1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Sống chung

      Cổ Vô Song đối mặt với câu đột nhiên tới này của Chân Bất Phàm, trong lúc nhất thời chỉ đành phải im lặng gì, nhưng mà trong lòng lại trầm xuống, lại theo từ dưới đáy lòng xông lên dòng nước ấm. . . . . . muốn chăm sóc con cái của bọn họ trong tương lai. . . . . . Còn có nàng. . . . . .

      Nhưng và nàng có tương lai sao? Sờ sờ trái tim còn bối rối, bỗng dưng Cổ Vô Song cảm khái mấy phần nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn sang , nhân tiện nhìn thấy thành khẩn trong mắt của , rồi sau đó cảm nhận được cảm giác ấm áp biến mất kia trong lòng, nhàng , "Ngươi say rồi."

      Chân Bất Phàm vẫn nhìn nàng như cũ, đột nhiên cầm bàn tay nàng, đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, môi mỏng nhắm ngay chỗ môi hồng của nàng vừa mới chạm vào uống hớp, nhất thời trong khí tràn ngập mập mờ, nghe giọng của đậm đà như loại rượu mạnh, "Cổ Vô Song, mọi người luôn . . . . . ." Rồi từ từ đặt ly rượu xuống, chậm rãi , "Say rượu. . . . . . mất lý trí."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song chỉ có thể kinh ngạc nhìn , thể nào dời ánh mắt.

      Chân Bất Phàm giống như say rượu, bỗng dưng nhếch môi cười, "Mặt của nàng đỏ rồi."

      Nhất thời Cổ Vô Song phản ứng kịp, vội vàng đứng lên, xoay tầm mắt, che giấu cười cười, "Hiển nhiên là rượu bắt đầu phát tác, như vậy ta và ngươi hôm nay. . . . . . Uốn đến chỗ thế thôi."

      Tất nhiên Chân Bất Phàm chịu từ bỏ, bỗng chốc lấy xu thế dời núi lấp biển nghiêng người về phía trước, cướp lấy môi của nàng, mớm rượu mạnh vào.

      Tình hình này, lui, tới, tránh, bắt lấy. . . . . . Tránh cũng thể lui người, hạ quyết tâm, về phía trước phản công, chỉ khi hai môi giao nhau, Thiên Lôi địa hỏa (trời đất thay đổi), quấn quýt oanh oanh liệt liệt.

      Lui tới như thế, rất khó khăn mới tìm được hơi thở, hai người hành quân lặng lẽ, tạm thời thu binh, nhưng đôi mắt phượng của Cổ Vô Song tựa như say cũng phải say nhìn lên, nhất thời chạm vào trái tim của Chân Bất Phàm, cũng bấp chấp đây là đâu, lại đè nàng ở bàn rượu, hai tay giữ chặt hai cổ tay của nàng, trong nháy mắt màn đặc sắc thứ hai: HỢP. . . . . .

      Mắt thấy hô hấp Chân Bất Phàm càng thêm dồn dập, động tác cũng trở về bản tính thô lỗ, ngoài phòng lại truyền đến tiếng thét của tiểu nhị, sau khắc thanh kia vang đến gần, xem ra là bưng thức ăn lên.

      Chân Bất Phàm kêu đau trong lòng tiếng, xem xét lại Cổ Vô Song, thấy môi đỏ mọng sưng lên, tóc mây lộn xộn, váy mở rộng ra —— chậm, khi đó nhanh, ngay tại lúc màng bị nhấc lên góc, Chân Bất Phàm mang theo người bay lên xà ngang, tránh cho cảnh xuân của nương tử lộ ra ngoài.

      Tiểu nhị vào phòng nhìn bàn bừa bãi, nháy nháy mắt, nhất thời bối rối —— nam nhân được gọi là có tiền nhất Phương Nam, cùng nữ nhân có tiền nhất Phương Bắc, "Nam Bất Phàm Bắc Vô Song”, lại ăn bá vương (ăn cơm chùa), bỏ chạy!!

      Có lẽ vẻ mặt khiếp sợ của tiểu nhị quá mức tức cười, Cổ Vô Song đột nhiên cười khẽ tiếng, Chân Bất Phàm lại muốn có người thấy cảnh tượng vô văn hóa này, kéo lấy váy che kín nàng, lấy ra bạc trắng, ném xuống thỏi, liền "Hưu" tiếng ra cửa sổ, chuồn mất.

      Chân Bất Phàm ôm người vẫn như yến* như cũ, quyết định uống xong rượu, mất lý trí vậy. (*Yến này là chim yến nhé, ai muốn biết chim yến là gì lên hỏi bác gg nhé)

      **

      Cổ Vô Song cầm đóa hoa tươi trong tay, tâm trạng rất là phức tạp, cảm thấy ân oán và tranh chấp của nàng cùng Chân Bất Phàm, chính là con đường có lối về.

      Suy nghĩ chút cảm thấy có cái gì đúng, hiểu sao chuyện này lại phát triển thành thế này. . . . . .

      Chỉ là hơi thay đổi thái độ, lấy được đáp án cũng thấy hài lòng, chính là cảm thấy nhiệt độ thân thể khá cao, mùa đông cũng may, nhưng trời rất nóng hong đến khô người.

      Bỗng dưng ngắt cánh hoa, vê ở trong tay, nghe sáng sớm hôm nay Trương Ngũ Kinh cùng Lưu Đại cũng thu thập hành trang trở về, chỉ còn dư lại hai người Chân Bất Phàm cùng Lâm Văn Thăng, nhưng nghe ý tứ của Trương Ngũ Kinh, đại ca có vẻ muốn để Lâm Văn Thăng về trước. . . . . .

      Dễ nhận thấy, người nào đó bị nữ nhân ràng buộc ở lại. . . . . .

      Hôm nay Chân Bất Phàm gặp bạn cũ, vốn là mang nàng theo, nhưng mà trời quá nóng nàng cũng muốn ra cửa, cho nên cự tuyệt.

      Hơn nữa, nàng nghe người này trong lúc Chân Bất Phàm mới tới Thành Nhữ An. . . . . . giúp đại ân.

      Hiển nhiên, từng cùng nàng đứng ở phía đối lập, nên thấy cũng được.

      "Chân Bất Phàm. . . . . . Cổ Vô Song, Chân Bất Phàm, Cổ Vô Song. . . . . . Chân Bất Phàm. . . . . ." Cổ Vô Song vừa ngắt cánh hoa vừa vô ý thức lẩm bẩm hai tên, cảm thấy sáng sớm tỉnh lại ở trong ngực của Chân Bất Phàm, cũng nhìn thấy gương mặt phóng đại của , là quá đáng sợ. . . . . .

      Huống chi, nàng tình cờ bình tĩnh lại, lại phát ý niệm báo thù trốn mất, ừm, đáng sợ hơn, bởi vì nàng đột nhiên mơ hồ mục đích của mình.

      "Vô Song nương ——"

      Đột nhiên xem vào thanh, làm Cổ Vô Song nhanh chóng hồi hồn. Nghiêng đầu thoáng nhìn, nhìn thấy Phó Hiểu Sinh tươi cười, nhàng "Ừm" tiếng, ngạc nhiên , "Ơ, Phó sư gia ——"

      "Tân hôn vạn cát (may mắn) a Vô Song nương ——" Phó Hiểu Sinh vẫn cười đến híp mắt có dáng vẻ nghiêm chỉnh như cũ.

      Vừa thấy Phó Hiểu Sinh, Cổ Vô Song lập tức hồi tưởng lại, biệt viện nội thành này, ngày trước chính là ổ chó của sư gia phong lưu này . . . . . . Nhất thời híp mắt, coi như là biết được người phản bội bên trong

      Lười phải nhìn thẳng , Cổ Vô Song cầm hoa tươi trong tay chậm rãi mở miệng , "Lại , viện tử này của Phó sư gia, kiếm được bao nhiêu bạc?"

      "Nhìn chút, " Phó Hiểu Sinh cố làm ra vẻ giận dữ, cũng lộ vẻ ẻo lả, "Song song tỷ vừa mới lập gia đình, liền đau túi bạc của tướng công à? Hai ta quan hệ thế nào, còn có thể lừa gạt đại ca hay sao?"

      Cổ Vô Song liếc cái, cùng người xảo quyệt này chung đụng nhiều năm như vậy, tâm tư của sao? Chân mày cau lại, "Ngươi nghĩ tới Chân Bất Phàm tới đây, nương nhờ nơi này của ngươi còn có thể tính toán phí trông nhà. . . . . ."

      "Vậy!" Tiếp đó nhãn châu chuyển động, "Đương nhiên rồi, giá tiền từ từ thương lượng."

      "Vậy nghe lời kia, liền khách khí chút, phân chia 5:5 ." Cổ Vô Song đột nhiên cười cười, "Nếu ta liền sửa nó thành miếu hòa thượng." Từ bạn thân mật nghe được những thứ gì đó, như mông có mấy cái nốt ruồi, khua chiêng gõ trống, tuyên truyền tới phố lớn hẻm nghe được.

      " đen tối. Chỉ là trời cao Hoàng Đế ở xa, ngươi rồi . . . . . . Ta đổi lại phải là được sao?" Trong lời này Phó Hiểu Sinh chứa thăm dò, thẳng thắn , nếu Cổ Vô Song phải , giữ lại, nhưng cũng tha.

      "Ai ta muốn ?" Cổ Vô Song dứt lời cũng dừng lại, tiếp đó mím miệng, Đúng vậy, nơi sinh ra, cớ gì ? Vậy mà trong lòng nàng ràng, Chân Bất Phàm lưu lại vì nàng.

      Trong tay vẫn cầm đóa hoa tươi, chỉ là trong lòng thay đổi rồi.

      "", hay là "ở lại"?

      Phó Hiểu Sinh tự nhiên hiểu ý định của nàng, miệng cười tiếng, có trả lời nữa.

      Cổ Vô Song cũng phát cái gì đó, lại mở miệng , "Giống như Phó sư gia ngươi nhiều việc vậy, sao tới ‘tiệc cưới’ của ta lần? Xem ra, là nơi nào phong lưu khoái hoạt rồi. . . . . ."

      Phó Hiểu Sinh cũng là người biết chuyện, thoáng chỉnh ngay sắc mặt, "Thành Hoán Sa." Tất cả con đường đều bị phong kín lại, cảm giác tình thế có biến, cũng cưỡi ngựa, dù sao tiệc cưới này, chỉ sợ là biến số, tránh cho nhà mẹ đẻ Vô Song gặp phiền, nếu chuyện thành, nhất định làm thêm lần nữa, đến lúc đó chúc hỉ cũng khác nhau mấy.

      Cổ Vô Song nhàn nhạt cười tiếng, "Hiển nhiên Hoa thành chủ còn chưa có đáp ứng đưa vài cuộn tơ lụa cho ngươi."

      "Ừm, ngược lại tay bắt mỹ nhân của thành Hoán Sa ."

      "Nhất định là Phó sư gia của chúng ta rảnh bận tâm Hoa mỹ nhân, phục vụ người trong sạch." Nghĩ đến diện mạo ở Hoa Thanh Phong như thư sinh, cũng là người đẹp.

      "Chậc, ta là đáng tiếc Vô Song tỷ tỷ ngươi là danh hoa có chủ, nếu ngươi hy sinh nhan sắc, chuyện này cũng thành rồi."

      Cổ Vô Song liếc đóa hoa chỉ còn sót lại ba cánh hoa trong lòng bàn tay, tính cầm hoa trong tay ném , " , chuyện gì làm khó Phó sư gia của chúng ta vậy?"

      "Ừm, hỏi thăm được ba chữ. . . . . ."

      "."

      "Tiền Quân Bảo."

      Cổ Vô Song bỗng dưng thu lại tươi cười, đột nhiên cất giọng gọi Xuân Đào ngủ gà ngủ gật bên gốc cây.

      Tiểu nha đầu vừa mới ngẩng mặt lên, nàng chút do dự giao phó, "Dọn dẹp hành lý, hôm nay buổi chiều, thành Hoán Sa."

      Nếu để cho tiểu thúc nhà chồng đoạt lấy cuộc buôn bán này, vậy mặt mũi của nàng để ở đâu?
      Last edited: 2/10/15
      Nhược VânChris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Tuyệt thế tao nhã (thượng).

      Cổ Vô Song bình thường được làm được, mặc dù Xuân Đào hiểu, nhưng cũng thu dọn hành lý rất nhanh, sau đó chủ tớ hai người cộng thêm Phó Hiểu Sinh tham gia náo nhiệt, cầm chút bạc vụn cùng ngân phiếu, lên đường.

      Phó Hiểu Sinh cưỡi lưng ngựa nhìn xe ngựa lộc cộc lên đường, đột nhiên cười cười, chuyến này Cổ đại tỷ quá vội vàng, lại có mấy phần thể chờ đợi, sợ rằng là nhắm vào người nào đó. . . . . .

      Ừm, quả nhiên, chuyện đương là môn học cao thâm.

      Thành Hoán Sa là ở hướng đông nam của Thành Nhữ An, đường cũng là non xanh nước biếc, vậy mà Cổ Vô Song trong xe ngựa lại có vài phần yên, cũng chẳng quan tâm thưởng thức phong cảnh ven đường, tâm trạng này, cùng với ban đầu thành Vanh Đường khác biệt trời vực. Tóm lại suy nghĩ đoạn đường này, cũng phải là việc buôn bán cùng Hoa Thanh Phong kia, mà là. . . . . .

      Cổ Vô Song khép mắt lại, khẽ thở dài, cho dù muốn thừa nhận, nhưng bóng dáng của Chân Bất Phàm vẫn tràn đầy ở trong đầu của nàng.

      Lần này sợ rằng biết nàng , lại biết làm ra hành động gì nữa đây? Hay là , như lúc trước tranh hơn thua, hay là nhất đao lưỡng đoạn, ân đoạn nghĩa tuyệt?

      Nàng biết bản thân trốn tránh, có lẽ lúc đó quá tức giận, cảm thấy chuyện đó cũng có gì đáng ngại, cũng còn cần thiết hư tình giả ý*, suy nghĩ chút bản thân cũng là nữ nhân gần tuổi băm mười (độ tuổi 30), cần gì phải như nương bình thường náo loạn bất an?
      (*Hư tình giả ý: Chỉ giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng lòng phải vậy)

      Nhưng mà, lúc trước là nàng sơ sót, chia làm hai bên, vốn là nên bên buông tha.

      Ừm. . . . . . Oan nghiệt mà.

      Xe ngựa ở đường lắc lư, Cổ Vô Song cảm giác mình đột nhiên khó thở, trong mơ hồ giống như là trở lại tình cảnh rơi xuống nước hôm đó, nước bốn phía chặn tất cả đường của nàng ——

      Cổ Vô Song dùng hết sức lực mở mắt, nặng nề thở hổn hển mấy hơi, vốn là Xuân Đào cũng ngủ trong lúc đường, cái tay để lên mặt của nàng, vừa lúc chặn lại hô hấp của nàng. . . . . . Mà Xuân Đào vẫn ngủ ngon như cũ, nhất thời trong lòng có chút cam lòng, tính trẻ con nổi lên tiến lên ngắt cái mũi của nàng ta, buông ra, bóp lại, rồi lại buông ra. . . . . .

      Cuối cùng lại nở nụ cười bất đắt dĩ.

      Ban đêm đến cái trấn , Cổ Vô Song quyết định ở nhà trọ nghỉ ngơi đêm, lúc dùng cơm nàng đột nhiên hỏi Xuân Đào câu, "Trong lòng có đối tượng chưa?" Xong rồi hớp ngụm trà, "Nếu gả ngươi cho Phó sư gia thế nào?"

      Xuân Đào đỏ mặt lên liên tiếp khoát tay, Cổ Vô Song nhếch môi cười cười, cùng Phó Hiểu Sinh trao đổi ánh mắt, đột nhiên , "Tình cảm, quả nhiên phải cứng rắn lôi kéo là có thể gom thành đôi."

      Như vậy, tại sao nàng lại nhớ Chân Bất Phàm đây?


      Thành Hoán Sa là thành Giang Nam, núi rất khác biệt, nước rất khác biệt, thành lầu cùng mỹ nhân cũng rất khác biệt.

      Phó Hiểu Sinh sai, nơi này mỹ nhân rất nhiều, con người kiểu khí hậu kiểu, nương mười bảy mười tám tuổi đều là mềm mại như nước, tiếng tiếng cười, đó chính là tuổi trẻ.

      Xa xa nhìn lại, bên dòng suối có ba thiếu nữ thiếu phụ giặt quần áo chơi đùa, mới đột nhiên có dũng khí giờ cũng biến mất, có cảm giác tuổi trẻ. Cho nên, mới muốn tìm bả vai dựa vào sao?

      Ở trong thành tìm nhà trọ bậc trung nghỉ tạm, Phó Hiểu Sinh chó đổi được tính tình, ném xuống bọc hành lý bỏ chạy đùa giỡn mấy tỷ tỷ muội muội.

      Người ngựa đều mỏi mệt, vừa bước xuống Xuân Đào có cảm giác giống như là có cảm giác, nhưng biết được có có dũng khí có nguyện vọng tiếp nhận được cảm giác tiêu điều này hay , thời điểm trời mờ mờ tối, Cổ Vô Song tỉnh lại.

      Đứng trước cửa sổ nhìn, lá cây gió mùa thu lạnh. Lại liếc nhìn, thành Hoán Sa chìm trong mảnh màu xanh mờ mờ, đường phố đều là lắng đọng lại đêm u lạnh, cùng hơi nước, ngờ cảm thấy thoải mái.

      Liền mặc quần áo, phủ thêm áo choàng, đẩy cửa ra tính ra ngoài chút.

      Thành Hoán Sa có đá xanh, cực kì khác biệt với loại hơi thở lỗ mãng của thành Nhữ An, cũng khác biệt với vẻ thanh tú dịu dàng của Vanh Đường, so sánh với nhau, Cổ Vô Song càng thích chỗ này hơn.

      Nàng bâng quơ dọc theo đường đá xanh từ từ về phía trước, hai bên cửa hàng yên tĩnh, ngược lại trước mặt xa cửa tiệm đậu hũ đột nhiên kéo ra bản cửa gỗ, đầu đại thúc làm đậu hũ nhô ra nhìn nàng cái, thà phúc hậu cười cười.

      Cổ Vô Song đột nhiên nhớ lại lâu trước kia vào sáng sớm tại tửu lâu nào đó, cũng tươi cười như vậy, đường phố vắng lặng như vậy, cúi đầu bận rộn, cảm thấy rất dạt dào.

      Ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian vốn trôi qua nhanh như vậy, trôi qua , cũng liền xa.

      Cổ Vô Song thẳng đến cuối cùng của con phố, trước mắt xuất hai ngã rẻ, nàng dừng chút, liền lựa chọn ngã rẻ bên phải, con đường mòn này, hình như kéo dài đến vùng ngoại thành, có lẽ cảnh trí tốt hơn.

      đường bước lên trước, quả nhiên rất quanh co, qua nhiều con đường vòng, vòng qua rừng cây, Cổ Vô Song quay đầu lại, phát mình rất xa rồi. Đổi lại ngày trước, nàng nhận ra con đường trở về, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao nhớ , thôi được, tiếp tục về phía trước thôi.

      Càng về phía trước, cây cối càng ít, tầm mắt cũng từ từ trống trải hơn, bỗng dưng mảnh ánh sáng trong suốt rọi vào mắt, đập vào mặt mát mẻ.

      Đó là hồ nước, lục bình trôi lơ lửng ở mặt nước, sóng gợn lăn tăn. vào thu rồi, lẽ ra cây cối nên tươi tốt, mà nay xem ra, che giấu được vẻ hiu quạnh, lại có nơi giống như thế.

      Cổ Vô Song trước tiên nhìn đến cảnh vật, rồi mới nhìn đến người.

      Người nọ, ngồi im lặng ở trước hồ nước, thân khoác cái áo nhiều màu sắc, nhìn như mảnh khảnh, nhưng vẫn phân biệt được khí khái nam nhi, búi tóc chỉ có trâm bạch ngọc vô cùng đơn giản, trước mặt trải ra hai tấm vải trắng dài hai thước, loáng thoáng có nắng sớm mà lại chói mắt như vậy.

      Định thần nhìn lại, trong tay nam tử kia cầm kim thêu, linh hoạt thêu cái gì đó tấm vải trắng.

      Đột nhiên cơn gió phất qua, cái áo nhiều màu sắc kia bay lất phất, chút nào che giấu được nam nhân trong trẻo lạnh lùng mà tao nhã. Chỉ là bóng lưng, nhưng Cổ Vô Song phác hoạ ở trong đầu là bộ dạng cực đẹp.

      Cổ Vô Song đột nhiên nhếch môi, lên phía trước, chỉ thấy người này lại lấy kim chỉ thêu tranh, hồ nước xanh biếc, lại dưới tay trông rất sống động.

      Hoa Thanh Phong.

      Trừ cái tên đó ra, Cổ Vô Song nghĩ ra cái tên thứ hai. Hoa Thanh Phong kia ngoại trừ dung mạo nhất tuyệt, còn châm pháp thêu thùa độc nhất thiên hạ, đây mới chân chính làm người ta tán thưởng.

      Vậy mà tình cảnh này, Cổ Vô Song muốn mở miệng phá vỡ yên tĩnh lúc này, vì vậy chỉ có thể duy trì mỉm cười, yên lặng đứng ở bên cạnh , nhìn tiếp tục thêu.

      Thủ pháp kia vô cùng thành thạo, ví như nước chảy mây trôi, làm Cổ Vô Song than thở thôi —— ngờ được, nam nhân này lại có đôi tay khéo léo như thế.

      Cũng biết trải qua bao lâu, mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp, chiếu vào vẻ yên tĩnh mặt nước, bỗng dưng sóng gợn lăn tăn, thêm mấy phần sức sống.

      Cổ Vô Song nhìn cái, mặc dù đồ chưa thêu xong, nhưng bắt đầu muốn rời , tránh cho vì người chủ tử này, khiến Xuân Đào lo lắng sợ hãi.

      ngờ vừa mới xoay người, Hoa Thanh Phong ngừng công việc trong tay, từ từ chữ, "Chậm."

      Cổ Vô Song lại quay người lại, đột nhiên đôi tay bạch ngọc tiến lên, linh hoạt đặt lên chỗ sứt chỉ bả vai của áo choàng.

      Chỉ chút làm xong, đúng là vá lại hề lưu lại dấu vết.

      Người nọ liền cúi người xuống, nhàng cắn đứt đầu sợi chỉ, lúc ngẩng đầu, Cổ Vô Song thấy ràng này gương mặt ——

      Tuyệt thế tao nhã.
      Last edited: 7/10/15
      Chrisngocanh thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Tuyệt thế tao nhã (hạ)

      đứng lên, đôi mắt xanh có thể câu hồn khẽ liếc nàng cái, gương mặt có chút tái nhợt, có vẻ mặt khác.

      Cổ Vô Song buồn bực, hiểu được đến tột cùng khi nào thấy được chỗ sứt chỉ áo choàng của nàng, ràng là từ đầu đến cuối đều liếc nhìn nàng lấy cái, bật thốt lên ngay tức , "Làm sao ngươi biết. . . . . ."

      " nương vì sao mà đến?" dứt lời, lại ngồi trở lại chỗ vải trắng kia, trong lúc giơ tay nhấc chân đó, lại nhiều thêm phần nhu nhược, thiếu phần cường tráng, hẳn là vừa đúng.

      Giọng của bình thản mà trầm thấp, trong tròng mắt lộ ra loại cảm giác như đặt mình trong thế ngoại, ràng thân khoác cái áo nhiều màu sắc, lại càng làm nổi bật màng danh lợi, giống như thuộc về vùng thanh tĩnh và đẹp đẽ này vậy.

      Cổ Vô Song có cảm giác đầu tiên là thích hợp với màu sắc sặc sỡ kia, nhưng nhìn kỹ lần nữa, lại cảm thấy ràng thích hợp.

      Đột nhiên nhàng nhếch môi, rối loạn trong lòng mấy ngày nay cũng lắng đọng xuống, nhất thời có chút tâm trạng đùa, " nương sao?" Nhìn được xưng tụng là tuyệt diễm, "Có lẽ là đại nương."

      "Xưng hô thế nào." lại thêu lên tấm vải trắng kia.

      "Cổ Vô Song." Nàng đột nhiên .

      "Hoa Thanh Phong." lạnh nhạt trả lời.

      "Ngưỡng mộ lâu."

      "Chê cười."

      Câu trả lời của , từ đầu đến cuối đều là vững vàng phong độ, Cổ Vô Song liền nhìn đồ thêu từ từ tăng thêm kia, lại nhìn lại chỗ khâu ở vai, thản nhiên , "Đa tạ."

      " cần cảm ơn." Hai người vừa trầm mặc hồi lâu, mới từ từ nghiêng đầu nhìn nàng cái, "A, là Cổ Vô Song."

      Cổ Vô Song bỗng dưng cười cười, có hứng thú chuyện phiếm, lại hồi lâu cũng cảm thấy mệt mỏi, nhìn bốn phía người nào, liền lười để ý dáng vẻ, định ngồi ở cỏ.

      Nhân tiện nhặt lên mấy hòn đá ở trong tay ngắm nghía, quăng vào trong nước, tầng tầng sóng gợn, mới liếc nhìn cái, " ngại?" Kinh động mặt nước này.

      lắc đầu cái, " sao."

      Cổ Vô Song vừa có hứng thú chuyện phiếm, cũng tự nhiên thanh thản tiếp tục , "Hoa công tử, nếu bây giờ ta muốn chuyện làm ăn. . . . . ."

      "Mời về." Lời của từ đầu đến cuối đều sóng nước chẳng sao, bình bình ổn ổn.

      Cổ Vô Song cười tiếng, "Như vậy , kết giao bằng hữu?"

      "Mời ngồi."

      "Cám ơn." Nàng khó có được buông lỏng, duỗi thẳng chân, hai cánh tay chống đỡ lấy thân thể, giãn gân cốt.

      " cần cảm ơn." nhanh chóng giữ kim ở tấm vải trắng, biết từ lúc nào, phiến cỏ xanh kia, có thêm nữ tử, lại đúng là tư thế lúc này của Cổ Vô Song, nhưng mà chỉ có nửa, lại chuyển sang cái khác.

      Trong lúc nàng đến gần Hoa Thanh Phong phát động tĩnh. Nghiêng đầu nhìn, lại thấy nàng vẫn nhìn xung quanh, liền biết nàng phải là cố ý tìm mà đến, vì vậy để ở trong lòng. Mà chỗ vá ở áo choàng của nàng, là lúc đó phát .

      Cổ Vô Song tất nhiên biết chỗ Hoa Thanh Phong thêu đồ, lẳng lặng thưởng thức cảnh lá rụng hồ, "Hoa công tử bình thường kết giao bạn bè như thế nào?"

      cũng dừng lại công việc trong tay, lạnh nhạt , " nương sao?"

      "A, sống phóng túng." Nàng cười cười, "Ngươi thích bên nào?" Thấy trầm mặc, Cổ Vô Song cũng thèm để ý, "Công tử thích thêu hoa."

      " phải hoa."

      "Ừ, là cảnh. Có sáng ý."

      Hoa Thanh Phong đột nhiên liếc nàng cái, chỉ thấy Cổ Vô Song cười như cười, cũng nhìn thấy được tầm mắt của , liền ngẩng đầu cùng nhìn nhau, khóe miệng thay đổi thành đường cong, làm như thành khẩn.

      Bất chợt cơn gió thổi qua, sợi tóc của nàng bay lên, đặc biệt phong tình.

      Hoa Thanh Phong quay đầu tiếp tục thêu, sau đó dừng lại động tác tay, chậm rãi mở miệng, "Phàm là nữ tử mới gặp, nếu phải dám nhìn thẳng, chính là nhìn thẳng chằm chằm thả."

      "Hoa công tử tướng mạo của mình ư?" Cổ Vô Song thở khẽ , "Nhìn lâu hận."

      "A?"

      "Hận thế nào mặt mình."

      Vẻ mặt của Hoa Thanh Phong thoáng buông lỏng, nhàng gật đầu, "Có đạo lý." Trong lúc , dưới tay đột ngột mọc lên cây xanh biếc từ dưới mặt đất lên. "Nếu thân xác này ngươi muốn, lấy ."

      "Ta khác biệt, ta hận."

      "A?"

      "Ta coi Hoa công tử như tỷ muội."

      Hoa Thanh Phong ngẩn người, đột nhiên nhếch khóe môi, Cổ Vô Song tuy là biết , nhưng là vẫn tiếng động nở nụ cười. khắc sau đó hoàn toàn dừng công việc tay, nhất thời nét mặt nghiêm túc mấy phần, nhàn nhạt , "Cái này cũng buồn cười."

      Cổ Vô Song nhàng "Ách" tiếng, phát ánh mắt cũng phải là vẻ mặt nghiêm trang, nhàng lắc đầu cái, "Vậy mời Hoa công tử coi ta như tỷ muội."

      Hoa Thanh Phong nhìn nàng, thu lại chân mày mang ý cười, khôi phục vẻ mặt, " nương bao nhiêu tuổi rồi."

      "Hẳn là Hoa công tử hơn 30 tuổi rồi." Cổ Vô Song nháy mắt mấy cái, trả lời nẻo. Dù sao tuổi của nàng biết, nàng mới có thể liệt ra danh sách kia, điểm này sớm tra xét ràng. Ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời lần nữa, sờ sờ bụng là đói rồi, lại đứng dậy, thoáng sửa sang lại áo, gật đầu cúi chào, "Hoa công tử tùy ý, Cổ Vô Song kiếm đồ ăn vậy."

      Hoa Thanh Phong cũng cản nàng, chỉ là trước khi nàng xa, mở miệng hỏi, "Nếu là chuyện làm ăn, nương như thế nào?"

      "Sống phóng túng." Cổ Vô Song nghe được, quay đầu lại, "Công tử chọn bên nào?"

      "So với kết giao bằng hữu, hai người có gì khác biệt?"

      "Có."

      "Thí dụ như?" Bên dưới nữ tữ là váy, cũng hoạt động quá thuận tiện.

      "Hoa công tử tự thể nghiệm liền biết."

      Hoa Thanh Phong quay đầu nhìn nàng cái, " nương xác định biết nơi ở của ta."

      "Nhất định tới cửa bái phỏng."

      "Chờ đợi."

      "Cáo từ."

      Cổ Vô Song khỏi hồ nước, đột nhiên dừng bước chân cười cười, người nam nhân này từng là đối tượng nàng muốn hẹn hò đấy. . . . . . Đáng tiếc, sai lầm trình tự, sai lầm người rồi.

      Nghĩ xong lại khẽ chau mày, Chân Bất Phàm đáng chết, lại phá hư tâm trạng.
      Last edited: 11/10/15
      Chris thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Đùa giỡn giai nhân

      Quanh quẩn lại, Cổ Vô Song kinh ngạc phát mình lại có thể nhớ đường trở về như vậy.

      đường phố cửa tiệm lục tục mở cửa, mới vừa rồi qua vùng ngoại thành, thanh người bán hàng rong hai bên quát lên, ồn ào huyên náo, hỗn loạn ầm ĩ, nhưng cũng rất ấm áp.
      Lúc trở lại tửu lâu, Xuân Đào quả sắp điên rồi, đứng ở cửa gấp đến độ xoay vòng.

      Trước khi vào cửa nàng đột nhiên nhớ lại gương mặt của Hoa Thanh Phong, bỗng dưng bật cười, có cảm giác mặc cảm.

      Lúc chạng vạng, Phó Hiểu Sinh mới trở về, sắc mặt có chút suy sụt, cho đến khi đụng phải mặt nàng, mới lại khôi phục nụ cười thường ngày. Cổ Vô Song nhìn , đột nhiên có cảm giác, cảm thấy lần này cùng , nhất định toàn bộ vì việc buôn bán này.

      Cơm nước xong nghỉ ngơi, tản bộ dọc theo tửu lâu đến trong vườn hoa.

      Cổ Vô Song nhìn trăng sáng đột nhiên thở dài, Xuân Đào ở bên cạnh nhìn thấy, lắm mồm hỏi câu, "Tiểu thư suy nghĩ gì?"

      Cổ Vô Song lắc đầu cái cười yếu ớt, " có gì." Chỉ là đột nhiên có chút chán nản, cảm thấy buôn bán cũng còn thú vị như trước nữa rồi. Nhớ tới cháu trai đáng , ừm. . . . . . Trước kia gắng sức bên ngoài, là muốn người nhà trôi qua tốt chút, người nhà trôi qua tốt rồi, lại muốn gả cho người, nhưng lập gia đình lại thú vị như trong tưởng tượng, vì vậy liền muốn sinh đứa bé rồi.

      Nhìn hài tử ngày ngày lớn lên, hẳn là chuyện rất hạnh phúc , nàng nghĩ. Cho nên mới đột nhiên có cảm xúc, thở dài tiếng.

      "Tiểu thư ra cửa gấp, mang quần áo nhiều lắm, thời tiết ở thành Hoán Sa ẩm thấp gió lạnh, nhiệt độ chênh lệch trong ngày lại lớn, Xuân Đào lo lắng đủ chống lạnh, bằng ngày mai bố trang chọn vài món, cũng dạo bên trong thành chút." xong lại nhìn sắc mặt của Cổ Vô Song chút, tiểu thư nhà nàng ngày trước nơi khác, hăng hái lớn nhất chính là dạo phố.

      Cổ Vô Song gật đầu cái, nhưng bộ dạng lại thiếu hăng hái, tâm tư lại tự giác nghĩ tới tên Chân Bất Phàm kia, ra nàng cũng hiểu mình, ở trước mặt , vì sao nàng luôn dễ giận dễ nổi nóng? Nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, lại trốn kịp.

      Có lẽ, chỉ là nàng tin cõi đời này, còn có người thích nàng thôi. Có lẽ, nàng ra sợ trả giá.

      Chính cái người thanh mai trúc mã lúc kia, luôn nằm dài ở trong sân ngoài cửa sổ, kêu nàng Vô Song, Vô Song.

      Khi đó, nàng còn phải hoàn thành luyện viết chữ mà tiên sinh giao phó, mẫu thân mất sớm, nàng sợ phụ thân nhọc lòng, luôn theo khuôn phép cũ, chỉ là vừa luyện chữ, vừa len lén ngẩng đầu nhìn lén , len lén cười.

      Sau khi phụ thân bệnh nặng, đến xem nàng, quan hệ gì đến việc cùng với nàng, trưởng thành liền lấy nàng làm vợ.

      Vậy mà, sau khi gia cảnh sa sút, nàng dọn nhà, xuất nữa.

      Mãi cho đến năm cập kê. . . . . .

      Cổ Vô Song nhíu mày, nàng nhớ nàng tìm , khi đứng trước cửa phòng , nàng đứng ở bên cạnh gốc cây đại thụ từng quen thuộc đó, muốn nhìn chút người từng muốn cưới nàng.

      Sau đó, liền xuất .

      Nhưng hóa ra, cảnh còn người mất, cũng chỉ có bốn chữ đơn giản. với nàng, thê tử của ta đợi ta.

      Đêm hôm đó về nhà, thời điểm nàng nấu cơm cho Nguyên Bảo khóc, cũng phải vì tình mới chớm nở, mà là loại thương cảm tên, bởi vì nàng từng có quá khứ màu xuân rực rỡ, chỉ là rực rỡ qua, hoa hạnh lụy tàn.

      nhớ lúc nào biết tam nương. Khi đó nàng mới vừa học cách cầm chén khi dùng cơm của người phương Nam nhưng người nguyện ý đội khăn voan đỏ lên cho nàng.

      Nữ nhân bên cạnh luôn , nam nữ cầu thân, nghe lời của mai mối, vâng lời cha mẹ, để cho nàng trước lung lạc cha mẹ nhà ai đó, sau đó từ từ, cũng có người chút lời này, chỉ nàng lớn tuổi, loại ra khỏi phạm vi cân nhắc.

      Tam nương đúng, đối với nam nhân mà , người bọn họ cần phải có thể giằng co lẫn nhau ở thương trường, mà là lúc ban đêm trở về nhà, chiếc đèn đĩa thức ăn, mỉm cười dịu dàng săn sóc. . . . . .

      Hay là gương mặt non nớt? Cổ Vô Song sờ sờ mặt của mình, nhếch môi nghĩ tới ra coi như bóng loáng, nhưng có lẽ mềm mại như nước rồi, như vậy, vì sao Chân Bất Phàm lại thích?

      Hơi mím môi, vẫn là ngủ .

      **

      Bởi vì lại dậy sớm, liếc thấy sương mù phủ kín đường phố, Cổ Vô Song cũng biết là giây thần kinh nào bị đứt, ngờ bị kích thích bước giống ngày hôm qua vậy.

      Nhiệt độ chếnh lệch của ngày vào đêm của thành Hoán Sa quả lớn, nhưng chỉ cần tầng sương này tản , ánh mặt trời làm cả thành ấm áp.

      Nàng thích ánh mặt trời kia xuyên thấu qua rừng chiếu mặt nước, cảm thấy cảnh đẹp yên tĩnh như vậy, tựa hồ rất khó tìm thấy.

      Chỉ là quanh co khúc khuỷu đến cuối của con đường , nàng nghĩ tới đụng phải , Hoa Thanh Phong lần nữa. . . . . .

      vẫn ngồi ở vị trí của ngày hôm qua, đưa lưng về phía nàng, trước mặt tấm vải thêu, dùng loại tư thế như mình vượt ra ngoài thế giới này. Vậy mà nàng mới vừa tới gần nơi này, dường như phát ra ngay, còn chủ động mở miệng: "Ta cho là ngươi ngay ngày hôm qua tìm đến ta."

      "Cần gì nóng vội." Cổ Vô Song bước gần thêm nữa, mà đứng cách xa, nhìn mặt nước, kéo sát áo choàng lại.

      nghiêng đầu nhìn về phía nàng, rất tự nhiên, giống như là quen biết với nàng lâu, " ăn sáng chưa?"

      Cổ Vô Song lắc đầu cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn mờ mờ, "Dưới ánh sáng này, khi thêu chọn nhầm màu sao?"

      "Cần gì phải chọn màu?" nhàn nhạt trả lời, sau đó để tấm vải trong tay xuống, "Cùng nhau dùng bữa thế nào?"

      "Được." Cổ Vô Song ngày trước chu toàn ở trong đám nam nhân sớm thành thói quen, cũng kiêng kị quá nhiều, sau đó cười cười, "Ngươi mời?"

      "Tất nhiên."

      Hoa Thanh Phong liền đứng lên, nhìn về nơi xa, tay áo bồng bềnh, tựa như vẽ tranh.

      Cổ Vô Song sờ sờ lỗ mũi, " tại?"

      tới, mà tấm vải trắng trải ra hôm qua, hôm nay lại có rất nhiều màu, mặc dù thấy thêu thế nào, nhưng cảnh đẹp trước mắt, đều được thêu lên tấm vải, tất nhiên lộ ra cỗ xinh đẹp.

      Cho đến khi đến gần nhau, mới mở miệng, "Túi tiền kia là ngươi tự tay thêu?"

      Nàng cúi đầu nhìn, gật đầu cái.

      lại hỏi, "Hoa gì?"

      Cổ Vô Song nhếch khóe miệng, "Hoa dại." Sau đó cùng sánh vai mà , "Ngày trước sinh trưởng ở trước cửa nhà, đạp thế nào đều chết." Cũng hiểu vì sao mới thấy hai lần, nhưng cảm thấy quen thuộc, rất là thân thiết.

      "À."

      tới lui, mặt trời mới lên, ánh mắt cũng nhìn hơn.

      Giống như hôm qua vậy, người đến người , bắt đầu náo nhiệt.

      Ở thành Hoán Sa nữ nhiều hơn nam, phần lớn ngày thường xinh đẹp, tiếng người huyên náo, đường phố tất nhiên cũng thiếu ánh mắt nhìn trộm Hoa Thanh Phong. Chỉ là cũng biết, nên có mở miệng trò chuyện cùng nàng nữa.

      Cổ Vô Song cũng muốn phá vỡ im lặng này, chỉ là lại đoạn đường rất dài, lại chẳng có cảm giác có mục đích gì, nàng nhớ tới lần Xuân Đào gấp đến độ giơ chân, mới khẽ nhíu mày, mở lời, " bằng Hoa công tử theo ta trở về Nhữ An, để ta làm chủ mời ngươi lần này."

      "Thức ăn ngon nhất ở Hoán Sa, là đậu hũ hoa thành Tây, bánh bao thành Bắc."

      Nhưng lâu như vậy. . . . . . Cổ Vô Song mím miệng, "Chúng ta bây giờ ở đâu?"

      "Thành Đông."

      "Ừm. . . . . ."

      " mua cháo trắng ở thành Nam."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song dừng lại chút, "Hoán hoa tửu lâu sao?"

      "Trong thành."

      "Vậy bằng ta mời ngươi ăn mỳ trong thành?"

      " tốt."

      "Vì sao?"

      "Chúng ta bây giờ ở thành Đông."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song gì, lại đột nhiên cười cười, " chung chỗ với người khác, chưa bao giờ ta bị xem nghiêm trọng như vậy."

      " thế nào?"

      "Ngươi quá sặc sỡ loá mắt, xinh đẹp động lòng người."

      "À." đột nhiên dừng bước, "Mới vừa rồi cùng nhau tới, ngươi cũng nhìn ta." Lại bước đến gần nàng hai bước, thay vì đến gần, mà loại khí thế kia lại như tới gần vậy.

      Cổ Vô Song ngẩn người, có chút hiểu hành động đột nhiên của , nhưng vẫn còn đứng vững vàng, cười cười, "Hoa công tử làm như là có ý đồ gì đó vậy."

      mới dừng lại, , "Phàm là nương, đều chịu nổi ta đến gần người. Mặt đỏ tim đập nhanh."

      "Ừm. . . . . ." Nàng nhìn mặt của gần ngay trước mắt, làn da trắng nõn lộ ra đỏ thắm mỏng manh, cộng thêm mắt hạnh tinh xảo môi đỏ mọng kia. . . . . . Tự hỏi trong lòng, đúng là có chút khẩn trương.

      "Ví dụ như ta làm thế này ——" ngờ được sau khắc Hoa Thanh Phong càng lớn mật, đưa tay sờ lên bên má nàng, nhàng vuốt ve. . . . . . đợi nàng phản ứng, lại tiếp tục , "Ví dụ như ta làm thế này——" Liền theo lời , lại sờ sờ vành tai của nàng. . . . . .

      Cổ Vô Song dùng chút ít thời gian phản ứng, nhìn con ngươi có bất cứ chút gì tình cảm nào của , quyết định nhanh lui ra sau bước, nhíu chân mày, "Nếu như ngươi còn muốn hoàn thành bộ thêu kia, ta khuyên ngươi đừng làm như vậy, " Lại hơi nhếch môi, nàng cũng thích cảm giác lưu lại bên má, "Bởi vì. . . . . ."

      Cổ Vô Song dừng chút, nhớ đến suy nghĩ trong lòng, đầu tiên là nhếch môi cười tiếng, ngay sau vẻ mặt nghiêm túc, "Ta sợ tướng công của ta vui."
      Last edited: 15/10/15
      Chris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quyển 3: Yến yến vu phi (Chim én bay )

      Chương 1.1: khí kỳ lạ.

      "Nàng thành thân rồi?"

      Cổ Vô Song nhíu mày, "Thế nào, ta thể lấy chồng sao?"

      Hoa Thanh Phong dừng chút, lên tiếng, chỉ là xoay người lại, con đường khác.

      Cổ Vô Song do dự chút, nhớ lại hành động vừa rồi của , dừng bước chân, nhìn bóng lưng của , "Hoa công tử tạm biệt, Vô Song có việc trong người, cũng đưa tiễn được. Nghĩ lấy danh tiếng Hoa phủ ở thành Hoán Sa, cũng khó tìm, ngày khác. . . . . ." Lại dừng lại, "Ngày mai tới cửa bái phỏng."

      Vẫn nên mang theo Phó Hiểu Sinh, tránh cho sinh thêm chuyện.

      Hoa Thanh Phong quay đầu liếc nàng cái, giống như là đột nhiên có hăng hái, bước thẳng.

      Cổ Vô Song bị cái nhìn có chút giải thích được kia, chợt ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ chịu ảnh hưởng của tâm trạng, cũng cảm thấy có quá nhiều động lực "ngày mai tới cửa bái phỏng", thậm chí cảm thấy mơ hồ vì sao từ nơi xa đến chỗ này . . . . . .

      Buôn bán sao? Hay là tiền bạc?

      ra tiền bạc nhiều như hoa cũng tốt, nàng nhớ tới ngày trước bôn ba là vì kế sinh nhai, nhưng sau lại thay đổi, nhưng vì cái gì mà thay đổi nàng cũng quên, hôm nay chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.

      Lúc trở về tửu lâu, lại thấy bộ dạng sốt ruốt của Xuân Đào, Cổ Vô Song mỉm cười, tìm cái ghế ngồi xuống, hiểu sao liền nhớ lại bộ dạng tức giận của Chân Bất Phàm ở thành Vanh Đường.

      Nhớ lại lại khỏi cảm thấy ngây thơ, luôn hỏi nguyên do vì sao cùng tranh chấp, bị ảnh hưởng. Ngồi cân nhắc suy nghĩ, suy nghĩ có nên tìm thời gian thích hợp cùng chút hay , mà phải phiền muội trốn tránh.

      Sao lại trốn tránh chứ? đánh mà chạy chứng tỏ đủ tự tin, nàng Cổ Vô Song mặt mũi xinh đẹp, năng lực xuất chúng, số tuổi kì thực là loại biểu thành thục, phải sao?

      Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Xuân Đào, vẻ mặt của nha đầu kia ít nhiều có chút giận dỗi, khẽ nhếch khóe miệng, kêu nha đầu kia ngồi xuống. Xuân Đào theo bên người nàng cũng được khoảng thời gian rồi, xử lý trong ngoài, vẫn lòng đợi nàng, có lẽ nên tìm chồng cho nha đầu này, nếu bị nàng trì hoãn hạnh phúc phải sao?

      Nàng gặp qua ít nha hoàn của phu nhân nhà khác, là đầy tớ, thậm chí ký cả khế ước bán thân, cả đời độc trong đại trạch viện sống quãng đời còn lại.

      Dù sao nữ nhân cũng chịu nổi thử thách của thời gian

      Rót cho mình ly trà, nhàng , "Xuân Đào, lần này trở về, tìm người đàng hoàng, gả ."

      **

      Vào nửa đêm Phó Hiểu Sinh mới trở về, kêu hai bình rượu lâu năm, vùi đầu vào uống.

      Hai ngày nay đều sớm về trễ, lúc trở về tuy nhiều lắm, nhưng vẫn có chút đầu mối để nàng nhìn thấu, nam nhân buồn cũng chỉ vì ba loại, tiền, rượu cùng nữ nhân.

      Uống rượu cho qua nổi buồn, Phó Hiểu Sinh buồn, phải là nữ nhân.

      Lúc này mới mấy ngày mà? Nàng nghĩ, ngờ được lại hãm vào sâu như vậy, còn , ở giai đoạn mới bắt đầu hứng thú nữa chứ?

      Nàng mặc áo choàng vào, cầm cái bình khác lên, uống ừng ực ừng ực vào miệng, lên tiếng.

      Phó Hiểu Sinh tự mình cợt nhã , "Ta sao."

      Tiếng vừa dứt, dừng lại, tự giễu nâng khóe miệng lên, lại ực hớp.

      "Rất nhanh thôi." Nàng điên khùng ra câu.

      Phó Hiểu Sinh nhún nhún vai, cũng lười lừa gạt nữa, " biết, ta muốn mang nàng ."

      " nương nhà nào?"

      Phó Hiểu Sinh nhìn sang nàng, nhàng khạc ra hai chữ, "Hoa phủ."

      **

      Cổ Vô Song kể cả Phó Hiểu Sinh và Xuân Đào là ba người, đứng ở trước cửa Hoa phủ, gõ cửa chính Hoa phủ.

      Thành Hoán Sa lấy kim, lụa tự tay dệt làm chủ, trong đó tay nghề này, lại lấy Hoa Thanh Phong làm đầu.

      Chỉ là Hoa Thanh Phong cũng hỏi tới buôn bán, công việc lớn đều giao do hạ nhân xử lý, thậm chí phố còn truyền tin, cũng chỉ có danh chủ tử, ở trong Hoa phủ có thực quyền.

      Chuyện này nàng cũng có nghe thấy, Phó Hiểu Sinh sớm thầm dò hỏi, ngờ làm quen Minh Nhi nha hoàn thân cận của Hoa Thanh Phong.

      Minh Nhi tính tình mạnh mẽ, dám làm dám chịu, có qua có lại, lại khiến Phó Hiểu Sinh nảy sinh hứng thú cực kỳ, sau bởi vì chuyện trở về thành Nhữ An, mới phát trong lòng còn nhớ nhung, vì vậy giả bộ lấy tên hộ hoa hộ tống Cổ Vô Song lần thứ hai tiến đến đây, mấy phen đùa giỡn nhưng liên tục gặp phải tảng đá, vẫn gây ra sức mẻ gì.

      Cho đến hôm qua Minh Nhi , nàng sớm có ý trung nhân, Phó Hiểu Sinh mới ý thức được, còn mất mát hơn bản thân tưởng tượng.

      Cổ Vô Song nhìn gò má Phó Hiểu Sinh chút, trong lòng cảm khái phen, chỉ là nếu Minh Nhi kia là nha hoàn thân cận của Hoa Thanh Phong, sao hai lần gặp nhau, đều thấy người ngoài?

      Còn suy tư, gã sai vặt thông báo trở lại trước cửa, mở rộng cửa chính, nghênh đón ba người nàng vào.

      Toàn bộ Hoa phủ đều trang nhã, đường mòn nối thẳng vào bên trong, kết cấu bố trí này nàng để trong lòng, chỉ là đường cũng thấy mấy người, cảm thấy lạnh lẽo, gã sai vặt cũng nhiều lời, đường im lặng , chỉ lo về phía trước dẫn đường.

      Khó khăn mới đến phòng khách, vẫn người cũng có như cũ, lại đợi hồi lâu, phòng khách mới xuất nữ tử, mặt còn chưa có nẩy nở, mặc dù ngũ quan xinh đẹp nhưng còn chút non nớt, cử chỉ cũng thoải mái, cái liếc, ánh mắt nhìn Phó Hiểu Sinh ít nhiều mang theo vài phần khí thế ép người.

      Cổ Vô Song nhìn trong mắt, đại khái đoán được thân phận của người này, hẳn là Minh Nhi thể nghi ngờ.

      Sau đó ánh mắt Minh Nhi kia chuyển cái, trực tiếp nhìn về phía nàng, ít nhiều thu lại thái độ , "Công tử mời nương vào trong phòng, người cũng đủ rồi." Sau đó bày ra tư thế “Mời”.

      Vì vậy Cổ Vô Song cầu dừng chút, bỗng dưng nhếch môi cười tiếng, nếu nàng tới cửa rồi, cộng thêm thân phận thành thân, cũng thấy ngại gì. Vì vậy gật gật đầu tiến lên.

      Phó Hiểu Sinh vẫn là dáng vẻ cợt nhã như cũ, "Vậy tại hạ ở nơi này chờ Minh Nhi muội muội trở lại, chờ chiêu đãi nhiều hơn."

      Minh Nhi tức giận liếc cái, lại dường như biết được suy nghĩ nhìn nàng, lên tiếng, tiến lên dẫn đường.

      Cổ Vô Song đuổi theo, quay đầu lại nhìn Phó Hiểu Sinh cùng Xuân Đào, giao phó, "Vậy các ngươi ở chỗ này đợi ta, qua hai nén hương ta nhất định trở lại."

      **

      Chương 1.2: khí kỳ lạ.

      Bị dẫn đến biệt viện đặc biệt thanh nhã, cửa viện lớn, cũng là đúng cầu nước chảy từ từ.

      Qua cầu, đưa tới cửa, Minh Nhi dừng bước chân, , "Xin mời."

      Cổ Vô Song đẩy cửa tiến vào, mới vừa vào nhà, liền liếc thấy bức tranh treo tường. . . . . .

      Tranh thêu nàng.

      cây kim sợi chỉ đều công phu tìm tòi nghiên cứu, môi đỏ mắt hạnh lông mày, áo choàng quấn quanh thân, bức thêu trông rất sống động, chỉ là vẻ mặt kia nhìn kỹ chút hơi mờ mịt. . . . . . Bức thêu này giống như thanh kiếm, đâm vào làm nàng trở tay kịp, hơn nữa nàng biết lâu, chưa tới quen biết, có thể trong thời gian ngắn như vậy, hoàn thành bức tranh tinh xảo như vậy ư?

      khỏi hoài nghi, bởi vì cũng thấy Hoa Thanh Phong, lúc này hiểu lắm quay đầu lại nhìn quanh, cảm thấy khí đúng.

      ngờ đột nhiên thần biết quỷ hay xuất ở phía sau nàng, gọi nàng tiếng, "Cổ Vô Song."

      Nhịp tim Cổ Vô Song chợt tăng lên, giật mình, ngừng thở nghiêng đầu nhìn, cố gắng trấn định mở miệng, trong mắt mang theo vẻ vui, "Sao Hoa công tử xuất quỷ nhập thần như vậy?"

      Ánh mắt chỉ muốn thưởng thức nhìn bức tranh thêu tường, , "Hôm qua trở lại linh cảm lên, trắng đêm thêu gấp gáp, nàng cảm thấy thế nào?"

      Trong lòng Cổ Vô Song có thêm vài phần cảm giác quỷ dị, chỉ muốn rút người ra rời , nhưng lại cản trở đường , cộng thêm cửa chẳng biết lúc nào đóng lại, vậy mà nàng lại nghe thấy tiếng.

      Trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu vòng qua mà , có thể ngăn cản hay . khỏi có mấy phần khẩn trương.

      từ từ ngáp cái, lại nhìn nàng cái, đột nhiên bước khỏi bên người nàng, về phía giường.

      Cổ Vô Song kinh ngạc nhìn nằm xuống, mắt lại nhìn bức tranh treo tường, chợt tiến lên kéo xuống, bởi vì có liên quan đến chất liệu vải, nàng có biện pháp xé bỏ, hiểu sao lại có cảm giác áp lực.

      cũng quản, nằm ở giường, nhắm mắt dưỡng thần.

      Nàng hoàn toàn hiểu được trong lòng người nam nhân này suy nghĩ gì, bước nhanh về phía cửa, muốn mở cửa rời , nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang.

      Là giọng của Minh Nhi, nữ tử này ở trước mặt Hoa Thanh Phong luôn mực cung kính đạt tới chẳng có sóng nước gì có thể di chuyển được nàng ta, nghe nàng ta , "Công tử, Tiền Quân Bảo thành Vanh Đường hướng nô tỳ cầu thân."

      Cổ Vô Song cau chân mày lại, Tiền Quân Bảo. . . . . . Ừm, cái tên này, nàng rất quen thuộc.

      Cầu thân ư? Nhớ tới ta lúc trước cố ý mập mờ, lắc đầu cười cười, chút tâm tình khẩn trương biến mất, còn muốn mở cửa, ai ngờ cửa lại mở ra được, giống như là bị người khóa lại từ bên ngoài, khỏi có chút tức giận, dùng sức đẩy phen, đè thấp giọng , "Hãy mở cửa ra."

      Minh Nhi cũng để ý nàng, nhưng vẫn cảm thấy được nàng ta còn ở bên ngoài, có lẽ là chờ chỉ thị của Hoa Thanh Phong.

      Có qua có lại, cái gọi là làm việc cho người khác lời đồn biến mất.

      Cổ Vô Song lại quay đầu lại nhìn Hoa Thanh Phong, vẫn mở mắt ra như cũ, bộ dạng hỏi việc đời, nàng cảm thấy có ngọn lửa tên bắt đầu nổi lên, sau khi trải qua phương thức xử lý bạo lực của Chân Bất Phàm, có lẽ là mưa dầm thấm đất, chạy thẳng tới, níu lấy áo , kéo từ giường dậy, lạnh lùng , "Ta mở cửa!"

      mới hé mở mắt dáng vẻ lười biếng, bỗng dưng đưa tay để lưng nàng, nhàng vuốt ve, chọc cho Cổ Vô Song nổi da gà cả người, nhìn bộ dạng tuyệt thế, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

      Nàng hít sâu hơi, điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục lạnh lùng , "Đến cùng là ngươi muốn làm cái gì?"

      lại nằm trở về, mở miệng, "Sống chung phòng." lại đổi tư thế, thoáng mở mắt ra, liếc nàng cái.

      "Buồn cười, vì sao ta phải ở chung phòng với ngươi?"

      nhàng cười tiếng, "Về sau tất cả buôn bán tơ lụa ở thành Hoán Sa, nàng muốn, liền lấy ."

      "Hừ, điều kiện?" Nàng cười lạnh, trong lòng có ý chán ghét với việc buôn bán này.

      "Trở thành người trong tranh thêu của ta." cũng quanh co lòng vòng.

      "Ta cự tuyệt." Cổ Vô Song tỏ ra chán ghét, cũng lười hỏi nguyên do, "Mở cửa."

      cũng dài dòng, lời.

      Cổ Vô Song chỉ hơi liếc cái, nhìn xung quanh bên trong phòng, hai lời, cầm lên ghế gỗ khác, ra sức ném vào cửa sổ.

      cách thẳng thừng cũng chỉ là cái ghế gỗ tự chế gì đó.

      Chẳng biết tại sao, mặc dù biết Phó Hiểu Sinh đợi nàng thấy, tiến vào tìm người, nhưng nàng lại muốn đơn độc cùng ở trong phòng

      Bỗng dưng nghe được chậm rãi , "Mở cửa."

      Cổ Vô Song nhất thời ngừng lại.

      Nhìn về phía cửa, cửa liền mở ra.

      lật người xoay vào bên trong, lên tiếng. Minh Nhi đứng ở cửa mặt chút thay đổi nhìn nàng, tiếp đó tựa như lơ đãng nhìn bức thêu tường chút, lại nhìn về phía nàng.

      Nàng sửa lại áo chút, tình hình thay đổi quá nhanh, cảm xúc chưa kịp điều chỉnh lại, nàng tức giận, khó có được lúc hề khí chất câu, "Đồ điên."

      Vẻ mặt Minh Nhi biến sắc, cũng mở miệng.

      Cổ Vô Song ràng muốn thêm gì nữa, trực tiếp qua Minh Nhi, bước .

      ngờ Minh Nhi kia nhắm mắt đuổi theo tới, thời điểm ở cầu gỗ , nàng ta đột nhiên câu, "Thiếu gia phải đồ điên."

      Cổ Vô Song có mở miệng, Minh Nhi tiếp, "Dáng dấp của tiểu thư rất giống lão phu nhân."

      Cổ Vô Song nhất thời nghe , nghe thành tiểu thư lớn lên giống lão phu nhân, hít sâu cái, quyết tâm để ý.

      Minh Nhi bỗng dưng dừng lại bước chân, đứng ở cầu, nhìn chằm chằm nàng tiếp tục tới.

      Nàng bỗng nhiên phản ứng kịp, dừng ở dưới cầu quay đầu lại, "Lão phu nhân?"

      Tương tự sao? Tướng mạo này của nàng dù sao cũng phải là quốc sắc thiên hương, vậy cũng sinh được dung mạo kia. Cho dù giống nhau, cũng nên làm ra hành động vượt rào như vậy. Dừng chút liền , "chuyện cũ qua." Vì vậy do dự quay người lại.

      ngờ Minh Nhi đột nhiên xoay người cái, ngăn ở trước mặt nàng, thẳng tắp nhìn nàng, , "Ngài thể ."

      Cổ Vô Song nghĩ tới nàng ta lại có thể biết võ công, ngẩn người, chậm rãi , "Thiếu gia nhà ngươi mở cửa."

      Nàng ta nhếch miệng, "Nhưng thiếu gia chưa để cho ngài ."

      Cổ Vô Song cảm thấy nữ tử này quả chính là ngang ngược hiểu chuyện, trực tiếp vòng qua bên, ngờ Minh Nhi kia nhanh hơn chút, nàng lại giống như lúc nãy, thể nhúc nhích. Tiếp đó thân thể bé của Minh Nhi, lại tốn sức chút nào nâng nàng lên, giống như là muốn đưa nàng về căn nhà gỗ kia.

      Trước khi vào nàng vội vàng câu, "Ngươi sợ ta đoạt thiếu gia của ngươi?"

      Cảm thấy Minh Nhi cười cười, nghe nàng ta trả lời, "Nếu là thiếu gia gả, ta liền gả."

      Trong nháy mắt đó, Cổ Vô Song đột nhiên rất nhớ người.

      **

      Nàng bị đặt ở giường, Hoa Thanh Phong mặc quần áo mà ngủ, cũng biết có ngủ thiếp .

      Cho đến vào đêm.

      Nàng bỗng dưng có mấy phần lo lắng, vì biết Phó Hiểu Sinh có tới cứu nàng , thầm nghĩ đại khái là Minh Nhi làm, nếu làm phải làm đến cùng, cũng giam bọn họ lại, như vậy Tiền Quân Bảo đâu?

      , đệ ấy cũng biết nàng tới thành Hoán Sa.

      Suy nghĩ chút, nàng hỏi, "Ngươi có thể giải huyệt hay ?"

      quả nhiên ngủ, nhưng cũng lên tiếng, mà ngồi dậy nhìn nàng, lại vuốt tóc của nàng, tiếp đó chậm rãi cúi người xuống, tựa đầu. . . . . . Tựa vào đùi nàng. . . . . .

      Cổ Vô Song thẹn quá hóa giận, lại thể nhúc nhích, chỉ đành phải rống to, "Hoa Thanh Phong, chẳng lẽ ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"

      Hoa Thanh Phong vẫn đáp lời như cũ, Cổ Vô Song cắn môi dưới, , "Như vậy ngươi định làm gì, ngươi phải là nam nhân!"

      đột nhiên mở miệng, "Quan hệ giữa nàng và phu quân tốt ?"

      "Dĩ nhiên. . . . . ." Nàng nhất thời im bặt, nàng cũng biết cùng chàng có tính là tốt hay .

      "Nàng tái giá với ta được ?" giọng hỏi.

      Nàng cắn răng, "Đến cùng là ngươi muốn làm gì!"
      Last edited: 21/10/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :