1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10

      Vì cái laptop xinh màu bạc bị người ta đem ra làm vật uy hiếp, Thư Hoán đành ngậm ngùi tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Từ Vĩ Trạch, bị ép ăn mặc chỉnh tề, lôi xuống lầu như chim ưng tóm gà con vậy.

      Từ Vĩ Kính ở trong phòng khách thấy họ gật đầu, vẻ mặt cũng dịu dàng hiếm có: "Đến ăn sáng ".

      Từ Vĩ Trạch kéo ghế ngồi xuống, ấn Thư Hoán ngồi kế bên, đón lấy ly sữa đậu: "Đúng rồi, , báo cho Gấu Hoán biết hôm nay em về nước sớm à?".

      Thư Hoán cúi đầu ăn bánh bao, nghe Từ Vĩ Kính đáp: "Tối qua vốn định với ấy", ngừng chút mới , "Nhưng tự nhiên quên mất".

      Đương nhiên Thư Hoán biết đoạn dừng lại là nhớ cái gì, đột nhiên xấu hổ muốn chết.

      phải loại dâm phụ ăn em trai trong bát lại còn dòm ngó trai trong nồi mà! T_T Thực là hiểu lầm to rồi!

      May mà Từ Vĩ Kính gì thêm, khí bữa ăn sáng khá là ấm áp. Từ Vĩ Trạch ăn qua loa nhanh rồi về phòng ngủ do lệch múi giờ, trong phòng chỉ còn lại Thư Hoán và Từ Vĩ Kính.

      Thư Hoán dè dặt ngước lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vừa đúng lúc Từ Vĩ Kính cũng nhìn . Bất thần bốn mắt nhìn nhau, Thư Hoán như bị điện giật, nhất thời lúng túng, Từ Vĩ Kính lại : "Ăn cái này".

      chỉ vào món cá phi lê chiên trong đĩa.

      Thư Hoán bất ngờ vui sướng, nhìn gắp cá đặt vào trong bát cho .

      " vẫn gầy quá."

      Thư Hoán vội nhét miếng cá vào miệng. Do đại thiếu gia Từ Vĩ Kính cầu nên ngày mai có thể ăn cho béo phì rồi.

      Cúi đầu ăn lúc sau, lại nghe Từ Vĩ Kính hỏi: "Sáng mai có chạy bộ ?".

      Thư Hoán vội : "Có ạ".

      Từ Vĩ Kính gật đầu: "Vậy tôi đợi ".

      Thư Hoán như bay bổng, váng vất, những cuộc trò chuyện bình thường như thế này đương nhiên mang bất kỳ ý nghĩa nào bên trong, nhưng ít nhất cũng có nghĩa là Từ Vĩ Kính hề khinh bỉ , muốn cùng chung sống êm ấm.

      Chỉ thế thôi khiến tâm trạng cả buổi sáng của rất vui tươi, hạnh phúc.

      Ăn sáng xong, Từ Vĩ Kính mình vào phòng kế bên phòng khách làm việc, sau khi làm được lúc đổi sang cách khác để thư giãn đầu óc, như thường lệ là lấy bàn cờ ra, tự mình chơi cờ.

      Ngước lên nhìn thấy Thư Hoán, Từ Vĩ Kính dừng tay hỏi: " có biết chơi cờ ?".

      Thư Hoán vội giơ tay: "Em biết!"

      Lúc cũng từng tham gia những câu lạc bộ chuyên, bây giờ là "trạch nữ" chỉ có thể lên mạng chơi game đánh cờ tiêu khiển, cũng tốt đấy chứ.

      "Rất tốt." Từ Vĩ Kính ra hiệu cho ngồi xuống đối diện , "Họ lúc nào cũng nhường tôi. là người chịu thua, đừng khách sáo".

      Đến buổi chiều, Từ Vĩ Trạch ngủ đẫy giấc rồi, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu. Thư Hoán vẫn vùi đầu chơi cờ với Từ Vĩ Kính, bất thần bị ôm từ sau lưng, sau đó hôn cái lên má .

      Thư Hoán giật mình tay run bắn, quân cờ cũng đặt sai vị trí.

      Ra cờ thấy hối hận mới là quân tử, thấy Từ Vĩ Kính ăn quân này của , rất muốn đấm bay Từ Vĩ Trạch , cần diễn quá nhập tâm thế mà.

      Từ Vĩ Trạch đặt tay lên vai , còn mặt dày biết sống chết gì cười : "Kỹ thuật chơi cờ của Gấu Hoán thế nào? Ủa, thua rồi à?".

      Thư Hoán giận dữ ngẩng lên, cánh tay thúc ra sau chặn ngay cổ : "Còn phải tại hại à!".

      Từ Vĩ Kính nhìn họ, gọn: "Cũng được, nhưng vẫn có thể tiến bộ hơn".

      Từ Vĩ Trạch ăn cú đấm, đau khổ ôm cổ, sau đó thuận thế nắm lấy cổ tay Thư Hoán, bằng giọng vô cùng sến: "Được rồi, đừng giận nữa, ngoan...".

      Thư Hoán rất muốn bóp cổ , cắt ngang màn kịch ân ái này nhưng Từ Vĩ Kính thu dọn bàn cờ, đứng lên: "Em muốn chơi ván ?".

      " cần đâu." Từ Vĩ Trạch cười, vừa tránh né cú đấm của Thư Hoán, vừa : "Em bảo người lái xe đến đây rồi, lát nữa ra ngoài".

      "Vừa về , sao nghỉ ngơi thêm?"

      "Em mệt, cũng ngủ đủ rồi." Từ Vĩ Trạch nắm tay Thư Hoán như dắt cún dạo, cười bảo: "Em đưa Hoán Hoán ra ngoài chơi".

      "Cũng phải." Từ Vĩ Kính lại gật đầu, "Hai đứa mấy tháng gặp rồi. Chơi vui vẻ nhé, nhớ cẩn thận".

      Thư Hoán gào thét trong lòng: Này, Từ Vĩ Kính mù à? dịu sàng của em trai hoàn toàn là diễn kịch thôi! Hai tháng nay ta ở Milan biết phong lưu sống vội thế nào, làm gì còn nhớ em là ai chứ, bọn em căn bản chẳng có gì với nhau cả!

      Đương nhiên màn độc thoại trong lòng chẳng ai nghe thấy, thế là bị Từ Vĩ Trạch kéo ra ngoài hệt như dắt cún cưng vậy.

      Từ Vĩ Trạch "dẫn" lúc lâu, tinh thần thoải mái, phơi phới đắc ý, còn Thư Hoán lại đau khổ sầu thảm.

      Từ Vĩ Trạch cúi xuống nhìn : "Sao vậy?".

      Thư Hoán vẫn mặt mày khổ sở.

      "Vẫn nghĩ chuyện trai à?"

      "..."

      "Em cần lo đâu", Từ Vĩ Trạch vỗ vỗ đầu , "Chúng ta là bạn lâu, chẳng lẽ còn hại em hay sao?".

      nhắc thôi, hễ nhắc đến là Thư Hoán lại nổi cáu, " còn dám à?! Có lần nào gây chuyện mà do em đứng sau thay chùi mông đâu?".

      và Từ Vĩ Trạch qua lại lâu nhất, cũng là duy nhất đối với có chút mờ ám nào, thế là trở thành người lắng nghe những tổn thương tâm hồn và tình cảm của các khác.

      Những bạn cũ của Từ Vĩ Trạch nếu bị tổn thương tình cảm đều tìm đến kể lể khóc lóc. Người phong lưu đắc ý là , còn người nửa đêm nửa hôm phải xuống lầu nghe các khóc lóc đau khổ, phụ trách chùi nước mắt nước mũi, đưa các ấy về nhà, thậm chí còn phải hỏi han ân cần lẫn đãi cơm cho mấy nàng đó, chính là đứa xui xẻo đây.

      như mẹ của Từ Vĩ Trạch vậy, phụ trách ăn nó uống say, phụ trách lau miệng cho , rửa bát cho . Nếu vì bận rộn quay mòng mòng do phải giúp Từ Vĩ Trạch, cũng đến nỗi chẳng còn thời gian để quen bạn trai.

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Thực ra những người đó em có thể quan tâm mà, trách nhiệm ở em vì sao lại phải tốn nhiều thời gian an ủi họ chứ?".

      Có giống lời của người ? =_= Đàn ông đúng là sinh vật vô tình.

      "Em vất vả như thế, chẳng phải do vô trách nhiệm hay sao? đúng là kẻ thù của con mà!"

      Từ Vĩ Trạch cười và nhìn : "Được rồi được rồi, lần này chịu trách nhiệm với em".

      Hoàn toàn đáng tin. =_=

      Tức tức nhưng hai người vẫn ung dung xem phim, xem xong còn ra quán vỉa hè ăn. Đậu phụ thối, thịt dê nướng xiên, mực nướng, cả hai xiên kẹo đường hồ lô, mặt mũi hai người dính đầy tương, sau đó lấy khăn chùi loạn xạ giúp nhau.

      Từ Vĩ Trạch cúi đầu đợi lấy khăn giúp lau sạch miệng, khẽ cười: "Như thế này rất giống hẹn hò".

      Thư Hoán tỉ mỉ lau sạch vết tương mực nướng, nhìn chằm chằm: "Cuộc hẹn hò của nếu là trong phòng khách sạn cũng là đường đến khách sạn, làm gì có kiểu quán ăn vỉa hè thế này?".

      Từ Vĩ Trạch lại cười: "Vậy từ bây giờ thích quán ăn vỉa hè được à?".

      "Những trò lãng mạn này của đừng lãng phí cho em." Thư Hoán miễn dịch với từ lâu, ngước lên nhìn , " mặt em còn chỗ nào bẩn ?".

      "Khoan, ở đây còn vết." Từ Vĩ Trạch tỏ ra nghiêm túc dùng ngón tay cái chùi , sau đó là môi.

      "Sạch chưa?"

      "Chưa."

      "...Xong chưa?"

      "Chưa xong."

      "..." Thư Hoán cứ bị chà sát môi, bất giác thấy nghi hoặc, "Rốt cuộc là bẩn đến mức nào?".

      Từ Vĩ Trạch tỏ ra đau khổ: "Làm sao đây?".

      "Sao vậy?"

      "Hình như khô mất rồi, chùi được."

      "Á, vậy lấy chút nước rửa ."

      Thư Hoán định mở nắp chai nước suối trong tay ra, đổ ít lên khăn giấy lại nghe Từ Vĩ Trạch : "Thế này, thà ...", sau đó áp mặt lại gần.

      "Này!" Môi suýt nữa chạm phải , Thư Hoán gõ chai nước lên mặt , " làm trò gì thế?! Cút ra! >皿<".

      Từ Vĩ Trạch cười : "Dùng nước bọt bảo vệ môi trường hơn".

      Lần này Thư Hoán tỏ ra hờ hững, cũng chẳng có ý cười cợt, lùi lại bước, nghiêm túc: "Từ Vĩ Trạch em biết, ai cũng có thể đùa giỡn được, nhưng em là người có nguyên tắc, nếu dám lãng phí nụ hôn đầu của em, em nhất định bóp chết !".

      "Nụ hôn đầu?", Từ Vĩ Trạch nhướng mày, "Trời đất, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa có nụ hôn đầu? Để tính thử...".

      Thư Hoán tức điên lên với vẻ tỉnh như ruồi của , mặt đỏ bừng bừng: "... em phải hạng người như . Tự trọng sai à? Em hy vọng giữ mình, dựa vào đâu mà cười nhạo em?".

      "Được rồi, được rồi, sai được chưa", Từ Vĩ Trạch vội xin lỗi, " có ý cười nhạo em, chỉ có điều...".

      " muốn em đến giờ phút này còn chưa có bạn trai là đáng buồn lắm phải ?"

      "Cũng phải..."

      Vẻ ngập ngừng của khiến Thư Hoán ngoài bực bội ra còn thêm phần bướng bỉnh: "Cho dù em có bạn trai, trở thành già em cũng coi rẻ bản thân".

      "..."

      "Em để dành cho người lòng với em. Nếu gặp người ấy thôi. Cho dù người khác cảm thấy em mất giá, em cũng tôn trọng chính mình. Nên chuyện này đừng đùa cợt em. Em tức giận đấy!"

      Từ Vĩ Trạch đứng đó, chỉ nhìn .

      "Làm gì thế hả?" Thư Hoán hơi lúng túng, "Cảm thấy em buồn cười lắm à?". Cái tên công tử đào hoa này căn bản hiểu "trân trọng" có nghĩa gì.

      " phải," Từ Vĩ Trạch cười , "Rất đáng ".

      "..."

      "Còn nữa, nếu vô ý hôn em, nhất định chịu trách nhiệm."

      Để chứng minh những lời Từ Vĩ Trạch đáng tin, vừa xong, bầu trời bỗng vang lên hai tiếng sấm, rồi thời gian để người ta hoàn hồn lại cũng có, trong phút chốc mưa lớn sầm sập kéo đến.

      Hai người hét lên rồi vừa cười vừa chạy, bất chấp mọi thứ. Còn cách quãng đường nữa mới tới chỗ đậu xe, ven đường lại chẳng có chỗ nào trú mưa, khi chạy đến nơi hai người ướt quá nửa.

      Từ Vĩ Trạch mở cửa xe, hai người ướt sũng chui vào trong, nhìn bộ dạng thảm hại như chuột lột của nhau, Thư Hoán kìm được làu bàu: "Hừ hừ, bảo là đừng có nhảm mà, thấy chưa, sét sắp đánh xuống tới nơi rồi".

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: " bao nhiêu câu giả dối sao, hiếm hoi lắm mới lòng lại gặp sét đánh."

      Hai người đều ướt sũng, quần áo mùa hè vốn mỏng, lại bị ướt nên dính sát vào nhau. Từ Vĩ Trạch thôi , còn chiếc váy của Thư Hoán ướt đẫm ôm sát người , đơn giản chỉ là "lộ hết đường cong" ra rồi.

      Thư Hoán vốn ngỡ Từ Vĩ Trạch nhân dịp này mà sỉ nhục vài câu, chuẩn bị tâm lý bị đùa cợt rồi, ai ngờ Từ Vĩ Trạch đưa tay lấy áo khoác để sẵn ở ghế sau xe, đưa cho : "Khoác vào ".

      Thư Hoán cảm động với hành vi có nhân tính hiếm hoi của : "Cảm ơn...".

      Từ Vĩ Trạch khởi động xe, rầu rĩ thở dài: "Haizzz...".

      "Sao vậy?"

      "Size áo lót, hình như mua nhầm rồi."

      "..."

      "Á, đừng tấn công tài xế, tai nạn bây giờ!"

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11

      Về đến nhà, Thư Hoán vừa vào phòng khách gặp Từ Vĩ Kính. Thấy bộ dạng như thế, ngẩn người lúc. Thư Hoán càng xấu hổ dám nhìn, vội vàng lao lên lầu với tốc độ như tên lửa, về phòng tắm nước nóng.

      Tắm sạch xong bước ra, Thư Hoán mới nhớ áo ngủ trước đó đưa giặt, chưa lấy về, còn quần áo buổi sáng thay ra vứt trong chậu giặt, đành tìm chiếc áo pull dài từ tủ quần áo mặc vào, sau đó bắt đầu sấy tóc, dọn dẹp phòng ngủ.

      Lúc Từ Vĩ Trạch đẩy cửa bước vào, sấy tóc khô rồi, mái tóc được kẹp vội vàng bằng chiếc kẹp to, chân trần và dọn dẹp lại đống quà của Từ Vĩ Trạch mà buổi sáng chưa kịp cất.

      Thấy , Từ Vĩ Trạch lập tức huýt sáo: "Wow, em đón tiếp thế này, đề phòng tí nào à?"

      Thư Hoán tê liệt với kiểu tự xông vào của , mệt mỏi : "Đề phòng cái gì? Em có được tính là phụ nữ ?"

      chai lỳ mất rồi. Cứ thế này, chỉ sợ ngay cả lúc tắm Từ Vĩ Trạch xông vào cũng vẫn thản nhiên như thường, tiếp tục kỳ cọ thôi.

      Từ Vĩ Trạch chống cằm vẻ nghĩ ngợi, quan sát từ xuống dưới: "Cũng đúng, em như bà cụ non ấy, còn sợ cái gì ..."

      "...=_="

      "Đúng rồi, lúc nãy em bận gì thế?"

      "Dọn dẹp giày dép và quần áo. Ủa, hộp của đôi giày này phải là cái này." Thư Hoán quỳ xuống lục tìm, "Cũng phải cái này, lạ ..."

      "Này." Từ Vĩ Trạch lên tiếng vẻ khó chịu – – nổi sau lưng : "Em cần phải thế chứ".

      Thư Hoán hỏi:" Em sao nào?"

      "Em chỉ mặc cái áo pull, còn quỳ như thế ... "

      Thư Hoán kéo vạt áo: "Có phải em khỏa thân đâu. Trong phòng ngủ của mình cần gì phải ý tứ".

      "Dù sao cũng là đàn ông mà."

      Thư Hoán tiếp rất tự nhiên: "Nhưng em có phải phụ nữ đâu".

      Từ Vĩ Trạch vội : "Này, trước mặt đúng là thế. Nhưng với người khác chưa chắc, rất nhiều người ăn tạp đấy, em vẫn nên cẩn thận hơn".

      "... Còn người nào khác chưa gõ cửa mà xông bừa vào phòng của em hay sao?"

      Thư Hoán dọn dẹp giày dép xong lại bắt đầu dọn những thứ linh tinh, tay cầm "bra" mới lên cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

      Nhưng họa tiết này đương nhiên rất đẹp, nhàng thanh thoát, giống tác phẩm nghệ thuật nhưng cảm giác vẫn quen lắm.

      Thư Hoán bất giác làu bàu: "Mua cái này làm gì, là ..."

      "Cũng như giày, ngoài mặt mỹ quan ra nó còn là thứ liên quan đến sức khỏe con người, thể qua loa được." Từ Vĩ Trạch luôn có bản lĩnh về mọi thứ với vẻ đường hoàng nghiêm chỉnh, " mua chúng là biểu lộ quan tâm đến sức khỏe của em mà".

      "...Được thôi."

      Từ Vĩ Trạch vẫn hỏi vẻ thú vị: "Em thích cái nào nhất?"

      "-_- ... biết".

      "Đừng xấu hổ thế, chỉ là chất liệu thôi mà, nghĩ nhiều làm gì. thấy cái màu xanh rất đẹp, cái đường may ấy, kỹ thuật quá cao ..."

      "Thấy Từ Vĩ Trạch sảng khoái định cầm lên để tiến hành giải thích, Thư Hoán xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, vội cướp lấy túi ấy.

      Kỳ thực Từ Vĩ Trạch cầm chặt, kéo mạnh, chiếc túi liền bay lên trung, đồ trong đó rơi ra như hoa rụng, trong đó có cái bay hơi cao, móc chính xác vào chùm đèn treo trần nhà.

      Thư Hoán đờ người. Từ Vĩ Trạch cũng ngẩn người nhìn, sờ cằm: "Hừm ...".

      Thư Hoán tức quá, xé luôn bao giấy, đánh : "Tại hại đấy! Mau lấy nó xuống ! >III<".

      "Được rồi, được rồi, lấy nó xuống là được mà."

      "Làm sao lấy được?", sofa và chiếc ghế duy nhất trong phòng dù cho có xếp chồng lên cũng tới.

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: " bảo người làm lấy thang xếp lên".

      "... còn bảo người ta lên đây, chê em chưa đủ mất mặt hay sao? T_T".

      "Được rồi, được rồi", Từ Vĩ Trạch an ủi , "Đừng cuống, để làm thang, được chưa?"

      "Thang người à?"

      Từ Vĩ Trạch sẵn sàng, chỉ lên vai mình: "Lên ".

      Thư Hoán chỉ vào mũi : "Em ... em lên?"

      Từ Vĩ Trạch cũng ngẩn người: " thế chẳng lẽ đạp lên em?"

      chân cũng đủ đạp bẹp dí rồi.

      Thư Hoán vừa tức vừa cuống, đành : "Vậy được nhìn lên!"

      Từ Vĩ Trạch rất phóng khoáng: "Yên tâm, có hứng nhìn con trai".

      "..."

      Thư Hoán đành trèo lên đôi vai rộng khỏe của trước, sau đó nắm lấy tay , để mặc cho đôi tay mạnh mẽ của giữ lấy , e dè đứng vững, rồi buông tay ra, cố gắng với lấy cái bra chết tiệt kia.

      "Này, tay đặt ở đâu thế hả?"

      "Hứ? chỉ đỡ lấy em thôi mà."

      " đừng sờ mó lung tung!"

      Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội:" có làm đâu".

      Khó khăn lắm mới lấy được cái thứ gây họa kia, Thư Hoán tức muốn run người: ", thả em xuống".

      "Cẩn thận chút".

      " được ngẩng đầu lên!"

      " đâu có ..."

      Lúc trèo lên còn suôn sẻ, lúc xuống loạn xạ cả lên. Thư Hoán vừa cuống vừa tức, hoàn toàn giữ được thăng bằng. Từ Vĩ Trạch tính toán chuẩn chiếc giường sau lưng, mặc hét lên rồi bật ngửa ra sau, an toàn rơi xuống giường.

      "Ha ha ha ha..."

      Thấy cười đau khổ của , Thư Hoán hồi phục lại sau cơn hoảng loạn, thẹn quá hóa giận: "Cười cái gì, dám chưa nhìn lén , em đánh chết !"

      Từ Vĩ Trạch ngồi xuống cạnh giường, cười : "Cho dù nhìn lén nhiều nhất cho em nhìn lại là được".

      Sau đó tỏ vẻ như sắp cởi cúc áo vậy.

      Thư Hoàn tức điên người, túm lấy gối đầu đập vào : " chết !".

      Từ Vĩ Trạch cười và đón lấy gối, rồi lại túm lấy chân đạp đến. Ném bao nhiêu thứ để xả giận mà hoàn toàn có tác dụng, ngược lại trong lúc đó còn bị đè xuống nữa.

      Từ Vĩ Trạch bình thường lúc nào cũng thích tìm thứ gì đó để dựa, bộ dạng rất lười biếng, cứ như đứng thẳng được, thực tế vóc dáng cao ráo, sức lực lại càng thể xem thường.

      cười híp mắt, chỉ dùng nửa công lực. Thư Hoán nhúc nhích gì được, bị đè đến mức chỉ thấy mắt mũi tối sầm lại.

      "Này ..".Thư Hoán ra sức vật lộn dưới lồng ngực rắn chắn của . "Em ... em thở được ...".

      Từ Vĩ Trạch cười, chống người lên, nhường chút khí cho .

      Thư Hoán thở phù phù: "... ra ... nặng chết được ...."

      Từ Vĩ Trạch chỉ cười nhìn chứ buông ra. Khoảng cách và tư thế của hai người quá mờ ám, đôi chân trần của Thư Hoán cảm giác được chất vải thô nhám của quần , bất giác thấy ngượng ngùng.

      " ..."

      Cánh cửa vốn khép hờ bị đẩy ra, người đàn ông bước vào thấy hai người như sững sờ, ngay: "Xin lỗi, tôi quên gõ cửa". Sau đó lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

      Đến ba giây sau Thư Hoán mới phản ứng, hú lên tiếng rồi cước đạp bay Từ Vĩ Trạch: "Danh dự của tôi!!! T_T"

      "Sao vậy?"

      " trai nhất định nghĩ là chúng ta làm chuyện đó!"

      Từ Vĩ Trạch nằm nghiêng giường, tay chống vào má, cười : "Chuyện đó nào?"

      Cúc áo của vẫn mở, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười, có phần vô lại, mà cũng rất gợi cảm.

      Thế nhưng Thư Hoán hoàn toàn rung động trước sắc đẹp chói lòa của , cuống quýt nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống lầu.

      Thư Hoán mới chạy xuống nửa chừng Từ Vĩ Kính cũng vừa ra phòng khách, Thư Hoán gọi tiếng, ngừng lại, bình thản xoay người, nhìn hì hục chạy đến trước mặt , thở hổn hển: " ... tìm em có việc gì ạ?"

      Từ Vĩ Kính trấn tĩnh trả lời : " có gì, tôi chỉ thấy mắc mưa, muốn hỏi xem có cần thuốc cảm hoặc canh gừng gì đó ".

      Sau đó lại nhìn : "Có cần ?"

      Lồng ngực Thư Hoán phập phồng: "Em ... em và Từ Vĩ Trạch ..."

      "Hử?"

      "Bọn em làm gì hết, chỉ đùa thôi, mà đúng lúc ấy đè lên người em."

      Từ Vĩ Kính lặng lẽ nhìn : "Có liên quan gì đến tôi sao?"

      Thư Hoán bỗng hoảng thêm: "Em ... em chỉ muốn biết, em phải loại người đó ..."

      Từ Vĩ Kính vẫn rất bình tĩnh: "Ừ. Vậy có cần canh gừng ?"

      Thư Hoán có đầy cả bụng những lời muốn , nhưng đối với bình thản chút ấm áp của , lại chẳng biết gì nữa.

      rất sợ bị Từ Vĩ Kính hiểu lầm, còn đối với Từ Vĩ Kính, đây có phải hiểu lầm hay có thể cũng chẳng khác nhau là mấy.

      Từ Vĩ Kính như bức tường, lạnh lẽo, cứng ngắc. Có lúc cho cảm giác hơi mềm mại, nhưng thực khi giơ tay chạm vào lại là lạnh lẽo vô cùng.

      thấp thỏm bỗng có cảm giác muốn khóc.

      "Từ Vĩ Kính"

      Từ Vĩ Kính nhìn .

      "Thực ra em ..."

      Ánh mắt của bỗng hướng lên cao hơn, nhìn phía sau lưng , Thư Hoán hoang mang quay đầu lại.

      Từ Vĩ Trạch đứng cầu thang, trong tay cầm đôi dép lê gấu trúc của , nhìn về phía họ.

      "Tôi bảo nhà bếp nấu chút canh cho ".

      Từ Vĩ Kính rồi, Thư Hoán đờ đẫn đứng đó, nghe Từ Vĩ Trạch gọi : "Gấu Hoán", mới cố gắng ra vẻ bình thản quay người lại. Từ Vĩ Trạch đến trước mặt, vỗ vỗ đầu rồi quỳ xuống, nắm lấy gót chân gầy của , giúp mang dép vào.

      "Để chân trần chạy lung tung cảm lạnh đấy, lớn thế này rồi còn ngố thế".

      Chân chạm xuống đất lạnh, nhưng lòng bàn tay Từ Vĩ Trạch lại ấm áp mềm mại. Thư Hoán kìm được sụt sịt mũi.

      "Thực ra trai phải người bảo thủ đâu."

      Mãi lâu sau Thư Hoán mới tỏ ra vui vẻ: "Thế à?"

      "Chỉ là đóng kịch thôi, ấy cũng chỉ là trai, em cần gì chú ý đến suy nghĩ của ấy."

      ", em chỉ ..."

      Từ Vĩ Trạch bỗng : "Này, chắc em rồi đấy chứ?"

      Nước mắt sắp tuôn của Thư Hoán lập tức chảy ngược vào trong, rùng mình nổi da gà: "Từ Vĩ Trạch, đổi giọng khác được ?"

      Từ Vĩ Trạch nhìn cười, bất thần hỏi: "Vậy chẳng lẽ em trai ?"

      Câu hỏi ấy quá bất ngờ, Thư Hoán kịp trả lời.

      Từ Vĩ Trạch tắt nụ cười, nhìn : " đúng rồi?"

      Thư Hoán cũng phản ứng: "Thèm ... thèm vào ấy".

      Hai người nhìn nhau lúc rồi Từ Vĩ Trạch lại cười vẻ thoải mái: "Wow, phải chứ, còn dám để ý đến trai à?"

      Thư Hoán cuống đến nỗi mặt đỏ lên, chối đây đẩy: "Em có, em có!"

      Từ Vĩ Trạch khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường, ung dung : " trai siêu xuất sắc!"

      "Em biết".

      "Cũng đẹp trai chẳng thua bao nhiêu!"

      "Em biết". Đồ tự sướng!

      "Thế nên ... em cũng có thể tưởng tượng, có bao nhiêu thích ấy"

      "Em biết".

      "Đến giờ ấy vẫn độc thân, nguyên nhân chắc em cũng hiểu."

      "Em biết".

      " trai là người rất khó tính, nghĩ ra người phụ nữ sau này ấy thích là người thế nào."

      Thư Hoán đạt đến cực hạn: "Em biết, em biết, em đều biết hết!"

      "Biết là được. Em nhìn mình xem, em hoàn toàn chẳng có dự tính gì cho tương lai. Chúng ta học xong đại học, theo lý đều phát triển nghiệp rất tốt. Công ty trưởng phòng hành chính là bạn cùng khoa, cùng khóa với em, bây giờ lương của cậu ta năm đạt cả triệu tệ, còn em bây giờ ngay cả công việc ổn định cũng có. Thế là thua xa người ta rồi"

      "..."

      "Còn nữa, em cũng chỉ là hơi xinh xắn thôi chứ phải đẹp gì cho lắm. Ngực đủ to, mắt đủ sâu, mũi cũng đủ thẳng, miệng cũng đủ , tóc cũng đẹp, phía bên trán này ... ôi em tiêu rồi, còn mọc mụn nữa!"

      Từ Vĩ Trạch kể xong, Thư Hoán nổi.

      Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn kỹ rồi giật mình, vội đưa tay giữ lấy mặt : "Em sắp khóc à?"

      Thư Hoán mắt đỏ hoe, đẩy ra: "Em có, tránh ra."

      Từ Vĩ Trạch luống cuống chân tay: "Này, đùa đấy, đừng tưởng . Trước kia thường xấu em, em cũng đâu có sao".

      Lần này khác, miêu tả thất bại trong cuộc sống của quá chân thực.

      "Được rồi, được rồi, lúc nãy bậy đấy. Thực ra em thất bại, cũng xấu xí."

      Vô dụng. T_T

      "Được rồi, với tiêu chuẩn người bình thường em rất thông minh, xinh đẹp, dáng người cũng được. Đồ chơi em thiết kế chẳng phải rất được ưa chuộng sao, em xem trang web của em lượt view cao thế nào, ngay cả cũng thích."

      Quá muộn. T_T

      Trước rầu rĩ của , Từ Vĩ Trạch đưa tay, giữ chặt lấy khuôn mặt .

      Thư Hoán có phần thắc mắc, sau đó áp sát lại, rất trịnh trọng hôn lên trán cái.

      nghe Từ Vĩ Trạch với giọng dịu dàng lạ thường: "Đây là khích lệ của tình ".

      Thư Hoán chìm đắm trong tự ti bỗng có chút cảm động.

      "Hoàng tử ếch xanh, ếch xanh cũng biến thành công chúa. Nên em được hôn thế này đá cũng biến thành vàng".

      "...=_="

      Cuối cùng Thư Hoán cũng cho đấm.

      "Được rồi, biết đánh người là chứng tỏ hồi phục nguyên khí rồi", giọng Từ Vĩ Trạch nghe rất thản nhiên, sau đó vò rối mái tóc .

      Thư Hoán làu bàu trách móc: "Ghét...".

      Từ Vĩ Trạch cười : "Mau về phòng nghỉ ngơi , ngủ giấc, ngày mai trời lại sáng thôi".

      "Ừm".

      Từ Vĩ Trạch ngược về phía hai bước rồi quay đầu nhìn , ánh đèn để lại gương mặt cái bóng mờ mờ: "Chúc ngủ ngon. Gấu Hoán".

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 12

      Thư Hoán ngủ ngon được như lời chúc của , cả đêm rúc trong chăn tự kiểm điểm những thất bại mà Từ Vĩ Trạch chỉ ra, cứ lăn lộn giường, hoàn toàn thể nào "ngủ ngon" được.

      Nếu năm xưa chuyển ngành giữa chừng, tìm công việc có liên quan đến ngành học thuận lợi và đúng kế hoạch, hoặc nếu năm xưa ngay từ đầu học Thiết kế mỹ thuật mà lãng phí bốn năm đại học, hoặc nếu trước kia tờ vé số mua chỉ sai số mà trúng thưởng ., ..

      Nếu thế thể quen biết Từ Vĩ Kính.

      đêm mất ngủ, buổi sáng loạng choạng xuống giường, Thư Hoán gục đầu ủ rũ với hai quầng thâm dưới mắt. Nghĩ đến hai quầng thâm này ngoài việc cản trở thiện cảm của Từ Vĩ Kính với mình, còn khó tránh khỏi bị Từ Vĩ Trạch cười nhạo, càng cảm thấy cuộc đời xám xịt.

      Chán chường lần theo bức tường đến đầu cầu thang, vừa hay Từ Vĩ Trạch cũng bước đến đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Hai quầng thâm mắt còn lớn hơn .

      Thư Hoán lập tức chỉ vào : "Ha ha ha ha".

      Ngoài việc vui nỗi đau của ra, tâm trạng bỗng thoải mái hơn.

      Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Tối qua thời tiết đẹp lắm, thích hợp để ngủ ..."

      Thư Hoán cười xong lại nảy sinh chút ít lòng từ bi, an ủi : " sao, như thế cũng rất đẹp trai. Quầng mắt này đen cũng có phong cách lắm".

      Từ Vĩ Trạch choàng vai : "Như nhau cả thôi, quầng mắt của em cũng kém cạnh. Chúng ta là cặp tình nhân có quầng mắt phong cách mà".

      Hai người đồng bệnh tương lân, mang theo quầng thâm mắt rất có phong cách xuống dưới.

      Cả hai đều ngủ quá giấc, nhưng Từ Vĩ Kính đợi họ bên bàn ăn vẫn : "Chào buổi sáng".

      "Chào buổi sáng".

      Từ Vĩ Kính vẫn giữ vẻ bình thản và tỉnh táo như thể sét đánh cũng rung rinh, nhìn hai người loạng choạng, tinh thần kiệt quệ ngồi xuống đối diện.

      "Hai người sao vậy?"

      Cả hai đồng thanh: "Tối qua thời tiết tốt lắm, ha..."

      Từ Vĩ Kính cũng gật đầu: "Hơi bức bối, bảo người giúp việc điều chỉnh lại nhiệt độ và độ ẩm trong phòng".

      Hóa giải ngượng ngùng xong, mọi người bắt đầu ăn sáng, tiện thể xem báo và trò chuyện về tin tức mới để giải khuây.

      Hai mắt Thư Hoán bỗng phát sáng, kêu lên như hoan hô: "Liveshow vòng quanh thế giới của Đoạn Kỳ Nhã, điểm đầu tiên diễn ra vào ngày Mười sáu, tối qua máy bay riêng hạ cánh".

      Từ Vĩ Trạch rắc bột ớt lên bánh bao, đó là kiểu ăn độc đáo của : "Thế sao?"

      Thu Hoán vẫn kích động, dạo này vất vả làm việc, vùi đầu vào đám thỏ bong, theo dõi kịp thời tin "hot" mạng, toàn phài dựa vào mục giải trí báo mới biết được tin tức về nữ thần trong lòng: "A a a, biết sớm tối qua em ra sân bay đón rồi".

      Từ Vĩ Kính ngừng dao nĩa, nhìn : " thích ấy?"

      Thư Hoán cầm tờ báo vẻ si mê: "Em cực chị ấy. Chị rất đẹp, lúc cần trong sáng trong sáng, lúc cần gợi cảm gợi cảm, lúc cần đẹp theo kiểu con trai rất tuyệt, hình tượng biến hóa, dáng người vô địch. nhìn nụ cười chị ấy, a, thế gian sao lại có người phụ nữ hoàn hảo như thế cơ chứ..."

      Từ Vĩ Trạch tỏ vẻ mặt như bị nghẹn bánh bao, đưa tay ra choàng qua cổ : "Này, chắc phải hôm nay em định báo cho biết là... thực ra em thích phụ nữ đấy chứ?"

      "Nếu là chị ấy cũng phải là thể ...^_^"

      Từ Vĩ Trạch giữ vai , lắc lấy lắc để: " những lời ấy trước mặt , em bảo làm sao chịu nổi đây?"

      Thư Hoán bị lắc đến choáng váng: "Hây, dù sao em cũng có cơ hội chạm đến chị ấy, đừng thế mà ..."

      Từ Vĩ Kính nhìn hai người diễn trò: "Nếu thích sao xem liveshow?"

      Thư Hoán bị hỏi, bất giác thấy đau lòng: "Em mua được vé! T_T Vé chợ đen đắt quá, mà còn nhìn mặt ..."

      Vé liveshow lần này mới bán ra, trong vòng tiếng hết sạch, thể giành giật được. Mấy người bạn thân cũng chỉ giành được vé đứng. Những vé có vị trí tốt đều bị đẩy lên giá trời các trang web, người bình thường thực kham nổi.

      Từ Vĩ Kính lại nhìn , sau đó : " cần mấy tấm?"

      "Á?"

      "Số lượng nhiều quá tôi giúp đặt mua thử."

      "A a a?"

      Đối lập với vẻ mặt như bị sét đánh của , Từ Vĩ Kính vẫn rất bình thản: "Chúng tôi và Đoạn Kỳ Nhã có vài người bạn chung, trong công việc cũng có qua lại với nhau nên có thể xem là thân quen. Nếu thích có thể hỏi vé thử".

      "Thân ... thân quen. ..", Thư Hoán lập tức lắp bắp, "Người và người em là cùng Đoạn Kỳ Nhã sao? có thể chắc chắn là chị ấy ?"

      Từ Vĩ Trạch chịu nổi, nhéo má : "Em tỉnh lại , lớn thế này rồi còn thần tượng ngôi sao ca sĩ à, biết xấu hổ hả?"

      Thư Hoán là fan cuồng nên giãy nảy lên: "Nhã đại nhân, chị ấy chỉ là ngôi sao mà còn là thiên hậu, là nữ thần!"

      Từ Vĩ Trạch nghiến răng kéo má : "Này, trước mặt bạn trai em, là , em có thể si mê người khác hay sao? Hử?".

      Thư Hoán bị nhéo đến nỗi mặt biến dạng, vẫn kiên định khuất phục: "Nếu em là đàn ông, em nhất định đá , chạy theo chị ấy, đừng ai tranh giành với em ..."

      "Ồ?", Từ Vĩ Trạch ngứa răng. "Vậy em nhất định hận trai ai".

      Thư Hoán bị nhéo nên chữ: "Tợi seo?"

      " ấy từng thích trai ."

      Thư Hoán giật mình tỉnh lại trong si mê của chính mình: "Hả, hả?!"

      Từ Vĩ Trạch ung dung : "Tối qua ấy vừa xuống máy bay, việc đầu tiên là gọi điện cho của ".

      Thư Hoán nhìn , lại nhìn Từ Vĩ Kính, lắp ba lắp bắp: "A...a...."

      "Tiếc là em ngủ, gọi em dậy nghe lỏm rồi."

      "Ưm...ưm...:

      Từ Vĩ Kính ngắn gọn: "Bọn xưa nay chỉ là bạn".

      Thư Hoán đơ người, như nấc cụt: "Ơ ...ơ..."

      Từ Vĩ Trạch nhìn : "Này, em là máy cassette đó hả?"

      "..."

      Đối với Đoạn Kỳ Nhã là thần tượng hoàn mỹ chỉ tồn tại trong thế giới hư ảo, còn Từ Vĩ Kính là cảnh tượng đẹp nhất trong thế giới thực của , mà giữa họ lại có liên quan đến nhau.

      ngồi đối diện, cách quá mét và bình thản ăn bữa sáng, vẫn ràng, thân quen như trước. Thư Hoán lại cảm thấy gương mặt cũng trở nên hư ảo và xa vời như thế giới trong tạp chí vậy.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13

      Tại nơi liveshow diễn ra vào ngày mai, vé chợ đen có hy vọng. Tuy Từ Vĩ Kính có giúp hỏi vé của liveshow, thực ra Thư Hoán cũng dám ôm ấp quá nhiều hy vọng.

      Đối với hành động của "fan" cuồng hừng hực nhiệt tình vượt xa lứa tuổi của đến cả Từ Vĩ Trạch cũng hừ mũi, thường xuyên cười nhạo, với nghiêm khắc và lý trí của Từ Vĩ Kính chắc đa phần là bỏ qua, để ý đến.

      và Đoạn Kỳ Nhã, nếu phải có quan hệ như Từ Vĩ Trạch việc phải chủ động hỏi vé thực là ngại ngùng, huống hồ gì lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo nữa.

      Thư Hoán chỉ có thể cùng bạn bè đứng đợi trước cửa khách sạn nơi Đoạn Kỳ Nhã ở, mặt dày ngồi ở đó cùng đám nữ sinh trung học hơn họ mười tuổi, hy vọng nếu may mắn có thể gặp được thần tượng của mình chút.

      Thế nhưng bảo vệ của công ty quản lý quá chặt chẽ, quà cũng do nhân viên công ty nhận, sau đó chuyển giúp, mọi người thể nhìn thấy ngay cả sợi tóc của Đoạn Kỳ Nhã.

      Đợi cũng được, Thư Hoán đành gục đầu ủ rũ về nhà, vào phòng khách thấy Từ Vĩ Kính đứng ở đầu cầu thang như đợi .

      Thấy , Từ Vĩ Kính khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

      "Lấy được vé rồi. biết có phải vé cần ."

      Thư Hoán vừa nghe đến chữ "vé" lập tức hai chân nhũn ra, gần như vừa bò vừa lết lên cầu thang, sau đó rất thành khẩn lẫn e sợ đón lấy phong bì của đưa đến.

      Rút thứ trong phong bì ra xem, Thư Hoán méo xệch cả mặt: "V...VIP... nhiều...nhiều vé quá...".

      Từ Vĩ Kính hỏi: "Chỗ ngồi có hợp ?"

      Thư Hoán mừng đến nỗi phát khóc, suýt nữa lao đến ôm chân : "Hợp...hợp quá..."

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Thế tốt".

      Thư Hoán cũng nhìn chằm chằm, nước mắt rưng rưng, chỉ ao ước vẫy đuôi nhiệt tình mừng đón . Có biết bao lời cảm kích nhưng ngay cả câu cho ra hồn cũng nổi, chỉ còn ngôn ngữ cơ thể là có thể vận dụng được.

      Từ Vĩ Kính cúi đầu nhìn : " có thể tìm vài người bạn xem với ".

      Thư Hoán chắp hai tay lại, gật mạnh như gà mổ thóc. Giờ đây trong mắt Từ Vĩ Kính thực như vị thần trong truyện Aladin vậy.

      Hai người đứng đó lúc, Từ Vĩ Kính lại hỏi: "Còn cần gì nữa ?"

      Thư Hoán vẫn chưa hết mừng rỡ, lắc đầu nguầy nguậy.

      Nếu là Từ Vĩ Trạch cầm thứ cần nhất chắc chắn nhân cơ hội đùa bỡn như với cún con, bắt làm trâu làm ngựa, bắt nạt chết sống lại. Từ Vĩ Kính lại cầu gì, còn hỏi có cần gì nữa , sao đời này còn có chuyện tốt đến thế?

      Từ Vĩ Kính hoàn toàn biết nhân sinh quan như cún con đáng thương của là do Từ Vĩ Trạch đào tạo ra, chỉ gật gù rồi nhìn : "Vậy ... chơi vui vẻ".

      ***********************************

      Nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà tối hôm sau, Thư Hoán và mấy người bạn có được buổi liveshow hoàn hảo từ lúc sinh ra đến nay.

      Gào thét đến nỗi cổ họng khô rát được nữa. Bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Kỳ Nhã sân khấu, lúc nhận được nụ cười của người đẹp còn khóc ròng ròng cách đáng xấu hổ.

      Liveshow kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng dứt ra được, cứ ở đó chịu rời , lại ôm nhau khóc lóc trong tiếng nhạc kết thúc. Huyên náo lúc lâu, đèn trong hội trường tắt, dòng người sức cùng lực kiệt mới dần dần tràn ra bên ngoài.

      Sau buổi biễn diễn như trong mơ, vừa ra khỏi cửa thấy bầu trời bên ngoài đổ mưa tầm tã, ban đêm tàu điện ngầm chạy, xe taxi đủ cho tình hình căng thẳng lúc này.

      Gió đêm se se lạnh, mưa có dấu hiệu ngớt, đám Thư Hoán chen chúc dưới bóng dù, đứng đờ người ra biết làm gì.

      Mọi người từ quá vui chuyển sang quá thảm, bất cẩn quên mất rằng dù là liveshow hoàn hảo mấy đều phải kết thúc bằng việc gọi được taxi. Huống hồ gì trời mưa.

      "Làm sao đây ..."

      Có người dũng cảm lên tiếng trước: "Tớ gọi điện thoại bảo bạn trai đến đón chúng ta nhé".

      "Muộn thế này rồi, liệu có phiền ấy quá ?"

      "Hơn nữa ấy lái xe đến cũng phải lâu lắm".

      "Mấy người bọn mình đều ở xa, lại phân tán, nếu đưa từng người về vất vả lắm."

      đó làu bàu: "Cũng đúng, nếu ấy chu đáo đến độ tự biết phải chủ động đến sớm tốt rồi:.

      "Haizz, thể nào, bây giờ làm gì có người đàn ông tinh tế như thế nữa".

      Thư Hoán biết thân phận mình là sĩ tốt, đội mưa chạy theo sau những chiếc xe phóng đến quãng. Sau mấy lần như thế, khó khăn lắm mới có bác tài thương hại dừng lại, bắt được taxi thành công.

      Thư Hoán vừa mở cửa xe, định gọi bạn đến người đàn ông ở đâu xuất hất ra, loạng choạng suýt ngã.

      đợi phản ứng, ta ngồi vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.

      Thư Hoán chỉ có thể gõ cửa xe hét lên: "Này kia, thể thế được! Xe này tôi bắt được mà!".

      Đối phương vẫn giả điếc, giục tài xế "Chạy nhanh !", chú tài xế có vẻ ngượng ngùng, tỏ vẻ bất lực trước Thư Hoán giận đến đỏ mặt, cho xe chạy .

      Thư Hoán tức đến muốn khóc, lại biết mắng chửi nên đành lảm nhảm: "Sao lại thế được ... Đàn ông bây giờ... sao lại thế...".

      Mọi người thở vắn than dài nhưng cũng đành bó tay. Thư Hoán vừa tức đến phát khóc, vừa phải nghĩ cách tìm xe. chiếc Mercedes Benz màu đen xuất từ trong màn đêm xuyên qua dòng người, tiến đến gần trong ánh mắt mọi người, sau đó từ từ dừng lại trước mặt .

      Thư Hoán muốn khóc cửa xe quay xuống, lộ ra gương mặt đàn ông tươi cười: "Thư tiểu thư".

      Nhận ra là tài xế của nhà họ Từ, Thư Hoán vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Ôi là chú à, chú Sái, trùng hợp quá, chú cũng ở đây ạ? "

      Tài xế cười : " phải trùng hợp. Đại thiếu gia khuya quá có tàu điện ngầm, xe cũng khó gọi nên bảo tôi đến đón . Vì mưa nên tôi lái chậm chút, đừng trách. Đại thiếu gia rất lo cho ".

      Mắt Thư Hoán vẫn rưng rưng, bất thần mặt đỏ bừng lên.

      Tài xế lịch lên tiếng chào những người sau lưng : "Các là bạn của Thư tiểu thư đúng , tôi đưa các về, mời lên xe".

      *********************************

      Lúc về đến nhà, Từ Vĩ Kính vẫn ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng Thư Hoán bước vào ngẩng đầu lên khỏi trang sách.

      Thư Hoán đến trước mặt, nhìn lúc mới ngập ngừng : "Cảm...cảm ơn ..."

      Đối với , trong lòng có rất nhiều rất nhiều thứ ấp ủ muốn . Nhưng chỉ có ba chữ này là đúng nhất, hợp nhất.

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Chơi vui vẻ là được".

      Hai người nhìn nhau lúc, Từ Vĩ Kính lại : "Nếu thích đến vậy tôi có thể mời Kỳ Nhã đến đây ở vài ngày:.

      Thư Hoán lại lắp ba lắp bắp: "Đến..đến đây ư?"

      "Dù sao công việc ấy ở đây cũng phải tuần mới kết thúc được. Nếu muốn gặp ấy đến thế làm như vậy cũng tiện.

      Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đến độ thể gì được, lóng ngóng tay chân: "Vậy có tiện cho ? À, ý em là, và chị ấy ...lỡ tự nhiên...a...Em rất muốn...em ".

      Từ Vĩ Kính : "Tôi sao, Kỳ Nhã và tôi chỉ là bạn", ngừng lại rồi tiếp, " thích là được".

      Thư Hoán vui đến độ phát cuồng, hai tay xoắn chặt lấy nhau.

      Từ Vĩ Kính đứng ngay trước mặt , vẫn cao lớn đến khó đến gần, vững vàng giỏi giang, biểu lộ cảm xúc.

      Nhưng lại nhẫn nại thỏa mãn cho ước mơ của , cho dù là vụn vặt và buồn cười đến mấy, giống như vị thần linh nghiệm hễ cầu được là ước thấy, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý ngẩng lên nhìn sùng bái.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 14

      Đoạn Kỳ Nhã đến nhà họ Từ .

      Vừa thấy chiếc Mercedes Benz đó đến gần, Thư Hoán, đứng cung kính đợi trước cửa từ lâu, cảm thấy cơ thể như bay bổng. Từ Vĩ Trạch nhanh tay giữ lấy cổ áo sau gáy để khỏi phải vẫy đuôi bổ nhào đến đón.

      Cửa xe mở ra, người đẹp trong xe để lộ đôi chân dài tuyệt diệu ra trước, sau đó là cơ thể. Từ Vĩ Trạch đành phải dùng tay bịt miệng Thư Hoán lại để ré lên làm ồn.

      Lúc Đoạn Nhã Kỳ để tóc xoăn gợi cảm gì sánh bằng, đổi thành tóc đen dài thẳng lại hoàn toàn ngọt ngào ngây thơ. Còn lần này vì album mới mà cắt hẳn mái tóc.

      Cằm nhọn, sống mũi thẳng, đôi mắt đen láy, bây giờ trong vẻ phóng khoáng còn có chút kiều diễm, trung tính nhưng mất vẻ xinh đẹp, phong độ hệt như thiếu niên đẹp trai bước ra từ manga Nhật Bản.

      Xuống xe rồi, trước khi chào hỏi hàn huyên với chủ nhân, Đoạn Kỳ Nhã còn cảm ơn quản gia xách hành lý cho mình, hoàn toàn tỏ ra kênh kiệu như ngôi sao, thân thiết, dịu dàng lại phóng khoáng.

      Thư Hoán hiểu thế gian này sao lại có người đàn ông rung động trước phụ nữ như thế.

      Mà người đàn ông lòng gang dạ sắt đó đứng cạnh , Đoạn Kỳ Nhã tiến đến gần, mỉm cười ôm bằng cái ôm mang đầy tính xã giao.

      " đường vất vả rồi."

      Đoạn Kỳ Nhã cười : " vẫn cứng nhắc như thuở nào."

      Từ Vĩ Kính phản bác là lời phê bình đó, chỉ giới thiệu: "Đây là bạn của Vĩ Trạch, Thư Hoán."

      Bị điểm danh, Thu Hoán lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

      Đoạn Kỳ Nhã quay sang : "Wow, em đáng ."

      Đoạn Kỳ Nhã cao ráo mảnh mai, hơn mét bảy mươi, cao hơn Thư Hoán nhiều. Thu Hoán đứng trước mặt , càng cảm giác như nữ thần, đột nhiên kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, thể gì, chỉ có thể tròn mắt ngước lên nhìn như cún con, ra sức dùng ánh mắt diễn tả tình sùng bài của mình với Kỳ Nhã.

      Đoạn Kỳ Nhã cảm thấy rất thú vị, quay sang Từ Vĩ Trạch: "Vĩ Trạch, bạn cậu xinh đẹp, giống búp bê vậy."

      Từ Vĩ Trạch vẫn túm chặt cổ áo sau gáy Thư Hoán: "Khách sáo đến đây là được rồi, ấy mê mẩn chị muốn chết, chị khen ấy câu nữa là tim ấy bị cuột rút luôn đấy."

      Đoạn Kỳ Nhã cười to.

      Đoạn Kỳ Nhã làm khách ở nhà họ Từ, Thư Hoán hồn bay phách lạc, mê mẩn vô cùng. Để tránh cho tâm hồn rối loạn, làm chuyện mất mặt, Từ Vĩ Trạch cứ xuất bên cạnh liên tục, chỉ muốn dùng vòng cổ xích lại cho xong.

      Thư Hoán dè dặt muốn tiếp cận thần tượng nhưng lần nào cũng vậy, kết quả của việc cố gắng kéo gần khoảng cách là đều bị Từ Vĩ Trạch lôi xềnh xệch về phòng, ra sức chống cự trong tay , còn thể diện gì cả.

      Đoạn Kỳ Nhã là thấy họ rất đáng : "Vĩ Trạch, cậu đúng là rất thích ấy nhỉ, ngay cả tôi mà cũng ghen tuông được."

      Thèm vào! T_T chỉ đơn thuần là lấy việc bắt nạt làm thú vui mà thôi.

      Có lẽ là thấy quá đáng thương nên Đoạn Kỳ Nhã cũng giơ tay ra ngăn lại: "Nào, Thư Hoán, dạo với chị nhé".

      đợi Thư Hoán mừng rỡ, Từ Vĩ Trạch kéo lại: "Này, được, đợi hai người dạo về rồi, chừng ấy nằng nặc đòi gả cho chị đấy".

      "Cậu có thể đừng hẹp hòi thế , bắt nạt người ta quá đáng, bạn lại chạy mất cho xem".

      Từ Vĩ Trạch giữ chặt Thư Hoán bằng tay : " sao, ấy chạy nổi đâu".

      Thư Hoán bị đàn áp đến khó mà lên tiếng, gục đầu ủ rũ, mặt mũi sầu thảm, sau đó nghe Từ Vĩ Kính : "Vĩ Trạch, em để Thư Hoán dạo với Kỳ Nhã ".

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: " à...".

      " ấy gặp thần tượng lần dễ, đừng làm khó".

      Hiếm khi trai lên tiếng, Từ Vĩ Trạch mới chịu buông tay.

      Thư Hoán như bắt được vàng, cảm kích Tần Vĩ Kính muốn chảy cả nước mắt nước mũi, sau đó hạnh phúc ngập tràn theo Đoạn Kỳ Nhã ra ngoài.

      Hai người men theo bờ hồ trong khu biệt thự được nửa vòng rồi ngồi xuống, cùng ngắm đàn cá bơi lội trong nước.

      Thư Hoán xúc động đến nỗi toàn thân run lên bởi có thể được sánh vai ngồi cùng thần tượng, nếu có bệnh tim có lẽ phải gọi xe cấp cứu đến bốn, năm lần rồi.

      Đoạn Kỳ Nhã rất phóng khoáng thân thiện, tháo giày ra cách tự nhiên, thò chân xuống nước hồ mát lạnh, cười : " ra chị chưa thấy Từ Vĩ Trạch giở trò vô lại bao giờ. Có thể khiến chàng công tử đào hoa như cậu ta dừng chân, chắc chắn em rất đặc biệt".

      Thư Hoán vô cùng lúng túng: "À, thực ra, cũng... cũng có gì ạ...".

      Những kiểu si tình, độc chiếm của Từ Vĩ Trạch đều là đóng kịch, chỉ có bắt nạt là thôi. =_=

      "Vĩ Trạch cầu hôn em chưa?"

      "... Dạ chưa." Đáng sợ biết bao!!!

      "Thế à, chị thấy chắc cũng nhanh thôi, cậu ta có vẻ rất muốn kết hôn với em đấy." Dáng vẻ Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu trông rất đáng , "Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý , chừng ngày mai bị Bá Vương bắn tên1 đấy".

      1 Nguyên văn: bá vương ngạnh thượng cung. Ý chỉ cưỡng gian, cưỡng bức. Tương truyền rằng Sở Bá vương Hạng Vũ là người có khí lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần giương cung lên lực bắn nhất định rất khủng khiếp, nhất là cường tiễn. "Cường tiễn" và "cưỡng gian" đồng , mà từ cưỡng gian thời đó là kỵ húy vì thế người xưa dùng cụm từ "bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế dựa việc đồng giữa "cưỡng gian" và "cường tiễn".

      "..." Nếu ngay cả màn đó cũng diễn đúng là chuyên nghiệp quá.

      Đoạn Kỳ Nhã nghịch chân dưới làn nước, tạo ra những làn sóng lăm tăn, : "Vĩ Trạch cũng có ngày cố chấp theo đuổi, biết đến khi Vĩ Kính si tình như thế nào nhỉ?"

      Thư Hoán nhìn .

      Đoạn Kỳ Nhã lại tỏ ra phóng khoáng: "Ha ha, em sắp là người của nhà họ Từ rồi, chắc em cũng biết trước kia chị từng thích Vĩ Kính".

      "..."

      " đúng, phải thích, mà là say mê".

      "..."

      "So với Vĩ Trạch luôn biết lấy lòng phụ nữ Vĩ Kính trầm lặng khó tính, thế nhưng lại càng khiến con rung động."

      Thư Hoán vội ra sức gật đầu.

      "Mười năm trước chị quen ấy, lúc đó đúng là... say mê đến nỗi làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch." Đoạn Kỳ Nhã cười, "Nhưng ấy trúng điện chị phóng, có lẽ sức hấp dẫn của chị chưa đủ".

      Thư Hoán chịu nổi có người xấu thần tượng mình, cho dù chính thần tượng về bản thân mình cũng vậy, kích động : "Sao thế được? Chị là Đoạn Kỳ Nhã mà! Chị là người phụ nữ hấp dẫn nhất thế gian này!".

      Đoạn Kỳ Nhã cười to: "Cám ơn em, chị biết ấy rất thích chị, nhưng thích và , rốt cuộc là vẫn thiếu chút gì đó. Chuyện tình cảm rất khó .

      "Vậy... trong những đàn ông theo đuổi chị, nhất định có rất nhiều người vô cùng, vô cùng tuyệt vời, có người tốt hơn Từ Vĩ Kính mà."

      "Đúng thế, có người giàu có hơn ấy, có địa vị hơn ấy, đẹp trai hơn ấy, nhưng...", Đoạn Kỳ Nhã nhìn trời, "Chị rung động trước họ. Tình phải là thứ buôn bán ở chợ, chẳng có tốt hay tốt, chỉ có hay thôi".

      "..."

      "Cho dù có người đẹp trai nhất, thông minh nhất, có tiền có thế nhất, nhưng ta phải là Từ Vĩ Kính có ích gì chứ?"

      Thư Hoán nhìn , dưới sắc đẹp và tài hoa tỏa ánh hào quang là chân thành giản dị, gần như mềm yếu, điều đó làm bỗng thấy chua xót.

      Thế là ôm chầm lấy chân của Đoạn Kỳ Nhã: "Nhã đại nhân, hãy cho em được làm cún canh cửa của chị !".

      Từ Vĩ Trạch gọi to từ phía sau: "Hai người kia, đừng có cắm sừng tôi ngay giữa ban ngày ban mặt chứ!".

      Đoạn Kỳ Nhã cười phá lên.

      Sau cuộc dạo đầy hạnh phúc bên bờ hồ, Đoạn Kỳ Nhã còn tham quan cả "phòng ngủ" của Thư Hoán.

      So với đám "vật báu" trong phòng thử đồ, những con thú bông thành phẩm to khác nhau của Thư Hoán lại bất ngờ trở thành đối tượng quan tâm của Đoạn Kỳ Nhã.

      "Những thứ này là em tự làm sao?"

      Thư Hoán đỏ bừng mặt: "Dạ... dạ phải...".

      "Đáng quá." Đoạn Kỳ Nhã cầm con gấu trúc Bắc Mỹ mới làm gần đây, xoay qua xoay lại ngắm nghía, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, mở to mắt : "Cái này đáng quá mất!".

      Thư Hoán sung sướng: "Cảm... cảm ơn!".

      "Vẻ mặt nó sinh động quá, nhìn thế này thấy thương ghê. Ôi trời, chị muốn bắt nạt nó." Đoạn Kỳ Nhã nhéo má con gấu như rất thú vị, "Mạo muội hỏi câu nhé, có thể tặng cho chị con ?".

      "A a..." Thư Hoán vội vàng chụp lấy mấy con nhét vào trong lòng Kỳ Nhã, chỉ ao ước tặng hết cho , "Chị... chị cứ lấy ! Cái này, cái này... tặng chị hết!".

      "Wow, cảm ơn nhiều!", Đoạn Kỳ Nhã rất vui, "Nhưng bây giờ chị có quà gì tặng em, thế này nhé, chị đưa em số điện thoại, sau này có việc gì cần chị giúp em cứ đến tìm chị nhé!".

      Ở lại nhà họ Từ vài ngày, Đoạn Kỳ Nhã rất sung sướng tự do nhưng cũng đành phải thu xếp để rời , chuẩn bị đến điểm lưu diễn tiếp theo. Lúc lên xe còn đặc biệt chào Thư Hoán: "Bye bye nhé! có cơ hội gặp lại, cảm ơn gấu của em".

      Thư Hoán ra sức vẫy tay theo chiếc xe. quá hạnh phúc, cuộc đời của cũng viên mãn rồi, nước mắt cũng sắp rơi ra.

      Nhìn theo chiếc xe mỗi lúc xa, cuối cùng biến thành chấm đen , Thư Hoán vẫy tay đến độ tê nhức cả, dần dần, có cảm giác hơi... chua xót...

      quá thích Đoạn Kỳ Nhã, thích đến nỗi cách nào ghét cho được, huống hồ ở bất kỳ phương diện nào, khoảng cách giữa ấy đều lớn đến nỗi khiến chẳng thể nào ghen tỵ được.

      Đoạn Kỳ Nhã trong lòng là người phụ nữ đẹp đẽ nhất, nếu phải tìm người hợp với Từ Vĩ Kính thế gian này có lẽ ngoài Kỳ Nhã ra chẳng còn ai thích hợp cả. Họ là đôi hoàn hảo nhất.

      Nhưng trong hoàn hảo ấy , đứng phía ngoài hoàn hảo ấy. Điều đó khiến có chút... đau lòng.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :