1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho Viên Lãng - Tả Trứ Ngoạn Đích (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 41. nhiều sai nhiều

      Lần công tác này rất vội vàng, đáng lẽ phải tôi , điều chỉnh tạm thời, thế là bây giờ tôi ngẩn người ở ban công khách sạn. Nhà cửa còn chưa dọn dẹp, quần áo phơi ban công cũng chưa lấy vào, lỡ như Viên Lãng cũng về nhà, chờ hai tuần sau tôi trở về nhà, trong nhà chắc đầy bụi bặm, ruồi nhặng bay đầy luôn.

      Tôi vò đầu: Gọi điện thoại? Vì việc này mà gọi đến trụ sở cũng buồn cười; gửi tin nhắn? Lúc ấy ở trong đội vốn mở điện thoại.

      Điện thoại trong phòng reo vang: “Dư tổng, ăn cơm.” Là chủ quản Tiểu Tiếu tới gọi ăn.

      Căn tin của nhân viên ở lầu hai mặt sau là phòng ăn các món Trung, đúng là cảnh quan đồng nhất với giá trị thương mại của toàn bộ cao ốc. Các thiết bị lắp đặt rất đơn giản nhưng rất nhàng, thoải mái. Lúc ăn cơm các nhân viên tự giác xếp hàng lấy cơm, chúng tôi trao đổi học tập với đồng nghiệp được đơn vị cử đến ở cửa sổ khác nhận cơm.

      Mỗi nơi có khẩu vị ăn uống, tôi nhìn dĩa cơm, toàn là hương vị Thượng Hải: cải thìa xào, thịt viên Tứ Hỷ, cá hoa vàng kho tàu. Tiết thanh minh vừa qua, đúng là mùa cá hoa vàng. Cơm rất thơm mềm, chất lượng gạo tẻ bên này rất tốt, ngay cả cơm của nhân viên cũng thơm ngon.

      Tôi nhìn Tiểu Tiếu, ấy vừa ăn vừa quan sát, thỉnh thoảng ghi lại sổ tay. Bệnh nghề nghiệp.

      “Dư tổng, ra tôi thấy thức ăn Trung Quốc sau này cần dùng gạo Thái để nấu cơm cho khách, chi phí cao, hương vị cũng ngon hơn bao nhiêu. Dùng gạo tẻ vị ngon, chi phí cũng thấp hơn.” Tiểu Tiếu đề nghị.

      “Vậy lúc về bàn bạc với quản lý Hồ thử xem.” Ăn uống vốn thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng tôi muốn có trách nhiệm với khách hàng của mình.

      Sau khi ăn xong tham quan khách sạn, Tiểu Tiếu cẩn thận quan sát thiết bị của họ, quan sát đồng phục của họ, quan sát bảng khai hóa đơn của họ, quan sát phục vụ của họ trả lời. Tôi cười cười, đứa bé ngoan chịu khó.

      Tôi nhìn cảnh vật chung quanh khách sạn, giao thông, an ninh, biển báo hiệu, tầng mái phun vẽ, còn chuyện với bộ phận bán hàng của họ, hiểu biết về khách hàng của họ, phương hướng tiêu thụ, tôi còn muốn hỏi họ chút về giảm giá dành cho nhóm khách hàng lớn, hì hì, họ . Cơ mật buôn bán, tôi cũng hỏi lại, dù sao tôi cũng có thời gian, từ từ tìm hiểu .

      Buổi tối sau 9 giờ, trừ bộ phận dọn phòng, chủ yếu các bộ phận khác đều hết giờ làm. Tôi trở lại phòng, vẫn suy nghĩ về chuyện trong nhà. Hay là cho ấy biết tiếng, nếu ấy tưởng tôi mất tích.

      Di động vừa vang lên, nhận được tin nhắn.

      “Chị đoán xem em ở đâu?” Tân Ba gửi tin tới.

      Tôi trực tiếp chuyển qua: “Em đoán chị ở đâu?”

      “Chị ở chổ nào hả?” Tân Ba cũng lười suy nghĩ.

      “Chị ở Phổ Đông.”

      “Hả? Chị đến Thượng Hải làm gì? Em ở Bắc kinh!” Cậu ấy đến đó làm gì vậy?

      công tác à?”

      công tác, nhân tiện ... Chị, em và ấy ở cùng nhau.” Tân Ba ngập ngừng.

      “Ai? ... A? Là ấy à?” Tôi nghĩ lại, chắc chắn là em Nhật Bản kia.

      “Đúng.”

      “Mai Tử này ...”

      ấy trở lại, em lại thể nước Pháp. Ngôn ngữ hiểu, làm gì?” Vấn đề cụ thể.

      “Chuyện của em, em tự xem mà làm .” Thực ra tôi cũng có chút tiếc nuối, Mai Tử là người tệ, vậy mà mặt tình cảm lại như ý.

      “Vốn nghĩ tìm chị ăn chực, mà chị lại ở nhà. Thôi, em dạo phố đây.”

      Tôi hẹn Tiểu Tiếu dạo đường Nam Kinh. Bóng đêm mông lung, ánh đèn mập mờ. Tôi có hứng dạo.

      Ăn ít bánh bao, lại ăn cháo gà, mỹ thực Giang Nam cũng tinh tế giống như trong truyền thuyết. Chợt thấy lòng chua xót, nhớ tới lúc thi hành nhiệm vụ Viên Lãng thường xuyên ăn bánh quy nén, khô cứng và nhạt nhẽo. Viên Lãng là người cẩn thận nhạy cảm, ăn có cảm giác gì, cho dù thể ăn cũng cố chịu đựng.

      ấy chưa bao giờ ở trước mặt tôi về chuyện huấn luyện nhiệm vụ của bọn họ, có lẽ đây đều thuộc phạm vi giữ bí mật, tôi thể nào biết được chân về đại đội A. Hàng năm liên hoan người thân, thấy doanh trại quân đội của khác nhiều với doanh trại, sân huấn luyện, căn tin, ký túc xá, đợi chút. Nghe bếp ăn đại đội chiến đấu A đều theo tiêu chuẩn, nhưng nhìn lại trong căn cứ, mỗi người đều cao lớn vạm vỡ giống nhau, những nhiệt lượng kia tiêu hao ở nơi nào.

      Bánh bao lớn ăn rất thỏa mãn, Viên Lãng chắc thích, gà Tam Hoàng ăn rất thơm ngon, nhưng hợp khẩu vị của Viên Lãng, vả lại với trọng lượng này, đĩa bằng bàn tay, Viên Lãng sau khi vận động e rằng cũng đủ nhét kẽ răng.

      Tất cả tổng hợp lại, Giang Nam rất dịu dàng, thích hợp với người đàn ông phương bắc như Viên Lãng, cũng thích hợp với Tây Nam “Ít đa lệ” như tôi (thái : con ).

      Trước khi ngủ, rốt cuộc tôi nghĩ đến, có thể viết thư cho ấy.

      lâu sử dụng chữ viết bày tỏ tình cảm, lần trước viết thư là lúc ở Tân Cương. Hai vợ chồng ở cùng chỗ quá lâu, có nhiều lời ngược lại ra, cảm thấy rất buồn nôn. Có trời mới biết tôi muốn dùng ngôn ngữ thơ của Shakespeare bày tỏ vấn vương của mình với chồng.

      Khách sạn cung cấp giấy viết thư rất dầy, có loại cảm giác xa xỉ. Viết máy ở trang giấy viết lên vòng cung đẹp đẽ. Năm đó ở trong ký túc xá vùi mình luyện “Bàng Trung Hoa”, chính vì muốn khi viết bảng đen có thể kiêu ngạo trước các khoa khác, nghĩ tới mười năm sau còn có thể dùng viết thư tình, viết thư tình cho ông xã.

      Ông xã:

      Cách gọi nào mới có thể bày tỏ được mong muốn chân trong lòng em nhất?

      Tình à? Gọi thế này rất dễ dàng gợi ra nghĩa khác.

      Thân mến? Theo lời là “Vô cùng Tây hóa”.

      Ông nhà? chút cũng hợp thời.

      Cha đứa trẻ? Cũng quá sớm rồi.

      Có lẽ vẫn gọi là – Viên Lãng.

      Viên Lãng, em khe khẽ gọi, dường như mưa xuân phơi phới mở rộng đầm nước sâu trong lòng. chút nhàn nhạt gọi là nhớ nhung, từ từ thấm đẫm mỗi góc.

      Viên Lãng, khẽ gọi, bên tai dường như nghe tiếng cười của người xa xa đáp lại. Đó là , chiếm cứ toàn bộ thân thể và tâm hồn em.

      Nếu như ông trời có thể cảm nhận được, ông ấy biết rằng có trong đời này, là ngạc nhiên vui mừng của em.

      đối với em, đó là ánh sao phía cuối chân trời, sáng lấp lánh, đặc biệt rực rỡ.

      đối với em, là Bích Thủy trôi giạt biển tình cờ gặp Minh Châu, dịp may bất ngờ.

      đối với em, là Tuyết liên kiêu ngạo nở rộ trong tuyết trắng, khiến cho lòng em bừng bừng nở hoa.

      đối với em, là cơn gió mát dẫn dắt lúc chung quanh mờ mịt, để cho em thoát ra, đuổi theo, mãi mãi quay đầu lại …

      Khẽ gọi – Viên Lãng. Để cho răng cảm nhận rung động của hai tiết, từ từ phát ra, mang theo hương hoa lan thơm mát. Sao nở lòng gọi lần, như là tên của loại nhạc thần tiên, chính là , Viên Lãng.

      Ra khỏi phòng, thấy ánh nắng sớm nơi chân trời mờ mịt. ở trong mơ à ? Trong giấc mơ của em có , trong giấc mơ của có em ư? Lúc nghĩ đến em khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt ư? Nếu như , có. Em vui sướng đến nhường nào, trong lòng ngọt ngào đến tột cùng.

      Ngủ , người em . Vào giữa đêm, còn nhớ có em ở phương xa lo lắng cho , nhớ , say đắm, âu yếm ...

      Nhắm mắt lại, cảm nhận được ? Nụ hôn chúc ngủ ngon. ILOVEYOU, BABY!

      ...

      Câu cuối cùng, bức thư này em chủ yếu viết cho biết, em đến Thượng Hải công tác, có thể cuối tháng mới về, nếu trở về nhà, nhớ lấy quần áo quét dọn nhà cửa, được làm biếng, trở về em kiểm tra.

      Bà xã của Bội Bội

      Năm nào tháng nào ngày nào

      Sau khi dùng chuyển phát nhanh gửi thư, tôi an tâm làm công việc của tôi ở Thượng Hải.

      Nửa tháng sau, mang theo túi lớn túi đồ ăn vặt trở về nhà. Trong nhà phòng toàn là người, khí thế nhất trời. Thấy tôi vào, mặt mỗi người đều là vẻ mặt muốn cười lại dám cười, càng kỳ lạ là, Viên Lãng lại đỏ mặt.

      Tôi để túi xuống, bối rối.

      Đêm khuya khi mọi người về, Viên Lãng tay đè tôi vào giường: “, có phải em cố ý hay ?”

      Tôi ngỡ ngàng: “Cố ý cái gì?”

      “Bức thư!”

      “Thư? ... Thế nào?” Tôi nhớ là tôi có viết bức thư cho ấy. phải là báo cho biết tôi công tác ư? Có cái gì đúng sao?

      “Thư từ gửi tới đều phải qua quá trình kiểm tra.”

      “Em biết mà, hình như là đại đội trưởng và chính ủy kiểm tra thôi mà.”

      “Chính là hai người họ, bị bọn họ cười nửa tháng, bây giờ đội trưởng Thiết nhìn thấy là gọi BABY. Bà xã, em khiến sau này làm sao gặp người.” vùi đầu trong bả vai tôi giả khóc.

      Tôi nhịn nửa phút, cất tiếng cười to.

      Tiếp đó người nào đó lấy hành động thực tế cho tôi biết, “Nhớ” tôi, cho tôi biết, sao rực rỡ bao nhiêu, làn gió ấm áp tới cỡ nào...

      Sau đó , bức thư tình kia lưu trữ rồi, làm bằng chứng tôi theo đuổi , muốn giữ lại suốt đời.

      Bỗng nhiên tôi thấy hối hận, tại sao có thể lưu lại bằng chứng chứ? Vậy về sau cãi nhau, lấy bằng chứng ra, tôi hết cơ hội cãi lại.

      nhiều sai nhiều, tôi hiểu được quá muộn

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42. Bên nhau dài lâu

      Tôi nhìn ông chủ Thịnh, cười gượng: “Thịnh tổng, tôi công tác ở Thượng Hải mới về.”

      Ông chủ Thịnh cười như gió xuân phe phẩy: “ tệ, hoàn thành khá tốt, năm tới chúng ta tiến quân đến Thượng Hải công lao của rất lớn.”

      “Vậy lần này…” Tôi nhắc nhở ông ấy đừng chuyển đề tài.

      Tổng giám đốc Thịnh thân thiết như trai: “Tiểu Dư, thế kỷ hai mươi mốt cái gì quý giá nhất?”

      “Người có tài.”

      “Vậy đối với ngành khách sạn ở thế kỷ hai mươi mốt điểm gì quan trọng nhất?”

      “Đặc sắc.”

      “Cái gì gọi là đặc sắc?”

      “Là liên tục làm cho người ta cảm thấy mới mẻ thoải mái, mà ở nơi khác tìm được trải nghiệm mới lạ đó.”

      “Cho nên chúng ta phải ngừng học tập, liên tục đổi mới. phát ra điểm đặc sắc của tập đoàn chúng ta bắt đầu lạc hậu rồi sao?”

      “Quả thực có chút, khách sạn khác cũng bắt đầu mô phỏng theo chúng ta, với lại chi phí cũng thấp hơn.” Tôi thành .

      “Đúng vậy, Tiểu Dư, tôi vẫn cảm thấy là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, có văn hóa, có chuyên môn, thông minh, có tầm nhìn xa, dũng cảm…”

      “Được rồi, được rồi, Thịnh tổng, tôi , tôi được chưa, ông còn khen tôi như thế nữa tôi nôn mửa.” ông chủ xảo quyệt, cho thương lượng.

      , lần này đến vùng hẻo lành nào?” Tôi cam chịu số phận.

      “Nghe , cái gì mà vùng hẻo lánh? Đó được gọi là vùng tập trung dân tộc thiểu số, khắp nơi đều là đặc sắc.” Tổng giám đốc Thịnh xóa nạn mù chữ cho tôi.

      “Cũng nhất định phải là dân tộc thiểu số chứ?”

      “Tiểu Dư, quên, về đặc sắc dân tộc có câu rất nổi tiếng, là gì ấy nhỉ?” Tổng giám đốc Thịnh ràng giả ngu.

      “Càng dân tộc, càng thế giới.” Tôi cắn câu.

      “Đúng rồi, cho nên lần này phải thêm vài nơi, sâu khai thác số điểm bán hàng. Làm xong, tháng sau thêm tiền thưởng.”

      “Vậy nếu có cái gì đáng giá?”

      “Có, có, những thứ chúng ta nhìn quen đối với người khác có lẽ có sức hấp dẫn chết người. phải khám phá, khám phá tốt …”

      Tổng giám đốc Thịnh vừa vừa vỗ vai tôi, đưa tôi ra khỏi phòng làm việc.

      Tôi bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tiểu Duệ: “Này, tôi đây. có bạn tộc Mao ở phía nam ?”

      Người đón tôi vừa gặp mặt liền tự giới thiệu: “Xin chào, tôi họ Mao.”

      Tôi sửng sốt: “Mèo?”

      Người được cử đến giải thích: “Chính là con hổ Hổ, dùng làm họ gọi là miêu.”

      Này chưa nghe qua, chọn thời điểm tốt chút chuyện phiếm, ở đây có cái gì có chuyện xưa tích cũ ..., thú vị.

      Gặp lúc họp chợ, dọc theo hai bên chợ là lều vải dựng thấp thấp, các loại sản vật núi rừng bày la liệt, quần áo, hàng hóa dùng hằng ngày … Sắp tới giữa trưa, đồng chí lão Hổ muốn mời tôi ăn cơm.

      Nơi thị trấn , có loại náo nhiệt sâu sắc mang theo chút mộc mạc thôn quê làm hài lòng thỏa dạ. Tôi và lão Hổ ngồi xuống ở lều sát đường, chủ quán là trẻ.

      “Hai phần cơm thịt bò xào.” Lão Hổ gọi.

      Tôi có ý kiến, nhập gia tùy tục. Quả nhiên, chủ quán bày chén đũa, đưa nước chấm, chút thức ăn, sau đó xoay người lại lấy ra miếng thịt bò tươi sống từ trong tấm vải trắng đậy cái mẹt, để lên thớt cắt. Lách cách cắt xong, nhanh tay nhanh chân bỏ vào chảo dầu, đảo hai ba cái liền bưng lên bàn. Đúng là thịt bò tươi sống, cắt qua loa chút, cũng ướp gia vị, cũng dùng bột tương. Tôi rất nghi ngờ, đồ chơi này nhai làm sao?

      Vào miệng, nóng hổi, mềm mại, còn có vị ngọt nhàng, đây là mùi vị thịt trong tự nhiên. Tuy là tôi nấu nướng tạm chấp nhận nhưng mong muốn học hỏi những thức ăn ngon tôi ra ngoài ăn được. Xem chút nhà bếp, chỉ là mấy thứ gia vị bình thường, nước tương, muối, bột ngọt …

      Tôi hỏi chủ quán: “Cái này phải là thịt bò bình thường phải ?”

      Chủ quán chỉ người bên ngoài: “Là bò Tiểu Hương ở đây của chúng tôi.”

      Lão Hổ thêm: “Bên chúng tôi nổi tiếng nhất là bò Bạch thiết hương, lúc đến đây nhất định phải ăn nếu trong lòng tiếc nuối.”

      Tới đây tôi thích thú: “ sao? Giá tiền thịt tươi sống thế nào? Thịt đông lạnh có thể thay đổi chất lượng ? …”

      Lão Hổ nở nụ cười: “Tôi dẫn đến nơi làm thịt, hỏi bọn họ .”

      Xế chiều nhìn chút trụ sở nuôi dưỡng bò hương, để lại phương thức liên lạc, kèm theo tư liệu của họ. Trở về nghiên cứu chút, có lẽ có thể hợp tác chút, tăng thêm điểm bán hàng.

      Lão Hổ đề nghị tôi xem chút trăm dặm đỗ quyên , trăm dặm đỗ quyên? nghe danh từ lâu, vẫn có cơ hội nhìn thấy.

      “Đến đúng lúc lắm, mùa hoa nở, lúc này chắc là nở hết rồi.” Lão Hổ .

      Dù sao cũng thanh toán, chúng tôi thuê chiếc xe mini, cùng nhau về nơi có hương hoa.

      Sau khi xe nổ máy xuất phát được vài giờ, tôi ở xe bắt đầu buồn ngủ, mơ thấy Viên Lãng. ở trong mơ chơi kéo búa bao phân việc nhà với Viên Lãng, xe run lên, ngừng lại.

      Tới nơi, ở chân núi, núi có ít bụi hoa, nhưng cách đó hơn trăm dặm.

      Tôi nhìn lão Hổ, ấy vung tay lên: “Lên núi.”

      Đẩy lá cây che tầm mắt, chúng tôi tiến bước con đường quanh co. Cũng may là vào mùa xuân, nếu là mùa hè, bụi cỏ có thể cao hơn người, mép lá sắc bén đến nỗi cắt ra vết máu.

      Tôi thở hồng hộc, ra ngoài mang giày thường đúng là tiện lợi, nếu như mang giày da, chân sớm nổi lên hai vết phồng.

      Rải rác xunh quanh là hơi thở trong veo của cây cối, cảnh này khiến cho chuyện leo núi cực nhọc có chút hứng thú.

      “Tới rồi.” Phiá trước truyền đến tiếng của lão Hổ.

      Tôi bước nhanh hơn đuổi kịp tới. Đẩy ra bụi rậm cuối cùng, tôi gạt lá cây dính đầu, giương mắt nhìn.

      A, đây cảnh tượng tuyệt đẹp!

      Tôi đứng đỉnh núi, dưới chân là núi non trùng điệp, gió núi lướt qua, thổi tan sương mù che phủ trong lúc đó, bạt ngàn rừng hoa bất ngờ ra trước mắt.

      Từng bụi lớn rậm rạp, đỏ thẫm, hồng phấn, trắng như tuyết …

      Nở rộ, đung đưa, mềm mại …

      Liên tục ngớt, từ dưới chân thẳng tới nơi ánh mắt thể nhìn thấy, xa đến chân trời.

      Tôi quay người, sau lưng càng nhiều bông hoa nhảy múa, tràn trề giữa núi rừng.

      Chúng tôi ở giữa rừng hoa, giống như Giới tử trong trời đất, bị trùng điệp Hoa nhi vây quanh, che chở, lưu luyến, ngửi hương hoa đầy trời …

      Tôi đứng ở chổ đó, trong lòng dâng lên khát vọng: “Viên Lãng, thấy rồi sao? Núi rừng tươi đẹp này làm quà tặng sinh nhật , có vui mừng ? Gió núi cương liệt giống như , tất cả Hoa nhi giống như em, nếu ở đây bây giờ, em muốn , ân ái cùng nhau , ở chổ đẹp nhất thế gian, để chúng ta hòa mình vào thiên nhiên …”

      Nỗi nhớ mong và khát khao đối với Viên Lãng vẫn lan tràn đến khi về nhà.

      Lúc sáng sớm, vẫn còn dư của sương mù, tôi đảm nhiệm mang về tài liệu, hàng mẫu và ghi chép công việc từ Tây Nam, lách cách mở cửa vào nhà.

      Trong nhà có người!

      Khứu giác nhạy bén cho tôi biết, trong khí tràn ngập hơi thở ấm áp, trong nhà có người ngủ say.

      Treo áo khoác lên móc áo, tôi rón rén vào phòng ngủ.

      Đứng ở cạnh cửa, tôi nhịn được nét cười yếu ớt trong mắt. Dù cho tôi toàn bộ thế giới tôi cũng muốn đổi lấy khoảng khắc này.

      Căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, chăn tơ tằm mềm mại, thân hình làm tâm trạng xao động.

      Tôi nhàng đến gần, ngồi xổm xuống. Mở ra gương mặt sa vào mộng đẹp, lông mi phủ xuống, đôi môi khẽ nhếch , hơi thở thơm như hoa lan.

      Tôi dám làm phiền ấy, mặc dù tôi biết , từ lúc tôi mở cửa, dù cho ấy ngủ, ấy cũng biết tôi về.

      Rửa mặt mũi tay chân, tôi lặng lẽ trượt mình vào chăn.

      Tôi thoải mái thở ra hơi, lật người. Mũi chân chạm vào da thịt trơn bóng ấm áp của Viên Lãng.

      Tôi nhắm hai mắt sờ soạng trong chăn, nghĩ thầm: “Chiếm được tiện nghi rồi ngủ.”

      Từ eo xuống, vòng hông nhẵn nhụi săn chắc. Trong đầu tôi lờ mờ phát ra, khát vọng vẫn luôn kiềm nén trong lòng như dây cung “pặc” đứt lìa.

      Leo lên, ôm mặt cổ hôn lên mãnh liệt, người phía dưới khẽ hừ mấy tiếng, cũng mở mắt. Tôi dứt khoát gặm cắn, đây là nhớ nhung của tôi, đây là tình của tôi, biết ?

      Eo bị ôm chặt, cơ thể cường tráng lật người đè tôi ở phía dưới. Tôi vui mừng, phản ứng rất bình thường thôi, chưa tỉnh ngủ ngoan ngoãn ở phía dưới .

      Tôi gắng sức, lần nửa lật người lên . Bên tai có người kiềm chế được cười trầm thấp: “Lật người nữa lăn xuống giường, bà xã.”

      Tôi nhìn chăm chú, đôi mắt kia giống như thủy tinh đen nhìn thông suốt, đôi mắt che giấu tình cảm sâu kín như biển cả.

      “Ông xã … “ Tôi lẩm bẩm khẽ gọi câu. Hôn lên đôi môi mềm mại đó.

      Viên Lãng bận rộn ở trong bếp, tôi sắp xếp lại hành lý.

      “Ngày mai bọn Tiểu Dương muốn đến.” Viên Lãng bưng sủi cảo nấu chín ra.

      sao? Vậy lát nữa em mua ít thức ăn và rượu, trong nhà cũng còn gì cả.” Tôi ngồi vào bàn,eo với chân như nhũn ra.

      “Mua chút nước trái cây là được. Tiểu Dương mang đồ ăn đến làm.” Viên Lãng đổ dấm chua vào sủi cảo, sau đó khuấy mấy cái, sủi cảo trắng trong liền trở thành màu tương.

      “Để cho cậu ấy mua thức ăn tới hay lắm đâu?” Tôi ăn giấm, đổi lấy chén nước chấm hạt tiêu.

      “Cuối năm cậu ấy muốn chuyển nghề. Lần trước em muốn nếm thử sở trường của cậu ấy, cậu ấy vẫn nhớ kỹ đấy.” Vừa ăn vừa .

      “Chuyển nghề?” Tôi rất lấy làm tiếc cho Tiểu Dương.

      “12 năm làm lính. Tiếp thu chuyên môn cũng tệ lắm, hiệu quả và lợi ích rất tốt.” Viên Lãng nếm thử nước chấm của tôi, cay đến run rẩy.

      “Vậy tốt. thể ăn đừng miễn cưỡng, muốn uống nước ?” Tôi đưa ly nước đá cho .

      “Muốn cùng em kề vai chiến đấu thôi.”



      Tiểu Dương vác cái bao lớn đến, mở ra, tất cả đều là chai chai lọ lọ.

      Tôi lấy ra dụng cụ làm bếp cần dùng, Tiểu Dương rất khách sáo: “Chị dâu, chị nghỉ ngơi , em làm mình là được rồi.”

      Trong phòng khách, Viên Lãng và cả đại đội dũng mãnh, vui vẻ với nhà Từ Duệ, đánh bài mà giống như đánh giặc, vây Ngụy cứu Triệu, ám độ trần thương, thập diện mai phục, ba mươi sáu kế ….

      Tiểu Hứa ở trong thư phòng tìm sách xem, là đứa ham học tập.

      Thành Tài và Ngô Triết nghiên cứu trà cụ của tôi, đem Thiết Quan , hồng trà, Phổ Nhị, Mi đàm lục, hoa hồng, Ô long nhân sâm, kể cả trà Khổ Đinh, hễ là trong nhà có đều rót lần, đều nếm thử lần. Tôi nhìn hai người tràn trề hứng thú, nghĩ thầm, hai đứa bé này đêm nay đừng mong ngủ được.

      Sau nghe Ngô Triết , đêm đó cậu ấy và Thành Tài uống bụng trà đặc, cả đêm tinh thần sáng láng, kết quả ngay hôm sau quầng mắt thâm đen, bị Viên Lãng phạt mất 375 lần thêm cơm. Tôi cười to.

      Lúc ăn cơm tôi hoa mắt nhìn bàn lớn món ăn, đặc biệt là đĩa to ở chính giữa.

      “Tiểu Dương, đến nỗi đó chứ? Này xài hết bao nhiêu tiền vậy?” Tôi tưởng mình nhìn lầm rồi, đây dùng nấm Bách Linh làm phải ?

      có việc gì, chị dâu, là bào ngư Đại Liên đóng hộp, mắc.” Tiểu Dương cười rất thà.

      phải em muốn ăn sao?” Viên Lãng .

      “Em muốn ăn bào ngư khi nào chứ?” Tôi trừng .

      “Chính em muốn nếm thử sở trường của Tiểu Dương. Cả đại đội cũng biết, sở trường của Tiểu Dương là món ăn Quảng Đông, trong món ăn Quảng Đông bào ngư là nhất.”

      Tôi nhìn bốn phía, mấy người kia gật mạnh đầu. Vẻ mặt tôi hối hận.

      “Chị dâu là người trong nghề, biết nấu ăn, nếu đổi lại mấy người bọn họ, tôi hao phí sức lực đâu. Chị dâu, ly này mời chị, sang năm em xuất ngũ, hàng ngày có thể qua đây xin chị dâu dạy bảo.” Trong nụ cười của Tiểu Dương mơ hồ lộ ra khí phách riêng biệt của đại đội A.

      Tôi nở nụ cười, bưng ly rượu lên: “Thường sang đây, đây chính là nhà của mọi người, cạn!”

      Đời này tôi muốn bên nhau dài lâu, với Viên Lãng, cũng với mọi người.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 43.

      Sau khi tiễn nhóm Tiểu Dương , Viên Lãng thu dọn phòng. Thấy mặc áo len ấm áp, tôi nhớ trong túi có đồ cho .

      “Em thuận đường trở về nhà chuyến, mọi người trong nhà đều rất nhớ .” Tôi lục trong túi.

      ? cũng rất nhớ bọn họ.” Viên Lãng thuận miệng .

      “Biết ai nhớ nhất ? Là em trai họ .” Tôi cười .

      “Thằng bé mới có mấy tuổi mà biết nhớ rồi.” Viên Lãng bất ngờ.

      “Lần trước phải dạy thằng bé đánh quyền sao? Thằng bé vừa thấy em , em chờ hai người lâu! Sau đó phát có tới, liền khóc lên.” Rốt cuộc tôi tìm thấy rồi.

      Mở máy tính lên, bỏ đĩa vào. Trong nhà liền tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

      “Viên Lãng, nhanh tới đây, tìm cho xem đấy.” Tôi gọi.

      Viên Lãng bỏ đồ trong tay xuống chạy tới, vừa thấy liền cười như hoa.


      màn ảnh là ba mẹ vợ và mẹ vợ của ba mẹ vợ, là bà ngoại của tôi, cùng với dì dượng cậu mợ, em họ, dì, phàm là những người thân thích có ở nhà vào lúc đó đều có mặt cười vui vẻ, ầm ĩ chào hỏi Viên Lãng.

      “Tiểu Viên, công tác có tốt ? Thời tiết bên đó sao rồi? Nhớ chú ý thay đổi quần áo đừng để ngã bệnh…” Bà ngoại tôi . Bà rất quan tâm đến thân thể của con cháu.

      “Tiểu Viên, tính tình Dư Bội tốt, nhường con bé chút, ủy khuất con rồi…” Đây là ba tôi . Kỳ đây phải lời lòng, ông luôn tuân theo “ nhà có nữ bách gia cầu”, chính là con là phượng hoàng trời cao, ai cưới được người đó là cóc đòi ăn thịt thiên nga.

      “Tiểu Viên, áo len lần trước mặc có vừa , nếu vừa gửi về mẹ sửa lại…” Đây là mẹ tôi . Thích việc thủ công, tôi đề nghị mẹ mở cửa hàng áo len thủ công, vừa giải trí vừa kiếm tiền, ảnh hưởng gì nhau.

      Viên, Viên, em với bạn học, rể em là bộ đội đặc chủng, còn có thể đàn piano làm bọn họ nghe đến choáng váng…” Em trai họ lớn, còn chưa tới lượt liền giành ống kính chuyện.

      “Đến em, đến em, mọi người đều chờ sau . Viên Lãng, khi nào trở về? Em nhớ lắm …” Em trai họ kiên nhẫn được nữa.

      Viên, lần sau hai người cùng nhau trở về, Dư Bội về mình ý nghĩa, khiến mọi người trong nhà đều oán trách…” Em họ lớn, có cơ hội tôi phải đánh chết em ấy.

      “Tiểu Viên con thành , lần đó con con đánh bài, sau lại nghe Dư Bội con đánh tốt vô cùng. Tranh thủ thời gian quay về, con theo mợ đánh tám vòng…” Đổ Thần trong nhà, mợ .

      ……

      Ống kính xẹt qua, huyên thuyên hồi, ghi lại chi tiết nụ cười, lời của mỗi người.

      Tôi nhìn Viên Lãng, mỉm cười chuyên chú xem qua, từ đầu cười đến rất vui vẻ, càng về sau cười đến thâm trầm.

      trở về.” Viên Lãng thào .

      CD chiếu xong, Viên Lãng thấy tôi nhìn , ngượng ngùng cười : “ có chút thụ sủng nhược kinh.”

      ôm chầm tôi, đầu đặt vai tôi: “Nhà chúng ta ở Tân Cương có nhiều thân thích, nguyên quán bên kia vô cùng nhiều nhưng hai mươi mấy năm có tới lui nên cũng phai nhạt. Khó có được người nhà đều quý , cảm giác tốt. Trước kia cảm thấy, về nhà thăm người thân dám thêm cái gì, gặp hàng xóm bạn bè, hỏi cái gì đều phải giữ bí mật, người ta còn tưởng tính tình kiêu ngạo, thích chuyện. giải thích tốt liền ít về nhà. nghĩ tới tại sao ở nơi xa còn có người nhớ thương mình…”

      xong, vùi đầu thấp xuống, giọng cũng càng ngày càng thấp: “Lấy tờ khăn giấy cho .”

      Tôi nghe thấy tiếng sột soạt : “Viên Lãng, cảm động đến khóc chứ?”

      Viên Lãng ngẩng đầu, dùng khăn tay xoa khóe miệng: “ khóc, là ngửi thấy mùi hương người em nên chảy nước miếng.”

      Tôi thấy hồi điên cuồng: “Cho bắt chước Châu Tinh Trì, cho bắt chước Châu Tinh Trì ...”

      Tôi ở ban công giặt sạch quần áo của và tôi.

      “Viên Lãng năm nay có trở về nhà hay ?” Tôi hỏi.

      phải em vừa trở về hay sao?” Viên Lãng sửa kế hoạch huấn luyện máy tính. Thông thường, mang công việc về nhà làm, phải làm khi làm xong liền lưu vào USB.

      “Em quay về nhà .” Tôi giũ áo lót quân phục của .

      Trong thư phòng, thanh gõ chữ ngừng chút, lại vang lên: “ trở về.”

      Tôi phơi xong quần áo, đến phòng bếp chiên mâm bánh trẻo rán ra, dựa đến sô pha vừa xem tivi vừa ăn.

      Viên Lãng tắt máy ra, ngồi vào bên cạnh tôi ăn miếng.

      phải muốn về thăm nhà sao? Thế nào, năm nay nghỉ à?” Nhân nấm hương, miến, hành thái ăn ngon.

      “Chờ trời lạnh lại quay về.” Viên Lãng ăn rất ngon miệng.

      “Vì sao nha? Trời đông giá rét, hai người mặc giống như gấu mèo.” Tôi phản đối.

      Viên Lãng ngừng miệng, xoay lại đối mặt với tôi, cởi quần áo.

      Tôi trừng mắt: “Làm sao ? , đùa giỡn lưu manh?”

      Viên Lãng cởi áo, cơ bắp lộ ra vết sẹo chằng chịt : “Trời nóng trở về mặc áo ngắn tay để ba mẹ xem người đầy sẹo sao? phải dọa ra bệnh tim à?”

      Tôi nhìn chăm chú.

      , tôi muốn làm như thấy, quên thân thể người khác có thứ này, quên công việc của thực chất là múa lưỡi dao tử thần, quên hầu hết thời gian đều ở sân huấn luyện và chiến trường …

      Tôi nhàng sờ vết thương bình phục và chưa bình phục. Ở nơi tôi thấy, thân thể mà tôi quý trọng chịu bao mạo hiểm mà người bình thường tưởng tượng được, mà còn cười đến sáng sủa, đĩa CD bạn bè thân thích ân cần hỏi thăm cũng làm cho vui vẻ, làm cho thỏa mãn.

      mặc xong quần áo. Tôi buông cái đĩa, nghiêng qua ôm lấy thắt lưng , đầu đặt ở trước ngực . Nghe trái tim đập trong ngực , đơn giản mà mạnh mẽ.

      “Ông xã, ánh mắt lại lớn.”

      “Phải ?”

      “Ông xã, em biết vẫn rất ghen tỵ với đôi mắt của Cao Thành, mà em chê , cần như vậy, cần.”

      “ … “

      nhìn em làm gì? , ở trong mắt em, rất tuấn tú, tuy rằng chân dài như mẹ Tề, thắt lưng mảnh như cái cuốc, trí nhớ tốt như Tiểu Hứa,ánh mắt lớn như Cao Thành, má lúm đồng tiền có sâu như hoa, khí chất khốc bằng đội trưởng Thiết, vóc dáng cao bằng Tiểu Thạch … “

      cần nữa, chẳng còn thừa lại cái gì.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười, lâu sau, phun ra câu:

      “Nhưng em, .”

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 44. Tình vụ lợi

      Viên Lãng làm xong thủ tục, giúp tôi mang giầy, mặt cười như cười nhìn tôi: “Về nhà thôi, người hùng.”

      Tôi đỏ mặt: “Hừ!” Rồi nằm sấp lên lưng .

      Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Viên Lãng, vẻ mặt vừa tức lại vừa đau lòng, sau khi thấy vết thương đùi tôi tức giận trách móc: “Em thích làm người hùng lắm à? Em đánh thắng được người ta sao? Em cho là em học được mấy chiêu nửa vời là có thể cầm kiếm xông khắp thiên hạ rồi hả? Chẳng may có đồng bọn làm sao bây giờ? Chẳng may người chung quanh giúp tay làm thế nào? Chẳng may gần đó có cảnh sát làm sao bây giờ? Tay chặn dao, em đúng là muốn làm liệt sĩ hả?”

      Tiểu Lâm ở bên cạnh khuyên: “Thôi, thôi, ấy xảy ra việc gì là tốt rồi.”

      Tôi nhìn Tiểu Lâm oán trách, đáng lẽ bệnh viện muốn thông báo cho người nhà nhưng tôi sợ Viên Lãng biết nên báo cho ấy, ai ngờ ấy căng thẳng lên liền báo cho Cao Thành, Cao Thành trước tiên liền báo cho Viên Lãng, kết quả tôi bị Viên Lãng mắng xối xả.

      Cao Thành giảng hòa: “ - lão già đáng chết này, ấy dầu gì cũng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, sao an ủi hai câu, tôi thấy đội viên của sau khi bị thương đều được hỏi han ân cần mà.”

      Viên Lãng từ từ bình tĩnh lại: “ ấy có thể so với chúng ta sao? Tay trói gà chặt, còn học người ta bắt trộm. Đau ? May là tổn thương tới gân cốt, nếu em thành người tàn tật rồi, bà xã ngốc.”

      Vì thế sau khi băng bó tôi liền vinh quang về nhà.

      Cao Thành sau khi đưa chúng tôi về nhà, dặn dò phen, Viên Lãng cũng theo đó khách sáo chút, sau đó hai người đều có chuyện nên liền ra về.

      Tôi như vậy nhất định thể xuống giường rồi, đùi cũng thể dính nước. Viên Lãng ôm tôi vào phòng ngủ, giúp tôi thay đồ dơ ra, đem quần áo vào toilet, lát sau, nghe thấy tiếng máy giặt vang lên.

      Viên Lãng lau tay ướt lại gần: “Đói bụng ? Muốn ăn cái gì nào?”

      Tôi cười ha ha: “Ông xã, phải trực à?”

      “Tuần này Chu lão nhị trực, trong đội còn có Tề Hoàn. Em hãy an tâm để cho phục vụ mấy ngày .” Bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      ? Em muốn ăn cơm trộn.” Tôi liền cầu.

      “Được, chờ .” Đây là sở trường của .

      “Em muốn nhìn làm.” Tôi càng đòi hỏi.

      cầu của người bệnh được thỏa mãn. Tôi ngồi ở cửa phòng bếp lột vỏ hành tây, nhìn Viên Lãng cắt thịt.

      “Đưa dao gọt vỏ hình răng cưa.” Viên Lãng nhận lấy cắt thành từng khối, cho vào nồi xào cùng thịt dê.

      Tôi ghé đầu vào xem: “ đổ dầu nhiều quá vậy?”

      Viên Lãng quay đầu chỉ tôi: “Cơm trộn ngon phải cho nhiều dầu, cân gạo cân dầu, đây mới là cơm trộn chính tông.”

      Tôi bĩu môi: “Em ăn rồi.”

      Viên Lãng khuấy đều gạo, đậy nắp nồi. lại gần ôm đầu tôi rồi xoa loạn.

      “Ai nha, đáng ghét, tay đều là dầu.” Tôi giãy dụa.

      Tôi sờ sờ tóc: “Em muốn gội đầu.”

      “Ăn rồi tắm.” Viên Lãng trộn đều cơm.

      Tay nghề ấy quả nhiên tốt, từng hạt gạo trong suốt nguyên vẹn, thịt dê thơm mềm, hành tây mềm ngọt.

      Viên Lãng múc chén canh xương cho tôi: “Ăn gì bổ nấy.” Tôi giải quyết trong nháy mắt. Chép miệng, ăn ngon.

      Ăn cơm xong tôi ngồi cạnh bồn rửa mặt gội đầu, Viên Lãng cầm vòi sen kéo qua xả nước cho tôi.

      Nước nóng chảy xuống sau đầu, da đầu liền giản ra.

      “Ai nha, mắt em…” Tôi gọi. cái khăn đưa tới tay tôi.

      Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến câu thơ của Thương .

      Ăn uống no đủ, tắm rửa nhàng sảng khoái, tôi vùi mình thoải mái sô pha lầm bầm.

      “Có ông xã phục vụ như vậy, em tình nguyện vết thương mãi lành.”

      Viên Lãng bỏ đĩa vào DVD: “Thể chất em chỉ uống nước cũng có thể béo, em muốn trở thành heo hả?”

      Tôi bĩu môi lấy đậu phộng ném .

      tránh được: “Ai, đừng làm rộn, cẩn thận.”

      Hình ảnh xuất , tôi mặt đỏ tới mang tai, thẳng: “Vặn thanh lại, coi chừng hàng xóm nghe thấy.”

      Viên Lãng vặn thanh: “ sợ, cùng lắm bọn họ tưởng em kêu.”

      Ôm chầm tôi, hai người vùi mình chổ tập trung tinh thần xem.

      Cốc cốc cốc, có người gõ cửa. Viên Lãng quay đầu lại lên tiếng: “Ai vậy?”

      “Đội trưởng, là chúng tôi, mau mở cửa,…”

      Thiếu chút nữa tôi rơi xuống từ sô pha: “Ông xã, tắt máy! Tắt máy! Cái đĩa, nhanh lấy cái đĩa ra.”

      Viên Lãng bên trả lời gọi cửa, bên tay chân luống cuống tắt máy, lấy đĩa ra bỏ vào ngăn kéo.

      đám người cười nhốn nháo vào, tôi giơ tay chào.

      “Chị dâu, chúng em tới thăm chị.”

      “Chị dâu, nghe mình chị đối phó ba tên côn đồ cầm dao, lợi hại.” Ai nghe nhầm đồn bậy vậy, ba tên, còn cầm dao, vậy hôm nay phải tới nhà tang lễ để thăm tôi rồi.

      “Đội trưởng, chăm sóc chị dâu, để chúng em tự nhiên.” Tiểu Mã cầm lấy ly trà trong tay Viên Lãng. Tiểu Thạch vội vàng để trái cây và cái gì đó lên bàn, vô số túi lớn, tôi liếc mắt nhìn, lại còn có mấy hộp thuốc bổ xương Ly Ngưu. Ông trời ơi, tôi cũng phải bị gãy chân, cần gì phải uống thuốc bổ xương. Cũng may đám người đại đội A tiền lương cao, mua được.

      Tôi đếm đầu người, quen thời gian, tôi biết sơ sơ quy luật ra ngoài của bọn họ.

      Tiểu Mã và Tiểu Hứa là lính đột kích, Tiểu Mã ra ngoài, Tiểu Hứa phải ở lại trực; Viên Lãng và Thành Tài là tay súng bắn tỉa, chỉ có thể ra ngoài người; Tề Hoàn là trợ thủ của Viên Lãng, Viên Lãng ra ngoài ấy thể ra ngoài, cho nên, nếu Viên Lãng ra ngoài, Thành Tài và Tề Hoàn đều phải ngoan ngoãn ở lại đội; Ngô Triết và Tô Lạc Hoài sở trường là máy tính, nếu Ngô Triết nghỉ, Tô Lạc Hoài thể nghỉ… Chỉ có trường hợp có thể tụ tập đông đủ, chính là nhiệm vụ hoàn thành, đội trưởng Thiêt cho phép, toàn thể trung đội ba được nghỉ ngơi. Nhưng thực tế bọn họ cũng thường xuyên có nhiệm vụ, cho dù có, căn cứ tổng cộng bốn trung đội, cũng nhất định phái bọn họ , kìm nén lắm, các trung đội trưởng còn có thể tranh nhiệm vụ ra ngoài xả hơi. Chẳng hạn như khi diễn tập cho các em bộ đội tìm kiếm…, chính là miếng mồi ngon, nguy hiểm tính mạng, còn ghiền. Đương nhiên, em bộ đội cũng phải luôn như vậy.

      Kỳ tôi rất nhớ Tề Hoàn, tuy ấy chính thức kết hôn với Tiểu Cẩn, tốt xấu gì cũng xem như nửa người nhà, cảm giác thân thiết hơn chút.

      Viên Lãng tiếp đón các em. Tôi cười cười, đây phải là đến thăm tôi? ràng chính là lấy việc thăm bệnh để ra ngoài chơi mà.

      Tôi nửa nằm ở sô pha, danh chính ngôn thuận cùng mấy chơi đấu địa chủ, để Viên Lãng bận việc .

      Cốc cốc cốc, lại có người gõ cửa.

      Vừa mở cửa ra liền thấy, , giơ giấy chứng nhận phóng viên muốn phỏng vấn tôi.

      Ngồi xuống bên cạnh tôi, bắt đầu đưa ra câu hỏi.

      “Xin chào, tôi là phóng viên tạp chí XX, chị có thể kể lại việc làm tốt đẹp và quá trình bị thương ?”

      “Quá trình? Được chứ. Đó là lúc tôi ngang qua góc đường, phát trước mặt có tên trộm cầm cái nhíp dài thừa cơ cặp nách ngưởi khác, sau đó tôi liền kêu lên, tên trộm thấy tôi có mình, liền muốn uy hiếp tôi, sau đó tôi đánh nhau với , sau đó rút dao đâm tôi, tôi né tránh, dao sượt qua đùi tôi, sau cùng, người chung quanh tới hổ trợ, 110 cũng tới, bắt được tên trộm, cứ như vậy.”

      vội vàng ghi chép.

      có bút ghi sao?” Tôi hỏi.

      “A, hôm nay quên mang theo.” Hắc, phóng viên hời hợt.

      “Lúc đó sao chị có can đảm đánh nhau với tên trộm cao to như thế?”

      “Cao lớn? , , là tên trộm , chiều cao xấp xỉ tôi, lại còn gầy, tôi nghĩ trừng trị thành vấn đề, tôi bắt chước mấy chiêu vật lộn.”

      Ánh mắt phóng viên sáng lên: “Chị học qua vật lộn à? Xin hỏi chị cảm thấy muốn mở rộng chính nghĩa xã hội sao? Chị học vật lộn ở đâu ạ? Là gia truyền sao?”

      Gia truyền, tôi nghĩ ấy xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi.

      phải, tôi học từ chồng tôi, ấy là bộ đội đặc chủng, tùy tiện dạy tôi mấy chiêu phòng thân.” xong tôi liền hối hận, em phóng viên chuyển sang phỏng vấn Viên Lãng.

      Viên Lãng cười tủm tỉm : “Chúng tôi thể nhận phỏng vấn, tiết lộ bí mật quân ra tòa án quân .”

      phóng viên bị dọa sợ, bỏ qua ý tưởng phỏng vấn bộ đội đặc chủng, tiếp tục chuyện với tôi. Tôi lựa những chuyện có thể cho ấy nghe, như gia đình quân nhân rất tịch mịch, đành thân mình cố gắng vậy vân vân.

      phóng viên hài lòng hoàn thành công việc về.

      Bên kia Viên Lãng kêu lên: “Lẩu chín rồi, nếu tới là khỏi ăn.” đám người gào thét lấy chén giành thức ăn.

      Tôi được Viên Lãng ôm qua, ngồi im, nhìn tranh giành thức ăn trong đám người đói khát.

      Tất cả như pha quay chậm, để cho lâu về sau tôi vẫn còn nhớ : nồi lẩu sôi sục tỏa hơi nóng, khuôn mặt Viên Lãng phủ tầng mồ hôi mỏng, đám người lớn cùng cười, vớt đồ ăn trong nồi ra, lại bị người khác cướp , ánh mắt Viên Lãng rất sáng, cười rộ lên rất đẹp …

      Chẳng mấy chốc vết thương của tôi lành, vốn chỉ bị thương , nghỉ ngơi thời gian rồi làm lại. Tạp chí mới xuất bản gửi cho tôi cuốn, làm kỷ niệm. Tôi vừa mở ra nhìn tiêu đề: “Tình vụ lợi, ấy vì trung tá bộ đội đặc chủng gánh vác vùng trời”.

      Tôi buồn bực vạch đen đầy ót.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 45. Cám dỗ

      Hai người cho rằng tuổi mình phải quá già lại cần lo lắng nhà cửa, ba mẹ dấu của tôi, quyết định du lịch. muốn du lịch theo đoàn, sợ được tự do. Nơi muốn lại rất khéo là – Tân Cương.

      Khi tôi được điện thoại báo tin hai người tới sân bay Urumqi (Ô Lỗ Mộc Tề) đẹp đẽ và rực rỡ. Trong lòng tôi hiểu , đây đâu phải là du lịch, ràng lấy cớ tới xem chút ông bà sui gia chưa từng gặp mặt mà.

      Mặc dù oán thầm, tôi vẫn là ngay lập tức báo cho ba mẹ chồng: tới sân bay đón kịp, ở nội thành Urumqi tụ họp vậy.

      Sau khi từ từ điện thoại nhà, điện thoại di động, hình dáng, chiều cao của đôi bên cho từng người xong. Tôi ở trong phòng tới lui, suy đoán cuộc gặp mặt mang tính lịch sử lần này mà người liên quan có mặt rốt cuộc tình hình ra sao.

      Ba chồng là người ít biết có thể chuyện cùng nhau với ba thân của tôi; mẹ chồng là người rất thẳng thắn chắc là có thể gặp lần đầu quen thân với mẹ thân của tôi; tôi ăn thức ăn chị hai làm mặn nhạt vừa đủ, nhưng đối với người cha thích ăn mặn của tôi mà lại quá nhạt nhẽo …

      Mãi cho đến buổi tối, có tin tức. chẳng lẽ mấy người già chuyện hợp đến nỗi quên vẫn còn hai người trẻ tuổi tồn tại rồi?

      Rốt cuộc cũng có điện thoại, nhưng là của Viên Lãng.

      “Ha ha, đội trưởng Viên ngài chiếm dụng điện thoại quân đội nha.” Tôi rất vui mừng khi có thể nghe tiếng của ấy.

      “Ba mẹ em đến nhà của .”

      “Cái gì ba mẹ em? Là ba mẹ chúng ta.” Tôi sửa lại.

      “Đúng, là ba mẹ chúng ta. Ba mẹ đến nhà của .” Đội trưởng Viên tiếp thu giáo dục, nhanh chóng đổi cách xưng hô.

      “Quá mức rồi, ba mẹ đến cũng gọi điện thoại cho em. Ài, em này Viên Lãng, bốn người bọn họ ở cùng nhau viết cho em hai báo cáo về lẫn nhau đấy chứ?

      “Ha ha … chắc đâu, em cho rằng ai cũng nhàm chán giống em à.” Viên Lãng cười như ánh sao rời rạc ở chân trời trong đêm tối.

      “Mẹ gọi điện thoại cho , bọn họ ăn cơm cùng nhau, bây giờ chuyện phiếm. Bội Bội, ở đây tiện lâu được, em gọi điện thoại qua thăm hỏi chút.” Viên Lãng trao nhiệm vụ.

      Tôi gọi điện thoại cho ba tôi.

      “Hả? Cái gì? A, ba mẹ tới nơi. Ừ, ăn cơm rồi. Ừ, cũng gặp mặt. À? Nghe hiểu được, làm sao nghe hiểu chứ?” Giọng điệu ba tôi để ý, còn có chút tập trung.

      “Ba, ba mẹ làm gì thế? Tối nay ba mẹ ở trong nội thành à?” Tôi hỏi.

      “Ba mẹ? Tối nay ba mẹ ở Thỗ Lỗ Phiên … Bốn mươi ngàn!” cần hỏi cũng biết bọn họ làm gì rồi.

      Bốn người già có cùng thích – chơi mạt chược. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ba chồng hơn sáu mươi tuổi với ba tôi sắp tới sáu mươi tuổi, dáng vẻ hai người ngậm điếu thuốc như hút lại như hút híp mắt nhìn bộ bài, sau đó người thắng tiền nhất định là lên tiếng hà hơi mẹ tôi, trong nhà chỉ có trình độ đánh bài của Viên Lãng có thể cạnh tranh lại. Cho nên mẹ tôi đặc biệt thích Viên Lãng, quan tâm như con ruột của mình vậy.

      Lại gọi điện thoại cho mẹ.

      “Hả? Con chưa ăn cơm à? Tự nấu chút gì ăn ? Ba mẹ? Ba mẹ với ba mẹ Viên Lãng ăn cá nước lạnh ở đây, năm đen ( loại cá rô, do mình có năm sọc đen nên gọi là năm đen). Ăn rất ngon. Được rồi, ba mẹ đánh bài.” Bà cụ này, gác điện thoại cũng nhanh chóng giống với ông cụ.

      Thế là tôi vừa nghĩ tới món ngon năm đen, vừa ăn mì sốt tương tự mình làm, xem tivi.

      Trưa ngày hôm sau khi hoàn thành công việc, tôi nghĩ nên quan tâm chút. Gọi điện cho ba tôi.

      “Cái gì? Ba mẹ ở thung lũng nho? A, nho vẫn còn chưa chín? Dâu chín? Tự mình hái, tốn tiền? Tốt lắm, có thể ăn hăng hái. Dạ? quá ngọt? Thứ này là vậy, càng ăn càng ngọt. xem tộc Duy ca múa à? Chàng trai đều đẹp. Nho khô ở đó có rất nhiều loại, mỗi loại mua ít, dù sao cũng hiếm khi lần. Được, con làm phiền ba mẹ, ba mẹ chơi.” Người già đều như vậy, gọi điện thoại hỏi, bạn quan tâm tới bọn họ, thường xuyên gọi điện thoại, lại mình dài dòng, quá trông coi bọn họ. mâu thuẫn.

      Ngày thứ ba sau khi hết giờ làm, mới nhớ tới chuyện gọi điện hỏi thăm.

      Trong điện thoại tiếng gió thổi vù vù.

      “Ba mẹ ở Thiên Sơn… Đúng …. Tự mang thịt ăn … Đúng, luộc … Ăn ngon … Con muốn ăn? … Vậy tới đây … À, ba mẹ ăn giùm con? … Còn có … Ô, mới vừa nướng … Giòn … Xiên thịt dê mới nướng xong? …” Tiếng của mẹ tôi mặc dù ở trong gió vẫn truyền tới ha hả kéo dài cho tôi nghe được. Tôi cũng muốn .

      Người già hai nhà chơi hứng khởi, lại hẹn cùng nhau ngồi xe lửa đến Đôn Hoàng ở Cam Túc. Khi Viên Lãng về nhà, bốn người chơi ở Mạc Cao Quật bên cạnh Minh Sa Sơn, còn dùng di động chụp hình gửi cho tôi.

      Viên Lãng rất hứng thú lật từng tấm xem. Xem xong, lấy tôi làm cảnh nền, chụp vài tấm trong phòng khách gửi lại. Đúng vậy, tôi chỉ là cảnh nền thôi.

      Ba vợ con rể chuyện thân thiết với nhau trong điện thoại.

      “Bác Ba, dạ, con biết rồi. Dạ, được. Dạ, tốt. Ba mẹ chơi vui vẻ. Dạ, con cúp máy.”

      Lần đó về nhà, ba tôi bảo Viên Lãng gọi ông là bác Ba, tôi nhắc nhở: “Viên Lãng ba ấy còn lớn hơn so với ba.”

      Mắt ông cụ lồi lên: “Ba thích nó gọi như vậy.”

      Sau đó Viên Lãng hỏi tôi, tôi : “Điều này chứng tỏ ba đối xử với như người trong nhà, những em họ này, em họ đó em họ kia, đều gọi ông ấy như vậy.”

      Viên Lãng suy nghĩ chút: “Vậy phải gọi em là chị họ hay em họ đây?”

      Tôi nghiêm mặt : “Xong rồi, Viên Lãng, ra hai ta là kết hôn họ hàng gần.”

      Viên Lãng buồn cười, vỗ ót tôi: “Đứa ngốc!”

      Từ đó, sui gia hai nhà liên lạc mật thiết, xưng xưng em, thường xuyên hẹn nhau du lịch, sau đó điện thoại kể cho người thể cùng bọn họ du lịch lại thích món ăn ngon, miêu tả cặn kẽ bọn họ ở nơi nào ăn cái gì ngon, ở nơi nào chơi cái gì vui, ví dụ như ở Hoàng Hạc lâu nhìn về nước sông cuồn cuộn vui vẻ ăn món đậu xanh ba lớp; ví dụ như tới trúc hải ở Thanh Phong Từ ăn măng tươi cắt vân vân.

      Mỗi khi nhận được ảnh chụp khoe khoang của bọn họ gửi cho tôi, tôi liền giả vờ vùi vào lòng Viên Lãng giả khóc, Viên Lãng dỗ tôi giống như dỗ trẻ : “Được rồi, đừng khóc, chúng ta tự mình , muốn chơi thế nào chơi như thế, với em …”

      ấy như vậy, tôi lại chưa từng tưởng là . Có số việc, thực tế, tốt nhất nên hy vọng nhiều, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Trong rất nhiều gia đình, người làm vợ hy vọng quá nhiều ở người chồng của mình, cho nên cả ngày bọn họ đều thất vọng. phải sao?

      khoảng thời gian Viên Lãng về nhà tương đối có quy luật, tôi dùng thời gian rảnh rỗi sắp xếp lại ít lớp học, bỏ mấy chương trình học có thời gian xung đột, ví dụ như yoga nóng, vốn chưa học lần nào, uổng phí tiền, ví dụ như múa bụng, thầy giáo lừa gạt tôi tiếp tục học lớp cao hơn, tôi lại xem việc này như nghề nghiệp, học nhiều như vậy làm gì, bỏ … Có mấy lớp có thể giữ lại, ví dụ như chăm sóc da mỗi tuần lần; ví dụ như thể dục nhịp điệu.

      Vợ lão A, phải giữ gìn sức khỏe thể chất tốt, để bất cứ lúc nào cũng có tinh thần và thể lực đối phó loạt đau khổ xảy ra bất ngờ, ví dụ như cầm mảnh đồng hồ thất lạc giao cho bạn đây là đồ vật cuối cùng của người nào đó …

      Buổi sáng tôi nấu bữa sáng bưng ra, Viên Lãng ở sân thượng căng cơ chân. Tôi vui vẻ: “Biết bây giờ em nhớ tới cái gì ?”

      Viên Lãng tiếp tục tập luyện: “Nhớ tới cái gì?”

      “Lần đó Thượng Hải, xem chương trình giải trí, Tiểu S biểu diễn ballet, ôm chân ngồi dưới đất rất thống khổ: ballet, tôi biết cơ bắp tôi rất cứng nhắc, làm sao cũng kéo ra. Sau đó ‘người da đen’ bắt chước, ngã xuống mặt đất vẻ mặt buồn bã : ballet, vận động viên bóng rổ làm sao có thể nhảy ballet, cho dù có thể, đánh chết cũng thể … Động tác này của rất giống với ‘người da đen’.”

      Viên Lãng thu chân về, gọi tôi: “Tới đây, kéo cơ bắp chân cho em.”

      Tôi biết có chuyện tốt: “ làm.”

      ấy lại gần bên tai tôi: “Buổi tốt khiêu vũ .”

      Tôi vui vẻ miệng toét tới mang tai: “Được, tốt. Các được phòng nhảy sao?” lâu nhảy theo tiêu chuẩn trong nước, có hơi nhớ thời gian nghỉ lễ năm ấy cùng khiêu vũ với Viên Lãng ở căn cứ.

      Viên Lãng nghiêm túc gật đầu cái: “Mặc quần áo thường .” Đáng buồn là tôi chưa từng nghĩ những lời này là giả.

      Sau đó, … tiếng kêu vang dội bầu trời khu chung cư.

      “Ông xã, đừng kéo, em muốn khiêu vũ. Cứu mạng, kéo chân nữa gãy á …”

      Lau nước mắt : tôi biết cơ bắp tôi rất cứng nhắc, làm sao cũng kéo ra…

      Chương 46. Ăn no có việc gì làm.

      lần Viên Lãng về nhà liền hỏi tôi: “Gần đây các em bồi dưỡng trình độ cổ văn?”

      Tôi nhịn cười: “Làm sao biết?”

      Viên Lãng lấy đồ này nọ ra, đọc: “Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt …” (nghĩa là núi còn, nước sông cạn kiệt, sấm chớp mùa đông chấn động, mưa tuyết mùa hè, trời đất hợp lại, mới cùng cắt đứt..)

      Tôi cũng sắp nhịn nổi: “Ông xã, đọc là dễ nghe.”

      “Bội Bội em cố ý chơi ? Lá thư lần trước em chép lại mười bốn dòng thơ Shakespeare, còn viết toàn bộ bằng văn.”

      “Hả, phải là Tề Hoàn may mắn, tìm được bà xã có văn hóa biết viết thư tình bằng tiếng ư?”

      Viên Lãng bị đánh bại gật đầu: “Đúng, . Vậy còn lần này? Cổ văn coi như xong, tất cả đều là chữ phồn thể, còn phải dựng thẳng đứng bút lông, tất cả đại đội đều nhìn có cảm giác trở về thời trước công nguyên.”

      Tôi cải chính: “ đến nỗi, nhiều nhất là năm 1898, em vẫn còn học được cách viết chữ triện.”

      Viên Lãng cam chịu số phận của mình: “ , Bội Bội, về thư tình, em còn có trò gian trá nào, để chuẩn bị tâm lý trước.”

      Tôi sờ cằm, suy nghĩ: thư tình à, chẳng qua là về chất liệu, phương pháp sáng tác, chữ viết, còn có thể có trò gian trá nào mới chứ?

      “Nếu , ông xã, lần sau em dùng cánh hoa hồng …”

      “Quên tìm Thiết đại nhân xin ra ngoài làm nhiệm vụ... Còn em viết huyết thư , kích thích hơn.” Viên Lãng vui vẻ.

      Tôi lại còn nghiêm túc suy nghĩ: huyết thư? Dùng kim đâm ngón tay?

      Viên Lãng nghiêm túc cho tôi biết: “Dùng dao cắt mau hơn.”

      Tôi giật mình: “Viên Lãng biến thái.”

      Viên Lãng thở dài: “Bà xã, em giả dối.”

      Lời này như cây kim đâm vào lòng tôi, tôi vẫn mạnh miệng: “Ai ? Em có giả dối chút nào.”

      Viên Lãng nhàng kéo tôi qua, ôm tôi vào trong lòng : “ biết em có rất nhiều lời muốn , nhưng tìm được người để .”

      Dưới lớp vỏ cứng là chạm đến được mềm mại, tôi bỗng nghẹn ngào: “Có mấy lời, phải người nào cũng có thể nghe.”

      “Ông xã có thời gian, em còn được.” Viên Lãng tiếp tục .

      Tôi thể khống chế nước mắt.

      mình, sinh hoạt ở nơi mình quen thuộc, yên lặng độc.”

      “Cho nên tìm mọi loại phương pháp làm cho mình tưởng rằng thực ra cuộc sống của mình rất khá …”

      Đầu tôi chôn trong ngực , bắt đầu khóc thút thít.

      Viên Lãng, là người như thế nào? Có thể làm cho tôi ra khổ sở trong lòng. mình ở nơi đất khách quê người, sống độc, có ai biết mình làm gì, có ai hiểu bản thân sau mỗi ngày làm việc mình trở về nhà vắng lặng. Bốn bức tường vắng lạnh, có trao đổi tư tưởng.

      “Cho nên dùng hết đủ loại trò bịp bợm, chỉ vì làm cho người ta biết tồn tại của mình.”

      Viên Lãng vuốt đầu tôi, dịu dàng và thương: “Em là ngốc mà, ông xã vẫn luôn nhớ đến em. Ăn cơm cũng nhớ tới, ngủ cũng nhớ tới, chỉ cần công việc ngừng lại, liền nhớ tới em. Nhớ tới em có ăn cơm chưa; nhớ tới em làm việc có mệt mỏi ; nhớ tới em ngủ có ngon hay …”

      Tôi hít mũi, lau nước mắt ngẩng đầu, nức nở : “Ông xã, đừng nữa, càng càng giống dì Quynh Dao …”

      Viên Lãng xì cười: “ ra những lời trong lòng, dễ chịu hơn chưa?”

      Hai mắt tôi đẫm lệ, người làm gì có nửa phần bộ dáng “Bạch cốt tinh” (đàn bà hiểm độc) giới thương mại, hoàn toàn là người vợ uất ức nhìn về chồng.

      “Ông xã, là người có thể thấu hiểu được người khác … Ông xã, em .” Tôi vừa bẹt miệng vừa rơi nước mắt.

      “Lúc ông xã có ở nhà, em sợ nhất khi thấy tin tức chiến tranh, sợ nhất là thấy thương vong của quân nhân, sợ nhất là về được.” Tôi xoay người, nửa người dựa vào trong ngực đâu đâu.

      “Nếu quay về, em khóc sao?” Viên Lãng lấy ngón tay vuốt ve gò má tôi.

      . Em tìm chỗ người khóc trận lớn.” Tôi sửa lại mái tóc dài của mình.

      nhớ sao?”

      “… nhớ quá lâu!” Câu trả lời của tôi làm cho Viên Lãng sửng sốt.

      “Em mau chóng quên , quên rốt cuộc tốt bao nhiêu, quên chúng ta từng hạnh phúc biết bao.” Tôi lấy lọn tóc quét ngón tay Viên Lãng.

      “Biết ? Nhật Bản có truyền thuyết: nếu quá nhớ thương người thân mất, vậy linh hồn của người đó thể lên trời, thể đầu thai, thể bắt đầu cuộc sống mới vui vẻ, trở thành linh hồn bị trói buộc, mãi mãi tồn tại trong nước mắt và đau khổ. Ông xã, em muốn đời đời kiếp kiếp đều được vui sướng, cho nên em muốn để cho mình quên , quên , mới có thể tìm hạnh phúc mới.” Tôi bình tĩnh xong, cảm giác được người sau lưng đôi mắt đỏ lên.

      “Ông xã, nếu có ngày em trước? có khóc hay ?” Tôi hỏi ngược lại, có qua có lại.

      Viên Lãng cúi đầu, dùng trán cọ đỉnh đầu tôi, tiếng buồn buồn: “, ngồi bên giường, ôm gối đầu của em khóc.”

      Tôi nín khóc cười: “Phải ?” Ngửa đầu nhìn .

      Đảo ngược trong tầm mắt là ánh mắt Viên Lãng , mũi Viên Lãng, còn có miệng Viên Lãng.

      Môi nhàng chạm vào, tách ra, lại chạm vào phía , lại tách ra, từ mềm mại thoáng lạnh đến đầy đặn nhiệt liệt, hai người thưởng thức vị mặn nước mắt và nước miếng ướt át của nhau.

      Gió đêm giữa hè xẹt qua, giấy viết thư khay trà như bươm bướm bay lượn, bay xuống …

      Sáng sớm ngày kế, sau khi tỉnh lại tôi lập tức rời giường.

      Viên Lãng rửa mặt xong vào quấy rối tôi: “Nằm giường nghĩ gì vậy? Đôi mắt to nhìn chằm chằm.”

      Tôi đặt tiêu cự nhắm ngay : “Thành , ngày hôm qua có phải lập kế hoạch trước , từng bước làm cho em mắc bẫy.”

      Viên Lãng cười đến rất gian xảo: “Là cảm thấy em có điểm gì là lạ, cho nên xin chuyên gia chỉ bảo chút.”

      “Chuyên gia? Chuyên gia gì?”

      “Chính ủy Sài.”

      “Chính ủy Sài? Làm sao ông ấy lại trở thành chuyên gia?”

      “Tâm lý nhóm ở trụ sở, ông ấy là trưởng ban.”

      Tôi kêu rên: “Viên Lãng, nhiệm vụ tâm lý nhóm ở trụ sở nặng, ngoài quản lý nhóm còn phải quản lý chuyện gia đình của họ …”

      Viên Lãng cười kéo tôi: “Chớ giả bộ, đứng lên cùng tham quan viện bảo tàng quân , hôm nay có đồ triển lãm mới.”

      “Làm sao biết?”

      cũng biết cái gì hết, thôi.”



      Từ bảo tàng quân đội rộng lớn ra ngoài, gần tới thời gian cơm tối. Chúng tôi dạo xuôi đường phố, dự định tìm chỗ ăn cơm.

      Ầm tiếng sét, bầu trời có dấu hiệu báo trước rơi xuống mưa lớn như hạt đậu.

      Chúng tôi nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên chỗ bậc thang bên đường, nháy mắt mưa to tầm tã, đập vào mặt đất trước mắt bốc lên ít vôi.

      “Lần sau trước khi ra khỏi nhà nhớ xem dự báo thời tiết.” Viên Lãng .

      “Hôm nay là ai quên xem dự báo thời tiết.” Mặt tôi chút thay đổi nhắc nhở .

      “Đều là sai lầm của , mời em ăn bánh bao nhân thịt.”

      Tôi nhìn lại, ra phía sau là quán , quán ăn nho . Chỉ có bánh bao nhân thịt, ngoài ra còn có bán cả canh.

      Tôi nhìn chút, thành khách khí chỉ: “Cái đó, thịt lừa ngũ vị hương; cái đó, thịt bò tiêu khô; cái đó … “

      Viên Lãng tốt bụng: “Ăn ít chút, bột chưa lên men này, sau khi uống nước nở ra.”

      Tôi giống như nghe thấy, tiếp tục chỉ: “Cái đó, thịt băm khoai tây; cái đó …”

      Ở giữa hè trong hơi nước mưa nhàng khoan khoái, khả năng ăn uống của tôi được mở rộng ra, ăn hơi bốn cái bánh, uống ba chén canh lớn.

      Mưa tạnh, bụng phồng lên mà về, đắc chí vừa lòng.

      Buổi tối, tôi lăn qua lộn lại ngủ yên, Viên Lãng đưa tay qua làm cho tôi thuận khí: “Ăn nhiều ? Để xoa cho em.”

      Xoa vài cái, dạ dày tôi căng ra khó chịu.

      “Dạ dày căng quá, ông xã …” Tôi rầm rì.

      Viên Lãng vén chăn lên: “Đứng lên, với em chạy bộ .”

      Trăng treo đầu ngọn cây, người hẹn nhau sau chung cư.

      Tôi mặc quần thể thao ngắn, hồng hộc cùng Viên Lãng chạy vòng trong chung cư.

      Bảo vệ Tiểu Triệu tuần tra ban đêm cầm đèn pin chiếu lại đây: “A, chị Dư, buổi tối khuya này, hai vợ chồng rèn luyện chạy bộ như vậy thú vị nha?”

      Tôi lau mồ hôi : “A, đúng vậy, chúng tôi ăn no có việc gì làm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :