1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1: thể buông tha

      Gã sai vặt giữ cửa của Pháo Hoa Lâu nhận ra Cổ Vô Song, lén lén lút lút quan sát nàng phen, liền để cho người vào.

      Thời gian vừa tới buổi trưa, chưa đến giờ Pháo Hoa Lâu mở cửa, cho nên hậu viện trước lâu cũng có có chút vắng vẻ, gã sai vặt, hộ vệ ..., vào lúc này phần lớn nghỉ ngơi.

      Pháo Hoa Lâu bình thường ban đêm mới bắt đầu đón khách, có lẽ, chỉ có đêm tối, pháo hoa mới có thể rực rỡ.

      Cổ Vô Song cũng có khoảng thời gian rất lâu chưa tới, hậu viện được xây mới, cũng đổi mấy gương mặt mới, những người này cho dù là nhìn thấy Cổ Vô Song, cũng chỉ xem nàng như nương mới tới, để trong lòng.

      Kích thước của Pháo Hoa Lâu là số số hai trong thành, hai tầng lầu các cùng tồn tại, hai tầng lầu nối với nhau bằng hành lang, phàm là ngày lễ lớn, đốt pháo hoa ở giữa hai lầu, người đứng ở hành lang, nhìn pháo hoa mê hoặc, rất có thâm ý.

      Mà nay có hai ba vị nương, hoặc cầm gương đồng trong tay tỉ mỉ trang điểm, hoặc phất cái quạt lá cọ nhắm mắt dưỡng thần, ngồi ở trước hiên hành lang, khi giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái, cũng làm mất phương cảnh đẹp.

      Nơi Tưởng tam nương ở là tiểu lầu các trong cùng, từ bên ngoài nhìn vào cũng gây chú ý, Cổ Vô Song phỏng đoán ngay lúc này người ta hẳn là ở trong lầu chuẩn bị, cũng lười tìm người, tạm gác lại nàng vào bên trong phòng ôm cây đợi thỏ.

      Cũng thuận lợi, người nào ngăn trở nàng đến phòng ngủ của tam nương.

      Căn phòng kia cực lớn, trừ cái bàn tròn giường êm, còn sót lại là nhóm kệ hàng, màu đỏ chót từ kệ hàng xuống dưới tất cả là bốn tầng, đó là các loại phấn bột nước, trâm cài đầu, bạc, vòng tai, dây chuyền, vòng tay, được sắp xếp ràng, nhìn tường giống như kiến trúc ở bố phường vậy, nhiều loại dải lụa tơ lụa vải vóc nhiều vô số sắp hàng chỉnh tề, giống như là khuê phòng, giống nhà kho hơn.

      Cổ Vô Song thầm nghĩ Tam nương cũng quá lớn mật, lại có nhiều đồ hiếm có như vậy, cộng thêm cái lầu các này cũng quả gây chú ý tới tặc nhân, dù sao nhiều năm bình yên vô như vậy, ngược lại cũng có lý mà theo.

      Những thứ này ngày trước Cổ Vô Song chỉ biết qua, ít bên trong còn do nàng cung cấp, vì vậy có quá đa tâm với những thứ đó.

      Thoáng nhìn qua giường êm kia, cảm thấy cũng mệt mỏi, sờ sờ bụng cũng thấy đói, quyết định tiền trảm hậu tấu, ngủ trước rồi . Liền vỗ vỗ áo ngoài, lên giường ngủ.

      Vừa mới ngủ dậy, nhìn ngoài cửa sổ ửng hồng, Cổ Vô Song cảm thấy có chút nóng, sờ sờ gáy, mồ hôi ướt cả áo.

      Nhưng ở bên ngoài ồn ào huyên náo, cảm giác ồn ào huyên náo, khỏi giương môi lên cười, tự nhiên ràng bên ngoài là cảnh tượng thế nào.

      Tiếp đó nghĩ muốn tắm rửa đổi quần áo, hay là trước tiến lên lâu tìm Tưởng tam nương chút.

      Mới vừa mang xong giày, ngoài cửa có tiếng vang, là đúng dịp , người đẩy cửa vào quả là bạn khuê phòng lâu thấy.

      Tam nương thấy nàng đầu tiên là hơi ngẩn ra, tiếp đó liền phất ống tay áo để nha đầu bên cạnh lui ra, liền đóng lại cửa, sau đó từ từ cười tiếng, mở miệng, "Ôi chao! Ngọn gió nào thổi ông chủ Cổ chúng ta tới vậy?"

      Ánh mắt Tưởng tam nương quyến rũ, khóe mắt phiếm xuân, phía dưới mắt phải chút có nốt ruồi câu hồn, lông mi cong, môi đào. Cười cái, gió xuân đến, hai bước, thân hình như rắn nước, hết sức lẳng lơ.

      Tâm tình của Cổ Vô Song khỏi hưng phấn, thầm nghĩ nam nhân tới Pháo Hoa Lâu này nghe tiểu khúc, có người nào mà phải muốn gặp qua nét phong tình của Tưởng tam nương đây?

      Cổ Vô Song lắc đầu cái cười, ", nhớ ngươi đó."

      " còn hay hơn hát nữa, " Tưởng tam nương liếc nàng trăm lần, rồi sau đó trực tiếp tới bên cạnh kệ hàng, tùy ý chọn đồ trang sức, "Hai ngày trước nghe bố trang của ngươi sắp đóng cửa, muốn tới cửa hỏi ngươi chút có nguyện ý đổi nghề hay , liền tự mình đưa tới cửa." Nàng quay đầu lại cười như cười nhìn Cổ Vô Song, "Yên tâm, tam nương ta bảo đảm bạc đãi ngươi!"

      Cổ Vô Song nhếch môi cười tiếng, "Vậy cảm tạ Tưởng tam nương chiếu cố rồi."

      "Đúng vậy, đúng vậy, theo ta bảo đảm dạy ngươi làm thế nào để nam nhân phải ngoan ngoãn nghe lời, còn hôn gì đó, tuyển phu cái gì đó vứt !"

      Nghe đến lời này Cổ Vô Song lại nghĩ tới mình chọc phải chuyện phiền phức, hai mắt khẽ nhắm lại, " đúng là muốn biết chút kiến thức khi nam nhân và nữ nhân ở chung với nhau."

      "Được a!" Tưởng tam nương cũng hỏi lý do, "Bây giờ tam nương ta chọn cho ngươi bộ y phục, ngươi tắm rửa, bôi phấn son lên, tối nay để cho ngươi lấy thân phận nữ nhân, để cho ngươi tiếp khách!"

      "A? Tiếp khách?" Cổ Vô Song chau mày.

      " phú quý."

      "A!" Cổ Vô Song giương môi, từ bên giường tới bên cạnh Tưởng tam nương, "Ở trong thành Nhữ An này có khách nào là phú quý mà ta chưa từng thấy qua hay sao?"

      "Khác nhau, ngươi là trong giới thương nhân, bạc bạc trở về, cho nên muốn khoản keo kiệt khoản. Ngày hôm nay để cho ngươi biết chút về cái gì gọi là mỹ nhân cười tiếng ngàn hoàng kim." Tưởng tam nương đột nhiên cầm lên khuyên tai để ở trước mặt nàng.

      Cổ Vô Song nhún nhún vai, "Được rồi, người khác nhận ra, sau này có để cho ta lăn lộn với đám phu nhân tiểu thư trong thành hay ?" Nữ nhân, chung quy là lòng dạ hẹp hòi.

      Tưởng tam nương cười cười, "Gặp việc phiền lòng rồi hả?"

      "Ngươi mấy năm nay, nếu gặp phải chuyện cậy mạnh đạo lý động tay động chân làm thế nào?"

      "Có a, ném ra, cự tuyệt tới nhà."

      "Nếu người ta có công phu tốt, ứng phó được sao?"

      "Vậy phải xem mục đích của ."

      "Ví dụ như. . . . . ." Cổ Vô Song liếc nàng ta cái, "Nhìn trúng sắc đẹp của Tưởng tam nương ngươi?"

      "Nếu là nhìn trúng nương nhà ta, liền tìm biện pháp gây khó khăn. Nếu là nhìn trúng ta, ta trực tiếp để cho tìm chết, " Tưởng tam nương cười cười, " Tưởng tam nương ta, cũng phải biết đến tình huống này."

      Cổ Vô Song hé mắt, đột nhiên nhớ hôm đó Chân Bất Phàm từ kia vách đá nhảy xuống, "Nếu chịu?"

      "Khiến nhục nhã, khiến nhục nhã trước mặt mọi người!" Tưởng tam nương khẽ xuy tiếng, "Nếu là nam nhân, ép đất dung thân, mất mặt. Nếu da mặt dày như thế, ta tất nhiên là cần khách khí, cho biết Tưởng tam nương ta cũng phải là hạng người lương thiện gì."

      Cổ Vô Song hơi mím môi, quả nhiên. . . . . . Nàng quá thiện lương sao?

      "Nếu chịu được?"
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.2:

      Tưởng tam nương nhìn nàng đột nhiên cười đến phong tình vạn chủng, "Vô Song, nam nhân kia chịu vì ngươi chết, ngươi cái gì, còn có thể nghe theo sao?"

      ". . . . . ." Cổ Vô Song dừng chút, cầm lên trâm cài, cắm ở búi tóc của nàng, tiếp đó vẻ mặt bình tĩnh , "Ta chưa bao giờ có nam nhân nào chịu chết vì ta." Tiếp nhìn ánh mắt hứng thú của Tưởng tam nương chút, "Huống chi, có số nam nhân, nhất định cái gì cũng nghe theo ngươi."

      Tưởng tam nương cười, "Pháo Hoa Lâu có mấy loại nương, khẩu phật tâm xà, dụ dỗ, lừa gạt, để cho ngoan ngoãn bỏ tiền. loại là cao cao tại thượng, lời nào bày tư thế, treo ngược khẩu vị của , để cho ngứa ngấy khó nhịn trong lòng. loại là bình dị gần gũi, nghe nam nhân gì, oán trách gì, chỉ đơn giản là muốn ở cùng với mà thôi. loại là nịnh nọt thổi phồng, gì cũng để cho cao hứng. . . . . . Dĩ nhiên những thứ này, trước cũng qua với ngươi rồi. Nhưng nghe, cùng cảm nhận được lại khác nhau. Ngược lại lúc trước ngươi chịu theo ta lên bàn, gần đây phải ngươi cũng muốn nam nhân sao? Nên học hỏi thêm chút rồi. . . . . ."

      Cổ Vô Song ngày trước ra vào những chỗ này, đều ngay ngồi thẳng, cộng thêm lúc đó vì tình thế bắt buộc, sau lại cùng Tưởng tam nương hợp tác mở Pháo Hoa Lâu là lớn mật vô cùng, hôm nay nàng cũng là nhân vật có lực ảnh hưởng ở thành Nhữ An, nếu làm , sợ rằng ảnh hưởng tốt. . . . . .

      Nữ nhân này! Cổ Vô Song nhịn được thoáng lườm nàng ta cái, kể từ khi chia tay với tướng công thứ ba, biết bị cái gì kích thích, ngày ngày chỉ sợ thiên hạ loạn, tận tâm can thiệp.

      " có sao, tối nay ta tự mình trang điểm cho ngươi, lại mang cái khăn che mặt. Bảo đảm ai có thể nhận ra ngươi."

      "Tam nương, cam đoan của ngươi, trong mắt ta, bao nhiêu tiền." Cổ Vô Song cười cười, nàng cần thiết vì Chân Bất Phàm mà làm ra chuyện này.

      "Chậc, nương nhà chúng ta cũng bán nghệ bán thân, ngươi cũng mất mát gì, huống chi, khách nhân kia, là quan ngoại* tới, phải ngươi muốn nghe ngóng tin tức sao? chừng chính là việc buôn bán."

      Quan ngoại? Cổ Vô Song nhíu mày, hơi khó xử rồi, nàng muốn biết tin tức. . . . . .

      Nhìn Tưởng tam nương cười giống y chang hồ ly, "Đợi ngươi che cả gương mặt của ta, ta liền cân nhắc."

      **

      Cổ Vô Song trộm bấm cái lên cái mông thịt của Tưởng tam nương, nữ nhân này, lại trang điểm đậm như vậy, hơn nữa dưới ánh nến sáng rực, giống như uống rượu say vậy.

      Chỉ là Tưởng tam nương lời giữ lời, lấy khăn lụa cho nàng che nửa mặt, nhàng theo phía sau nàng.

      thể trách nàng! Chỉ trách nàng vừa nhắc tới buôn bán, liền ấm đầu, lại , đó cũng là loại háo sắc thôi. . . . . .

      "Ngươi , Cổ Vô Song bị giấu nơi nào?"

      Bỗng dưng nghe được tên của mình, Cổ Vô Song cả kinh trong lòng, rồi sau đó ổn định tâm tình, nàng hóa trang rồi ai nhận ra đâu.

      " biết, nhưng ngươi biết vị hôn phu từ phương nam của nàng tới, treo giải thưởng ngàn lượng tìm nàng sao?"

      " ngàn lượng?"

      "Đúng vậy, bây giờ dư luận xôn xao, người người hi vọng trở thành cái người nhiều tiền kia."

      "Lai lịch vị hôn phu của nàng ta thế nào?"

      "Ai biết? chừng là Cổ Vô Song tự mình tốn bạc. . . . . ."

      ". . . . . ."

      . . . . . .

      Càng lúc càng xa, nghe thấy nữa rồi, Tưởng tam nương thấy nàng dừng bước chân lại, nàng cũng dừng lại đợi, rồi sau đó nhếch môi cười, "Yên tâm, ngươi ở đây, còn an toàn hơn ở dưới đất ba thước."

      Vậy sao?

      Cổ Vô Song có loại dự cảm chẳng lành, có cái gì đó đúng, có. . . . . . Có cái gì đó đúng?

      Nàng chau mày cúi đầu, nhưng vẫn nghĩ ra, cho đến khi ngồi bàn cũng thèm chào hỏi khách nhân. Tưởng tam nương cái gì nàng cũng có nghe lọt, cho đến khi đột nhiên có người mở miệng kêu nàng, "Song Song nương!"

      Tưởng tam nương mãnh liệt nháy mắt ra dấu cho nàng.

      Ánh mắt. . . . . .

      Cổ Vô Song nhất thời đập bàn, hôm nay vào cửa ánh mắt của gã sai vặt canh cửa. . . . . . Giống như là nhìn thấy đống vàng vậy!!

      nên ở đây lâu!!

      Nhưng mà chậm, bên trong Pháo Hoa Lâu đột nhiên ồn ào thôi.

      Đột nhiên từ cửa vọt vào người, Cổ Vô Song thấy ràng liền lui về phía sau, ngờ người nọ thần biết quỷ hay tiến lên, làm thành tư thế, nâng nàng lên!!

      Cổ Vô Song liều mạng đập hai cái, bất ngờ hô to lên, "Chân Bất Phàm, ngươi có dám vì ta tìm chết hay ?"

      ". . . . . ."

      Trầm mặc.

      Vẫn là trầm mặc.

      đột nhiên , "Chuyện này có khó khăn gì?"

      Liền mang theo nàng từ độ cao ba tầng lầu. . . . . .

      Nhảy xuống.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Tranh phong

      Cổ Vô Song ngờ đến lại như vậy, chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt lơ lửng giữa trung.

      Mới vừa tắt hoàng hôn, mặt trời nóng bức chưa rút toàn bộ, Chân Bất Phàm vác nàng nhảy ra, cái nóng đánh vào mặt, thổi cái khăn che mặt bay lất phất như vuốt ve hai má. Ngay sau đó thân thể ở trong trạng thái trọng lực, nàng ràng có chút kinh hoảng, trong phút chốc sợ hãi biến mất khi lơ lửng giữa trung cảm giác. . . . . .

      Hạ xuống.

      Sao Chân Bất Phàm lại dễ dàng tìm cái chết, tất nhiên là nắm chắc tình huống mới làm ra quyết định —— Lúc đứng vững vàng liền nghĩ, để nàng chịu đựng cái này, coi như là trừng phạt .

      Cổ Vô Song vẫn bị ôm, chân lơ lửng, cánh tay dùng lực vác nàng ở vai, thân thể vừa mới vượt qua thử thách, đầu dập phải làm nàng rất đau.

      Nàng nín thở, năm chặt quả đấm. lát sau, mới khẽ hít thở, cảm thấy cái khăn che mặt kia cản trở nàng hít thở, cảm giác có chút từ từ trở về. . . . . .

      Nàng lấy tư thế cũng phải là tao nhã nhìn quanh mình chút.

      Rất nhiều người nhìn nàng, có lẽ là cách cái khăn che mặt, có lẽ là trời quá tối, phần lớn là suy đoán cùng nghi ngờ, nhưng với Cổ Vô Song, lại càng giống như loại theo dõi.

      Trước khi bay trung nàng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tam nương, bộ dạng kia càng thêm ngoài ý muốn hơn khi nhìn thấy hành vi của nàng, bởi vì tam nương nhìn thấu nàng, nhìn ra được ý nghĩ đầu tiên của nàng là. . . . . .

      Trốn.

      Cổ Vô Song đột nhiên bi ai cảm khái.

      Nàng ở địa phương này trời sanh trời nuôi, sống gần ba mươi đầu năm, phần lớn trong mắt người khác nàng khôn khéo lão luyện, gặp sợ hãi, nàng cho tới bây giờ là người đáng tin tưởng, nàng , có lực ảnh hưởng vô cùng với bộ phận người có danh vọng, sao nàng lại. . . . .

      Nhếch nhác như vậy?

      Cổ Vô Song cảm giác cơn đau truyền từ bụng tới, cảm giác hơi thở tràn đầy uy hiếp của , cảm nhận được hôm nay coi nàng như hàng hóa mà vác lên vai thế này. . . . . .

      cảm giác nhục nhã tự nhiên sinh ra. Chỉ là dưới loại bi phẫn này, nàng thể thừa nhận lúc nhìn thấy ở trong phòng kia, trong nháy mắt, trừ kinh ngạc, còn có chút. . . . . . Hốt hoảng.

      Cho nên nàng còn chưa kịp suy tính gì, thậm chí vấn đề nghĩ cũng chưa có giải quyết, cứ như vậy chạy trối chết.

      Cổ Vô Song đột nhiên ngoài ý muốn, sao nàng chưa chiến liền lựa chọn thất bại?

      Nhíu mày, là bởi vì. . . . . . Chân Bất Phàm mà thôi.

      Nàng hít hơi sâu, bắt đầu từ cái roi da của người nam nhân kia, liền bày ra loại khí phách duy ngã độc tôn, để nàng vào trong mắt, có lẽ là khinh thường trong đôi mắt của chọc giận nàng, dục vọng chiến thắng cùng với tự ái của nàng cũng bị uy hiếp.

      Sau đó nàng quá già.

      đúng chỗ đau, đúng là mình để ý, biết , lại muốn thừa nhận chuyện kia là .

      ra nàng trong ngày thường có thể che giấu cảm xúc này, bởi vì đối với ít người, nàng vẫn tồn tại chút ưu thế như cũ, Ví dụ như nàng có thể làm, ví dụ như năng lực vơ vét của cải, hoặc là đồng thời biết được chỗ đau của đối phương.

      Vậy mà Chân Bất Phàm lại khác biệt, ở trong mắt của , nhìn thấy cái khác, chỉ dùng loại giọng đương nhiên, ra trong mắt nàng là gì cả.

      Tại sao?! Lúc đó nàng cầm trong tay khối ngọc rách nát kia, ràng là cho mặt mũi, ràng là nàng nắm giữ quyền chủ động đàm phán, kết quả lại trái ngược? Tại sao?

      Cho nên nàng bị chọc giận rồi, mới mất lý trí giằng co cùng .

      Nhưng chung quy là đánh giá sai , còn có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ném nàng xuống nước. . . . . .

      hoàn toàn thoát khỏi những gì mà nàng nghĩ mỗi nam nhân đều có.

      Bằng phương thức nhanh nhất khắc sâu nhất, khiến cho nàng khó có thể quên người như vậy.

      Mà càng về sau, đột ngột nhảy xuống hồ cùng nụ hôn đường đột kia, lại khiến cho nàng sinh ra loại cảm giác mơ hồ như trong sương mù, càng ngày càng cách nào hiểu được người này. . . . . .

      Còn vụ đào hôn cuối cùng. Mặc dù kết cục giống như trong suy nghĩ của nàng, nhưng quá trình lại vượt xa ngoài dự đoán của nàng, khiến trong lòng nàng vẫn còn bất an cùng cảm giác xác định.

      Nàng sớm thành thói quen tính toán mọi việc trước đó, dự đoán phản ứng cùng hướng của mọi người, chuẩn bị đầy đủ, để kết cục cũng giống tám chín phần mười. Mọi việc nắm chắc, xử tự nhiên thong dong, vậy mà từ lúc Tiền Quân Bảo bắt đầu xuất ở buổi tuyển chọn, nàng đưa ra quyết định sai lầm, khiêu chiến năng lực phân tích của nàng.

      Người nam nhân này, nàng cách nào suy đoán bước kế tiếp của như thế nào, nhất là sau đủ loại phân tranh, lại vượt xa ngàn dặm tới cửa hạ sính. . . . . Lại là hạ sính?! Nàng đoán ra nguyên nhân, cũng nhìn thấy nỗi lòng phức tạp của trong nháy mắt kia, cho nên nàng rối loạn, luống cuống, bỏ chạy. . . . . .

      Nhưng mới vừa rồi, nàng dưới tình thế cấp bách hỏi tam nương câu kia, phải là muốn trì hoãn ít thời gian, vậy mà "chuyện này có khó khăn gì", liền mang theo nàng nhảy xuống. . . . . .

      Nàng đột nhiên phát , cách làm của Chân Bất Phàm sở dĩ lệch khỏi dự đoán của nàng, là bởi vì quan tâm. quan tâm người ta nhìn thế nào, thế nào, cũng để ý nàng có tức giận hay , có sợ hay , từ đầu đến cuối chỉ muốn kết quả mà mong muốn, cho nên là chuyện đương nhiên, phương thức sử dụng, nguyện ý gia tăng ở người nàng.

      Cho dù là lần nhảy vách đá đó, cũng chỉ là loại thể tự cho là đúng.

      Ở trình độ nào đó, chỉ sợ nhận định, đoán chừng liền ăn sạch nàng!

      Cổ Vô Song bỗng dưng nhếch khóe miệng, nàng muốn nhận thua với nam nhân như vậy sao? Hay là khuất phục dưới tài võ lực của ? quả để ý đến cái gì sao?

      Hít hơi lần nữa, Cổ Vô Song đột nhiên ôn nhu nhàng mở miệng, "Buông ta ra."

      lời mang nàng về phía trước, có lẽ là cảm nhận được giọng điệu của nàng khác hẳn với lúc trước, đột nhiên nhìn gò má của nàng chút, vẫn lên tiếng như cũ.

      Chỉ là Cổ Vô Song bây giờ, nhíu chặt chân mày, ngậm chặt môi mỏng ở bên trong, cũng có thể cảm thấy chưa thu lại tức giận.

      tức giận. . . . . . Hừ, Cổ Vô Song hừ lạnh trong lòng, tức giận cái gì? Bởi vì tìm được nàng trong Pháo Hoa Lâu sao?

      Tam nương người nam nhân chịu tìm chết vì nữ nhân, tự nhiên nghe lời của nữ nhân đó.

      Như vậy, dưới tình huống nào, nam nhân chịu vì nữ nhân mà tìm chết?

      sao?
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2: Tranh phong

      Ừm. . . . . . Nếu như thế, người nam nhân này muốn dẫn nhà cùng chết sao?

      Bỗng nhiên tức giận lại xông lên đầu, vì sao nàng phải cùng với ?

      Cổ Vô Song nắm chặt quả đấm ức chế lửa giận, thấy đáp lời, tiếp tục dùng loại bình thản mở miệng , "Hay là, chỉ có Quân Bảo tiểu đệ mới có thể cứu ta?"

      Chân Bất Phàm đột ngột dừng bước chân, "Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      "Như vậy, buông ta xuống." Nàng câu nhàng, có chút tức giận nào.

      Chân Bất Phàm trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng làm ra quyết định, từ từ buông nàng xuống, vậy mà trong nháy mắt khi Cổ Vô Song đứng vững, là giơ tay tát cái ——

      Khăn lụa che nửa bên mặt của nàng, mắt hạnh chớp mắt nhìn , giọng ôn hòa nhã nhặn, "Ngươi như vậy ta thoải mái." Chỉ là sau khắc kia, nàng có thể cảm nhận được lại tức giận, chỉ là nàng muốn đánh cuộc, liền nhanh chóng câu tiếp theo, " có lần sau."

      Chân Bất Phàm nhìn nàng.

      Mắt ưng khép hờ, chút nào che giấu vui, chỉ thấy từ từ bước bước tới gần nàng, khí thế bức người. Bỗng dưng từng chữ từng chữ, "Nếu có, thế nào?"

      ". . . . . ." Cổ Vô Song thấy chỉ bước lên trước bước, ngược lại hơi nhàng thả ra, cũng từng đánh , dù sao cái tát kia nàng dùng lực , cộng thêm. . . . . . Ừm, nếu như nửa câu sau coi như là uy hiếp. . . . . . Nhưng giờ phút này ràng kiềm chế mình, chứng minh, có "quan tâm" gì đó.

      Quan tâm cái gì? Quan tâm nàng quyến rũ tiền Quân Bảo? Bởi vì nàng già xứng với tiểu đệ của ?

      Cổ Vô Song dừng chút, từ từ nhếch môi cười, " biết." Nàng nhíu mày nhìn , "Chỉ là Pháo Hoa Lâu ta cũng dám vào."

      "Ta phá hủy nó." Ánh mắt của cho nàng biết, đây cũng phải là lời đùa.

      Khốn kiếp. Cổ Vô Song nhắc nhở mình tỉnh táo, thua người thua trận, nàng thể tiếp tục như vậy nữa, "Vậy vào Hạnh Hoa Lâu."

      bỗng nhiên tiến lên bước, gần như da thịt kề nhau với nàng, đôi mắt ưng khóa chặt nàng, mang theo uy hiếp, "Nàng dám."

      Có gì dám? Cổ Vô Song cũng thay đổi phương thức tác chiến, khẽ lui bước, ở dưới ánh nến quanh mình khép hờ con mắt, ràng dưới khăn che mặt nàng vẫn cười như cũ, " dám."

      Chân Bất Phàm tất nhiên nghe được nàng khiêu khích như quá khứ, đột nhiên tay gạt khăn che mặt—— ở dưới ánh nến của Pháo Hoa Lâu, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, mắt sáng như ngọc, môi đỏ mọng như lửa.

      Tiếp cho nàng thời gian phản ứng, người nào đó trực tiếp tiến lên, chặn lại đôi môi của nàng.

      Sao nàng lại quên chiêu này chứ!

      muốn giãy giụa —— Cổ Vô Song đột nhiên nhớ đến lần trước cũng làm nên chuyện gì, định lấy lui làm tiến, nhắm mắt lại giãy giụa phản kháng, cho phép muốn làm gì làm.

      Chỉ là thấy quỷ, lầu Pháo Hoa Lâu kia có hai ba bà tám vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Cổ Vô Song nhịn. . . . . .

      Lang sói vẫn tiếp tục kêu gào. . . . . .

      Trộm sắc vẫn tiếp tục trộm hương. . . . . .

      thể nhịn được nữa! Cổ Vô Song đột ngột dang hai tay đẩy ra, lại bị chụp được.

      Bộ dạng hời hợt, ngón tay cái từ từ lau khóe miệng, chắc chắn , "Lúc này mới giống nàng."

      ràng tính khí tốt.

      Tay phải Cổ Vô Song khẽ tê dại, buồn cười, đánh người chính là nàng, cảm thấy đau đớn cũng chính là nàng! Cảm giác lần này cố ý trốn tránh, khỏi tức giận chính mình lại bị đoán trúng.

      Cảnh cáo mình thể dễ dàng bị nắm được cảm xúc nữa. . . . . .

      Cổ Vô Song nhìn cái, đột nhiên tiếp cận người trước mặt, hai tay bưng lấy mặt của , hết sức trêu đùa liếm liếm môi của , Chân Bất Phàm dự liệu kịp, hơi ngẩn ra, ngờ nàng để cho hưởng thụ, hai tay hung hăng nhéo má thịt của cái!!

      Tư thế này tuyệt đối buồn cười. . . . . .

      Bỗng dưng nghe thấy người ở lầu cười to.

      Liền nghe Cổ Vô Song cố ý dịu dàng , "Ơ, ta còn tưởng rằng, chỉ bóp đến lớp da."

      Chân Bất Phàm thích thú lại muốn vác Cổ Vô Song lên, ngờ lại đột nhiên bay tới người áo trắng, kiếm bay tới. Chân Bất Phàm vừa tay đỡ, vừa nhanh chóng kéo Cổ Vô Song lui sau lưng.

      Bạch y nhân kia thấy hai người tách ra, hiển nhiên đạt thành mục đích, lộn vòng về phía sau, vững vàng đứng đất, mặt nhìn về phía bên kia đường. Tiếp đó bên kia đường có chiếc xe ngựa màu đỏ chậm rãi tới, tới dưới Pháo Hoa Lâu, xe ngựa dừng lại.

      tùy bên cạnh tung người xuống ngựa, tới bên cạnh xe ngựa, vén rèm lên, trầm giọng kêu, "Công tử, đến."

      lát sau, bên trong buồng xe mới có động tĩnh, người bước ra, định thần nhìn lại ——

      Hảo cái Ngọc diện lang quân.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.1: Mọc cánh thành tiên

      Nam tử áo trắng ra sân, kìm hãm lại tức giận của Chân Bất Phàm.

      Cục diện khẽ ra tình thế giằng co.

      Cổ Vô Song hơi khó chịu, bình thường là nàng che chở người khác sau lưng, hôm nay lại bị người che chở ở phía sau, chính là đá Chân Bất Phàm cái, sau đó lên phía trước .

      Quyết định hề trốn nữa.

      Chân Bất Phàm bị đá cước đau, biến sắc quan sát nam tử áo trắng phen, liền đặt ở trong mắt, ngay sau đó ánh mắt liếc về cái ót Cổ Vô Song, nhớ tới hành động vừa rồi của nàng, tự nhiên béo má . . . . . . Khẽ rung động, nghĩ đến từ đến nay, chưa bao giờ có người dùng loại phương thức thân mật này. . . . . . Thấy nàng khi đó, trong mắt thoáng qua chút ấm áp.

      thầm vươn tay hạ xuống gương mặt của Cổ Vô Song, cũng là khống chế sức lực, làm đau nàng.

      Cổ Vô Song vốn là vẫn còn suy đoán thân phận của nam tử kia, đột nhiên bị tập kích, quay đầu lại trừng mắt, nhăn đầu lông mày, nhưng giữa hai lông mày tự chủ ra vẻ kiều của nữ tử, thầm nghĩ sao lại có nam tử hẹp hòi mang thù như vậy?

      Vừa nghĩ có cái gì đúng, nếu "trả thù", sức lực kia càng giống như . . . . . Đùa giỡn. . . . . .

      Cổ Vô Song vì dùng từ này mà khinh bỉ chính mình, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, tiếp về phía trước bước, muốn cách xa chút.

      Chân Bất Phàm cũng bước bước, cố ý cùng nàng duy trì khoảng cách đưa tay ra là có thể chạm vào.

      Cổ Vô Song giả bộ cười tiếng, liền hướng bên trái bước bước, Chân Bất Phàm cũng bước theo, nhìn rất bình tĩnh.

      Nam nhân này. . . . . .

      Cổ Vô Song nỗ lực bảo vệ vẻ tao nhã hướng bên trái bước hai bước, Chân Bất Phàm nhắm mắt theo đuôi.

      Nàng , ta theo.

      Nàng lui, ta tiến.

      Cứ lui tới như thế. . . . . .

      Nam tử xe ngựa đột nhiên mở miệng, gọi câu, "Cổ tiểu thư."

      Cổ Vô Song dừng lại, thoáng nhìn qua phía trước, ngay khắc sau đó thân thể bị Chân Bất Phàm kéo vào trong ngực.

      Chân Bất Phàm ràng muốn nàng cùng nam tử kia có dính dáng, hơi có vẻ cường thế mang theo nàng xoay người, lui về phía sau.

      Đại khái là đánh ánh mắt, nhìn thấy bạch y nhân rút kiếm lúc trước, xoay người, giơ kiếm lên lần nữa, ngăn ở trước mặt hai người bọn họ. Sau đó lại nghe từ sau lưng truyền đến giọng nam, "Nếu tại hạ có nhìn lầm, Cổ tiểu thư tựa hồ tình nguyện theo ngươi."

      Chân Bất Phàm có phản ứng, mà là mặt biểu gì liếc nam tử trước mặt, bỗng dưng nhếch môi, "Dựa vào ngươi?"

      khỏi buồn cười.

      Đúng lúc này, cái bóng người lộn vòng trung mà đến, lúc rơi xuống đất, Trương Ngũ Kinh lắc đầu cái, cũng mang theo vài phần tiêu sái, thấy vẻ mặt khiêu khích nhíu mày, nhìn bạch y nhân kia, "Ngươi làm vậy là có ý đồ gì?"

      Sau đó Lâm Văn Thăng từ từ vào, trong lời mang nhạo báng, "Đại tẩu, lâu gặp."

      Lâu cái rắm!

      Cổ Vô Song đẩy Chân Bất Phàm cái, bất đắc dĩ cánh tay đối phương lại cứng như sắt, cách nào rung chuyển, lại nghe được Lâm Văn Thăng tiếp, "Vừa nãy đại tẩu rất chủ động, tiết mục thân thiết vừa rồi khiến đám huynh đệ được mở rộng tầm mắt, bội phục bội phục."

      Cổ Vô Song cũng chịu nổi kích động, bỗng dưng nhếch môi cười, "Lâm lão đệ cũng muốn tự thể nghiệm phen sao?"

      Cũng là chuyện gì đáng ngại, trước Tiền Quân Bảo xuất ở buổi tuyển chọn, nàng ngay cả lời động phòng hoa chúc cũng dám ra khỏi miệng.

      Lại đổi Lâm Văn Thăng cứng họng, ngờ lực siết ở bên hông bỗng dưng tăng cường, nghe Chân Bất Phàm hơi uy hiếp, "Đủ rồi."

      Ở Pháo Hoa Lâu tìm được người, vốn khó chịu, hơn nữa nàng còn trang điểm đậm, mặc trang phục xinh đẹp như thế.

      Cổ Vô Song bắt lấy tay để ở eo nàng bẻ ra ngoài, giữ "gương mặt tươi cười chào đón" tìm phương thức tác chiến mới, cười đến vẻ mặt dối trá, "Làm sao đủ? Chân công tử nhàn hạ thoải mái như thế, tới Pháo Hoa Lâu uống rượu ngắm mỹ nhân, cần gì phải để cho ta làm ngươi mất hứng?"

      Chân Bất Phàm tiến tới gần nàng mấy phần, ánh mắt cảnh cáo nàng chớ giả bộ ngu, "Ta ràng tới tìm nàng."

      "Tìm ta?" Cổ Vô Song coi thường ánh mắt nóng bỏng vừa rồi của kể cả câu gây ra rung động trong lòng kia, vẫn cười như cũ, "Vậy ta chẳng phải thực treo biển hành nghề ở Pháo Hoa Lâu rồi sao?"

      "Cổ Vô Song." nheo mắt lại.

      Rồi sau đó. . . . . .

      "Cổ tiểu thư, " Nam tử áo trắng bên trong xe ngựa kia hoàn toàn bị hai người bỏ qua bên, cũng biết khi nào xuống xe ngựa, khoanh tay trước ngực đứng thẳng, gã sai vặt bên cạnh ta nhàng quạt, lại chậm rãi cắt ngang cuộc chuyện của bọn họ, trong giọng có mấy phần nhịn được, "Nếu tại hạ có nhớ lầm, phải Cổ tiểu thư muốn thấy tại hạ sao?"

      Nàng muốn thấy? Cổ Vô Song nhíu mày nhìn nam tử này chút, "Ngươi là Liễu Nhất Hoan?"

      " ngờ Cổ tiểu thư, lại ở trước mặt mọi người cùng với nam tử khác ôm ấp, vốn là hạ nhân nhà ta hồi báo nương vào Pháo Hoa Lâu, ta còn mấy phần hoài nghi. Chỉ là Liễu Nhất Hoan ta luôn là người khoan hồng độ lượng, cho nên để ý chuyện gặp nương ở đây, vậy mà. . . . . ." nhàng đưa tay đẩy sợi tóc, "Nữ tử ở thành Nhữ An ai thèm lấy, cũng là loại người chịu được đơn sao?"

      ". . . . . ." Cổ Vô Song trầm mặc hồi, "Liễu công tử là tới theo lời mai mối?"

      "Vốn là thế, bây giờ còn phải suy nghĩ thêm chút." Liễu Nhất Hoan làm ra vẻ ban ân, hiển nhiên là vui khi bị nàng coi thường lúc nãy, dừng lại hành động, cố làm lẳng lơ.

      Lãng phí tướng mạo tốt như vậy.

      Cổ Vô Song cười lạnh trong lòng phen, nàng biết nam nhân bó tuổi thành thân, phải là hàng tốt gì, ngờ được. . . . . .

      Lại là mặt hàng tốt như vậy.

      Chỉ là Cổ Vô Song cảm thấy kỳ quái, lời từ trong miệng Liễu Nhất Hoan ra, cũng chọc giận nàng, nụ cười tự nhiên ấm áp ít, "Mới vừa nhìn thấy Liễu công tử, còn suy nghĩ tướng mạo thân thủ công tử như thế sao còn độc thân đến nay, hôm nay công tử vừa mở miệng, ta liền chút ngoài ý muốn rồi."

      " thế nào?"

      "Công tử. . . . . . Rất đặc biệt."

      Liễu Nhất Hoan từ từ gật đầu cái, rất tán thành, " cần ngoài ý muốn, là do đời quá nhiều dong chi tục phấn*."
      (* Dong chi tục phấn: ý chỉ các bôi son trát phấn tầm thường)

      Cổ Vô Song nhíu mày, "Thần kỳ, ngươi xác định ngươi nghe hiểu được tiếng người?"

      "Có ý gì?"

      " ngươi mọc cánh thành tiên rồi. . . . . ." Tiếng vừa dứt, Cổ Vô Song đợi đối phương đáp lại, lại đột nhiên chu môi, chọc chọc Chân Bất Phàm, cười đến xinh đẹp quyến rũ, "Cái đó, vốn là trong danh sách của ta, ngươi xếp hạng phía sau ."

      "Cái gì danh sách?"

      "Tuyển chọn tướng công." Cổ Vô Song nhìn sắc mặt của Chân Bất Phàm đột nhiên trầm xuống, trừng hai mắt, "Loại bỏ hậu nhân của thần tiên, , quỷ, xuống chút nữa. . . . . ." Gật đầu chắc chắn cái, "Ngươi chính là thú."

      "Ha ha ha, thú!" Trương Ngũ vừa nghe xong phốc tiếng bật cười, rồi sau đó liếc thấy sắc mặt của Chân Bất Phàm xanh mét, bỗng dưng ngừng cười, mặt đứng đắn chỉ vào nam tử áo trắng cầm kiếm kia to, "Quản ngươi có ý gì, nhìn cũng thuận mắt!"

      Thẳng đến khi tiến lên liền kêu đánh
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :