1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5

      Trong biệt thự là kiểu châu u cổ điển, tao nhã trầm lắng, nhưng đối với cung điện tráng lệ. Thư Hoán cũng có tâm tư nào để ngắm nghía, chỉ lê bước theo Từ Vĩ Kính, dám lơ đễnh, chỉ sợ mình xảy ra sai sót.

      Theo cầu thang có tay vịn bằng thép khắc hoa lên lầu hai, Từ Vĩ Kính dẫn mở cánh cửa phòng: " cảm thấy thế nào?"

      Thoáng nhìn thấy là căn phòng rộng đến mức xa xỉ, giường bốn chân lộng lẫy, thảm trải dày và rất đẹp, rèm cửa dày nặng được vén gọn, bên ngoài là cảnh hồ tuyệt đẹp, đợi Thư Hoán phản ứng, lại : "Nếu thích có thể xem phòng này, có thể hợp hơn."

      Lần này là gian phòng ngủ màu nhạt, giường vẫn rất rộng, màu lông thiên nga ngọt ngào đồng nhất với màu giấy dán tường.

      Phòng ngủ còn có ban công lộ thiên nửa khép kín, thêm chiếc đèn chùm hình bán nguyệt, phía dưới là ghế sofa đơn màu trắng đơn giản cùng bộ bàn pha lê.

      "Hay là xem thêm..."


      Thư Hoán vội : "Phòng này là được rồi!" Nếu xem nữa chắc kinh hoảng mất. vẫn nuốt nổi bữa ăn vương giả này.

      Từ Vĩ Kính gật đầu: "Vậy tôi bảo người mang hành lý của lên."

      "Cám ơn..."

      "Đúng rồi, nếu cần..." Từ Vĩ Kính đưa vào trong, sau đó mở hai cánh cửa tường, "Đây là nơi treo quần áo."

      Thư Hoán chuẩn bị tâm lý nhìn thấy gian phòng quần áo kiểu tường, nhưng vẫn giật bắn mình.

      Nó chính là gian phòng khá rộng rãi khác, còn trong mấy tủ quần áo treo đầy đủ loại quần áo kiểu tây.

      Thư Hoán há mồm trợn mắt: "Đây... đây là quần áo của ai..."

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Đương nhiên phải là của chúng tôi."

      "..." cũng nghi ngờ họ có tật xấu này. =_= Cho dù có cũng nhét thân hình họ vào được.

      " biết đấy, em trai tôi có ít bạn , thường xuyên cần tặng quà cho họ. Mấy cửa hàng đó nếu có kiểu mới đều mang đến đây trước. Đương nhiên..." Thấy vẻ mặt Thư Hoán, lại bổ sung, "Những bộ này đều là mới, chắc sai khác nhiều với size của , nếu thích bộ nào cứ lấy."

      "..."

      "Hai dãy bên này là quần áo của mẹ chúng tôi, nhưng tôi nghĩ chắc cũng chọn. năm bà quay về , hai lần, sau này có thể có cơ hội gặp bà ấy."

      "..."

      Từ Vĩ Kính lại mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm: "Mấy đồ trang sức này, nếu cần có thể dùng, nhưng tôi thể tự ý tặng vì tất cả là của mẹ tôi, phải được đồng ý của bà mới được. Nhưng chỉ cần thích tùy chọn, bà chỉ cần thấy đẹp là chọn mua, phải để dành cho bản thân dùng."

      "..."

      "Nước hoa cũng dùng tự nhiên, đừng khách sáo."

      "..."

      " sắp xếp đồ đạc , nghỉ ngơi chút, có chuyện gì gọi quản gia Vương."

      Thư Hoán cuối cùng thốt ra được chữ: "Vâng..."

      Ra khỏi gian phòng quần áo, hành lý được mang lên, Từ Vĩ Kính cáo từ rồi ra, đóng cửa lại, mới rã rời ngã nhào lên giường.

      hiểu được ý Từ Vĩ Kính "những thứ này cần mang", đồ đạc mang theo ràng là thừa thãi.

      Gia cảnh nhà họ Từ thế nào, tuy chóng mặt hoa mắt nhưng đại khái cũng hiểu được vài phần.

      Điều đó vượt xa tưởng tượng ban đầu như lẽ đương nhiên của . rất bàng hoàng, nhưng hề cảm thấy sung sướng.

      Thư Hoán ngồi đờ đẫn lúc rồi mới đứng lên sắp xếp hành lý. Vật dụng cho công việc được xếp lên bàn và kệ trước tiên. Sau đó là quần áo. chỉ mang đến những bộ quần áo mình thích nhất, nhưng so với những thứ vừa nhìn thấy ban nãy bỗng nhiên thấy ảm đạm, quê mùa hẳn.

      Thư Hoán cố gượng treo hết quần áo vào đó, những chiếc áo váy của dưới hào quang của mấy tủ hàng hiệu, càng trở nên thô kệch, xấu xí.

      Thư Hoán chậm rãi nhìn ngắm những bộ quần áo xinh đẹp đó, từ những bộ váy ngắn đoan trang ngọt ngào của Chanel đến những bộ lễ phục phá cách của Ferragamo, từ những chiếc áo gió mang phong cách quân đội gọn có dây thắt lưng da của Burberry đến những chiếc quần lười có màu sắc đặc trưng của Versace, và còn rất nhiều những bộ lễ phục bằng tơ lụa lấp lánh, những chiếc áo khoác nhàng mỏng manh có đính đá, những chiếc đầm eo cao bằng chất liệu chiffon mỏng, hở vai hở lưng...

      Thư Hoán hoàn toàn có hứng thú muốn thử, ngại ngùng đặt những món phụ kiện của mình vào trong ngăn kéo, sau đó gục đầu ủ rũ ra khỏi gian quần áo rồi đóng cửa lại.

      Từ ban công nhìn ra vườn hoa phía sau, Thư Hoán cầm quyển sách, ngồi lúc chiếc sofa đối diện với cảnh sắc tuyệt đẹp đó, thế nhưng vẫn thấy căng thẳng và buồn bã.

      rất sợ khoảng cách đó, khoảng cách giữa và Từ Vĩ Trạch cũng lớn như giữa hai loại quần áo vậy. Thư Hoán ai oán nấc tiếng, vùi đầu vào trang sách với vẻ tuyệt vọng.

      Lúc xuống ăn cơm, có lẽ vẻ hụt hẫng vẫn còn gương mặt , Từ Vĩ Kính liếc nhìn hỏi: "Tâm trạng tốt?".

      Thư Hoán gượng tỏ ra vui vẻ: " có ạ".

      "Phòng tốt?"

      " đâu ạ!"

      Chính vì tốt quá mức. Tốt đến nỗi thấy mình lạc lõng.

      "Vậy tốt", Từ Vĩ Kính lại bảo, "Đồ ăn nấu theo khẩu vị của chúng tôi, đa phần là ăn món Trung, món Tây cũng có. thích gì, muốn ăn gì đều có thể bảo với nhà bếp".

      "T_T Cảm ơn." Trong nhà mà cũng có thể hưởng thụ kiểu phục vụ như ở nhà hàng, đó là ước mơ thời của , bây giờ thành thực nhưng chẳng thấy vui nổi.

      Tại sao Từ Vĩ Kính thể bình dân như ?

      Trong nỗi buồn bã cực độ, Thư Hoán ăn xong bữa tối mà thấy ngon lành gì, sau đó lừ đừ lên lầu làm việc.

      ngồi vẽ vi tính đến nỗi hoa cả mắt, bỗng dưng điện thoại trong phòng réo vang khiến giật nảy mình. Thư Hoán tần ngần biết có nên nghe hay , cuối cùng nghe máy.

      Khoảng cách giữa và nhà họ Từ khiến cảm thấy rất căng thẳng, chỉ sợ làm sai chuyện gì, vậy nên đụng chạm lung tung là hay nhất.

      Điện thoại reo lúc rồi im bặt, mười lăm phút sau có người gõ cửa, Thư Hoán vội : "Mời vào".

      Người đẩy cửa vào là quản gia đứng đón họ ở cửa hôm nay, ông cười tươi với : "Thư tiểu thư, gọi điện đến phòng tức là tìm đấy. Là điện thoại của nhị thiếu gia, phiền lát nữa nghe máy".

      Thư Hoán bất giác đỏ mặt: "Vâng, cảm ơn chú."

      Lúc điện thoại reo, nghe máy, rồi tự khinh bỉ mình sao trở nên nhát gan vậy, lần đầu thấy đại gia sợ đến mức điện thoại cũng chẳng dám nghe, vừa đáp: "A lô...".

      "Gấu Hoán..."

      "Từ Vĩ Trạch, là tên khốn."

      Đầu dây bên kia Từ Vĩ Trạch cười gượng gạo: "Em đừng giận mà...".

      " vốn chẳng xem em là bạn!"

      "Sao lại thế được?", Từ Vĩ Trạch nịnh nọt, " chỉ quên thôi mà. Nhà thế nào, căn bản quan trọng, đúng chứ? Hơn nữa em cũng biết đấy, rất là khiêm tốn...".

      "=_= còn dám à? Những bạn của đều biết hết!"

      "Em khác họ."

      ... Cũng đúng.

      " là tên khốn mê quên bạn." Thư Hoán càng cáu, "Em làm bạn với bao năm rồi, mà những gì biết về còn nhiều bằng mấy bạn mỗi tháng thay lần của . đưa họ đến nhà, tặng họ quần áo nước hoa, còn em? chỉ biết ăn vụng dưa của em!".

      Giọng đối phương dở cười dở mếu: " có đưa họ đến nhà đâu, phòng quần áo đó vốn dĩ là của mẹ , về sau cũng tiện đặt thêm ít, chọn tặng người khác. Em đừng nghĩ tùy tiện như vậy. Vả lại nhiều lần muốn tặng quà cho em nhưng chính em bảo cần".

      "..."

      Cũng đúng, ngoài việc ăn quán vỉa hè bắt Từ Vĩ Trạch trả tiền ra chưa nhận "ân huệ" nào khác của .

      Nhưng trọng điểm của cơn giận này phải ở chỗ đó. T_T

      Điều khiến tức giận là che giấu của Từ Vĩ Trạch khiến đánh giá hoàn toàn sai về khoảng cách giữa và Từ Vĩ Kính. Nếu từ ban đầu biết Từ Vĩ Kính là đại thiếu gia khó với tới cho phép mình thầm .

      Thế nhưng bây giờ muộn.

      Thư Hoán khổ mà được, chỉ tức giận : "Dù sao nữa cũng phải là bạn bè thực ".

      Từ Vĩ Trạch biết mình đuối lý nên cố dỗ dành: "Đừng giận mà. Quần áo đó thực ra đều là size của em cả, nếu thích em mặc hết , cũng muốn thấy em mặc chúng. Được rồi, đợi về em có thể nhéo đôi tai đẹp của thoải mái, cái này là đặc quyền chỉ em mới có".

      "=_= Được rồi."

      Kỳ thực chuyện này tính ra cũng thể trách Từ Vĩ Trạch được. Hơn nữa dù sao Từ Vĩ Trạch cũng là người bạn vô cùng nhẫn nại và khoan dung với . có rất nhiều tật xấu, còn Từ Vĩ Trạch cũng phải người dễ tính, nhưng bao năm nay ở cạnh nhau, họ chưa cãi nhau lần nào. Tình bạn này vốn dĩ rất đáng quý rồi.

      "Được rồi, em phải làm việc đây, mau tận hưởng niềm vui với các mỹ nữ ngoại quốc của ."

      Đối phương có vẻ oán trách: " có gặp gỡ mỹ nữ ngoại quốc đâu".

      "Ủa, mất hấp dẫn rồi à?"

      " phải", đối phương lại cợt nhả, " phải thủ tiết vì em mà".

      "=_= đừng thủ tiết nữa, như thế em thấy rất áp lực."

      Từ Vĩ Trạch "Ủa" tiếng: "Nghe em vậy, lẽ nào em định ngoại tình? Có đối tượng à?".

      =_= Bị trúng rồi. Nhưng...

      "Biến , có phải quen nhau đâu, ngoại tình cái gì."

      "Này, em đừng nhẫn tâm thế chứ, ở cách xa vạn dặm còn thủ tiết vì em, ngày nào cũng làm việc cực nhọc, cả pub, thú vui duy nhất là gọi điện cho em, sao em nỡ để đau lòng..."

      =_= Tên này gần đây nghiện diễn phim bi rồi hay sao vậy, chìm đắm vào vai nam chính đau khổ vì tình đến nỗi dứt ra được.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 6

      Kết quả là Thư Hoán vẫn buôn chuyện với đến hơn giờ sáng, còn bên mới đến giờ ăn tối. Nhưng với thói quen làm việc thức suốt đêm của chẳng khác biệt mấy về thời gian với Từ Vĩ Trạch ở bên kia. thường xuyên thức đến trời sáng mới tắt vi tính, sau đó tắm rửa, làm cái mặt nạ để đắp mặt rồi trèo lên giường ngủ thiếp .

      Nhưng biết là do chỗ ở mới, giường mới hay sao, mà nhất thời ngủ được; hoặc là do nghĩ đến chuyện có thể ở cùng nhà với Từ Vĩ Kính mà quá hưng phấn; hoặc cũng do mệt quá mức, đại não thể nghỉ ngơi được. Tóm lại là Thư Hoán nằm giường rất lâu mà mắt vẫn thao láo.

      Đếm bao nhiêu là cừu, rồi thử cách tự thư giãn mà vẫn sao ngủ nổi, dần dần trời bắt đầu sáng hẳn, qua màn cửa khép hờ có thể thấy ánh mặt trời, Thư Hoán biết mình ngủ được, bụng lại đói nên đành ngồi dậy.

      Quả nhiên dưới lầu có bữa sáng được chuẩn bị sẵn đợi , được ăn món cháo nóng và rau mà lâu quá được ăn, Thư Hoán xúc động đến mức muốn khóc, "Có nhà là tốt", sau đó ăn ngấu nghiến hai cái bánh bao.

      Dạ dày của tuy rất thượng lưu và cũng chẳng kén chọn, nhưng do có thực khách ăn uống ngon lành lại luôn miệng khen "Món này ngon quá" nên đầu bếp rất vui. Thế là lại được món bánh kẹp trứng vừa chiên xong, hễ cắn miếng là có lòng trứng vàng ruộm chảy ra.

      Ăn uống no say xong là lại suy nghĩ lung tung, Thư Hoán cũng ngại dám hỏi thẳng, chỉ vòng vo: "Xin hỏi, Từ Vĩ Kính đâu ạ? Tôi có chút việc muốn tìm ấy".


      "Ồ, đại thiếu gia ở phòng bên uống trà, từ đây sang là có thể nhìn thấy ngài ấy."

      Từ Vĩ Kính ngồi đọc báo gần cửa sổ, mặc chiếc áo sơ mi thêu tay màu trắng, quần màu gạo, đơn giản sạch . Các ngón tay của thon dài mạnh mẽ, chân dài lạ thường, trước mặt bày bộ đồ trà bằng sứ đời Thanh.

      cảm thấy phẩm trà là việc quá đỗi dịu dàng, thế nhưng người nghiêm khắc như làm việc đó lại có cảm giác rung động lòng người khác thường.

      [1] Phẩm trà chính là thưởng thức, bình phẩm hương vị của trà, là nghệ thuật tao nhã của Trung Quốc và ngày nay được nâng lên thành văn hóa trà.

      Đương nhiên cho dù ngồi xổm Thư Hoán cũng vẫn thấy rung động.

      Từ Vĩ Kính chăm chú đọc báo, còn Thư Hoán lại thậm thà thậm thụt nấp sau chậu cây, nhìn trộm Từ Vĩ Kính như thiếu nữ hoài xuân mơ mộng.

      Động tác cầm ly trà của Từ Vĩ Kính, động tác lật giở trang báo, khẽ mím môi, hơi nhíu mày, trong mắt trở nên hấp dẫn lạ lùng, say sưa ngắm nhìn đến độ suýt chút nữa là ngã sấp vào trong.

      Lúc Từ Vĩ Kính lật báo liếc thấy , đặt tờ báo xuống, : " Thư, mời ngồi".

      Thư Hoán như được ánh dương chiếu tỏa, vừa sung sướng vừa thấp thỏm ngồi xuống đối diện .

      Từ Vĩ Kính nhấc bình trà lên, rót nửa ly cho .

      "Trà này ngon, cũng thử ."

      Thư Hoán vội đón lấy: "Cảm ơn".

      "Cứ tự nhiên."

      "Dạ..."

      Hai người nhiều nữa, chỉ ngồi thế, đọc báo, Thư Hoán cũng vờ xem tạp chí, thực tế là ngắm . buổi sáng như vậy hoàn mỹ đến bất ngờ.

      "Đúng rồi..."

      "Hử?"

      "Trước kia , em cách xa tiêu chuẩn của các ." Thư Hoán ngẫm nghĩ rồi vẫn thành thực , "Vậy em so với các , có phải là quá nghèo ?".

      Từ Vĩ Kính hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười, : "Đúng thế".

      Thư Hoán tránh khỏi cảm giác ấm ức. T_T

      "Nhưng cũng phải là quan trọng nhất. Tiêu chuẩn là do con người đặt ra, đừng quá để tâm." Từ Vĩ Kính ra hiệu, "Mời uống trà".

      Ủa?

      Câu này nghe như... chẳng lẽ an ủi?

      đợi Thư Hoán hồi tưởng lại, Từ Vĩ Kính tiếp tục xem báo, vẫn tỏ vẻ gì, sắc mặt nghiêm túc như cũ.

      Có thể có được câu trả lời từ người đàn ông hề dịu dàng đó còn khiến Thư Hoán sung sướng hơn trăm câu khen nịnh của Từ Vĩ Trạch. cố tỏ ra trấn tĩnh, gò má lại nóng lên, trái tim cứ nhảy múa trong lồng ngực.

      Về đến phòng rồi, vốn định nhào lên giường ngủ bù nhưng tâm trạng khi nãy khiến đầu óc Thư Hoán quá hưng phấn và tỉnh táo, tuy mệt nhưng buồn ngủ nữa.

      Thư Hoán mở máy tính, tiếp tục thiết kế những mẫu chưa hoàn thành xong.

      Nghĩ đến Từ Vĩ Kính, càng cảm thấy phải cố gắng làm việc hơn nữa. cố gắng được. Khoảng cách giữa , cho dù ăn nghỉ cũng chưa biết có đuổi kịp hay .

      Thư Hoán miệt mài vẽ đến giờ ăn trưa mới ngừng lại kiếm thứ gì đó bỏ bụng. Sau đó về phòng tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

      cũng biết làm việc nghỉ ngơi điều độ trong thời gian dài là bất ổn, nhưng "ổn hay " và "cần hay " luôn là hai chuyện khác hẳn nhau.

      Chuyên ngành theo học ở đại học cũng là chuyên ngành "tốt" mà phải chen chúc đến rách cả da đầu mới theo được, thế nhưng nó lại có quan hệ gì đến thiết kế đồ chơi. Chỉ vì tham gia vào câu lạc bộ manga của trường, lúc triển lãm có giúp làm số búp bê thủ công, mới phát hóa ra mình rất nhiệt tình với đồ chơi.

      Về sau dùng tất cả thời gian còn lại vào việc vẽ và làm đồ chơi, đến nỗi sau này còn từ bỏ công việc làm nhân viên nhà nước sau khi tốt nghiệp mà toàn tâm toàn ý học thêm những gì có liên quan đến sở thích, cuối cùng là người làm việc tự do.

      Tuy những thứ thiết kế rất được hoan nghênh, đủ để nuôi bản thân nhưng trong mắt cha mẹ, họ hàng và các bạn học, công việc này vẫn ổn định, tầm thường, mọi người đều nghĩ chuyển nghề là sai lầm, nuối tiếc vô cùng.

      Với ngôi trường đại học danh tiếng khi xưa mà theo học cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc, mà nay công việc lại thế này, so với những bạn học trở thành "quý tộc mới" trong lĩnh vực tiền tệ, hoặc là những nhân vật nổi tiếng trong ngành, ràng là chẳng thấm tháp vào đâu.

      Nhưng hề hối hận, có được niềm vui trong công việc này. Những chọn lựa thế gian này có "tốt" và " tốt", "hay" hoặc " hay" tuyệt đối, chỉ có "thích" hay " thích" mà thôi.

      Làm việc đến chiều, số lần nhức đầu mỗi lúc nhiều. Nhưng Thư Hoán cũng để tâm, thức đêm thường xuyên gặp tình trạng đó, bên này đau nhức bên kia tê dại, đến khi ngủ no rồi tự khắc bệnh biến mất.

      Cuối cùng khi hoàn thành bản vẽ, là buổi tối ngày hôm đó.

      Liên tục ba bốn mươi tiếng đồng hồ ngủ, Thư Hoán cảm giác đầu đau đến mức ăn nổi, đành tắt máy tính, tìm hai viên thuốc uống vào rồi nằm lên giường đợi giấc ngủ đến.

      Thế nhưng thuốc giảm đau cũng chẳng mấy hiệu quả, lần này đau đầu quá dữ dội, day day huyệt thái dương cũng chẳng giúp gì được.

      buồn ngủ đến cực điểm, nhưng đầu óc vẫn còn hưng phấn. Giống như máy móc sử dụng quá giờ, tắt mở mất nhạy, thể tắt được.

      Máy lạnh trong phòng hình như cũng mở quá thấp, giường mềm mại cũng trở nên khó chịu, Thư Hoán co rút trong chăn, đau đớn lăn qua lăn lại, thể ngủ nổi, lại thức đến tận lúc trời sáng.

      Bên ngoài dần dần có tiếng chim hót, trước kia cảm thấy tiếng chim ríu rít kỳ diệu biết bao, bây giờ nó cũng có thể ấn mạnh vào từng sợi thần kinh đau nhức trong đầu . Thư Hoán chỉ thấy cơn đau ấy như cùng nhảy nhót với nhịp tim, tiếng đồng hồ trôi qua mà khiến đau nhức mấy trăm lần.

      ở nhà người khác nên nghĩ mình cần khống chế, thể mất bình tĩnh được, thể làm phiền người ta.

      Nhưng cuối cùng thực kiềm chế nổi, đau đến mức khóc oà, chỉ có thể ôm đầu, nhấn bừa chuông gọi người giúp việc.

      Lúc có người đẩy cửa vào, đau đến nỗi chảy nước mắt nước mũi đầm đìa, mặc kệ tất cả, co rúm người giường run rẩy, nổi câu nào.

      "Thư tiểu thư, sao vậy? Bệnh rồi sao? Tôi gọi đại thiếu gia đến!"

      Sau lúc ồn ào, nghe có người gọi: "Thư Hoán? Thư Hoán!"

      Từ Vĩ Kính lúc này còn gọi là " Thư" cách khách sáo nữa, Thư Hoán đau mà cũng có phần sung sướng vì điều đó.

      Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng lên. thực đau đến mức người rã rời, nước mắt đầm đìa, trong đầu như có mũi khoan khoan sâu vào, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

      Mặt gục vào trước ngực Từ Vĩ Kính, cách làn áo cũng cảm nhận thấy hơi ấm của , nghe thấy nhịp tim bên trong, giống như cơn gió mát lành duy nhất trong cơn đau vô hạn của .

      Thư Hoán đau đến mụ mẫm, lúc đến bệnh viện cũng chỉ nhớ mình được kiểm tra, sai đó tiêm thuốc. Rồi sau nữa, cuối cùng cũng có được giấc ngủ rất sâu rất yên ổn.

      Lúc tỉnh lại, Thư Hoán nhất thời thể nhớ ra mình nằm ở đâu, mơ màng cảm thấy chắc mình nằm giường trong ngôi nhà chung cư , nhưng lờ mờ thấy cảm giác tiếp xúc với giường, ánh đèn trước mặt đều giống lắm.

      Thế là mở mắt, lờ đờ nhìn quanh phòng, chạm ngay vào đôi mắt rất đẹp nhưng nghiêm khắc.

      Thư Hoán giật mình, trong tích tắc tỉnh lại hoàn toàn.

      "Đau đầu mạch thần kinh."

      "Ưm..."

      "Thói quen sinh hoạt của quá kém."

      "Ưm..."

      "Lúc ngủ kiểm tra toàn diện, tuổi còn trẻ mà tình trạng cơ thể còn tệ hại hơn cả người già."

      "Ưm..."

      Đầu óc Thư Hoán lại nặng nề.

      Haizzz, dù là ai khi tỉnh dậy đối mặt với ba phát bom nổ liên tục như thế, đầu óc có lẽ cũng tỉnh táo hơn .

      "Tôi thể chấp nhận người cơ thể yếu ớt như vậy làm vợ của Vĩ Trạch."

      "A?!"

      Đợi ! phải tình thế vừa chuyển biến tốt đẹp ư, sao trong chớp mắt thay đổi? Quy tắc Từ gia nhiều !

      có thể tưởng tượng được ánh mắt đầy ai oán của Từ Vĩ Trạch sau khi quay về rồi. T_T

      "Tôi lên thời gian biểu cho rồi."

      "Hơ?"

      tờ thời gian biểu chữ rất đẹp, bên là những cột những dòng thời gian được đưa đến trước mặt .

      "..."

      Từ khi học lớp năm tiểu học, có thứ này nữa. Bây giờ còn có người lớn nào lên thời gian biểu cho thời gian rảnh rỗi của mình nữa?

      Vẻ mặt Từ Vĩ Trạch giống đùa: "Bắt đầu từ ngày mai, áp dụng theo cái này."

      "Hơ!"

      Trước mặt Từ Vĩ Kính, dưới áp lực của , Thư Hoán dám nửa chữ "", chỉ rụt rè nhận lời.

      Nhưng trong lòng cũng nghĩ, quy tắc đặt ra chẳng để cho người ta phá hỏng đó sao? Những kỷ luật mô phạm đặt ra cho học sinh trong trường, có đến mười điều, có nửa số là mọi người làm theo rồi, mà vẫn yên ổn đó thôi.

      Lỗ hổng trong kết cấu chính phủ còn chui qua được, huống hồ là của Từ Vĩ Kính.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      Với tâm trạng thoải mái như vậy, Thư Hoán xuất viện về "nhà".

      Đêm đó cũng ngoan ngoãn phối hợp, thức quá khuya, dù sao khi nhớ lại cảm giác đầu đau nhức kinh khủng cũng khiến thấy sợ hãi, nên phải kiềm chế thôi.

      Lúc nằm giường bỗng nhớ khi đầu đau đến mức muốn chết sống lại, là Từ Vĩ Kính bế lên.

      Ôi, chắc nghĩ là quá nặng chứ?

      Liệu có thấy gương mặt khóc lóc đầm đìa của quá xấu xí ?

      Thư Hoán rầu rĩ trở mình. Haizzz, nữ chính trong tiểu thuyết lúc đau ốm luôn chiếm được thương xót chiều của nam chính bằng dáng vẻ liễu yếu trước gió. Người ta có bị thương nặng mấy, nôn ra máu cũng khiến ai nấy đều xót xa, đẹp thể tả.

      Tại sao đến lượt lại đau đến mức tóc tai rũ rượi mặt mũi méo xệch hệt như hồn ác quỷ? T__T

      Nhưng cánh tay Từ Vĩ Kính vẫn rất ấm áp, lúc bế lên, cảm giác lọt thỏm trong lồng ngực .

      Thư Hoán vừa tự kỳ thị mình vừa đỏ mặt tía tai, ôm chặt con gấu bông cao bằng người mà mang theo đến đây, vùi mặt vào đó.

      nhớ lại mùi hương người Từ Vĩ Kính, thoang thoảng hương trà lẫn với vị bạc hà, còn nồng nàn mùi vị đàn ông nam tính và sau đó cũng ngủ thiếp ngọt ngào.

      Đánh thức khỏi giấc mộng đẹp là tiếng chuông đồng hồ. Thư Hoán lồm cồm bò dậy trong mơ màng, hoang mang nhìn xung quanh.

      Đồng hồ báo thức? hẹn giờ từ lúc nào vậy?

      Khó khăn lắm mới phát ra chiếc đồng hồ có hai bánh xe nằm đất, chạy vòng vòng và réo inh ỏi. Thư Hoán vừa lăn vừa bò xuống, mất rất nhiều sức lực mới chụp được nó, nắm chặt trong tay, nhấn ngay nút tắt.

      chỉ vào nó và hậm hực rủa: "Tiểu gián điệp, mày chui vào đây từ khi nào?", tiếng gõ cửa vang lên.

      Đến nước này đừng mơ ngủ nướng nữa. Thư Hoán ức chế đặt đồng hồ xuống, đứng lên mở cửa.

      Bên ngoài là quản gia Vương, chỉ có điều dáng vẻ ông trông như... mặc đồ thể thao?

      "Chào quản gia Vương, có chuyện gì ạ?"

      Ông quản gia xưa nay luôn hiền từ cười híp mắt: "Chào Thư tiểu thư, thiếu gia sắp xếp tôi đến tập thể dục với ".

      "..."

      " khí ven hồ vào buổi sớm rất đẹp, chạy hai vòng rất có lợi cho sức khỏe."

      "..."

      Do tôn trọng người già, Thư Hoán tiện "" với quản gia Vương, đành viện cớ: "Woa, tốt quá. Nhưng cháu có giày thể thao, hay là chúng ta đổi ngày...".

      Quản gia Vương liền biến ra bộ quần áo giày tất thể thao từ sau lưng như nhà ảo thuật, hai tay dâng lên, cười híp mắt : "Đây là do đại thiếu gia chuẩn bị, Thư tiểu thư mặc thử xem có hợp ".

      Thư Hoán khóc ra nước mắt.

      Buộc tóc lại, thay quần áo xuống lầu, Thư Hoán còn nghĩ, Từ Vĩ Kính đúng là vô nhân đạo! >皿<

      Lại còn bắt ông lão chạy bộ với , nhỡ ông lão mệt đứt hơi sao?

      Mấy phút sau...

      Thư Hoán chống tay vào đầu gối thở dốc, quản gia Vương ở tít phía trước, còn quay lại cổ vũ: "Thư tiểu thư, kiên trì chút nữa, cố lên!".

      T__T ... có còn chút tự tôn nào ?

      Cuối cùng dở sống dở chết gắng gượng đến phút cuối, tình Thư Hoán muốn dùng cả tay lẫn chân để bò về nhà.

      Cái tên gia trưởng phong kiến vô nhân tính Từ Vĩ Kính kia ra lệnh, chạy đến cùng người chạy chung với bị trừ tiền thưởng tháng đó. Thư Hoán muốn liên lụy đến ông già nên đành gồng mình, cho dù có bò cũng phải bò cho hết.

      Vừa được nghỉ là Thư Hoán lập tức bổ nhào đến gốc cây bên cạnh, thở hồng hộc, ôm lấy nó nhất quyết động đậy nữa.

      Quản gia vẫn cười tươi rói: "Thanh niên thế này là được rồi!".

      "... T__T"

      "Ngay cả tôi cũng theo kịp, làm sao chạy với đại thiếu gia được?"

      Thư Hoán lại bừng tỉnh: "Từ Vĩ Kính cũng chạy bộ ạ?".

      "Đúng thế, thể lực của đại thiếu gia bảo đảm theo kịp, nên cậu ấy mới nhờ tôi chạy cùng . Cậu ấy chạy xong và về rồi. Nhưng thời tiết này đa phần là cậu ấy bơi..."

      Câu còn lại Thư Hoán nghe nữa, bị cảnh tượng Từ Vĩ Kính trong hồ bơi làm cho tim đập cuồng loạn, hoang tưởng chắp cánh bay lên trung, xung quanh hoa đào rơi lả tả.

      Lúc về nhà vừa hay gặp Từ Vĩ Kính xuống, chắc là vừa tắm rửa xong, mặc bộ quần áo trong nhà, tóc hãy còn ướt, vài sợi rủ trước trán khiến đôi mắt lạnh lùng càng thêm thâm trầm.

      Thấy Thư Hoán, gật đầu: "Chào".

      "Chào..."

      Thư Hoán mệt đến mức mồm miệng khô đắng, thấy như thế mặt như muốn bốc khói, vội rót nửa ly nước chanh, gắp mấy viên đá vuông vuông từ thùng đá bỏ vào.

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Mới chạy xong đừng uống đá, uống nước ấm thôi".

      "..." Có cần quản cả việc này ?

      Nhưng lời , Thư Hoán dám cãi lại, vẫn ngoan ngoãn đặt ly xuống, lại rót ly khác.

      "Hôm nay tôi làm việc ở nhà, cần đến công ty."

      "Ơ?", Thư Hoán vẫn hơi hoang mang.

      "Thế nên phải ngoan ngoãn...", Từ Vĩ Kính nhìn , "Đến giờ rời máy tính thư giãn, biết chưa?".

      ... T__T phải chứ, nghiêm khắc như vậy sao?

      ***

      Từ khi tốt nghiệp trung học đến nay Thư Hoán chưa bao giờ ngoan như vậy, cứ làm được lúc lại ra ban công, làm vài động tác thể dục đơn giản để thư giãn cơ thể, giống hệt như người già, sau đó lặng lẽ quay về phòng.

      thích chịu sắp xếp, nhưng khi bị Từ Vĩ Kính quản lại rất cam tâm tình nguyện.

      Tuy hôm ấy bị cưỡng bức dậy sớm hơn mọi ngày, nhưng sáng sớm tinh thần khá tốt, cảm thấy mụ mẫm ê ẩm nữa.

      Ăn trưa xong, Thư Hoán sung sướng định chơi game lúc vừa đứng dậy, Từ Vĩ Kính như nhìn thấu : "Buổi trưa phải ngủ nửa tiếng".

      Thư Hoán lại khóc thành tiếng.

      " phải chứ..."

      có phải trẻ con trong nhà trẻ đâu.

      "Nghỉ ngơi vào quãng này có lợi cho tinh thần. Lúc nên ngủ phải ngủ."

      Thư Hoán thấy rất khó xử: "Nhưng lúc này...".

      "Nếu lần sau bệnh, tôi mặc kệ ."

      Thư Hoán lập tức phục tùng, yếu ớt đáp: "Ưm... nhưng em bây giờ ngủ được".

      Chẳng lẽ ngủ cũng có thể chấp hành theo kế hoạch cưỡng chế hay sao?

      " thử làm sao biết? Nằm lúc là tự khắc ngủ được."

      "Nhưng..."

      " nhưng nhị gì cả."

      Thế là Thư Hoán đành ngoan ngoãn về phòng, nằm thẳng băng giường.

      Hiếm khi e dè kiêng nể như thế, giấc ngủ trưa nay còn do Từ Vĩ Kính đích thân giám sát.

      Thư Hoán nằm lúc, căn bản ngủ nổi. Từ Vĩ Kính ngồi ngay cạnh, tim đập nhanh đến chịu nổi làm sao bình tĩnh mà ngủ được.

      Nằm lúc cảm thấy tiếng tim mình đập đến cả Từ Vĩ Kính cũng có thể nghe thấy, Thư Hoán ngượng ngùng, hé mắt ra thận trọng : "Em ngủ được...".

      Từ Vĩ Kính nhìn : "Được rồi".

      Thư Hoán nhìn đứng dậy bỏ , lúc về tay có thêm quyển sách.

      Đây... chắc phải là đọc truyện trước khi ngủ cho nghe chứ?

      Từ Vĩ Kính đúng là nghiêm túc đọc .

      "Cá heo sông bơi nhàng len lỏi qua rừng cây. Nó uốn mình bơi qua những cành cây, đồng thời co mình lại giữa những thân cây uốn cong. Hễ có những con cá với màu xanh như ếch lao vào trong tán lá, cá heo hồng hào như cây kẹo bông đường cắn phập lấy bằng hàm răng dài sắc nhọn của nó."

      Khoan , cảnh tượng máu me đó là gì thế?

      Đọc loại tạp chí như Địa lý quốc gia này có giúp gì cho giấc ngủ ?

      "Đó phải là cơn mơ khiến người ta hoa mắt như trong tiểu thuyết của Gabriel Garcia Marquez, mà là cảnh tượng bơi sông Amazon vào mùa mưa, cũng tức là hạ lưu của Iquitos ở Peru. Nước sông nhấn chìm cánh rừng nhiệt đới..."

      Giọng vẫn chút cảm xúc, nhưng lại có sức thôi miên ghê người, trong vô thức Thư Hoán bỏ qua cảnh tượng cá heo ăn thịt...

      như ở trong cánh rừng nhiệt đới Amazon, rộng lớn bao la, mảnh xanh thẳm như biển, những đàn chim đủ màu sắc vỗ cánh bay đầu, những con bướm cực lớn khiến người ta hoa mắt; cát đằng, hoa lan bám theo những cành cây to lớn; những con cá nhiệt đới xinh đẹp chậm rãi bơi trong làn nước; con tatu [1] e dè để lộ ra dáng vẻ quái dị để tự bảo vệ trong rừng...

      [1] Con tatu: Tên Tiếng là "Armadilo", là loài động vật có vú, mình có lớp sừng thường sống ở Nam Mỹ.

      Xa xa có tiếng côn trùng nỉ non, nước chảy róc rách.

      Thư Hoán thả lỏng toàn thân trong cảnh tượng đầy màu sắc và bí ấy, ngủ thiếp .

      chưa bao giờ có giấc ngủ tươi mới vui vẻ như vậy vào quãng thời gian này cả.

      Lúc tỉnh dậy, Thư Hoán vốn nghĩ mình ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra mới phát ánh nắng bên ngoài vẫn rạng rỡ, trong tay có thứ gì đó ấm nóng bị siết chặt.

      Vì cảm giác quá tuyệt nên nhất thời Thư Hoán chưa buông ra, mấy giây sau mới sực ý thức được thứ mình nắm chặt ấy là tay của Từ Vĩ Kình.

      Trong tích tắc Thư Hoán đỏ luôn cả cổ, há miệng lắp bắp, biết phải giải thích về hành vi háo sắc trần trụi của mình như thế nào. Ngược lại, Từ Vĩ Kính lẳng lặng rút tay về: "Ngủ ngon ?"

      "Rất ngon. Ưm... cái đó, xin lỗi, em ..."

      " sao", Từ Vĩ Kính dừng lại rồi , "Tôi có trách nhiệm về sức khỏe của ".

      "Cảm ơn ."

      cũng biết đối tốt với là vì tưởng có khả năng là "em dâu" tương lai của . Là trai của Từ Vĩ Trạch, phải có nghĩa vụ thân thiết với .

      cũng như những người hòa thuận với , chỉ là " nhà, luôn cả chim", nhưng vẫn rất vui sướng.

      Thư Hoán ở nhà họ Từ quãng thời gian, những loại bánh mì, bánh quy, chocolate, đều bị nghiêm khắc gạt , cũng thể tùy tiện tiếp tục cuộc sống hỗn loạn ăn bữa nhịn hai bữa, thích ăn gì ăn như trước kia được.

      ngày ba bữa được thiếu. Buổi sang ngoan ngoãn uống ly nước lọc trước, sau đó ăn thìa bột đun sôi, buổi tối trước khi ngủ lại ăn thìa như thế.

      Chỉ điều chỉnh đơn giản như thế nhưng hiệu quả thấy rất , sắc mặt tốt hơn trước nhiều.

      Thư Hoán cảm thấy thời gian buồn ngủ và mệt mỏi giảm rất nhiều, ban ngày tuy thiếu cảm hứng làm việc nhưng đầu óc rất tỉnh táo.

      Lúc rảnh rỗi nhìn mình trong gương, nhận ra mặt mình bắt đầu có chút sắc máu, cần hồng hào quá nhưng chí ít cũng có chút sắc hồng lộ ra ngoài da.

      Nhưng cũng được là hai vệt hồng má rốt cuộc là do hồi phục sức khỏe hay chỉ đơn giản là kết quả của việc mê trai. =__=

      Có thể gặp mặt Từ Vĩ Kính ngày đêm như thế, cả ngày ở trong trạng thái tâm hồn phiêu lãng, đúng là đẹp đến mức nổi cả bong bóng rồi.

      Để làm đẹp lòng từ Vĩ Kính, tự giác tuân thủ mọi quy tắc đặt ra, mỗi sang ngoan ngoãn chạy bộ. Ban đầu bị quản gia Vương bỏ rơi rất xa, đến giờ có thể thoải mái theo kịp ông.

      Đương nhiên... cố gắng rất nhiều mới có thể đạt đến tiêu chuẩn của người già... Hình như cũng chẳng có gì đáng vui. =__=

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 8

      Sáng hôm ấy, Từ Vĩ Kính từ lầu xuống, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thấy Thư Hoán đứng ở cửa.

      Thư Hoán vừa nhìn thấy , gò má đỏ lên, lớn: "Hôm nay em muốn chạy bộ với ."

      Từ Vĩ Kính nhìn có vẻ kỳ dị, sau đó khẽ nhíu mày, quan sát từ xuống dưới rồi lắc đầu, : " vẫn chưa được".

      "Em được mà."

      Từ Vĩ Kính lại nhìn : " chạy nổi, tôi cũng dừng lại đợi".

      "Được."

      "Cũng có xe đến đón , chỉ có thể tự bộ mà về."

      "Em biết rồi."

      Từ Vĩ Kính giống và quản gia Vương, chỉ chạy hai vòng cho có trong khu biệt thự, mà chạy vòng đường núi.

      Tốc độ nhanh lắm nhưng đoạn đường rất dài, để tiếp cận nên Thư Hoán mới chịu khó như thế, còn về chuyện có thể kiên trì đến cùng hay chính cũng chẳng .

      Thấy Từ Vĩ Kính nhàng bình thản chạy phía trước, tư thế cực chuẩn mê ly, rất muốn có thể được chạy sánh vai , nhưng thấy thực lực quá cách biệt nên đành thôi, để tránh tiêu hao sức lực ngay từ ban đầu, cuối cùng bò về cũng nổi. chỉ dám lấy mục tiêu theo sau trong vòng mười mét, hy vọng bản thân có thể cố gắng hết sức rơi lại quá xa.

      Mới chạy đến khúc rẽ để về, chỉ có thể xem là nửa đoạn đường mà Thư Hoán mệt đến rã rời, chân muốn sụm xuống. Mà quãng đường về cũng dài như lúc , phải gồng mình tiếp tục chạy theo.

      Bóng Từ Vĩ Kính chạy phía trước xa vẫn rất có khả năng kích thích . Hiệu quả này cũng hệt như treo củ cà rốt trước mũi con lừa vậy.

      Cho dù bắt tham gia thi Olympic, nếu trước mặt có Từ Vĩ Kính chưa biết chừng có thể vượt qua giới hạn của bản thân, bứt phá thành quán quân cũng nên.

      Đến khi chạy xong, lúc nghỉ ngơi, Từ Vĩ Kính chỉ hơi thở gấp, hô hấp vẫn bình thường, còn Thư Hoán hệt như ống bễ, gập lưng chống tay lên đầu gối thở phì phò như trâu.

      Từ Vĩ Kính lại liếc nhìn , ánh mắt lần này như có ý khen gợi.

      " tiến bộ nhanh quá."

      "Cảm... phù... cảm ơn... phù..."

      "Sức cũng khá, tuy vóc dáng cao, nhưng chân đủ dài, thể lực cũng có thể theo kịp, chỉ có điều về tiết tấu vẫn chưa nắm bắt tốt."

      Hình... hình như được khen?!

      "Còn về nhà được ?"

      Thư Hoán vật lộn để ngẩng đầu lên: "Được ạ!".

      Nhìn Từ Vĩ Kính từ góc này, bóng dáng càng cao lớn hơn, đẹp rạng ngời như thiên thần, Thư Hoán thở hồng hộc và nghĩ, sức mạnh tình vĩ đại!

      Sau đó, buổi sáng Thư Hoán có thể hưởng thụ thời gian ở riêng với Từ Vĩ Kính lúc chạy bộ. ráng hết sức già của mình, miễn cưỡng sánh vai với Từ Vĩ Kính, lúc cố gắng hơn còn có thể mở miệng trò chuyện cùng .

      Tuy lúc nào cũng thở hổn hển chia câu thành ba câu mới hết, nhưng Từ Vĩ Kính cũng rất nhẫn nại nghe, đồng thời đáp lại, điều đó khiến cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo rồi.

      Ngoài việc tiến hóa thành tuyển thủ chạy bộ trong thời gian ngắn ra, Thư Hoán cũng bắt đầu tập lại môn bơi bị bỏ hoang suốt mấy năm.

      Sức để bơi có, chỉ có điều nền tảng của cũng chỉ dừng lại tiêu chuẩn thời tiểu học – bơi chó.

      Đương nhiên thể tưởng tượng nổi cảnh gặp Từ Vĩ Kính trong hồ bơi với kiểu bơi chó của mình, chỉ có thể len lén luyện tập, muốn học những kiểu bơi đẹp đẽ khác.

      Tối hôm đó Thư Hoán nhân lúc đêm khuya vắng người, bơi mình trong hồ rất lâu, mệt muốn chết nhưng vẫn học được mấy.

      bì bõm bỗng nghe thấy có tiếng người nhảy xuống nước.

      Chưa kịp đợi Thư Hoán thò đầu lên khỏi mặt nước xem người nào cũng có hứng bơi lúc đêm khuya như , đối phương bơi đến cạnh, sau đó thò tay ra túm chặt lấy .

      Thư Hoán hoảng hốt: "Á?".

      Gạt bừa nước mặt, nhìn kỹ mặt người ấy, hóa ra là Từ Vĩ Kính. vẫn mặc đồ ở nhà nhưng vì nhảy xuống nước nên ướt đẫm, tuy nhìn thê thảm lắm nhưng tuyệt đối còn phong độ như trước.

      "Sao thế ạ?"

      Từ Vĩ Kính nhìn , đột nhiên tỏ vẻ dở khóc dở cười, lúc sau mới : "Tôi tưởng chết đuối rồi. Muộn như vậy còn ở đây làm gì?".

      ... Choáng!

      Tư thế bơi của khó coi thế sao?

      Thư Hoán tự khai: "Thực ra, em tập bơi mà... T__T".

      Vẻ mặt Từ Vĩ Kính có phần phức tạp, như muốn cười nhưng lại phải kìm nén, cuối cùng ho tiếng: "Tại sao ban ngày bơi mà phải đợi đến lúc này?".

      Thư Hoán ủ rũ đáp: "Em bơi giỏi lắm, nên muốn luyện tập chút".

      Từ Vĩ Kính nhìn : " tập bơi kiểu gì đấy?".

      "Bơi bướm... chắc vậy." Nghe rất đẹp, giống nàng tiên cá.

      Tuy vậy hiệu quả tạo ra lại là hình ảnh quỷ chết đuối.

      Từ Vĩ Kính lại ho tiếng, sau đó mới : "Cái này... tôi có thể dạy ".

      " phải lấy phần eo làm trọng tâm, ra sức hơn ở đây." Từ Vĩ Kính đỡ eo , tay đặt lên phần bụng, tay kia giữ đôi chân trần trơn trượt của , "Sau đó vận động phần chân...".

      Lòng bàn tay to lớn và mạnh mẽ, còn vóc dáng bé, cảm giác như chỉ tay có thể nắm chặt lấy eo .

      Buổi tối vắng vẻ mới can đảm mặc bộ bikini mà khi nghỉ ở bãi biễn và phơi nắng mới dám mặc, vải ít nên che chắn chẳng được bao nhiêu. Còn Từ Vĩ Kính tuy toàn thân ướt đẫm nhưng vẫn ăn mặc bình thường, ngoài phần cổ ra chẳng có chỗ nào lộ liễu cả.

      khác biệt đó khiến cảm thấy như ở thế yếu hơn , đến nỗi cả lỗ tai cũng đỏ bừng.

      Lúc thị phạm, ngón tay Từ Vĩ Kính vô thức chạm vào phần ngực căng tròn của , lập tức rụt ngay lại: "Rất xin lỗi".

      Thư Hoán mặt đỏ tưng bừng: "... sao".

      Đúng là sao.

      xưa nay rất e dè chuyện tiếp xúc với những người khác giới, tránh được tránh, đó là tự trọng rất bảo thủ. Còn trước mặt người mình thích, tâm hồn nhút nhát của lại trở nên to gan lạ lùng, thậm chí là "buông thả". Ý thức được điều đó khiến chính cũng thấy xấu hổ.

      Từ Vĩ Kính vẫn rất trầm tĩnh và chuyên nghiệp, bàn tay vững vàng mạnh mẽ dễ dàng đỡ lấy trong nước: "Động tác vai cũng phải phối hợp, như thế này, hai tay đẩy nước xuống đùi, sau đó...".

      Chỉ vì cảm giác làn da có hơi ấm của lòng bàn tay mà toàn thân run rẩy, Thư Hoán bất giác nắm chặt lấy tay , mặt đỏ bừng.

      Nếu thế giới này chỉ còn lại , Từ Vĩ Kính và cả hồ nước này cũng dám làm.

      Tim Thư Hoán đập thình thịch, nhìn vào mắt , Từ Vĩ Kính cũng lặng lẽ nhìn . Khoảnh khắc ấy như có ma nhập, đường nét môi rất đẹp, phảng phất hương trà, đầy ắp hương vị khiến người ta mê đắm.

      con chim đêm bay qua, rúc lên tiếng khiến Thư Hoán giật bắn người.

      Lúc hoàn hồn lại Từ Vĩ Kính nhìn nơi khác, cách lịch đến gần như xa cách: "Làm lại động tác ".

      Thư Hoán chưa kịp giấu khuôn mặt đỏ bừng tim đập loạn nhịp của mình nghe Từ Vĩ Kính đột ngột : "Vĩ Trạch có dạy bơi chưa?".

      "Chưa..."

      "Thực ra kỹ thuật của nó cũng rất giỏi."

      "Vâng..."

      Thư Hoán cũng biết ý , "bạn " của em trai, bất cẩn chạm đến nơi riêng tư của cũng xem như quá đáng, còn bất kỳ thái độ mờ ám nào của đối với cũng là lăng nhăng trơ trẽn.

      Trong lòng Thư Hoán gào khóc kêu oan nhưng lại nên lời.

      Lúc lên bờ, Thư Hoán cầm khăn bông để bên hồ, choàng bừa qua người. Từ Vĩ Kính lại cởi áo ra, vắt cho khô nước.

      " làm phiền quá."

      Từ Vĩ Kính lại mặc tạm chiếc áo được vắt khô vào: "Việc phải làm thôi".

      Hai người đứng bên hồ, Thư Hoán nhìn , lại nhìn . lúc sau, Thư Hoán : "Vậy... chúc ngủ ngon!". Từ Vĩ Kính cũng hơi gật đầu: "Chúc ngủ ngon".

      Thư Hoán gục đầu ủ rũ nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt của , cảm giác chính phải chuyện cho với Từ Vĩ Trạch. Bây giờ ở trong tình huống rất khó xử, Từ Vĩ Kính thích cũng sao nhưng bị xem là nàng lăng nhăng thảm quá, dù sao vẫn còn trong trắng mà.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9

      Ngày mà nghĩ ngợi đem chẳng an giấc, Thư Hoán cả đêm lăn lộn, mơ mơ màng màng, đến nỗi trời sáng lúc nào cũng chẳng nữa.

      Trong lúc mơ màng bỗng cảm thấy có người thò tay vao trong chăn, sau đó kéo dậy.

      Thư Hoán dật dờ trong cơn mộng mị, làu bàu kêu lên theo bản năng: "Từ Vĩ...".

      Chữ cuối cùng chưa thoát ra, bỗng nhận ra đúng, làm gì có chuyện mộng đẹp thành thực cơ chứ.

      Thư Hoán kìm lại được, vừa mở mắt ra thấy gương mặt nở nụ cười, vô cùng phong lưu và đầy chất lãng tử.

      "Từ Vĩ Trạch? về rồi sao?"

      Từ Vĩ Trạch thuận thế bế lên, cười tươi rồi bế bổng quay vài vòng trong phòng.

      Có đến hai, ba tháng gặp nhau, vừa ngủ dậy thấy bằng xương bằng thịt trước mặt, Thư Hoán vẫn rất vui sướng, chỉ là...

      "Này, mới ngủ dậy đừng xoay vòng vòng như thế, em chóng mặt quá, em sắp nôn rồi, ọe..."

      Từ Vĩ Trạch cười rồi ngừng lại, đặt lên sofa.

      "Hình như em trở nên xinh đẹp rồi đấy."

      "Thế... thế sao?"

      "Có nhớ nào?"

      Thư Hoán vẫn đau đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy lảo đảo, Từ Vĩ Trạch xoay mòng mòng trước mắt: "Này... cái kiểu sến của Ý đó, đừng có mang về nước chứ".

      Trần nhà dần dần còn chao đảo nữa, Thư Hoán mới sực tỉnh, vội vàng giữ chặt cổ áo váy ngủ: "Này! Sao lại xông bừa vào phòng ngủ con hả?! Em vẫn còn mặc áo ngủ mà!".

      Từ Vĩ Trạch cười, véo mũi : "Em cũng được xem là con à?".

      "..."

      "Yên tâm, chỉ dựa vào áo ngủ này của em hoàn toàn có chỉ số nguy hiểm đâu."

      "...=_="

      Áo váy ngủ của đều do mẹ mua cho. Khi con qua tuổi bị kiểm soát về ăn mặc lại người làm mẹ như bà rất đơn, cũng may vẫn còn áo ngủ có thể mua được, năm nào cũng bắt nhận thêm vài bộ, đều cùng kiểu như nhau, hoa văn như nhau.

      Chiếc váy người mặc là kiểu cơ bản mà mẹ thích nhất, đó có in hình những con gấu, độ dài từ cổ đến bắp chân, giống như bao tải, mặc người hệt như củ khoai tây.

      Kiểu váy ngủ này đúng là rất dễ mặc, cotton thấm mồ hôi lại mềm mại, ngoài việc để mẹ vui lòng ra mặc rất thoải mái, Thư Hoán cũng hy sinh cả gout thẩm mỹ của chính mình.

      Có điều định nhờ nó để tăng sức quyến rũ chỉ phản tác dụng, sức thu hút đàn ông cơ bản là bằng .

      Loại mà Từ Vĩ Trạch thích ràng là loại áo ngủ gợi cảm, , mỏng, , ngắn, mặc cũng như , đó là bản tính của đàn ông, chẳng có gì đáng . Chỉ biết sở thích của Từ Vĩ Kính là...

      Nhớ đến Từ Vĩ Kính, Thư Hoán lại thấy mây đen u bao phủ đầu.

      Tuy thấy sắc quên bạn là nên, nhưng đối với loại người thấy sắc quên bạn điển hình như Từ Vĩ Trạch có thể cần thấy tội lỗi, thế là mở miệng : "Từ Vĩ Trạch à...".

      "Hử?"

      "Em muốn giả làm bạn nữa, tìm người khác thay thế ."

      Từ Vĩ Trạch như giật mình khiếp đảm, nhìn : "Tại sao? Có chuyện gì xảy ra? Ai làm em khó xử à?".

      " có, có..." ngờ phản ứng mạnh như vậy, Thư Hoán vội chối bay chối biến, "Mọi người đều rất tốt, chỉ là em...".

      Haizzz, làm sao ra được, nếu Từ Vĩ Trạch biết dám nhòm ngó trai mình, nhất định bị cười đến dở sống dở chết.

      "Vậy tại sao?", vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc, "Ở nhà quen hả?".

      "Cũng phải thế. Em chỉ cảm thấy... lừa gạt trai như vậy là tốt", lý do này ra có vẻ đường hoàng, " trai là người nghiêm túc, xem em như em dâu rồi, nếu biết chúng ta lừa dối, chắc chắn ấy ...".

      Từ Vĩ Trạch cười : "Cái này à, cần em lo, đến lúc đó giao cho là được.".

      Thư Hoán vẫn dằn vặt: "... Nhưng mà, lừa dối tình cảm người nhà như vậy, sao chứ? Em cảm thấy cứ khai tốt hơn".

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Tin . có thể lo được, nhất định để cho trai giận em đâu".

      Haizzz, phải cứ đến lúc đó nhận trách nhiệm thay cho xong chuyện là được, Thư Hoán u sầu, nhưng thể được, đành im lặng, bất giác gò má đỏ bừng bừng.

      "Đừng buồn nữa", Từ Vĩ Trạch nhéo má , phút chốc khiến đau đến nổi cáu, " mang quà về cho em đây, đến xem ".

      Thư Hoán mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bị kéo xềnh xệch đến phòng . Hành lý được mang lên, Từ Vĩ Trạch bắt ngồi xuống sofa đơn trước, sau đó mở va ly ra.

      Trong chiếc hộp được lấy ra là đôi giày hở mũi màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, chỉ đính viên đá màu đỏ thẫm trước mũi giày, lấp lánh rất đẹp.

      Thư Hoán định đưa tay cầm lấy Từ Vĩ Trạch quỳ trước mặt , đặt chân lên đầu gối , tay giữ lòng bàn chân, cẩn thận giày cho .

      "Thế nào?"

      Kích cỡ vừa vặn, vào cảm giác rất hợp, là phụ nữ đều có súc kháng cự với những đôi giày xinh đẹp, Thư Hoán chưa kịp khen ngợi Từ Vĩ Trạch : "Thử đôi này nữa xem sao".

      Lần này là đôi giày đế bằng màu vàng cát, mềm mại vô cùng, vừa mang vào chân biết nếu nhiều cũng đau. đôi giày đính đầy những hạt đá nho nhưng khoa trương, hợm hĩnh, chỉ toát lên vẻ đáng mà thôi.

      Thay đến bảy, tám đôi giày khiến hoa cả mắt. Những đôi giày thủ công của Ý rất thoải mái, dễ chịu, lại xinh đẹp đáng , thể miêu tả bằng lời và càng thể kháng cự. Ngay cả bản thân cũng thấy khi đôi chân mang hết những đôi giày này vào lại càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.

      Chỉ là đôi chân trần bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của Từ Vĩ Trạch giữ lấy, gót chân đạp vào lòng bàn tay ấm áp của , bỗng có cảm giác lạ lùng.

      "Từ Vĩ Trạch..."

      "Hử?"

      ngẩng lên mỉm cười nhìn . chân đặt đầu gối , chân nằm trong bàn tay , cảm giác như cả người đều nằm trong lòng , trong bàn tay vậy.

      Tên này vừa trở về từ quốc gia nồng nhiệt, đúng là phát tán hormone lung tung, ngay cả với mà cũng phóng điện bừa bãi, lãng phí.

      "Lát nữa chọn đôi mình thích nhất, tối nay mang vào xem phim với ."

      "Ồ..."

      "Đúng rồi", Từ Vĩ Trạch buông ra, lại đến mở va ly khác, "Còn nữa...".

      "Còn nữa á?", Thư Hoán như mừng rỡ vì được chiều chuộng, "Tại sao hào phóng với em thế?".

      "Đó là báo đáp hậu hĩnh cho bạn mà. thể để em cực khổ được. bồi thường cho em làm sao em chịu làm bạn nữa?"

      Cũng đúng.

      Thứ vừa lấy ra là kính mát Gucci, dây chuyền Bulgari, mấy món đồ bản địa xinh xinh đáng , những miếng gỗ vuông vuông khắc hình chiếc lá tinh xảo, bình thủy tinh có đựng hoa tươi mãi mãi, móc chìa khóa được tạo từ những viên đá đặc biệt và xinh đẹp. Từ Vĩ Trạch đúng là biết lấy lòng phụ nữ.

      Túi quà cuối cùng được lấy ra khiến khóe môi Thư Hoán giật giật, lùi lại bước: "Áo lót?".

      "Đúng thế." Từ Vĩ Trạch tỏ ra khá phòng khoáng, như quảng cáo vậy, "Đều là Cosabella, thiết kế của Miami, đồ thủ công của Ý, mặc vào có thể khiến em tăng size...".

      Thư Hoán giữ chặt lấy ngực: "Này! lo cả chuyện bên trong em mặc gì nữa hả, đồ biến thái!".

      "Đừng hẹp hòi thế, làm phụ nữ phải theo đuổi cái đẹp cả trong lẫn ngoài chứ!"

      Thư Hoán yếu ớt : "Ngay cả bạn trai cũng có, đẹp bên trong cho ai nhìn!".

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày, cười : " ngại kiểm tra giúp em đâu. Nào, để xem thử, cho dù em mặc vào như dán hai miếng urgo, cũng có thể kiên nhẫn".

      ">皿< Tránh ra, đồ biến thái!"

      Xử lý sạch những món quà Từ Vĩ Trạch mang về, ngoài những thứ ban nãy, còn có quần áo, mũ nón, túi xách, còn nhiều hơn cả hành lý mang . Thư Hoán hoa cả mắt, lại thấy ngượng ngùng, cố khuyên bản thân thể dao động, được dễ dàng bị mua chuộc.

      "Từ Vĩ Trạch à..."

      "Hử? Sao lại nhăn nhó khổ sở thế?"

      "Những thứ này em thể nhận."

      Từ Vĩ Trạch khom lưng dọn dẹp hành lý, ngẩng lên nhìn : "Cái gì?".

      "Em vẫn cảm thấy nên tiếp tục giả vờ nữa hơn, lừa trai , em cảm thấy có lỗi với ấy, nhận quà của , em lại thấy có lỗi với ... Tóm lại cho dù tìm ra người mới, trai thương như thế, chắc ấy cũng ép xem mặt nữa đâu."

      Từ Vĩ Trạch nhìn vẻ tin nổi, rồi bỗng đứng dậy ra ngoài. Thư Hoán hoang mang, chạy đuổi theo sau, thấy vào phòng ngủ của mình, đến bên bàn giấy, nhấc ngay chiếc laptop quý của lên, cười lạnh: "Em dám phối hợp với nữa, đập nó, ném nó ra ngoài cửa sổ".

      "A a a a a... đừng mà!" Thư Hoán lập tức chồm đến ôm chân , "Nương tay đại nhân ơi, gì em cũng nghe hết!".

      "Hừ hừ hừ."

      "Hu hu hu hu..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :