1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Quân Bảo tỏ tình (Thượng)

      Nước ở hồ này có thể là lạnh thấu tim, Cổ Vô Song cảm thấy có chút lạnh, cộng thêm sặc nước làm cho chóp mũi ngứa ngáy, cho nên nhảy mũi liên tục ngừng.

      Cổ Vô Song vẫn bị ôm, định trực tiếp nắm áo của Chân Bất Phàm, lau nước mũi chút, quản khỉ gió gì.

      Chân Bất Phàm cũng so đo cùng nàng những thứ này, lại gọi tuấn mã đầu đen, hơn nữa lần này còn thả Cổ Vô Song ra trước, sau đó mới nhảy lên, ngồi ở nửa trước yên ngựa. Tiếp kéo tay Cổ Vô Song từ phía sau vây quanh hong của , ý đồ, là muốn giúp nàng chắn gió.

      Sau đó cho ngựa chạy, Cổ Vô Song nghĩ tới từ lưng ngựa té xuống hậu quả chừng so chết chìm còn nghiêm trọng hơn, cho nên ôm chặt, chính là cảm thấy cũng ướt nhẹp, rất thoải mái.

      Còn nghĩ, đột nhiên đưa tay ra, chế trụ hai tay của nàng, để phần bụng của , ừm. . . . . . Sợ nàng ngộ nhỡ ngủ mơ hồ té xuống sao?

      Trời mới biết.

      Quả nhiên lúc trở lại Chân phủ, Cổ Vô Song ở trạng thái mê man, mặc dù chặn lại rất nhiều gió, nhưng loại gió này rất khó khống chế, nhất là lưng ngựa lắc lư, cũng dễ chịu. Chỉ muốn Xuân Đào chuẩn bị thùng nước nóng, tắm rửa mà thôi.

      Lại nghĩ lúc này biết theo Chân Bất Phàm ra ngoài bao lâu, nha đầu kia đột nhiên thấy bóng dáng của nàng, sợ rằng lo muốn chết.

      Quả nhiên, vừa tới cửa Chân phủ, nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc, bóng người lắc lư, bỗng dưng nghe được tiếng rống to, " trở lại!"

      tiểu nha đầu sợ chết từ cửa chính vọt ra, Chân Bất Phàm cau mày, "Xuỳt——" tiếng kéo cương ngựa, tuấn mã giương chân lên, tư thế tiêu sái tuấn dật, tránh được nàng.

      Vậy mà chỉ khổ cho Cổ Vô Song ngồi phía sau, chỉ thấy là đầu tiên nàng ngửa lui về phía sau, tiếp đó chân ngựa rơi xuống đất, đầu nàng lại hung hăng đụng vào lưng cứng như sắt của Chân Bất Phàm ——

      "Ai u. . . . . ." Nhất thời bảy tám ngôi sao bay đầy đầu, đau. . . . . . Nghĩ muốn xoa xoa, cố tình hai tay lại bị Chân Bất Phàm giữ. . . . . .

      Con mẹ nó, ra là đây mới là dụng ý của Chân Bất Phàm!

      có tinh thần trấn an gì Xuân Đào lại khóc nức nở, hiển nhiên Chân Bất Phàm cũng có ý định ứng phó đám huynh đệ của , chính là cảm giác ánh mắt của tên Tiền Quân Bảo kia rất bí hiểm, khóe miệng cười biết biểu đạt ý gì.

      Dù sao vừa giằng co canh giờ, Cổ Vô Song mê man phân phó Xuân Đào câu, "Ngươi thu thập chút, ngày mai chúng ta về nhà. . . . . ."

      Làm hại tiểu nha đầu người ta tâm tình từ đại bi đến đại hỉ, hưng phấn đến cả đêm khó ngủ.

      biết có phải là ngủ được yên ổn hay , ngày hôm sau Cổ Vô Song thức dậy rất sớm, có chút mờ mịt, lên tinh thần nổi, Xuân Đào có ở bên cạnh, cũng biết là canh mấy rồi.

      Tự sờ trán mình cảm thấy nong nóng, nghĩ thầm mình nhất định là quen thủy thổ ở đây cộng thêm áo ướt gió thổi, sợ rằng bị phong hàn rồi. . . . . .

      Tiếp đó Xuân Đào khẽ đẩy cửa vào, đoán chừng là bởi vì đêm qua khóc quá nhiều, hai mắt sưng vù, còn quầng thâm mắt dày. . . . . .

      "Tiểu thư, người tỉnh? Cái gì cũng thu thập xong rồi!" ra cũng có đồ gì, Xuân Đào nghĩ thầm. Giọng mang theo giải thoát cùng hưng phấn. mong đợi tiểu thư phát hiệu lệnh, khải hoàn về nhà.

      Cổ Vô Song lại sờ cái trán, muốn đứng dậy, toàn thân lại mềm nhũn, định buông tha nằm lại giường, cảm thấy mình cùng Chân Bất Phàm là chữ bát (八) đối hướng với nhau, nếu làm sao từ lúc nàng bắt đầu bước lên thành Vanh Đường, lại ngày nào tốt cả?

      "Ta ngủ tiếp lát." Cổ Vô Song đột nhiên kiên định tín niệm về nhà, muốn phức tạp nữa, cứ nghĩ như vậy nằm xuống lần nữa, lại ngủ mất.

      Nhưng Xuân Đào lại muốn tiến lên đỡ nàng, tuy là chậm bước, cứ như là đụng phải nước nóng, sắc mặt đại biến, "Ai nha là nóng, ta gọi đại phu!" Người liền hưu tiếng chạy ra ngoài.

      Cổ Vô Song còn kịp nữa ngăn cản, đành phải nhắm mắt dưỡng thần, lại cảm thấy có người tiến vào, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay trực tiếp đặt lên trán nàng, trong lời lộ ra lo lắng, "Sao Vô Song tỷ biết chăm sóc bản thân như vậy?"

      Là Tiền Quân Bảo. . . . . .

      Cổ Vô Song mới mở mắt ra, liếc cái, nhìn gương mặt mềm mại của hề che giấu quan tâm, muốn mở miệng, ". . . . . ." Lại biết nên những gì.

      Cũng biết là khi nào bắt đầu, cảm thấy Tiền Quân Bảo này có cái gì đó đúng, vốn là cảm thấy chỉ cố ý tỏ vẻ thân mật, muốn kích thích đại ca , nhưng sau đó lại cảm thấy hoàn toàn là như thế, tâm tư của cũng phải là đơn thuần như vậy. . . . . .

      Có lúc nàng thậm chí cảm thấy, những gì ra mặt của Tiền Quân Bảo, là thành thục cùng. . . . . . Mưu tính. . . . . phù hợp với tuổi của .

      Có lẽ là trực giác của nàng hơn người, mấy ngày nay cũng muốn cùng tiếp xúc quá nhiều, còn có bài xích.

      Nàng ngày trước cũng là dựa vào cái loại trực giác này, để chọn bạn hợp tác làm ăn. Trước thấy Tiền Quân Bảo tồi, nhưng sau khi đến Vanh Đường, ràng đối với nàng cũng tệ lắm, nhưng cảm giác càng ngày càng ổn. . . . . . Mà vẫn ra được đến tột cùng là kỳ lạ ở chỗ nào.

      Được rồi, kỳ quái hơn chính là, loại cảm giác này cũng nhằm vào Chân Bất Phàm.

      "Đêm qua đệ có ở đây, nhưng nghe là hôm qua đại ca dẫn Vô Song tỷ ra ngoài?"

      Trí nhớ đêm qua nhất thời tái lại, Cổ Vô Song vô lực nhắm hai mắt lại, "Quân Bảo đệ có lòng, ta muốn nghỉ ngơi. . . . . ." có ngụ ý đuổi khách.

      "Sao đại ca vẫn hiểu được thương hoa tiếc ngọc vậy. . . . . ." Tiền Quân Bảo nghe thấy liền ngẩn người, đột nhiên lui về phía sau vuốt trán của nàng, chống lại tầm mắt, ấm áp cười tiếng, vô cùng thân mật.

      Nếu lần trước tứ chi tiếp xúc là bởi vì thay nàng bôi thuốc, như vậy lần này Cổ Vô Song nghĩ ra bất kỳ lý do gì. . . . . .

      muốn tránh, ngoài cửa liền có tiếng vang, theo thanh nhìn lại, lại thấy Chân Bất Phàm mang vẻ mặt trắng đen đứng ở cửa.

      Ngoài ra còn có mấy tên kia.

      Cổ Vô Song cũng nghĩ ngay lúc này lại nhìn thấy , định nhắm mắt lại.

      Tiền Quân Bảo cũng quản, đầu tiên là mím môi cười tiếng, sau đó ánh mắt mang theo kiên nghị nhìn Chân Bất Phàm, có chút nào sợ hãi : "Đại ca. . . . . ."

      Chân Bất Phàm bước bước vào bên trong phòng, tầm mắt rơi vào người Cổ Vô Song nằm giường, mím chặt môi mỏng, lời.

      Lâm Văn Thăng biến sắc dựa vào cạnh cửa, đứng ở sau lưng Chân Bất Phàm, khóe miệng khẽ nhếch cười, nhưng nụ cười lại ở trong đáy mắt, "Quân Bảo, nếu huynh nhớ lầm, đó là đại tẩu đệ tìm về . . . . . ."

      Trương Ngũ Kinh ngày trước luôn luôn hướng về bên ngoài, hôm nay nhìn thấy Tiền Quân Bảo ngồi bên giường Cổ Vô Song, câu, "Quân Bảo, thế này hợp quy củ!"

      "Vô Song tỷ đích xác là đệ từ thành Thữ An thuyết phục tới. . . . . ." dừng chút, "Chỉ là tại tỷ ấy muốn, ước định trước đó dĩ nhiên là tính rồi."

      " tính gì?" Trương Ngũ Kinh trợn to mắt, còn có chuyện như vậy?

      Lâm Văn Thăng mở miệng, "Cho dù là thế, cũng nên do đệ tới phát ngôn."

      Tiền Quân Bảo cười cười, lên tiếng nhìn Chân Bất Phàm, giống như là sử dụng ánh mắt nhắc nhở từng ——

      tặng cho nếu thích.

      Bọn nam nhân này ầm ĩ, Cổ Vô Song nhíu lông mày, ở giường lật người.

      " tính gì?" Là giọng của Chân Bất Phàm, đột nhiên xuy tiếng, "Ném ra."

      Ném ra?! Cổ Vô Song bỗng dưng mở to mắt, vén chăn lên, muốn đứng dậy.

      Tiền Quân Bảo đỡ nàng, ngăn động tác của nàng lại, nhìn Chân Bất Phàm, "Lúc này, đại ca nên đối xử với bệnh nhân như vậy."

      Xong rồi để ý Chân Bất Phàm, nháy mắt.

      Vẻ mặt Lâm Văn Thăng ngoài ý muốn, chần chờ hồi lâu, nháy mắt mấy cái xác nhận, Chân Bất Phàm nhàng gật đầu.

      mới tiếp tục ám hiệu cho Lưu Đại ——

      Hai người cứ như vậy, cùng nhau ném Tiền Quân Bảo từ cửa sổ ra ngoài. . . . . .

      Hả? Trương Ngũ Kinh lấy làm kinh hãi, từ khi có ấn tượng tới nay, đại ca là người nhân nhượng Quân Bảo nhất, thậm chí nặng nửa câu với đệ ấy ….

      Vừa lúc nhìn thấy Chân Bất Phàm khom người muốn ôm lấy Cổ Vô Song, ánh mắt sáng lên, "Đại ca! cổ huynh có dấu răng!"

      Dấu răng của nữ nhân!

      Chân Bất Phàm lên tiếng, mà là bế Cổ Vô Song lên, cằm để trán nàng, động tác rất , nhưng làm cho người ta suy nghĩ. . . . . .

      Đại tẩu!

      Quả nhiên chính là ngươi rồi, đại tẩu!

      Xong rồi Chân Bất Phàm ôm Cổ Vô Song giả chết ra ngoài, Trương Ngũ Kinh lại liếc cái, thuận tay cầm áo đặt ở mặt bàn trong phòng lên, giọng cao vút, "Hắc, cừ , lại thêu con mèo!"

      Lại cầm lên nghiên cứu hồi lâu, "Sao. . . . . . Ưng này là lạ?"

      Lâm Văn Thăng chỉ hơi liếc cái, kiến thức rộng rãi đáp:

      "Ngốc ưng."

      Cừ ! Trương Ngũ Kinh nghĩ thầm, đại tẩu hổ là đại tẩu, có tiền đồ!
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Quân Bảo tỏ tình (hạ)

      Đầu Cổ Vô Song vốn choáng váng, hôm nay lại bị giày vò tới giày vò lui, càng thêm họa vô đơn chí, hận đến cắn răng nghiến lợi, lại chỉ có thể vô lực mở miệng, "Chân Bất Phàm, có phải ngươi bỏ quên cái gì hay ?"

      cúi đầu liếc nàng cái, "Cái gì?"

      Cổ Vô Song liếc cái, " ra ta là người. . . . . ." Mà phải hàng hóa bến tàu!

      ". . . . . ." Chân Bất Phàm trầm mặc nhìn nàng.

      Cổ Vô Song nhắm mắt lại, "Hai chân ta có thể lại, cần ngươi phí sức."

      "Nàng nặng." cũng dừng lại mà bước tiếp.

      ". . . . . ." Cho nên? Nàng tức giận nghĩ, nếu là nàng vừa già vừa nặng . . . . . ."Mang ta đâu?"

      "Khám đại phu."

      "Bảo Xuân Đào gọi."

      "Cho nên Tứ tìm nàng ta."

      "Cái gì. . . . . ."

      "Bên trong phủ có đại phu." Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, "Hết, ta lại hôn nàng."

      **

      Trương Ngũ Kinh ở trong phòng nhìn qua hai lần, tới phòng khách. Mà Lâm Văn Thăng cũng lặng lẽ tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhìn Tiền Quân Bảo ngồi mặt đất lâu, bây giờ mới từ dưới đất đứng dậy, khoan thai vỗ vỗ áo, cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Văn Thăng, quay đầu lại hướng cười tiếng, nụ cười kia vẫn ấm áp như cũ, nhìn như ngần ngại chút nào.

      Lâm Văn Thăng biết, động tác ném Tiền Quân Bảo vừa rồi, trong lòng cũng hiểu, lấy thân thủ của tiểu tử kia, muốn thoát ra khó. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngăn cản, ngoài mặt, giống như là loại phương thức biểu vậy.

      Chỉ là, Lâm Văn Thăng lại cho là như vậy. . . . . . thể thừa nhận, ra nhìn thấu cái tên tiểu tử này.

      và Tứ, Ngũ còn có Lưu Đại, mạng của bốn người bọn họ, đều là đại ca cứu, mười mấy tuổi theo đại ca liều mạng, hôm nay cũng qua mười mấy năm rồi.

      Về phần Tiền Quân Bảo, tuổi nhất, gia nhập cũng trễ nhất.

      Vẫn nhớ mùa đông kia như cũ, Tiền Quân Bảo để lộ hai chân, ăn mặc rách rưới, ăn mặc như ăn mày theo sát sau lưng đại ca, nhìn thấy bọn họ cũng sợ, mà lộ ra nụ cười ngây thơ, còn có ánh mắt nhìn thấu thế tục.

      Khi đó cảm thấy ổn, chung đụng lâu dài, tuyệt tin tưởng nụ cười như vậy, lại xuất mặt của đứa bé ăn mày—— lại có chút nào khiếp sợ, cũng phải là nghé con mới sinh, trong tươi cười ngược lại cất giấu mấy phần ý vị sâu xa.

      Tiền Quân Bảo học rất nhanh, trong mấy người võ công của tiểu tử đó tiến bộ nhất, chỉ là hiểu sao đại ca lại tin tưởng Tiền Quân Bảo, tới như vậy. . . . . . giống với lẽ thường.

      Rất nhiều chuyện buôn bán làm ăn, đại ca lời nào liền giao cho thiếu niên mới ra đời toàn quyền xử lý, thậm chí với bọn họ "Nếu Quân Bảo muốn, đều cho đệ ấy hết".

      Cho dù là đại ca tỉnh táo lại, cũng như vậy.

      nghĩ ra. . . . . .

      Về phần Ngũ cùng Lưu Đại quá mức cứng đầu, chỉ cho Tiền Quân Bảo là hài tử có chút đơn thuần cùng thông minh mà thôi, hề phòng bị.

      Mặc dù Tứ cũng cảm thấy có chút ổn, nhưng chung đụng mấy năm, quả Tiền Quân Bảo làm ra chuyện gì quá đáng, cho nên cũng làm nghĩ nên nghi ngờ quá nặng.

      Chuyện duy nhất khiến mấy huynh đệ có oán trách, là Tiền Quân Bảo luôn quyến rũ "đại tẩu tương lai", có vài nữ nhân lựa chọn đào hôn, lại đồn ra bên ngoài bởi vì đại ca dữ tợn đáng sợ, nhưng thực tế, những nữ nhân kia đều chịu nổi Tiền Quân Bảo mê hoặc.

      Vậy mà đại ca lại ngầm cho phép, có lẽ Tiền Quân Bảo đúng, nếu dùng lời ngon tiếng ngọt có thể mê hoặc được nữ nhân, cưới về cũng là sai lầm.

      Vì vậy lần lượt đào hôn, khiến đại ca độc thân đến nay.

      Những thứ khác , chỉ từ thủ đoạn Tiền Quân Bảo có thể thoát khỏi dây dưa của các nàng, loại thủ đoạn này, tuyệt phải người đơn thuần có thể làm, thể khiến lòng người có đề phòng.

      Cho nên lần này Tiền Quân Bảo đột nhiên ngàn dặm xa xôi đưa Cổ Vô Song từ thành Nhữ An đến, mục đích của là gì vẫn biết được, biết là có chủ ý gì. Bởi vì chưa biết cả kiện, cho nên tỏ thái độ. Cho đến lần trước ở thuyền, nhìn thấy Tiền Quân Bảo lại lần diễn lại trò cũ, mới nghi ngờ. . . . .

      Cổ Vô Song, phải là đệ ấy tự tìm đến sao? Vì sao. . . . . .

      lại, Lâm Văn Thăng cũng nhếch môi cười tiếng, vừa nãy đại ca lại để bọn ném Tiền Quân Bảo ra ngoài. . . . . .

      Chuyện này đoán chừng là Tiền Quân Bảo cũng ngờ, bởi vì lúc động thủ kia, ràng thấy được trong nháy mắt vẻ mặt của Tiền Quân Bảo thay đổi. . . . . .

      Trở lại Cổ Vô Song này, cũng đoán ra rốt cuộc là nhân vật gì, thoạt nhìn là nữ tử mười phần khôn khéo, có lúc cẩn thận quên mất tuổi của nàng. . . . . . Chỉ là có thể làm đại ca đối xử đặc thù với nàng như vậy, chỉ sợ cũng là như trong truyền thuyết, phải là nhân vật đơn giản. . . . . .

      Thấy Tiền Quân Bảo chẳng biết lúc nào rời , Lâm Văn Thăng thu lại suy nghĩ, cũng ra khỏi phòng, theo về phía trước.

      Quả nhiên, Tiền Quân Bảo cũng ngờ tới ý đồ của Chân Bất Phàm, trực tiếp đến Nam Uyển chỗ ở của Lý đại phu.

      Cổ Vô Song bị Chân Bất Phàm ôm vào trong ngực, Lý đại phu bắt mạch cho nàng.

      Tiền Quân Bảo hướng Chân Bất Phàm khẽ mỉm cười hành lễ, sau đó giọng mang theo nũng nịu, "Vô Song tỷ như vậy, Quân Bảo đau lòng đấy."

      ràng là giọng làm nũng của nữ tử, thế mà Tiền Quân Bảo lại làm được, vừa đúng đánh vào lòng người.

      ". . . . . ." Cổ Vô Song cũng biết gì.

      Tiền Quân Bảo cũng quản, trực tiếp đến gần hai người họ, cố gắng cầm cái tay khác của Cổ Vô Song, nhưng là bị Chân Bất Phàm dấu vết đoạt lại. cũng để ý, ngồi xuống bên cạnh, khẽ cười , " bằng tỷ tỷ khỏi bệnh, liền gả cho Quân Bảo, để Quân Bảo chăm sóc tỷ."

      "Nàng quá già, thích hợp với đệ." Chân Bất Phàm mím môi nhìn Lý đại phu.

      "Ừm, " Cổ Vô Song cũng tức giận, tự chủ di chuyển thân thể, tìm vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt lại , "Đại ca đệ đúng rồi."
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Mưu đồ bí mật đào hôn (Thượng)

      Cổ Vô Song bắt đầu dưỡng bệnh, thẳng thắn mà , là ở lại Chân phủ dưỡng bệnh.

      Xuân Đào rất là uất ức, vui chút nào. Chỉ là bệnh của tiểu thư dù sao cũng là ngoài ý muốn, cho nên liền chấp nhận mà thôi, bồi ở bên cạnh tiểu thư.

      Có thể người rãnh rỗi nhất Chân phủ là Cổ Vô Song, bị cảm lạnh mấy ngày nay, cả ngày cũng chỉ nằm giường có việc gì, thỉnh thoảng còn lại lung tung phen, có lẽ cộng thêm chút tâm lý phản nghịch, cho nên cả người bắt đầu lười biếng .

      Về phần đám người Chân Bất Phàm, hai ngày nay cũng biết nơi nào, đoán chừng là chuyện làm ăn buôn bán ..., xem ra tin đồn bên ngoài bọn họ luôn đoàn kết cũng phải là có căn cứ.

      Ngược lại nhà xí của Chân phủ được dọn dẹp sạch hơn trước kia nhiều, mặc dù có ở đây, mỗi ngày cũng có người dọn dẹp định kỳ, lúc này mới phát ra lời lúc trước của . . . . . . ra cũng phải là cho vui.

      Chỉ là, ngoài cửa Chân phủ luôn có mấy người canh chừng, mặt hề che giấu, ràng là tuyên bố nàng thể rời khỏi Chân phủ, trước kia theo Lý đại thúc đến đây, giống như là bởi vì cách nào tận tụy với công việc, đau lòng chạy đến đây. . . . . . Theo ý nàng, hẳn là Chân Bất Phàm quyết tâm để nàng rời khỏi.

      Ừm. . . . . . Cổ Vô Song lại nhớ lời của đêm đó. . . . . .

      —— Ta cưới nàng.

      —— làm cho nàng cam tâm tình nguyện.

      . . . . . .

      Cộng thêm ra lệnh cho mọi người ném Quân Bảo ra ngoài lúc đó mặt mấy người kia che giấu được giật mình, xem ra là Chân Bất Phàm phá tiền lệ. (Tiền lệ: là lệ có trước nhé)

      Tổng hợp lại, Cổ Vô Song nghĩ tới nghĩ lui, liền cho ra kết luận là Chân Bất Phàm muốn cưới nàng. . . . . .

      Hẳn là nghiêm túc. . . . .

      , đúng là nghiêm túc.

      Ừm. . . . . .

      Cổ Vô Song từ từ lặp lại trong miệng, mới vừa uống thuốc xong, miệng còn rất đắng. Nhíu mày, mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Xuân Đào trực bên ngủ gật, mấy ngày liền tiểu nha đầu này chăm sóc cho mình khổ cực, đột nhiên nở nụ cười, lại phát mọi chuyện cũng hỏng bét như trong tưởng tượng.

      Bởi vì, Chân Bất Phàm muốn thành thân với nàng đấy.

      Này. . . . . .

      thể tốt hơn.

      Là phương thức báo thù thể nào tốt hơn.

      Sao lúc trước nàng lại ngu như vậy, ra những lời khiêu khích làm gì?

      Nhìn tuổi cũng lớn rồi. . . . . . Cổ Vô Song mở mắt, lại khép lại,. . . . . . Lớn tuổi, đầu óc cũng được tốt cho lắm.

      Chậm rãi mở miệng, "Xuân Đào."

      "A. . . . . . Tiểu thư!" Xuân Đào chợt ngẩng đầu, dụi dụi con mắt, xốc lại tinh thần.

      "Đợi ta viết phong thư, xế chiều ngươi tìm hiệu buôn tên Thiên Hi ở thành Nam, thay ta đưa thư cho ông chủ chuyến."

      "À, vâng." Xuân Đào nháy mắt mấy cái, "Hiệu buôn Thiên Hi? Ai? Lúc nào tiểu thư biết ông chủ đó?"

      biết, đều cùng là thương gia phương Bắc, mới có thể nhờ cái giao tình.

      Cổ Vô Song lại đưa viên đá quý ra, "Còn nữa..., ngươi chuẩn bị chút."

      "Chuẩn bị cái gì?"

      Cổ Vô Song cười cười, "Chuyện tốt."

      **

      Cùng ông chủ của hiệu buôn Thiên Hi ở giữa khai thông, còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng. . . . . .

      Cổ Vô Song ngồi bên cạnh cái bàn đá trong đình viện, bóng cây vừa lúc che ở đầu, hưởng thụ gió thổi từ từ, liền nở nụ cười, lại nhìn phong thư hồi trong tay.

      "Vô Song tỷ."

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu, Cổ Vô Song quay đầu nhìn lại, lại thấy Tiền Quân Bảo, liền chút hoang mang cất phong thư đó , "A, là đệ."

      "Nhìn cái gì chứ?"

      "Bảng giá." Cổ Vô Song cười cười, "Cho Xuân Đào hỏi, hiểu đại khái giá tiền thương phẩm của phương Bắc ở thành Vanh Đường."

      Tiền Quân Bảo cười mà , ánh mắt lại rời khỏi nàng.

      Cổ Vô Song liếc cái, " cười cái gì?"

      "Chỉ là ngờ tỷ tỷ vẫn nguyện ý chuyện cùng đệ. sợ đệ hiểu lầm là vẫn còn hi vọng sao?"

      "Ừm. . . . . ." Cổ Vô Song chọn quả trái cây màu đỏ đưa vào trong miệng, "Quân Bảo đệ bao nhiêu tuổi rồi hả?"

      "Xác thực nhớ , nhưng đúng là tuổi hơn tỷ tỷ chút, "Rồi sau đó cười, "Cho nên cái gì Quân Bảo cũng theo tỷ tỷ . . . . . ."

      "Hừm. . . . . ." Thúi lắm, còn dễ nghe hơn lúc chuyện, Cổ Vô Song nhìn sang nở nụ cười ấm áp, "Lúc đệ tìm tới ta, cũng định như vậy."

      "Trong khoảng thời gian này Vô Song tỷ chịu uất ức rồi." sang chuyện khác.

      "Đúng vậy." Cổ Vô Song cảm giác Tiền Quân Bảo ám chỉ cái gì đó. Mấy ngày nay khi ở chung với mấy người bọn , thể đoán ra, đệ ấy luôn ở vị trí lập với mọi người. Nhưng đệ ấy vẫn vui vẻ chịu đựng, khoan thai tự đắc với tình cảnh đó.

      Ừm, Cổ Vô Song lại chọn quả trái cây màu đỏ, giơ giơ lên, "Rất ngọt, sao đệ nếm thử chút?"

      Tiền Quân Bảo gật đầu cái, nhưng vẫn có hành động gì, chỉ là tươi cười, giống như là chờ đợi nàng. . . . . .Đút?

      Cổ Vô Song nhíu mày, "Lần này cùng đại ca đệ ra ngoài?"

      "À. . . . . ." cười cười, " trở lại."

      ". . . . . ." Trở lại?

      Quả nhiên, sau khắc giống như chứng minh lời của , cánh tay Cổ Vô Song bỗng chốc bị kéo lại, tiếp đó người bị kéo khỏi ghế đá, đụng vào lồng ngực cứng rắn.

      Lại là !

      Cổ Vô Song trước tiên ở trong lòng trợn trừng mắt, chỉ là bởi vì hai ngày nay chuẩn bị đầy đủ, cho nên tâm tình cực kỳ vui mừng, liền lười cùng so đo, ngược lại còn chủ động tiến vào lồng ngực của , ung dung mở miệng, "Dù sao tuổi của hai ta cũng lớn rồi, ta liền quanh co lòng vòng nữa. . . . . ." Ngẩng đầu nhìn cái, "Ta suy xét kỹ, Chân công tử lúc nào chuẩn bị cưới ta qua cửa?"

      "A. . . . . ." Trương Ngũ Kinh bị nữ nhân thay đổi thất thường hù sợ.

      Ánh mắt Lâm Văn Thăng tối lại, có lên tiếng.

      Thấy Chân Bất Phàm nhất thời trả lời, nàng tiếp, "Nếu Chân công tử muốn, ta liền ở trong phủ quấy rầy."

      "Ta cưới." mở miệng, năng có khí phách.

      "Vậy mùng hai tháng tám , thích hợp gả cưới."

      cúi đầu nhìn nàng cái, "Tùy nàng."

      Cổ Vô Song liền chụp lấy tay của , sau đó nhàng vỗ, giọng điệu mang theo khuyên bảo, "Vậy sau này cũng đừng thô bạo như vậy nữa, tránh cho ta hề cam tâm tình nguyện."

      ". . . . . ."

      "Đến, cười cái."

      Ngược lại Tiền Quân Bảo từ ghế đá đứng dậy, cười cười , "Chúc mừng đại ca, chúc mừng Vô Song tỷ."

      Mặc dù vẫn thể thoát khỏi trạng thái bị hù dọa vừa nãy, nhưng Trương Ngũ Kinh vẫn ha ha kêu la, "Cái gì Vô Song tỷ, gọi đại tẩu!" Lại khỏi tán thưởng trực giác của mình, quả nhiên rất chính xác.

      "Đệ mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước." Tiền Quân Bảo cười cười, sau đó xoay người, cùng Lâm Văn Thăng liếc nhau cái. Tiếp đó liền nhíu mày, ừm, là lúc nên dạo qua hiệu buôn Thiên Hi kia chút.

      Chân Bất Phàm hé mắt, thả cánh tay của nàng ra, "Nàng là nữ tử kỳ quái."

      Cổ Vô Song liền từ bàn đá lấy quả trái cây màu đỏ, cũng quản quanh mình có người, đưa đến bên miệng Chân Bất Phàm, cười , "Há mồm nào, a ——"
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Mưu đồ bí mật đào hôn (Hạ)

      Chuyện này cứ như vậy mà định xuống.

      Nếu để cho Xuân Đào dùng từ để hình dung tình cảnh lúc này của tiểu thư nhà nàng cùng Chân Bất Phàm, phải là “quỷ dị" còn từ gì nữa.

      Hôn nhân đại , bình thường là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, chỉ cần phù hợp "nam muốn thành thân, nữ nguyện gả", liền có thể ăn nhịp với nhau, tựu thành chuyện tốt.

      Vậy mà nàng Cổ Vô Song cùng Chân Bất Phàm đều mất song thân, cũng mai mối, cộng thêm thái độ người trong cuộc, đầu tiên là nhà gả, lại kêu la lấy, cuối cùng ở trước mặt mọi người nhắc lại muốn gả. . . . . . Chân Bất Phàm cũng mù quáng làm theo, chẳng hiểu được mặc kệ chế nhạo, sảng khoái đáp ứng hôn .

      Tất cả mọi chuyện, vô cùng quỷ dị, làm cho cả thế cục tràn đầy biến số, tùy thời đều có khả năng lật bàn.

      Nhưng đến Cổ Vô Song, kể từ lúc cùng ông chủ hiệu buôn Thiên Hi khai thông, cả người đều thả lỏng, thậm chí còn bắt tay vào chuẩn bị những thứ cần thiết khi thành thân. . . . . .

      Chân Bất Phàm cứ như là người ngoài cuộc, bận việc cứ bận việc, vẫn vó ngựa ngừng như cũ.

      Chính là tân nương đợi gả lại tự mình trang trí lễ thành thân, bận việc trong trong ngoài ngoài, thậm chí tự mình bôn ba mua lễ hỏi. . . . . . thể nữa câu cảm thán, nữ tử này, thiên hạ —— Vô Song. . . . . .

      **

      " gả sao. . . . . ." Xuân Đào vừa cùng Cổ Vô Song lựa chọn vải, vừa nhịn được hỏi.

      Cổ Vô Song chỉ cười , tiếp tục so sánh mấy tấm vải trong tay. Chất liệu vải vóc phương Bắc, xác thực bền hơn chút, nhưng màu sắc, cảm giác ở phương diện này, đều bằng phương Nam. Nhưng mà có rất nhiều điều đáng giá để học tập tham khảo như tay nghề.

      "Ngay cả bà mối thu xếp trong ngoài cũng có. . . . . ." Trong tay Xuân Đào cầm tấm vải, lẩm bẩm oán trách.

      Cổ Vô Song bình thản ung dung, lấy hai tấm vài mình thích nhất, đưa cho ông chủ tính tiền.

      Đối phương lại khoát khoát tay thẳng cần, còn mang theo nịnh nọt : "Những gì hôm nay phu nhân nhìn trúng, ta liền gọi người ngày mai đưa đến trong phủ! Còn nữa..., chúc mừng đại hỉ của phu nhân!"

      Mắt mù! Xuân Đào căm giận, "Cái gì mà phu nhân! Tiểu thư nhà ta còn chưa có gả!" Rống xong rồi vẫn còn mang bụng oán khí như cũ.

      Đối phương cũng là uất ức, hai ngày trước Chân phủ cho người tới, cho cả con đường này, gả hay gả phải là chuyện của mười ngày sau sao. . . . . .

      Hơn nữa trước mắt. . . . . . Tiểu thư, nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải, đều giống như phu nhân . . . . . .

      Cổ Vô Song để tấm vải trong tay xuống, lại chỉ chỉ cuộn vải, sau đó cười , "Vậy ngay cả cái này đều cùng nhau đưa tới phủ , cám ơn."

      Sau đó liền xoay người ra khỏi cửa hàng, vừa ra tới, lại thấy bốn người cưỡi ngựa chờ đợi. . . . . . Chậc, Cổ Vô Song khẽ chau mày lại, mặc dù sau khi xong chuyện thành thân, Chân Bất Phàm cho phép nàng ra ngoài, cũng biết từ đâu tìm được mấy tên này, bốn người đều mặt lạnh, mặt chút thay đổi cùng vào cùng ra. là vướng chân vướng tay, phiền chết được.

      Cổ Vô Song suy nghĩ chút, đột nhiên cười cười, với người thủ lĩnh kia, "Vương Đại Sơn. . . . . ."

      "Ở đây! Mời phu nhân ."

      "Ta mua chút đồ, ngươi cùng mấy vị huynh đệ kia. . . . . . Giúp ta chút."

      "Vâng!"

      Vốn là Cổ Vô Song mua đồ cũng nhiều, kế tiếp lại khác hoàn toàn, tỏi dưa chuột gạo, cộng thêm vải vóc son phấn, trâm cài đầu đồ trang sức đồ cổ, tranh chữ tượng đất bánh nướng, đường mua hết, treo đầy toàn thân bốn đại huynh đệ kia. Cổ Vô Song từ từ phía trước, qua nơi nào chắc chắn làm người khác chú ý, chính là quay đầu lại cười tiếng, sau đó nhìn Vương Đại Sơn chậm rãi , "Huynh đệ, tại nếu ta nhanh chân bỏ chạy, các ngươi mang theo đồ đuổi theo, hay là vứt bỏ rồi đuổi theo?"

      ". . . . . ."

      "Nếu là vứt bỏ, ta liền dừng lại, mấy đồ chơi quý giá này có tổn thất gì các ngươi có bồi thường được hay ?"

      ". . . . . ."

      "Huynh đệ sắc mặt của ngươi hình như được tốt lắm." Cổ Vô Song nhàng cười tiếng, "Xuân Đào, mua đủ rồi, chớ hưng phấn, chúng ta trở về." Công phu che giấu của tiểu nha đầu này còn chưa được, vẫn chưa về nhà mà lộ rồi.

      Trở lại Chân phủ, Cổ Vô Song nhìn sang bốn người bọn họ, cười , "Những thứ đồ này cũng lấy về , đừng oán giận ta nữa, giải tán , ngày hôm nay ta cũng mệt rồi."

      Chính là vẻ mặt của mấy người này biểu gì, liền cười cười trở về phòng.

      **

      Trước ngày đại hôn bảy ngày, Cổ Vô Song đưa cho Chân Bất Phàm phần danh sách, là mời những khách mời này, đây là cầu duy nhất của lễ thành thân. nhìn cũng nhìn cái, được.

      Lại ngày trôi qua, Cổ Vô Song đưa ba cái áo làm xong cho Chân Bất Phàm, cái cuối cùng là hỉ phục quà tặng đặc biệt cho .

      Lại qua hai ngày, Cổ Vô Song may xong hỉ phục.

      Mắt thấy cách ngày đại hôn chỉ còn ba ngày, Cổ Vô Song bắt đầu trang trí màu đỏ cho Chân phủ.

      Liệt kê ra tất cả công việc đưa cho đội ngũ rước dâu, mới phát người ở Chân phủ, những thứ này có thể miễn hoàn toàn.

      Đảo mắt chỉ còn lại ngày, lại viết phong thư giao cho Xuân Đào, để cho nàng đưa cho ông chủ hiệu buôn Thiên Hi.

      Thời gian như nước trôi qua, mắt thấy đến ngày đại hôn.

      , chuyện đón dâu, Chân phủ làm chỉ lần, nhưng là mỗi lần đều là công dã tràng, bởi vì tân nương tử chạy lấy người. . . . . .

      Tuy lần đầu tiên thấy tân nương tử nhiệt tình như vậy, từ đầu tới cuối mình ôm lấy mọi việc, cảm giác cũng có vấn đề mới đúng, nhưng suy nghĩ chút, lại cảm thấy chuyện này đơn giản như vậy. . . . . .

      Có thể bởi vì hôn lúc trước, đều là đóng cửa lại rồi giản lược tất cả, hôm nay lại bắt đầu từ lúc xế chiều, liên tục có khách trình diện, làm hại bọn hạ nhân Chân phủ, biết nên theo ai . . . . . .

      Trương Tứ Thư cùng Lâm Văn Thăng liếc nhau cái, trong ánh mắt bao hàm ngàn vạn ngôn ngữ.

      Bởi vì hôm nay có khách tới, có rất nhiều hạng người thương nhân tốt, còn có rất nhiều đám ô hợp, nếu phải là đông gia cùng tây gia có ân oán, giáp thương cùng ất thương có xung đột lợi ích, hoặc là người nào đó đối nghịch với người nào đó. . . . . .

      Những người này, ngay cả chào hỏi cũng có hứng thú. . . . . .

      Mặc kệ Cổ Vô Song sắp xếp những này người cùng chung chỗ là có mục đích gì, tóm lại đó phải là ý kiến hay.

      Hiển nhiên là Chân Bất Phàm cũng biết, chỉ là mặc bộ quần áo màu đỏ, chuẩn bị làm tân lang—— hôm nay ngăn cản chết.

      Huống chi, điều tám người canh giữ bốn phía phòng của tân nương, chính là để đề phòng nàng đào hôn.

      Tóm lại là nàng có chạy đằng trời.

      Tiếp đó đứng ở chính giữa bên trong đại sảnh náo huyên náo, chờ tân nương tử đến.

      Lễ thành thân này bày bảy bàn, trường có người tranh cãi ầm ĩ, nhưng Chân Bất Phàm vẫn bất động như núi đứng ở chính giữa đại sảnh, trầm mặc chờ đợi. Vừa nãy bà mối dẫn người tới, vậy mà qua lúc rồi, mà người vẫn chưa đến.

      trường càng lúc càng náo nhiệt, đấu rượu, chơi đoán số, còn có người kêu gào mắng người. . . . . .

      Chân Bất Phàm đứng ở trước đại sảnh, chữ "hỷ (囍)" đỏ thẫm sau lưng làm nổi bật lên sắc mặt trầm của , khí càng thêm căng thẳng hết sức.

      Càng ngày càng có bộ dạng vui sướng khi làm tân lang.

      Rốt cuộc bà mai tới, ấp úng tìm được người.

      trường lại cực kỳ ồn ào, trong chốc lát vẻ mặt của Chân Bất Phàm chút thay đổi.

      lát sau, lại có gã sai vặt thông báo, Quân Bảo thiếu gia cũng thấy bóng người.

      Lúc này Chân Bất Phàm mới có động tĩnh, từ từ đến giữa đại sảnh, đột nhiên hất ngã cái bàn đầy rượu và thức ăn, vẫn muốn tiếp tục hất ngã mấy cái bàn còn lại. . . . . .

      Rượu và thức ăn văng khắp nơi, mọi người né tránh.

      Toàn trường, im lặng như tờ.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quyển 2: Bản lĩnh bất phàm
      Chương 1: Sau này còn gặp lại (Thượng)

      Toàn bộ mọi người trơ mắt nhìn đống đồ mặt đất liền nhanh như chớp vòng qua cái bàn, vẻ mặt bất ngờ xuất trong nháy mắt.

      Trong nhất thời người nào dám đánh vỡ trầm mặc, sau đó Chân Bất Phàm nhìn xung quanh lần, liền từ từ đến giữa đại sảnh.

      Chỉ thấy lạnh mặt, gằn từng chữ , "Chờ."

      Rồi sau đó xuyên qua đại sảnh, tới cửa chính, nhóm bốn người đuổi theo.

      Liền nghe Chân Bất Phàm lạnh lùng mở miệng, "Ngũ, cưỡi ngựa thông báo với Liễu đại nhân, đóng cửa thành."

      "A!" Trương Ngũ Kinh vốn nhìn Lâm Văn Thăng, muốn biết tại sao đại ca lại phát hỏa lớn như vậy, cho nên thần kinh đơ, cho đến khi Chân Bất Phàm ra lệnh, liền dám chần chờ, cũng dám hỏi nguyên do, nhanh chóng rời , chỉ biết là lần này đại ca rất tức giận.

      Hậu quả rất nghiêm trọng.

      "Lưu Đại, dẫn người trong phủ tiếp tục tìm xung quanh."

      "Tìm. . . . . ." Lưu đại sờ sờ đầu, vẻ mặt mờ mịt. . . . . .

      "Đào thê." Mơ hồ nghe được trong lời của cực kỳ tức giận.

      "À. . . . . .Vâng!" Lưu Đại cũng vội vàng lĩnh mệnh.

      "Tứ, hỏi người trông chừng nàng, mấy ngày nay nàng qua những nơi nào, làm gì."

      "Vâng!" Trương Tứ Thư gật đầu cái, liền triển khai khinh công, nhảy cái liền thấy.

      Lâm Văn Thăng trầm mặc theo sau lưng Chân Bất Phàm, vừa đoạn, thấy đại ca lời gì nữa, trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, "Tối nay thấy Quân Bảo."

      " ."

      "Đại ca. . . . . ." Lâm Văn Thăng trầm mặc, ra ngoài ý muốn nhất chính là cách cư xử của đại ca, ràng. . . . . .Tức giận.

      Chân Bất Phàm thoáng bình tĩnh lại, nhưng mà sắc mặt vẫn duy trì vẻ mặt thay đổi như lúc trước, lại hai bước, mở miệng, "Ta biết nàng ngoan ngoãn đợi gả." Cho nên những ngày này, lấy tĩnh chế động, để nàng tùy tiện khuấy động. Tóm lại tối nay mặc kệ nàng tính toán cái chủ ý gì, cũng có thể tiếp nhận, trừ đào hôn!

      Chân Bất Phàm cũng ngoài ý muốn tâm tư của mình, mấy ngày nay mặc kệ tất cả, cũng chỉ có trong lòng biết trong lòng sôi sục, mỗi ngày gần tới, mong đợi. từng ngày từng ngày. . . . .

      Nghĩ đến đây, lại nắm chặt thành nắm đấm.

      Lâm Văn Thăng im lặng hồi lâu, "Đại ca, bây giờ nên đâu?"

      Chân Bất Phàm tiếp tục về phía trước, rồi sau đó chậm rãi , "Mỗi lần có người đào hôn, Quân Bảo ở đâu?"

      Lâm Văn Thăng hơi mím môi, "Trầm Các."

      . . . . . .

      Chân Bất Phàm đứng ở dưới nhìn lầu hai Trầm Tư Các, có ánh đèn.

      Hé mắt, tối nay Cổ Vô Song thể nào bằng sức mình chạy trốn được, hơn nữa còn mang theo Xuân Đào, trừ phi có người giúp tay. . . . . .

      Sai rồi, trừ phi là Quân Bảo giúp tay.

      ****************Ta là dấu cách phân hai đầu đừng ghét bỏ ta*************************

      Lúc Cổ Vô Song tỉnh lại, Xuân Đào còn ngủ mê man bên cạnh, thân mình đổi thân nam trang, nằm ở cái giường đơn giản. . . . . .

      Trí nhớ từ từ tràn vào, trước đó nàng ràng vẫn còn sửa sang lại hành lý, sau đó. . . . . . Nàng. . . . . . Bỗng chốc ngồi dậy, đẩy nha đầu bên cạnh cái, đối phương vẫn còn ngủ say như heo, có chút phản ứng nào.

      Dù sao Cổ Vô Song cũng sống nhiều năm, hơn nữa người lại có dây thừng trói chặt, suy nghĩ lại, quyết định muốn biết tình huống bây giờ, chính là xuống giường, trong phòng rất là tối, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rất im lặng.

      Cổ Vô Song tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liếc thấy bóng dáng quen thuộc. . . . . .

      Tiền Quân Bảo vòng tay đứng ở dưới ánh trăng, ánh sáng màu bạc chói lọi sâu kín bao phủ , làn da thường ngày trắng noãn, bây giờ lại có mấy phần trong suốt, là mỹ nam tử.

      Chỉ là vẻ mặt của vốn trang nghiêm, liếc thấy nàng cái liền đổi lại vẻ mặt trong sáng, chính là nở nụ cười ấm áp.

      Cổ Vô Song biết phát ra mình, còn chưa mở miệng, Tiền Quân Bảo mở miệng trước, "Những người kia bị đánh thuốc mê, đệ mới hỗ trợ tỷ đào hôn được."

      "Ừm, sau đó?" Cổ Vô Song lười phải ra ngoài, cũng muốn hỏi đến tột cùng là ở đâu, liền đứng ở cửa sổ, cũng học cùng nhau ngước nhìn bầu trời, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.

      Lúc ở cùng Chân Bất Phàm tuyệt đối hưởng thụ được yên tĩnh này.

      "Chỉ là muốn ngăn cản tỷ khiêu khích đại ca ở trước mặt mấy người kia." cười cười xoay người lại, "Thứ nhất tỷ phải có khả năng thành công, thứ hai mặc dù tỷ thành công, cũng tuyệt đối trốn thoát được."

      Cổ Vô Song dừng chút, "Ừm, ta hiểu Quân Bảo tiểu đệ cái gì."

      Tối nay nàng vốn là tính toán tới đại sảnh, nếu là khách mời tới khớp với danh sách của nàng, nàng liền quang minh chính đại hủy bỏ hôn lễ.

      Nếu là tới đúng người, dù sao Chân Bất Phàm cũng quen nàng ra chiêu theo lẽ thường, liền tạm bái đường, trực tiếp kêu "khách mời", viện cớ khích bác châm ngòi tranh chấp, nàng có lòng tin, theo như tư liệu trong tay nàng, để cho bọn họ xảy ra tranh chấp phải việc khó. Cộng thêm hôm nay phần lớn khách mời đều là hạng người rất hung ác, tham gia náo nhiệt, thích lo chuyện bao đồng, hăng hái náo loạn, khẳng định nổi lên tranh chấp, chuyện như vậy bình thường là thể thu thập được, cục diện mất khống chế, khẳng định tất cả thành trận hỗn loạn, Chân Bất Phàm liền thể trông nom rồi.

      Đến lúc đó nàng tùy cơ ứng biến, dùng đủ lượng thuốc mê đánh ngã , liền có thể lấy thân phận thê tử của , dìu trở về phòng nghỉ ngơi.

      Còn lại Lâm Văn Thăng và Trương Ngũ Kinh này, tự nhiên giúp trấn an khách mời, quá đa tâm chú ý đến nàng.

      Lúc đó, khẳn định có người rời , cửa chính cũng bị quản quá nghiêm, như vậy nàng cùng Xuân Đào thay thân nam trang, xen lẫn trong khách mời, nhất định có thể thuận lợi chạy trốn. . . . . .

      Về phần mọi chuyện sau đó, tân lang trước mặt mọi người té xỉu, cộng thêm tân nương phẫn nộ đào hôn, hơn nữa còn là bị lão nữ nhân đào hôn. . . . . .

      È hèm, chẳng phải Chân Bất Phàm mất hết mặt mũi sao?

      Sau đó liền. . . . . . Trước đó vài ngày ông chủ hiệu buôn Thiên Hi có thương đội trở về phương Bắc, liền nhân tiện để cho mang theo tin trở về đưa cho Phó Hiểu Sinh, tại Phó Hiểu Sinh hẳn là đường tới, nàng chỉ cần theo giao ước lúc trước tới nơi giao hẹn, là có thể cùng Xuân Đào thuận lợi trở lại thành Nhữ An, mọi thứ ở thành Vanh Đường này đều liên quan tới nàng rồi, cho dù Chân Bất Phàm có trả thù, cũng chỉ chèn ép nàng phương diện buôn bán ở phương Nam, nhưng nàng có giao thiệp cực kỳ rộng lớn, cũng thể đánh đổ danh hiệu thương nhân của nàng được, huống chi ông chủ của Thiên Hi, cùng nàng lập thỏa thuận, cho nên chuyến Vanh Đường lần này, cũng phải là thu hoạch được gì. . . . . .

      Nhưng mà. . . . . .

      Tiền Quân Bảo. . . . . .

      Cổ Vô Song yên lặng nhớ tới tên của , cười cười, "Ngược lại tỷ rất muốn biết đệ bao nhiêu tuổi rồi."

      "Bao nhiêu tuổi cũng chứng minh được cái gì, lúc trước đệ cũng cho là Vô Song tỷ rất thành thục."

      Nụ cười của Cổ Vô Song thoáng dừng lại, rồi sau đó lại cười, "Đúng vậy, Xuân Đào cũng bị tỷ làm cho điên rồi."

      "Lần này là lỗi của Quân Bảo."

      "Sao?"

      "Lộ trình lúc trước của Vô Song tỷ, phải là Vanh Đường."

      " sao, " Cổ Vô Song chậm rãi di chuyển tầm mắt từ mặt trăng về phía Tiền Quân Bảo, "Chỉ là tại tỷ cũng hiểu ý tứ của Quân Bảo tiểu đệ. . . . . ."

      "Vô Song tỷ mau chạy ." cười cười, "Đệ biết bây giờ đại ca rất tức giận."

      "Vì sao phải trốn?"

      " trốn. . . . . ." Tiền Quân Bảo từ từ về phía nàng hai bước, "Đời này. Vô Song tỷ. . . . . Liền trốn thoát được."

      Cổ Vô Song nhìn , dưới ánh trăng cái khuôn mặt kia, nụ cười ngây thơ như lúc đứa trẻ mới sinh.

      Nàng lại nhìn chút, tính toán đại khái thời gian bây giờ, cúi đầu nghĩ tới lúc trước nhờ ông chủ Thiên Hi tìm xe ngựa chờ ở ngoài cửa thành, liền , "Xuân Đào còn chưa tỉnh."

      " sao." lấy từ trong ống tay áo ra vật, "Chỉ cần tỷ cho nàng ngửi là được."

      **

      Cách đó xa, có ba con ngựa dừng lại, lúc Xuân Đào lên ngựa, quả muốn khóc.

      Tiền Quân Bảo lại trấn an , " sợ, đây là ngựa ta đặc biệt lựa chọn, tính tình cực kỳ ôn thuận, chỉ cần ngươi phải cố ý đả thương nó, nắm chặt dây cương, bảo đảm đường bị gì."

      Cổ Vô Song lời lên ngựa, ba người cưỡi ngựa đường, con đường này cực kỳ vắng vẻ, bốn phía đều có người, có thể Xuân Đào cảm thấy sợ, từ từ được mấy bước, mới nhìn thẳng con đường đá, vậy mà quanh mình vẫn có cảm giác gì đó đúng.

      Phàm là cửa thành vào nửa đêm đều đóng lại, lần này từ từ tới gần, liền có mấy người từ xa dừng lại.

      Chỉ là cảm giác, cùng ngày thường có chút khác, mà là thần sắc khác nhau, lộ ra mấy phần nghiêm cẩn. (nghiêm túc+cẩn thận)

      Tiền Quân Bảo cười cười, cho ngựa tiến lên, hiển nhiên là biết, lại bên tai người kia gì đó, liền được cho qua.

      Vừa ra khỏi thành, quả nhiên có chiếc xe ngựa đợi ở ngoài thành, Tiền Quân Bảo cũng kinh ngạc, trực tiếp xuống ngựa, nhìn Cổ Vô Song, "Vô Song tỷ bảo trọng, yên tâm, ngày mai là có thể đến Lạc Hoa."

      ". . . . . ." Lạc Hoa. . . . . . Là nơi nàng cùng Phó Hiểu Sinh giao ước. "Đệ sao?"

      "Chắc là đại ca tìm đệ." cười cười, tiếp đó nhảy lên ngựa, "Sau này còn gặp lại."

      ". . . . . ."

      Cổ Vô Song lên xe ngựa, nhíu lông mày, sau này. . . . . .còn gặp lại?
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :