1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1: Đại Kết Cục

      " phải là đệ hạ độc ở trong đồ ăn chứ. . . . . ."

      Cổ Vô Song đột nhiên ra câu.

      Vẻ mặt Tiền Quân Bảo trong nháy mắt trầm xuống, tiếp đó nhếch miệng, cười mà .

      "Đệ hạ độc?" Mặc dù trong lòng phủ nhận ý nghĩ này, nhưng mà vẻ mặt kia, còn có tính chất buôn bán của tửu lâu. . . . . . Sắc mặt Cổ Vô Song tối sầm lại, cảm giác hô hấp bị chặn lại, giọng cực lạnh, "Đệ phải phá hủy Vô Song Lâu ta hiểu, sao đệ có thể tổn thương dân chúng vô tội chứ?"

      đột nhiên chế trụ cổ tay của nàng, " theo ta."

      "Buông ra!" Nàng vừa nghĩ tới có khả năng này, nhịp tim liền kiềm chế được đập loạn, trải qua mấy ngày nay, Vô Song Lâu nghiễm nhiên trỏ thành tửu lâu đông khách nhất thành Nhữ An, mỗi ngày khách tựa như mây, rất là náo nhiệt.

      Hơn nữa mặc dù ông chủ là nàng, nhưng bởi vì liên quan đến đứa bé trong bụng, nên giao cho người phía dưới xử lý, cho nên mặc dù nàng mất tích, khẳng định là Vô Song Lâu vẫn kinh doanh như cũ.

      Vừa nghĩ tới mỗi người khách tới thưởng thức thức ăn ngon, có lẽ gặp tai bay vạ gió, hốc mắt nàng liền nhịn được ửng đỏ, trong giọng cũng có chút run rẩy, "Ta đệ buông ra!! Tiền Quân Bảo, trước khi đệ làm ra chuyện gì cách nào vãn hồi lại được, ta khuyên đệ nên quay đầu lại!"

      mím chặt môi mỏng, lời, vẫn lôi kéo nàng ra ngoài như cũ.

      Tuổi của ràng hơn nàng, hơn nữa bởi vì vấn đề khuôn mặt, chỉ nhìn vào là biết còn , mặc dù trong bụng nàng có thêm khối thịt, vẫn chống lại được sức của như cũ, chỉ có thể bị kéo về phía trước.

      Chỗ này nhìn rất quen mắt, là nơi nào đó ở ngoại thành của thành Nhữ An, khó trách mát mẻ như vậy. . . . . .

      "Tiền Quân Bảo, rốt cuộc đệ muốn làm gì? Đệ có bản lãnh đấu với Chân Bất Phàm ! Chớ làm tổn thương người vô tội!"

      "Thế nào? Lúc này tỷ mới để cho ta hướng vào Chân Bất Phàm sao?" Chẳng biết tại sao hàm dưới cửa lại căng lên, hình như nhẫn nại cái gì đó.

      Cổ Vô Song hít sâu hơi, biết mình giống như những người Tiền gia kia, bị lôi kéo "chứng kiến" loại "đâm vào tim đau xót" nào đó! Trốn tránh phải biện pháp, nghĩ như vậy, nàng nặng nề phun ra ngụm khí, định phản kháng, thêm gì nữa, mà là đoạt lại quyền chủ động, hướng Vô Song Lâu bước .

      Từ xa vừa mới nhìn thấy Bảng Hiệu Vàng Vô Song Lâu, Tiền Quân Bảo ngăn cản nàng tiếp tục tới, cũng giơ tay lên điểm á huyệt của nàng. (huyệt câm)

      Mẹ, nàng nên sớm đoán ra hai người bọn họ là huynh đệ, mặc dù hỗn tiểu tử Tiền Quân Bảo này thừa nhận, nhưng chiêu thức lại giống nhau như đúc. Chỉ có thể từ xa nhìn khách nhân ngừng tiến vào, tại cũng biết là giờ gì, Vô Song Lâu mở cửa vô cùng sớm, nghĩ đến những khách "gặp nạn", tim của nàng đập bịch bịch kịch liệt, bắt đầu vùng vẫy muốn tới.

      Khi nhìn thấy hai ba khách nhân ôm bụng chạy ra từ Vô Song Lâu, đầu tiên là nàng kinh ngạc phen, sửng sốt hồi lâu, sau đó trong lòng mới nghĩ ra suy nghĩ, đệ ấy hạ thuốc xổ?

      giống như là biết suy nghĩ trong lòng nàng, hừ tiếng, cao giọng, "Vô Song tỷ tin ta phải sao?" cũng phải là hạng người mất lương tâm, cho nên dù muốn kéo cái tên khốn kiếp đó xuống Địa phủ, cũng nghĩ muốn hạ độc, biết vì sao, khi Cổ Vô Song hạ độc, ngờ tim của đau nhói.

      Tất cả thần kinh của Cổ Vô Song bỗng buông lỏng, hốc mắt lại càng đỏ, chứa đầy nước mắt, lã chã xông ra. Cầm tay áo lên hung hăng lau qua——

      Mẹ nó, nàng mắng ở trong lòng câu thô tục, rõ ràng người làm sai chuyện, bây giờ lại bày ra một bộ dạng bị uỷ khuất, hại nàng nổi trận lôi ̀nh!!! Còn khiến cho người ta sử dụng phương thức ngày thường Chân Bất Phàm hay dùng, đánh một chưởng, về phía sau ̉ của Tiền Quân Bảo.

      Hắn một tiểu tử trở tay kịp, cả người chao đảo một cái.

      ̉ Vô Song sờ bụng một cái, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, sau đó vừa đánh một chưởng xuống, mẹ nó, lão nương mắng đượ đệ, chẳng lẽ lão nương vẫn thể đánh đệ sao?

      Cứ như vậy, danh dự của ̉ Vô Song bị hao tổn phải chuyện đùa, hơn nữa cũng thiếu người biết sự tình ra vào, dĩ nhiên trong lòng vẫn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đệ ấy có hạ độc....... Sau đó khó tránh khỏi có chút được tự nhiên, bởi vì trước đó một thời gian, nàng cho rằng đệ ấy làm ra chuyện người nào có thể tha thứ.

      “Hừ!” Cho đến khi nàng đánh cái thứ ba Tiền quân Bảo mới phản ứng được, ngay sau đó giữ chặt ̉ tay nàng ánh mắt hung dữ, “Tỷ dám đánh ta?” Lời nói còn chưa dứt, thì người đã bị một cước đá bay.

      Da mịn non mềm môi hồng răng trắng chính là hắn, cứ như vậy bị hạng người chút nào “thương hoa tiếc ngọc”, một cước đá bay.

      Tiền Quân Bảo phản ứng nhanh chóng đứng lên, khi tầm mắt nhìn tới hai ba người đánh tới, chính là mấy người Trương Tứ thư Trương Ngũ Kinh. ̉ Vô Song yên lòng.

      Vừa mới thấy, tức thì, Tiền Quân Bảo bị đá bay, nhưng nàng vẫn thấy chồng nàng.

      Chỉ là mới một đêm, lại như cách ba thu, nghĩ muốn chàng nhưng cũng vô dụng. Hơn nữa chàng đã làm gì? Chỉ một đêm mà thôi, mà đám râu ria kia lại chiếm cả nửa bên mặt, ̣ng thêm mệt mỏi thức trắng đêm ngủ cùng với lo lắng chưa kịp biến mất, xem ra là có chút suy sụp rồi...... Nhưng khí thế hiên ngang của chàng, ngược lại càng thêm quyến rũ động lòng người.

      Hại trái tim nhỏ bé của nàng cẩn thận đập thình thịch, chàng cha của đứa bé.

      “Tiểu thư tiểu thư!” Xuân Đào mang theo tiếng khóc nức nở chạy về phía nàng.

      Sao ngươi cũng tới? ̉ Vô Song giật giật khoé miệng nói ra lời, Lâm Văn Thăng cũng kịp thời xông ra, giải á huyệt cho nàng.

      Đầu tiên Chân Bất Phàm xác ̣nh nàng cùng hài tự việc gì, sau đó mới dời tầm mắt sang người toàn thân có gai đệ đệ cùng mẹ khác cha.

      Rất khác khi ở thành Hoán sa, hắn nhất ̣nh có ý ̣nh bỏ qua cho tên trước mắt rồi.

      Tiền Quân Bảo a một tiếng vọt lên, đánh nhâu với Chân Bất Phàm, thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, hoặc là ỷ lớn hiếp nhỏ.

      Công phu Tiền Quân Bảo đều là Chân Bất Phàm dạy, tự nhiên đánh lại hắn, ̣ng thêm lúc này Chân Bất Phàm rõ ràng tức giận ở trong lòng, cho nên hai ba lần, tiểu tử kia liền như con gà bị chàng bắt ở trong tay.

      Canh giờ đã còn sớm, đường phố chẳng biết lúc nào vây quanh ít người, sau đó dưới con mắt mọi nhười, bàn tay Chân Bất Phàm cũng chút nào do dự, đánh vào mông của Tiền Quân Bảo.

      “Bốp!”

      Một chưởng này, ngừng vỗ mông Tiền Quân Bảo, còn vỗ vào mặt của hắn, vỗ vào tôn nghiêm của hắn.

      Cái này rõ ràng là phương thức dạy dỗ tiểu hài tử!

      “Bốp!!”

      Chân Bất Phàm xuống tay chút lưu tình, sức lực rất nặng, một chưởng đánh xuống, thanh kia chỉ cần nghe thôi người ta cũng cảm thấy sẽ rất đau.

      “Bốp!”

      “Ngươi buông ta ra ------!” Mặt của Tiền Quân Bảo sung huyết đỏ bừng, nhìn kỹ phía dưới, trong hốc mặt thật chí có nước mắt.

      “Bốp!”

      “Buông ta ra, cái người khốn khiếp này!” Tiền Quân Bảo chỉ có thể như đứa bé, ngừng né tránh. Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở,chỉ cảm thấy tất cả nguỵ trang, đều bị người ta nhẫn tâm xé rách.

      “Bốp!”

      “Bốp!”

      “Bốp!”

      ..........

      Chân Bất Phàm mỗi một chưởng cũng đã quyết tâm, Tiền Quân Bảo toàn lực uốn éo người, nhưng Chân Bất Phàm vẫn nhúc nhích giữ lấy vạt áo của hắn như cũ, sau đó giống như người làm cha, mặt lãnh túc (lạnh lùng + nghiêm túc), đôi mắt ưng nhìn chằm chằm, môi mòng mím chặt, tiếp tục đánh.

      Người ở chỗ này một người nào dám mở miệng nói chuyện.

      “Tiểu thư.......”

      Cho đến khi nhìn thấy người công tử như ngọc trước kia bị đánh cho chảy nước mắt, Xuân Đào mới dám kìm nén bực bội, thiện tâm đại phát, nghĩ thay cho công tử như ngọc kia nói với tiểu thư một câu hữu ích ........ Ai ngờ........

      “Ngươi câm miệng”. Biết dụng ý của Xuân Đào, ̉ Vô Song lên tiếng trước khi Xuân Đào ̣nh nói tiếp.

      Tướng công nàng dạy dỗ đệ đệ, nha đầu này xen vào làm gì.

      Xuân Đào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng, tiếp tục thương cảm cho công tử Tiền Quân Bảo một mặt nước mắt nước mũi,.......... Ai, cũng chỉ là đứa bé mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

      Nhân tiện trong lòng quyết tâm, đời này, cả đời này nàng tuyệt đối thể đắc tội gia!!

      Loại phương thức này, quá tổn thương tự ái rồi!!!
      Last edited: 29/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cho đến khi Chân Bất Phàm cảm thấy tay mỏi, chàng mới ngừng lại, sau đó quay đầu lại ngắm nhìn Cổ Vô Song, "Nàng có sao chứ?"

      Cổ Vô Song híp mắt, gật đầu cái, sau đó cười cười, " cần phải để ý đến thiếp, tiếp tục ." Đứa trẻ này xác thực thiếu dạy dỗ, Vô Song Lâu kia là cái sọt lớn.

      Chân Bất Phàm mới nhìn lại Tiền Quân Bảo, định co rúm người lại chút, cũng có nghe nương tử đề nghị, mặt lạnh câu, " xin lỗi."

      Trong giây phút Tiền Quân Bảo chống lại tầm mắt của Chân Bất Phàm, mới tìm trở về chút tự ái bị tàn phá, quật cường hơi nhếch môi, giọng cũng có chút nghẹn ngào."Ta sai."

      " xin lỗi." Giọng Chân Bất Phàm càng lạnh lùng hơn, "Ta lần thứ ba."

      "Ta ——"

      "Chẳng qua ta cởi quần" Trước khi cự tuyệt, Chân Bất Phàm tàn khốc ra quyết định của chàng.

      Hả………
      Cổ Vô Song mới sợ run lên, rốt cuộc phát , trước kia chàng đối xử với nàng như thế là vẫn còn nhân từ. . . . . .

      Phòng ngự trong lòng của Tiền Quân Bảo hoàn toàn tan vỡ, nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt, rơi liên tục.

      "Khóc cái rắm, " Chàng khỏi toát ra hơi thở cường đạo, "Ba."

      "Hai. . . . . ."

      " xin lỗi ——" Tiền Quân Bảo gào thét câu, "Ta xin lỗi ¬——! Ô. . . . . ."

      "Phốc ——"

      Xuân Đào dưới khí trang nghiêm yên lặng xin lỗi này lại có đạo đức bật cười.

      Cổ Vô Song hừ tiếng, tiến lên bước, nhìn Tiền Quân Bảo khóc đến hồ đồ, lạnh lùng , "Biết sai là tốt rồi, giải quyết vấn đề của ta và đệ luôn."

      Đến nỗi sau đó người Tiền Quân Bảo treo Đại Bài tử, bị trói phạt đứng ở trước cửa Vô Song Lâu, bảng hiệu viết ——"Ta trộm hạ thuốc xổ, ta biết xấu hổ! Ta biết sai rồi!" Mười mấy chữ cái to, đây là chuyện sau này.

      **

      Tiền Quân Bảo trước mặt rất nhiều người ở thành Nhữ An, sau khi trải qua tự tôn bị phá hủy, trừ trầm mặc, tại trong lòng rất sợ Chân Bất Phàm.

      Nhưng thay vì sợ, còn bằng là kính sợ.

      Thậm chí, hận Chân Bất Phàm nữa rồi. . . . . .

      Hơn nữa buổi tối ngày hôm đó Chân Bất Phàm nhốt ở trong vựa củi, sau đó lại bưng tới chén cơm chân gà nướng mà thích ăn nhất để ở trước miệng cửa phòng, chẳng những cảm thấy giống như tiểu Cẩu, mà là có cốt khí sinh ra cỗ cảm động.

      Cảm động. . . . . .

      rất lâu rồi có cảm giác qua loại cảm nhận này.

      ra lời đêm qua của Cổ Vô Song, mặc dù muốn, nhưng lại như ma chú, càng ngừng quấn vòng quanh mình, mẫu thân thương đại ca, cảm thấy đại ca là vật bẩn, những thứ này đều biết, hơn nữa cũng biết, đại ca chưa bao giờ chân chính tổn thương qua mẹ con bọn .

      Thay vì trả thù mẫu thân, bằng đại ca dùng thực kực chứng minh có thểm chứng ninh mẹ ban đầu vứt bỏ đại ca là sai lầm.


      biết, là người Tiền gia! Là người Tiền gia chịu đựng nổi buôn bán bị cướp đoạt mới kinh hoảng, mới đuổi bọn họ ra khỏi nhà.


      Mẹ lại như chuyện đương nhiên đổ tất cả tội lên người đại ca, nhưng mà khi đó, thực nghĩ như vậy, khi và mẹ chịu đựng những ngày gian khổ nhất, từng ra đường ăn xin, đại ca thường xuất im hơi lặng tiếng, mang đến cho chút thức ăn, cho thêm chút bạc.


      Đại ca có mang , có lẽ trong mắt đại ca, có mẫu thân ở bên người, quan trọng hơn cái khác.


      ra trước đó chưa từng trách qua đại ca, thực tế đại ca vẫn là người tôn kính, cường đại như thế.


      chỉ chịu nổi mẹ đột nhiên rời , khi đó, cảm giác mình giống như còn gì nữa, nhưng lúc đầu, đại ca gì với , trừ dẫn theo bên người, cái gì cũng .


      mới sợ, sợ có mẫu thân, tồn tại của có cũng được mà có cũng chẳng sao, cho nên mới nghĩ tới phải làm chút gì.


      Cho đến khi đại ca ném vào Vanh Đường Và.


      lo lắng đại ca cần , mới thay đổi phương thức.


      rất hâm mộ những hài tử bị cha mẹ dạy dỗ kia, bởi vì chỉ có thương, mới có thể tức giận đánh phạt. Nhưng đại ca quản , đánh cũng mắng , mặc kệ làm cái gì, đại ca đều giống như chuyện gì cũng xảy ra, cũng nặng câu với .


      Nhưng đại ca đối xử với đám người Trương Ngũ Kinh khác biệt, bày ra dáng vẻ đại ca, thậm chí lên tiếng dạy dỗ, cho nên luôn vô cùng thích bọn họ.


      Về phần những nữ nhân kia, bọn họ xứng với đại ca, mỗi lần đối mặt với quyến rũ của , hoặc là mấy lần láo, liền hế nguyên tắc mà phản bội.


      nghĩ có thể chứng minh.


      ra Vô Song tỷ đúng ---- mỗi người đều có tính tùy hứng, cho nên có thể trở nên tùy hứng là bởi vì được nuông chiều.


      có lẽ cũng biết điểm này của đại ca, mới chút kiêng kỵ như vậy, cũng chỉ có như vậy, mới cảm thấy mình tồn tại.


      Lần đầu tiên đại ca nổi giận với , lần thứ nhất đó trợ giúp Vô Song tỷ chạy trốn, đại ca với , “ có lần sau.”


      Là xuất phát từ tâm trạng gì đây? lại cảm thấy rất vui vẻ.


      Nhưng sau khi cố gắng nhiều như vậy, khi muốn đại ca thừa nhận năng lực của mình, chứng minh có năng lực trả thù người Tiền gia, đại ca lại có xuất .


      ra kết quả vẫn là, đại ca cần ?


      mới biết, trừ báo thù, chỉ muốn chứng minh mình!


      Cho nên, hôm nay đại ca ra tay đánh , mới cảm thấy vui vẻ? Nhưng mà, cái mông rất đau .... cũng chẳng quan tâm bẩn, nằm rơm rạ, lấy tay múc cơm đưa vào miệng.


      Ôi .... Thơm quá.


      **


      “Được rồi, đệ có thể lăn.”


      Cổ Vô Song nâng cao bụng bự, nhìn Tiền Quân Bảo.


      hừ tiếng, cũng chẳng thèm đối phó cho qua với nàng, “Sao đệ phải ?”


      “DxxCM, Chân phủ cũng bị ngươi làm cho sụp đổ rồi, ngươi còn dám mặt dày mày dạn ở chỗ này?” Trương Ngũ Kinh mắt thấy lại muốn xắn tay áo.


      “Trừ phi đại ca mở miệng đuổi đệ .” Tiền Quân Bảo xong, cả trong lòng cũng như thế ...


      Chân Bất Phàm cũng lười phải nhìn , hoàn toàn bỏ qua tồn tại của đến trước mặt Cổ Vô Song, ôm hông của nàng, đầu đuôi mở miệng, “Hôm nay có đá nàng hay ?”


      Cổ Vô Song ừ tiếng. “Người này cũng bạo lực giống chàng.”


      Sau đó vừa vừa thei Chân Bất Phàm vào trong phòng.


      Nhưng ít ra....


      Đại ca có mở miệng đuổi đúng ?


      Ngẩng đầu khiêu khích liếc Trương Ngũ Kinh, mặt người nào đó thành màu đen rồi.


      Vì vậy thời gian trôi cực nhanh.


      Cổ phủ nhiều hơn người có nhiệm vụ, mặt dày mày dạn ở nơi này, chính là họ Tiền tên Quân Bảo.


      “Vô Song tỷ, cho đệ sờ cháu chút.”


      “Nằm mơ.” Chân Bất Phàm đen mặt. Con trai thôi, nhỡ con chẳng phải là thiệt thòi lớn sao? Nhất là cái bụng đó là của nương tử mình.


      Tiền Quân Bảo cười cười, cố ý để ý gì đến đại ca , mà lại bày ra bộ dạng vô tội độc nhất vô nhị, “Vô Song tỷ~”


      “Gọi đại tẩu.”


      ““Vô Song tỷ~” Cuối cùng cùng tìm được phương pháp kiềm chế đại ca rồi!


      “Ta , hai ngươi còn tiếp tục cãi vã sao?”


      Cổ Vô Song đột nhiên rên lên tiếng, sau đó mặt chút thay đổi , “Ta muốn sinh.”


      Sau đó .....


      Hoa Thanh Phong tới cửa muốn làm bà vú (?) cho con bảo bốn độc nhất vô nhị của Cổ Vô Song và Chân Bất Phàm, đây là chuyện sau này....
      Last edited: 29/10/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :