1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả muội - Trạm Lộ (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5.2

      cúi đầu, tâm cứng rắng “Trong quân cuả ta, trừ bỏ quân kỹ ra còn nữ nhân khác, ngươi muốn ta giải thích thân phận của ngươi như thế nào cho quân lính bên dưới đây?”

      Song Nhi hô tiếng, vội vàng lấy tay sờ sờ lên mặt, vừa sờ nàng biết rồi. nhưng nàng có giải thích, hai tay chỉ gắt gao che mặt, hai vai run rẩy, như tùy lúc có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

      Nguyên Phi Ngạo nhịn được kéo tay nàng “Nếu như người Cổ gia làm khó ngươi….”

      Câu kế tiếp nghẹn lại cổ họng, sau khi kéo tay nàng ra, lại thấy từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống, cứ như vậy, rớt xuống mu bàn tay .

      “Song Nhi…” trong lòng Nguyên Phi Ngạo cảm thấy rối rắm, bị thương nặng như thế nào cũng chưa từng thấy đau, vì sao vài giọt nước mắt lại làm đaunhư vậy “Nàng vì sao muốn tiếp cận ta?”

      Nàng cúi đầu nức mở “ta… là ta ngưỡng mộ ngài, chính là muốn gặp được ngài,… ai ngờ gặp được lại ở cùng chỗ, … ngài tốt với ta, chưa từng có ai tốt với ta như vậy, … chính là ngài hung dữ với ta, ta cũng cảm thấy vui vẻ.”

      Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Nhưng nàng phải là nam tử, thể nhập ngũ.”

      “Ngài ai biết.” nàng nắm chặt tay , cầu xin “để cho ta theo bên cạnh ngài , cho dù làm nha hoàn cũng được.”

      “Ta cần nha hoàn.”

      “Vậy để ta làm tùy tùng của ngài , tuy rằng võ công ta cao, nhwung ta cam đoan lúc địch nhân công lích ta có thể chắn đao thay ngài.”

      Nguyên Phi Ngạo lại than thở “Ta hận nhất là người ta thay ta chắn đao. Nếu nàng bởi vậy mà chết, ta chẳng phải là sống đời hối hận cả đời sao?”

      “Ta nguyện ý chết vì ngài.” Nàng vội vàng “cầu xin ngài cần đuổi ta

      Nguyên Phi Ngạo nhìn thẳng khuôn mặt nhắn khóc như mưa kia, lúc sau, vươn tay, nhưng lại là lau nước mắt khóe mắt nàng, hỏi ‘Ai dạy nàng thuật dịch dung?”

      “Trước đây lúc ta học võ công vô tình biết được khả năng này của sư phụ, ta vừa cầu xin vừa dụ dỗ, ông ấy mới dạy cho ta. Trong nhà ai biết ta có khả năng này, ta mới có thể từ Cổ gia chạy đến đây.” Ánh mắt nàng tỏa sáng, “Sau này ngài muốn ra ngoài, nếu muốn địch nhân nhận ra ngài, ta có thể giúp ngài dịch dung thành bộ dạng khác, địch nhân nhất định thể nhận ra ngài, nhưu vậy ngài có thể yên lặng lẻn vào quân địch mà gây ra tiếng động nào, đem bọn họ đánh ngã. Lưu ta lại , ta có ích mà!”

      biết do nước mắt của nàng làm mềm lòng phòng ngự của , hay lí do của nàng đưa ra đả động tới , Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ lâu, sau đó chậm rãi gật đầu “Được rồi, ta có thể mang theo nàng, nhưng điều kiện kiên quyết là nàng thể để bọn thuộc hạ của ta biết nàng là nữ nhân, ta muốn nhận cho mình phiền toái vô vị.”

      “Tuân lệnh.” Nàng nín khóc mỉm cười.

      tại, nàng nằm xuống cho ta.” Nguyên Phi Ngạo đè nàng xuống “Ngươi mau nhanh chóng bình phục, nếu ta cũng muốn đem người tàn phế bên người.”

      “Vâng.” Song Nhi cười duyên, tinh quang trong mắt lóe sáng, nhưng Nguyên Phi Ngạo nhìn thấy, nhất thời tâm thần như là bị ánh sáng đó cuốn

      Trãi qua kiểm chức, đám người đêm qua cùng Nguyên Phi Ngạo xảy ra cuộc chiến kia là võ sĩ Thu Kế quốc. trừ bỏ mười mấy người này, còn khoảng trăm người còn lại hẳn là trốn ở rừng sâu.

      Dựa theo phương pháp lúc trước Song Nhi đưa ra, Đặng Lan cũng tìm ra được chõ quân giặc náo, vì thế toàn lực truy kích, kết quả ở cửa sơn động cùng đoàn người Thu kế quốc ác chiến, bắt sống được mười mấy người, giết chết mấy chục người, còn lại đều bỏ trốn.

      Nhóm võ sĩ bị bắt được đưa đến, Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng hỏi “Là ai phái các người đến Hạo Nguyệt quốc? tại hai nước hòa bình, công chúa điện hạ chúng ta cũng sắp gã cho hoàng tử của các ngươi, quốc gia các ngươi còn chuyện gì chưa hài lòng?”

      Nhóm tù nhân im lặng ai dám hé răng.

      Tiêu Điển tức giận “Tướng quân đừng khách khí với bọn họ, cho bọn họ biết tay, bọn họ chưa cung khai ra đâu.”

      Chân bị thương của Song Nhi sắp khỏi, lại dịch dung đứng gần bọn họ, tuy rằng cánh tay cùng bả vai chưa khỏi hẳn, nhưng nàng lại kiêng trì muốn theo bên cạnh Nguyên Phi Ngạo.

      Lúc này nàng nhìn những người này “Ta nghe loại khổ hình, là đem mọi người nấu trong các bình to. Bắt đầu là đổ nước lạnh vào, lại thêm củi lửa, vô hình có thể nấu chín người ta, người bị nấu chín da tróc thịt bong, ngay cả xương cũng muốn mềm ra, phải có hay ?”

      Nguyên Phi Ngạo thản nhiên phải quá dễ dàng sao? lấy cái bình lại là được.”

      Tiêu Điển vội kêu người nâng cái vạc nấu rượu lại, đốt lửa lên, bắt đầu nấu nước.

      Các võ sĩ phía dưới có người bắt đầu biến sắc.

      Nguyên Phi Ngạo lấy tay chỉ người trong số đó “Nấu trước .”

      Hai chân người nọ sớm nhũn ra, ngay cả đứng dậy cũng được, lúc bị kéo đến đống lửa rốt cục nhịn được hô to “Ta ! Ta ! phải Thu Kế quốc phái chúng ta tới, là Tần Vương!”

      “Tần vương?” Nguyên Phi Ngạo khoát tay, binh lính buông người nọ ra.

      Người nọ liền dập đầu liên tục trước mặt Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng!”

      “Đem mọi chuyện ràng, ta có thể tha cho ngươi mạng. Tần vương là huynh đệ của bệ hạ, nếu ngươi gian dối, tội càng thêm tội.”

      Người nọ nhanh chóng “Tiểu nhân dám! Tiểu nhân dám! Là Tần Vương ghen tị với tướng quân ngài danh cao đức trọng, vài lần trước mặt bệ hạ xin quân cũng thành công, vì thế bảo chúng ta giả trang thành người Thu kế quốc chờ ở đây để phục kích tướng quân, nếu tướng quân có chuyện gì giá họa cho người Thu Kế quốc làm…”

      vô liêm sĩ!” Tiêu Điển ở bên cạnh tức giận, rút bảo kiếm lưng định chém người nọ - Nguyên Phi Ngạo trừng mắt “Ta uqa tha cho mạng.”

      Tiêu Điển cam lòng thu hồi bảo kiếm.

      Mắt lạnh Nguyên Phi Ngạo đảo qua đám người, cao giọng hỏi “Các ngươi là người của Tần Vướng sao?”

      Những người nọ cúi đầu như trước dám trả lời.

      Nguyên Phi Ngạo hừ “Ta biết là các ngươi phụng mệnh làm việc, cũng phải là chủ ý của các ngươi. Nhưng các ngươi nhớ khi về bẩm báo lại với Tần vương, nếu có gì bất mãn với Nguyên Phi Ngạo ta, liền công khai mà tới, Nguyên Phi Ngạo ta đều tiếp đón. Nếu là thầm đến, mười mấy năm sống lưng ngựa chiến ta đây cũng phải hư danh, ta quan tâm là hoàng thân quốc thích, Nguyên Phi Ngạo ta trả lại gấp đôi. Thả bọn họ ra!”

      Tiêu điển nhìn Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân thả bọn họ , như là thả hổ về rừng.”

      “Hổ? bọn họ xứng, nhiều lắm chỉ là đám chó Tần vương nuôi mà thôi.” xem thường thèm liếc nhìn bọn người kia, xoay người bước vào nội viện.

      Song Nhi lại gần Tiêu Điển “Có thể thả họ , nhưng dù sao cũng để lại chút kí hiệu !”

      Mắt Tiêu Điển sáng lên “Kí hiệu gì?”

      Song nhi cười giả tạo “ ngại mặt bọn họ đều viết ‘Ta là thích khách của Tần vương’ , lại đê cho bọ họ quay về bên Tần vương, coi như là châu về hợp phố, sau này bọ họ sợ bị chủ tử đuổi nữa.”

      ( Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương có thành ý, muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

      Tiêu Điển nghe xong cười ha hả “Ý kiến hay, cứ làm vậy ."
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 5.3

      “Tướng quân, các người trong triều vẫn luôn đấu đá với nhau sao?” buổi tối Song Nhi tò mò hỏi

      “Cũng phải là tất cả, chính là đồng liêu trong triều cũng tránh khỏi có lúc bất đồng ý kiến.” Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn nàng cái, hỏi “Lúc Cổ gia các ngươi làm việc buôn bán, phải là cũng có đối thủ cạnh tranh sao?”

      Song Nhi bĩu môi “Mấy năm gần đây có nữa, Cổ đại thiếu uy phong tám hướng, còn có ai dám chống đối lại Cổ gia?”

      Nguyên Phi Ngạo thản nhiên trả lời “Giống vậy, trong triều cũng phải ai cũng dám khiêu khích ta.”

      “Vậy Tần vương là chuyện gì xảy ra?”

      là đệ đệ của hoàng thượng, gây khó dễ cho ta là giả, kiếm chuyện với hoàng thượng mới là . dòng họ mấy đời trước cầm binh quyền, nhưng đến thời của bệ hạ, lo lắng tạo phản, mới tước quyền cao của , ủy thác cho ta, tự nhiên cực kì tức giận, mấy lần muốn lật đỗ ta, cũng chưa tìm ra cơ hội.”

      Song Nhi lại hỏi “Bệ hạ sợ trong tay ngài có binh quyền tạo phản sao?”

      Nguyên Phi Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn, làm tim Song Nhi đập thình thịch “Loại lời vũ nhục này, về sau đừng nhắc lại.”

      Song Nhi lập tức nghiêm túc gật đầu “Vâng, ta biết.”

      lật tờ giấy lên quyển sách “Biết viết chữ sao?”

      “Biết” Song Nhi nhoài người về phía trước “Muốn ta giúp ngài viết cái gì?”

      phải giúp ta, nàng cần phải viết thư gởi về Cổ gia, là nàng cùng chúng ta.”

      Song Nhi vặn vẹo đầu “Ta viết, ở Cổ gia có người lo lắng sống chết của ta đâu.”

      “nhưng là con chó nuôi trong nhà, cũng thể vô duyên vô cớ làm mất được, huống chi nàng ở trước mặt Cổ Liên Thành cũng là người có tên có họ. nếu nàng viết, ta liền viết cho phong thư.” xong, Nguyên Phi Ngạo muốn ra tay mài mực.

      Song Nhi vội vàng ngăn lại “ngài biết , vô duyên vô cớ viết thư cho làm gì? Ngài coi như biết ta là người của Cổ gia được sao?”

      “Nguyên Phi Ngạo ta xưa nay làm người luôn thẳng thắn vô tư, tuy rằng tại ta cùng Cổ Liên Thành có quan hệ, chỉ sợ sau này có.”

      Ánh mắt Song Nhi khẽ biến đổi “Vì sao lại có quan hệ? ngài ở quan trường ở thương trường, chẳng lẽ sau này tướng quân cũng muốn làm thương nhân?”

      “Chẳng lẽ nàng có nghe ?” Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Cổ Liên Thành muốn đem muội muội gả cho ta. Đúng rồi, tiểu thư Cổ gia của các người là người như thế nào? Rất khó ở chung sao?”

      “Tính tình… là được tốt lắm.” Song Nhi cân nhắc cẩn thận tìm từ “bất quá là người tốt, nếu cưới vào cửa, hẳn thê tử tốt…”

      “tính tình tốt, sao có thể làm thê tử tốt?” Nguyên Phi Ngạo cười “Quên , dù sao cũng là hoàng thượng muốn ta cưới, cùng lắm cưới về trang trí. nữ nhân mà có thể leo lên đầu ta sao?”

      “Vì sao bệ hạ lại đồng ý cầu của Cổ Liên Thành, cho ngài cưới muội muội ?”

      “Hình như bệ hạ thiếu tiền, mà Cổ Liên Thành có tiền, bệ hạ liền lấy ta làm công cụ hòa thân.” Nguyên Phi Ngạo lạnh nhạt , nhưng khẩu khí lại có chút oán hận.

      Song Nhi cười “Như vậy là tướng quân liền ngoan ngoãn nghe theo an bài?”

      “Ăn lộc của vua, trung thành với vua, dù sao cũng phải là đại trời sập gì, bệ hạ khẩn cầu ta, ta thể chối từ.”

      “Cưới vợ mà ngài phải đại ? như vậy trước đây ngài có cưới qua rồi?”

      “Cưới vợ đúng là phải chuyện quan trọng, nhưng bây giờ tình thế ép buộc, ta cũng có biện pháp. Nữ nhân, trước đây chưa cưới qua, chỉ có thể là từng có.”

      “Như thế nào gọi là có?” Song Nhi mở to đôi mắt ngập nước, tràn đầy tò mò nhìn hỏi vấn đề xấu hổ này, cũng làm cho Nguyên Phi Ngạo nhất thời biết trả lời như thế nào.

      đành khụ tiếng hỏi “Nàng chưa từng thấy Cổ đại thiếu ở cùng nữ nhân nào sao?”

      ?” khóe miệng Song Nhi khẻ động “ có tính nghiện sạch , nữ nhân thể đến gần , ta luôn hoài nghi là thích nam nhân.”

      Nguyên Phi Ngạo cười “Đại khái là do che dấu quá tốt, ta tin là chưa từng có nữ nhân.”

      Nàng nghĩ nghĩ “ chắc là có nữ nhân , ta thường nghe cha cầu xin mau thành thân, đừng để Cổ gia tuyệt hậu, nhưng đều trả lời là gấp.”

      “Như thế cũng kì quái. nghiệp Cổ gia lớn như vậy, đều nằm trong tay , nếu như có ….”

      Ánh mắt Song Nhi vòng vo, cười “Nếu ngày nào đó ngài làm con rể Cổ gia, vậy phải ngài cũng phần trong tài sản đó sao?”

      “Ta cần tiền của bọn họ, tại ta phải cũng rất tốt hay sao?” trong khi Nguyên Phi Ngạo chuyện, viết thư cho Cổ Liên Thành

      Nàng gấp để độ cướp lấy cây viết tay “Được rồi được rồi, ta viết.”

      “Viết ngay lập tức.” Nguyên Phi Ngạo nhìn nàng chằm chằm, cho nàng cơ hội làm chuyện xấu.

      Song Nhi bất đắc dĩ, dùng tay còn lại bị thương viết xuống hàng chữ: Ta ở bên cạnh tướng quân Nguyên Phi Ngạo, vẫn khỏe mạnh đừng nhớ.

      “Thư này muốn ta gởi cho ai? Quản gia Cổ gia? Hay là Cổ Liên Thành.” đem thư của Song Nhi dán lại hỏi

      “Tùy tiện.” song Nhi bất đắc dĩ “Chỉ cần ngài sợ gặp phiền toái.”

      “Nàng quả nhiên là cái phiền toái.” giễu cợt “nàng gây cho ta ít phiền toái, Cổ Liên Thành chẳng lẽ còn vì nàng mà đến đây?”

      hả? bất quá vỗ tay vì trút được gánh nặng a.” nhắc đến Cổ Liên Thành nàng liền có kiên nhẫn.

      “Xem ra người bị phiền phải chỉ có ta.” Nguyên Phi Ngạo cười “đến đây, nàng nên thay thuốc rồi.”

      “Ta tự mình đổi.” Song Nhi ngượng ngùng .

      “Lúc nàng phẫn nam trang còn nhiều quy cũ như vậy sao? ta chỉ coi như là huynh đệ chiến trường, liếc mắt nhiều hơn cái, nàng yên tâm.”

      Nguyên Phi Ngạo thẳng thắng vô tư, làm cho Song Nhi có biện pháp cự tuyệt.

      Cởi phần áo bên ngoài ra, lộ ra phần vải trắng thân thể, miếng vải trắng vai còn bị thấm máu, nhưng mỗi ngày đều phải đổi thuốc lần. lúc đầu là do lão đại phu kia làm, sau vài ngày, Nguyên Phi Ngạo liền đích thân làm.

      lần lão đại phu cười tủm tỉm với “Bộ dạng nương này tệ, nếu như ngài còn chưa cưới vợ, vậy cưới nướng này cũng là giai thoại.”

      Từ trước đến nay Nguyên Phi Ngạo đều phóng khoáng nay bị câu làm cho xấu hổ. lúc đó là nàng bị thương nặng, tình thế cấp bách mới cùng lắm cưới nàng, kết quả làm cho lão đại phu để tâm.

      Trong lòng trong sạch của nữ nhân đương nhiên cũng quan trọng. nhưng Song Nhi lại như rơi xuống đầu , chút là kẻ thù của , lát là huynh đệ của , đôi khi làm cho biết nên làm sao bây giờ, ai biết sao này nàng lại lấy thân phận nào đến dọa ?

      Song Nhi biết suy nghĩ này của , tuy rằng nàng thẹn thùng lúc đổi thuốc dám đối mặt với , nhưng nàng vẫn toàn tâm tin tưởng .

      Nguyên Phi Ngạo nhàng đem thuốc đặt lên miệng vết thương, cố gắng để mình chạm nàng đau. Song Nhi là người kiên cường, từ lúc tỉnh lại nghe nàng kêu đau nữa.

      “Tướng quân, ngài hy vọng cưới dạng nữ nhân gì?” hôm nay nàng ngoại lệ thêm vài câu trước mặt .

      “Chỉ cần quá đáng ghét là tốt rồi.” giỡn.

      Nàng lại giận tái mặt “…Ta đây đại khái là thích hợp rồi.”

      Tay run lên cái, tiếp tục trêu chọc “Như thế nào? Muốn gã cho ta? Gả cho ta có gì tốt? ta phải kết hôn với tiểu thư Cổ gia, chẳng lẽ nàng nguyện ý gả cho ta làm thiếp?”

      “Làm nha hoàn cũng đồng ý huống chi làm thiếp.” nàng giọng

      “Coi như hết, nàng tuổi như hoa, ta chẳng phải là phá hư sao.” cười ha ha, cũng hiểu vì sao trong lòng vì những lời này mà thấy tự nhiên.

      “tướng quân tâm ta sau này ta gã cho người khác sao?” nàng lớn mật hỏi câu.

      Lần này Nguyên Phi Ngạo trầm mặt hồi lâu, gian nan ra câu “Chỉ cần… nàng thấy tốt.”

      Nàng đột nhiên xoay người, lột mặt nạ da người xuống, khuôn mặt dưới ánh đèn càng phá lệ đẹp mê người, trong mắt nàng lóe ánh lệ, lại như là lửa nóng “Ta, ta đây vất vả tìm ngài, tới gặp ngài, nhận thức ngài… phải là muốn nghe ngài những lời này.”

      giật mình, bởi vì nghĩ tới nàng như vậy. phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được ý nàng muốn gì, nhưng những bí trong lòng , thêm những lời này càng thêm bí mà thôi.

      Nhưng thế , nương giống như Song Nhi vừa xinh đẹp lại nhiệt tình chưa từng gặp qua, cho dù là ngàn phương pháp đối diện với quân địch, bây giờ cũng khỏi làm cho luống cuống.

      “Nàng… rốt cục muốn thế nào?” thở dài, muốn nàng bị cảm, đem áo khoát lên vai nàng.

      Nàng cầm lấy cổ tay , ngón tay trắng noãn tinh tế, nằm cổ tay ngâm đen đúng là nỗi bật, từ nơi đó truyền đến nhiệt độ, làm cho lần đầu tiên hiểu như thế nào là tim rung động chân chính.

      “Ta chỉ muốn theo chàng, thích chàng, chẳng sợ…. chàng ta sai lầm rồi .” Nàng cúi đầu, ở gốc độ của , chỉ thấy cái mũi phập phồng.

      nâng mặt của nàng lên, chỉ thấy nước mắt lã chã rơi, bất đắc dĩ thở dài, đem nàng ôm vào ngực, sau đó cúi người chụp lên đôi môi đỏ mọng run rẩy kia.

      nên nàng sai lầm, có lẻ là sai. Là ý trời? nghĩ mình vì thiếu nữ mà động tâm, động tâm.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 6

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Bí mật của Nguyên Phi Ngạo và Song Nhi tất nhiên là thể cho người ngoài biết, nhưng Song Nhi vui mừng đến luôn ra mặt che giấu được, đến ngay cả Tiêu Điển cũng nhìn ra dấu vết.

      đường từ Diêm thành hồi Tuyền thành nơi Nguyên Phi Ngạo đóng quân, Tiêu Điển dựa vào sát với Nguyên Phi Ngạo “Tên tiểu tử Song Nhi này đầu óc có phải là hỏng rồi hay ? Tàn phế thành như vậy, còn suốt ngày vui vẻ, đâu cũng hát, tướng quân, ngài tin là có vấn đề gì?”

      Nguyên Phi Ngạo trong lòng cũng có quỷ nên đáp mơ hồ “Có thể có vấn đè gì? Ngươi cũng thấy từng liều mình cứu ta.”

      “Ai biết tiểu tử này có phải là dùng khổ nhục kế hay ?” Tiêu Điển vẫn thực lo lắng “ được, lần sau ta phải thử .”

      “Ngươi bớt trêu chọc !” Nguyên Phi Ngạo bỗng nhiên tức giận “Nếu ngươi chạm vào sợi tóc của , xem ta thu thập ngươi như thế nào.”

      “Sao tướng quân xem như bảo bối vậy?” Tiêu Điển khó hiểu “Từ khi xuất tướng quân liền có chút cổ quái, phải là bị hạ bùa chú gì ?”

      “Toàn chuyện ma quái, năng bậy bạ, vả miệng.”Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn , cái roi trong tay quơ quơ, làm cho Tiêu Điển đành mĩm cười làm hòa, tự tát vào miệng mình cái.

      “Tướng quân đừng nóng giận, thuộc hạ hỏi là được. ta nghĩ trong lòng nàng nhất định là có chủ trương, lại chưa muốn cho thuộc hạ biết?” Tiêu Điển khoe khoang mình thông minh

      Nguyên Phi Ngạo hừ tiếng đáp lại

      Buổi chiều Nguyên Phi Ngạo cưỡi ngựa mà ngồi xe ngựa với Song Nhi.

      Vừa thấy nàng liền cười hỏi “Có phải Tiêu Điển hỏi chàng về chuyện của ta hay ?”

      “Làm sao nàng biết?” Nguyên Phi Ngạo thực kinh ngạc, theo như nàng ở xe ngựa hẳn là thể nghe được và Tiêu Điển chuyện mới đúng.

      “Người này chắc là nghi ngờ ta, mấy hôm nay lượn tớí lượn lui trước mặt ta, hôm qua còn muốn đổi thuốc cho ta, để ta đừng làm phiền tướng quân.”

      “Tiểu tử ngu ngốc kia.” Nguyên Phi Ngạo giận tím mặt “Nàng đồng ý rồi?”

      “Đương nhiên có.” Nàng cười duyên tựa vào ngực “Ta xấu lắm, là phải để ngài đổi thuốc, ai bảo ta vì ngài mà bị thương.”

      Bàn tay vuốt ve mặt của nàng, hỏi “Luôn mang mặt nạ như vậy có mệt ?”

      “Cũng có chút thoải mái, dù sao cũng phải là da của mình. Nếu chàng thấy khó coi, ta liền gỡ ra.” Nàng tựa cản thân mình lên người , trong mắt ý cười tràn đầy “Ta là chàng nữa đường nap thiếp, sau đó là Song Nhi bỏ trốn.”

      Ánh mắt Nguyên Phi Ngạo ánh lên ý cười “Nàng đơn giản, dối như vậy sao có thể gạt được cả đội huynh đệ? Kỳ cũng cần dấu giếm bọn họ, nhưng mà nàng thể giải thích được từ đâu chui đến bên người ta, làm sao có thể giải thích với các huynh đệ ở dưới, càng phí trận võ mồm.”

      “Để ý đến bọn họ làm chi, để ý ta là tốt rồi.” Song Nhi cười đem mặt vùi vào lồng ngực .

      Động tác nghịch ngợm này làm Nguyên Phi Ngạo cười “Năm tay mười tám tuổi có cứu con sói con, khi đó cũng ở trong lòng ta lăn qua lăn lại như vậy, đáng tiếc khi ta nuôi nó lớn, nó lại cắn ta cái.”

      “A” Song Nhi kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi “Vậy chàng giết nó?”

      “Là chính mình nuôi lớn, làm sao có thể giết được?” thở dài “Ta thả nó. Sói, là muốn trở về thế giới của mình, phải con người có thể giữ lại được.”

      Song Nhi thở hắc ra “Lòng chàng thiện lương như vậy. ta thấy lúc chàng giết địch, đao cái đầu so với cắt dưa hấu còn gọn hơn, măt cũng chớp cái.”

      “Dọa nàng sao?” trêu chọc “Vậy nàng nên cảm thấy may mắn mới đúng, lúc trước ta chỉ vặn gãy cánh tay chứ phải là đầu của nàng.”

      “Đúng vậy a, cảm ơn tướng quân tha chết cho tiểu nhân.” Nàng ở trong lòn ngáp cái, sau đó duỗi lưng “Bao lâu nữa chúng ta mới đến Tuyền thành?”

      “Đại khái là ngày mai đến, Tuyền thành của chúng ta cũng tốt như Hoàng thành, cũng có gì để chơi, lúc đó nàng đừng hối hận.”

      “chỉ cần có chàng, ở đâu cũng tốt.”

      Nguyên Phi Ngạo khó hiểu “ kì quái, ta có gì tốt? Nàng vì sao quyết định muốn theo ta? Nàng ở Cổ gia chịu khổ sao? cho nàng ăn no, mặc ấm, hay bị đánh?”

      Ánh mắt nàng nặng nề “Cũng đến nổi như vậy, nhưng ở Cổ gia, ta vui vẻ.”

      theo ta có cái gì vui?” cũng chỉ biết mang binh đánh giặc.

      “Nhìn thấy chàng cũng vui.” Nàng cắn môi suy nghĩ “Ta cũng biết vì sao? cho dù chàng mắng ta, ta cũng thấy vui vẻ, đối xử tốt với ta, ta càng vui hơn.”

      “Bản thân ta cũng ngờ mình có thể làm người khác vui vẻ.” Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Nếu như ta có thể làm cho nàng vui vẻ như vậy, vậy có thể cùng ta, chuyện gì làm cho nàng vui? Ta hy vọng nữ nhân của ta ở trước mặt ta trong lòng lại phải mang nhiều bí mật.”

      Nàng im lặng hồi lâu, như suy nghĩ có nên hay , trộm liếc mắt nhìn cái, mới lưu loát trả lời “Mẹ ta - phải là mẹ ruột, mẹ ruột của ta là thiếp của cha ta, lúc sinh ta ra vì sinh khó chết. Đại nương, là vợ chính của cha ta, sinh người con trai, là ca ca của ta. Ca của ta… vĩ đại, tài giỏi, cũng xinh đẹp, đầu óc cũng thông minh, mọi người thích , chỉ là kính sợ , ngay cả cha ta nhìn thấy cũng phải kính nể

      Ta biết trong nhà ai để ta vào mắt, nên ta cố gắng liều mạng đọc sách, vì để người khác chú ý, ta còn liều mạng luyện võ, học thuật dịch dung,… nhưng mà… có ngày đại nương biết được, liền cho người đốt hết tất cả sách của ta, nữ nhân tài mới có đức, học nhiều như vậy làm gì? Còn hỏi ta có phải có ý tranh giành với ca ca ta, vì tương lai có thể tranh gia tài…”

      “Bà ấy còn đánh nàng?” Nguyên Phi Ngạo nắm lấy đầu vai của nàng, giọng điệu nhàng

      Hốc mắt của nàng nóng lên “Đại nương vu oan cho ta làm bễ bình sứ thanh hoa bà ấy thích nhất, dùng gậy đánh ta thời giang nữa chung trà, ai khuyên cũng dừng lại, ta khóc cầu xin bà ấy, lâu rất lâu…”

      Nguyên Phi Ngạo khỏi đau lòng “Vậy sao đó…”

      lúc sau đó ca ca hay được tin tức, chạy đến lấy gậy của nương, mới giữ lại được cái mạng của ta…”

      như vậy, ca của nàng đối với nàng cũng tốt lắm?”

      Song Nhi sửng sốt, cười khổ “Có thể là vậy . Người ngoài thấy luôn đạm mạc, lạnh lùng, ai có thể nhìn ra bên trong . ta cuối cùng cũng cảm thấy trong mắt chỉ có hai loại người: là có thể lợi dụng hai là thể lợi dụng. đại khái là ta còn giá trị lợi dụng nên dễ dàng để cho ta chết.”

      Nguyên Phi Ngạo vỗ vỗ bả vai nàng trấn an “Đừng nghĩ nhiều như vậy, có thể phải là nghĩ như vậy, chừng là người biết biểu lộ cảm xúc trong lòng mà thôi. Tựa như ta, nhiều lúc cũng bị người khác là máu lạnh vô tình, nàng xem ta có đúng như vậy ?”

      “Thời điểm đối mặt với kẻ địch tất nhiên là mặt lạnh vô tình rồi, nhưng đối với người nhà, như vậy.” Song Nhi vẻ độ cong khóe môi của “Chàng cười lên nhìn đẹp lắm, giống đứa có tâm cơ.”

      Nguyên Phi Ngạo cười vang “Ta đống tuổi, cũng còn là đứa , nàng muốn vuốt móng ngựa cũng tránh khỏi quá rồi…”

      Nàng lập tức biện bạch “chính là giống tiểu hài tử. trước đây ta có gặp qua nam hài, có thể trèo hai ba lần có thể trèo lên cây cao, sau đó ở cây dương dương tự đắc, hướng về phía ta cười, nụ cười kia giống của chàng như đúc.”

      Nguyên Phi Ngạo cười đến thể dừng được “ ra nàng cảm thấy ta cười đắc ý a! lại cũng phải lời hay gì, bất quá ta cho nàng biết, dương dương đắc ý cũng phải la ý gì, quan trọng là, nhìn nàng có khả năng đắc ý hay , nếu là lời bốc phét, dù có cười lớn cũng ai để ý.”

      “Đây là đương nhiên.” Song Nhi nghĩ nghĩ , lại “Đúng rồi hôm qua ta nghe Tiêu Điển , chàng có nhân tình ở Tuyền thành.”

      “Đừng nghe Tiêu Điển hưu vượn! cái gì mà nhân tình, ta cứu đáng thương, tổ tiên nàng làm quan. Bởi vì phạm tội, bị bãi quan. Sau đó cả nhà bị đài đến Tuyền thành, nàng bị bán làm quân kỹ. ta thấy nàng đáng thương, cứu nàng ra, đem nàng từ trại quân kỹ ra ngoài.”

      “Đem về làm nữ nhân của chàng?”

      Nguyên Phi Ngạo gõ đầu nàng cái “Ta và nàng ấy có loại quan hệ này, bất quá nàng đồng ý thay ta may quần áo, dạy các huynh đệ trong quân doanh học chữ, ta mới giữ nàng lại, làm muội muội ta mà thôi.”

      Song Nhi dựa theo trực giác nữ nhân của mình hỏi “Chẳng lẽ nàng ấy với chàng có tình nam nữ sao? chàng có, nàng ấy cũng có sao?”

      “Ta biết.” Nguyên Phi Ngạo nghĩ nghĩ “Mặc kệ như thế nào, ta chỉ xem nàng ấy là muội muội.”

      Song Nhi chớp chớp mắt, chu miệng “Chàng xem ta là muội muội chứ?”

      nhíu mi cười “Ta đem nàng làm nữ nhi.”

      Tuyền thành là thành ở biên cương lớn nhất Hạo Nguyệt quốc, mười mấy năm nay là Nguyên Phi Ngạo đóng quân canh giữ ở đây, nhưng từ lúc theo vào thành đến bây giờ, trừ bỏ lính canh giữ thành nhiệt tình chào hỏi bọn họ, người dân trong thành chỉ ở xa xa gật đầu chào hỏi bọn họ.

      Song Nhi tò mò hỏi “Dân chúng trong thành dường như hoang nghênh chàng?”

      buồn cười nhìn nàng “Cũng phải là đánh thắng trận trở về, muốn bài binh bố trận làm gì? Ta ghét nhất là bị đám người ở dưới làm những cử chỉ kì quái. Nếu trong lòng nàng có dân chúng, dân chúng nhất định tôn trọng nàng. Nếu bọn họ trong lòng căm giận nàng, nhưng lại đưa cho nàng nhiều lễ vật này nọ, cũng ở sau lưng bình luận xấu này nọ, lúc tặng lễ vật dễ nghe.”

      đúng, tham quan vô lại hiểu được đạo lí này. Năm kia ta nhìn thấy có mấy tên tham quan đến cửa nhà ta… nhà Cổ đại thiếu tặng lễ vật, tặng ông chủ bảng hiệu, đó viết cái gì thương gia mẫu mực, cội nguồn quốc gia. Là gỗ mun mạ vàng đấy! kết quả Cổ đại thiếu cười lạnh tiếng, kêu người bổ ra, làm củi đôt. Ta hỏi vì sao? im lặng đáp, có lẻ là cùng ý tưởng với chàng .

      Nguyên Phi Ngạo gật gật đầu “Cổ Liên Thành coi vậy mà hiểu biết lòng người.” đến đây trong lòng lại nỗi lên nghi ngờ dày đặt.

      Cổ Liên Thành là người tâm tư khó dò, muốn gã muội muội cho , cho đến bây giờ cũng có liên hệ với , biết trong hồ lô của bàn thuốc gì?

      Mà bên hoàng thượng, sau khi đột nhiên rời khỏi, sai người gởi cho phong thư, gì mà để cho lấy biên quan làm trọng, cần gấp gáp trở về, xem ra, là gấp gáp thúc giục thành hôn. là người tâm địa ngay thẳng, cảm giác, cảm thấy mình bị người ta tính kế, nhưng thể biết ràng được.

      Trở lại tướng quân phủ, người chăn ngựa dắt ngựa cười “Tướng quân trở về nhanh, Triệu nương còn tướng quân đại khái là khoảng cả tháng mới về, buộc chúng ta đem xuất sư biểu của Gia Cát Lượng đều phải đọc thuộc.

      Nguyên Phi Ngạo cười “Vậy bây giờ tướng quân phủ của ta sắp thành phủ học sĩ rồi”

      Song Nhi bước xuống sau, giọng hỏi “Vị triệu nương này, là nương lúc trước chàng cứu sao?”

      “Đúng, chút nữa giới thiệu với nàng.” Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn nàng cái “Chân bị thương bộ được ?”

      được chàng cõng ta?” nàng cười khẻ ngáy mắt mấy cái, xong đến sau lưng Nguyên Phi Ngạo leo lên.

      Tiêu Điển ở bên cạnh nhìn thấy tức giận kêu lên “Song Nhi xuống! đây là tướng quân phủ, còn ra thể thống gì?”

      có chuyện gì so với con khỉ cũng nặng hơn bao nhiêu.” Nguyên Phi Ngạo cũng nghĩ nhiều, cười ha ha cõng nàng vào phủ.

      Mọi người trong phủ ai cũng tò mò, kinh ngạc, Nguyên Phi Ngạo từ trước đến nay nổi danh lạnh nhạt uy nghiêm, nay lại như đứa trẻ lớn cõng nam hài xa lạ vào phủ, khỏi xì xào bàn tán, tìm hiểu lai lịch của nam hài này.

      Nguyên Phi Ngạo cũng để ý ánh mắt của người ngoài, đường cõng Song Nhi vào nội đường, liền phân phó cho quản gia trong phủ “Tìm cho phòng ngủ yên tĩnh, liền là Vấn Kiếm các ở bên cạnh Khiếu Thiên lâu của ta .”

      Song Nhi dựa lưng , chỉ cảm thấy tấm lưng rộng lớn này giống như là cái giường to, chơi xấu nằm lại đó muốn leo xuống.

      Nguyên Phi Ngạo vỗ vỗ cái môn nàng “ muốn là con khỉ con hả? còn xuống.”

      “Vấn kiếm các ở đâu? Hay là chàng cõng ta trực tiếp qua đó .”nàng đem mặt chôn ở bả vai , lại chịu xuống.

      “Tướng quân…” tiếng gọi mềm mại của nữ tử vang lên.

      Song Nhi còn chưa ngẩng đầu nghe Nguyên Phi Ngạo trả lời “Đông Cúc, tại muội dạy học, cũng sắp ra dáng tiên sinh rồi.”

      “Nhưng tướng quân ngày càng giống tướng quân.”

      Ngữ điệu giống như là đến việc nhà, nhưng lại có sức mạnh mơ hồ, làm cho Song Nhi thể ngẩng đầu lên, nhìn từ phía sau cổ của Nguyên Phi Ngạo, đây là nữ nhân mà Tiêu Điển thần thần bí bí đề cập tới? là vị quan gia tiểu thư Nguyên Phi Ngạo cứu ra từ quân kỹ doanh?

      Thân hình cao gầy, khí chất giống như hoa cúc, làm cho người ta vừa nhìn thể dời mắt. quả nhiên là phong cách quý phái, nữ tử như vậy đừng Nguyên Phi Ngạo đành lòng nàng làm quân kĩ, chính nàng nhìn còn thấy đau lòng.

      tự chủ nàng lặng lẽ trượt xuống khỏi lưng Nguyên Phi Ngạo, nhưng ánh mắt to như cũ vẫn chăm chú đánh giá Triệu Đông Cúc

      Đối phương chỉ là cười nhìn nàng và Nguyên Phi Ngạo, cũng có hỏi gì.

      Nguyên Phi Ngạo lại đem nàng đẩy ra “Đây là Song Nhi,là người cổ quái đường ta gặp phải, đây là người nàng muốn gặp Triệu Đông Cúc.”

      Tòa kiến trúc ba tầng màu trắng, phía trước còn có dòng suối chảy róc rách, có cái cầu trúc màu xanh bắt qua bên kia.

      Song Nhi ngạc nhiên chạy lên cầu, “Nha, nhìn ra Nguyên Phi Ngạo là người thô lỗ, trong nhà lại có bố trí tinh xảo như vậy?”

      “Tướng quân phủ này cũng phải là của , trước nơi đây là phủ của Vương gia, sau này cả nhà vương gia đều về kinh thành nơi này ai ở, nên để lại cho tướng quân. Nơi ngươi ở đây… nghe là của Vương Phi nên kiến trúc tinh xảo.

      Song Nhi ngẩn ra, hướng về phía nàng vui vẻ hỏi “Vậy để ta ở đây phải uổng phí sao? tướng quân có thê thiếp gì sao?”

      Thần sắc của Triệu Đông Cúc bỗng nhiên chìm xuống, trịnh trọng “Tướng quân là chính nhân quân tử, trong phủ chưa bao giờ có oanh oanh yến yến.”

      “Triệu tỷ tỷ phải là oanh oanh yến yến, tỷ là hồng nhan tri kĩ của tướng quân phải ?”

      Triệu Đông Cúc liếc nhìn nàng cái “Ta xem tướng quân như huynh trưởng, ngài ấy xem ta như muội muội, chúng ta đều trong sáng chân thành mà đối diện.”

      Nàng nhún nhún vai “Cho dù trong lòng tỷ thích cũng có gì lạ. ta nghe là ngài ấy cứu tỷ từ trong quân kĩ doanh ra, nếu là ta, chừng lấy thân báo đáp nha.”

      mặt Triệu Đông Cúc lên ý cười châm chọc “Muốn lấy thân báo đáp cũng phải là thân nữ nhân a. bất quá nhìn bộ dạng tướng quân đối xử với ngươi, ta thấy bình thường.”

      “Muốn biết chuyện xưa của chúng ta?” Song Nhi dựa vào gần nàng, cười mập mờ “Có muốn nghe hay ?”

      Triệu Đông Cúc chỉ nhìn nàng, trầm tĩnh “Ta cùng với nữ nhân đầu đường cúi ngõ thích chuyện phiếm khác nhau. Chuyện người bên ngoài, nếu có cho ta nghe, bất quá cũng chỉ là nhất thời, càng có tâm tư tìm hiểu chuyện riêng tư. Ngươi nếu nhịn được có thể , ta chỉ là yên lặng nghe ngươi .”

      Song Nhi đụng phải cái đinh mềm, sờ sờ cái mũi “Ta đây quấy rầy tỷ, tỷ là tiên sinh dạy học, chắc là bận nhiều chuyện, tỷ thông thả, ta tự mình dạo là được rồi.”

      Triệu Đông Cúc gật gật đầu gì nữa, rời .

      Song Nhi nhìn bóng lưng rời của nàng, cười quái dị, lại hướng tòa nhà màu trắng cười lớn ba tiếng “Ha ha ha ta rất thích nơi này.”

      xong mở cửa ra vọt vào Vấn Kiếm các.

      Buổi chiều Nguyên Phi Ngạo từ quân doanh trở về, vừa vào cửa liền hỏi “Tên tiểu tử kia buổi tối ăn gì chưa?”

      đưa qua đó, nhưng mệt mỏi, muốn ngủ chút, kêu chúng ta bưng ra.”

      lại hỏi “Tên kia kén chọn?”

      Gia đinh cười “Tướng quân đoán trúng rồi, người này nhìn qua đồ ăn liền nhíu mày ‘Đường đường là tướng quân phủ, đồ ăn lại khác biệt gì với quán cơm bên ngoài’ còn thực xúc động,…” gia đinh chần chờ nhìn chủ tử, thấy vẻ mặt lên vẻ hứng thú còn chăm chú lắng nghe, mới cả gan thêm “Tên kia còn ‘Nguyên Phi Ngạo cũng đáng thương, có danh tướng quân, lại có phúc phần của tướng quân, lần khác ta khuyên dạy .’”

      Lời bất kính như vậy làm Tiêu Điển bên cạnh nhíu mày, đương lại cười ha ha thành tiếng.

      “Ta xem .”

      Song Nhi ngủ, đường này gặp rất nhiều việc, làm tinh thần nàng phấn chấn quá mức, rốt cục cũng tới địa bàn của Nguyên Phi Ngạo, khi thả lỏng, buồn ngủ nhất định tới, trời còn chưa tối ngủ, ngủ đến lúc trăng treo lên cao.

      Nguyên Phi Ngạo vào, liền thấy nàng cuộn tròn thân mình ở góc giường, quần áo có thay, cũng đắp chăn, chỉ lột bỏ mặt nạ da người mặt.

      “Song Nhi thức dậy ăn gì .”

      đẩy nàng, nàng khỏi trở mình lăn lại, lại đụng tới bả vai và cánh tay bị thương, đau tỉnh lại.

      “Ui da! Hả, làm sao cả trời đều đen?” nàng xoa xoa mắt, nhìn người ngồi trước giường “Hơn nữa đêm chàng dọa người làm gì?” xong nàng muốn xuống giường “Có cái gì ăn ngon?”

      “Cháo trằng.” cố ý đùa nàng.

      Tinh thần nàng còn chưa tỉnh hẳn, thốt ra “Ta muốn ăn dưa muối ở Thanh Nguyệt cư.”

      tại lấy ở đâu ra dưa muối ở Thanh Nguyệt cư? Bất quá trong phủ có chút rau ngâm, để ta gọi bọn họ đem lại cho nàng.”Nguyên Phi Ngạo nâng nàng dậy, lại phát chỗ vết thương của nàng đều thấm ra màu đỏ.

      “Lại đổ máu?” Nguyên Phi Ngạo cả kinh, cầm áo kéo xuống, dĩ nhiên là do tư thế nàng ngủ thích hợp, làm miệng vết thương vỡ ra.

      “Ngồi xuống, ta băng bó cho nàng.” Nguyên Phi Ngạo bước ra ngoài kêu người mang thuốc lại đây.

      Song Nhi chính là được nuông chiều thành quen, biết làm như thế nào, nhưng sau khi rời giường lại thấy đói, cho dù ngại mùi cháo hơi ngạc nhưng cũng uống vài ngụm.

      Đợi cho đến khi Nguyên Phi Ngạo trở về, ngồi lên băng ghế cùng nàng, nàng cười “Hai người chúng ta như là rời được cháo. đường, uống cháo suốt đường, sớm muộn gì cũng có ngày, ta biến thành người mập mạp.”

      “Béo mới tốt, phúc hậu, nàng bây giờ gầy.” chỉ bả vai của nàng “Nếu người nàng có thêm chút thịt, cũng đẽ dàng bị thương đến xương cốt như vậy.”

      Cảm giác được bàn tay dịu dàng của vì nàng băng bó vết thương, nàng nhịn được “Triệu Đông Cúc nương cũng có vài phần tư sắc.”

      “Phải ?” Nguyên Phi Ngạo nhìn thấy vết thương dữ tợn vai nàng nhíu mày, bả vai xinh đẹp như vậy về sau lại có thêm vết thẹo.

      “Chàng có chú ý tới? hừ ta mới tìn. Nàng bao nhiêu tuổi?”

      “Mười chín? Hay là hai mươi? Ta có hỏi qua, dù sao hỏi rồi cũng quên.” tìm được lọ thuốc từ trong hộp đựng thuốc, đè cái cổ của nàng lại đau, đừng lộn xộn” xong đem thuốc rắc lên vết thương.

      Đau đớn nóng rát làm cho Song Nhi còn chút nữa là nhảy dựng lên, nếu phải Nguyên Phi Ngạo biết trước đè nàng lại nàng có thể nhảy đến xà nhà rồi.

      “Ôi trời, chàng muốn giết ta sao?” nnagf đau đến nước mắt cũng rơi ra.

      “Đây là dược sinh cơ, trước đây là thầy thuốc quân y đưa cho ta, nhưng ta cảm thấy nam nhân có sẹo cũng chẳng sao, nên đụng tới.”

      “Sao tại lại cho ta dùng?” Song Nhi nhe răng trợn mắt “thuốc này bao lâu dùng? Lỡ như mất tác dụng sao?”

      “Nếu vai nàng để lại sẹo nàng khóc sao?” Nguyên Phi Ngạo trêu ghẹo, từng thấy nữ nhân tay bị đâm chút liền kêu khóc ngừng.

      Song Nhi thản nhiên cười “Ta khóc gì chứ? Đây là vì cứu chàng mới để lại sẹo, sau này cũng chỉ có mình chàng nhìn thấy, chàng chê là được.”

      Nguyên Phi Ngạo nghe được mấy lời này trong lòng nóng lên, nhưng cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn biết quý trọng thân mình, ta cũng quý trọng.”

      Lần này Song Nhi sửng sốt quay đầu lại lẩm bẩm “Lúc chàng chém giết chiến trường, chàng… có nghĩ tới vì ai mà quý trọng thân mình hay ?”

      Nguyên Phi Ngạo nghe vậy im lặng hồi lâu, sau đó mở miệng “Trước đây có, nhưng về sao….xem như có.”

      Nàng vội vàng ngẩng đầu, vui vẻ hỏi tới “Ai?”

      “Nàng ngoang ngoãn để ta băng bó vết thương lại, ta cho nàng biết.” Nguyên Phi Ngạo cố ý

      Lúc này, hộ vệ của Nguyên Phi Ngạo đứng ngoài cửa bẩm báo “Tướng quân, có hai gã khách quý muốn gặp ngài, chúng thuộc hạ ngăn được, bọn họ vào phủ.”

      Nguyên Phi Ngạo giận dữ mắng “Đường đường là tướng quân phủ, làm sao đến hai người cũng ngăn được? người trông cửa là giấy sao?”

      Hộ vệ ngập ngừng “ phải là người trông cửa vô dụng, mà là người tới có chút dọa người, trong hai người bọ họ tự xưng là họ cổ, là Thiếu Đông của ngân hàng tư nhân thiên hạ…”
      Song Nhi sắc mặt biến đổi, cúi đầu “Nguy hiểm, sao lại tự mình đến đây?”

      Nguyên Phi Ngạo liếc nhìn nàng cái, nghi vấn lan tràn “ phải vì nàng mà đến đây chứ?”

      Song Nhi mân mân khóe miệng, biết trả lời như thế nào

      Nguyên Phi Ngạo thẳng bước ra cửa phòng, định phân phó thủ hạ từ chối khóe, thấy đứng trước Vấn kiếm các bóng người màu xanh nhạt.

      Cho dù là chưa nhìn mặt, nhưng khí thế của người này, làm cho người khác phải lo sợ.

      cần giới thiệu, Nguyên Phi Ngạo cũng biết người đến là ai

      ngẩng đầu lên, hờn giận “Cổ đại thiếu, đây là địa bàn của Nguyên Phi Ngạo ta, đại thiếu muốn làm việc cũng được gặp người cũng tốt, nhưng vẫn là nên đúng theo cấp bậc lễ nghĩ ? Ngân hàng tư nhân thiên hạ cho dù là thế lực có lớn, cũng nên đến phủ tướng quân của ta ra oai.”

      “Tướng quân xin bớt giận.” Cổ đại thiếu bước tới, môi lộ ra nụ cười yếu ớt “Liên Thành lần này đến đây, phải là muốn giễu võ vương oai, chỉ là muốn tìm người Cổ gia bỏ trốn.”

      “Song Nhi sao?” Nguyên Phi Ngạo cảnh giác “Nàng là tự nguyện theo bên cạnh ta, nếu Cổ gia chịu thả người, vậy ta mua lại khế ước bán thân của nàng, ra giá .”

      Cổ Liên Thành nghe xong cười dài thú vị, ta nghe Nguyên Phi Ngạo tướng quân là đệ nhất trung quân của Hạo Nguyệt quốc, cuộc sống thanh liêm, nay lại vì người mà cò kè mặc cả với Cổ gia? Được rồi, Cổ gia cũng đem tiwwnf tài ra ép người, nhưng gả muội muội cũng thể qua loa, tướng quân nếu có tâm, sau này đến Cổ gia cầu thân, quan tâm sính lễ nặng hay , chỉ cần có tâm là đủ.”

      “Cái gì?” Nguyên Phi Ngạo nhíu mi, khó hiểu, đề cập đến chuyện muội muội của mình làm gì, chẳng lẻ đây là cái giá của Song Nhi hay sao?

      Ngay khi há hốc kinh ngạc, Cổ Liên Thành liền cao giọng gọi “Cổ Vô Song, muội còn ra? Muội muốn ta vào đó bắt muội ra sao?”

      Nguyên Phi Ngạo nghe thấy tiếng loạt xoạt quần áo phía sau, sau đó Song Nhi chậm chậm bước đến bên cạnh .

      Từ trước đến nay nàng cả gan làm loạn, giờ lại giống như tiểu hài tử sợ hãi, nắm góc áo, nhàng đáp “Ca”

      Nguyên Phi Ngạo giống như là bị đánh cho quyền nặng nề, trong lúc nhất thời biết gì.

      Cổ Liên Thành nhìn muội muội quần áo chỉnh tề, vai còn lộ ra mập mờ, khỏi nheo mắt lại, nhàng cười “Đây là kinh hỷ muội cho ca xem sao? Vô Song, ta cảng cáo muội, bây giờ quay trở lại đứng bên cạnh ta, nếu ta ở trước mặt hoàng thượng bẩm báo là Nguyên Phi Ngạo tướng quân dụ dỗ khuê nữ nhà người khác. Muội cũng muốn nhìn vào ngũ chứ?”

      Nghe vậy Song Nhi thể di chuyển bước chân, nhưng Nguyên Phi Ngạo bên cạnh bỗng nhiên giữ chặt tay nàng lại, thanh cứng rắng vang đỉnh đầu nàng…

      “Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, ta cho phép, nàng thể rời khỏi đây.”
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 7
      7.1


      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Trước cổng tròn quỷ dị ba người chăm chú nhìn nhau, trầm mặt lúc, phía sau Cổ Liên Thành bỗng có nam nhân ra, kiên nhẫn “Liên Thành, làm gì trì hoãn lâu như vậy? phải là ta cùng ngươi trực tiếp vào phòng Nguyên Phi Ngạo sao?”

      Nguyên Phi Ngạo nghe tiếng khỏi kinh sợ, vội vàng hành lễ “Tham kiến bệ hạ.”

      Đứng ở bên cạnh Cổ Liên Thành đúng là hoàng đế Hạo Nguyệt quốc Chu Ung, nhìn trung thần của mình cười ra khanh ở chỗ này a. Vị mỹ nữ bên cạnh là ai? Là hồng nhan tri kĩ của khanh sao?”

      Cổ Liên Thành cười lạnh “Gia môn bất hạnh, mong bệ hạ đừng hỏi.”

      “A? chẳng lẽ là vị muội muội mất tích kia của ngươi? Như vậy thú vị.” Chu Ung là bộ dáng chờ xem kịch vui.

      Nguyên Phi Ngạo đứng dậy, cởi áo ngoài khoát lên vai Cổ Vô Song, thấp giọng “Nàng quay trở lại vào phòng, vô luận có bất cứ chuyện gì, có ta và ca của nàng bàn tính.”

      Cổ Vô Song vội vàng bắt lấy tay , giọng “Ta phải là cố ý dấu giếm, chính là…”

      “Việc này sau này hãy giải thích, ta tin nàng.” Nhìn nàng mĩm cười, buông tay nàng ra đến trước mặt hai người quyền lực nhất Hạo Nguyệt quốc, “Bệ hạ, nơi này là chỗ nghĩ ngơi của tiểu thư Cổ gia, nếu muốn chuyện, xin mời qua Lan Hổ đường.”

      “Cũng tốt.” Chu Ung thản nhiên xoay người, “Trẫm đường đến đây, bụng đói rồi, chổ của khanh có cái gì ăn được ?”

      Nguyên Phi Ngạo quay đầu nhìn Cổ Vô Song, có ý khác mỉm cười “Chỉ có cháo hoa.”

      Chu Ung cho là Nguyên Phi Ngạo đùa, nghĩ tới kêu người đem hai chén cháo bưng đến đặt bàn ở Lan Hổ đường. Chu Ung nhìn hai chén cháo kia hồi lâu, khó hiểu hỏi “Tử Kiếm, trẫm biết nơi này của khanh bần hàn, nhưng mà khốn cùng đến mức đem hai chén cháo đến tiếp đãi trẫm chứ?”

      Nguyên Phi Ngạo nhìn Cổ Liên Thành, người này biểu tình chung quy vẫn lạnh nhạt, làm cho thấy có chút áp lực. chiến trường sợ nhất là loại địch nhân này, ngươi vĩnh viễn biết được thực lực của như thế nào, cũng biết tiếp theo công kích mục tiêu nào.

      Cổ Liên Thành nhìn bát cháo kia, cũng có đánh giá gì, chính là nâng cái chén lên chậm rãi uống, ngụm ngụm, tinh tế nuốt, tựa như vừa lòng với hương vị đó.

      “Cổ đại thiếu khẩu vị của ngài tốt hơn Song Nhi nhiều.”Nguyên Phi Ngạo nhấc vạt áo ngồi xuống “nàng thường xuyên oán giận cháo này thiếu này thiếu nọ, ta còn nghĩ rằng khẩu vị người của Cổ gia khó tính.”

      chút tức giận, Cổ Liên Thành cười “Đó là Song Nhi, phải ta. Nàng từ đều có vẻ soi mói, phải cẩm y ngọc thực cần, phải kì trân dị bảo đùa vui, hại ta thường xuyên phiền não biết tìm cho nàng nhà nào, vị hôn phu như thế nào để có thể chấp nhận tính xấu này của nàng ấy.”

      “Cho nên Cổ đại thiếu mất phen tâm tư .” Nguyên Phi Ngạo nhìn thẳng mắt “Vậy biết tại sao ngài lại chọn ta?”

      “Cầu thân với tướng quân ít nhiều là xuất phát từ tâm tư của ta. Đại nghiệp Cổ gia lớn, người đỏ mắt ít, cho dù Cổ gia xưa nay can dự tới quan trường, quan thương nhà đạo lí này ta cũng biết, bởi vậy trong lòng ta cũng lo lắng. nếu bệ hạ có người trong lòng, ta đem muội ấy nhập cung.”

      Nguyên Phi Ngạo ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng “Nguyên lai Song Nhi đúng, người trong mắt ngươi chỉ có hai loại, có thể lợi dụng và thể lợi dụng.”

      Nghe vậy, Cổ Liên Thành ngẩn ra, lại cười ra trong lòng nàng, ca ca ta đây là dạng người đó? Bất quá nàng cũng sai. ở thương trường, nếu chúng ta có thể kết thân với tướng quân, vị trí đệ nhất thương nhân của cổ gia được đứng vững.”

      “Ngươi sợ gả Vô Song như vậy có hạnh phúc sao?”

      “Song Nhi còn trẻ, tướng quân lớn hơn nàng những mười mấy tuổi, có thể nhường nhịn nàng. Tính tình nàng tùy hứng cổ quái, nhưng do từ ở trong nhà bị vắng vẻ phản nghịch, nếu gặp được người trong lòng nàng, hai người ở cùng chỗ có vấn đề gì.” Cổ Liên Thành thoải mái, như là việc của người khác.

      Nguyên Phi Ngạo nghe xong lại ngạc nhiên và phẫn nộ “Nếu biết nàng từ trong nhà bị đơn, thân là huynh trưởng ngươi chăm sóc nàng cho tốt? Lại đem trách nhiệm giao cho muội phu của mình, thấy là rất có tình cảm sao?”

      Đối mặt với chỉ trích của , Cổ Liên Thành cũng tức giận, chỉ thản nhiên trả lời “Vô Song chắc cũng có đến chuyện trước đây với ngươi chút, mẹ ta quả có chút bất công, nhưng đây là chuyện thường nhân thế, cũng chẳng thể trách ai. Có thể vì Vô Song làm chuyện gì, ta đều làm, chính là nàng nhìn ra, bỏ xuống được, ta phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ mỗi ngày đem nàng nâng trong lòng bàn tay sao?

      Thủ túc tình thân, có nặng có , ngươi ngại ra ngoài mà hỏi thăm, nhìn xem, ca ca khác bên ngoài có ai có thể làm được như ta? Ta thực lo lắng cho nàng, nếu tại sao ca ca chưa cưới vợ, phải cố gắng suy nghĩ tìm cho nàng gia đình tốt?”

      Nguyên Phi Ngạo trừng mắt nhìn, trong lòng còn nhiều lời muốn ra để bênh vực Song Nhi nhưng lại bị Chu Ung cản lại.

      “Tốt lắm tốt lắm, trẫm nghe tới nghe lui, hai ngươi các ngươi đều vì muốn tốt cho người. nếu Cổ đại thiếu có ý muốn gả muội muội, mà ngươi cũng có ý thích nàng ấy, vậy còn chần chờ gì nữa, mau bàn tính tới hôn .”

      “Chậm .” Nguyên Phi Ngạo ngẩng mặt lên “Cưới vợ nhất định là lấy, nhưng vi thần có điều kiện.”

      “Điều kiện?” Chu Ung hoang mang nhìn “Khanh muốn như thế nào?”

      “Ý tứ vừa rồi trong lời của Cổ đại thiếu ta cũng hiểu được, đem Song nhi gã cho ta là vì muốn bám cào cửa nhà quan. Để làm vợ của Nguyên Phi Ngạo ta trừ bỏ gia thế trong sạch, còn phải biết lo lắng việc nhà. Song Nhi là tiểu thư nhà cao cửa rộng, ta thấy đừng hy vọng nàng chăm lo việc nhà, trong trăm dặm Tuyền Thành này đều nghèo khó, ta cũng thể cam đoan có thể cho nàng hạnh phúc. Nếu ngày nàng khóc sướt mướt oán giận ta, ta tức giận lại hưu nàng, như vậy Cổ đại thiếu vui ?”

      Cổ Liên Thành trong mắt lên chút hồ nghi “Ý của tướng quân là?”

      “Ý của ta là, ta nghèo quá, nuôi nỗi muội muội của ngươi, nếu muốn nàng cả đời hạnh phúc, liền phiền toái ngài giúp chuyện… trong phạm vi trăm dặm trong thị trấn, trong vòng năm, có thể đem dân chúng từ nghèo khó thành giàu.”

      Chu Ung nghe lúc, vỗ tay cười “Tử Kiếm a Tử kiếm, trẫm nghĩ ngươi là người có suy nghĩ như vậy. sai sai, trước đây ta cũng nhiều lần với Liên Thành, mong lấy ít tiền ra làm việc thiện, giúp quốc gia, giúp trẫm, nhưng luôn từ chối làm cho trẫm cực kì tức giận.” hai măt nhìn về phía Cổ Liên Thành “Liên thành, xem như ngươi gặp đối thủ, như thế nào? Có muốn gả muội muội này hay ?”

      Cổ Liên Thành cũng có chút ngoài ý muốn, cứ nghĩ rằng Nguyên Phi Ngạo là người thô lỗ thẳng thắn, nghĩ tới lúc này đối phương lại cho đề toán khó.

      Kỳ sau khi biết được Vô Song giả mạo hẹn gặp Nguyên Phi Ngạo, chạy đến bên hồ Nguyên Phi Ngạo đem Song Nhi . phái người theo dõi bảo vệ, lấy được tin tức Song Nhi bị thương, hành động tiện, nhưng Nguyên Phi Ngạo chăm sóc nàng rất tốt. vì thế đoán hai người này có tình ý với nhau, nhưng vẫn thể đoán Nguyên Phi Ngạo đối với Song Nhi là tình cảm Nam nữ hay là tình huynh đệ.

      Xem Vô Song vừa rồi có cử chỉ thân mật với Nguyên Phi Ngạo như vậy, xem ra quan hệ giữa hai người so với còn tốt hơn. nhưng Nguyên Phi Ngạo vẫn là nam nhân, có thể nào chấp nhận bị người khác tính kế, cho nên đưa ra cầu là hợp tình hợp lí.

      Bất quá giật dây bệ hạ từ ngàn dặm xa xôi đến đây chứng hôn, há có thể để đối phương cầm phần thắng.

      Suy nghĩ lát, nhanh chóng quyết định, nhanh chậm đem vấn đề đá trở về….

      “Tướng quân có lý, ta hy vọng muội muội của ta sống những ngày khổ sở. nhưng ta bề bộn nhiều việc, việc quốc gia giàu mạnh là trách nhiệm của bệ hạ, thân là dân đen như ta, dám mở miệng tìm hiểu. nhưng nếu bệ hạ và tướng quân mở lời, ta cũng tiện từ chối.

      Như vậy , ta đưa năm trăm lượng bạc, Xem như là đồ cưới của Vô Song, tướng quân có thể tùy tiện sử dụng số tiền kia, nếu có thể làm cho dân chúng Tuyền thành giàu có coi như là Cổ gia cũng vinh quang, nếu như thể… ai, xem như Cổ gia chúng ta và Nguyên tướng quân có duyên phận này, ta dẫn Vô Song về nhà, bao giờ đề cập đến hôn nhân này nữa. ngài xem được ?”

      Mặc dù chưa cùng đối phương giao thủ, nhưng vẫn biết Cổ Liên Thành là người lợi hại, nhưng nghĩ tới đối phương phản ứng nhanh như vậy, chớp mắt liền đem bốn lượng đánh ngàn cân đem vấn đề thảy lại cho .

      Mưu kế của Cổ Liên Thành thực xảo quyệt, tiền đưa,mọi chuyện mặc kệ. Nếu như có khả năng đem dân chúng là cho giàu lên, đối phương còn muốn dẫn Song Nhi .

      Thấy đối phương dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình, Nguyên Phi Ngạo tức giận bụng xúc động hét lớn “Được, chúng ta liền đập cái hẹn ước, năm trăm lượng bạc này xem như là ta mượn của Cổ Gia, năm sau trả lại đủ số. nếu năm sau ta thể đem dân chúng thoát khỏi nghèo khó, Nguyên Phi Ngạo ta thề từ quan quy .”

      Cổ Liên Thành nhếch nhếch môi cười “Tốt, chúng ta vỗ tay ước hẹn.

      7.2

      vươn tay ra, Nguyên Phi Ngạo chuẩn bị vỗ cái, ngoài cửa bỗng có người vọt vào, kéo qua bên, sao đó vỗ vào tay Cổ Liên Thành cái.

      “Ca, việc này xem như là hai người chúng ta đồng ý với huynh, nhưng nếu năm sau chúng ta làm được, ca làm gì?” đột nhiên Cổ Vô Song xuất , ra nàng yên lòng đứng ngoài cửa nghe len lúc.

      Nghe được ca ca đưa cho Nguyên Phi Ngạo đề toán khó khăn , nàng biết Nguyên Phi Ngạo là chỉ biết cầm quân đánh giặc chút ý tưởng thương gia, tùy tiện đáp ứng, cũng đẩy mình vào cảnh khó, cho nên nàng nhịn được mới đứng ra giúp đỡ tình lang phen.

      Cổ Liên Thành cười như cười nhìn nàng “Ý của muội là tại muội là người của ?”

      Chu Ung ngồi bên xem kịch vui khỏi cười “Nếu là đôi có tình, Liên Thành ngươi thành toàn cho họ . Vô Song, trẫm hy vọng hôm nay ngươi ra tay phải chỉ vì xúc động, ngươi nếu có thể giúp Tử Kiếm trị quốc có công, trẫm phong ngươi làm nhất phẩm cáo mệnh, đến lúc đó ca của ngươi thấy ngươi cũng phải cúi đầu, kêu tiếng ‘tướng quân phu nhân.’”

      Vui mừng của Cổ Vô Song mặt, lập tức quỳ xuống “Dân nữ tạ ơn trước.”

      “Tạ quá nhanh chỉ sợ càng thảm hại hơn.” Cổ Liên Thành ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.

      Nàng vênh váo tự đắc thèm nhìn , bàn tay nắm chặt Nguyên Phi Ngạo. Nguyên Phi Ngạo đứng bên cạnh, có thể đem biểu tình của người khác nhìn kĩ, lúc nãy khóe mắt liếc thấy, Cổ Liên Thành trong mắt hình như có ý cười, đợi quay đầy nhìn kĩ, ý cười kia trở thành hờ hững lạnh lùng.

      Chẳng lẽ hoa mắt sao?

      Bởi vì Chu Ung bí mật xuất hành, lại muốn công bố thân phận, cho nên Nguyên Phi Ngạo cũng với người khác là ai, cho dù là Tiêu Điển bởi vì chưa vào cung diện thánh cũng nhận ra được, cho nên toàn bộ tướng quân phủ đều cho rằng là bằng hữu của Cổ Liên Thành.

      Nhưng Cổ Liên Thành xuất , làm cho thủ hạ của Nguyên Phi Ngạo đều rất kinh ngạc, bởi vì còn chưa có ra chuyện bị tứ hôn của mình.

      “Tướng quân chúng ta từ trước đến nay có quan hệ với bọn gian thương, Cổ Liên Thành vì sao lại tìm ngài? Còn vênh mặt hất hàm sai khiến?” Tiêu Điển bất mãn hỏi

      Người tòng quân, cùng nhau chém giết chiến trường, trong mắt tướng quân nhà mình là lớn nhất, cho dù là hoàng đế lão tử cũng có tôn kính bao nhiêu. Nay Cổ Liên Thành lại ở trong phủ làm mưa làm gió, Tiêu Điển nhìn mất hứng.

      tới giúp chúng ta.” Nguyên Phi Ngạo bỏ vốn giúp dân chúng Tuyền thành làm giàu.”

      Tiêu Điển sửng sốt lập tức hưng phấn lên “ ? vậy tốt quá, phòng tuyến ở Tây Bắc kia cũng suốt ngày than khóc, ngay cả Đặng Lan tướng quân cũng cần suốt ngày sầu khổ. Hả? tại sao Cổ Liên Thành lại cho chúng ta tiền?”

      “Là ý của bệ hạ.” Nguyên Phi Ngạo tự nghĩ những lời này cũng phải là dối.

      “Vẫn là mặt mũi bệ hạ lớn. đưa chúng ta bao nhiêu tiền?”

      “Năm trăm vạn lượng”

      Tiêu Điển kinh ngạc nhảy cao “Năm trăm vạn lượng? ông trời ơi, đủ để chúng ta đánh trận to.”

      Nguyên Phi Ngạo nhìn xung quanh hỏi “Song nhi đâu? Sao thấy nàng?”

      ? tên tiểu tử kia sáng sớm ra ngoài, hỏi đâu có trả lời còn làm ra bộ dáng thần bí.”

      Nguyên Phi Ngạo bình tĩnh bổng khẩn trương lên, phải là hôm qua Cổ Liên Thành gì với nàng chứ? Tối hôm qua trình bày chuyện Tần vương giả thích khách Thu Kế quốc ám sát cho hoàng thượng nghe. Cho nên để Song Nhi về phòng trước.

      còn rất nhiều việc muốn với nàng, vì sao nàng lại phẫn nam trang tiếp cận mình? Vì sao lại giấu thân phận của mình? Về hiệp định giữu hai người và Cổ Liên Thành định như thế nào? Sau này có nên công khai thân phận của nàng với người ngoài hay ….chờ mọi việc…”

      Đủ loại chuyện còn chưa xong, nha đầu kia lại chạy đâu biết.

      “Tướng quân muốn tìm , ta kêu người bây giờ.”

      Nguyên Phi Ngạo vốn là muốn tự mình tìm, nhưng bận bồ hoàng thượng xem xét binh doanh, thoát ra được, đành phân phó Tiêu Điển “Tìm được , đem đến bãi tập tìm ta. Ngươi cũng cần tranh chấp việc với , đừng quên có quan hệ ít tới Cổ gia, nếu chúng ta muốn mượn tài lực của Cổ gia, cũng nên đắc tội với .”

      phen dặn dò, là sợ khi có ở đó, Song Nhi bị người khác khi dễ.

      Kỳ mấy ngày mai, Tiêu Điển nhìn Song Nhi khác với trước. tuy rằng trong lòng vẫn hoài nghi thân phận của Song Nhi như cũ, nhưng mà có chút hảo cảm với Song Nhi, nhất là khi hi sinh mình cứu tướng quân, coi tiểu tử ấy như người nhà, lại nghe được Cổ Liên Thành bỏ tiền ra cứu dân chúng thoát nghèo, alij đem Song Nhi và tên gian thương Cổ gia kia đều coi là người lương thiện.

      Cho nên khi tướng quân trịnh trọng nhắc nhở , cười ha ha, vỗ gực cam đoan “Tướng quân an tâm, ta đem tên tiểu tử kia lông tóc nguyên vẹn trở về.”

      Nếu Nguyên Phi Ngạo biết Cổ Vô Song tại ở chổ nào, chắc muốn bỏ lại hoàng thượng tự mình tìm nàng.
      --- ----
      bàn công với hoàng thượng đêm, nàng cũng đêm ngủ.

      Nàng luôn suy nghĩ, phải sử dụng năm trăm lượng ca ca đưa ra như thế nào mới có thể trong vòng năm giúp dân chúng quanh đây thoát khỏi nghèo khó. Đây phải là quyên góp cứu giúp thiên tai, mỗi nhà phân phát khoảng mười hai lượng bạc là đủ, nhưng ăn núi cũng lỡ.

      Chuyện này có ý nghĩ rất lớn với nàng, thể thất bại, đây chỉ là ảnh hưởng đến danh dự của Nguyên Phi Ngạo, mà còn là tương lai, đây còn là lần giao thủ lớn nhât với ca ca từ khi nàng còn trong bụng mẹ tới nay, chứng minh thực lực của mình với , lần cơ hội này nàng đợi mười năm.

      Nàng hiểu biết Tuyền Thành, nàng muốn tìm người hỏi chút dân tình phong thổ nơi đây, nhìn xim có thể xuống tay từ nơi nào, nhưng trong phủ này người nàng có thể hỏi chỉ có người, mà nàng lại muốn hỏi người này – Triệu Đông Cúc.

      Nàng cảm giác Triệu Đông Cúc có chút cổ quái, hơn nữa giống như là biết được bí mật của nàng, làm cho đáy lòng nàng muốn giữ khoảng cách.

      Nếu hỏi Triệu Đông Cúc, có thể hỏi ai?

      Sáng sớm nàng dạo trong phủ, gặp được binh lính già quét rác, nàng tò mò liền hỏi thăm “Trong Tuyền thành có chỗ nào chơi vui ?”

      Binh già kia cười đáp “Tuyền thành của chúng ta, giàu có như các thành khác, lại phồn hoa như hoàng thành, chưa tới là có cái gì chơi vui.”

      Cổ Vô Song nghĩ nghĩ lại hỏi “Vậy, có nơi nào mà tất cả mọi người đều muốn ?”

      Binh già nghe xong, cười cổ quái “Muốn ? Vậy đến Hồng doanh ở thành tây .”

      “Hồng doanh? Có cái gì chơi vui?” Hứng thú của nàng bị gợi ra.

      “Ngươi mới đến Tuyền thành? Ngay cả Hồng doanh cũng biết?” binh già lấy tay chỉ chỉ “này, ngươi ra cửa, theo hướng tây, qua hai con đường, nhìn thấy mấy cây liễu to, cùng với loạt nhà màu hồng, đó là hồng doanh.”

      “Đa tạ đại thúc, ta phải đây.” Nàng cũng có báo cho Nguyên Phi Ngạo biết, mình hào hứng ra cửa.
      Chris, pé nhỏ kuteTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.3

      Dựa theo chỉ dẫn của binh già kia, rất nhanh Cổ Vô Song tìm thấy mấy cây liễu và loạt phòng màu hồng kia.

      Xa xa liền thấy có mấy binh lính khác cười cười vào Hồng doanh.

      Nàng theo vài bước, cùng người trong đó “Lão ca, huynh cũng muốn Hồng doanh sao?”

      “Đúng vậy a, tiểu huynh đệ tuổi còn vậy, cũng muốn đến bên đó tìm việc vui sao?” binh lính kia cười hỏi

      “Đệ vừa đến Tuyền thành, nghe Hồng doanh là nơi thú vị, cho nên lại đây xem sao.”

      “Đúng, nếu là nam nhân, Hồng doanh là uổng phí cả đời người.” binh lính kia xong, khoát tay lên vai nàng “Đến nơi đó ngươi mới biết cái gì là nhân gian cực lạc.”

      Hứng trí của nàng càng thêm tăng vọt “ chơi tốt vậy sao? nơi đó có bảo bối gì?”

      biết thôi.” Binh lính kia lôi kéo nàng vào cửa hồng doanh.

      Vừa mới tiến vào, liền thấy hai bóng người nhào lại đây, mỗi người bên bám vào bọn họ.

      “Ai ui, binh ca ca của ta, bao lâu rồi đến với chúng ta?”

      Cổ Vô Song chỉ thấy mũi bị từng làn hương thơm sộc vào, người mình vốn gầy, lại treo thêm cái gì đó nặng nha, à , là người, là nữ nhân trang điểm xinh đẹp, nũng nịu. mà bên phía binh lính cùng nàng lại có nhiều thêm nữ nhân.

      “Ta phải đến đây sao. A Lan đâu? Cho ta gặp nàng ?” nghe binh lính kia thế, chắc chắn rất quan với nơi này.

      Nữ nhân bên cạnh “Sao lại thế? Ta thể hầu hạ ngài sao? A Lan bận rộn nhiều việc.”

      “Nàng? Công phu của nàng như thế nào, ta tự nghiệm biết.” xong kéo nữ nhân kia về hướng phòng ở, bên còn xua tay với Vô Song, “Huynh đệ ta tiếp đãi ngươi, chính ngươi chơi .”

      Cổ Vô Song sợ đếm sửng người, nếu phải mặt nàng có mặt nạ, tại chắc mặt nàng sớm hồng đến thể gặp người khác.

      tại nàng biết mình đến nơi nào, lúc trước nghe Nguyên Phi Ngạo là quân kĩ doanh, cũng chính là nơi cực lạc trong miệng đám người này?

      Mà nữ tử bên cạnh nàng còn nũng nụi “Binh ca ca tuổi lớn lắm? lần đầu tới đây sao? để cho ta hầu hạ ngài, công phu của ta so với tỷ muội khác cũng tốt như nhau a.”

      Nàng liếc mắt nhìn nữ nhân kia cái, cho dù mặt trang điểm dày, nhưng nhìn đối phương nhiều lắm là hơn nàng vài tuổi.

      “Tỷ tỷ vì sao lại đến nơi này?” đều là nữ nhân, nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao Triệu Đông Cúc lại cự tuyệt người khác lại gần, lạnh nhạt là từ đâu mà đến, nàng tựa hồ là bước vào nơi bán rẻ tiếng cười mà sống, trong lòng chắc là khổ sở?

      Câu hỏi của Cổ Vô Song làm cho nàng kia cúi đầu, thoáng rủ mắt xuống, nhưng sau đó lại lộ ra tươi cười “Ngài đối với chuyện của ta có hứng thú, vậy vào trong ta từ từ cho ngài biết.”

      Bị nữ tử kia dắt , nàng vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến rồi phải tìm hiểu, với lại trong lòng nàng có nhiều nghi vấn, có lẻ theo này có được đáp án, vì thế theo đối phương vào phòng.

      Nàng kia tên là Kim Liên, vừa bước vào phòng muốn đây ngã nàng lên giường, bắt đầu cởi áo, Cổ Vô Song vội vàng ngăn lại.

      “Hảo tỷ tỷ, chúng ta tâm trước tốt sao?”

      “Tán gẫu việc gì a?” Kim Liên đại khái sợ nàng bỏ chạy, nên dáng đôi môi đỏ mọng lại đây “Chúng ta vừa làm vừa tán gẫu tốt sao?”

      “Tối hôm qua ta gác đêm cho Nguyên tướng quân, mệt đến xướng sống và thắt lưng đều đau, tại có nhiều sức lực.”

      Nàng dối, cũng đem thỏi bạc để tay Kim Liên, “Tỷ tỷ, ta mới đến Tuyền thành, có nhiều tình còn chưa , muốn thỉnh giáo tỷ.”

      Kim Liên thu tiền, tâm cũng thả xuống, miễn cưỡng “Đệ muốn hỏi gì hỏi , ta sinh ra ở Tuyền thành, trưởng thành ở Tuyền thành, có chuyện gì mà ta biết.”

      “nếu tỷ tỷ là người Tuyền thành, vì sao lại rơi vào cảnh này?” nàng khó hiểu hỏi

      Kim Liên khỏi thở dài “Trong nhà ta có ca ca và đệ đệ muốn thành thân, nhưng có tiền làm lễ hỏi, trong nhà chỉ có nữ nhi, ta thay bọn họ phân ưu, ai làm đây?”

      Nàng nghe xong lòng căm giận “Cái gì? Nữ nhân chúng ta đáng giá như bọn nam nhân kia sao? dựa vào cái gì muốn chúng ta hy sinh cho bọn họ thành thân?”

      “nữ nhân chúng ta?” Kim Liên kinh ngạc đánh giá nàng.

      Song Nhi lập tức cười ‘Ta là đau lòng tỷ, mới cùng đứng chỗ với tỷ thôi.”

      “Ai. Mệt đệ hiểu cho tâm tư nữ nhân như vậy. đúng vậy a, nữ nhân chúng ta trời sinh mệnh hèn, nơi Tuyền thành này nếu sinh nhi tử (con trai) người trong thành đem đồng đúc thành cái khóa đồng, nếu là người có tiền tặng khóa vàng để chúc mừng, còn nếu sinh nữ nhi dùng cây mây tre làm thành cái giỏ trúc, đem hoa tươi đặt lên đó, tuy rằng xem đẹp nhưng chẳng thể dùng được.”

      Từ Cổ Vô Song chịu đủ đau khổ trọng nam khinh nữ, nghe được những lời này của Kim Liên, trong lòng lại phục “Nữ nhân sao lại kém hơn nam nhân? Nếu có nữ nhân sinh đẻ, làm sao mà có nam nhân? Nếu đến nấu cơm nấu nước, nấu các loại đồ ăn, nữ nhân kém ở chỗ nào? Chẳng qua nắm quyền là nam nhân, bọn họ sợ nữ nhân đến đầu bọn họ, nên mới hạ thấp nữ nhân như vậy.”

      Kim Liên kinh ngạc trừng Vô Song, ở nơi đây lần đầu tiên nàng nghe được nam nhân vì nữ nhân mà như vậy, trong lòng khỏi cảm động lại càng thêm chua xót, bất giác thay đổi xưng hô “Tiểu huynh đệ có lời này của đệ, nữ nhân chúng ta cũng an tâm. Nhưng ai có thể tahy đổi chứ, đây là mệnh a.”

      “Hừ! ta mới tin số mệnh.” tay Cổ Vô Song nện lên giường “Nếu ta là thành chủ của Tuyền thành, ta liền thay đổi luật trọng nam khinh nữ đầu tiên.”

      Kim Liên cười khổ “Đáng tiếc đệ phải a, đa tạ đệ có phần tâm ý này, cẩn thận tay vách mạch rừng, hay là thôi nếu để người khác nghe được, có chuyện gì lại gặp phải phiền toái lớn.”

      chuyện, bỗng nghe có người nghênh ngang phá cửa đập bàn, tiếp theo có tiếng hô “Hôm nay các nương đều trốn ở đâu? Kim Liên đâu? A Lan đâu? Đều ra hầu hạ!”

      Kim Liên nghe xong, sắc mặt biến đổi “ xong, là vị gia kia đến.”

      “Ai?” cổ Vô Song thấy sắc mặt nàng trắng bệch, khỏi truy vấn hỏi “Người đến là ai?”

      “Là Thiên Tổng thủ hạ của Nguyên tướng quân, nghe lập ít chiến công, ngay cả Nguyên Tướng quân cũng cho chút mặt mũi, tính tính khó hầu hạ, mỗi lần tới trả nhiều tiền nhưng lại đem chúng tỷ muội ở đây hành hạ đến bầm tím vài chỗ.” Kim Liên đem bạc trả lại cho Vô Song “Tiểu huynh đệ hôm nay ta thể hầu hạ ngươi, lần sau ngươi lại đến .”

      “Tỷ ra xem có thể làm gì?” nàng vừa nghe chút nữa Kim Liên cũng bị người này khi dễ, lại càng dễ dàng thả nàng ra ngoài.

      Kim liên cầu xin “Hảo huynh đệ, ngươi biết lợi hại của vị kia, gọi người ai dám ra chứ? Ta muốn tối nay ra ngoài, chỉ sợ chút có đánh người, mau để cho tỷ tỷ , tỷ tỷ cam đoan lần sao cho đệ vui vẻ được ?”

      Cổ Vô Song liều mạng bắt nàng lại cho nàng ra ngoài

      Ngay lúc hai người do dự, cái Thiên tổng kia dá văng cửa phòng ra, xoa thắt lưng mắng, “Khá lắm nhóm kỹ nữ biết xấu hổ, gia gọi ngươi, ngươi còn dám ở trong này cùng kéo kéo, tình cảm quá. Như thế nào? người ta cho ngươi tiền nhiều hơn gia, bộ dáng so với gia đẹp hơn, cho nên ngươi luyến tiếc ra?” xong người nọ lại gần, muốn tát lên mặt kim Liên.

      Nàng sợ tói mức vội vàng nhắm mắt lại, cũng dám tránh , chỉ là đợi chút vẫn thấy bàn tay nào đánh lên mặt, chỉ nghe Thiên tổng kia quát

      “Tiểu tử ngươi là ai?”

      Nàng mở mắt ra nhìn thấy nam hài gầy kia nắm lấy cánh tay của thiên tổng cao to như con gấu kia, cũng lạnh lùng nhìn đối phương, loại khí thế này làm nàng khiếp sợ.

      Cổ Vô Song hận nhất là loại người lấy mạnh hiếp yếu, hơn nữa là loại khi dễ nữ nhân, nàng tự nhiên cũng bỏ qua cứu người. lúc này nàng đẩy cánh tay của đối phương ra, cười lạnh “Cho dù ngươi là thiên tổng đại nhân, cũng thể vô duyên vô cớ đánh người.”

      “Những nữ nhân này tính là gì? đám kỹ nữ mà thôi.gia muốn đánh đánh, ngươi cũng muốn nếm thử tư vị nắm tay của gia sao?” lúc giao thủ, Thiên tổng phát ra đối phương có luyện võ, nhưng thủ hạ theo sau mình nhiều vậy, há có thể để đứa bé này làm cho mất mặt sao?

      Song Nhi cười lạnh bác bỏ “Đánh ta? Bản thân ta nghĩ ngươi có thể đánh được ta, ta liền đứng ở đây cho ngươi đánh ba quyền, nếu đánh chết, coi như ngươi có bản lĩnh.”

      “Khẩu khí lớn” thiên tổng nổi giận, vừa xuất ra quyền hướng ngay mặt Vô Song đánh tới.

      Chỉ thấy Song Nhi chút hoang mang nghiêng người qua bên cạnh, sau đó dùng đầu gối của mình ngán chân thiên tổng lao về phía trước, hai tay lại đẩy thắc lưng của , Thiên tổng kia nhất thời ngã mạnh xuống đất.

      Tình cảnh phát sinh trước mắt này làm cho mọi người kinh sợ, ai cũng nghĩ tới nam hài gầy yếu như vậy, có thể đem người cao hơn cái đầu lại có nhiều kinh nghiệm sa trường đánh cho té ngã.

      Thiên Tổng bên đen mặt đứng lên, bên chửi rủa “Ở đây lại có nhân? Lại dám dùng thuật? người tới, bắt lấy cho ta!”

      Lính dưới tay nghe hét tiếng, liền bao vây Song Nhi lại.

      Nàng vỗ tay cười “Ha ha xấu hổ đánh lại liền ta nhân.”

      Thiên tổng bị mặt nhịn được, thủ hạ của có người cầm cây roi, đoạt lấy, liền hướng đến mặt Cổ Vô Song hung hăn đánh tới.

      Cổ Vô Song vốn có thể nghiêng mình tránh , nhưng nàng bị quây ở xung quanh, phạm vi có thể tránh rất , tuy rằng tận lực né tránh nhưng vẫn bị roi đánh trúng lưng, nơi ấy bỗng đau rát.

      hay ho rồi..” nàng than tiếng “Cũng biết ta đụng trứng cái gì nên đụng hay phạm phải thất sát gì đó, cánh tay này luôn bị thương.”

      “Mạng ngươi phạm thái tuế.” Thiên tổng nhe răng cười, với hai bên “còn chần chờ gì nữa đem tiểu tử này trói lại cho ta.”

      Ngay lúc mọi người muốn đồng loạt ấn ngã Cổ vô song, phía sau Tiêu Điển vừa vặn đuổi tới, vừa thấy tình hình lộn xộn, cùng bộ dạng bị trói của Song Nhi, vừa giận vừa sợ lập tức hô “Dừng tay! Đều dừng tay!”

      Thiên tổng nhận ra Tiêu Điển cười “Lão Tiêu, huynh làm sao lại tới đây? Huynh phải sợ nhất người ta huynh uống rượu hoa dạo kỹ viện sao?”

      còn chưa dứt lời, thấy Tiêu Điển mặt trầm đẩy bọn người họ ra, mắt nhìn thấy mu bàn ta bị thương của Song Nhi, sau đó xoay người lại quát “Là ai đả thương ?”

      “Là ta, là sao vậy?” Thiên tổng khó hiểu hỏi “Tiểu tử này chống đối ta, bất quá ta chỉ giáo huấn chút mà thôi.”

      Tiêu Điển chỉ tay vào Thiên tổng, ra lệnh với người mình đem theo “Bắt lại cho ta.”

      Tình thế xoay chuyển, người ở đây ai cũng chấn động.

      Tiêu Điển ngẩng đầu “Đem tất cả đến gặp Nguyên tướng quân.” với thiên tổng “Dương đại nhân, phải tại hạ cho ngài mặt mũi, nhưng ngài đắc tội với tâm phúc của Nguyên Tướng quân. Tướng quân có lệnh, ta thể đả thương cọng lông tơ của , hộ tống hồi phủ kết quả bị ngươi làm cho bị thương, ngươi sống hay chết ta làm chủ được, tướng quân tự mình xử lí.”
      Chris, pé nhỏ kuteTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :