1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 55

      Thư Hoán ngồi bàn, khóc trận dữ dội, rất lo cho vết thương của Từ Vĩ Trạch, nhưng lại dám đuổi theo.

      Đến tận khi trời sáng, Thư Hoán mới do dự gọi điện cho Từ Vĩ Kính.

      "A, em trai ... ấy... vẫn ổn chứ?"

      "Trán Vĩ Trạch sao, băng bó lại thôi."

      "Vâng..."

      "Nhưng nó rất buồn. Thư Hoán, hiểu tâm trạng em, nhưng lần này em quá nghiêm khắc với nó rồi. Dù sao cũng là chuyện quá khứ, phải là chuyện nó có thể kiểm soát được. Dù nó có lỗi cũng đến mức..."

      "Em... em biết..."

      "Tuy nó làm ẩu nhưng cũng muốn em bị tổn thương. Còn em lại đánh nó."

      biết, nhưng lại càng sợ làm tổn thương đến sinh mạng vô cùng yếu ớt khác. T_T

      Nếu lúc này chia tay Từ Vĩ Trạch sinh mạng bé chưa thành hình kia là thứ duy nhất mà có được.

      "Vĩ Trạch cả đêm ngủ. Nếu có thể, hy vọng em đến thăm nó."

      "Em..."

      " hiểu, nó sử dụng bạo lực với em là lỗi của nó, dù sao cũng nên ép em làm chuyện em muốn. Chỉ là bây giờ nó rất đau khổ, người làm này cũng chỉ có thể nhờ cậy em."

      Thư Hoán vác cặp mắt thâm quầng mua thức ăn, nấu canh cho Đường Tiếu Vi rồi mang đến bệnh viện.

      Quả nhiên bên cạnh Đường Tiếu Vi có thêm y tá cao cấp, họ mua thức ăn cho ta nhưng cũng may nàng vẫn có thể ăn hết món canh cá chép của . Thấy bộ dạng như vậy, Đường Tiếu Vi cau mày: " sao vậy? Trông rũ rượi thế?"

      "Hả?"

      Chuyện mang thai chỉ có Đường Tiếu Vi biết, theo bản năng cũng xem ta là đối tượng tâm ngoài Nhan Miêu ra, do dự lúc rồi Thư Hoán vẫn thành thực : "Tôi... tối qua đề nghị chia tay với Vĩ Trạch".

      "Hả?"

      "Tôi nghĩ đau lần rồi thôi, chia tay sớm cũng đỡ phải sau này buồn bã."

      Đường Tiếu Vi nhìn vẻ khó tin: " đúng là... Lúc này mà giành lấy ấy, đòi chia tay làm gì?"

      Haizzz, đúng là người có tính cách khác nhau hành động cũng khác nhau.

      "Dạng công tử đào hoa như Vĩ Trạch, cũng biết đấy. Nếu chỉ nhờ cái thai này dù bây giờ tôi có thể giữ được ấy lại chốc lát, chia tay cũng là chuyện sớm muộn phải xảy ra thôi. Tôi nghĩ khả năng chịu đựng của tôi giờ vẫn ổn nhưng nếu kéo dài đến sau này chắc chắn rất đau lòng. Nên..."

      Đường Tiếu Vi lắc đầu: " ngốc chết được. Mong rằng tôi uống canh nấu bị nhiễm IQ thấp như ".

      Mang canh cho Đường Tiếu Vi xong lại ngồi cạnh ta lúc, thăm đứa bé, thấy Tiếu Vi có vẻ buồn ngủ, Thư Hoán liền đứng lên ra về.

      Ra ngoài bệnh viện, suy nghĩ mãi rồi vẫn ngồi xe đến nhà họ Từ.

      thể dứt khoát như Từ Vĩ Trạch, tuy chắc chia tay nhưng vẫn muốn với , ghét , cũng chẳng trách , chia tay là vì chính , mong đừng bận tâm.

      Cứ nghĩ đến chuyện Từ Vĩ Trạch đau buồn vì bị bỏ rơi, lại thêm chuyện bạn đánh bị thương là thấy xót xa.

      Đến nhà họ Từ, Thư Hoán chầm chậm vào trong, còn chưa đến gian nhà chính thấy Từ Vĩ Kính ra cổng, dường như là muốn đâu đó. Nhìn thấy từ xa, đứng lại.

      Thư Hoán bước nhanh đến, dừng lại trước mặt , hỏi: "A, định đâu sao?"

      Từ Vĩ Kính chỉ cúi đầu nghiêm khắc nhìn : "Em đến đúng lúc quá, định tìm em".

      "A..."

      Thư Hoán thấp thỏm theo vào nhà, ngồi rong phòng khách. Từ Vĩ Kính rót trà cho sau đó : "Thư Hoán mong em với ".

      "Vâng".

      "Lúc nãy nhận được điện thoại của Đường Tiếu Vi"

      "A?"

      " ấy , em mang thai rồi."

      Thư Hoán sửng sốt suýt đánh đổ ly trà trong tay.

      Từ Vĩ Kính càng nghiêm khắc: "Có ?"

      Bỗng nhiên Đường Tiếu Vi lại giở chiêu này, Thư Hoán hoàn toàn luống cuống: "Em, em...".

      "Em có con với Vĩ Trạch? Chuyện lớn như thế tại sao sớm? Em cho nó biết, sao nó hiểu được nó làm gì?"

      ", được cho ấy biết." Thư Hoán rối bời, mắt đỏ hoe, ôm lấy đầu tuyệt vọng. " cũng biết ấy..."

      "Vĩ Trạch chắc chắn chịu trách nhiệm."

      Thư Hoán sụt sịt, lắc đầu: "Vô... vô ích. ấy chỉ là bồng bột nhất thời, thể ổn định đâu. Em cũng nghĩ lâu dài được, em chuẩn bị tâm lý rồi, dễ hợp dễ tan...".

      "..."

      "Bây giờ tự nhiên có chuyện này, cứ như dùng đứa trẻ buộc chặt ấy vậy, như thế em quá bi thảm rồi. T_T cũng thấy ấy đối xử với Đường Tiếu Vi thế nào rồi đó, em có cần thử thêm lần nữa ?"

      "Thư Hoán..."

      "Vốn dĩ đó là cố, chỉ là trách nhiệm của ấy. Xin đừng cho ấy biết, cứ thuận theo tự nhiên . Xin , để lại cho em chút sĩ diện được . T_T"

      "Thư Hoán..."

      "Hơn nữa mình em cũng có thể nuôi đứa bé mà. Em... em cũng có thu nhập, bạn em giúp đỡ. đừng lo. Em cũng làm gánh nặng thêm cho các ..."

      "Gấu Hoán?"

      Thư Hoán suýt nhảy dựng lên, vội ngẩng đầu, Từ Vĩ Trạch đứng ở đầu cầu thang nhìn , sau lưng là quản gia Vương: "..."

      Lần này xong rồi, "bí mật" của trở thành bí mật mà ai cũng biết. Thư Hoán chỉ muốn bỏ chạy, muốn thấy vở bi kịch hôm đó lại tiếp diễn.

      Từ Vĩ Trạch sải bước đến gần, gương mặt vẫn giữ vẻ sửng sốt như bị sét đánh:

      "Em cũng có thai rồi?".

      "Cũng" cái đầu . T_T

      Thư Hoán hổ thẹn đứng dậy: "Em đây, mọi người cứ trò chuyện".

      "Khoan." Từ Vĩ Trạch ôm ngang eo , để mặc vùng vẫy, "Gấu Hoán, trong bụng em chẳng phải có đứa bé sao?".

      Thư Hoán lâm vào đường cùng, đỏ hoe mắt : "Tránh ra, tránh ra, nó... nó phải con !".

      Từ Vĩ Trạch buông tay: " phải của là của ai?".

      Thư Hoán đành chỉ bừa: " chừng là của người đó!".

      Từ Vi Kính "phụt" tiếng, phun nước trà ra, miễn cưỡng khống chế vẻ mặt mình.

      Quản gia Vương run rẩy: "Thư tiểu thư à...".

      "T_T Xin lỗi cháu chỉ tiện miệng, có ý đó . Đương nhiên bác vô tội..."

      Quản gia Vương gần như lệ tuôn ngàn hàng: "... sao... ".

      Từ Vĩ Trạch nhìn với vẻ "chứng cứ ", có thể nhìn thấy động tác nghiến răng rất khẽ của .

      Thư Hoán gấp gáp : "Dù sao cũng chẳng liên quan đến . đừng nghĩ nhiều. cần chịu trách nhiệm, em cũng trói buộc . cứ tiếp tục phong lưu . Yên tâm, em xuất cùng đứa bé trước mặt các nhưng nếu muốn thăm em cũng có thể đồng ý...".

      đợi dứt, Từ Vĩ Trạch bế lên, xoay vòng, sau đó áp mặt vào bụng .

      "Ở đây có gấu con."

      Vẻ mặt như si mê mụ mẫm.

      Thư Hoán chưa hoàn hồn bởi cảm giác sợ hãi khi bị bế bổng lên, bị ôm ngang người, sau đó Từ Vĩ Trạch bế ra ngoài.

      "... định đâu?"

      "Đương nhiên là kết hôn."

      Cái... cái gì... làm gì có chuyện bừa bãi như thế?

      " cần chịu trách nhiệm mà. T_T"

      Sợ nhất là màn này. Cái gọi là mẹ giàu vì con, cột chặt đàn ông, họ biết rằng đó chính là tăng thêm gánh nặng cho cả hai. Tình cảm thể gượng ép, miễn cưỡng hạnh phúc, vì đứa trẻ mà ở cạnh nhau, tương lai cũng gần mặt cách lòng.

      Từ Vĩ Trạch cúi xuống nhìn , gằn giọng: "Là muốn chịu trách nhiệm, được chưa?".

      "..."

      " cho em biết, đeo bám em chắc rồi. Con cũng có, em muốn đá à? Em dám làm gì sau này mang con bỏ nhà ."

      Làm gì mà tự dưng diễn vai ông chồng bị vợ hành hạ thế. T_T

      "Xin đừng đùa! Chuyện này phiền đừng đùa giỡn nữa có được ? T_T"

      Từ Vĩ Trạch đến bên đình nghỉ mát, buông Thư Hoán ngừng giãy giụa xuống, nhìn vào mắt : " nghiêm túc".

      "..."

      " nghiêm túc đấy, Gấu Hoán".

      "Lừa... lừa đảo, nếu trước đó có ý định này sớm..."

      Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: " cũng giống em, rất sợ bị từ chối mà!"

      "..."

      " dũng cảm như em nghĩ đâu, Gấu Hoán."

      "..."

      "Cho dù ngày nào cũng mang nhẫn bên mình nhưng cũng có can đảm mà dễ dàng ra câu ấy."

      "..."

      "Lỡ em chịu phải làm sao?"

      Thư Hoán nhìn , gương mặt rất dịu dàng, lần đầu có vẻ mặt yếu đuối đến thế.

      Những ngón tay cầm tay hơi run run.

      "Nhưng lần này khác, đây là cơ hội của , cho dù có phải dùng con gấu con cột chặt em, cũng phải nắm bắt cơ hội này."

      "..."

      "Em có hiểu Gấu Hoán?"
      Trâu thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 56 - HẾT

      Mấy hôm sau Đường Tiếu Vi ra viện, ôm đứa bé tới nhà họ Từ. Vừa gặp, ta cũng tỏ ra giả tạo, chỉ ngắn gọn: "Tôi nhầm lẫn, phải con của Vĩ Trạch."

      Thư Hoán chuẩn bị tâm lý, chỉ ngờ có việc này nên há miệng lắp bắp: "Hả?"

      "Tạo nên phiền phức thế này, tôi rất xin lỗi".

      "Nhưng, nhưng... sao biết..."

      Có xét nghiệm ADN đâu.

      Đường Tiếu Vi cũng nhiều, chỉ cho xem bé trai đáng trong bọc. Đứa bé mở mắt ra, đó là đôi mắt rất đẹp... màu xanh nhạt.
      Thư Hoán càng sửng sốt: "Con... con... con lai sao?"

      Từ Vĩ Trạch là người da vàng chính gốc, Đường Tiếu Vi cũng là người đẹp có nét đẹp cổ điển đậm chất Trung Quốc. Nếu là con hai người thể nào sinh ra đứa con như thế này được.

      Từ Vĩ Trạch lại hề tỏ ra kích động, lại : " từ đầu đó thể là con . Lần đó vốn đụng đến em".

      "Được rồi, em trách nhầm . Nhưng bây giờ em biết rồi, em phải về bóp chết tên khốn kia."

      "Uhm..."

      "Còn tên khốn nào ..." Đường Tiếu Vi liếc nhìn , " cũng biết phải , tại sao với em? Các là bạn bè nên bao che cho nhau đúng ?".

      Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: "Oan uổng quá Bao đại nhân, trước đó cũng biết. Bây giờ hiểu..."

      "Nhưng đứa bé còn quá, bây giờ bắt nó máy bay lâu như thế cũng được, em phải đợi thời gian nữa mới quay về. Nếu hai người có thể tìm giúp em bảo mẫu thích hợp chăm sóc nó mấy ngày ?"

      em nhà họ Từ nhìn nhau, sau đó Từ Vĩ Kính : "Chuyện này để tôi lo, tìm được người thích hợp báo cho biết, nhưng vẫn cần xem thử, nếu thấy tin được hãy giao phó."

      Thư Hoán thầm nghĩ, bây giờ họ quay sang thông báo cho người bạn kia để ta nhanh chóng tìm cách giữ lại mạng sống chăng? Vậy có cần đứng cùng chiến tuyến với Đường Tiếu Vi ?

      Buổi tối Thư Hoán lại bị ép ở lại nhà họ Từ qua đêm. Nhưng bây giờ cần lo Từ Vĩ Trạch làm chuyện gì vô quy tắc nên rất yên tâm.

      Nhưng buổi tối khi Từ Vĩ Trạch trèo lên giường , giày vò tới nửa tiếng, Thư Hoán mới vừa hối hận vừa tức tối nhận ra rằng, ra "vô quy tắc" có rất nhiều cách chứ chỉ có loại mà nghĩ tới.

      Nằm bò ngực Từ Vĩ Trạch, nghe nhịp tim của , Thư Hoán kìm được hỏi: "Chuyện đó... tại sao từ khi Maldives về, thái độ của với em lại thay đổi nhiều như thế?".

      Từ Vĩ Trach nghịch nghịch ngón tay : "Hử, có , thấy cũng vậy mà."

      "Có mà."

      "Ừ, chỗ nào?"

      Thư Hoán khó mà mở miệng: "Chính là... ừ... lúc đảo... ...với em cứ... ưm...".

      "Với em thế nào?"

      "Chính là... chính là..."

      "Là thế nào, em phải cụ thể mới biết chứ."

      Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa của , Thư Hoán mới biết mình bị chơi xỏ, chụp lấy gối đập : " là đồ khốn!"

      Từ Vĩ Trạch giữ tay , cười và hôn lên chóp mũi , "Được rồi được rồi, đừng giận mà. Vì sau khi về, kể mọi việc cho trai nghe, ấy rất giận, nghĩ rằng quá cầm thú..."

      Thư Hoán thẹn quá hóa giận: "Này... ... với ấy chuyện gì?!"

      Từ Vĩ Trạch an ủi: "Chỉ có chuyện quan trọng, à... đương nhiên cũng quan trọng mấy..."

      Thư Hoán lập tức chăn trùm lên đầu. Sau này trước mặt Từ Vĩ Kính, còn làm người thế nào nữa chứ?

      Từ Vĩ Trạch lại bình thản ôm lấy đống chăn xấu hổ đó: " trai dạy dỗ rằng, như thế tỏ ra giống như chỉ ham muốn xác thịt, có tình vậy, càng tôn trọng em. Nên bắt phải kìm lại, thể chỉ lo cho cảm nhận của mình, phải quan tâm đến tâm trạng của em."

      "..."

      "Nhưng em phải tin , tuy ham muốn xác thịt rất nhiều, nhưng tình của còn lớn hơn".

      Thư Hoán ủ rũ: "Thực ra em cũng nghĩ...".

      "Sao?"

      "Người ta đều nhau rất lâu rồi mới bắt đầu... ưm... thân mật. Liệu chúng ta có nhanh quá ? Chẳng có nền tảng tình cảm, cũng có thời kì nhau trong sáng..."

      Chăn bị kéo ra, Thư Hoán nhìn thấy gương mặt dở khóc dở cười của Từ Vĩ Trạch.

      " có nền tảng tình cảm?"

      "Ưm..."

      "Vậy em nghĩ mấy năm trước chúng ta làm gì?"

      Hôm sau trong vườn hoa, Thư Hoán gặp Từ Vĩ Kính.

      "Chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng."

      "Bánh đính hôn chọn chưa?"

      "Dạ vẫn... chưa."

      Mười mấy loại bánh ngọt của mười mấy tiệm khác nhau được mang đến, nếm thử đến nỗi chẳng phân biệt được nữa rồi. Chỉ riêng đính hôn mà cũng phiền toái quá.

      Từ Vĩ Kính dịu dàng: "Cứ từ từ chọn, em có thể so sánh mấy cửa hàng, chọn đến khi thích nhất thôi."

      Những lời giấu trong lòng lâu, lúc này Thư Hoán vẫn buột miệng hỏi: "Bánh kem là thế, còn người sao?"

      "..."

      "Thực ra cũng biết, ban đầu người em thích nhất..."

      Từ Vĩ Kính nhìn : " biết Vĩ Trạch em, còn thể tranh giành với đứa em trai duy nhất".

      "Nên nhường em cho ấy?"

      ", là chính em chọn nó."

      Thư Hoán mắt hơi hoe đỏ, nhìn .

      "Có lẽ lúc nào đó em nghĩ tốt hơn Vĩ Trạch, nhưng khi em thực ở bên rồi, em nhận ra Vĩ Trạch người thích hợp nhất với em, còn bằng nó."

      "..."

      "Nên tình nguyện để em giữ mãi cảm giác này."

      "..."

      "Thứ tốt nhất chính là thứ mà ta có được."

      Phải, những ảo tưởng đẹp đẽ chính bởi ta thể thực được, và cũng chỉ có giữ khoảng cách với nó nên nó mới mãi bị hao mòn.

      Từ Vĩ Kính cúi xuống, hôn lên mu bàn tay ...

      Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ dịu dàng này của .

      "Chúc hai em hạnh phúc."

      Thư Hoán bỗng dưng muốn khóc.

      Thực ra cũng hiểu, xem Từ Vĩ Kính như vị thần, quá sùng bái , còn dù sao cũng chỉ là con người.

      Khi bước xuống đài sen đương với tư thế của người phàm, rồi tới khi sống chung, có lẽ đối với cả hai chỉ là tổn thương. Thần tượng và hùng đều thể đến gần được.

      cũng mong có thể gặp được người ở bên với tâm lí bình thường, cho niềm hạnh phúc nhàng. Có thể cho sống cuộc sống của "con người", chứ cần vất vả như vị thần.

      Hiểu ra rồi bỗng thấy phần chua xót. Thế nhưng cũng chỉ là hiểu.

      "Em cũng chúc được hạnh phúc."

      chuyện mà Thư Hoán biết.

      Năm ấy trong cuốn sổ bị Từ Vĩ Trạch vẽ bậy của , giữa các khe giấy, viết đầy tên ...

      Hết.
      Trâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :