1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15

      Đoạn Kỳ Nhã rồi, Thư Hoán cứ bần thần như cải thảo phơi nắng héo úa vậy.

      vốn là người tràn đầy sức sống, vì thế khi buồn bã cho dù che giấu thế nào, người tinh mắt vẫn nhìn ra tâm trạng của .

      Thế là Từ Vĩ Trạch lay lay : "Chắc em vì Kỳ Nhã rồi mà thấy hụt hẫng đấy chứ, chẳng lẽ linh hồn em cũng theo chị ấy rồi? phải bắt chị ấy nhả linh hồn vợ ra mới được!".

      Vĩ Trạch cũng nhập vai quá . T_T Nhưng Thư Hoán còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với , ủ rũ gục đầu để mặc lắc lắc thoải mái.

      " đúng quá."

      "Hử?"


      "Những thích trai đúng là rất nhiều, hơn nữa còn xuất sắc..."

      Người hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà Từ Vĩ Kính còn chấp nhận nữa là... Ngay cả giày của Kỳ Nhã còn xứng tư cách thầm, lén lút hoang tưởng càng có.

      Từ Vĩ Trạch nhìn , nhướng mày : "Thế sao? Gene nhà họ Từ bọn là vậy mà, những người thích cũng xuất sắc lắm".

      Cái tên tự sướng này, tâm với đứng là phí sức.

      "Em... em muốn ra ngoài dạo chút."

      Từ Vĩ Trạch vò đầu : "Ừ, đợi lấy xe ".

      Thư Hoán vội : " cần, em xe đâu".

      "Hử?"

      "Trong xe hơi bí, lâu quá em xe đạp rồi, hôm nay trời đẹp, em muốn vòng vòng chút."

      Từ Vĩ Trạch nhìn : " cần với em?".

      " cần đâu."

      Thư Hoán có cảm giác về phương hướng, chi biết trước sau trái phải, phân đông tây nam bắc, nên dám thi bằng lái xe. Thế là Thư Hoán cưỡi chiếc xe đạp màu hồng của minh, đạp bừa ra ngoài đường.

      Phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng hiểu vì sao càng càng đau lòng.

      Thực ra cũng biết Từ Vĩ Kính đối xử tốt với là vì là "bạn " của Từ Vĩ Trạch. xem là người nhà nên mới chăm sóc nhiều như thế.

      Nhưng bản thân vẫn có chút hi vọng nhoi và niềm vui thầm kín.

      Đoạn Kỳ Nhã bị từ chối khiến bất đắc dĩ phải tỉnh táo. Giống như học sinh bình thường thành tích xưa nay chưa bao giờ lọt nổi vào hai mươi hạng đầu trong lớp, bỗng nhiên biết được ngay cả học sinh xuất sắc luôn đứng đầu lớp cũng vào được trường đại học mà mình thích vậy. Chút hi vọng nhoi từng có bây giờ cũng cười nhạo việc biết tự lượng sức.

      Cả buổi chiều Thư Hoán ngồi thẫn thờ trước máy gắp búp bê trong cửa hàng ở góc phố, cống hiến cho nó biết bao nhiêu là xu game.

      Lúc kẹp được con gấu bông lên, phía sau gáy bị ai đó khẽ vỗ cái.

      " biết ngay em ở đây mà."

      Thư Hoán cần quay lại cũng biết người đứng sau lưng là Từ Vĩ Trạch, mỉm cười. Hai người họ thực là quá thân quen rồi, biết khi tâm trạng sa sút là chạy đến mấy quán quen thuộc, vùi đầu vào gắp thú bông, cũng ngạc nhiên khi xuất sau lưng mình.

      "Thu hoạch nhiều thế này, lại gắp nữa ông chủ hận em lắm đấy", Từ Vĩ Trạch lại đưa ly nước đến, " mua nước xoài đá bào, nhân lúc chưa tan em ăn ".

      Thư Hoán đón lấy, Từ Vĩ Trạch liền nhéo má . Ngón tay có hơi lạnh từ ly nước đá nhưng lại có chút ấm áp.

      "Cho thêm khoai sọ và khoai lang đấy, thích ."

      Thư Hoán rất biết ơn ân cần lặng lẽ của . Từ Vĩ Trạch tuy thích bắt nạt , thường xuyên khiến tức đến mức la oai oái. Nhưng khi cảm thấy buồn bã, mãi mãi là người bạn dịu dàng nhất, trượng nghĩa nhất.

      Xoài mùa này chua tí nào, cả những miếng khoai vô cùng đáng , ngọt ngào đến độ thể ủ rũ được. Từ Vĩ Trạch đứng bên phố cùng , đợi ăn ngon lành hết món đó, rồi vò đầu , bảo: "Về nhà nhé, gọi taxi".

      "Ok." Vì ly nước xoài chu đáo trong buổi chiều mùa hạ nồng nực này, tâm trạng Thư Hoán khá hơn nhiều, đẩy chiếc xe gọn, định theo .

      Từ Vĩ Trạch sờ cằm, với vẻ nghĩ ngợi: "Xe đạp, rất lãng mạn, chở ".

      ... Người khỏe mạnh, bản thân lại có BMW, chẳng phải nên chở mới đúng hay sao?

      Nhưng Thư Hoán bị ngược đãi thành quen, vẫn trèo lên xe đạp, đợi làm tài xế cho Từ Vĩ Trạch.

      Từ Vĩ Trạch vừa ngồi lên phía sau, suýt nữa đâm sầm vào gốc cây.

      Thư Hoán ra sức đạp được lúc liền cảm thấy Từ Vĩ Trạch dựa vào lưng mình.

      "Làm nũng vói em đó hả? mấy tuổi rồi, haizzz..."

      Với khác biệt về vóc dáng của hai người, tư thế này là khó mà diễn tả. Nhưng như thế cũng rất đáng .

      biết Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa, nhưng khi ở cạnh , nhiều lúc phải là rất trẻ con.

      Độc địa, tự sướng, vô tâm, vô tính, thỉnh thoảng còn vô lại, vô lý. Từ Vĩ Trạch, người thích sỉ nhục bạn mình và Từ Vĩ Trạch, người tình của tất cả, luôn làm con phải say mê đắm đuối, thực rất khác nhau, nhưng Thư Hoán vẫn rất sung sướng khi là mối quan hệ ở vế trước.

      Bạn bè có thể cãi nhau mà cần chịu trách nhiệm, yên tâm dựa dẫm vào nhau thế này, đáng quý biết bao.

      Từ Vĩ Trạch áp vào lưng lúc rồi : "Gấu Hoán, chúng ta công viên chơi ".

      "Được thôi, được thôi."

      Nể mặt rất đáng , Thư Hoán gồng mình chở ấy đến công viên.

      Hai người nhận bắp rang bơ và bóng bay từ tay ông chủ, sau đó ngồi xuống thảm cỏ. Bắp rang bơ ăn nửa, nửa kia cho bồ câu, bóng bay cột nhánh cây bên cạnh, hai người cùng nằm thẳng ra thảnh thơi ngắm trời xanh mây trắng.

      Từ Vĩ Trạch bỗng : "Gấu Hoán, qua mấy hôm nữa lại phải Tokyo công tác".

      Thư Hoán lẩm bẩm: "Vui thế, sắp hết thế giới rồi, còn em chỉ khi giảm giá mới được tour ba nước Singapore, Malaysia, Thái...".

      Từ Vĩ Trạch ngồi dậy, cúi đầu chăm chú nhìn .

      "Gấu Hoán, em nghe này."

      Thư Hoán nhìn từ dưới lên, ở góc độ này có thể thấy hàng mi dài đẹp của : "Hử?".

      "Em hãy suy nghĩ xem có nên Tokyo với ? Chẳng phải em luôn muốn hay sao? Có em cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, mỗi ngày làm việc xong có thể dẫn em chơi, cuối tuẩn chúng ta Kyoto, Osaka, hoặc Hokkaido, có đến mấy tháng, em có thể chơi khắp Nhật Bản..."

      Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng...

      "... Nhưng em chưa tiết kiệm đủ tiền." Du lịch ngắn ngày được, nhưng nếu mấy tháng chi phí đúng là kham nổi.

      "Cái đó phải vấn đề, đương nhiên cứ tính vào cho ."

      Thư Hoán lắc đầu: "Em muốn tiêu tiền của đâu" .

      Tuy Từ Vĩ Trạch giàu có hơn nhiều, hoàn toàn suy nghĩ gì đến chút tiền đó, nhưng nếu muốn giữ tình bạn lâu dài, về mặt kinh tế đừng nên lằng nhằng là tốt hơn, điểm này hiểu rất .

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Thế để công ty cùng gánh, giúp em đăng ký tên, chi phí toàn bộ đều được công ty chi trả".

      Thư Hoán đau khổ hỏi: "Khoét của công ty đúng là tốt, nhưng em lấy danh nghĩa gì mà làm chuyện đó?".

      Từ Vĩ Trạch nhéo má : "Đương nhiên là bạn ".

      Thư Hoán nghĩ ngợi, "Nhưng, như thế nhât định trai xếp cho chúng ta ở cùng nhau, ổn đâu".

      Từ Vĩ Trạch cười, nhìn : "Có gì ổn?".

      Thư Hoán cau mày: " cũng là nam quả nữ...".

      Từ Vĩ Trạch vò rối tóc : "Cho dù cùng ngủ giường, cũng làm gì em đâu, chưa đến nỗi đói khát như thế".

      Đuơng nhiên biết dù có cởi sạch đồ Từ Vĩ Trạch cũng có hứng thú. Nhung rất sợ Từ Vĩ Kính hiểu nhầm hai người họ làm gì đó, kiểu công tử đào hoa như Vĩ Trạch, ở chung với còn giữ được trong sáng, chuyện này ra chẳng ai tin cả.

      Thư Hoán dằn vặt giữa kỳ nghỉ dài sung sướng ở Tokyo với Từ Vĩ Kính, cuối cùng : "Thôi, em đâu. >_<"

      Tử Vĩ Trạch gì nữa, chỉ vuốt vuốt tóc rồi lại nằm xuống..

      "Đúng rồi, Gấu Hoán."

      "Hử?"

      "Em với của ..."

      Thư Hoán vội : "Em thích ấy đâu..."

      Từ Vĩ Trạch cười bảo: "Có tật giật mình à?".

      Thư Hoán lập tức đỏ bừng mặt.

      "Đừng hẹp hòi thế." Tử Vĩ Trạch chống tay vào bên má, "Tình sử của em đều biết cả, trước mặt em, cố gì che giấu cả, em cũng cần giấu ".

      "Mấy chuyện phong lưu của , em thèm vào mà biết ấy! >□<" Ai mả thích đối diện với những thứ linh tính như thế chứ.

      Tử Vĩ Trạch thấy mềm được nhéo mũi , cười lạnh và uy hiếp: "Mau , hôn đấy!".

      "Cút ra! >□<"

      "Hừ hừ hừ, hôn chỗ nào hay nhỉ..."

      , tuy Từ Vĩ Trạch mồm miệng leo lẻo nhưng nếu muốn tìm người để tâm , so vói những người bạn thân vẫn tình nguyện kể với hơn.

      "Nếu em ... được cười em! T_T"

      Từ Vĩ Trạch nhanh chóng điều chỉnh cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: " thế đâu, vẫn có nhân tính mà'.

      "Em... em hình như thích Từ Vĩ Kính rồi."

      Câu này vừa thốt ra, xung quanh dường như yên tĩnh hẳn. Từ Vĩ Trạch chỉ nhìn , lộ ra vẻ khác lạ nào, chỉ hỏi: "Từ bao giờ?".

      "Hình như là... bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. T_T"

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tiếng sét ái tình? Ồ - cảm giác này thường đáng tin đâu".

      Thư Hoán tỏ ra khó xử: "Trước đây em cũng tin chuyện tiếng sét ái tình. T_T Nhưng đến giờ càng lúc càng thích, hoàn toàn thể kiểm soát, thực giống như bị ốm vậy... T_T".

      Tù Vĩ trạch cười cười, lúc sau mới : "Thế, em thích của ở điểm nào?".

      "Em cũng được...", Thư Hoán khổ sở, "Chỗ nào cũng thích, T_T tất cả đều...".

      Tứ Vĩ Trạch nữa.

      Thư Hoán xấu hổ nằm sấp xuống mặt cỏ, "Haizzz, ... có phải nghĩ rằng em biết tự lượng sức ? Em biết em và gia đình cách nhau quá xa...",

      "Cũng phải..."

      "Những thứ ngoài bản thân, vốn dĩ phải là thứ quan trọng nhất."

      Hiếm khi khoan dung như thế Thư Hoán cảm động đến mức suýt khóc.

      Sau đó Từ Vĩ Trạch đẩy nằm lật lại như lật ngửa con rùa, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của : "Em thích của à?".

      Thư Hoán buồn rầu "vâng" tiếng, "Từ Vĩ Trạch, có thể giúp em ?".

      Từ Vĩ Trạch lại nằm xuống, hai tay gối sau gáy: "Giúp em? nghĩ ...".

      Thư Hoán căng thẳng chờ đợi, lại thấy nhắm mắt như nghỉ ngơi, lúc sau chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ có hơi thở dần trở nên đều đều, bất giác thẹn quá hóa giận lắc mạnh : "Vĩ Trạch, đừng ngủ vào lúc này chứ!".

      Từ Vĩ Trạch cười, mở mắt, kéo lại: "Giúp, nhưng thể giúp công được".

      " cần điều kiện gì?"

      Từ Vĩ Trạch thuận thế bế lên người, cười mờ ám: "Phải xem em có thành ý , có nguyện trả bằng cơ thể, cưỡi...".

      Thư Hoán đập túi bắp rang lên mặt : "Đồ biến thái, muốn gì?>□<".

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: " chỉ muốn em cưỡi... xe chở về nhà thôi mà, em nghĩ đâu thế?".

      Thư Hoán đành ra sức đạp xe chở Từ Vĩ Trạch về nhà. Cái tên đại thiếu gia vô nhân tính ấy ngổi thoải mái phía sau hưởng phúc, đường về còn áp mặt vào lưng , biết có phải ngủ thiếp hay .
      Trâu thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 16

      Hai hôm sau lại đưa Từ Vĩ Trạch ra sân bay, lần này là Thư Hoán tự nguyện. Dạo này Từ Vĩ Trạch được vui vẻ lắm, ngay đến cả tâm trạng của Thư Hoán khi tiễn cũng có phần sa sút. Nghĩ tới chuyện luôn phải rời xa bạn bè người thân, đến nơi xa lạ để làm việc là lại thấy rất vất vả.

      "Đừng buồn bã nữa, Miêu Miêu gần đây cũng muốn rủ em cùng du lịch Tokyo, đến lúc đó thăm . Trong nước muốn ăn gì, chỉ cần qua được trạm kiểm soát là em mang giúp ."

      Từ Vĩ Trạch cười, xoa đầu : "Vậy đợi em".

      Lần này Thư Hoán phải chỉ lừa để an ủi, và bạn thân Nhan Miêu từ lâu mê mẩn chuyện đến Tokyo mua sắm rồi.

      Thiên đường mua sắm Tokyo dù sao cũng phải là hư danh, những thứ hai người muốn mua liệt kê ra dài hơn mét. Từ quần áo giày dép đến mỹ phẩm, từ manga đến đồ điện tử xinh, khu mua sắm Ginza càng khiến người ta xiêu lòng, nên việc tiết kiệm đủ chi phí cơ bản cũng tiêu tốn mất của họ khoảng thời gian kha khá.

      Hai người cùng , Nhan Miêu làm xong visa, sạc đầy pin cho máy phiên dịch, lại thêm cả cảm giác về phương hướng siêu mạnh của mình. Ngôn ngữ thông còn mù đường như Thư Hoán phụ trách đặt vé máy bay và khách sạn, suốt ngày bò lên mạng tìm kiếm xem có chỗ nào giảm giá vé máy bay, so sánh mức giá của các khách sạn, cố gắng tìm chỗ rẻ nhất.

      Chi phí ăn ớ luôn là món tiền khiến người ta xót xa nhất và cũng đau đầu nhất. Theo lời Nhan Miêu muốn ngủ giấc cũng tốn biết bao nhiêu là tiền, làm sao còn ngủ ngon được,

      Nhưng an toàn của hai cũng rất quan trọng, thoải mái cũng cần suy nghĩ, lại thêm vị trí khách sạn phải thuận lợi, muốn tìm chỗ với mức giá Nhan Miêu đề ra đúng là nằm mơ.

      Trong mùa mua sắm, muốn tiết kiệm về chi phí ăn ở và giao thông khó thực , Thư Hoán xem các trang mạng về khách sạn muốn mờ cả mắt, giá cả đưa ra vẫn bị Nhan Miêu chê là đắt, sau đó bắt quay về tìm tiếp.

      Khách sạn vừa phù hợp với giá cả Nhan Miêu đề ra, lại thoải mái dễ chịu, tốt nhất còn phải có phong cảnh để ngắm, chắc chỉ khi ngủ mới có thể nhìn thấy.

      Với cầu thần tiên rằng có thể hưởng chất lượng của vi cá bằng giá tiền của kẻ ăn mày này, Thư Hoán lại là người phàm thực thể thỏa mãn được, càng kéo dài phòng rẻ càng ít, chắc chỉ có thể đợi đến lúc trả tiền chịu đựng tiếng kêu khóc của Nhan Miêu vậy.

      Nhưng cũng may có người vạn năng.

      Lúc này trống ngực Thư Hoán đập thình thịch, đứng trước mặt vị đại thần cầu được ước thấy.

      "Chuyện đó... em muốn hỏi chút, công ty lớn lúc đặt phòng khách sạn, vé máy bay... có thể được hưởng ưu đãi giảm giá phải ạ?"

      Từ Vĩ Kính ngẩng lên nhìn : "Phải, cần gì à?".

      Thư Hoán lập tức chắp tay: "Em và bạn thân định cùng du lịch ở Tokyo khoảng hơn tuần, bọn em dư dả lắm nếu được giảm giá tính ra tiết kiệm cho bọn em được rất nhiều..."

      Từ Vĩ Kính gật đẩu tỏ vẻ hiểu ý: "Hiểu, cái này giao cho tôi".

      Quả nhiên buổi tối Từ Vĩ Kính với : "Vé máy bay giúp đặt trước rồi".

      "A, cảm ơn ." Người ta ra tay, đúng là nhanh gọn .

      "Nhưng về khách sạn tôi phải đợi thông tin phòng nào tốt còn trống, đến lúc đó báo cụ thể biết."

      "Vậy phiền cho quá!"

      "Đừng khách sáo", Từ Vĩ Kính nhìn , "Còn cần gì nữa ?".

      Mỗi lần được hỏi thế, Thư Hoán đều cảm thấy ấm áp, an toàn.

      "... cần ạ..."

      "Tiền đủ dùng ?"

      Thư Hoán lắp bắp: "Đủ... đủ ạ".

      Từ Vĩ Kính nhìn , lại gật đầu: "Vậy, chúc ngủ ngon".

      Hôm xuất phát, hai người kéo va ly rỗng đến thẳng sân bay để check in, Nhan Miêu vẫn yên tâm lại lảm nhảm: "Bây giờ là thời điểm vàng, giá vé máy bay có khả năng giảm giá triệt để ? Cậu có chắc ấy đặt nhầm ?".

      " vân đề gì đâu." Từ Vĩ Kính làm việc, yên tâm trăm phần trăm, hoàn toàn cần lo lắng xảy ra sai sót.

      "Trước kia tớ tra giá vé máy bay của hãng này, giảm giá rất ít, lại thêm thuế xăng dầu cũng phải bảy ngàn tệ, muốn giết người hay sao chứ..."

      "'Đừng lo, ấy được ưu đãi mà..."

      tiếp viên ở quầy làm thủ tục nhanh chóng giúp họ làm xong, đưa vé lên máy bay và visa lại cho họ.

      "Cửa kiểm soát khoang hạng VIP ở bên kia, đây là vé lên, xin hãy giữ lấy."

      Thư Hoán nghe như có tiếng sấm bên tai, ngây người như tượng.

      Cầm tấm vé tay, nhìn có chữ "F", lại in tên và Nhan Miêu.

      Đây phải là ác mộng tỉnh lạỉ, mà là , là khoang VIP đốt tiền như nước.

      Nhan Miêu trừng mắt nhìn , đôi mắt phượng biến thành mắt hạnh, vẻ mặt thất sắc: "Chuyện gì đây? Chẳng phải có thể mua vé giảm giá hay sao?".

      Thấy Nhan Miêu sắp biến hình từ mèo sang hổ dáng vẻ muốn ăn thịt người, Thư Hoán mềm nhũn cả chân, mặt cứng đờ, đành run lẩy bẩy cười khan.

      nghi ngờ Từ Vĩ Kính nghe cầu của , hiểu lầm rằng cũng thiếu tiền như em họ, nên mới để xảy ra việc này.

      Khoảng cách giữa hai loại vé, với chỉ là nhầm lẫn đáng nhắc đến nhưng đối với họ có thể nôn ra cả chậu máu vì tiếc tiền.

      Nhan Miêu nghiến răng, sắp nổi điên, Thư Hoán sợ mất mặt nên đành kéo nàng vào nhà vệ sinh, nhét nàng vào phòng bên cạnh, giữ chặt cửa, rồi mới run rẩy gọi điện cho Từ Vĩ Kính.

      Giọng đàn ông bên kia rất trầm: "Sao vậy?".

      "Bọn em vừa làm xong thủ tục nhưng vé cầm lại là vị trí khoang VIP, có nhầm lẫn gì ?"

      Từ Vĩ Kính vẫn tỏ ra bình tĩnh và máy móc như trước: " nhầm. Hàng quốc tế vẫn nên chọn khoang VIP thuận tiện hơn, cũng thoải mái hơn".

      Thoải mái đúng, nhưng giá tiền cao hơn rất nhiều, rất rất nhiều! T_T

      Thư Hoán dựa tường: "Nhưng lúc đó em là cần hạng phổ thông được giảm giá thấp nhất mà. Tại sao lại đặt khoang VIP mà với em tiếng nào?".

      Bên kia có vẻ bất ngờ: "Khoang VIP chẳng phải tốt hơn sao?".

      ... Đại gia đúng là biết đến đau khổ nhân gian! T_T

      "Cái này vượt quá dự tính của bọn em, bọn em mong có được vé giảm giá rẻ nhất để mua". Thư Hoán cũng bất chấp chuyện để lộ rằng mình rất nghèo, tuyệt vọng : "Em khác , giá vé khác nhau năm mươi tệ, em cũng so sánh với hãng thứ ba, khoang VIP của hãng hàng quốc tế kham nổi. T_T Nên...".

      Nhan Miêu vẫn điên cuồng gào thét ở phòng bên cạnh: "Tôi muốn lên máy bay, tôi cần, hu hu hu hu, trả tiền lại cho tôi!".

      Thư Hoán khóc ra nước mắt, còn chút thể diện nào trước mặt Từ Vĩ Kính: "Cái đó, bạn em thể chấp nhận..."

      Nếu chỉ mình cho dù Từ Vĩ Kính mua nhầm vé đến Dubai, cũng vui sướng chuyến cho biết và còn giữ lại cuống vé để làm kỷ niệm.

      Nhưng Nhan Miêu si mê như để tự thôi miên mình, nàng bắt đầu khóc lóc đau khổ vì số tiền vượt quá dự tính này, sống chết gì cũng đòi trả lại vé. Dưới cơ thể mảnh mai kia lại chứa sức bộc phá vô hạn, Thư Hoán chỉ thấy màng nhĩ sắp rách ra, ở trong nhà vệ sinh mà còn tệ hơn trường quay phim tai nạn.

      Từ Vĩ Kính dường như hơi bất ngờ vì ồn ào đó, ngay: "Xin lỗi, do tôi bàn bạc trước với . Mang đến phiền phức cho rồi phải ?".

      Thư Hoán bình tĩnh lại trong cơn đau đầu, mệt mỏi : "Xin lỗi , T_T em có ý trách , có lòng tốt mói giúp bọn em. Chỉ là hơi đường đột quá, em... bây giờ giải thích với bạn em...".

      "Tôi muốn hỏi là, ghét khoang VIP thế sao?"

      "Sao lại thế ạ...", nếu kham nổi ai cũng muốn hưởng thụ cả, Thư Hoán thành , "Chỉ là về giá cả bọn em chưa chuẩn bị nhưng cũng sao, lát nữa em..."

      " ghét là được."

      "Ưm..."

      "Có lẽ tôi để hai hiểu lầm rồi, thực ra chuyện chi phí cần lo, vé máy bay và khách sạn đều do tôi trả."

      "Hả?"

      "Những việc đó cần suy nghĩ, yên tâm chơi là được, tôi thu xếp giúp ."

      Hồi lâu sau Thư Hoán mới tỉnh lại trong trạng thái hóa đá, vội vàng giải thích: "A, đừng hiểu lầm, em phải đến Tokyo để gặp Từ Vĩ Trạch đâu".

      Chắc cho rằng đây là chuyến du lịch gặp người thân nên mới nhân từ gánh chi phí cho đấy chứ?

      "Tôi biết, và bạn du lịch."

      "Hơ? Vậy, vậy có nghĩa vụ trả cho bọn em đâu..."

      "Những chuyện này đều nhặt, bên tôi sắp xếp rất dễ, chơi cũng an tâm hơn."

      ... Ngắn gọn, nhàng như thế khiến người mất cả nửa tháng tìm kiếm khách sạn, so sánh từng đồng từng hào như làm sao chịu nổi.

      đợi Thư Hoán tự ti xong, Từ Vĩ Kính lại bảo: "Đúng rồi, tôi cũng định với , khách sạn đặt xong, lát nữa gửi tin về phòng ở cho ".

      "A..."

      "Là khách sạn Four Seasons Marunouchi, vị trí rất thuận tiện, lúc đó hai mua sắm cũng tiện hơn."

      Thư Hoán chỉ còn nước dựa tường. Với cuộc sống bình dân đến cả phòng đôi trăm tám mươi tệ mà còn đòi được giảm giá như các , việc được ở nơi xa hoa như Four Seasons Marunouchi đương nhiên là chuyện rất hạnh phúc, nhưng...

      "Có thể... đổi chỗ khác ạ?"

      Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ: "Khách sạn đó thích?".

      Thư Hoán hoảng sợ: " , chỉ là ở như thế quá đắt. Tiền mua sắm dự tính của bọn em chỉ có ba vạn mà thôi, nếu ở khách sạn mấy ngày tiêu mất mấy vạn, thế cũng hợp lý đâu ạ. T_T".

      Từ Vĩ Kính : "Ở chỗ tốt nên chứ".

      Thư Hoán chỉ thấy khó mà với : " phải, em khác , em hoàn toàn cần ở chỗ tốt đến thế. Nhà nghỉ bốn ngàn yên cũng đủ lắm rồi. Khách sạo cao cấp đối với em mà là rất lãng phí, em bị áp lực. cũng biết là ngay cả thói quen "bo" phục vụ em cũng có, nếu ở nơi hoàn toàn phù hợp với mình, em..."

      Từ Vĩ Kính như ngẩn ra, mới : "Xin lỗi, tôi chỉ muốn để ở thoải mái, ngờ lại khiến bị áp lực. thích chỗ nào, tôi nhờ người đặt lại".

      Thư Hoán hoàn toàn rối loạn: "Em có ý đó, khách sạn rất tốt, nhưng... giúp em quá nhiều rồi, em rất ngại ...T_T".

      Từ Vĩ Kính khựng lại, : " vui là tốt rồi. Đây chỉ là việc thôi, cần để tâm".

      Thư Hoán mang tâm trạng phức tạp dẫn Nhan Miêu lau khô nước mắt, từ lối đặc biệt đến hải quan và kiểm soát. Họ vốn chuẩn bị tâm lý xếp hàng rồi, để tránh nhỡ chuyến bay nên đến rất sớm. Mà đường ống dẫn đến khoang VIP căn bản cần phải xếp hàng, rất đơn giản hoàn thành xong mọi thủ tục, còn dư rất nhiều thời gian, hai người liền ngồi đợi cho hết thời gian trong phòng chờ của hạng VIP.

      Đây có lẽ là "chờ đợi" thoải mái vui vẻ nhất mà hai người từng có, đồ ăn trong phòng chờ để du khách lựa chọn rất thoải mái ngoài kem và bánh kem, nước quả, rượu vang ra, còn có rất nhiều những đồ ăn vặt đóng gói rất đáng , đủ loại tạp chí, hoàn toàn là quán cafe sang trọng yên tĩnh, được phục vụ chu đáo.

      Chỉ trong mấy phút, Nhan Miêu từ tâm trạng cực hạn này chuyển sang tâm trạng cực hạn khác, lúc nãy còn thề rằng giết Từ Vĩ Kính, bây giờ chỉ ao ước dùng thơ ca, lời hay ý đẹp nhất để tán tụng minh vĩ đại của .

      lúc sau, Nhan Miêu nằm ghế mát xa, mắt lim dim hỏi: "Tớ có thể uống thêm ly nữa ?".

      "... Này ban ngày ban mặt cậu uống say là tốt lắm đâu!"

      Nhan Miêu dựa vào người , say sưa : "Bạn cậu là tốt, như thế dự tính về vé máy bay và khách sạn của tớ há chẳng phải là tiết kiệm để mua đồ hay sao? ^_^"

      "Haizzz..."

      "Thở dài cái gì, chẳng lẽ phải là chuyện tốt?"

      Thư Hoán cầm ly nước, vẫn rối bời: "Vấn đề là ấy hoàn toàn cần phải giúp tớ như vậy. công trạng gì mà hưởng lộc, cái ơn này to quá".

      "Thế cậu đừng lo, ràng là vì ấy thích cậu."

      Thư Hoán phun ra ngụm nước trà giống như cá voi phun nước, sau đó luýnh quýnh lấy khăn giấy lau dọn trường: "Sao có thể được?! ấy xem tớ là 'bạn ' của em trai mình nên mới tốt bụng giúp đỡ thôi".

      Nhan Miêu nhướn môi vẻ đáng : "Thế mới lạ".

      Thư Hoán bất lực " đó...". Các thiếu nữ thường thích mơ mộng.

      "Ai lại chăm sóc bạn của em trai mình như thế?"

      Thư Hoán biện bạch: " ấy vốn là kiểu 'phụ huynh', rất biết chăm sóc người nhà mà".

      Nhan Miêu lắc lắc ngón tay: "Chăm sóc đến mức này tuyệt đối là có ý khác, cậu phải cẩn thận. Chưa biết chừng đợi cậu quay lại ấy ...".

      Thư Hoán đỏ bừng mặt nhéo bạn: " bảo cậu ban ngày đừng uống nhiều rượu mà!".

      lại chả mong Từ Vĩ Kính có ý gì khác với ấy chứ. Nhưng thực sợ Từ Vĩ Kính là chính nhân quân tử nhất trong những ngươi từng gặp, như thể chẳng hề có ý nghĩ gì vẩn đục vậy.

      Người phụ nữ hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà còn có tà niệm, huống hồ gì là . người có dạ dày kén chọn đến mức cả bữa tiệc phong phú cao cấp còn ăn, làm sao lại thèm món cháo rau đơn giản được.

      Vừa xong điện thoại reo vang. Nhìn tên Từ Vĩ Kính lên, Thư Hoán thấy tim đập thình thịch, có cảm giác hoảng loạn như ăn trộm, vội vàng áp di động vào tai: "A lô?" .

      Giọng đối phương vẫn bình thản như trước: "Thủ tục có suôn sẻ ?".

      Thư Hoán vội cung kính trả lời: "Rất suôn sẻ ạ".

      Từ Vĩ Kính "ừ" tiếng rồi : "Tôi vừa nghĩ ra, lẩn này chuẩn bị mua nhiều đồ, biết tiền có đủ dùng ?".

      Thư Hoán vội : "Đủ ạ. Cảm ơn giúp bọn em tiết kiệm được chi phí ở và vé máy bay".

      "Đừng khách sáo", Từ Vĩ Kính dừng lại rồi bảo, "Tôi nhờ bạn tôi để lại ít tiền tiêu vặt cho ở khách sạn, lúc check in nhớ lấy nhé, cứ mua gì đó ".

      "A...", Thư Hoán thốt lên mừng rỡ, "Cảm ơn . Nhưng cần...".

      " ít khi đâu, lần này xa vậy, nêu thấy thứ gì thích cứ mua. đủ với tôi, cần tiết kiệm."

      "Ôi..."

      "Hành lý ở hạng VIP được gửi rất nhiều, về đều có người xách, phải lo mang nổi."

      "Ưm..."

      " chơi vui nhé. "

      Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn cảm thấy gò má nóng ran. Trong giọng của có bất cứ cảm xúc gì, ngay cả ân cần, gallant đến độ công thức hóa cũng như vậy, nhưng vẫn cách nào rung động được.

      Lên máy bay, bên kia lối là hai chàng công tử mặc toàn hàng hiệu, vẻ mặt phong lưu, thấy họ đáng xinh đẹp, ngây thơ, ngốc nghếch, ngay cả ghế nằm có thể ấn xuống trăm tám mươi độ cũng biết hiểu nhầm họ là thiên kim tiểu thư được gia đình chăm sóc quá kỹ, nên bắt chuyện làm quen.

      Nếu là trước kia Thư Hoán bị họ trêu chọc đến nỗi đầu óc quay cuồng, tim đập cuồng loạn, bị khen ngợi nịnh nọt đến nỗi cứ đần cả mặt ra, nhưng bây giờ có Từ Vĩ Kính như châu như ngọc trước mặt. Cho dù họ bày đủ mọi cách tán , trêu đùa đến nỗi Nhan Miêu phải đỏ mặt e thẹn lại chẳng có tí cảm xúc nào, ngay cả lông mày cùng thèm nhướng lên nữa.

      Đàn ông đẹp trai giàu có rất nhiều nhưng Từ Vĩ Kính chỉ có . hiểu rất tâm trạng của Đoạn Kỳ Nhã.
      Trâu thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17

      Đến sân bay Haneda có nhân viên phục vụ và xe của khách sạn đợi sẵn, hai tốn chút sức nào, đặt chân đến khách sạn cách suôn sẻ và bình an.

      Lúc check in ở sảnh khách sạn, quả nhiên sau khi xác nhận thân phận, làm xong thủ tục, quản lý đưa đến phong thư, lại lễ phép bằng tiếng : "Đây là phong thư gửi cho Thư".

      Sờ vào phong thư thấy hề mỏng, Thư Hoán hơi bất ngờ, có khái niệm về độ dày mỏng của giấy, cho dù với đây là món tiền nhưng có lẽ vẫn nhiều hơn rất nhiều so với dự tính của .

      Đối phương lại chu đáo bổ sung: "Nếu cần tôi có thể đếm giúp , xác nhận số tiền mặt này".

      Thư Hoán cúi đầu nhìn số tiền phong thư, bất giác ngẩn người,

      Tuy yên Nhật vốn nhiều số 0, nhưng dãy số phía sau vẫn rất nhiều.
      Nếu là tiền tiêu vặt người khác tặng cho mình, nghĩ khoảng mười ngàn yên là hợp lý nhất. Thế nhưng với phóng khoáng và chu đáo của Từ Vĩ Kính số tiền tiêu vặt trăm ngàn yên cũng là vô cùng rộng rãi rồi, đổi sang cũng hơn bảy ngàn tệ, có thể mua được rất nhiểu thứ ở cửa hàng mỹ phẩm, cơ bản bằng nửa số tiền mang theo.

      Thư Hoán nghi ngờ mình nhìn nhầm, đếm dư ra số 0 chăng, nhìn trăm ngàn thành triệu. Nhưng đối phương giúp đếm xong: "Tổng cộng là triệu yên Nhật, xin giữ lấy".

      Trong tích tắc mặt Thư Hoán đỏ bừng, cắn chặt môi, ngay cả tay cũng run lên nhưng phải vì vui sướng.

      muốn khóc. Nếu Từ Vĩ Kính ở trước mặt, chắc khóc òa lên mất.

      muốn xin đừng đối xử ân cần với như thế. Nếu cho dù biết mình hoàn toàn có khả năng nhưng cũng hoang tưởng bậy bạ.

      giày vò dịu dàng.

      Nhân viên phục vụ mang hành lý đến phòng, vừa đóng cửa, Nhan Miêu bắt đầu xúi giục: "Đàn ông tốt như thế, cậu mau tóm lấy ấy !".

      "Cậu có cần thấy tiền là sáng mắt thế ? T_T"

      " chỉ là vấn đề tiền bạc, chu đáo của ấy mới là hiếm có. Người đàn ông sợ tớ đủ tiền dùng, đặc biệt chuẩn bị tiền tiêu vặt chắc cả đời này tớ chẳng bao giờ gặp được."

      Thư Hoán khổ sở trùm chăn lên đầu: " ấy chỉ thích chăm sóc người khác thôi, đối với người nhà ấy cũng thế mà".

      "Cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa."

      "Tó , haizzz..."

      "Có người đàn ông nào lại chịu tốn tâm sức vì có ý đồ gì chứ?"

      cũng hy vọng Từ Vĩ Kính có ý đồ với nhưng dạng đàn ông như , muốn gì có đó, có sa sút đến nỗi có ý đồ với ?

      " ấy rất coi trọng tình cảm với bạn bè và người nhà, nên..."

      Nhan Miêu lắc lắc : "Tỉnh lại , đừng lừa gạt bản thân nữa, ràng là ấy quan tâm đến cậu".

      Thư Hoán khó mà giải thích. rất muốn ôm ấp hi vọng như những thiếu nữ nhưng gương mặt thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính rất khó để người ta có được dũng khí ấy.

      Quy mô khách sạn tuy nhưng tinh tế cổ điển và đông đúc, nằm ngay giữa trung tâm thành phố huyên náo, cũng có vẻ yên tĩnh và bình thản của riêng nó.

      Hai người cất xong đồ, nghỉ ngơi lúc trong phòng rồ tắm rửa thư giãn cho hết những mệt nhọc trong suốt quãng đường . Thư Hoán tắm xong, mặc bộ áo choàng tắm bằng nhung dài, cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, muốn trải nghiệm việc ngắm cảnh đêm, ánh đèn đường bên ngoài kia nên đến khung cửa sổ, bấm cho rèm cửa hạ xuống.

      Rèm cửa chấm đất của khung cửa sổ lớn dần dần mò ra. Bên ngoài phải là cảnh thành phố như mong đợi, cũng phải cảnh vườn tược mà lại là đường dây điện, đường ray tàu điện đan xen chằng chịt.

      Thư Hoán đơ người như khúc gỗ.

      Làm "láng giềng" của đám đường ray đó có cảm giảc gì, tuy vẫn chưa chính thức trải nghiệm, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được ngủ bên đám đường ray đó gặp ác mộng như thế nào, có lẽ nửa đêm cũng bị rung động mà tỉnh dậy, chứ đừng là được yên tĩnh.

      đợi kinh hoàng xong, trong ánh đèn, đoàn xe màu trắng vụt qua trước mắt như sao băng. Thư Hoán kịp phòng bị vội lùi lại bước, đưa tay bịt lấy tai.

      Nhưng thực tế lại rất yên tĩnh chứ ồn ào như tưởng tượng. Trong phòng chỉ thấy ánh sáng vụt qua, hoàn toàn im lặng, giống như bộ phim câm đặc sắc.

      Trong mấy phút đờ đẫn ấy, lại có đoàn xe lướt qua trước mắt, nhanh chóng và yên tĩnh.

      Dường như Thư Hoán đứng trước màn hình tắt mất thanh, cảm thấy an toàn cách kỳ quặc, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng hối hả bậc nhất của thành phố phồn hoa.

      Bất giác Thư Hoán đưa tay ra sờ lớp cửa kính. Mọi huyên náo bền ngoài đều được ngăn cách bởi bức tường kính dày ba lớp này. Trong ồn ào phiền huyên náo nơi đây lại có thể thấp thoáng yên tĩnh bất ngờ đến thế.

      Lúc này lại nhớ đến Từ Vĩ Kính. nghĩ rằng trong yên lặng lạnh nhạt của , có lẽ cũng che giấu nhiệt tình rất lớn, khiêm nhường nhưng nồng nhiệt. càng nhớ đến nhiều hơn bất cứ lúc nào.

      Thư Hoán bất chấp việc phải tiết kiệm tiền điện thoại quốc tế, ôm quyết tâm dùng hết tiền trong thẻ điện thoại để gọi cho Từ Vĩ Kính.

      Bên kia nhanh chóng nghe máy. Tuy chỉ là giọng của người đàn ông bình thản đến thể bình thản hơn nhưng lại khiến toàn thân run rẩy.

      " đến khách sạn rồi à?"

      Thư Hoán nắm chặt di dộng: "Đến rồi ạ, rất thuận lợi... Cảm ơn để cho em..

      "Đừng khách sáo, phòng có thích hợp ?"

      "Rất thích hợp, rất đẹp."

      "Vậy tốt."

      Thư Hoán chỉ thấy có gì đó dâng trào trong lồng ngực, nhất thời biết nên gì, bên kia cũng im lặng nhưng hề cúp máy.

      "Em..."

      "..."

      Hai người cùng lên tiếng, im lặng cùng lúc, Từ Vĩ Kính lại : " ".

      "Em... em muốn hỏi là, ăn cơm chưa?", câu hỏi cũ rích. T_T

      Cũng may Từ Vĩ Kính vẫn kiên nhẫn trả lời: "Ăn rồi, còn ?".

      "Vẫn... vẫn chưa..."

      " có thể đến nhà hàng ở lầu bảy, hôm nay tôi đặt chỗ ở Ekki Bar & Grill giúp rồi, khẩu vị và phong cảnh cũng ở đó khá, thử xem sao."

      "A..."

      "Ăn xong hai đến trung tâm spa để mát xa tinh dầu, cứ ký hóa đơn là được. Tối nay về nghỉ ngơi, ngày mai hãy dạo phố."

      "Vâng..."

      "Có chuyện gì gọi điện cho tôi."

      "Vâng..."

      Ở Từ Vĩ Kính có sức mạnh khiến người ta phục tùng, cam tâm tình nguyện được sai khiến, hoàn toàn muốn phản kháng lại còn cảm thấy hạnh phúc.

      Đến khi Nhan Miêu tắm xong, hai người đều vì những nguyên nhân khác nhau mà vội mua sắm, giúp nhau sắp xếp hành lý rồi lên lầu dùng bữa.

      Khách sạn lớn lắm nhưng mọi thứ đều rất phong phú. Ở đâu cũng có thể nhìn thấy các bộ sưu tập nghệ thuật của bảo tàng Guggenheim hoặc MOMA1, màu sắc cách sắp xếp khá bạo dạn, thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng thời trang.

      1 Phòng trưng bày nghệ thuật đại New York.

      Ngay cả trong nhà hàng thời thượng như Ekki Bar & Grill cũng mang phong cách thiết kế New York đương đại, đại nhưng kém phần ấm áp, xa hoa nhưng phô trương, khiến người ta sững sờ nhưng lại tạo cảm giác xa cách.

      Hai người ngồi vào chỗ dành cho bốn người, cùng chọn món rồi vừa thưởng thức cảnh đêm vừa nhấm nháp, thong thả, tự do tự tại đến bất ngò, cảm thấy rất mới lạ và hưng phấn.

      Nhưng Nhan Miêu bỗng tỏ ra ngượng ngùng, chụp lấy thực đơn rồi dựng đứng lên che mặt.

      Thư Hoán ngờ vực: "Gì thế?".

      Nhan Miêu thậm thụt : "Hình như tớ nhìn thấy sếp tớ!".

      "Trùng hợp thế á? Ai?"

      "Cái người huênh hoang nhất ấy, suỵt... Hình như ta đến đây, đừng nhìn!"

      nàng quá muộn, Thư Hoán kìm được quay đầu lại nhìn.

      Người đàn ông vóc dáng cao ráo, tay chân dài, có mái tóc ngắn ấy hoàn toàn giống người làm kinh doanh, gương mặt nửa cười nửa , trắng trẻo đẹp trai, nhưng mới nhìn biết chẳng phải dạng hiền lành, bên tai còn đeo khuyên đính kim cương.

      Nếu trẻ hơn vài tuổi chắc chắn là đại ca của nhóm thiếu niên bất lương lúc nào cũng trốn học. Còn bây giờ ta mặc âu phục chỉnh tề, đứng đắn vô cùng, trông giống người làm ăn, lại thêm những người cạnh, nhìn giống ông trùm của băng đảng xã hội đen.

      Thư Hoán bất giác run sợ: "Này, công ty cậu... là làm ăn bất hợp pháp hả?".

      "... Chắc là vậy nhưng tớ luôn là công dân tốt tuân thủ luật pháp."

      Người đàn ông nhướng mày, tự nhiên bước đến.

      "Thư ký Nhan."

      Thư Hoán cứng người bất động, còn đương rụt cổ trốn sau tờ thực đơn cách hèn nhát.

      "Tôi nhớ lúc xin nghỉ phép, lý do là nghỉ tuần trăng mật với chồng."

      "..."

      "Nên", ta nhìn sang Thư Hoán, lại nhướng mày, "Chẳng lẽ vị này là..

      "..."

      "Hiếm khi chịu bỏ tiền đến những nơi này, tôi cũng quấy rầy hai người nữa", người đàn ông cười "Chúc tân hôn vui vẻ".

      "=_=..."

      Đợi ta xa rồi, Nhan Miêu ló mặt ra khỏi tờ thực đơn, phẫn nộ: "Tên khốn!".

      "Wow, mắng ghê , ta từng làm chuyện gì xấu xa lắm hả?"

      "Dù sao cũng khốn nạn", Nhan Miêu tức tối, vẻ mặt như ăn phải rau héo, "Kể chuyện của mà muốn lộn mửa. Nào, uống rượu ".

      Thư Hoán ăn càng cua: "Tớ vừa phải diễn vai bạn của Từ Vĩ Trạch, vừa phải đóng vai chồng cậu, các người có thể đừng bắt tớ kiêm nhiệm nhiều vậy ?".

      đúng là biết chọn bạn, ai cũng đem ra làm bia đỡ đạn. Chẳng lẽ có gương mặt cho thuê để kết hôn hay sao vậy?

      Ăn uống no say xong, Nhan Miêu hào hứng spa, so với mát xa tinh dầu Thư Hoán vẫn nghĩ là nên thăm Từ Vĩ Trạch đơn nơi xứ lạ có vẻ có tình người hơn, thế là xếp lại những món đặc sản trong nước mang cho Từ Vĩ Trạch, gọi điện cho .

      Tốc độ đến của Từ Vĩ Trạch cũng nhanh như tàu điện vậy, đến nỗi Thư Hoán còn nghi ngờ rằng biết có tuân thủ luật giao thông nữa.

      Lúc xuống lầu ra khỏi đại sảnh thấy Từ Vĩ Trạch đứng bên xe đợi mình, dịu dàng đẹp trai, dáng người như ngọc. Bốn mắt nhìn nhau, chàng liền để lộ ra lúm đồng tiền mê người.

      Khi Thư Hoán lại gần, Từ Vĩ Trạch cười và đưa tay ra, tóm lấy eo nhấc lên, bế bổng quay vòng.

      Cảnh gặp nhau ở nước ngoài này rất cảm động, nhưng...

      "Này này! Em mặc váy!!!"

      Từ Vĩ Trạch buông xuống, vẫn ôm lấy , cúi đầu cười: "Wow, sao em lại trở nên hào phóng thế, chịu ở khách sạn năm sao à. Cuối cùng nghĩ thông rồi hử?".

      Thư Hoán vẫn lóng ngóng kéo váy xuống đề phòng tốc lên: "Là trai giúp thanh toán đó. ấy báo biết à?".

      Từ Vĩ Trạch ngẩn ra, sau đó cười nhõm: "Ừ phải, quên mất".
      Trâu thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 18

      Chung cư phục vụ kiểu khách sạn mà Từ Vĩ Trạch sống khá gần với nơi làm việc, phòng ốc rộng rãi, có thêm ban công, từ cửa sổ lớn cao nhìn xuống có thể tận hưởng khung cảnh về đêm ở Tokyo, hàng vạn ngọn đèn như thu vào tầm mắt, thực nơi rất tốt.

      Giá cả tuy bằng khách sạn ở, nhưng Từ Vĩ Trạch lại ở những mấy tháng, Thư Hoán rất nghi ngờ rằng biết liệu có khả năng tạo ra giá trị tương đương như vậy cho công ty .

      Thấy Từ Vĩ Trạch gọi điện bảo người mang dép lê và bát đũa đến, Thư Hoán trách: "Ở đây dài ngày mà lãng phí quá! chịu thuê ngôi nhà sao?".

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: " công tác mà, thể cứ bắt bản thân làm việc nhà được". Sau đó lại giữ vai , nhìn từ xuống, "Đương nhiên nếu em đến giúp làm việc nhà cho ở chung cư bình thường cũng được".

      "..."

      Từ Vĩ Trạch lại bằng giọng thôi miên: "Thực ra cũng rất tốt, như thế có thể giúp công ty tiết kiệm, em cũng cần trả tiền ăn ở bên ngoài".


      "Thôi bỏ ...", lại định lừa làm ôsin miễn phí chứ gì.

      Nhưng căn phòng này quả là có tầm nhìn tuyệt vời, Thư Hoán nhoài người ra lan can ngoài ban công: "Nhìn từ bên này thấy đẹp quá...".

      Từ Vĩ Trạch dụ dỗ: "Thực ra tăng ca rất nhiều, ngày nào cũng chỉ về ngủ thôi. Em đến đây có thể tận dụng được căn phòng này, thế mà em lại chịu".

      "... Em thèm."

      Chơi với Từ Vĩ Trạch bao năm nay, Thư Hoán khắc ghi chân lý: Việc mà nghe có vẻ tốt đến bất ngờ tất nhiên là giả.

      Làm gì có chuyện để ăn miễn phí như thế. Trong tay Từ Vĩ Trạch, chưa bao giờ được ăn miễn phí bữa nào cả.

      Hai người ăn tối rồi, họ xé vỏ bao những món đồ ăn vặt mang đến, xếp đầy hai đĩa hoa quả sấy và mực khô, lại thêm bia lạnh, chân trần ngồi sàn nhà, chuyện trò vô tư thoải mái.

      Từ Vĩ Trạch bỗng hỏi: "Tại sao em chấp nhận để trai trả tiền hộ mà cho trả?"

      "A...", nhất thời Thư Hoán trả lời được, lúc sau mới , "Hai người khác nhau...".

      Từ Vĩ Trạch cười hỏi: "Có gì khác?".

      "Ưm, em có lý gì mà dùng tiền , tự dưng lại lợi dụng ..."

      Từ Vĩ Trạch nhìn : "Còn trai ? Lợi dụng ấy sao?".

      Tuy rất cố chấp, rất độc lập, khí khái hơn rất nhiều người đàn ông khác, nhưng nếu là Từ Vĩ Kính chút khí thế đó của cũng biến mất, thích cảm giác được chăm sóc, cam tâm tình nguyện yếu đuối trước mặt .

      Ánh nhìn vừa giao nhau, Thư Hoán thấy cảm xúc thiếu nữ đáng xấu hổ của mình bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấu, bất giác đỏ mặt: " trai lớn trong nhà, dùng tiền của ấy xem như là dùng trong chi phí chung".

      Từ Vĩ Trạch cười cười, gì nữa, chỉ chồm lại gần.

      Thư Hoán nhìn gương mặt bỗng chốc lớn hẳn ra trước mặt: "Làm gì thế?".

      Từ Vĩ Trạch tay giữ sau gáy , đợi phản ứng cắn vào má cái mạnh.

      Thư Hoán đau quá hét lên, huơ tay đánh văng ra. Từ Vĩ Trạch cắn miếng này rất ác, đồ mất nhân tính!!!

      Nhìn nụ cười tà ác của , Thư Hoán càng cảm thấy đau chịu nổi, nước mắt như chực rơi ra. Mắt rưng rưng tìm gương, nhìn lúc, quả nhiên má in dấu hai hàm răng rất .

      Thư Hoán tức muốn điên lên: " dám cắn em hả! Mà còn cắn mạnh nữa chứ!".

      Từ Vĩ Trạch nâng mặt lên, cười : "Nhìn dấu vết này mới biết răng rất đều và hoàn hảo. Lúc mẹ vì muốn chạy theo thời đại nên bắt em niềng răng, kết quả bác sĩ , ông ta thực thể nhắm mắt làm trái lương tâm để kiếm món tiền đó, kiên quyết cho bọn đeo".

      Thư Hoán tức đến nỗi đầu bốc khói, thèm nghe tự sướng: " là đồ biến thái, cắn chết cắn chết ! ".

      Từ Vĩ Trạch phóng khoáng : "Được rồi, đừng giận mà, để em cắn lại là được chứ gì". Sau đó đưa cánh tay cho với vẻ biết sợ chết là gì.

      Thư Hoán tức giận nhe răng ra, nhắm chuẩn và cắn xuống. giây trước khi bị cắn, Từ Vĩ Trạch rụt tay lại nhanh như điện.

      Thư Hoán cắn vào khoảng , hai hàm răng va vào nhau côm cốp, lại mất đà ngã nhào vào lòng , tức đến hét toáng lên: "Em phải giết !!! ".

      Từ Vĩ Trạch ôm , cười : "A, nhớ ra tay mình chưa được rửa sạch, có lẽ cắn vào ngon lắm, định chà rửa sạch rồi mới cho em cắn".

      Thư Hoán tức đến độ thở phì phì, bị ôm như thế liền ôm chặt cánh tay giơ ra trước mặt, tức tối cắn lung tung: "Em cắn chết cắn chết !!! ".

      Từ Vĩ Trạch để mặc cắn hả giận, cúi đầu cười hỏi: "Thịt thế nào?".

      Thư Hoán giận dỗi : "Khó ăn chết được! Mặn quá!".

      Thực ra là chẳng có tí vị mặn nào cả. Từ Vĩ Trạch mấy khi ra mồ hôi, người chỉ có vị bạc hà và cả hương chanh. Tay chân dài, cơ bắp rắn chắc, khung xương hoàn hảo, công tâm mà nhận xét cánh tay này có thể gọi là bữa đại tiệc tươi sống ngon lành.

      Từ Vĩ Trạch hơi dùng sức, thuận thế đè xuống, cười và thầm: "Nếu thấy ngon đó là cách ăn của em đúng".

      "..."

      "Có cần chỉ em cách ăn ngon nhất ? Hử?"

      "=-=... có cần bậy bạ thế ?"

      Hormone của Từ Vĩ Trạch tỏa ra rất lợi hại, hiệu quả củ cây thuốc phiện cũng chỉ thế mà thôi. Hễ đùa giỡn thế này chắc chắn có rất nhiều thiếu nữ ngây thơ bị hạ gục rồi.

      Từ Vĩ Trạch buông tay, ngồi dậy, sờ sờ mũi: "Em chẳng biết thưởng thức gì cả".

      Cũng may miễn dịch.

      Hai người đùa giỡn đến khát khô cổ, trong lúc trò chuyện uống sạch cả tủ lạnh chứa đầy bia mà hay biết.

      Vốn tửu lượng của Thư Hoán cũng chỉ tầm tầm, làm sao chịu nổi việc lấy rượu làm nước lã. Tuy đến nỗi mất kiểm soát nhưng dần dần gò má cũng đỏ bừng lên.

      "Em... em phải về thôi."

      Từ Vĩ Trạch kéo lại: "Em thế này taxi về làm sao yên tâm được".

      "... vô nhân đạo, lái xe đưa em về hả?"

      Từ Vĩ Trạch chìa tay: "Lái xe sau khi uống rượu bị phạt rất nặng. thể biết luật mà phạm luật được".

      Thư Hoán cố gắng suy nghĩ rồi trợn mắt nhìn : "Vậy... vậy phải làm sao?".

      "Tối nay em ngủ ở đây . Dù sao giường cũng đủ rộng."

      "Ồ..."

      "Em có cần rửa mặt ?"

      "Ưm..."

      Thư Hoán mắt kèm nhèm, cảm giác Từ Vĩ Trạch bế lên, rồi lại cảm thấy bình thường. Tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng khi hai người họ ở cạnh nhau đúng là cần phải lo lắng gì. Nếu thèm muốn , việc họ quen biết bao năm nay sớm ra tay rồi, đâu cần đợi đến hôm nay.

      "Đúng... đúng rồi, đừng kể cho trai nghe nhé."

      Từ Vĩ Trạch nhìn : "Hử?".

      "Em... em muốn ấy hiểu lầm chúng ta."

      Từ Vĩ Trạch như khựng lại: "Em quan tâm đến suy nghĩ của ấy thế à?".

      "Ưm", Thư Hoán mơ màng túm lấy ngực áo : "Làm sao đây? Em thích trai lắm".

      Từ Vĩ Trạch nhìn : "Thích nhường nào?".

      "Thích thế này này..." Thư Hoán đưa tay ra dấu, sau đó khoảng cách hai tay kéo rộng ra, ", thích thế này cơ...".

      Từ Vĩ Trạch cười cười: "Thế còn ?".

      Thư Hoán nhìn , ngờ vực: "... là Từ Vĩ Trạch mà".

      Khái niệm "Từ Vĩ Trạch" và "thích" nằm ở hai gian hoàn toàn khác nhau, vẫn chưa đặt chúng lên cùng đường thẳng để xem xét.

      "Gấu Hoán, em muốn gả vào nhà họ Từ bọn phải ?"

      Thư Hoán chếnh choáng say: "... cũng cổ vũ em sao?". ôm chầm lấy , áp mặt vào ngực , "... tốt... xứng... xứng là bạn...".

      "Gả vào rồi em có thể là 'bà ', đúng ?" Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn , "Gấu Hoán, em gả cho...".

      Thư Hoán vẫn còn say nhưng có thể suy nghĩ: "Hả? Em muốn làm bà , em... em muốn làm đại gia...".

      "..."

      "Em... em còn nằm mơ nhà phá sản, sau... sau đó, trai đến bám đại gia là em..."

      Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: "Này, dù sao cũng là người của nhà họ Từ, phá sản rồi phải làm sao?".

      Thư Hoán nghiêm túc suy nghĩ: "Thế, thế cũng đến luôn, em nuôi hết...".

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Em có chắc nuôi nổi ?".

      Khó khăn lắm Thư Hoán mới điều chỉnh được tầm nhìn, chăm chú ngắm gương mặt : "Ủa, ... cũng đẹp trai quá đó chứ".

      Từ Vĩ Trạch cười : "Cảm ơn".

      "Sao trước đây em chưa... chưa phát ra nhỉ..."

      Từ Vĩ Trạch cười : "Tối nay em có thể từ từ thưởng thức, sao cả".

      Lúc Thư Hoán tỉnh lại còn chưa mở nổi mắt, vẫn mơ màng. Phải mấy phút sau, mới nhớ ra mình ở nước ngoài liền vặn người cái thoải mái.

      Tay bỗng đập vào thứ gì đó, hai cú vặn người thư giãn buổi sáng của dừng lại giữa chừng, Thư Hoán bất giác mở bừng mắt.

      Đó là gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Quen thuộc, là vì gương mặt này gần như ngày nào cũng gặp; xa lạ, là vì chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ngủ ở khoảng cách gần thế này.

      Nhận ra hai người nằm chiếc giường với tư thế áp sát vào nhau, Thư Hoán giật mình lùi phắt người ra phía sau, gáy đụng cái cộp vào tủ đầu giường, đau đến mức mắt tóe sao, kêu lên thảm thiết.

      Từ Vĩ Trạch với quầng mắt thâm rất lớn, cũng vì thanh đó mà mở mắt ra, thấy liền nở nụ cười có phần mơ màng, như ngái ngủ: "Chào buổi sáng".

      "Hu..." Thư Hoán túm lấy áo pull rộng thùng thình, ràng là của đàn ông, thay cho váy ngủ của mình, lắp bắp: "... ...".

      Từ Vĩ Trạch cũng tỉnh lại, với vẻ vô tội: "Này, đừng hiểu lầm, chưa làm gì cả".

      Thư Hoán lại chỉ mình: "Em... em...".

      "Em cũng chẳng cho thấy gì cả."

      "Vậy, vậy em làm sao..." Rốt cuộc cởi sạch quần áo rồi mặc áo của Từ Vĩ Trạch như thế nào, sao bây giờ chẳng nhớ gì hết.

      "Là chính em đòi lấy quần áo của , sau đó bò vào nhà tắm thay. cũng hiểu tại sao em say vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến việc thay quần áo ngủ nữa, có lẽ là tiềm năng của nhân loại chăng?"

      Thư Hoán lại sờ mặt, dường như tẩy trang: "Ủa, em rửa mặt hồi nào... nhưng em có mang sữa tẩy trang theo đâu...".

      Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nhướn mày : " cũng . Em say đến thể đứng vững chỉ có thể bò, vào trong đó chắc cũng chỉ có thể ôm lấy bồn cầu".

      Trong hoảng loạn của Thư Hoán, lại vẻ suy nghĩ: "Thế nên, chắc em dùng nước trong đó để rửa mặt, đánh răng đấy...".

      Thư Hoán muốn ngất xỉu.

      Hù dọa sợ muốn chết rồi sau đó Từ Vĩ Trạch mới cười : "Đùa đấy. Em đòi phải tẩy trang xong mới ngủ, đành mua sữa tẩy trang cho em ở gần đây, rồi dìu em vào nhà về sinh, sau đó tẩy trang giúp em".

      "..."

      "Nhưng quần áo đúng là em tự thay, chẳng nhìn thấy gì cả."

      Thư Hoán thở phào: "Cũng may...".

      Có thân với Từ Vĩ Trạch đến mấy, cũng thể chấp nhận cố đáng sợ là nhìn thấy cơ thể mình được.

      Từ Vĩ Trạch ung dung : "Em cũng cần căng thẳng, chẳng nhìn thấy gì hết, em có bày ra trước mặt, cũng thèm nhìn đâu. Ngày nào cũng ăn vi cá, ai cần ăn phải lén dưa muối chứ".

      Dù sao cũng có trước có sau mà, tuy nhưng cái gì cũng đầy đủ, ít nhất cũng là người phụ nữ vẹn toàn! T_T Bị thê thảm như thế...
      Trâu thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19

      Nhan Miêu có cảm giác rất mạnh về phương hướng, lại tiếng Nhật rất lưu loát, cùng ai cũng chẳng có vấn đề gì, với trình độ trả giá hổ báo của nàng lại thêm tinh thần mua rẻ triệt để, có Thư Hoán lẽo đẽo theo sau có lẽ còn tốt hơn.

      Thế là Thư Hoán liền chia thời gian du lịch ra phần ở cạnh Từ Vĩ Trạch, kẻ mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, " đơn quá".

      Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc cho mắt được đánh giá là rất tốt, thuốc cảm địa phương và cả số phụ kiện xinh xinh cho tóc ở cửa hàng, rất bình dân, rất thư thái.

      Ra khỏi cửa hàng, đối diện là công ty bách hóa, Từ Vĩ Trạch cúi đầu hỏi: "Em mua quần áo à? có thể chọn giúp em".

      "Hừm..."

      luôn nghĩ đó là chuyện bạn trai mới phải làm. Để người bạn là con trai bình thường thử quần áo với mình đúng là hơi quá thân mật, cảm thấy hơi ngại ngùng.

      Từ Vĩ Trạch cười : "Đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông. Có tham mưu miễn phí với trình độ thẩm mỹ cao như sử dụng tiếc lắm đấy".

      cũng phải.

      Hai người vào Rosebullet, thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, trong cửa hàng đa phần là những bộ váy mùa hè lãng mạn mà tạp chí hay đăng tải. Thư Hoán nhìn đến hoa cả mắt trước giá quần áo mới có rất đông người chọn lựa, kéo tay Từ Vĩ Trạch, hỏi: " thích em mặc quần áo thế nào?".

      Từ Vĩ Trạch nhướn mày, nhanh nhẹn rút ra bộ đưa cho : "Cái này".

      "Liệu có ngắn quá ? Em muốn thử váy dài, mốt năm nay đấy, nữ tính hơn..."

      Từ Vĩ Trạch hừ mũi: "Em thấp như vậy, đàn ông thích nhìn củ khoai tây mặc váy dài lượt thượt đâu".

      "..."

      "Muốn thu hút ánh nhìn em đừng mơ tới những chiếc váy dài quá đầu gối."

      T-T thèm nể mặt nhau gì cả.

      Thư Hoán nhanh chóng bước ra khỏi phòng thử đồ, chiếc váy ngọt ngào hở vai, phía có voan trắng kiểu lá sen, phía dưới là màu xanh da trời thêu hoa cỏ li ti, phối thêm chiếc thắt lưng bản to ôm sát người. Cổ áo xẻ rất phù hợp, size cũng vừa vặn, từ ngực đến eo đều chê chỗ nào được.

      Thư Hoán kiễng chân nhìn Từ Vĩ Trạch: "Thế nào, thế nào?".

      Từ Vĩ Trạch nhìn từ xuống, ánh mắt rơi xuống ngực , dừng lại khoảng mười giây: "Tốt thôi, nể mặt 'cảnh sắc' khá đẹp, tha thứ cho việc em nhét bộ ngực vào chiếc váy này".

      Thư Hoán đấm vào cằm : "Hạ lưu! >"<".

      "Ôi...", Từ Vĩ Trạch nhướng mày, "Thế, bộ này cần hả? ơi, phiền ...".

      Thư Hoán vội kéo lại, làu bàu: "...Em cũng đâu cần".

      Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: "Wow, trái tim phụ nữ đúng là khó dò như kim nơi đáy bể. Bị nhìn mắng là hạ lưu, nhưng lại muốn người ta nhìn, rốt cuộc là muốn được nhìn hay là muốn đây?".

      Thư Hoán đỏ bừng mặt: "Quan trọng ở chỗ bị nhìn hay , mà là ai nhìn".

      Từ Vĩ Trạch cười : "Vậy em muốn cho ai nhìn?".

      Thư Hoán im thin thít, nghĩ ngay đến cái tên.Chỉ cái tên thôi khiến gò má nóng rực rồi.

      Như nhìn thấu tâm tư của , Từ Vĩ Trạch lại cười cười: "Này, em đừng hoang tưởng có thể dùng bộ ngực bé xíu đáng thương của em để cám dỗ ông của , ấy ngay cả F cup cũng nhìn thấy rồi. Em ấy à, đoán nhiều nhất là...".

      Thư Hoán lại đấm vào cằm .

      Từ Vĩ Trạch giúp chọn mấy bộ xong rồi cưỡng ép bắt mua. Lúc tính tiền thấy Từ Vĩ Trạch rút thẻ ra định quẹt, Thư Hoán vôi vàng giữ lấy cổ tay : "Đừng mà, quần áo của em đương nhiên em tự trả".

      Từ Vĩ Trạch nhìn , cười : "Sao phải phân biệt thế, chẳng phải em mang đồ ăn cho hay sao?".

      "Đừng mà, em cũng cần phải ràng."

      "Em định mua rất nhiều đồ phải , tiền mang có đủ ?"

      " trai để lại cho em rất nhiều tiền tiêu vặt."

      Từ Vĩ Trạch lại cười nhưng kiên trì nữa, chỉ đưa tay cốc lên trán cái.

      Thư Hoán tự thanh toán rồi xách đồ, còn mời Từ Vĩ Trạch ăn bánh ngọt nhân trái cây. Hai người ăn dính đầy tay, giúp nhau lau chùi sạch rồi mới tiếp sang cửa hàng khác.

      Cửa hàng này có đủ loại đồ chơi thu hút Thư Hoán, nhìn thấy liền hào hứng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.

      "Đúng rồi, có phải trai áp lực công việc rất lớn ?"

      Từ Vĩ Trạch đáp: "Có thể xem là thế".

      "Em mua cái này cho ấy xả stress nhé."

      Từ Vĩ Trạch cho tay vào túi quần, liếc nhìn: "Gạch?".

      "Bằng bông đấy, trông rất giống đúng ."

      Thư Hoán lắc lắc trong tay, "Hê hê, bực bội có thể cầm nó ném kính cửa sổ, xả stress siêu tốt đó".

      "..."

      "Cái này nữa, bánh mì xả giận, có phải rất giống bánh mì ? Trông cũng rất đáng !"

      "Ừ."

      "Còn có mùi thơm nữa, ngửi thử xem."

      Từ Vĩ Trạch nhìn cái bánh mì vẽ hình mặt hề được đưa đến trước mặt, cũng hiểu ý hít hít mũi.

      "Thơm lắm phải ? Sau đó có thể bóp mạnh... nhìn này, vẻ mặt nó như nhăn nhó ấy, có phải rất buồn cười ?"

      "Ừ."

      "Còn cái này nữa, cái này rất vui, bong bóng ép vô hạn, và cả đậu nành ép vô hạn, ép thế nào cũng vỡ được. Trước kia tâm trạng em tốt ép điên cuồng..."

      Thư Hoán thao thao bất tuyệt giải thích: "Cái này, cái này, Gà Kêu Thảm! Nhéo nó bằng sức khác nhau tiếng kêu của nó cũng khác nhau. nghe này, thú vị ? có cần ? Em cũng mua mấy con cho ?".

      Từ Vĩ Trạch chỉ cười: " cần".

      Cuối cùng nhận ra lạnh nhạt của , Thư Hoán dừng tay, nhìn : "Sao vậy?".

      Từ Vĩ Trạch lại cười cười: "Em trẻ con".

      Thư Hoán sững người: "Hả?".

      " trai thích những thứ này."

      "..."

      "Thẩm mỹ của ấy thực ra rất truyền thống, ấy thích những trẻ trung thanh nhã, chín chắn, kiệm lời. Đầu tóc nhất định phải giữ nguyên, nhuộm, uốn, da phải mịn màng, mắt phải to. uống rượu, trang điểm, đeo khuyên tai, sơn móng tay. Váy được ngắn quá đầu gối, áo hở vai, giày hở mũi. ấy ghét nhất thứ con ăn mặc tự do, ăn uống thoải mái, nhiều."

      Thư Hoán mở to mắt nhìn , nhất thời biết phản ứng ra sao. Lần đầu cảm nhận được ác ý thấp thoáng của nhưng hiểu là vì lý do gì.

      đợi mở miệng, Từ Vĩ Trạch cười: "Chúng ta xem giày , chọn cho em hai đôi để phối với váy mua hôm nay".

      "Ưm..."

      Hôm ấy chia tay nhau rồi, mấy ngày sau Thư Hoán đến tìm Từ Vĩ Trạch nữa.

      Chút ác ý lần ấy của rất mơ hồ, nó đến quá đột ngột và cũng nhanh chóng, đến nỗi chưa kịp gì với .

      Thế nhưng lần đầu tiên giữa họ thứ gì đó mắc kẹt lại.

      Cho dù cả hai cố ý nhắc lại nhưng nó cũng biến mất, chỉ ngại ngùng tắc lại ở đó.

      ngượng ngập đó mà Thư Hoán tiện chủ động tìm , còn Từ Vĩ Trạch cũng gọi điện cho nữa.

      Chuyến du lịch thoải mái ở Tokyo kết thúc, Thư Hoán thu hoạch đầy ắp, nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà những thứ muốn mua đều có đủ tiền mua, chiếc va ly hai mươi bốn tấc mới mua thêm cũng đấy ắp.

      Thế nhưng lại có tâm trạng vui mừng gì mấy. Đối với những chiến lợi phẩm phải chọn mãi mới mua được, đương nhiên là rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại như có đám mây mù bao phủ.

      Hôm về nước, hai người có mặt ở sân bay từ rất sớm, làm thủ tục gửi hành lý cồng kềnh bỗng nghe có người gọi mình ở phía sau: "Gấu Hoán".

      Giọng đó vừa vang lên, Thư Hoán chỉ thấy "ding" tiếng, cả thế giới sáng bừng lên trong khoảnh khắc như có phép thuật.

      Thư Hoán vội quay lại, Từ Vĩ Trạch đứng đó, cười và nhìn .

      Thấy nụ cười dịu dàng chút thay đổi của , bỗng thấy nhõm: "Từ Vĩ Trạch".

      " đường cẩn thận."

      "Vâng."

      Từ Vĩ Trạch cúi xuống ôm , hôn lên má cái. Vô thức cũng đưa tay ôm lấy lưng .

      Đối với , những chuyện liên quan đến Từ Vĩ Trạch, cho dù chỉ là chút bất thường đều rất quan trọng. Và khúc mắc từng có giữa đôi bên cũng chỉ cần vòng tay hoàn toàn hóa giải.

      " cũng sớm về nước nhanh thôi."

      "Vây em ở nhà đợi ."

      Nghe thế, Từ Vĩ Trạch như muốn gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười và xoa đầu .

      Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Thư Hoán nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy ắp niềm vui. Lần này đúng là thỏa mãn quay về, thu hoạch được thêm mấy con gấu bông số lượng có hạn, trước khi về còn làm lành với Từ Vĩ Trạch.

      Nghĩ tới việc lát nữa về đến nhà họ Từ là có thể nhìn thấy Từ Vĩ Kính, càng cảm thấy ánh nắng thêm rực rỡ.

      Bây giờ xem nhà họ Từ là cái "ổ" của mình. Ban đầu ăn ở miễn phí nhà người ta còn có cảm giác ngại ngùng, dần dần cũng thành quen.

      Còn nhà người ta lại giàu có, ràng cũng để tâm đến việc bàn ăn có thêm người dùng bữa cùng, mặt dày tiếp tục ở lại.

      Nhờ phúc của Từ Vĩ Trạch mà có thể danh chính ngôn thuận sống cùng Từ Vĩ Kính dưới mái nhà, tuy quan hệ của họ thể nào thay đổi nhưng đối với người dễ dàng thỏa mãn như , ngày nào cũng được nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cuộc đời chắc cũng còn gì để theo đuổi nữa.

      Xe tiến vào nhà họ Từ, quản gia Vương vẫn ra đón như thường lệ, cười híp mắt giúp mang hành lý lên lầu.

      Thư Hoán vừa nhìn thấy Từ Vĩ Kính vui sướng, tràn đầy hứng khởi chào : "Chào !".

      Từ Vĩ Kính nhìn , gật đầu: " đường vất vả rồi".

      "Em có mang quà về cho đây." Thư Hoán vẫn vui vẻ, "Nhưng vẫn còn trong va ly, lát nữa em thu dọn xong, mang cho ".

      Từ Vĩ Kính lại nhìn muốn gì đó nhưng lại chắc có nên mở lời hay .

      Hiếm khi chần chừ như thế, Thư Hoán bỗng tò mò hỏi: "Có chuyện gì ạ?".

      "Tối qua Vĩ Trạch gọi điện thoại về."

      Thư Hoán vừa vật lộn với chiếc va ly vừa hào hứng ngẩng lên nhìn : "Dạ?".

      "Nó mong rằng hôm nay dọn ra ngoài."

      Thư Hoán vẫn giữ tư thế ngước lên nhìn , hồi cũng chẳng gì.

      "Nó gì với sao?"

      Thư Hoán vẫn gì, chỉ lắc đầu.

      "Ý nó là, để ở đây, giám sát như thế được hợp lý."

      "...", cả đều biết đó chỉ là cái cớ.

      "Đương nhiên có thể tự do chọn lựa, chủ yếu là cảm nhận của ."

      "..."

      "Nếu muốn ở lại đây ..."

      Mặt Thư Hoán đỏ lên: "Em... lát nữa dọn ".

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Thực ra cần gấp như thế...".

      " ạ, nhân lúc va ly còn chưa mở, kéo luôn tiện hơn, để khỏi phải thu dọn lâu..."

      Hai người nhìn nhau mấy giây, Thư Hoán lại : "A, em lên lầu thu dọn trước, tạm biệt".

      " có thể ăn tối xong rồi..."

      " cần ạ, trời sáng thu dọn gì cũng dễ hơn."

      Thư Hoán đóng va ly vừa mở ra, kéo khóa lại: "Em làm phiền lâu rồi, đúng là ngại quá".

      "..."

      "Đây là quà tặng , phải thứ gì đắt lắm, cảm ơn chăm sóc bấy lâu nay của ."

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Vậy lát nữa tôi bảo tài xế đưa về".

      " cần đâu, em gọi taxi cũng tiện mà."

      "Cứ để tài xế đưa về."

      Thư Hoán cũng lằng nhằng nữa. Mặt đỏ đến độ thể đỏ hơn nữa, thể nào chuyện với Từ Vĩ Kính được nữa.

      "Em... em dọn đồ."

      nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo va ly xuống lầu, lóng ngóng làm mồ hôi mồ kê đầy người.

      Có thêm đồ mới mua về, cốp sau xe chứa đủ. Phải đổi xe khác nhưng Thư Hoán chịu, nằng nặc đòi kéo vào trong xe, co rúm người ngồi chung với đống hành lý.

      "Tạm biệt ."

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Tạm biệt".

      Lúc vào nhà họ Từ, Thư Hoán luôn e dè xấu hổ, luôn được chăm sóc chiều chuộng, khi đó ngờ sau này lại nghe lệnh tiễn khách như thế, thê thảm rời khỏi nơi đó.

      Tài xế lễ phép giúp mang hành lý lên lầu, lại trở về với căn hộ chung cư của chính mình.

      Chung cư lâu quá ai ở, vừa mở cửa ngửi thấy mùi nặng nề, hề có chút sống. Trước mặt là phòng khách , phòng ngủ, vật dụng đơn giản, rèm cửa sổ, và cả đám thú bông thân thương của .

      Nhà họ Từ là giấc mộng, còn đây mới là thực.

      Thư Hoán bắt đầu từ quét dọn, lau chùi, bận rộn đến lúc tối hẳn mới dọn xong. Sau đó lại tốn cả tiếng đồng hồ dọn đồ đạc từ va ly ra, sắp xếp đâu vào đó. Nước cũng đun sôi, trong bếp có túi trứng gà và cá hộp sốt cà chua, giải quyết bữa tối rất nhanh chóng.

      Trong khoảng thời gian đó điện thoại reo vang mấy lần, là Từ Vĩ Trạch gọi, nhưng nghe máy.

      Đó là cảm giác bị phản bội.

      ràng tỏ ra dịu dàng, ân cần, như thể là bạn tốt nhất của , nhưng lúc hề phòng bị lại đâm cho nhát sau lưng.

      Có lẽ bị đâm nhát là quá nặng nề, nhưng cảm giác đau đớn của chính là ở mức độ đó.

      Xưa nay luôn rút ruột rút gan với Từ Vĩ Trạch, cho dù là chuyện có thể hay thể , đều thành kể cho nghe hết. Bị bắt nạt cũng được, lợi dụng cũng được, chỉ cần cần giúp, nhất định làm tròn bổn phận.

      Vậy mà lại đuổi ra khỏi nhà họ Từ.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :