáo hẹn ra ngoài trò chuyện.

      Từ Vĩ Kính tìm vì điều gì, trong lòng rất . Bất cứ cuộc tiếp xúc nào giữa họ đều chỉ vì là "bạn " của em trai .

      Thế nhưng thực tế phải thế.

      Nhưng Thư Hoán vẫn nhận lời ngay, vì đến vô phương cứu chữa. Biết lần hẹn này phải là điều mình cần nhưng vẫn thể từ chối.

      Thư Hoán vẫn tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, chải gọn mái tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, thâm chiếc váy ôm sát người in hoa tím nhạt, giày cao gót pha lê màu tím violet, ngay cả dây chuyền cũng là màu tím, khiến da trắng hơn, tôn lên đôi chân thon dài, phần eo xinh đến nỗi có thể ôm gọn được.

      Như thế đương nhiên là thích hợp với lắm, nhưng mong mình có thể khiến Từ Vĩ Kính cảm nhận được người độc lập, là phụ nữ trưởng thành đủ để trò chuyện với .

      Thư Hoán căng thẳng xuống lầu, lần này Từ Vĩ Kính đích thân đến đón , càng dám chậm trễ, chỉ sợ dáng vẻ của mình khó coi. Bước xuống đến mười bậc thang mà Từ Vĩ Kính có thể nhìn thấy, càng chậm rãi từ tốn hơn.

      Từ Vĩ Kính luôn nhìn theo , đến khi đến trước mặt, mới mở cửa xe giúp .

      Thư Hoán hơi cúi người rồi ngồi vào trong, trong khoang xe rộng rãi, bàn bày sẵn rượu.

      Chiếc xe khởi động, trong gian khép kín di động ấy, chỉ còn có và Từ Vĩ Kính mặt đối mặt. Tài xế phía trước thể nghe thấy họ gì.

      Từ Vĩ Kính lịch rót cho ly rượu trước rồi hỏi: " và Từ Vĩ Trạch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?".

      Thư Hoán ngấm nghĩ rồi thận trọng trả lời: "Tính cách bọn em thực hợp nhau, ở bên nhau ổn...".

      "Xin hãy với tôi."

      Thư Hoán hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi người về phía trước, với tư thế xin lỗi: "Bọn em lừa dối ".

      "Hử?"

      "Em và Từ Vĩ Trạch, vốn dĩ phải là người của nhau."

      Từ Vĩ Kính nhìn .

      Tim Thư Hoán vẫn đập thình thịch: "Em chỉ giúp Từ Vĩ Trạch lừa , để tránh cho ấy bắt xem mặt. Thực ra bọn em hề quen nhau, chỉ là bạn bè khác giới bình thường...".

      Từ Vĩ Kính vẫn gì.

      Trong im lặng đó, Thư Hoán đành gồng mình tiếp: "Bọn em ác ý, chỉ muốn ấy có thời gian tự do vài năm nữa, ấy cũng còn trẻ, muốn bị xếp đặt kết hôn quá sớm. Xin đừng giận Vĩ Trạch...".

      Từ Vĩ Kính bỗng : " biết".

      "A?"

      " biết em phải là bạn của Từ Vĩ Trạch."

      Thư Hoán ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn .

      "Ngay từ đầu, Vĩ Trạch cho biết."

      " phải là em và nó lừa ...", Từ Vĩ Kính nhìn , "Mà là nó và lừa em".

      "..."

      "Vĩ Trạch em, Thư Hoán."

      Thư Hoán lắc đầu lia lịa, cảm giác mơ hồ chân thực lại quay về.

      " đúng, lần đầu chúng ta gặp mặt, ràng..."

      "Phải, lần đó ấn tượng về em thực rất tệ. Vĩ Trạch cũng dối về gia thế và học lực của em. Nó lo lắng, rằng với tiêu chuẩn của , em thể qua được."

      "..."

      "Nhưng em qua."

      "..."

      "Em là rất tốt."

      Trong đờ đẫn của , giọng vẫn tiếp tục vang lên: "Tuy trước kia rất kiên trì, nhất thiết phải là xuất sắc đủ tiêu chuẩn mới xứng với đứa em trai duy nhất của , trở thành vợ của nó. Nhưng em cũng có ưu điểm riêng của em, em lương thiện, nghiêm túc, kiên cường, khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm đến người khác. Nét đáng của em đủ với nó rồi. Em khiến nó rất hạnh phúc".

      khẳng định chân thành của lại là lời khen đau lòng nhất.

      " cũng hy vọng em có thể khiến nó hạnh phúc mãi mãi."

      Thư Hoán chỉ thấy cổ họng thắt lại, biết lúc này thích hợp để , càng hợp để những lời ấy. Mắt bắt đầu mờ , gương mặt đẹp trai, thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính còn nhìn được nữa, kiểm soát được giọng mình.

      "Nhưng, em thích ."

      "..."

      "Em thích , Từ Vĩ Kính"

      "..."

      "Em ..."

      "..."

      "Chuyện này, cũng biết chứ?"

      Rất lâu sau Từ Vĩ Kính mới mấp máy môi, trong nhịp tim gần như phá toang lồng ngực của Thư Hoán, chậm rãi : "Vĩ Trạch rất em".

      Thư Hoán nấc nghẹn hỏi bằng chút can đảm còn sót lại: "Còn ?"

      chút gì đó ... chỉ chút... ...

      Từ Vĩ Kính ngồi đối diện , im lặng tựa bức tường kiên cố, lúc lâu sau mới : " làm chuyện khiến nó đau khổ".

      Thư Hoán rơi nước mắt, nhìn .

      " trai của Vĩ Trạch, cũng thể chấp nhận khiến nó đau khổ."

      Thư Hoán thấy mọi vật đều nhạt nhòa, còn Từ Vĩ Kính nhìn thêm lần nào nữa.

      Lúc lau nước mắt, Từ Vĩ Kính bảo tài xế dừng xe.

      " xuống ở đây trước. nhờ tài xế đưa em về."

      Thư Hoán đỏ hoe mắt, mở cửa bên cạnh mình, trước khi cử động, xuống trước.

      "Thư Hoán!"

      có thể nghe thấy tiếng Từ Vĩ Kính gọi từ phía sau, khoảng cách giữa họ đến hai bước nhưng ngay cả việc đưa tay ra kéo lại, cũng làm.

      Từ Vĩ Kính vẫn nhường xe lại cho . Tài xế rất kiên nhẫn lái xe theo đoạn dài, mời lên xe nhưng Thư Hoán kiên quyết từ chối.

      cần lịch , gallant, cần chỉn chu quy tắc và tự chủ nguyên tắc của . chỉ cần chút chân tình, chút bất quy tắc của . Chỉ cần đuổi theo kéo lại, nghe lời .

      Thế nhưng .

      đoạn đường dài, trèo lên cầu thang khu chung cư, chân Thư Hoán đau đến nỗi đứng thẳng được. nhớ đến câu trong truyện cổ tích, mỗi bước của nàng tiên cá bé đều như giẫm đầu dao nhọn.

      Đáng đời . Từ Vĩ Kính vốn quan tâm mặc gì, giày cao gót hay , có đẹp , về đến nhà mất bao lâu, nỗi khổ chịu đựng này hoàn toàn thừa thãi. Haizzz...

      Dưới ánh đèn hành lang mờ, có bong người cao lớn đứng đợi trước cửa. Thư Hoán dừng lại, đến gần.

      Thấy , gương mặt chàng trai lại lộ ra lúm đồng tiền, mỉm cười "Sao muộn mới về nhà, em đâu vậy?".

      "Tránh ra."

      Từ Vĩ Trạch vẫn nhẫn nại: "Đừng thế mà, hôm qua so tốt, nên đánh em nặng như thế. mua cheese cake mà em thích đây, có quả việt quất nữa. Nếu em còn giận có thể đánh lại ".

      Thư Hoán mắt rưng rưng: "Tránh ra".

      Từ Vĩ Trạch cũng nhận ra điều kỳ lạ, cười nữa, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy? Em gặp chuyện gì?".

      Thư Hoán chỉ muốn khóc òa, trút hết nỗi thương tâm đường về nhà lên người . Từ Vĩ Trạch vừa đến gần đẩy mạnh ra: "Tránh ra, tránh ra! Tại sao lại theo đuổi em vào lúc này?!".

      "..."

      Thư Hoán đấm vào ngực : "Lúc nào cũng được, tại sao lại vào lúc này, tại sao lại cứ là em?".

      Từ Vĩ Trạch để mặc đánh đấm, chỉ : "Xin lỗi, muốn khiến em áp lực. Hôm nay đến chỉ muốn mua bánh cho em".

      Bánh kem mềm mại vì được giữ nên rơi xuống đất, nát tan.

      Từ Vĩ Trạch nhìn : "Gấu Hoán...".

      Thư Hoán nắm chặt tay, nước mắt vẫn rưng rưng. dám nhận bất cứ thứ gì từ Từ Vĩ Trạch, nhưng gì nhận được từ , Từ Vĩ Kính tuyệt đối chịu cho nữa.

      Cái gọi là tình của Từ Vĩ Trạch chẳng qua là thứ tình cảm ngắn ngủi, ngang ngược, muốn gì là làm. Còn lại phải trả giá quá đắt cho thứ tình cảm hời hợt đó.

      "Em cũng cần tình cảm của , mang về hết ." Thư Hoán nấc nghẹn, " có thứ gì rẻ hơn tình cảm của cả!".

      Từ Vĩ Trạch nhìn .

      Trong bóng tối Thư Hoán nhìn vẻ mặt , chỉ thấy thở dài.

      Từ Vĩ Trạch , cũng dọn dẹp sạch bánh kem rơi đất, giống như chưa từng đến.

      Thư Hoán biết như thế là công bằng với , nhưng Từ Vĩ Kính cũng công bằng với .

      chẳng còn gì công bằng thừa lại từ ai đó để chia cho cả.
      Trâu thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29

      Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán chút bất ngờ, biết lại vì Từ Vĩ Trạch nên mới làm thế. Tình cảm của em họ rất sâu đậm, chỉ cần Vĩ Trạch vui vẻ là có thể nhường hết mọi tứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, "thứ" như có là gì.

      quyết định khuất phục. ai có thể cưỡng ép , cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.

      Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cũng buộc gọn tóc, mặc bộ váy màu đen già dặn, ngồi đối diện trong khí thế mạnh mẽ gì khuất phục được.

      "Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ở khách sạn."

      Thư Hoán cắn môi, thể xao động dưới áp lực của .

      " hiểu vì sao em chấp nhận Vĩ Trạch."


      Thư Hoán nhìn , mạnh mẽ : " hiểu mà".

      Từ Vĩ Kính nhìn nơi khác, nhìn thẳng vào .

      " hợp với em."

      Thư Hoán phản kích: "Vậy em cũng hợp với Vĩ Trạch".

      " đấy."

      "Em cũng ."

      Từ Vĩ Kính cau mày: " phải là lựa chọn tốt để làm người , người chồng".

      "Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nào lại hợp?"

      "Nó lòng với em."

      "Em cũng lòng với ."

      Từ Vĩ Kính nhìn rồi : "Chân tình của em đối cới chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được".

      "Vậy tại sao thể biến chân tình của Vĩ Trạch thành của ?"

      Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, "Em lằng nhằng níu kéo cũng vô dụng".

      Thư Hoán cố kìm nước mắt: " nghĩ em đối với là lằng nhằng níu kéo sao?".

      Ngay cả lòng tự trọng, cũng chẳng cần, cuối cùng chỉ đổi lại bốn chữ này của ...

      " của Vĩ Trạch, thế gian này, người nó tôn kính và tin tưởng nhất là ." Từ Vĩ Kính nhìn , " thể làm chuyện có lỗi với nó".

      "Thế còn em?"

      "..."

      "Em như thế nào đều nằm trong phạm vi suy nghĩ của sao?"

      Lúc lên xe bus Thư Hoán khóc, thực nhìn thấy hy vọng đâu cả. biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thích nhưng lại kiên quyết cần hay .

      Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu cửa kính xe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toàn là gương mặt thất tình đau khổ.

      Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăn tay áp mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy khóc quá đau khổ nên cũng nỡ đuổi xuống, sau đó lại ngồi chuyến xe đó quay về cũng bằng lộ trình cũ.

      Lúc ngồi xe, gửi tin nhắn hỏi Từ Vĩ Kính.

      "Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ ấy cần, thế em cũng có thể có được thứ em cần hay ?"

      trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặt dày, ngay cả bản thân cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ Vĩ Kính.

      Khóc được lúc, lại lau nước mắt gửi tin nhắn cho Từ Vĩ Trạch.

      "Em muốn đến khách sạn tìm ."

      Lần này nhận được câu trả lời rất nhanh.

      " xuống dưới đón em."

      Xuống xe, chần chừ lúc, trời tối hẳn, Thư Hoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết định qua đường.

      Từ Vĩ Trạch ở đại sảnh đợi tự bao giờ, vừa thấy vào đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ của khiến khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt lên: "Em sao vậy?".

      Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: " có...".

      Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu : "Lên trước , có chuyện gì từ từ hãy ".

      Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máy chầm chậm lên Thư Hoán mới nhìn bộ dạng mình phản chiếu qua vách thang máy.

      Chỉ cần khóc con người xấu mấy phần, khóc bây giờ, đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.

      Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tự tin của cũng chẳng còn.

      Lúc định rút lui thang máy đến nơi, Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay : " thôi".

      Thư Hoán hơi loạng choạng theo , đến khi vào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnh ra cho , sau đó quay người vào phòng tắm.

      Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc trở ra, tay là chiếc khăn bông.

      "Này, lau mặt ."

      Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạch tay nâng mặt , tay lau giúp : "Em thế này giống Gấu Hoán tí nào, giống gấu mèo hơn".

      Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc lại: "Đến tìm có chuyện gì?".

      Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rất đẹp trai của , bỗng với vẻ gần như thô bạo: "Chúng ta quen nhau ".

      Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn . có thể thấy vẻ kinh ngạc trong đáy mắt .

      "Bây giờ chúng ta quen nhau . Đợi đến khi chơi chán rồi mau đá em , em có thể dễ bề ăn với trai hơn."

      "..."

      "Đó chẳng phải là điều muốn hay sao?"

      Từ Vĩ Trạch nhìn .

      Thư Hoán cũng biết với gương mặt mình lúc đó, lời của có hấp dẫn hay , nhưng vẫn : " cần gì em cũng cho, lấy ".

      Từ Vĩ Trạch hành động ngay, chỉ nhìn .

      Rồi bỗng nghiến răng, giơ tay tát .

      Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầu cũng chẳng có màu sắc nào khác. cái tát bất ngờ báo trước khiến hoàn toàn mụ mẫm.

      Trong lúc hoảng loạn chỉ biết mình có được câu từ chối.

      Từ Vĩ Kính mà dứt ra được, còn từ chối Từ Vĩ Trạch mà tiếp nhận .

      chỉ còn nước làm thỏa mãn Từ Vĩ Trạch Từ Vĩ Kính mới vui vẻ chấp nhận , nhưng thuận theo Từ Vĩ Trạch cái giá phải trả là rời xa Từ Vĩ Kính. Đó là câu đố có lời giải.

      vòng tròn luẩn quẩn, ra nổi.

      Suy nghĩ hiến thân nực cười của cũng là do bị bức bách. Lúc con người bị tình bức vào đường cùng làm chuyện khờ dại.

      Thế nhưng ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng từ chối .

      Thư Hoán đờ đẫn ngồi lúc, khi tai còn ong ong nữa, : "Em... em về đây".

      Từ Vĩ Trạch im lặng, thậm chí nhìn .

      mụ mẫn đứng lên mở cửa, Từ Vĩ Trạch cũng giữ lại.

      tuyệt vọng. Từ Vĩ Kính như thế, chỉ cần ánh nhìn của là toàn thân run rẩy. Thậm chí vì muốn có quan tâm của nguyện hy sinh thứ quý giá nhất của mình cho em trai quý của .

      Và bây giờ người đàn ông từng xem là bạn thân, lúc cần giúp đỡ nhất, đứng ở phía đối nghịch với .

      Thư Hoán ra khỏi khách sạn, bên kia đường có chiếc xe dừng ở đó. nhận ra đó là xe của Từ Vĩ Kính.

      Thư Hoán hề tránh né, thẳng đến, Từ Vĩ Kính cũng đứng đó, vóc dáng cao lớn, đẹp trai và bình thản, lạnh lùng như bức tượng tuyệt mỹ.

      Trước mặt , Thư Hoán chỉ thấy mình .

      " đến kiểm tra xem em có làm em trai hài lòng chứ gì?"

      Từ Vĩ Kính chỉ nhìn , gương mặt chút cảm xúc.

      Thư Hoán đỏ hoe mắt: "Xin lỗi, em làm ấy hài lòng, ấy chấp nhận. Và, tạm biệt".

      Từ Vĩ Kính bỗng cúi xuống, ôm lấy .

      Thư Hoán thể cử động. Đó là cái ôm vượt ngoài mong đợi của .

      Cánh tay, lồng ngực , lần đầu thấy gần gũi đến thế, gần đến nỗi có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cuối cùng còn nằm trong quy phạm của .

      thút thít trong vòng tay mạnh mẽ của , những phút giây đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà từng có.

      Thế nhưng mấy phút sau, Từ Vĩ Kính buông ra, hạ giọng : "Lên xe ".

      Gương mặt Thư Hoán vẫn còn ngân ngấn nước mắt, nhìn .

      " đưa em về."

      trở lại với vẻ ngoan ngoãn nghe lời , mắt đỏ hoe bước vào xe.

      Lần này Từ Vĩ Kính tự lái xe, có tài xế, hai người ngồi cạnh nhau, im lặng và bình thản.

      Chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà chung cư, cả tòa nhà chẳng có lấy ánh đèn, trong bóng tối chỉ có ánh sáng lặng le lói lờ mờ từ vài căn hộ. Thư Hoán có phần ngạc nhiên.

      Từ Vĩ Kính nhìn rồi : "Em ngồi đây, hỏi thử", sau đó mở cửa xuống xe.

      Thư Hoán ngả đầu vào cửa kính, thấy hỏi người quản lý, sau đó quay lại nhanh.

      "Đường dây điện có vấn đề, sửa rồi, lúc nữa có điện."

      "À, thế tốt quá."

      Từ Vĩ Kính nhìn , lại nhìn hành lang tối om, vẫn chút cảm xúc: " đưa em lên".

      "Cảm... cảm ơn ."

      Từ Vĩ Kính cùng vào hành lang tối mịt rồi lên lầu, rất lịch đưa tay đặt cách lưng khoảng mười centimet đề phòng ngã.

      Thư Hoán rất cảm kích ân cần mà cứng nhắc này của .

      Lên lầu rồi, lần tìm chìa khóa mở cửa, trong phòng chỉ có ô cửa sổ là hắt vào chút ánh sáng lờ mờ. Từ Vĩ Kính theo sau vào trong, bấm công tắc đèn rồi đóng cửa hộ .

      Trong bóng tối hai người có phần ngượng ngùng, vì căng thẳng đó mà im lặng lúc. Cuối cùng Từ Vĩ Kính lên tiếng trước: " nhớ em có nến".

      Thư Hoán vội đáp: "Vâng, hình như để kệ, em tìm thử".

      Lần mò giữa đống đồ linh tinh chất lên kệ lúc lâu, khó khăn lắm Thư Hoán mới tìm thấy vật cần tìm, nghe Từ Vĩ Kính hỏi sau lưng, "Tìm thấy chưa?", liền chụp lấy nó rồi quay lại. "Tìm...".

      Có lẽ trong bóng tối thể xác định được khoảng cách nên Từ Vĩ Kính đứng gơi gần, lại cúi xuống vì muốn nhìn kệ sách. Thư Hoán vừa quay người bất thần, khoảng cách giữa hai đôi môi họ chỉ tới centimet.

      Cứng đờ người, thậm chí có thể cảm nhận được tê dại môi khi hơi thở phớt qua.

      Trong bóng tối cũng biết là ai chủ động, tóm lại là khoảng cách đến centimet đó bỗng biến mất.

      Lúc hai đôi môi chạm nhau, trong tích tắc lưng như có dòng điện chạy qua, Thư Hoán run lẩy bẩy.

      tiếp xúc khiến run rẩy ấy hề thoáng qua như e ngại, ngược lại còn nhanh chóng gia tăng, biến thành nụ hôn cuồng nhiệt.

      Môi lưỡi quấn vào nhau mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng của , ban đầu Thư Hoán còn cố gắng nhón chân, ra sức ngẩng đầu lên, được hôn đến đầu óc quay cuồng. Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng lên, trong mơ màng ngồi hẳn lên bàn, tiếp tục hôn cuồng nhiệt.

      Trong bóng tối Từ Vĩ Kính như hoàn toàn mất nghiêm khắc, mô phạm và bình thản của mình. hoang dã được giấu kín của bùng nổ, tóm chặt lấy phần eo bé của , hôn gần như thô bạo.

      Thư Hoán gần như kham nổi, trong tình cảm mạnh mẽ như cơn bão này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ngón tay Từ Vĩ Kính hễ chạm vào thể suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho dẫn dắt, giao phó toàn bộ cho .

      Sau nụ hôn dài, Từ Vĩ Kính cúi xuống hôn cổ , sức mạnh hệt như hút máu. Thư Hoán run rẩy cảm giác được môi và răng , dưới đều được bàn tay to lớn của ve vuốt, hoàn toàn phó mặc cho bàn tay , để hướng dẫn.

      Ngón tay và đôi môi đến đâu cũng như đốt lửa, lúc nụ hôn rơi xuống ngực, toàn thân Thư Hoán run rẩy dữ dội, chỉ có thể hoảng loạng túm chặt lấy tóc .

      Váy bị cuốn lên eo, thứ suy nhất để che cơ thể , chỉ dùng bàn tay để kéo xuống, Thư Hoán run rẩy, vẫn thấy thiếu cảm giác chân thực.

      lại có thể hề kiêng kỵ mà ôm lấy , nằm trong tay và hôn . Ngay cả trong mơ cũng dám mơ nhiều đến thế.

      Phần đùi cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay , bị giữ chặt đến nỗi như mất sức lực. Từ Vĩ Kính tách đôi bàn chân của ra, len vào giữa hai chân , trong bóng tối cả hai đều còn che giấu, chỉ còn lại hơi thở hổn hển và nụ hôn nóng bỏng.

      Thư Hoán nhắm chặt mắt có phần sợ hãi, rồi xung quanh như sáng bừng lên, sau đó động tác của người đàn ông cũng dừng lại.

      Trong phòng sáng trưng. Đường điện sửa xong.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :