1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.2:

      Lúc này Chân Bất Phàm rảnh để ý huynh đệ của mình, cặp mắt nhìn chằm chằm Cổ Vô Song, đột nhiên từ từ buông nàng ra, bất ngờ đổi lại cầm bàn tay của nàng, về phía Liễu Nhất Hoan.

      Cổ Vô Song có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của , dán chặt nàng.

      Nóng đến gương mặt có chút nóng lên, thoải mái. . . . . .

      Theo hai người họ tiến đến gần Liễu Nhất Hoan, Chân Bất Phàm từ từ trầm giọng : "Vẫn cần suy tính sao?"

      Tiếng vừa dứt, chiếc xe ngựa kia liền đổ sụp xuống! Lại biết đến tột cùng là khi nào ra tay.

      Liễu Nhất Hoan nhíu mày, quay đầu lại thấy thuộc hạ trung thành bị đè xuống đất đánh, chân mày nhíu càng chặt hơn, gã sai vặt ở bên cạnh mãnh liệt vẫy quạt, nghe , "Ta tới cùng nương bàn bạc hôn , nào có thể đoán được nương đãi khách như thế!"

      Cổ Vô Song muốn rút tay ra, rảnh mà để ý.

      Liễu Nhất Hoan cam lòng lại bị bỏ rơi, giọng có phần to lên, "Xe ngựa này bọn ngươi cần bồi thường cho ta."

      Chân Bất Phàm nắm tay của Cổ Vô Song cũng mạnh, sợ đau nàng, cũng cho nàng tránh thoát, thấy nàng kiên trì ngừng ở bên trong, giọng thay đổi, "Thả nàng ra khó. . . . . ."

      Cổ Vô Song ngước mắt.

      Trong lời của đúng là xuất thêm nhiều phần nhạo báng, "Chỉ là ta thả."

      Gặp quỷ. . . . . .

      Tối nay lần thứ hai Lâm Văn Thăng cứng họng.

      Cổ Vô Song chợt đá Chân Bất Phàm cái, "Có bản lãnh ngươi đừng cậy mạnh."

      để ý tới, lại nghe được mở miệng, "Người này nàng giải quyết thế nào?" Trong giọng lại hàm chứa mấy phần bất mãn, thêm ba phần đè nén.

      Cổ Vô Song thấy trong giọng của mang theo chỉ trích, nhất thời muốn nghĩ quá nhiều, "Tiên Thú khác đường, ngươi cần gì cùng khai thông? Huống chi ta với ngươi cũng quen biết."

      "Buồn cười!" Liễu Nhất Hoan thấy hai người lại nhìn , giận đến gò má trắng nõn khẽ ửng hồng, nhưng vẫn cố giữ vững phong độ, "Hai người ngươi xem ta là gì?"

      "Vậy ngươi muốn kết quả như chiếc xe ngựa kia?" Trong giọng Chân Bất Phàm vào thêm uy lực, gã sai vặt kia thiếu chút nữa đánh rơi cây quạt.

      Rồi sau đó, từ từ liếc Cổ Vô Song.

      "Thú. . . . . . Này. . . . . ."

      Cổ Vô Song dừng chút, chân tướng có mấy phần khẩn trương.

      kê vào lỗ tai nàng, nhấn từng chữ ràng, "Là trực tiếp hủy nàng rồi nuốt vào bụng."

      Rầm! Cổ Vô Song để ý tới "Mỉm cười ", trực tiếp rống lên, "Hủy , hủy hủy , hủy cái đầu ngươi!"

      Gặp quỷ, nàng cà lăm làm gì?

      Chân Bất Phàm lời liếc nhìn nàng, đột nhiên mở miệng câu, "Gả cho ta."

      Rầm! Lần thứ hai bị sét đánh. . . . . .

      Cổ Vô Song phát trái tim mình cũng phải là tường đồng vách sắt như tưởng tượng vậy, quả nhiên hồi hộp, ra đây phải lần đầu tiên nàng cùng thảo luận vấn đề gả cưới, chẳng qua là hiên tại như vậy. . . . . . Chân thành, đúng là làm nàng sợ. . . . . .

      Khẽ cắn răng, đanh giọng , "Gả cái quỷ, lấy!" Nhân tiện ngẩng đầu "Cứng rắn" trừng mắt nhìn cái, tuyên cáo lập trường.

      "Nàng già. . . . . ." Vào giờ phút này, Chân Bất Phàm lại biết sống chết phá hư phong cảnh lại lời cũ. . . . . .

      Ông! Cổ Vô Song càng thêm nổi trận lôi đình, đánh xuống chưởng.

      Vậy mà Chân Bất Phàm vừa đỡ, vừa chế trụ cổ tay nàng vừa cách tự nhiên lôi nàng vào trong ngực, khóe miệng hàm chứa ý cười. Tối nay biết giây thần kinh kia lại lộ ra tật xấu, bỗng dưng mở miệng ra câu, "Cho nên vừa lúc xứng với ta. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Cổ Vô Song bị cường thế ôm. . . . . . Hít sâu, tiếp đá mạnh vào bắp chân của , nhưng Chân Bất Phàm vẫn buông, đứng vững như núi, ôm nàng, kiên nhẫn tiếp tục , "Gả cho ta."

      " lấy!" Cổ Vô Song buồn bực với tính cách của , mọi chuyện đều cường ngạnh, vốn là như thế, cuối cùng vẫn chọc tức mình.

      "Về sau ta đánh lại." Dù sao Chân Bất Phàm cũng là người làm ăn, ôm Cổ Vô Song đè ở trong ngực, rốt cuộc ra điều kiện.

      ". . . . . ." Chậc, vậy cũng là điều kiện sao?

      "Tiền để nàng giữ."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song thừa nhận trong nháy mắt động lòng, dù sao cũng là kim khố* di động. (Kim khố: kho bạc)

      "Chân phủ do nàng định đoạt, đồ vật nàng tùy ý thay đổi."

      Đây tính là cái gì.

      "Thị trường phương Nam, ta tuyệt đối giúp nàng tay."

      ". . . . . ."

      "Phần lớn thương hộ nổi danh ở phương Nam, ta đều rất quen thuộc."

      Trầm mặc.

      "Gả cho ta." Câu này của giống như thôi miên, trong trầm thấp mang theo vài phần hấp dẫn, vả lại trong lúc vô tình, thả lỏng sức lực, vậy mà Cổ Vô Song ở trong lòng , lại bởi vì đắn đo nhất thời quên giãy giụa.

      Cổ Vô Song cảm thấy tự mình lung túng rồi, khi chuyện có điều kiện liền theo thói quen cân nhắc hơn thiệt, cau mày suy nghĩ chút, bỗng dưng phát điều kiện của . . . . . . Có chút quỷ dị, tạm thời chuyện cưới gả này thành công hay , chỉ là phản xạ có điều kiện hỏi, "Ngươi lại được cái gì?"

      Chắc chắn ổn. . . . . .

      Ánh mắt của sáng quắc nhìn nàng, chút do dự ——

      "Nàng."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song bỗng chốc mất tỉnh táo, giọng chợt to lên, "Nàng, nàng cái đầu ngươi!"

      "Ngoài ra, còn thân thể của nàng nữa."

      ". . . . . ." Hai gò má Cổ Vô Song bỗng dưng đỏ lên, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân cũng được tự nhiên, da đầu tê dại, rồi sau đó hít thở cái, càng nghĩ càng đúng, liền đạp cước, "Nghĩ khá lắm!"
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.3:

      Cổ Vô Song biết tình , cũng chưa từng có nam tử tỏ ý nàng say đắm, ngoại trừ màn thanh mai trúc mã trong sáng đơn giản chưa thành hình mập mờ kia, nhiều lúc, nàng đơn mình.

      Hôm nay có nam nhân lại biết xấu hổ ra lời đồi phong bại tục này, mặc dù rất lâu trước đó nàng hận nam tử này đến cắn răng nghiến lợi, sắp sếp lại tất cả, suy nghĩ cũng rối loạn. Huống chi, nàng còn ở trong ngực của , nghe hơi thở của , cảm nhận được mạnh mẽ nơi khuỷu tay của .

      Gặp quỷ! Cổ Vô Song từ chối lần nữa.

      "Nàng động lòng." giống như chắc chắn vậy.

      "Hừ. . . . . ." Cổ Vô Song giả bộ nâng môi lên, "Ngươi đừng tự cho mình là đúng."

      "Đủ rồi. . . . . ." cũng nâng môi lên.

      Cái gì đủ rồi? Cổ Vô Song vừa dâng lên dự cảm chẳng lành, rồi sau đó đột nhiên điểm huyệt đạo của nàng, tiếp đó ôm lấy nàng, cho nàng biết bi thương, "Ta và nàng lập gia đình trước, còn chuyện gì thương lượng sau."

      "Ngươi. . . . . ." Cổ Vô Song cảm giác mình hoàn toàn cách nào tỉnh táo, cảm giác tóc cũng nóng lên.

      Chân Bất Phàm lại điểm á huyệt của nàng, vẻ mặt cười như cười, cố ý , "Tốt như vậy sao? Nương tử."

      Khốn kiếp!

      Nàng lấy!

      **

      "Đại ca như vậy. . . . . . Là bức hôn sao?"

      Lâm Văn Thăng chau mày, "Ngươi có ý kiến?"

      "Làm sao dám?" Sau đó liếc đám người thuê trước mặt, chính lúc này khua chiêng gõ trống cổ động tuyên dương, cảm thấy đại ca là trăm phương ngàn kế rồi. . . . . .

      Hôm đó đại tẩu đột nhiên trốn khỏi hôn lễ, mọi người ứng phó kịp, hơn nữa mời đám người đầu đường xó chợ, cả đại sảnh hò hét ồn ào chịu nổi.

      Đại ca trở về đại sảnh, ngay trước toàn bộ mọi người mặt câu: chuyện tối nay được nhắc lại.

      Lại chấn động khiến toàn trường yên lặng như tờ.

      Nghĩ tới đây trong lòng Trương Ngũ Kinh khỏi đắc ý, tin tức bị phong tỏa ngay ở phương Nam, đủ để chứng minh đại ca quyết đoán.

      Sau đó liền ngựa vó ngừng đường tìm đến phương Bắc, vốn cho là tới hôm đó, đại ca trình diễn cuộc cướp đoạt, nếu cũng bắt đại tẩu lại trừng phạt phen, kết quả đại ca lại án binh bất động, làm cho người ta khó hiểu.

      nghĩ tới đại ca bắt đầu an bài mấy người bọn họ lại phụ cận ở thành Nhữ An, thăm dò địa hình và thăm dò con người nơi đây, làm kéo dài ít ngày, bố trí bày ra, mới bắt đầu tổng tiến công năm ngày trước.

      Nghĩ đại ca sớm thuê mấy đầu bếp hạng nhất, tùy thời chuẩn bị chiến tranh, liền nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị thỏa đáng, vận sức chờ phát động. Hôm nay đội ngũ hùng dũng, Lâm Văn Thăng là tiên quân, trước lập uy, hơn nữa đại ca phía sau, vốn là tính toán ép đại tẩu xuống đài được.

      Nhưng hổ là nữ nhân của đại ca, người bên cạnh cũng có chút tài năng, cũng luống cuống trận cước, ngược lại bị nam nhân tiểu hồ ly kia làm tức giận đến , bởi vì mấy ngày nay hỏi thăm, vẫn lai lịch như cũ.

      Chỉ là, còn để đại tẩu trốn thoát được.

      Đại ca tức giận cũng giấu được, chỉ là quyết định nhanh, ra lệnh tiếng, ngàn lượng bạc tìm tin tức người, liền trực tiếp để người mang về.

      Chỉ cần trong nháy mắt, chính là cả thành đều biết, vậy mà đại tẩu cũng có chút bản lãnh, buổi chiều lật ngược cả thành Nhữ An, cũng có tìm người được.

      Như thế tính sao, đại ca muốn người, sao có thể chạy thoát?

      Tìm chỗ đất trống lớn nhất thành Nhữ An, rất nhanh liền bày ra mấy trăm cái bàn, thanh thế lớn, trước đây chưa bao giờ có.

      Hơn nữa, cũng chỉ là như người nhà quê gây chuyện, là chuyện mà cả thành thể tưởng tượng ra.

      Hôm nay cả ngày, tất cả dân chúng thành Nhữ An, ngoài Cổ Vô Song, cũng chỉ có Cổ Vô Song, đàm luận nàng trêu chọc vị hôn phu ngoại lai trở về, đàm luận nữ tử này vì tình vung tiền như rác, hơn nữa đống "đồ cưới" đủ loại xe ngựa kia, toàn bộ để cho người ta lấy .

      Càng về sau, truyền như vậy là. . . . . .

      câu nghe giống .

      Càng lắm kẻ cũng chỉ có Cổ Vô Song vì mặt mũi tốn tiền mướn người làm ra tuồng kịch.

      . . . . . .

      Người nhiều, nhưng có người nào có thể hiểu được Cổ Vô Song giờ phút này bi thương mà bi phẫn trong lòng thế nào.

      Tưởng tam nương vốn là còn lương tâm ngăn cản ở phía trước, vậy mà liếc thấy Chân Bất Phàm nhìn thấy nàng ta nhân gian tuyệt sắc như vậy mà mặt đổi sắc tim đập mạnh, chân mày cũng động đậy, liền thêm mấy phần cảm giác đồng cảm, sau đó nghe Chân Bất Phàm câu, "Ngươi làm gì được ta."

      Chính là ngoan ngoãn để nguyên làm gì.

      Hôm nay Cổ Vô Song có miệng cũng thể , có tay cũng thể động ngồi để cho người ta chải đầu trang điểm.

      Bỗng dưng dâng lên loại trực giác mãnh liệt, nàng lần này, chỉ sợ là trốn thoát. . . . . .
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7.1: Động Phòng Hoa Chúc

      Phương Bắc bằng Phương Nam núi non trùng điệp, khi tiến vào thành Nhữ An, cảnh đẹp đường mênh mông.

      Lúc này Chân Bất Phàm khoanh tay mà đứng thẳng, đứng ở nóc nhà, đường phố phồn hoa, lúc này người người nhốn nha nhốn nháo bày tiệc cơ động, những người liên quan, sớm chuẩn bị lụa đỏ đèn lồng treo lên, ban đêm đốt đèn, qua trong giây lát, dùng màu đỏ trang trí cả con đường.

      Cực kỳ náo nhiệt.

      Chỉ là trong lòng Chân Bất Phàm vô cùng bình tĩnh, yên lặng nhìn về phía căn phòng cách đó xa, ánh nến chập chờn, bóng dáng của mình xuyên qua giấy cửa lui tới, bên trong còn có...

      Có tân nương của .

      Rồi sau đó từ từ, từ từ, trong lòng của dâng lên loại cảm động xa lạ, khóe miệng nâng lên thành đường cong, nhàng nở nụ cười.

      Cổ Vô Song.

      nhàng đọc tên của nàng lần thứ nhất.

      Từ từ suy ngẫm.

      Ngay cả tên cũng tương xứng với như vậy, dưới trời này, sợ rằng chỉ có mình nàng.

      Bây giờ chắc là nàng dùng ánh mắt cảnh cáo hỉ nương, lúc này nàng nhất định là oán giận thôi, tức giận mắng trong lòng , bỗng dưng nụ cười bên miệng càng sâu hơn, bức bách nàng sao?

      Có gì thể?

      nhìn ra được nàng cũng phải là thờ ơ, liền thành thân trước thôi, và nàng có thời gian đời dây dưa ngừng nghỉ.

      Nàng nhất định biết, lúc nàng khẽ tức giận trong con ngươi tràn đầy sáng ngời, hấp dẫn thế nào.

      Hai mươi bảy tuổi như nàng, bước lớn bước trong ngày thường cũng phải khôn khéo tính toán, cũng là chịu nổi kích thích như vậy.

      điểm này, lại cùng tương tự như vậy.

      Hồi tưởng lại nàng câu kia kích động là hoàn toàn, ra nhiều hơn nguyên do, là đến từ nàng.

      Chỉ là quên cho nàng biết mà thôi.

      Lấy vợ cho , cho tới bây giờ chính là chuyện có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      Mấy huynh đệ bàn bạc hôn cho , cưới cũng sao. Quân Bảo cản trở từ trong hôn , cũng hời hợt.

      Nữ nhân, cho tới bây giờ là đại danh từ phiền toái.

      Vậy mà, lần mới gặp gỡ trong tửu lâu đó, nàng ngồi ở bàn, khoan thai tự đắc nở nụ cười, chống lại tầm mắt của , đúng là trong nháy mắt đó nhớ mặt của nàng ràng.

      Sau lại biết được, nụ cười đó cũng chỉ là nàng che giấu theo thói quen.

      Đột nhiên chấp nhận được nàng khiêu khích.

      Mới có thể có chút canh cánh trong lòng. Có lẽ, là bởi vì chưa bao giờ có nữ nhân nào lớn mật như thế.

      Chỉ là mấy ngày sau quên khuôn mặt của nàng, nàng lại cố ý nắm trong tay vụ đánh cuộc giữa và hỗn tiểu tử Giang Nhị kia, cố gắng kiềm chế . . . . . .

      Há có thể để cho nàng như ý?

      Nhưng nàng cũng chỉ là nữ tử, thời điểm ôm vào trong ngực, cảm thấy nặng chút nào. Xem ra theo tuổi tác, cũng thể trọng lượng của nàng.

      Còn có nàng thỉnh thoảng lộ ra ôn nhu, dáng vẻ nhíu mày khiêu khích, dáng vẻ đáng khi say rượu. . . . . . Từng chút thấm vào tim của , lại dễ dàng thay đổi quyết định của như vậy.

      Cưới nàng.

      Cưới nàng.

      từ trước đến giờ là người quả quyết tự lo liệu, chỉ là toàn xử bằng trực giác, hỉ nộ chỉ ở trong chốc lát.

      Nàng tính là mỹ nữ đẹp nhất, tính tình cũng phải là quá tốt, gần đây cũng càng ngày càng thích đánh đá, ràng để ý muốn chết, lại giả vờ làm bộ bình tĩnh tự nhiên . . . . . .

      Chỉ là, cũng. . . . . .

      Thích.

      Từ thành Vanh Đường đường Bắc thượng, khi còn lưng ngựa nghĩ đến tột cùng là vì cái gì mà làm chuyện này, vừa nghĩ tới liền thấy có nhiều lý do hơn, để nhìn nụ cười cái nhăn mày của nàng.

      Tối nay, Thiên La Địa Võng, nàng trốn thế nào?

      **

      Chân Bất Phàm thân trường sam đỏ, xem ra cũng là sửa qua, xa xa nhìn lại, dáng vẻ hiên ngang.

      đất trống bàn ghế la liệt, mọi người ngồi đầy, xôn xao.

      Tiếng trống kèn Xona, diễn tấu sáo và trống, vốn là bầu trời đêm tĩnh mịch, tựa hồ cũng dính chút vui mừng.

      Nhìn tiệc mừng thanh thế lớn này, sợ rằng trăm dặm quanh thành Nhữ An, người nào theo kịp.

      Cổ Vô Song đầu đội lụa đỏ, được hỉ nương cõng vào, mọi người xem mà cảm thán, đưa mắt nhìn theo vào trong.

      Ánh mắt Chân Bất Phàm xuyên qua hỉ nương, rơi vào thân hỉ phục của nàng, cái khăn màu đỏ, làm cho người ta khỏi nghĩ dưới cái khăn đó đến tột cùng là bực giai nhân nào.

      Cùng lúc đó, cái khăn cũng che tầm mắt Cổ Vô Song tiếp xúc với bên ngoại. thanh sôi động vang bên tai dứt, lại nghe bọn họ cái gì. Thân thể vẫn thể động như cũ, cũng thể, tất cả tâm tình chỉ có hàm răng có thể hơi phát tiết ra ngoài.

      Khăn trùm đầu theo gió phiêu động xuyên thấu qua mơ hồ nghe tiếng trống, thấy mặt đất thắp đầy nến, bóng của bàn ghế kéo dài dài, đan xen ngang dọc. . . . . . Giống như tâm tình của nàng giờ khắc này.

      Rất là tức giận, thể tự chủ mà bực mình, đột nhiên thành hôn, cuối cùng chỉ hóa thành bất an.

      Nàng gả cho người này sao? Nếu , nàng còn có cái gì để lựa chọn chứ?

      Hỉ nương ngừng lại, nàng bị động chạm đất, sau đó trong nháy mắt cảm nhận được bên cạnh thêm cái bóng, ngay tiếp theo, ràng còn cách đoạn khoảng cách, nhưng cũng cảm thấy nóng người.

      Cổ Vô Song bỗng dưng có mấy phần khẩn trương, tránh được kéo dài tức giận, kéo dài bi phẫn, nghe đến có người nào hô to "Tân nương tử tới" , "Bái đường bái đường rồi. . . . . ." Còn có người kích động lung tung gì đó, gì đó trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. . . . . . xong, bên tai lại bỗng dưng truyền đến giọng cao vút mang theo vui mừng của hỉ nương——

      "Nhất Bái Thiên Địa ——"

      Người nào? Người nào ở phía sau đè lưng của nàng?

      "Nhị Bái Cao Đường ——"

      , cao đường của nàng qua đời! (cao đường là cha mẹ)

      "Phu Thê Đối Bái ——"

      Nàng cần bị động trở thành vợ của như vậy! !

      "Xong rồi! Chúc mừng hai vị hỉ kết liền cành, chúc nhị vị sớm sinh quý tử! Đưa vào động phòng ——"

      Chương 7.2: Động Phòng Hoa Chúc

      Liền thấy Chân Bất Phàm đột nhiên bế ngang tân nương của , bước chân vững vàng bước , quay lưng về phía mọi người, tiêu sái rời .

      Tân nương tử lại tiếng nào, sợ là thẹn thùng thốt nên lời rồi.

      Tình cảnh này, hội trường nhất định là cực kỳ náo nhiệt, cảm giác trong nháy mắt cả vùng đất cũng sôi trào lên, xôn xao ồn ào, nghị luận ầm ĩ.

      Giống như giấc mộng, hôn lễ như vậy, có thể như gió xuân cả đêm, hoa nở ngàn cây vạn cây.

      "Cổ gia đại nương, gả ra ngoài rồi sao?"

      "Quá giả dối rồi."

      "Tân lang kia giận mà uy, cũng giống như là bị Cổ Vô Song áp chế."

      "Kỳ quái, phải lúc trước Cổ Vô Song chiêu rể tới nhà sao? Người nam nhân này ở rể?"

      "Ở rể? thể nào..., ta nghe người ta ở phương Nam là thủ phủ, trong nhà có tiền có phải hay , ngươi cũng thấy phô trương thế này sao! chừng ta tùy tiện lấy đồ vật trong nhà người, đổi tiền cũng đủ để đập chết ngươi!"

      "Vậy chẳng phải là Cổ Vô Song lượm được bảo vật sao?"

      " thể như vậy, cưới Cổ Vô Song kia, còn phải là như hổ thêm cánh?"

      "Cũng thế, lại, Nam Bắc, nếu là Cổ Vô Song theo vị hôn phu kia, gia tài bạc vạn của nàng ta, cũng giao cho đệ đệ của nàng ta chứ nhỉ?"

      "Đệ đệ của nàng ta được gì, cảm thấy, tối nay lại có người của Cổ phủ, là kỳ quái."

      "Phải ha. . . . . ."

      . . . . . .

      Đám người ngừng nghị luận, dời mắt đến bàn cơm, thức ăn chất đầy bàn, đều là món ngon nổi tiếng, thương thảo tiếp mấy câu, lực chú ý liền hoàn toàn chuyển tới bàn.

      Dù sao cũng thể náo động phòng, trong lòng miễn cưỡng câu chúc mừng ..., bởi vì nương lớn tuổi có thủ đoạn buôn bán nhất thành Nhữ An, bán mình ra ngoài!

      **

      Cửa tân phòng chợt bị đá ra.

      Nến đỏ bởi vì gió thổi mà chập chờn, lúc sáng lúc tối, từ từ quay về trạng thái ổn định, sáng cả gian phòng.

      Chân Bất Phàm khỏi có mấy phần kích động, rất muốn. . . . . .

      Gặp nàng chút.

      Giằng co buổi tối, ràng đưa tay ra là có thể đụng đến nàng, cũng là lần đầu tiên khát vọng nàng như vậy.

      tại nàng cực kỳ an tĩnh.

      Có cái gì đúng, Chân Bất Phàm mới thoáng cảm thấy chút cường thế tối nay, có phải có chút quá đáng hay .

      Hơi chút tỉnh lại.

      Sau khi tỉnh lại. . . . . .

      hối hận.

      chút cũng hối hận.

      Ngược lại có ngứa ngáy trong lòng chút, khó nhịn. . . . . .

      Chân Bất Phàm đặt nàng ngồi xuống ở bên giường, đưa tay —— lại dừng lại, kiềm chế lại xúc động muốn vén khăn trùm đầu lên, suy nghĩ trong chốc lát rồi ngồi nghiêm chỉnh ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Hai người liền ngồi sóng vai như vậy, nhìn thấy nến đỏ kia từng chút từng chút cháy hết, gió khẽ thổi vào, bóng hai người họ kéo đến đầu giường, đung đưa qua lại.

      khẽ đến gần sát nàng mấy phen, bỗng dưng trầm giọng đánh vỡ im lặng, , "Nàng là vợ ta."

      Cổ họng có chút nghẹn, thân thể hơi nóng.

      Chân Bất Phàm suy nghĩ chút, làm theo trình tự bình thường là được. . . . . .

      Nên sinh con cần phải trải qua những bước kia.

      đột nhiên lại hỏi, "Chúng ta bắt đầu thế nào?"

      Trả lời vẫn là im lặng như cũ.

      "Vậy sao? Giao cho ta sao?" Chân Bất Phàm tự hỏi tự đáp, khó có thể tin được mình lại có chút khẩn trương. Chỉ là gương mặt vẫn biểu tình gì, giọng vững vàng, ánh mắt cương nghị giống như ra chiến trường giết địch.

      "Vậy ta bắt đầu."

      Chân Bất Phàm động thủ gạt khăn trùm đầu ra.

      Thấy Cổ Vô Song rớt nước mắt, lệ ướt lễ phục màu đỏ, tiếng động lại hơi thở.

      Chân Bất Phàm. . . . . .

      Bối rối.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.1: Vướng mắc ngừng.

      Ngay sau đó toàn thân Chân Bất Phàm đột nhiên cứng ngắc, thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, chỉ là tất cả thanh cũng bị mắc ở trong cổ họng, câu cũng nên lời.

      Vậy mà Cổ Vô Song vẫn chuyên tâm rơi lệ, cho dù khăn trùm đầu bị mở ra, cũng ngẩng đầu nhìn cái, ngược lại có lẽ là nến đỏ kích thích tuyến lệ của nàng, giọt giọt liên tiếp từ khóe mắt chảy xuống, rơi vào lễ phục của nàng.

      Giống như chưa từng được rơi nước mắt vậy, từ lúc nàng mang lưng gánh nặng nuôi sống gia đình, sớm cách biệt với nàng, nhiều khổ nhiều mệt mỏi nàng đều cắn răng nhịn xuống, nghĩ đến cho dù là khắc rơi xuống nước gặp phải uy hiếp tử vong kia, nàng vẫn muốn dùng nước mắt biểu lộ ra rằng nàng sợ hãi.

      Nhưng bây giờ. . . . . . Sau khi "hoàn thành tất cả" trong nháy mắt Chân Bất Phàm ôm nàng, nàng bắt đầu hoảng hốt mà từ trước đến nay chưa từng có, nước mắt ngừng chảy. . . . . . Cho đến khi đột nhiên đá văng cửa phòng tân hôn, giống như nước mắt xa nàng nhiều năm, đột nhiên đúng lúc này tìm được chỗ tháo nước, liền tràn ra.

      vì sao lại uất ức trong lòng, kìm nén trong lòng đến khó chịu, cho tới nay nàng đều mình thừa nhận tất cả đau khổ mệt mỏi, cũng muốn tìm nam nhân như chim nép vào người, nhưng buổi thành thân tối nay, nàng ngay cả câu cũng thể , động cũng cách nào động, cứ như vậy thành nương tử người nào đó rồi. . . . . .

      Cổ Vô Song càng nghĩ càng uất ức, đồ khốn kiếp.

      Trái lại Chân Bất phàm, thiếu chút nữa quên nữ nhân còn có loại nước mắt này nữa.

      Cũng chưa từng nghĩ tới. . . . . . Nàng khóc. . . . . .

      Trong lòng có chút hốt hoảng xưa nay chưa từng có, loại cảm xúc xa lạ này khiến cả người cũng nóng nảy thôi, hôm nay nhìn nàng hoa lê đẫm lệ, bỗng dưng rống to tiếng, "Nàng ——" đáng chết, giống như thanh bị mắc kẹt ở trong cổ họng vậy, có chút dừng lại điều chỉnh tâm tình, "Nàng câm miệng!"

      Cổ Vô Song ngẩn người, nước mắt càng rơi nhiều hơn, đóng cái rắm, miệng nàng còn chưa có mở.

      Chân Bất Phàm nhíu chân mày càng chặt, cực kỳ bài xích sợ hãi trong lòng, mà vẫn cách nào che giấu được, chắc là nhìn nổi nước mắt của nàng, suy nghĩ chút. . . . . .

      —— Lại lấy khăn trùm đầu trùm lại lên đầu nàng.

      . . . . . .

      Xong rồi lại tỉ mỉ điều chỉnh góc độ, cho đến khi che kín toàn bộ mặt của nàng, ngăn cách tầm mắt của mình.

      Mới đặt hai tay đầu gối, nặng nề thở ra hơi.

      Con mẹ nó!

      Duy trì tư thế này được bao lâu, Chân Bất Phàm nhịn được mắng trong lòng, phải mắt thấy thanh tịnh sao? Sao trong lòng lại thanh tịnh thế này? Trong lòng tràn đầy oán trách bóng dáng nương xinh đẹp bên cạnh, nghe thanh nàng hít thở khác với ngày thường, vẫn làm cho đứng ngồi yên. . . . . .

      Bỗng dưng từ bên giường đứng lên, căng thẳng vòng quanh cái bàn vòng. . . . . . Mới ngồi xuống, suy nghĩ chút. . . . . . Lại đột nhiên đứng dậy, khẽ cắn răng. . . . . . Lại ngồi xuống lần nữa.

      Sau đó nắm tay thành nắm đấm, nhíu chặt lông mày. . . . . . Đứng dậy! Lại ngồi xuống.

      Từ từ hít vào, cắn răng, cảm thấy nàng dưới khăn đỏ kia hình như cũng ngừng khóc. . . . . .

      "Nàng ——" Giọng bỗng dưng trầm xuống, mang theo được tự nhiên, "Đừng khóc."

      xong Chân Bất Phàm lại tự mình nổi giận, giận chính mình lại bị nước mắt của nữ nhân dẫn dắt cảm xúc!

      Như là nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên mặt lạnh mở miệng, "Nàng khóc cũng thay đổi được , tại toàn bộ người của thành Nhữ An cũng biết nàng Cổ Vô Song gả cho ta Chân Bất Phàm!"

      xong cau mày nhìn nàng cái, phát đối mặt với mình lại là cái. . . . . .

      Khăn trùm đầu. . . . . .

      Lại là khăn trùm đầu! Nhất thời lại nổi trận lôi đình, đột nhiên kéo khăn trùm đầu xuống, hai mắt đẫm lệ khuôn mặt nhắn, lại tái giang hồ. . . . . .

      Chân Bất Phàm đau lòng trận, nhớ tới mới vừa nãy mình tự diễn kịch, tâm tình vô cùng phức tạp, định đưa tay giúp nàng lau nước mắt, lại quên. . . . . . Phấn mặt nàng . . . . . .

      Vốn là gương mặt vừa thấy thích, trong nháy mắt thay đổi, tức cười vô cùng. . . . . .

      Cho nên. . . . . .

      Chân Bất Phàm nhịn được, bật cười.

      Cổ Vô Song nghe tiếng cười này, cảm giác có cỗ tức giận từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, quả là xông thẳng lên trời, tức chết mình.

      Thế nhưng toàn thân nàng động đậy được—— hai người im lặng nhìn nhau phen.

      Nhìn mặt của nàng giờ phút này thể là tức cười mà còn đáng , vẻ mặt của Chân Bất Phàm đột nhiên mềm , vô thanh vô tức* giải hai huyệt đạo cho nàng.
      (*vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng, tiếng động, hơi thở)

      Cổ Vô Song được thả lỏng.

      Bởi vì cố định cùng tư thế quá lâu, cho nên sau khi được giải huyệt đạo liền cảm thấy tứ chi như nhũn ra, ra muốn gì đó, nhưng lúc người tức giận vô cùng, nên câu nào.

      Nghĩ lại sao mình lại rơi lệ ở trước mặt . . . . . .

      Chẳng phải là biểu yếu thế sao?

      Nắm chặt quả đấm, chợt nghe tiếng có người lấy khăn trùm đầu ——

      Che ở mặt mình.

      A, nàng thấy người!

      ". . . . . ." Chân Bất Phàm trong chốc lát biết gì, chém giết tự nhiên, tất nhiên Cổ Vô Song thuận theo.

      Hai người ngươi tranh ta đoạt.

      ra Chân Bất Phàm chỉ dùng có phần ngàn sức lực, nếu Cổ Vô Song có thể cùng giằng co sao? Chỉ là tranh đoạt cũng uất ức, bỗng dưng cắn răng ra câu, "Buông ra!" Lại là bộ dạng lã chã chực khóc.

      Chân Bất Phàm có chút dừng lại, sợ nàng lại khóc, thả lỏng tay ra. . . . . .

      Vì vậy Cổ Vô Song liền, liền kéo mạnh, ngửa ra sau ngã xuống giường. . . . . .

      Đồ trang sức đầu đâm vào cái ót của nàng——

      "A ——— ———"

      Cổ Vô Song giận dữ rống lên, rốt cuộc nếm thử cái gì gọi là dùng toàn bộ sức lực. . . . . .

      Hốc mắt lại ửng hồng.

      Chân Bất Phàm im lặng, thầm nghĩ nữ nhân quả nhiên là sinh vật phiền toái, bởi vì đưa lưng về phía ngọn nến cho nên vẻ mặt bị che mất, nhưng mà ánh mắt sáng quắc đó là thể nghi ngờ gì.

      Liền thấy Cổ Vô Song hung hăng kéo bên chăn, bọc chính mình lại, kêu đau cũng nổi giận, lời co rúc ở trong chăn.

      Sau khi im lặng. . . . . .

      Khi cần thiết Chân Bất Phàm cũng có thể chết biết xấu hổ, đột nhiên kêu lên, "Nương tử. . . . . ."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song cảm thấy quá bi ai.

      Vậy mà nghe kêu câu nương tử, trong lòng đột nhiên lộp bộp, nước mắt liền chảy ra.

      Chân Bất Phàm nhìn thấy nét mặt của nàng, lại có thể từ động tác của nàng đoán ra, nhàng kéo chăn ra, trong giọng mang theo dịu dàng, "Nàng chớ khóc."

      Khóc làm cho buồn phiền trong lòng.

      Cổ Vô Song vẫn để ý đến .

      Chương 8.2:

      Sau khắc cảm giác được đột ngột rời khỏi giường, Cổ Vô Song cũng muốn suy đoán làm gì, cũng có hơi sức chạy trốn, mà mình yên lặng rơi lệ.

      lâu sau đó, nàng lại cảm thấy thân thể kể cả chăn bị nâng lên.

      Cổ Vô Song cũng phản kháng.

      Lại cảm thấy cái chăn bị kéo từ bên ngoài, cho đến khi lộ ra gương mặt của nàng. . . . . .

      Ánh nến lóe lên làm nàng cảm thấy chói mắt, nhưng phản ứng kịp nữa rồi, má đột nhiên có cảm giác ấm áp.

      Nghiêng đầu nhìn cái, biết lúc nào Chân Bất Phàm bưng tới chậu nước, đại khái là sáng sớm chuẩn bị tốt , giờ phút này lại. . . . . . Dùng khăn tay nhúng nước lau mặt cho nàng. . . . . .

      Đồ điên.

      Miệng Cổ Vô Song lẩm bẩm muốn gì đó, nhưng lại im lặng.

      Khẽ lui về phía sau muốn né tránh, nhưng Chân Bất Phàm để cho nàng tránh thoát sao? Cánh tay trái vững vàng cách chăn ôm nàng, tay phải cầm khăn tay vì nàng. . . . . . lau mặt.

      Cổ Vô Song chảy nước mắt, cảm giác được cố gắng nhàng lau cho nàng.

      Còn có hơi thở của , từ từ phả ở mặt của nàng, làm cho cả gian trong phòng, đột nhiên thu hẹp lại.

      Tiếng nước chảy khi vắt khăn tay, phá vỡ im lặng trong phòng.

      Hai mí mắt của Cổ Vô Song cũng đánh nhau, chẳng biết tại sao lại vô cùng mệt mỏi, thậm chí có chút ngồi vững, ngã về phía kẻ địch. . . . . . Cơn buồn ngủ đột kích tới, trong mông lung, nàng cảm giác mình bỏ quên chuyện gì đó rất quan trọng, đành phải giữ vững tinh thần suy nghĩ chút, nhưng làm thế nào cũng đỡ được Chu công cho gọi, rốt cuộc nhắm mắt lại.

      Cả đêm, ngủ rất say.

      Ngày hôm sau, Cổ Vô Song có ý thức mơ hồ, cảm thấy mình giống như nằm ở bên cạnh lò lửa, trán vẫn chảy mồ hôi, muốn đưa tay lau mồ hôi, nhưng lại bị cái gì giữ chặt, mới giật mình tỉnh giấc.

      Hoảng sợ thôi ——

      Nàng lại nằm ở. . . . . . Trong ngực của Chân bất phàm?!

      Sau đó bên tai truyền tới giọng trầm thấp: "Chớ lộn xộn, tại ta cực kỳ hưng phấn"

      Tất cả suy nghĩ của Cổ Vô Song trong nháy mắt biến mất hầu như còn gì, hưng, hưng phấn là sao?

      Tuy nàng có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nữ nhân ở tuổi này cái gì nên biết, tất cả đều biết. người nam nhân có hứng thú với nữ nhân. . . . . .Còn có thể là chuyện gì nữa?

      Ầm! Mặt trong nháy mắt đỏ lên, đêm qua mơ mơ màng màng, cảm giác bỏ sót cái gì đó, hôm nay loại cảm giác đó vẫn còn, cuối cùng cũng ràng, sai,. . . . . . Sau khi nam nữ thành thân cần trải qua giai đoạn hô mưa gọi gió này, hay ở bên ngoài người ta gọi, gọi là. . . . . . Động phòng.

      Nhìn lồng ngực của Chân Bất Phàm chút. . . . . .

      Cổ Vô Song đột nhiên thở , ngoan ngoãn, dám động đậy.

      Vì vậy, nếu dùng sức mạnh chắc chắn là lấy trứng chọi đá. . . . . . Da đầu của Cổ Vô Song tê dại.

      Sức lực của nàng bằng 1% của Chân Bất Phàm, chừng còn kích thích đánh chiếm, nhưng đúng, dưới con mắt mọi người bái đường thành thân, chừng quan phủ thụ lý. . . . . .

      Cổ Vô Song càng nghĩ càng thấy rối, chỉ là. . . . . .

      Tại sao nóng như vậy?

      Hai người cũng biết gì chỉ hít thở nhàng, nhưng chăn còn ở người bọn họ, cũng biết vì sao người Chân Bất Phàm hơi nóng, kéo dài im lặng, cùng với phòng này gió thổi lọt, khiến toàn thân Cổ Vô Song cũng rỉ ra tầng mồ hôi mỏng.

      Nóng quá, rất muốn động đậy.

      Cổ Vô Song quyết định mặc kệ hưng phấn trong lời của , lại phát hai tay của mình biết từ lúc nào đặt ngực của , cơ thể rúc vào trong ngực , đầu cũng tựa vào bả vai . . . . . . Loại tình huống này cũng tốt, nhàng, nhàng thu tay phải về, cảm giác ngực của bởi vì hô hấp liên tục, ừm. . . . . . giấu chút cấm kỵ trong đó, thấy có quá nhiều phản ứng, lại tiếp tục. . . . . .

      Ngay lập tức sau đó!

      Chân Bất Phàm đột nhiên chế trụ cổ tay của nàng, trong phút chốc Cổ Vô Song có cảm giác bị sét đánh, biết sức lực ở đâu ra đột ngột rút tay về, giơ tay lên trực tiếp cho cái tát!

      Cả giận , " phải chớ lộn xộn sao!"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Cổ Vô Song hơi ngẩng đầu nhìn cái.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Chân Bất Phàm khẽ cúi đầu nhìn nàng cái.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Bởi vì vấn đề tư thế, Cổ đại tỷ đánh tát này được thuận tay, cho nên sức lực hơi yếu, tạo thành tổn thương gì cho Chân Bất Phàm, nhưng người nào đó sau hồi im lặng lại khỏi cảm thấy. . . . . . Uất ức.

      Đêm qua vừa quay đầu lại liền phát nàng ngủ thiếp , thấy khóe mắt nàng còn vương nước mắt, chân mày cũng khẽ nhíu lên, bộ dạng hơi có vẻ khó chịu, nghĩ đại nam nhân, liền động thủ giúp nàng tháo trang sức, giúp nàng cởi áo ngoài ra.

      Lại sợ nàng ngồi dậy khóc lần nữa, liền quấy rầy nàng, chỉ là nàng thế nào cũng là thê tử của , liền ôm nàng vào trong ngực cố gắng ngủ, vốn là cũng thiêm thiếp hội, nhưng nửa đêm. . . . . .

      Nàng lại ở trong ngực của cọ lui cọ tới. . . . . .

      Cứ cọ như vậy cọ đến dục hỏa đốt thân. . . . . .

      có hóa thân thành cầm thú, nhẫn nại hơn người, nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, bị hai cây nến chập chờn chiếu rọi cả đêm thôi. . . . . . Nàng lại còn đánh . . . . . .

      Chân Bất Phàm càng nghĩ càng giận, chợt lật người, đè nàng dưới thân, cảm giác nàng trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc. . . . . . Trong lòng nhất thời có loại khoái cảm giải hận, hơn nữa cách nào phủ nhận, sáng sớm, cảm giác ôm nàng, đúng là đau, cũng vui vẻ.

      Ánh mắt cũng tự chủ nhìn theo, sau đó như gà mổ thóc, hôn xuống mũi nàng.

      Lại hôn cái mắt của nàng.

      Lại đến trán, cuối cùng mới về đến đôi môi.

      Cổ Vô Song biết vì sao cảm thấy toàn thân tê dại, hai tay chống đỡ lồng ngực của muốn đẩy ra, tựa như chống cự lại phải là chống cự, có chút quẫn bách nghĩ tới vì sao thế này, đôi môi mềm mại như vậy, sau đó nhất thời quên mình nên phản ứng thế nào. . . . . .

      đúng. . . . . . Rất đúng, Cổ Vô Song rất khó khăn mới tìm ra được khe hở, "Này. . . . . ."

      Lưỡi của cũng nhân cơ hội tiến quân thần tốc, trằn trọc triền miên.

      Sau đó tay của , bao phủ lên phần nhô lên ở trước ngực của nàng, vuốt ve, đổi tư thế muốn xâm nhập trong vạt áo của nàng. . . . . .

      Nhưng mà thăm dò vào cũng quá thuận lợi, mặc dù Cổ Vô Song mơ mơ màng màng, nhưng tay lại theo bản năng níu lấy váy.

      Chỉ là Chân Bất Phàm đột nhiên đưa tay bắt lấy tay nàng giữ chặt ở đầu, khẽ dùng sức đè cái, đè nàng hướng về phía mình, lưỡi linh hoạt dạo chơi, tay kia thừa thời cơ này, kéo váy của nàng ——

      A a, cẩn thận dùng quá sức, "Xoạt" tiếng. . . . . .Rách ra rồi.

      Nguyên nhân chính là tiếng xé rách này, Chân Bất Phàm tựa như tìm được cửa vào, động tác kích tình dâng trào. Khẽ cắn môi dưới của nàng phen, sau đó dọc theo cằm đường xuống phía dưới, sau đó ở xương quai xanh của nàng đưa lưỡi ra liếm.

      Chọc cho Cổ Vô Song biết làm sao để thở, lại. . . . . . Chẳng biết tại sao cũng bài xích, ý thức có chút mơ hồ, vội vàng cắn răng kêu tiếng, "Chân. . . . . . Bất Phàm. . . . . ."


      "Ừ?" Giọng của có chút khàn khàn, tay cũng nhàn rỗi, theo chỗ vải bị xé rách, sảng khoái bị phân chia ra, giờ phút này cái chăn cũng bởi vì động tác của quá lớn, bị chà đạp sang góc giường.

      "Ngừng. . . . . ."

      Chân Bất Phàm nghe xong khẽ cắn nàng ngụm, sau đó ngừng lại. . . . . .
      Kéo áo, lồng ngực ra .

      Chân Bất Phàm đột nhiên cười tiếng, "Tốt lắm, chúng ta tiếp tục."

      Kết quả, Cổ Vô Song nóng lâu.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Chung đụng quỷ dị.

      Thời điểm có người gõ cửa, Cổ Vô Song lập tức tỉnh lại.

      Mở mắt liếc thấy gương mặt của Chân Bất Phàm trước mặt, chợt giật mình, tim đập thình thịch thình thịch, vì sao mà vẫn chưa tỉnh hồn lại.

      Sau đó nhớ lại, gương mặt bỗng dưng đỏ lên, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả tâm tình cũng đến, chỉ muốn tìm cái động đó mà chui xuống dưới.

      Nàng cùng , hòa làm rồi. . . . . .

      Tiếp đó, nam nhân đối diện cũng có động tĩnh, mở mắt, trong con ngươi tối tăm tựa như chứa ngàn vạn ngôn ngữ, biểu đạt tâm tình của giờ phút này rất tốt, rồi sau đó nháy mắt nhìn nàng, câu, "Chào buổi sáng."

      Trong lúc bất chợt vẻ mặt của Cổ Vô Song chút thay đổi, níu chặt chăn trước ngực, dưới tình huống vô cùng bình tĩnh này đề phòng , "Chào buổi sáng."

      Vì thế hai người dưới mùa hè, dưới ánh nắng ban mai, với nhau câu. . . . . .

      Chào buổi sáng.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Sớm cái rắm.

      Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, rồi sau đó truyền đến giọng của Trương Ngũ Kinh, "Đại ca, tiểu cữu tử của huynh tới rồi!"Die nd da nl e q uu ydo n

      Tiếp đó giống như Trương Ngũ Kinh chuyện với người khác, lại , " có phản ứng? ĐxxCM, nhu cầu của đại tẩu là Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần, phải là đại ca tận lực quá mà chết chứ."

      Cổ Vô Song cùng Chân Bất Phàm nhìn nhau cái, trong lúc bất chợt cũng đen mặt lại, trăm miệng lời mở miệng ——

      "Cút!"

      "Cút!"

      **

      Lúc Cổ Nguyên Bảo nghe được tin tức đại tỷ thành thân, là ăn trưa, uống canh còn đặc biệt "phốc ——" tiếng phun toàn bộ lên mặt vợ con ở đối diện.

      Vội vàng cùng tất cả lớn , chuyện với nhân vật quan trọng đó.

      Thời điểm nhìn thấy đại tỷ, hai gò má đỏ tươi, vẻ mặt rất vui vẻ, mặc dù ánh mắt tức giận, lại đồng thời đắm đuối đưa tình, vừa mâu thuẫn nhưng lại đúng, vừa nhìn là biết bộ dạng bị người ta nuốt vào bụng rồi.

      Vội vàng liếc nhìn tỷ phu tân nhậm, cũng coi là tướng mạo đường đường, tuấn uy vũ.

      Nhưng ánh mắt của tỷ phu này, từ đầu đến cuối đều rơi vào người của tỷ tỷ, nhìn cũng nhìn cái, nhất thời dâng lên loại cảm giác bị người xem , tức giận nghĩ tới vì sao hôn của đại tỷ, cái người nam nhân duy nhất của Cổ gia cũng được tham gia?

      Về phần Cổ Vô Song, lúc này trừ Chân Bất Phàm, nàng muốn gặp nhất chính là đệ đệ của nàng. Dù sao ở trước mặt Cổ Nguyên Bảo, nàng luôn là tồn tại cực kỳ uy tín, hôm nay lại bị người cưỡng ép thành thân, tựa như ở nơi này ở trước mặt đệ đệ bị người khác gõ côn. . . . . .

      Còn có Chân Bất Phàm! Vừa nghĩ tới , hai gò má Cổ Vô Song khẽ nóng lên. . . . . . Lúc nãy nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, lại chút nào kiêng kị đứng lên mặc y phục, hại nàng dưới tình huống hề chuẩn bị gì, cẩn thận liếc nhìn. . . . . . Cái mông cong cong của . . . . . .

      Gặp quỷ, hôm nay hình ảnh kia mực trong đầu đuổi . . . . .

      Còn nữa..., tầm mắt của bị hơ qua lửa sao? Sao lại giống như nướng người khác vậy?

      Cổ Vô Song lại kéo kéo vạt áo, biết vì cái gì luôn có ảo giác thân thể của mình luôn lộ ra dưới tầm mắt của , bộ đồ mới chuẩn bị xong đêm qua, màu sắc đỏ tía, giống như là nhắc nhở nàng làm chuyện kia. . . . . .

      Trời bắt đầu mờ tối nhìn , xung quanh bắt đầu đốt đèn.

      Nhìn thấy đệ đệ Cổ Vô Song cũng dừng bước, đến ở giữa đình viện, cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc, nhất thời cũng phân biệt ra phòng này đến tột cùng là của người nào, sao lại cho Chân Bất Phàm mượn?

      Đó chính là đối nghịch với nàng!

      "Tỷ. . . . . ." Cổ Nguyên Bảo cũng tiến lên. Em dâu nháy mắt tò mò, ôm con trai nhìn tới nhìn lui giữa nàng và Chân Bất Phàm.

      Mặc dù sắc mặt của Cổ Vô Song hàm xuân, nhưng kì thực biểu tình gì, đột nhiên tiếp, "Chúng ta trở về."

      Vừa dứt lời, đột nhiên Chân Bất Phàm có động tác, nhảy tới bước, cánh tay phải thoải mái nắm đặt ở bên hông của Cổ Vô Song, bên cúi đầu nhìn nàng, cũng gọi câu, "Tiểu Cữu Tử." (em vợ)

      Ta ở chỗ này. . . . . . Cổ Nguyên Bảo rất muốn hô lên, ra còn hoài nghi rốt cuộc Chân Bất Phàm có từng nhìn đến hay . Lại thoải mái đáp lại, "Tỷ. . . . . ." Giật mình vì mình muốn gọi nam tử trước mắt tiếng tỷ phu, cũng dưới ánh mắt cảnh cáo giết người của Cổ Vô Song, ngoan ngoãn ngậm chặt mồm lại.

      Cổ Vô Song cảm thấy tay kia nóng đến kinh người, nhất thời toàn thân cũng được tự nhiên, tự nhiên muốn vuốt ve tay của , vậy mà tay Chân Bất Phàm giống như là sinh trưởng ở eo nàng, cũng nhúc nhích, liền nghe được mở miệng, "Tiểu Cữu Tử tới cửa, tất nhiên chiêu đãi. Ngũ Kinh, bữa tối chuẩn bị xong chưa?"

      Trương Ngũ Kinh vẫn mập mờ nhìn động tác của đại ca đại tẩu, hôm nay lại phản ứng kịp thời đưa tay sờ sờ gương mặt của đứa bé mập mạp được thiếu phụ bế đứng bên cạnh, " phân phó làm thêm thức ăn." Mắt liếc thấy cái gì đó, lại trêu chọc cười chút, "Hàm răng của tên tiểu tử này ."

      Tiểu oa nhi vẫn chưa ăn trưa no, đột nhiên mặt chút thay đổi cắn ngón tay của Trương Ngũ Kinh, chợt nghe được tiếng hét thảm cùng với tiếng trách cứ của phu nhân Cổ Nguyên Bảo, "Tài Tài, mở miệng ra, như vậy đúng!"

      Làm cho Trương Ngũ Kinh vừa rút ngón tay lại vừa xua tay, " có sao. . . . . ."

      Giọng của phu nhân Cổ Nguyên Bảo trở nên nghiêm túc, "Ngón tay của thúc thúc quá bẩn rồi!"

      ". . . . . ." Mẹ nó, bây giờ người ta nhà vệ sinh đều có rửa tay qua mà. . . . . .

      Bữa tối cực kỳ phong phú, đồ ngon bày ra đầy bàn.

      Bữa này cũng coi là người của hai phủ Chân Cổ, lần đầu tiên tập hợp ăn bữa cơm.

      Chân Bất Phàm cố ý muốn cùng Cổ Vô Song ngồi gần nhau, vốn phân thần nhìn bàn chút, nhưng được bao lâu, ánh mắt lại trở về người của Cổ Vô Song.

      "Muốn ăn cái gì?" đột nhiên mở miệng hỏi.

      Mặc dù mọi người ngồi xuống, nhưng hai chủ nhà cũng mở miệng dùng bữa, cho nên mọi người đều động đũa.

      Chân Bất Phàm những lời này. . . ..Cũng quá chỉ mũi nhọn vào người nào đó. . . . . . Vấn đề là, giọng điệu của cũng dịu dàng, thậm chí mạnh mẽ giống như thân thể cường tráng của vậy.

      Vợ chồng quỷ dị, hình thức chung đụng quỷ dị. . . . .

      Tất nhiên là Cổ Vô Song đói bụng. Đêm qua có cái gì vào bụng, cộng thêm hôm nay tiêu hao thể lực, cho nên ngẩng đầu nhìn Chân Bất Phàm . . . . . . Có chút đường cong, "Nước."

      Chân Bất Phàm nhìn sang nha hoàn bên cạnh, "Nước." Sau đó gắp cho Cổ Vô Song khối thịt.

      Cái bàn rất lớn, tất cả lớn hơn hai mươi đĩa thức ăn.

      Mắt của Cổ Vô Song liếc thấy đĩa cà bên cạnh, ánh mắt của Chân Bất Phàm mực ở người nàng, tất nhiên có bỏ qua ánh mắt nàng di chuyển, biết nàng cố ý gây khó dễ, mặt đổi sắc nháy mắt, cho hạ nhân bưng tới.

      ". . . . . ." Cũng nhận thấy được khác biệt với quá khứ, lúc này Cổ Vô Song cau mày lại, thần sắc đổi , "Ta ăn cái này."

      "Bưng ."

      Cổ Vô Song vừa nhìn heo sữa quay, "Xương quá nhiều."

      "Để cho ta tới!" Trương Ngũ Kinh dùng tay bị thương do bị cắn vỗ ngực cái đứng lên, "Rút đao!" Nha hoàn dâng lên thanh dao phay, vung lên vài cái, lại thấy xương thịt tách rời.

      "Cá quá tanh."

      "Bưng ."

      "Gừng quá cay."

      "Lựa ra."

      "Xương quá cứng."

      "Cho chó ăn."

      Cứ lặp lại như thế, Cổ Vô Song rốt cuộc im lặng.

      Mà Chân Bất Phàm đột nhiên gắp miếng thịt ức gà để ở trong chén nàng, nghiêm túc , "Lấy hình bổ hình." (ức gà là thịt ở ngực con gà ý, ý Chân là gì m.n tự suy đoán nhé, ^^)

      "Ừm. . . . . ."

      Cổ Vô Song phản ứng kịp, chiếc đũa gắp thịt ức gà lên trong đầu chợt "Ầm" tiếng, bỗng chốc bị tức đến để ý gì vỗ bàn, "Ngươi mới dùng hình bổ hình! Ngươi toàn thân cao thấp đều muốn lấy hình bổ hình!"

      "Ta nơi nào cần bổ?"

      "Ngươi nơi nào cũng cần bổ!"

      " cần."

      "Đều cần."

      "Cổ Vô Song!"

      "Chân Bất Phàm!"

      "Của nàng lớn."

      "Của ngươi mới !"

      . . . . . .

      . . . . . .

      Mọi người nhìn nhau, vợ chồng quỷ dị, hình thức chung đụng quỷ dị. . . . . .
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :