1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Oan oan tương báo. (Thượng)

      Khi Cổ Vô Song vừa ra lời này, toàn trường hoàn toàn im lặng.

      Rồi sau đó hai vị trong cuộc nhìn nhau, dưới tầm mắt sáng quắc của Chân Bất Phàm, Cổ Vô Song đột nhiên đỏ bừng mặt, lộ ra vẻ lúng túng, liền tức giận cầm đôi đũa gắp miếng thịt ức gà từ trong chén lên đưa vào trong miệng.


      Chân Bất Phàm cũng lời, chỉ là nhìn dáng vẻ trước mặt cũng nhìn ra được lúc này cũng buồn bực.

      Chỉ là dưới ánh mắt của mọi người, cũng bắt đầu vô cùng tự giác, lơ đãng, thận trọng nhìn về phía. . . . . . Ngực của Cổ Vô Song, giống như. . . . . . ước lượng xem. . . . . .

      Về phần. . . . . . Ánh mắt của mọi người lướt qua vẻ mặt của Chân Bất Phàm, có nên xuống hay ?

      "Khụ!" Cổ Nguyên Bảo tự xưng là quân tử, biết vì sao lại hắng tiếng, tiếp đó cùng phu nhân của mình liếc nhau cái, cuối cùng đều đặt ánh mắt ở người con trai mình.

      May mắn quan hệ vợ chồng bọn họ hài hòa, hai bên cùng nỗ lực, thỏa mãn quan hệ cung cầu.

      Tất nhiên Cổ Vô Song cẩm nhận được loại ánh mắt quan sát này, càng lúc càng bực mình.

      Liền thấy Chân Bất Phàm đột nhiên phóng chiếc đũa ra ngoài, phi thẳng về phía ánh mắt lợi hại nhất của Trương Ngũ Kinh, ta ngồi tại chỗ ngửa ra sau tránh né, nhưng lập tức bị trận gió lớn thổi qua, chiếc ghế tròn mất thăng bằng, đáng thương Trương Ngũ Kinh tự dưng chịu trừng phạt đột nhiên tới này, ngã ngồi mặt đất.

      Tại chỗ có người nào bật cười, chỉ có Cổ Nguyên Bảo tay đưa ra có ý muốn nâng lên, cũng bị bóp chết dưới ánh mắt cảnh cáo của Cổ Vô Song.

      Trương Ngũ Kinh ủy khuất hơi mím môi, tự nhận xui xẻo phủi mông cái, chỉ thấy tiểu oa nhi trong ngực của phu nhân Nguyên Bảo đột nhiên ha ha ha nở nụ cười, trong trẻo giống như chuông ngân vậy.

      Cổ Vô Song vẫn lời như cũ, chỉ cảm thấy thịt gà trong miệng có mùi vị gì cả, cộng thêm trong bụng trống trơn khó chịu, vừa buồn bực lại như có lửa bên trong, vừa thấy tình huống đột phát này, đột nhiên gắp miếng thịt gà ném vào trong chén Chân Bất Phàm —— Thầm nghĩ tuy nàng đói, nhưng đói bụng cũng phải có cốt khí, thể ngồi cùng bàn ăn chung với được!

      Liền đặt đũa xuống, đứng lên, mặt chút thay đổi nhìn về phía tiểu đệ , "."

      Lần này ngược lại Chân Bất Phàm chỉ ngồi yên tại vị trí, để Cổ Vô Song ra khỏi đại sảnh mới dùng sức câu, "Đúng vậy, nên trở về dọn dẹp hành lý, qua hai ngày theo ta trở về Vanh Đường."

      Cổ Vô Song vốn đưa lưng về phía , đột nhiên dừng lại híp mắt cười tiếng, bỗng dưng quay đầu lại thu lại tất cả vẻ mặt, "Phi!"

      Vậy mà vừa quay đầu lại ——

      Chân Bất Phàm lại thần biết quỷ hay đứng ở trước mặt nàng!

      "ĐxxCM!" Cổ Vô Song chợt bị sợ giật mình, hít hơi, trong lúc bất chợt tâm trạng hỏng mất, "Đồ điên!" Trực tiếp xông lên quyền đấm cước đá.

      Chân Bất Phàm cũng tuân thủ lời lúc trước, cũng chống cự lại để nàng phát tiết, chỉ có vẻ mặt đanh lại tuyên bố lúc này trong lòng vô cùng khó chịu.

      lâu sau đột nhiên chế trụ hai tay Cổ Vô Song, thoáng ngăn lại động tác của nàng, tiếp đó chống lại tầm mắt Lâm Văn Thăng, người kia ngầm hiểu đưa vào miệng miếng thịt, nhai kỹ nuốt chậm phen, mới đứng lên, nhếch môi cười, "Chư vị, chúng ta để lại gian này, cho đôi vợ chồng vừa mới thành thân. . . . . . Ý của mọi người thế nào?"

      "Tốt!" Trương Ngũ Kinh là người thứ nhất hưởng ứng.

      " có dị nghị!"

      Cổ Nguyên Bảo nhìn phu nhân chút, chỉ thấy nàng bình tĩnh , "Đánh là thương mắng là , đại tỷ chuyện đương, nên quấy rầy." Sau đó lại ôm con trai như bị điểm huyệt cười dẫn đầu rời khỏi trường.

      Cổ Nguyên Bảo suy nghĩ chút tỷ tỷ gả ra ngoài tương đương với hắt dầu ra ngoài, mặc dù đường trơn lại phải cẩn thận, nhưng so với việc đắc tội với phu nhân rồi phải sống ngày qua ngày ở mũi đao tốt hơn, vội vàng làm như cái gì cũng thấy, theo đuôi phía sau rời khỏi.

      Cổ Vô Song buồn bực trừng bóng lưng kia, gầm lên tiếng, "Cổ Nguyên Bảo!" uổng công nuôi đệ nhiều năm như vậy.

      Cổ Nguyên Bảo bỏ lại tất cả, vội vàng chạy, còn Trương Ngũ Kinh trước khi còn bưng đĩa đậu phộng, có chút ít còn hơn .

      Chỉ chốc lát liền trống , người vừa , giống như tất cả tức giận đều tìm khắp đến miệng phát tiết, trong giọng của Chân Bất Phàm cũng có vài phần vui, "Đúng vậy, của ta cực kỳ , chỉ trong lòng nàng ràng!"

      Cổ Vô Song đỏ bừng mặt, thấy mấy người bên cạnh mất, giọng nhất thời to lên, "Nếu ta to, tại sao vừa rồi ngươi nắm chặt thả!?"

      ". . . . . ." Chân Bất Phàm ngẩn người, "Có lẽ là nàng làm cho ta thành thói quen."

      "Ta nhổ vào! Ngươi, ngươi. . . . . ." Cổ Vô Song biết là tức hay là thẹn thùng, "Ngươi là tên sắc quỷ!"

      Chân Bất Phàm chợt nhíu mày, “Vừa nãy nàng cũng vui thích mà."

      "Vui thích cái rắm! Ta đau muốn chết!"

      Chân Bất Phàm có chút dừng lại, cau mày, "Nhìn sắc mặt nàng lúc đó sao mà, sao bây giờ còn đau?"

      ". . . . . ." tức chết người, Cổ Vô Song thề nàng tuyệt muốn thảo luận cái vấn đề này với ở đây, bỗng dưng nghiêm mặt, " liên quan gì đến ngươi."

      "Hừ, " hừ tiếng, "Ta và nàng bái đường thành thân, vả lại là vợ chồng chi thực, có Chu Công Chi Lễ."

      "Vậy như thế nào? Cũng phải là ta tự nguyện!" Cổ Vô Song giận đến lựa lời , vừa đạp cước, " phải là vì ngươi cậy mạnh sao, coi là bản lãnh gì? Buông ta ra!"

      Chân Bất Phàm nheo mắt lại, tức giận, "Cũng phải là tự nguyện? Lúc trước ràng là bản thân nàng tới Vanh Đường, trêu chọc ta, trách ai oán ai?"

      "Đó là ta mắt chó đui mù! Sau đó ràng ta có liên quan đến ngươi, ngươi lại mặt dày mày dạn, dùng thủ đoạn cậy mạnh ép ta thành thân! Trách ngươi oán ngươi! Bỏ ngươi lấy ai sao?"

      " chút cũng có liên quan?" Tính tình của Chân Bất Phàm là luôn làm theo ý mình, duy ngã độc tôn, chuyện vừa rồi liên quan đến thể diện của nam nhân, bị mất mặt mũi, mà câu chút cũng có liên quan này đột nhiên làm giận dữ, giọng chợt cao lên, "Cổ Vô Song, nàng là vợ ta, chuyện này sợ rằng cũng phải do nàng quyết định!"

      "Nếu ngươi trói hai tay, dùng vũ lực, làm sao ngươi có thể đến gần ta?"

      "Trong mắt nàng, ta chỉ là vũ phu?"

      " phải sao?" Hai mắt Cổ Vô Song nhìn thẳng vào .

      Chân Bất Phàm hé nửa con mắt, tựa như đè nén tâm tình, " chút cũng liên quan?"

      ràng uy hiếp, lại chỉ kích thích lửa giận trong lòng của Cổ Vô Song bốc cháy, " chút cũng có liên quan!"

      "Cổ Vô Song, tốt lắm! Ta làm như nàng !"

      Dứt lời Chân Bất Phàm đột nhiên hất hai tay nàng ra, nắm tay phải, hung hăng đánh về phía cột gỗ bên cạnh chưởng, chỉ thấy cây cột kia bỗng dưng bị bẻ gãy, cũng may tầng lầu còn ổn, có sụp xuống.

      Chỉ là Chân Bất Phàm sâu sắc nhìn nàng cái, "Nếu là chút cũng có liên quan, hưu thư tự nhiên đưa ra!" Bỗng dưng xoay người, phẫn nộ rời .

      Tất cả cảnh tượng này đột nhiên xuất , lâu sau đó Cổ Vô Song cũng có phục hồi tinh thần lại được, cũng quay đầu lại nhìn cái, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ, thời điểm phục hồi tinh thần lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi chịu nổi, hơn nữa. . . . . .

      Mắt biết vì sao có chút ươn ướt. . . . . .

      đói.

      Cổ Nguyên Bảo vẫn còn lương tâm, ít nhiều có chút lo lắng cho đại tỷ, hơn nữa còn chưa thăm dò được lai lịch đối phương, rời xa, lại ảo não quay trở lại, núp bên nhìn thế cục, lúc trước cũng có chút mùi vị liếc mắt đưa tình, sau lại biết làm sao lại phát triển đến thế này, cũng giống như những tình huống bình thường.

      Lại thấy được vẻ mặt của đại tỷ lên vẻ bi thương cùng đơn, muốn tiến lên khuyên nhũ, cũng chẳng biết lúc nào phu nhân mang theo nhi tử đứng ở bên, đột nhiên đưa tay ngăn cản , nghe phu nhân đột nhiên mở miệng, "Đại tỷ cùng tỷ phu mới này, ràng là đại nữ nhân, là đại nam nhân, nếu người nhượng bộ, mặc dù ở cùng nhau, chắc chắn đến lúc nào đó lưỡng cường va chạm vào nhau, hai bên đều tổn hại mà thôi."

      Cổ Nguyên Bảo cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng thể để mặc cho người đứng ở trong sảnh mà để ý tới, vừa quay đầu lại, ngờ đại tỷ về phía hai người bọn , chỉ nhìn vẻ mặt mà , nhìn tâm tình của tỷ ấy lúc này thế nào.

      Lại nghe tỷ ấy có chút lạnh lùng , "Về nhà."
      ………………………………………………………………………………………..
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Oan oan tương báo. (Hạ)

      Hai người như nước với lửa vậy, Chân Bất Phàm trong cơn nóng giận, kịp nghĩ nhiều, câu hưu thư tự nhiên đưa ra cũng bật thốt lên, vậy mà sau khi phẫn nộ ra khỏi đại sảnh, mới nhớ tới này nhà này là vừa mới mua, người , cũng là nàng mới đúng.

      Có lẽ trong tiềm thức muốn làm chuyện quá tuyệt tình thế này, có lẽ Chân Bất Phàm dừng lại ý nghĩ cho thêm dầu vào lửa, cũng mặc kệ tất cả, thẳng về phía trước.

      Biệt viện này cũng phải là quá lớn, dọc theo đường , lâu liền thấy ba người Lâm Văn Thăng, Lưu Đại cùng Trương Ngũ Kinh rãnh rỗi ở bên.

      Chỉ có Trương Tứ Thư có ở đây, người này về Vanh Đường trước.

      Toàn thân Chân Bất Phàm gồng lên, mặt viết dòng chữ to người nào trêu chọc ta người đó xui xẻo, rồi sau đó sải bước tới gần ba người bọn họ.

      Giờ phút này sớm vào đêm, tuy đốt đèn, nhưng cũng có cảm giác mờ mịt mông lung.

      Trương Ngũ Kinh khó có được có lúc có đầu óc, thoáng nhìn thấy sắc mặt của Chân Bất Phàm xanh mét, vốn là vẻ mặt hết sức hưng phấn lập tức biến mất còn gì, cực kỳ thức thời có lên tiếng.

      Lưu Đại lại đột nhiên ra câu, "Đại tẩu nhéo. . . . . . Ừm. . . . . ."

      Chân Bất Phàm vừa mới nhíu mắt lại, Trương Ngũ Kinh liền nhét hạt đậu phộng trong tay vào miệng Lưu Đại, sau đó nịnh hót cười cười, "Hắc hắc, đại ca hắc hắc he he. . . . . ."

      Chân Bất Phàm chỉ cảm thấy nhìn cái gì cũng đều thuận mắt, đanh giọng , "Ngũ Kinh, dọn dẹp hành lý, sáng sớm ngày mai trở về Vanh Đường."

      "À. . . . . ." Trương Ngũ Kinh dám hỏi nguyên do, tiếp đó kéo Lưu Đại rời như gió lốc.

      Lâm Văn Thăng ngược lại động đậy, cũng từ sắc mặt của Chân Bất Phàm nhìn ra đầu mối, chuẩn bị mở miệng, Chân Bất Phàm mở miệng trước, "Đệ viết hưu thư giùm ta."

      Lâm Văn Thăng nhíu mày, hưu thư? Tình hình rất nghiêm trọng rồi. Chỉ là. . . . . . Đầu năm nay tất cả mọi việc đều dựa vào miệng lưỡi, thậm chí quên Chân đại công tử vốn là người biết chữ. Ngay sau đó đứng đắn lắc đầu, "Đại ca, hưu thư này là từ nhạy cảm, giữa trưa huyng tự mình đưa , tránh cho đại tẩu. . . . . . nhận. . . . . ."

      Nếu là nàng nhận. . . . . . Phát trong lòng có chút dao động, bỗng dưng Chân Bất Phàm nắm chặt tay thành nắm đấm, chắc là trong lòng còn buồn bực, đột nhiên qua bên, đưa lưng về phía Lâm Văn Thăng, giống như là muốn cho nhìn thấy mặt, từ trong cổ họng ra câu, "Đệ viết, ta chép lại!"

      Lúc này khóe miệng của Lâm Văn Thăng nhếch lên, nhưng mà giọng vẫn là vững vàng như cũ, "Cũng được. . . . . ."

      " được!" Chân Bất Phàm nghĩ đến mình viết ra những chữ kia rất khó nhìn, cảm thấy mất mặt, lại chính mình bác bỏ quyết định trước đó.

      "Vậy?" Lâm Văn Thăng thấy như trong dự đoán, đứng ở sau lưng đại ca, vẻ mặt nghiêm chỉnh, chân mày cũng mang ý cười.

      " viết!" Chân Bất Phàm giống như là tìm được cái cớ tốt, việc liên quan đến mặt mũi, ngay cả giọng cũng như là hợp tình hợp lý vậy.

      Lâm Văn Thăng có phát biểu ý kiến, cũng đột nhiên giấu ý cười hỏi câu, "Đại ca, viết hưu thư là chỉ. . . . . . Ngày mai lên đường có đại tẩu theo sao?"

      ". . . . . ." Toàn thân Chân Bất Phàm co lại chỗ, dừng chút, mới , "Ta viết!"

      "Hiểu." Đại tẩu cũng phải theo.

      Chân Bất Phàm hít hơi, thoáng đè xuống lửa giận thiêu đốt, im lặng hồi lâu, "Đệ xem rốt cuộc nàng suy nghĩ gì?"

      "Tâm tư của nữ nhân dễ đoán." Lâm Văn Thăng đột nhiên thay đổi chủ đề, "Nhưng đệ thấy, trong lòng đại tẩu vẫn có huynh. . . . . ."

      "Hừ!" Mặc dù Chân Bất Phàm hừ tiếng, nhưng thần kinh lại khẽ buông lỏng, "Nàng ta chút cũng có liên quan!"

      "Đại ca còn nhớ Lý Thuần ?"

      "Lý Thuần?"

      " ta lúc trước thích uống rượu ngon, cố tình mỗi lần uống xong cũng nổi mẩn đỏ toàn thân, Lý phu nhân thường ở trước mặt chúng ta uy hiếp ta, nếu ta còn uống nữa gói đồ đạc mang hài tử về nhà mẹ đẻ."

      "Ừm." Chân Bất Phàm nhớ tới tất cả.

      Lâm Văn Thăng cười cười, "Vậy mà, lần đó Lý Thuần say rượu, phải Lý phu nhân trước mặt mọi người kêu lên cẩn thận sau lưng sao? Đại ca , đây là có ý gì?"

      ". . . . . ." Giống như là ý thức được cái gì, Chân Bất Phàm có lên tiếng nữa.

      "Nữ nhân luôn là khẩu thị tâm phi. Nếu trong miệng đại tẩu là ‘ phải’, vậy trong đầu sao, nhất định là ‘phải’ rồi."

      "Hừ!"

      Lâm Văn Thăng cũng cảm thấy buồn cười, vốn là con người sắt đá, hôm nay giống như là tìm được nơi để miệng phát tiết, ba đến năm câu lại có câu hừ, đều có cảm xúc mười phần. Hôm nay định đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, quyết định thông suốt vấn đề này cho đại ca, "Chỉ là lúc Lý Thuần tỉnh, cũng săn sóc chu đáo cho Lý phu nhân. ra nữ nhân đơn giản, người nào tốt với nàng, nàng liền tốt với người đó."

      "Nàng muốn cái gì, ta đều đưa cho." Chân Bất Phàm bỗng dưng ra câu, khó có được lúc phối hợp như vậy.

      "Cái này. . . . . . Đại ca, theo đệ biết, giống như là đại tẩu chưa hỏi huynh muốn cái gì."

      "Có!" Sắc mặt của Chân Bất Phàm trầm xuống, "Nàng muốn ta !"

      "Khụ. . . . . ." Lâm Văn Thăng ho tiếng, "Cái này kỳ quái, nữ nhân muốn nam nhân, tỷ ấy liền cảm thấy người nam nhân này tốt. Cho nên. . . . . ." để lại dấu vết lui bước, "Chẳng lẽ là đại tẩu cảm thấy đại ca đối xử với tỷ ấy chưa đủ tốt?"

      "Chỗ nào tốt!" Chân Bất Phàm cảm giác nhượng bộ ít, vậy mà lời vừa ra khỏi miệng, lại nghĩ đến thứ gì đó, đột nhiên im lặng hồi lâu . . . . .

      chỉ cường ngạnh chút.

      "Thứ cho Văn Thăng thẳng, hôm nay cũng coi là ngày tân hôn đầu tiên của đại ca đại tẩu, huynh vừa đưa hưu thư, vừa dọn dẹp hành lý, còn ném tỷ ấy ở lại sau lưng, sợ rằng. . . . . ."

      Tóm lại, thoạt nhìn đại tẩu giống như là người mang thù. . . . . .

      Chân Bất Phàm biết ra tương đương với tát nước ra ngoài, cũng thể thu hồi lại được, nhưng thể phủ nhận có chút hối hận, có chỗ phát tác tức giận, liền liên luỵ cây cột vô tội vậy, lúc này được Lâm Văn Thăng chỉ điểm phen, đầu óc cũng ít nhiều có chút thanh tỉnh, dù sao lần lập gia đình này, thiếu hụt tính chủ động của nàng.

      "Vậy. . . . . ." Chân Bất Phàm giả bộ tựa như lơ đãng hỏi.

      Lâm Văn Thăng dừng chút, cười, "Đại ca biết viết hưu thư, cũng thể tránh được chuyện này."

      "Đúng vậy." Chân Bất Phàm đột nhiên quay đầu liếc nhìn phương hướng mà mình mới tới lúc nãy, đột nhiên nhớ tới nước mắt đêm qua của nàng, nhíu lông mày, đột nhiên bước chân ra, muốn trở về.

      Vậy mà, lúc trở về, thấy bóng người của Cổ Vô Song.

      **

      "Tưởng tam nương, ngươi ra cho ta!"

      Cổ Vô Song tức giận đến mức chẳng quan tâm Pháo Hoa Lâu là địa phương nào, công khai tiến vào từ cửa chính, ngay sau đó trước trước mặt cả đám người, gọi thẳng tên Tưởng tam nương.

      Tưởng tam nương quyến rũ mười phần từ lầu xuống, "Tới đây tới đây, nhìn quai hàm của ngươi kia, phồng đến giống như con cóc vậy, đến đây, ngâm nước nóng cùng với ta." Sau đó lại giao công việc tay cho người bên cạnh, đường tới, đường cùng khách quan gật đầu vấn an, lễ nghi chu toàn.

      Nhưng mà người ở đây, đều đặt lực chú ý lên người nổi danh khắp Thành Nhữ An gần đây - Cổ Vô Song, bắt đầu nghị luận ầm ĩ ngớt.

      Vậy mà sau khi nhìn thấy Tưởng tam nương, Cổ Vô Song như bị nghẹn ở cổ họng, trong nhất thời biết những gì. Giờ phút này cũng bất chấp tất cả, trực tiếp trợn mắt nhìn hai mắt dò xem quá phận của người đường.

      Tưởng tam nương cùng Cổ Vô Song cũng chưa công khai quan hệ bạn khuê phòng, nhưng mà lúc này cũng lười để ý, Tưởng tam nương trực tiếp kéo cánh tay của Cổ Vô Song, rất thân mật vào, vậy mà bên trong lâu có hồ nước, cũng là nới nương Pháo Hoa Lâu nhàn rỗi việc gì làm, là nơi tốt để thả lỏng thể xác và tinh thần.

      "Nhìn dáng vẻ ngươi tức giận như thế, tên Chân Bất Phàm kia đêm qua có hầu hạ ngươi tốt sao?" Cho lui nha đầu hầu hạ, ánh mắt của Tưởng tam nương đong đưa quyến rũ, hỏi câu.

      "Ngươi luôn ! Đêm qua vì sao khoanh tay đứng nhìn? Theo năng lực của ngươi, tự nhiên muốn nhìn ta bị ép gả cho !"

      "Đến đây, trước cởi y phục ra cái ." Tưởng tam nương cười cười để ý, động thủ lột y phục của nàng.

      "Ít động tay động chân !" Cổ Vô Song nhíu mày.

      Tưởng tam nương lắc đầu cái nhưng vẫn còn cười, nữ nhân Cổ Vô Song này, thường ngày ngại vì áp lực, lại ỷ vào có chút thông minh, thay đổi dáng vẻ sao cho giống như đại gia khuê tú tri thư hiểu lễ, đối với công việc lớn trong cuộc sống, cũng bố trí cho thỏa đáng.

      Nghĩ đến Chân Bất Phàm chỉ sợ là yếu tố ngoài ý muốn trong đời nàng, thế nào cũng ngờ được lại bị cướp, cho nên nữ nhân này mới rối loạn trận cước, khôi phục lại bộ dạng của tiểu nha đầu chịu thua.

      Thời gian như thoi đưa. . . . . . Tưởng tam nương đột nhiên cảm khái, từng quay đầu cảm thán giờ có ở đây, rốt cuộc Cổ Vô Song cũng gả ra ngoài được. . . . . .

      "Chậc, nhìn nhiều dấu loang lổ người ngươi này, là đặc sắc."

      Cổ Vô Song bỗng dưng đỏ bừng mặt, "Ngươi câm miệng!" Sau đó vẻ mặt đột nhiên ảm đảm vài phần, "Người ta mới vừa , hưu thư được đưa tới!"

      "Hưu thư?" Tưởng tam nương mới vừa tháo đai lưng ra, đột nhiên trợn to hai mắt, "Vị kia của nhà ngươi xác định phải ăn no nhàn rỗi việc gì làm, tìm ngươi vui vẻ?" Sau đó liền nghĩ tới cái gì đó từ từ cười tiếng, "Chẳng lẽ ăn xong rồi, cảm thấy hợp khẩu vị."

      " dám!" Rồi sau đó tiến vào trong nước, kìm nén , "Ta cũng giống vậy, ngại tiểu tử kia . . . . . ."

      Tưởng tam nương cười tiếng, cho dù là , cũng phải giấu ở trong lòng chứ, rồi sau đó cũng tiến vào trong nước, thoải mái thở dài câu, "Vậy đâu? Trở về ! Tránh cho bản lãnh của kéo dài tới đây. . . . . ."

      Hai mắt của Cổ Vô Song đột nhiên liếc nhìn đôi no đủ mềm mại của Tưởng tam nương, vừa vặn chống lại ánh mắt tự tin của Tưởng tam nương, "Có chuyện gì sao?"

      Cổ Vô Song chu mỏ rồi so sánh của chính mình, giả bộ có gì, mới ý thức được đến tột cùng là câu hỏi của Tưởng tam nương là có ý gì. . . . . .

      Có lẽ là vấn đề nước ấm, hai gò má của Cổ Vô Song vẫn đỏ, đột nhiên cúi đầu vào trong nước, nín thở hơi, mới ngẩng lên nặng nề phun ra ngụm tức giận, đột nhiên nhìn mặt nước lăn tăn , "Của cũng ."

      Xong rồi lại nắm tay chặt, "Ta quyết định, trước khi hưu ta, ta hưu !"

      Tưởng tam nương vui mừng, "Được a, cái này ta có kinh nghiệm."
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Quanh co (Thượng).

      Nghĩ đến đây Cổ Vô Song liền bị tức , xong lời kia, níu lấy thành hồ lấy khăn tắm, che kín vị trí quan trọng liền đứng lên, quyết định làm làm ngay.


      Tưởng tam nương nhìn xung quanh, rồi khép con ngươi, khóe miệng chứa ý cười, "Lập tức?"


      Cổ Vô Song dẩu môi, "Chẳng lẽ ngồi chờ người ta ném hưu thư vào mặt ta?"


      " vội. Nếu người ta ngươi chết vì sĩ diện gì gì đó, chừng mất thể diện là ngươi. Ta nghe , bị đào hôn nhiều lần, đều hời hợt. . . . . . Nam nhân này, nếu đặt ngươi trong tim, ngươi hát ngươi nhảy, có liên quan gì đến ?"


      "Trong lòng thoải mái?" Tưởng tam nương nâng đôi tay vẩy nước vào cổ, từ từ thở phào nhõm, "Ngươi, cũng đừng quá nhịn, người nam nhân kia nếu phải để ý ngươi, cần gì ngàn dặm xa xôi chạy tới đây cưới ngươi làm vợ? , so với ngươi có tiền, so với ngươi có quyền, cộng thêm tuổi của ngươi cũng , cũng phải là diện mạo khuynh quốc khuynh thành, làm khổ mình như vậy làm gì? Ta còn nhớ ngươi hỏi có chịu vì ngươi tìm chết hay , cũng phải là nhảy xuống rồi sao?"


      Cổ Vô Song cau mày, cảm thấy thái độ của tam nương có biến, "Ngươi mới vừa rồi. . . . . . phải là ý này."


      "Ý của ta là, ngươi nên biết ưu thế của mình. Mà cảm giác của với ngươi, là ưu thế của ngươi đấy."


      Cổ Vô Song dừng chút, lại tiến vào trong nước, xoa xoa đôi bàn tay, "Tam nương, ta chưa bao giờ hỏi ngươi, nhưng hôm nay lại tò mò tại sao ban đầu Cốc Phương bỏ ngươi mà . . . . . ." Vì sao Cốc Phương đột nhiên để thư lại rồi trốn , thấy tung tích, vẫn là câu đó. Những thứ khác , ít nhất dáng vẻ tam nương xinh đẹp nhất trong xung quanh trăm dặm Nhữ An, tại sao có thể có nam nhân bỏ được. . . . . . Khi đó phu quân thứ ba của nàng, lúc hưu phu nước mắt nước mũi, ôm bắp đùi tam nương kéo chín con phố.


      Tưởng tam nương sâu xa nhìn nàng cái, đột nhiên đáy mắt tối sầm lại, khóe miệng trào phúng, "Muốn biết? Hừ. . . . . . Ta rồi, sao lại có nam nhân vừa mê đánh bài, lại mê rượu, ra vào săn sóc biết tính ta, quay đầu lại. . . . . ." Nàng ta dừng chút, "Còn phải là bỏ trốn cùng nam nhân, ta còn đưa đến Thành Tây, vẫy tay từ biệt."


      "Cốc Phương . . . . . ."


      "Long dương chi phích (gay)." Tưởng tam nương cười cười, " nghĩ tới sao, so sánh, ta còn là khuê nữ như ngươi, cần bị dày vò cả người phải mệt mỏi. . . . . ."


      "Nữ nhân, sớm nam nhân là phải dỗ dành đòi hỏi, đối tốt với chút. Ngươi rất đúng, Chân Bất Phàm là dã nam nhân, nhưng nam nhân như vậy có chỗ tốt, ít nhất lừa ngươi, ngươi cảm thấy, thuần phục được người dã man đó, rất có cảm giác thành tựu sao? Đến lúc đó nếu ngươi vẫn buồn bực chán , vậy hưu , bảo đảm ngươi thống khoái hơn tại gấp trăm lần."


      Cổ Vô Song như có điều suy nghĩ, liên tưởng tới lời mà nàng ta qua, cũng cảm thấy có lý, suy nghĩ, lại có chút chần chờ.


      "Hôm đó ta ở lầu thấy , phải ngươi giả cười với , liền mất hồn sao, nếu ngươi chạm vào , hai câu hữu ích, ta bảo đảm ngươi để cho đông, tuyệt tây."


      " , chút cũng có liên quan."


      Tưởng tam nương nhíu mày, "Lời này là Chân Bất Phàm ?"


      "Ta ."


      Cổ Vô Song nhìn ấn ký loang lổ người chút, đột nhiên hít hơi, nín thở lặn xuống nước —— sai, cũng thể để cho ăn khô lau sạch liền phủi mông chạy lấy người!


      ××


      Cổ Vô Song còn tốn buổi tối dựng thành trong lòng mình.


      Ví dụ như trước nhịn, bách nhẫn thành cương. (càng nhẫn nãi mới càng cứng rắn)


      Ví dụ như lúm đồng tiền như hoa, khuôn mặt tươi cười nghênh đón.


      Tóm lại, trước chọn lựa kế sách tất cả hành động đều nhượng bộ, là chuẩn bị cho ngày mở mày mở mặt!


      Trước hết để cho tam nương phái người nhận Xuân Đào trở lại, dù sao có nha hoàn phục vụ cũng thuận tay hơn. Tiếp là cho người thăm dò hành tung của Chân Bất Phàm, tránh cho . Cuối cùng vẫn là nhấn mạnh chữ "nhẫn" với mình lần nữa, dù sao phải cúi đầu trước. . . . . .


      Vậy mà Cổ Vô Song vừa nghĩ tới Chân Bất Phàm có vẻ mặt giễu cợt hoặc là khinh thường, nàng liền nhịn được da đầu tê dại trận, trong lòng giao chiến, dây dưa thôi.


      Qua chút thời gian, Xuân Đào vội vã chạy vào từ cửa, coi như là nàng từ miệng người nọ biết được tin tức chủ tử của mình vội vã thành hôn, vậy mà chưa được câu, người từ ngoài cửa xông vào bẩm báo, là Chân Bất Phàm đến vị trí đầu đường trước Pháo Hoa Lâu.


      Cổ Vô Song vỗ bàn, muốn làm cho chuyện quyết định thay đổi lần nữa, tiện tay móc đồ vật, vội vàng cùng đám người Xuân Đào ra cửa ứng chiến.


      Quả nhiên, đầu phố kia, là đội ngũ Chân Bất Phàm.


      Hai bên còn y theo lệ thường chật ních người xem náo nhiệt.


      Mà Cổ Vô Song cũng dẫn mấy nha đầu gã sai vặt, từng bước từng bước tới giữa đường.


      Về phần Tưởng tam nương, vẫn là đếm xỉa đến, đứng ở lầu Pháo Hoa Lâu xem cuộc chiến.


      Rốt cuộc hai người đứng lại mặt đối mặt ở chính giữa ngã tư đường, nam nữ, đối lập nhau, ánh mắt cũng khóa chặt đối phương.


      Chỉ là. . . . . . Tâm trạng của hai người giờ phút này đều là đủ loại phức tạp, thứ nhất là trải qua Động Phòng Hoa Chúc, vân phiên vũ phúc, ngọt ngào đau đớn, mồn trước mắt; thứ hai chính là trận tranh đoạt náo nhiệt kia, thương tâm ngoan độc , như gió thoảng bên tai; thứ ba là hai bên ngoan độc, chút cũng có liên quan, đưa ra hưu thư; bốn chính là quyết định sau khi được người giải thích . . . . .


      Im lặng.

      Im lặng.

      Lại im lặng.

      Mặt trời lên cao khiến cho người hai bên đường, thỉnh thoảng lau mồ hôi, trận này, đến tột cùng là khi nào bắt đầu?


      Cổ Vô Song tự hỏi nên làm sao để đánh vỡ im lặng chết tiệt này, lại muốn cứ tiện nghi cho như vậy, trong khi chờ đợi giọt mồ hôi rỉ ra trán, chảy từ từ xuống, liền muốn len lén lấy khăn tay ra lau, vậy mà tay của Chân Bất Phàm đầu kia cũng có ý đồ lấy ra——


      . . . . . . Hưu thư . . . . . .


      "Chậm!" Cổ Vô Song bật thốt lên.


      "Chậm!" Cùng lúc đó, Chân Bất Phàm cũng im lặng, đột nhiên ra chữ.

      ". . . . . ."


      ". . . . . ."


      Hai người im lặng nhìn nhau ——


      "Nàng trước ."


      "Ngươi trước ."


      Trăm miệng lời.


      "Ta nàng trước ."


      "Ta ngươi trước ."


      " ngươi trước ."


      " nàng trước ."


      "Ngừng!" "Ngừng!"


      Hai người vừa nhịn được đồng thời kêu ngừng.


      "Nàng trước !"


      "Ngươi trước !"


      Hai người trừng mắt liếc lẫn nhau, cũng đều lời nào. Sau đó Chân Bất Phàm bất ngờ lấy ra hộp phấn từ trong lòng, có chút cứng rắn nhét vào trong ngực Cổ Vô Song, "Đây là phấn, hoạt huyết dưỡng nhan."


      ". . . . . ." Cổ Vô Song ngẩng đầu nhìn cái, nhân thể lấy khăn lụa từ trong ngực ra, "Đây là khăn tay, che kín mặt."


      ". . . . . ."


      ". . . . . ."


      "Vừa rồi nàng muốn gì?" Chân Bất Phàm đanh giọng , giống như là lộ ra chút đầu mối.


      Cổ Vô Song nháy mắt mấy cái, "Ngươi chảy mồ hôi rồi."


      "Trời nóng."


      "Đúng vậy."

      ". . . . . ."


      "Ngươi lại muốn gì?" Cổ Vô Song ngẩng đầu nhìn .


      "Nàng cũng chảy mồ hôi rồi."


      "Trời nóng. . . . . ."


      ". . . . . ." Chân Bất Phàm lấy ra cái khăn, đột nhiên đưa về phía mặt của nàng, lau lau, "Vậy nàng cũng lau chút ."


      Cổ Vô Song cầm phấn trong tay, "Cái này ngươi cũng thử chút?"


      Chân Bất Phàm liếc cái, sau đó nhìn nàng, đột nhiên thay đổi đề tài, "Nàng đêm qua ở lại Pháo Hoa Lâu?"


      "Quan. . . . . ." Cổ Vô Song bật thốt lên lời lại cứng rắn nhịn xuống, "Về cái này. . . . . ." Ngẩng đầu nhìn nặn ra nụ cười, "Đêm qua tam nương thấy ác mộng, ta tới bên cạnh nàng."


      ". . . . . ." Chân Bất Phàm đương nhiên tin, nhưng nhớ tới "đề nghị tốt bụng" của Lâm Văn Thăng, dừng chút, "Hưu thư ta biết viết."


      "Ừm. . . . . ." Cổ Vô Song ngước mắt.


      "Ta là ta ‘ ’ viết." Là ý ở mặt chữ!


      "Ngươi nhẫn mạnh qua hai lần rồi."


      ". . . . . ."

      ". . . . . ."


      Cổ Vô Song cúi đầu nhìn phấn, "Vậy cũng chớ viết. . . . . . Chẳng qua ta thích màu sắc này."


      Chân Bất Phàm liếc cái, nhớ lại vấn đề Lâm Văn Thăng nhấn mạnh, "Vậy cũng chớ bôi lên, nàng như vậy nhìn rất đẹp mắt."


      Muốn chết.


      Cổ Vô Song tức giận liếc cái, đột nhiên sau đó nhớ tới kế sách lời ngon tiếng ngọt của Tưởng tam nương, "Đừng như vậy, ngươi cũng rất tuấn phi phàm."

      Muốn chết.


      ". . . . . ."


      ". . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 11: Quanh co (hạ)

      Lời vừa ra hai người liền im lặng cách quỷ dị, nhất thời Cổ Vô Song muốn đối mặt, chỉ đành phải chuyển tầm mắt qua bên, ai ngờ vẻ mặt của cả đám người đều như là trong trời đông gặm băng*, nhìn như vậy khiến cho người ta khó chịu.
      (*ý của câu đó là các bạn tự tưởng tưởng lấy nhé, khi lạnh rồi mà còn ngậm đá trong miệng thế nào nhỉ)

      Híp mắt lại lần nữa nghĩ hình như có cái gì đó đúng, sao lại khen , trong lòng hơi nghẹn như mình vừa nghe được lời kích thích, lâu dài nhất định nghẹn thành nội thương, lại nhìn Chân Bất Phàm cái. . . . . .

      Da mặt của tên kia quả nhiên đủ dày, vẫn còn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia làm mặt nàng khẽ nóng lên, lại nghĩ tới hộp phấn trong ngực là. . . . . . có ý tốt, lúc này mới nâng khuôn mặt tươi cười gật đầu cái, , "Ngươi trước tiên đợi chút. . . . . ."

      xong cũng đợi đáp lại, quay đầu lại nâng váy, quyết định trở lại Pháo Hoa Lâu, nhờ tam nương chỉ điểm để khỏi phạm phải sai lầm.

      Chân Bất Phàm cũng ngăn cản Cổ Vô Song bước chân rời .

      Lặp lại câu "ngươi cũng rất tuấn phi phàm", rồi sau đó nhìn bóng lưng Cổ Vô Song có mấy phần chạy trối chết, bỗng dưng hơi cong cong khóe miệng, bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Lâm Văn Thăng, "Có hữu ích ?"

      Thấy có đáp lại, Lâm Văn Thăng cũng để ý, mở miệng , trong giọng mang theo nhạo báng, "Xem ra đại tẩu phát đại ca tốt rồi."

      Chân Bất Phàm hoàn toàn thấy ánh mắt của những người quanh mình, nhàng liếc nhìn gò má của Lâm Văn Thăng, vẫn có đáp lại.

      "Chỉ là. . . . . ." Tầm mắt Lâm Văn Thăng đột nhiên trông về phía xa, nhìn thẳng vào Tưởng tam nương lầu, "Tạm thời bỏ qua cái khác, đại ca cảm thấy hôm nay thái độ của đại tẩu có biến sao?"

      Đúng vậy, có chút chút. Nhưng Chân Bất Phàm coi thường quá trình, chỉ coi trọng kết quả, vuốt ve cái khăn trong tay, "Vậy như thế nào?"

      "Sau lưng đại tẩu ràng có người chỉ điểm, cảm thấy có cái gì đúng, mới quay đầu lãnh giáo ."

      Lãnh giáo. . . . . . Chân Bất Phàm cũng theo tầm mắt của Lâm Văn Thăng, nhìn về phía lầu Pháo Hoa Lâu, liếc nhìn Tưởng tam nương bình chân như vại, hề để ý, rồi sau đó cất bước bước lên phía trước, đến gần Pháo Hoa Lâu.

      Cách quá xa, dù Tưởng tam nương nghe hai người Cổ Vô Song gì, nhưng liếc thấy Cổ Vô Song quay đầu trở về, nụ cười cũng thu lại, Cổ Vô Song ngày thường nổi tiếng ở xa gần Thành Nhữ An là người khôn khéo, sao gặp tình , đầu óc liền bị heo gặm rồi.

      Sau đó nhạy cảm nhận được ánh mắt quan sát, cúi đầu xuống nhìn, lại cảm thấy ánh mắt dò xét kia cũng phải đến từ Chân Bất Phàm, nghiêng đầu suy nghĩ, mặc kệ .

      bao lâu, nghe được tiếng bước chân lên lầu của Cổ Vô Song, nữ nhân kia vào đầu tiên là rót cho mình ly trà, uống hơi cạn sạch sau đó thở dài, " đúng, tiểu tử kia nơi nào tuấn phi phàm rồi!"

      "Ngươi khen ?" Tam nương cười cười hỏi.

      Cổ Vô Song hơi ngại cứng rắn gật đầu cái, ra chuyện làm ăn, cũng là nghênh đón đưa , lời hay tận, sớm thành thói quen mới phải, sao đổi đối tượng cái, gì cũng khó chịu. . . . . .

      Ngẩng đầu lên thấy mấy Hoa nương bên cạnh vẫn còn chen chúc, giờ phút này cũng hé miệng cười, liền muốn hỏi nhiều nữa, mà là tùy ý đưa hộp phấn trong tay ra, đột nhiên ý thức được mấu chốt của việc, " đúng. . . . . . Hưu thư đâu?" Híp mắt lại, chẳng lẽ là có chuẩn bị? Tại sao chứ?

      Ừm . . . . . Cổ Vô Song suy nghĩ đáp án chút, lại nhìn Tưởng tam nương chút, nghĩ lại lời của nàng ta đêm qua, nhíu nhíu mày, đột nhiên đứng lên điên khùng ra câu, "Có lẽ là ta hiểu rồi."

      Xong rồi liếc hộp phấn trong tay, chậc, chẳng lẽ thứ đồ bỏ này chính là quà tặng xin lỗi của , còn đưa cho nàng cái khăn tay.

      "Hiểu cái gì?"

      Cổ Vô Song điều chỉnh lại suy nghĩ, hé miệng, gật đầu cái, "Ta hiểu rồi."

      "Ừ?"

      Cổ Vô Song đặt hộp phấn ở bàn đẩy cái, "Ta hiểu rồi." Hiểu cái gọi là ưu thế mà tam nương , cái gì là đồ chơi.

      "Ngươi. . . . . ." Tam nương hít sâu, quyết định nhịn, rồi sau đó đổi đề tài, " như thế, lúc này ngươi để cho nam nhân nhà ngươi phơi nắng ở phía dưới, thế có chút ổn."

      Định câu năng lực nhẫn nại của rất giỏi. . . . . . Nhưng Cổ Vô Song lại cảm giác mình giống như Thể Hồ Quán Đính*, được thông suốt, rồi sau đó bưng ly trà bàn lên nhấp ngụm trà, "Đúng vậy, ổn.”
      (*Thể hồ quán đính: ý chỉ được nghe ý kiến cao mình của người dẫn dắt khiến mình hiểu ra rất nhiều)

      Tiêu sái chậm rãi xuống dưới lầu, thấy chân của Chân Bất Phàm vừa mới bước vào Pháo Hoa Lâu, liền cất tiếng gọi, "Này. . . . . ."

      Chân Bất Phàm ngẩng đầu nhìn nàng cái, dừng lại, "Có chuyện gì sao?"

      Cổ Vô Song dừng lại, điều chỉnh tâm trạng lại chút, "Chỗ Pháo Hoa Lâu này, nếu ta ở đây, ngươi cũng đừng tiến vào."

      Chân Bất Phàm mỉm cười, "Nàng xuống đây."

      "Mặc dù trời nóng, nhưng ánh mặt trời cũng tệ lắm." Cổ Vô Song híp mắt nhìn bầu trời chút, đời này còn có nhóm người như thế.

      "Vậy. . . . . ."

      ". . . . . . dạo chút?"

      "Nàng đợi chút."

      Cổ Vô Song tựa vào rào chắn, "Đợi. . . . . ." Cái gì?

      Vậy mà hai chữ "cái gì" chưa ra khỏi miệng, Chân Bất Phàm nhảy chồm người lên, đứng ở trước mặt nàng ——

      Trầm giọng , "Có thể ."

      Cổ Vô Song gì trừng , tự với mình sớm thành thói quen thôi. Chỉ là chuyện với nhau, về mặt cảm giác có điều khác biệt, hít sâu, thể gật đầu cái.Die nd da nl e q uu ydo n


      Chân Bất Phàm nhảy tới hai bước, sóng vai đứng thẳng cùng với nàng, nhìn cũng nhìn Tưởng tam nương cái.

      Hai người cứ vai kề vai như vậy xuống lầu, cũng chào hỏi Tưởng tam nương, hại trong lòng nàng ta ít nhiều có chút cảm giác thất lễ, nghĩ thầm nàng ta thế nào cũng là người xinh đẹp có tiếng, mím môi quay đầu lại lại đụng phải lồng ngực của người——

      "A!"

      Tưởng tam nương cũng bị dọa cho giật mình, ngẩng đầu thấy Lâm Văn Thăng thong thả ung dung gật đầu cười tiếng, "Tại hạ Lâm Văn Thăng, gặp qua Tưởng. . . . . ." Cân nhắc dùng từ, " nương."

      Gặp quỷ.

      **

      Cổ Vô Song liền cùng Chân Bất Phàm dạo con phố phồn hoa nhất ở thành Nhữ An.

      Dọc theo đường hai người tìm được đề tài mở miệng, chính là đường im lặng.

      Quán ven đường rất là phức tạp, hàng rong gì đó đủ loại cả, vậy mà kỳ diệu vô cùng, mặc kệ là tiếng thét, tiếng chuyện với nhau, tiếng đứa trẻ khóc, tiếng ồn ào tranh chấp, náo loạn, hai người dọc đường đều im lặng dị thường.

      Tất cả đều dừng lại xem cặp vợ chồng nổi tiếng dạo.

      , Cổ Vô Song cũng muốn gì, thỉnh thoảng nhìn Chân Bất Phàm người bên cạnh cái, rồi nhìn sang ánh mặt trời vẫn rực nóng, lại cảm thấy chính mình ăn no rửng mỡ, ra loại đề nghị này, muốn lau mồ hôi, lại nhớ đến khăn tay kia còn trong tay .


      Vậy mà sau khắc giống như là Chân Bất Phàm biết suy nghĩ của nàng, đột nhiên đưa tay giúp nàng lau mồ hôi.

      Cổ Vô Song liền lúng túng, ánh mắt liếc thấy vị lão phu nhân dắt tên nhóc, nước mũi còn đung đưa theo gió. . . . . .

      "Làm phiền." Cổ Vô Song cố ý nhìn cả đám người vây xem.

      "Khách khí rồi."

      Cổ Vô Song thu hồi tầm mắt, thử dò xét hỏi, " phải hôm nay trở về Vanh Đường sao?"

      "Chờ nàng." Liền thuận tay cầm lên cái trâm cài, đưa tới ở trước mặt nàng, "Thích ?"

      Ánh mắt này. . . . . . Cổ Vô Song cười cười, "Ta lại thích viên dạ minh châu Trấn Điếm chi bảo* của Phong Ký đằng trước." (có thể hiểu là bảo vật trấn giữ của cửa tiệm, hay là bảo vật quý gì đó)

      "Còn cái khác sao?"

      " phải mỗi cửa tiệm con đường này đều có Trấn Điếm chi bảo sao?"

      "Vậy ngày mai ta bảo Ngũ Kinh đưa tất cả cho nàng."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song nhún nhún vai, nhiều Trấn Điếm chi bảo như vậy "Ngươi đẩy ta lên đầu ngọn đao đấy"


      Hai người liếc mắt nhìn nhau, Chân Bất Phàm đột nhiên cười cười, nhìn thấy Cổ Vô Song vẫn còn có chút lúng túng.

      Sóng vai tiếp đoạn đường.

      "Ta này, " Cổ Vô Song lưu luyến đồ chơi gian hàng giống như đột nhiên lơ đãng hỏi, "Chân Bất Phàm có phải ngươi thích ta ?"

      Chân Bất Phàm dừng chút, ánh mắt dừng lại ở những thứ đồ chơi kia, "Nàng thế, coi như thế ."
      Last edited: 2/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Thời gian ngọt ngào

      Đầu tiên là Cổ Vô Song bị chính vấn đề của mình dọa hết hồn, sau đó lại bị đáp án của Chân Bất Phàm dọa hết hồn lần nữa, nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh lại, mới tiện tay cầm lên tượng đất, "Nhưng ta gì."

      Chân Bất Phàm cũng phản ứng, hai người tiếp tục im lặng.

      lát sau, Cổ Vô Song lại có chút cam lòng, đưa tay sờ lên mũi miệng của tượng đất kia, , "Nếu ta phải . . . . ."

      Lúc này Chân Bất Phàm mới liếc nàng cái, đột nhiên đưa tay gõ lên trán nàng cái, " dối."

      Cổ Vô Song run người trận, á tiếng, có chút xấu hổ lại bị người bán hàng rong chen vào, "Cổ nương, tượng đất bị sờ hư phải bồi thường . . . . . ."

      "Biết rồi!" Cổ Vô Song liếc gò má của Chân Bất Phàm, như chuyện đương nhiên mở miệng, "Trả tiền."

      Sau đó cầm tượng đất bước trước.

      Tại sao có thể như vậy. . . . . .. Lúc Cổ Vô Song quay lưng lại nghĩ

      Có chút buồn bực vì tâm trạng bối rối của mình, vấn đề vừa rồi có chút phức tạp, chắc là trong lúc ấm đầu mới hỏi thôi, vậy mà nàng lại nhớ tới đáp án của Chân Bất Phàm lần nữa, ừm. . . . . . Tổng hợp lại, ra thích nàng thôi. . . . . .

      thích nàng. . . . . .

      Cổ Vô Song lại nghĩ tới triệu chứng mà tam nương gọi khi nam nhân thích nữ nhân, ví dụ như chịu tốn tiền, ví dụ như bàn bạc cưới gả, ví dụ như ánh mắt tình, ánh mắt theo đuổi. . . . . .

      Cổ Vô Song liền bất ngờ quay đầu lại liếc cái, ngờ lại nhìn thấy ánh mắt nhìn mình của Chân Bất Phàm, ngẩn người, lúc này vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy quỷ, quay đầu lại nâng làn váy, co cẳng chạy.

      đáng sợ, vừa rồi nhịp tim của nàng đập thình thịch thình thịch nhanh!

      Cũng chẳng thể trách Cổ Vô Song khi đương lại thay đổi thất thường như thế. . . . . . Bởi vì nàng đơn 27 năm, thường thấy người khác ra vào đôi, nam nữ thành đoàn, nhất thời thể nào tin nổi lại có nam nhân động lòng với nàng.

      Chân Bất Phàm bỏ ngân lượng xuống, nhìn bóng lưng Cổ Vô Song đột nhiên hừ tiếng: so tốc độ với , biết trời cao đất rộng. . . . . .

      Lúc này phi thân cái, nhảy lên ngăn ở trước mặt nàng, Cổ Vô Song thắng xe kịp xông vào trong ngực của ——

      Vì cái xông thẳng này, nên có cơ hội rời khỏi.

      Chân Bất Phàm ôm nàng quá chặt, cũng là vấn đề đó trả lại cho nàng, trong giọng mang theo nhạo báng, "Còn nàng, có phải cũng thích ta hay ?"

      Cổ Vô Song muốn phủ nhận, nhưng mà trong đầu lại lên những gì tam nương chỉ điểm, hơi lung túng suy nghĩ có phải nên chút gì đó để cho vụng trộm vui mừng chút hay ? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy rắc rối phức tạp ——

      Nhắm mắt, "Có lẽ ."

      "Vậy đồng nghĩa với đúng rồi."

      ". . . . . ."

      "Có thích nhiều ?" Chân Bất Phàm nhìn nàng chằm chằm. lại theo thói quen, cũng chưa từng nhìn thẳng vào cảm giác của mình với nàng, chỉ dựa vào quyết chí tiến lên của bản thân, cho đến khi nghe câu hỏi của nàng, đám sương mù quấn ở trước mặt rốt cuộc cũng tan , rốt cuộc tìm được nguyên nhân hành động của mấy ngày này là vì —— là vì thích nàng.

      Thích chính là thích, có gì là được.

      Hơn nữa, lúc này nàng lại có chút được tự nhiên, hai gò má ửng hồng rất là đáng , làm cho người ta ngứa khó nhịn.

      Cổ Vô Song cau chân mày lại, "Cái vấn đề này ta có hỏi."

      "Nàng có thể trả lời."

      " trả lời."

      "Vậy sao, " lại rất là sảng khoái có hỏi tới cuối cùng, sau đó giống như lấy được bí quyết . . . . . . bộ dạng hợp tình hợp lý, "Có phải, tình cảm tha thiết nên có biện pháp ư?"

      Phi! "Ngươi mới ta muốn chết!" Cổ Vô Song trực tiếp hừ tiếng, "Ngươi còn phải nhảy vách đá nhảy cầu nhảy lầu!"

      Chân Bất Phàm nhất thời nhếch môi, đột nhiên trầm giọng gọi tên nàng, "Cổ Vô Song."

      tiếng gọi này khiến cả người Cổ Vô Song tự dưng nổi da gà, "Có lời cứ ." Có rắm vội vàng cởi quần chớ để lâu dài.

      "Có gì đặc biệt muốn ?"

      " có."

      "Có liền mở miệng. Chúng ta bái đường thành thân, nàng là vợ ta."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song xoay tròn qua lại tượng đất trong bàn tay, ở trong lòng cũng giãy giụa, nhàng thở ra hơi, giọng cũng nhàng hơn rất nhiều, "Bởi vì thích, cho nên lấy ta?"

      Chân Bất Phàm thấy nàng khó được có lúc an phận chuyện cùng , nở nụ cười, "Nàng có dị nghị gì?"

      "Ừm, " Cổ Vô Song nhàng tránh ra khỏi , đầu tiên là cúi đầu nhìn qua tượng đất trong tay, mới ngẩng đầu nhìn chút, giọng cực kỳ vững vàng, " dám. . . . . . Ngươi cậy mạnh đạo lý, bạo lực đánh, ba câu thuận lại phát giận, còn thường nhíu mày mắt lạnh lẽo."

      Chân Bất Phàm im lặng hồi lâu, "Ta chưa bao giờ đánh nữ nhân."

      Cổ Vô Song nhếch khóe miệng cười tiếng, " ra ta sống lâu như vậy, lại nhận sai giới tính sao?"

      Chân Bất Phàm cúi đầu chống lại ánh mắt của nàng, mắt nhìn thẳng, " đến nỗi. Mặc dù , nhưng cũng vừa vặn."

      ". . . . . ." Ý thức được ý tứ trong lời của , Cổ Vô Song vội ho tiếng, loại lời mập mờ này lại được như đúng rồi vậy, quả là chỉ có mới làm ra chuyện này, càng coi thường hơn. Chính là giả bộ trấn định nháy mắt mấy cái, "Uống chén?"

      "Chỉ ly?"

      "Tận hứng." Nàng đột nhiên rất có hứng thú chuốc say .

      Sóng vai hai bước, Cổ Vô Song lại mở miệng, "Những hứa hẹn lúc trước chàng giữ lời chứ?"

      "Tất nhiên."

      "Vậy ta an tâm." Cổ Vô Song lo lắng dừng bước chân, cách nửa người, sau đó nâng làn váy, lòng bàn chân đá cước, sau đó thong thả ung dung sửa lại váy chút, thấy đứng lại, trực tiếp nhét tượng đất vào trong tay , nhíu mày, "Cầm."***************

      Liền nhìn , lướt qua về phía trước.

      quả cho phép nàng, bỗng dưng nghe được mở miệng, "Ta , tóc nàng nên làm kiểu khác rồi."

      "Ừm. . . . . ."

      "Dù sao cũng là phụ nhân có chồng."

      Chậc, Cổ Vô Song nghiêng đầu suy nghĩ chút, cho nên, bọn họ bây giờ đồng ý cuộc hôn nhân này rồi hả?

      Thăm dò tâm trạng của mình chút. . . . . . Quái gỡ mà.

      **

      Trời vẫn còn sáng, hai người uống rượu trong gian phòng trong tửu lâu con phố nào đó ở thành Nhữ An.die.n.d.a.n.l.e.q.uy.do.n

      Cổ Vô Song rút ra kinh nghiệm, uống rượu đương nhiên là 3 chén nàng nửa ly, thỉnh thoảng cái này cái kia, cũng biết vô tình rót cho nửa vò. Chân Bất Phàm cũng để ý, nâng chén uống sạch, đôi mắt ưng lấp lánh nhìn nàng chằm chằm, làm như đắm đuối đưa tình, khiến cho gian trong phòng nóng lên, làm hai gò má của nàng đỏ bừng.

      Tuy nhiên trong lúc nhàn rỗi vẫn cảm thấy chịu từ bỏ, cuối cũng đến thời cơ tốt, báo thù gì đó, lại cảm thấy bản thân luôn ở trong tình thế bất lợi

      Chỉ là bình thản chung đụng cũng hẳn là thể. . . . . .

      Cùng câu được câu những thứ gì đó, giống như là có gì để , nên cái gì đều , trực tiếp rót rượu cho , vậy mà uống xong ly, đột nhiên mở miệng, " nữ nhân lại chống đỡ gia đình, mệt mỏi ."

      nhánh thần kinh nào đó của Cổ Vô Song đột nhiên bị xúc động, da đầu đột nhiên tê dại, cười , " mệt, bây giờ nhìn thấy bạc đặc biệt thỏa mãn."

      Chân Bất Phàm vừa bưng ly rượu lên uống sạch, "Lúc buổi sáng ra cửa, nhận được phong thư đệ đệ nàng sai người đưa cho ta, phía chỉ có hai chữ."

      Cổ Vô Song khẽ nâng hàm, cũng uống ly, "Hai chữ nào?"

      "Tỷ phu." Chân Bất Phàm hai chữ này đặc biệt .

      Măt của Cổ Vô Song đỏ ửng, hai chữ "tỷ phu" này thích hợp cho lắm, Nguyên Bảo tỏ lập trường, đại khái là hy vọng hai người bọn họ kết thúc như thế. . . . . . Còn che giấu tâm trạng rất giỏi, khóe miệng tươi cười, "Tiểu tử kia, trước kia đệ muội để ý tới nó, nó còn gấp đến độ quanh ở trong nhà, bộ dạng hoang man lo sợ. . . . . ."

      Chân Bất Phàm nhìn nàng, kêu tên nàng, "Cổ Vô Song, " Sau đó để ly rượu xuống, "Sau này người nhà của nàng, ta cũng chăm sóc như vậy."

      ". . . . . ." Cổ Vô Song nhất thời gì, chỉ có thể nhìn từ từ đứng dậy, về phía mình.

      , "Còn có con cái của chúng ta trong tương lai."

      Dừng chút, cố gắng bình tĩnh lại, mặt đổi sắc tim đập mạnh , "Còn nàng nữa."
      Last edited: 2/10/15
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :