1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu Ơi Giúp Anh - Lam Tiểu Mị

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 50

      Tuy thích Từ Vĩ Trạch như thế, lại quen với việc bị bắt nạt, theo lý nên quá so đo, nhưng lần này tốt bụng du lịch cùng , vốn dĩ là để bù đắp tội lỗi gây ra hôm đó. Kết quả là những bị đổi lịch trình tuyến bay, mà còn tiếp tục bị ăn thịt thêm mấy ngày nữa, chẳng phải quá bi thảm hay sao?

      Đêm trước ngủ ngon nên Thư Hoán tắm rửa qua loa rồi mặc nguyên quần áo ngồi gật gù sofa.

      Lúc tỉnh lại chạng vạng, Từ Vĩ Trạch ngồi sofa nhìn cười, đưa cho ly nước hoa quả: "Tỉnh ngủ chưa? Ra ngoài dạo nhé".

      Ra khỏi phòng, nhìn trời xanh biển biếc bên ngoài, Thư Hoán "wow" tiếng rồi chạy chân trần bãi cát, mọi chuyện đều ném hết ra sau.

      Khu resort Hilton còn bao gồm hai quần đảo gần nhau, hai hòn đảo tràn ngập cảnh sắc ngoài này so với những khách sạn nghỉ mát khác cũng khá đặc biệt. cây cầu dài bắc ngang qua mặt nước xanh ngọc nối liền hai hòn đảo lại với nhau.

      Khi máy bay hạ cánh cũng là hạ cánh đường băng ở cây cầu này. Lúc đó chưa kịp nhìn , lần này Thư Hoán chạy lên cầu, cầu sáng đèn soi tỏ quần thể san hô màu sắc sặc sỡ dưới nước và cả những con cá nhiệt đới bơi lội tung tăng, thậm chí nếu may mắn họ còn có thể nhìn thấy con cá mặt quỷ rất to nữa.

      say sưa ngắm nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, cầm máy ảnh chụp lia lịa. Từ Vĩ Trạch theo sau, bằng giọng như ru ngủ: "Nếu muốn nhìn hơn ngày mai chúng ta lặn nhé".

      Thư Hoán dao động bởi đề nghị tuyệt vời đó nhưng lại giằng co đấu tranh với thực rằng: "Nhưng em mang đồ bơi, hơn nữa...". Mặc đồ bơi trước mặt quá nguy hiểm rồi?

      "Chuyện này cần lo."

      "Nhưng em..."

      Từ Vĩ Trạch cúi xuống nhìn đồng hồ: "Cứ thế nhé. Đúng rồi, đặt tiệc BBQ cát, cũng sắp đến giờ rồi, chắc em đói phải ?"

      Vừa nghe có món nướng, cơn đói vì bỏ qua bữa sáng và bữa trưa khiến Thư Hoán quên hết mọi thứ, tưởng tượng về món hải sản nướng khiến quên mất điều nguy hiểm khi mặc đồ bơi.

      Ánh mặt trời nhạt dần, bữa tiệc đồ nướng buổi tối bãi cát bắt đầu, ngọn lửa bập bùng thịt cá tôm mực, cả cua ghẹ, rau các loại đầy ắp, tỏa hương thơm phức.

      con tôm hùm bình thường có bạn gan đến mấy cũng phải cần đến n người cùng ăn mới đáng đồng tiền, bây giờ chỉ cắt ra làm hai rồi nướng luôn, tiếng lách tách của thịt tôm hùm lửa than hồng thực cảm giác xa xỉ.

      Thư Hoán nuốt nước bọt liên tục, trong vô thức biết được bữa ăn này thu của mỗi người trăm năm mươi đô, thấy như sét đánh giữa trời quang, càng cảm thấy nếu ra sức ăn có lỗi với ví tiền quá, lập tức ăn như hùm như hổ, sò huyết và champagne uống liên tục.

      Với vóc dáng bé của mà cũng mình ăn hết hai con tôm hùm và đám càng cua lớn có thể xem là công lực mạnh mẽ lắm rồi, chỉ là vẫn còn cách quá xa mức ăn cho hòa vốn, hơn nữa bất cẩn mà uống say mất rồi.

      Thấy hai mắt mơ màng, Từ Vĩ Trạch định đứng lên cùng về phòng, Thư Hoán vội giữ lại: ", được, chưa ăn được bao nhiêu, phải ăn cho hết tiền mới được về."

      Tuy bước chân loạng choạng nhưng vẫn có thể về bằng sức của mình. Vào biệt thự, bốn bề vắng lặng, trong tiếng côn trùng nỉ non cũng chỉ có mình , hơi men bốc lên khiến bạo gan hơn hẳn.

      Từ lúc bước vào cứ ấn tượng mãi về phòng tắm bên ngoài. Phòng tắm lộ thiên gợi lên cảnh tượng như giấc mộng, chỉ có tiên nữ của rừng trong truyện cổ tích mới có thể hưởng thụ xa xỉ, được tắm nude giữa rừng cây mà dợ bị ai nhìn trộm.

      Thư Hoán lảo đảo tiến đến. Tính riêng tư tuyệt đối của khách sạn khiến yên tâm, ngoài đám côn trùng ra giữa trời và đất hầu như chỉ còn lại sinh vật duy nhất là .

      Thư Hoán cởi quần áo, nhắm mắt lại dưới làn nước phun ra từ vòi hoa sen, nhanh chóng bị niềm hạnh phúc tự do bao bọc.

      biết tắm bao lâu rồi, chỉ lặng yên đứng đó cho nước bao phủ toàn thân cũng là chuyện rất dễ khiến người ta mê đắm. Thư Hoán chuếnh choáng say, đến khi cảm thấy đứng vững nữa mới quay người .

      biết Từ Vĩ Trạch về từ lúc nào, khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa vào cửa nhìn , gương mặt cười mà như cười.

      Trong lúc say Thư Hoán cũng quên cả xấu hổ, chỉ quan tâm đến việc quan trọng nhất: "... ăn đủ vốn chưa?"

      Tử Vĩ Trạch cười : "Em tắm lâu quá rồi, cẩn thận cảm lạnh, về ngủ nhé". Sau đó tắt nước, cầm khăn bông quấn người giúp rồi định bế về phòng.

      "Em... em về." Tuy uống say nhưng trong tiềm thức, Thư Hoán cũng biết về nhất định gặp xui xẻo, nơi chỉ có chiếc giường là nơi rất nguy hiểm.

      Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Vậy muốn ở đây à?"

      Thư Hoán lờ đờ, biết "ở đây" cụ thể là chỉ gì, dù sao cũng phải là về phòng ngủ với .

      Sau đó Thư Hoán cảm thấy Từ Vĩ Trạch bế mình lên. mạnh mẽ vô cùng, dễ dàng bế lên trước ngực như bế con thú , hôn đầy vẻ dụ dỗ: "Em '', xem như đồng ý rồi nhé".

      Ủa? cái gì? Đồng ý cái gì?

      Nụ hôn từ chóp mũi xuống đến môi, sau đó càng lúc càng sâu hơn, tràn ngập mùi vị tình dục. Thư Hoán choáng váng, hoàn toàn thể nào kháng cự được hormone của Từ Vĩ Trạch, lúc được hôn chỉ có thể để mặc lèo lái.

      Cho đến khi khăn tắm rơi xuống đất, hồi chuông cảnh báo chậm chạp mới miễn cưỡng vang lên trong đầu . Thế nhưng Từ Vĩ Trạch bịt kín môi, cả người mềm nhũn, thể giãy giụa nổi, chỉ phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu, sau đó hai chân bị tách ra, run rẩy dựa vào tường.

      OoO

      Hôm sau lúc Thư Hoán tỉnh dậy bị ăn thịt đến mấy lần, tức đến hét lên oai oái, ra sức đánh đấm người đàn ông ôm lấy mình: "Tránh ra, tránh ra, là đồ khốn, nhân lúc người ta..."

      "Gấu Hoán..."

      Thư Hoán vừa tức vừa xấu hổ, cầm gối đè lên , sau đó túm lấy quần áo mặc vào, lao ra cửa, "Em muốn về nhà!"

      Thế nhưng đảo, phải đáp máy bay mới được, có giậm chân tức tối bên bờ biển cũng vô ích.

      "Được rồi, được rồi, là đúng." Từ Vĩ Trạch đuổi theo phía sau, vẫn nhận hết lỗi về mình, hề đùn đẩy trách nhiệm, " là đồ khốn, thừa nước đục thả câu, em thích trừng phạt thế nào cũng được".

      "T_T Tránh ra!", trừng phạt cũng phải chuyện tốt.

      "Hôm qua sợ em mới đến thích nghi, bực mình vì sóng biển quá ồn nên mới đặt biệt thự bãi biển. Tiếp đó chúng ta ở nhà biển, em muốn ngắm thử nhà biển là thế nào sao?"

      "..."

      "Tuy rằng những nơi khác cũng có, nhưng ở đây mới là chính tông đấy. Còn sàn thủy tinh nữa, có thể nhìn thấy cá và rùa trong nước, ngay cả Baby Shark cũng có cơ hội thấy đấy. Em muốn thử lần à?"

      "Buổi trưa đặt chỗ trong nhà hàng thủy tạ, cho dù muốn qua đêm, em cũng có thể ăn trưa. Đây là nhà hàng duy nhất thế giới, lúc ăn em có thể nhìn thấy đàn cá bơi đỉnh đầu..."

      "..."

      Lại... lại bị mắc câu rồi.
      Trâu thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 51

      Thực ra Thư Hoán chỉ tức lúc thôi, ở nơi này, con người rất khó nổi giận hoặc buồn bã, biển và bãi cát đều đẹp môt vẻ đẹp trong sáng, đẹp đến mức thể bực bội nổi.

      Đến khí no bụng ở nhà hàng dưới, ngắm nhìn đàn các và san hô trong nước rồi nhìn lên thấy nhân viên cho cá ăn, Thư Hoán lại vui vẻ trở lại.

      Sau khi lên bờ biệt thự đổi thành nhà nước. Thư Hoán vào nhà ăn hết hai quả chôm chôm, rồi hào hứng nằm bò mặt sàn thủy tinh trong suốt để nhìn đàn cá bên dưới.

      "Từ Vĩ Trạch, nhìn này, nhìn này, có cá đấy!", Thư Hoán reo lên đầy phấn khích.

      "A, a, cá này có phải cá heo ?!"

      Từ Vĩ Trạch đứng sau lưng , nhìn tư thế nằm bò ra của và cười : "Nếu muốn nhìn hơn lát nữa lặn, chọn đồ bơi giúp em rồi".

      Thư Hoán cảm ơn chu đáo của nhưng khi nhận đồ bơi mặt đỏ bừng lên: "Em... em mặc đâu!"

      Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: " chỉ nghĩ nó rất đẹp nên mới mua..."

      "Em mặc, muốn mặc tự mà mặc! >.<"

      Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: "Nhét vào vừa cũng muốn thử để khỏi lãng phí. Bộ này cũng tốn lắm, chỉ có hai trăm đô, em thích, vậy chỉ có thể..."

      Thư Hoán xót tiền đành ngậm ngùi mặc vào. Lúc từ phòng ngủ bước ra vẫn xấu hổ, tuy đồ bơi rất đẹp, tôn lên bộ ngực đẹp, eo thon và đôi chân dài của nhưng vẫn cảm thấy mặc đồ lót còn an toàn hơn bộ này.

      Từ Vĩ Trạch ngắm rồi nở nụ cười mê người: "Lại đây, giúp em bôi kem chống nắng, nếu lát nữa bỏng da đấy".

      Trước khi , cũng cẩn thận bôi kem chống nắng chuyên dụng SPF50, nhưng chỉ hơi bất cẩn kịp thời bôi thêm mà cánh tay có vết cháy nắng .

      Lần này xuống nước càng thể qua loa đại khái, đành nằm bò lên sàn, để Từ Vĩ Trạch bôi kem chống nắng Annessa lên lưng giúp.

      Chỉ tiếc là, chưa kịp đợi kem chống nắng phát huy tác dụng, Từ Vĩ Trạch viện cớ "bôi phải chu đáo", kéo luôn chiếc quần kia xuống.

      Những gì Thư Hoán gặp sau đó nghĩ cũng biết, dưới cơ thể Từ Vĩ Trạch, để mặc muốn làm gì làm, ngay cả mọi phản ứng của đều nằm trong kiểm soát của .

      Xong việc, Thư Hoán lại tức giận cầm gối đánh loạn xạ. Từ Vĩ Trạch vẫn ôm lấy ngoan ngoãn chịu trận, đến khi mệt rồi kéo gối ra, vừa cười vừa hôn : "Lát nữa chúng ra lặn nhé. Trong nước là ngắm san hô tuyệt đẹp, em có thể chụp hình nữa".

      Bản lĩnh lớn nhất của phải là dỗ dành để tận hưởng, mà là sau khi ăn no nê xong, chỉ trong vòng nửa tiếng hoàn toàn chuyển hướng chú ý của .

      Thư Hoán ra mà lòng đầy ấm ức, mang trang bị lặn vào, lóng ngóng theo bậc cầu thang ngoài ban công để xuống nước.

      Chỉ việc nho là có thể thẳng từ phòng ra cầu thang là có thể xuống nước cũng đủ khiến tâm trạng vui hơn hẳn rồi.

      Sau đó Thư Hoán ngụp hẳn đầu xuống nước, tuy sẵn sàng nhưng vẫn hơi sợ hãi, chần chừ dám mở mắt ra.

      Từ Vĩ Trạch đỡ lấy eo . Cảm nhận sức mạnh đáng tin cậy của bàn tay ấy, Thư Hoán mới có can đảm mở mắt ra. Những đàn cá và san hô đủ màu sắc trước mắt khiến tâm trạng trong tích tắc như sáng bừng lên.

      Nhìn gương mặt Từ Vĩ Trạch trong nước, bỗng thấy có rất nhiều thứ muốn chia sẻ với , chẳng hạn bơi qua đàn rùa biển, đàn cá nhiệt đới tên và rất nhiều những cảm xúc khác nhưng thể ra thành lời trong nước được.

      Còn Từ Vĩ Trạch như nhìn thấu tâm tư , nắm lấy tay chặt.

      Tối đó hai người đến Koko Grill ăn tối, Thư Hoán hỏi đến giá tiền nữa, bị Từ Vĩ Trạch bắt nạt quá nhiều, có thời gian bị bắt nạt mau mau hưởng thụ rồi tính sau.

      Ăn sushi cá sống, tôm hùm, thị bò sống ướp trong sốt cà ri, thịt bò xào, cá tươi phơi khô, những món bánh ngọt và cả nồi canh cá, nước hoa quả tươi, Thư Hoán sắp cử động được nữa.

      Sau đó nhân viên còn khá nhiệt tình, mang đến phần ăn hoa quả tuần trăng mật kèm theo lời chúc phúc. =_=

      Khi ở trong nước, Thư Hoán cảm thấy cả thế giới này chỉ cần có và Từ Vĩ Trạch ở bên nhau là đủ. Còn lúc bị lời chúc hoang đường "Happy Honeymoon" làm cho luống cuống và cả lúc về đến ngôi nhà nước, bị Từ Vĩ Trạch bế bổng lên, cưỡng ép cùng " tắm", Thư Hoán lại tức đến nỗi chỉ muốn cắn mấy cái.

      Tên này thể bớt làm phải qua lại nhiều lần giữa thiên đường và địa ngục hay sao?

      OoO

      Từ ngày thứ ba đảo, Thư Hoán bị cuộc sống lúc sung sướng lúc phẫn nộ giày vò đến nỗi giá trị quan cũng đảo lộn, thôi cứ để sóng cuốn trôi cho xong.

      Buổi tối Từ Vĩ Trạch ngồi trong bồn tắm xả đầy nước và cánh hoa hồng, mỉm cười đầy quyến rũ gọi lại, Thư Hoán cũng cắn răng, cởi khăn tắm ra và tiến đến.

      Thực ra Từ Vĩ Trạch rất hiểu nhược điểm con người. Thế mạnh của là có chừng mực, có thể nhìn ra phải là muốn thân mật với mà chỉ là dám, nên mới to gan "cưỡng ép" , mới muốn làm gì làm.

      Ở đây cảm giác như góc của thiên đường, ở nơi thế ngoại đào biên, cuối cùng cũng vứt bỏ e ngại rụt rè của mình, trở nên bạo dạn như , thử thẳng thắn và thành với bản thân mình hơn.

      si mê của với Từ Vĩ Trạch, phản ứng cơ thể của , sớm muộn cũng bị phát , che giấu và kháng cự chỉ mệt thân.

      Dù sao ở đây thứ quan trọng nhất là thời gian, thứ dễ dàng quên nhất là chuyện thế tục. Chỉ có cảnh đẹp và tình cảm nồng cháy như đêm tân hôn, chẳng có gì để lo ngại và nghi ngờ cả.

      Hai đảo thường yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, chỉ có tiếng sóng biển xa xăm và tiếng chim hải âu bay ngoài xa thi thoảng vang lên.

      Hai người sống trong vẻ đẹp mà ngay cả ống kính máy ảnh cũng thể nắm bắt được, cùng nằm chiếc ghế dài để phơi nắng, người là quyển sách, tỉnh thoảng mơ màng chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại buông thả để thân mật, thế là hết buổi chiều.

      OoO

      Đến lúc phải quay về, bất đắc dĩ Thư Hoán phải trở về thực từ mộng cảnh xa vời, bắt đầu cảm thấy xấu hổ, thậm chí sợ hãi vô cùng vì những chuyện xảy ra trong quãng thời gian này.

      Nhìn Từ Vĩ Trạch giúp mình thu dọn hành lý xong, cũng đến lúc phải trả phòng, Thư Hoán càng thêm phiền muộn, rúc vào trong chăn: "Em... em về đâu".

      "Sao thế?" Từ Vĩ Trạch ôm dỗ dành, lôi ra, "Nếu em thích thời gian sau có thể quay lại, nhưng vẫn phải quay về chứ".

      Thư Hoán rúc vào trong chăn: " để em chết đảo này là được".

      Sở dĩ dám thân mật với Từ Vĩ Trạch là vì, cùng đến mối quan hệ thể xác phóng túng này cách quá sớm như thế.

      Như thế giống như trong thời gian ngắn, bị thăm dò đến nỗi còn bí mật nào nữa, có gì mới mẻ để . Mà điều đáng sợ nhất trong tình là sau khi cao trào qua là giai đoạn tuột dốc.

      Nếu trước đó có nền móng tình cảm cho dù có cảm giác mới mẻ nhưng cả hai cũng vẫn ở bên nhau.

      Nhưng còn và Từ Vĩ Trạch, chỉ trong mấy phút sau khi tỏ tình, ngay cả thời gian để thẳng thắn bày tỏ tình cảm cũng có, lập tức phát triển đến quan hệ thể xác rồi.

      Sau đó là mười ngày đảo khỏi phải . Ngoài câu cá, lặn, xem cá heo ra... thời gian dài dằng dặc còn lại, thể rằng ngoài chuyện thân mật ra, họ còn làm được gì khác.

      rất sợ Từ Vĩ Trạch "no".

      Ở góc thiên đường Maldives, đương nhiên mọi thứ đều tuyệt, tất cả những thứ đẹp nhất thuần túy nhất có thể rút ra đều cạn kiệt ở đây cả.

      khi quay về thế giới thực, biết còn lại gì.

      Tâm trạng vẫn dừng lại trong niềm hạnh phúc chỉ có , hề có gánh nặng gì, nhưng Từ Vĩ Trạch khác.
      Trâu thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 52

      Thế nhưng Thư Hoán cố sống cố chết nhúc nhích thế nào vẫn chống cự nổi Từ Vĩ Trạch vác lên vai.

      Bị vác suốt quãng đường đến sân bay Thư Hoán còn mặt mũi nào. Lúc làm thủ tục hải quan ngừng vật lộn, Từ Vĩ Trạch cười và tràng, đối phương cũng nở nụ cười, gật đầu rồi cho qua.

      Cái tên Từ Vĩ Trạch này, rốt cuộc là có gương mặt mang sức thuyết phục lớn đến thế nào chứ?

      Lúc lên máy bay rồi, Thư Hoán cũng đành khuất phục, hỏi : "Lúc nãy gì với họ thế?". Bao nhiêu người nhìn người ông vác như thế mà chẳng ai giải cứu, ngay cả hải quan cũng ngăn cản!

      Từ Vĩ Trạch cười : " chúng tôi vừa hưởng tuần trăng mật về, dâu bé của tôi giận hờn".

      Tên này đúng là trơ trẽn .


      Từ Vĩ Trạch lại hôn : "Họ còn khen em xinh đẹp nữa đấy".

      rành rành là mắt sưng lên như quả hồ đào, kiểu khách sáo đó mà cũng chịu nghe à!

      OoO

      Họ rời khỏi Maldives lúc đêm khuya, khi về đến thành phố S là buổi chiều.

      mệt mỏi khi đường dài khiến hai người đều rã rời, Từ Vĩ Trạch đưa đến chung cư, đứng ở cửa hôn : "Nghỉ ngơi nhé".

      "Vâng."

      Hai người nhìn nhau, Từ Vĩ Trạch lại : "Em..."

      Thư Hoán đợi, có vẻ căng thẳng.

      Từ Vĩ Trạch xoa đầu : "Mai lại đến thăm em".

      Thư Hoán hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ trấn tĩnh "vâng" tiếng.

      Buổi tối nghe điện thoại của Nhan Miêu. mười ngày kể từ khi bị "bắt cóc", khi ở đảo Từ Vĩ Trạch rảnh rỗi còn viết tấm bưu thiếp. Người nhận được tấm bưu thiếp đó chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là giữa họ xảy ra chuyện gì.

      Nhan Miêu hỏi ngay: "Từ Vĩ Trạch cầu hôn cậu chưa?"

      Thư Hoán hơi ngượng ngùng: "... Làm... làm gì có".

      "Ủa, hai người Maldives chẳng lẽ phải là hưởng tuần trăng mật sao? có nhẫn có gì?"

      "... phải tuần trăng mật, chỉ là nghỉ mát bình thường thôi mà. Cậu đừng nghĩ nhiều quá."

      "Này, trước khi đính hôn sống... ừm, coi như là sống chung , đó đâu phải tác phong của cậu."

      "Tớ... tớ cũng có cách nào..."

      "Có điều chưa biết chừng do ấy nhất thời quên mất, ngày mai đến cầu hôn cậu sao?"

      Tiêu Biệt Nam Từ Vĩ Trạch mua nhẫn. Thư Hoán cũng quên bẵng mất chuyện này, thầm nghĩ, biết bao giờ mình nhận được nó đây.

      Dọn dẹp phòng ốc, hành lý và làm vệ sinh cá nhân xong khuya, thấp thỏm nghĩ, chừng ngày mai mình có thể nhận được nó sao?

      Nhưng hôm sau nhận được, hôm sau nữa vẫn , tuần sau cũng ... Mãi về sau, lại càng .

      Chiếc nhẫn đó như biến mất trong khí.

      Thực ra Thư Hoán cũng hiểu càng đợi càng vô vọng, nếu Từ Vĩ Trạch muốn đưa cho lấy ra từ lâu.

      Có lẽ là sau khi thử cảm giác mới lạ, mất bồng bột đó cũng nên.

      Từ sau khi về lại thành phố S, Từ Vĩ Trạch còn thân mật với nữa. Tuy hai người vẫn hẹn hò, nắm tay, hôn nhau... nhưng những chuyện đại loại như nắm bắt tất cả cơ hội để bế lên giường như hồi nghỉ mát xảy ra.

      nghĩ, chừng Từ Vĩ Trạch ăn no rồi.

      quá hiểu , niềm ham thích đối với người, món ăn của , theo như biểu mấy hôm nay về cơ bản là no nê rồi.

      Tình cảm của họ bị đốt cháy quá độ trong mất hôm đó rồi. Ngọn lửa tình cảm tuy trông rất nồng nàn nhưng ra nó cũng chỉ có thể cháy trong giới hạn nhất định mà thôi, tựa như dòng nước nếu chảy còn có hy vọng chảy mãi nhưng nếu như chảy mạnh mẽ ồ ạt chỉ trong thoáng chốc còn gì.

      Nhiên liệu của chắc đốt hết, chỉ còn lại của mà thôi.

      OoO

      Thư Hoán bỗng ý thức được, chu kỳ sinh lý tháng này của mình hình như đúng. Trước khi quan tâm đến chuyện này, bởi dù sao cũng chỉ ở trong nhà, lúc nào cũng có thể đối phó nên chưa bao giờ lưu tâm tính toán.

      Nhưng lần này lại lưu ý cách cực kỳ nhạy cảm, cũng rất sợ kỳ lạ này.

      cũng phải là có kiến thức cơ bản. Khoảng thời gian ấy và Từ Vĩ Trạch có bao nhiêu lần như thế, biết nghĩ thế nào, nhưng dù sao cũng chẳng có lần nào họ dùng biện pháp an toàn.

      Xong việc phải uống thuốc tránh thai gì đó cũng biết, nhưng giỏi tiếng , nếu phải nhờ Từ Vĩ Trạch xấu hổ quá, hai là với mức độ thân mật dày đặc của họ căn bản thuốc cũng có tác dụng.

      Khi ấy còn có thể lừa mình dối người mà trốn tránh thực, dù sao cũng ở nơi khác, chuyện lành có thể tạm thời ném , nhưng bây giờ thể nghĩ tới.

      Nếu sắp đến lúc Từ Vĩ Trạch đề nghị chia tay mà xảy ra chuyện này đúng là thảm quá.

      Thư Hoán tự mua que thử thai, thử trong nhà, sau đó cả đêm ngủ được. Hôm sau vì chưa chắc chắn lắm nên đến bệnh viện.

      Lúc ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mặt trời gay gắt khiến Thư Hoán choáng váng, biết phải làm sao nữa.

      Nhưng nghĩ lại việc vẫn chưa tệ đến thế, bây giờ dù gì vẫn quen Từ Vĩ Trạch. Cũng có thể rất vui sao? Haizzz... Tuy khả năng này lớn nhưng ít nhất cũng có, nên lạc quan hơn.

      Hoặc là, tình huống xấu nhất, gạt bỏ sinh mệnh bé người mình . Cũng chẳng phải chuyện phiền toái gì, chỉ cần uống thuốc tự chết .

      Thư Hoàn nghĩ mà muốn khóc, mình khám, mình lấy kết quả, mình về nhà, trong lòng rất sợ hãi, nhưng nỗi buồn còn nhiều hơn.

      Nghĩ cả đêm, hôm sau Thư Hoán lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Từ Vĩ Trạch, sau đó mới đến nhà tìm .

      Thấy đến Từ Vĩ Trạch mỉm cười, trong hiểu biết của Thư Hoán vẻ mặt chắc thuộc về trạng thái vui sướng, cánh tay ôm cũng rất mạnh mẽ.

      "Hôm nay làm sao thế, có chuyện gì mà tìm gấp vậy?"

      Thư Hoán bất an, nghe hỏi vậy vội : "A? có việc bận sao? Em làm phiền ư?"

      "Đâu có." Từ Vĩ Trạch cười ôm chặt eo , "Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ. Lâu rồi em chủ động tìm ".

      quá lo sợ, mỗi câu của đều suy nghĩ xem có ám hiệu gì trong đó , để chắc chắn mình có nên hay .

      Từ Vĩ Trạch nhìn vào mắt : "Sao vậy, có chuyện gì cần à?"

      Thư Hoán dám lắc đầu. cũng dám gật đầu.

      "Chuyện quan trọng?"

      "..."

      Từ Vĩ Trạch nhìn rồi hôn lên chóp mũi , cười : "Nếu thấy thích hợp đừng , chưa biết chừng mấy hôm nữa tâm trạng khác".

      Thư Hoán biết có phải là phát giác ra điều gì , nhưng như thế càng thể được.

      Trong lúc chần chừ thấy quản gia Vương bước vào, Thư Hoán và ông nhìn nhau, quản gia Vương có vẻ khó xử.

      Từ Vĩ Trạch : "Bác ".

      "Nhị thiếu gia, có người phụ nữ muốn gặp cậu. biết cậu có tiện..."

      Từ Vĩ Trạch vẫn thản nhiên ôm : " sao, cứ mời khách vào ".

      OoO

      Người kia vừa vào, Thư Hoán bất giác mở to mắt.

      Đó là phụ nữ rất đẹp, tóc búi cao, chiếc trâm bạc cài lệch nhưng quê mùa mà có nét đẹp cổ điển. người ta là bộ xường xám cách tân, khuôn ngực đầy đặn, phần eo nhìn chính diện thấy vẫn thon gọn nhưng phần bụng nhô cao lên ai cũng biết là có chuyện gì xảy ra.

      Thư Hoán im lặng. chỉ có thể tự an ủi, chưa biết chừng ta đến tìm Từ Vũ Trạch là vì chuyện khác chứ chưa chắc là giống ...

      Từ Vĩ Trạch ngẩn người rồi , "Đường Tiếu Vi, lâu quá gặp".

      tỏ ra khá phóng khoáng: "Phải, chí ít cũng bảy, tám tháng rồi nhỉ?"

      "Em đến tìm có việc gì ?"

      "Ban đầu em định tìm , cũng biết cá tính của em mà." Đường Tiếu Vi rấ ngạo nghễ, chịu thua ai, "Nhưng em sắp sinh rồi, trước khi sinh em thấy hơi buồn bực nên muốn tìm bố nó, xin bố nó chịu trách nhiệm."

      Thư Hoán nhúc nhích gì nổi.

      "..."

      Từ Vĩ Trạch buông tay, đứng lên, sắc mặt hơi sa sầm: "Tiểu Vi, em nhầm rồi, con của em thể là của ."

      nhăn mày: "Dù sao cũng là đàn ông, có cần nhát gan thế ? Chuyện làm cũng dám nhận?"

      Từ Vĩ Trạch nhìn : " như thế nhưng đó thể là con ".

      Thư Hoán đờ đẫn, quá đột ngột, người phụ nữ cũng mang thai con của Vĩ Trạch xuất khiến luống cuống, biết phải làm gì.

      Đường Tiếu Vi hề bị shock, chỉ cười khẩy, "Em muốn biết xem, liệu có phải chỉ mình em tìm đến đây, hay là người khác cũng giống em, vừa mở miệng vị đuổi ra khỏi cửa?"

      Từ Vĩ Trạch hề do dự: "Họ đều thể có con với . Em càng thể".

      "Tốt thôi, bây giờ cứ thể, em cũng bó tay. Vậy có cần đợi em sinh con xong, xét nghiệm AND nhận?"

      Thư Hoán nhìn ta, cố gắng kiểm soát bản thân nhưng mọi thứ trước mắt ngày càng nhòa nhạt.

      Từ Vĩ Trạch bỗng nghiến răng: "Cho dù là con , cũng nhận."

      Trong thoáng chốc Thư Hoán bỗng thấy tuyệt vọng. Trước khi Đường Tiếu Vi có phản ứng, lấy hết sức mình, tát cái.
      Trâu thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 53

      Ra khỏi nhà họ Từ hai tiếng đồng hồ rồi, Thư Hoán vẫn đứng dưới hơi lạnh tỏa ra của cửa hàng tiện lợi 7 – 11, trong lòng rối bời.

      Sau khi tát Vĩ Trạch, hỗn loạn xảy ra cần cũng biết. Khi định giữ lại tát thêm cái nữa, rồi những lời rất khó nghe.

      Bây giờ Từ Vĩ Trạch chắc rất hận , nhưng dù sao cũng chẳng có gì khác nhau, chia tay chỉ là chuyện sớm chiều.

      Thư Hoán cầm túi nho khô lên, sau đó nhìn thấy Đường Tiếu Vi.

      ta rất nổi bật, là người phụ nữ mang thai đẹp nhất mà Thư Hoán từng gặp, dù bụng to nhưng vẫn xinh đẹp kiều diễm, hơn nữa còn rất ngạo nghễ, tỏ ra cần ai cả.

      Nhưng người mang chiếc bụng to như thế, dù sao cũng rất đau khổ.


      Đường Tiếu Vi đứng trước máy bán nước lúc nhưng cuối cùng lấy gì cả, sau đó cầm tạp chí đến thẳng quầy thanh toán. Lúc móc ví tiền ra, tờ tiền rơi xuống, ta còn thể cúi xuống nhặt, chỉ cau mày rồi định bỏ .

      Thư Hoán bước đến cúi xuống nhặt giúp rồi đưa cho ta: "Tiền của ".

      Đường Tiếu Vi nhìn nhưng cũng tỏ ra thân thiện: "Cảm ơn".

      "Lúc nãy định uống nước phải ? Cần cái nào, tôi lấy cho", phụ nữ có thai đúng là vất vả.

      Đường Tiếu Vi nhìn : " cũng là...".

      "Tôi cũng định mua mà, tiện thôi".

      "Bên dưới, ngoài cùng bên trái".

      Thư Hoán lấy nước, tính tiền xong rồi lại hỏi: " ở đâu? Tôi đưa về".

      Đường Tiếu Vi chút nể mặt: " nhầm đấy chứ? Tôi phải đối tượng để kết bạn".

      Thư Hoán cũng thấy mình giống Thánh Mẫu quá. Nhưng lúc này đây, cùng là phụ nữ, vẫn cảm thấy ta rất vất vả.

      "Tôi hy vọng hiểu , lập trường của và tôi đối lập với nhau".

      Thư Hoán gục đầu ủ rũ, thở dài: "Haizzz...".

      Cũng chẳng có gì để đối lập hay , chẳng qua là người phụ nữ bị Từ Vĩ Trạch bỏ rơi và người phụ nữ Vĩ Trạch sắp bỏ rơi mà thôi.

      "Tôi muốn làm bạn với , càng muốn giúp đỡ, cũng đừng có làm những điều kỳ quặc".

      Thư Hoán buồn bã : "Tôi... tôi biết!".

      Hơn nữa Đường Tiếu Vi và Từ Vĩ Trạch là chuyện quá khứ, lâu hơn khi và Vĩ Trạch quen nhau nhiều, căn bản thể tính là ngoại tình, thể đối xử với ta bằng cảm xúc khi đối xử với kẻ thứ ba được.

      Đứa con người khác mang trong bụng và con của bạn là của cùng người, cho dù hai người có đối lập nhau nhưng cũng đều đáng thương như nhau.

      Nhìn Đường Tiếu Vi, như nhìn thấy chính mình trong tương lai vậy.

      Tên quỷ đào hoa mà chịu trách nhiệm với mới lạ. Tương lai đối với có lẽ cũng là những câu từ cũ: " thể là con tôi!".

      Haizzz.

      căm hận bản thân mình lúc đó, yếu đuối chống lại được cám dỗ, bị Từ Vĩ Trạch được nước làm tới, lại còn ôm ấp hy vọng với .

      Thư Hoán lại buồn bực : " rất lợi hại nhưng bây giờ phải chỉ có mình, đứa bé nhất định phải có bảo vệ chăm sóc kỹ lưỡng nhất. Tình trạng cơ thể giờ phải có người chăm sóc chứ".

      chỉ cần nghĩ đến chuyện mình vác bụng bầu để chờ sinh là thấy áp lực khó mà chịu đựng được. Tuy Đường Tiếu Vi có vẻ rất độc lập, làm việc nhanh nhẹn, còn mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường nhưng phụ nữ dù có mạnh mẽ đến mấy lúc này đây cũng rất yếu đuối, đều cần có người bên cạnh, chí ít là người bạn.

      " mình đến thành phố S này sao? Ở đây có người thân hay bạn bè ?"

      Đường Tiếu Vi chỉ đáp ngắn gọn: "Ừ. có".

      Thư Hoán bỗng thấy ta kiên cường: " mình ở đây liệu có tiện , nhà họ Từ sắp xếp giúp chứ?".

      "Từ Vĩ Kính định cung cấp chỗ ở và phục vụ nhưng cái tôi cần phải điều đó, tôi có đến đây để lừa đảo đâu. Từ Vĩ Trạch nhận chẳng có ý nghĩa gì cả."

      "Vậy, hay... hay cứ để tôi đưa về nhé."

      Thư Hoán cũng định giả vờ làm người tốt, dù sao sau này cũng qua lại với Đường Tiếu Vi. Đối với Từ Vĩ Trạch cũng kết thúc rồi, làm người tốt cũng chẳng được lợi lộc gì.

      Chỉ là thấy Đường Tiếu Vi mang bụng bầu to như thế, lúc nào cũng có thể trở dạ, mà ở đây lại có bạn bè hay người thân, bất giác thấy rất lo, cách nào khoanh tay thờ ơ được.

      Đường Tiếu Vi ở khách sạn Westin nổi tiếng, ngay gần đó. Thư Hoán đưa ta về, lên lầu theo, thấy ta vào phòng an toàn mới thở dài nhõm hơn.

      Đường Tiếu Vi cũng phải kẻ bất lịch , nếu người ta đưa mình về phòng rồi ta cũng : "Tôi hơi khó chịu trong người, cứ ngồi , uống gì đến tủ lạnh lấy nhé".

      Thư Hoán đáp lại, thấy Đường Tiếu Vi nghe điện thoại, nửa chừng chiếc di động khác reo vang, thế là lại nghe, hai bên lần lượt, hình như là chuyện công việc.

      Đến lúc này rồi còn bận rộn và giỏi giang như thế, Thư Hoán vừa khâm phục vừa cảm khái.

      Đợi ta cúp máy, Thư Hoán hỏi: "Lúc này rồi mà cũng cho mình nghỉ ngơi sao?".

      Đường Tiếu Vi : "Công ty quảng cáo của tôi có số việc vẫn cần tôi ra tay".

      Thư Hoán càng nhìn càng thấy ta đúng là mẫu phụ nữ xuất sắc, xinh đẹp và trí tuệ, tính cách lại mạnh mẽ kiên cường, đúng là mục tiêu để phấn đấu. Đến cả người phụ nữ tốt như thế mà Từ Vĩ Trạch vẫn cần.

      Đến lúc sắp phải ra về, Thư Hoán : "Đúng rồi, đây là số điện thoại của tôi, nếu cần gì gọi cho tôi nhé, tôi khá là rảnh rỗi".

      Đường Tiếu Vi nhìn vẻ khó hiểu, nhưng vẫn : "Biết rồi".

      Thư Hoán định quay thấy ta đứng lên, vội : " cần tiễn, cứ nghỉ ngơi ".

      Đường Tiếu Vi lườm : "Ai tiễn , tôi chỉ định rót ly nước".

      Thư Hoán hơi ngượng: "Ồ, vậy... để tôi giúp ".

      Rồi Thư Hoán cầm bình nước bàn, rót ly đưa cho ta.

      Ngón tay vừa rời khỏi ly nước, Thư Hoán liền nghe tiếng động lạ, sau đó cảm thấy chân mình bị ướt.

      Nhưng chiếc ly ràng vẫn ở trong tay Đường Tiếu Vi, nước hề sánh ra ngoài.

      Thư Hoán bỗng đờ người, nhúc nhích nổi.

      "... ... nước ối... vỡ... vỡ rồi..."

      Đường Tiếu Vi cũng nhúc nhích, vẻ mặt khó coi: "Tôi biết, có cần phải ?".

      Sắc mặt Thư Hoán tái nhợt: " đợi đó, đừng sợ, tôi gọi xe ngay, đừng sợ nhé..."

      Đường Tiếu Vi : "Này, người sợ là đấy chứ?".

      Thư Hoán phát huy uy lực siêu mạnh, nhanh chóng gọi được taxi, hai người thuận lợi đến được bệnh viện rồi Đường Tiếu Vi kìm nổi mà luôn miệng kêu đau.

      Làm thủ tục xong xuôi, Thư Hoán cứ luýnh quýnh đứng ngồi yên bên cạnh ta, mắt rưng rưng, bàn tay ký tên cứ run lên bần bật.

      Đường Tiếu Vi lườm , nghiến răng: "Người sắp sinh là tôi, người đau cũng là tôi, khóc cái nỗi gì?".

      Thư Hoán sụt sịt: "Tôi... tôi thấy đau như thế...".

      "..."

      Đường Tiếu Vi được đưa vào phòng sinh, y tá hỏi: "Bố đứa bé đâu?".

      "..."

      Hai người nhìn nhau, biết trả lời thế nào.

      Y tá nhìn Thư Hoán nắm tay chặt tay sản phụ, cũng nhìn hai người bằng ánh mắt thông cảm và khoan dung: "Ồ, hai người phải cố lên nhé".

      "..."

      Trong quá trình sinh Thư Hoán được phép ở cạnh, để Đường Tiếu Vi nắm chặt tay . Sau đó lại được chứng kiến kiên cường của Đường Tiếu Vi, người phụ nữ này ngay cả kêu đau cũng kiềm chế rất nhiều so với những người khác, hơn nữa tinh thần luôn trong trạng thái tỉnh táo.

      Nhưng dù là vậy, Thư Hoán cũng căng thẳng sợ hãi đến độ nước mắt cứ rơi ngừng, khóc còn ghê gớm hơn cả sản phụ, người ta chưa sinh xong mà mắt sưng húp rồi.

      Sau đó vô cùng may mắn được trở thành người đầu tiên nhìn thấy đứa bé ngoài bác sĩ và y tá. Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ vang lên, thấy nhõm hẳn, người như rũ ra, chỉ có thể nấc nghẹn: "Đường Tiếu Vi, ... tuyệt lắm...".
      Trâu thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 54

      Khi cậu bé con hiếu động mạnh khỏe được quấn khăn xong, đặt cạnh người Tiếu Vi, Thư Hoán hưng phấn đến độ mặt đỏ bừng: " nhìn này, con của đáng quá!".

      "..."

      " vĩ đại, là người mẹ vĩ đại nhất!"

      "... Tại sao còn vui hơn cả tôi chứ?"

      Mắt Thư Hoán vẫn sưng húp: "Nhưng đúng là đáng mà, nhìn này".

      Trẻ sơ sinh vẫn chưa thể được là có đẹp hay , nhưng chỉ nhìn tay chân thon dài, ngũ quan sáng sủa của đứa bé là có thể liên tưởng đến gene của bố mẹ, chắc chắn cậu bé đẹp trai.

      Đường Tiếu Vi cũng ôm lấy cậu nhóc, cúi xuống nhìn. Thực cảnh tượng lung linh, gương mặt Tiếu Vi hơi phù lên nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, khi nhìn đứa trẻ trông như vừa bước ra từ tranh sơn dầu vậy.

      Đường Tiếu Vi chịu được nữa mà hỏi Thư Hoán: "Này, tôi hỏi, cứ khóc cái gì thế? =_= |||".

      Thư Hoán hít hít mũi: "Tôi... tôi chỉ thấy cảm động quá...".

      "..."

      Đường Tiếu Vi tiếp tục quay vẻ như chịu đựng được, lúc sau ta bỗng : "Cảm ơn ".

      "Hả?"

      Giọng điệu ta tuy nhiệt tình, nhưng vẫn rất chân thành.

      "Tôi ngờ lại được chăm sóc."

      Thư Hoán chùi nước mắt nước mũi: "Đừng thế, chúng ta đều là phụ nữ, bình thường cũng giúp mà".

      Đường Tiếu Vi : "Ai bảo thế? Nếu là tôi, tôi đẩy từ cầu thang xuống".

      ".."

      T_T Chắc ấy chỉ đùa thôi.

      lúc sau, Thư Hoán lại hỏi: " có muốn ăn gì , tôi mua cho".

      Đường Tiếu Vi suy nghĩ, hơi nghiêng đầu, lại với vẻ ngây thơ: "Kem".

      Thư Hoán vội khoát tay: " được, sinh xong phải ăn đồ nóng, tẩm bổ, tôi hầm gà cho nhé? Hay muốn ăn canh cá?".

      "... tưởng là là bố đứa trẻ đấy à?"

      Hình như.... Chuyện cảm động đến mức khóc ròng, sau đó còn lăng xăng thăm hỏi, đưa trà rót nước, tất cả đều là công việc chồng sản phụ làm. Kết quả đều do làm cả.

      "..." Tốt thôi, cũng thừa nhận số mình là số đàn ông.

      Dù sao nữa, hình như hai người họ có thể làm bạn, Thư Hoán ở bên ta, còn ta trò chuyện với theo kiểu đối phó, chẳng chút dịu dàng.

      " có muốn thông báo cho người nhà ? Họ vui mừng chạy đến thăm đứa trẻ chứ?"

      "Cả nhà tôi di dân sang Canada lâu rồi, sau đó tôi sang New York học đại học, mở công ty, ít khi liên lạc với gia đình. Noel năm ngoái cãi nhau với mẹ tôi, đến giờ vẫn chưa gọi điện thoại."

      "Á, vậy mình, có thai đến bây giờ là mấy tháng rồi, liệu có mệt ?"

      "Cũng chẳng có gì, rất nhiều việc có bạn giúp tôi xử lý. Hơn nữa mang thai cũng chẳng có gì to tát, hai tháng rưỡi đầu chuyển văn phòng, tôi yên tâm việc trang trí còn tự chọn đồ, tự gắn đèn chùm nữa. Sau đó vẫn bar, uống rượu kết bạn, rất tự do."

      Thư Hoán giật mình: "Thế... Thế qua nguy hiểm! Thời kỳ đầu mà mang vác vật nặng, trèo cao và cả... cả uống bia rượu, rất có khả năng bị sẩy thai đó. Haizzz, đúng là to gan...".

      "Thế có là gì, ban đầu tôi còn tưởng mình phát phì, uống thuốc giảm béo nữa mà."

      Thư Hoán mặt trắng bệch: "Cái gì?! thể, những loại thuốc như giảm béo đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa bé đó! Cũng may sao, bác sỹ các chỉ số của nó đều rất tốt...".

      Đường Tiếu Vi bỗng nhạy cảm nhìn : "Sao biết nhiều thế?"

      "Hả?"

      "Về những chuyện cần chú ý trong thời kỳ đầu mang thai?"

      Thư Hoán hoảng hốt: "À, ... có gì, chẳng phải nó là kiến thức sơ đẳng hay sao?".

      ", trước khi tôi biết mình mang thai căn bản những chuyện này."

      "..."

      "Chẳng lẽ...", Đường Tiếu Vi nhìn , " cũng mang thai rồi?".

      Thư Hoán vốn giỏi dối, bị ánh mắt đầy cưỡng ép của Tiếu Vi nhìn thẳng, càng biết phải sao.

      Nhất thời chỉ muốn khóc to lên.

      Từ Vĩ Trạch chết tiệt, kẻ thù của phụ nữ, mối họa của toàn dân!

      Bị Đường Tiếu Vi nhìn mình bằng ánh mắt đồng cảm, Thư Hoán càng đau buồn, gạt nước mắt : "Đừng nhìn tôi như thế, tôi sao".

      Đường Tiếu Vi : "Tôi kiến nghị nên tìm Từ Vĩ Trạch mà ".

      "Có cần ? T_T"

      "Hôm đó ta tỏ ra rất vô tình với tôi nhưng với khác. chừng ta rất vui."

      "T_T Làm sao được?"

      " đấu tranh cũng nhân lúc này đòi lại công bằng."

      "Thôi bỏ ."

      "Đừng nhút nhát thế, sợ thua thiệt tôi với , trong đàm phán tôi chưa chịu thua bao giờ."

      "Haizzz..."

      phải dám , chỉ muốn xem đứa trẻ là quân cờ giữa và Tử Vĩ Trạch mà thôi.

      Lúc rời bệnh viện trời tối, Thư Hoán bất ngờ nhìn thấy Từ Vĩ Trạch.

      Sau khi Đường Tiếu Vi mẹ tròn con vuông, cũng xem như có thời gian nghỉ ngơi, liền gọi cho , đến thăm đứa trẻ.

      Còn bây giờ thấy đến , ngoài việc cảm thấy an ủi ra, lại thấy có chút bối rối, hỗn loạn.

      "... đến thăm đứa bé à?"

      Từ Vĩ Trạch đáp: ", đến tìm em".

      "... vô tình quá".

      "Về phía Đường Tiếu Vi, bọn sắp xếp người chăm sóc, để ấy có chế độ nghỉ ngơi tốt nhất, lát nữa trai đến thăm ấy. Là bạn bè tình nghĩa thế này đủ rồi. Nhưng giờ đây quen em, chuyện với những phụ nữ khác tránh, thế nên đến thăm ấy."

      "..."

      "Cho dù em nghĩ vô tình cũng sao, còn hơn là đa tình với những người khác."

      Thư Hoán chỉ đỏ hoe mắt nhìn .

      Từ Vĩ Trạch dịu giọng: "Lên xe , Gấu Hoán".

      Thư Hoán lên xe. Ở mức độ nào đó mà Từ Vĩ Trạch đúng là người đàn ông tốt, tình cảm ràng.

      thể vô tình, làm việc vẫn rất có tình nghĩa; chỉ có điều là cho phép mình có chút gian mờ ám nào với đối tượng mà chấp nhận, thực ra cũng chính là tôn trọng và bảo vệ người bạn quen.

      Chỉ là, nghĩ rằng sau này mình cũng trở thành đối tượng bị ngăn cách với cuộc sống của , có được chút tình cảm nào từ , trong long Thư Hoán vẫn rất buồn.

      Chuyện cũng có thai như Đường Tiếu Vi, vẫn muốn cho biết.

      Nếu giữa hai người cần đứa con để kết nối với nhau quá bi thảm. Càng bi thảm hơn là rất có thể Từ Vĩ Trạch có phản ứng. Nghĩ đến việc tương lai mình thể nào gắng gượng được, thể nào mạnh mẽ, cách nào cách xa được, đến lúc đó nếu bị bỏ rơi, phải khóc lóc van xin chịu trách nhiệm với đứa bé đúng là...

      thể chấp nhận bản thân yếu đuối như thế.

      Cần cắt phải cắt, tráng sỹ trở lại.

      Từ Vĩ Trạch đưa về chung cư, Thư Hoán : "Chúng ta chia tay ".

      Động tác của ngừng lại đột ngột: "Gấu Hoán?".

      "Sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn, dù sao trước nay chúng ta vẫn luôn là bạn..."

      Từ Vĩ Trạch cắt ngang: "Em vì chuyện của Đường Tiếu Vi?".

      Thư Hoán cũng phủ nhận. Coi như là đúng vậy . T_T

      Từ Đường Tiếu Vi, có thể nhìn thấy vết xe đổ.

      Từ Vĩ Trạch nhẫn nại giải thích: " đứa bé đó phải con của , chạm đến ấy, là do ấy hiểu lầm. Hơn nữa đó là trước lúc tỏ tình với em, thậm chí còn trước khi nhờ em giả làm bạn . Sao có thể xem là ngoại tình được?".

      Haizzz, đương nhiên. đúng ra làm sai. Nhưng nếu sau này cũng về như thế với bạn tiếp theo phải làm sao?

      Đường Tiếu Vi mạnh mẽ hơn nhiều, dù là cá tính hay năng lực đều vượt xa , thế mà mình đối mặt với mọi chuyện rất vất vả rồi, nữa là . Đến lúc đó biết đau lòng đến mức nào.

      "Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng chia tay, chi bằng nhân lúc này chia tay luôn ."

      Sắc mặt Từ Vĩ Trạch rất xấu: "Thế nào là nhân lúc này?".

      Thư Hoán cũng tránh né: "Em hỏi , có bạn dài nhất là bao lâu?".

      Từ Vĩ Trạch ngẩn người, sau đó cau mày: " có thể trả lời ?".

      Thư Hoán như muốn khóc: "Dù trả lời, em cũng biết. Nhiều nhất là ba tháng, ngắn nhất là tuần."

      Từ Vĩ Trạch ngượng ngùng: "Gấu Hoán..."

      Thư Hoán hạ quyết tâm: "Thế nên chúng ta cũng sắp rồi phải , có lẽ chỉ là chuyện ngày ngày hai thôi, để em thay vậy."

      Từ Vĩ Trạch bỗng nhìn chằm chằm, ánh mắt rất dữ dội.

      Thư Hoán chưa kịp đoán ý Từ Vĩ Trạch bế thốc lên, đặt lên bàn rồi kéo mạnh váy .

      Thư Hoán cảm nhận được sức mạnh của , sợ hãi giãy giụa.

      Cưỡng bức gì đó chỉ là chuyện , cũng nghĩ rằng Từ Vĩ Trạch làm tổn thương mình. Nhưng vấn đề là phát điên, vô cùng thô bạo, chỉ sợ sau lần này, thân phận "mẹ tương lai" của cũng biến mất.

      Như thế quá bi thảm, tuy rất giận mình tự dưng lại đem áp lực này vơ vào người, hối hận vì sao lúc đầu phòng tránh, nhưng khi xác định có rồi cho dù những ngày tháng phải làm bà mẹ đơn thân về sau có vất vả mấy, cũng thể thương nó.

      Nhưng chuyện này thể ra, chỉ có thể ra sức chống cự: " tránh ra, tránh ra!".

      Từ Vĩ Trạch bịt miệng , ôm lấy lưng , ép về phía mình. mạnh mẽ vô cùng, thể kháng cự.

      Trong lúc luống cuống, Thư Hoán vớ lấy lọ hoa bàn, nghĩ gì mà đập vào đầu .

      Tuy Từ Vĩ Trạch nghiêng đầu tránh theo bản năng nhưng lọ hoa vẫn đập trúng vào trán .

      Đòn tấn công này khiến sững sờ, dừng lại, đờ ra làm gì cả.

      lúc lâu sau mới buông ra, : "Xin lỗi".

      Sau đó đưa tay lên chùi trán cái rồi lặng lẽ bỏ với vết thương chảy máu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :