1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Vô Song say rượu (hạ)

      Người nào đó vừa đứng lên, Cổ Vô Song run rẩy oán giận, "Chân rất tê. . . . . ." Liền uất ức chu mỏ, đột nhiên cau mày kêu la, " kịp rồi!" Liền hất tay của ra, nâng váy chạy trối chết —— tới hướng nhà xí.

      Liếc thấy nàng vừa chạy, vừa hít, xong rồi còn dậm chân cái, "Rất tê. . . . . . Còn rất tê. . . . . ."

      Chân Bất Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất ngay trước mắt, mới lặng lẽ tới dưới cây đại thụ trong sân, trầm mặc hồi, đột nhiên dùng sức đấm vào cây, chấn động làm lá cây tuôn rơi—— mới phát , che giấu, nụ cười nhẫn.

      Đợi cười đủ rồi, đột nhiên trầm giọng kêu: "Ngũ Kinh."

      "Tới đây!" Trương Ngũ Kinh có thể là luôn luôn chuẩn bị, chợt đẩy cửa ra, người trong nháy mắt tới trước mắt , "Đại ca huynh !"

      "Ngày mai dọn dẹp nhà xí." Khó trách. . . . . . cau mày, khó trách trước đây cảm thấy sử dụng thoải mái rồi.

      Sau này, nhớ lại Chân Bất Phàm giao phó Xuân Đào chăm sóc tiểu thư nhà nàng tốt đó chỉ là lời lúc tán gẫu mà thôi, đáng nhắc tới chính là, người say rượu, cũng tỉnh lại thôi.

      Cho dù là thế Cổ Vô Song, cũng chạy thoát cái vận mệnh này. . . . . .

      Khi Vô Song đại tỷ tỉnh lại, cả bầu trời cũng đỏ rực, hẳn là hoàng hôn ngày kế.

      Từ giường ngồi dậy, quanh mình bóng người, ánh nắng chiều vào cửa sổ, bên trong phòng có chút mờ mờ, đầu vẫn choáng váng như cũ.

      Thoáng xê dịch thân thể, chăn mền rơi xuống khỏi vai, giật mình nhìn quần áo lộn xộn người, gần như nửa thân trần. . . . . .

      Cổ Vô Song níu chặt cái chăn, tự mình làm tỉnh táo, chỉ chốc lát sau, từ từ thanh tỉnh, trí nhớ đêm qua, tựa như mực thấm giấy Tuyên Thành, từng ly từng tý, xuất trong não. . . . . .

      Đầu tiên nhớ lại sau khi say rượu nhiệt độ cơ thể hơi cao, vận động xong càng thêm thêm dầu vào lửa, giải quyết nhu cầu sinh lý xong, nàng liền la hét "Nóng quá, nóng quá" muốn cởi áo.

      Bất đắc dĩ, Xuân Đào chỉ đành phải đóng cửa phòng khách, lại dùng khăn tay thấm nước, lau thân thể cho nàng, hầu hạ buổi tối. Ừm, cho nên có thể giải thích tại sao quần áo lộn xộn.

      Chuyện trước nữa . . . . . Cụng ly. . . . . .

      Sau cụng ly. . . . . . Vẫn là cụng ly. . . . . .

      Cụng ly đến hết rượu. . . . . .

      Ôi! Hu hu

      Cổ Vô Song ở trong lòng gào khóc! Cũng cắn chặt răng, nhịn kêu vang thành tiếng, hơi nghi ngờ duy trì cùng tư thế, kinh ngạc nhìn màn, vẻ mặt có mục tiêu. Nhìn xuyên thấu qua màn ngó ra ngoài cửa sổ —— lòng của nàng, rỉ máu. . . . . .

      Tâm tình lúc này giống như huyết sắc tà dương*, là bực nào thê lương. (*Huyết sắc tà dương: mà đỏ hoàng hôn buổi chiều)

      Vì sao nàng say rượu lại có thể như tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi, vui vẻ, mặt cười khúc khích. . . . . .

      Mất thể diện, quá mất mặt. . . . . .

      Lại để cho đám người kia, thấy màn ngu ngốc của nàng, được! Tuyệt đối thể để chuyện này truyền về thành Nhữ An!

      Cuối cùng ánh chiều tà cũng biến mất ở cuối chân trời, cả bên trong phòng đều tối mờ, tối tăm mà yên tĩnh.

      Mà giờ khắc yên tĩnh này cũng thể lắng đọng được nội tâm mông lung của Cổ Vô Song, mới chậm rãi phục hồi tinh thần, bình tĩnh kêu tiếng, "Xuân Đào. . . . . ."

      Chờ đợi lại có ai trả lời. Ngồi cũng lâu, Cổ Vô Song mới quyết tâm điều chỉnh lại tâm tình, mặt thay đổi xuống giường.

      Việc này nàng luôn có loại dự cảm là chưa kết thúc. . . . . .

      Thay xong quần áo, phát chậu nước kệ còn nóng, để khăn tay ở bên, nghĩ thầm chừng Xuân Đào vì chuyện gì đó mới ra ngoài, mặc kệ là vì nguyên nhân gì nếu dùng nước còn dư, Xuân Đào giữ lại, cho nên có thể yên tâm sử dụng. Chính là ở trong bóng tối lau mặt, chải tóc.

      "Ọt ọt. . . . . ." Bụng kêu.

      Hoạt động nhiều, liền phát đói bụng rất khó chịu, đêm qua bụng rỗng uống rượu, hôm nay chút thức ăn cũng có. Mặc dù có ai, Cổ Vô Song vẫn lúng túng, nhưng mà dạ dày và mặt mũi. . . . . .

      Suy nghĩ chút, quyết định lựa chọn cái trước.

      Kéo cửa ra, nhìn ánh trăng chút, ánh trăng mông lung thanh tĩnh, làm con đường trước mắt cực kỳ tối.

      Lại thừa dịp những người đó có ở đây, Cổ Vô Song nhìn Chân phủ lần, cũng thăm dò phương hướng, chỉ là nàng rất ít lại vào ban đêm. . . . . . Ừm, hôm qua là ngoại lệ. . . . . . Tóm lại ý của nàng, trời tối rồi, thậm chí còn đốt đèn.

      Cố tình Chân phủ lại khác, chính là nơi rất lớn, quanh mình mảnh đen như mực, trong đình viện núi giả, hoa cỏ cây cối cũng trở nên giương nanh múa vuốt, hung dữ dọa người.

      Nhưng Cổ Vô Song bình sinh làm việc trái với lương tâm, cũng sợ cái gì, chỉ là được đoạn, mới phát mất phương hướng rồi, đại khái là chọn sai ngã rẽ trước đó. Nhìn hành lang dài trước mắt, biết hướng nào. Suy nghĩ chút xoay người nhìn lại, chẳng biết lúc nào mặt trăng bị giấu , tất cả đều chìm trong bóng đêm.

      Chung quanh rất là yên tĩnh. . . . . .

      Bụng cũng rất đói. . . . . .

      Cổ Vô Song cảm thấy uể oải, còn suy nghĩ nên đường nào, đột nhiên cảm giác có người phía sau!

      Bỗng chốc kinh hãi, hi vọng nhìn quanh, vậy mà mấy phen quay đầu, cảm giác có cái bóng, nhưng thủy chung thấy bóng dáng nào cả. . . . . .

      Mới ngừng thở, căng thẳng, cố gắng trấn định hỏi, "Người nào?"

      "Ta."

      Nghe tiếng Cổ Vô Song quay đầu lại, đối phương lại giống như cố ý, đứng quá gần nàng, khiến nàng phản xạ có điều kiện lui về phía sau, y phục hương Nam, làn váy thường rất dài, coi trọng vẻ đẹp đung đưa, hẳn là bước đạp lên váy, mất thăng bằng, ngã lui phía sau.

      Bóng dáng kia đột nhiên từ bi, lôi nàng cái, nhưng cũng muốn đỡ nàng.

      Bất đắc dĩ Cổ Vô Song mượn lực thoát khỏi số mạng ngã xuống, vì cầu đứng vững, hai tay đành phải ôm hông của cái bóng dáng cao lớn kia.

      Ôm cái, ". . . . . ." Cổ Vô Song im lặng.

      "Vô dụng thôi." Đối phương lên tiếng.

      Mụ nội con gấu ngươi! Cổ Vô Song tức chết, thần kinh lại vô cùng bén nhạy, sao lại chủ động ôm ! Nàng hận chết tên khốn trước mắt này, ở trong lòng hung hăng mắng 300 hiệp.

      Ngay sau đó nhanh chóng buông hai tay ra, đúng lúc đó, bụng lại "Ột——" háo hức kêu tiếng. . . . . .

      Ah!!

      muốn chết mà!!

      Cổ Vô Song tách khỏi , ngước mắt nhìn cái, trong bóng tối hoàn toàn thấy vẻ mặt của , nghĩ thầm tên khốn này dù sao cũng nhìn thấy nàng, định quang minh chính đại liếc mắt, trừng cái, có ý định cùng chuyện, liền xoay người rời .

      "Ta cũng chưa ăn." đột nhiên mở miệng .

      Xong rồi hướng phương hướng khác hai bước.

      Đây coi là cái gì? Muốn mời nàng?

      Hừ, Cổ Vô Song giả bộ cười, ". . . . . ."

      "Bọn họ ăn xong rồi."

      " sao. . . . . ." Nàng ăn nhiều lắm.

      Vậy mà giống như đoán được suy nghĩ của nàng..., "Là ăn “hết” rồi."

      "Vậy. . . . . ." Làm tiếp.

      "Đầu bếp nhà ta rất có cá tính."

      ". . . . . ."

      "Tối nay uống rượu." những lời này, trong lời đúng là có ý cười mấy phần.

      ". . . . . ."

      cũng thêm gì nữa, từ từ. Mặt trăng ló mặt lần nữa, nhàn nhạt chiếu lên người .

      "Rột ——"

      Dạ dày. . . . . .

      Mặt mũi. . . . . .

      Dạ dày. . . . . .

      Mặt mũi. . . . . .

      Được rồi, dạ dày.

      Cổ Vô Song quyết định giả bộ ngu, cười, "Chân công tử vốn định mời ta cùng nhau dùng bữa sao?"

      Chân Bất Phàm để ý tới nàng.

      Cổ Vô Song nắm chặt tay, an ủi mình, người này nhất định là trời cao khảo nghiệm nàng! sai được!

      Vì vậy Cổ Vô Song, vì dạ dày chịu nhục, giả bộ cười, "Chân công tử trầm mặc được tốt, im lặng là vàng mà."
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Thuật khích tướng (Thượng)

      Cổ Vô Song vừa xới cơm, vừa làm bộ như lơ đãng liếc nam nhân bên cạnh, liền cúi đầu xuống đặc biệt nghiêm túc ăn cơm, bi ai phát mình giống như rất uất ức.

      Chỉ là trời đất bao la bằng chuyện ăn no cái bụng, quỷ nghèo sắc quỷ thể so với quỷ chết đói, ban đầu vì no bụng, nàng chịu gió dầm mưa, cũng là vì muốn hết khổ.

      Cho nên chuyện báo thù rửa hận, vội, lúc nào đến đến.

      Chính là thỉnh thoảng thầm quan sát biệt viện của : lớn, đơn giản, thậm chí vắng vẻ.

      Đợi cảm thấy no bụng, từ từ nuốt xuống ngụm cuối cùng, lúc này Cổ Vô Song mới để đũa xuống, hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nghĩ thầm, đầu bếp Chân phủ quả là nhân tài.

      Xong rồi nâng mắt nhìn, phát Chân Bất Phàm sớm buông đũa nhúc nhích, mà ngồi thẳng tắp, cặp mắt thâm thúy trong đêm, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào nàng. . . . . .

      Cổ Vô Song nhìn thẳng vào , cảm giác có gì đó đúng, dời tầm mắt.

      Khắp nơi phương Nam đều là nước, ở bên trong phòng cũng có thể nghe được thanh nước suối ở phụ cận chảy róc rách, có lẽ chính là bởi vì những thanh nước chảy, luôn luôn thuần khiết, cho dù là ngày hè chói chang hay là ban đêm đều mang đến mát mẻ.

      Đoán chừng quen khi đối mặt với người khác đều mang gương mặt tươi cười, cho nên Cổ Vô Song mỉm cười với Chân Bất Phàm, đứng dậy , "Ta có thể xung quanh xem chút ?"

      Chân Bất Phàm phản ứng trước câu hỏi của nàng, mà đột nhiên động chiếc đũa, vùi đầu ăn cơm.

      Đồ thần kinh. Cổ Vô Song thầm trừng mắt liếc cái, sau đó nâng làn váy lên, phát nàng vẫn có thói quen mặc quần dài trong váy để bộ.

      Bàn ăn được bố trí tại thiên sảnh, qua chính là thư phòng rồi.

      "Thư phòng của Chân công tử quả bất phàm!" Cổ Vô Song chậc chậc, " quyển sách cũng có!"

      Chính là tính sờ thử cái giá sách trống rỗng kia, lại thấy bàn cũng có gì, vẻn vẹn chỉ có đồ bày biện cho có ở thư phòng như bút, giấy, mực, nghiên mực. Trừ lần duy nhất được xưng tụng là Thư Hương* đó ra, chính là tường có chữ "Chân".
      (*Thư hương: chỉ người có học thức)

      Cổ Vô Song đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thư phòng của người sao có thể sạch như vậy. . . . . . Khẽ nghiêng đầu về phía sát vách , " phải là ngươi biết chữ chứ."

      Lại đặc biệt im lặng để nghe phản ứng, ừm, đoán chừng là tám chín phần mười.

      Chậc, người có tiền bạc nhất phương Nam lại biết chữ, trong nháy mắt trong lòng Cổ Vô Song thăng bằng lại.

      Nhíu mày, ít nhiều biết bí mật của , vì vậy cười cười đẩy cửa phòng bên cạnh ra, vậy mà vừa mới bước, đột nhiên bị người phía sau đẩy, lưng liền dựa vào bên cạnh cửa —— thân hình cao lớn của Chân Bất Phàm bỗng đè xuống, cách nàng rất gần, khí nhất thời có mấy phần mập mờ.

      Gặp quỷ, nhanh như vậy? xuyên tường tới đây sao. . . . . .

      Cổ Vô Song cố gắng trốn thoát, nhưng mà tốn công vô ích.

      ngờ lại chủ động mở miệng, giọng mang theo vài phần đặc biệt trầm thấp, "Nữ nhân vào phòng của nam nhân, thông thường là muốn dẫn dụ ta."

      ". . . . . ."Dẫn, dẫn cái đầu ngươi á! Mặc dù muốn, thân thể Cổ Vô Song cũng khống chế được mà cứng ngắc.

      ra ôm cũng bị ôm qua rồi, vác cũng vác qua rồi, nên phải rất quen mới đúng, sao lại giống như bây giờ, khắp nơi đều cảm nhận được cảm giác uy hiếp đó. . . . . . Khẽ cắn răng nặn ra khuôn mặt tươi cười, "Ta tự biết . . . . . ."

      "Hả?" Giọng cự nhiên mang theo vài phần lười biếng, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm như cũ.

      "Ta quá già!" Cổ Vô Song bỗng nhiên dùng sức, lần này thành công thoát khỏi trói buộc của , vì vậy vội vàng nâng làn váy chạy , vừa lảo đảo cái, bình tĩnh bình tĩnh lại, thối lui đến trong đình viện.

      Vù vù, ràng ở thiên sảnh có ánh nến, bên này cách xa cho nên hoàn toàn tối sầm, cái gì cũng thấy , nhưng nàng lại cảm thấy mực canh chừng nàng. . . . . .

      được! Nàng cũng hiểu được mình quá hèn nhát, vẫn bị buộc phải thỏa hiệp khi "thể uy quyền", suy nghĩ chút nàng phải là nên trở về học mấy năm võ nghệ, trở lại báo thù rửa hận chứ?

      Ừm. . . . . . Cổ Vô Song lại hơi chần chờ, xương cốt hai mươi bảy tuổi mới học có thể quá cứng hay ?

      " biết." cũng chầm chậm từ trong bóng tối tới dưới ánh trăng.

      biết cái gì? quá già, cũng phải quá. . . . . . Cứng. . . . . . Gặp quỷ! Cổ Vô Song có cảm giác giải thích được tự đỏ mặt, được rồi, có lúc ở cách phòng của đệ đệ cùng em dâu, xác thực hiệu quả cách tốt. . . . . .

      "Khách khí." Cổ Vô Song giả bộ cười, tự nhiên so với người già!

      " khách khí, đặc biệt đêm qua ta. . . . . ."

      Cổ Vô Song bỗng chốc đỏ mặt, giết cần hỏi, giết cần hỏi á! "Cám ơn Chân công tử khoản đãi, nếu có chuyện gì khác, vậy ta cáo từ."

      "Ừm. . . . . ." Chân Bất Phàm cũng để ý nàng, tránh ra bên, vừa vừa , "Hôm nay đình viện quá so với đêm qua, cũng mệt mỏi. . . . . ."

      "Chân công tử cái gì, Vô Song nghe hiểu. . . . . ." Cổ Vô Song nở nụ cười tự mình cũng cảm thấy giả dối.

      Hu hu, thảm kịch đêm qua mồn trước mắt, thiện lương của nàng có thể so với vầng trăng đơn treo bầu trời, quá thê thảm

      Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể giả bộ ngu thôi!

      "Hôm nay nhà xí ở Chân phủ, phân phó Ngũ dọn dẹp rồi."

      "Cái gì?" Cổ Vô Song thông suốt lý luận, "Mặc dù hiểu nguyên do, nhưng Trương nhị công tử làm việc, tự nhiên thỏa đáng. . . . . ."

      "Nếu còn bất mãn, ngươi cứ việc ."

      "Đâu có, nếu lộ ra bất mãn với Chân công tử, tương đương với cần mạng của mình nữa."

      Nghe ra nàng nhạo báng, Chân Bất Phàm biến sắc, "Lão Lý nhà bếp hôm nay rồi, tính đổi nơi làm."

      ". . . . . ." Mẹ nó, đầu bếp của Chân phủ cũng là lão hồ ly, mấy ngày nay ràng cùng nàng vừa vừa cười, lại đâm thọc sau lưng! Mặc kệ, tiếp tục giả ngu, "A, đều do Xuân Đào quá thiện lương, là Lý đầu bếp tóc bạc cả đầu, cũng là người già rồi, còn phải phụ trách đồ ăn cho cả mọi người, sợ ông ấy quá mệt mỏi, nên thuận miệng hỏi câu."

      "Lý đầu bếp mới 30 tuổi."

      "Vậy sao? Lạm lụng quá vất vả, đúng là nhìn ra."

      Chân Bất Phàm vẫn đưa lưng về phía nàng, đột nhiên nhếch miệng lên, "Vậy. . . . . . Lập gia đình?"

      "Lúc. . . . . ." Cổ Vô Song chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, sao đột nhiên lại nhắc tới cái vấn đề này? !

      "Ban đầu tại sao lại bị từ hôn?"

      ra trận tức giận, Cổ Vô Song nắm tay thành nắm đấm, tên kia từng nếu vượt qua khó khăn, lấy nàng làm vợ, kết quả lại chạy trốn mất dạng, uổng nàng còn từng có ý với .

      "Chân công tử cũng bị từ hôn?" Cổ Vô Song thoáng đổi đề tài.

      " như vậy ——" đột nhiên xoay người lại, lần này mượn ánh trăng rốt cuộc Cổ Vô Song cũng thấy mặt của , thường ngày mặt mày nghiêm túc bây giờ lại có cảm giác buông lỏng, ảo giác sao? "Ta và ngài đồng mệnh tương liên?"

      Phi! "Đâu có đâu có, Chân công tử ngài quá khiêm tốn, ràng công tử là người đáng thương."

      "Ừm?" Chân Bất Phàm nhìn nàng chằm chằm, phát nàng vẫn khôn ngoan, vẫn còn khiêu khích . Nàng biết là nên hai chữ đáng thương với nam nhân sao?

      "Bởi vì ngay cả ta cũng ai thèm lấy, cũng muốn gả cho ngài nha." Cổ Vô Song mượn bóng đêm, che giấu tính toán ở đáy mắt.

      ". . . . . ."

      Thấy trầm mặc, Cổ Vô Song cũng quản, trong lúc bất chợt cảm thấy tự tin ngừng trở về, tự nhiên tươi cười, "Chân công tử có biện pháp để ta gả cho ngài. . . . . . A, sai rồi," Nụ cười của nàng, ở dưới ánh trăng đặc biệt mê người, đôi mắt phượng trực tiếp chống lại tầm mắt của , trong mắt đều là khiêu khích, "Ta , Chân công tử có bản lãnh để Cổ Vô Song ta cam tâm tình nguyện gả cho ngài sao?"

      ràng chính là khiêu khích nam nhân.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Thuật khích tướng (Hạ)

      Chân Bất Phàm im lặng lên tiếng.

      Khoảnh khắc này giống như đột nhiên thông suốt, "Để cho ngươi cam tâm tình nguyện gả cho ta?" Nhếch khóe miệng xuy tiếng, "Tại sao phải là ngươi làm ta cam tâm tình nguyện cưới ngươi?"

      Cổ Vô Song nhíu mày, ngoài ý muốn nam nhân này lại còn biết nghĩ như thế, tiếp: "Có đạo lý, " tiếp đó nhàng mở miệng, công phu khua môi múa mép của nàng luôn luôn nhạy bén, "Vậy thực thỉnh giáo chút, nữ tử thế nào, làm công tử cam tâm tình nguyện cưới làm vợ?"

      Cũng hiểu được có phải bởi vì Chân Bất Phàm lúc trước quá khí thế bức người, dùng võ đè người hay , hơi ảnh hưởng đến nàng, bây giờ thái độ của thả lỏng, mấu chốt nhất là chịu cùng nàng khai thông ngôn ngữ, tự nhiên thu lại tự tin, đầu óc thanh tỉnh.

      thể phủ nhận, hôm nay nàng lại có kỳ phùng địch rất có cảm giác phấn khích, dĩ nhiên tránh được mong đợi lưỡi dao của kẻ thù.

      Chân Bất Phàm nhíu nhíu mày, tiến tới gần nàng bước, "Thế nào, ta ra, ngươi có thể làm được sao?"

      "Sai rồi, " Cổ Vô Song hé mắt cười, " phải làm được."

      Chân Bất Phàm nhất thời trầm mặc, nhìn nàng, "Nhắc lại lần nữa." Giọng uy hiếp ràng.

      ". . . . . ." Bệnh cũ lại tái phát. Nhưng mà lần này Cổ Vô Song có kinh nghiệm, cười đến cảnh xuân tràn về, "Công tử cần gì phải tức giận? Cũng có ảnh hưởng gì đến ta và ngài cả." Liền thay bằng giọng vui đùa, "Nếu chân tướng, liền cho là ngài muốn lấy ta."

      Chân Bất Phàm ngừng lại, " cầu của ngươi cũng. . . . . ." , " khó."

      Cổ Vô Song thuận tay vuốt ve chiếc lá xanh bên cạnh, "Hạng người nữ lưu như ta. . . . . . ngờ được Chân công tử để ý." Quả nhiên nhàm chán.

      Tiếp đó cười cười nhìn sang bốn phía, cảm thấy còn ý định duy trì tư thế đứng này, định theo cái lối , vận động sau khi ăn xong.

      Chân Bất Phàm liếc nàng cái, cách đoạn lại đuổi theo nàng, lên tiếng, "Ngươi bày ra như thế, làm việc này huyên náo ồn ào, cả thiên hạ đều biết."

      "Hả?" Cổ Vô Song cố ý nghe thấy, cười.

      Chân Bất Phàm hai bước, "Ta cho là ta phù hợp toàn bộ."

      "Ha ha. . . . . ." Cổ Vô Song nhíu mày, cười khẽ, "Gặp qua Chân công tử khí vũ hiên ngang, tiêu chuẩn khác nhau, điều kiện trước đó dĩ nhiên là thể làm chuẩn được" Nàng cứ tin trực giác của mình sai lầm, nếu chịu nổi chính là chịu nổi.

      "Ví dụ như?"

      "Ví dụ như đối phương có sở thích ném nữ nhân xuống sông. . . . ." Cổ Vô Song dừng chút, đột nhiên nghiêng người quay đầu lại cười tiếng, " đến đây, chuyện lần trước. . . . . . Cám ơn ân cứu mạng của công tử."

      "Nữ nhân, " khẽ hừ tiếng, "Quả nhiên lòng dạ hẹp hòi."

      "Nhất là lão nữ nhân." Cổ Vô Song mím môi xoay người lại, lại thầm nắm chặt tay, "Cho nên, điều kiện tiên quyết, nhất định phải biết bơi. . . . . ."

      " khó."

      "Rất khó đấy. Tính để lưng tảng đá để chìm xuống." Xong rồi ngoái đầu lại cười tiếng, "Tất nhiên, là đùa rồi."

      Chân Bất Phàm nhíu mày, đột nhiên lại ra câu, "Ta có sở thích đó."

      "Cái gì?" Cổ Vô Song giả bộ ngu.

      "Ném nữ nhân xuống sông."

      "A, " Cổ Vô Song mang vẻ mặt giống như bây giờ mới nghe , "Yên tâm, ta chuyện công tử ném ta xuống sông. Coi như là như thế, ta lớn, trí nhớ tốt, nhất định nhớ được bao lâu."

      nhớ được mới là lạ, Chân Bất Phàm trầm mặc, rồi sau đó lại tiếp, "Lúc ngươi say rượu tương đối động lòng người."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song dừng bước chân lại, tiếp giả bộ cười, "Khi trời tối, ta cũng làm bộ Chân công tử biết lý lẽ."

      Chân Bất Phàm dừng lại tại chỗ, đột nhiên từng chữ từng câu ra tên của nàng, "Cổ, Vô, Song." Giống như là từ từ nhai kỹ.

      Cổ Vô Song nhờ ánh trăng vào trong đường , "Công tử gọi thẳng khuê danh của nữ tử, có chút ổn. . . . . ." Vậy mà vừa dứt lời, người nào đó thần biết quỷ hay đứng ở trước nàng —— có câu người dọa người cũng dọa chết người, tim nàng đập "Thình thịch", thét lên tiếng ở trong cổ họng.

      Tiếp đó Chân Bất Phàm cũng mặc kệ nàng, ngờ lại nâng nàng lên, cất bước về phía trước.

      Động tác giống nhau, ở trong bóng đêm tràn đầy. . . . . . Bạo lực, bụng Cổ Vô Song để bả vai của , va chạm làm nàng đau, cắn răng, lại gần như mất khống chế. Chỉ đành phải níu chặt áo của để giữ vững thăng bằng, hít sâu ổn định tâm tình, sau đó lớn tiếng tuyên bố, "Công tử, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa! Ta nhất định cùng ngài xông lên phía trước! Chỉ cần ngài thả ta xuống!!"

      Chân Bất Phàm dựng lại, trong chốc lát, câu, "Ngươi quá chậm."

      Đột nhiên cánh tay dùng sức kéo nàng từ vai xuống, nhưng mà chỉ là để đổi tư thế, ôm nàng ở trong tay, đợi nàng quen tư thế mới, sử dụng khinh công, chạy như bay.

      Vấn đề tư thế. . . . . .

      Hai tay Cổ Vô Song bất đắc dĩ vòng qua cổ , lấy lại cảm giác cân bằng. Cảm thấy gió đập vào mặt, rất là thoải mái. Nhưng đồng thời hơi thở nóng rực của cũng thả ở mặt nàng, mùi hương đặc thù của nam nhân, ngược lại làm cho tâm tình nàng khó chịu.

      Ở trong lòng nàng hỏi, " đâu?"

      Chân Bất Phàm lười trả lời. Trong miệng xuất ra tiếng kêu, đột nhiên nghe tiếng ngựa hí ở phía xa, tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

      liền ôm nàng như vậy, bay lên trời, "Bịch" tiếng, ngồi lên yên ngựa, để nàng ngồi ở phía trước của .

      Nhất thời cảm giác lắc lư làm Cổ Vô Song bất an, Chân Bất Phàm, đúng là buông ra.

      Mẹ nó, khốn khiếp!

      **

      Chạy băng băng hồi lâu. Cổ Vô Song bởi vì sợ té nên tư thế cũng có chút cứng ngắc, mông lưng eo đều tê dại.

      ngờ hẳn lại lên núi.

      Trong đêm tối rừng rậm trong núi có vẻ đặc biệt dữ tợn, nhất là nhánh cây đường, luôn có cảm giác sắp đụng vào ảo giác.

      Sau đó con ngựa rốt cuộc dừng lại bên sườn núi

      Cổ Vô Song xuống ngựa, thiếu chút nữa ngồi bệt mặt đất, nhìn sườn núi trơ trụi có gì, đối diện ánh trăng bầu trời, đoán ra ý của Chân Bất Phàm.

      Lúc này vào đêm, vốn là u bởi vì ánh trăng mà trở nên sáng long lanh, nếu trải chăn nằm ở đây, nghe tiếng côn trùng mùa hè kêu vang, rất có ý cảnh.

      Ngay sau đó Chân Bất Phàm theo sườn núi tiếp tục tiến lên, Cổ Vô Song vốn là có sức lực, nhưng thấy dừng bước lại nghiêng người nhìn nàng, biết đợi nàng, sợ làm ra chuyện thần kinh, chỉ đành phải siết chặt đùi xoa xoa eo, theo tiến lên phía trước.

      ngờ được dưới sườn núi là cái hồ nước, ánh trăng mặt hồ, mờ mờ, lúc có gió phất qua, sóng nổi lên mặt hồ, ngược lại lộ ra thanh tĩnh cùng tĩnh mịch.

      Vậy mà Cổ Vô Song nhất thời có tâm tình ngắm ánh trăng, đột nhiên có chút chán nản cúi xuống, tiếp đó ngước mắt trừng mắt nhìn —— nàng chỉ là lời kích thích , cũng cần phải trèo non lội suối chạy tới nơi này ném nàng xuống nước chứ.

      Ném từ độ cao này xuống có thể chết người đó. . . . . .

      Chân của Cổ Vô Song nhũn ra, mở miệng, "Ta có lựa chọn thứ hai?"

      Giống như là biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, Chân Bất Phàm hề che giấu nhếch môi cười, có lẽ là ánh trăng có ma lực, cười kéo theo gò má cong lên, cũng có mấy phần mê hoặc nhân tâm. . . . . .

      Cổ Vô Song có mấy phần tức giận, bởi vì chính mình trong nháy mắt mất hồn.

      Chân Bất Phàm mắt chớp nhìn nàng, trái với nàng, hô hấp của trầm ổn, chậm rãi, đỡ phải kinh ngạc vì im lặng ở nơi đây.

      "Nữ nhân mọn." Giọng của rất là nghiêm túc, tựa như trách cứ, còn mang theo nhạo báng. . . . . . Vậy mà vừa dứt lời, lại đột nhiên bước lên phía trước, chút nào chần chờ, tung người từ sườn núi nhảy xuống.

      tháng.

      sườn núi.

      cái hồ nước.

      nữ tử.

      nam nhân.

      người nữ tử giật mình.

      người nam nhân khóe miệng tươi cười tung người nhảy xuống hồ nước.

      Tõm!

      Đánh vỡ tất cả tĩnh mịch.

      Chỉ vì nàng muốn bốn chữ —— cam tâm tình nguyện.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Trộm hương trong nước (Thượng)

      Lần đầu tiên trong đời Cổ Vô Song hiểu được cảm giác sững sờ . . . . . .

      . . . . . .

      Chung quy cũng phải dò xét đến cùng, vậy mà mới vọt tới, lại phát sườn núi này cách cái hồ nước đó rất cao, cộng thêm nàng rất sợ nước. . . . . . Suy nghĩ chút dù sao nơi hoang dã cũng có ai, vì vậy dựa vào sát ven sườn núi, thò đầu ra, nhìn xuống.

      Chỉ thấy cái hồ nước kia, từ khi nhảy xuống ra chút gợn sóng, chắc là nước sâu , tầng tầng mở rộng ra, từ từ nhìn vào hồ nước sâu, chút cũng có dấu vết.

      Như vậy, . . . . . . Người đâu?

      phải là đụng vào hòn đá ..., trực tiếp ngất chứ. . . . . .

      "Này. . . . . ." Thử to câu, cũng được đáp lại.

      "Chân công tử. . . . . ." Giọng lại tăng lên, nhưng vẫn có người nào trả lời.

      "Này! Chân Bất Phàm!" Cổ Vô Song đành phải lớn tiếng rống lên, nơi này núi vây quanh, đưa tới trận tiếng vang.

      Trừ cái đó ra, còn cái khác.

      Cổ Vô Song cảm thấy có chút loạn, cảm thấy tội của ra cũng đáng chết, lại cảm thấy khoái cảm khi tự tay báo thù, lại nhìn dãy núi rừng rậm, nàng phát biết mình ở nơi nào, chừng liền trở về, nhất thời có chút tức giận.

      Cảm giác trong lòng hỗn loạn. . . . . .

      "Chân Bất Phàm!" Cổ Vô Song nổi giận, nằm ở sườn núi hướng xuống dưới kêu lên. Nhưng nàng bi ai phát , cái tư thế này xem ra chút khí thế cũng có. . . . . .

      Hỗn đản! Cổ Vô Song quay đầu lại mắt liếc con ngựa kia, nghĩ thầm dứt khoát cưỡi lên ngựa, dù sao nó cũng có thể làm chứng nàng phải là hung thủ giết người, là Chân Bất Phàm kia khốn kiếp tự mình nhảy vào nước, chủ động nhảy xuống đấy!

      Nhưng hiển nhiên, con ngựa kia cùng nàng có tiếng chung, siêu thoát ở bên ngoài lục giới, khoan thai gặm cỏ.

      ". . . . . ." Nó cùng chủ nhân của nó là cùng đức hạnh!

      có biện pháp, phát Chân Bất Phàm vào nước thời gian, lâu đến mức nàng cảm thấy tên kia là nghỉ cơm rồi. Vì vậy lại kéo thân thể đau nhức, nâng váy xuống.

      Bất đắc dĩ giầy thêu đế thái bình, sườn núi đất đá ít, mới vừa rồi lên dốc thấy, phải từ từ, "A a. . . . . ." Cổ Vô Song ổn định thân thể, nghĩ thầm tư thế lúc này của nàng khẳng định đặc biệt nhếch nhác. . . . . .

      Xú nam nhân, ngươi vận khí tốt nhanh chóng chết ngạt !

      Ngạt chết được ngươi nàng liền chỉnh ngươi tới chết!

      Tới gần bờ hồ, cỏ dại rất tươi tốt, nặng nề hơi nước.

      Cổ Vô Song vòng qua sườn núi, tới bên cạnh hồ nước, nhìn mặt nước dần dần trở nên bình lặng, được ánh trăng chiếu lên, vẫn còn rất xinh đẹp. Vậy mà nhất thời cũng thấy toàn cảnh hồ nước, cũng dám về phía trước, chỉ có thể ở bên cạnh đám cỏ Lau, hướng về phía mặt nước kêu lên, "Chân Bất Phàm!"

      Vẫn có đáp lại, Cổ Vô Song cảm thấy, người thể hô hấp dưới nước được đâu nhỉ, vừa thể hô hấp, lại nín thở được bao lâu nàng hoàn toàn biết, rốt cuộc có chút luống cuống, đương nhiên rồi, nàng phủ nhận hốt hoảng cùng lo lắng cho .

      Kế tiếp giọng mấy phần gấp gáp, "Chân Bất Phàm! Ngươi còn sống ? Có chết ngươi cũng tiếng! Lề mề như vậy rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân hay ?"

      Lời vừa xong liền có hiệu quả, mặt nước rốt cuộc có động tĩnh.

      Cổ Vô Song thề là nàng hưng phấn nhất từ trước tới nay, tối nay nàng có thể trở về ngủ giường rồi!

      Tiếp đó ục ục ục, có tiếng động nổi lên, có thể cảm thấy có cái gì đó phía dưới giãy giụa.

      Tất cả lo lắng biến thành hiếu kỳ, làm gì phía dưới?

      lát sau, động tĩnh ở mặt nước càng lúc càng lớn, Cổ Vô Song lại hướng phía trước mặt nước dò xét, bất thình kình, đồ vật màu đen từ dưới hồ nhô ra ——

      Mẹ ơi!

      Cổ Vô Song bị dọa giật mình, khi lui về phía sau bị trượt chân, ngã ngồi mặt đất. Định thần nhìn lại, hẳn là cục đá ! Hòn đá kia chỉ nổi lên nước mặt, lại chìm xuống.

      Nàng còn chưa tỉnh hồn lại, đầu của Chân Bất Phàm vừa vặn nổi mặt nước, làm nàng sợ tới mức hít hơi, "Nấc!" Lại nấc . . . . . . (nấc cụt ấy)

      Nhìn thấy Chân Bất Phàm biết dùng biện pháp gì, lại có thể lơ lửng mặt nước, giữ tư thế đó, chìm xuống nước.

      Mẹ ơi, Cổ Vô Song mắng trong lòng, cái này có gì giỏi, con vịt mặt nước cũng rất trấn định, thực tế cũng phải đạp liên tục sao? (ý chị Chân nổi mặt nước có gì giỏi cũng như con vịt nổi mặt nước nhưng chân đạp liên tục đấy thôi)

      Nấc!

      "Ngươi làm gì thế? Nấc."

      "Tìm tảng đá."

      "Tìm làm gì!"

      "Nàng ."

      "Ta cái gì? Nấc!" Vừa dứt lời, đột nhiên nhớ lại lời của mình —— tính toán để tảng đá lưng cho chìm xuống. . . . . .

      Có bệnh! Bởi vì câu của nàng chịu gió tây bắc, chạy tới nơi chim đẻ trứng nhìn nhảy?

      Cổ Vô Song nổi trận lôi đình, bàn tay trắng nõn chỉ ra, "Ngươi! Bơi tới đây!"

      Chân Bất Phàm cũng rất phối hợp, chầm chậm bơi tới bờ.

      "Tới chút nữa!" Cổ Vô Song ngoắc ngoắc ngón tay, bàn tay khác tháo giày sau lớp cỏ lau.

      Chân Bất Phàm suy nghĩ chút định lên bờ, vậy mà hai tay vừa mới để lên bờ, chính là Cổ Vô Song cầm chiếc giày thêu trực tiếp đánh lên trán của !

      Mẹ nó, hổ phát uy, người ta liền coi nàng thành mèo bệnh mà!

      Nhìn cái gì!

      Đánh xong rồi mà vẫn hết hận, Cổ Vô Song liền đánh tiếp hai cái, trừng !

      "Nấc!"

      ". . . . . ." Chân Bất Phàm im bặt hiếm thấy, đoán chừng cũng ngờ tới lại có người dám động thủ đầu hổ, đúng là chỉ có hạng người nữ lưu ở phương Bắc mới dám làm thế, còn dùng giày thêu đánh trán ba cái, hơn nữa sức lực . . . . . .

      Cổ đại tỷ đoán chừng là bị tức đến hồ đồ, hoàn toàn nghĩ tới hậu quả. . . . . .

      Quả nhiên, đối phương đột nhiên phản ứng, chưởng chế trụ cổ tay nàng!

      "Nấc!" Cổ Vô Song nhất thời nhận thức tình cảnh của mình —— , vẫn còn ở trong nước!

      Rút lui!

      . . . . . .

      còn kịp rồi.

      Cổ Vô Song liền bị kéo vào trong nước, uống ngụm nước.

      Song lần này Chân Bất Phàm bám theo, chỉ để cho nàng uống ngụm nước, liền ôm lấy nàng, hồ nước này quá cạn, bởi vì có thể chạm tới đáy. Vậy mà cho dù thân thể của cao lớn, cũng chỉ có thể thấy được từ ngực của trở lên, đoán chừng nàng vẫn chạm được tới đáy.

      Chỉ là. . . . . . Hai tay vòng chắc, ngay mông của Cổ Vô Song . . . . . .

      Quần áo ướt dính chặt vào thân thể nàng, dáng người hấp dẫn.

      Môi đỏ mọng khẽ nhếch, mắt khép hờ, còn có chút hơi nước, dính vào mặt. . . . . .

      Ở dưới ánh trăng lại đẹp như vậy. . . . . .Chọc cho người ta. . . . . .

      Mà nước lạnh như băng kích thích tất cả giác quan của Cổ Vô Song, bởi vì bị sặc nước liền hung hăng ho khan vài tiếng, nấc cũng hết.

      Chính là nghe được giọng của Chân Bất Phàm, "Ở thành Vanh Đường, ai dám đụng đến ta. . . . . ."

      Cổ Vô Song bởi vì bị sặc nước máu lại chảy lên não, đánh chưởng về phía sau cổ của , "Ta liền dám động!"

      ". . . . . ." Chân Bất Phàm trầm mặc hồi lâu, ra là muốn đè nàng xuống nước để giáo huấn, nhưng mà. . . . . .

      Lại nỡ.

      cũng bất ngờ với tâm tư của mình, quá nhanh. . . . . .

      Nhanh đến mức, cũng ngăn cản được.

      lại câu đó lần thứ hai, mà là đôi mắt ưng khóa chặt gương mặt trái xoan của nàng, diện mạo kia. . . . . . Cũng tệ lắm. . . . . .

      Cổ Vô Song cảm thấy cơ thể mình trượt từ từ.

      Vào trong nước.

      Rất ràng là bởi vì hơi buông nàng ra, cho đến khi nàng nhìn thẳng vào . . . . . .

      Nghe giọng của trầm thấp mà từ tính, tràn đầy hấp dẫn, "Hiển nhiên là nàng hiểu được hậu quả. . . . . ."

      đợi Cổ Vô Song phản ứng, liền hung hăng chiếm lấy đôi môi của nàng!

      Cổ Vô Song bối rối.

      Nhất thời toàn thân cứng ngắc cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mở to hai mắt, cảm nhận thân thể lạnh như băng lại bởi vì hôn mà dần dần ấm lên. . . . . .

      Mẹ nó, Vô Song đại tỷ nổi giận, đột nhiên dùng hết toàn lực đẩy ra, sau đó hung hăng đánh vào đầu , hai tay thả ra ngã lui về phía sau, "Ngươi để ta chết đuối !"
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Trộm hương trong nước (Hạ)

      Sau khi ra.

      Đầu tiên, là trầm mặc.

      Trái lại, Chân Bất Phàm có lẽ còn lưu luyến đôi môi mềm mại của Cổ Vô Song.

      Vì vậy, cánh tay của vẫn duy trì tư thế lúc trước, cho nàng ngã xuống.

      Chỉ là, tư thế này lại làm nổi lên phản ứng.

      Tiếp đó, Cổ Vô Song lần thứ hai cố gắng ngửa ra sau, rống to: "Buông ta ra!"

      Sau đó, lại : "Được thôi."

      Quả nhiên, buông lỏng hai cánh tay.

      Cuối cùng, Cổ Vô Song ùng ục ùng ục chìm xuống.

      Chuyện đến nước này, hiển nhiên vẫn chưa kết thúc.

      Dĩ nhiên câu “Để ta chết đuối ” là Cổ Vô Song nhất thời tức giận mới ra, khi chìm vào nước phải đối mặt với cảm giác đau khổ khi hít thở được , lại kích thích ý thức muốn sống của nàng, cho nên hai chân loạn đạp mấy cái, liền coi Chân Bất Phàm thành cọng cỏ cứu mạng gắt gao mà nắm chặt.

      Tứ chi quấn lên người Chân Bất Phàm, nặng nề thở hổn hển, càng lộ vẻ nhếch nhác.

      Lúc này Chân Bất Phàm lại làm bộ làm tịch, cố ý mang gương mặt lạnh lùng , "Buông ra."

      Nữ nhân hay thay đổi, Cổ Vô Song quyết định chứng minh mình là nữ nhân hàng giá , hít sâu hơi, nổi giận rống lên, " thả!"

      Tuy da mặt người này dày như vỏ cây, nhưng nàng lại ràng chân lý: cây có vỏ phải chết, người biết xấu hổ tất vô địch.

      Cho nên ngoại trừ có thể nhịn, da mặt còn phải dày!

      Vì vậy Cổ Vô Song ôm chặt, hai người ở trong hồ nước dưới ánh trăng, ôm chặt mà nhìn nhau.

      Gió thổi cỏ non nhàng đung đưa, phong tình đêm hè vô tận, nhưng hai người ôm nhau chặt, cũng là. . . . . .

      quỷ dị.

      Sau đó hai mắt của Chân Bất Phàm nhìn từ mắt của nàng theo gương mặt trượt xuống, chuyển qua đôi môi của nàng. . . . . .

      Cổ Vô Song ở dưới tầm mắt đó liền đỏ mặt, che giấu tâm tình rống to, "Lên bờ!"

      "Ừm?" Lại còn là giọng điệu như vậy?

      Chân đại ca ràng có ưu thế, mày kiếm nhảy lên, ý tứ uy hiếp rất ràng.

      Cổ Vô Song dừng chút, ngâm mình ở trong nước vô cùng thoải mái, hơn nữa, biết có phải là nàng có lòng nghi ngờ quá nặng hay , cảm giác ở dưới đáy hồ nước này có thứ gì đột nhiên nhô ra cắn người, suy nghĩ chút liền cảm thấy tức giận, nhưng nàng là chủ tử có trách nhiệm, nếu từ ngàn dặm dẫn theo Xuân đào tới đây, nhất định phải đưa người trở về nhà, tránh cho đời sau mang tiếng xấu.

      Cho nên suy nghĩ rồi suy nghĩ, quyết định thỏa hiệp. . . . . .

      Nặn ra gương mặt tươi cười, mềm mại câu, "Chân công tử. . . . . ."

      Chân Bất Phàm liếc nhìn nàng, trong mắt đều là xem thường, "Lúc nàng động thủ, sao phải như thế."

      ra Cổ Vô Song muốn cắn cái, chỉ đành phải tiếp tục duy trì nụ cười, " phải vừa nãy Chân công tử báo thù sao, huề nhau."

      "Báo thù?" nhíu mày.

      "Nếu ?" Vừa nãy dùng sức hôn như thế, phải báo thù là cái gì? Cổ Vô Song nháy mắt mấy cái tận lực để cho mình thoạt nhìn rất vô tội cái gì cũng hiểu, "Hàm răng của Chân công tử rất cứng đấy."

      Cho nên môi nàng cho tới bây giờ vẫn còn đau. . . . . .

      ". . . . . ." Chân Bất Phàm nhìn nàng, hai tay để vào hông của nàng , nắm chặt, sau đó mặt đổi tim đập mở miệng, "Là hôn."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song hé miệng, muốn gì đó, vậy mà thử rất nhiều lần thanh vẫn mắc trong cổ họng như cũ, nam nhân chết tiệt, hưu vượn cái gì vậy! Vậy mà đối mặt ánh mắt nóng rực của Chân Bất Phàm, chỉ cảm thấy mặt như lửa đốt, liên tục điều chỉnh hô hấp, mới có thể nặn ra mấy chữ, lại có mấy phần gấp gáp, "Ngươi hôn ta làm chi?"

      "Ta cho là ta bày tỏ rất ràng."

      " hiểu." Quả là nàng hiểu. . . . . . Ngược lại kéo nàng vào trong nước rất ràng.

      dừng chút lại mở miệng, "Tuổi của nàng còn ."

      , cũng thế.

      Trước để cho nàng quên những chuyện mà nàng nhớ kĩ trong lòng, cho nên lựa chọn nhảy xuống từ cao, chỉ vì tháo gỡ oán khí trong lòng. . . . . .

      Chỉ là, đời có những chuyện như mong muốn.

      Oanh ——!

      Cổ Vô Song nghe xong lời này, quả nhiên lửa giận ngút trời, lúc này hung hăng đá cước cố gắng giải hận, chỉ là sức nổi trong nước quá lớn, lúc đụng phải Chân Bất Phàm quá , chính là níu chặt áo của , đến gần, cắn vào cổ của .

      Cho đến khi có máu tanh, nàng mới nhả ra, da người này đúng là cứng rắn, khi cắn được miệng nàng cũng đau.

      Vẫn còn oán giận, Cổ Vô Song lại hung hăng hắt hơi cái, tuy khí trời mùa hè nhiệt độ khí hơi cao, nhưng mà thân ướt đẫm lại có gió, ngờ nước mũi lại rơi vạt áo của như thế, sau đó liền buồn bực.

      Vẻ mặt của Chân Bất Phàm vẫn thay đổi, "Đó là ." Liền dùng cả hai tay, kéo nàng tới trước ngực, sau đó từ trong nước bước , bước từng bước lên bờ.

      . . . . . .

      Tức giận xong liền im lặng.

      Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, định tiếng nào, trong lòng vẫn rất uất ức.

      Nàng cũng phải là muốn lập gia đình, cũng muốn dựa vào người khác, nàng chung sống với những phu nhân đó, tuy miệng vẫn oán trách tướng công của mình tốt chỗ này tốt chỗ kia, lại nuôi dưỡng con cái, lao tâm lao lực, nhưng mọi người cũng đều cam tâm tình nguyện.

      gì mà nàng hiểu, nàng coi đệ đệ thành con trai nhưng vẫn nuôi dưỡng thành người đó sao!?

      gì mà nàng hiểu tư vị vì người mà nóng gan nóng ruột, nào có ai biết nàng nhớ phụ thân bao nhiêu?

      Được rồi, mặc dù tuổi nàng xấp dầy nhưng vẫn hiểu cái gì là tình như cũ, nhưng họ cần gì phải cố ý bày ra trước mặt nàng? Nhớ tới là khó chịu, có vài nữ nhân, thậm chí mọi thứ cũng bằng nàng, tại sao phải so sánh, mà còn phải tới mức như nước sông và nước biển sao? (người ta so sánh chị nư9 với nước sông còn họ là nước biển-> ý giữa họ và chị có khoảng cách mà chị nư9 bao giờ với tới họ được)

      Hôm nay khó khăn mới điều chỉnh lại tâm tình để quyết định, muốn tìm người nam nhân gả cho ta, lại cứ gặp phải thằng nam nhân khốn nạn như vậy. . . . . . Nghĩ xong nhất thời bi ai trong lòng, viền mắt khẽ đỏ, nhưng mà mặt chút thay đổi, chỉ có mũi nước thỉnh thoảng quấy rầy vẻ bình tĩnh của nàng —— hung hăng lau .

      Chân Bất Phàm cũng trầm mặc, sau khi lên bờ liền lập tức đặt nàng xuống, giống như nhận ra có chút ổn, nhìn dáng vẻ của như suy nghĩ, đột nhiên ra câu , "Tối nay ta định kéo nàng xuống nước."

      "Ừm, là lỗi của ta." Cổ Vô Song trả lời cực kỳ nhanh.

      " phải vừa rồi nàng lo lắng cho ta sao?"

      " có." Cổ Vô Song có chút do dự, tiếp đó liền nâng cao khóe miệng, "Ngươi chết cùng ta có quan hệ gì? Nhầm rồi, nếu như ngươi chết, có lẽ ta về được."

      "Ta nghe được nàng kêu tên ta."

      "Cho nên?"

      "Nàng cần phải kêu ta là Chân công tử nữa. . . . . ."

      "Chân Bất Phàm. . . . . ." Cổ Vô Song hừ tiếng, "Ngươi chỉ là gặp may, họ Chân kia."

      Bởi vì nàng hoàn toàn buông lỏng tay, khẽ điều chỉnh tư thế, liền ôm nàng, lại đột nhiên mở miệng, "Nàng có thể theo họ của ta."

      "Buồn cười! Hai chữ Vô Song mới là tên của ta, còn cần họ “Chân” hỗ trợ sao?"

      Trầm mặc hồi lâu, , "Ta cưới nàng."

      ". . . . . ."

      " làm cho nàng cam tâm tình nguyện."

      ". . . . . ."

      Tiếp đó lại nhìn nàng cái, từ từ cúi đầu. . . . . .

      "Hắt xì!"

      Khẩn trương trước mắt, Cổ Vô Song hung hăng hắt xì, lúc này mới rống lên, "Nằm mơ! Ngươi mơ !"

      "Ta muốn về nhà!"
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :